Sữa kể chuyện

Sữa kể chuyện Đọc xong nhớ Follow tui nha ❤️ Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè 🤩

[FUII] Văn phòng tầng cao của tập đoàn Cố thị, Tô Tình Tình mềm mại dựa trong lòng Cố Diễn Châu, khóe mắt còn đọng nước....
27/10/2025

[FUII] Văn phòng tầng cao của tập đoàn Cố thị, Tô Tình Tình mềm mại dựa trong lòng Cố Diễn Châu, khóe mắt còn đọng nước.

“Diễn Châu, em biết thư ký Lâm đã theo anh năm năm, nhưng… nhưng em thật sự sợ. Sợ anh nhìn thấy cô ta rồi sẽ quên mất em.”

Cố Diễn Châu khẽ vuốt mái tóc dài của cô, giọng điệu dịu dàng đến mức tôi chưa từng nghe thấy:

“Ngốc à, cô ta chẳng qua chỉ là một cái bóng. Giờ em đã trở lại, cái bóng đó đương nhiên phải biến mất.”

Tôi mặt không biểu cảm đặt lá đơn từ chức lên bàn anh ta.

Anh ta không buồn ngẩng đầu:

“Cứ theo quy trình, tài vụ sẽ kết toán tiền lương cho cô.”

“Không chỉ tiền lương, Cố tổng.”

Tôi đưa thêm một tập tài liệu khác:

“Còn có bảng thanh toán này, năm năm phục vụ, mong anh trả đủ.”

Anh ta cuối cùng cũng nhíu mày nhận lấy, mới nhìn lướt qua đã bật cười chế giễu.

“Phụ cấp mô phỏng, phí cung cấp giá trị tinh thần, tổn thất tinh thần vì đóng vai… Lâm Vãn, cô điên rồi à? Mở miệng đã đòi mười triệu?”

Anh ta vung thẳng bản kê vào mặt tôi, mép giấy sắc bén cứa qua má, để lại cơn đau rát bỏng.

“Cô tưởng mình là con chó bên cạnh tôi, vẫy đuôi năm năm thì có thể trở thành nhân vật gì chắc?”

“Cút.”

1.

Tôi không cút.

Chỉ cúi người, bình tĩnh nhặt tờ giấy bị anh ta nhục mạ, dùng ngón tay vuốt phẳng những nếp gấp.

Rồi tôi ngẩng đầu, thẳng thắn nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo như băng kia.

“Cố tổng, tôi không điên. Mỗi một khoản trong bảng thanh toán này đều có chứng cứ rõ ràng.”

Tôi lấy từ cặp công văn ra một chiếc máy ghi âm, khẽ bấm nút phát.

Căn phòng lập tức yên lặng, chỉ còn vang vọng giọng nói lạnh nhạt quen thuộc của anh ta.

“Lâm Vãn, từ hôm nay, học theo phong cách ăn mặc của cô ấy, váy trắng, giày vải.”

“Khẩu vị của cô ấy thiên ngọt. Sau này cà phê trong văn phòng không cho thêm đường, nhưng phải có macaron đi kèm.”

“Khi cô ấy cười, má phải có một lúm đồng tiền rất mờ, gần như không thấy. Soi gương luyện đi, tôi muốn thấy giống hệt.”

“Cô ấy xem triển lãm tranh thì sẽ hơi nghiêng đầu. Chi tiết này, cô cũng phải nhớ.”



Từng đoạn, từng đoạn, tất cả đều là “chỉ thị mô phỏng” mà anh ta giao cho tôi.

Suốt năm năm, hơn ba trăm bản ghi âm.

Mỗi bản, đều ghi lại tôi bị anh ta từng bước biến thành bản sao hoàn hảo của Tô Tình Tình.

Sắc mặt Cố Diễn Châu từ chế giễu, sang kinh ngạc, rồi dần dần sầm lại.

Bên cạnh anh ta, Tô Tình Tình sớm đã thất thần, gương mặt vốn yếu đuối đáng thương bỗng cứng ngắc như bức tượng sáp rẻ tiền.

“Cô…”

Trong giọng anh ta mang theo chút hoảng loạn khó nhận ra:

“Cô dám ghi âm?”

“Không còn cách nào khác, yêu cầu của Cố tổng quá chi tiết, tôi sợ nhớ không nổi, lỡ làm hỏng hứng thú của anh.”

Tôi tắt máy ghi âm, giọng thản nhiên như đang báo cáo công việc.

“Những bản ghi âm này, cùng toàn bộ hóa đơn chi tiêu, báo cáo tư vấn tâm lý trong năm năm qua, tôi đã công chứng đầy đủ. Nếu anh từ chối thanh toán, luật sư của tôi sẽ lập tức nộp đơn kiện.”

Tôi ngừng lại một chút, liếc qua khuôn mặt tái nhợt của Tô Tình Tình, rồi bổ sung.

“Đương nhiên, tôi cũng sẽ gửi gói ‘giáo trình mô phỏng’ thú vị này cho các tòa soạn. Tôi tin công chúng hẳn rất quan tâm đến chuyện ‘Tổng tài Cố thị vung tiền tìm thế thân, tình sâu hóa ra chỉ là trò đóng vai’.”

“Cô dám!”

Cố Diễn Châu đập mạnh xuống bàn, bật dậy.

Áp lực mạnh mẽ ập đến, đổi lại là tôi của trước kia, có lẽ đã sợ hãi.

Nhưng giờ đây, tôi chỉ thấy nực cười.

“Cố tổng, anh nghĩ còn có việc gì tôi không dám sao?”

Tôi đối diện thẳng ánh mắt anh, từng chữ rành rọt.

“Năm năm, một ngàn tám trăm ngày đêm, tôi sống như một con rối bị giật dây. Giờ, tôi chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về mình, rồi biến mất hoàn toàn khỏi đời anh.”

2.

Không khí trong văn phòng như ngưng đọng lại.

Tô Tình Tình rụt rè kéo góc áo Cố Diễn Châu:

“Diễn Châu, đừng giận nữa. Thư ký Lâm… cô ấy có lẽ chỉ nhất thời nghĩ quẩn thôi. Hay là… hay là bỏ qua số tiền này đi, em không muốn anh khó xử.”

Câu nói này, nghe thì như tôi đang vô lý gây chuyện, còn cô ta thì lại là vị thánh mẫu biết nghĩ cho đại cục.

Cố Diễn Châu lập tức ôm chặt cô ta vào lòng, nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy căm ghét và sát ý.

“Lâm Vãn, nể mặt Tình Tình xin cho cô, tôi có thể không truy cứu việc cô trộm ghi âm. Tiền, tôi có thể cho, nhưng không phải mười triệu. Một triệu, cầm lấy rồi biến đi.”

Một triệu?

Đuổi ăn xin sao?

Tôi bật cười.

“Cố tổng, xem ra anh vẫn chưa hiểu rõ tình thế. Đây không phải chợ, không thể mặc cả bớt một thêm hai.”

Tôi lấy điện thoại, mở một đoạn video.

Trong video, Cố Diễn Châu sau khi uống say, ôm chặt tôi, lặp đi lặp lại gọi “A Vãn”.

Tô Tình Tình cũng có chữ “Tình”, gần âm với “Vãn”, nhưng ai cũng biết, anh ta đang gọi người con gái đã “chết” mười năm trước —— bạch nguyệt quang Lâm Thư Vãn.

Còn Tô Tình Tình, chẳng qua vì tên có âm gần, mới lọt vào mắt anh ta.

Trong video, ánh mắt anh ta mông lung mà sâu nặng, sự yếu đuối không chút phòng bị ấy là thứ tôi chưa từng thấy trong suốt năm năm qua.

“Nếu tiểu thư Tô cảm thấy, đoạn video này công khai ra ngoài cũng chẳng sao, vậy thì một triệu, tôi cũng chấp nhận.”

Mặt Tô Tình Tình tái mét.
10114 ------------------------------
Xem full ở Còm măng nhé mn 😍03:59:28

[FUII] Tể tướng tuổi đã cao, cuối cùng cũng có được một cô con gái, vui mừng đến mức ngày ngày ôm con lên triều sớm.Ở nư...
27/10/2025

[FUII] Tể tướng tuổi đã cao, cuối cùng cũng có được một cô con gái, vui mừng đến mức ngày ngày ôm con lên triều sớm.

Ở nước Vu Hiền, có một vị tể tướng, dưới gối có ba bốn người con trai, chỉ tiếc là vẫn chưa có lấy một mụn con gái.

Phu nhân của ông sau bao năm mong đợi, cuối cùng cũng mang thai. Cả phủ từ trên xuống dưới đều cầu khẩn từng ngày, chỉ mong lần này có thể sinh được tiểu thư khuê các.

Trải qua mười tháng mang nặng đẻ đau, đến ngày lâm bồn, tiếng kêu xé ruột vang khắp hậu viện. Rồi ngay sau đó, tiếng khóc trong trẻo của một đứa bé gái vang lên, như xé tan trời đất.

“Chúc mừng tể tướng, là một tiểu thư!” – bà mụ vui mừng bồng đứa nhỏ ra, hớn hở báo với vị tể tướng đang nóng lòng chờ đợi ngoài cửa.

Tể tướng xúc động đến rưng rưng nước mắt:

“Ông trời có mắt, cuối cùng cũng cho ta một đứa con gái rồi!”

Tin vui nhanh chóng lan khắp phủ. Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, vì từ nay họ không còn phải nghe tể tướng ngày ngày than thở muốn có con gái nữa.

Đứa bé gái trắng trẻo xinh xắn, đôi mắt tròn long lanh, hàng mi dài cong vút, miệng nhỏ chúm chím hồng hào, càng nhìn càng thấy đáng yêu.

Tể tướng vô cùng yêu thương đứa con nhỏ, đặt tên là Tô Hinh, coi như bảo vật trong lòng.

Ông cưng chiều con đến mức, ngay cả khi lên triều sớm cũng phải bồng theo.

Ban đầu hoàng đế còn tỏ ý phản đối, nhưng khi nhìn thấy tiểu Tô Hinh, lòng cũng mềm nhũn ra.

Cô bé đáng yêu đến nỗi ngay cả hoàng đế cũng muốn đem về nuôi làm con gái.

Từ đó về sau, mặc kệ các đại thần bàn tán ra sao, hoàng đế vẫn vui vẻ cho phép tể tướng được bế con gái theo cùng mỗi khi vào triều.

Một ngày nọ, lão hoàng đế trong lòng âm thầm tính toán: ông có một tiểu thái tử vừa tròn ba tuổi, phải từ nhỏ mà dạy dỗ, để cô bé Tô Hinh trở thành con dâu tương lai của mình.

2.

Thái tử ba tuổi của hoàng đế, lại đem lòng “thích” con gái của lão tể tướng.

Tể tướng nghe tin liền nổi giận: “Đừng hòng có ý đồ gì với con gái ta!”

Hôm ấy sau buổi chầu, tể tướng bồng con gái nhỏ đang lim dim ngủ chuẩn bị rời cung, thì thái giám bên cạnh hoàng đế bỗng gọi lại:

“Tể tướng, bệ hạ có chuyện muốn triệu kiến ngài.”

Tể tướng đành bồng con đến gặp, vừa hành lễ vừa thấp giọng than:

“Thần tham kiến bệ hạ, chẳng hay hoàng thượng gọi thần có việc gì? Con gái thần còn đang đợi về để vú nuôi cho bú đây.”

Hoàng đế cười hòa nhã:

“Là chuyện thế này, khanh xem, thái tử của trẫm nay đã ba tuổi, mà khanh cũng vừa có tiểu nữ. Chi bằng… để trẫm làm chủ, định hôn cho hai đứa?”

Tể tướng nghe xong lập tức ôm chặt con gái, mắt lộ cảnh giác:

“Bệ hạ, lão thần chỉ có một đứa con gái này thôi, sao lại để con trai người… làm hỏng nó được!”

Hoàng đế nghe thế, nụ cười trên mặt hơi cứng lại.

Nhưng vì muốn có nàng dâu này, ông vẫn cố nén giận, dịu giọng nói:

“Tể tướng, khanh xem con trai trẫm là thái tử, tương lai chắc chắn kế vị. Con gái khanh nếu gả cho nó, ắt cả đời phú quý an nhàn, không cần lo nghĩ. Khanh thấy thế nào?”

Tể tướng đâu phải hạng dễ bị thuyết phục, dứt khoát lắc đầu:

“Không được, không được! Con gái ta ta còn chưa cưng hết, bệ hạ có nói bao nhiêu cũng vô ích.”

Lúc này, thái tử Quân Tử Mặc, con trai duy nhất của hoàng đế, từ tiền điện bước vào.

Cậu bé mới ba tuổi mà đã mang khí chất thanh tú, gương mặt trắng mịn, ngũ quan tinh xảo như được chạm khắc, lớn lên chắc chắn sẽ khiến vô số tiểu thư điêu đứng.

“Con tham kiến phụ hoàng.”

Giọng nói còn non nớt, miệng vẫn chưa rõ chữ, nhưng lễ nghĩa đầy đủ khiến ai nấy bật cười.

Hoàng đế vui vẻ vẫy tay:

“Mặc nhi, mau lại đây, đây là nhạc phụ tương lai của con.”

Tể tướng bồng con gái đứng cạnh, mặt đen thui.

Còn tiểu thái tử ngoan ngoãn cúi đầu chào:

“Con chào nhạc phụ tương lai.”
11046 ------------------------------
Xem Phun ở còm măng nhé mn 😍23:13:55

[FUII] Bốn giờ chiều.Tổng giám đốc Triệu của Hồng Khiết Nhật Hóa vừa đáp máy bay xuống Hàng Thành, hẹn tôi và Phó Hoài X...
27/10/2025

[FUII] Bốn giờ chiều.

Tổng giám đốc Triệu của Hồng Khiết Nhật Hóa vừa đáp máy bay xuống Hàng Thành, hẹn tôi và Phó Hoài Xuyên ăn tối.

Tôi lập tức sắp xếp nhà hàng, rồi gọi điện cho anh.

Gọi liên tiếp mấy lần đều không ai bắt.

Tôi quyết định đến thẳng văn phòng anh.

Vừa định gõ cửa, thì trợ lý của anh – Tô Hà – từ bên trong bước ra, tay cầm chiếc cốc trống.

Cô ta quét mắt nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi mỉm cười dịu dàng:

“Ôi chao, chị yêu, hôm nay mới 20 độ mà chị ăn mặc mỏng manh thế này, không lạnh à?”

Tôi nhíu mày:

“Tô Hà, tôi là cấp trên của cô. Trong công việc, hãy gọi đúng chức danh của tôi.”

“Nếu còn tái phạm, tôi sẽ yêu cầu hành chính xử phạt.”

Tô Hà ngoan ngoãn gật đầu:

“Vâng, Giám đốc Lâm. Tôi chỉ thấy lưng chị để trần, nên mới tốt bụng nhắc nhở thôi.”

“Chị dù là giám đốc, nhưng nói cho cùng vẫn là phụ nữ. Trong công ty nhiều đồng nghiệp nam như vậy, chị không sợ Tổng Phó nói gì à?”

Tôi tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lùng:

“Tôi mặc gì là quyền của tôi. Tổng Phó nghĩ sao, là việc của anh ta.”

“Còn cô, dám bình luận chuyện riêng của cấp trên — nếu không biết giữ miệng, đến lúc đó không phải chỉ là bị phạt tiền đâu.”

Nói xong, tôi định đẩy cửa vào.

Tô Hà bỗng nghiêng người chặn lại:

“Tổng Phó đang sốt, vừa uống thu//ốc xong, ngủ rồi.”

Tôi hẹn đối tác lúc bảy giờ tối.

Nhìn đồng hồ, tôi lạnh nhạt dặn:

“Cho Tổng Phó nghỉ đến sáu giờ. Sáu giờ nhất định phải gọi dậy, bảo anh ấy gọi lại cho tôi để bàn chi tiết buổi tối.”

Sắc mặt cô ta lập tức lộ vẻ khó xử:

“Sáu giờ sao?... Tổng Phó dạo này thật sự rất mệt. Là phụ nữ, chúng ta nên biết cảm thông cho đàn ông một chút.”

“Tổng Triệu của Hồng Khiết nắm 40% doanh thu công ty năm tới.” Tôi nhìn thẳng cô ta: “Tôi không hỏi ý cô, đây là mệnh lệnh.”

Bị ánh mắt tôi ép đến không nói được lời nào, Tô Hà miễn cưỡng gật đầu:

“...Vâng, Giám đốc Lâm.”

Tôi quay người rời đi.

Giọng cô ta lại vang lên sau lưng tôi, nhẹ nhàng mà chua ngoa:

“Giám đốc Lâm, tôi biết nói vậy chị sẽ không vui.”

“Chị ngày nào cũng bận rộn, lại còn trang điểm kỹ càng. Nhưng đợi đến khi chị bằng tuổi tôi, chị sẽ hiểu—”

“Phụ nữ à, có một tấm lòng dịu dàng, biết thương người, mới là đẹp nhất.”

Tôi lười tranh luận, trở về văn phòng, lập tức gọi cho trưởng phòng nhân sự:

“Ngày mai cho Tô Hà nghỉ việc.”

Đầu dây bên kia ngạc nhiên:

“Lâm Giám đốc, quyền bổ nhiệm Tô Hà thuộc Tổng Phó.”

“Tôi biết.” Giọng tôi bình tĩnh, không cho phản đối.

“Tối nay tôi sẽ tự mình nói với anh ấy, cô chỉ cần chuẩn bị quy trình trước.”

Cúp máy, tôi day trán.

Tô Hà là con gái của thầy chủ nhiệm cấp ba của Phó Hoài Xuyên.

Ba mươi lăm tuổi, tốt nghiệp trung cấp, ly hôn, có một con trai.

Một tháng trước, Phó Hoài Xuyên đột nhiên nhận cô ta vào làm trợ lý.

Tôi phản đối kịch liệt.

Bởi dù xét học lực hay tuổi tác, cô ta đều không phù hợp.

Nhưng anh lại nói, năm xưa anh nghèo đến mức sắp nghỉ học, chính thầy chủ nhiệm — tức cha của Tô Hà — đã âm thầm đóng học phí, còn cho tiền sinh hoạt, mới có được anh của ngày hôm nay.

Suốt một tháng qua, Tô Hà làm việc cực kỳ thiếu chuyên nghiệp.

Không học hỏi nghiệp vụ, chỉ ngày ngày nấu canh bổ cho Tổng Phó.

Tôi từng muốn đuổi cô ta mấy lần,

Nhưng lần nào Phó Hoài Xuyên cũng năn nỉ, nói không muốn “vô ơn bạc nghĩa”.

Giờ thì hết chịu nổi rồi.

Một trợ lý mà dám rao giảng đạo lý với tôi hết lần này đến lần khác,

Thật nghĩ mình không ai dám động đến sao?

Tôi gạt bỏ tạp niệm, tiếp tục xử lý email, mắt vẫn liếc về phía điện thoại.

5 giờ 30.

6 giờ.

6 giờ 05...

Vẫn không thấy cuộc gọi nào từ anh.

Tôi lập tức đi đến văn phòng anh.

Cửa khép hờ.

Đẩy ra — bên trong trống không.

Tôi nhanh chóng gọi vào di động anh, gọi ba lần đều không bắt.

Liền gọi cho tài xế riêng.

Cuối cùng anh ta bắt máy.

“Tổng Phó đâu?”

Giọng tài xế ấp úng:

“Giám đốc Lâm... Tổng Phó, anh ấy... anh ấy vừa ngồi lên xe điện của Trợ lý Tô rồi... đi rồi...”

Xe điện? Đi rồi?

Tôi nhếch môi cười lạnh, bấm gọi cho Tô Hà.

Điện thoại mới đổ một chuông đã có người bắt.

“Giám đốc Lâm, bây giờ là giờ tan ca, xin chị đừng quấy rầy nữa.”

Chưa kịp mở miệng, cô ta đã dập máy.

Gọi lại —

Số của tôi đã bị chặn.

Cơn giận trong lòng tôi bùng lên dữ dội.

Tôi hít sâu, cố giữ bình tĩnh.

Mở khung chat với Phó Hoài Xuyên, tôi gõ thật nhanh:

【Phó Hoài Xuyên, tối nay Tổng Triệu của Hồng Khiết hẹn chúng ta bàn kế hoạch hợp tác năm tới, anh nhất định phải có mặt!】

【Anh đang ở đâu? Tôi cho tài xế qua đón ngay.】

Tin nhắn gửi đi,

nhưng thứ tôi nhận được lại là tin thoại từ Tô Hà.

“Giám đốc Lâm, Tổng Phó đang ở nhà tôi.”

“Chị đừng hiểu lầm, anh ấy chỉ mệt quá, qua uống bát cháo dưỡng dạ dày thôi.”

Tôi lập tức nhắn lại:

【Bảo anh ta gọi điện cho tôi ngay!】

Vài giây sau, tin thoại khác vang lên —

giọng cô ta nghẹn ngào như sắp khóc:

“Em đã nấu cháo dưỡng dạ dày cho Tổng Phó, coi như em cầu xin chị, cho anh ấy nghỉ một tối đi!”

“Tổng Phó sắp xuất huyết dạ dày vì rượu rồi, chị là bạn gái anh ấy, không thể đừng ép anh sao?”

“Đàn ông cũng là người, chị không thương anh, thì em thương anh vậy!”

“Em biết chị làm vì công ty, nhưng Tổng Phó không phải cái máy kiếm tiền của chị đâu!”

Tôi ấn giữ nút ghi âm, giọng lạnh như băng:

“Tô Hà, cô đang tự cảm động vì điều gì?”

“Phó Hoài Xuyên lương năm hai mươi triệu, cần cô — một nhân viên năm nghìn — phải thương hại à?”

Tin nhắn gửi đi,

trên màn hình lại bật lên dấu chấm than đỏ.

Trong giây lát, tôi gần như bật cười vì tức giận.

Nhưng bây giờ đã sáu giờ hai mươi, tôi không còn thời gian để trút cảm xúc.

Tôi lấy ra chiếc điện thoại dự phòng trong túi, trực tiếp gọi vào số riêng của Phó Hoài Xuyên — số này, ngoài gia đình anh, chỉ có tôi biết.

Chuông reo rất lâu mới có người bắt máy.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì giọng nói mệt mỏi của anh đã vang lên:

“Giao Giao, tiệc xã giao tối nay hủy đi.”

“Tối nay anh chỉ muốn yên tĩnh uống bát cháo dưỡng dạ dày thôi.”

Giọng tôi lạnh như băng:

“Anh chắc chứ? Tối nay là buổi gặp với Hồng Khiết—”

“Anh nói rồi, hủy đi!” Phó Hoài Xuyên khàn giọng ngắt lời.

“Lâm Giao, với em, sự nghiệp mãi mãi là thứ quan trọng nhất.”

“Nhưng Tô Hà thì khác!”

Anh dừng một nhịp, giọng trở nên dịu lại:

“Bao năm nay, cô ấy là người đầu tiên, và cũng là người duy nhất, tự tay nấu cháo dưỡng dạ dày cho anh.”

Khóe môi tôi nhếch lên, nụ cười châm biếm:

“Vì một bát cháo dưỡng dạ dày, anh định đánh đổi miếng cơm của hàng nghìn nhân viên trong công ty sao?”

Giọng Phó Hoài Xuyên lạnh nhạt:

“Em không hiểu.”

Điện thoại bị cúp ngang.

Tôi điềm nhiên bấm dừng ghi âm, trong lòng lại dấy lên một tia hứng khởi kỳ lạ.

Không chút do dự,

tôi gửi toàn bộ bản ghi âm và lịch sử liên lạc trong buổi chiều nay cho nhà đầu tư lớn nhất của công ty – Lý tổng.

“Xin lỗi đã làm phiền anh, Lý tổng.”

“Báo cáo anh một việc khẩn: Tổng Triệu của Hồng Khiết Nhật Hóa vừa đến Hàng Thành, hẹn tôi và Tổng Phó Phó Hoài Xuyên bàn hợp đồng năm tới, nhưng Tổng Phó từ chối tham dự, khăng khăng muốn hủy buổi gặp.”

Chưa đầy hai phút sau, điện thoại của Lý tổng gọi đến.

“Giám đốc Lâm, cô cứ đến nhà hàng đón tiếp Triệu tổng trước. Phó Hoài Xuyên bên đó để tôi xử lý.”

“Anh ta sẽ phải có mặt.”

Bảy giờ mười lăm tối,

tại khách sạn Tây Tử Hồ.

Triệu tổng khẽ liếc đồng hồ, cười mà không cười:

“Phó tổng còn bao lâu nữa mới đến? Nếu bận thì hôm nay ta dừng ở đây vậy.”

Lời còn chưa dứt, cửa phòng bị mạnh bạo đẩy mở.

Phó Hoài Xuyên đứng ở cửa, cà vạt hơi lỏng, nét mặt có phần uể oải.

Nhưng cảnh tượng phía sau anh khiến cả căn phòng đông cứng lại trong vài giây

Tô Hà mặc chiếc áo len hồng đã xù lông, cổ tay còn dính vài vệt dầu mỡ.

Một tay cô ta xách hộp giữ nhiệt màu hồng, tay kia dắt một bé trai chừng năm sáu tuổi!

Trong khoảnh khắc đó, m//áu tôi như dồn thẳng lên đầu.

Tô Hà mang cả con trai mình đến buổi gặp đối tác?

Còn Phó Hoài Xuyên lại mặc kệ cho qua?

Tôi cố gắng kìm nén cơn giận, vẫn giữ nụ cười lễ độ, giải thích với Triệu tổng:

“Triệu tổng, đây là trợ lý của Phó tổng – cô Tô Hà.”

“Trên đường đến đây, xe Phó tổng gặp chút trục trặc, nên nhờ cô ấy đưa qua.”

Phó Hoài Xuyên khẽ gật đầu:

“Xin lỗi Triệu tổng, tôi đến muộn.”

Tôi lập tức liếc sắc về phía Tô Hà, ra hiệu cô ta đưa đứa trẻ ra ngoài ngay.

Nhưng cô ta làm như không thấy, còn dịu dàng cúi xuống nói với đứa bé:

“Tráng Tráng ngoan nào, chào chú đi con.”

Thằng bé không để ý, chạy thẳng đến bàn xoay giữa bàn tiệc, chìa tay định bốc đồ ăn:

“Mẹ ơi, con muốn ăn tôm!”

Triệu tổng hơi ngả người tránh đi, lông mày bắt đầu nhíu lại.

Vậy mà Phó Hoài Xuyên vẫn còn gọi phục vụ:

“Lấy thêm ghế em bé.”
10728 ------------------------------
Xem full ở Còm măng nhé mn 😍18:00:04

[FUII] Tôi và Phó Đình Thâm từng là cộng sự trong tổ chức Bác sĩ Không Biên Giới.Khi phải rút lui khẩn cấp, anh để lại c...
27/10/2025

[FUII] Tôi và Phó Đình Thâm từng là cộng sự trong tổ chức Bác sĩ Không Biên Giới.

Khi phải rút lui khẩn cấp, anh để lại chỗ ngồi cuối cùng trên máy bay cho tôi, rồi quay người biến mất trong làn đạn lửa mịt mù.

Một tháng sau, đội cứu hộ chỉ tìm thấy chiếc nhẫn đính hôn — minh chứng cho mười năm yêu nhau của chúng tôi.

Tôi không cam tâm, tìm anh suốt bốn năm, cho đến khi nhìn thấy anh trong một trại tị nạn, bên trong một căn lều tạm.

Nhưng lúc ấy, anh đang cùng một người phụ nữ khác làm phẫu thuật.

Khi đó tôi mới biết — anh đã mất trí nhớ, và bên cạnh đã có người mới.

Kiếp trước, tôi không màng ý nguyện của anh, ép bác sĩ tâm thần đánh thức ký ức của Phó Đình Thâm.

Nhưng ngày anh nhớ lại tất cả, người phụ nữ đã giấu anh suốt bốn năm kia lại nổ súng tự sát.

Từ đó, giữa chúng tôi, có một vực sâu không thể vượt qua.

Sau khi kết hôn mười năm, cặp đôi từng được ngưỡng mộ là “trời sinh một cặp” lại biến thành oan gia hận thấu xương tủy.

Cho đến khi trong nhiệm vụ cứu trợ ở châu Phi, dịch bệnh bất ngờ bùng phát, cả hai chúng tôi đều bị lây nhiễm.

Anh dùng liều thuốc giải cuối cùng tiêm cho tôi, rồi một mình bước vào khu cách ly.

Trước khi chết, anh để lại một bức thư nhuốm máu, từng chữ như dao khắc vào tim:

“Di Hoan, mười năm bên nhau, coi như đã trả hết mười năm tình nợ.

Chúng ta từ nay hai bên thanh toán, anh không còn nợ em nữa.”

“Nếu có kiếp sau, xin đừng để anh nhớ lại, hãy để anh được ở bên cô ấy trọn vẹn một đời…”

Nước mắt tôi làm mờ đi dòng chữ.

Đến lúc ấy, tôi mới hiểu — không nên dùng tình yêu năm xưa để hủy hoại hạnh phúc mà anh đáng lẽ được hưởng.

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi trở lại ngày tìm thấy anh.

Lần này, tôi chọn tôn trọng sự lãng quên của anh, để người từng là tình yêu của tôi được hướng về bình minh mới của cuộc đời anh.

“Bác sĩ Phó đã mất trí nhớ, không chịu theo chúng ta về nước.”

“Nhưng chúng tôi đã liên hệ được chuyên gia tâm thần hàng đầu quốc tế, rất nhanh thôi anh ấy sẽ được phục hồi trí nhớ.”

Những lời nói quen thuộc ấy, giống hệt kiếp trước khi tôi tìm thấy anh.

Chỉ là lần này, trong lòng tôi không còn vui mừng, cũng chẳng còn cố chấp.

Tôi lắc đầu từ chối, rồi làm hai việc.

Thứ nhất, nộp đơn tình nguyện tham gia nhiệm vụ nguy hiểm tại vùng dịch Congo.

Thứ hai, mang giấy phê duyệt nhiệm vụ ấy đến nhà họ Phó, xin hủy hôn ước.

Mẹ Phó nắm chặt tay tôi, nước mắt rơi ướt áo:

“Không thể hủy! Di Hoan à, con và Đình Thâm đã yêu nhau mười năm, ngày cưới cũng định rồi. Nếu con hủy, đời này nó sẽ không bao giờ kết hôn nữa…”

Tôi không nói gì, chỉ mở điện thoại cho bà xem một đoạn video.

Trong đó, Phó Đình Thâm đứng cạnh một người phụ nữ, cùng nhau phẫu thuật, ánh mắt trao nhau đầy yêu thương.

“Lần này đi công tác, có thể sẽ không còn đường về.

Thay vì ép anh ấy cưới một người có thể chết nơi đất khách bất kỳ lúc nào, chi bằng để anh ấy sống hạnh phúc bên người anh ấy yêu.”

Kiếp trước, sau khi anh mất tích, tôi tìm anh bốn năm, cuối cùng phát hiện anh được A Di Vãn cứu sống.

Hai người nương tựa vào nhau.

Tôi không quan tâm anh có đồng ý hay không, vẫn ép chuyên gia đánh thức trí nhớ của anh.

Ngày anh nhớ lại mọi thứ, A Di Vãn nổ súng tự vẫn.

Từ đó, giữa chúng tôi gieo một hạt giống hận thù.

Sau khi kết hôn, chúng tôi chỉ còn là hai kẻ chung giường khác mộng.

Cặp đôi từng khiến bao người ngưỡng mộ, cuối cùng trở thành hai người nhìn nhau chán ghét.

Cho đến nhiệm vụ cứu trợ ở châu Phi, dịch bệnh bùng phát, chúng tôi đều nhiễm bệnh.

Anh đem liều thuốc giải cuối cùng cứu tôi, còn mình thì chết trong đau đớn, chỉ để lại bức thư máu.

Tôi biết, tất cả những gì anh làm, chỉ là sự bù đắp cho lỗi lầm của ký ức, chứ không phải vì còn yêu tôi.

Tôi kìm nén nỗi đau, nhẹ giọng nói:

“Tôi và Phó Đình Thâm… đã không thể quay lại nữa.”

Kiếp này, tôi sẽ không lặp lại sai lầm đó.

Từ nhà họ Phó bước ra, tôi đến trại tị nạn tìm A Di Vãn.

Khi nhìn thấy tôi, cô ta hoảng hốt gọi Phó Đình Thâm đi sắp xếp thuốc men.

Rồi vội vàng biện minh:

“Tôi không cố ý giấu anh ấy suốt bốn năm đâu!”

Tôi bình tĩnh đáp:

“Tuyến đầu đang cần những bác sĩ như anh ấy. Cô giữ anh lại nơi này, trong lòng mình biết rõ vì sao rồi đấy.”

Biết không thể giấu được nữa, A Di Vãn cắn chặt môi, rồi gần như vỡ òa:

“Mạnh Di Hoan, tôi biết — trong lòng anh ấy chưa bao giờ quên cô! Một khi anh ấy nhớ lại, nhất định sẽ bỏ tôi, quay về bên cô ngay lập tức!”

“Nhưng năm đó, khi tôi còn nằm điều trị ở bệnh viện dã chiến của anh ấy, tôi đã yêu anh ấy rồi! Tôi đã chờ đợi suốt từng ấy năm, chưa từng dám mơ có thể đến gần anh ấy, mãi mới có được cơ hội này…”

“Tôi chỉ muốn anh ấy làm chồng tôi vài ngày thôi, sống vài ngày thật bình thường cũng được, thêm được một ngày cũng tốt mà!”

Giọng cô ta run run, đến cuối cùng đã mang theo cả tiếng nức nở.

Tôi lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt lại xuyên qua cô ta, rơi xuống bóng dáng Phó Đình Thâm phía sau.
10288 ------------------------------
Xem full ở Còm măng nhé mn 😍12:57:42

[FUII] Vào ngày đầy tháng của con gái, tôi vô tình thấy cô bạn thân đang lép vào lòng chồng tôi:“A Diễn, con ngốc vợ anh...
27/10/2025

[FUII] Vào ngày đầy tháng của con gái, tôi vô tình thấy cô bạn thân đang lép vào lòng chồng tôi:

“A Diễn, con ngốc vợ anh chắc chưa phát hiện ra em đã tráo đổi con với cô ta đấy chứ?”

“Chưa đâu, cô ta ngày nào cũng cưng chiều con gái mình đến phát cuồng. Còn con gái của tụi mình thì sao? Em không mang theo à?”

“Em hành hạ nó một tháng, thấy cũng chán, nên dứt khoát dìm chết trong bồn tắm rồi. Anh chắc không tiếc chứ?”

Chồng tôi tỏ vẻ ghê tởm:

“Sao mà tiếc được? Anh cưới Thẩm Nhược Hàn là vì tài sản nhà cô ta thôi. Con tiện chủng cô ta đẻ ra chết thì chết, đợi con gái tụi mình thừa kế hết tài sản của cô ta xong, anh sẽ đá cô ta ngay.”

Tôi lau nước mắt, giả vờ như không biết chuyện.

Toàn tâm toàn ý nuôi dưỡng đứa con gái của bọn họ.

Hai mươi năm sau, con gái tôi du học về nước, tôi chuyển hết cổ phần và tài sản công ty sang tên nó.

Tại buổi họp báo với truyền thông, bạn thân tôi khoác tay chồng tôi, mang theo tờ giấy xét nghiệm quan hệ huyết thống bước đến trước mặt tôi:

“Năm đó bệnh viện trao nhầm con, Nhuyễn Nhuyễn thực ra là con ruột của tôi và A Diễn.

Cô đã chiếm giữ nó suốt bao nhiêu năm nay, bây giờ nên trả lại cho tôi rồi.”

Chồng tôi cũng đưa ra một bản thoả thuận ly hôn cùng một thẻ ngân hàng:

“Ly hôn nhanh đi, để tụi tôi còn đoàn tụ một nhà ba người. Trong thẻ có năm nghìn tệ, coi như phí cô nuôi con giùm bấy lâu và tiền bồi thường ly hôn.”

Tôi cười lạnh: “Được.”

“Vợ ơi, hôm qua thấy em hơi ho, nên sáng nay anh dậy sớm hầm canh lê cho em, uống lúc còn nóng nhé.”

Chu Diễn dịu dàng ân cần bưng bát canh đặt trước mặt tôi.

Ánh mắt anh ta nhìn tôi đầy yêu thương.

“Ba đối xử với mẹ tốt thật đó.”

Con gái vừa ăn sáng vừa cười nói.

Đúng vậy.

Chu Diễn đối xử với tôi tốt đến mức ai cũng thấy rõ.

Anh ta luôn là người đầu tiên phát hiện cảm xúc tiêu cực của tôi và lập tức an ủi, tạo bất ngờ cho tôi.

Khi tôi ốm, anh ta chăm sóc từng li từng tí.

Lúc tình cảm dâng trào, anh ta ôm chặt lấy tôi, nói rằng cưới được tôi là phúc phần lớn nhất đời anh ta.

Nếu không phải hôm đó tôi tình cờ nghe thấy đoạn đối thoại kia.

Tôi thật sự không dám tin, một người chu đáo như anh ta, lại là một tên cầm thú vô tình vô nghĩa.

Tôi lặng lẽ nhận lấy bát canh, không nói lời nào mà uống.

Chẳng bao lâu sau, chuông cửa vang lên.

“Chắc là mẹ nuôi đến!”

Con gái tôi hớn hở đứng bật dậy, phấn khích chạy ra mở cửa.

Chỉ thấy bạn thân tôi đứng trước cửa, tay xách đầy túi lớn túi nhỏ.

Thấy con gái tôi, gương mặt cô ta rạng rỡ:

“Nhuyễn Nhuyễn, dạo này thời tiết lạnh rồi, mẹ nuôi mua cho con mấy bộ đồ ấm.”

“Còn nữa, lần trước con nói thích ăn bánh ngọt mẹ nuôi làm, lần này mẹ lại làm cho con thêm ít nè.”

Con bé cười tít mắt:

“Cảm ơn mẹ nuôi, mẹ nuôi là nhất luôn!”

Bạn thân tôi đặt đồ xuống, ôm lấy con gái đầy thân thiết:

“Tất nhiên rồi, con là bảo bối trong lòng mẹ nuôi mà!”

“Mẹ nuôi ước gì có thể tặng con hết tất cả những điều tốt đẹp nhất trên đời này!”

Nói rồi, cô ta ngồi xuống bàn ăn cùng con gái, nhìn tôi, nói thẳng:

“Nhược Hàn, tôi nghe Nhuyễn Nhuyễn nói hôm nay trường con bé họp phụ huynh.”

“Cậu có thể để tôi đi thay được không?”

“Cậu biết đấy, tôi không may mắn như cậu, lấy được chồng tốt, sinh được con ngoan, tôi thì bị thằng tồi hại đến mang thai rồi sinh ra một đứa tiện chủng, đứa nhỏ xui xẻo ấy đi tắm mà còn chết đuối trong bồn. Giờ tôi muốn họp phụ huynh một lần mà cũng chẳng có cơ hội…”

Cô ta nói giọng đáng thương, mắt thì cứ liếc tới liếc lui giữa Chu Diễn và con gái tôi.

Những năm qua, cô ta luôn lấy lý do con mình mất sớm để làm rất nhiều chuyện quá giới hạn.

Ngoài chuyện ngày nào cũng tới nhà thăm con gái tôi.

Cô ta còn tổ chức sinh nhật cho con bé mỗi năm.

Dẫn nó đi chơi ngày Quốc tế thiếu nhi, đến trường dự các hoạt động cha mẹ – con cái.

Thậm chí vào ngày của Mẹ, cô ta cũng đưa con gái tôi đi chơi riêng, chụp một đống ảnh đăng lên mạng xã hội.

Mỗi lần tôi hỏi, cô ta đều nói:

“Con gái tôi chết sớm, tôi không muốn sinh thêm.”

“Chúng ta là bạn thân nhất, tôi chỉ muốn yêu thương Nhuyễn Nhuyễn như con ruột của mình.”

Tôi còn chưa kịp trả lời, chồng tôi đã vội xen vào:

“Nhược Hàn, con của Thiến Thiến mất sớm cũng tội nghiệp, hay là để cô ấy thử cảm giác đi họp phụ huynh đi.”
10058 ------------------------------
Xem full ở Còm măng nhé mn 😍07:57:22

[FUII] Trước đêm tôi và anh ấy đi đăng ký kết hôn, tôi ngồi trò chuyện với Linh Du trên ghế sofa.Cô ấy lại bất ngờ thú n...
26/10/2025

[FUII] Trước đêm tôi và anh ấy đi đăng ký kết hôn, tôi ngồi trò chuyện với Linh Du trên ghế sofa.

Cô ấy lại bất ngờ thú nhận một bí mật.

Cô ấy đã mang thai được năm tuần, còn cha đứa bé thì tôi chưa từng gặp mặt.

Nước mắt Linh Du rơi trên mu bàn tay tôi:

“Vãn Vãn, cậu nói xem, tớ nên chọn cha đứa bé… hay là chọn châu Âu?”

Tôi lau nước mắt cho cô ấy: “Ngốc ạ, tất nhiên là chọn tương lai rồi.”

Cô ấy gật đầu, gửi tin nhắn tuyệt giao cho người đàn ông kia.

Nửa đêm, tôi tình cờ thấy được tin nhắn đó trong điện thoại bạn trai mình.



Cố Ngôn đang tăng ca trong thư phòng, còn điện thoại của anh ấy thì cứ sáng màn hình liên tục, kèm theo tiếng rung đều đặn trên bàn trà.

Tôi đoán là nhóm bạn của anh đang chúc mừng trước chuyện mai mình đi đăng ký kết hôn.

Không hiểu sao, tôi cầm điện thoại lên.

Màn hình được mở khoá, khung trò chuyện được ghim ở đầu là một người có biệt danh “Du Du”.

Linh Du. Bạn thân suốt hai mươi năm của tôi.

Vài phút trước, cô ấy còn ngồi bên cạnh tôi, vừa cười vừa nói tôi là bảo bối quan trọng nhất đời cô ấy.

Rốt cuộc là chuyện gì… khiến cô ấy phải giấu tôi, nhắn liền mấy tin cho Cố Ngôn?

【Từ ngày mai, anh sẽ thực sự thuộc về Vãn Vãn rồi. A Ngôn, chúng ta dừng lại ở đây thôi.】

【Chúc anh hạnh phúc. Sau khi bữa tiệc ngày mai kết thúc, em sẽ nộp đơn xin công tác nước ngoài. Rời khỏi đây, đừng nhớ em nữa.】

Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình siết chặt.

Ngón tay lạnh buốt, tôi suýt nữa không cầm nổi điện thoại.

Từng chữ, từng chữ đâm thẳng vào mắt tôi như kim nhọn.

Người đàn ông luôn miệng nói yêu tôi, và người bạn thân tôi coi như ruột thịt…

Thì ra, khi Linh Du nói với tôi rằng cô ấy đang mang thai, nhưng không chịu nói cha đứa bé là ai… người đó, chính là Cố Ngôn.

Một cơn choáng váng ập đến, tôi phải cắn chặt môi mới không ngã gục.

Tiếng cửa thư phòng vang lên, tôi vội vàng đặt điện thoại trở lại chỗ cũ.

Cố Ngôn bước đến, mỉm cười:

“Trò chuyện với Linh Du xong rồi à? Hai người đúng là thân còn hơn chị em ruột.” Anh đưa tay muốn xoa đầu tôi theo thói quen.

Cổ họng tôi nghẹn lại, bao nhiêu câu hỏi muốn nói đều mắc kẹt trong ngực, đau đến không thở nổi.

Anh lấy hộp bánh macaron tinh xảo từ tủ lạnh ra:

“Cưng à, món tráng miệng cho bữa tiệc mai đến rồi, anh đút em ăn thử nhé?”

Trước đây, tôi chắc chắn sẽ nhào đến, vừa cười vừa ăn.

Nhưng lúc này, nghĩ đến việc anh cũng từng dịu dàng như vậy với Linh Du, dạ dày tôi liền cuộn lên từng đợt.

“Không thèm ăn, mệt quá, em đi ngủ trước.”

Anh dịu dàng đưa tôi về phòng, còn hôn nhẹ lên trán tôi.

Cho đến khi anh cầm điện thoại lên, nhìn lướt qua màn hình — thân hình anh hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

“Cưng à, anh xuống mua sữa chua loại em thích nhé, đợi em tỉnh dậy là có thể uống rồi.”

Cửa vừa khép lại, tôi lập tức khoác áo rồi bám theo.

Chút hy vọng mong manh cuối cùng trong lòng tôi, vào khoảnh khắc nhìn thấy Cố Ngôn ôm chặt Linh Du bên bồn hoa trong khu vườn của tiểu khu, đã hoàn toàn tan vỡ.

Tôi bịt chặt miệng mình, mới kìm được tiếng nức nở sắp bật ra.

Bàn tay Cố Ngôn nhẹ nhàng đặt lên bụng Linh Du, giọng anh run rẩy kìm nén:

“Vì sao không nói cho anh biết? Đây cũng là con của anh!”

“Nói thì có ích gì? Ngày mai anh đã đăng ký kết hôn với Vãn Vãn rồi.”

“Em nói muốn đi châu Âu, là thật sao?”

“Là thật. Đứa bé… em cũng sẽ xử lý.”

Linh Du nghiêng đầu, cố sức đẩy anh ra.

Nhưng Cố Ngôn lại ôm cô càng chặt hơn, ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô.

“Thế còn anh thì sao? Linh Du, em định cứ thế mà rời khỏi anh sao?”

“Anh có Vãn Vãn là đủ rồi… Giữa chúng ta, ngay từ đầu đã là một sai lầm.”

“Sai lầm? Nhưng anh yêu em! Nếu em đi, anh phải làm sao? Trái tim anh sẽ trống rỗng!”

Nước mắt Linh Du tuôn như vỡ đê. Hai người họ ôm chặt lấy nhau, như một cặp uyên ương bạc mệnh bị số phận trêu ngươi.

Còn tôi — chỉ là kẻ thừa thãi đứng ngoài cuộc.
10734 ------------------------------
Xem full ở Còm măng nhé mn 😍03:05:42

Address

Xuan Loc
810000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Sữa kể chuyện posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Sữa kể chuyện:

Share