Mai Thanh Tâm - Góc nhìn

Mai Thanh Tâm - Góc nhìn Chân lý nằm trong quy luật đang vận hành vũ trụ. Đây là nơi mình chia sẻ những góc nhìn sâu sắc về cuộc sống, thiên nhiên, và hành trình chữa lành nội tâm.

Từ những quan sát nhỏ bé như chiếc lá, cơn gió, đến những câu chuyện dài về con người và thời cuộc, mình tin rằng mỗi khoảnh khắc đều chứa đựng một thông điệp. Mời bạn cùng đồng hành với mình qua từng bài viết, từng hình ảnh, từng dòng suy ngẫm.

Tàng kinh các - Truyện dài của Mai Thanh TâmChương 5: Tin nhắn trong chiều mưaChiều Chủ nhật, mây xám đùn lên trên bầu t...
10/08/2025

Tàng kinh các - Truyện dài của Mai Thanh Tâm

Chương 5: Tin nhắn trong chiều mưa

Chiều Chủ nhật, mây xám đùn lên trên bầu trời Hà Nội. Trong văn phòng tầng ba của một công ty liên doanh, Duy vẫn cặm cụi làm việc tăng ca. Là người trẻ nhất trong nhóm nghiên cứu thị trường, anh nổi bật bởi sự điềm tĩnh và khả năng ngoại ngữ tốt, dù mới vào làm chưa lâu.
Tiếng “bíp bíp” vang lên từ chiếc máy nhắn tin cài nơi thắt lưng. Duy liếc xuống, tay cầm lấy thiết bị. Dòng chữ hiện trên màn hình nhỏ khiến anh chết lặng:
Mẹ bị tai nạn. Về Bệnh viện Nguyễn Tri Phương gấp.
Không chần chừ, anh đứng bật dậy, lòng rối bời, đầu óc quay cuồng: tai nạn gì, nặng nhẹ ra sao, ai đã nhắn tin?
Anh gọi điện cho trưởng phòng:
— Mẹ em bị tai nạn. Em xin phép nghỉ vài hôm để vào Sài Gòn ngay tối nay.
Trưởng phòng đáp:
— Em cứ đi đi, có tin gì báo anh biết nhé.
Duy cảm ơn, rồi phóng thẳng ra đường. Anh bắt taxi đến sân bay Nội Bài. Nhờ vận may, anh mua được tấm vé cuối cùng của chuyến bay đêm Vietnam Airlines đi TP.HCM.
Trên máy bay, ánh đèn lờ mờ càng khiến tâm trạng Duy thêm u uất. Anh tựa đầu vào ô cửa sổ nhỏ, mắt nhìn vào bóng đêm dày đặc bên ngoài, nhưng trong lòng chỉ đầy ắp hình ảnh mẹ.
Người phụ nữ ấy từng là cô giáo dạy tiếng Anh trong một trường tư thục ở Sài Gòn trước năm 1975 – giọng phát âm chuẩn, ánh mắt sắc sảo, được học trò nể phục. Sau đó, bà lấy chồng, sinh ra Duy không lâu sau, những tưởng cuộc sống sẽ yên bình. Nhưng thời cuộc đổi thay. Sau 1975, chồng bà – một người từng tham gia cách mạng – được bổ nhiệm làm giám đốc xí nghiệp quốc doanh, còn bà thì bị điều làm thủ thư trong trường. Bà phải xoay xở mưu sinh bằng cách dạy thêm tiếng Anh tại nhà cho những người muốn đi vượt biên.
Cha anh là người sống buông thả. Có chức, có quyền, ông nhanh chóng sa vào ăn chơi, nhậu nhẹt, bồ bịch khắp nơi. Những đồng tiền từ quỹ đen, từ “lại quả” hợp đồng, từ các mối quan hệ ngầm trong xí nghiệp, ông thản nhiên đút túi, chẳng màng tới vợ con. Trong những cơn nóng giận, ông ném ly, đập bàn, đánh vợ – mẹ anh chỉ lặng im ôm con vào lòng, không rơi một giọt nước mắt. Ông trở thành một cán bộ biến chất, bị loại khỏi Đảng. Ông bỏ mặc vợ con, đi về thất thường.
Cả tuổi thơ của Duy là những đêm mẹ dạy tiếng Anh cho học trò, chắt chiu từng đồng để lo cho anh học hành đến nơi đến chốn. Một mình bà cáng đáng tất cả, vừa làm mẹ, vừa làm cha. Và giờ đây, hình bóng mẹ vẫn bám chặt trong tâm trí – một người đàn bà bé nhỏ, lặng lẽ đứng giữa giông bão, gồng mình giữ lại chút hơi ấm cho mái nhà.
Khi trưởng thành, Duy nhiều lần năn nỉ mẹ ly dị. Bà chỉ lắc đầu:
— Mẹ là giáo viên, mẹ theo đạo, mẹ không muốn con mang tiếng có mẹ bỏ chồng. Họ hàng, làng xóm, học trò, nhà thờ… mẹ sống sao?
Sự nhẫn nhịn ấy khiến Duy nghẹt thở. Tốt nghiệp đại học, anh bỏ ra Hà Nội làm việc, đoạn tuyệt với gia đình gần hai năm. Những cú điện thoại từ mẹ, anh trả lời qua loa. Nỗi đau trong anh không nguôi, nhưng lòng tự ái và bất lực khiến anh chọn cách lặng lẽ rời xa.
Máy bay hạ cánh xuống Tân Sơn Nhất lúc gần 10 giờ đêm. Không kịp nghỉ ngơi, anh gọi taxi về thẳng Bệnh viện Nguyễn Tri Phương.
Hành lang bệnh viện về đêm vắng lặng, chỉ còn ánh đèn vàng hắt xuống sàn gạch lạnh. Mùi thuốc sát trùng hăng nồng. Duy hỏi phòng trực cấp cứu, rồi được chỉ lên phòng bệnh lầu hai. Anh bước nhanh qua dãy giường, tim đập thình thịch.
Cửa phòng bệnh khép hờ. Duy đẩy nhẹ.
Cô Mai đang nằm nghỉ, trán quấn băng trắng. Gối được kê cao. Bên giường, một cô gái ngồi tựa vào tường, áo sơ mi đã nhăn, ánh mắt có chút mệt mỏi.
Nghe tiếng động, cô gái quay lại. Hai ánh mắt chạm nhau. Cô gái đứng dậy.
— Anh là…?
— Duy. Con trai cô Mai.
Thắm gật đầu, bước tránh sang bên. Duy vội đến bên giường, nắm lấy tay mẹ.
— Mẹ… con về rồi.
Cô Mai mở mắt, ánh nhìn dịu lại.
— Duy… mẹ tưởng… con không về nữa…
— Con xin lỗi mẹ — Duy thì thầm.
Không gian lặng đi. Một khoảng lặng đầy ân hận, yêu thương, dằn vặt… nhưng cũng là sự bắt đầu cho những điều chưa kịp nói.
Thắm lặng lẽ lui ra ngoài hành lang, nhường lại không gian riêng cho hai mẹ con. Cô đứng tựa lưng vào bức tường lạnh. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn nghĩ chỉ cần cố gắng học, kiếm tiền, lo cho mẹ và các em – thế là đủ. Nhưng hôm nay, chứng kiến một gia đình trí thức, trông có vẻ khá giả hơn gia đình cô… lại giằng xé vì những điều khác, Thắm nhận ra: ai cũng có nỗi khổ riêng, dù bên ngoài họ trông có vẻ “hơn mình”. Có những vết thương không nằm trên da thịt, mà in hằn trong lòng, âm thầm rỉ máu từng ngày.
Cô chợt hiểu, sống không chỉ là lo tồn tại. Còn phải học cách thấu cảm. Hiểu người khác, hiểu chính mình. Và lần đầu tiên, Thắm cảm thấy lòng mình mở ra – như một cánh cửa nhỏ, hé ánh sáng từ thế giới phức tạp mà cô chưa từng nghĩ tới bao giờ.

10/08/2025

Chuyện rùa và đại bàng.

02/08/2025

Mình đã nhận được hơn 10 lượt bày tỏ cảm xúc cho một bài viết trong tuần qua! Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình nhé! 🎉

Chuyện Tàng kinh các- chuyện dài của Mai Thanh TâmChương 4: Chuyện gia đình cô MaiChiều Chủ nhật, như lịch hẹn, Thắm đạp...
01/08/2025

Chuyện Tàng kinh các- chuyện dài của Mai Thanh Tâm
Chương 4: Chuyện gia đình cô Mai

Chiều Chủ nhật, như lịch hẹn, Thắm đạp xe đến nhà cô Mai. Thắm mang theo bài tập tiếng Anh mới làm trong tuần, để nhờ cô Mai sửa giúp. Ánh nắng còn cao, con hẻm nhỏ yên tĩnh. Lạ! Cánh cổng sắt nhà cô Mai hôm nay chỉ khép hờ. Mọi khi cô Mai luôn khóa cẩn thận. Thắm dựng xe sát tường, đẩy nhẹ cổng bước vào. Trong sân vắng lặng, những chậu cây nằm im dưới nắng. Cửa chính cũng khép hờ, không khóa.
Thắm bước nhè nhẹ vào, định cất tiếng gọi. Nhưng chưa kịp cất tiếng thì một âm thanh khô lạnh vang lên như tiếng roi quật. Rồi tiếng rít qua kẽ răng, từng chữ nén chặt:
“Cho mày chết… thứ đàn bà cố chấp! Tao đã nói ly dị đi!”
Thắm chết lặng. Trong ánh sáng nhập nhoạng của căn phòng chưa bật đèn, cô thấy một người đàn ông cao lớn, mặt đỏ gay, tay siết chặt dây nịt da nâu. Ông ta quật từng cú mạnh xuống lưng người phụ nữ đang nằm co quắp dưới sàn. Mỗi cú đánh là một cái nghiến răng, không hò hét, không gào thét – chỉ có sự hung hãn được nén chặt trong quai hàm người đàn ông.
Cô Mai. Lưng áo bà rách toạc, tay che đầu, run rẩy chịu đựng. Bà không kêu cứu, chỉ cắn răng chịu trận như đã quá quen với chuyện ấy.
Không suy nghĩ thêm, Thắm lao tới đẩy ông ta ra. “Dừng lại! Đừng đánh nữa!”
Bất ngờ vì bị can thiệp, ông quay phắt đầu nhìn cô gái, chân đá mạnh. Cú đá không nhằm vào Thắm, nhưng lực đủ lớn để khiến cô Mai đập đầu vào cạnh bàn trà – âm thanh khô khốc vang lên, bà ngã quỵ, bất tỉnh, trán rỉ máu.
Ông chồng sững lại vài giây, mắt long sòng sọc, rồi như sực tỉnh, ông quăng dây nịt, lách ra cửa, biến mất không lời giải thích.
Thắm vội quỳ xuống bên cô Mai gọi: “Cô ơi… cô có nghe con nói không? Cô ơi…”
Máu thấm qua mái tóc, lan trên nền gạch sáng. Không thể do dự, Thắm vớ lấy túi xách tay của cô Mai, đỡ bà đứng dậy rồi dìu ra ngoài. May mắn, một chiếc taxi vừa chạy tới đầu hẻm. Thắm lao ra giữa đường vẫy tay: “Làm ơn! Cấp cứu! Đưa đến bệnh viện gần nhất!”
Bệnh viện Nguyễn Tri Phương, khoa cấp cứu, y tá trực tiếp nhận bệnh nhân trên băng ca, giọng gấp gáp: “Người nhà qua đóng viện phí tạm ứng!”
Thắm tay run run mở giỏ xách. Trong ví cô Mai có tiền. Đóng viện phí xong Thắm ngồi chờ bên ngoài hành lang phòng cấp cứu. Mồ hôi lấm tấm trên trán cô, không biết là vì sợ hay xúc động. Mỗi phút trôi qua như một giờ. Tiếng loa gọi tên bệnh nhân vang đều, ánh sáng trắng hắt xuống nền gạch lạnh. Chiều chủ nhật tươi hồng bỗng thành ác mộng.
Khoảng hơn một tiếng sau, y tá bước ra.
“Người nhà bệnh nhân Mai Vũ Diễm Hồng?”
“Dạ, có!”
“Bệnh nhân tỉnh rồi. Phải ở lại theo dõi thêm. Em phụ đẩy giường vào phòng bệnh đi.”
Thắm gật đầu, theo cùng y tá vào khu nội trú. Căn phòng có hai giường, một chiếc đã có người nằm. Cô Mai được đưa vào giường còn lại, được thay áo bệnh viện, trán băng lại cẩn thận. Vẻ mệt mỏi hằn lên từng đường nét.
Bà Mai khẽ mở mắt. “Con đưa cô tới đây à?”
“Dạ… con tới nhà… thấy… thấy vậy…”
Bà không hỏi thêm. Chỉ nhắm mắt im lặng một lúc. Lúc sau, khi đã có thể uống nước, bà khẽ lên tiếng:
“Trong túi… có sổ… con nhắn Duy giùm cô.”
Thắm tìm trong túi xách có cuốn sổ nhỏ ghi: Duy – máy nhắn tin 19###x
Trời đã về chiều. Thắm đi ra điện thoại công cộng trước cổng bệnh viện. Bỏ thẻ, nhấn số tổng đài. Khi đầu dây bên kia vang tiếng tín hiệu, cô nói chậm rãi, rõ ràng:
“Gửi tới số 19###x – Mẹ bị tai nạn. Về Bệnh viện Nguyễn Tri Phương gấp.”
Đặt ống nghe xuống, cô dựa lưng vào bức tường bê tông, thở hắt ra.
Cô nhìn trời. Mây bắt đầu kéo xám. Trong lòng cô là một thứ cảm xúc khó gọi tên: đau xót, tức giận, và một sự thương cảm sâu sắc. Một ngôi nhà tưởng như viên mãn – hóa ra cũng có vết nứt không ai biết. Và cô, tình cờ trở thành người chứng kiến.

Thiên nhiên không trừng phạt ai – chỉ dạy ta cách vượt quaTrong cuộc sống hiện đại đầy áp lực và hối hả, con người thườn...
30/07/2025

Thiên nhiên không trừng phạt ai – chỉ dạy ta cách vượt qua
Trong cuộc sống hiện đại đầy áp lực và hối hả, con người thường loay hoay tìm kiếm bình yên trong những điều xa xôi. Nhưng đôi khi, câu trả lời lại nằm ngay trước mắt – trong thiên nhiên, nơi luôn lặng lẽ trao tặng chúng ta những bài học quý giá.

Khi đối mặt với nghịch cảnh, nhiều người cho rằng đó là nghiệp xấu, là sự trừng phạt của thần thánh, hay một vong linh nào đó đang ám mình. Tâm tư bất an, họ tìm cách hóa giải bằng nghi lễ, cầu nguyện, xin bùa, giải hạn. Nhưng liệu điều đó có thực sự giúp họ vượt qua? Mỗi người có niềm tin riêng, nhưng hiếm ai dừng lại để quan sát tự nhiên và tìm câu trả lời cho chính mình.

Hãy nhìn cây quế này. Một hạt giống vô tình rơi vào nơi đất cằn, ít dinh dưỡng, môi trường sống đầy khó khăn. Nhưng cây vẫn bám rễ vững chắc, vẫn xanh tươi, nở hoa rực rỡ. Cây không lo sợ rằng mình đang bị trừng phạt hay gặp bất hạnh. Nó không đi tìm bùa hộ mệnh, không cầu xin phép màu. Nó chỉ tập trung vào việc sinh trưởng và vươn lên, lặng lẽ làm tốt sứ mệnh của mình. Kết quả là nó đã sống đẹp, vượt qua nghịch cảnh mà không chút than phiền, để lại một bài học đáng ngưỡng mộ.

Con người cũng vậy. Nếu một ngày bạn gặp chuyện không vui, công việc không suôn sẻ, tâm trí rối bời vì những điều không như ý – hãy nhớ đến cây quế kia. Thay vì đi giải hạn, xin bùa, cầu may, hãy học cách quan sát, hiểu mình, và kiên trì vượt qua. Thiên nhiên không hứa hẹn điều gì, nhưng luôn trao tặng điều cần thiết cho ai biết sống thuận theo quy luật. Và đôi khi, chính sự kết nối với đất trời lại là chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa bình yên mà ta hằng tìm kiếm.

🌿 Một cuộc gặp gỡ tình cờ trong tiệm sách cũ đã mở ra cánh cửa mới cho Thắm – cô gái tự học tiếng Anh bằng tất cả sự kiê...
29/07/2025

🌿 Một cuộc gặp gỡ tình cờ trong tiệm sách cũ đã mở ra cánh cửa mới cho Thắm – cô gái tự học tiếng Anh bằng tất cả sự kiên trì. Và người gieo chữ hôm ấy, lại là một người phụ nữ mang vẻ đẹp của tri thức và lòng bao dung...

📖 Mời bạn đọc *Chương 3: Người gieo chữ* – trích từ truyện dài đang viết của Mai Thanh Tâm.
📖 CHƯƠNG 3: NGƯỜI GIEO CHỮ
Một chiều cuối tuần, Thắm quay lại tiệm sách cũ ở con hẻm quen thuộc. Nắng xiên nhẹ qua tán me tây, rọi xuống bậc tam cấp loang lổ rêu nơi cô dựng chiếc xe đạp hai màu thân quen. Cô mang theo cuốn sách tiếng Anh đã đọc gần hết — một trong những cuốn ông Sơn cho mượn hôm trước.

Tiệm vẫn yên ắng như thường lệ, chỉ khác là hôm nay có thêm một người phụ nữ đang đứng ngắm nghía các cuốn sách trong kệ văn học phương Tây. Bà mặc áo dài màu be nhạt, tóc vấn cao gọn gàng, tay cầm túi xách da nâu. Gương mặt bà đẹp và phúc hậu, vầng trán toát lên vẻ trí thức, ánh mắt dịu dàng nhưng nghiêm trang. Dáng bà sang và điềm đạm, mang nét thanh lịch của một người phụ nữ có học và từng trải.

Ông Sơn ngẩng đầu, thấy Thắm thì mỉm cười:

“À, Thắm tới đúng lúc. Đây là cô Mai, người đã để lại mấy cuốn sách tiếng Anh chú đưa cho cháu mượn hôm trước.”

Thắm vội cúi đầu chào:

“Dạ con chào cô ạ. Cô cho con cảm ơn, mấy cuốn sách đó quý lắm. Con có làm thử vài bài tập trong đó, nhưng mà… con cũng không biết mình làm đúng hay sai.”

Bà Mai mỉm cười, ánh nhìn dịu dàng nhưng hơi nghiêm:

“Em đang học tiếng Anh à? Tự học hay có ai hướng dẫn?”

“Dạ con tự học ạ. Con không có điều kiện học trung tâm, nên mượn sách về tự mày mò thôi. Con định hỏi… cô có thể dành thời gian xem giúp các bài tập con đã làm không ạ?”

Bà Mai thoáng im lặng. Trong đầu bà chợt nghĩ đến lịch dạy kín tuần, việc trường, rồi việc nhà. Nhưng ánh mắt kiên định và giọng nói rõ ràng của Thắm khiến bà chững lại. Cô gái này thật hiếu học. Và bà nhớ lại lời mẹ dặn thuở nhỏ:

“Giúp người ham học là gieo một hạt phúc lành.”

Bà nhẹ nhàng đáp:

“Cô có bận, nhưng nếu em thật sự muốn học, cô có thể dành thời gian vào chiều Chủ nhật. Buổi sáng cô đi lễ và đi chợ, đến hai giờ chiều thì rảnh. Em đến nhà cô lúc đó nhé. Học tới năm giờ thì về.”

Thắm mừng rỡ, cúi đầu cảm ơn. Bà Mai lấy trong túi ra một mảnh giấy, ghi địa chỉ rồi đưa cho Thắm.

Chiều Chủ nhật, Thắm lần theo con hẻm nhỏ dẫn tới ngôi nhà bà Mai. Đó là một căn nhà bên ngoài có cổng sắt, băng qua một khoảng sân trồng vài chậu hoa kiểng. Tường sơn màu vàng nhạt phía ngoài, bên trong tường màu xanh nhạt, nền gạch bông sạch sẽ. Cô bước vào phòng khách, được bà Mai mời ngồi trên bộ salon bọc vải hoa hơi sờn theo thời gian.

Căn phòng bài trí đơn giản nhưng ấm cúng. Trên tủ ly chén bằng gỗ là vài tách sứ kiểu cũ, bình trà men trắng và khung hình nhỏ. Chính giữa tủ là bức ảnh hai mẹ con: bà Mai mặc áo dài trắng, bên cạnh là chàng trai trẻ. Anh có gương mặt sáng sủa, làn da khỏe, mái tóc đen cắt gọn gàng. Đôi mắt sáng, nụ cười rạng rỡ và đầy năng lượng tuổi trẻ. Sống mũi cao, cằm gọn, chân mày rậm vừa phải tạo nên nét hài hòa cuốn hút — gương mặt khiến người nhìn dễ có cảm tình. Trong ảnh, anh khoác vai mẹ một cách thân thiết, dáng đứng tự nhiên toát lên vẻ yêu đời và thân thiện.

Phía trên cao, treo một bức tượng Chúa Giê-xu dang tay, phía dưới bức tượng là chuỗi hạt Mân Côi treo ngay ngắn. Tường bên vách nhà là tượng Đức Mẹ.

“Dạ, đây là… con trai cô ạ?” – Thắm tò mò hỏi.

Bà Mai gật đầu, ánh mắt dịu lại:

“Ừ, nó tên Duy, đang làm việc ngoài Hà Nội. Lâu rồi chưa về.”

Một thoáng im lặng nhẹ trôi. Thắm nhìn tấm ảnh lần nữa, bởi vì khuôn mặt chàng trai thu hút cô. Bà Mai lấy sách vở ra, bắt đầu buổi học đầu tiên — chậm rãi, kiên nhẫn. Và với Thắm, một cánh cửa mới vừa mở ra.

Ngoài trời, nắng xiên xuống những tàu lá mướt xanh. Trong căn phòng nhỏ, hai người phụ nữ ở hai thế hệ, hai hoàn cảnh khác nhau, cùng lật giở những trang sách. Tiếng bút viết sột soạt xen giữa những lời giảng rõ ràng.

Buổi học 3 tiếng đồng hồ kết thúc thật nhanh. Trước khi ra về, Thắm đứng dậy chào cô Mai, nhưng ánh mắt cô lại vô thức nhìn về phía khung hình một lần nữa. Gương mặt người thanh niên ấy — sáng sủa, rạng rỡ, đầy sức sống — một điều gì đó rất nhẹ vừa khẽ chạm… như một mầm nhỏ, chưa rõ hình hài trong tâm trí Thắm.

21/07/2025

Chương 2: Hạt giống chờ mưa
Nắng hanh vàng rắc nhẹ xuống giàn hoa giấy, đối diện tiệm sách cũ nép mình bên bức tường rêu phong. Tiệm sách vắng. Vẫn mùi giấy cũ quyện với ánh sáng vàng đục từ bóng đèn dây tóc. Ông Sơn ngồi sau quầy, kính lão trễ xuống sống mũi, lật giở một cuốn sách bìa cứng sờn gáy. Thấy Thắm, ông ngẩng lên, cười hỏi.
Ủa, ba tuần rồi mới thấy ghé. Tưởng quên tiệm sách luôn rồi chứ.”
Thắm cười nói: “Dạ… cháu bận quá. Lịch học kín mít, tối lại phải đi dạy kèm. Về đến nhà là tối mịt. Có đêm mệt quá, cháu đọc được vài dòng rồi ngủ gục luôn. Cũng muốn ghé tiệm lắm mà không xếp được thời gian á chú.”
Cuộc sống sinh viên của Thắm luôn tất bật, gần như không có khoảng trống. Sáng nào cô cũng dậy từ năm giờ rưỡi, vo gạo nấu cơm, luộc rau, kho một ít cá khô hay đậu hũ rim nước tương để ăn sáng và mang theo dùng buổi trưa. Ăn sáng xong thì lật đật phơi quần áo giặt từ tối hôm trước rồi vội vã đến giảng đường.
Lớp học ở đại học Kinh tế đông, giảng viên nói nhanh, bài nhiều. Trưa cô ăn cơm hộp mang theo trong khuôn viên trường. Sau buổi học chiều, khi các bạn cùng lớp rủ nhau đi ăn chè hay lang thang dạo phố, thì Thắm vội vã về phòng trọ để chuẩn bị đi dạy kèm. Từ sáu giờ tối đến hơn tám giờ rưỡi, cô dạy một bé học lớp năm. Ngày nắng cũng như ngày mưa, cô vẫn đến dạy đều đặn. Về đến phòng trọ thì đồng hồ thường đã gần chín rưỡi.
Thắm cười, rút cuốn The Gift of the Magi khỏi giỏ. “Cháu muốn hỏi thêm về cuốn này. Chú có nhớ gì thêm về người đã để lại không?”
Ông Sơn đẩy kính, trầm ngâm một thoáng. “Chú chỉ nhớ cậu ấy, lặng lẽ, như mang theo chuyện gì đó không nói được. Khi đưa sách, cậu nói: ‘Cháu muốn gửi cuốn sách này cho ai có thể đọc và hiểu được.’ Rồi đi luôn.”
Thắm im lặng, ngón tay lướt nhẹ lên trang sách, nơi có dòng chữ kia. Cô buột miệng: “Chú có tin vào duyên không?”
Ông Sơn không trả lời ngay. Ông đứng dậy, bước ra phía cửa tiệm, ánh mắt dừng lại ở giàn hoa giấy ven tường. Mấy tháng trước nó khô khốc, tưởng đã chết, vậy mà giờ đây, vài nụ tím non vừa trổ khẽ rung trong nắng.
“Cây này năm ngoái không trổ bông,” ông nói. “Chú tưởng nó chết rồi. Ai ngờ mùa này, mưa tới, đất đủ ẩm, lại ra hoa.”
Thắm nhìn theo ánh mắt ông, khẽ gật đầu. “Tức là… phải đợi đủ điều kiện?”
“Có khi vậy,” ông chậm rãi. “Nhưng nếu biết còn thiếu gì, thì mình có thể bổ sung. Duyên là vậy đó – không phải điều gì mơ hồ, mà là điều kiện. Thiếu nắng thì tìm nắng, thiếu nước thì chờ mưa, hoặc tự tìm nước tưới.”
Cô im lặng, nhưng trong lòng như có làn gió mát thổi qua. Trước giờ, “duyên” trong cô là thứ do ông trời ban, là sự may mắn mịt mờ. Nay, ông Sơn nói về nó như một chuyện con người có thể thay đổi số phận mình.
Cuộc trò chuyện hôm ấy ngắn. Một khách quen bước vào hỏi sách y học, Thắm chào ra về, mang theo ánh mắt sâu xa của ông Sơn và hình ảnh giàn hoa giấy vừa trổ nụ.
Từ sau buổi đó, Thắm không tới tiệm sách thường xuyên nữa. Lịch học dày đặc, việc dạy kèm buổi tối để kiếm thêm tiền khiến cô luôn tất bật. Nhưng những điều ông Sơn nói vẫn theo cô về tận căn phòng trọ nhỏ. Dưới ánh đèn vàng, cô mở lại sổ tay, nơi trang đầu vẫn còn dòng chữ viết từ tuần trước:
"Ngày 1: Bắt đầu học tiếng Anh. Mục tiêu: đủ điều kiện để xin việc làm ổn định."
Cô viết thêm bên dưới: “Duyên không phải phép màu. Phải tạo điều kiện cho đủ thì duyên tới.”
Những ngày sau, dù không đến tiệm, cô vẫn đọc sách ông Sơn cho mượn. Buổi sáng trước giờ lên lớp, buổi tối sau khi soạn bài cho học sinh, cô kiên trì luyện từng trang tiếng Anh căn bản.
Một hôm, lúc trả sách, ông Sơn đưa cô một cuốn sách khác, bìa đã cũ, nhưng được bọc bằng giấy báo kỹ lưỡng. “Cô giáo dạy tiếng Anh ở gần đây để lại mấy cuốn này. Cô ấy bảo: ‘Cho sinh viên nào thật sự cần.’ Cháu đọc thử đi.”
Thắm mở bìa trong, thấy ghi: Mai Vũ Diễm Hồng. Cô thầm nhủ: người này là ai? Có liên quan đến chàng trai bí ẩn kia không? Sao cũng đem sách gửi ở tiệm chú Sơn?
Trời bất chợt nổi gió, mây kéo về càng nhiều. Thắm đạp xe rút về nhà. Cô nhìn vào giỏ xe – nơi cuốn sách vẫn nằm yên, bên cạnh một túi rau và bánh mì. Một hạt giống trong cô vừa nứt mầm. Không cần phép màu. Chỉ cần đủ điều kiện, rồi nó sẽ trổ hoa.

Address

Tp. Hồ Chí Minh

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Mai Thanh Tâm - Góc nhìn posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share