Yêu Gia Đình

  • Home
  • Yêu Gia Đình

Yêu Gia Đình Chia sẻ thông tin hữu ích, gắn kết bạn bè bốn phương

Lương hưu tận 40 triệu đồng/tháng nhưng gặp thông gia chỉ nói 10 triệu, về nhà, tôi sững sờ với câu nói của con dâu... Ô...
21/07/2025

Lương hưu tận 40 triệu đồng/tháng nhưng gặp thông gia chỉ nói 10 triệu, về nhà, tôi sững sờ với câu nói của con dâu...
Ông Lý đã nghỉ hưu ở tuổi 62 với lương 40 triệu đồng/tháng. Tuần trước, con trai đưa ông tới gặp thông gia để nói chuyện về kế hoạch cưới hỏi sắp tới. Buổi gặp mặt diễn ra tại một nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố. Gia đình thông gia là một gia đình có tiếng trong ngành kinh doanh bất động sản. Không khí buổi gặp ban đầu khá thân thiện, với những câu chuyện về cuộc sống và các món ăn trên bàn. Tuy nhiên, khi cuộc trò chuyện chuyển sang chủ đề tài chính, bố của cô dâu bất ngờ hỏi ông Lý: “Ông thông gia này, ương hưu của ông mỗi tháng được bao nhiêu? Có đủ để hỗ trợ cho đám cưới của bọn trẻ không?”
Câu hỏi khiến ông Lý hơi sữ/ng ngư/ời. Ngay lập tức ông nghĩ rằng nói thấp đi một chút sẽ tránh được những câu hỏi dò xét thêm hoặc những kỳ vọng không cần thiết. Câu trả lời "10 triệu" của ông khiến không khí bàn ăn trở nên lặng đi trong chốc lát. Thông gia gật gù, không hỏi thêm. Tuy nhiên, ánh mắt củamẹ cô dâu thoáng chút thất vọng.
Khi về nhà sau buổi gặp mặt, ông Lý đang định pha một ấm trà, thì điện thoại bỗng rung lên. Một tin nhắn từ con dâu tương lai, Lan Lan, hiện lên trên màn hình... 👇 ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN

Ra khỏi t;òa sau 7 năm hôn nhân kết thúc, tôi tưởng như đã buông được tất cả… cho đến khi một cuộc điện thoại khiến tôi ...
21/07/2025

Ra khỏi t;òa sau 7 năm hôn nhân kết thúc, tôi tưởng như đã buông được tất cả… cho đến khi một cuộc điện thoại khiến tôi đứng lặng giữa phố đông.”
Sáng nay, tôi và anh – chồng cũ – vừa rời khỏi phòng x;ử á;n. Tờ giấy ly hôn với hai chữ ký ngay ngắn đánh dấu hồi kết của 7 năm từng gọi là vợ chồng. Không nước mắt. Không cãi vã. Không hận thù. Chỉ còn lại một sự mệt mỏi kéo dài, âm ỉ đến cạn khô cả cảm xúc.
Những ngày cuối cùng bên nhau chẳng có trận cãi vã nào nổ ra, nhưng im lặng lại là thứ gi/ết ch/ết mọi thứ. Anh thường xuyên về muộn, đi đâu tôi không rõ, và cũng chẳng buồn hỏi nữa. Trong mỗi bữa cơm, thay vì lời trò chuyện, chỉ còn tiếng chén đũa va vào nhau lách cách. Còn tôi thì đâm ra cáu bẳn, khô khan – tối đến là lặng lẽ đóng cửa phòng như một cách rút lui khỏi cuộc sống chung đầy ngột ngạt.
Không có kẻ thứ ba, không có sự phản bội hay những màn giận dữ kịch tính thường thấy trong các câu chuyện tan vỡ. Chúng tôi cứ thế, sống bên nhau như hai người dưng ở trọ cùng nhà. Cho đến một buổi chiều, tôi khẽ nói: “Hay là mình ly hôn đi?” Và anh chỉ gật đầu: “Ừ.” Không thêm lời nào.
Anh bảo sẽ chuyển cho tôi 3 tỷ – không gọi là chia tài sản, mà là “khoản bù đắp” cho 7 năm thanh xuân đã trôi qua. Tôi không hỏi lý do, không tra vấn. Với tôi, 3 tỷ là đủ để bắt đầu lại, tự do và độc lập – những điều tôi đã đánh mất trong cuộc hôn nhân này.
Phiên tòa diễn ra chóng vánh. Không cần níu kéo. Không ai giành quyền nuôi con – vì chúng tôi đâu có con. Mọi thứ nhẹ tênh, yên lặng đến đáng sợ. Khi bước ra khỏi phòng xử án, tôi không ngờ lòng mình lại nhẹ nhõm đến vậy. Không phải hạnh phúc, cũng không hẳn buồn đau. Chỉ là một cảm giác như vừa tháo được cái gông đeo trên cổ đã quá lâu.
Anh nhìn tôi một lần cuối, ánh mắt không đọc được điều gì. Rồi anh quay đi, không ngoái lại. Mọi thứ tưởng chừng đã khép lại ở đó.
Tôi đứng trước cổng tòa, tay vẫn cầm tập hồ sơ. Gió lùa nhẹ qua mái tóc rối, lòng tôi dần thả lỏng.
Rồi điện thoại reo lên.
Là em trai tôi gọi.
Tôi vừa bắt máy, chưa kịp mở lời, giọng nó đã vang lên gấp gáp:
– “Chị ly hôn xong chưa? Nhận được bao nhiêu rồi?”
Tôi chết sững.
Cảm giác nhẹ nhõm vừa chớm thoáng qua phút trước… lập tức tan biến...Xem tiếp trong bình luận 👇👇👇

Lớp tôi học thạc sĩ hết môn đi thầy 1 triệu gọi là tri ân thầy về bóc phong bì rồi trả lại, cho đến lúc lớp tôi đi 5 tri...
21/07/2025

Lớp tôi học thạc sĩ hết môn đi thầy 1 triệu gọi là tri ân thầy về bóc phong bì rồi trả lại, cho đến lúc lớp tôi đi 5 triệu thì phản ứng của thầy lạ lắm, bữa liên hoan bị vạch mặt giữa bàn dân thiên hạ..
Lớp tôi học thạc sĩ tại chức, ban ngày đi làm, tối đi học, ai nấy đều oải nhưng chẳng ai dám lơ là. Mỗi lần hết môn, lớp trưởng lại lo chu đáo: bó hoa, vài câu phát biểu cảm động, và dĩ nhiên… một phong bì nhỏ xinh.
Lần đầu, lớp tôi tri ân thầy 1 triệu. Lớp cũng bàn tính mãi mới gom được – ai cũng than kinh tế khó khăn. Hôm đó, lớp trưởng trao phong bì sau khi kết thúc bài giảng cuối. Thầy nở nụ cười nhẹ, bảo:
– "Ôi, khách sáo quá… thôi thì tôi nhận cho các anh chị vui."
Nhưng vừa về đến nhà, thầy bóc phong bì ngay trước mặt lớp phó (lúc đó đang chờ xin chữ ký vào bảng điểm). Thầy cầm tiền, đếm như thể kiểm tra tờ nào bị rách. Đếm xong, thầy im lặng. Tối đó, thầy nhắn tin cho lớp trưởng một câu cụt lủn:
"Thế này là chưa đúng mặt bằng chung đâu."
Cả lớp ch/ết lặng. Có người giận, có người sợ… Cuối cùng, lớp trưởng đành xin lỗi rồi nói khéo:
– “Dạ, để lần sau lớp em rút kinh nghiệm.”
Lần sau, đến môn học mới. Cả lớp quyết chơi lớn: 5 triệu. Đến buổi cuối, vẫn là bài phát biểu “truyền thống” của lớp trưởng, vẫn bó hoa kia… Nhưng lần này, thầy cười tươi hẳn. Sau khi nhận phong bì, thầy thậm chí còn ở lại thêm 30 phút chỉ để hướng dẫn cách làm tiểu luận chi tiết từng dòng.
Ra đến cửa, thầy còn vỗ vai lớp trưởng, nói nhỏ:
– “Học thạc sĩ mà ứng xử thế này thì mới xứng là học trò của tôi.”
Từ đó, lớp tôi truyền miệng nhau một câu như châm ngôn:
“Thầy nào tri thức bao nhiêu… thì phong bì bấy nhiêu.”
Nhưng có điều kỳ l/ạ. Lần đó, nhóm bạn tôi trong lớp – toàn dân làm báo, làm truyền thông – vô tình phát hiện... lớp bên cạnh cùng học với thầy đó, cũng tri ân 5 triệu, nhưng được “bồi dưỡng” thêm cả bộ tài liệu nội bộ, đề thi cũ, thậm chí cả gợi ý tiểu luận mẫu.
Lớp tôi tức tốc gửi thêm… 2 triệu nữa, gọi là “bổ sung tình cảm”.
Thầy lại cười, nhẹ nhàng nhắn:
“Các em hiểu ý thầy là tốt rồi.”
Từ ấy, mỗi lần thầy bước vào lớp, chẳng ai còn quan tâm bài giảng nữa. Tất cả chỉ lăn tăn:
“Lần này, bao nhiêu thì vừa đủ?”..................Xem thêm tại bình luận ĐẦU TIÊN 👇👇

Thuyền viên tàu Vịnh Xanh 58 á/m ả/nh với lời từ biệt 'thôi chào anh em, tôi đi' anh đuối sức, tự buông tay, có lẽ anh ấ...
21/07/2025

Thuyền viên tàu Vịnh Xanh 58 á/m ả/nh với lời từ biệt 'thôi chào anh em, tôi đi' anh đuối sức, tự buông tay, có lẽ anh ấy quá mệt khi lặn từ trong tàu ra khỏi mặt nước…. Xem tiếp trong bình luận

nghỉ sau bao năm vất vả – lại trở thành khởi đầu cho một b;i k;ịch không thể nào xóa nhòa…Ông Bình, người đàn ông gầy gò...
21/07/2025

nghỉ sau bao năm vất vả – lại trở thành khởi đầu cho một b;i k;ịch không thể nào xóa nhòa…
Ông Bình, người đàn ông gầy gò với làn da rám nắng, cả cuộc đời gắn bó cùng chiếc xe ôm cũ kỹ len lỏi trên những con phố chật hẹp của Hà Nội. Bên cạnh ông là bà Lan, vợ ông, người phụ nữ với đôi tay chai sần vì năm tháng miệt mài cùng chiếc chổi và xe rác, lặng thầm giữ cho phố phường Thủ đô sạch đẹp từng ngày. Họ không có gì ngoài tình yêu dành cho hai đứa con: Nam – cậu con trai cả đang bước vào kỳ thi đại học, và bé Hà – cô con gái út lanh lợi, trong trẻo như nắng sớm.
Thấu hiểu nỗi nhọc nhằn và quyết tâm âm thầm của Nam trong suốt những năm dài đèn sách, ông Bình đã hứa với con: nếu Nam đỗ đại học, cả nhà sẽ có một chuyến du lịch Hạ Long – ước mơ mà gia đình ông bà ấp ủ bấy lâu, như một phần thưởng cho con, và cũng là dịp để cả nhà có những khoảnh khắc bình yên bên nhau.
Ngày Nam nhận được giấy báo trúng tuyển, căn nhà nhỏ như vỡ òa trong tiếng reo hò hạnh phúc. Ông Bình nén xúc động, hứa thực hiện đúng lời đã nói dù phải chắt bóp đến từng đồng. Cả gia đình bận rộn chuẩn bị: Nam hồi hộp tưởng tượng vẻ kỳ vĩ của Vịnh Hạ Long qua những trang sách địa lý; bé Hà thì tíu tít hỏi mãi về các hòn đảo đá vôi, về truyền thuyết nàng tiên cá, và những chiếc thuyền buồm cổ tích.
Và rồi ngày đó cũng đến – ngày mà cả gia đình cùng đặt chân lên du thuyền trên vịnh. Trong ánh nắng dịu dàng buổi sớm, ông Bình nắm chặt tay vợ, bà Lan khẽ tựa đầu vào vai chồng, mỉm cười nhìn sóng nước xanh thẳm trải dài đến chân trời. Nam và Hà đứng sát nhau nơi lan can, ngắm nhìn những dãy núi đá vôi sừng sững mọc lên giữa biển như những lâu đài cổ kính.
Thế nhưng, niềm hạnh phúc ấy chẳng kéo dài được bao lâu.
Khi con tàu vẫn đang lướt êm trên mặt nước, bầu trời trong xanh bất chợt chuyển màu xám xịt. Những đám mây đen kéo đến dày đặc như tấm màn tang phủ xuống không trung. Gió nổi lên từng cơn dữ dội, rồi mưa trút xuống như thác. Mặt biển vốn hiền hòa giờ hóa cuồng nộ, những con sóng cao và mạnh mẽ thi nhau đập vào mạn tàu, khiến con thuyền rung lắc dữ dội.
Tiếng la hét hoảng loạn vang vọng khắp nơi. Hành khách chạy tán loạn, cố tìm nơi trú. Bé Hà òa khóc trong vòng tay mẹ. Nam loạng choạng giữa cơn chao đảo, hét lên gọi bố mẹ và em gái, nhưng tiếng cậu lập tức bị gió bão nuốt chửng.
Một con sóng khổng lồ bất ngờ ập đến từ phía mạn phải, đập mạnh vào thân tàu như một cú đấm trời giáng, khiến cả con tàu nghiêng hẳn về một bên. Những tiếng răng rắc của kim loại vặn xoắn vang lên. Mọi thứ chao đảo, lộn nhào. Một phần boong tàu bị nước nhấn chìm. Những tiếng kêu thất thanh ngày một thưa dần trong tiếng gió rít và sóng gầm.
Nam cố gắng bám vào một chiếc ghế gỗ trôi nổi, toàn thân ướt sũng và run rẩy vì lạnh. Nước mặn tràn vào miệng, vào mũi, khiến cậu nghẹn thở. Cậu tuyệt vọng quay cuồng giữa biển khơi, trong làn mưa mịt mù, miệng vẫn cố gào tên người thân:
“Bố ơi! Mẹ ơi! Em Hà đâu rồi!?” ....Xem tiếp trong bình luận 👇👇

“Anh Hải ơi… c/ứu em… em không th;ở được nữa rồi…” – tiếng k/êu yếu ớt vang lên giữa màn mưa gió. Anh gào khóc tuyệt vọn...
20/07/2025

“Anh Hải ơi… c/ứu em… em không th;ở được nữa rồi…” – tiếng k/êu yếu ớt vang lên giữa màn mưa gió. Anh gào khóc tuyệt vọng, vùng vẫy giữa biển nước mênh mông, đôi mắt đỏ hoe dõi theo những thân ảnh thân yêu lần lượt chìm nghỉm vào làn sóng dữ. Tám người – cả đại gia đình anh – đang dần biến mất trong dòng nước lạnh lẽo. Anh đã cố gắng cứu lấy những người khác, đã giành giật từng mạng sống từ tay tử thần, nhưng… chính gia đình anh… lại là những người anh không thể giữ.
Chỉ mới vài giờ trước thôi, mọi thứ còn bình yên như mộng. Một buổi chiều cuối tuần dịu dàng, ánh nắng vàng rót nhẹ xuống mặt vịnh Hạ Long như mật ngọt. Bầu trời cao trong, từng cụm mây lững lờ trôi như bông gòn, biển thì xanh êm ả như đang ru ngủ. Trên chiếc du thuyền sang trọng, gia đình ông bà Nam rạng rỡ hạnh phúc – đây là chuyến đi được cả nhà mong chờ từ rất lâu, là món quà đặc biệt dành cho những tháng năm yêu thương đong đầy.
Tám người – tám mảnh ghép của một đại gia đình sum vầy. Có ông bà Nam đã ngoài bảy mươi, tóc bạc trắng như mây trời, vẫn nắm tay nhau ngồi nơi boong tàu, ánh mắt ánh lên sự viên mãn. Có Hải – người con trai trưởng điềm đạm, luôn là điểm tựa lặng lẽ và vững vàng cho cả nhà. Bên cạnh anh là cô em gái út Lan, tinh nghịch và hồn nhiên, ríu rít kể chuyện không dứt. Hai cô em gái khác – Thu và Hương – tay trong tay ngắm nhìn những dãy đảo đá vôi kỳ vĩ, ánh mắt long lanh như gương phản chiếu trời xanh. Ông bà Bình, bố mẹ của Hải, dựa vai vào nhau, gương mặt ánh lên hạnh phúc khi nhìn các con quây quần bên cạnh.
Và có cả Quỳnh – người con gái mà Hải yêu thương nhất. Quỳnh dịu dàng, nền nã như một nhành hoa giữa trời biển mênh mông. Họ đã bên nhau gần ba năm, tình yêu êm đềm như gió biển. Hải đã mơ về một mái ấm, về một ngôi nhà tràn ngập tiếng cười, tiếng trẻ thơ bi bô gọi mẹ gọi cha. Sau chuyến đi này, hai người sẽ tổ chức lễ cưới – đánh dấu khởi đầu cho hành trình dài phía trước.
Nhưng biển cả luôn ẩn chứa những điều không thể lường trước.
Khi hoàng hôn vừa buông, những cụm mây đen từ phía xa bất ngờ kéo đến, vần vũ như đàn chim báo bão. Gió nổi lên từng cơn dữ dội, sóng bắt đầu gầm lên, cuộn trào đập vào mạn tàu. Chiếc du thuyền lộng lẫy khi nãy giờ lắc lư chao đảo như chiếc lá giữa biển khơi. Tiếng người hoảng loạn vang khắp nơi, hành khách chạy tán loạn, ánh mắt ai cũng hằn lên nỗi sợ hãi.
Rồi bất ngờ, một cơn gió xoáy khổng lồ như từ đâu ập tới, quất mạnh vào thân tàu. Tiếng rít ghê rợn xé không trung, rồi “rầm” – chiếc du thuyền nặng hàng tấn bị quật ngã như một món đồ chơi. Mọi người bị hất văng ra ngoài, rơi xuống lòng biển lạnh buốt trong tiếng thét xé lòng.
Màn đêm như nuốt trọn tất cả.
Người với người quờ quạng tìm nhau trong tuyệt vọng, tiếng kêu cứu chìm lẫn trong tiếng sóng. Hải ngoi lên giữa làn nước mặn chát, mắt đảo điên tìm kiếm. Anh thấy Lan – em gái nhỏ đang vật lộn – lao tới kéo em vào. Rồi một người khác. Một bàn tay chìa ra – anh nắm lấy. Nhưng tiếng gọi sau lưng làm tim anh thắt lại: “Anh Hải ơi… cứu em…”
Anh quay lại. Quỳnh. Cô đang bị sóng cuốn trôi đi, đôi tay giơ lên yếu ớt, mái tóc ướt sũng dính vào mặt. Hải vùng vẫy bơi tới. Chỉ một chút nữa thôi. Một chút nữa thôi…
Nhưng biển không để cho anh kịp.....Xem tiếp trong bình luận

Sau này… con sẽ không đòi đi Hạ Long nữa… Sao mọi người chưa về… Ngoài biển… có vui đâu…”Ngày 20 tháng 7 năm 2025, vịnh ...
20/07/2025

Sau này… con sẽ không đòi đi Hạ Long nữa… Sao mọi người chưa về… Ngoài biển… có vui đâu…”
Ngày 20 tháng 7 năm 2025, vịnh Hạ Long rực rỡ dưới ánh nắng chói chang của mùa hè, mặt nước xanh ngắt lấp lánh ánh vàng, thu hút hàng trăm du khách đổ về. Trên con tàu du lịch rẽ sóng êm ả, Minh đứng ở mũi tàu, mê mẩn chụp ảnh những hòn đảo đá vôi kỳ vĩ như trong tranh. Anh Nam – anh trai cậu, một kỹ sư hàng hải – vỗ vai trêu:
– Coi chừng sóng cuốn đi đấy, nhóc!
Trên boong, chị Lan lúi húi chuẩn bị bữa trưa, sắp những miếng trái cây tươi vào đĩa, còn anh Hùng – người thủy thủ già – ngồi kể chuyện rôm rả về những chuyến đi biển ngày xưa. Không khí rộn ràng, tràn ngập tiếng cười. Không ai ngờ rằng, bi kịch đang lặng lẽ rình rập trong từng cơn gió lặng.
Chiều xuống bất ngờ. Trời sầm lại, mây đen ùn ùn kéo tới, gió rít qua khe tàu như tiếng thét lạnh lẽo. Biển nổi sóng lớn, đập liên hồi vào mạn. Thuyền trưởng cố gắng trấn an hành khách, giọng lạc đi trong tiếng gió:
– Mọi người bình tĩnh… chỉ là mưa giông thoáng qua thôi…
Nhưng chưa kịp phát áo phao, thì một tiếng n/ổ ch/át ch/úa vang lên từ khoang máy, như x;é t;oạc không gian. Con tàu rung mạnh, chao nghiêng dữ dội. Nước tràn vào khoang dưới như thác đổ. Mọi người hoảng loạn g/ào th/ét, tiếng chân dẫm đạp, tiếng gọi nhau dồn dập như cơn ác mộng.
Minh bị hất văng khỏi mũi tàu, rơi thẳng xuống mặt biển lạnh buốt. Cậu vùng vẫy trong hoảng loạn, cố ngoi lên giữa bóng tối, miệng liên tục kêu:
– Bố ơi! Mẹ ơi! Anh Nam ơi!
Nhưng đáp lại chỉ là tiếng sóng g/ào, tiếng người kêu c;;ứu rồi im bặt, từng tiếng, từng tiếng một.
Cậu chới với giữa làn nước đen đặc, may mắn bám được vào một mảnh gỗ trôi nổi – chính là phần bàn ăn khi nãy còn nguyên trên boong. Mặt cậu tím tái, tay run rẩy, đôi mắt phờ phạc nhìn xung quanh: những cánh tay vẫy vùng trong vô vọng, những khuôn mặt kinh hãi rồi chìm dần trong sóng.
Minh gào lên, cổ họng kh/ản đ/ặc:
– Bố ơi! Mẹ ơi! Anh ơi! Ở đâu rồi!
Không một ai trả lời.
Vài giờ sau, đội cứu hộ tiếp cận. Trên xuồng, Minh được kéo lên – ướt sũng, kiệt sức, đôi tay vẫn bấu chặt vào mảnh gỗ như không dám buông. Cậu ngã quỵ trong lòng người lính, đôi mắt đỏ hoe.....Xem tiếp trong bình luận 👇👇👇

Từ Bắc Ninh, người cha trẻ cùng hai con nhỏ háo hức lên đường tới Hạ Long (Quảng Ninh) để tận hưởng kỳ nghỉ hè đầu tiên ...
20/07/2025

Từ Bắc Ninh, người cha trẻ cùng hai con nhỏ háo hức lên đường tới Hạ Long (Quảng Ninh) để tận hưởng kỳ nghỉ hè đầu tiên — và không ai ngờ, cũng là kỳ nghỉ cuối cùng. “Mẹ nó ơi… anh xin lỗi… anh không cứu được các con…” – lời cuối cùng anh thì thầm trong tuyệt vọng, để rồi sau đó là cuộc điện thoại khiến cả gia đình đổ sụp.
Sáng sớm tinh mơ, Bắc Ninh vẫn còn chìm trong làn sương mỏng. Anh Hùng dắt theo hai đứa con nhỏ, một tay ôm balo, tay kia nắm chặt tay con, lòng đầy háo hức. Sau nhiều tháng trời làm lụng vất vả, cuối cùng anh cũng có thể đưa các con đi du lịch — món quà nhỏ cho tuổi thơ của chúng. Hạ Long là điểm đến trong mơ của cả ba cha con – một vùng biển mà họ chưa từng đặt chân đến.
Trên xe, anh gọi về cho vợ, giọng vui như trẻ nhỏ:
– Mẹ nó ơi, chiều nay ba cha con tới nơi rồi! Mai đi thăm vịnh nhé!
Chị cười dịu dàng qua điện thoại:
– Ừ, nhớ giữ gìn cho mấy bố con đấy nhé!
Hôm sau, trời Hạ Long rực rỡ, biển xanh ngắt, nắng trải vàng như rót mật. Cả ba cha con háo hức bước lên một chiếc thuyền du lịch nhỏ để ra vịnh. Đứa lớn bảy tuổi liên tục chỉ tay:
– Ba ơi, kia có phải là hòn Gà Chọi không?
Còn đứa bé ba tuổi thì cười khúc khích, mái tóc lất phất trong làn gió biển mặn mà. Anh Hùng tranh thủ ghi lại những khoảnh khắc hạnh phúc ấy bằng vài bức ảnh — những tấm hình mà anh nghĩ sẽ in ra, đóng khung treo ở phòng khách khi về nhà.
Không ai ngờ, đó là những bức ảnh cuối cùng.
Gần trưa, thời tiết bỗng trở mặt. Gió từ ngoài khơi bắt đầu gào lên, mặt biển nổi sóng. Trời tối sầm, những đợt gió mạnh ập tới dồn dập. Người lái thuyền hoảng hốt quay đầu, định đưa thuyền trở vào bờ, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Một con sóng dữ bất ngờ ập đến, nhấn chìm chiếc thuyền nhỏ bé.
Tiếng la hét, tiếng kêu cứu vang lên hỗn loạn giữa sóng gió. Anh Hùng cố hết sức ôm chặt hai con vào lòng, vùng vẫy giữa dòng nước lạnh buốt, từng nhịp đạp chân là từng nhịp sinh tồn. Nhưng sóng to, gió lớn, anh chỉ có hai tay – còn con thì có tới hai đứa. Một tay ôm con bé, tay còn lại quờ quạng níu lấy thằng anh.
Đứa nhỏ hoảng loạn gào khóc, đứa lớn gọi thất thanh:
– Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Anh Hùng gần như kiệt sức. Trong khoảnh khắc cuối cùng, khi hơi thở cạn dần, anh chỉ kịp thì thầm trong lòng nước, giọng vỡ ra giữa từng ngụm mặn chát:
– Mẹ nó ơi… anh xin lỗi… anh không cứu được các con...
Ba tiếng sau, đội cứu hộ .tới v;ớt được ......................ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN đầu tiên 👇 👇

Gia đình 8 người hào hứng cho chuyến đi Hạ Long, nào ngờ mưa giống ập đến, chiếc tàu du lịch bị l;:ật và giây phút s/inh...
20/07/2025

Gia đình 8 người hào hứng cho chuyến đi Hạ Long, nào ngờ mưa giống ập đến, chiếc tàu du lịch bị l;:ật và giây phút s/inh t/ử: Con thoát đi, mẹ mệt lắm rồi...
Gia đình tám người của Nam – bố mẹ, anh chị em, và cô bạn gái Linh đã háo hức chuẩn bị cho chuyến đi Hạ Long từ nhiều tháng trước. Họ tưởng tượng về những ngày nắng vàng rực rỡ, làn nước trong xanh của vịnh, và những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau trên con tàu du lịch lướt qua những hòn đảo đá vôi kỳ vĩ. Nam, chàng trai 25 tuổi, là người khởi xướng chuyến đi này. Anh muốn tạo một kỷ niệm đẹp cho cả gia đình, nhất là khi mẹ anh, bà Lan, đã nhiều năm không được đi đâu xa vì sức khỏe yếu. Linh, bạn gái anh, cũng hào hứng không kém, liên tục gửi ảnh các hang động và bãi biển để cả nhà cùng mơ mộng.
Chiều hôm ấy, con tàu lướt đi được khoảng một giờ thì trời đột nhiên tối sầm. Gió rít mạnh, sóng bắt đầu đánh vào mạn tàu. Mưa trút xuống như thác, lạnh buốt, làm tầm nhìn mờ mịt. Tiếng loa trên tàu vang lên, giọng hướng dẫn viên run run: “Mọi người giữ chặt, tàu đang gặp sóng lớn!”
Chỉ trong tích tắc, một con sóng khổng lồ ập đến. Tàu nghiêng mạnh, rồi lật úp. Nước biển lạnh buốt tràn vào, cuốn mọi người vào dòng xoáy. Nam bám được vào một mảnh gỗ, hoảng loạn tìm kiếm người thân. Anh nghe thấy tiếng mẹ hét lên từ xa:
- Nam! Thoát đi con, mẹ không thở nổi nữa rồi!
Anh ngoảnh lại, chỉ thấy bóng dáng mẹ chìm dần trong dòng nước đục ngầu. Anh lao tới, nhưng sóng đẩy anh ra xa. “Mẹ!” – tiếng gào của Nam hòa vào tiếng gió rít.........Xem tiếp tại bình luận ĐẦU TIÊN 👇

Từ Bắc Ninh, người cha trẻ cùng hai con nhỏ háo hức lên đường tới Hạ Long (Quảng Ninh) để tận hưởng kỳ nghỉ hè đầu tiên ...
20/07/2025

Từ Bắc Ninh, người cha trẻ cùng hai con nhỏ háo hức lên đường tới Hạ Long (Quảng Ninh) để tận hưởng kỳ nghỉ hè đầu tiên — và không ai ngờ, cũng là kỳ nghỉ cuối cùng. “Mẹ nó ơi… anh xin lỗi… anh không cứu được các con…” – lời cuối cùng anh thì thầm trong tuyệt vọng, để rồi sau đó là cuộc điện thoại khiến cả gia đình đổ sụp.
Sáng sớm tinh mơ, Bắc Ninh vẫn còn chìm trong làn sương mỏng. Anh Hùng dắt theo hai đứa con nhỏ, một tay ôm balo, tay kia nắm chặt tay con, lòng đầy háo hức. Sau nhiều tháng trời làm lụng vất vả, cuối cùng anh cũng có thể đưa các con đi du lịch — món quà nhỏ cho tuổi thơ của chúng. Hạ Long là điểm đến trong mơ của cả ba cha con – một vùng biển mà họ chưa từng đặt chân đến.
Trên xe, anh gọi về cho vợ, giọng vui như trẻ nhỏ:
– Mẹ nó ơi, chiều nay ba cha con tới nơi rồi! Mai đi thăm vịnh nhé!
Chị cười dịu dàng qua điện thoại:
– Ừ, nhớ giữ gìn cho mấy bố con đấy nhé!
Hôm sau, trời Hạ Long rực rỡ, biển xanh ngắt, nắng trải vàng như rót mật. Cả ba cha con háo hức bước lên một chiếc thuyền du lịch nhỏ để ra vịnh. Đứa lớn bảy tuổi liên tục chỉ tay:
– Ba ơi, kia có phải là hòn Gà Chọi không?
Còn đứa bé ba tuổi thì cười khúc khích, mái tóc lất phất trong làn gió biển mặn mà. Anh Hùng tranh thủ ghi lại những khoảnh khắc hạnh phúc ấy bằng vài bức ảnh — những tấm hình mà anh nghĩ sẽ in ra, đóng khung treo ở phòng khách khi về nhà.
Không ai ngờ, đó là những bức ảnh cuối cùng.
Gần trưa, thời tiết bỗng trở mặt. Gió từ ngoài khơi bắt đầu gào lên, mặt biển nổi sóng. Trời tối sầm, những đợt gió mạnh ập tới dồn dập. Người lái thuyền hoảng hốt quay đầu, định đưa thuyền trở vào bờ, nhưng mọi thứ đã quá muộn. Một con sóng dữ bất ngờ ập đến, nhấn chìm chiếc thuyền nhỏ bé.
Tiếng la hét, tiếng kêu cứu vang lên hỗn loạn giữa sóng gió. Anh Hùng cố hết sức ôm chặt hai con vào lòng, vùng vẫy giữa dòng nước lạnh buốt, từng nhịp đạp chân là từng nhịp sinh tồn. Nhưng sóng to, gió lớn, anh chỉ có hai tay – còn con thì có tới hai đứa. Một tay ôm con bé, tay còn lại quờ quạng níu lấy thằng anh.
Đứa nhỏ hoảng loạn gào khóc, đứa lớn gọi thất thanh:
– Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Anh Hùng gần như kiệt sức. Trong khoảnh khắc cuối cùng, khi hơi thở cạn dần, anh chỉ kịp thì thầm trong lòng nước, giọng vỡ ra giữa từng ngụm mặn chát:
– Mẹ nó ơi… anh xin lỗi… anh không cứu được các con...
Ba tiếng sau, đội cứu hộ .tới v;ớt được ....Đọc tiếp trong bình luận 👇👇👇

Chồng tôi ng;oại t;ình với một nữ sinh đại học, kết quả ai ngờ....Tôi tên là Hạnh. 35 tuổi. Là một giáo viên cấp 3 ở quậ...
20/07/2025

Chồng tôi ng;oại t;ình với một nữ sinh đại học, kết quả ai ngờ....Tôi tên là Hạnh. 35 tuổi. Là một giáo viên cấp 3 ở quận Thanh Xuân, Hà Nội. Cuộc sống của tôi từng được mọi người ngưỡng mộ: chồng làm giám đốc chi nhánh ngân hàng, con gái học trường chuyên, nhà có xe, có nhà mặt phố, chẳng thiếu thứ gì.
Tôi từng nghĩ mình đã "an cư lạc nghiệp", chỉ cần sống tử tế, làm người vợ hiền, mẹ đảm, là cả đời sẽ bình yên.
Cho đến một buổi chiều tháng Tám, khi tôi đang chấm bài thì có một cô gái trẻ tìm đến. Cô ta mặc váy trắng, tóc buộc cao, khuôn mặt non nớt nhưng ánh mắt lại sắc lạnh đến kỳ lạ.
“Chị là vợ anh Dũng đúng không ạ?” – cô ta hỏi, giọng nhẹ nhưng đầy ng;ạo nghễ.
Tôi gật đầu.
Cô ta mở túi, rút ra một tập giấy – là các bản in từ tin nhắn Za;lo, hình ảnh chụp trong khách sạn, vân vân và mây mây. Tim tôi thắt lại. Người đàn ông trong ảnh, chính là chồng tôi.
Tôi lặng người. Gần như không còn nghe được lời cô gái nói sau đó, cho đến khi cô ta đặt thêm một tờ giấy nữa xuống bàn – một đơn t;ố c;áo
“Tôi chưa gửi đơn này đi,” cô gái nói, “vì tôi nghĩ đến chị. Nếu chị đưa cho tôi h;ai t;ỷ, tôi sẽ để yên mọi chuyện. Mọi thứ tôi có, sẽ biến mất ngay sau khi nhận t;iền.”
Tôi nghẹn họng. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng chồng mình lại làm chuyện như vậy. Nhưng trong đầu tôi lúc đó chỉ có một suy nghĩ duy nhất: phải c;ứu anh ấy. Phải giữ gìn danh dự cho gia đình, cho con gái tôi.
Tôi xin cô ta ba ngày để xoay tiền. Sau đêm đó, tôi không ngủ. Tôi không nói gì với Dũng. Tôi âm thầm bán chiếc xe đứng tên mình, vay mượn từ bạn bè và lấy sổ đỏ nhà bố mẹ đẻ đem đi thế chấp ngân hàng. Ba ngày sau, tôi đưa cô ta đủ số tiền.
Tôi còn viết tay một tờ cam kết: “Khoản tiền này được gửi tặng tự nguyện, không liên quan đến pháp lý hay tranh chấp dân sự.” Chính tay tôi ký tên, đóng dấu vân tay.
Tôi ngỡ, mọi chuyện sẽ chấm dứt ở đó.
Nhưng đúng hai tuần sau, khi tôi về nhà sau buổi dạy, thì thấy nhà cửa trống hoác. Đồ đạc gần như bị chuyển đi hết. Tài khoản ngân hàng chung chỉ còn vài trăm nghìn. Điện thoại của chồng tôi không liên lạc được nữa. Con gái thì được đón về quê nội “nghỉ hè”.
Tôi hoảng hốt gọi ngân hàng, thì biết rằng sổ tiết kiệm 3 tỷ đứng tên chồng đã được tất toán cách đó vài ngày....Xem thêm tại bình luận 👇👇

"Lan ơi, anh đưa em ra ở riêng, chúng ta không ở nhà bố mẹ nữa...", "Con Lan chính mày đã c/ướp con trai của tao".Ngày L...
20/07/2025

"Lan ơi, anh đưa em ra ở riêng, chúng ta không ở nhà bố mẹ nữa...", "Con Lan chính mày đã c/ướp con trai của tao".
Ngày Lan theo Tuấn về làm dâu, ai cũng nghĩ cô gái tỉnh lẻ như Lan gặp được phúc phần. Bố Tuấn không nói gì, còn mẹ chồng thì nhìn Lan từ đầu đến chân, nụ cười nhếch môi lạnh lùng: "Trông cũng biết con nhà ... Được nhà tao cho làm dâu là phước ba đời đấy."
Từ hôm cưới, Lan chưa từng có một ngày sống đúng nghĩa là con dâu chứ đừng nói là con người. 4 giờ sáng, mẹ chồng đập cửa phòng gọi dậy như gọi osin: "Dậ/y! Dậy mà nấu cơm, la/u nhà, quét sân. Mà/y tưởng làm dâ/u nhà phố mà được ngủ tới trưa à?"
Lan lặng lẽ dậy, giấu giọt nước mắt vào bóng đêm. Mỗi sáng cô nấu cơm, chuẩn bị bữa cho cả nhà xong mới vội vàng chạy đi làm, gương mặt phờ phạc.
Mẹ chồng không ngừng mỉa mai:
“Gái tỉnh mà cũng đòi làm dâu nhà phố. Mày phải biết điều, biết đẻ thằng c/u cho nhà tao. Không thì… đi khỏi nh/à này sớm!”
Lan đã nhiều lần kể với chồng, nhưng Tuấn chỉ thở dài, rồi bảo: “Mẹ nói vậy thôi, bà hay nói miệng. Em chịu khó một chút, nhà ai chẳng thế...”
Lan không cãi. Cô im lặng, vì cô yêu Tuấn. Nhưng nỗi tủi nh/ục cứ chồng chất từng ngày.
Cho đến một buổi chiều mưa, Tuấn về sớm sau chuyến công tác. Anh chưa kịp gọi vợ thì đã nghe giọng mẹ vang từ bếp:
“Con Lan đâu rồi? Cái thứ gái quê, tao không biết nó bỏ b/ùa m/ê gì con tao nữa! Mà/y mà không đ/ẻ thằng con tr/ai trong năm nay, tao tự tay tống c/ổ mày ra khỏi nhà!”
Lan đứng im bên bồn rửa, tay run rẩy, mắt đỏ hoe. Cô không biết chồng đã đứng ngoài cửa, lặng người như hóa đá. Tuấn bước vào, giọng anh trầm xuống nhưng sắc lạnh...Anh đã biết tất cả "ngoài mặt lúc có con thì tốt với Lan nhưng khi con tr;ai không có nhà mẹ lại gây khó dễ đủ điều"...Và Tuấn đã đưa ra quyết định khiến mẹ anh phải hối hận suốt 3 năm trời................ Xem tiếp tại bình luận ĐẦU TIÊN 👇👇

Address


Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Yêu Gia Đình posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Shortcuts

  • Address
  • Alerts
  • Claim ownership or report listing
  • Want your business to be the top-listed Media Company?

Share