
25/06/2025
“Thương hai cô gái ướt mưa, anh tài xế cho đi nhờ một đoạn – không ngờ 10 phút sau t;ai h;ọa ập đến…”
Đó là dòng tin cuối cùng xuất hiện trên trang cá nhân của anh, trước khi chiếc xe biến mất không để lại dấu vết...
Mưa rơi nặng hạt, kéo dài suốt từ chiều đến tối. Quốc – tài xế chạy xe đường dài tuyến Lâm Đồng – Sài Gòn, đang trên đường quay về sau một chuyến giao hàng. Anh hơi mệt, nhưng vẫn tỉnh táo. Trời mưa, đường đèo vắng hoe, chỉ có ánh đèn xe chiếu vào từng mảng rừng mờ ảo.
Ngay đoạn cua đèo Prenn, Quốc bất chợt thấy phía trước có hai bóng người đứng nép dưới trạm xe buýt cũ. Một cô gái vẫy tay, còn cô kia ôm chặt ba lô, che dù bằng một tấm áo mưa rách. Anh chậm xe lại.
– “Hai em đi đâu giờ này còn đứng đây?” – Quốc hỏi qua cửa kính mở hé.
– “Anh ơi, bọn em đi lạc… tụi em đang định về Sài Gòn nhưng xe khách không dừng… có thể cho tụi em đi nhờ xuống chân đèo không?” – Cô gái mặc áo mưa nói, giọng run.
Quốc hơi chần chừ. Chạy xe ban đêm, lại đang mưa lớn, chở người lạ không phải là điều khôn ngoan. Nhưng nhìn hai cô gái – một khoảng chừng 20 tuổi, người nhỏ nhắn, khuôn mặt lấm tấm nước mưa; người còn lại cao hơn, tóc dài rối bời và tay ôm chặt chiếc túi vải – trông quá tội nghiệp.
– “Lên đi, nhưng xuống chân đèo là anh trả nhé. Đừng mong quá giang về tận Sài Gòn.”
– “Dạ, tụi em cảm ơn anh nhiều lắm…”
Hai cô leo lên hàng ghế sau. Quốc không hỏi tên, chỉ liếc qua gương chiếu hậu một lúc rồi cho xe chạy tiếp.
Không khí trong xe lúc đầu khá im ắng, chỉ có tiếng mưa gõ lộp bộp lên nóc xe và tiếng quạt điều hòa khe khẽ. Quốc bật radio, nhưng chỉ bắt được vài làn sóng rè rè. Anh tắt nó đi.
Đến một đoạn cua gắt, anh chợt nghe tiếng thì thầm nhỏ phía sau.
– “…Nó không nhận ra…”
– “…im đi, đừng để nó nghi…”
Quốc cau mày. Cảm giác khó chịu dấy lên trong lòng. Anh quay lại, cố nở một nụ cười:
– “Hai em học sinh hay sinh viên vậy? Sao lại lang thang đèo đêm thế này?”
– “Bọn em... đi phượt, nhưng bị lạc đoàn.” – Cô gái nhỏ nhắn đáp, giọng không tự nhiên.
– “Đoàn nào phượt giữa đèo lúc nửa đêm chứ…” – Quốc lẩm bẩm trong đầu, nhưng không nói ra.
Đúng lúc đó, xe chồm lên mạnh vì một ổ gà lớn. Một vật gì đó từ túi của cô gái tóc dài rơi ra, lăn xuống chân ghế phụ.
Quốc cúi xuống, nhặt lên – là một con d;ao gấp loại chuyên dụng. Tay anh siết lại theo phản xạ.
– “À… cái đó là dao mở đồ hộp, tụi em đem đi cắm trại.” – Cô gái tóc dài cười gượng.
– “Mang theo d;ao cắm trại, giữa đêm mưa, đứng giữa đèo… cũng hay thật.”
Không khí bắt đầu lạnh hơn – không phải vì điều hòa. Quốc cảm thấy rõ ràng hai cô gái không giống người đang cần giúp đỡ. Anh tăng tốc, mắt nhìn chằm chằm vào con đường phía trước.
Khi xe tới gần chân đèo, nơi rẽ vào khu vực ít dân cư, cô gái nhỏ bất chợt nói:
– “Anh ơi, tụi em xuống chỗ kia được không? Có người đón.”
Quốc nhìn theo hướng tay chỉ – đó là một bãi đất hoang, cạnh đường, không có một bóng đèn. Anh khựng lại.
– “Xuống đây á? Giữa chỗ tối như vậy?”
– “Dạ, tụi em quen rồi. Cảm ơn anh.”
Cô gái kia thì im lặng, mắt vẫn quan sát Quốc qua kính chiếu hậu. Cảm giác như bị theo dõi.
Vừa khi Quốc dừng xe, hai cô gái đồng loạt mở cửa bước xuống, nhanh như chớp. Quốc định chào một câu cho lịch sự thì bất ngờ… một tiếng n/ổ lớn vang lên phía sau.... Xem thêm tại bình luận