27/06/2025
Không sợ mất quê khi Quê hương chính là Việt Nam 🇻🇳
"Vùng trời quê hương nào cũng là bầu trời Tổ Quốc..."
Vì Tổ Quốc không bắt đầu từ biên giới mà bắt đầu từ một tiếng "người Việt Nam". Tổ quốc không đóng khung trong địa dư cũng không gò bó trong thủ đô, càng chẳng đợi lễ thượng cờ mới hiện diện. Tổ Quốc là Bắc - Trung - Nam, 3 miền mà mỗi nơi là một vết thương đang lành lại, một mảnh da của cùng một thân thể lớn hơn - Đất Nước linh thiêng, Tổ Quốc anh hùng!
Mỗi vùng trời ắt hẳn đều khác, có nơi đầy chim và có nơi đầy khói, cũng có nơi vắng đến độ nghe được tiếng cỏ mọc. Nhưng bầu trời thì chỉ có một, đó là nơi tất cả đều ngước lên dù đứng ở đâu, dù có bị bỏ quên hay đang sống giữa ánh đèn rực rỡ. Nơi mẹ Âu Cơ một mình sinh trăm trứng giữa mùa sương dày phương Bắc, chốn cha Lạc Long Quân dắt nửa đàn con đi về phía biển và từ đó đất nước mang hình dáng của một lời chia đôi không tan bể.
Để rồi trên mảnh đất đó những câu ca dao đã bắt đầu được chép bằng khói bếp, những tích truyện như Trầu Cau, Sơn Tinh Thủy Tinh, Thạch Sanh Lý Thông… lặng lẽ dựng nên cột sống của một dân tộc kiên trung.
Bóng Ngự Bình ngả dài như vết mực thạch biên lên mặt ngọc sông Hương mà mỗi nhịp sóng lăn tăn đều vọng lại hơi thở của kinh kỳ trầm mặc. Ca Huế nhỏ từng giọt trầm hương vào đêm đàn đáy, truyện ma Đất Quảng len lỏi qua sương khói đồng hoang, còn điệu ví dặm Nghệ Tĩnh khẽ ngân như nhịp tim con sông Lam đập dưới tầng phù sa cổ. Tất cả tiếng đàn, lời kể, câu hò đã rỉ rả thấm qua mạch đất kết tinh thành cột sống thầm lặng chống đỡ linh hồn Việt Nam suốt những mùa bão giông của lịch sử.
Miền Nam... dải phù sa vừa kịp lắng trên mặt nước đã nẩy chồi giai thoại. Trên những nhánh sông Tiền sông Hậu, tiếng đờn kìm đờn cò run rẩy như mạch máu đất trời cất lên bản Dạ cổ hoài lang của cố nhân Cao Văn Lầu. Giữa cánh đồng vàng bát ngát, Bác Ba Phi “nổ” câu chuyện cọp biết chặt khóm, cá sấu ngậm đuốc mở đường. Ở đầu ghềnh cuối bãi, Lục Vân Tiên của cụ Nguyễn Đình Chiểu vẫn xòe trùng trục cánh tay “giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha” dựng nên đạo nghĩa cho xứ khẩn hoang bằng vần thơ nặng tình và khẩu khí. Trên triền Núi Sam, đêm vía Bà Chúa Xứ bừng lên như dải ngân hà hạ phàm với muôn ngọn đèn dầu rập rờn chao gió, khói trầm cuộn thành chín dải lụa vắt ngang bầu trời Cửu Long hoá thành ấn tín trời nam.
Dẫu đứng ở đầu nguồn sương mờ Hoàng Liên, bên đèo Mây hay tận mũi sóng Cà Mau, hễ ngước lên ta vẫn sẽ thấy cùng một vòm trời - bức trần chung dát bằng mồ hôi, nước mắt và nụ cười của bao đời người Việt. Những truyền thuyết nở ra như đom đóm trên đỉnh Lũng Cú, những điệu hò lẫn vị sương sớm Trường Sơn, tiếng đờn kìm ngân trên sóng Tiền Giang,... tất cả là những vì sao gắn lên bầu trời Tổ Quốc kết thành dải Ngân Hà dân gian.
Trời đó đã từng chở mũi tên đồng của Thánh Gióng, phấp phới cờ nghĩa của Lam Sơn, soi bóng tà áo cày bừa của mẹ Âu Cơ và còn đang mở rộng để ôm lấy những linh hồn hậu thế. Một quốc gia với ba miền hoài thai ra vô vàn câu chuyện, nhưng rốt cuộc chỉ là một bài ca độc nhất - "Nhiễu điều phủ lấy giá gương/ Người trong một nước phải thương nhau cùng."
Vậy nên mỗi lần ngẩng đầu lên vòm cao xin đừng bận hỏi mình là mây xứ nào; hãy tự vấn rằng đêm nay ta đã cài thêm vì tinh tú nào vào tấm lụa trời, để mai này con cháu còn nhận ra con đường sáng láng...
____________________
Copyright: Thoòng Dành Kể Chuyện
Typography: Kỳ Anh Nguyễn