Hoa Đào

Hoa Đào Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Hoa Đào, News & Media Website, Thai Thuy.

Phát hiện 30 nốt đỏ như tr//ứng c/ôn trù/ng trên lưng chồng, đưa đi c/ấp cứ/u, bác sĩ vừa nhìn liền báo: Gọi 113 ngay......
17/11/2025

Phát hiện 30 nốt đỏ như tr//ứng c/ôn trù/ng trên lưng chồng, đưa đi c/ấp cứ/u, bác sĩ vừa nhìn liền báo: Gọi 113 ngay...

Tôi và chồng cưới nhau đã được 8 năm, cuộc sống bình dị, chẳng giàu sang nhưng đầy ắp tiếng cười. Anh là người trầm tính, đi làm về chỉ quanh quẩn với vợ con, hiếm khi than phiền điều gì. Thế nhưng, vài tháng gần đây, tôi thấy anh hay m//ệt m//ỏi, lư//ng lúc nào cũng g//ãi ng//ứa. Tôi tưởng đơn giản chỉ là d//ị ứ//ng thời tiết hay do m/uỗi đốt.

Một buổi sáng, khi anh đang ngủ, tôi vô tình thấy sau lưng anh có những n/ốt đ/ỏ li ti. Ban đầu chỉ chừng 4–5 nốt, nhưng càng ngày càng nhiều hơn. Tôi bắt đầu l//o, vì chúng xếp thành từng c//ụm, trông giống như những “tr//ứng cô//n trù//ng” b/ám trên d/a. S/ợ h/ãi, tôi lật áo anh lên kiểm tra kỹ thì đếm được khoảng hơn 30 nốt đỏ nổi dày đặc. Tim tôi đập thình thịch, trong đầu chỉ hiện lên viễn cảnh b/ệnh l/ạ ngu//y hi//ểm.

“Anh, dậy đi, em đưa anh đi bệ/nh vi/ện ngay!” – tôi lay chồng dậy. Anh còn cười, bảo chắc d/ị ứ/ng thôi, không có gì đâu. Nhưng tôi nhất quyết: “Không, em thấy b/ất thư/ờng lắm. Anh không được co/i thư/ờng sức khỏe!”

Chúng tôi vội vàng đến khoa c/ấp c/ứu của bệnh viện lớn. Khi bác sĩ trực nhìn thấy lưng anh, nét mặt ông lập tức thay đổi, không còn vẻ điềm tĩnh nữa. Ông nghiêm giọng:
– Gọi ngay 113!

Tôi ch//ết lặng. Trong đầu lo/ạn cả lên: Tại sao phải gọi 113 khi chỉ là những nốt đỏ trên lưng chồng? Có chuyện gì khủ//ng kh//iếp đang xảy ra mà tôi chưa biết?... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Bị nhà chồng lấy hết t/ài s/ản sau l/y h/ôn, 3 mẹ con ăn phải mì gói sống qua ngày, 10 năm sau cô quay lại khiến cả nhà ...
16/11/2025

Bị nhà chồng lấy hết t/ài s/ản sau l/y h/ôn, 3 mẹ con ăn phải mì gói sống qua ngày, 10 năm sau cô quay lại khiến cả nhà chồng phải tr/ả gi/á đ/ắt...

Ngày ấy, khi mới 25 tuổi, Hạnh lấy chồng trong niềm hân hoan của cả làng. Chồng cô là con trai cả trong một gia đình khá giả, còn cô chỉ là con gái nhà nông ngh//èo. Người ta nói Hạnh “chuột sa chĩnh gạo”, nhưng mấy ai biết được sau cánh cổng hào nhoáng kia là những tháng ngày c/ay đắ//ng đang chờ.

Cuộc hôn nhân ban đầu ngỡ như hạnh phúc. Nhưng khi Hạnh sinh hai đứa con, tình cảm dần phai nhạt. Nhà chồng coi cô như người ở, mọi quyết định lớn nhỏ đều do mẹ chồng và chồng định đoạt. Khi Hạnh đề nghị để dành chút vốn làm ăn, gia đình chồng cười nhạt:
– Nhà này không cần đàn bà chỉ biết tiêu tiền.

Đỉnh điểm là khi cuộc hôn nhân đ/ổ v/ỡ. Chồng cô ngo//ại tì//nh, rồi quyết l/y/ h/ôn. Hạnh tưởng chí ít mình còn giữ được chút tài sản dành dụm cho các con, nhưng trong phiên tòa, bằng sự sắp xếp khéo léo, nhà chồng đã lấy gần như toàn bộ. Cô ra đi tay trắng, chỉ được quyền nuôi hai đứa trẻ.

Những ngày sau đó là chuỗi tháng năm kh/ốn kh/ó. Ba mẹ con dắt díu nhau ra thuê căn phòng trọ nhỏ xíu, tường loang lổ, mùa hè thì nóng hầm hập, mùa đông thì gió lùa buốt giá. Cơm chẳng đủ ăn, nhiều hôm chỉ có vài gói mì chia nhau. Nhìn hai đứa con ngồi húp vội từng thìa nước mì, Hạnh lặng lẽ quay đi lau nước mắt.

Có những đêm Hạnh gần như gụ/c ng/ã, nhưng khi nghe tiếng con trở mình gọi “Mẹ ơi, con đói”, trái tim người mẹ lại bừng lên sức mạnh. Cô quyết tâm phải sống khác, không thể để hai con suốt đời kh/ổ s/ở.

Hạnh xin việc ở một công ty nhỏ. Ban đầu chỉ là nhân viên tạp vụ, nhưng nhờ chăm chỉ và ham học hỏi, cô được sếp để ý, cho đi học thêm. Từ những buổi tối thức trắng với sách vở và công việc, dần dần Hạnh thăng tiến lên vị trí quản lý. Rồi cô mạnh dạn khởi nghiệp với một cửa hàng nhỏ chuyên về thực phẩm sạch.

Khó khăn không ít: vốn liếng hạn hẹp, nhiều lần hàng hóa ế ẩm, nhưng Hạnh không bỏ cuộc. Cô hiểu rằng từng bước đi của mình chính là niềm hy vọng cho hai con. Thời gian trôi qua, bằng sự kiên trì và tấm lòng chân thật, cửa hàng của Hạnh lớn mạnh thành chuỗi siêu thị mini có tiếng.

Mười năm sau... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Vợ m/ang tha/i 6 tháng không chịu bước xuống giường, chồng ngh/i ng/ờ v/én chăn lên và cảnh tượng khiến anh ru//n r//ẩy....
16/11/2025

Vợ m/ang tha/i 6 tháng không chịu bước xuống giường, chồng ngh/i ng/ờ v/én chăn lên và cảnh tượng khiến anh ru//n r//ẩy...

Anh Minh và chị Hạnh cưới nhau được ba năm mới có tin vui. Từ ngày biết tin vợ ma/ng th/ai, Minh chăm sóc vợ từng li từng tí. Th/ai đã được sáu tháng, bụng chị Hạnh ngày một lớn. Thế nhưng gần đây, chị trở nên k/ỳ l/ạ: chị luôn nằm lì trên giường, hầu như không bước ra ngoài. Dù Minh động viên thế nào, chị cũng chỉ cười gượng, nói rằng mình mệ/t.

Ban đầu, Minh nghĩ vợ chỉ ố/m ngh//én hoặc do ma/ng b/ầu nên n/ặng n/ề, nhưng càng ngày anh càng thấy lạ. Đến bữa, chị chỉ ăn qua loa rồi lại nằm. Thậm chí, ngay cả khi cần đi vệ sinh, chị cũng cố nhịn. Minh lo lắng, nhiều lần giục:

– Em không thể cứ nằm mãi thế này, sẽ ảnh hưởng đến con đó.

Nhưng Hạnh chỉ khẽ lắc đầu, đôi mắt đỏ hoe. Cách chị siết chặt lấy tấm chăn mỏng khiến Minh càng thêm bất an.

Một tối, Minh về muộn sau ca trực. Anh mở cửa phòng, thấy vợ vẫn trong tư thế cũ: nằm nghiêng, chăn trùm kín từ ngực xuống chân. Bầu không khí l/ạ lù/ng khiến ti/m Minh đập nhanh. Anh bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh, khẽ gọi:

– Hạnh… em gi/ấu anh chuyện gì sao?

Hạnh im lặng, đôi vai ru/n lên nhẹ. Trong khoảnh khắc ấy, Minh bỗng thấy n/ỗi s/ợ vô hình trào dâng. Anh đưa tay ch/ạm vào mép chăn.

– Anh xi/n lỗ/i… nhưng anh phải biết.

Nói rồi, Minh r/un rẩ/y vén chăn lên.

Cảnh tượng trước mắt khiến anh ch/ết lặ/ng... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Con gái đi vắng, nửa đêm con rể đột ngột gõ cửa phòng tôi, đưa ra một đề nghị khiến tôi đ-ỏ mặtTôi giật mình vì tiếng gõ...
16/11/2025

Con gái đi vắng, nửa đêm con rể đột ngột gõ cửa phòng tôi, đưa ra một đề nghị khiến tôi đ-ỏ mặt

Tôi giật mình vì tiếng gõ nhẹ như m;ỏ chim chạm vào song cửa. Ba tiếng, ngập ngừng, rồi im bặt. Gió lùa qua khe cửa sổ làm chiếc rèm bông tím ốp vào tường một lát, như ai đó khẽ ghì lòng bàn tay vào vai tôi. Đồng hồ treo tường chỉ đúng mười hai giờ bốn mươi ba phút, kim giây chạy qua con số mười hai bằng một cú nhảy khẽ khàng, không ai nghe thấy.

Linh vừa đi công tác hai hôm, dặn tôi ngủ sớm, ăn cháo gà trong tủ lạnh, tối ch:ớ mở cửa cho người lạ. Tôi đã định vặn khóa ch;ặ;t thêm một vòng, nấu cho mình ấm nước chanh, rồi ngồi nhìn cái bóng của ch:ậu tr:ầu bà loang trên tường. Không hiểu sao đ;êm nay đ;ầu nặ:ng như buộc tú;i cát, bàn tay trái tê rịn. Tôi đổ tại tuổi năm mươi lăm. Người ta nói, qua một mùa, cây bắt đầu có những tiếng ră;ng r:ắc không ai nghe ngoài chính nó.

Lần gõ thứ hai không còn nhẹ nữa. “Mẹ ơi.” Tiếng thì thầm sát mép cửa đủ để tôi nhận ra. Tôi đứng bật dậy, t;im đập một nhịp như h;ụ;t châ:n trên cầu thang.

Khải.

Tôi lu;ốn;g cuố;ng kéo then, cố chậm rãi như thể mình không h;ề vội. Cửa mở ra, đập vào mùi đêm ẩm và mùi mồ hôi của một người vừa chạy đường ngắn. Khải cởi t;rầ;n, người mư;ớt mả;i, tóc bết, mặt đ;;ỏ ga;y. Ánh đèn hành lang loang trên bờ vai nó như vệt nước phết qua cái chén sành. Trên tay nó là chiếc khăn tắ:m đã bạc, cầm chặt như một lá cờ đ:ầu hà;ng. Và rồi nó đưa ra một đề nghị mà cả đời này tôi không bao giờ quên........... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Chỉ vì tôi gọi chồng bằng tên cúng cơ:m mà ngay giữa đám cưới của em họ, mẹ ch:ồn:g tôi t-:át tôi liên tục 5 cái, còn nó...
16/11/2025

Chỉ vì tôi gọi chồng bằng tên cúng cơ:m mà ngay giữa đám cưới của em họ, mẹ ch:ồn:g tôi t-:át tôi liên tục 5 cái, còn nói tôi vừa l-á::o vừa vụng

Chỉ còn tiếng xì xào r:ách m:ép, s;ột so::ạt những tà váy, tiếng micro hú lên một đường s:ắc như d-o c::ắt. Năm cái t:á:t rơi xuống như ai đó d:ập b:át hương, ngh:iế;n n::;át mọi lời chúc phúc vừa được MC vun lại cho tròn. Tôi đứng đấy, giữa sân khấu sáng l:oá đèn, mẹ chồng l:::;ao từ dưới khán phòng lên như l:ốc, tay bà run b:ần b:ật mà vẫ:n dứt kh:oát, m:ắt bắn ra nhữ:ng t:ia nhìn có thể đ:ốt ch::áy bất kỳ s:ợ:i dây ru:y bă:ng nào còn v:ắt trên cổng hoa hồng phía cửa.

“Đồ l::áo! V;ụ;n;g! Ai cho m:ày gọi tên c:ú:ng c::-ơm của nó gi:ữa đám đông? Con gái;; nh;à ai mà v;:-ô p;hé;p đến thế?”

Tôi qu:ay lư:ng, bư:ớc x:uố:ng bậc t:am cấ:p đỏ thẫ:m, gót giày khựng lại một nhịp khi chạm mép ren bị ai đó dập nát. Cả hội trường dạt ra, như nước rút khỏi đáy sông. Người ta cười gượng, người ta giả vờ nhìn hoa cắm trên bàn, người ta nhường lối. Tôi không nhìn ai cả. Tôi kéo cái khó:a ví cạch một cái, tiếng kim loại nhỏ phập phồng giữa n:g::ực như một lời ngu:yền, rồi đi thẳn:g ra cửa, để lại trên sân khấu mộ:t tràng pháo tay lạ:c đi:ệu của mấy cậu phục vụ mới vào nghề, bối rối che giấu một sự cố lớn hơn họ.

Không ai níu tôi lại. Không ai dám, hoặc không ai muốn.

Tôi mở cửa taxi. Tôi kh:ông khóc.

“Đi đâu em?”—anh tài xế hỏi, giọng lơ lớ miền biển.

“Tới bờ sông Mã, đoạn có cầu mới............ Nhấn đọc tiếp để xem tiếp câu chuyện 👇

Bố vừa h:::ạ hu:y:ệt, cả nhà Hưng đã họp để ch:ia t;ài s:ản nhưng anh lại không được chia cho đồng nào chỉ vì anh là con...
16/11/2025

Bố vừa h:::ạ hu:y:ệt, cả nhà Hưng đã họp để ch:ia t;ài s:ản nhưng anh lại không được chia cho đồng nào chỉ vì anh là con ng:o:ài g:iá th:-ú

Gió từ cánh đồng tràn lên ng:hĩ:a tr:a;ng như tiếng th;ở d;ài của đất. Chiếc qu;a;n t-à;i gỗ vàng nhạt trôi chầm chậm theo dây buộc, những bàn tay thả, tiếng đ;ất rơ;i lộp bộp, hư;ơng v;òng kh;ói m;ỏng. Trên nền trời tháng bảy, một con diều ai đó bỏ quên đuôi, treo lơ lửng như cơn h;o s;ặ-c. Tôi đứng sát gốc bàng già, giữa những vệt n:ắng lo;an:g l;ổ. Có tiếng người đàn bà khóc kéo dài, vừa thật vừa như diễn: “Ông ơi là ông ơi…” Mùi trầu không và nước hoa đàn bà lẫn vào nhau, chua và ngọt, khiến tôi nhớ một đêm mưa xa lắc.

Ngày ấy, tôi còn nhỏ. Mẹ tôi gánh hàng xén ra chợ, ông đi ngang qua, áo mưa sẫm màu, chân xỏ đôi dép da có vệt bụi đường. Ông ch;-ê mớ tỏi héo, rồi mua một cân quýt giấy, xòe tay vò đầu tôi, dặn: “Cố lớn.” Mẹ không nhìn ông, nhưng tối ấy bà luộc lá ổi, để bớt cơn đau bụng cho tôi, và nấu cho tôi bát cháo gà hiếm hoi. Mùi cháo bốc lên, lẫn mùi mưa, khiến tôi biết có những thứ người ta không nói ra bao giờ.

Buổi họp gia tộc diễn ra chiều hôm ấy, trong nhà thờ họ mái ngói â;m dư;ơng, con rồng bằng xi măng nằm c-u;ộn ở bậc thềm như đã mệt mỏi lắm. Cỗ bàn chưa dọn, mùi vịt quay và bún chả lẫn khói nhang cứ quẩn quanh như cố sức nhắc người ta rằng mọi nỗi đau cũng sẽ ng;uộ;i đi. Tôi được ngồi ở bộ trường kỷ sát cửa, nơi gió lùa th;ốc, tầm nhìn thẳng ra sân nơi mấy đứa trẻ con chạy đuổi nhau, chân dẫm lên những cánh hoa hoàng lan rụng đầy.

Trên chiếu giữa là bà Vân, áo đen, ngọc trai trắng, mắt thâm quầng. Bên phải bà là chị cả Trâm, tóc uốn sóng kiểu Sài Gòn, đeo chiếc đồng hồ mặt vuông. Bên trái là Huân—em trai “chính thức” của tôi—áo sơ mi cài kín, cổ tay lấp lánh chiếc vòng từ một hãng nào đó. Xa hơn là cô út Vy, mặt trắng như bông bưởi. Ông Khánh, luật sư của gia đình, ngồi ngay ngắn, trước mặt là xấp giấy buộc táp-lô, một con dấu đỏ đặt nghiêng đi như cái mũ lệch.

Tôi nhận ra tôi được mời như một sự lịch sự. Hoặc thói quen là;m m:à-u trên nền văn hóa tr-ọn-g s;-ĩ diệ-n.

Ông Khánh hắng giọng: “Thưa bà con, theo luật, tài sản của ông Phan Trọng Vinh… bao gồm cổ phần tại Công ty Vĩnh Hòa, ba bất động sản ở thành phố, bốn thửa ruộng và một số tài sản khác… sẽ được chia theo di chúc nếu có, hoặc theo pháp luật nếu không.”

Bà Vân nhế;ch môi: “Di c;húc đã nộp cho anh. Còn gì bàn cãi.”

Trâm thêu thêm: “Gia đình mình làm ăn đ;àng hoàn;g, mọi thứ đều có giấy tờ.”

Ông Khánh mở cặp, rút phong bì lớn: “Đây là di chúc lập ngày 21 tháng 7 năm 2025, có công chứng.” Ông làm động tác quen thuộc, rút trôi tờ giấy ra như ảo thuật. Tên năm sinh năm ch-t, khoản ch;ia, tên người thừa kế xuất hiện như những phán quyết lạ:nh lẽ;o.

Phần chia: bà Vân 50% cổ phần, Trâm 20%, Huân 20%, Vy 10%. Phần nhà đất chia tương ứng. “Ngoại lệ,” ông đọc, “sẽ không có phần cho… Nguyễn Hưng, sinh năm 1994, vì không phải con tr:o:ng g:iá th:;ú và không có quan hệ nu;ôi dư;ỡ:-ng hợp pháp theo luật.” Ông Khánh ngừng lại, ngẩng lên: “D;-i chúc ghi nguy;ên văn.”

Không gian thoáng chốc như h"ụt đi một miếng. Tôi nghe tiếng muỗi vo ve, và tiếng thìa đũa va nhẹ trong bếp. Họ nhìn tôi, một cái nhìn giống như nhìn một bức tường có vế't r'êu—hơi khó chịu, nhưng chẳng nghĩa lý gì.

Tôi đặt tay vào túi áo sơ mi. Mùi gỗ mít của nhà th:ờ khiến tôi nhớ những buổi chiều mẹ tôi ngồi khâu áo, ánh nắng rơi loang lổ trên nền nhà, và tiếng kéo gập cắt mảnh vải. Cuộc sống, biết bao lần, đã cắt tôi khỏi những thứ tưởng như tôi có quyền chạm vào.

Tôi nói nhỏ: “Xin phép cho tôi phát biểu.” Bà Vân ngẩng lên, giọng nhạt: “Không có t;ên, ph;át bi;ểu gì?”

Tôi nhìn từng người. “Chỉ một phút thôi ạ.”

Họ im. Tiếng quạt trần quay, một con thằn lằn chạy từ cột kèo xuống. Tôi rút từ túi áo ra một chiếc USB màu đen, nhỏ như một đốt ngón tay, đặt xuống mặt chiếu. “Đây,” tôi nói, “là một đoạn v;id;eo;.”

Trâm nh;-ếch mí mắt: “L;ại tr;;ò gì?”

Ông Khánh chau mày: “Cậu t;ính qu;;ấy r-ố;;i buổi họp à?”

Tôi quay sang bà Bảy đứng ở cửa: “Bác, cho con xin cái laptop?” Bà Bảy như chờ sẵn, chạy vào buồng trong, ôm ra chiếc máy cũ, cạnh mép dán băng dính. Tôi cắm USB vào, màn hình xanh lóa, hiện ra một tệp tin duy nhất...............Đọc tiếp tại bình luận 👇

Em Bạc – người đ-à:n b-:à kém ông gần ba chục tuổi, nổi tiếng cả vùng vì nhan sắc mặn mà, ánh mắt l;úng l;iếng và giọng ...
16/11/2025

Em Bạc – người đ-à:n b-:à kém ông gần ba chục tuổi, nổi tiếng cả vùng vì nhan sắc mặn mà, ánh mắt l;úng l;iếng và giọng nói ngọt như đường phèn

Ngày ông Tiền tuyên bố trước bàn ăn:
- Ta:o lấy vợ!
Cả nhà ông như s-é:t đ-án-:h ng;ang tai.

Ông Tiền vốn nổi tiếng ở xóm là người hiền lành, g;óa vợ đã hơn mười năm, sống bằng nghề sửa xe đạp và nuôi dăm con gà mái. Ba người con – hai trai một gái – ai nấy đều đã yên bề gia thất. Cứ ngỡ tuổi già ông sẽ quanh quẩn với đàn cháu nội cháu ngoại, trồng rau, tưới cây, vậy mà ông bỗng n;-ém vào cuộc sống y:ên ả ấy một quả b:-o:m.

Điều khiến con cái ông hoang mang hơn cả là… “đối tượng” của ông: em Bạc – người đ:à;n b:-à k;ém ông gần ba chục tuổi, nổi tiếng cả vùng vì nhan sắc mặn mà, ánh mắt l:úng l;iếng và giọng nói ngọt như đường phèn. Nhưng em Bạc cũng n:ổi không kém bởi b:a lần “đò dọc” và tiếng đồ;n từng c:-ặp k-:;è với mấy ta;y b;uôn gỗ, b:uôn đá trên huyện.

Thằng con trưởng – anh Hoạt – gằn giọng:

- Bố gi;à r;ồi, nghĩ sao mà cư:ới c:ái c:ô ấy? Người ta…
Anh bỏ lửng câu, nuốt chữ “đ:ào m:::ỏ” vào trong.

Ông Tiền nhấp chén trà, thong thả:

- Mấy đứa không phải lo. Ta:o còn s:ức, còn c:ủa, t:ao c:ưới ai l:à quyề;n ta:o.

Cô con gái út – chị Hòa – rơm rớm nước mắt:

- Bố ơi, người ta có thương bố thật không, hay chỉ muốn…?

- Tao biết tự liệu! – Ông gắ;t. – Mấy đứa lo cho g;ia đ;ình mấy đứa đi, chuyện của ta;o ta;o quyết.

Mấy anh chị em hẹn nhau bàn bạc, tìm cách can ngăn, nhưng ông Tiền như con ngựa gi:-à bị dồn vào đường cùng – bư-ớng b-ỉ-nh đến mức đá-ng s:ợ.

Ngày cưới, xóm dưới xóm trên kéo nhau đi xem như đi hội. Nhà ông Tiền d:ựng r;ạp, treo bóng bay hồng, nhạc xậ:p xì:nh. Em Bạc trong bộ áo dài đỏ, má phấn môi son, bước bên ông Tiền mà vẫn gọi ngọt ngào: “Anh Tiền ơi…”.

Người già thì thở dài, thanh niên thì cư;ời c:ợt, bọn trẻ con thì hồn nhiên gọi “bà Bạc” mà cứ tủm tỉm.

Cưới xong, ông Tiền như sống lại tuổi thanh niên. Ông ăn mặc chải chuốt, bỏ luôn mấy cái áo cũ bạc màu, mua thêm mấy lọ nước hoa r:ẻ ti;ề:n xịt khắp người. Ông cười nhiều hơn, đi đâu cũng khoe: “B:à nhà t;ao ch;iề:u lắm, cơm nước quần áo không phải động tay.”

Một chiều, anh Hoạt ghé nhà thăm bố. Cửa khóa, gọi mãi mới có tiếng mở. Ông Tiền bước ra, quần áo x:ộc x:ệch, mù;i rư:ợ:u n:ồ:ng n:-ặc............. Đọc tiếp tại bình luận 👇

Tôi t-ái hôn sau 3 tháng chồng cũ m-ất, giữa đám cưới, một vị khách không mời mà đến xuất hiệnTrong những đêm dài c:ô qu...
15/11/2025

Tôi t-ái hôn sau 3 tháng chồng cũ m-ất, giữa đám cưới, một vị khách không mời mà đến xuất hiện

Trong những đêm dài c:ô quạnh, tôi thường ngồi bên cửa sổ, nhìn ra khoảng sân vườn tối om, nơi những bông hoa hồng mà anh trồng vẫn nở b**g dù chủ nhân đã ra đi. Ba tháng trước, cuộc đời tôi như sụp đổ khi nhận tin anh m:ất trong một vụ ta:i n:ạn xe hơ:i ki:nh h:oàn:g. Người ta bảo đó là định mệnh, nhưng với tôi, nó như một vết c:ắt s:âu ho:ắ::m, r:-ỉ m:::á:u không ngừng. Tôi không khóc nhiều, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc, cố gắng quên đi những kỷ niệm ấm áp bên anh – người chồng hiền lành, luôn mỉm cười dù cuộc sống có bao phen sóng gió. Lạ lùng thay, nỗi đ:au ấy dường như không kéo dài. Chỉ sau vài tuần, tôi đã bắt đầu nghĩ đến một tương lai mới, một cuộc sống không còn bóng dáng anh.

Tôi gặp Minh trong một buổi chiều mưa tầm tã, tại quán cà phê quen thuộc mà anh hay đưa tôi đến. Minh là bạn thân của chồng tôi, một kiến trúc sư tài ba với nụ cười ấm áp và đôi mắt biết lắng nghe. Anh ấy đã ở bên tôi suốt những ngày ta:ng t;óc, a:n ủ;i, chia sẻ, và dần dần, tình cảm nảy nở như một lẽ tự nhiên. “Em xứng đáng được hạnh phúc,” Minh thì thầm bên tai tôi khi c;ầu hô:n chỉ ha:i tháng sau ngày chồng mất. Tôi gật đầu, không do dự. Cuộc sống quá ngắn ngủi, và tôi không muốn chì:m đắ:m trong quá khứ nữa. Đám cưới được tổ chức nhanh chóng, giản dị nhưng ấm cúng, với sự chứng kiến của bạn bè và họ hàng hai bên. Tôi mặc chiếc váy trắng tinh khôi, tay cầm bó hoa hồng đỏ – loài hoa anh yêu thích nhất – và bước vào hội trường với nụ cười rạng rỡ.

Hội trường hôm ấy ngập tràn tiếng cười nói, tiếng nhạc du dương vang vọng. Khách mời ngồi chật kín, ai nấy đều chúc phúc cho chúng tôi. Minh đứng bên tôi, nắm chặt tay, mắt lấp lánh niềm vui. Lễ đường được trang trí bằng những dây đèn lấp lánh, và cha xứ bắt đầu đọc lời thề nguyện. “Em có đồng ý lấy anh làm chồng…” Lời tôi vang lên rõ ràng, nhưng sâu thẳm trong lòng, một nỗi b:ất a;n mơ hồ chợt lóe lên. Phải chăng tôi đang vội vã quá? Ba tháng – khoảng thời gian quá ngắn để quên một người chồng đã gắn bó tám năm trời. Nhưng tôi gạt phắt suy nghĩ ấy, tập trung vào khoảnh khắc hiện tại.

Bất ngờ đầu tiên xảy ra khi cha xứ vừa dứt lời, và mọi người vỗ tay reo hò. Một tiếng động lạ vang lên từ cửa chính – tiếng cửa mở toang, kèm theo tiếng bước chân nặng nề. Cả hội trường i;m bặt, mọi ánh mắt đổ dồn về phía ấy..... Đó là.... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Nhường hết tài sản cho vợ cũ nuôi con, đến khi có tuổi tôi bàng hoàng phát hiện 2 con đều của người khácTôi ký tên ba lầ...
15/11/2025

Nhường hết tài sản cho vợ cũ nuôi con, đến khi có tuổi tôi bàng hoàng phát hiện 2 con đều của người khác

Tôi ký tên ba lần vào ba ô vuông trên tờ “Đồng ý x;ét ngh;iệm người nhà”. Mùi c;ồ;n và mùi nh;ự;a mới của gh;ế nh;ựa chảy thành một lớp sương mỏng trên đầ:u lư;ỡi. Cô điều dưỡng hỏi lại cho chắc:

“Chú là… gì của bệnh nhân?”

Tôi nhìn qua cửa kính, nơi thằng Duy—hai mươi bảy tuổi, vai rộng, tóc cắt cao—nằm quay nghiêng, dây truy:ền ch;ạy từ t;ay. Trên bàn cạnh giường, một hộp cơm trắng cá thu chiên tôi mang vào đã nguội. Tôi nói khẽ:

“Ba.”

Cô ấy gật, ghi vào ô “mối quan h;ệ: c;ha ru;ột”, đưa tôi cây bút. Bên cạnh, một tờ giấy khác—“Tư vấn ghé;p t;ủy”—bôi đậm mấy chữ “h;uy;ết h;ọc”, “tương hợp”. Bác sĩ bảo có thân nhân cùng huyết thống thì cơ hội sẽ cao. Tôi là người đầu tiên đăng ký. Nhi—chị nó—đang chạy từ công ty qua.

Tôi đưa tay cho cô điều dưỡng, k;im ch;íc-h vào tĩ;nh m;ạch một cái đ-a;u nhỏ như bị kiến cắn. M;-á-u tôi chảy vào ống, đ:;ỏ như một dòng sông mới.

Trên tường đối diện, có tấm poster in hình một gia đình bốn người: cha mẹ ôm hai đứa bé, caption ghi “Gia đình không chỉ là nơi ở, mà là nơi tương thích”. Tôi bật cười thầm. Mười sáu năm trước, tôi đã ký một tờ giấy khác: “Chuy;ển giao toàn bộ tài sản chung”—nhà, sổ tiết kiệm, cái xe máy—cho vợ cũ. Hồi ấy, tôi viết câu “Gia đình là nơi người còn lại cần được bình yên” trên phong bì, như một cách c:ắt l;ử;a.

Hồi ấy, tôi nghĩ mình ra đi để hai đứa nhỏ được yên. Thật ra tôi cũng được yên—yên với trách nhiệm gói vào từng tháng chuy;ển kho;;ản, yên với vai người đàn ông dọn ra xóm trọ cuối phố, tối cho mèo ho;a;ng ăn, sáng chạy xe ôm. Tôi quen được tiếng tự do ăn kèm tiếng vắng.

K;;im rút ra, miếng bông trắng dán lên. Cô điều dưỡng cười nhẹ:

“Anh ở lại chiều lấy kết quả tư vấn nhé.”

Tôi gật. Tôi đứng tựa vào tường, nhìn ống m:á:;u của mình đăng ký tên, nằm cạnh ống của Duy. Tôi bỗng thấy nơi nào đó trong tôi ấm lên như một viên đá dưới nắng.

Tôi và Lan cưới nhau hồi tôi hai mươi bảy. Nhi ra đời sau đó một năm. Rồi Duy. Nhanh như người ta gieo hai hạt bên bậu cửa. Những năm đầu, nhà chật, tiền ít, nhưng tiếng cười rộn như bột nở.

Tôi mở xưởng mộc nhỏ. Lan làm kế toán. Tôi đi sớm về khuya, dính mùi gỗ, mùi sơn. Lan ôm con, mùi sữa, mùi nước giặt. Thời gian gấp, hai đứa trẻ lớn lên bằng những “ma;i t;ín:h”. Rồi hai chữ khác đến nhanh hơn dự tính: “l;y hôn”.

Tôi mang hồ sơ đến văn phòng luật sư bạn tôi. Anh ta ngó qua, lắc đầu: “M;ày kh;ông giữ p;hần nào à?” Tôi lắc: “T;ao giữ phần t;:ao: thằ;n;g t;ao.” Anh ta cười buồn: “Đàn ông s;;ĩ diệ;n lắm. M;ày có chắc?” Tôi ký. Tay không run.

Từ đó, tôi dọn ra cái phòng trọ cuối phố, chỗ có hàng rào bông giấy, lụa đỏ phất phơ như cờ. Mỗi tháng, tôi chu;yển t;iề;n đều như chuông nhà thờ. Lan không bao giờ đ;òi thêm. Tôi rất ít gọi điện. Tôi đi dự họp phụ huynh đứng sau cùng. Tôi mua quà sinh nhật đặt trước cửa rồi đi.

Bạn tôi bảo: “Mày d;ở; h;ơi. Không gì ;buộc mày làm thế.” Tôi cười: “Có. Hai đứa nhỏ.”

Tôi không hỏi Lan có người khác chưa. Tôi không hỏi hai đứa biết không. Tôi không hỏi vì sợ nghe. Có những câu hỏi như những cái móc—đưa vào sẽ mắ:c. Tôi chọn đi vòng.

Chiều, tôi ngồi trên ghế nhựa, tay vẫn dán bông, nghe bác sĩ huy:ết h;ọc giọng đều: “Kết quả cơ bản cho thấy HLA của anh và bệnh nhân hoàn toàn không tương hợp. Tức là… không phải cha con ruột theo nghĩa sinh học.”

Tôi nghe tiếng chữ “không” rụ;ng xu;ống nền gạch một cách êm ái.

Nhi đến, mắt còn mực mascara. Nó đưa tay cho y tá. Tôi ngồi ngoài hành lang, nhìn ô kính, nhớ một chuyện nhỏ: năm con bé mười một tuổi, nó làm v';ỡ cái giỏ mây, khóc xin lỗi. Tôi bảo: “Ba không buồn cái giỏ, ba buồn m;ấy giọ;t nước mắt.” Nó cười, lau nước mắt, đòi tôi dẫn đi ăn chè. Một bát chè đậu xanh làm tôi nghĩ có những món ngọt đi kèm những chuyện mặn.

Kết quả Nhi cũn;g kh;ông tư;ơng h;ợp.

Bác sĩ nhẹ giọng: “Có thể a;n;h… khô;ng ph;ải ch;a r;u;ột.”............. Đọc tiếp tại bình luận 👇

Trong ngày đưa vợ vào phòng s-inh, tôi chạm mặt người yêu cũ của vợ đang đưa vợ anh ta s-inh con, và cả hai đứa trẻ đều ...
15/11/2025

Trong ngày đưa vợ vào phòng s-inh, tôi chạm mặt người yêu cũ của vợ đang đưa vợ anh ta s-inh con, và cả hai đứa trẻ đều mang chung một đặc điểm k-ỳ l-ạ

Mưa Huế tr-út như r-út nước sông Hương đổ thẳng xuống mái t-ôn bệnh viện. Ly ôm b-ụng, mỗi cơn gò là mặt nhăn nh-úm, mồ hôi rịn thành vệt trên tóc mai. Tôi đ-ánh lái vào sảnh c-ấp c-ứu, xe dừng cái k;ét. Cửa nâng mở ra, hai hộ lý xúm lại đẩy bă:ng c:a. Tôi chạy theo, túi đồ vấp vào bậc thềm rơi xuống, mấy cái t:-ã con vịt v:;ăng tung tóe.

Thang máy dành cho n;ội trú kêu ting một tiếng rồi đứng im. Hộ lý bảo: “Mưa to, đi;ện c;hập chờn, chắ:c tắ:c nghẽn, lên thang bộ nhanh anh.” Tôi cúi người đỡ lưng Ly, đếm từng bậc, mỗi nh;ịp th;ở là một con d-o mỏng c:ắt vào bắp tay.

Tầng sáu. Khoa Sản. Mùi cồn iod, mùi mưa ẩm, mùi gối gấp có hơi người. Ly được đưa vào phòng ch;ờ sinh, y tá đưa cho tôi một chiếc áo blue mỏng màu lam, bảo mặc vào nếu muốn ở cạnh. Tôi gật đầu. Trong lúc luống cuống cài khuy, tôi chợt bắt gặp một gương mặt rất quen ở hàng ghế đối diện.

Người đó đứng bật dậy, mắt mở to, tròn như bật lửa. “An?”

“Hoàng?”

Gió hắt qua hành lang, mưa tạt vào ô cửa sổ, tiếng mưa bật lộp bộp như ai gõ nhanh trên mặt bàn. Giữa tiếng mưa, tiếng một người phụ nữ r;ít qua kẽ răng. Tôi quay lại—một chị mặc váy bầu, tay ôm bụng, đau đến t:ím mặt. Hoàng đỡ lấy. Anh giật mình khi thấy tôi nhìn và chậm rãi nói: “Vợ tớ… đ:au từ chiều. Không ngờ lại vào trúng đêm này.”

Tôi ậm ừ. Bất giác, hai người đàn ông từng đứng hai đầu một cái tên giờ đứng chung một hành lang, tay ai cũng run.

Ngày xưa, Hoàng là người yêu cũ của Ly. Hai người yêu nhau từ thời đại học ở Huế, chia tay năm cuối vì chuyện gia đình và công việc. Khi tôi gặp Ly trong một buổi nhận lớp mới ở Đà Nẵng, mọi thứ giữa chúng tôi như trò ghép hình khớp đến lạ. Tôi nghe tên Hoàng qua một hai câu chuyện, một cái nhíu mày dịu, một cái thở dài hồi lâu rồi thôi.

Vậy mà đêm nay, bến đò cũ lại neo cùng một bờ.

Ly được đưa vào phòng sinh số 5. Vợ Hoàng—Trang—vào phòng số 7. Loa phóng thanh rè rè thông báo các chỉ số, tiếng tr;ẻ c:on khóc từ phòng sơ sinh vọng ra thi thoảng như một cái g:õ vào lồng ng-ực. Tôi đứng bên cửa kính phòng đợi, nhìn lên trần nhà nơi bóng đèn tầng sáu rung khẽ. Mưa ngừng một lát, rồi lại ào vào.

Bất ngờ, đèn tắt phụt. Hành lang chìm trong bóng tối dày, chỉ còn ánh sáng đỏ của đèn k:hẩn c;ấp nhấp nháy. Một y tá chạy vội, kêu: “Máy phát điện sắp lên lại. Ai có người th:ân trong phòng sinh thì cứ bình tĩnh, đừng chen.” Tôi nghe tim mình đ;ập thì:nh thịch như một chiếc trống chiêng. Mấy giây sau máy ph;át nổ gi;-ật, ánh đèn vàng hắt trở lại, trần nhà rung rung thành một đường sóng.

Rồi tiếng khóc cất lên từ phòng số 5. Nhọn, chắc, đầy sinh khí. Tôi bị đẩy ra khỏi ghế bởi chính mình, phóng lại gần. Một y tá mở cửa, hỏi: “Anh An phải không? Chúc mừng, bé ;trai kháu lắm!”

Tôi thấy mình cười to, môi tôi ướt nước mắt từ lúc nào không biết. Mọi thứ chao đảo như vừa qua một trận bão—rồi yên. Năm phút sau, tiếng khóc nữa từ phòng số 7. Hoàng đứng bật dậy, mắt anh cũng ướt, cái cúi đầu của anh có thứ gì đó rất quen lòng người.

Ở phòng s;ơ sinh, sau thủ tục khử trùng tay dài dằng dặc, tôi được nhìn con qua lớp kính. Thằ:ng nh:ỏ nằm trong lồng ấp b;é x;íu, da nó đ;ỏ au như con tô:m m:ới luộc, mắt nhắm nghiền, nắm tay khép hờ. Tôi đang ngắm thì giật mình, sao 2 đứa tr-ẻ giống nhau đến kỳ lạ......... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Đến nhà sếp chơi thì đụng mặt vợ cũ, tôi liền hỏi để//u: “Tới mức phải làm os//in rồi à?”, ai ngờ cô ấy chính là...Tôi t...
15/11/2025

Đến nhà sếp chơi thì đụng mặt vợ cũ, tôi liền hỏi để//u: “Tới mức phải làm os//in rồi à?”, ai ngờ cô ấy chính là...

Tôi tên Nam, ba mươi lăm tuổi, nhân viên kinh doanh của một công ty lớn. Sau bao năm phấn đấu, cuối cùng tôi cũng được cất nhắc lên vị trí trưởng nhóm. Sếp trực tiếp của tôi là anh Hưng – người đàn ông thành đạt, phong thái điềm đạm, được nhiều người nể phục.

Một buổi chiều, sếp gọi tôi lên và cười bảo:
– Cuối tuần rảnh thì đến nhà tôi chơi nhé, tiện gặp mặt, anh em thân thiết hơn.

Nghe lời mời, tôi mừng rỡ. Được đến nhà sếp là cơ hội hiếm có để tạo ấn tượng. Tôi chuẩn bị một giỏ quà tử tế rồi đến đúng hẹn.

Nhưng vừa bước vào căn biệt thự sang trọng, tôi đã ch//ết lặng. Người mở cửa cho tôi không ai khác chính là Linh – vợ cũ của tôi.

Khoảnh khắc đó, má/u nó/ng bốc lên, ký ức cũ ùa về. Tôi và Linh từng yêu nhau s/ay đ/ắm, nhưng vì tôi khi ấy ngh//èo kh//ó, sự nghiệp chưa đâu vào đâu, còn cô thì kh/ao kh/át một cuộc sống đủ đầy. Sau nhiều mâu thuẫn, Linh dứt khoát l/y h/ôn, bỏ tôi ra đi. Tôi từng đa/u đ/ớn, từng c//ăm hậ//n. Và giờ đây, thấy cô mặc tạp dề, tay cầm khăn lau, tôi bật cười m/ỉa m/ai:

– Ồ, không ngờ đấy! Tới mức phải làm os//in rồi à?

Tôi nghĩ cô ta sẽ đ/ỏ m/ặt, bối rối, hoặc t/ức g/iận p/hản b/ác. Nhưng Linh chỉ khẽ cười, ánh mắt điềm nhiên:
– Anh cứ vào đi, sếp đang chờ trong phòng khách.

Tôi hơi sững, chưa kịp hiểu, thì sếp Hưng từ trong bước ra, tay vòng qua vai Linh đầy th/ân mậ/t:
– À, giới thiệu với cậu nhé. Đây là... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Vừa chụp xong ảnh cưới với chồng, lúc anh ấy đi xem ảnh mẫu, nhiếp ảnh gia ghé sát tai tôi rồi nói: “Chạy ngay đi!”...Ng...
15/11/2025

Vừa chụp xong ảnh cưới với chồng, lúc anh ấy đi xem ảnh mẫu, nhiếp ảnh gia ghé sát tai tôi rồi nói: “Chạy ngay đi!”...

Ngày hôm ấy, tôi khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh, tay trong tay với Quân – người đàn ông mà tôi tin rằng sẽ che chở mình cả đời. Chúng tôi chọn một studio nổi tiếng trong thành phố. Người chụp ảnh cho chúng tôi là một chàng trai trẻ, tầm 27 – 28 tuổi, dáng người gầy, mái tóc rối hơi dài, ánh mắt lạ lùng nhưng tập trung vào công việc.

Suốt buổi chụp, anh ta ít nói, chỉ thỉnh thoảng hướng dẫn chúng tôi tạo dáng. Tôi không mấy để tâm, chỉ nghĩ anh là kiểu nghệ sĩ khép kín. Thế nhưng, khi buổi chụp kết thúc, Quân rời sang phòng bên cạnh để xem lại ảnh mẫu, thì chàng nhiếp ảnh gia bất ngờ bước đến. Anh ta cúi xuống, ghé s/át tai tôi, giọng khẽ đến mức chỉ mình tôi nghe thấy:

“Chạy ngay đi… trước khi quá muộn.”

Tôi sữ/ng s/ờ... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Address

Thai Thuy

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Hoa Đào posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share