Writing For Community

Writing For Community Một dự án Viết vì Cộng đồng giúp lan tỏa lối sống bền vững, tư duy NetZero, hướng tới cuộc sống hòa hợp với nhau và với Hành tinh.

TẤT CẢ CHÚNG TA NÊN LÀ NHỮNG NHÀ NỮ QUYỀNChimamanda Ngozi Adichie là một tiểu thuyết gia nổi tiếng người Nigeria sinh ra...
05/11/2025

TẤT CẢ CHÚNG TA NÊN LÀ NHỮNG NHÀ NỮ QUYỀN

Chimamanda Ngozi Adichie là một tiểu thuyết gia nổi tiếng người Nigeria sinh ra tại Nigeria vào năm 1977. Cô lớn lên tại thị trấn đại học Nsukka, bang Enugu, nơi cô theo học tiểu học, trung học và một thời gian ngắn học về Y và Dược. Sau đó, cô chuyển đến Hoa Kỳ để học đại học, tốt nghiệp loại xuất sắc tại Đại học bang Eastern Connecticut với chuyên ngành Truyền thông và chuyên ngành phụ là Khoa học Chính trị. Cô có bằng Thạc sĩ Viết sáng tạo của Đại học Johns Hopkins và bằng Thạc sĩ Nghiên cứu Châu Phi của Đại học Yale. Cô là Học giả Hodder năm 2005-2006 tại Princeton, nơi cô giảng dạy tiểu thuyết nhập môn.

Chimamanda là tác giả của Half of a Yellow Sun, tác phẩm đã giành Giải thưởng Orange năm 2007 cho Tiểu thuyết; và Purple Hibiscus, tác phẩm đã giành Giải thưởng Nhà văn Khối thịnh vượng chung cho Sách đầu tay hay nhất năm 2005 và Giải thưởng Di sản Hurston/Wright cho Tiểu thuyết đầu tay năm 2004. Năm 2009, tập truyện ngắn The Thing around Your Neck của cô đã được xuất bản. Cô được tạp chí The New Yorker vinh danh là một trong 20 nhà văn hư cấu quan trọng nhất hiện nay dưới 40 tuổi. Cô xuất hiện trên tạp chí Time số tháng 4 năm 2012, được vinh danh là một trong 100 người có ảnh hưởng nhất thế giới.

Năm 2012 tại TEDxEuston, một hội nghị thường niên tập trung vào Châu Phi, cô có bài phát biểu “We Should All Be Feminists” (Tất cả chúng ta nên là những nhà Nữ quyền) khi nhận lời mời từ anh trai Chuks và bạn thân Ike, cả hai đều là đồng tổ chức hội nghị TEDxEuston. Bài phát biểu sau đó đã phát triển thành cuốn sách cùng tên. WRC xin dịch toàn văn bài phát biểu của Chimamanda Ngozi Adichie
--- -- ---
Tôi rất vui khi được có mặt tại đây. Anh trai Chuks và người bạn thân nhất của tôi là Ike nằm trong ban tổ chức, nên khi họ mời, tôi không thể từ chối. Thật là một đội ngũ tuyệt vời những người quan tâm đến Châu Phi. Tôi cảm thấy rất vinh dự và hạnh phúc. À, tôi cũng được biết rằng cô bé xinh đẹp và tuyệt vời nhất thế giới đang có mặt trong khán phòng. Tên con bé là Kamzia Adichie, nó là cháu gái tôi, và tôi muốn nó đứng dậy…

Tôi xin phép bắt đầu bằng câu chuyện về một trong những người
bạn thân nhất của tôi, Okuloma.

Okuloma sống cùng phố và chăm sóc tôi như một người anh trai lớn. Nếu tôi thích một chàng trai nào đó, tôi sẽ hỏi ý kiến Okuloma. Okuloma đã mất trong vụ tai nạn máy bay Sosoliso khét tiếng ở Nigeria vào tháng 12 năm 2005. Gần như chính xác là bảy năm trước.

Okuloma là người mà tôi có thể tranh luận, cười đùa và thực sự trò chuyện. Anh ấy cũng là người đầu tiên gọi tôi là “nhà nữ quyền”. Lúc đó tôi khoảng mười bốn tuổi, chúng tôi đang ở nhà anh ấy và tranh cãi, cả hai đều hăng hái với những kiến thức vụn vặt từ những cuốn sách đã đọc. Tôi không nhớ cuộc tranh luận cụ thể đó là về điều gì, nhưng tôi nhớ rằng khi tôi cứ cãi và cãi, Okuloma nhìn tôi và nói: “Cậu biết không, cậu là một nhà nữ quyền.”

Đó không phải là lời khen. Tôi có thể nhận ra qua giọng điệu của anh ấy, giống như giọng điệu bạn dùng để nói một câu kiểu như "Cậu là kẻ ủng hộ khủng bố."

Tôi không biết chính xác từ “nữ quyền” này có nghĩa là gì, và tôi không muốn Okuloma biết điều đó, nên tôi lờ đi và tiếp tục tranh cãi. Việc đầu tiên tôi dự định làm khi về nhà là tra từ "feminist" trong từ điển.

“TÔI QUYẾT ĐỊNH LÀ MỘT NHÀ NỮ QUYỀN HẠNH PHÚC”

Thời gian trôi qua, vài năm sau, tôi viết một cuốn tiểu thuyết về một người đàn ông đánh vợ và câu chuyện của anh ta kết thúc không mấy tốt đẹp. Khi tôi quảng bá cuốn tiểu thuyết này ở Nigeria, một nhà báo—một người đàn ông tử tế, có ý tốt—nói với tôi rằng anh ấy muốn khuyên tôi một điều.

(Đối với những người Nigeria đang ở đây, tôi chắc chắn chúng ta đều quen thuộc với việc người dân của mình nhanh chóng đưa ra những lời khuyên không được yêu cầu như thế nào.)

Anh ấy nói với tôi rằng mọi người đang nói cuốn tiểu thuyết của tôi là "nữ quyền", và lời khuyên của anh ấy—anh ấy vừa nói vừa lắc đầu buồn bã—là tôi không bao giờ nên tự gọi mình là nhà nữ quyền, bởi vì các nhà nữ quyền là những phụ nữ không hạnh phúc vì họ không thể tìm được chồng. Vì vậy, tôi quyết định tự gọi mình là “một nhà nữ quyền hạnh phúc.”

Sau đó, một học giả, một phụ nữ Nigeria, nói với tôi rằng nữ quyền không phải là văn hóa của chúng tôi và nữ quyền không phải là của Châu Phi, và việc tôi tự gọi mình là nhà nữ quyền là do tôi đã bị "sách Tây" làm hư hỏng. Điều này khiến tôi buồn cười, bởi vì rất nhiều tài liệu đọc ban đầu của tôi rõ ràng là không có tính nữ quyền. Tôi nghĩ tôi đã đọc hết mọi cuốn tiểu thuyết lãng mạn của Mills & Boon xuất bản trước năm tôi mười sáu tuổi. Và mỗi lần tôi cố gắng đọc những cuốn sách được gọi là "kinh điển nữ quyền", tôi lại cảm thấy chán và rất khó khăn để đọc hết.

Nhưng dù sao, vì nữ quyền là "phi-Châu Phi" (un-African), tôi quyết định bây giờ tôi sẽ tự gọi mình là “một nhà nữ quyền Châu Phi hạnh phúc.” Có lúc tôi còn là “một nhà nữ quyền Châu Phi hạnh phúc, không ghét đàn ông, thích son bóng, và đi giày cao gót vì bản thân chứ không phải vì đàn ông.” Tất nhiên, rất nhiều điều trong số này là nói đùa, nhưng từ "nữ quyền" (feminist) lại mang quá nhiều gánh nặng, những định kiến tiêu cực: Bạn ghét đàn ông, bạn ghét áo ngực, bạn ghét văn hóa Châu Phi, đại loại thế.

BÀI HỌC VỀ CHIẾC GẬY VÀ SỰ VÔ HÌNH

Bây giờ là một câu chuyện từ thời thơ ấu của tôi. Khi tôi học tiểu học, cô giáo nói sẽ cho cả lớp làm bài kiểm tra vào đầu học kỳ và ai đạt điểm cao nhất sẽ là lớp trưởng. Lớp trưởng là một việc lớn. Nếu bạn là lớp trưởng, bạn được phép ghi tên những người nói chuyện riêng, điều này đã là một quyền lực đủ lớn. Nhưng cô giáo còn đưa cho bạn một cây gậy để cầm trên tay trong khi đi lại và tuần tra lớp.

Tất nhiên, bạn không được phép dùng gậy. Nhưng đối với cô bé chín tuổi như tôi, đó là một viễn cảnh thú vị. Tôi rất muốn làm lớp trưởng. Và tôi đã đạt điểm cao nhất trong bài kiểm tra.

Thế nhưng, trước sự ngạc nhiên của tôi, cô giáo nói rằng lớp trưởng phải là một cậu bé. Cô ấy quên không nói rõ điều đó ngay từ đầu vì cô ấy cho rằng điều đó... đã hiển nhiên. Một cậu bé đạt điểm cao thứ hai sẽ là lớp trưởng.

Điều thú vị hơn nữa là cậu bé này rất hiền lành, tử tế và không hề hứng thú với việc tuần tra lớp bằng cây gậy, trong khi tôi lại đầy tham vọng để làm điều đó. Nhưng tôi là nữ, còn cậu ấy là nam, và thế là cậu ấy trở thành lớp trưởng.

Tôi chưa bao giờ quên sự việc đó. Tôi thường mắc sai lầm khi nghĩ rằng một điều gì đó hiển nhiên đối với tôi thì cũng hiển nhiên đối với mọi người khác. Hãy lấy người bạn thân Louis của tôi làm ví dụ. Louis là một người đàn ông tài giỏi, tiến bộ, và chúng tôi thường trò chuyện. Anh ấy nói với tôi: "Tôi không hiểu ý cậu khi nói rằng mọi thứ khác biệt hoặc khó khăn hơn đối với phụ nữ. Có lẽ là trong quá khứ, chứ bây giờ thì không."

Và tôi không hiểu tại sao Louis lại không nhìn thấy điều có vẻ quá hiển nhiên đó. Sau đó, một buổi tối ở Lagos, Louis và tôi đi chơi với bạn bè. Đối với những người không quen thuộc với Lagos, nơi đó có một hình ảnh quen thuộc tuyệt vời: những người đàn ông năng động, nhiệt tình đứng bên ngoài các cơ sở và một cách đầy kịch tính "giúp" bạn đỗ xe. Tôi ấn tượng với sự nhiệt tình của người đàn ông đã tìm chỗ đỗ xe cho chúng tôi tối hôm đó, vì vậy khi ra về, tôi quyết định cho anh ấy tiền tip.

Tôi mở túi xách, thò tay vào, lấy tiền tôi đã kiếm được từ công việc của mình và đưa cho anh ấy. Và người đàn ông này, rất biết ơn và rất vui vẻ, nhận tiền từ tôi, nhìn sang Louis và nói: "Cảm ơn, thưa Ngài!"

Louis nhìn tôi, ngạc nhiên, và hỏi: "Tại sao anh ta lại cảm ơn tôi? Tôi đâu có đưa tiền cho anh ta." Sau đó, tôi thấy sự nhận ra chợt lóe lên trong mắt Louis. Người đàn ông đó tin rằng bất kỳ khoản tiền nào tôi có được đều đến từ Louis. Bởi vì Louis là đàn ông.

KHUNG LỒNG GIỚI TÍNH VÀ SỰ BẤT CÔNG

Đàn ông và phụ nữ khác nhau. Chúng ta có hormone khác nhau, cơ quan sinh dục khác nhau, khả năng sinh học khác nhau—phụ nữ có thể sinh con, đàn ông thì không (ít nhất là hiện tại). Đàn ông có testosterone và nhìn chung khỏe hơn phụ nữ về mặt thể chất. Số lượng phụ nữ trên thế giới nhiều hơn đàn ông một chút, khoảng 52% dân số thế giới là nữ. Nhưng hầu hết các vị trí quyền lực và uy tín đều do đàn ông nắm giữ.

Cố Wangari Maathai, người đoạt giải Nobel Hòa bình của Kenya, đã nói một cách đơn giản và đúng đắn: “Bạn lên càng cao, phụ nữ càng ít đi.”

Trong cuộc bầu cử gần đây ở Mỹ, chúng ta liên tục nghe về luật Lilly Ledbetter, và nếu chúng ta bỏ qua cái tên nghe hay của đạo luật đó, thì nó thực sự nói về việc một người đàn ông và một người phụ nữ làm cùng một công việc, có trình độ như nhau, nhưng người đàn ông được trả lương cao hơn chỉ vì anh ta là đàn ông.

Theo nghĩa đen, đàn ông cai trị thế giới, và điều này hợp lý cách đây hàng nghìn năm, bởi vì khi đó con người sống trong một thế giới mà sức mạnh thể chất là thuộc tính quan trọng nhất để sinh tồn. Người khỏe hơn về thể chất có nhiều khả năng dẫn dắt hơn, và đàn ông, nói chung, khỏe hơn về thể chất. Tất nhiên, có nhiều ngoại lệ.

Nhưng ngày nay, chúng ta sống trong một thế giới hoàn toàn khác. Người có nhiều khả năng dẫn dắt hơn không phải là người khỏe hơn về thể chất, mà là người sáng tạo hơn, thông minh hơn, đổi mới hơn, và không có hormone nào quy định những thuộc tính đó. Một người đàn ông cũng có khả năng thông minh, sáng tạo, đổi mới như một người phụ nữ. Chúng ta đã tiến hóa; nhưng dường như những ý tưởng của chúng ta về giới tính thì chưa.

Vài tuần trước, tôi bước vào sảnh một trong những khách sạn tốt nhất Nigeria. Tôi định nói tên khách sạn, nhưng có lẽ không nên, và một nhân viên bảo vệ ở lối vào đã chặn tôi lại và hỏi những câu hỏi khó chịu, bởi vì giả định mặc định của họ là một phụ nữ Nigeria đi vào khách sạn một mình là một người bán dâm. Nhân tiện, tại sao những khách sạn này lại tập trung vào nguồn cung rõ ràng hơn là nhu cầu đối với người bán dâm?

Ở Lagos, tôi không thể một mình vào nhiều quán bar và câu lạc bộ “có uy tín”. Họ không cho phụ nữ đi một mình vào, bạn phải đi cùng một người đàn ông. Mỗi lần tôi bước vào một nhà hàng Nigeria cùng một người đàn ông, người phục vụ chào người đàn ông và lờ tôi đi. Những người phục vụ là sản phẩm của một xã hội đã dạy họ rằng đàn ông quan trọng hơn phụ nữ. Và tôi biết người phục vụ không có ý làm hại gì. Nhưng biết về mặt lý trí là một chuyện, còn cảm nhận nó về mặt cảm xúc lại là chuyện khác. Mỗi lần họ lờ tôi đi, tôi cảm thấy vô hình. Tôi cảm thấy buồn bã. Tôi muốn nói với họ rằng tôi cũng là con người như người đàn ông đó, rằng tôi cũng xứng đáng được thừa nhận. Đây là những điều nhỏ nhặt, nhưng đôi khi chính những điều nhỏ nhặt lại gây đau đớn nhất.

Và cách đây không lâu, tôi viết một bài báo về ý nghĩa của việc là một người trẻ tuổi và là nữ giới ở Lagos, và những người in ấn nói với tôi: "Nó quá giận dữ." Tất nhiên là giận dữ!

Tôi giận dữ. Giới tính đang vận hành ngày nay là một sự bất công nghiêm trọng. Tất cả chúng ta nên giận dữ. Giận dữ có một lịch sử lâu dài trong việc mang lại thay đổi tích cực; nhưng ngoài việc giận dữ, tôi cũng có hy vọng. Bởi vì tôi tin sâu sắc vào khả năng tự cải tạo và tái tạo bản thân của con người.

Giới tính là vấn đề ở mọi nơi trên thế giới, nhưng tôi muốn tập trung vào Nigeria và Châu Phi nói chung, bởi vì đó là nơi tôi biết, và đó là nơi trái tim tôi thuộc về. Và tôi muốn hôm nay chúng ta bắt đầu mơ ước và lên kế hoạch cho một thế giới khác, một thế giới công bằng hơn; một thế giới của những người đàn ông hạnh phúc hơn và những người phụ nữ hạnh phúc hơn, những người sống đúng với bản thân mình hơn. Và đây là cách để bắt đầu: chúng ta phải nuôi dạy con gái khác đi. Chúng ta cũng phải nuôi dạy con trai khác đi.

CHÚNG TA PHẢI NUÔI DẠY CON TRAI VÀ CON GÁI KHÁC ĐI

Chúng ta đang làm hại các cậu bé trong cách chúng ta nuôi dạy chúng; chúng ta đang bóp nghẹt nhân tính của các cậu bé. Chúng ta định nghĩa nam tính theo một cách rất hẹp, nam tính trở thành một cái lồng nhỏ, cứng nhắc, và chúng ta đặt các cậu bé vào bên trong cái lồng đó. Chúng ta dạy các cậu bé phải sợ nỗi sợ hãi.
Chúng ta dạy các cậu bé sợ sự yếu đuối, sự dễ bị tổn thương. Chúng ta dạy chúng phải che giấu con người thật của mình, bởi vì chúng phải trở thành, theo cách nói của người Nigeria, “người đàn ông cứng cỏi!”

Ở trường trung học, một cậu bé và một cô bé, cả hai đều ở tuổi vị thành niên, cả hai đều có cùng một khoản tiền tiêu vặt, đi chơi với nhau và rồi cậu bé được mong đợi luôn phải trả tiền, để chứng minh nam tính của mình. Tuy nhiên, chúng ta lại thắc mắc tại sao các cậu bé có nhiều khả năng ăn trộm tiền của bố mẹ hơn.

Điều gì sẽ xảy ra nếu cả cậu bé và cô bé đều được nuôi dạy không gắn nam tính với tiền bạc? Điều gì sẽ xảy ra nếu thái độ không phải là "cậu bé phải trả tiền" mà là "ai có nhiều hơn thì nên trả"?

Nhưng điều tồi tệ nhất mà chúng ta làm với nam giới, bằng cách khiến họ cảm thấy rằng họ phải cứng cỏi, là chúng ta khiến họ có những cái tôi rất mong manh. Người đàn ông càng cảm thấy bị buộc phải là "người cứng cỏi" bao nhiêu, thì cái tôi của anh ta càng yếu ớt bấy nhiêu.

Và sau đó, chúng ta làm hại các cô gái nhiều hơn nữa bởi vì chúng ta nuôi dạy họ phải phục vụ cho cái tôi mong manh của đàn ông.

Chúng ta dạy các cô gái phải thu mình lại, phải làm cho mình nhỏ bé hơn, chúng ta nói với các cô gái: “Con có thể có tham vọng, nhưng đừng quá nhiều.” “Con nên đặt mục tiêu thành công, nhưng đừng quá thành công, nếu không con sẽ đe dọa đàn ông.” Nếu bạn là người kiếm tiền chính trong mối quan hệ với một người đàn ông, bạn phải giả vờ rằng mình không phải, đặc biệt là trước công chúng, nếu không bạn sẽ "thiến" (emasculate) anh ta.

Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta đặt câu hỏi về chính tiền đề đó, tại sao thành công của một người phụ nữ lại là mối đe dọa đối với một người đàn ông? Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta quyết định loại bỏ hoàn toàn từ đó, và tôi nghĩ không có từ tiếng Anh nào mà tôi ghét hơn từ "emasculation" (thiến, làm mất nam tính).

Một người quen Nigeria từng hỏi tôi rằng tôi có lo lắng rằng đàn ông sẽ bị tôi "choáng ngợp" không.

Tôi hoàn toàn không lo lắng. Trên thực tế, tôi chưa từng nghĩ đến việc phải lo lắng, bởi vì một người đàn ông bị tôi "choáng ngợp" chính xác là kiểu đàn ông mà tôi sẽ không bao giờ quan tâm. Nhưng tôi vẫn bị ấn tượng mạnh bởi điều này. Bởi vì tôi là nữ, tôi được kỳ vọng phải khao khát hôn nhân; tôi được kỳ vọng phải đưa ra các lựa chọn cuộc sống của mình mà luôn ghi nhớ rằng hôn nhân là điều quan trọng nhất.

Hôn nhân có thể là một điều tốt; nó có thể là nguồn vui, tình yêu và sự hỗ trợ lẫn nhau. Nhưng tại sao chúng ta dạy các cô gái khao khát hôn nhân mà chúng ta lại không dạy các cậu bé điều tương tự?

Tôi biết một người phụ nữ quyết định bán nhà của mình vì cô ấy không muốn "choáng ngợp" người đàn ông có thể cưới cô ấy. Tôi biết một người phụ nữ chưa kết hôn ở Nigeria, khi đi hội nghị, cô ấy đeo nhẫn cưới vì theo cô ấy, cô ấy muốn những người tham gia hội nghị khác "tôn trọng cô ấy."

Tôi biết những phụ nữ trẻ chịu quá nhiều áp lực từ gia đình, bạn bè, thậm chí cả công việc để kết hôn và họ bị đẩy vào những lựa chọn tồi tệ. Một người phụ nữ ở một độ tuổi nhất định mà chưa kết hôn, xã hội của chúng ta dạy cô ấy coi đó là một thất bại cá nhân sâu sắc. Còn một người đàn ông ở một độ tuổi nhất định mà chưa kết hôn, chúng ta chỉ nghĩ rằng anh ta chưa tìm được người phù hợp để chọn lựa.

Thật dễ dàng để chúng ta nói: "Ồ, nhưng phụ nữ chỉ cần nói không với tất cả những điều này." Nhưng thực tế khó khăn và phức tạp hơn. Tất cả chúng ta đều là những sinh vật xã hội. Chúng ta tiếp nhận các ý tưởng từ quá trình xã hội hóa của mình. Ngay cả ngôn ngữ chúng ta sử dụng khi nói về hôn nhân và các mối quan hệ cũng minh họa điều này. Ngôn ngữ hôn nhân thường là ngôn ngữ của quyền sở hữu hơn là ngôn ngữ của sự hợp tác.

Chúng ta sử dụng từ "tôn trọng" để chỉ một điều mà người phụ nữ thể hiện với người đàn ông, nhưng thường không phải là điều mà người đàn ông thể hiện với người phụ nữ. Cả đàn ông và phụ nữ ở Nigeria sẽ nói—và đây là một cách diễn đạt mà tôi rất buồn cười—“Tôi làm điều đó vì hòa bình trong hôn nhân của mình.”

Khi đàn ông nói câu “Tôi làm điều đó vì hòa bình trong hôn nhân,” họ đang khoe khoang những hy sinh nhỏ nhặt, chứng tỏ bản lĩnh. Nhưng khi phụ nữ nói, đó là lời thét gào về việc đánh đổi cả sự nghiệp, ước mơ, cuộc đời của họ! Xã hội đã nhồi nhét vào đầu phụ nữ rằng: Thỏa hiệp là nghĩa vụ của họ!

Chúng ta biến phụ nữ thành đối thủ của nhau, không phải để giành thành tựu, mà để giành sự chú ý của đàn ông. Trinh tiết bị kiểm soát khắc nghiệt ở con gái, nhưng lại được bỏ qua ở con trai. Thật vô lý! Làm sao điều này có thể hoạt động?

Khi một cô gái bị cưỡng hiếp, phản ứng là: “Cô ta làm gì trong phòng với bốn thằng con trai?” Phụ nữ mặc nhiên mang tội! Chúng ta kỳ vọng quá ít vào đàn ông, đến mức chấp nhận họ như những quái thú không kiểm soát được! Thật tàn nhẫn!

Chúng ta dạy con gái sự xấu hổ. “Khép chân lại!” “Che thân vào!” Phụ nữ lớn lên với cảm giác mắc tội ngay từ khi sinh ra. Họ tự bịt miệng mình, họ giả dối đến mức biến sự giả vờ thành nghệ thuật. Người phụ nữ giả vờ yêu việc nhà chỉ để được coi là "người vợ tốt"! Cái giá của hôn nhân là sự thật.

Giới tính là một cái khuôn! Nó bắt buộc ta phải như thế nào, thay vì chấp nhận ta là ai! Bỏ đi gánh nặng giới tính, chúng ta sẽ tự do biết nhường nào!

Phụ nữ làm việc nhà nhiều hơn không phải vì họ có 'gen nấu nướng'! Đó là do xã hội hóa! Bằng chứng ư? Đa số đầu bếp nổi tiếng lại là đàn ông!

NHÀ NỮ QUYỀN LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG HOẶC PHỤ NỮ DÁM NÓI: “GIỚI TÍNH NGÀY NAY CÓ VẤN ĐỀ VÀ CHÚNG TA PHẢI SỬA CHỮA NÓ”

Hãy thôi tập trung vào giới tính! Hãy nhìn vào khả năng! Nhìn vào sở thích! Cả trai và gái đều phải học nấu ăn! Kỹ năng tự nuôi sống bản thân sao lại giao phó cho người khác? Chồng thay tã cho con? Chuyện hiển nhiên! Sao phải cảm ơn?

Lần đầu lên lớp, tôi sợ hãi! Sợ không được coi trọng vì tôi là phụ nữ! Tôi đã phải chôn vùi sự nữ tính của mình – bỏ son bóng, mặc bộ vest nam tính, xấu xí! Đàn ông là chuẩn mực! Tôi từ chối xin lỗi vì sự nữ tính của mình! Tôi xứng đáng được tôn trọng trong mọi khía cạnh nữ tính của mình!

Đề cập đến giới tính là một cuộc chiến! Nó gặp phải sự phản kháng lập tức. Nhiều đàn ông nghĩ: "Mọi thứ đã ổn rồi!" Họ không hề nghĩ, không hề hành động! Khi người phục vụ lờ người phụ nữ đi, bao nhiêu người đàn ông lên tiếng? Không làm gì là đồng lõa với vấn đề!

Đừng lấy vượn ra làm lý lẽ! Chúng ta không phải là vượn! Đừng lấy lý lẽ “đàn ông nghèo cũng khổ” để lảng tránh vấn đề giới tính!
Đừng ca ngợi “quyền lực từ phía dưới”! Đó không phải là quyền lực, đó là sự phụ thuộc nguy hiểm vào quyền lực của kẻ khác!

Văn hóa thay đổi, con người làm nên văn hóa! Nếu nhân tính trọn vẹn của phụ nữ không phải là văn hóa, chúng ta phải biến nó thành văn hóa! Bà cố tôi đã là một nhà nữ quyền ngay cả khi chưa có từ đó, bà đòi hỏi quyền của mình! Chúng ta phải đòi lại từ “nữ quyền”!
Nhà nữ quyền: Một người tin vào bình đẳng xã hội, chính trị, kinh tế giữa các giới tính.

Định nghĩa của tôi: Nhà nữ quyền là người đàn ông hoặc phụ nữ dám nói: “Giới tính ngày nay có vấn đề, và chúng ta phải sửa chữa nó! Chúng ta phải làm tốt hơn!”

Người nam tính nhất tôi biết, anh trai tôi Kenny, chính là một nhà nữ quyền.

Chân thành cảm ơn

CHIMAMANDA NGOZI ADICHIE

Nguồn ảnh: https://josefinas.com/en/blog/josefinas-book-club-we-should-all-be-feminists-chimamanda-adichie

5/11/2025




CHUYẾN TÀU MÙA THU CÔNG BỐ VÀ TRƯNG BÀY TỦ SÁCH NGHỀ XANH TRẺ. Bên cạnh việc công bố và trưng bày Tủ sách Nghề Xanh tại ...
24/10/2025

CHUYẾN TÀU MÙA THU CÔNG BỐ VÀ TRƯNG BÀY TỦ SÁCH NGHỀ XANH TRẺ.

Bên cạnh việc công bố và trưng bày Tủ sách Nghề Xanh tại Hội chợ Khoa học 2025 nằm trong khuôn khổ Liên hoan Phim Khoa học Quốc tế tại Việt Nam, nhân dịp Chuyến tàu Mùa thu mở Ga Rạch Giá và làm việc với Kidspire Việt Nam tại An Giang, chúng tôi quyết định công bố và trưng bày Tủ sách Nghề Xanh Trẻ.

Tủ sách Nghề Xanh Trẻ lấy cảm hứng từ Tủ sách Nghề Xanh, do ThS Trương Lê Na nghiên cứu và tuyển chọn, cung cấp góc nhìn đa dạng cho trẻ tiếp cận với khái niệm nghề xanh, việc làm xanh cũng như cung cấp cho trẻ về những vấn đề cấp bách của Hành tinh. Tủ sách Nghề Xanh Trẻ dành cho trẻ có độ tuổi từ 8 - 18 tuổi, đồng thời có những tựa sách dù 15 tuổi hoặc hơn đều có thể đọc.

Dưới đây là 25 tựa sách thuộc Tủ sách NGHỀ XANH TRẺ.

1. Bộ sách Những cú nhảy nghề nghiệp, Lê Minh, NXB Phụ nữ Việt Nam, 2019
2. Người Trồng Rừng, Jean Giono, Phương Nam Books và NXB Phụ nữ Việt Nam, 2021
3. Chang Hoang Dã, Trang Nguyễn, NXB Kim Đồng, 2022
4. Cuốn sách xanh ở Nebo, Manon Steffan Ros, Saigon Books và NXB Thế giới, 2025
5. Sống như những cái cây, Liz Marvin, NXB Kim Đồng 2020
6. Vươn mình như những đóa hoa, Liz Marvin, NXB Kim Đồng 2020
7. Sải cánh như những chú chim, Alison Davie, NXB Kim Đồng 2024
8. Sống một đời tựa biển khơi, Richard Harrington, NXB 2021
9. Thư gửi Thanh niên, Di sản Hồ Chí Minh, NXB Trẻ 2020
10. Bác Hồ thời niên thiếu ở Huế, Di sản Hồ Chí Minh, NXB Trẻ 2020
11. Bác Hồ với việc đọc và tự học, Di sản Hồ Chí Minh, NXB Trẻ 2020
12. Lời Bác dạy thanh thiếu nhi, Di sản Hồ Chí Minh, NXB Trẻ 2024
13. Cổ mỹ từ, Nguyễn Thùy Dung, Du Bút và NXB Thanh niên 2024
14. Đi cho đã để một đời không uổng, Hoàng Thị Thu Hiền, NXB Phụ nữ Việt Nam, 2025
15. Kho báu trong thành phố, Nguyễn Khắc Cường, NXB Trẻ 2023
16. Nếu biết trăm năm là hữu hạn, Phạm Lữ Ân, Phương Nam Books và NXB Hội Nhà Văn, 2019
17. Kẻ trộm cà chua, Barbara Constantine, NXB Phụ nữ Việt Nam 2025
18. Bộ sách Em lớn lên cùng ca dao Tục ngữ, Nguyễn Hữu Long (Chủ biên, 6 cuốn), NXB Trẻ 2024
19. Trò chuyện cùng Gen Z, Trần Sĩ Chương, TIMES Books và NXB Thế giới, 2024
20. Mảnh gốm vỡ, Linda Sue Park, Phương Nam Books và NXB Thế giới 2022
21. Lấy nước đường xa, Linda Sue Park, Thái Hà Books và NXB Lao động. 2021
22. 7 chuyến du hành vào thiên nhiên, Lê Hữu Nam, NXB Phụ nữ Việt Nam
23. Trẻ em bảo vệ Hành tinh Xanh: Giải cứu nguồn nước, Water Family
24. Trẻ em bảo vệ Hành tinh Xanh: Giải cứu biển và đại dương, Agnes Vandewiele, NXB Phụ nữ Việt Nam
25. Trẻ em bảo vệ Hành tinh Xanh: 32 Thử thách Không chất thải, Karine Balzeau, NXB Phụ nữ Việt Nam

TRƯƠNG LÊ NA Nghiên cứu và Tuyển chọn




25/10/2025

TÁI SINH BIỂU TƯỢNG HÒA BÌNH “SẾU ĐẦU ĐỎ” Ở TRÀM CHIM VIỆT NAM - CÙNG CHUNG TAY HỒI SINH MÔI TRƯỜNG HOANG DÃ Sáng ngày 2...
22/10/2025

TÁI SINH BIỂU TƯỢNG HÒA BÌNH “SẾU ĐẦU ĐỎ” Ở TRÀM CHIM VIỆT NAM - CÙNG CHUNG TAY HỒI SINH MÔI TRƯỜNG HOANG DÃ

Sáng ngày 22/10/2026, Writing For Community có dịp đến dự triển lãm ảnh và ra mắt sách của nhiếp ảnh gia Nguyễn Trường Sinh. Là một trong thành viên sáng lập Câu lạc bộ Nhiếp ảnh Thiên nhiên Việt Nanh, Nguyễn Trường Sinh đã hoàn thành công trình nhiếp ảnh công phu “Sếu đầu đỏ”. Sáng nay Nhiếp ảnh gia/Tác giả Nguyễn Trường Sinh đã khai mạc Triển lãm ảnh “Khi đàn sếu trở về” đồng thời ra mắt cuốn sách “Sếu đầu đỏ” tại đường sách Nguyễn Văn Bình.

Cuốn sách Sếu đầu đỏ dày 372 trang khổ lớn, in màu toàn bộ với hơn 400 bức ảnh chọn lọc từ hơn 100.000 file gốc, là một bách khoa bằng ảnh đầu tiên của Việt Nam ghi lại toàn diện đời sống, hành vi và môi trường sinh thái của loài Sếu đầu đỏ (Grus antigone) – biểu tượng thiêng liêng của tình yêu, hòa bình và sự tái sinh trong văn hóa Á Đông. Không chỉ là tập hợp những bức ảnh đẹp, “Sếu đầu đỏ” là bản giao hưởng của ánh sáng, sự kiên nhẫn và lòng trắc ẩn, nơi nghệ thuật gặp gỡ khoa học, và nhiếp ảnh trở thành tiếng nói của niềm hy vọng và trách nhiệm với thiên nhiên Việt Nam.

Cùng thời điểm ra mắt sách, triển lãm ảnh “Mong đợi đàn sếu trở về” sẽ diễn ra tại Đường Sách TP.HCM trong 5 ngày (22–26/10/2025). Triển lãm không chỉ là một sự kiện nghệ thuật, mà còn là hành động tri ân thiên nhiên, lời kêu gọi cộng đồng cùng chung tay vì sự hồi sinh của môi trường hoang dã. Người xem không chỉ “ngắm ảnh” mà còn được “đọc ảnh” – đọc những nhịp thở, những tâm sự và khát vọng sống ẩn trong từng khung hình.

Tác giả Nguyễn Trường Sinh, từng là nhà báo và doanh nhân, đã chọn sống chậm lại giữa thiên nhiên – dành trọn một thập niên theo dõi, quan sát và chụp loài chim quý hiếm này. Anh chia sẻ: “Tôi chụp ảnh không chỉ để lưu giữ vẻ đẹp, mà để ghi lại sự mong manh của sự sống. Một bức ảnh có thể chạm đến cảm xúc, nhưng tôi hy vọng một cuốn sách ảnh có thể lay động cả cộng đồng.”

Trong suốt quá trình biên soạn, tác giả đã nghiên cứu hàng chục tài liệu khoa học, tham khảo các công trình của ICF, BirdLife International, IUCN, WCS, và trao đổi với nhiều nhà bảo tồn trong nước nhằm đảm bảo tính chuẩn xác, nhân văn và khoa học cho tác phẩm.

Cả cuốn sách “Sếu đầu đỏ” và triển lãm “Mong đợi ngày sếu trở về” đều mang chung một thông điệp: Khơi dậy tình yêu thiên nhiên, trách nhiệm xã hội và ý thức bảo tồn trong thời đại biến đổi môi trường.

Những cánh sếu – biểu tượng của hòa bình, thủy chung và tái sinh – nay trở lại qua ảnh như một lời nhắc rằng: vẻ đẹp chỉ còn khi con người biết gìn giữ. “Chỉ khi đồng cỏ được hồi sinh, khi con người còn biết yêu thương và gìn giữ, tiếng kêu sếu mới có thể trở lại trên bầu trời Việt Nam.”

Triển lãm ảnh đang diễn ra tại Đường sách Nguyễn Văn Bình từ ngày 22/10–26/10/2025, mời bạn ghé qua thưởng lãm để càng thêm trân trọng môi trường sống của loài chim quý hiếm đã chọn Tràm Chim Việt Nam là nhà, để chung tay hành động bảo tồn và tái sinh môi trường hoang dã cho sếu đầu đỏ và cả những loài vật khác.

Lời cuối, WRC cảm ơn nhiếp ảnh gia Nguyễn Trường Sinh đã dành một thập niên để chụp sếu đầu đỏ, mang đến triển lãm những bức ảnh giàu cảm xúc và khiến người xem phải lặng mình suy nghĩ rất lâu về tình hình cấp bách của loài chim quý hiếm trước biến đổi khí hậu. Chúc nhiếp ảnh gia luôn dồi dào sức khỏe, bình an và tiếp tục hành trình lưu giữ những bảo vật của thiên nhiên qua ống kính sắc sảo của mình.

LÊ MINH ghi nhanh
Hình ảnh: BTC Triển lãm cung cấp




22/10/2025

NHỮNG CUỐN SÁCH VỀ GIÁO DỤC HÒA BÌNH, MỘT “NGHỀ XANH NHÂN VĂN” ĐẶC BIỆT TRONG BỐI CẢNH KỶ NGUYÊN HÒA BÌNH  Hôm nay Chuyế...
13/10/2025

NHỮNG CUỐN SÁCH VỀ GIÁO DỤC HÒA BÌNH, MỘT “NGHỀ XANH NHÂN VĂN” ĐẶC BIỆT TRONG BỐI CẢNH KỶ NGUYÊN HÒA BÌNH

Hôm nay Chuyến tàu Mùa thu và GPM-Vietnam xin cập nhật thêm 10 tựa sách thuộc Tủ sách Nghề Xanh, nâng tổng số sách hoàn chỉnh của tủ lên đến 40 tựa. Trong số này, có ba tựa mới thuộc Nhóm 1 (Bán cả thế giới, Chính trị Vũ khí Hạt nhân), Nhóm 3 (Right To Win - Cửa thẳng) cùng 6 tựa mới (trong 8 tựa) thuộc Nhóm 4, nhóm mới nhất nói về NGHỀ XANH NHÂN VĂN (bên cạnh cuốn "Giáo dục và Hòa bình" và Hướng đi của Đạo Bụt cho Hòa bình và Sinh môi đã giới thiệu ở bài trước), một lĩnh vực mở rộng đặc biệt của Nghề Xanh, trong bối cảnh thế giới đang đứng giữa ngưỡng cửa chiến tranh và Kỷ nguyên Hòa bình.

Nhóm 4 sẽ giới thiệu chi tiết khái niệm "Nghề Xanh nhân văn" dựa trên nền tảng của Giáo dục Hòa bình và những nghề nghiệp chọn "hòa bình" làm mục tiêu giáo dục.

7. BÁN CẢ THẾ GIỚI, Javier Blas, Jack Farchy (TIMES và NXB Thế giới): Cuốn sách phơi bày góc khuất của những nhà giao dịch hàng hóa tỷ phú - những người bí mật kiểm soát dòng chảy tài nguyên toàn cầu, thường trục lợi từ xung đột và suy thoái môi trường. Nó cho thấy sự thiếu đạo đức trong thương mại tài nguyên là nguồn gốc của nhiều bất ổn xã hội và chiến tranh, nhấn mạnh nhu cầu cấp thiết về quản lý tài nguyên có đạo đức. Từ góc độ Nghề Xanh, tác phẩm kêu gọi thay đổi hệ thống kinh tế từ gốc rễ, đào tạo những thế hệ công dân có trách nhiệm và thương nhân minh bạch để kiến tạo một tương lai bền vững.

8. CHÍNH TRỊ VŨ KHÍ HẠT NHÂN, Andrew Futter (NXB Chính trị quốc gia Sự thật, 2021): Cuốn sách cung cấp cái nhìn chuyên sâu về chính sách, chiến lược và động thái của các quốc gia về vũ khí hạt nhân, làm nổi bật những tranh luận chính về an ninh quốc tế. Từ góc độ Nghề Xanh, tác phẩm này là lời cảnh báo về rủi ro thảm họa sinh thái không thể phục hồi (như "mùa đông hạt nhân") nếu xung đột không được kiểm soát. Cuốn sách nhấn mạnh giải trừ vũ khí hạt nhân là thách thức cấp thiết nhất, đòi hỏi các chính trị gia và nhà hoạch định chiến lược phải chọn con đường hợp tác và bền vững thay vì đối đầu.

24. RIGHT TO WIN - “CỬA THẮNG” CỦA NÔNG NGHIỆP VIỆT, Đặng Huỳnh Ức My chủ biên (AnBooks và NXB Phụ nữ, 2025): Cuốn sách khẳng định con đường để nông nghiệp Việt Nam giành "quyền chiến thắng" trên thị trường toàn cầu là lấy Bền vững (ESG) làm gốc rễ chiến lược, biến nó thành "hệ điều hành" giúp doanh nghiệp tiếp cận vốn xanh và quản trị chuẩn quốc tế. Cửa thắng thực sự nằm ở việc áp dụng nông học chính xác và mô hình kinh tế tuần hoàn để gia tăng giá trị, biến lãng phí thành lợi nhuận, từ đó đưa nông sản Việt tự tin tham gia chuỗi cung ứng toàn cầu.

NHÓM 4: NHỮNG CUỐN SÁCH VỀ GIÁO DỤC HÒA BÌNH, MỘT “NGHỀ XANH” ĐẶC BIỆT TRONG BỐI CẢNH KỶ NGUYÊN HÒA BÌNH

Khái niệm "Nghề Xanh" (Green Jobs) truyền thống thường gắn liền với các công việc trực tiếp bảo vệ môi trường, như năng lượng tái tạo, quản lý chất thải hay nông nghiệp bền vững. Tuy nhiên, qua lăng kính của các tác phẩm về giáo dục và lòng trắc ẩn, một định nghĩa mở rộng, sâu sắc hơn đã được hé lộ: Nghề xanh không chỉ là việc làm "xanh" về môi trường, mà còn là công việc "xanh" về mặt nhân văn, kiến tạo hòa bình.

Tám cuốn sách nền tảng thuộc Nhóm 4 này đã khẳng định sự liên kết chặt chẽ này. Những cuốn sách đều chia sẻ chung một triết lý: Bền vững bên ngoài bắt nguồn từ bình an bên trong.

BÌNH AN NỘI TẠI VÀ GIÁO DỤC HÒA BÌNH

Các nhà tư tưởng như Maria Montessori (Giáo dục và Hòa bình , Cuộc Đời và Sự Nghiệp ) và Thiền sư Thích Nhất Hạnh (Chế tác Bình an và Hạnh phúc trong Giáo dục , Hướng đi của Đạo Bụt cho Hòa bình và Sinh môi ) đã đặt nền móng cho triết lý này.

• Giáo dục Hòa bình: Montessori coi việc giáo dục tiềm năng và sự tự do kỷ luật của trẻ là con đường thiết lập hòa bình, bởi sự tôn trọng cá nhân là tiền đề cho tôn trọng thế giới. Phương pháp này nuôi dưỡng lòng tôn trọng giữa con người với nhau và với thiên nhiên.

• Thiền và Tương Tức: Thiền sư Thích Nhất Hạnh củng cố thêm bằng phương pháp Chánh niệm, giúp chuyển hóa căng thẳng và bạo động từ bên trong, nuôi dưỡng lòng từ bi và sự tương tức—cái thấy mọi vật đều liên kết với nhau. Tác phẩm của ông đề xuất cách tiếp cận Phật giáo sâu sắc để giải quyết khủng hoảng môi trường và xung đột xã hội.

Một tâm hồn an lạc, biết sống có trách nhiệm, chính là hạt giống đầu tiên cho một thế giới hòa bình và sinh thái.

LÒNG TRẮC ẨN: TRỤ CỘT CỦA "NGHỀ XANH NHÂN VĂN"

Các tác phẩm về tâm lý học và quan hệ quốc tế cung cấp công cụ và bối cảnh để hiện thực hóa triết lý “Bình an bên trong là nền tảng cho sự bền vững bên ngoài”.

• Hàn gắn Quan hệ: Marshall B. Rosenberg (Giao tiếp Bất Bạo động) dạy cách thay thế phán xét bằng thấu cảm, giải quyết xung đột bằng cách tôn trọng nhu cầu cốt lõi của nhau. Tương tự, Hyesin Jeong (Người Chữa Lành ) nhấn mạnh sự đồng cảm ("CPR tâm lý") là phương pháp chữa lành và phục hồi tinh thần.
• Hỗ trợ Cộng đồng và Tinh thần: Cuốn Ôm Giữ Không Gian của Heather Plett với nghệ thuật yêu thương không phán xét tạo ra môi trường an toàn là cốt lõi của khả năng lãnh đạo nhân văn. Cuốn Hiệu sách cuối cùng ở London tôn vinh sức mạnh của văn chương và kết nối cộng đồng trong bối cảnh chiến tranh, minh chứng cho việc nuôi dưỡng hy vọng và xây dựng sự bền vững tinh thần cho xã hội.
• Mô hình Phát triển Hạnh phúc: Cuốn Happy Village của Hà Vĩnh Thọ giới thiệu mô hình phát triển con người bền vững dựa trên các trụ cột GNH, SDG, tập trung vào chất lượng mối quan hệ với bản thân, người khác và thiên nhiên.

KHÁI NIỆM "NGHỀ XANH" MỞ RỘNG

Tổng hợp từ các tác phẩm này, một "nghề xanh" theo nghĩa mở rộng là bất kỳ công việc nào, trực tiếp hoặc gián tiếp, đóng góp vào sức khỏe bền vững của ba mối quan hệ cốt lõi:

1. Hòa hợp với Bản thân (Chánh niệm, Tự trắc ẩn).
2. Hòa hợp với Cộng đồng (Giao tiếp Bất Bạo động, Ôm giữ Không gian).
3. Hòa hợp với Thiên nhiên (Lối sống có trách nhiệm và Bền vững).

Do đó, các nghề nghiệp lấy giáo dục, tâm lý trị liệu, tư vấn nhân sự, hòa giải xung đột, và xây dựng cộng đồng bền vững làm trọng tâm đều là những "nghề xanh" thiết yếu. Những nghề xanh này tạo ra nền tảng tinh thần và xã hội vững chắc, cho phép các giải pháp công nghệ và môi trường truyền thống phát triển hiệu quả và lâu dài. Không có hòa bình trong tâm hồn và cộng đồng, sẽ không thể có sự bền vững thực sự cho Hành tinh.

32. GIÁO DỤC VÀ HÒA BÌNH, MARIA MONTESSORI (NXB Đà Nẵng): Cuốn sách này là tập hợp các bài diễn thuyết của bà trong thời kỳ chiến tranh thế giới thứ hai, nhấn mạnh tầm quan trọng của việc giáo dục trẻ em để trở thành những cá nhân có trách nhiệm, có nhận thức toàn cầu và tôn trọng sự đa dạng. Cuốn sách khẳng định giáo dục là nền tảng của hòa bình (chứ không phải chính trị) thông qua việc phát triển tiềm năng bẩm sinh, độc lập và lòng bác ái phổ quát ở trẻ em. Phương pháp Montessori nuôi dưỡng sự tôn trọng giữa con người với nhau và với thiên nhiên qua các hoạt động thực hành cuộc sống, xây dựng kỷ luật tự giác.

33. MARIA MONTESSORI - CUỘC ĐỜI VÀ SỰ NGHIỆP, E. M. Standing (NXB Phụ nữ Việt Nam): Cuốn sách mô tả một phương pháp giáo dục coi trọng tự do và kỷ luật tự giác, đặt nền móng cho giáo dục hòa bình thông qua việc nuôi dưỡng lòng tôn trọng với bản thân, người khác và môi trường. Phương pháp này thúc đẩy sự phát triển toàn diện, trang bị cho trẻ em kỹ năng giải quyết vấn đề và thích ứng, gián tiếp hướng tới "nghề xanh" rộng lớn bằng cách giáo dục trách nhiệm với thiên nhiên và sự bền vững.

34. GIAO TIẾP BẤT BẠO ĐỘNG, Marshall B. Rosenberg (PACE và NXB Tổng hợp TPHCM): Cuốn sách trình bày mô hình Giao tiếp Bất Bạo động (NVC) gồm bốn bước: Quan sát, Cảm xúc, Nhu cầu và Yêu cầu, nhằm thay thế những lời nói mang tính phán xét, đổ lỗi bằng lòng trắc ẩn và sự thấu cảm. NVC là một công cụ giáo dục hòa bình mạnh mẽ, giúp giải quyết xung đột hiệu hòa, tạo nên các mối quan hệ dựa trên sự tôn trọng nhu cầu lẫn nhau, từ đó xây dựng một thế giới nhân văn hơn. Việc áp dụng NVC không chỉ chữa lành các mối quan hệ con người mà còn mở rộng "nghề xanh" theo nghĩa rộng, thúc đẩy đạo đức bền vững bằng cách áp dụng sự thấu hiểu và tôn trọng nhu cầu vào cả mối quan hệ với môi trường sống.

35. ÔM GIỮ KHÔNG GIAN, Heather Plett (Phương Nam Books và NXB Thế giới): Cuốn sách định nghĩa "Ôm giữ Không gian" là nghệ thuật đồng hành cùng người khác qua các giai đoạn chuyển giao, bằng sự hỗ trợ vô điều kiện và tuyệt đối không phán xét. Thực hành này nuôi dưỡng lòng trắc ẩn và tôn trọng chủ quyền cá nhân, tạo ra một môi trường an toàn là cốt lõi của giáo dục hòa bình và khả năng lãnh đạo nhân văn. Theo nghĩa rộng của "nghề xanh", nó cung cấp khuôn khổ để hỗ trợ các cộng đồng vượt qua khủng hoảng hệ thống và hướng tới tương lai bền vững với trái tim kết nối và tinh thần chữa lành.

36. NGƯỜI CHỮA LÀNH, Hyesin Jeong (Thái Hà Books và NXB Thế giới): Cuốn sách nhấn mạnh phương pháp "CPR tâm lý", hay sự đồng cảm, là cốt lõi của việc chữa lành, nơi sự tồn tại và nỗi đau của người khác được công nhận ("Bạn đúng"). Nó đặt nền móng cho giáo dục hòa bình bằng cách khuyến khích chữa lành nội tâm và xây dựng ranh giới lành mạnh, từ đó tạo ra những mối quan hệ và cộng đồng trắc ẩn. Theo nghĩa rộng, việc chăm sóc sức khỏe tinh thần này là tiền đề cho "nghề xanh", vì một tâm hồn khỏe mạnh sẽ dẫn đến hành động có trách nhiệm, bền vững hơn đối với xã hội và môi trường.

37: CHẾ TÁC BÌNH AN VÀ HẠNH PHÚC TRONG GIÁO DỤC, Thích Nhất Hạnh (Thái Hà Books và NXB Hà Nội): Cuốn sách đề cao việc áp dụng Chánh niệm (hơi thở, bước chân ý thức) để giúp giáo viên và học sinh chế tác bình an, chuyển hóa căng thẳng và bạo động từ bên trong. Phương pháp này là nền tảng cho giáo dục hòa bình bằng cách nuôi dưỡng lòng từ bi và tương tức (kết nối sâu sắc) với mọi người và vạn vật. Từ đó, nó định hình những công dân có trách nhiệm, quan tâm đến sức khỏe tinh thần và bền vững môi trường, tạo ra một góc nhìn rộng hơn về "nghề xanh" bắt đầu từ tâm hồn.

38. HAPPY VILLAGE - CỘI NGUỒN AN LẠC: LỐI ĐẾN NHỮNG NGÔI LÀNG HẠNH PHÚC, Hà Vĩnh Thọ (Thái Hà Books và NXB Công thương): Cuốn sách giới thiệu mô hình "Ngôi làng Hạnh phúc" dựa trên các trụ cột GNH, SDG và Năng lực Nội tâm IDGs, nhằm xây dựng cộng đồng coi chất lượng mối quan hệ với bản thân, người khác và thiên nhiên là thước đo hạnh phúc. Đây là một lộ trình thực tiễn cho giáo dục hòa bình và phát triển con người bền vững, lồng ghép kinh tế tuần hoàn và công nghệ xanh, định hình một phong trào "nghề xanh" rộng lớn và có ý nghĩa. Mô hình này kết nối các giá trị văn hóa truyền thống với tầm nhìn tương lai hòa hợp, sinh thái.

39. HƯỚNG ĐI CỦA ĐẠO BỤT CHO HÒA BÌNH VÀ SINH MÔI, Thích Nhất Hạnh (Thái Hà Books và NXB Lao động): Tác phẩm của Thiền sư Thích Nhất Hạnh đề xuất một cách tiếp cận Phật giáo sâu sắc để giải quyết khủng hoảng môi trường và xung đột xã hội. Cuốn sách nhấn mạnh sự kết nối mật thiết giữa con người và thiên nhiên, đồng thời khuyến khích thực hành chánh niệm và lòng từ bi như những công cụ để tạo ra hòa bình và bảo vệ môi trường. Thiền sư Nhất Hạnh tin rằng chỉ khi chúng ta thay đổi nhận thức và hành động cá nhân, chúng ta mới có thể xây dựng một thế giới hòa bình và bền vững.

40. HIỆU SÁCH CUỐI CÙNG Ở LONDON, Madeline Martin (Tân Việt và NXB Văn học): Lấy bối cảnh Chiến tranh thế giới thứ hai tại London, cuốn sách ca ngợi sức mạnh của văn chương và kết nối cộng đồng qua câu chuyện về cô gái Grace Bennett, người biến một hiệu sách cũ kỹ thành nơi trú ẩn tinh thần giữa bom đạn. Hiệu sách trở thành hình ảnh ẩn dụ cho Giáo dục Hòa bình, nơi những câu chuyện truyền cảm hứng về tình yêu và sự kiên cường giúp con người xoa dịu tổn thương và vượt qua giai đoạn đen tối. Sự tồn tại và giá trị nhân văn của hiệu sách trong thời chiến là minh chứng cho một "nghề xanh" đặc biệt, nuôi dưỡng hy vọng và xây dựng sự bền vững tinh thần cho xã hội.

Đọc đầy đủ 40 tựa của Tủ sách Nghề Xanh ở link sau: https://byvn.net/OCIf

ThS TRƯƠNG LÊ NA, Nhà sáng lập BnF và Chuyến tàu Mùa thu nghiên cứu và tuyển chọn.

14/10/2025



Address

Quận 5

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Writing For Community posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share