14/08/2025
[ Full Truyện ] Từ ngày con ruột nhà họ Trác trở về, tôi chính thức trở thành kẻ vô gia cư lang thang.
Đứa con gái từng được nuông chiều trong hào môn, giờ đây phải giành đồ ăn với chó hoang ngoài đường.
Tối đến, tôi lật tung thùng rác như mở hộp quà bất ngờ, tìm xem bữa tối hôm nay là gì.
May thay, khuôn mặt tôi đã bị hủy, cánh tay cũng gãy một bên, không ai dám tranh giành đồ ăn với tôi nữa.
“Á! Cô ta không mặc quần! Đúng là mất nết!”
Tôi bật cười.
Thể diện liệu có ăn no được không?
Tôi lôi ra một miếng bánh kem màu hồng từ đáy thùng rác, nhét từng miếng thật to vào miệng, ăn như thể đó là món ngon nhất đời mình.
Đến khi gần ăn hết, tôi mới nhận ra có một người đàn ông đang đứng trước mặt.
Anh ta nhìn tôi đầy kinh ngạc, sững sờ nói:
“Chắc tôi điên rồi, lại nhìn một kẻ lang thang mà cứ tưởng là Trác Thanh Dao.”
Nói xong, anh quay đi, nhẹ nhàng gọi điện cho vợ mình, giọng nói dịu dàng chan chứa yêu thương.
Tôi nuốt nốt miếng bánh cuối cùng trong nước mắt mặn chát.
Tôi biết, cuộc đời mình nên kết thúc ở đây rồi.
Hai năm đi bộ trở về, chỉ để được nhìn anh một lần cuối.
Mà hóa ra, một lần ấy… cũng chẳng có gì đặc biệt.
Miếng bánh kem này ngon thật. Có khi đủ để tôi no bụng suốt ba ngày.
Tôi nằm dài trên bậc thềm, không nhịn được mà ợ một cái no nê.
Người đàn ông chỉ tay về phía tôi, ánh mắt không lộ ra chút cảm xúc nào:
“Trợ lý Chu, đưa cô ta đến trung tâm cứu trợ, giúp cô ta tìm người thân.”
Người tên là Trợ lý Chu ngồi xổm trước mặt tôi, đánh giá từ đầu đến chân:
“Giám đốc Giang, cô ta đã lang thang quanh khu vực này mấy năm rồi, năm ngoái tôi còn thấy cô ta… giúp vài tên lang thang kia làm chuyện đó.”
“Loại người như vậy cũng cần giúp sao?”
Tôi đã quá quen với ánh mắt khinh bỉ như thế này rồi.
Tôi hất tóc, bất ngờ lao thẳng về phía anh ta, khiến hắn sợ hãi mà ngã chổng vó.
Người đàn ông hơi khựng lại, cau mày lắc đầu:
“Thôi bỏ đi.”
“Đuổi cô ta ra ngoài, đừng để cô ta xuất hiện trong khuôn viên Tập đoàn Giang nữa, ảnh hưởng đến hình ảnh công ty.”
“Trác Thanh Dao năm xưa làm tổn thương Tĩnh Nghiên, còn lấy đồ trong két sắt nhà họ Trác trốn ra nước ngoài, con nhỏ ăn mày này không thể là cô ta được.”
Ánh mắt anh ta nhìn tôi lạnh lùng, trùng khớp với ký ức của tôi về Giang Đình.
Sự dịu dàng và yêu thương trong mắt anh ta, chỉ dành cho Trác Tĩnh Nghiên.
Tim tôi nhói lên, chưa kịp đợi Trợ lý Chu mở lời,
Tôi đã vịn vào cột mà đứng dậy, lê từng bước một đi ra khỏi đó.
Trợ lý Chu lùi về phía sau lưng Giang Đình:
“Một giờ nữa đã hẹn lịch kiểm tra thai cho cô Tĩnh Nghiên, anh muốn đến bệnh viện luôn hay về nhà đón vợ trước?”
“Cô ấy không quen ngồi xe của mấy cậu, tôi về đón cô ấy.”
Giọng Giang Đình dịu xuống vài phần, ánh mắt đầy cưng chiều:
“Kết hôn ba năm, còn một tháng nữa là làm mẹ, mà vẫn như con nít, ai chiều hư không biết.”
Tôi đứng khựng lại, tai như ù đi, ánh mắt dừng trên hình xăm trái tim có ký hiệu “T Y” nơi cổ tay.
Đó là hình xăm chúng tôi cùng xăm sau lễ đính hôn.
Bốn năm trôi qua, mọi thứ đã khác.
Họ đã kết hôn, sắp có con.
Nước mắt tôi không kiềm được mà lặng lẽ rơi.
Hai năm, tôi băng qua ngàn dặm đường, quay về Thâm Thành.
Lại thêm hai năm, tôi quanh quẩn gần đây, chỉ mong được nhìn thấy anh từ xa một lần.
Giờ phút này, tâm nguyện đã hoàn thành.
Tôi không còn điều gì tiếc nuối nữa.
Cách đó không xa, Trợ lý Chu gật đầu:
“Vậy tôi sẽ đến đón anh lúc hai giờ chiều.”
Giang Đình nhận lấy chìa khóa xe từ tay anh ta rồi đi về phía bãi đỗ.
Thấy tôi vẫn còn đứng đó, anh liếc qua:
“Sao còn chưa đuổi cô ta đi?”
Trợ lý Chu bước nhanh đến, giọng nói bắt đầu gay gắt:
“Sao? Muốn tôi gọi bảo vệ đến lôi cô ra à?”
“Loại lang thang như cô, không ăn bám thì cũng là tụ tập đi xin tiền có tổ chức, Giang thị không phải nơi cô có thể giỡn mặt đâu.”
Bảo vệ đang tuần tra thấy Trợ lý Chu bước đến gần tôi cũng chạy qua:
“Chính là cô ta! Lần trước còn định trộm chìa khóa phòng bảo vệ!”
“Mau đánh đuổi cô ta đi!”
Lời vừa dứt, hàng loạt dùi cui cao su quất tới tấp xuống người tôi.
Tôi gục đầu vào giữa hai gối, một tay ôm lấy đầu.
Cắn răng chịu đòn, đợi bọn họ đánh xong tôi sẽ đi.
Nhưng có một tên bảo vệ không định dừng lại.
Hắn đá mạnh vào cánh tay bị cụt của tôi, rồi dẫm lên bàn tay chỉ còn ba ngón:
“Không đánh gãy luôn tay cô thì cô không nhớ đời đúng không?”
“Anh em! Đánh! Có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm!”
Nhận ra sắp có chuyện lớn xảy ra, tôi quay sang nhìn Giang Đình lần cuối, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Giang Đình, kiếp sau chúng ta đừng gặp nhau nữa.
2
Nhưng… cơn đau trong dự tính lại không ập đến.
Tiếng Trợ lý Chu quát lên: “Dừng tay!”
Một bàn tay nắm chặt cổ tay tôi.
Giang Đình kéo tôi đứng dậy, giọng lạnh như băng:
“Cô xăm hình ‘T Y’ ở đâu?”
Tôi cắn chặt môi, gương mặt méo mó đến mức không thể nhận ra.
Bây giờ, tôi phải nói cho anh biết sao? Rằng tôi chính là Trác Thanh Dao–con nhóc từng ngạo mạn, bướng bỉnh, ai nhìn thấy cũng phải thở dài lắc đầu?
Tôi đã từng ỷ vào thân phận con gái duy nhất nhà họ Trác, ép buộc Giang Đình đính hôn với mình.
Tôi còn lén bỏ thuốc anh, bắt anh xăm hình đôi với tôi ở cùng một chỗ.
Rồi đợi anh tỉnh lại, nhìn anh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Giờ đây, anh thấy tôi thành một kẻ ăn xin dơ dáy, chắc chỉ thấy hả hê thôi nhỉ?
Tay anh siết chặt cổ tay tôi, lạnh đến buốt xương. Tôi cố vùng ra nhưng không thoát nổi.
Đúng lúc đó, điện thoại của anh đổ chuông.
Tôi chỉ tay về phía túi quần anh, nhưng anh vẫn đứng yên, ánh mắt dán chặt vào tôi không rời.
Cuối cùng, trợ lý Chu cầm máy lên nghe:
“Phu nhân, Tổng giám đốc Giang đang ở dưới tòa nhà công ty, anh ấy sẽ về đón chị đi khám thai ngay.”
Chắc là Trác Tĩnh Nghiên gọi đến.
Sự lạnh lùng trong mắt Giang Đình dịu đi đôi chút, anh buông tay tôi ra, từ trên cao nhìn xuống:
“Đưa cô ta đến trung tâm cứu trợ, xác minh thân phận.”
“Tìm ra rồi, báo cho tôi ngay.”
Tôi cứ nhìn theo bóng lưng anh rời đi, mãi vẫn không thể rời mắt.
Trợ lý Chu hành động rất nhanh, mới nửa tiếng sau, tôi đã được sắp xếp vào trung tâm cứu trợ, còn có cả một phòng riêng.
Sau khi tắm rửa xong, trợ lý Chu và bác sĩ cùng bước vào phòng.
Bác sĩ cúi sát xem xét những vết sẹo trên mặt tôi, thở dài:
“Cô gái này… đã đắc tội với ai mà ra nông nỗi này?”
“Nhìn vết thương này ít nhất cũng ba năm rồi, bị vật sắc cứa sâu đến tận xương. Lại còn cơ địa sẹo lồi, muốn khôi phục gương mặt gần như là không thể.”
Ngay cả trợ lý Chu, vốn đã thấy nhiều cảnh đời, cũng không nhịn được mà đưa tay bịt miệng nôn mửa.
Bác sĩ chuyển sang bên phải, xắn tay áo trống không của tôi lên, rọi đèn pin vào phần cánh tay cụt:
“Cánh tay phải, có lẽ bị dao làm bếp hoặc thứ gì đó tương tự chặt đứt.”
“Nhưng rõ ràng, người làm việc này là kẻ nghiệp dư, hoặc dao quá cùn, nên mới để lại nhiều vết chém, da thịt lật ra ghê gớm thế này.”
Tôi cúi đầu, cười khổ một tiếng.
Trác Tĩnh Nghiên, người chưa từng sát sinh, chỉ vì ghét xương tôi quá cứng mà phải chém hơn chục nhát mới đứt tay.
Thế có tính là nghiệp dư không?
Nghe đến đây, trợ lý Chu không nhịn nổi nữa mà văng tục:
“Đ**… thời buổi này còn có người độc ác như vậy sao?”
“Chưa hết đâu, anh nhìn chỗ này.”
Bác sĩ nắm cằm tôi, rọi đèn pin vào miệng:
“Lưỡi cô ấy cũng bị cắt mất một nửa, không thể nói chuyện được.”
“Cô gái à, rốt cuộc cô đã đắc tội với ai mà thành ra thế này?”
Cả bác sĩ lẫn trợ lý Chu đều nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thương hại, như thể họ còn đau đớn hơn tôi.
Ngày Trác Tĩnh Nghiên được tìm thấy, họ làm xét nghiệm ADN xác nhận cô ta mới chính là con gái ruột duy nhất của nhà họ Trác.
Còn tôi… chỉ là con gái của một người giúp việc độc ác đã cố tình tráo đổi con.
Những kẻ từng sợ hãi tôi, giờ đây từng người từng người đứng trước mặt tôi.
Trác Tĩnh Nghiên chỉ vào cánh tay phải của tôi, cười hì hì:
“Vui thật đấy! Cô ta từng dùng cánh tay này tát cậu à? Đừng lo, tôi thay cậu chặt rồi.”
Bạn thân của cô ta cầm kềm sắt, sống sờ sờ kẹp đứt nửa cái lưỡi của tôi.
Giữa tiếng hét gào đau đớn của tôi, Trác Tĩnh Nghiên dội cả chai rượu trắng nồng độ cao vào mặt tôi:
“Mày hét một tiếng, tao rạch một nhát.”
“Mày cướp Giang Đình của tao, thì tao sẽ cướp luôn thân phận tiểu thư nhà họ Trác của mày.”
“Trác Thanh Dao, đây là cái giá mày phải trả.”
Ba ngày ba đêm tra tấn điên dại cứ thế bám lấy tôi như ác mộng ăn sâu vào não.
Cơ thể tôi bắt đầu run rẩy không kiểm soát, răng nghiến vào nhau kêu răng rắc.
Bác sĩ lấy từ túi ra một ống thuốc an thần, tiêm thẳng vào người tôi.
Chờ đến khi tôi bình tĩnh lại, ông ấy mới giữ lấy tay tôi, cắm kim tiêm vào mạch:
“Tình trạng cảm xúc của cô ấy rất bất ổn, lại không thể nói chuyện.”
“Tôi lấy máu mang đi xét nghiệm đối chiếu ADN, khoảng ba ngày sẽ có kết quả.”
Tôi nằm trên giường, nửa tỉnh nửa mê.
Mơ hồ như thể quay lại những ngày tháng ở nhà họ Trác.
Sau khi Trác Tĩnh Nghiên bẻ gãy chân tôi, cô ta đã ném tôi vào tầng hầm biệt lập của nhà họ Trác.
Tôi không thể phát ra một âm thanh nào, chỉ có thể lặng lẽ nghe tiếng cả gia đình họ sống hạnh phúc phía trên đầu mình.
....