
01/09/2025
(1) Con của Thánh
Khi mình còn nhỏ, nhỏ đến mức thế giới xung quanh còn bự đến mức nhìn gì cũng thấy lớn, thấy gì cũng phải ngước lên, và đang ngồi xe máy lọt thỏm giữa ba và mẹ nghe tiếng xe lửa chạy thì phải được bế lên để nhìn thấy, mình đã là một đứa trẻ em yếu ớt.
Vài tháng mình bệnh một lần, mỗi lần bệnh thì phải mấy ngày mới hết và ba mẹ cứ thể phải cắt cử nhau ở nhà trông nom. Nó mắc cười ở chỗ:
- Ăn bánh snack (bánh phồng tôm a.k.a bim bim) -> sốt
- Uống nước đá -> sốt
- Khóc nhiều quá -> sốt
Yếu nhớt như vậy nên ba mẹ mình phải dùng một cách rất dân gian là đem lên đền Đức Thánh Trần (Hưng Đạo đại vương) gửi con. Cho bạn nào chưa biết đây là tục lệ bán khoán, một tín ngưỡng dân gian Việt Nam mà cha mẹ làm lễ cầu các vị Thần Phật nhận con mình và phù hộ cho trẻ khỏe mạnh, thông minh, bình an. Nghi thức này không có nghĩa là giao con cho chùa nuôi, mà là gửi gắm con về mặt tâm linh để mong được bảo vệ, che chở.
Sau khi ông từ ở đền viết xong một tờ sớ chữ Hán Nôm và có người làm lễ, ông bảo từ giờ mình là con của Đức Thánh Trần, sẽ được bảo bọc, che chở. Trên đường về, trời đổ một cơn mưa khẽ, rất khẽ, đến mức chưa kịp dừng lại mặc áo mưa thì trời đã tạnh.
Năm đó mình lớp 1.
Nếu bạn hỏi tại sao mình nhớ rõ như vậy, thì thật sự là mình không biết. Trong cuốn Cho Tôi Xin Một Vé Đi Tuổi Thơ, mình có nhớ bác Nguyễn Nhật Ánh có gọi những người có khả năng này vừa là một đặc ân hay một lời nguyền, vì không phải ai cũng nhớ được, nhưng đã nhớ rồi thì cứ phải giữ trong đầu mãi không thôi.
Quay trở lại thời điểm đó, với tâm trí của một đứa trẻ ngây ngô, biết gì nói đấy, mình đem chuyện đó lên trường kể cho mấy bạn học đồng lứa nghe. Và rõ ràng là chưa đủ nhận thức để nói lại toàn bộ câu chuyện như mình vừa kể ở trên, thì mình chỉ tóm gọn câu chuyện cho mấy nhóc tỳ 6 tuổi rằng mình là con của Thánh.
Uầy, nghe oách phết. Và ngay lập tức có vài đứa không tin, phản bác ngay. Cả ông từ và mẹ mình đã bảo thế, làm sao sai được.
Không lay chuyển được mình, bọn nó đem lên mách cô bảo rằng bạn Trí nói bạn là con của Thánh, và ngay lập tức mình bị đánh vào tay hai cái vì tội buôn thần bán thánh.
Ấm ức, nhưng mình vẫn giơ tay ra để bị đánh. Mình không khóc, vì mình có niềm tin rằng mình là con của Thánh. Mình chỉ về kể với mẹ mình. Mẹ nghe xong hiểu là cái câu chuyện không đầu không đuôi của mình đã bị cô hiểu nhầm, nên hôm sau lên kể với cô để giải nỗi oan này.
Cô cười, mẹ cũng cười.
Chỉ có thằng Trí là ấm ức.
(2) Dưa hấu và đu đủ
Trong xóm mình ngày xưa có một cái chợ, bà nội gọi là cái chợ Chồm Hổm.
Vì mấy người bán đều ngồi chồm hổm, bà nội nói vậy.
Thực chất chợ chồm hổm là cái chợ tự phát, có hai sạp thịt rau, một hàng bánh mì, một quán bún riêu hủ tiếu, một hàng xôi bán bữa đực bữa cái tuỳ theo việc mấy đứa nhỏ ở trường tiểu học gần đó có đi học hay không.
Còn nhỏ, mình hay lõn tõn theo mẹ ra chợ, coi lựa thịt lựa rau. Có một hôm mẹ đi mua dưa hấu, thì chú bán dưa hấu đã có một màn bán đỉnh cao, chú bảo:
- Chị mua mà không ngon không giòn không ngọt, đem ra đây, em trả tiền lại.
Các cô bác xung quanh nhao nhao, chú tiếp:
- Giờ chị chỉ quả nào đi, em cho chị thử, ngon chị mua, dở để lại.
Mẹ mình chỉ một quả, ông chú dùng con dao ngọn đầu, cắt thành hình tam giác trên quả dưa, đủ để lấy ra một miếng mà thử ruột, rồi lại lắp vào như cũ - nhìn quả dưa trên cả nguyên vẹn nếu không để ý kĩ. Và nó ngọt thật, nên mẹ lấy.
Mình không ấn tượng quả dưa, mình ấn tượng màn biểu diễn cắt kiểu tam giác ấy, đúng là tuyệt đỉnh.
Một hôm khác mình thức dậy thì thấy mẹ đã đi chợ rồi, trên bàn bếp là một trái đu đủ. Nhớ tuyệt kĩ của chú bán dưa hấu, mình đã khoét một hình tam giác, thử xem nó ngọt không, và đóng lại, như mới.
Lát sau thấy mẹ đi đâu đó về, mình nói bằng giọng dương dương tự đắc:
- Đố mẹ trái đu đủ này còn nguyên, nhưng con đã biết nó ngọt hay không rồi đó.
Mình xoay xoay trái đu đủ mà nhìn bằng mắt thường thì chắc chắn không biết nó đã bị can thiệp. Mẹ mình hỏi bằng giọng bán tín bán nghi:
- Sao biết?
Mình mới kéo phần vỏ tam giác đã bị thử bên trong ra. Thay vì được khen như mình tưởng tượng, mẹ đã la làng lên, bảo là đu đủ này mua để cúng, sao dám ăn blah blah.
Mình không hiểu, chỉ cảm giác bị phản bội, hàng nghìn câu hỏi tại sao:
- Sao chú bán dưa biểu diễn được mà mình thì không?
- Sao đem cúng thì không được thử coi nó ngọt không?
- Và tại sao mình đã gắn nó vào ngon lành như vậy mà vẫn bị la?
Khi những câu hỏi vẫn chưa được trả lời thì đến khi ba mình về, mẹ lại kể câu chuyện đó.
Khỏi phải nói, mình bị một trận đòn thừa sống thiếu ch*t.
(3) Người bảo vệ
Thuở nhỏ mình rất hay bị ăn đòn, mà phần lớn mình sẽ không hiểu tại sao, như khi mình biểu diễn tuyệt kĩ trên trái đu đủ kia.
Mà thật sự là không hiểu, nếu hiểu thì mình đã không làm vì chả ai muốn bị đánh bao giờ. Đôi khi mình nghĩ do vậy nên mình đã không sáng tạo thêm nhiều thứ, hoặc nghĩ ra những trò hay ho.
Lớn lên mình kể lại, thì mẹ mình bảo lần đầu ba mẹ làm ba mẹ, cũng không biết làm sao cho đúng. Mình cũng không giận nữa.
Nhưng những trận đòn cũng có lúc dừng lại, vì trong nhà còn có bà nội. Thấy mình bị đánh hơi nhiều, bà nội nói với ba - phải coi chuyện gì đã, chứ mới nghe vợ mày đã đánh nó.
"Mày mà đánh nó thì tao đánh mày."
Bà nội khẳng định chắc nịch với ba như vậy. Sau này ba mình cũng xác nhận.
Mình để ý là khi còn nhỏ thì hầu như những đứa trẻ đều có những lá chắn bảo vệ, để không gì kinh khủng đụng được vào mình. Khi những đứa trẻ đó lớn lên sẽ trở thành những người bảo vệ mới, còn những người bảo vệ cũ làm xong nhiệm vụ cũng sẽ rời đi.
Mình viết bài này vì mấy hôm trước chiêm bao thấy bà nội mình, hai bà cháu nói chuyện cũng nhiều, chỉ là tỉnh dậy mình quên hết. Chả biết chiêm bao là để những người thương yêu gặp nhau nói chuyện hay chỉ là một hồi ức nhỏ nhoi len lỏi từ một góc nào đó trong tâm hồn khe khẽ dâng lên.
Trong đầu mình sượt qua một đoạn nhỏ trong bài hát của Phan Mạnh Quỳnh, trước khi kịp tỉnh táo cho nhiều việc của một ngày mới.
"Sẽ băng qua con đường chia thế giới giới
Mọi dấu chân xưa phai mờ trên khắp lối
Tạ ơn phút giây tương phùng
Người xưa khiến tôi nhớ nhung..."
27.08.25