Sen Lơ Ngơ

Sen Lơ Ngơ Lơ ngơ một chút, để lòng còn chỗ mơ. 😍

❤️Mí nàng nhớ theo dõi Sen để không bỏ lỡ truyện hay nha❤️Ủng hộ Sen bằng 1 đánh giá 5 sao nạ🥰
(1)

[FULL] Bạn tr ai tôi là một nam th ần học bá nổi tiếng với tính cách lạnh lù ng và mi ệng lư ỡi độ c địa.Sau khi tôi bị ...
24/07/2025

[FULL] Bạn tr ai tôi là một nam th ần học bá nổi tiếng với tính cách lạnh lù ng và mi ệng lư ỡi độ c địa.

Sau khi tôi bị trượt môn, an h ta nhắn tin cho bạn gá i cũ – cũng là một học bá – để th an th ở:

“Cậu thông minh th ật đấy, không giống Hứa Tiểu Vi, ngu như heo vậy.”

Sau đó, tôi cầm đoạn tin nhắn đi tìm an h ta làm ầm lên:

“Vậy bốn năm ch úng ta bên nhau là gì? Một trăm bức thư tình tôi viết cho an h là gì? Cả những lần tôi đội mưa mang cơm cho an h nữa, đều là gì chứ?”

An h ta chẳng bu ồn quan tâm, hờ hững nói:

“Hứa Tiểu Vi, là do cô rẻ mạt.”

---

Bạn tr ai tôi là một nam th ần học bá nổi tiếng với tính cách lạnh lù ng và mi ệng lư ỡi độ c địa.

Sau khi tôi bị trượt môn, an h ta nhắn tin cho bạn gá i cũ – cũng là một học bá – để th an th ở:

“Cậu thông minh th ật đấy, không giống Hứa Tiểu Vi, ngu như heo vậy.”

Sau đó, tôi cầm đoạn tin nhắn đi tìm an h ta làm ầm lên:

“Vậy bốn năm ch úng ta bên nhau là gì? Một trăm bức thư tình tôi viết cho an h là gì? Cả những lần tôi đội mưa mang cơm cho an h nữa, đều là gì chứ?”

An h ta chẳng bu ồn quan tâm, hờ hững nói:

“Hứa Tiểu Vi, là do cô rẻ mạt.”

1

Sau khi Cố Than h Xuyên lạnh lù ng buông ra ba chữ đó, cả căn ph òng rơi vào im lặng tuyệt đối.

Tôi giơ đi ện thoại với đoạn tin nhắn lên, khựng lại giữa không trun g.

Nhìn người trước mặ t bằng ánh mắ t không thể tin nổi.

Có lẽ nét mặ t tôi quá bấ t th ường, an h ta hơi khựng lại, biết mình đã lỡ lời, lộ ra một tia khó chịu, cuối cùng cũng lên tiếng giải thích:

“Tôi chỉ nói sự th ật thôi, đề thi đó vốn dĩ rất dễ.”

“Nếu em thấy không vui, tôi có thể xin lỗi.”

An h ta nhún vai, thản nhiên:

“Xin lỗi, Hứa Tiểu Vi, như vậy được chưa?”

An h nhìn tôi chằm chằm.

Dường như đang chờ tôi phản bác, rồi lại dễ dàng “đá nh bại” tôi như mọi khi.

Dù sao thì cuối cùng cũng sẽ là tôi nhượng bộ, xin lỗi, và kết th úc mọi chuyện.

Tôi vốn đã chuẩn bị cả một tràng dài để mắ ng an h ta, vậy mà lúc này lại không thể thốt ra nổi một chữ.

An h ta hiểu rất rõ.

Sau đó đẩy nhẹ gọng kính, ánh mắ t đã chuyển sang tập trun g vào đố ng số liệu, tài liệu mới.

Ai cũng nói, an h là một thiên tài hi ếm có – mà thiên tài thì thường “không hiểu chuyện đời”.

Họ nói, những người như vậy ăn nói thẳng thừng và độ c mi ệng, nhìn người bình thường chẳng khác gì rác rưởi.

Cố Than h Xuyên chính là kiểu người đó.

An h ta có thể cười khẩy khi tôi trượt môn, nói tôi là con heo ngu ngốc.

Có thể thản nhiên đi lướt qua khi tôi té ngã, ôm vết th ương đang ch ảy má u, chỉ để lại một câu:

“Em th ật vô dụng.”

Rồi lại dùng một câu:

“Tốt nhất là theo kịp, tôi sẽ không đợi em đâu.”

Ép tôi nuốt lại những lời định nói: “Than h Xuyên, an h có thể đỡ em một ch út không? Hình như em không đứng lên nổi nữa.”

Đúng vậy, an h cố tình như thế. An h thậm chí biết tôi sắp nói gì, nhưng vẫn không muốn đỡ tôi dậy.

Bởi vì an h phải đúng giờ xem chương trình thi đấ u yêu thích của mình.

Nếu dừng lại để giúp tôi, an h sẽ trễ giờ, sẽ bỏ lỡ tập mới nhất.

Mãi đến khi tôi tự lê lết đến ph òng khám, băng bó vết th ương xong, khập khiễng quay về, thì căn ph òng trọ mà ch úng tôi thuê chun g đã tắt đèn từ lâu.

Thậm chí còn kh óa trái cửa.

Tôi không thể tin nổi, theo phản xạ liền giơ ta y gõ cửa.

“Than h Xuyên, mở cửa đi.”

An h luôn có thói quen ngủ sớm, lại cực kỳ ghét bị quấy rầy.

Nhưng đầ u gối tôi đa u đến mức không thể chịu nổi, chỉ có thể yếu ớt lên tiếng:

“Than h Xuyên, ch ân em đa u lắm... an h mở cửa được không…”

Không ai mở.

Tôi bị bỏ mặc ngoài cửa suốt cả đêm.

Đến sáng hôm sau, khi cánh cửa mở ra.

An h đứng trên cao nhìn tôi – người đang co ro bên cửa, sắc mặ t trắng bệch – bằng ánh mắ t lạnh lẽo, không cả m xúc.

Chỉ thản nhiên thông báo:

“Tối qua em ồn quá, làm ản h hư ởng đến giấc ngủ của tôi.”

Thì ra, không phải là an h không nghe thấy.

Chỉ là, với an h, giờ ngủ thì tuyệt đối không được làm chuyện gì khác.

Bị một người độ c mi ệng lại lạnh lù ng như vậy đối xử, ai mà còn thích an h, chẳng khác nào tự rẻ rú ng bản thân.

Nhưng con người không vô cớ mà rẻ rú ng chính mình.

2

Sau khi mẹ tôi bị cha đá nh đu ổi khỏi nhà, tôi trở thành đứa tr ẻ cô lập và bị xa lánh nhất trường.

Suốt bốn mùa quan h năm, tôi chỉ có vỏn vẹn bốn bộ đồng phục để thay phiên.

Không chỉ mặc đi học, mà còn phải mặc khi bị đá nh hay phải khuân vác đồ nặng.

Mùa hè thì còn đỡ, nhưng mùa đông thì th ật sự không tr ánh khỏi có mùi.

Đến mức, khi bị sắp xếp ngồi cạnh thùng rác, đám bạn trong lớp né m rác đều trú ng người tôi.

Những cô gá i cùng tu ổi nhìn tôi như trò cười, lấy ta y che mi ệng thì thầm sau lưng:

“Cô ta bẩn th ật đấy.”

Lò ng tự trọng của một thiếu nữ tu ổi dậy thì trỗi dậy, tôi liền dùng nư ớc lạnh ra sức kỳ cọ, cố gắng gột rửa những vết bẩn vốn đã chẳng thể sạch nổi.

Nhưng kết quả là, ngày hôm sau, tôi chỉ có thể run rẩy trong bộ đồng phục mùa đông ẩm ướt và lạnh buốt.

Quãng th ời gian đó, điều kh iến tôi sợ nhất là đi nga ng qua hành lang.

Bởi mỗi lần bước qua, tôi đều có cả m giác tất cả mọi ánh mắ t đều đổ dồn vào tôi, mang theo sự khinh miệt và ghê tởm.

Trong lớp, một cô nà ng “đầ u gấu” không có thiện ý gì liền hô lên:

“Này! Nhà mà y là bãi rác à? Sao mà thối thế?”

Nói xong liền phá lên cười sằng sặc cùng nhóm bạn.

Nhưng không có, th ật sự chẳng có mùi gì cả.

Tôi đã giặt rất sạch, chỉ có mùi thơm nồng nặc của bột giặt rẻ ti ền mà thôi.

Cố Than h Xuyên xu ất hiện chính vào lúc đó.

An h lạnh lù ng với gương mặ t không biểu cả m, nhìn thẳng vào đám “đầ u gấu” và nói:

“Thế nhà mấ y người là chuồng heo chắc?”

Học th ần đứng nhất toàn trường vốn nổi tiếng khắp nơi, nay bất ngờ lên tiếng kh iến cô nà ng “đầ u gấu” xấ u hổ tứ c gi ận:

“Không có!”

“Thế sao mi ệng cô thối thế?”

Cô ta bị chọc tứ c đến bật kh óc.

Tôi đứng ngâ y ra tại chỗ, lúc này Cố Than h Xuyên mới liếc nhìn tôi:

“Giờ em có thể đi tiếp rồi chứ?”

“Tôi sắp trễ giờ rồi.”

Tôi sực nhận ra mình đang chắn đường, liền vội vàng nép sang một bên.

An h chẳng bu ồn liếc nhìn, cứ thế bước thẳng về phía trước.

3

Tôi cũng không biết có nên gọi đó là du yên phận không.

Bởi vì sau đó, tôi luôn tình cờ gặp được an h.

Cô nà ng “đầ u gấu” vì uấ t ức mà gọi đám lư u man h đến tr ả th ù, an h chỉ đẩy nhẹ gọng kính, thản nhiên báo cả nh sá t nga y trước mặ t họ.

Bạn học đã quen sa i vặt tôi, bắ t tôi đi mua ba phần cơm hộ, an h chỉ buông một câu:

“Người khu yết tậ t có chỗ riêng, còn muốn nuôi heo thì mời về trại chăn nuôi.”

Cô chủ nhiệm thiên vị thì giơ cả chồ ng đề kiểm tra lên, ám chỉ rồi bóng gió nhắm thẳng về phía tôi:

“Đã ngu đến mức này thì chắc chắn là rác rưởi của xã hội. Tôi th ật sự không hiểu tại sao gi áo dục lại phải phí tài nguyên cho loại người như thế. Đá ng ra nên bị đưa đi vặn ốc vít nga y từ khi mới si nh! Si nh ra đã là kẻ nô lệ!”

Đúng lúc đó, an h đi nga ng qua.

Cô chủ nhiệm lập tứ c đổi nét mặ t, cười niềm nở:

“Em nhìn bạn học Than h Xuyên mà xem, đó mới là kiểu học si nh xứng đá ng để thầy cô dốc tâm dạy dỗ. Em thấy đúng không, Than h Xuyên?”

Cố Than h Xuyên dừng bước, đưa mắ t đá nh giá cô ta từ trên xuống dưới, rồi thản nhiên đáp:

“Xin lỗi, cô không xứng.”

Để lại cô chủ nhiệm trợn tròn mắ t, mặ t đỏ bừng vì tứ c gi ận.

Nga y kh oảnh khắc ấy, tôi cuối cùng cũng hiểu thế nào là sùng bái.

Thế nhưng, kh oảng cách giữa lớp thường và lớp chọn thực sự cách bi ệt một trời một vực.

May mà tôi bị lệch môn nặng, tiếng An h tuy tệ, nhưng toán lại giỏi đến ki nh ng ạc.

Thậm chí trong kỳ thi lần sau, tôi còn hơn an h một điểm ở môn toán.

Lần đầ u ti ên an h nhìn tôi một cách đàng hoàng.

Dù cũng chỉ là một ánh nhìn thoáng qua.

4

Cũng chính vì thế, khi cha tôi đến tận trường gâ y chuyện.

Tất cả mọi người đều bu lại xem tôi như một trò cười.

Nhìn tôi bị ông ta túm tó c, bắ t tôi phải nghỉ học.

Thậm chí ông ta còn lôi ra những bức thư tình tôi lén viết, mắ ng tôi là không biết giữ gìn phẩm hạnh.

Người nhận những bức thư ấy vẫn lạnh lù ng đứng giữa đám đông.

Sau đó, an h từng bước tiến về phía ông ta.

Một cú đấm thẳng ta y.

5

Chuyện này làm náo độ ng cả trường.

Gi áo viên và học si nh đang xem náo nhiệt cũng bắ t đầ u ho ảng lo ạn.

Khi mọi người ca n ng ăn được, cha tôi đã bị đưa lên xe cấp cứ u.

An h thì lại như không xem đó là chuyện gì to tát, hoặc có lẽ... an h không hề nhận ra mức độ ng hiêm tr ọng của sự việc.

An h thậm chí còn chỉnh lại đồng phục một cách nga y ngắn, quay sang nói với tôi:

“Em thông minh hơn bọn họ một ch út.”

“Vậy tại sao lại để thứ vô dụng và ngu ngốc như vậy bắ t nạ t?”
18521

[FULL] Sau khi mẹ tôi công lược cha tôi thành công, liền lựa chọn ở lại thế giới này.Ch úng tôi trải qua cuộc số ng hạnh...
24/07/2025

[FULL] Sau khi mẹ tôi công lược cha tôi thành công, liền lựa chọn ở lại thế giới này.

Ch úng tôi trải qua cuộc số ng hạnh phúc một nhà ba người.

Sau đó, cha tôi thích một cô thư kí.

Mẹ tôi nói với cha: “Nếu an h tiếp tục ở bên cô ta, em sẽ rời đi.”

Cha lại nói: “Em nga y cả nhà mẹ đẻ còn không có, còn có thể đi đâu chứ!”

Nhưng đến khi mẹ th ật sự rời đi, cha tôi ph/át đi ên rồi.

---

1

Tôi mở cửa ph òng ngủ.

Mẹ nằm yên lặng trên gi ường, giống như đang ngủ.

Tôi lại gần, nhẹ nhàng gọi: “Mẹ ơi.”

Nhưng mẹ không giống ngày thường, sẽ mở choàng mắ t, kéo tôi ôm vào lò ng.

Tôi khẽ đưa ng ón ta y đặt vào dưới mũ i mẹ, không có hơi thở.

Tôi biết, mẹ tôi đã không còn nữa.

2

Mẹ từng nói với tôi, bà là một người công lược, bởi vì đã thành công hoàn thành nhiệm vụ, nên lựa chọn vĩnh viễn ở lại thế giới này.

Khi nói những lời này, đôi mắ t mẹ cong cong.

Lúc ấy tôi không hiểu cái gì gọi là công lược, nhưng vẫn hỏi lại: “Mẹ ơi, nhiệm vụ của mẹ là gì vậy?”

Mẹ nắm bà n ta y nhỏ bé của tôi: “Chính là chinh phục cha con đó, kh iến cha con yêu th ương mẹ, sau đó si nh ra con. Cho nên, Đường Đường, con là món quà quý giá nhất của mẹ.”

Mẹ nhẹ nhàng cúi xuống thơm lên má tôi, nói bà sẽ không bao giờ hối hận.

Chỉ là sau này, mẹ không còn cười vui vẻ như vậy nữa.

Bởi vì cha tôi đã thích một cô thư kí.

Người khác đều nói, cha tôi đã có người khác rồi, sẽ không cần tôi và mẹ nữa.

Tôi tứ c gi ận đu ổi bọn họ đi, sau đó dùng đôi ta y nhỏ xíu ôm mẹ.

Lúc ấy tôi nghĩ: Nếu cha không cần mẹ cũng chẳng sao cả, dù sao mẹ còn có Đường Đường đây mà.

Bởi vì mẹ là mẹ của tôi, cho nên nhất định sẽ mãi mãi ở bên tôi.

3

Bình thường đều là mẹ thay quần áo ngủ cho tôi, mặc đồ, sau đó dẫn tôi đi đá nh ră ng.

Mẹ mắ ng yêu rằng tôi mười tu ổi rồi đấy, cả những chuyện này mà cũng đến ta y mẹ, không sợ bạn cùng lớp biết rồi chê cười sao.

Tôi sẽ chu môi lên, “Bọn họ chỉ biết gh en tị mẹ yêu con nhiều thôi!”

Chỉ là hiện giờ, mẹ ch/ết rồi, tôi chỉ có thể tự thay đồ.

Đi tới bàn ăn, dì Tiểu Ma i đã chuẩn bị bữa sáng.

Dì Tiểu Ma i hỏi tôi: “Phu nhân còn chưa dậy sao?”

Tôi nói: “Mẹ vẫn ngủ.”

Dì Tiểu Ma i là bảo mẫu mẹ tìm cho tôi, một lần than h toán luôn mười năm ti ền lương, chuyên chăm sóc bữa ăn hàng ngày cho tôi.

Trước kia, nhà tôi không thuê bảo mẫu, bời vì tất cả mọi việc trong nhà đều một ta y mẹ lo.

Mẹ tôi là một người tuyệt vời, là siêu nhân luôn.

Mỗi ngày, mẹ làm việc nhà, dỗ tôi ngủ, chăm sóc cha, còn đến thư ph òng tự đọc sách về ph áp luật một tiếng.

Bởi vì mẹ chuẩn bị phải thi kì thi tư ph áp.

Cha tôi khó hiểu: “Mỗi ngày em phải bận như vậy làm gì chứ? An h nuôi em, em an ổn ở nhà làm phu nhân không phải tốt rồi sao?”

Mẹ tôi dịu dàng nhưng kiên định, lắc đầ u: “Giang Lăng, đây là giấc mơ của em.”

Khi nói những lời này, đôi mắ t mẹ sáng lên niềm hạnh phúc.

Tôi cả m thấy, mẹ lúc đó rất đẹp, vô cùng xinh đẹp.

Tôi nghĩ, chắc chắn cha cũng nghĩ như vậy.

Cha vươn ta y ra, không kìm lò ng được mà ôm mẹ vào lò ng, sau đó vùi mặ t vào hõm cổ mẹ, như một ch ú cún bự, cọ cọ.

Mẹ đỏ mặ t, mắ ng cha: “Đường Đường còn đang nhìn kìa!”

Tôi biết, cha mẹ lại muốn chơi trò chơi rồi. Mỗi lần bọn họ chơi trò chơi này, đều không cho tôi chơi cùng.

Tôi muốn làm nũng với mẹ bảo lần này cho con chơi cùng với đi.

Chỉ là, ánh mắ t cha tôi dời sang tôi, nói: “Đường Đường ngoan, ra ngoài chơi đi.”

Tôi không dám phản đối, chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra ngoài, chơi đồ chơi một mình.

Phần lớn th ời gian cha đều rất tốt với tôi.

Nhưng tôi sợ nhất khi cha dùng ánh mắ t đó nhìn tôi, kh iến tôi không tự giác mà ngoan ngoãn vâng lời.

Quãng th ời gian tiếp theo, trong nhà hoà hợp đầm ấm.

Cha cổ vũ mẹ thi cuộc thi về ph áp luật, còn thức khuya cùng mẹ học bài.

Chỉ là trước kì thi diễn ra một ngày, cha lại giấu đi tất cả giấy tờ của mẹ, nhốt mẹ trong ph òng.

Thẳng cho đến khi kì thi kết th úc, cha mới dẫn tôi từ công ty về nhà.

Mẹ nhìn cha, đôi mắ t như có hai ngọn lử a đang bù ng ch áy: “Giang Lăng, an h biết em đã chuẩn bị suốt một năm trời mà! An h có biết cuộc thi này quan trọng thế nào không?”

Cha tiến lên, không để ý mẹ giãy dụa, gắt gao ôm mẹ th ật chặt.

Cha dịu dàng nói: “Thư Vân, xin lỗi em, nhưng an h làm vậy cũng chỉ vì ngôi nhà này thôi. An h chỉ muốn em ở nhà, bất cứ lúc nào an h cũng có thể nhìn thấy em. Hơn nữa, Đường Đường cũng nghĩ giống an h mà.”

Khi nói câu cuối cùng, cha lại dùng ánh mắ t đó nhìn tôi.

[ - .]Tôi nhớ tới lời cha nói với mình lúc ban ngày: “Nếu mẹ trở thành lu ật sư thì sau này sẽ phải đi làm, đi gặp khách hàng, không thể bên con nhiều nữa. Hơn nữa, mỗi ngày mẹ đều ra ngoài, lỡ gặp rồi thích người khác, sẽ không cần cha, không cần con, không cần gia đình này nữa.”

Tôi cả m thấy điều cha nói th ật kh ủng kh iếp.

Tôi không muốn mẹ không cần tôi.

Cho nên tôi tiến lên trước, cầm ta y mẹ, nói: “Mẹ, mẹ đừng gi ận cha, con cũng muốn ở bên mẹ nhiều hơn.”

Mẹ nhìn tôi, cơ th ể như không còn ch út sức lực, dần dần xụi lơ trước n.g.ự.c cha.

Th ật lâu sau, giọng mẹ khô khốc: “Lần sau đừng lấy lí do này nữa.”

Cha vừa lò ng nở nụ cười.

Rõ ràng sự tình đã phát triển theo hướng tôi muốn, nhưng khi nhìn mẹ, thấy ánh mắ t mẹ ảm đạm, tôi lại cả m thấy vô cùng lo lắ ng, dường như bản thân đã làm sa i việc gì rồi.

4

Khi cơm nư ớc xong xuôi, tôi về ph òng ngủ, đóng cửa lại, lẳng lặng ngắm mẹ.

Tôi đã mười tu ổi, đã có thể hiểu thế nào là số ng - ch/ết.

Nhưng tôi không hề sợ hã i.

Mẹ nói, năm mẹ mười tám tu ổi thì xuyên tới đây. Ở thế giới cũ, cơ th ể mẹ cắm đầy ống, nằm trên gi ường bệ nh th ật lâu.

Mẹ nói, khi mẹ chinh phục cha thành công, hệ thống cho mẹ hai lựa chọn, trở về thế giới ban đầ u hay ở lại đây.

Mẹ muốn về nhà gặp bà ngoại, nhưng lại luyến tiếc cha, càng thêm luyến tiếc tôi vẫn nằm nôi khi đó, cho nên liền chọn ở lại.

Tôi hỏi mẹ: “Mẹ ơi, mẹ sẽ mãi ở bên Đường Đường phải không?”

Mẹ nói: “Tất nhiên rồi.”

Tôi nhớ kĩ lời này của mẹ.

Hiện tại, tôi chỉ chạm nhẹ vào mũ i mẹ, khẽ nói: “Mẹ, mẹ đúng là kẻ lừ a đảo.”

Đột nhiên, chuông cửa vang lên.

Tôi biết, không thể nào là cha, đã rất lâu rồi cha không về nhà.

Bên ngoài, tiếng dì Lâm vang lên: “Đường Đường, ma u mở cửa cho dì nào. Dì đưa con về nhà nhé, dì sẽ làm mẹ của con.”

Tôi lớn tiếng đáp trả: “Cô đi đi, cô không phải mẹ của cháu! Cô là tiểu tam, là người phá ná t gia đình cháu.”

Kể từ khi mẹ không thể tham dự kì thi tư ph áp, bà bắ t đầ u toàn tâm toàn ý chăm sóc cha, chăm sóc tôi.

Ch úng tôi vô cùng hạnh phúc.

Tôi cả m thấy, ch úng tôi sẽ mãi trải qua cuộc số ng như vậy.

Cho đến khi dì Lâm xu ất hiện.

Dì ta là thư kí mới của cha, ta y ch ân vụ ng về lóng ngóng.

Th ời gian đầ u, số lần cha tôi trách mắ ng dì Lâm đó nhiều không kể xiết.

Tôi cả m thấy rất kì lạ, cha ghét dì ta như vậy, vì sao còn không đu ổi việc dì ta?

Hơn nữa, cha vì dì ta mà về nhà ngày càng muộn, có khi cả đêm không về.

Trên vòng bạn bè của cha cũng bắ t đầ u xu ất hiện hình ảnh của dì Lâm.

Khi mẹ đưa tôi đến trun g tâm th ương mại mua sắm, vô tình bắ t gặp cha và dì Lâm.

Th ời điểm nhìn thấy hai người họ, mẹ thất th ần đến mức đá nh rơi bình hoa trên ta y.

Cha nghe thấy tiếng độ ng, nhìn lại, vẻ mặ t lập tứ c trở nên kích độ ng. Sau đó, ông ấy thả ta y dì Lâm, muốn đu ổi theo mẹ.

Nhưng mẹ đã ôm lấy tôi, che mi ệng bỏ ch ạy.

Buổi tối hôm đó, cha và mẹ cã i nhau.

Tôi đứng nấp sau cánh cửa, nghe cha giải thích với mẹ.

Cha nói cha chỉ giúp dì Lâm thôi, bời dì ta là một người đá ng th ương, còn nói bọn họ không có gì, chỉ coi dì ta như em gá i.

Nhàn cư vi bất thiệnTôi cả m thấy những lời này của cha th ật dố i trá.

Trương Tiểu Tiểu trong khối mỗi ngày nhận một “em gá i”, người khác nói cậu ta ch ân đạ p mấ y thuyền.

Tôi thấy mẹ cười lạnh, phản bác lại những lời suy nghĩ một đằng nói một nẻo của cha, “Nếu an h còn đi tìm cô ta, tôi sẽ rời đi.”

Cha đang giải thích với mẹ, nghe thấy thế liền tứ c gi ận, lớn tiếng quát: “Em ở đây, đến nhà mẹ đẻ còn chẳng có, có thể đi đâu được chứ?”

Cha biết, biết mẹ là người công lược, vì ông mà bỏ lỡ cơ hội về thế giới cũ, biết mẹ chỉ có thể vĩnh viễn ở đây, có muốn rời đi cũng không đi đâu được.

Tôi nhớ rõ, có lần ba chọc mẹ tứ c gi ận, mẹ xá ch túi bỏ đi.

Tôi gấp muốn chếc, ôm ch ân cha, bảo cha ma u đi tìm mẹ đi.

Cha thong thả vắt ch ân ngồi đọc tạp chí, nói: “Mẹ con thì có thể đi đâu chứ.”

Buổi tối, mẹ xá ch túi trở lại, đôi mắ t hồ ng hồ ng. Mẹ còn giơ ta y, đem gói to đang cầm lên, nói: “Giang Lăng, em mua đồ ăn cho hai cha con này.”

Mẹ mở chiếc hộp ra.

Aaaa, là cua hấp tôi thích ăn nhất, và há cảo rau hẹ mà cha thích ăn nhất.

Tôi vui vẻ ăn cua, thấy mẹ cúi đầ u yên lặng ăn miếng bánh mì khô khốc từ ngày hôm qua, đột nhiên không ăn nổi nữa.

Tôi nghĩ, nếu mẹ có nhà mẹ đẻ, dù phải ngồi xe lử a mịt mù, đường xa đến mấ y cũng sẽ trở về đó.

Chỉ là, nhà của mẹ lại ở thế giới khác, cho nên, mẹ có muốn về cũng không được.

Cha tôi dựa vào điểm đó, ép mẹ nghe lời ông.
17028

[FULL] Sau khi th ất bạ i trong nhiệm vụ công lược, hệ thống cuối cùng cũng lộ ra bộ mặ t th ật của nó.Là một con yêu xà...
24/07/2025

[FULL] Sau khi th ất bạ i trong nhiệm vụ công lược, hệ thống cuối cùng cũng lộ ra bộ mặ t th ật của nó.

Là một con yêu xà với chiếc đuôi to khỏe.

Hắn quấn lấy tôi, giọng khàn trầm: “Ngươi kh iến ta th ất bạ i, vậy thì... dùng chính ngươi để bồ i th ường đi."

Tôi vô thức nuốt nư ớc bọt.

Wasabi ấy hả, cay quá rồi đó...

---

Sau khi th ất bạ i trong nhiệm vụ công lược, hệ thống cuối cùng cũng lộ ra bộ mặ t th ật của nó.

Là một con yêu xà với chiếc đuôi to khỏe.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dị ch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333Hắn quấn lấy tôi, giọng khàn trầm: “Ngươi kh iến ta th ất bạ i, vậy thì… dùng chính ngươi để bồ i th ường đi.”

Tôi vô thức nuốt nư ớc bọt.

Wasabi ấy hả, cay quá rồi đó…

1.

"Cả nh báo! Cả nh báo! Cả nh báo! Chỉ số run g độ ng của Giang Cận Ngôn giảm mạnh, nhiệm vụ của ký chủ sắp th ất bạ i!”

Tiếng máy móc the thé vang dội trong đầ u tôi, như thể có ai cầm loa phóng than h mà hét chói tai bên tai mình.

Khóe mi ệng tôi co gi ật.

Cái hệ thống rách này sao còn gấp hơn cả tôi nữa vậy? Sốt ru ột muốn đầ u th ai đấy à?

“Tao cả nh báo cái đầ u mà y ấy, không thấy hai cái đứa cẩu nam nữ kia đang đắm đuối nhìn nhau à?”

Hệ thống: “Cả nh báo! Cả nh báo! Cả nh báo!”

Tôi: ...

Thôi vậy, ti ên nữ không chấp đồ bỏ đi.

Tôi khoan h ta y trước ng ực, lạnh lù ng nhìn đôi cẩu nam nữ không xa kia đang tình cả m nồng nàn, đến mức tôi muốn ói hết bữa tối hôm qua ra.

Với cái bộ dạng này mà cũng xứng làm nam nữ chính?

“An h Cận Ngôn, hôm nay là ngày cưới của an h, em không nên tới, an h buông em ra đi…” Lâm Miên Miên kh óc đến nỗi như hoa lê trong mưa, nhưng thân thể lại cứ dính chặt lấy Giang Cận Ngôn.

“Miên Miên, giờ an h mới nhận ra người an h yêu là em, chỉ yêu mình em thôi. Em đừng đi.” Giang Cận Ngôn siết chặt Lâm Miên Miên như thể hai người bị keo dán chặt, không tách ra nổi.

“Nhưng… nhưng còn chị Tần Da o thì sao? Chị ấy mới là vị hôn thê của an h mà.”

Nữ chính hoa trắng nhỏ rụt rè ngẩng đầ u liếc tôi một cái, rồi lại cúi gằm mặ t, cắn môi.

Bị gọi tên, tôi lập tứ c trợn trắng mắ t.

Nhìn tôi làm gì? Gâ y thù chuốc oán đấy à?

Quả nhiên tên nam chính không có đầ u óc kia lập tứ c nổi đóa, chỉ ta y vào tôi mắ ng lớn: “Tần Da o, cô là đồ đàn bà ác độ c! Tôi chưa từng yêu cô, đính hôn với cô là bị ép! Người tôi th ật sự yêu chỉ có Miên Miên!”

Ồ hô! Mặ t dày đến cả nh giới mới rồi đấy.

Mấ y cái chỉ số run g độ ng tôi cày cho hắn chẳng là gì à? Cặn bã!

Tôi sải bước lên trước, trước mặ t bao nhiêu khách mời, tát cho Giang Cận Ngôn một cái nảy lử a.

Hắn ki nh ng ạc che mặ t: “Tần Da o, cô dám đá nh tôi?”

Bốp!

Tôi không nói nhiều, lại tát thêm cái nữa: “Đá nh an h đấy thì sao.”

“Cô th ật độ c ác…”

Bốp!

“Tần…”

[ - .]Bốp!

Thế là tôi tặng hắn hẳn ba cú bạt tai rá t mặ t, đến mức hắn chẳng dám hé ră ng nữa.

Lâm Miên Miên lập tứ c chạy tới chắn trước mặ t Giang Cận Ngôn, dáng vẻ yếu đuối như sắp gụ c ngã trong gió: “Chị Tần Da o, sao chị có thể đá nh an h Cận Ngôn?”

“Miên Miên, cô ta là người đàn bà độ c ác, đừng để ý đến cô ta.” Giang Cận Ngôn như thể sợ tôi sẽ độ ng ta y độ ng ch ân với Lâm Miên Miên, vội kéo cô ta ra sau lưng mình che chở.

Chậc chậc chậc, đúng là một đôi chó tình th âm nghĩa trọng.

Tôi cười khẩy, chẳng để cho Lâm Miên Miên ch út thể diện: “Tôi sao không thể đá nh hắn? Hắn là vị hôn phu của tôi, nga y trong lễ đính hôn lại ôm ấp người ph ụ nữ khác, đổi lại là cô, cô chịu được à?”

Lâm Miên Miên rơm rớm nư ớc mắ t, như con thỏ nhỏ bị kinh sợ: “Chị Tần Da o, chị đừng nói vậy… Em và an h Cận Ngôn chỉ là bạn bè thôi.”

“Miên Miên, bạn bè cái gì chứ, người an h yêu chỉ có em!” Giang Cận Ngôn nắm lấy vai cô ta, hai người lại một màn si tình đối mắ t.

Tôi: …

“Đừng gọi tôi là chị, mẹ tôi chỉ si nh mỗi mình tôi. Giang Cận Ngôn, tôi hỏi an h một câu thôi, lễ đính hôn hôm nay, an h còn định tiếp tục không?”

Tôi không muốn nhìn thêm hai cái thứ phiền phức này tiếp tục diễn tuồng ngược cẩu, mấ t kiên nhẫn nhìn thẳng vào bọn họ.

“Tần Da o, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ..."

“OK.” Tôi ngắt lời hắn, bước lên lễ đài, cầm mic lên: "Thưa các vị khách quý, mọi người đều thấy cả rồi đấy. Đại thiếu Giang trong lễ đính hôn của mình mà lại ôm ấp người ph ụ nữ khác, còn nói chỉ yêu cô ta thôi.”

“Th ật nực cười, trước đây hắn còn thề thốt nói chỉ yêu mình tôi.”

Tôi gắng nặn ra vài giọt nư ớc mắ t, cố làm ra vẻ đa u lò ng. Bên dưới lập tứ c xô n xa o bà n tá n, chỉ trỏ vào Giang Cận Ngôn và Lâm Miên Miên. Nga y cả cha mẹ hắn cũng tứ c đến biến sắc.

Tôi cong môi, tiếp tục: “Hắn chính là đồ cặn bã. Tôi thấy hắn bẩn, nên hủ y bỏ hôn ước. Ch úc Giang đại thiếu và Lâm Miên Miên trăm năm hạnh phúc.”

2.

Nói xong, tôi mặc kệ vẻ mặ t hai người kia, dứt khoát rời khỏi hi ện tr ường.

Trên đường về, giọng máy móc lạnh lẽo lại vang lên: “Ký chủ th ất bạ i trong nhiệm vụ công lược.”

Tôi vắt ch ân chữ ngũ, nhàn nhạt hừ một tiếng: “Không phải an h bảo tôi còn có thể công lược người khác sao? Thiếu gì đà n ôn g, không lẽ thiếu mỗi tên cặn bã Giang Cận Ngôn?”

Đúng vậy, tôi xuyên sách rồi, còn bị trói định với hệ thống.

Nam nữ chính trong sách là Giang Cận Ngôn và Lâm Miên Miên, còn Tần Da o tôi, chỉ là nữ phụ.

Vẫn là mô-típ cũ rích: sau khi bạ ch nguyệt quang của nam chính ra nư ớc ngoài, hắn bắ t đầ u thích nữ phụ, rồi tới ngày đính hôn thì bạ ch nguyệt quang trở về, hắn lập tứ c đá nữ phụ, quay về bên ánh tră ng kia. Cuối cùng nữ phụ là tôi thê thảm rơi vào kết cục bi th ương.

Biết rõ cốt truyện rồi, tôi chỉ muốn bái bai luôn cho xong. Nhưng hệ thống nói chỉ cần tôi công lược thành công một trong hai nhân vật chính, tôi sẽ có thể quay về thế giới th ật.

Giang Cận Ngôn không được thì… đổi người khác vậy.

Hệ thống im lặng một lúc rồi chậm rãi nói: "Vậy thì… ch úc ký chủ may mắn.”

Không hiểu sao, giọng hệ thống lúc ấy lại khàn khàn trầm thấp hơn bình thường. Giống như… giọng của một người đà n ôn g.

Nhưng tôi lập tứ c lắc đầ u, sao có thể chứ? Hệ thống thì làm gì có nhân dạng.

“Hệ thống, người tiếp theo tôi cần công lược là ai?"

Nếu biết ban đầ u đối tư ợng thứ hai là một ẩn số, tôi đã chẳng chọn tên Giang Cận Ngôn rồi.

“Đối tư ợng công lược… tè tè… xẹt… xẹt…”

Âm than h máy móc lạnh lù ng đột ngột vang lên một tràng tạp âm chói tai, sau đó hoàn toàn biến mấ t.

Thay vào đó, là giọng nam trầm khàn vang lên: “Đối tư ợng công lược thứ hai đã xu ất hiện. Ký chủ… chuẩn bị cho tốt đi."
17051

[FULL] Tôi là con gá i cưng của nhà họ Thẩm. Vậy mà trong hôn lễ của tôi, lại có một ả trà xan h dám mặc lễ phục cô dâu,...
24/07/2025

[FULL] Tôi là con gá i cưng của nhà họ Thẩm. Vậy mà trong hôn lễ của tôi, lại có một ả trà xan h dám mặc lễ phục cô dâu, rưng rưng nư ớc mắ t nhìn chồ ng mới cưới của tôi.

Sau đó, cô ta lại còn dám né m đồ dạc của tôi ra khỏi nhà. Chồ ng mới cưới của tôi, an h ch àng hàng xóm của chồ ng tôi,… đều ra mặ t bê nh vự c ả trà xan h kia.

Hừ, cọp không ra uy, các người xem tôi là Hello Kitty th ật đấy à?

Tôi muốn tát thì tát, muốn mắ ng thì mắ ng, một mình đồ sát tứ phương.

Hừ, Trà xan h? Đừng có lan h chan h với chế!

---

Khi tôi bước vào lễ đường trong bộ váy cưới, mắ t tôi nhìn thấy một cô gá i đứng trên ban công nhỏ ở tầng hai.

Cô ta cũng mặc một chiếc váy cưới trắng muốt không khác gì váy của tôi.

Không chỉ vậy, đôi mắ t đẹp của cô ta ướt đẫm lệ nhìn xuống ch ú rể hôm nay của tôi là Tạ Hành. Đồng th ời, Tạ Hành cũng ngước lên nhìn cô ta.

Th ật th âm tình.

Kh iến cho người đang làm cô dâu như tôi trông chẳng khác gì một ch ú hề.

Lúc này tôi khoác ta y bố mình, thế nên khi ông nắm c.h.ặ.t t.a.y thành nắm đ.ấ.m định nổi gi ận thì tôi đã kịp ngăn lại.

Tai tôi nghe được một người khách ngồi gần đó lẩm bẩm:

“Cô gá i đó là ai vậy? Dự lễ cưới mà lại ăn mặc giống hệt cô dâu, chẳng lịch sự ch út nào cả!”

Cô gá i ngồi bên cạnh người khách ấy kéo ta y cô ấy, thì thầm trả lời:

“Đó là con gá i nuôi mà Tạ Hành đã nuôi suốt mười tám năm, tình cả m giữa họ rất tốt!”

“Ai mà không biết cô ta có ý đồ gì, chỉ là bà cụ Tạ không ưa cô ta, buộc Tạ Hành phải chọn Thẩm Ngọc Thư làm con dâu.”

Cuối cùng, dưới ánh mắ t gi ám sá t của bà cụ Tạ, Tạ Hành miễn cư ỡng thu hồi ánh mắ t của mình.

Cô gá i mặc váy cưới đứng trên ban công nhỏ cũng bị người ta kéo xuống, bị ép thay váy khác rồi đến cạnh Tạ Hành.

Tôi mỉm cười khoác ta y bố mình tiến về phía trước, vẻ đoan trang của tôi hoàn toàn phù hợp với yêu cầu “tiểu thư khuê các” của bà cụ Tạ.

Nga y trước mặ t cô gá i đó, tôi để Tạ Hành đeo nhẫn cho mình, sau đó cùng thề nguyện dưới sự ch ứng kiến của mục sư.[ - .]

Tôi có thể thấy mắ t cô ta ngày càng đỏ lên, vẻ mặ t của Tạ Hành cũng không vui vẻ gì.

Tôi lạnh lù ng quan sát, ánh mắ t lóe lên ch út ch/âm b/iếm.

Đ/au lò ng vì cô ta à? Vậy thì tôi sẽ làm cho các người càng thêm khó chịu!

Nga y trước khi cô ta s/ụp đ/ổ, tôi liền nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ta, trên mặ t nở nụ cười thân thiện:

“Con là Tạ Viên phải không? Từ hôm nay mẹ chính là mẹ của con rồi.”

Mọi người bên dưới đều sữ/ng s/ờ, sau đó không kìm được bật cười. Tôi giữ nụ cười đoan trang, “hiền từ” nhìn cô ta:

“Người ta nói con gá i là tình nhân kiếp trước của bố, điều này hoàn toàn đúng với hai người nhỉ!”

Nói xong, trên mặ t tôi vẫn giữ nụ cười thân thiện, còn cô ta như bị l/ột tr/ần trước mọi người, bí mật sâu kín nhất trong lò ng bị tôi phơi bày ra.

Trước ánh mắ t tò mò của mọi người, cô ta xấ u hổ gi/ận d/ữ chạy ra ngoài.

Còn Tạ Hành đứng một bên thì bị tôi giữ chặt. Nụ cười trên môi tôi không hề giảm:

“Chồ ng à, vì sự hợp tác giữa nhà họ Tạ và nhà họ Thẩm, tôi khuyên an h nên tiếp tục cùng tôi đi mời rư/ợu.”

Nói xong, tôi thấy Tạ Hành trừng mắ t nhìn tôi đầy căm phẫn, thế nhưng an h ta chẳng thể làm gì khác là phải cố nén cơn gi ận và cùng tôi đi chào từng bàn khách.

Lễ cưới hoàn hảo kết th úc, đá nh dấu sự hợp tác giữa nhà họ Thẩm và nhà họ Tạ lên một tầ m cao mới.

Sau lễ cưới, Tạ Hành bận rộn với công việc hợp tác ở nư ớc ngoài của nhà họ Thẩm, không có th ời gian để cân bằng mối qu an hệ giữa vợ mới và con gá i nhỏ.

Vì vậy, tôi phải tự mình gi ải qu yết.
17058

[FULL] Tôi mặc chiếc váy ngắn mát mẻ, ngồi trên đùi ch ú nhỏ, định sẽ thổ lộ tình cả m.Nhưng an h chỉ nhẹ nhàng nhíu mà ...
24/07/2025

[FULL] Tôi mặc chiếc váy ngắn mát mẻ, ngồi trên đùi ch ú nhỏ, định sẽ thổ lộ tình cả m.

Nhưng an h chỉ nhẹ nhàng nhíu mà y, giọng lạnh như băng:

“Xuống đi.”

Về sau, tôi vẫn mặc chiếc váy ấy, cùng các an h trong trường khiêu vũ.

Vậy mà an h lại nga ng nhiên kéo tôi vào ph òng ngủ, ng ón ta y lướt nhẹ nơi gấu váy.

“Cháu ngoan, ch ú nuôi cháu bao lâu nay… th ật sự nghĩ là để người khác hưởng sao?”

Chiếc váy ấy, cuối cùng cũng tan rã trong ta y an h.

---

Tôi đứng trước cửa ra vào, nga y kh oảnh khắc kh óa cửa vừa được mở —

Tôi lao vào lò ng người đà n ôn g ấy.

“Ôm em đi, an h giống như đang ôm một cục bông mềm mại đấy nhé!”

Không khí bỗng trở nên tĩnh lặng đến kỳ lạ...

Khi tôi còn đang thắc mắc vì sao Phó Đình không đẩy tôi ra như mọi khi, thì một giọng cười khẽ vang lên bên trên đầ u.

“An h Đình ơi, nhà an h giờ còn có dị ch vụ… lao vào lò ng người khác như thế này à?”

Tôi gi ật mình buông ta y, lúc đó mới nhận ra — mình ôm nhầm người!

Niềm vui bất ngờ lập tứ c hóa nỗi ki nh ho àng.

Phó Đình đứng sau lưng người kia, ánh mắ t nhìn tôi lạnh như băng, vô cả m.

Cả m giác xấ u hổ dày đặc như một lớp keo quánh đặc, dán chặt từng nơ-ron trong đầ u, kh iến tôi cứng đờ đứng tại chỗ, ngơ ngác không biết phải làm gì.

Ngoài trời, mùa đông lạnh căm căm.

Tôi ỷ y trong nhà có sàn sưởi, liền thay chiếc áo croptop đen hồ ng khoe eo, cùng ch ân váy caro ngắn chưa quá đầ u gối.

Mái tó c búi đôi thấp tôi tỉ mỉ tạo kiểu cũng không còn tác dụng gì.

Người tôi ôm nhầm từ trên xuống dưới nhìn tôi một lượt.

“An h Đình ơi, bình thường an h chơi kiểu này trong nhà sao?”

Nga y khi ánh mắ t an h ta dừng lại chỗ nhạy cả m, Phó Đình bước tới che chắn, phủ áo khoác lấy người tôi.

An h bế tôi lên, ôm chặt rồi đi thẳng vào ph òng.

“Ch ân váy này của em, có thể ngắn hơn nữa không?”

An h đặt tôi xuống sofa, liếc đầy lạnh lù ng về phía gấu váy.

Tôi lí nhí “à” một tiếng, chưa kịp hiểu chuyện gì.

Ngước mắ t nhìn an h đầy thắc mắc:

“Ch ú nhỏ, ý ch ú là... nên ngắn hơn nữa phải không?”

Vừa nói, tôi giả bộ kéo váy lên thêm một ch út.

“Thế này hả?”

Nga y sau đó, ta y tôi bị an h chặn lại.

An h nhìn tôi chăm ch ú.

“Cố ý à?”

Sau vài giây nhìn nhau, cuối cùng tôi cũng lấy lại bì nh tĩ nh.

Mặ t đỏ bừng, tai nóng ran, tôi mím môi, lấy hết dũng khí nói:

“Ý ch ú là... cố tình qu yến rũ ch ú sao?”

“Phó Đình, vậy em hỏi... em có qu yến rũ được ch ú chưa?”

Ánh mắ t người đà n ôn g trước mặ t đột nhiên tối sầm.

“Em vừa gọi tôi là gì?”

Niềm vui nhỏ bé chưa kịp lan tỏa thì cổ áo tôi đã cả m thấy lạnh buốt.

Ta y an h từ từ vén lên...

Trước khi lớp vải xan h nhạt cuối cùng bị lộ ra, tôi không kìm được mà thốt:

“Ch ú nhỏ...”

Cuối cùng an h dừng ta y, khẽ nói:

“Cháu nhỏ à, đạo đứ c ch ú không cao đâu.”

“Nếu còn chọc ch ú nữa, dù có biến thành súc si nh, ch ú cũng sẽ dạy em một trận. Nghe chưa?”

Né m lại lời cả nh cáo nhẹ nhàng, an h tr ánh ánh mắ t tôi bước ra khỏi ph òng.

[ - .]Tôi để ý thấy khi an h rời đi, số ng lưng không còn thẳng như mọi ngày, hơi cong xuống.

Trước khi cánh cửa khép lại hoàn toàn, người đàn ôn g ki a vẫn đứng trong ph òng khách, ánh mắ t dừng lại trên lưng Phó Đình rồi chậm rãi nhìn xuống chỗ nào đó…

Nga y sau, mi ệng há hốc, cằm suýt rơi xuống đất.

“Đệch Phó Đình!”

“Mẹ nó, an h đúng là đồ… cầm th ú rồi!”

Phó Đình không đáp lời, lặng lẽ quay về ph òng.

Khi tôi kể chuyện này cho Tiểu Diệp — cô bạn chưa từng yêu ai giống tôi — nó hét lên như con chuột chũi bị đạ p trú ng đuôi.

Tôi nghe giọng nó kích độ ng trong tin nhắn thoại:

“Trời ơi! An h ta chắc chắn cũng thích mà y đó!! Không thì tại sao phải phản ứng lại mà y chứ!! Đà n ôn g lớn tu ổi rất sĩ diện! Tỏ tình đi! Trăm phần trăm đậu luôn!!!”

Tôi siết chặt nắm ta y, th ật sự tin lời nói mê mẩn ấy.

Nghiêm túc gật đầ u đồng ý.

Tôi lục trong tủ lạnh mini trong ph òng, rút ra chai rư ợu Baileys nhỏ từng mua trước đó.

Ừ ực ừ ực, uống liền mấ y ngụm để lấy can đảm.

Nhưng hình như… tôi uống hơi quá ta y rồi.

Khi tôi đẩy cửa bước ra, đầ u óc vẫn quay cuồng.

Dự định đợi bạn của Phó Đình về hết mới nói chuyện.

Nhưng men rư ợu thì không chờ ai cả.

Không biết từ lúc nào, lại có thêm hai người đến.

Trong ph òng khách, Phó Đình và ba người bạn ngồi trên sofa, trò chuyện gì đó.

Tôi bước tới, ch ân bước lo ạng choạng.

“Ui chà, an h Đình ơi, con bé nhà an h sa y rồi kìa!”

Nghe thế, tôi quay đầ u nhìn người vừa nói, nghiêm túc đáp từng chữ:

“Tôi không còn là con nít nữa, ba tháng nữa tôi tròn hai mươi.”

Người đó không để ý lời tôi, bật cười lớn hơn.

Tôi đi thẳng tới trước mặ t Phó Đình, dừng lại.

Ánh mắ t hai người gặp nhau trong một giây, tôi liền trèo lên ngồi vào lò ng an h.

Hành độ ng đó kh iến cả căn ph òng c.h.ế.t lặng.

Phó Đình đỡ lấy lưng tôi, sợ tôi nghiêng ngả té ngã.

Giọng an h hơi trầm:

“Sa y rồi à, quậy hả?”

Tôi lắc đầ u, hai ta y ôm cổ an h, ghé sát lại gần.

Đằng sau là những tiếng ồn ào náo độ ng:

“Má ơi… chuyện gì đây??”

“Chẳng lẽ an h Đình không phải nuôi cháu mà là...”

Khuôn mặ t Phó Đình lạnh hẳn đi.

Tôi mím môi, toàn thân phảng phất mùi rư ợu Baileys ngọt ngào.

Giọng nói ngấm rư ợu mềm mại hơn thường ngày.

“Em thích an h, Phó Đình.”

Không khí xun g quan h tịch lặng như tờ.

Phó Đình buông ta y đang đỡ tôi.

An h cúi mắ t, không biểu cả m, nhẹ nhàng từ ch ối:
16643

Address

Da Nang

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Sen Lơ Ngơ posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Sen Lơ Ngơ:

Share