Nguyễn Hồng Tâm

  • Home
  • Nguyễn Hồng Tâm

Nguyễn Hồng Tâm Nương theo Chánh Pháp

Pháp mình tự nhận lãnhPháp mình tự làm theoTâm mình hoá pháp màuĐó mới là thấy phápNgười nào chỉ mang vác Những lời pháp...
08/10/2024

Pháp mình tự nhận lãnh
Pháp mình tự làm theo
Tâm mình hoá pháp màu
Đó mới là thấy pháp

Người nào chỉ mang vác
Những lời pháp bên ngoài
Vẫn chìm đắm thế gian
Thì vẫn chưa thấu pháp.

Trích bài thơ “Thấu Pháp” của thiền sư Yantra Amaro

“Vấn đề không phải là con lựa chọn cách nào, mà qua cách đó, con thấy ra điều gì?. Thấy ra Sự Thật là chính còn việc thà...
03/09/2024

“Vấn đề không phải là con lựa chọn cách nào, mà qua cách đó, con thấy ra điều gì?. Thấy ra Sự Thật là chính còn việc thành - bại; được - mất vẫn chỉ là thứ yếu thôi!”.

- Hoà thượng Viên Minh -
(Youtube: PhatPhapVanDap)

“Dù đó là cây, là núi, hay là một con vật, nó đều là Pháp. Mọi thứ đều là Pháp. Pháp này ở đâu vậy? Nói ngắn gọn thì nhữ...
20/08/2024

“Dù đó là cây, là núi, hay là một con vật, nó đều là Pháp. Mọi thứ đều là Pháp. Pháp này ở đâu vậy? Nói ngắn gọn thì những gì không phải là Pháp, không tồn tại. Pháp là sự tự nhiên. Đây gọi là chân Pháp.

Kẻ nhìn thấy quy luật tự nhiên là nhìn thấy Pháp. Kẻ nhìn thấy Pháp là nhìn thấy quy luật tự nhiên. Vậy thì nghiên cứu nhiều để làm gì khi thực tại rốt ráo của đời sống, trong từng giây phút, trong mỗi động thái, đều chỉ là một chuỗi sinh diệt bất tận. Nếu chúng ta tỉnh giác và nhận biết rõ ràng trong mọi tư thế (đi, đứng, nằm, ngồi) thì trí tuệ sẽ tự động phát sinh, có nghĩa là, cái biết Đạo Pháp ở ngay tại đây và bây giờ.

Ngay bây giờ, Đức Phật - vị Phật thật sự - vẫn đang sống bởi Ngài chính là Pháp. Và cái Pháp có thể khiến con người trở thành một người giác ngộ đó vẫn tồn tại. Nó không hề chạy đi đâu cả! Nó sinh ra hai vị Phật: một người trong thân và người kia trong tâm.

Đức Phật bảo Ngài Ānanda, “Chân Pháp chỉ có thể được nhận biết xuyên qua sự tu hành”. Bất cứ ai thấy Pháp là thấy Phật. Bất cứ ai thấy Phật là thấy Pháp. Và thế là nghĩa gì? Trước đó thì không có Phật, chỉ khi Đức Bồ Tát Siddhatta Gotama giác ngộ Pháp, thì Ngài thành Phật. Nếu chúng ta giải thích theo cách này, thì Ngài cũng giống như chúng ta. Nếu giác ngộ Pháp, chúng ta sẽ giống như Đức Phật. Đây gọi là Phật trong tâm.

Chúng ta phải có chánh niệm về mọi thứ mình làm, bởi chúng ta sẽ là người gặt hái kết quả của những hành động thiện ác của mình. Làm thiện, mình gặt quả thiện. Làm ác, mình gặt quả ác. Tất cả những gì bạn phải làm là xem xét cuộc sống hàng ngày của mình để hiểu rõ tiến trình nhân quả này. Đức Bồ Tát Gotama Siddhatta đã giác ngộ chân lý này, và một vị Phật xuất hiện trên thế giới. Cũng như vậy, nếu mỗi một người đều tu hành để đạt đến chân lý này, thì họ cũng sẽ là Phật (người giác ngộ). Cho nên, Đức Phật vẫn tồn tại. Nghe thế, có người vui vẻ nói rằng: “Nếu Đức Phật còn tại thế, thì tôi có thể tu hành!” Bạn nên hiểu nó theo cách này.

Pháp mà Đức Phật giác ngộ là thứ Pháp vĩnh viễn tồn tại trong thế gian. Nó giống như nước ngầm. Khi một người muốn đào giếng, họ phải đào đủ sâu để tới được nguồn nước ngầm. Nước ngầm vốn sẵn ở đó. Họ không tạo ra nó. Họ chỉ khám phá ra nó. Tương tự như thế, Đức Phật không phát minh ra Pháp. Ngài chỉ khám phá cái vốn sẵn ở đó. Qua sự quán chiếu, Đức Phật nhìn thấy Pháp. Rồi chúng ta nói là Đức Phật giác ngộ, bởi sự giác ngộ là sự nhận biết Pháp.

Pháp là chân lý của thế giới này. Bởi vì Ngài thấy điều này, Đức Bồ Tát Gotama Siddhatta được gọi là “Phật”. Và Pháp là cái cho phép những người khác trở thành một vị Phật: “Người giác ngộ”, người thấy Pháp. Những ai có đức hạnh và tận tụy với Phật Pháp, kẻ đó sẽ không bao giờ thiếu sự thiện lành. Nếu hiểu, chúng ta sẽ thấy rằng mình thật sự không ở xa Phật, mà đang ngồi ngay trước mặt Ngài. Khi hiểu Pháp, ngay lúc đó, chúng ta nhìn thấy Phật.

Ai thật sự tu hành, kẻ đó sẽ nghe Phật Pháp dù đang đi, đứng nằm hay ngồi. Đây không phải là một thứ để suy nghĩ. Nó phát sinh từ cái tâm thanh tịnh. Chúng ta phải tu hành mới có thể nhìn thấy điều này, và rồi sự tu hành của chúng ta sẽ hoàn tất. Bất kể là đi, đứng, nằm hay ngồi, chúng ta sẽ luôn nghe Pháp của Phật.

Đức Phật dạy chúng ta sống ở nơi yên tĩnh để có thể tập tự chủ và kiềm thúc lục căn. Lục căn là nền tảng của sự tu hành, bởi đây là nơi tất cả các pháp sinh khởi, và chúng chỉ sinh khởi từ những nơi này. Cho nên, chúng ta tự chủ và kiềm thúc lục căn để có thể biết những điều kiện phát sinh tại đó. Tất cả thiện, ác đều phát sinh từ sáu căn này.

Chúng là những tính năng chiếm ưu thế trong thân thể. Mắt chiếm ưu thế về sự thấy; tai về sự nghe; mũi về sự ngửi; lưỡi về sự nếm; thân thể trong sự xúc chạm nóng, lạnh, cứng, mềm; và tâm trong sự phát sinh những tư tưởng, phản ứng. Tất cả những gì chúng ta phải làm là vun bồi sự tu hành của mình chung quanh những điểm này.”

- Trích chương 24: Pháp Tánh trong cuốn “Suối nguồn tâm linh” của cố thiền sư AJahn Chah -


BA LOẠI THAM ÁI (TAṄHĀ) Ái có ba loại, đó là: ⑴ dục ái (kāmataṅhā), tham đắm các dục lạc thế gian; ⑵ hữu ái (bhavataṅhā)...
13/08/2024

BA LOẠI THAM ÁI (TAṄHĀ)
Ái có ba loại, đó là:

⑴ dục ái (kāmataṅhā), tham đắm các dục lạc thế gian;

⑵ hữu ái (bhavataṅhā) tham đắm các dục lạc thế gian kết hợp với quan niệm về sự thường hằng, hay thường kiến;

⑶ phi hữu ái (vibhavataṅhā), tham đắm các dục lạc thế gian kết hợp với quan niệm của chủ nghĩa hư vô hay đoạn kiến.

Ba loại ái này tiếp nhận và chấp nhận cái gánh nặng Bản Thân gọi là các uẩn.

I. KĀMATAṄHĀ (Dục ái)

Dục ái là khao khát những đối tượng đem lại những vui thích nhục dục. Những đối tượng này có thể bắt nguồn từ trong chính chúng ta hay trong những người khác.

Khi những điều vui thích hay đẹp đẽ hấp dẫn chúng ta, ngay lập tức chúng ta phải nhận ra rằng: tham ái đối với những vật đó đã hình thành trong chúng ta.

Ở đây, những đối tượng giác quan xinh đẹp không chỉ có nghĩa là những đối tượng chính của sự vui thích và xinh đẹp.

Khi chúng ta nói đến một cô gái đẹp hay một cậu trai đẹp, chúng ta không chỉ nói đến cô gái hay cậu trai có ngoại hình xinh đẹp, mà còn muốn nói đến những vật phụ tùng của cái đẹp đó như áo quần, …

Vì thế khi chúng ta nói tham ái đã hình thành, chúng ta không chỉ có ý nói tham ái đã phát triển đối với cảnh sắc và âm thanh thú vị, mà còn muốn nói đến những vật phụ tùng đi kèm với chúng.

Khi chúng ta nói về sự khát khao mùi thơm, vị ngon, xúc chạm khả lạc và những hình ảnh tưởng tượng trong tâm, khi chúng ta ao ước được tái sanh làm người, làm chư thiên, làm đàn ông, đàn bà, v.v… Suy xét theo cách tương tự, mọi ao ước của chúng ta đều liên quan đến các dục lạc, được trông đợi từ các dục trần sẽ xuất hiện ở sáu giác quan mà thôi.

Sự phát triển của tham ái là do vô minh (avijja). Vô minh hay si mê, vừa che đậy bản chất thực của mọi hiện tượng, vừa để lộ ra mặt trái của sự thực, vì vậy nó góp phần vào sự xuất hiện của tà tư duy.

Vì nó che đậy sự thực nên cái giả có điều kiện thuận lợi xuất hiện.

Theo cách này, vô minh cho thấy: vô thường là thường, bất toại nguyện là toại nguyện và không có thực thể là có thực thể.

Chính vì vậy vô ngã (anatta) bị lầm chấp là ngã (atta).

Tương tự như vậy, bất thiện được xem là thiện, bất tịnh được xem là tịnh,….

Khi vô minh có mặt thì tham ái và chấp thủ sanh, và do tham ái này chúng ta cố gắng hết sức để hoàn thành khát vọng của chúng ta; và khi chúng ta nỗ lực để hoàn thành khát vọng ấy, nghiệp (kamma) và các hành (saṅkhāras) bắt đầu hoạt động. Chúng tạo ra các Uẩn mới.

Vì thế, sau đời sống này chúng ta đi qua một đời sống khác trong một uẩn mới, tất cả là do tham ái được vô minh thúc đẩy. Cuối cùng chúng ta bị bỏ lại với gánh nặng phải mang.

II. BHAVATAṆHĀ (Hữu ái)

Ở trên tôi [Mahasi Sayadaw] đã đề cập đến Dục Ái (kāma taṅhā), kế tiếp tôi sẽ nói về Hữu Ái.

Có hai quan niệm sai lầm về sự sống mà hàng phàm nhân thường chấp giữ. Một được gọi là Thường Kiến (sassata diṭṭhi), và hai là Đoạn Kiến (uccheda-diṭṭhi).

Hữu ái phát sanh kết hợp với thường kiến cho rằng: dục lạc là bất khả hoại, vì linh hồn sẽ tiếp tục tồn tại vĩnh hằng. Phần vật chất của thể xác có thể bị hủy hoại, nhưng phần tinh thần của nó sẽ di chuyển từ thân này đến thân khác làm phát sanh một kiếp sống mới.

Vũ trụ này có thể bị hủy hoại, nhưng linh hồn sẽ tiếp tục sống. Linh hồn là thường hằng, là bất diệt.

Quan niệm này được xem là phổ biến nhất ngoài giáo pháp của Đức Phật.

Một số người chủ trương quan niệm này cho rằng: khi một người chết, họ được đưa lên thiên đàng và ở đây họ sống vĩnh hằng, hay phải xuống địa ngục đời đời, theo ý Chúa.

Một số khác thì tin rằng: linh hồn sẽ di chuyển từ thân này sang thân khác, và tự làm mới lại theo sự vận hành của nghiệp họ đã làm.

Số khác nữa thì tin rằng: sự sống được tiền định và cố định không thể thay đổi được, nó sẽ tiếp tục vĩnh hằng như vậy theo sự tiền định.

Nói tóm lại, tin vào sự thường hằng của linh hồn là thường kiến (sassasa diṭṭhi). Theo quan niệm này, sự sống được ví giống như một con chim nhảy từ cây này sang cây khác, khi cái cây già thứ nhất nó đậu mục nát. Cũng vậy, khi thân này chết, linh hồn đi ra khỏi nó để đến một thân mới khác.

Dưới ảnh hưởng của Hữu Ái (bhava taṅhā) được hỗ trợ bởi ý niệm về sự vĩnh hằng, con người lấy làm hài lòng với ý nghĩ cho rằng: cái tôi hay cái ngã (atta) thường xuyên đi theo mình.

Họ cảm thấy như cái đang hiện hữu đây chính là họ, và tin rằng: những gì họ đang được hưởng, họ cũng sẽ được hưởng trong các kiếp sống tương lai.

Chính vì vậy, sự dính mắc của họ vào những gì họ thấy, nghe, ngửi, nếm, xúc chạm và suy nghĩ ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn trong suốt cuộc luân hồi này.

Họ không chỉ thích thú trong các dục trần họ hưởng thụ trong kiếp hiện tại, mà còn thích thú trong cả những cái mà họ hy vọng sẽ được hưởng trong kiếp sau.

Họ muốn hưởng thụ cuộc sống hiện tại và họ cũng mong muốn được tiếp tục hưởng nó trong những kiếp lai sanh.

Sau khi đã được sống một kiếp sống hạnh phúc như một con người, họ thậm chí còn đi xa hơn thế nữa, đó là hy vọng được hưởng các lạc thú của cõi trời như một vị chư thiên.

Lòng tham cứ tăng trưởng mãi như vậy. Có những người thích kiếp nào sinh ra cũng được làm người nam trong khi những người khác lại nguyện được làm người nữ. Tất cả những khao khát này là công việc của hữu ái (bhava taṅḥā).

Con người không biết rằng sự mong mỏi những dục trần mà họ đã từng được hưởng thụ và chấp đắm vào chúng ấy có nghĩa là họ đã chấp nhận mang cái gánh nặng của năm uẩn.

Do đó, Hữu Ái chính là sự khát khao các dục lạc cộng với niềm tin cho rằng linh hồn hay tự ngã tồn tại vĩnh hằng.

III. VIBHAVATAṄHĀ (Phi hữu ái)

Ngắn gọn, uccheda-diṭṭhi (đoạn kiến) là tin không có đời sau. Mọi thứ đều diệt vong sau khi chết.

Đây là giáo thuyết do Ajita, một trong những ngoại đạo sư cùng thời với Đức Phật giảng dạy và rất thịnh hành thời ấy.

Giáo thuyết này cho rằng: Một cá nhân do tứ đại — đất, nước, lửa, gió — tạo thành. Khi họ chết, địa đại trở về với đất lớn; thủy đại chảy vào biển nước; hỏa đại chuyển thành hơi nóng; phong đại trở về với khối không khí. Tất cả các giác quan… Thấy, nghe, ngửi, nếm, xúc chạm và suy nghĩ…. biến mất vào trong hư không.

Khi một cá nhân, dù họ là người trí hay kẻ ngu, chết, thân xác bị hủy hoại diệt mất. Chẳng còn lại gì sau khi chết cả.

Những người theo thuyết hư vô của trường phái Ajita này không nhìn nhận sự hiện hữu của thức. Tất cả các căn, thấy, nghe, …. là do vật chất tạo thành. Vì thế khi đề cập đến các căn này họ dùng từ Indriya, căn hay giác quan. Theo họ, khi một người chết, vật chất bị hủy diệt, các căn của người ấy tan rã vào hư không.

Bất kể người nào chết, dù là trí hay ngu, sự sống của họ bị “cắt đứt” hay chấm dứt. Khi một người ngu chết, sẽ không có tái sanh nên người ấy không cần phải có những day dứt hay hối tiếc về những ác nghiệp của mình, cũng giống như người trí bình thản trước những thiện nghiệp của họ vậy.

Tóm lại, đây là cách suy nghĩ của Ajita. Tất nhiên, giáo lý của ông hấp dẫn đối với những người thích làm điều ác, và cảm thấy khó chịu khi làm điều thiện.

Vì giáo lý này mặc nhiên công nhận không có sự sống sau khi chết, nó có thể bị vặn lại là có sự sống trước khi chết chăng?

Nếu nói rằng có, nó có thể bị hỏi thêm: “Sự sống trước khi chết là gì?”

Câu trả lời, theo phương châm lý luận của Ajita và những người cùng quan điểm với ông thì sự sống trước khi chết là atta (bản ngã) hay satta (chúng sinh). Điều này gợi ý rằng: bất chấp quan niệm của họ là chỉ có tứ đại, atta hay satta vẫn hiện hữu.

Đây là sự chấp thủ vào bản ngã thuần tịnh và đơn giản. Những người chủ trương đoạn kiến ước định rằng: con người không nên phí thì giờ làm điều thiện cho những kiếp lai sanh (vì sẽ không có sự sống sau khi chết), thay vào đó hãy dành hết thì giờ để hưởng thụ kiếp sống hiện tại, kiếp sống duy nhất con người có.

Tham ái xuất phát từ quan niệm Phi Hữu Ái (vibhavataṅhā) này thúc đẩy con người lao vào hưởng thụ các dục lạc trong khi còn sống, vì mọi thứ sẽ tàn lụi sau khi chết.

Lẽ đương nhiên, hệ tư tưởng này có một sức hấp dẫn rất lớn đối với những người thích làm điều ác, ngại làm các điều thiện như bố thí, giữ giới, tu thiền. Vì không có gì xảy ra sau khi chết, nên không cần thiết phải tạo trữ phước thiện.

Những người say mê quan niệm này sẽ không thích ý niệm cho rằng: cuộc sống luôn luôn đổi mới và quả của thiện nghiệp cũng như ác nghiệp sẽ đi theo dấu vết của họ.

Nếu không có đời sống mới xảy ra sau khi chết, mọi ác nghiệp của họ sẽ chấm dứt cùng với cái chết của họ, và họ sẽ không phải chịu trách nhiệm về bất cứ hậu quả thiện ác nào. Thực sự những ác nghiệp mà họ làm sẽ bị xóa sạch sau khi họ chết, và xuất ra khỏi họ như một con cừu vô tội, Phi Hữu Ái luôn luôn tìm được sự thỏa mãn trong những ý niệm về sự hủy diệt hoàn toàn như vậy.

Tôi sẽ tóm lại những gì đã được nêu ra từ trước đến nay:

Cái gì là gánh nặng? Năm uẩn là gánh nặng.

Ai mang gánh nặng? “Người” do năm uẩn tạo thành mang gánh nặng.

Ai chấp nhận vận chuyển gánh nặng này? Tham ái (taṅhā) chấp nhận vận chuyển gánh nặng này.

Nguồn trích dẫn: GIẢNG GIẢI KINH GÁNH NẶNG
Thiền Sư Mahasī Sāyadaw.
Fb Tỳ Kheo Sumangala Bhikkhu Viên Phúc
Trích lược và chia sẻ:
Thực Hành Vipassana x Tứ Niệm Xứ x Thiền Minh Sát

Namo Tassa Bhagavato Arahato Sammasambuddhassa. Namo Tassa Bhagavato Arahato Sammasambuddhassa. Namo Tassa Bhagavato Arahato Sammasambuddhassa.

Dù cho mình và bạn có thuộc tông phái nào, hay tôn giáo nào, thậm chí không theo Đạo giáo nào nhưng chúng mình luôn sống...
03/08/2024

Dù cho mình và bạn có thuộc tông phái nào, hay tôn giáo nào, thậm chí không theo Đạo giáo nào nhưng chúng mình luôn sống biết mình, biết người thì chúng mình có Đạo ở trong tâm. Đạo ấy là Đạo Đức làm Người, là Đạo lý của Trời Đất, là một phần được cấu thành bởi Tự Nhiên. Vì thế mà các thành phần ấy thuận theo dòng chảy của Tự Nhiên, thuận theo Quy luật vận hành của vạn vật trong Vũ Trụ.

Chí ít lúc này, chúng mình tự nhủ lòng mình: không phản đối, chống đối bất cứ điều gì. Bởi chúng mình biết: mọi hoàn cảnh đến để giúp mình thấy ra chính mình. Không thấy được bản thân sao mình thấy được người khác? Tất cả chúng ta vốn dĩ đều là Một. Mọi biểu hiện của cái bên ngoài đều phản chiếu góc khuất trong chính mình mà ra. Nếu tâm mình tĩnh lặng thì thấy mọi điều đều tĩnh lặng. Nếu mình thấy điều ngược lại, cần hỏi lại chính mình:
- Điều gì trong mình khiến mình cảm thấy bất ổn thay vì ra sức, nỗ lực thay đổi cái bên ngoài mình?

Con đường Thoát khỏi sự Khổ Tâm là khi mỗi ngày, mình luôn tự kiểm điểm chính mình. Quán xét bản thân thay vì phán xét kẻ khác. Thấy rõ mình thay vì đi trông chừng kẻ khác. Ngày nào mình còn chưa nhận thấy mình còn lầm lỗi, chừng ấy mình chưa tiến bộ. Tự nhận ra lỗi lầm của chính mình, tự điều chỉnh, khắc phục bản thân là con đường giúp mình giải thoát khỏi những ràng buộc do chính mình tạo ra.

Chúng ta vỗn dĩ là những con ngựa hoang, trót đạp đổ, dẫm đạp nhiều thứ. Giờ đã tới lúc dọn dẹp lại đống ngổn ngang ở trong mình, hiểu mình để nắn từng bước chân đi sao để chúng mình và người khác không bị tổn hại. Đi đứng làm sao để chúng mình và mọi người cùng thênh thang sải bước trên lối đi về!

Còn nhớ, những ngày trước lúc bố đi xa, bố thều thào nhắn nhủ con rằng: “Tự chuyển biến, tự chuyển hoá”. Thoạt nghe, cứ tưởng bố đang nhớ lại những câu nói trong các cuộc họp chỉnh đốn Đảng viên. Nhưng ngẫm thật sâu: ấy là Đạo Lý làm Người!

Kẻ nào ngang tàng, gàn dở, trước sau rồi cũng sẽ lãnh thâu bài học thoả đáng để kẻ đó tự thay đổi thái độ sống sao cho đúng với Đạo Trời Đất, đúng với Đạo làm Người trong xã hội. Do đó, “Sai lầm” là nhân quả tất yếu để đi đến sự Giác Ngộ. Chừng nào chúng mình còn thấy mình quá hay, quá tuyệt vời, chừng ấy, chúng mình cần cảnh giác với cái “ta” ảo tưởng. Cái Ta - kẻ đem đến đầy rẫy những đau thương cho chính mình và mọi người.

Có giàu thì ắt có nghèo.
Có vinh, ắt sẽ có nhục.
Có khen, ắt sẽ có chê.
Có vui, ắt sẽ có buồn.
Có sướng, ắt sẽ có khổ.

Ở đời, chúng mình sống sao để trước những vinh-nhục, khen-che, thành-bại,…chúng mình vẫn bình thản hay chóng đưa tâm về quân bình, ấy là cái Đích đích đáng nhất trong cuộc đời của mỗi một con người.

Sau cùng, mình sống sao để lúc rời bỏ thân xác này, tâm bình thản, tĩnh lặng, buông xuống tất cả mọi sự mong cầu, nỗ lực. Sống sao để lúc lên đường, tâm nhẹ nhàng nhất có thể, tránh dính mắc trần ai.

Lúc sống, xin hãy toàn tâm với từng khoảnh khắc sống, lúc phải lên đường cũng xin hoàn toàn buông xuống tất cả dù cho điều đó còn đang dang dở, thì cứ quẳng gánh đó mà đi.

Xin hãy Trả Tâm về Không - Rỗng Lặng. Và ở giây phút tĩnh lặng nhất có thể, mọi thứ có ra sao, có thế nào thì cũng xin được Tuỳ Duyên - Thuận Pháp.



“Cái gì người có, sẽ mấtCái gì đã đến, sẽ đi.Cái gì từng thịnh, sẽ suy,Cái gì đã sinh, sẽ diệt.Thân xác người chết có th...
03/08/2024

“Cái gì người có, sẽ mất
Cái gì đã đến, sẽ đi.
Cái gì từng thịnh, sẽ suy,
Cái gì đã sinh, sẽ diệt.
Thân xác người chết có thể được hoả thiêu, tan biến.
Nhưng tâm họ thì tiếp tục lang thang
Theo nghiệp đã tạo.”

Trang 157 cuốn “Trái tim Không - Cuộc đời và thơ thiền sư Yantra Amaro”

Khi 𝒕𝒖 𝒕𝒉𝒂̣̂𝒕 hãy 𝒕𝒖 𝒕𝒉𝒂̣̂𝒕 với các 𝒃𝒂̣̂𝒄 𝒕𝒉𝒂̂̀𝒚 𝒕𝒉𝒂̣̂𝒕.Tất cả các bậc thầy - 𝘵𝘩𝘪𝘦̂̀𝘯 𝘴𝘶̛ 𝘔𝘶𝘯, 𝘵𝘩𝘪𝘦̂̀𝘯 𝘴𝘶̛ 𝘛𝘰𝘩, 𝘴𝘶̛ 𝘱𝘩𝘶̣...
11/07/2024

Khi 𝒕𝒖 𝒕𝒉𝒂̣̂𝒕 hãy 𝒕𝒖 𝒕𝒉𝒂̣̂𝒕 với các 𝒃𝒂̣̂𝒄 𝒕𝒉𝒂̂̀𝒚 𝒕𝒉𝒂̣̂𝒕.
Tất cả các bậc thầy - 𝘵𝘩𝘪𝘦̂̀𝘯 𝘴𝘶̛ 𝘔𝘶𝘯, 𝘵𝘩𝘪𝘦̂̀𝘯 𝘴𝘶̛ 𝘛𝘰𝘩, 𝘴𝘶̛ 𝘱𝘩𝘶̣ 𝘉𝘶𝘥𝘥𝘩𝘢𝘥𝘢𝘴𝘢, 𝘵𝘩𝘪𝘦̂̀𝘯 𝘴𝘶̛ 𝘖𝘦̉𝘯 - họ đều là các 𝒃𝒂̣̂𝒄 𝒕𝒉𝒂̂̀𝒚 𝒕𝒉𝒂̣̂𝒕. Các bậc thầy thật có thể có phong thái, tính cách khác nhau. Kỹ thuật của họ khác nhau, năng lượng toả ra cũng khác nhau nhưng sự giác ngộ là giống nhau. Họ giống như những loại hoa khác nhau. Không thể nói hoa sen đẹp hơn hoa hồng hoặc hoa hồng đẹp hơn hoa tulip. Đều là hoa và đều đẹp. Tôi có nhiều bậc thầy và tôi kính trọng tất cả họ. Bất cứ ai giúp ta thấy pháp, ta có thể học với họ. Không cần phải theo chỉ một thầy. Có thể học từ tất cả. Nhưng đừng dính mắc vào thầy. Thầy cũng không nên dính mắc vào đệ tử.

Giống như Chúa Giê-su và Đức Phật Thích Ca. Họ đều giúp con người chấm dứt khổ nhưng cách họ giúp và dạy thì khác nhau. Chúa Giê-su dạy về Chúa bởi vì Ngài biết rất khó dạy con người về Vô Ngã. Ngài đã sang Ấn Độ làm một đạo sĩ. Ngài cũng đã nhập các tầng thiền, tầng định, đã có các loại thần thông. Tôi nghĩ Ngài là một vị Đại Bồ Tát. Nhưng Ngài không dạy về 𝗩𝗼̂ 𝗡𝗴𝗮̃ bởi vì nó quá khó để con người tiếp nhận. Dạy về Chúa thì dễ hơn. Dạy người ta yêu Chúa thì người ta thấy gần gũi và có cảm hứng. Nhưng Ngài cũng nói Chúa tạo ra tất cả, Chúa ở trong tất cả và khi ta chết, ta trở lại với Chúa. Bản chất là nói về 𝗩𝗼̂ 𝗡𝗴𝗮̃, về 𝗧𝗮́𝗻𝗵 𝗞𝗵𝗼̂𝗻𝗴 bởi vì nó cũng khẳng định không có cái gì thuộc về cá nhân chúng ta. Đấy là cốt tuỷ của 𝗩𝗼̂ 𝗡𝗴𝗮̃, chỉ là dùng ngôn từ khác, gọi là Chúa. Nói thế người ta dễ hiểu hơn, dễ cảm nhận hơn, và dễ làm theo.

(Trich cuốn “Trái tim Không: Cuộc đời và sự nghiệp thiền sư Yantra Amaro”)





- Hãy quan sát chính mình, đôi lúc an vui hạnh phúc, đôi lúc buồn nản khổ đau, đôi lúc thoải mái dễ chịu, đôi lúc uể oải...
28/05/2024

- Hãy quan sát chính mình, đôi lúc an vui hạnh phúc, đôi lúc buồn nản khổ đau, đôi lúc thoải mái dễ chịu, đôi lúc uể oải bần thần… tất cả đều là giáo pháp. Bạn đã thấy giáo pháp chưa? Muốn hiểu giáo pháp này, bạn phải nhìn, phải đọc kinh nghiệm của chính mình.

- Hành thiền đều đặn là giữ Chánh Niệm trong mọi lúc, dầu đang đứng, đang đi, đang ngồi hay đang nằm. Sau giờ ngồi thiền đừng nghĩ rằng bạn xả thiền, mà phải biết rằng đó chỉ là sự thay đổi tư thế. Nếu được như vậy, bạn sẽ có bình an thực sự. Dầu đang ở đâu, bạn cũng phải luôn luôn sống trong thiền, luôn luôn giữ tâm Chánh Niệm.

- Hãy hướng tâm an tịnh của bạn vào hình sắc, âm thanh, mùi vị, sự đụng chạm và suy nghĩ. Tất cả mọi đối tượng của thân và tâm đều là đề mục để bạn hướng đến. Bất kỳ cái gì phát sinh đều phải quan sát, ghi nhận. Phải ghi nhận dù bạn thích hay không thích chúng. Hãy ghi nhận một cách khách quan, đừng để đối tượng yêu ghét ảnh hưởng đến tâm mình. Yêu ghét chỉ là những phản ứng đối với thế giới bên ngoài.

Dần dần bạn sẽ thấy mọi cảm giác yêu ghét thực ra chỉ là sự vô thường, khổ và vô ngã. Hãy xếp mọi tốt xấu hay dở vào ba loại vô thường, khổ và vô ngã. Dầu chúng thế nào đi nữa cũng để chúng yên, chỉ quan sát mà đừng can thiệp vào chúng.

- Hãy tái lập sự chú tâm, bất kỳ cái gì hiện ra cũng mặc. Những gì bạn thấy chỉ là những hình ảnh hay những cấu trúc do tâm tạo ra. Đó là sự giả tạo, hư ảo, gây nên yêu thích, nắm giữ hay sợ hãi. Đừng đắm mình vào khi thấy những cấu trúc giả tạo này. Mọi kinh nghiệm bất thường đều đem đến lợi ích cho kẻ trí, nhưng là mối tai hoạ cho người thiếu khôn ngoan. Hãy tiếp tục hành thiền cho đến khi nào bạn không còn bị những hình ảnh quấy nhiễu nữa.

- Nếu tâm bạn an lạc hạnh phúc thì ở nơi nào bạn cũng an lạc hạnh phúc. Khi trí tuệ khai nở trong tâm bạn, thì bất kỳ nơi nào bạn nhìn đến cũng đều là chân lý. Chân lý ở khắp mọi nơi. Chẳng khác chi một khi đã biết đọc chữ thì ở đâu bạn cũng có thể đọc chữ được.

Trích lược: MẶT HỒ TĨNH LẶNG
Cố Đại Lão Thiền Sư



NGƯỜI BIẾT TỰ BẰNG LÒNGNgười biết tự bằng lòng sẽ nhận ra cái mấtTiềm ẩn trong những gì mình đượcSẽ thấy hiểm họa trong ...
24/05/2024

NGƯỜI BIẾT TỰ BẰNG LÒNG
Người biết tự bằng lòng sẽ nhận ra cái mất
Tiềm ẩn trong những gì mình được
Sẽ thấy hiểm họa trong những gì mình có
Đây là đức hạnh tự thành do buông bỏ
Do xả ly, đặt xuống rất nhiều.

Người không thể thấy trong cái mình được luôn tiềm ẩn tai ương
Trong cái mình sở hữu luôn có mầm hiểm họa
Người đó sẽ đắm chìm trong ảo tưởng rằng mình được, mình có
Sẽ khổ vì của cải vật chất, sự sở hữu triền miên.

Cái gì người có, sẽ mất
Cái gì đã đến, sẽ đi.
Cái gì từng thịnh, sẽ suy.
Cái gì đã sinh, sẽ diệt.
Thân xác người chết có thể được hỏa thiêu, tan biến.
Nhưng tâm họ thì tiếp tục lang thang
Theo nghiệp đã tạo.
- Thiền sư Yantra Amaro -

"Cứ mỗi lần quý vị làm một chuyện thiện hay ác dầu lớn hay bé. Thí dụ như cười khẩy, cười đểu, mình tưởng cái cười đó nó...
09/05/2024

"Cứ mỗi lần quý vị làm một chuyện thiện hay ác dầu lớn hay bé. Thí dụ như cười khẩy, cười đểu, mình tưởng cái cười đó nó không phải là ác nghiệp, nhưng đó là ác nghiệp , bởi vì nó được tác động bởi tâm xấu .

Tâm ác là một câu nói, một suy nghĩ, một hành động lớn bé, được tác động bởi tâm xấu, dầu đó là cái hấy, nguýt, lườm, liếc Cho nên đừng coi thường. Việc thiện việc ác nào đi nữa nó cũng bị tác động bởi một loại tâm tương ứng .

Trong kinh nói: Đức Phật có 32 hảo tướng, trong đó có tướng mắt đẹp không cưỡng được . Mắt Ngài đẹp như mắt con bò con , ở tròng trắng của ngài nó màu xanh nhiều , đen và đẹp . Vì trong nhiều kiếp ngài không có nhìn người khác bằng hấy , nguýt , lườm liếc . Ngài chỉ nhìn người khác bằng tâm từ . Kẻ thù muốn hại ngài , họ nhìn cặp mắt của ngài họ phải chùn bước , họ cầm dao là rớt dao . Chỉ trừ trường hợp ác nghiệp quá khứ nó trổ Ngài né không được .

Giọng nói của Đức Phật là giọng nói Phạm Âm ( giọng nói Phạm Thiên ) . Là vì nhiều đời khi thấy không vui là Ngài không nói nữa . Giọng nói của Ngài có thể làm mềm lòng người hung tợn nhất , vì trong rất nhiều kiếp Ngài chỉ dùng ngôn ngữ để hàn gắn kết nối , không chia rẽ gây hận thù , không làm ai phải đổ máu rơi lệ , Ngài dùng ngôn từ của Ngài để đem lại niềm vui cho người khác.

Trong kinh nói: Ngài có âm thanh, người mà không thích Ngài khi họ nghe tiếng nói của Ngài cái lòng họ cũng chùn xuống . Cho nên kiếp chót âm thanh Ngài rất hay.

Chúng sanh nghe giọng nói nhìn ánh mắt của Ngài họ chịu không nổi. Con voi điên gặp Ngài nó còn phải quỳ sụp xuống , không phải Ngài dùng phép lạ, nhưng vì quá nhiều kiếp Ngài đem máu xương cho người ta , cho nên với hạnh lành đó bây giờ Ngài sanh ra họ nhìn Ngài giống như con thơ gặp mẹ vậy.

Vì sao Ngài có phước đó? Vì nhiều đời Như Lai không nhìn người khác bằng tâm thù hận , rất nhiều kiếp như vậy . Cho nên kiếp cuối trước khi thành Phật, cặp mắt Ngài nhìn chư thiên , nhìn loài người có thể cảm hoá được họ.

Đức Phật Ngài có gót chân không giống người bình thường , so với mình nó hơi dài và đẹp hơn . Là vì suốt nhiều đời Ngài giữ giới sát sanh , Ngài không có giết cho nên kiếp chót Ngài sanh ra Ngài không bị tử thương , không bị giết chóc , không chết bất đắc kỳ tử.

Ngài có tướng ống chân rất đẹp , nếu Ngài đi tu hay không đi tu cái gì cũng mau hơn người ta hết, là vì nhiều đời nhiều kiếp Ngài học đạo với chư Phật, Ngài nghĩ ra cách nào học nhanh nhất , học hiểu quả nhất có thể giúp cho người khác học nhanh giống như mình .

Đức Phật có đầy đủ tướng tốt không phải để cho vui mà những tướng tốt đó là phản ảnh công đức của Ngài đã tu nhiều đời . Cho nên bất cứ việc thiện ác lớn bé nào khi nó xuất hiện trong đầu của mình , trước hết là tâm bất thiện, nó sẽ tác động ra thân và khẩu.

Chép lại bài giảng của SƯ GIÁC NGUYÊN
Namo Tassa Bhagavato Arahato Sammasambuddhassa. Namo Tassa Bhagavato Arahato Sammasambuddhassa. Namo Tassa Bhagavato Arahato Sammasambuddhsa




Chương 8: Tại sao chúng ta ở đây? (tt)Bạn nên nhìn vào chính mình. Tại sao chúng ta sinh ra? Chúng ta có thật sự đạt đượ...
03/05/2024

Chương 8: Tại sao chúng ta ở đây? (tt)
Bạn nên nhìn vào chính mình. Tại sao chúng ta sinh ra? Chúng ta có thật sự đạt được một thứ gì trên cõi đời này không? Ở quê, từ nhỏ người ta đã bắt đầu làm ruộng. Khi đến tuổi mười bảy hay mười tám, họ vội vã lập gia đình, vì e rằng họ không có đủ thời gian để lập nghiệp. Họ bắt đầu làm việc từ lúc còn rất trẻ, hy vọng rằng họ sẽ giàu có. Họ làm ruộng mãi cho đến khi họ bảy mươi, tám mươi, hay chín mươi tuổi. Tôi hỏi họ, “Bạn làm việc từ lúc mới sinh ra. Bây giờ đã đến lúc gần đất xa trời, bạn có gì để mang theo với mình không?” Họ chỉ nói, “Chịu thôi!” Có câu nói: “Đừng nấn ná trên đường khi đi hái dâu. Trước khi bạn biết ra, thì trời đã tối”. Hài lòng với chỉ một câu “chịu thôi”, họ ngồi trong bụi dâu ngốn ngác ăn. “Chịu thôi, chịu thôi...”.

Khi bạn còn trẻ, bạn cho rằng sống độc thân là không tốt. Bạn cảm thấy hơi cô đơn. Nên bạn tìm một người bạn đời để chung sống. Bỏ hai người vào một chỗ thì sẽ có sự xung đột! Sống một mình thì quá yên lặng, nhưng sống với những người khác thì có sự xung đột.

Khi con cái còn nhỏ, cha mẹ nghĩ, “Khi chúng lớn lên, chúng ta sẽ khỏe hơn”. Họ ráng nuôi con, ba, bốn, năm đứa gì đó, nghĩ rằng khi chúng khôn lớn, gánh nặng của họ sẽ nhẹ bớt. Nhưng khi chúng lớn lên, gánh nặng lại càng lớn hơn. Khi con cái còn nhỏ, chúng không làm phiền bạn nhiều lắm, chỉ một chén cơm và thỉnh thoảng một vài trái chuối là đủ. Khi chúng lớn lên, chúng muốn có xe gắn máy hay xe hơi!

Hẳn nhiên, bạn thương con, nên không thể từ chối chúng. Thế nên, bạn cố cho chúng những gì chúng muốn. Phiền phức rồi! Đôi lúc, cha mẹ cãi vã nhau chỉ vì chuyện này. “Đừng mua xe hơi cho nó, chúng ta đâu có đủ tiền!” Nhưng vì thương con, bạn đi vay mượn tiền. Rồi còn học phí nữa. “Khi chúng học xong, chúng ta sẽ khỏe”. Nhưng việc học đâu có giới hạn! Khi nào chúng mới học xong? Chỉ với môn học Phật Pháp thì mới có điểm dừng. Tất cả những môn học khác chẳng đi tới đâu. Chỉ có nhức đầu mà thôi. Nếu gia đình có bốn, năm đứa con, cha mẹ thường cãi nhau mỗi ngày.

Chúng ta không nhìn thấy sự khổ đang chờ đợi chúng ta. Chúng ta nghĩ rằng nó sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Khi nó xảy ra, chúng ta mới biết. Sự khổ đó, sự khổ vốn có trong thân thể chúng ta thì khó thấy trước được. Khi tôi còn là một đứa trẻ chăn trâu, tôi lấy than chà răng để cho răng trắng. Nhìn thấy hàm răng trắng trẻo của mình, tôi rất thích. Tôi bị mấy cái xương của mình lừa gạt mình, chỉ vậy thôi. Khoảng năm mươi hay sáu mươi tuổi, răng tôi bắt đầu lỏng dần. Khi răng rụng, nó đau nhức lắm, như thể bạn vừa bị ai đá trúng vào miệng. Nhất là khi bạn ăn, nó lại càng đau hơn. Cho nên, tôi đi đến nha sĩ để nhổ hết tất cả. Bây giờ, tôi có răng giả.

Răng thật gây quá nhiều phiền phức cho tôi, nên tôi nhổ chúng hết, tất cả mười sáu cái. Vị nha sĩ cảm thấy e ngại khi phải nhổ hết mười sáu cái một lần, nhưng tôi nói với ông, “Cứ nhổ hết đi, tôi sẽ chịu trách nhiệm”. Thế nên, ông nhổ hết tất cả một lần. Có cái vẫn còn tốt, ít nhất là năm cái. Lấy chúng ra hết. Sau đó, tôi không thể ăn uống gì được đến mấy ngày. Khi còn là đứa trẻ chăn trâu, tôi nghĩ rằng đánh bóng hàm răng của mình là một việc khôn ngoan. Tôi rất thích những cái răng của mình. Tôi nghĩ rằng chúng rất đẹp. Nhưng có những lúc tôi bị nhức răng đến chết được. Có khi tôi bị đau răng cả tháng trời và nướu răng sưng lớn lên.

SUỐI NGUỒN TÂM LINH - THIỀN SƯ AJAHN CHAH

Address


Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Nguyễn Hồng Tâm posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Nguyễn Hồng Tâm:

Shortcuts

  • Address
  • Telephone
  • Alerts
  • Contact The Business
  • Claim ownership or report listing
  • Want your business to be the top-listed Media Company?

Share