
06/02/2025
#83
Cho người triệt hết chuyện làm ăn của Mạc Cẩn, luôn cả việc buôn bán của mẹ hắn ở dưới quê cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
La Khởi Kiều vẫn không dám tin, Chu Thời Nhiễm lại có thể làm ra những chuyện điên rồ như vậy.
Cô cầm điện thoại, soạn một đoạn tin nhắn muốn gửi đi cho Chu Thời Nhiễm, nhưng cứ soạn rồi lại xoá.
Cuối cùng vẫn không dám hỏi.
Rời khỏi nhà hàng cũng đã một lúc, La Khởi Kiều không muốn về nhà ngay mà tản bộ quanh bờ kè cho thư giãn đầu óc.
Dừng chân ngồi xuống ghế đá, cô thong thả hít thở. Bầu không khí của buổi đêm mát mẻ giúp cô cảm thấy thoải mái hơn một chút, nét mặt cũng dần giãn ra.
“Cha ơi, ngày mai gia đình mình đi công viên nước đúng không?”
Tiếng nói trong trẻo của một đứa trẻ vang lên.
La Khởi Kiều nhanh chóng bị thu hút bởi cảnh tượng phía trước.
Gia đình ba người họ trông rất hạnh phúc, bé trai đi ở giữa có lẽ chỉ tầm bảy tuổi.
Nhìn nụ cười toe toét của nó, cô tự dưng lại nhớ đến Thư Chân.
So với những đứa trẻ khác, thằng bé đã chịu quá nhiều thiệt thòi.
Nếu như cả cô và Chu Thời Nhiễm đều có thể đường đường chính chính dắt tay thằng bé đi dạo, đưa thằng bé đi mua những thứ mà nó thích, vậy thì tốt biết mấy.
Nhìn đồng hồ vẫn chưa quá trễ, La Khởi Kiều lấy điện thoại gọi cho chú Bân.
Nhưng người bắt máy lại là Thư Chân.
“Dì Kiều!”
“Con đang làm gì đó?”
“Dạ con đang vẽ.” lúc Thư Chân nói, giọng thằng bé rất hào hứng.
Còn không nhịn được mà khoe thêm, “Con được người ta phát cho rất nhiều bánh kẹo, có cả đồ chơi nữa.”
“Được phát quà sao?”
La Khởi Kiều tò mò, “Là ai phát cho con?”
“Dạ là một chú ở quỹ trẻ em gì đó…”
“Quỹ trẻ em?”
Cô còn đang nghĩ, thì trong điện thoại có thêm một giọng nói nữa.
“Dì Kiều gọi à?”
“Dạ ông nội.”
Thư Chân ngoan ngoãn trả điện thoại.
Trần Diệp Bân nhanh chóng giải thích, “Con đừng lo, chỉ là người bên quỹ trẻ em Bầu Trời Xanh đến phát quà cho bọn trẻ thôi.”
La Khởi Kiều nghe xong liền thở phào.
Giây sau, Trần Diệp Bân hỏi, “Con có định đến đây không?”
“Thằng bé… cứ hỏi con mãi.”
Mí mắt La Khởi Kiều rũ xuống, giọng cũng nặng trĩu, “Con sẽ cố gắng sắp xếp, nhờ chú nói với Thư Chân, nói với thằng bé con nhất định sẽ đến thăm nó.”
Chần chừ mấy giây, cô đột nhiên hỏi, “Chú à, chú nghĩ sao nếu con đưa thằng bé đi nơi khác?”
Câu này doạ Trần Diệp Bân lo lắng, “Ý con là sao? Chẳng phải con mới sắp xếp cho chú và thằng bé đến đây à, còn phải trốn đi đâu nữa?”
“Ý con không phải vậy…”
Càng nói, giọng La Khởi Kiều càng thấp, sau cùng là mệt mỏi thở ra một hơi dài, “Ý con là chỉ có con và Thư Chân phải đi thôi.”
“Sao cơ?”
“Con muốn một mình tự tay chăm sóc Thư Chân. Thằng bé cũng đã lớn rồi, con nghĩ… cũng phải đến lúc cho nó biết, mẹ của vẫn nó còn sống.”
Trần Diệp Bân nghe xong không biết phải nói gì.
Trong chuyện này, ông phải thừa nhận, người chịu nhiều tổn thương nhất chỉ có La Khởi Kiều mà thôi.
Cho nên khi nghe cô có ý muốn nhận lại con trai, ông không hề có suy nghĩ sẽ phản đối.
Sau một hồi im lặng, ông thở dài, “Như vậy cũng tốt, chú cũng mong hai mẹ con con sớm ngày nhận nhau. Chứ cứ tiếp tục như thế này, tội cho nó mà cũng tội cho con nữa.”
“Chú Bân…”
“Yên tâm đi, chú sẽ không nói cho cha mẹ con biết đâu. Cứ làm những gì con cho là đúng.”
Những lời này thực sự khiến La Khởi Kiều cảm động, khoé mắt rất nhanh đã thoáng ướt, run run nói.
“Cảm ơn chú, chú Bân.”
Lúc Trần Diệp Bân tắt điện thoại, nước mắt cô cũng vừa rơi xuống, tan ra mát lạnh trên bàn tay vẫn còn đang run rẩy.
Tiếng gọi ‘mẹ’ đó của Thư Chân, cô thực sự đã khao khát quá lâu rồi.
…
La Khởi Kiều lang thang bên ngoài khá lâu, lúc đón taxi chuẩn bị về nhà cũng đã gần 10 giờ tối.
Chuyện của Thư Chân vẫn liên tục hiện lên trong đầu cô.
Đến khi xe dừng lại, vừa bước xuống, xoay người đã thấy một người đàn ông đang ngồi gục đầu ngay trước thềm nhà mình.
Tay La Khởi Kiều hơi run, căng thẳng siết chặt dây đeo túi xách.
Chu Thời Nhiễm làm gì mà ra bộ dạng say xỉn như thế này, lại còn ngồi vật vờ ngay trước nhà cô?
Cẩn thận đến gần, cô nhỏ giọng gọi.
“Chu Thời Nhiễm, đứng dậy đi.”
Người đàn ông ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh tanh nhưng đờ đẫn nhìn cô chằm chằm.
“Chịu về rồi à?”
“Anh ở đây làm gì?”
La Khởi Kiều chỉ đơn giản hỏi một câu, không hiểu sao người trước mặt lại thình lình nổi giận.
Giọng điệu khàn khàn cực kỳ gắt gỏng, giống như đang chất vấn.
“Cô đã ở đâu suốt cả buổi tối vậy?”
“Tôi đi gặp bạn.”
Chu Thời Nhiễm nhướng mày, “Bạn sao?”
“Là ai?”
“Đàn ông hay phụ nữ?”
Thái độ đáng sợ của anh khiến cô rùng mình, theo phản xạ hơi lùi ra xa, “Anh làm sao vậy?”
“Tôi làm sao?”
Chu Thời Nhiễm khẽ cười, chậm rãi đứng dậy, “Câu này phải để tôi hỏi cô mới đúng chứ.”
“La Khởi Kiều, cô nghĩ gì mà lại chạy đi gặp tên luật sư đó?”
“Sao, muốn quay lại với hắn ư?”
“Muốn hắn cứu cô thoát khỏi tay tôi?”
Mỗi một câu mà Chu Thời Nhiễm thốt ra đều sặc mùi phẫn nộ, tựa hồ đang có thứ gì đó sắp sửa nổ tung, vừa điên rồ vừa doạ người khiến cô sởn cả tóc gáy.
Vai La Khởi Kiều run lên, từ trước đến nay cô chưa từng thấy qua loại biểu cảm đáng sợ này của anh.
Cũng không biết tại sao anh lại biết chuyện cô và Mạc Cẩn gặp nhau.
Nhìn mấy lon rượu rỗng móp méo nằm dưới đất, cô tạm thời không muốn đôi co, quay mặt lảng tránh.
“Anh say quá rồi, về đi.”
Mấy giây tiếp theo, Chu Thời Nhiễm đột nhiên im lặng.
La Khởi Kiều không biết anh đang tính toán gì trong đầu, chỉ muốn nhanh chóng mở cửa thật nhanh để vào nhà.
Nhưng lúc cô vừa vặn chìa khoá, cả người và cửa đã bị một lực rất mạnh đẩy luôn vào trong.
“Chu Thời Nhiễm, anh…”
La Khởi Kiều vừa muốn hét lớn, toàn bộ cơ thể đã bị sức lực khủng khiếp của người đàn ông khống chế, ép chặt lên tường.
“Vẫn còn yêu hắn ta sao?”
Giọng Chu Thời Nhiễm cực kỳ thấp.
Thấp đến mức La Khởi Kiều khó mà nghe rõ được.
Anh áp sát người cô.
Hơi thở nặng nề tràn ngập mùi rượu phả mạnh vào mặt khiến cô căng thẳng không dám trả lời.
Người đàn ông trước mặt cô đang thực sự nổi điên.
Giống như đang muốn giết người đến nơi vậy.
Siết chặt cổ tay cô, Chu Thời Nhiễm lần nữa cất giọng.
“Tên khốn đó cũng gan thật đấy, vẫn dám bén mảng đến gần cô.”
Bàn tay to lớn chậm rãi đan vào tay cô, anh khàn giọng bật cười, “Hay là để tôi thử bẻ gãy tay hắn, cho hắn mất luôn một chân thì hắn mới ngoan ngoãn nghe lời.”
Vừa nghe đến đây, La Khởi Kiều đã sợ đến tay chân bủn rủn.
Phản ứng này của Chu Thời Nhiễm…
Biểu cảm và cách nói này của anh, thực sự quá bất thường!
Hai mắt như căng ra hết cỡ, cô lấy hết can đảm, liều lĩnh hỏi một câu.
“Chu Thời Nhiễm, những chuyện xảy đến với Mạc Cẩn và mẹ anh ta… đều là do anh làm có đúng không?”
“Phải, là tôi đấy.” không một giây do dự, Chu Thời Nhiễm rất nhanh thừa nhận.
Trên môi tựa hồ tràn lên ý cười tàn nhẫn, vuốt ve mặt cô,
“Thì sao nào?”
“Đau lòng sao?”
“Đau lòng vì tôi đã khiến người chồng hụt của cô sống dở chết dở ư?”
Lời nói của anh giễu cợt bao nhiêu, La Khởi Kiều lại càng thấy sợ hãi bấy nhiêu.
Hất cằm né tránh bàn tay đang cố tình vuốt ve gương mặt mình, tức giận quát lớn.
“Chu Thời Nhiễm, anh điên rồi. Sao anh lại có thể làm ra những chuyện xấu xa như vậy được!”
“Xấu xa?”
Chu Thời Nhiễm bật cười, âm thanh khàn khàn nhưng cực kỳ lạnh lẽo, “Cô biết gì không La Khởi Kiều…”
“Từ trước đến nay, tôi chưa từng nhận mình là người tốt.”
“Cho nên, những việc mà tôi đã làm với tên chồng hụt của cô, vẫn còn rất nhẹ nhàng.”
Mí mắt La Khởi Kiều giật run, hơi thở cũng trở nên run rẩy không ngừng.
Tối nay, Chu Thời Nhiễm bị làm sao thế này?
Hít thở thật sâu, môi cô mấp máy, “Chu Thời Nhiễm, anh… ổn không vậy?”
Nhưng dường như Chu Thời Nhiễm cố tình phớt lờ câu nói của La Khởi Kiều
Giây sau đã bất ngờ siết chặt tóc cô, ghé sát vào tai cô mà thì thầm, “Tôi còn có thể xấu xa hơn như thế nữa, cô muốn thử không?”
___
Truyện đã full, nhóm kín 1️⃣0️⃣0️⃣k + ngoại truyện đang viết.
Chi tiết inbox.