Đời sống & Gia Đình

  • Home
  • Đời sống & Gia Đình

Đời sống & Gia Đình Các thông tin đời sống gia đình được cập nhật mới nhất

“Thương hai cô gái ướt mưa, anh tài xế cho đi nhờ một đoạn – không ngờ 10 phút sau t;ai h;ọa ập đến…”Đó là dòng tin cuối...
25/06/2025

“Thương hai cô gái ướt mưa, anh tài xế cho đi nhờ một đoạn – không ngờ 10 phút sau t;ai h;ọa ập đến…”
Đó là dòng tin cuối cùng xuất hiện trên trang cá nhân của anh, trước khi chiếc xe biến mất không để lại dấu vết...
Mưa rơi nặng hạt, kéo dài suốt từ chiều đến tối. Quốc – tài xế chạy xe đường dài tuyến Lâm Đồng – Sài Gòn, đang trên đường quay về sau một chuyến giao hàng. Anh hơi mệt, nhưng vẫn tỉnh táo. Trời mưa, đường đèo vắng hoe, chỉ có ánh đèn xe chiếu vào từng mảng rừng mờ ảo.
Ngay đoạn cua đèo Prenn, Quốc bất chợt thấy phía trước có hai bóng người đứng nép dưới trạm xe buýt cũ. Một cô gái vẫy tay, còn cô kia ôm chặt ba lô, che dù bằng một tấm áo mưa rách. Anh chậm xe lại.
– “Hai em đi đâu giờ này còn đứng đây?” – Quốc hỏi qua cửa kính mở hé.
– “Anh ơi, bọn em đi lạc… tụi em đang định về Sài Gòn nhưng xe khách không dừng… có thể cho tụi em đi nhờ xuống chân đèo không?” – Cô gái mặc áo mưa nói, giọng run.
Quốc hơi chần chừ. Chạy xe ban đêm, lại đang mưa lớn, chở người lạ không phải là điều khôn ngoan. Nhưng nhìn hai cô gái – một khoảng chừng 20 tuổi, người nhỏ nhắn, khuôn mặt lấm tấm nước mưa; người còn lại cao hơn, tóc dài rối bời và tay ôm chặt chiếc túi vải – trông quá tội nghiệp.
– “Lên đi, nhưng xuống chân đèo là anh trả nhé. Đừng mong quá giang về tận Sài Gòn.”
– “Dạ, tụi em cảm ơn anh nhiều lắm…”
Hai cô leo lên hàng ghế sau. Quốc không hỏi tên, chỉ liếc qua gương chiếu hậu một lúc rồi cho xe chạy tiếp.
Không khí trong xe lúc đầu khá im ắng, chỉ có tiếng mưa gõ lộp bộp lên nóc xe và tiếng quạt điều hòa khe khẽ. Quốc bật radio, nhưng chỉ bắt được vài làn sóng rè rè. Anh tắt nó đi.
Đến một đoạn cua gắt, anh chợt nghe tiếng thì thầm nhỏ phía sau.
– “…Nó không nhận ra…”
– “…im đi, đừng để nó nghi…”
Quốc cau mày. Cảm giác khó chịu dấy lên trong lòng. Anh quay lại, cố nở một nụ cười:
– “Hai em học sinh hay sinh viên vậy? Sao lại lang thang đèo đêm thế này?”
– “Bọn em... đi phượt, nhưng bị lạc đoàn.” – Cô gái nhỏ nhắn đáp, giọng không tự nhiên.
– “Đoàn nào phượt giữa đèo lúc nửa đêm chứ…” – Quốc lẩm bẩm trong đầu, nhưng không nói ra.
Đúng lúc đó, xe chồm lên mạnh vì một ổ gà lớn. Một vật gì đó từ túi của cô gái tóc dài rơi ra, lăn xuống chân ghế phụ.
Quốc cúi xuống, nhặt lên – là một con d;ao gấp loại chuyên dụng. Tay anh siết lại theo phản xạ.
– “À… cái đó là dao mở đồ hộp, tụi em đem đi cắm trại.” – Cô gái tóc dài cười gượng.
– “Mang theo d;ao cắm trại, giữa đêm mưa, đứng giữa đèo… cũng hay thật.”
Không khí bắt đầu lạnh hơn – không phải vì điều hòa. Quốc cảm thấy rõ ràng hai cô gái không giống người đang cần giúp đỡ. Anh tăng tốc, mắt nhìn chằm chằm vào con đường phía trước.
Khi xe tới gần chân đèo, nơi rẽ vào khu vực ít dân cư, cô gái nhỏ bất chợt nói:
– “Anh ơi, tụi em xuống chỗ kia được không? Có người đón.”
Quốc nhìn theo hướng tay chỉ – đó là một bãi đất hoang, cạnh đường, không có một bóng đèn. Anh khựng lại.
– “Xuống đây á? Giữa chỗ tối như vậy?”
– “Dạ, tụi em quen rồi. Cảm ơn anh.”
Cô gái kia thì im lặng, mắt vẫn quan sát Quốc qua kính chiếu hậu. Cảm giác như bị theo dõi.
Vừa khi Quốc dừng xe, hai cô gái đồng loạt mở cửa bước xuống, nhanh như chớp. Quốc định chào một câu cho lịch sự thì bất ngờ… một tiếng n/ổ lớn vang lên phía sau.... Xem thêm tại bình luận

Vợ mất tôi v/ứ//t con riêng của cô ấy ra khỏi nhà, đi đâu thì đi 10 năm sau đ;au đ;ớn khi biết sự thật…Tôi n/ém chiếc cặ...
25/06/2025

Vợ mất tôi v/ứ//t con riêng của cô ấy ra khỏi nhà, đi đâu thì đi 10 năm sau đ;au đ;ớn khi biết sự thật…Tôi n/ém chiếc cặp sách c;ũ k;ỹ xuống sàn, nhìn thằng bé 12 tuổi bằng ánh mắt lạnh tanh.
“Đi đi. M/ày không phải con tao. Vợ tao ch//ết rồi, tao không có nghĩa vụ nuôi mày nữa. Đi đâu thì đi.”
Nó không khóc. Nó chỉ cúi đầu thật thấp, khẽ nhặt chiếc cặp rách, quay lưng đi, không một lời v;an x;in.
Mười năm sau, khi sự thật được phơi bày, tôi chỉ ước thời gian có thể quay ngược lại....
Tôi tên Hưng, 36 tuổi khi vợ tôi – Mai – mất sau một cơn tai biến. Cô ấy ra đi quá đột ngột, để lại tôi và một thằng bé – tên là Phúc – 12 tuổi. Nhưng Phúc không phải con ruột tôi. Nó là con riêng của Mai trước khi đến với tôi. Tôi lấy Mai năm cô ấy 26, một người phụ nữ từng trải qua một cuộc tình không danh phận và mang thai trong đơn độc.
Hồi đó, tôi thương cô ấy. Cảm phục nghị lực làm mẹ đơn thân, tôi chấp nhận cả đứa con không phải của mình. Nhưng yêu thương không bền mãi nếu nó không xuất phát từ ruột gan. Tôi nuôi Phúc như một nghĩa vụ, không hơn.
Mọi thứ vỡ vụn khi Mai mất. Không còn ai ở giữa để giữ tôi lại gần thằng bé. Phúc im lặng, sống khép mình, lễ phép nhưng xa cách. Có lẽ nó cảm nhận được – tôi chưa từng thật lòng thương nó.
Chỉ một tháng sau đám tang vợ, tôi nói lời đó với nó.
“Ra khỏi nhà. Mày sống hay chết là việc của mày.”
Tôi nghĩ nó sẽ khóc, sẽ van xin. Nhưng không. Nó chỉ đi. Và tôi – không hề thấy day dứt.
Tôi bán căn nhà cũ, chuyển sang khu khác. Làm ăn thuận lợi, có thêm một người phụ nữ khác bên cạnh, không vướng bận con cái. Những năm đầu, thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến Phúc – không phải vì lo lắng mà vì tò mò: nó đang ở đâu? Sống ra sao?
Nhưng rồi thời gian giết chết cả nỗi tò mò. Một đứa trẻ 12 tuổi – không gia đình, không người thân – sẽ đi đâu? Tôi không biết. Cũng không muốn biết. Tôi từng nghĩ: nếu nó chết, có khi lại nhẹ nợ.
Cho đến một ngày, đúng mười năm sau.
Tôi nhận được điện thoại từ một số lạ:
“Alo, anh Hưng? Anh có thể đến lễ khai trương phòng tranh TPH ở đường Trần Quốc Toản vào thứ Bảy này không? Có người rất muốn anh có mặt.”
Tôi định tắt máy vì không quan tâm. Nhưng câu nói cuối khiến tôi khựng lại:
“Anh không muốn biết về Phúc sao?”
Tim tôi như bị bóp nghẹt. Phúc? Mười năm rồi tôi chưa từng nghe cái tên đó. Tôi lặng đi vài giây, rồi buông một câu cụt lủn:
“Tôi sẽ đến.”
Buổi khai trương đông người, không gian hiện đại, đầy tranh vẽ. Tôi bước vào, hơi lạc lõng. Trên tường, những bức tranh sơn dầu hiện đại, mang cảm giác lạnh lẽo, cô độc. Tôi đọc tên tác giả: TPH – ba chữ cái ấy quen thuộc đến khó chịu.
“Chào anh Hưng.”
Một người đàn ông trẻ, dáng cao gầy, ăn mặc giản dị nhưng ánh mắt sâu hun hút đứng trước mặt tôi.
Tôi sững sờ. Là Phúc.
Không còn là đứa trẻ gầy gò tôi đuổi đi ngày nào. Nó thành người đàn ông trưởng thành, chững chạc. Có một điều gì đó vừa quen vừa xa.... Xem thêm tại bình luận

Anh chọn em hay chọn mẹ anh...nếu chọn mẹ anh sẽ mất tất cả, tôi nói được làm được...Ngày cưới, ai cũng mong là ngày hạn...
25/06/2025

Anh chọn em hay chọn mẹ anh...nếu chọn mẹ anh sẽ mất tất cả, tôi nói được làm được...Ngày cưới, ai cũng mong là ngày hạnh phúc nhất trong đời. Nhưng với tôi, đó lại là ngày tôi đứng giữa hai người phụ nữ tôi yêu thương nhất — một người sinh ra tôi, một người tôi từng nghĩ sẽ cùng tôi đi hết cuộc đời.
Trong tiếng nhạc rộn ràng, ánh đèn lung linh và những lời chúc phúc dồn dập, cô ấy — người mặc chiếc váy trắng đẹp nhất tôi từng thấy — nhìn tôi, đôi mắt không còn sự dịu dàng mà đầy quyết liệt.
“Anh chọn em hay chọn mẹ anh?” — cô hỏi, giọng bình thản nhưng từng chữ như rạch vào tim tôi.
“Chọn mẹ, anh sẽ mất tất cả.”
Tôi không ngần ngại. Tôi nhìn thẳng vào mắt cô.
“Tôi nói được, làm được.”
Tôi tên là Dũng. Năm đó tôi 32 tuổi, vừa mua được căn hộ đầu tiên sau nhiều năm làm việc ở công ty kiến trúc. Cuộc đời tôi vẫn bình lặng cho đến khi gặp Linh.
Linh là nhân viên thiết kế nội thất, giỏi giang, xinh đẹp, tự tin và biết mình muốn gì. Cô ấy khác hẳn với những người con gái tôi từng quen. Linh không chờ tôi dắt đi, cô đi trước và để tôi phải đuổi theo. Có lẽ chính điều đó khiến tôi say mê.
Mối quan hệ của chúng tôi nhanh chóng phát triển, chỉ sau 8 tháng đã bàn đến chuyện cưới hỏi. Tôi dẫn Linh về ra mắt mẹ.
Mẹ tôi, một người phụ nữ tần tảo, góa chồng từ khi tôi 10 tuổi, sống tiết kiệm từng đồng để nuôi tôi học hết đại học. Bà là người hiền lành, nhưng không dễ dãi. Ngay lần đầu gặp Linh, bà đã không ưng.
“Con bé giỏi đấy, nhưng không biết kính trên nhường dưới.” — mẹ tôi nhận xét sau khi Linh về. Lúc đó tôi cho rằng mẹ quá khắt khe, còn Linh thì chỉ đang... sống thật với cá tính của mình.
“Con yêu cô ấy, mẹ ạ. Chúng con sẽ cưới nhau.” — tôi nói.
Mẹ im lặng. Tôi tưởng như vậy là xong.
Ngày cưới đến gần, Linh bắt đầu có nhiều yêu cầu: không mời họ hàng bên nội nhiều vì “toàn người quê mùa”; không để mẹ tôi ngồi cùng bàn với họ hàng nhà gái vì “không hợp không khí”; thậm chí muốn mẹ tôi ký giấy tách khẩu sau cưới để chúng tôi ra ở riêng.
Tôi không hiểu sao người con gái tôi yêu lại trở nên khắt khe đến vậy. Nhưng mỗi lần tôi nhắc đến, Linh lại bảo: “Em chỉ muốn tốt cho tương lai của chúng ta. Em không muốn sống cuộc đời bị trói bởi mẹ chồng.”
Tôi cố dung hòa. Tôi thương mẹ. Nhưng tôi cũng sợ mất Linh. Những lần cãi nhau, tôi lại nhủ lòng: "Cưới xong rồi, mọi thứ sẽ ổn."
Nhưng tôi đã sai.
Ngày cưới, sau khi hoàn tất lễ gia tiên ở nhà tôi, chúng tôi di chuyển đến khách sạn tổ chức tiệc cưới. Linh kéo tôi vào phòng chờ, nơi chỉ có hai đứa. Cô nhìn tôi lạnh lùng:
“Anh có chắc muốn đi tiếp không?”
Tôi ngơ ngác. “Sao em lại nói thế?”
Cô cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.
“Nếu cưới hôm nay, em muốn mẹ anh không sống cùng chúng ta. Em không muốn ràng buộc với bà. Sau này anh nuôi bà thì nuôi riêng, không ảnh hưởng đến cuộc sống của em. Anh chọn đi: em hay mẹ anh?”
Tôi cảm thấy như ai t/át vào mặt. Không phải vì Linh quá đáng, mà vì... tôi biết câu hỏi này sẽ đến, nhưng không nghĩ nó đến vào đúng ngày cưới.
Tôi nhìn người con gái trước mặt. Cô ấy đẹp, kiêu hãnh, và tôi yêu cô ấy thật lòng. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi không thấy người bạn đời — tôi chỉ thấy một người đang muốn đặt điều kiện với tình yêu.
Còn mẹ tôi...Xem thêm tại bình luận

Cho cậu bé nghèo vào trú mưa, ông lão s;ững s;ờ khi đứa trẻ chỉ ảnh con gái ông th;ốt lên 1 câu...Trời đổ mưa như trút n...
25/06/2025

Cho cậu bé nghèo vào trú mưa, ông lão s;ững s;ờ khi đứa trẻ chỉ ảnh con gái ông th;ốt lên 1 câu...Trời đổ mưa như trút nước. Ông lão ngồi trong căn nhà gỗ cũ kỹ nơi rìa làng, tay run run khép lại khung ảnh có tấm hình người con gái. Đã tám năm kể từ ngày cô rời đi không một lời từ biệt. Và rồi, trong làn mưa trắng xóa hôm đó, một cậu bé xuất hiện trước hiên nhà, đôi mắt long lanh nhìn ông. Câu nói của cậu khiến ông gần như đánh rơi tách trà trong tay.
Chiều xuống rất nhanh sau những đám mây đen đùn lên từ phía núi. Ông Lâm, một người đàn ông đã ngoài bảy mươi, sống đơn độc trong ngôi nhà nhỏ giữa vùng rừng ven làng. Từ ngày con gái ông, Linh, bỏ đi thành phố, ông sống lặng lẽ như chiếc bóng. Ngày nào cũng vậy, ông ngồi trước hiên, lặng ngắm bức ảnh cũ chụp hai cha con. Linh trong ảnh chỉ vừa tròn mười bảy, rạng rỡ như ánh mặt trời. Vậy mà... cô biến mất không một lời từ biệt. Không tin nhắn, không cuộc gọi, chỉ để lại chiếc khăn len màu đỏ và một khoảng trống trong lòng ông.
Chiều hôm đó, trời đổ mưa bất ngờ. Ông Lâm đứng dậy đóng cửa sổ thì nhìn thấy một dáng nhỏ lom khom dưới gốc cây trước ngõ. Là một cậu bé, ướt như chuột lột, đang ôm chặt chiếc ba lô rách. Bất giác, ông mở cửa gọi to:
– Này cháu! Vào đây trú mưa kẻo cảm lạnh!
Cậu bé hơi chần chừ, nhưng rồi cũng chạy vội vào. Ông đưa cho nó chiếc khăn bông, rót cho ly trà gừng nóng. Đứa trẻ ngồi im, rụt rè quan sát căn nhà.
– Cháu tên gì? Sao lại đi lang thang giữa cơn mưa thế này?
– Dạ, cháu tên Minh. Cháu… đi tìm mẹ.
– Tìm mẹ?
– Dạ. Cháu không nhớ mặt mẹ. Chỉ có bức hình này…
Minh mở ba lô, lôi ra một tấm ảnh đã cũ. Ông Lâm đưa tay nhận lấy. Trong ảnh là một cô gái trẻ, tay bế đứa bé sơ sinh. Tim ông khựng lại. Đó là Linh – con gái ông – không thể nhầm lẫn.
Ông run run hỏi:
– Cháu… cháu có biết cô ấy tên gì không?...Minh gật đầu:

– Mẹ cháu tên Linh. Cô ấy mất rồi… cách đây ba tháng.

Sét như xé đôi bầu trời. Mưa càng lúc càng nặng hạt, và trong lòng ông lão, một khoảng trống vừa được lấp đầy lại đột ngột đổ sụp. Ông ngồi thẫn thờ, mắt không rời bức ảnh. Vậy là... Linh đã sống, đã làm mẹ, và rồi rời đi mãi mãi... mà ông không hề hay biết.

Một lúc sau, Minh đứng dậy, bước đến gần bàn, nơi có khung ảnh gia đình cũ kỹ của ông. Cậu chỉ vào cô gái trong ảnh rồi thốt lên:

– Ông ơi! Đây là mẹ cháu! Sao ông lại có ảnh mẹ cháu?

Khoảnh khắc ấy, cả không gian dường như đóng băng. Ông Lâm nhìn cậu bé, rồi nhìn lại bức ảnh. Giọt nước mắt đầu tiên trong suốt bao năm rơi xuống má ông...... Xem thêm tại bình luận

Giám đốc vô tình gặp vợ cũ trên máy bay, bên cạnh là cặp song sinh trông giống hệt anh và cái kết không tưởng..Chiếc máy...
25/06/2025

Giám đốc vô tình gặp vợ cũ trên máy bay, bên cạnh là cặp song sinh trông giống hệt anh và cái kết không tưởng..Chiếc máy bay cất cánh khỏi đường băng trong ánh chiều muộn vàng óng. Ở khoang hạng thương gia, Giám đốc trẻ tuổi Khánh Duy ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ánh mắt hướng ra ngoài trời đầy mây. Anh không ngờ, chuyến công tác tưởng như bình thường này lại là bước ngoặt khiến cả cuộc đời anh đảo lộn.
Một tiếng nói quen thuộc vang lên bên cạnh:
“Em xin lỗi, cho em đi qua một chút...”
Anh quay đầu lại — và thời gian như ngừng trôi.
Người phụ nữ ấy... là Minh Thư, vợ cũ mà anh đã ly hôn ba năm trước.
Nhưng điều khiến tim anh như ngừng đập chính là hai đứa trẻ song sinh đang líu lo đi sau cô — một trai, một gái — với gương mặt giống anh như hai giọt nước...
Khánh Duy là giám đốc điều hành của một tập đoàn công nghệ nổi tiếng. Ba năm sau cuộc ly hôn đầy tổn thương, anh lao vào công việc, từ chối mọi mối quan hệ mới, và sống khép kín trong thế giới riêng đầy nguyên tắc.
Chuyến bay hôm nay đưa anh từ TP.HCM ra Hà Nội để ký kết một thương vụ quan trọng. Anh lên máy bay sớm, chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ như thường lệ. Lúc tiếp viên bắt đầu đóng cửa khoang, anh cúi đầu kiểm tra hồ sơ trong iPad, không để ý đến người phụ nữ cùng hai đứa trẻ vừa lên máy bay.
“Em xin lỗi, cho em đi qua một chút…”
Giọng nói ấy khiến tim anh như bị bóp nghẹt.
Anh ngẩng đầu lên, và cả thế giới như chao đảo. Minh Thư — người phụ nữ từng là tất cả với anh — giờ đang đứng ngay trước mặt. Không chỉ vậy, bên cạnh cô là hai đứa trẻ tầm ba tuổi. Cậu bé có đôi mắt sáng, cái nhíu mày quen thuộc mỗi khi suy nghĩ. Cô bé có lúm đồng tiền sâu và nụ cười... y hệt mẹ nó — và giống anh nữa.
“Thư?” – anh lắp bắp.
Cô ngỡ ngàng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Chào anh. Lâu rồi không gặp.”
Hai đứa trẻ níu lấy váy mẹ, nhìn anh tò mò. Chúng đồng thanh:
“Mẹ ơi, chú này là ai vậy?”
Minh Thư không trả lời. Cô vội vàng ngồi xuống chỗ cạnh anh, giúp bọn trẻ ổn định chỗ ngồi ở hai ghế bên kia lối đi. Sự im lặng như dồn nén cả không gian.
Khánh Duy quay sang nhìn cô, gương mặt phức tạp.
“Chúng là... con của em?”
Cô gật đầu, nhẹ nhàng. “Phải.”
Anh cảm giác tim mình thắt lại. “Chúng... bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ba tuổi rưỡi.”
Duy gần như không thể thở. Ba năm trước, anh và Thư ly hôn trong im lặng, không một lời níu kéo. Cô bỏ đi khỏi cuộc đời anh như chưa từng tồn tại. Anh đã mất tất cả — nhưng hóa ra anh còn mất nhiều hơn cả tình yêu.
Họ từng yêu nhau cuồng nhiệt, trải qua 5 năm từ thời đại học đến khi cùng nhau xây dựng sự nghiệp. Nhưng áp lực công việc, kỳ vọng gia đình và bản tính cầu toàn, lạnh lùng của Duy đã khiến Thư ngày càng cô đơn. Năm thứ ba kết hôn, họ gần như chỉ sống cùng nhau trên danh nghĩa.
Một đêm mùa đông, sau một trận cãi vã lớn, Thư rời khỏi căn nhà hai người từng gọi là tổ ấm. Cô biến mất không dấu vết. Anh không tìm cô, và cô cũng không trở lại.
“Vì sao em không nói với anh?” – Duy hỏi, mắt anh không rời khỏi hai đứa trẻ.
Minh Thư siết tay, ngón tay run lên.
“Anh biết rõ lý do mà. Khi ấy, anh chọn công việc. Em chỉ là một phần phụ trong cuộc sống của anh. Em mang thai khi quyết định rời đi. Em không muốn anh cảm thấy bị ràng buộc...”
“Em nghĩ anh không có quyền được biết con mình tồn tại sao?” – giọng Duy nghẹn lại.
Thư quay sang anh, lần đầu ánh mắt cô có chút tức giận.
“Còn anh? Khi em đi, anh có một lần nào cố giữ em lại không? Một lần hỏi em cần gì? Nếu ngày đó anh chỉ cần gọi em về, mọi chuyện đã khác. Nhưng anh không làm. Em phải nuôi con một mình, giữa trời Âu lạnh lẽo, với hai bàn tay trắng.”
Duy sững sờ. Anh không ngờ, sau khi rời khỏi Việt Nam, cô sang châu Âu, sống ẩn danh và làm mẹ đơn thân trong âm thầm.
Suốt chuyến bay dài hai tiếng, họ chỉ nói vài câu ngắn ngủi. Hai đứa trẻ ngồi bên kia lối đi, thi thoảng quay sang mỉm cười với anh — nụ cười ngây thơ mà mỗi lần nhìn thấy, tim anh lại thắt lại.
Máy bay hạ cánh. Khi hành khách bắt đầu đứng dậy, Duy đưa tay ra, chặn Thư lại.
“Anh muốn biết tên chúng.”
Minh Thư nhìn anh, rồi nhẹ giọng:
“Bé trai là Khải Minh, bé gái là Khánh An.”
Anh nhắm mắt lại. Những cái tên... giống hệt những gì anh từng mơ ước đặt cho con mình. Hóa ra cô vẫn nhớ.... Xem tiếp 👇

Xin ăn giữa tiệc cưới xa hoa, cậu bé s/ững s/ờ nhận ra cô dâu là mẹ th/ất lạc, quyết định sau đó của chú rể khiến cả đám...
25/06/2025

Xin ăn giữa tiệc cưới xa hoa, cậu bé s/ững s/ờ nhận ra cô dâu là mẹ th/ất lạc, quyết định sau đó của chú rể khiến cả đám cưới ngập trong nước mắt...Trong ánh đèn lung linh của sảnh tiệc cưới sang trọng, giữa những tràng pháo tay chúc tụng và tiếng nhạc rộn ràng, một cậu bé lang thang áo rách, chân trần bất ngờ xuất hiện. Không ai ngờ rằng, bước chân run rẩy của cậu lại kéo theo một bí mật bị chôn giấu suốt 7 năm — và giây phút cậu bé cất tiếng gọi “Mẹ…” giữa đám đông, cả hội trường lặng đi, cô dâu đánh rơi hoa cưới, còn chú rể thì đưa ra quyết định khiến tất cả vỡ òa trong nước mắt…

Trời Hà Nội vào cuối đông, lạnh căm căm. Những cơn gió buốt thổi xuyên qua lớp áo bông rách tả tơi của cậu bé khoảng chừng 10 tuổi, gò má thâm tím vì lạnh, đôi mắt ngơ ngác, vừa sợ hãi vừa đầy hy vọng. Cậu tên là Minh — hay đúng hơn, đó là cái tên mà bà cụ bán nước đầu ngõ đã gọi khi cưu mang cậu mấy tháng gần đây.

Không ai biết bố mẹ Minh là ai. Người ta chỉ thấy cậu lang thang ở bến xe cách đây một năm, luôn ôm khư khư một chiếc vòng cổ cũ kĩ, bên trong có ảnh một người phụ nữ xinh đẹp cùng một dòng chữ mờ gần như không đọc nổi: "Mẹ yêu con, Thiên Minh."

Hôm nay, Minh đói lả sau mấy ngày nhặt ve chai không được gì. Cậu men theo những con phố sáng đèn, nơi người ta đang tổ chức đám cưới. Âm thanh rộn rã, tiếng cười nói, mùi thức ăn thơm phức như hút cậu bé tiến lại gần sảnh khách sạn.

Tay chân run rẩy, Minh rón rén bước qua cổng, nơi không ai để ý đến một đứa trẻ lấm lem giữa hàng trăm khách mời áo quần bảnh bao.

Khi đôi mắt ngước lên nhìn sân khấu lớn, nơi cô dâu vừa được dẫn vào giữa tràng pháo tay nồng nhiệt, cậu bé chết lặng.

Gương mặt đó… nụ cười đó… ánh mắt đó…

“Mẹ…” – Minh thốt lên không kìm được, tiếng nói yếu ớt như bị gió cuốn đi, nhưng rõ ràng đến mức cô dâu đứng đó chợt khựng lại.

Bó hoa trên tay cô rơi xuống nền.

Đám đông bối rối. Người MC ngơ ngác ngừng lời. Chú rể bên cạnh quay sang nhìn vợ sắp cưới, thấy cô tái mặt, đôi mắt rưng rưng nhìn xuống cậu bé nhỏ giữa đám đông.

“Thiên Minh?” – giọng cô run run, bước chân lảo đảo tiến xuống bậc thềm.

Người ta bắt đầu xì xào. Cậu bé quỳ xuống, chìa chiếc vòng cổ cũ kỹ:

“Cô… có phải là… mẹ không?”

Không ai còn nghe tiếng nhạc. Chỉ có tiếng gào của một trái tim vỡ òa:

“Con ơi…!”

Cô dâu lao đến, ôm chầm lấy cậu bé. Nước mắt tuôn trào không kiểm soát.... Xem thêm tại bình luận

Giám đốc vô tình gặp vợ cũ trên máy bay, bên cạnh là cặp song sinh trông giống hệt anh và cái kết không tưởng..Chiếc máy...
24/06/2025

Giám đốc vô tình gặp vợ cũ trên máy bay, bên cạnh là cặp song sinh trông giống hệt anh và cái kết không tưởng..Chiếc máy bay cất cánh khỏi đường băng trong ánh chiều muộn vàng óng. Ở khoang hạng thương gia, Giám đốc trẻ tuổi Khánh Duy ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ánh mắt hướng ra ngoài trời đầy mây. Anh không ngờ, chuyến công tác tưởng như bình thường này lại là bước ngoặt khiến cả cuộc đời anh đảo lộn.

Một tiếng nói quen thuộc vang lên bên cạnh:
“Em xin lỗi, cho em đi qua một chút...”

Anh quay đầu lại — và thời gian như ngừng trôi.

Người phụ nữ ấy... là Minh Thư, vợ cũ mà anh đã ly hôn ba năm trước.

Nhưng điều khiến tim anh như ngừng đập chính là hai đứa trẻ song sinh đang líu lo đi sau cô — một trai, một gái — với gương mặt giống anh như hai giọt nước...

Khánh Duy là giám đốc điều hành của một tập đoàn công nghệ nổi tiếng. Ba năm sau cuộc ly hôn đầy tổn thương, anh lao vào công việc, từ chối mọi mối quan hệ mới, và sống khép kín trong thế giới riêng đầy nguyên tắc.

Chuyến bay hôm nay đưa anh từ TP.HCM ra Hà Nội để ký kết một thương vụ quan trọng. Anh lên máy bay sớm, chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ như thường lệ. Lúc tiếp viên bắt đầu đóng cửa khoang, anh cúi đầu kiểm tra hồ sơ trong iPad, không để ý đến người phụ nữ cùng hai đứa trẻ vừa lên máy bay.

“Em xin lỗi, cho em đi qua một chút…”

Giọng nói ấy khiến tim anh như bị bóp nghẹt.

Anh ngẩng đầu lên, và cả thế giới như chao đảo. Minh Thư — người phụ nữ từng là tất cả với anh — giờ đang đứng ngay trước mặt. Không chỉ vậy, bên cạnh cô là hai đứa trẻ tầm ba tuổi. Cậu bé có đôi mắt sáng, cái nhíu mày quen thuộc mỗi khi suy nghĩ. Cô bé có lúm đồng tiền sâu và nụ cười... y hệt mẹ nó — và giống anh nữa.

“Thư?” – anh lắp bắp.

Cô ngỡ ngàng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Chào anh. Lâu rồi không gặp.”

Hai đứa trẻ níu lấy váy mẹ, nhìn anh tò mò. Chúng đồng thanh:
“Mẹ ơi, chú này là ai vậy?”

Minh Thư không trả lời. Cô vội vàng ngồi xuống chỗ cạnh anh, giúp bọn trẻ ổn định chỗ ngồi ở hai ghế bên kia lối đi. Sự im lặng như dồn nén cả không gian.

Khánh Duy quay sang nhìn cô, gương mặt phức tạp.
“Chúng là... con của em?”

Cô gật đầu, nhẹ nhàng. “Phải.”

Anh cảm giác tim mình thắt lại. “Chúng... bao nhiêu tuổi rồi?”

“Ba tuổi rưỡi.”

Duy gần như không thể thở. Ba năm trước, anh và Thư ly hôn trong im lặng, không một lời níu kéo. Cô bỏ đi khỏi cuộc đời anh như chưa từng tồn tại. Anh đã mất tất cả — nhưng hóa ra anh còn mất nhiều hơn cả tình yêu.

Họ từng yêu nhau cuồng nhiệt, trải qua 5 năm từ thời đại học đến khi cùng nhau xây dựng sự nghiệp. Nhưng áp lực công việc, kỳ vọng gia đình và bản tính cầu toàn, lạnh lùng của Duy đã khiến Thư ngày càng cô đơn. Năm thứ ba kết hôn, họ gần như chỉ sống cùng nhau trên danh nghĩa.

Một đêm mùa đông, sau một trận cãi vã lớn, Thư rời khỏi căn nhà hai người từng gọi là tổ ấm. Cô biến mất không dấu vết. Anh không tìm cô, và cô cũng không trở lại.

“Vì sao em không nói với anh?” – Duy hỏi, mắt anh không rời khỏi hai đứa trẻ.

Minh Thư siết tay, ngón tay run lên.
“Anh biết rõ lý do mà. Khi ấy, anh chọn công việc. Em chỉ là một phần phụ trong cuộc sống của anh. Em mang thai khi quyết định rời đi. Em không muốn anh cảm thấy bị ràng buộc...”

“Em nghĩ anh không có quyền được biết con mình tồn tại sao?” – giọng Duy nghẹn lại.

Thư quay sang anh, lần đầu ánh mắt cô có chút tức giận.
“Còn anh? Khi em đi, anh có một lần nào cố giữ em lại không? Một lần hỏi em cần gì? Nếu ngày đó anh chỉ cần gọi em về, mọi chuyện đã khác. Nhưng anh không làm. Em phải nuôi con một mình, giữa trời Âu lạnh lẽo, với hai bàn tay trắng.”

Duy sững sờ. Anh không ngờ, sau khi rời khỏi Việt Nam, cô sang châu Âu, sống ẩn danh và làm mẹ đơn thân trong âm thầm.

Suốt chuyến bay dài hai tiếng, họ chỉ nói vài câu ngắn ngủi. Hai đứa trẻ ngồi bên kia lối đi, thi thoảng quay sang mỉm cười với anh — nụ cười ngây thơ mà mỗi lần nhìn thấy, tim anh lại thắt lại.

Máy bay hạ cánh. Khi hành khách bắt đầu đứng dậy, Duy đưa tay ra, chặn Thư lại.

“Anh muốn biết tên chúng.”

Minh Thư nhìn anh, rồi nhẹ giọng:

“Bé trai là Khải Minh, bé gái là Khánh An.”

Anh nhắm mắt lại. Những cái tên... giống hệt những gì anh từng mơ ước đặt cho con mình. Hóa ra cô vẫn nhớ.... Xem tiếp 👇

5 tháng sau, vợ q/ua đ/ời khiến gia đình tôi chìm trong nước mắt. Con trai tôi vì nhớ mẹ mà ôm áo của mẹ không rời. Tôi ...
24/06/2025

5 tháng sau, vợ q/ua đ/ời khiến gia đình tôi chìm trong nước mắt. Con trai tôi vì nhớ mẹ mà ôm áo của mẹ không rời. Tôi vô tình s;;ờ vào chiếc áo đó của vợ thì bất ngờ khi thấy…."5 tháng sau, vợ qua đời khiến gia đình tôi chìm trong nước mắt. Con trai tôi vì nhớ mẹ mà ôm áo của mẹ không rời. Tôi vô tình sờ vào chiếc áo đó của vợ thì bất ngờ khi thấy…"
Vợ tôi mất vào một buổi chiều mưa tháng Giêng.
Ngày hôm đó, tôi còn đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra định kỳ. Chỉ là ho nhẹ, mệt người. Nhưng không ai ngờ đó là lần cuối tôi thấy cô ấy còn sống. Vợ tôi – Hằng – mắc chứng phình mạch não nhưng lại giấu tôi suốt gần một năm trời. Cô ấy nói dối là đau đầu bình thường. Là vì không muốn tôi lo. Nhưng đến khi phát bệnh, mọi thứ đã quá muộn.
Cô ấy ra đi sau ca cấp cứu kéo dài bảy tiếng đồng hồ. Bác sĩ bảo: “Nếu phát hiện sớm hơn một chút, có thể đã khác.”
Tôi không khóc nổi trong tang lễ. Chỉ đứng như người hóa đá nhìn di ảnh vợ trên bàn thờ. Lúc đó tôi chỉ nghĩ: “Không thể nào… Hằng vẫn còn quá trẻ. Mới 33 tuổi.”
Con trai tôi, Bin, mới lên 5, không hiểu hết cái chết là gì. Nó chỉ hỏi:
— Mẹ đâu rồi ba?
— Mẹ đi xa rồi con.
— Mẹ có về không?
— …Có, mẹ sẽ về trong giấc mơ.
Tôi thấy cổ họng mình nghẹn lại mỗi lần nói dối con.
Sau tang lễ, căn nhà vắng đến lạ. Những thói quen nhỏ nhặt ngày nào – tiếng Hằng nhắc tôi đừng quên đón Bin, tiếng máy xay sinh tố cô ấy hay dùng buổi sáng – đều biến mất. Chỉ còn lại sự im lặng khô khốc.
5 tháng sau, gia đình tôi vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh. Bin hay nằm ôm lấy chiếc áo khoác len màu nâu của mẹ, món đồ cô ấy hay mặc nhất vào mùa đông. Nó không chịu rời chiếc áo ấy, cả lúc ngủ lẫn khi chơi. Thằng bé nói, "áo của mẹ thơm mùi mẹ."
Một hôm, tôi bước vào phòng con. Bin đã ngủ. Ánh đèn ngủ vàng vọt soi lên khuôn mặt nó – vẻ mặt yên bình như thể đang mơ thấy mẹ.
Chiếc áo khoác nằm vắt trên tay nó. Tôi khẽ kéo nhẹ áo ra để tránh làm con nóng. Nhưng khi sờ vào túi áo, tôi cảm nhận thấy bên trong có vật gì cộm cộm. Tò mò, tôi mở túi ra.
Một xấp giấy nhỏ được gấp gọn. Là chữ viết tay của Hằng.
“Cho anh – nếu một ngày em không còn nữa.”
Tôi ch/ết lặng.
Tim tôi đập như sắp vỡ. Tay run run mở từng tờ giấy, từng dòng chữ hiện lên ....Xem thêm tại bình luận

Tôi chăm mẹ vợ như mẹ đ:ẻ của mình, chẳng nề hà thay quần áo, gội đầu cho bà trong những ngày bà nằm viện dù con gái bà ...
24/06/2025

Tôi chăm mẹ vợ như mẹ đ:ẻ của mình, chẳng nề hà thay quần áo, gội đầu cho bà trong những ngày bà nằm viện dù con gái bà ch::ê mẹ b::ẩn. Ngày ngày tôi dậy từ 5h sáng nấu cháo rồi lại chạy vào bệnh viện, chỉ mong mẹ sống được ngày nào hay ngày ấy, đến ngày cuối cùng bà dúi vào tay tôi tờ 50k và nói không được tiêu trong vòng 2 năm 2 tháng.... tôi làm đúng như lời bà kết quả..."Tôi chăm mẹ vợ như mẹ đẻ của mình. Ngày ngày tôi dậy từ 5h sáng nấu cháo rồi lại chạy vào viện, chẳng nề hà việc gì. Ngay cả lúc bà yếu nhất, tôi vẫn gội đầu, thay quần áo cho bà – điều mà chính con gái bà không làm nổi. Trước lúc mất, bà dúi vào tay tôi tờ 50 nghìn và nói: ‘Không được tiêu nó trong 2 năm 2 tháng.’ Tôi làm đúng như lời. Và điều xảy ra sau đó… tôi không bao giờ có thể quên."

Mẹ vợ tôi tên là Hường, một người phụ nữ miền Trung nhỏ thó, gầy gò nhưng gan lỳ và thương con vô cùng. Bà từng không ưa tôi – điều đó chẳng phải bí mật. Ngày tôi cưới con gái bà, bà lạnh nhạt rõ ràng, chẳng thèm nhìn tôi đến lần thứ hai. Tôi là dân tỉnh lẻ, tay trắng vào Sài Gòn lập nghiệp, làm nghề sửa điện nước vặt, nhà không cửa, xe không ga. Bà bảo thẳng với vợ tôi:
"Đời con lấy người như thế, khổ là cái chắc."

Nhưng tôi không trách. Ai làm cha mẹ cũng muốn con gái được sung sướng. Chỉ có điều, tôi thương vợ, nên cố gắng từng chút một, xây đắp bằng cả hai bàn tay. Dù bà không nói, tôi biết bà để ý. Năm đầu tiên, khi tôi chở bà đi khám bệnh bằng chiếc xe số cũ, trời mưa như trút, bà không nói gì. Nhưng về nhà, tôi nghe vợ tôi kể bà nói:
"Nó biết thương người."

Năm thứ ba, khi bà đổ bệnh, vợ tôi lại đang mang thai con đầu lòng. Bệnh viện báo bà bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Gia đình ai cũng rối. Vợ tôi muốn ở nhà dưỡng thai, còn tôi – không biết sao lúc ấy tôi lại xung phong:
"Để con chăm mẹ."

Mỗi sáng, tôi dậy từ 5h, nấu nồi cháo trắng nhỏ, bỏ vào hộp giữ nhiệt. Tôi đi bộ từ nhà trọ ra bệnh viện gần 3km. Tôi chăm bà như mẹ đẻ – thay đồ, lau người, nói chuyện. Bà yếu, không nói được nhiều. Có hôm tôi gội đầu cho bà, bà nhìn tôi rất lâu, rồi nói khẽ:

“Thằng con rể này... hơn đứa con gái của bà…”

Tôi cười, chẳng nghĩ gì nhiều. Tôi chỉ thấy bà là mẹ. Không phải mẹ vợ, mà là mẹ – theo đúng nghĩa.

Hai tháng sau, bệnh bà trở nặng. Bà bắt đầu mê sảng. Nhưng sáng hôm ấy, trời mưa nhẹ, tôi vào phòng thì thấy bà tỉnh táo lạ kỳ. Bà bảo tôi ngồi xuống, lấy trong áo ra một tờ 50 nghìn, dúi vào tay tôi, mắt bà ráo hoảnh:

“Con giữ nó, đừng tiêu. Hai năm hai tháng sau, hãy tiêu. Sẽ có cái con cần.”

Tôi định hỏi thì bà đã nhắm mắt. Chiều hôm đó, bà mất.

Gia đình lo ma chay. Tôi giữ tờ 50 nghìn ấy như một kỷ vật. Tôi kể lại lời bà nói, vợ tôi chỉ lắc đầu:

“Mẹ mê sảng rồi. Chắc bà nhớ mấy chuyện ngày xưa.”

Nhưng tôi vẫn làm theo. Tôi bỏ tờ tiền vào một hộp nhỏ, dán kín lại, để trên kệ sách, không bao giờ đụng đến.

Hai năm hai tháng. 812 ngày.

Tôi không ngờ cuộc sống mình lại đảo chiều chỉ trong quãng thời gian đó.

Ban đầu, sau khi mẹ mất, tôi rơi vào chuỗi ngày khó khăn. Vợ tôi sinh con nhưng sức khỏe yếu. Tôi vừa lo việc, vừa chăm con, tiền bạc thiếu hụt. Có lần, tôi móc ví chỉ còn đúng… 20 nghìn. Tôi đã đứng nhìn cái hộp dán kín chứa tờ 50 nghìn đó rất lâu.

Chỉ cần mở nó ra, là đủ để mua gói mì, một ít sữa cho con, hoặc đổ đầy bình xăng đi làm thêm. Nhưng tôi không làm. Cứ như có gì đó mách bảo: “Đừng.”

Tôi tiếp tục đi làm vặt, nhận thêm việc buổi tối. Có ngày chỉ ngủ 3 tiếng. Tôi chấp nhận, vì nghĩ về câu nói của mẹ trước lúc mất.... Xem tiếp 👇

Thuê người giúp việc, chị Mai ch/ết l/ặng khi phát hiện bí mật k/inh h/oàng từ bức ảnh cũ trong ví cô bé...“Tôi chỉ cần ...
24/06/2025

Thuê người giúp việc, chị Mai ch/ết l/ặng khi phát hiện bí mật k/inh h/oàng từ bức ảnh cũ trong ví cô bé...“Tôi chỉ cần một người giúp việc trông con ban ngày, không cần gì nhiều.” — Chị Mai không ngờ lời nói ấy đã mở ra cánh cửa cho một cơn ác mộng.
Khi phát hiện bức ảnh cũ rơi ra từ ví người giúp việc mới, chị tưởng đó chỉ là một hình ảnh bình thường. Nhưng khuôn mặt trong ảnh — một người đàn ông đã mất từ 10 năm trước — là điều không thể nào lý giải nổi. Mọi chuyện bắt đầu từ đó...
Chị Mai sống cùng con gái nhỏ Linh trong một căn hộ chung cư tầng 10 ở quận Bình Thạnh. Sau khi chồng qua đời vì tai nạn giao thông cách đây ba năm, chị dồn hết tình thương và thời gian cho bé Linh. Nhưng với công việc tại công ty quảng cáo ngày càng bận rộn, chị buộc phải tìm một người giúp việc để trông nom con và quán xuyến việc nhà.
Một buổi sáng thứ Hai, chị Mai lướt qua một bài đăng trong nhóm Facebook “Tìm người giúp việc uy tín TP.HCM”. Dưới bài viết có hàng chục bình luận, nhưng nổi bật nhất là một lời giới thiệu kèm ảnh của một cô gái tên Hương. Ảnh đại diện là một phụ nữ chừng hơn 30, mặt mũi sáng sủa, ăn nói lịch sự.
“Chị ơi, em có kinh nghiệm giữ trẻ 5 năm rồi. Có thể nấu ăn, dọn dẹp. Em sạch sẽ, kỹ tính và yêu trẻ. Có thể đến phỏng vấn bất cứ lúc nào ạ.”
Vài ngày sau, Hương đến nhà chị Mai vào buổi sáng sớm. Cô mặc áo sơ mi trắng, quần vải tối màu, tóc buộc gọn. Dáng người nhỏ nhắn, giọng nói nhẹ nhàng. Bé Linh ban đầu còn rụt rè, nhưng chỉ sau 10 phút đã cười khúc khích khi Hương kể chuyện cổ tích.
Chị Mai ưng ngay.
“Chị cho em làm thử một tuần nhé. Nếu ổn thì mình tính lâu dài.”
“Dạ, em cảm ơn chị.”
Tuần đầu trôi qua êm đềm. Hương làm việc rất chăm chỉ: nhà cửa sạch bóng, cơm canh nấu ngon lành, Linh ngày càng thân thiết. Thậm chí, bé còn đòi ngủ chung với "cô Hương". Chị Mai thấy an tâm phần nào, nhưng cũng không tránh khỏi chút gợn trong lòng — một cảm giác mơ hồ không rõ hình hài.
Một tối thứ Bảy, chị Mai về sớm hơn thường lệ. Trong lúc Hương đang tắm cho bé Linh, chị Mai định lấy ví của mình để thanh toán đơn hàng online. Nhưng chị với nhầm ví của Hương, để cạnh nhau trên bàn. Khi mở ra, một bức ảnh nhỏ rơi xuống.
Đó là một tấm hình cũ, chụp ba người: một bé gái đứng giữa hai người lớn, có vẻ là cha mẹ. Nhưng người đàn ông bên trái — chị Mai chết lặng khi nhận ra — đó là Minh, chồng chị, người đã chết ba năm trước.
Gương mặt ấy, nụ cười, cái lúm đồng tiền ở má phải — không thể lầm được. Nhưng trong ảnh, anh không hề đứng cạnh chị hay Linh, mà cạnh một người phụ nữ lạ và một bé gái trạc tuổi Linh bây giờ.
Chị Mai thở gấp. Tay run rẩy nhặt bức ảnh lên xem kỹ. Ở góc ảnh có ghi chữ mờ bằng bút bi: “Gia đình Hương - 2004”
Hương?
Không thể nào.
Linh vừa chạy ra, tóc còn ướt, ôm lấy chân mẹ:
“Mẹ ơi, cô Hương bảo ba con hồi nhỏ cũng hay làm mặt hề như con nè.”
Câu nói của Linh khiến chị lạnh sống lưng.
Chị Mai ôm chặt bé Linh vào lòng như một phản xạ. Trái tim chị đập thình thịch, không phải vì giận dữ — mà vì nỗi sợ hãi vô hình, đang cuộn lên từng lớp một. Chị nhét vội bức ảnh vào túi áo rồi giả vờ bình tĩnh.
“Linh, con chơi trong phòng nhé. Mẹ ra ngoài có việc một chút.” ... Xem thêm 👇

Address


Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Đời sống & Gia Đình posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Đời sống & Gia Đình:

Shortcuts

  • Address
  • Alerts
  • Contact The Business
  • Claim ownership or report listing
  • Want your business to be the top-listed Media Company?

Share