Sống Vui

Sống Vui tạp chí cuộc sống, sống vui sống khỏe sống có ích. theo dõi trang để cập nh?
(1)

Nhà tôi 3 mặt tiền tại quận 1 ở Sài Gòn, con trai tôi yêu rồi cưới 1 cô gái ngoài B;ắc vì trót có b/ầu. Tôi b;ực mình nh...
01/08/2025

Nhà tôi 3 mặt tiền tại quận 1 ở Sài Gòn, con trai tôi yêu rồi cưới 1 cô gái ngoài B;ắc vì trót có b/ầu. Tôi b;ực mình những vì cháu vẫn vui vẻ đồng ý. Ai dè ...Tôi là người Nam, sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn. Nhà chồng giàu có từ thời làm tiệm vàng, giờ cho thuê mặt bằng, mỗi tháng thu không dưới vài trăm triệu. Nói không phải khoe chứ nhà tôi không thiếu gì – ngoài một đứa con dâu "môn đăng hộ đối".
Thằng con trai duy nhất của tôi, Hải, học đại học xong thì vào công ty riêng của bạn làm, không đụng tới đồng nào của cha mẹ. Tôi mừng. Nhưng tôi không ngờ, nó về một ngày, báo tôi một tin trời giáng:
– Mẹ, con cưới. Bạn gái con lỡ có th;;ai rồi.
Tôi s;ững s;ờ. Rồi tức.
– Ai? Ai mà không biết ngừa? Con không đủ khôn hay nó cố tình?
– Mẹ đừng nói vậy. Cô ấy là người tốt. Tụi con yêu nhau đàng hoàng. Mẹ cho tụi con cơ hội, được không?
Tôi không trả lời. Trong lòng chỉ đầy hình ảnh tiêu cực: con gái Bắc thường khéo nói, biết tính toán, lại hay làm chủ gia đình. Tôi không muốn con trai mình làm "rể ngoài". Nhưng nhìn gương mặt con, tôi đành nhượng bộ. Dẫu sao, đứa bé trong bụng cũng mang dòng máu nhà tôi.
Ngày cưới, họ nhà gái vào Sài Gòn chỉ có mẹ cô dâu và cậu em trai. Mọi thứ đều gọn nhẹ. Cô dâu – tên Vy – nhỏ con, da trắng, nói năng nhẹ nhàng. Nhưng tôi thấy ở nó cái gì đó... không hợp mắt. Có lẽ vì gi;ọng Bắc của n;ó, hay vì ánh mắt hay nhìn xuống khi nói chuyện.
Sau đám cưới, tôi cho vợ chồng nó một phòng ở tầng trệt – căn phòng cạnh bếp và sau nhà, nhỏ nhưng tiện.
Vy không than vãn. Nó nấu ăn, rửa chén, dọn dẹp mọi thứ mà không cần nhắc. Nhưng tôi vẫn không ưa. Tôi thấy nó giả tạo. Mỗi lần nó gọi tôi là "mẹ ơi", tôi chỉ ậm ừ. Tôi không xưng "mẹ", tôi chỉ bảo "bà đây".
Ngày sinh nở, Hải vắng mặt vì công tác. Tôi đưa Vy đi bệnh viện. Nó đ;au đ;ẻ, tay run run nắm lấy tay tôi:
– Mẹ… mẹ đừng bỏ con một mình nhé…
Tôi định rút tay ra, nhưng rồi nghe nó rên một tiếng, mắt ứa nước. Tôi ở lại.
Lúc cháu nội ra đời, là con gái, Vy khóc òa. Tôi không biết là khóc vì hạnh phúc hay vì sợ… tôi thất vọng. Tôi không nói gì, chỉ ôm cháu vào lòng. Tay bé xíu, ấm áp lạ thường.
Vài tuần sau, tôi bắt đầu nghe hàng xóm xì xào: “Con dâu ngoài Bắc của bà nhìn hiền mà khéo tay quá ha.” – “Nghe nói nó bán bánh online, có người đặt cả chục phần mỗi ngày.” – “Sao giọng Bắc mà dễ nghe ghê...”
Tôi không nói, nhưng lặng lẽ để ý.
Hằng sáng, khi tôi thức dậy, sân trước đã được quét sạch. Có hôm bếp có sẵn nồi nước sâm, Vy để lại mảnh giấy nhỏ: “Mẹ nhớ uống kẻo nóng trong người.”
Nhưng tôi vẫn chưa bỏ được cái thành kiến trong lòng.
Một hôm, tôi nghe nó gọi điện thoại cho mẹ ngoài Bắc:
– … Dạ, con ở đây ổn lắm mẹ ạ. Mẹ yên tâm, con thương mẹ chồng như mẹ ruột. Chỉ là mẹ chồng con chưa quen con thôi… con sẽ ráng.
Tôi đứng bên ngoài, tim bỗng chùng xuống.
Phải chăng… tôi đã quá khắt khe? ...Quý độc giả đọc tiếp tại đây 👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=3729

Vì chia sổ tiết kiệm 600 triệu không đều, mẹ già bị hai con gái ruột đuổi khỏi nhà. Hai tháng sau, một bưu kiện bất ngờ ...
31/07/2025

Vì chia sổ tiết kiệm 600 triệu không đều, mẹ già bị hai con gái ruột đuổi khỏi nhà. Hai tháng sau, một bưu kiện bất ngờ được gửi đến khiến họ gục ngã trong nước mắt....Chiếc bưu kiện nhỏ được đặt trước cửa nhà đúng vào buổi chiều thứ Sáu, không ai biết nó từ đâu đến. Khi mở ra, thứ bên trong khiến hai chị em nhà họ Nguyễn ngã quỵ, nước mắt tuôn như mưa… Nhưng đáng tiếc, có những giọt nước mắt chỉ rơi khi đã quá muộn.

Căn nhà mái ngói đỏ ở ngoại ô Hà Nội từng là tổ ấm của bà Tâm – một người mẹ đơn thân tần tảo nuôi hai cô con gái lớn khôn. Cả cuộc đời bà dành dụm từng đồng, làm lụng quần quật, chỉ mong hai con được học hành đàng hoàng và có tương lai tốt đẹp. Không chồng, không ai bên cạnh, bà Tâm lặng lẽ chịu đựng mọi nỗi vất vả vì tin rằng: "Con cái là chỗ dựa cuối đời."

Hai con gái bà – Ngọc và Hạnh – đều đã trưởng thành, có công việc ổn định. Cưới chồng, sinh con, cuộc sống tươm tất. Dù vậy, tình cảm giữa họ và mẹ dần phai nhạt theo năm tháng. Lời hỏi han thưa dần. Cuộc điện thoại chỉ đến khi cần gì đó. Nhưng bà Tâm không oán trách. Với bà, chỉ cần thấy con cháu mạnh khỏe là đủ.

Cuốn sổ tiết kiệm 600 triệu là tất cả tài sản của bà sau cả đời vất vả. Khi cảm thấy sức khỏe yếu đi, bà quyết định chia phần, để tránh anh em bất hòa sau này. Trong đầu bà, một điều đơn giản thôi: "Ngọc là chị, đã có nhà chồng đỡ đần. Còn Hạnh – em út, chồng mất sớm, nuôi hai đứa nhỏ. Phải giúp nó nhiều hơn một chút."

Thế là bà chia: Ngọc 200 triệu, Hạnh 400 triệu.

Không ngờ, chính quyết định ấy lại là ngọn lửa thiêu rụi mái ấm cuối cùng của bà.

**

“Cái gì? Mẹ chia như vậy mà cũng gọi là công bằng à?” – Ngọc gào lên khi cầm quyển sổ. “Con không phải con ruột mẹ chắc? Mẹ thiên vị nó thì mẹ về ở với nó luôn đi!”

Hạnh im lặng, không bênh, không giải thích. Cô hiểu chị cả nóng tính, nhưng cũng không ngờ lại dữ đến thế.

Bà Tâm chỉ lặng lẽ nói: “Mẹ có lý do của mẹ. Con có nhà chồng, có xe, có lương cao. Em con khổ hơn, mẹ chỉ muốn nó bớt gánh nặng…”

"Vậy thì mẹ dọn khỏi nhà con ngay. Từ nay đừng gọi con là con gái nữa." – Ngọc lạnh lùng nói như đóng đinh.

Bà Tâm chết lặng. Cái tát không hình mà đau hơn bất kỳ đòn roi nào. Một tuần sau, Hạnh – người từng nhận được phần hơn – cũng từ chối không cho bà ở lại. “Con không muốn chị nói con cướp của mẹ. Mẹ về quê đi, nhà mình có thể bán để chia cho công bằng.”

Hai đứa con bà nuôi hơn 30 năm, cuối cùng lại cùng một giọng nói đuổi bà đi.

Bà Tâm khăn gói ra khỏi nhà con gái, chỉ mang theo một túi đồ, một chiếc áo len cũ và quyển sổ tiết kiệm đã rút sạch.

Không ai biết bà đi đâu. Chỉ biết sau ngày hôm đó, mọi liên lạc đều cắt đứt. Không ai tìm, cũng chẳng ai gọi. Hai chị em như thể xóa mẹ khỏi cuộc đời.

**

Hai tháng sau.

Một chiều thứ Sáu, khi cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm, một người giao hàng đến trước cửa nhà Ngọc.

"Cho hỏi chị là Nguyễn Thị Ngọc?"

"Vâng, tôi đây."

“Có bưu kiện gửi chị. Không đề tên người gửi. Ghi rõ: ‘Chỉ mở khi cả hai chị em có mặt.’”.... Quý độc giả xem thêm tại đây
👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=6475

Kết hôn 3 năm vợ vẫn không thể si;;nh con tôi đành ly hôn theo ý mẹ để cưới người khác. Chỉ sau 1 năm vợ mới đã si;;nh c...
31/07/2025

Kết hôn 3 năm vợ vẫn không thể si;;nh con tôi đành ly hôn theo ý mẹ để cưới người khác. Chỉ sau 1 năm vợ mới đã si;;nh con. Từ đó tôi không liên lạc gì với vợ cũ nữa để toàn tâm toàn ý với vợ con hiện tại. Một lần đưa con trai đi học, tôi đứng hình khi gặp đứa tr;;ẻ giống y hệt mình, tôi bắt chuyện rồi hỏi tên bố đứa trẻ, ai ng;;ờ....Tôi là Hưng – 35 tuổi, kỹ sư xây dựng. Cuộc đời tôi không nhiều biến động, cho đến một ngày, chính tay tôi phá vỡ thứ quý giá nhất từng có: một gia đình.

Ba năm trước, tôi ly hôn với Vân – người vợ đầu tiên. Vân là cô gái hiền lành, giỏi giang và rất yêu tôi. Nhưng kết hôn ba năm, cô ấy không thể sinh con. Mẹ tôi vốn khó tính, lại nặng tư tưởng "nối dõi", nhiều lần bóng gió, thậm chí nói thẳng với tôi rằng: “Nếu nó không đẻ được, con lấy người khác đi. Mẹ không thể chờ cháu nội mãi.”

Ban đầu tôi gạt đi. Tôi bảo mẹ “con yêu cô ấy”, nhưng càng ngày mẹ càng gây áp lực. Vân biết điều đó. Tôi thấy sự mỏi mệt trong mắt cô ấy, thấy cô hay ngồi lặng hàng giờ nhìn về phía cửa sổ, chạm nhẹ vào bụng như đang thì thầm điều gì đó. Nhưng tôi yếu lòng. Tôi không đủ dũng cảm để đứng giữa mẹ và vợ. Cuối cùng, tôi chọn buông tay.

Ngày ký đơn ly hôn, Vân không khóc. Cô chỉ hỏi tôi một điều:

– Anh có từng yêu em không?

Tôi không trả lời. Vì trong thâm tâm, tôi sợ câu trả lời thật lòng sẽ làm mình không thể rời đi.

Một năm sau, tôi kết hôn với Thảo – người phụ nữ được mẹ tôi giới thiệu. Cô ấy nhanh chóng có thai. Đứa con trai đầu lòng ra đời như món quà trời ban, làm mẹ tôi vui đến mức cười suốt ngày, còn tôi thì ngỡ ngàng trước cảm giác được gọi là “cha”.

Chúng tôi sống yên ổn. Thảo giỏi quán xuyến, biết chiều mẹ chồng, lại khéo léo với tôi. Tôi không thể đòi hỏi gì hơn. Tôi dặn lòng quên Vân – quá khứ đã xếp lại.

Nhưng cuộc đời có vẻ không cho ai xếp lại quá khứ dễ dàng như thế.

Một buổi sáng thứ Hai, tôi đưa con trai đến trường mẫu giáo. Vừa dắt thằng bé qua cổng, tôi bắt gặp ánh mắt của một đứa trẻ khác – cậu bé khoảng 4-5 tuổi, mặc áo sơ mi trắng, tóc hơi xoăn. Nó đứng gần một gốc cây, ánh nắng xuyên qua tán lá chiếu lên khuôn mặt tròn bầu bĩnh của nó.

Tôi đứng khựng lại.

Gương mặt đó. Ánh mắt đó. Cái cách nhíu mày khi nhìn ánh nắng. Tất cả đều… giống hệt tôi lúc nhỏ.

Tim tôi đập mạnh. Một phần vì ngỡ ngàng, phần còn lại là nỗi sợ không tên.

Tôi bước lại gần cậu bé, cố giữ vẻ tự nhiên:

– Chào con, con tên gì vậy?

Cậu bé hơi dè chừng nhưng lễ phép đáp:

– Con tên là Duy.... Quý độc giả xem thêm tại đây
👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=3119

Bé gái 6 tuổi gặp một người bạn giống hệt mình ở trường. Người mẹ chết lặng khi cầm trên tay kết quả xét nghiệm ADN...Sá...
31/07/2025

Bé gái 6 tuổi gặp một người bạn giống hệt mình ở trường. Người mẹ chết lặng khi cầm trên tay kết quả xét nghiệm ADN...

Sáng thứ Ba, bầu trời trong xanh như mọi ngày. Chị Hà dắt bé Ngọc đến lớp, không ngờ hôm đó lại mở ra cánh cửa dẫn đến một bí mật chị chưa từng tưởng tượng.

Khi vừa đến cổng trường, cô Thảo – giáo viên chủ nhiệm lớp bé Ngọc – đón hai mẹ con với vẻ mặt ngập ngừng. Có điều gì đó lạ lẫm trong ánh mắt cô.

– "Chị Hà… em có chuyện muốn trao đổi một chút…" – cô Thảo mở lời, giọng nhẹ nhưng đầy ngập ngừng.

Chị Hà khẽ chau mày, thoáng lo lắng:

– "Có chuyện gì với bé Ngọc à cô?"

Cô Thảo vội xua tay:

– "Không phải đâu chị, bé Ngọc vẫn ngoan và học tốt. Chỉ là… hôm qua tụi nhỏ trong lớp phát hiện có một bạn trông rất giống bé Ngọc. Giống đến mức ai cũng tưởng hai bé là chị em sinh đôi. Em cũng ngạc nhiên nên mới gọi chị lại."

Chị Hà ngẩn người:

– "Giống? Ý cô là… giống về khuôn mặt?"

– "Dạ. Không chỉ khuôn mặt đâu chị. Cả ánh mắt, nụ cười, giọng nói… cứ như bản sao vậy. Em thực sự tưởng chị có hai bé sinh đôi mà giấu thôi."

Chị Hà bật cười, nhưng tiếng cười ấy không giấu nổi sự xáo trộn đang dâng lên trong lòng. Cô chỉ có một bé Ngọc. Chưa từng sinh đôi, chưa từng nhận nuôi. Cũng không có khả năng nhầm lẫn nào… trừ khi…

Chiều hôm đó, thay vì nhờ người đón hộ, chị Hà xin nghỉ làm sớm để trực tiếp đón con. Chị muốn tự mình nhìn thấy điều mà cô giáo nói.

Khi vừa đến cổng trường, chị bất giác khựng lại.

Cùng lúc ấy, một người phụ nữ khác – chị Lan – cũng bước tới. Và rồi, hai đứa trẻ cùng chạy từ lớp ra, ríu rít cười nói.

Chiếc túi trên tay chị Hà suýt rơi xuống đất.

Bé Ngọc và bé Linh – hai bé gái đứng cạnh nhau như hai giọt nước phản chiếu. Cùng chiều cao, cùng đôi mắt to tròn long lanh, cùng mái tóc thắt bím và đặc biệt là nụ cười má lúm đồng tiền giống hệt nhau. Không ai có thể nhìn mà không giật mình.

Chị Hà và chị Lan nhìn nhau sửng sốt, rồi cố nở nụ cười gượng gạo.

– "Con gái chị tên gì vậy?" – chị Hà lên tiếng trước.

– "Linh ạ. Còn chị?"

– "Bé nhà tôi tên Ngọc."

– "Trông... kỳ lạ thật. Như sinh đôi ấy nhỉ."

– "Ừ, tôi cũng thấy vậy..." – chị Hà đáp, giọng mơ hồ như không chắc mình đang tỉnh hay mơ.

Thay vì vội vã đưa con về, hai người mẹ quyết định dắt nhau vào quán nước gần cổng trường. Họ cần phải nói chuyện, cần phải hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trong lúc hai bé vui vẻ chơi đùa như thể đã thân nhau từ lâu, chị Hà và chị Lan bắt đầu chia sẻ về con mình – từng chi tiết nhỏ được xâu chuỗi như một bản sao trùng khớp đáng sợ.

Cả hai bé đều sinh ngày 5/5/2019. Tại cùng một bệnh viện – Từ Dũ. Cùng ca sinh – ca sáng. Không có chị em sinh đôi. Không có con nuôi. Không có lý do gì để hai đứa trẻ lại giống nhau đến thế.

Tối hôm đó, chị Hà không tài nào chợp mắt. Những câu hỏi quay cuồng trong đầu:
"Chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó ở bệnh viện?"
"Có phải... có ai đó đã đánh tráo con mình?"
"Nếu vậy... thì bé Ngọc – đứa trẻ chị yêu thương 6 năm qua – có thật là con ruột của chị không?"

Chị run lên. Nhưng trong đáy lòng, chị biết: chị cần câu trả lời. Và chỉ một thứ có thể giúp chị – xét nghiệm ADN...Quý độc giả xem thêm tại đây
👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=1081

Người chồng é/p vợ phải bỏ th;ai để dễ dàng đến với nhân tình, nhưng cô quyết định rời bỏ tất cả, trốn vào Đà Nẵng và âm...
31/07/2025

Người chồng é/p vợ phải bỏ th;ai để dễ dàng đến với nhân tình, nhưng cô quyết định rời bỏ tất cả, trốn vào Đà Nẵng và âm thầm sinh hai con gái song sinh. Bảy năm sau, cô trở lại với các con, bắt đầu kế hoạch khiến chồng cũ phải trả giá từng chút một..."Anh muốn em bỏ đứa bé. Nó... là gánh nặng, là trở ngại duy nhất giữa anh và hạnh phúc thật sự. Em hiểu mà, đúng không?"
Câu nói đó như tiếng sét đánh nát niềm tin cuối cùng của Mai. Người chồng đầu gối tay ấp suốt 5 năm giờ lại nhìn cô như một kẻ thừa thãi – cả cô lẫn đứa con chưa kịp chào đời.

Đêm đó, mưa Đà Lạt lạnh buốt. Mai ngồi bó gối trên sàn nhà, tay ôm chặt lấy bụng đã bắt đầu lộ rõ. Ngoài phòng khách, Khánh – chồng cô – vẫn rì rầm cuộc gọi với một giọng nữ lạ. Cô không cần đoán, cũng không muốn đoán nữa. Mọi thứ đã quá rõ ràng.

Cô từng nghĩ yêu là hy sinh. Nhưng hóa ra có những sự hy sinh chỉ làm người ta lún sâu vào vũng bùn phản bội. Cô từ bỏ công việc, theo Khánh về Đà Lạt mở nhà hàng, hỗ trợ anh không một lời oán trách. Khi anh thành công, lời đầu tiên anh nói là "Anh không còn yêu em nữa."

Mai từng nghĩ sẽ níu kéo. Vì con. Nhưng đêm đó, sau khi Khánh ném tờ giấy siêu âm lên bàn và lạnh lùng nói: “Em bỏ nó đi, anh lo hết,” cô biết mình không còn đường lùi.

Mai không nói gì, lặng lẽ gói ghém vài bộ đồ, nhét tiền tiết kiệm lén để dành vào ba lô. Trước khi rời khỏi, cô nhìn tấm ảnh cưới treo trên tường, khẽ cười: “Tôi sẽ không khóc nữa.”

Cô bắt chuyến xe đêm rời khỏi Đà Lạt, đi về phía Nam – nơi không ai quen biết cô, không ai phán xét, và cũng chẳng ai tên Khánh.

Mai chọn Đà Nẵng. Một thành phố biển đủ lớn để cô ẩn mình, đủ xa để không ai tình cờ nhận ra cô, và đủ yên bình để bắt đầu lại.

Khi đặt chân đến nơi, cô mang thai được 5 tháng. Không nhà, không người thân, không công việc, chỉ có ý chí và đứa trẻ trong bụng là động lực sống còn.

Ban đầu cô làm phục vụ cho một quán cơm nhỏ gần biển. Chủ quán – dì Hoa – thấy bụng bầu ngày càng lớn, thương tình cho ở nhờ phòng trọ sau bếp. “Đời phụ nữ, ai cũng có lúc phải gồng lên mà sống,” dì Hoa thường bảo vậy.

Tháng 10 năm đó, Mai sinh đôi hai bé gái trong một bệnh viện quận. Cô đặt tên chúng là An và Nhi – nghĩa là bình an và kiên nhẫn. Vì cô mong các con lớn lên sẽ không phải trải qua bão giông như mẹ chúng.

Bảy năm trôi qua như một giấc mộng. Mai giờ là chủ một tiệm hoa nhỏ, sống đạm bạc nhưng đủ đầy bên hai con. An lanh lợi, Nhi trầm tính – nhưng cả hai đều thông minh, biết thương mẹ.

Dịp Tết năm đó, trong một lần tình cờ xem TV, Mai thấy Khánh xuất hiện trên bản tin doanh nhân thành đạt. Anh mở rộng chuỗi nhà hàng ra khắp miền Trung, và đang tổ chức tiệc từ thiện lớn ở Đà Lạt. Vợ anh – người tình năm xưa – giờ là “nữ doanh nhân quyền lực”, tay trong tay hạnh phúc trước ống kính.

Mai không cảm thấy gì. Không giận, không ghen. Chỉ thấy buồn cười.

Con gái cô – hai đứa trẻ mà Khánh từng muốn xóa bỏ – nay đã lớn, xinh xắn, học giỏi. Chúng là điều tuyệt vời nhất đời cô, còn anh thì không hề hay biết.

Tối hôm đó, Mai viết lên trang cá nhân một dòng duy nhất sau 7 năm im lặng:
“Tôi trở lại. Và tôi không còn là Mai của ngày xưa.” ... Quý độc giả xem tiếp tại đây 👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=6462

Vợ tôi bị l/i/ệt sau t;ai n;ạn, đã bốn tháng trôi qua tôi chưa một lần được gần gũi. Cơn bí bách đè nặng lên cả th/ể x/á...
31/07/2025

Vợ tôi bị l/i/ệt sau t;ai n;ạn, đã bốn tháng trôi qua tôi chưa một lần được gần gũi. Cơn bí bách đè nặng lên cả th/ể x/ác lẫn tinh thần khiến tôi như phát đ;;iên. Cuối cùng, tôi buông xuôi. Tôi để mặc cô ấy nằm một mình, không lời báo trước, rồi biến mất suốt mười ngày để sống trọn vẹn bản năng bên cô em gái xinh đẹp trong công ty. Tôi tưởng mình khôn ngoan.

Tưởng rằng mọi chuyện sẽ êm xuôi như chưa từng xảy ra. Nhưng khi vừa mở cửa bước vào nhà, máu trong người tôi như đóng băng. Trước mặt tôi, không phải vợ tôi nằm bất động trên giường. Mà là một người phụ nữ lạ, quý phái, kiêu kỳ, đang đứng thẳng lưng với ánh mắt s/ắ/c như d;ao...Tôi tên Hùng, 36 tuổi, nhân viên hành chính một công ty xây dựng. Cuộc sống tôi từng bình lặng, không vinh quang, nhưng đủ đầy. Tôi có một người vợ – Vy – dịu dàng, đảm đang. Chúng tôi cưới nhau 8 năm, chưa con. Một năm trước, tai nạn giao thông ập đến như cơn lốc, cướp đi khả năng đi lại của Vy. Cô ấy liệt nửa người, phải nằm một chỗ.

Bốn tháng – đúng bốn tháng kể từ lần cuối tôi được "giải tỏa". Tôi chăm sóc cô ấy hàng ngày, làm mọi việc từ lau người, đút cơm, thay tã... Nhưng tôi là đàn ông. Cơ thể tôi gào thét, đầu óc tôi bị bóp nghẹt trong vòng luẩn quẩn giữa nghĩa vụ và dục vọng.

Rồi “nó” xảy ra.

Hà – em gái nhân sự mới về công ty – trẻ, nóng bỏng, mắt lúc nào cũng như đang mời gọi. Những tin nhắn thả thính ban đầu tôi còn chối từ. Nhưng dần dần, sự tủi thân, mỏi mệt, và ham muốn như con thú đói lâu ngày khiến tôi buông thả.

Tôi nói dối Vy rằng phải đi công tác Đà Nẵng 10 ngày.

Ngày đầu tiên, Hà đặt tay lên ngực tôi và hỏi:
– “Anh nhớ em không?”

Tôi không trả lời. Tôi chỉ cúi xuống, và tất cả bản năng trong tôi bùng cháy. Chúng tôi lao vào nhau như hai kẻ khát cháy giữa sa mạc. Trong 10 ngày đó, tôi như sống lại. Không gánh nặng, không tiếng máy thở, không mùi thuốc khử trùng. Chỉ có rượu, mùi nước hoa và những tiếng rên ám ảnh.

Nhưng rồi mọi thứ cũng phải kết thúc. Tôi bắt taxi trở về nhà, vẫn trong cơn hưng phấn mơ hồ. Tôi nghĩ chắc Vy sẽ gọi hỏi han, hoặc ít nhất là trách yêu vì “đi xa quá”. Nhưng lạ lùng, không có một tin nhắn nào.

Cánh cửa bật mở. Tôi bước vào. Phòng khách sáng trưng. Không có Vy trên giường. Không có mùi thuốc. Không có tiếng TV nhỏ đều đều.

Và rồi... tôi thấy cô ấy.

Một người phụ nữ mặc bộ vest trắng tinh, tóc búi cao, nước da mịn màng, ánh mắt đanh thép. Trong tay là điện thoại đang phát đoạn ghi âm:

– "Anh ở trên em... đừng ngừng lại... em nhớ anh lắm..."

Tôi chết lặng. Đó là giọng Hà. Và... cả tôi.

Tôi lắp bắp:

– “Cô là ai... Vy đâu rồi?”

Cô ấy không trả lời. Tiếng ghi âm tắt. Rồi một giọng trầm lạnh vang lên từ phía sau tôi... Quý độc giả xem thêm tại đây
👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=6449

Mẹ than thở không sống nổi với em dâu nên tôi gi;ấu chồng mua cho bà căn hộ ở riêng, ngờ đâu được 3 tháng thì mẹ khiến t...
31/07/2025

Mẹ than thở không sống nổi với em dâu nên tôi gi;ấu chồng mua cho bà căn hộ ở riêng, ngờ đâu được 3 tháng thì mẹ khiến tôi chứng kiến h;iện thực đa:u đ;ớn...Tôi tên là Thảo, 34 tuổi, là trưởng phòng nhân sự một công ty truyền thông tại TP.HCM. Chồng tôi – Minh – là kỹ sư xây dựng, ít nói và hiền lành. Chúng tôi cưới nhau được 8 năm, có một bé trai 6 tuổi. Sau khi ba Minh mất, mẹ chồng tôi – bà Tuyết – dọn lên ở cùng vợ chồng tôi.

Từ lúc mẹ chồng về sống chung, nhà tôi bắt đầu có những tiếng thở dài lặng lẽ, những bữa cơm không còn trọn vẹn, và những cái nhíu mày thường xuyên xuất hiện trên trán mẹ. Lúc đầu tôi nghĩ do mẹ chưa quen môi trường thành phố, nhưng càng ngày, tôi càng nhận ra bà không hề thoải mái với em dâu tôi – vợ của em chồng, cũng sống trong cùng khu nhà, hay qua lại giúp đỡ.

Mẹ chồng tôi khó tính, hay để bụng. Em dâu lại khéo miệng, lanh lẹ, nên đôi khi vô tình nói gì đó khiến mẹ không vui. Bà không than thở với ai, chỉ mỗi lần tôi rảnh qua phòng bà ngồi chơi, mẹ lại thở dài, rồi nói bóng gió.

Một buổi tối sau khi tôi ru con ngủ, mẹ gọi tôi vào phòng. Bà nói, giọng trầm trầm:

– Con à, mẹ nghĩ chắc mẹ nên ra ngoài ở riêng. Mẹ không hợp với em dâu con. Ở chung, mẹ thấy mình như người thừa.

Tôi bất ngờ. Mặc dù sống cùng, tôi chưa từng thấy mẹ bị em dâu đối xử tệ bạc. Nhưng tôi hiểu, cảm xúc không phải lúc nào cũng lý trí. Tôi hỏi chồng, nhưng Minh chỉ cười xòa:

– Em dâu hay làm quá, mẹ nói thế thôi. Mẹ lớn tuổi, dễ tự ái. Mình cứ nghe một tai thôi.

Tôi không yên tâm. Mấy ngày sau, mẹ lại tiếp tục than với tôi, lần này còn nói: “Mẹ sống mà không được là chính mình, thôi, mẹ chết cho rồi.”

Tôi hoảng thật sự. Tôi không dám đánh cược tinh thần của mẹ. Sau vài ngày suy nghĩ, tôi quyết định giấu chồng, đứng tên mua một căn hộ nhỏ trong khu chung cư gần nhà – vừa để tiện qua lại chăm sóc, vừa để mẹ có không gian riêng.

Ngày đưa mẹ tới xem nhà, bà nhìn quanh, xúc động rơi nước mắt.

– Cả đời mẹ chưa có căn nhà nào của riêng mình. Con tốt với mẹ quá.

Tôi mỉm cười, thấy lòng nhẹ tênh. Mẹ dọn về căn hộ mới, còn tôi thì tiếp tục công việc và chăm con như thường lệ. Những tưởng từ nay mọi thứ sẽ bình yên.

Ba tháng đầu, tôi đều ghé qua nhà mẹ mỗi tuần vài lần, mang đồ ăn, trò chuyện. Bà hay kể những câu chuyện lặp lại, đôi khi tôi mệt nhưng vẫn ráng nghe. Mỗi lần ra về, bà đều níu tôi lại:

– Ở thêm chút nữa đi con.

Tôi áy náy, nhưng nghĩ mình đã làm hết sức. Mẹ đã có chỗ ở riêng, không ai làm phiền, vậy còn mong gì hơn?

Cho đến một hôm, tôi xin nghỉ làm nửa ngày vì cảm thấy không khỏe. Đang nằm nghỉ thì em chồng tôi – Hương – gọi điện, giọng đầy căng thẳng:

– Chị Thảo, chị qua nhà mẹ gấp đi. Có chuyện rồi...Quý độc giả xem tiếp tại đây 👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=6439

Nửa đêm, con rể gọi điện bảo bố vợ mang con gái về dạy lại, 15 phút sau ông có mặt và mang theo một thứ khiến con rể ng/...
31/07/2025

Nửa đêm, con rể gọi điện bảo bố vợ mang con gái về dạy lại, 15 phút sau ông có mặt và mang theo một thứ khiến con rể ng/ã ng/ửa ....Nửa đêm, điện thoại đổ chuông.
“Bố à, bố qua nhà con được không… mang con gái bố về mà dạy lại…”
Giọng người con rể khàn đặc, run rẩy, giận dữ và… có gì đó như là sợ hãi.
Mười lăm phút sau, ông Khang có mặt.
Trên tay ông, là một chiếc r;oi mây cũ — thứ mà cả gia đình tưởng ông đã bỏ từ lâu…

Ông Khang bước ra khỏi chiếc xe bán tải cũ kỹ trong đêm tối mù mịt. Ánh đèn pha quét qua khu vườn nhỏ trước ngôi nhà con gái, soi rõ cánh cổng sắt đang mở toang và cái bóng lờ mờ của người con rể đứng lặng trên hiên.

“Bố…” – Hoàng gọi nhỏ, giọng không còn chút nào là oai phong như thường ngày.

Ông Khang không đáp, chỉ lặng lẽ bước vào sân, trên tay vẫn cầm nguyên chiếc roi mây đã mòn, từng sợi sờn ra như vết thời gian trên mặt ông. Hoàng nhìn vật đó, sắc mặt lập tức thay đổi – không còn là sự tức giận, mà là hoang mang pha sợ hãi.

“Con bé đâu?” – Ông hỏi.

“Ở trong… phòng ngủ. Khóa cửa lại rồi. Con không biết làm gì nữa bố ạ. Nó… hỗn. Hỗn lắm. Nó dám nói chuyện với con như kiểu… con là thằng ăn nhờ ở đậu. Rồi còn chửi mẹ con… Nó thay đổi rồi. Không còn là đứa con gái ngoan ngoãn bố dạy ngày xưa nữa đâu.”

Ông Khang vẫn im lặng. Ông tiến đến cánh cửa phòng ngủ, gõ ba tiếng chắc nịch.

“Lan. Mở cửa cho bố.”

Bên trong không đáp. Rồi… tiếng chốt cửa bật mở. Lan hiện ra, khuôn mặt lem nhem mascara, mắt đỏ hoe nhưng môi mím chặt đầy thách thức.

“Bố đến làm gì?”

Ông Khang nhìn con gái một lúc lâu. Rồi quay lại nhìn Hoàng. Căn phòng im lặng như nghẹt thở.

“Được. Bố sẽ mang con về. Nhưng trước khi đi, tao phải d;ạy lại cả m;ày – cái thằng con rể không biết điều.”

Hoàng trố mắt. “Bố nói gì cơ?” .... Quý độc giả xem thêm tại đây 👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=6433

Sếp lớn của chồng đến tận nhà ngỏ lời muốn tôi tự nguyện l/y h/ôn để anh có cơ hội đến với con gái ông ta...ôi chưa từng...
30/07/2025

Sếp lớn của chồng đến tận nhà ngỏ lời muốn tôi tự nguyện l/y h/ôn để anh có cơ hội đến với con gái ông ta...ôi chưa từng nghĩ có ngày, người đàn ông quyền lực nhất công ty chồng tôi – người vẫn luôn được xem là ‘bố già’ của cả tập đoàn – lại xuất hiện trước cửa nhà tôi, không phải để thăm hỏi, không phải để mời cơ hội làm ăn, mà để đặt ra một điều kiện: ‘Ly hôn với chồng cô, tôi sẽ đảm bảo tương lai cho cả hai người. Đổi lại, tôi muốn con gái tôi có cơ hội ở bên anh ta.’”

Ngọc – 29 tuổi, là một giáo viên tiểu học tại một trường quốc tế ở quận 7, TP.HCM. Cô sống cùng chồng là Minh – 33 tuổi, trưởng phòng kinh doanh tại một tập đoàn xây dựng có tiếng. Hai người quen nhau từ thời đại học, yêu nhau gần 5 năm trước khi kết hôn, hiện đã có một bé trai 4 tuổi tên là Nam.

Ngọc vẫn luôn nghĩ rằng mình có một gia đình hạnh phúc. Minh yêu thương cô, là người cha tận tụy. Dù công việc bận rộn nhưng Minh luôn cố gắng về nhà ăn cơm, đưa đón con vào cuối tuần. Cuộc sống tuy không quá giàu sang nhưng ổn định, đầy đủ và ấm áp.

Cho đến một buổi chiều định mệnh tháng Tư.

Hôm đó là thứ Bảy, trời vừa dứt cơn mưa. Ngọc đang gấp quần áo trong phòng thì tiếng chuông cửa vang lên. Mở cửa, cô sững người vài giây. Trước mắt cô là một người đàn ông lớn tuổi, phong thái đĩnh đạc, bộ vest cắt may tinh xảo. Gương mặt ông hiện rõ vẻ từng trải, ánh mắt sắc lạnh nhưng bình tĩnh. Ngọc nhận ra ngay lập tức – đó là ông Trần Quốc Dũng – Tổng Giám đốc tập đoàn nơi chồng cô đang làm việc.

“Xin lỗi, tôi đến bất ngờ. Nhưng tôi cần nói chuyện riêng với cô.” – giọng ông trầm và dứt khoát.

Ngọc lúng túng mời ông vào, pha trà trong khi đầu óc vẫn quay cuồng vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Có chuyện gì nghiêm trọng đến mức ông chủ tịch của một tập đoàn lại đích thân đến nhà cô?

Sau vài câu hỏi thăm xã giao, ông Dũng đặt ly trà xuống bàn, nhìn thẳng vào mắt Ngọc:

“Cô Ngọc, tôi sẽ không vòng vo. Tôi muốn cô ly hôn với Minh.”

Trái tim Ngọc như ngừng đập. Cô bật cười yếu ớt, nghĩ ông ta đang đùa, nhưng ánh mắt nghiêm túc khiến cô lạnh sống lưng.

“Tôi biết hai người đã có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng Minh là người có tài. Tôi cần cậu ấy bên cạnh tôi lâu dài, và quan trọng hơn... con gái tôi, Trần Ngọc Linh, yêu Minh. Rất nhiều năm nay. Tôi muốn cho nó một cơ hội.”

Ngọc không thể tin vào tai mình. Người đàn ông đối diện đang yêu cầu cô từ bỏ chồng mình để nhường chỗ cho con gái ông ta – như thể đây là một bản hợp đồng mua bán.

“Ông đang đùa sao? Tôi và anh Minh đã có con, chúng tôi là vợ chồng – và anh ấy chưa từng nói gì về chuyện này.” – Ngọc đáp, giọng run nhưng dứt khoát.

Ông Dũng thở dài, lôi từ cặp da ra một tập hồ sơ........Quý độc giả xem thêm tại đây 👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=1254

Sau đêm m-ặn n-ồng, vị đại gia để lại cho cô sinh viên ngh/èo một tỷ rồi biệt tích, 7 năm sau cô mới biết sự thật...Ngọc...
30/07/2025

Sau đêm m-ặn n-ồng, vị đại gia để lại cho cô sinh viên ngh/èo một tỷ rồi biệt tích, 7 năm sau cô mới biết sự thật...Ngọc là sinh viên năm cuối của một trường đại học danh tiếng tại TP.HCM. Nhà nghèo, cha bệnh, em trai bỏ học đi phụ hồ, mẹ ngày đêm còng lưng ngoài ruộng. Cô gồng gánh cả gia đình trên đôi vai gầy guộc. Ban ngày đi học, tối đến lại làm phục vụ quán cà phê, cuối tuần dọn dẹp theo giờ. Thế nhưng, học phí học kỳ cuối và tiền phẫu thuật tim cho cha lại như hai hòn đá ngàn cân đè lên ngực cô.

Đêm ấy, khi đang dọn dẹp ở quán rượu quen, một người đàn ông xuất hiện. Anh ta không giống những khách hàng ồn ào thường ngày – trầm lặng, lịch lãm, và đôi mắt như nhìn thấu mọi uẩn khúc trong lòng cô.

Khi quán sắp đóng cửa, quản lý nói có người muốn “mời cô đi uống nước”. Cô từ chối, nhưng cái tên người đàn ông được thì thầm bên tai khiến cô ngừng lại: Dương Minh – một doanh nhân nổi tiếng, sở hữu chuỗi khách sạn hạng sang.

Cô đến, chỉ định từ chối lịch sự. Nhưng câu nói của ông ta đã bóp nghẹt trái tim cô:

“Tôi biết cô cần tiền. Một tỷ cho một đêm. Không ép.”

Ngọc đứng dậy bỏ đi. Nhưng chỉ 30 phút sau, khi mẹ gọi điện nói cha cô bị ngất, cần nhập viện gấp – cô quay lại. Đêm đó, cô để lại tuổi trẻ, tự trọng và nước mắt trong căn phòng tầng 33 khách sạn.

Sáng hôm sau, cô thức dậy một mình. Trên bàn là một chiếc vali – đúng một tỷ đồng, cùng một mảnh giấy ghi vỏn vẹn: "Đừng tìm tôi. Xem như chưa từng quen biết."

Ngọc dùng số tiền ấy cứu cha, đóng học phí, đưa em trai trở lại trường. Nhưng cô không bao giờ kể với ai về cái đêm ấy – kể cả khi người yêu hỏi tại sao cô đột nhiên có tiền, hay khi bạn bè thì thầm sau lưng về tin đồn cô “đ/i kh/ách”.

Ra trường, Ngọc xóa sạch dấu vết quá khứ. Cô làm việc tại một công ty nước ngoài, sống kín đáo, chăm chỉ, rồi lấy chồng – một giảng viên đại học hiền lành, biết quan tâm.

Cô sinh một bé gái tên là Lam – đứa trẻ mang đôi mắt sâu thẳm lạ lùng, khác hẳn vợ chồng cô. Mỗi lần nhìn con, cô lại thấy như có một bóng hình từ quá khứ thoáng qua.

Nhưng Ngọc chưa từng mảy may nghi ngờ. Cho đến một ngày – 7 năm sau đêm định mệnh ấy .... Quý độc giả xem thêm tại đây
👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=6419

Giám đốc đã mở két sắt để thử lòng cô gái giúp việc , Phản ứng của cô gái khiến ông rơi nước mắt...Giám đốc Trần Dũng – ...
30/07/2025

Giám đốc đã mở két sắt để thử lòng cô gái giúp việc , Phản ứng của cô gái khiến ông rơi nước mắt...Giám đốc Trần Dũng – người nổi tiếng lạnh lùng và nguyên tắc, suốt đời tin vào con số và hợp đồng – chưa bao giờ tin tưởng bất kỳ ai hoàn toàn. Nhưng vào cái buổi chiều hôm ấy, khi ông lặng lẽ mở két sắt trước mặt cô gái giúp việc trẻ tuổi, ông không ngờ rằng... chính giây phút ấy đã khiến ông rơi nước mắt – lần đầu tiên sau gần ba mươi năm.

Ông Trần Dũng, 58 tuổi, là giám đốc điều hành một tập đoàn xây dựng lớn, nổi tiếng với tính cách nghiêm khắc, nguyên tắc, và vô cùng cẩn trọng trong từng quyết định, dù là nhỏ nhất. Sau khi vợ mất vì bệnh tim cách đây 5 năm, ông sống cô độc trong căn biệt thự lớn giữa lòng thành phố, chỉ có vài nhân viên giúp việc thay đổi theo từng giai đoạn.

Gần đây, sức khỏe ông không còn như trước. Bác sĩ chẩn đoán ông mắc bệnh huyết áp và khuyên ông nên nghỉ ngơi, thư giãn nhiều hơn. Dù không muốn, ông đành thuê một cô gái giúp việc mới để trông coi nhà cửa, nấu nướng và đôi khi nhắc ông uống thuốc.

Cô gái tên là Hà My, chỉ mới 22 tuổi, quê ở miền Trung. Cô đến xin việc với dáng vẻ gầy gò, gương mặt thật thà và ánh mắt lúc nào cũng cúi xuống đầy e dè. Hồ sơ của cô được công ty dịch vụ giới thiệu, không có gì đặc biệt. Nhưng điều khiến ông Dũng chú ý là lời nhận xét cuối cùng của nhân viên tuyển dụng: "Cô gái này có vẻ không lanh lợi, nhưng ngoan và thật thà."

Ông Dũng chẳng mấy tin vào lời nhận xét của người khác. Trong đầu ông, mọi người đều có giá: chỉ cần cơ hội đủ lớn, ai cũng có thể thay đổi.

Sau 3 tuần Hà My làm việc, ông không phát hiện bất kỳ điều gì bất thường. Cô làm việc chăm chỉ, đúng giờ, không tỏ ra tò mò hay hỏi han quá nhiều về đời tư của ông. Nhưng chính điều đó lại càng khiến ông nghi ngờ. Một người giúp việc trẻ tuổi, sống trong biệt thự sang trọng, chăm sóc cho một ông già góa bụa – mà lại chẳng hề tỏ ra quan tâm hay tham lam chút nào ư?

Ông quyết định thực hiện một "bài kiểm tra".

Một buổi sáng, ông bảo Hà My dọn dẹp lại phòng làm việc – nơi đặt chiếc két sắt lớn. Trước khi rời khỏi, ông cố tình mở khóa két, hé cánh cửa ra và để lộ bên trong là hàng xấp tiền mặt, trang sức, và một phong bì màu nâu dày cộm.

Không nói gì, ông chỉ bảo:
– "Cô cứ dọn phòng như bình thường. Tôi ra ngoài có việc, lát quay lại."

Ông lặng lẽ rời khỏi phòng, nhưng thật ra đứng lặng sau cửa kính tầng trên, quan sát qua camera ẩn và một khe nhỏ có thể nhìn xuống phòng làm việc.

Hà My bước vào phòng làm việc với thùng đồ lau dọn. Cô đặt gọn gàng từng món đồ, lau bàn, xếp giấy tờ. Khi đi ngang qua chiếc két đang hé mở, cô dừng lại một chút. Ông Dũng nín thở. Tim ông đập nhanh, lòng thầm nghĩ: "Giờ thì cô sẽ lộ bản chất..."

Nhưng không.

Hà My cúi người, nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa két, rồi dùng khăn sạch lau dấu tay bám trên bề mặt kim loại sáng loáng.

Cô không động vào tiền, không liếc nhìn phong bì, không chạm vào bất kỳ thứ gì bên trong. Sau khi lau chùi xong, cô tiếp tục công việc của mình như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Khi ông Dũng trở lại, ông giả vờ như không biết gì. Ông hỏi:

– "Có gì bất thường không?"

Hà My chỉ cười nhẹ, đáp:

– "Không có gì, thưa ông. Chỉ là... két sắt hình như quên đóng, tôi đóng lại rồi."

Ông Dũng trầm ngâm, không nói gì thêm.

Tối hôm đó, ông Dũng lặng lẽ mở két sắt. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn, không xê dịch. Ông cầm phong bì màu nâu lên, mở ra – bên trong là một tập tiền và một lá thư viết tay mà chính ông đã chuẩn bị từ trước...Quý độc giả xem thêm tại đây
👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=6407

Address

Roxburgh Park, VIC

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Sống Vui posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Category