Tin mới

Tin mới hi

23/11/2025

Chăm vợ bại l/i/ệt suốt 5 năm trời, một lần quên ví quay về lấy, vừa mở cửa ra... tôi ch;ế;;t lặng. Cảnh tượng trước mắt khiến tôi như bị ai đó đ;á;;nh mạnh vào ng;;;ực, ngh;ẹ;;t thở;;. Tất cả những gì tôi từng gìn giữ, nâng niu suốt ngần ấy năm, sụp đổ chỉ trong một khoảnh khắc.
Tôi là Minh, người đàn ông ngoài ba mươi với thân hình gầy gò,
gương mặt hốc hác và đôi mắt luôn ánh lên sự nhẫn nại. Cuộc đời tôi từng rất giản đơn và bình dị bên vợ – Thảo – trong căn nhà cấp bốn nhỏ ở vùng ngoại ô yên ả của thành phố Huế. Chúng tôi cùng là giáo viên tiểu học, không giàu có nhưng đủ sống, và quan trọng hơn hết, luôn trân quý nhau.
Biến cố ập đến vào một chiều cuối năm, khi Thảo đi chợ Tết và gặp t;ai n;ạ;;n giao thông. Cú va chạm ngh;;iệ;t ng;;ã khiến cô tổn thương cột sống nặng, dẫn đến li;ệ;t nửa người. Khi nhận cuộc gọi từ bệnh viện, tôi còn đang đứng lớp. Vội vã lao đến nơi, tôi gần như không nhận ra vợ mình – người phụ nữ luôn rạng rỡ, năng động – giờ chỉ nằm đó, đôi mắt ầng ậng nước, miệng mấp máy chẳng thành lời.
Từ ngày Thảo nằm l/i/ệt giường, tôi xin nghỉ việc dài hạn. Từng thìa cháo, từng miếng băng, từng lần xoay trở lau người – tôi làm hết. Căn nhà nhỏ dần biến thành nơi điều trị tại gia với đầy đủ thuốc men, thiết bị, và mùi sát trùng. Nhiều người thương tình khuyên tôi gửi cô vào trung tâm chăm sóc, nhưng tôi chỉ lắc đầu: "Vợ tôi, tôi chăm. Không ai thay được."
Ngày nối ngày, tôi thức dậy từ tờ mờ sáng, nấu ăn, chăm vợ, rồi tranh thủ nhận sửa điện tại nhà để có chút thu nhập. Tối đến, tôi ngồi bên giường, đọc sách cho cô nghe, xoa bóp tay chân mong có ngày dây thần kinh hồi phục. Có lần, ngón tay cô khẽ động đậy – một phản ứng nhỏ nhưng khiến tôi rưng rưng, như thấy phép màu.
Thảo gần như không nói. Cô sống trong sự im lặng kéo dài, chỉ đôi khi gật đầu hoặc lặng lẽ khóc. Tôi tin đó là biểu hiện của sự bất lực – và cũng là sự cảm động. Tôi không nghi ngờ. Tôi chỉ thương.
Dần dần, họ hàng hai bên cũng không còn ghé thăm nhiều như trước. Có người thẳng thắn bảo tôi buông tay, sống cho mình. Nhưng tôi không trách. Tôi hiểu, chăm người bại liệt là hành trình dài và đơn độc, không phải ai cũng đủ sức đi hết cùng mình.
Cuộc sống trôi chậm rãi trong một vòng quay quen thuộc. Cho đến buổi chiều hôm ấy…
Trên đường đến tiệm sửa điện, tôi bỗng nhớ ra để quên ví. Trong đó có giấy tờ quan trọng và cả tiền khách đã thanh toán. Tôi quay xe về nhà, chỉ nghĩ sẽ ghé lấy rồi đi ngay. Nhưng khi mở cửa bước vào, tôi chết đứng tại chỗ.
Ánh nắng chiều xuyên qua ô cửa sổ cũ kỹ, hắt vào phòng. Và chính vệt sáng ấy đã phơi bày tất cả: một cảnh tượng không thể ngờ, không thể tưởng tượng, không thể tha thứ.
Căn phòng mà suốt 5 năm tôi xem là nơi tận tụy, nơi chứng minh tình yêu và hy vọng, giờ đây… phản bội tôi bằng sự thật phũ phàng đến cay nghiệt...Quý độc giả đọc tiếp dưới cmt! 👇 Ẩn bớt

23/11/2025

Mẹ già 70T bụng ngày càng to như có th;a;i, con cái xấu hổ đưa đi kiểm tra, thứ bác sĩ l;;ôi ra từ trong bụng bà khiến cả nhà x;á;m ngoét
Gần đây, điều lạ lùng bắt đầu xảy ra: bụng bà Cúc ngày một to ra, căng cứng, tròn trĩnh như đàn bà có m;a;;ng.
Ban đầu, bà cũng không để ý, chỉ nghĩ do tuổi già bụng chướng khí. Nhưng rồi những cơn đau quặn bất chợt kéo đến, có khi bà ôm bụng ngồi sụp xuống hiên nhà, mồ hôi vã ra như tắm.
Tin đồn lan nhanh trong xóm. Người thì xì xào rằng bà già rồi mà bụng to lạ lắm, kẻ thì nh;ạ;;o b;á;;ng, nghi ngờ. Mỗi lần đi chợ, bà nghe rõ những tiếng rì rầm sau lưng, ánh mắt dò xét của hàng xóm. Đám con thì khó chịu ra mặt, vừa thương mẹ vừa thấy xấu hổ. Đứa con gái thứ hai một lần nói gắt:
— Mẹ ơi, mẹ đi khám đi. Để người ta nói ra nói vào, tụi con chịu không nổi.
Một sáng đầu đông, khi bà đang quét sân thì đột nhiên ôm bụng ngồi thụp xuống. Mặt tái mét, đôi mắt nhắm nghiền. Các con hốt hoảng đưa bà vào bệnh viện huyện.
Trong căn phòng lạnh lẽo, tiếng máy siêu âm vang đều đều. Bác sĩ cau mày nhìn màn hình, rồi quay lại, giọng nặng nề: 20 năm qua tôi mới gặp trường hợp này
Xem tiếp dưới bình luận 👇👇

Ai có người thân đi trên tuyến xe khách này thì liên hệ ngay: Tất cả chỉ còn là tàn tro... 👇
23/11/2025

Ai có người thân đi trên tuyến xe khách này thì liên hệ ngay: Tất cả chỉ còn là tàn tro... 👇

23/11/2025

Thuê một ngọn núi nuôi 30 con lợn rồi bỏ quên 5 năm – Một ngày nọ ông b/ất n/gờ trở lại, liền s/ững s/ờ trước cảnh tượng...
Năm 2018, Lâm – một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi ở vùng trung du – từng nuôi hy vọng đổi đời bằng việc thuê một quả đồi hoang để làm trang trại. Anh v/ét s/ạch vốn liếng, v//ay thêm ng/ân hà/ng để dựng chuồng, khoan giếng, rồi đưa lên đó 30 con lợn giống.
Ngày dắt đàn lợn đầu tiên lên núi, Lâm tự hào nói với vợ:
“Em chờ anh. Chỉ cần một năm thôi, mình sẽ có tiền xây nhà mới.”
Nhưng đời không dễ như những trang sá//ch d/ạy là/m già/u.
Chưa đầy ba tháng sau, dị//ch t/ả lợ/n châu Phi bù/ng ph/át. Những trại lợn quanh vùng đ/ổ bệ/nh hàng loạt, người ta đ/ốt chuồng suốt cả tuần liền, khói đen phủ kín cả triền đồi. Vợ anh – chị Hà – hoả/ng s//ợ giục Lâm b/án tháo đàn l/ợn còn khỏe để gỡ vốn. Nhưng Lâm nhất quyết giữ, hy vọng dị/ch sẽ sớm qua.
Rồi chính anh cũng đ/ổ bệ//nh vì ki/ệt sứ/c, phải về quê ngoại dưỡng hơn tháng. Khi quay lại, đàn lợn đã hao hụt. Giá thức ăn đội lên gấp đôi, ng/ân hà/ng thúc ép tr/ả l//ãi. Những đêm nằm nghe tiếng mưa quất ràn rạt trên mái tôn, Lâm cảm giác mọi thứ đang sụ/p đ/ổ.
Cho đến một buổi tối, sau khi nhận cuộc gọi của ch/ủ n/ợ, anh ngồi phịch xuống sàn và buông một câu:
“Anh chịu rồi.”
Ngày hôm sau, Lâm khóa cửa chuồng lại, gửi lại chìa khóa cho chủ đồi rồi rời khỏi đó. Anh không đành lòng nhìn đàn lợn ch/ết d/ần, nhưng cũng không còn khả năng cứ/u vã/n. Chuyện trang trại xem như ph//á s//ản.
Suốt 5 năm, Lâm không đặt chân trở lại ngọn núi ấy.
Anh và vợ chuyển xuống thành phố làm công nhân. Cuộc sống ngh//èo nhưng bình lặng hơn. Mỗi khi nghe ai nhắc đến chăn nuôi, Lâm chỉ cười buồn:
“Đốt tiền cho núi ăn ấy mà.”
Thế rồi đầu năm nay, chủ quả đồi – ông Thìn – b/ất n/gờ gọi cho anh. Giọng ông ru/n ru/n:
“Cậu lên đây đi. Cái trang trại năm xưa… có chuyện lớn rồi.”
Sáng hôm đó, Lâm chạy xe máy hơn 40 cây số lên núi. Con đường đất đỏ ngày xưa nay bị cây cối bao phủ, rậm rạp như bỏ hoang cả chục năm. Anh vừa đi vừa h/oang ma/ng: liệu chỉ còn lại đống gỗ nát không? Hay là chuồng đã sập?
Đến khi vòng qua con dốc cuối cùng, Lâm khựng lại.
Khu trang trại trước mắt anh… trông như... đọc tiếp dưới bình luận 👇👇👇

23/11/2025

Chồng đưa vợ lên du thuyền kỉ niệm 10 năm ngày cưới, không ngờ lại là âm mưu th;â;m đ;ộ;c được sắp xếp công phu. Anh ta đẩy vợ xuống dòng nước lạnh nhằm ch;iế;m đ;o;ạt tiền bảo hiểm và dẫn người t;ì;nh về chung sống, không ngờ đúng 49 ngày vợ m;ấ;t, bát hương bỗng cháy, lửa bốc lên ngùn ngụt
Tên anh là Khánh – 38 tuổi, giám đốc công ty xuất nhập khẩu hải sản, nhà mặt biển, xe sang, miệng lúc nào cũng cười tươi khi lên Facebook khoe vợ đẹp con ngoan. Tên cô là Lan – 35 tuổi, vợ anh, người phụ nữ dịu dàng đã dành 10 năm hôn nhân để tin rằng tình yêu có thể chữa lành mọi vết nứt.
Nhưng Khánh có bồ nhí – Thư, 26 tuổi, chân dài, da trắng, miệng ngọt như kẹo nhưng tim đen như mực tàu.
Thư thì thầm mỗi đêm: “Chỉ một lần thôi anh… 40 tỷ tiền bảo hiểm là mình sống cả đời. Chị ấy có biết gì đâu mà khổ.” Khánh nghe riết cũng quen. Anh lên kế hoạch kỷ niệm 10 năm cưới bằng chuyến du thuyền riêng ra vịnh Nha Trang – chỉ hai vợ chồng. Hợp đồng bảo hiểm nhân thọ mới ký thêm điều khoản “tai nạn trên biển – bồi thường gấp đôi”. Hoàn hảo.
Ngày 17 tháng 7, du thuyền rời bến lúc hoàng hôn. Lan mặc váy trắng, cười rạng rỡ như ngày đầu yêu. Khánh mở champagne, ôm vợ từ phía sau, thì thầm: “Mình sẽ mãi mãi bên nhau, em yêu.”
Lan chưa kịp quay lại, anh đã đẩy mạnh. Lan rơi thẳng xuống biển khuya, sóng lớn, gió rít. Du thuyền quay về. Khánh khóc nức nở trước cảnh sát biển: “Vợ em trượt chân… em không kịp giữ…” . 40 tỷ chuyển khoản chỉ sau 38 ngày.
Ngày thứ 39, Thư dọn vào ngôi nhà mặt biển. Hai đứa cười nói, thay ga giường mới, vứt hết ảnh cưới vào thùng rác. Bàn thờ Lan để nguyên – hình thức thôi, Khánh nghĩ thế.... Xem tiếp tại bình luận 👇👇 Ẩn bớt

23/11/2025

Bà lão đồng nát ăn măc b;ẩn thỉ;;u vào ngân hàng rút tiết kiệm 2 triệu đồng để đóng học cho cháu và cái kết khiến cả phòng giao dịch c;;h;;ết lặng.
Giữa tiết trời oi ả đầu hè, khi mọi người đều tìm bóng râm trú nóng, một bà lão tóc bạc, dáng lom khom, tay xách túi vải bạc màu bước vào phòng giao dịch của một ngân hàng lớn trong thị trấn.
Bà mặc bộ quần áo sờn cũ, lấm lem bụi đất và bã giấy, mùi hôi từ bao ve chai còn phảng phất đâu đây khiến vài khách đang ngồi chờ phải chau mày, né tránh. Nhưng bà vẫn nhẹ nhàng nói với nhân viên lễ tân: “Tôi rút hai triệu… đóng tiền học cháu. Hạn cuối hôm nay rồi...”
Cô nhân viên liếc nhìn bà từ đầu đến chân, không buồn giấu sự khó chịu: “Ngồi kia đợi đi bà. Có số thứ tự chưa?”. Đáp lại là một sự bối rối “Tôi... tôi không biết lấy…”
Và thế là bà bị bỏ mặc, không một ai hướng dẫn. Không một ánh mắt thiện cảm. Ba tiếng trôi qua. Bà vẫn ngồi đó, không ăn, không uống, mắt cứ nhìn chằm chằm vào tấm bảng điện tử chờ tên mình xuất hiện mà không hề biết rằng chẳng có ai nhập tên bà cả... 👇 ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN

Bôi dầu gió vào 2 điểm này trước khi đi ngủ: Cơ thể lúc nào cũng khỏe re, không lo bệnhtật 👇
23/11/2025

Bôi dầu gió vào 2 điểm này trước khi đi ngủ: Cơ thể lúc nào cũng khỏe re, không lo bệnhtật 👇

Người xưa có câu: 'Nhất gái mệnh Kim, nhì trai mệnh Thủy’, nghĩa là gì? 👇
23/11/2025

Người xưa có câu: 'Nhất gái mệnh Kim, nhì trai mệnh Thủy’, nghĩa là gì? 👇

TOÀN CANH tìm thấy th:i th:ể tài xế bị lũ cuốn khi cố vượt ngầm ở Quảng Trị KHOẢNH KHÁC RUNG MÌNH 👇
23/11/2025

TOÀN CANH tìm thấy th:i th:ể tài xế bị lũ cuốn khi cố vượt ngầm ở Quảng Trị KHOẢNH KHÁC RUNG MÌNH 👇

23/11/2025

Nhặt được nhẫn cư;ới ai đó đánh rơi dưới mương, bác xe ôm phải bán luôn chiếc xe của mình… để trả cho họ. Nhưng 1 tuần sau cả làng sữ/ng s//ờ trước cảnh tượng...
Hôm đó, trời vừa tạnh mưa. Con đường bờ mương trước chợ trơn trợt như mỡ cá. Bác dò dẫm chạy xe chậm rãi, mắt liếc xuống mặt đường định tìm miếng đá kê tạm chiếc chân chống bị gãy.
Bất chợt, ánh kim loại lấp lánh dưới lớp bùn khiến bác khựng lại. Bác dựng xe, cúi xuống. Một chiếc nhẫn. Vàng. Có vẻ cũ, nhưng vẫn sáng.
Bác cẩn thận rửa bằng nước mương. Bên trong có khắc chữ: “N – M 2020” cùng một trái tim nhỏ.
Bác tự nhủ:
“Nhẫn cưới rồi. Chắc ai rơi là tiếc lắm.”
Trong đầu bác hiện lên hình ảnh một đôi vợ chồng trẻ đã mướn bác chở cách đây mấy hôm – cô gái bụng bầu, còn anh chồng thì cứ cuống quýt lo lắng. Bác còn nhớ anh ta gọi cô là “Mai”. Vậy chữ “M” này chắc là của cô ấy.
Bác tạt vào quán nước đầu xóm hỏi dò. Người ta chỉ ngay:
“Vợ chồng thằng Nam đó bác. Nhà cuối xóm kia.”
Vậy là, chẳng chút chần chừ, bác nổ máy chạy tìm.
Ngôi nhà tường gạch mới xây, cửa sơn xanh còn thơm mùi sơn. Cô vợ ra mở cửa, ngạc nhiên khi thấy bác.
“Bác kiếm ai ạ?”
“Ờ… Bác là người hôm bữa chở hai cháu đi khám đó. Bác nhặt được cái này dưới mương gần chợ. Hình như của tụi cháu?”
Bác chìa chiếc nhẫn ra. Cô gái bàng hoàng, rồi òa khóc:
“Đúng rồi bác ơi! Nhẫn cưới của tụi con!”
Anh chồng chạy ra nhìn, mặt lộ vẻ mừng rỡ. Nhưng chỉ vài giây sau, anh cau mày:
“Ủa… Hình như mất hai chỉ rồi! Hôm cưới nó 5 chỉ lận!”
Bác trố mắt:
“Sao kỳ vậy? Bác chỉ nhặt được y như vầy thôi mà.”
Anh chồng đổi sắc mặt, giọng gay gắt:
“Bác giỡn? Bác thấy nó 5 chỉ nên… rút bớt chứ gì?”
Cô vợ đứng sau kéo áo chồng:
“Thôi anh…”
Nhưng anh ta càng lớn tiếng:
“Tôi có giấy tờ mua nhẫn. Rõ ràng là 5 chỉ! Rơi xuống bác nhặt lên, bác lấy mất 2 chỉ của tôi rồi chứ gì nữa? Đền đi!”
Bác Tự ngẩn ngơ như vừa bị tát:
“Bác thề không lấy gì hết. Bác nhặt được sao thì bác trả vậy thôi.”
“Bác nói ai tin? Giấy đây nè! 5 chỉ rành rành!”
Giấy bảo hành từ tiệm vàng được đưa ra. Con số 5 chỉ nổi bật như một lời buộc tội.
Cả xóm tụ lại xem. Họ xì xầm:
“Biết người biết mặt ai biết lòng…”
“Già mà còn tham!”
“Có khi ông ấy tưởng không ai biết nên cạy bớt…”
Mỗi câu như một mũi kim đâm thẳng vào lòng người đàn ông hiền lành ấy.
Cuối cùng, vì không thể chứng minh điều ngược lại, bác bị ép ký giấy bồi thường. Hai chỉ vàng – với bác – là cả một gia tài.
Bác nhìn chiếc xe cà tàng của mình, đôi mắt đỏ hoe.
Chiếc xe đã cùng bác qua bao mùa mưa nắng… giờ phải bán đi vì một việc mà bác tin mình làm đúng.
Bác chẳng trách ai. Chỉ thở dài… nụ cười méo mó.
Những ngày sau đó, bác Tự không còn chạy xe nữa. Bác đi bộ ra bờ sông mỗi chiều, ngồi nhìn dòng nước trôi. Căn nhà nhỏ trở nên im ắng đến đáng sợ.
Người làng gặp bác lại tránh mắt. Bác không muốn giải thích. Bác chỉ nghĩ:
“Mình làm tốt… mà sao đau quá.”
Một tuần sau…
Tin tức lan nhanh như gió. Cả làng nhốn nháo.
Thợ vàng tên Minh – người đã làm ra chiếc nhẫn cưới đó – vô tình thấy đôi vợ chồng trẻ rao bán nhẫn trên mạng. Anh thấy lạ: sao nhẫn vừa mất – đã được đem bán?
Tò mò, anh xin xem nhẫn. Và khi soi kỹ, anh giật mình…👇👇👇 Đọc tiếp câu chuyện dưới bình luận

23/11/2025

Như mọi lần, tôi đến nhà con gái dọn dẹp, nào ngờ giữa trưa con rể bất ngờ về, lại còn có tiếng phụ nữ. Thấy lạ, tôi vội trốn vào tủ quần áo. Ngay khi cánh cửa vừa khép lại, tôi nghe thấy một chuyện khiến tim mình gần như n;;gừng đ;;ập, run rẩy gọi CA...
Từ ngày con gái lấy chồng ở thành phố, tôi vẫn thường chạy lên dọn dẹp, nấu nướng cho hai đứa vì sợ con gái làm văn phòng bận rộn, còn con rể – anh Quang – thì hay đi công tác xa. Sáng hôm đó, tôi như thường lệ bắt chuyến xe sớm từ quê lên. Tôi đến nhà tầm mười giờ. Dọn dẹp xong, tôi nấu nồi canh chua, chiên ít cá cho bữa trưa. Đang lau phòng khách thì nghe tiếng mở khóa cửa. Tôi khựng lại con gái nói hôm nay đi làm cả ngày cơ mà?
Cửa bật mở. Là Quang. Anh mặc vest, nhưng áo sơ mi đã b**g nút, vẻ mặt có gì đó khác thường. Tôi toan ra chào thì chợt nghe anh ócon rể nói qua điện thoại... 👇Đọc tiếp câu chuyện dưới bình luận Ẩn bớt

Address

Sydney, New South Wales, Úc
Sydney, NSW
2747

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Tin mới posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share