Gia Lai 81

Gia Lai 81 Trang tin tức mới nhất Gia Lai

Anh xe ôm bất ngờ cho cô gái ư//ớt sũ//ng đi nhờ, nào ngờ chính hành động đó đã thay đổi đời anh mãi mãi...Hùng năm nay ...
09/07/2025

Anh xe ôm bất ngờ cho cô gái ư//ớt sũ//ng đi nhờ, nào ngờ chính hành động đó đã thay đổi đời anh mãi mãi...

Hùng năm nay 35 tuổi, làm nghề chạy xe ôm công nghệ. Mỗi ngày, anh dậy từ 5 giờ sáng, ro//ng ru//ổi khắp thành phố. Cuộc sống mưu sinh v//ất v//ả, nhưng anh chưa bao giờ tha/n vã/n, chỉ mong đủ tiền nuôi con ăn học và thu//ốc tha/ng cho mẹ già ở quê.

Hôm ấy, trời đổ mưa tầm tã. Hùng trú dưới mái hiên một cửa hàng đã đóng cửa, nhìn màn mưa xám xịt mà lòng buồn rười rượi. Ngay lúc đó, anh thấy một cô gái trẻ đang co ro ven đường. Chiếc váy m///ỏng dín///h nước mưa, mái tóc dài ư///ớt sũ///ng, đôi môi tí///m t////ái. Cô đứng nhìn xung quanh, ánh mắt bấ////t l///ực và s///ợ h////ãi.

Hùng chạy lại hỏi:

– Em sao thế? Đang đợi ai à?

Cô gái ngẩng lên, giọng ru///n ru///n:

– Em… em bị giậ////t mấ///t ví, điện thoại cũng hết pin. Em không biết làm sao về nhà…

Nhìn dáng vẻ t///ội nghi////ệp của cô, Hùng không đành lòng. Anh nghĩ, nếu con gái mình rơi vào hoàn cảnh này mà không ai giúp, chắc đa///u lò////ng lắm. Không ngần ngại, anh mở cốp xe lấy tấm áo mưa cũ, choàng lên người cô gái.

– Lên xe đi, anh chở về.

Cô gái ngập ngừng:

– Nhưng… em không có tiền trả anh đâu…

Hùng cười hiền:

– Không sao, trời mưa gió thế này, em cứ lên đi kẻo ố///m.

Cô gái lặng lẽ ngồi sau xe anh. Đường về nhà cô xa hơn anh tưởng, qua mấy con phố ngập nước, chiếc xe số cũ của Hùng ì ạch chạy qua từng đoạn đường. Cuối cùng, dừng trước một căn biệt thự lớn, cô gái lí nhí cảm ơn, rút trong túi ra chiếc kẹp tóc đính ngọc trai:

– Em thật sự không có tiền mặt, anh cầm tạm kẹp này nhé, mai em gửi trả anh gấp mười lần…

Hùng lắc đầu:

– Không cần đâu. Em về nhà an toàn là được rồi. Đi đi, kẻo người nhà lo.

Nói rồi anh phóng xe đi, để lại cô gái đứng lặng, mắt ngân ngấn nước.

Sáng hôm sau, khi đang ngồi cà phê lề đường chờ khách, Hùng thấy một chiếc xe hơi đen bóng dừng trước mặt. Một người đàn ông bước xuống, ăn mặc lịch sự, giọng cất lên:

– Anh có phải là Hùng không?... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Thông gia qu///át: “Ch////ửa trước thì tự ra mà lên xe hoa”, bố cô dâu la/o ra làm điều này khiến nhà trai x//ấu h//ổ tớ...
09/07/2025

Thông gia qu///át: “Ch////ửa trước thì tự ra mà lên xe hoa”, bố cô dâu la/o ra làm điều này khiến nhà trai x//ấu h//ổ tới cuối đời…

Sáng hôm đó, tại một con ngõ nhỏ ngoại thành, nhà gái đã chuẩn bị xong xuôi bàn ghế, rạp cưới, cổng hoa lụa tím treo đầy b**g bóng. Cô dâu Thủy ngồi trong phòng, tay ru//n r///un vuốt chiếc váy cưới trắng muốt, bụng lùm lùm ở tháng thứ 4 khiến cô không dám bước ra chào khách. Mặt cô tá//i nh//ợt, mắt sưn//g mọng vì kh//óc cả đêm.

Ngoài sân, nhà trai vừa tới, chú rể Mạnh mặc vest đen bóng, tay đút túi quần, mặt ca//u c///ó. Mẹ Mạnh bước xuống xe, hất mặt nhìn rạp cưới rồi nói lớn:
– Bố nó đâu, gọi ra đây tôi nói chuyện.

Bố Thủy vội vàng chạy ra cúi chào:
– Dạ chào thông gia, mời chị và mọi người vào nhà uống nước.

Nhưng bà thông gia gạt phắt:
– Uống với chả nước. Tôi nói cho ông biết, con gái ông có bầ///u trước cưới, làm m/ất mặ/t nhà tôi. Hôm nay nếu nó muốn lên xe hoa, tự nó phải bước ra. Nhà tôi không rước đứa con dâu h///ư hỏ///ng như thế.

Tiếng bà vang lên giữa sân, khách khứa xung quanh im phăng phắc, chỉ còn nghe tiếng gió lùa xào xạc qua tấm phông cưới. Thủy nghe thấy, bật khóc nức nở trong phòng. Mẹ cô ho///ảng loạ///n, chạy vào ôm con, còn bố cô đứng ch///ết trân ngoài sân, hai bàn tay siết chặt.

Nhà trai đứng thành hàng dài, ai cũng nhìn với ánh mắt kh//inh thư///ờng. Bà thông gia quay sang con trai:
– Mạnh, mày đứng đấy làm gì? Gọi nó ra đây, tự nó q///uỳ xin cưới thì tao mới đồng ý cho vào nhà.

Mạnh lúng túng, cúi đầu không nói gì. Ông Toản – bố Thủy – nhìn con rể tương lai, nhìn bụng con gái mình rồi thở dài. Từ nhỏ, Thủy ngoan ngoãn, học xong cấp 3 thì lên thành phố làm công nhân. Gặp Mạnh, nó yêu s/ay đ/ắm, nào ngờ có b//ầu, gia đình Mạnh lại c//oi thư///ờng. Ông hít sâu, bước vào trong nhà.

Một lát sau, khi mọi người còn đang x/ì x/ào b/àn tá/n, ông Toản bước ra. Trên tay ông là... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Bà lão 70 tuổi mang theo 800 triệu đến nhà con trai để dưỡng già, đứng ngoài cửa vô tình nghe con dâu nói một câu, bà vộ...
09/07/2025

Bà lão 70 tuổi mang theo 800 triệu đến nhà con trai để dưỡng già, đứng ngoài cửa vô tình nghe con dâu nói một câu, bà vội quay trở về trong nước mắt...

Bà Nhàn năm nay đã ngoài 70. Chồng mất sớm, bà ở một mình trong căn nhà nhỏ lụp xụp ở quê. Suốt đời lam lũ nuôi hai con trai ăn học nên người. Nay tuổi cao, sức yếu, tiền tiết kiệm chẳng bao nhiêu, chỉ có hơn 800 triệu bà tích cóp nhờ bán miếng đất vườn cạnh nhà. Bà định bụng sẽ mang số tiền ấy lên thành phố, ở với vợ chồng con trai cả, đỡ đần được gì thì đỡ, sau này nhắm mắt xuôi tay cũng có con cháu bên cạnh.

Sáng sớm hôm ấy, bà xếp gọn đồ vào túi vải, lấy bọc tiền cuốn trong khăn nâu cất vào đáy làn, bắt xe đò đi lên thành phố. Đến cổng khu nhà, bà nhìn lên căn hộ tầng 3, lòng rưng rưng hạnh phúc khi nghĩ từ nay sẽ được ở gần con cháu.

Đứng trước cửa, bà nghe tiếng con dâu – Thúy – đang nói chuyện điện thoại. Nghe xong bà nước mắt giàn giũa rồi bắt xe về quê luôn. Bà không muốn ở đây thêm 1 phút giây nào nữa... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Đi xin làm thư ký tại tập đoàn lớn nhất Hà Nội, cô gái ăn mặc q-uê- m-ù-:a bị bảo vệ chặn ở cửa mà không biết rằng đó là...
08/07/2025

Đi xin làm thư ký tại tập đoàn lớn nhất Hà Nội, cô gái ăn mặc q-uê- m-ù-:a bị bảo vệ chặn ở cửa mà không biết rằng đó là…

Buổi sáng Hà Nội, sương mỏng như một lớp khăn voan phủ lặng trên mặt đường Nguyễn Chí Thanh, nơi tòa nhà kính tráng lệ của Tập đoàn Hoàng Phát kiêu hãnh sừng sững giữa phố phường đông đúc. Bên ngoài cổng, cô gái trẻ với làn da rám nắng và mái tóc đen mượt được buộc bằng một dải thổ cẩm đỏ đứng lặng lẽ nhìn vào bên trong, hai bàn tay nắm chặt quai chiếc túi vải cũ kỹ.

Không ai biết cô tên gì. Người bảo vệ già chỉ nhíu mày, nhìn cái áo sơ mi đã bạc màu và đôi giày bata lem bùn mà hỏi cộc lốc:

— Em vào đây làm gì? Đây không phải chỗ phát quà từ thiện.

Cô gái khẽ cúi đầu:

— Cháu đến thi tuyển vị trí thư ký.

Ông bảo vệ cười k:h-ẩy, một kiểu cười quen thuộc của những người Hà Nội lâu năm khi nhìn thấy cái gì qu-ê m:ù:/a, lạc lõng giữa sự hào nhoáng của phố thị:

— Thi tuyển? Ăn mặc thế kia mà đòi thi tuyển? Thôi em về quê trồng ngô đi.

Rồi ông phẩy tay như đ:uổ:i một co:n- m:è-o ho-an-g lạc đường.

Cô gái đứng yên một lát, đôi mắt sâu thẳm ánh lên nỗi buồn nhưng không có sự oán trách. Cuối cùng, cô chậm rãi quay lưng bước đi, bước chân nặng trĩu, dáng người nhỏ bé lọt thỏm giữa dòng người hối hả. Phía sau lưng cô, cổng lớn dập lại, lạnh lùng như một cái t-:át vô hình.

Bốn ngày sau, cuộc họp hội đồng quản trị đột ngột có sự xuất hiện của một nhân vật mới. Cô gái hôm nọ, vẫn bộ trang phục giản dị, tóc buộc thổ cẩm, đứng bên cạnh ông Phát, bình thản đến lạ.

Các trưởng phòng, giám đốc, thư ký đều ngơ ngác nhìn nhau. Chỉ có người bảo vệ hôm nọ, khi chạm phải ánh mắt cô, bỗng giật th-ót tim, bàn tay s-i:ết chặt chiếc mũ bảo vệ như sợ bị gọi tên.

Ông Phát nhẹ nhàng giới thiệu:

— Đây là Lâm................... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Tỷ phú phát hiện vợ cũ có cặp song sinh giống hệt mình, đi/ều tr/a xong anh s//ốc ngất...Trần Hạo là một tỷ phú kín tiến...
08/07/2025

Tỷ phú phát hiện vợ cũ có cặp song sinh giống hệt mình, đi/ều tr/a xong anh s//ốc ngất...

Trần Hạo là một tỷ phú kín tiếng trong giới tài chính. Ở tuổi 38, anh nắm giữ khối tài sản khổng lồ và được mệnh danh là “bàn tay vàng” trong đầu tư. Ít ai biết, sau vẻ ngoài lạnh lùng thành đạt đó, anh từng có một cuộc hôn nhân đổ vỡ với Lệ Quyên – mối tình đầu và cũng là người phụ nữ duy nhất anh yêu sâu đậm.

Ba năm trước, họ l/y h/ôn sau một trận c/ãi v/ã d/ữ d/ội. Lệ Quyên âm thầm dọn đi ngay trong đêm, không để lại lời nhắn. Ngày ra tòa, cô chỉ cúi đầu ký giấy, không đòi một đồng trợ cấp. Trần Hạo từng nghĩ, cô rời đi vì chán ghét tính cách độc đoán của anh. Anh không ngờ, trong trái tim mình, hình bóng ấy vẫn hằn sâu đến mức không ai thay thế được.

Một buổi chiều, khi đang dùng cà phê ở tầng cao văn phòng, Trần Hạo nhìn xuống đường qua lớp kính trong suốt. Anh bất chợt thấy một bóng dáng quen thuộc. Là Lệ Quyên. Cô mặc váy trắng đơn giản, tóc xõa ngang vai, nhưng không đi một mình. Bên cạnh cô là hai bé trai chừng ba tuổi, mặc áo sơ mi xanh giống hệt nhau, tay nắm tay lon ton chạy.

Tim anh khựng lại khi thấy gương mặt chúng. Đôi mắt đen sâu, sống mũi thẳng, khuôn miệng cương nghị – tất cả… đều giống anh như đúc. Cả hai đứa, giống anh đến mức r///ợn ngư///ời.

Ngay đêm đó, Trần Hạo cho người điề/u tr/a. Kết quả gửi về chỉ vài dòng ngắn ngủi... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Năm nào ông ngoại tôi cũng rời khỏi nhà độ 1 tuần, rồi trở về với tính cách khác lạ, đến khi tôi lé-n l-út lần theo thì ...
07/07/2025

Năm nào ông ngoại tôi cũng rời khỏi nhà độ 1 tuần, rồi trở về với tính cách khác lạ, đến khi tôi lé-n l-út lần theo thì phát hiện chuyện t-ày tr-ời

Năm nào cũng vậy, cứ đến đầu tháng Chạp, trời chưa kịp chuyển lạnh, ông ngoại tôi lại lặng lẽ bi-ế-n m-ất. Ban đầu, cả nhà nháo nhác, chạy đôn chạy đáo khắp nơi: bệnh viện, đồn công an, quán cà phê ven hồ, thậm chí từng góc phố ông hay ngồi hóng gió. Nhưng không một ai, không một bóng người biết tung tích ông. Điện thoại tắt máy, ví tiền để lại trên bàn, chỉ mang theo một chiếc áo dạ cũ và đôi giày nâu bạc màu.

Những năm về sau, sự lo lắng ấy nhường chỗ cho sự cam chịu, như thể sự mấ-t tích kia là một phần chu kỳ sinh học của gia đình tôi. Mẹ tôi thở dài: “Lại đến mùa ông ngoại m-à-y đi du lịch bụi.” Dì tôi thì phẩy tay: “Chắc ông lại đi tìm cảm giá-c mạn-h cuối đời.” Còn tôi – đứa cháu ngoại duy nhất lớn lên trong những mùa đông thiếu ông – vẫn không thể nào an tâm. Tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Điều lạ lùng hơn cả, là mỗi lần trở về, ông ngoại tôi như biến thành một con người khác. Có năm ông trở về trầm ngâm, mắt đỏ hoe như vừa trải qua một trận khóc dài. Có năm, ông vui vẻ, hay huýt sáo, tặng tôi một cây kẹo que lạ mắt, mà tôi không tìm nổi ở bất kỳ cửa hàng nào trong thành phố. Có năm, ông lại lặng lẽ, bận tâm sự với một ai đó trong đầu, mà không ai ngoài ông nhìn thấy.

Tôi từng hỏi ông đi đâu, ông chỉ cười: “Đi xa một chút để quên gần.” Tôi không hiểu.

Năm tôi mười sáu tuổi, cái tuổi người ta vừa đủ bướng bỉnh để bất chấp và vừa đủ ngây thơ để tin mình làm đúng, tôi quyết định th-eo d-õi ông.

Tôi bám theo ông qua ba con phố, hai ngõ nhỏ, đến tận bến xe buýt cũ kỹ ven ngoại ô – nơi những chuyến xe đêm thưa thớt, chỉ còn sót lại vài hành khách và những chú chuột sục sạo trong thùng rác.

Ông lên xe. Tôi lặng lẽ lên theo, ngồi cuối xe, trùm mũ kín đầu.

Xe chạy ra ngoại thành, qua những cánh đồng hoang lạnh, những khu công nghiệp tắt đèn, chỉ còn ánh trăng loang loáng trên mặt kính. Đến một trạm dừng cuối cùng, ông bước xuống. Tôi vội vã xuống theo, tim đập như trống.

Trước mặt tôi là một ngọn đồi thấp, nơi có một ngôi nhà gỗ nhỏ, đèn vàng lấp lóa. Ông ngoại gõ cửa ba lần. Một người phụ nữ trẻ mở cửa, đôi mắt cô ấy đượm buồn, ánh nhìn lặng như nước hồ thu.

Tôi không nghe rõ ông nói gì, chỉ thấy cô gái nắm tay ông thật lâu, rồi gật đầu. Ông quay đi, không bước vào nhà, mà tiếp tục đi sâu vào cánh rừng phía sau ngọn đồi.

Tôi len l-én theo sau.

Đi sâu chừng vài trăm mét, tôi sững người.

Giữa khoảng rừng thưa là một khoảng đất trống, nơi hàng trăm, có lẽ hàng ngàn người đang tụ tập. Họ mặc những bộ quần áo đỏ thẫm, đội mũ trùm kín đầu, khuôn mặt ai nấy đều giấu dưới những chiếc mặt nạ trắng không cảm xúc.

Hóa ra… suốt bao năm qua, ông ngoại tôi đã đi làm..... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Mẹ chồng mời 10 khách nhưng chỉ đưa 50 nghìn để con dâu đi chợ, tới giờ cơm, cô tươi cười bưng mâm lên khiến mọi người t...
07/07/2025

Mẹ chồng mời 10 khách nhưng chỉ đưa 50 nghìn để con dâu đi chợ, tới giờ cơm, cô tươi cười bưng mâm lên khiến mọi người t/ái mặt...
Sáng sớm, bà Hồng ngồi trước hiên, tay cầm điện thoại gọi cho mười người bạn trong hội hưu trí:
– Trưa nay rảnh thì qua nhà tôi ăn cơm nhé, lâu lắm không gặp rồi.
Gác máy xong, bà gọi con dâu – chị Thu – ra dặn:
– Hôm nay mẹ mời mấy người bạn, con đi chợ nấu giúp mẹ mâm cơm ngon ngon nha.
Nói rồi, bà rút trong túi ra tờ 50 nghìn nhàu nát, dí vào tay chị:
– Cầm đi. Mua gì thì mua, khỏi bày vẽ tốn kém. Mẹ chỉ có ngần này.
Chị Thu cúi đầu “Dạ” khẽ. Ánh mắt chị tối lại nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng, ngoan ngoãn như bao năm làm dâu trong nhà này. Bà Hồng liếc xéo:
– Đừng có mặt nặng mày nhẹ. Nhà này là của tao. Muốn ăn gì sang thì tự bỏ tiền túi ra mà mua.
Chị Thu không nói gì, lặng lẽ xách giỏ đi chợ. Nhưng lần này, trong lòng chị đã nhen lên một suy nghĩ khác. Mấy năm nay, chị chịu đựng đủ rồi. Hôm nay chị sẽ để mọi người thấy rõ bộ mặt thật của mẹ chồng... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Đám cưới, mẹ chồng trao kiềng vàng, lắc vàng 2 cây, nhưng nhìn chữ khắc trên đó tôi lập tức h/ủy h/ôn...Ngày cưới của tô...
06/07/2025

Đám cưới, mẹ chồng trao kiềng vàng, lắc vàng 2 cây, nhưng nhìn chữ khắc trên đó tôi lập tức h/ủy h/ôn...

Ngày cưới của tôi diễn ra trong không khí rộn ràng. Từ sáng sớm, nhà trai đã kéo đến với dàn xe hoa dài đỗ kín ngõ. Tôi ngồi trong phòng chờ, mặc chiếc váy cưới trắng tinh mà mình ao ước bấy lâu nay, tim đập thình thịch vì hồi hộp. Mọi thứ diễn ra nhanh đến mức tôi vẫn ngỡ mình đang mơ.

Tôi quen Tuấn cách đây hơn một năm. Anh là người hiền lành, điềm đạm, gia đình khá giả, bố mẹ đều buôn bán lớn ở chợ đầu mối. Từ khi quen nhau, Tuấn luôn yêu chiều tôi hết mực. Anh bảo sau này về làm dâu, tôi sẽ không phải khổ, mẹ chồng thương con dâu như con gái ruột. Tôi nghe mà hạnh phúc, tin tưởng vào tương lai phía trước.

Buổi lễ rước dâu diễn ra long trọng. Khi xe hoa dừng trước cổng nhà trai, tôi được dìu vào, hai bên đầy người thân, bạn bè chúc phúc. Tiếng nhạc cưới rộn ràng, pháo hoa điện sáng lấp lánh. Tôi cúi đầu chào mọi người, lòng ngập tràn niềm vui.

Đến nghi thức trao quà cưới, mẹ chồng gọi tôi lên trước bàn thờ gia tiên. Bà mặc áo dài đỏ thêu hoa, gương mặt trang điểm kỹ càng nhưng vẫn không giấu được nếp nhăn tuổi tác. Bà cầm một chiếc hộp gấm đỏ, mở ra trước mặt tôi và quan khách. Trong hộp là một sợi kiềng vàng bản to cùng đôi lắc vàng nặng trĩu, lấp lánh dưới ánh đèn, ước tính cũng phải hơn 2 cây.

Cả hội trường xôn xao trầm trồ. Tôi cũng sững người. Đôi tay run run khi mẹ chồng đưa kiềng vàng lên cổ tôi, rồi đeo tiếp hai chiếc lắc vào tay. Bà cười hiền hậu, nói lớn:

Đây là của hồi môn mẹ dành tặng con dâu. Kiềng và lắc này mẹ đặt riêng, khắc tên hai đứa để kỷ niệm ngày cưới.

Tôi xúc động đến rơi nước mắt. Nhìn sang Tuấn, anh cũng gật đầu mỉm cười. Nhưng khi cúi xuống xem kỹ, tôi bỗng thấy có gì đó lạ. Trên mặt trong của kiềng và lắc vàng, ngoài dòng chữ “Hạnh phúc Tuấn & Linh” còn khắc thêm hai chữ nhỏ hơn ở cuối: “Tặng H.”

Tim tôi chợt nhói lên. H.? Tôi tên Linh, vậy H. là ai?... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Chia tay chàng lễ tân khách sạn vì anh ta quá nghèo, 3 năm sau cô gái phải hối hận vì thấy anh bước xuống từ chiếc BMWHô...
06/07/2025

Chia tay chàng lễ tân khách sạn vì anh ta quá nghèo, 3 năm sau cô gái phải hối hận vì thấy anh bước xuống từ chiếc BMW

Hôm ấy, trời mưa lất phất, sảnh khách sạn vắng tanh. Minh Khang đang lau sạch một vết mờ trên quầy thì cánh cửa xoay bật mở. Một cô gái bước vào, áo len mỏng dính nước mưa, đôi mắt sáng như ánh sao lấp lánh dưới màn đêm. Cô đặt chiếc ô ướt sũng xuống sàn, mỉm cười ngượng nghịu:

“Chào anh, tôi muốn hỏi về phòng đôi cho tuần tới.”

Cô gái tên là Hạ Vy, một nhà thiết kế nội thất tự do, mang theo sự phóng khoáng và chút kiêu kỳ của tuổi trẻ. Minh Khang, chàng lễ tân giản dị, trả lời cô bằng giọng điềm đạm, ánh mắt thoáng chút tò mò. Cuộc trò chuyện kéo dài hơn dự kiến, từ chuyện phòng ốc sang những câu chuyện vu vơ về mưa, về thành phố, về những giấc mơ. Hạ Vy không giấu được sự thích thú với chàng lễ tân có ánh mắt sâu thẳm và cách nói chuyện đầy cuốn hút.

Họ bắt đầu gặp nhau thường xuyên hơn. Những buổi cà phê vội vã trong giờ nghỉ, những lần đi dạo dưới ánh đèn đường lấp lánh. Minh Khang, lần đầu tiên trong đời, cảm thấy trái tim mình rung động. Anh yêu Hạ Vy, yêu sự thẳng thắn của cô, yêu cách cô nói về ước mơ thiết kế những không gian ấm áp cho mọi người.

Một tối, bên bờ sông lộng gió, Hạ Vy bất ngờ nắm tay anh, ánh mắt cô thoáng chút đượm buồn.
“Khang, em thích anh, thật đấy. Nhưng… anh làm lễ tân, công việc bấp bênh, chẳng có tương lai rõ ràng. Em không muốn chúng ta mãi lông bông thế này.”

Minh Khang sững sờ. Lời nói nghẹn lại. Anh chỉ mỉm cười nhạt, gật đầu:
“Anh hiểu. Nếu em muốn, anh tôn trọng quyết định của em.”

Hạ Vy rời đi, để lại Minh Khang đứng lặng dưới ánh trăng mờ nhạt. Ba tháng yêu nhau, ngắn ngủi nhưng đủ để trái tim anh r-ạn nứt. Anh tự nhủ, có lẽ cô không phải người dành cho mình. Nhưng sâu thẳm, anh không thể ngừng nghĩ về cô.

Ba năm trôi qua, Hạ Vy giờ đã là một nhà thiết kế nội thất có tiếng. Cô nhận được lời mời phỏng vấn từ chuỗi khách sạn Grand Étoile cho dự án thiết kế nội thất mới. Với lòng tự hào xen lẫn hồi hộp, cô bước vào tòa nhà trụ sở, nơi ánh đèn chùm vẫn lộng lẫy như ngày nào. Cô không hề biết, người ngồi đối diện cô trong buổi phỏng vấn sẽ khiến cuộc đời cô đảo lộn.

Cánh cửa phòng họp mở ra, và Hạ Vy gần như ch-t lặng. Người đàn ông ngồi đó, trong bộ vest cắt may tinh xảo. Anh vẫn giữ nụ cười điềm tĩnh, nhưng ánh mắt sắc bén hơn, quyền lực hơn. Trên bàn là tấm bảng tên: Chủ tịch – Tổng Giám đốc Grand Étoile............... Đọc tiếp tại bình luận 👇

may mắn sẽ đến với bạn khi thả❤️bức ảnh nàyMẸ ƠICon bây giờ vẫn nhớ những đêm khuyaCha đi vắng, mưa thét gào gió thổiMẹ ...
06/07/2025

may mắn sẽ đến với bạn khi thả❤️bức ảnh này
MẸ ƠI
Con bây giờ vẫn nhớ những đêm khuya
Cha đi vắng, mưa thét gào gió thổi
Mẹ che gió, che bốn bề nước xối
Bóng mẹ hằn trên vách lá liêu xiêu....
Nhớ như in khi trời tắt nắng chiều
Khoai sắn hết , chúng con ra đầu ngõ
Đường làng to, dáng mẹ gầy bé nhỏ
Bầy con thơ bụng réo trông chờ..
Những đông nào trong buổi sớm tinh mơ
Bao khe ngòi mẹ mò cua bắt ốc
Nước mênh mông, dáng mẹ còng đơn độc
Mang thân cò gánh hết cuộc đời con.
Trong đêm khuya con vẫn mộng chập chờn
Gợi ký ức tháng năm buồn khốn đói
Con mơ thấy mùi rau đồng nóng hổi
Những ngày mưa mẹ luộc để thay cơm...
Mẹ ra đi trong một sớm mưa buồn
Bỏ lại con giữa cuộc đời trống vắng
Con thèm lắm những tháng ngày yên lặng
Thời ấu thơ đói bụng ngóng mẹ về.
Con ước mình không tỉnh những cơn mê
Để thấy mẹ mỗi đêm về thân thuộc
Ở bên mẹ nắm bàn tay gầy guộc
Cả một đời chai sạn bởi vì con.
Phật Tại Tâm 🙏🙏

TlẾC Gì 1 ❤️MẸ ƠlCon bây giờ vẫn nhớ những đêmKhuyaCha đi vắng, mưa thét gào gió thổiMẹ che gió, che bốn bề nước xốiBóng...
06/07/2025

TlẾC Gì 1 ❤️
MẸ Ơl
Con bây giờ vẫn nhớ những đêm
Khuya
Cha đi vắng, mưa thét gào gió thổi
Mẹ che gió, che bốn bề nước xối
Bóng mẹ hằn trên vách lá liêu xiêu....
Nhớ như in khi trời tắt nắng chiều
Khoai sắn hết , chúng con ra đầu ngõ
Đường làng to, dáng mẹ gầy bé nhỏ
Bầy con thơ bụng réo trông chờ..
Những đông nào trong buổi sớm tinh

Bao khe ngòi mẹ mò cua bắt ốc
Nước mênh mông, dáng mẹ còng đơn
độc
Mang thân cò gánh hết cuộc đời con
Trong đêm khuya con vẫn mọng chập
chờn
Gợi ký ức tháng năm buồn khốn đôi
Con mơ thấy mùi rau đồng nóng hổi
Những ngày mưa mẹ luộc để thay
cơm...
Mẹ ra đi trong một sớm mưa buồn
Bỏ lại con giữa cuộc đời trống vắng
Con thèm lắm những tháng ngày yên
lặng
Thời ấu thơ đói bụng ngóng mẹ về.
Con ước mình không tỉnh những cơn mê
Để thấy mẹ mỗi đêm về thân thuộc
Ở bên mẹ nắm bàn tay gầy cuộc

TIẾC GÌ 1 ❤MẸ ƠICon bây giờ vẫn nhớ những đêm khuyaCha đi vắng, mưa thét gào gió thổiMẹ che gió, che bốn bề nước xốiBóng...
06/07/2025

TIẾC GÌ 1 ❤
MẸ ƠI
Con bây giờ vẫn nhớ những đêm khuya
Cha đi vắng, mưa thét gào gió thổi
Mẹ che gió, che bốn bề nước xối
Bóng mẹ hằn trên vách lá liêu xiêu....
Nhớ như in khi trời tắt nắng chiều
Khoai sắn hết , chúng con ra đầu ngõ
Đường làng to, dáng mẹ gầy bé nhỏ
Bầy con thơ bụng réo trông chờ..
Những đông nào trong buổi sớm tinh mơ
Bao khe ngòi mẹ mò cua bắt ốc
Nước mênh mông, dáng mẹ còng đơn độc
Mang thân cò gánh hết cuộc đời con.
Trong đêm khuya con vẫn mộng chập chờn
Gợi ký ức tháng năm buồn khốn đói
Con mơ thấy mùi rau đồng nóng hổi
Những ngày mưa mẹ luộc để thay cơm...
Mẹ ra đi trong một sớm mưa buồn
Bỏ lại con giữa cuộc đời trống vắng
Con thèm lắm những tháng ngày yên lặng
Thời ấu thơ đói bụng ngóng mẹ về.
Con ước mình không tỉnh những cơn mê
Để thấy mẹ mỗi đêm về thân thuộc
Ở bên mẹ nắm bàn tay gầy guộc
🌷 CÔNG ĐẤNG SINH THÀNH 🌹
NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT

Address


Telephone

+84932885456

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Gia Lai 81 posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Shortcuts

  • Address
  • Telephone
  • Alerts
  • Claim ownership or report listing
  • Want your business to be the top-listed Media Company?

Share