Sống& Ngẫm

Sống& Ngẫm hi
(1)

Ông Nội Chăm Cháu Gái 10 Tuổi Mỗi Ngày, Một Hôm Bà Hàng Xóm Thấy Điều Kỳ Quái Khi Sang Chơi…..........Tại một khu phố yê...
03/07/2025

Ông Nội Chăm Cháu Gái 10 Tuổi Mỗi Ngày, Một Hôm Bà Hàng Xóm Thấy Điều Kỳ Quái Khi Sang Chơi…..........
Tại một khu phố yên bình ở Hà Nội, bé Lan, 10 tuổi, sống cùng ông nội, ông Tuấn, sau khi bố mẹ ly hôn. Cuộc sống êm đềm của hai ông cháu bỗng trở nên bất an khi bà hàng xóm, bà Hoa, phát hiện điều bất thường.
Một chiều tà, trong lúc ngồi may vá bên cửa sổ, bà Hoa liếc sang nhà ông Tuấn. Bà sững người khi thấy cảnh tượng đáng sợ: Lan ngồi bất động trên sàn, mắt mở to đầy hoảng loạn, nước mắt chảy dài, hai tay ôm chặt gối. Trước mặt bé, ông Tuấn đứng với vẻ mặt nghiêm khắc, tay cầm vật gì lấp lánh như lưỡi dao dưới ánh nắng. Tim bà Hoa đập thình thịch. Liệu ông Tuấn đang đe dọa Lan? Bà kéo rèm lại, tự hỏi mình vừa thấy gì, nhưng ánh mắt sợ hãi của Lan cứ ám ảnh bà.
Vài ngày sau, bà Hoa quyết định hành động. Bà làm bánh dừa, món Lan thích, rồi sang gõ cửa nhà ông Tuấn. Ông đón bà với vẻ bình thản, nói Lan đang nghỉ ngơi vì cảm nhẹ. “Dạo này không thấy cháu đạp xe ngoài sân,” bà Hoa dò hỏi. Ông Tuấn trấn an rằng Lan ổn, nhưng rèm cửa đóng kín và câu trả lời mơ hồ khiến bà nghi ngờ. Tại sao nhà tối om? Sao Lan không ra ngoài?
Tối đó, khi Lan đi ngang qua vườn nhà bà, bà Hoa gọi, mời cháu một món quà nhỏ. Lan ngập ngừng, rồi vội bước đi, ánh mắt thoáng sợ hãi. Bà Hoa lo lắng hơn. Bà bắt đầu ghi chép: Ngày 1/10: Lan không ra ngoài mấy ngày. Rèm luôn kéo kín. Lan tránh mặt tôi, có vẻ sợ. Có gì đó sai sai.
Sáng hôm sau, bà Hoa ngồi ngoài hiên, nhấp trà, mắt không rời nhà ông Tuấn. Đột nhiên, bà thấy áo len tím của Lan trong ngõ, tóc rối, bước đi như chạy tr;;ốn. Bà gọi, nhưng Lan b;iến m;;ất. Ở chợ, bà tâm sự với bạn, bà Liên, người nói ông Tuấn không còn mua bánh ngọt cho Lan, điều bất thường. Linh cảm của bà Hoa mách bảo có chuyện chẳng lành... bạn đọc tiếp dưới phần bình luận 👇 👇 👇

Chồng báo tin không về quê ăn Tết, vợ lặn lội lên thành phố để đoàn tụ nhưng vừa trông thấy cảnh lạ thì ng.ất l.ịm vì s/...
03/07/2025

Chồng báo tin không về quê ăn Tết, vợ lặn lội lên thành phố để đoàn tụ nhưng vừa trông thấy cảnh lạ thì ng.ất l.ịm vì s/ố/c...
Chiều 26 Tết, khi mọi nhà trong xóm đã rộn ràng tiếng cười, người đàn bà ấy vẫn ngồi lặng bên mâm cơm nguội lạnh. Điện thoại vang lên chỉ một dòng tin nhắn: “Anh không về được. Côngviệc nhiều quá.”
Cô nhìn dòng chữ đến trân trối, rồi si;;ết c;;hặt chiếc điện thoại trong tay như muốn bó;;p ná;;t nó. Chưa bao giờ cái Tết lại lạnh đến thế…
Chồng chị – anh Dũng – lên Hà Nội làm công nhân xây dựng từ mấy năm trước. Từ khi có con nhỏ, chị Trâm chấp nhận ở nhà chăm con và lo nội ngoại. Dũng là trụ cột, mỗi tháng gửi t;;iền về đều đặn, thỉnh thoảng có gọi vid;;eo cho vợ con, vẫn dịu dàng hỏi han.
Nhưng năm nay, chị cảm thấy có điều gì đó khác lạ. Kể từ đầu tháng Chạp, Dũng không gọi vi;;deo nữa. Tin nhắn thưa dần. Hỏi thì bảo bận, khi thì đang ở công trình, khi thì đi công tác xa. Cũng đúng mùa cao điểm xây dựng, chị nghĩ vậy, và cố gắng không nghi ngờ.
Đêm ấy, chị thức trắng. Và khi trời vừa tờ mờ sáng, chị quyết định: Lên Hà Nội tìm anh.
Ngày 27 Tết, chị để con lại cho bà nội, bắt xe khách lên Hà Nội. Trong tay chị chỉ có một tấm ảnh cũ, một địa chỉ trọ mà anh Dũng từng nhắc qua vài tháng trước, và một trái tim đang tan ná;;t vì lo lắng và ng;;ờ vực.
Chị lang thang gần nửa ngày trời, hỏi han từng người trong khu trọ cũ ở quận Thanh Xuân, nhưng không ai biết anh Dũng là ai. Có người bảo khu này chuyển người liên tục, anh công nhân Dũng gì đó đã chuyển đi từ đầu năm rồi.
Đúng lúc chị tuyệt vọng nhất, một cô gái bán nước gần đó thì thào:
– Chị hỏi anh Dũng à? Cao cao, hay đội mũ bảo hộ màu đỏ? Ở với một cô gái trẻ lắm. Cô đó bán online, đẹp đáo để.
Chị Trâm sững người.
– Ở đâu… em biết nhà họ ở đâu không?
Cô bán nước nhíu mày, rồi chỉ tay về phía dãy trọ phía sau chợ. Phòng số 5.... Xem thêm 👇

Sau đêm m//ặn n//ồng, vị đại gia để lại cho cô sinh viên ngh//èo một tỷ rồi biệt tích, 7 năm sau cô mới biết tại sao mìn...
03/07/2025

Sau đêm m//ặn n//ồng, vị đại gia để lại cho cô sinh viên ngh//èo một tỷ rồi biệt tích, 7 năm sau cô mới biết tại sao mình có gi;;á như vậy..........
Bảy năm trước, My chỉ là cô sinh viên năm hai, vừa học vừa làm thêm ở quán ăn nhỏ gần trường. Cuộc sống của cô lúc ấy cùng cực, mẹ bệ/nh nặ/ng, tiền thu/ốc men không biết v/ay ai, còn cha đã qua đời từ khi cô mới vào lớp một.
Một tối muộn, khi đang rửa bát, người quản lý gọi My ra. Có vị khách muốn gặp. Đó là người đàn ông trung niên mặc vest xám, gương mặt lạ lẫm nhưng ánh mắt chất chứa mệt mỏi. Sau vài câu hỏi ngắn gọn về hoàn cảnh, ông đẩy chiếc phong bì dày cộm về phía cô.
“Tôi muốn em ở cùng tôi đêm nay. Một tỷ, đủ để c/ứu mẹ em.”
My r/un r/ẩy. Cô chưa từng nghĩ sẽ phải đ/ánh đ/ổi bản thân, nhưng cũng không thể để mẹ ch;;ết vì thiếu t;;iền. Đêm ấy, cô theo ông đến khá//ch sạ//n. Và rồi mọi thứ diễn ra rất nhanh. Sáng hôm sau, khi cô tỉnh dậy, ông đã rời đi, để lại tờ giấy ...... đọc tiếp dưới bình luận 👇👇👇

02/07/2025

Chỉ vì thấy nhà gái ở nhà cấp 4, mẹ chú rể l;ẩm bẩ;m suốt cả buổi: 'Chắc xin cưới để đổi đời', nào ngờ hôm cưới cả nhà trai đứng không vững vì của hồi môn không phải t;iền vàng mà mà là 20 chiếc xe bán tải, buộc trên c;ốp xe toàn là...
Tôi là con gái duy nhất trong một gia đình buôn bán nhỏ, sống trong căn nhà cấp 4 nằm lọt thỏm giữa xóm.Bên ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ nhà tôi ngh;;èo.
Chúng tôi không ăn diện, không phô trương, nhưng bố mẹ tôi chưa bao giờ để con thiếu thứ gì cần thiết.Anh – chồng tôi – là cháu đích tôn trong một gia đình khá giả, nổi tiếng “gia giáo”.
Yêu tôi hơn 2 năm, nhưng từ lúc mẹ anh biết nhà tôi “cấp 4, không có hộ khẩu phố”, bà quay ngoắt.Ngày đến dạm ngõ, mẹ anh không nói một câu hỏi thăm.
Chỉ lẩm bẩm suốt buổi:“Thời buổi này, gái quê cưới vào là để đổi đời thôi.”
“Thấy con mình ngon ăn nên bám chặt. Khéo nhà này còn trông mong vào đứa con rể nữa.”
Tôi cúi đầu không đáp.Bố mẹ tôi cũng chỉ mỉm cười, lễ phép tiếp chuyện, không hơn một lời.
Nhưng tất cả chưa phải là cao trào.
Ngày cưới mới thật sự là màn “trình diễn” không ai ngờ tới.
Hôm đó, họ nhà trai rước dâu bằng 5 chiếc xe con.
Tới cổng nhà gái, bị chặn lại vì… không có chỗ đỗ.
Cả xóm tràn ra xem – vì từ sáng sớm, đã có 20 chiếc xe bán tải hạng nặng xếp hàng dài từ ngoài đầu làng, nối đuôi vào tận sân.
Cô bác nhà trai còn ngỡ là đoàn cưới khác, nhưng nhìn kỹ thấy trên từng cốp xe đều dán dòng chữ: “HỒI MÔN CHO CON GÁI CƯNG”
Cả nhà trai đứng không vững.
Mẹ chú rể run giọng hỏi:
“Đây… đây là sao?”
Tôi bước ra, mặt vẫn cười nhẹ, nói đúng 1 câu về đám cưới hôm nay khiến nhà trai ngã quỵ, họ "còn non lắm"... 👇👇

Mở két sắt sau đám ta;;ng b;;ố, cả nhà tôi ch//ết đ/ứng vì quyển sổ ông để lại nói lên sự thật trong quá khứ...Sau khi đ...
02/07/2025

Mở két sắt sau đám ta;;ng b;;ố, cả nhà tôi ch//ết đ/ứng vì quyển sổ ông để lại nói lên sự thật trong quá khứ...
Sau khi đưa ta;;ng, ba anh chị em tôi ngồi lại trong căn phòng của bố, nơi có chiếc két sắt mà ông luôn khóa ch;ặt. Suốt bao năm, chúng tôi vẫn nghĩ bố cất trong đó vài c;uốn sổ tiết kiệm, giấy tờ nhà đất – những thứ được xem là "tài sản gia đình" mà sau khi ông m;;ất, mẹ và các con sẽ chia nhau theo đúng luật và tình thân.
Cánh cửa bật mở. Không có vàng bạc, không phải sổ tiết kiệm, chỉ là một quyển sổ tay cũ, viền đã ố vàng, và một tập hồ sơ buộc dây đỏ. Chúng tôi mở ra. Dòng đầu tiên là:
"Gửi các con, nếu các con đọc được những dòng này, tức là bố đã không còn. Và đây là lời bố n;ợ các con cả một đời..." ... ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇 👇

Anh trai chị dâu ng;ủ lại nhà, 1 giờ sáng tôi lặng người khi vô tình nghe hai người nói chuyện.....Tiếng chuông đồng hồ ...
02/07/2025

Anh trai chị dâu ng;ủ lại nhà, 1 giờ sáng tôi lặng người khi vô tình nghe hai người nói chuyện.....
Tiếng chuông đồng hồ điểm hai giờ sáng, tôi giật mình tỉnh giấc. Một tiếng nức nở khe khẽ, yếu ớt vọng lại từ căn phòng đối diện, phòng của anh trai tôi. Tôi nằm im thin thít, lắng nghe. Tiếng nức nở đó không giống tiếng khóc bình thường, nó mang một sự đ;;au đớ;;n, kìm nén, khiến lòng tôi bỗng chốc dấy lên một cảm giác bất an lạ thường.
Sự tò mò hay có lẽ là một linh cảm mách bảo, đẩy tôi ra khỏi gi;;ường. Tôi rón rén bước từng bước nhẹ nhàng. Tim tôi đ;;ập thình thịch trong lồng ngực khi tôi áp tai vào cánh cửa phòng anh chị. Tiếng nức nở rõ ràng hơn, xen lẫn những tiếng thở dài nặng nề. Một nỗi s;;ợ mơ hồ bao trùm lấy tôi, nhưng rồi tôi hít một hơi thật sâu, quyết định hé nhẹ cánh cửa.. Anh trai tôi, Quân, đang ngồi lặng lẽ bên mép g;;iường, hai bàn tay nắ;;m chặt đến mức những kh;;ớp xương trắng bệch. Chị dâu tôi, An, ôm lấy lưng anh từ phía sau, đôi vai khẽ r:un lên b:ần b:ật. Cả hai im lặng, chỉ có tiếng thở dài nặng nề của anh và tiếng nức nở nén lại của chị. Tôi thấy rõ những giọt nước mắt n;;óng hổi lăn dài trên má chị An, lấp lánh dưới ánh đèn. Cảnh tượng ấy như một cú đ:ấ:m mạnh vào lồng ngực tôi, khiến tôi ch:ế:t lặng.
Chị An khẽ cất tiếng, giọng chị r:un r:ẩy, đứt quãng: "Em xin lỗi… Em xin lỗi anh… Nhưng em mệt mỏi lắm rồi. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt anh là em lại thấy có lỗi vô cùng." Anh Quân vẫn ngồi bất động, không nói một lời nào. Cả căn phòng chìm vào sự im lặng nặng nề, chỉ còn tiếng thút thít khe khẽ của chị An. Tôi đứng ngoài, cảm giác như mình đang nghe tr:ộ:m một bí mật đ;;ộng trời, một góc khuất mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến trong cuộc sống hôn nhân tưởng chừng hoàn hảo của anh chị.
Một lúc lâu sau, anh Quân mới cất tiếng, "Anh biết. Anh không trách em đâu, An ạ. Người cần xin lỗi là anh mới đúng." Lời nói của anh Quân khiến tôi càng thêm ho:ang m:a:ng. Xin lỗi? Anh Quân xin lỗi chị An vì chuyện gì? Cặp đôi mà tôi hằng ngưỡng mộ, cặp đôi luôn tràn đầy yêu thương và thấu hiểu trong mắt tôi, giờ đây lại chìm trong nỗi đau khổ và những bí mật khó nói.
Rồi tôi nghe chị An thổn thức, từng lời nói như c:ứ:a vào lòng tôi:
ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

02/07/2025

Lấy chồng 3 năm, đêm nào chồng cũng sang phòng mẹ ng;ủ, một đêm vợ lé//n nhìn phát hiện sự thật s///ốc...
Ngày mới cưới, Hương cứ nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Chồng cô – Tuấn – là người đàn ông hiền lành, đi làm chăm chỉ, về nhà thì lặng lẽ, ít nói. Nhưng chỉ sau vài tuần đầu tiên, Hương đã thấy có gì đó bất thường. Đêm nào Tuấn cũng đợi cô ngủ sa/y, rồi r;;ón rén bước ra khỏi gi;;ường, sang phòng mẹ đ/ẻ của anh ở ngay cạnh.
Lúc đầu, Hương tự trấn an rằng anh lo cho mẹ già yếu. Nhưng đêm nào cũng vậy, thậm chí có hôm mưa gió lạnh lẽo, anh vẫn sang ngủ cùng mẹ, mặc cô nằm co ro trong phòng. Cô từng hỏi, anh chỉ đáp: “Mẹ s;;ợ ở một mình ban đêm.”
Ba năm trôi qua, Hương chấp nhận cảnh lạ lùng ấy, nhưng trong lòng ngày càng nặng nề. Cô cảm thấy bản thân giống người dư thừa trong chính ngôi nhà của mình. Nhiều lần mẹ chồng nói bóng gió: “Đàn ông thương mẹ là phúc của con dâu.” Hương chỉ cười gượng, không dám c//ãi. Ai nghe qua cũng bảo chồng cô có hiếu. Nhưng hiếu tới mức ba năm trời đêm nào cũng n;;gủ với mẹ thì có gì đó không ổn.
Đêm đó, vì mất ngủ, Hương nằm thao thức đến tận 2h sáng. Cô thấy Tuấn trở dậy như mọi hôm. Lần này, t/ò m/ò và b/ứt r/ứt dâng lên, cô quyết định l/én đi theo. Tắt đèn phòng, hé cửa thật khẽ, Hương nhón chân men dọc hành lang. Tiếng cánh cửa phòng mẹ chồng khép lại. Trái tim Hương đập thình thịch. Cô áp tai nghe ngóng. Bên trong, giọng mẹ chồng vang lên khe khẽ... đọc tiếp dưới bình luận 👇

02/07/2025

Tôi ghé thăm chồng cũ trong viện, không ngờ thứ anh đưa khiến tôi muốn òa khóc ngay tại chỗ....Tôi không định ghé thăm anh, thật sự là không định. Nhưng khi nhìn thấy tên anh trong danh sách bệnh nhân của bệnh viện, tim tôi đập loạn cả lên. Dù đã ly hôn ba năm, nhưng khi bác sĩ nói rằng anh đang nằm ở khoa ung bướu, tay tôi bất giác run lên. Và rồi... tôi bước vào căn phòng đó. Anh nhìn tôi, mỉm cười yếu ớt. Sau vài câu hỏi thăm, anh lôi từ trong ngăn tủ ra một thứ khiến tôi chết lặng, nước mắt chỉ chực trào ra.
Hà Nội, tháng Ba, trời chưa kịp ấm hẳn sau đợt rét nàng Bân. Tôi là Thu Trang, 34 tuổi, giáo viên tiểu học. Cuộc sống của tôi sau ly hôn với Minh – người chồng cũ – trôi qua bình lặng như một mặt hồ không gợn sóng. Chúng tôi chia tay trong yên lặng, không cãi vã, không hận thù, chỉ là... không còn điểm chung. Hay ít ra, tôi vẫn nghĩ thế.
Hôm đó, tôi đi cùng học sinh bị tai nạn giao thông nhẹ vào viện Việt - Pháp. Trong lúc chờ bác sĩ xử lý giấy tờ, tôi tiện tay xem bảng tên các bệnh nhân đang nằm điều trị dài ngày. Cái tên "Nguyễn Văn Minh - Khoa Ung bướu - Phòng 304" như một cái tát lạnh giáng thẳng vào mặt tôi. Tôi phải nhìn lại đến ba lần, vẫn là tên đó, sinh năm đó.
Trái tim tôi đập dồn dập. Có điều gì đó thúc đẩy tôi bước lên tầng ba. Căn phòng 304 nằm cuối hành lang, cửa khép hờ. Tôi do dự, hít một hơi sâu rồi gõ cửa......Xem tiếp tại bình luận 👇

Chi 2 tỷ mua nhà cho vợ chồng con trai, 4 năm sau con dâu đu//ổi ra khỏi nhà, bà ph/ản đ/òn bất ngờ khiến cô ng/ã ng/ửa....
02/07/2025

Chi 2 tỷ mua nhà cho vợ chồng con trai, 4 năm sau con dâu đu//ổi ra khỏi nhà, bà ph/ản đ/òn bất ngờ khiến cô ng/ã ng/ửa...
Bà Dần cả đời tảo tần buôn bán rau củ ngoài chợ, nuôi con trai học hành đàng hoàng. Ngày con trai cưới vợ, bà vui mừng khôn xiết, dồn hết số tiền tiết kiệm gần 2 tỷ đồng mua một căn hộ chung cư mới để vợ chồng nó có chỗ ở tửtế, không phải đi thuê trọ bấp bênh.
Lúc trao sổ đỏ, bà chỉ cười hiền, nói:
– Mẹ già rồi, t;iền bạc giữ cũng chẳng để làm gì. Coi như của hồi môn cho vợ chồng con.
Nhưng từ ngày có nhà riêng, con dâu bà – Thu – dần đổi tính. Ban đầu còn ngọt ngào:
– Mẹ cứ ở cùng vợ chồng con, đỡ tiền thuê nhà.
Nhưng chỉ 4 năm sau, Thu bắt đầu c/au c/ó, nói bà ph/iền p/hức, b/ẩn th/ỉu, ở b//ẩn, làm cháu bệ//nh. Một hôm, khi con trai đi công tác, Thu lạnh lùng đặt vali của bà trước cửa, nói:
– Mẹ già rồi, về quê đi. Nhà này chật chội, mẹ ở đây con không thoải mái.
Bà Dần nghẹn đắng. Căn nhà này do chính tay bà mua, vậy mà giờ bị đu//ổi đi. Nhưng bà không kh/óc, chỉ lặng lẽ xách vali xuống sảnh chung cư, rồi gọi điện thoại.
Ba ngày sau, Thu h/ốt hoả/ng khi nhận được thông báo tòa án... đọc tiếp dưới bình luận 👇

02/07/2025

𝐓𝐨̂𝐢 đ𝐢̣𝐧𝐡 𝐥𝐲 𝐡𝐨̂𝐧 𝐧𝐠𝐮̛𝐨̛̀𝐢 𝐯𝐨̛̣ 𝐜𝐡𝐢 𝐭𝐢𝐞̂𝐮 𝐡𝐨:𝐚𝐧𝐠 𝐩𝐡𝐢́, 𝐜𝐨̂ 𝐚̂́𝐲 𝐛𝐨̂̃𝐧𝐠 đ𝐮̛𝐚 𝐫𝐚 𝟑𝟎𝟎 𝐭𝐫𝐢𝐞̣̂𝐮 𝐯𝐚̀ 𝐭𝐢𝐞̂́𝐭 𝐥𝐨̣̂ 𝐦𝐨̣̂𝐭 𝐛𝐢́ 𝐦𝐚̣̂𝐭 𝐤𝐡𝐢𝐞̂́𝐧 𝐭𝐨̂𝐢 𝐛:𝐚̀𝐧𝐠 𝐡𝐨:𝐚̀𝐧𝐠
Tôi chưa từng nghĩ hôn nhân của mình sẽ kết thúc vì… t:iền. Nhưng sáng hôm ấy, khi nhìn sao kê tài khoản cứ vơi đi không lý do, tôi thấy lòng mình cạn kiệt hơn cả con số trong sổ tiết kiệm.
Tôi và Hà cưới nhau được bốn năm. Ba năm đầu tương đối yên ả. Năm gần đây, mỗi tháng cô ấy tiêu nhiều hơn, nói những điều tôi không hiểu và tỏ ra vô tâm với tất cả những gì gọi là “kế hoạch tương lai”.
Tôi là một kỹ sư cơ điện, làm công trình, có tháng phải đi tỉnh cả chục ngày. Hà – vợ tôi, từng làm nhân viên chăm sóc khách hàng nhưng nghỉ từ khi sinh bé Mít. Tôi không đòi hỏi. Tôi từng tự hào vì có thể “lo hết cho vợ con”, như một kiểu bản lĩnh của đàn ông. Nhưng tự hào chỉ tồn tại được đến khi… bội chi.
Lần đầu tiên tôi phát hiện thẻ tín dụng bị lạm dụng là khi ngân hàng gọi điện nhắc n:ợ hơn 60 triệu. Tôi hỏi Hà, cô ấy trả lời nhẹ bẫng: “Em quẹt mua mấy bộ váy, cái túi và bộ mỹ phẩm… Toàn là đồ sale.” Tôi nhíu mày: “Sale? 60 triệu cũng là sale?” Hà chỉ thở dài: “Thì em nghĩ anh có, nên em cứ dùng…” Tôi lặng người. Thứ khiến tôi mệt mỏi không chỉ là khoản nợ, mà là cái cách Hà nói như thể việc đó chẳng có gì nghiêm trọng.Nhưng chỉ một tháng sau, tôi phát hiện cô ấy đăng ký lớp học yoga cao cấp, mua gói chăm sóc da mặt tận mấy chục triệu, và vẫn tiếp tục shopping như chưa hề có cuộc họp gia đình nào.
Tôi không còn muốn về nhà sớm. Không khí giữa chúng tôi lạnh dần. Tôi chán cả chuyện gối chăn, chán luôn vi;;ệc trò chuyện.
Sáng thứ bảy, Hà đ:ột ng:ột gọi tôi vào ph;òng ng;;ủ. Cô ấy bảo: “Anh rảnh không, em có chuyện cần nói.” Tôi ngồi xuống mép giường, chuẩn bị nghe những lời biện minh cũ rích. Nhưng thay vào đó, Hà kéo từ dưới gầm giường ra một chiếc túi vải to, đưa tôi một xấp tiền dày. Tôi tròn mắt: “Gì vậy?” Hà đáp: “300 triệu.” Tôi s;;;ững người.
ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇👇👇

02/07/2025

Vợ m;;ất tôi đu;;ổi con riêng của cô ấy ra khỏi nhà, đi đâu thì đi 10 năm sau đ;au đ;ớn khi biết sự thật…Tôi n;;ém chiếc cặp sách c;ũ k;ỹ xuống sàn, nhìn thằng bé 12 tuổi bằng ánh mắt lạnh tanh.
“Đi đi. M/ày không phải con tao. Vợ tao ch;;ết rồi, t;;ao không có nghĩa vụ n;;uôi mày nữa. Đi đâu thì đi.”
Nó không khóc. Nó chỉ cúi đầu thật thấp, khẽ nhặt chiếc cặp rác;;h, quay lưng đi, không một lời v;an x;in.
Mười năm sau, khi sự thật được phơi bày, tôi chỉ ước thời gian có thể quay ngược lại....
Tôi tên Hưng, 36 tuổi khi vợ tôi – Mai – mất sau một cơn tai b;;iến. Cô ấy ra đi quá đ;;ột ng;;ột, để lại tôi và một thằng bé – tên là Phúc – 12 tuổi. Nhưng Phúc không phải con r;;uột tôi. Nó là con riêng của Mai trước khi đến với tôi. Tôi lấy Mai năm cô ấy 26, một người phụ nữ từng trải qua một cuộc tình không danh phận và mang thai trong đơn đ;ộc.
Mọi thứ v;;ỡ vụn khi Mai m;;ất. Không còn ai ở giữa để giữ tôi lại gần thằng bé. Phúc im lặng, sống khép mình, lễ phép nhưng xa cách. Có lẽ nó cảm nhận được – tôi chưa từng thật lòng thương nó.
Chỉ một tháng sau đám t;;ang vợ, tôi nói lời đó với nó.
“Ra khỏi nhà. Mày sống hay ch;;ết là v;iệc của mày.”
Tôi nghĩ nó sẽ khóc, sẽ van xin. Nhưng không. Nó chỉ đi. Và tôi – không hề thấy day dứt.
Tôi bán căn nhà cũ, chuyển sang khu khác. Làm ăn thuận lợi, có thêm một người phụ nữ khác bên cạnh, không vướng bận con cái. Những năm đầu, thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến Phúc – không phải vì lo lắng mà vì tò mò: nó đang ở đâu? Sống ra sao?
Nhưng rồi thời gian gi;;ết ch;;ết cả nỗi tò mò. Một đứa trẻ 12 tuổi – không gia đình, không người thân – sẽ đi đâu? Tôi không biết. Cũng không muốn biết. Tôi từng nghĩ: nếu nó ch;;ết, có khi lại nhẹ nợ.
Cho đến một ngày, đúng mười năm sau.
Tôi nhận được điện thoại từ một số lạ...........đọc tiếp dưới bình luận 👇

2 anh em ru;;ột l:;ấy ch;;ung một vợ vì nhà quá nghè;;o, đêm tân h;;ôn phải chia giờ, đến lượt người em thì nhận tin sét...
02/07/2025

2 anh em ru;;ột l:;ấy ch;;ung một vợ vì nhà quá nghè;;o, đêm tân h;;ôn phải chia giờ, đến lượt người em thì nhận tin sét đ;;ánh...
Ở cái làng này, h:iếm con gái có tiếng, nhà nào s;;inh được con gái thì quý như vàng, còn nhà nào muốn cưới vợ cho con trai thì phải chuẩn bị của hồi môn thật hậu hĩnh. Nhà giàu thì không sao, còn nhà ngh;;èo, không đủ tiề;;n thách cưới, thì anh em trai trong nhà đành phải… lấy chu;;ng một v;;ợ.
Hùng và Dũng, hai anh em nhà ông Tám, cũng r;;ơi vào cảnh ngộ ấy. 2 anh em chỉ cách nhau 3 tu;;ổi. Nhà ông Tám nghè;;o, quanh năm chỉ trông vào mấy sào ruộng. Sau bao năm tíc;;h c;;óp, vay m;;ượn, ông Tám cuối cùng cũng gom đủ tiền để cưới cho hai anh em một cô vợ ở đầu làng, đương nhiên là cưới chung.
Theo lệ làng, người anh lớn hơn sẽ được ưu tiên đ;;ộng ph//òng trước, nên Hùng được vào phòng tân h/ôn với Lan đầu tiên. Dũng ngậm ngùi ngồi ngoài, chờ đến lượt mình. Nhưng chỉ sau 30 phút, từ phòng tân hôn bỗng phát ra những tiếng độ;;ng l;ạ lùng. Lúc đầu là tiếng “cạch cạch”, rồi tiếng “rầm rầm”, xen lẫn tiếng hét thất thanh của Hùng. Cả nhà ông Tám giật mình, vội vàng chạy sang xem. Không chờ được nữa, ông Tám cùng Dũng xô cửa xông vào. Cảnh tượng trước mắt khiến cả nhà sữ;;ng s;;ờ, ... đọc tiếp tại bình luận.................... 👇👇

Address

Sydney
Sydney, NSW
2747

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Sống& Ngẫm posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share