16/07/2025
SINH RA LÀ MỘT BẢN THỂ, ĐỪNG ĐỂ CHẾ.T ĐI NHƯ MỘT BẢN SAO.
Có những cái chế.t không cần đến quan tài, cũng không cần đưa tiễn. Bởi vì nó không xảy ra một cách rầm rộ, mà âm thầm như một chiếc đèn cạn dầu. Ta vẫn sống, vẫn làm việc, vẫn đăng ảnh lên mạng, vẫn nở nụ cười với bạn bè… Nhưng đâu đó trong lòng, thứ gì đó đã tắt.
Nếu bạn từng hỏi: Vì sao khi đã trưởng thành, có công việc ổn định, có chồng, có vợ, có cả một cuộc đời đầy đủ, mà vẫn thấy trống rỗng? Có thể câu trả lời không nằm ở hiện tại.
Mà nằm ở cái ngày rất xa, khi bạn chỉ mới 6 tuổi, 12 tuổi, hay 17 tuổi.
Ngày ấy, bạn bắt đầu học cách từ bỏ chính mình. Từ bỏ việc vẽ bầu trời màu tím vì cô giáo bảo ""bầu trời chỉ có màu xanh"". Từ bỏ việc vẽ tranh để học thêm môn Lý.
Từ bỏ việc muốn trở thành nhạc sĩ, họa sĩ, vũ công… để thành “kỹ sư, bác sĩ, công chức, giám đốc” như người lớn mong đợi. Từ bỏ sự khác biệt, để vừa vặn với cái gọi là “đứa con ngoan, trò giỏi”.
Bạn gấp gọn tâm hồn mình lại như một mảnh giấy. Cất nó vào ngăn kéo mang tên “hành xử đúng mực”. Và sống cuộc đời được phác thảo bởi những cái nên và không nên của xã hội.
Đó là lúc chúng ta bắt đầu chế.t đi. Không phải thể xác. Mà là cái chế.t âm thầm của một bản thể rực rỡ, cái tôi duy nhất và độc nhất của bạn.
Càng lớn, ta càng được khen khi ""trưởng thành"", càng được công nhận khi ""thành đạt"", thì cái bóng của đứa trẻ từng mơ mộng kia càng mờ đi. Chúng ta cứ thế trở thành những người “đáng ngưỡng mộ” nhưng không còn biết mình thực sự là ai. Ta mặc vừa áo sơ mi công sở, nhưng không còn “mặc” vừa linh hồn của chính mình nữa.
“Những người lớn khuyên tôi nên ngừng vẽ trăn, dù là từ bên ngoài hay bên trong, và nên chuyên tâm hơn vào địa lý, lịch sử, số học và ngữ pháp. Đó là lý do tại sao, ở tuổi sáu, tôi đã từ bỏ sự nghiệp vẽ vời lộng lẫy. Tôi nản lòng vì sự thất bại của bức vẽ số 1 và bức vẽ số 2 của mình. Những người lớn không bao giờ tự mình hiểu được bất cứ điều gì, và bọn trẻ thì mệt mỏi khi phải giải thích đi giải thích lại cho họ." (Trích sách Hoàng tử bé)
Nếu bổng một ngày bạn nhớ lại về đứa trẻ đầy mơ mộng, đầy ước mơ năm ấy. Hãy quay về tìm lại đứa trẻ ấy, người từng tin vào điều kỳ diệu, người từng không ngại sống khác biệt, người từng mơ giấc mơ riêng mà không cần sự cho phép của bất kỳ ai.
Bởi vì được là chính mình, không giống ai, không hợp khuôn, không cần được chấp nhận đó không phải là ích kỷ. Đó là quyền tự nhiên mà ta có trong cuộc đời này.
Bạn sinh ra là một bản thể độc nhất. Đừng để chết đi như một bản sao. Đừng để những khuôn mẫu cũ chôn vùi một linh hồn còn khát khao.
“Mỗi chúng ta sinh ra trên thế gian này, đều là một bản thể riêng biệt, và bản thể ấy không thể đem so sánh với bất kỳ ai khác” (Trích sách Ai rồi cũng sẽ bình yên)
---------------------------------
📘 Link sách cho những ai cần
👉Link sách “Hoàng tử bé”: https://sbooks.vn/sach-hoang-tu-be-antoine-de-saint.../
👉Link sách “Ai rồi cũng sẽ bình yên”: https://sbooks.vn/sach-ai-roi-cung-se-binh-yen-fan-viet.../