Người trẻ xa nhà

  • Home
  • Người trẻ xa nhà

Người trẻ xa nhà Mấy dòng linh tinh của một người trẻ sống xa nhà.

(1) Con của Thánh Khi mình còn nhỏ, nhỏ đến mức thế giới xung quanh còn bự đến mức nhìn gì cũng thấy lớn, thấy gì cũng p...
01/09/2025

(1) Con của Thánh

Khi mình còn nhỏ, nhỏ đến mức thế giới xung quanh còn bự đến mức nhìn gì cũng thấy lớn, thấy gì cũng phải ngước lên, và đang ngồi xe máy lọt thỏm giữa ba và mẹ nghe tiếng xe lửa chạy thì phải được bế lên để nhìn thấy, mình đã là một đứa trẻ em yếu ớt.

Vài tháng mình bệnh một lần, mỗi lần bệnh thì phải mấy ngày mới hết và ba mẹ cứ thể phải cắt cử nhau ở nhà trông nom. Nó mắc cười ở chỗ:

- Ăn bánh snack (bánh phồng tôm a.k.a bim bim) -> sốt
- Uống nước đá -> sốt
- Khóc nhiều quá -> sốt

Yếu nhớt như vậy nên ba mẹ mình phải dùng một cách rất dân gian là đem lên đền Đức Thánh Trần (Hưng Đạo đại vương) gửi con. Cho bạn nào chưa biết đây là tục lệ bán khoán, một tín ngưỡng dân gian Việt Nam mà cha mẹ làm lễ cầu các vị Thần Phật nhận con mình và phù hộ cho trẻ khỏe mạnh, thông minh, bình an. Nghi thức này không có nghĩa là giao con cho chùa nuôi, mà là gửi gắm con về mặt tâm linh để mong được bảo vệ, che chở.

Sau khi ông từ ở đền viết xong một tờ sớ chữ Hán Nôm và có người làm lễ, ông bảo từ giờ mình là con của Đức Thánh Trần, sẽ được bảo bọc, che chở. Trên đường về, trời đổ một cơn mưa khẽ, rất khẽ, đến mức chưa kịp dừng lại mặc áo mưa thì trời đã tạnh.

Năm đó mình lớp 1.

Nếu bạn hỏi tại sao mình nhớ rõ như vậy, thì thật sự là mình không biết. Trong cuốn Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ, mình có nhớ bác Nguyễn Nhật Ánh có gọi những người có khả năng này vừa là một đặc ân hay một lời nguyền, vì không phải ai cũng nhớ được, nhưng đã nhớ rồi thì cứ phải giữ trong đầu mãi không thôi.

Quay trở lại thời điểm đó, với tâm trí của một đứa trẻ ngây ngô, biết gì nói đấy, mình đem chuyện đó lên trường kể cho mấy bạn học đồng lứa nghe. Và rõ ràng là chưa đủ nhận thức để nói lại toàn bộ câu chuyện như mình vừa kể ở trên, thì mình chỉ tóm gọn câu chuyện cho mấy nhóc tỳ 6 tuổi rằng mình là con của Thánh.

Uầy, nghe oách phết. Và ngay lập tức có vài đứa không tin, phản bác ngay. Cả ông từ và mẹ mình đã bảo thế, làm sao sai được.
Không lay chuyển được mình, bọn nó đem lên mách cô bảo rằng bạn Trí nói bạn là con của Thánh, và ngay lập tức mình bị đánh vào tay hai cái vì tội buôn thần bán thánh.

Ấm ức, nhưng mình vẫn giơ tay ra để bị đánh. Mình không khóc, vì mình có niềm tin rằng mình là con của Thánh. Mình chỉ về kể với mẹ mình. Mẹ nghe xong hiểu là cái câu chuyện không đầu không đuôi của mình đã bị cô hiểu nhầm, nên hôm sau lên kể với cô để giải nỗi oan này.

Cô cười, mẹ cũng cười.
Chỉ có thằng Trí là ấm ức.

(2) Dưa hấu và đu đủ

Trong xóm mình ngày xưa có một cái chợ, bà nội gọi là cái chợ Chồm Hổm.

Vì mấy người bán đều ngồi chồm hổm, bà nội nói vậy.

Thực chất chợ chồm hổm là cái chợ tự phát, có hai sạp thịt rau, một hàng bánh mì, một quán bún riêu hủ tiếu, một hàng xôi bán bữa đực bữa cái tuỳ theo việc mấy đứa nhỏ ở trường tiểu học gần đó có đi học hay không.

Còn nhỏ, mình hay lõn tõn theo mẹ ra chợ, coi lựa thịt lựa rau. Có một hôm mẹ đi mua dưa hấu, thì chú bán dưa hấu đã có một màn bán đỉnh cao, chú bảo:

- Chị mua mà không ngon không giòn không ngọt, đem ra đây, em trả tiền lại.
Các cô bác xung quanh nhao nhao, chú tiếp:
- Giờ chị chỉ quả nào đi, em cho chị thử, ngon chị mua, dở để lại.

Mẹ mình chỉ một quả, ông chú dùng con dao ngọn đầu, cắt thành hình tam giác trên quả dưa, đủ để lấy ra một miếng mà thử ruột, rồi lại lắp vào như cũ - nhìn quả dưa trên cả nguyên vẹn nếu không để ý kĩ. Và nó ngọt thật, nên mẹ lấy.

Mình không ấn tượng quả dưa, mình ấn tượng màn biểu diễn cắt kiểu tam giác ấy, đúng là tuyệt đỉnh.

Một hôm khác mình thức dậy thì thấy mẹ đã đi chợ rồi, trên bàn bếp là một trái đu đủ. Nhớ tuyệt kĩ của chú bán dưa hấu, mình đã khoét một hình tam giác, thử xem nó ngọt không, và đóng lại, như mới.

Lát sau thấy mẹ đi đâu đó về, mình nói bằng giọng dương dương tự đắc:

- Đố mẹ trái đu đủ này còn nguyên, nhưng con đã biết nó ngọt hay không rồi đó.

Mình xoay xoay trái đu đủ mà nhìn bằng mắt thường thì chắc chắn không biết nó đã bị can thiệp. Mẹ mình hỏi bằng giọng bán tín bán nghi:

- Sao biết?

Mình mới kéo phần vỏ tam giác đã bị thử bên trong ra. Thay vì được khen như mình tưởng tượng, mẹ đã la làng lên, bảo là đu đủ này mua để cúng, sao dám ăn blah blah.

Mình không hiểu, chỉ cảm giác bị phản bội, hàng nghìn câu hỏi tại sao:

- Sao chú bán dưa biểu diễn được mà mình thì không?
- Sao đem cúng thì không được thử coi nó ngọt không?
- Và tại sao mình đã gắn nó vào ngon lành như vậy mà vẫn bị la?

Khi những câu hỏi vẫn chưa được trả lời thì đến khi ba mình về, mẹ lại kể câu chuyện đó.

Khỏi phải nói, mình bị một trận đòn thừa sống thiếu ch*t.

(3) Người bảo vệ

Thuở nhỏ mình rất hay bị ăn đòn, mà phần lớn mình sẽ không hiểu tại sao, như khi mình biểu diễn tuyệt kĩ trên trái đu đủ kia.

Mà thật sự là không hiểu, nếu hiểu thì mình đã không làm vì chả ai muốn bị đánh bao giờ. Đôi khi mình nghĩ do vậy nên mình đã không sáng tạo thêm nhiều thứ, hoặc nghĩ ra những trò hay ho.

Lớn lên mình kể lại, thì mẹ mình bảo lần đầu ba mẹ làm ba mẹ, cũng không biết làm sao cho đúng. Mình cũng không giận nữa.
Nhưng những trận đòn cũng có lúc dừng lại, vì trong nhà còn có bà nội. Thấy mình bị đánh hơi nhiều, bà nội nói với ba - phải coi chuyện gì đã, chứ mới nghe vợ mày đã đánh nó.

"Mày mà đánh nó thì tao đánh mày."

Bà nội khẳng định chắc nịch với ba như vậy. Sau này ba mình cũng xác nhận.

Mình để ý là khi còn nhỏ thì hầu như những đứa trẻ đều có những lá chắn bảo vệ, để không gì kinh khủng đụng được vào mình. Khi những đứa trẻ đó lớn lên sẽ trở thành những người bảo vệ mới, còn những người bảo vệ cũ làm xong nhiệm vụ cũng sẽ rời đi.

Mình viết bài này vì mấy hôm trước chiêm bao thấy bà nội mình, hai bà cháu nói chuyện cũng nhiều, chỉ là tỉnh dậy mình quên hết. Chả biết chiêm bao là để những người thương yêu gặp nhau nói chuyện hay chỉ là một hồi ức nhỏ nhoi len lỏi từ một góc nào đó trong tâm hồn khe khẽ dâng lên.

Trong đầu mình sượt qua một đoạn nhỏ trong bài hát của Phan Mạnh Quỳnh, trước khi kịp tỉnh táo cho nhiều việc của một ngày mới.

"Sẽ băng qua con đường chia thế giới giới
Mọi dấu chân xưa phai mờ trên khắp lối
Tạ ơn phút giây tương phùng
Người xưa khiến tôi nhớ nhung..."

27.08.25

HARMONICAChiều nay hai đứa lên CBD chơi, lúc đi ngang qua khu Thai Town thì nghe một thanh âm quen thuộc, rồi giai điệu ...
20/10/2024

HARMONICA

Chiều nay hai đứa lên CBD chơi, lúc đi ngang qua khu Thai Town thì nghe một thanh âm quen thuộc, rồi giai điệu cứ thế vút lên. Tôi bảo em chờ một lát, rồi chạy ra chỗ người nghệ sĩ đường phố chơi bài Let it Be của The Beatles trên cây Harmonica diatonic.

Thanh âm quen thuộc vì ngày tôi sang Úc, trong hành trang có một chiếc kèn Harmonica tremolo 24 cũ, hiệu Butterfly. Chiếc kèn có thể có tuổi đời hơn cả tôi, tôi xin của bác Bảy vì thấy nó nằm trong hộc tủ rất lâu, từ thời nhà còn nền bằng xi măng. Khác với những cây kèn mới mua ở tiệm thời đó, chiếc kèn Butterfly mà tôi xin được rất ấm. Tôi đem nó đi qua mấy cuộc thi thời sinh viên, rồi đem sang Úc. Tiếng kèn ấm đến nỗi tưởng chừng bớt được một chút giá lạnh mùa đông.

Thời gian đầu ở Úc, tôi hay đem kèn ra chơi, A Time For Us, Đôi Bờ, Khoảnh Khắc, Kiss The Rain... Chơi cho mấy đứa bạn cùng nhà đến từ đủ thứ nước nghe, chơi một mình mấy hôm nhớ nhà. Sau nhiều lần chuyển chỗ, tôi lạc mất nó, rồi dần bị cuốn theo vòng xoay của cuộc sống, của cơm áo gạo tiền, của mấy tấm visa, tôi cũng quên dần, rồi chẳng nhớ nó nữa.

Sau mấy năm để dành tiền mua lại được một chiếc kèn khác, cũng cùng hiệu, tiếng vẫn rất hay, tôi vẫn không có được cái cảm giác của ngày chơi cây Butterfly già cỗi ngày xưa. Có lẽ giai điệu vẫn là giai điệu, âm vang vẫn là âm vang, nhưng những trăn trở của mỗi khoảng thời gian đã khác.

Rồi tôi bỏ không chơi nữa, cũng như không đụng vào một cây Harmonica nào nữa về sau.

"And when the broken hearted people living in the world agree
There will be an answer, let it be"

Rồi tiếng kèn chiều nay vang lên, kéo tôi về rất sâu của những ngày cũ, của cậu trai nhút nhát mới đặt chân đến Úc. Lúc đó nhìn những nghệ sĩ đường phố, tôi từng bảo sao không thấy ai chơi Harmonica nhỉ - rồi nghĩ có lẽ ngày nào đó can đảm hơn, tự tin hơn, tôi sẽ vác cây kèn ra giữa phố và chơi mấy bài nhạc Việt Nam. Nhưng tôi đã chẳng bao giờ làm điều đó.

"For though they may be parted, there is still a chance that they will see
There will be an answer, let it be"

Tôi ngỡ đã chẳng bao giờ cảm được tiếng kèn như cách tôi cảm ngày xưa, nó lại quay về, da diết như "they may be parted" rồi "there is still a chance that they will see" và tôi đã thấy chiều nay.

Có nhiều chuyện để lại nhiều trăn trở, nhưng rồi sẽ có câu trả lời, let it be.

Tiếng kèn ngân nga ngân nga, như kéo cả thời trẻ của tôi - đi qua.

20.10.24

Ô haytrời tắt nắng vàng…Sao người vẫn mảidọc-nganggiang hồ.5.5.24
08/05/2024

Ô hay
trời tắt nắng vàng…

Sao người vẫn mải
dọc-ngang
giang hồ.

5.5.24

Chiều về phố thị
24/04/2024

Chiều về phố thị

Hồi mấy năm cấp một, chính xác thì tầm lớp 3, cứ mấy đợt nghỉ mình hay được cho qua nhà Ngoại chơi. Gọi thế nghe có vẻ x...
24/03/2024

Hồi mấy năm cấp một, chính xác thì tầm lớp 3, cứ mấy đợt nghỉ mình hay được cho qua nhà Ngoại chơi. Gọi thế nghe có vẻ xa chứ nhà Ngoại cách nhà mình chỉ 15' chạy xe máy, tính luôn cả dừng đèn xanh đèn đỏ.

Một trong những điều mình ghét nhất là ngủ trưa.

Nên mẹ mình đưa bà Ngoại mình 2 nghìn, bảo trưa nó mà ngủ thì bà cho nó 2 nghìn để mua đồ chơi. 2 nghìn hồi đấy lớn cực, mình có thể mua 50 lá hình (kiểu siêu nhân các thứ) để chơi đập hình với giá 1 nghìn, còn hẳn 1 nghìn để mua thêm bánh tráng muối tôm 500 đồng, và còn dư 500 đồng thì sẽ làm gì nhỉ... thật quá khó nghĩ khi nhiều tiền....

Nên mình chấp nhận ngay, mình còn hỏi là thế ngủ bao lâu thì được tính là ngủ trưa. Mẹ bảo ít nhất là 30 phút.

Đó là 30 phút rất dài, mình chỉ đếm từng giây từng phút trôi qua, mắt ti hí nhìn kim đồng hồ quay, mong nó quay nhanh hơn một chút để mình được "ngủ dậy", được ra ngoài chơi.

Nếu hỏi mình có tiếc mấy chục phút ngủ trưa đó không, mình bảo có...

Giờ mỗi tối trước khi ngủ, mình hẹn giờ sáng mai dậy và suy nghĩ xem được ngủ bao nhiêu. Để báo thức 7:30 hay 7:35 để được ngủ thêm 5 phút.

Nhiều năm trước khi bôn ba với cuộc sống xứ người, mình dần nhận ra điều này, có những thứ tưởng chừng vô tận, như thời gian, càng về sau càng eo hẹp dần. Những thứ ngày bé mình không trân quý, khi có chút tuổi đời lại muốn nâng niu.

Ngày bé
Anh cúi mặt nhìn người
Nghênh ngang
Thấy thế giới rộng lớn muôn vàn
Thấy nhà mình
Đáng chán
Thấy cơm ngoài đường ngon hơn gấp vạn
Thấy người thì nhìn mặt bắt hình d**g
Thấy tình hao hao thì cứ đánh đồng
Là thật
Vô tư đuổi bắt
Tưởng tuổi mình cũng dài như trái đất
Cứ thế vui chơi
Mặc xác đời

Ngày lớn
Anh d**g ba lô
Ngang dọc giang hồ
Mơ ngày bé

Ngày lớn
Anh ngẩng mặt nhìn đời
Rưng rưng
Thấy thế giới vẫn rộng lớn vô ngần
Nhưng nhà mình
Lại mênh mông nhất
Thấy cơm ngoài đường bày ra tấp nập
Ăn mấy ngày liền thấy vị chẳng ra
Mua đồ nọ đồ kia
Đóng giả cơm nhà
Đóng giả mấy món ngày xưa anh chê là đáng chán
Mới thấm ra
Ngày hôm qua đã trở thành viên đạn
Bắn thẳng vào tim

Ngày lớn
Anh nhìn người chẳng muốn nhớ tên
Còn đời thì nhìn anh cười nhạt
Chẳng còn gì to tát...

24.03.24

 QUYỀN ĐƯỢC BẮT ĐẦU (LẠI)Trong phim tài liệu "Almost Australian" được host bởi Miriam Margolyes chiếu trên Netflix (bạn ...
23/09/2023


QUYỀN ĐƯỢC BẮT ĐẦU (LẠI)

Trong phim tài liệu "Almost Australian" được host bởi Miriam Margolyes chiếu trên Netflix (bạn nào là fan của phim Harry Potter thì Miriam chính là diễn viên thủ vai Giáo sư Sprout, chủ nhiệm nhà Hufflepuff - dạy môn thảo dược), có một đoạn làm mình nhớ mãi, đó là đoạn đối thoại của Miriam và Claire. Claire sống trên một chiếc xe van có đầy đủ tiện nghi để được đi đây đó. Đoạn đối thoại thế này.

"I'm trying to find out what the Australian dream is. Did you have a dream, or...?"
"I think the dream is probably freedom.
Now, whether that be freedom to have a beautiful, big house, and a pool and a family and a good job.
It's the freedom to live the way you want to live"

(Tạm dịch:
- Tôi đang cố gắng tìm ra giấc mơ Úc là gì. Bạn có ước mơ không hay là...?
- Tôi nghĩ giấc mơ có lẽ là tự do.
Giờ nè, đó có thể là được tự do để có một ngôi nhà đẹp, lớn, một hồ bơi, một gia đình và một công việc tốt...
Đó là quyền tự do sống theo cách mà mình muốn.")

Nghe tự do thì có vẻ ghê gớm, nhưng nó đơn giản chỉ là việc mình được thoải mái làm những gì mình muốn mà không lo ngại người khác nghĩ gì về mình.

Lúc đầu mình đã nghĩ là lần nào đến tập này thì phải cố gắng làm thật hay do bài viết "Quyền được bắt đầu (lại)" là bài viết tâm đắc nhất nhì của mình. Và mình đã không tính cho lên tập 3 do vừa mới khỏi ốm nên giọng vẫn hơi kì kì.

Thế nhưng vài hôm trước có một chị học trò của mình ở tuổi U40 báo có job offer - chị ra nước ngoài rồi quyết định chuyển sang một ngành khác hoàn toàn - một minh chứng mãnh liệt cho cái "Quyền được bắt đầu (lại)" - một cái quyền mình khám phá ra trên hành trình lang bạt xứ người - đó là khi bạn được tự do quyết định việc bạn muốn trở thành ai, làm nghề gì mà không cần bận tâm đến việc đã lớn tuổi quá hay chưa hay background bạn có khác nhiều quá không.

Nên là các bạn sẽ được nghe nội dung này với một giọng không ổn lắm dù đã cố gắng hết sức của mình. :)

Link youtube/spotify mình để dưới comment. ❤️

Nắng ơi đi đâu nhỉChắc mây gọi về trờiChiều nay anh ghé phốThấy chỉ còn mưa rơiNgày hôm qua đâu nhỉGió dạt những xanh ng...
17/09/2023

Nắng ơi đi đâu nhỉ
Chắc mây gọi về trời
Chiều nay anh ghé phố
Thấy chỉ còn mưa rơi

Ngày hôm qua đâu nhỉ
Gió dạt những xanh ngời
Tối về ôm giấc lạnh
Thả sáng vào êm trôi

Em ơi nơi đâu nhỉ
Chắc chẳng ở quê người
Đường trần ngan ngát rộng
Để anh hoài rong chơi.

4.6.16

Những năm tháng, bỗng chạy dàiNhững xa lạ,bỗng ở hoài, thành quenNhững con phố, bỗng tắt đènNhững bình minh,bỗng vội lên...
10/09/2023

Những năm tháng, bỗng chạy dài
Những xa lạ,
bỗng ở hoài, thành quen

Những con phố, bỗng tắt đèn
Những bình minh,
bỗng vội lên, một ngày

Những mùa đông, bỗng đến ngay
Những áo ấm,
bỗng vội đầy, lên ta

Có một hôm, bỗng nhớ nhà
Hồi ức của những hôm qua,
say mèm

Có một hôm, bỗng nhớ em
Ngày nào lững thững lối quen,
bên hồ.

31.05.22

 NHỮNG NGƯỜI GIÀ“Mình không nhận ra khi ngày xưa ba mình không cho mình hứa quá nhiều, bảo rằng mày hứa rồi có chắc làm ...
02/09/2023


NHỮNG NGƯỜI GIÀ

“Mình không nhận ra khi ngày xưa ba mình không cho mình hứa quá nhiều, bảo rằng mày hứa rồi có chắc làm được không.

Những người trẻ luôn nghĩ họ còn thời gian, làm gì mà không hứa, hôm nay không thực hiện được thì còn ngày mai, còn ngày kia nữa mà, nhưng không nhận ra rằng có những ngày mai không bao giờ đến. Người già biết hứa thì có thể không thực hiện được, hoặc không đủ thời gian thực hiện được.”

Tập 2 của Người trẻ xa nhà là những cuộc nói chuyện của mình với những người đã trải nghiệm cuộc sống theo một góc nhìn rất sâu, sâu như những tháng năm họ từng đi qua…

Link podcast mình để dưới comment. 🍀

  RA NƯỚC NGOÀI & CHUYỂN NGHỀ KHI KHÔNG CÒN QUÁ TRẺĐây chắc là post trở lại đầu tiên của mình - dưới dạng một podcast, s...
27/08/2023


RA NƯỚC NGOÀI & CHUYỂN NGHỀ KHI KHÔNG CÒN QUÁ TRẺ

Đây chắc là post trở lại đầu tiên của mình - dưới dạng một podcast, sau khá nhiều năm không viết bài mới trên đây. :)

Trong những năm đó mình tốt nghiệp tấm bằng Thạc sỹ thứ hai ở Úc, đi làm, và trải nghiệm nhiều hơn. Sở dĩ có tấm bằng thứ hai này là do mình chuyển ngành - từ một ngành kinh tế sang học kỹ thuật. Sau đó thì mình nhận ra đây đồng thời cũng là một chuyện rất phổ biến ở các bạn ra nước ngoài (đi học/ đi làm/ hoặc định cư).

Nên hi vọng sự trở lại này - là một nguồn động viên cho bất kỳ ai cũng ấp ủ một hành trình xa nhà để trưởng thành, hay đơn giản là một lời chào gặp lại cho tất cả các bạn đã theo dõi những câu chuyện của mình từ rất nhiều năm trước.

🍀 Link podcast trên Youtube/Spotify mình xin để dưới comment.

Address


Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Người trẻ xa nhà posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Người trẻ xa nhà:

  • Want your business to be the top-listed Media Company?

Share