16/11/2025
Bố vừa h:::ạ hu:y:ệt, cả nhà Hưng đã họp để ch:ia t;ài s:ản nhưng anh lại không được chia cho đồng nào chỉ vì anh là con ng:o:ài g:iá th:-ú
Gió từ cánh đồng tràn lên ng:hĩ:a tr:a;ng như tiếng th;ở d;ài của đất. Chiếc qu;a;n t-à;i gỗ vàng nhạt trôi chầm chậm theo dây buộc, những bàn tay thả, tiếng đ;ất rơ;i lộp bộp, hư;ơng v;òng kh;ói m;ỏng. Trên nền trời tháng bảy, một con diều ai đó bỏ quên đuôi, treo lơ lửng như cơn h;o s;ặ-c. Tôi đứng sát gốc bàng già, giữa những vệt n:ắng lo;an:g l;ổ. Có tiếng người đàn bà khóc kéo dài, vừa thật vừa như diễn: “Ông ơi là ông ơi…” Mùi trầu không và nước hoa đàn bà lẫn vào nhau, chua và ngọt, khiến tôi nhớ một đêm mưa xa lắc.
Ngày ấy, tôi còn nhỏ. Mẹ tôi gánh hàng xén ra chợ, ông đi ngang qua, áo mưa sẫm màu, chân xỏ đôi dép da có vệt bụi đường. Ông ch;-ê mớ tỏi héo, rồi mua một cân quýt giấy, xòe tay vò đầu tôi, dặn: “Cố lớn.” Mẹ không nhìn ông, nhưng tối ấy bà luộc lá ổi, để bớt cơn đau bụng cho tôi, và nấu cho tôi bát cháo gà hiếm hoi. Mùi cháo bốc lên, lẫn mùi mưa, khiến tôi biết có những thứ người ta không nói ra bao giờ.
Buổi họp gia tộc diễn ra chiều hôm ấy, trong nhà thờ họ mái ngói â;m dư;ơng, con rồng bằng xi măng nằm c-u;ộn ở bậc thềm như đã mệt mỏi lắm. Cỗ bàn chưa dọn, mùi vịt quay và bún chả lẫn khói nhang cứ quẩn quanh như cố sức nhắc người ta rằng mọi nỗi đau cũng sẽ ng;uộ;i đi. Tôi được ngồi ở bộ trường kỷ sát cửa, nơi gió lùa th;ốc, tầm nhìn thẳng ra sân nơi mấy đứa trẻ con chạy đuổi nhau, chân dẫm lên những cánh hoa hoàng lan rụng đầy.
Trên chiếu giữa là bà Vân, áo đen, ngọc trai trắng, mắt thâm quầng. Bên phải bà là chị cả Trâm, tóc uốn sóng kiểu Sài Gòn, đeo chiếc đồng hồ mặt vuông. Bên trái là Huân—em trai “chính thức” của tôi—áo sơ mi cài kín, cổ tay lấp lánh chiếc vòng từ một hãng nào đó. Xa hơn là cô út Vy, mặt trắng như bông bưởi. Ông Khánh, luật sư của gia đình, ngồi ngay ngắn, trước mặt là xấp giấy buộc táp-lô, một con dấu đỏ đặt nghiêng đi như cái mũ lệch.
Tôi nhận ra tôi được mời như một sự lịch sự. Hoặc thói quen là;m m:à-u trên nền văn hóa tr-ọn-g s;-ĩ diệ-n.
Ông Khánh hắng giọng: “Thưa bà con, theo luật, tài sản của ông Phan Trọng Vinh… bao gồm cổ phần tại Công ty Vĩnh Hòa, ba bất động sản ở thành phố, bốn thửa ruộng và một số tài sản khác… sẽ được chia theo di chúc nếu có, hoặc theo pháp luật nếu không.”
Bà Vân nhế;ch môi: “Di c;húc đã nộp cho anh. Còn gì bàn cãi.”
Trâm thêu thêm: “Gia đình mình làm ăn đ;àng hoàn;g, mọi thứ đều có giấy tờ.”
Ông Khánh mở cặp, rút phong bì lớn: “Đây là di chúc lập ngày 21 tháng 7 năm 2025, có công chứng.” Ông làm động tác quen thuộc, rút trôi tờ giấy ra như ảo thuật. Tên năm sinh năm ch-t, khoản ch;ia, tên người thừa kế xuất hiện như những phán quyết lạ:nh lẽ;o.
Phần chia: bà Vân 50% cổ phần, Trâm 20%, Huân 20%, Vy 10%. Phần nhà đất chia tương ứng. “Ngoại lệ,” ông đọc, “sẽ không có phần cho… Nguyễn Hưng, sinh năm 1994, vì không phải con tr:o:ng g:iá th:;ú và không có quan hệ nu;ôi dư;ỡ:-ng hợp pháp theo luật.” Ông Khánh ngừng lại, ngẩng lên: “D;-i chúc ghi nguy;ên văn.”
Không gian thoáng chốc như h"ụt đi một miếng. Tôi nghe tiếng muỗi vo ve, và tiếng thìa đũa va nhẹ trong bếp. Họ nhìn tôi, một cái nhìn giống như nhìn một bức tường có vế't r'êu—hơi khó chịu, nhưng chẳng nghĩa lý gì.
Tôi đặt tay vào túi áo sơ mi. Mùi gỗ mít của nhà th:ờ khiến tôi nhớ những buổi chiều mẹ tôi ngồi khâu áo, ánh nắng rơi loang lổ trên nền nhà, và tiếng kéo gập cắt mảnh vải. Cuộc sống, biết bao lần, đã cắt tôi khỏi những thứ tưởng như tôi có quyền chạm vào.
Tôi nói nhỏ: “Xin phép cho tôi phát biểu.” Bà Vân ngẩng lên, giọng nhạt: “Không có t;ên, ph;át bi;ểu gì?”
Tôi nhìn từng người. “Chỉ một phút thôi ạ.”
Họ im. Tiếng quạt trần quay, một con thằn lằn chạy từ cột kèo xuống. Tôi rút từ túi áo ra một chiếc USB màu đen, nhỏ như một đốt ngón tay, đặt xuống mặt chiếu. “Đây,” tôi nói, “là một đoạn v;id;eo;.”
Trâm nh;-ếch mí mắt: “L;ại tr;;ò gì?”
Ông Khánh chau mày: “Cậu t;ính qu;;ấy r-ố;;i buổi họp à?”
Tôi quay sang bà Bảy đứng ở cửa: “Bác, cho con xin cái laptop?” Bà Bảy như chờ sẵn, chạy vào buồng trong, ôm ra chiếc máy cũ, cạnh mép dán băng dính. Tôi cắm USB vào, màn hình xanh lóa, hiện ra một tệp tin duy nhất...............Đọc tiếp tại bình luận 👇