Sống& Ngẫm

Sống& Ngẫm hi
(1)

Rùa May Mắn 🪷
20/11/2025

Rùa May Mắn 🪷

20/11/2025

Như mọi lần, tôi đến nhà con gái dọn dẹp, nào ngờ giữa trưa con rể bất ngờ về, lại còn có tiếng phụ nữ. Thấy lạ, tôi vội trốn vào tủ quần áo. Ngay khi cánh cửa vừa khép lại, tôi nghe thấy một chuyện khiến tim mình gần như n;;gừng đ;;ập, run rẩy gọi CA...
Từ ngày con gái lấy chồng ở thành phố, tôi vẫn thường chạy lên dọn dẹp, nấu nướng cho hai đứa vì sợ con gái làm văn phòng bận rộn, còn con rể – anh Quang – thì hay đi công tác xa. Sáng hôm đó, tôi như thường lệ bắt chuyến xe sớm từ quê lên. Tôi đến nhà tầm mười giờ. Dọn dẹp xong, tôi nấu nồi canh chua, chiên ít cá cho bữa trưa. Đang lau phòng khách thì nghe tiếng mở khóa cửa. Tôi khựng lại con gái nói hôm nay đi làm cả ngày cơ mà?
Cửa bật mở. Là Quang. Anh mặc vest, nhưng áo sơ mi đã b**g nút, vẻ mặt có gì đó khác thường. Tôi toan ra chào thì chợt nghe anh ócon rể nói qua điện thoại... 👇Đọc tiếp câu chuyện dưới bình luận

20/11/2025

3 giờ sáng bắt gặp bố chồng lẻn vào phòng ngủ của mình, lật chăn lên, con dâu ngỡ ngàng sờ thấy 1 thứ
Hà My, một bà mẹ trẻ ở Bắc Ninh, kết hôn với Quang đã được 5 năm và có cậu con trai 4 tuổi tên Bin. Dạo gần đây, Quang phải đi công trình xa, cả tuần mới về một lần, nên phần lớn việc chăm sóc con cái và nhà cửa đều đặt lên vai Hà My.
Bố chồng cô – ông Tuấn, 63 tuổi, từng làm thợ sửa xe máy, tính tình ít nói, chỉ thỉnh thoảng phụ trách đưa đón cháu đi học. Trong mắt Hà My, ông hơi khô khan, chẳng mấy khi chia sẻ chuyện nuôi dạy trẻ với cô.
Bin lại đang trong giai đoạn bướng bỉnh, hay mè nheo, khóc lóc mỗi tối không chịu đi ngủ, bữa cơm thì kén ăn. Ban ngày đi làm, tối về Hà My lại phải xoay sở, nhiều hôm kiệt sức đến phát khóc.
Đêm hôm đó, khoảng 3 giờ sáng, cô khát nước, định dậy thì nghe tiếng cửa phòng khẽ mở. Trong nhà lúc này chỉ còn bố chồng và con trai, tim cô bỗng đập dồn dập. Cô vội nhắm mắt giả vờ ngủ. Qua ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ, cô nhận ra bóng dáng ông Tuấn.
Ông tiến lại gần, nhẹ nhàng vén tấm chăn trên người con dâu... Xem tiếp tại bình luận 👇👇

Ai có người thân đi trên tuyến xe khách này thì liên hệ ngay: Tất cả chỉ còn là tàn tro... 👇
20/11/2025

Ai có người thân đi trên tuyến xe khách này thì liên hệ ngay: Tất cả chỉ còn là tàn tro... 👇

Lá thư tuyệt-m-ệ-nh dài 3 trang của con gái 14 tuổi gửi bố mẹ: Con mong k-i-ế-p sau chúng ta không gặp nhau 👇👇👇
20/11/2025

Lá thư tuyệt-m-ệ-nh dài 3 trang của con gái 14 tuổi gửi bố mẹ: Con mong k-i-ế-p sau chúng ta không gặp nhau
👇👇👇

Trở về sau 4 ngày m;ất t;ích trong l;ũ, người nhà v;ỡ òa vui sướng 😱👇
20/11/2025

Trở về sau 4 ngày m;ất t;ích trong l;ũ, người nhà v;ỡ òa vui sướng 😱👇

Mười Hai Năm Tha Hương Gửi Tiền Xây Nhà Cho Mẹ, Ngày Trở Về Tôi Sững Sờ Khi Thấy Nhà Ba Tầng Và Chiếc SH Đỏ Mang Tên Anh...
20/11/2025

Mười Hai Năm Tha Hương Gửi Tiền Xây Nhà Cho Mẹ, Ngày Trở Về Tôi Sững Sờ Khi Thấy Nhà Ba Tầng Và Chiếc SH Đỏ Mang Tên Anh Chị – Còn Mẹ Thì...

Mười hai năm xa quê, tôi nghĩ mình đã quen với cô đơn, với mùi dầu nhớt nơi công xưởng miền Nam, với những bữa cơm ăn vội lúc hai giờ sáng, với những đồng tiền lẻ nhét dưới gối để phòng khi đau ốm. Nhưng chỉ khi đặt chân xuống xe khách, đứng trước con đường làng Bắc Giang lầy lội sau mưa đêm, tôi mới thấy lòng mình co thắt như một sợi dây buộc quá chặt.

Tôi đã về thật rồi. Về để gặp mẹ. Về để nhìn lại mái nhà cũ. Về để mang những năm tháng mồ hôi nước mắt biến thành một ngôi nhà tử tế cho mẹ nương tuổi già.

Chỉ là… tôi không ngờ, thứ đầu tiên đập vào mắt lại là một căn nhà ba tầng mới tinh, tường quét sơn vàng nhạt, lan can kính sáng choang, trước sân còn dựng một chiếc SH đỏ chói.

Tôi khựng lại.

Đó không phải nhà mình. Không thể nào.

Nhà tôi ngày trước lợp fibro xi măng, mưa dột bốn chỗ, cửa gỗ cong vênh. Mẹ vẫn luôn nói: “Bao giờ em dành dụm được ít tiền, mình xây lại cái nhà. Mẹ chỉ cần cái chỗ đàng hoàng là mãn nguyện.”

Tôi đã nghĩ ngày đó đến rồi.

Nhưng căn nhà này… xa lạ đến rợn người.

Chưa kịp định thần, chị dâu tôi, Hiền, từ trong nhà bước ra. Mái tóc uốn xoăn, quần áo lượt là, móng tay sơn đỏ thắm. Thấy tôi, chị làm bộ ngạc nhiên:

— Ủa, em về rồi đó hả? Sao không báo để anh chị ra đón?

Tôi sững sờ nhìn chị:

— Đây… đây là nhà của ai vậy chị?

Chị nheo mắt, như không hiểu câu hỏi:

— Nhà anh chị chứ của ai. Em không thấy tên trên sổ đỏ à? Mới nhận tháng trước đó.

Tôi chết lặng.

— Nhà… của anh chị?

— Ừ. Bộ mẹ không nói gì cho em biết sao?

Tôi nhìn vào phòng khách—tường treo tivi 65 inch, bộ bàn ghế gỗ lim đỏ chói mới tinh, bình hoa mấy triệu một cái. Ở góc phòng, mẹ tôi đang ngồi trên chiếc ghế nhỏ, hai tay run run, ánh mắt lảng tránh.

Tôi bước đến, khẽ gọi:

— Mẹ.

Bà ngẩng lên, đôi mắt ướt như sương sớm, nhưng cố nở nụ cười:

— Về rồi à con?

Chỉ một câu thôi mà tim tôi nhói lên. Bàn tay mẹ gầy guộc, chai sạn, mái tóc bạc nhiều hơn tôi tưởng. Tôi ôm lấy mẹ, cố kìm nước mắt. Nhưng mùi hương quen thuộc của mẹ làm tôi nghẹn lại.

— Mẹ… đây là chuyện gì? Con gửi tiền về bao năm qua… mẹ bảo đang để dành xây nhà. Sao giờ…

Mẹ cúi đầu, đôi vai run lên. Bà không nói. Chị dâu thì nhanh miệng chen vào:

— Trời ơi, em hiểu lầm rồi. Em gửi tiền về thì cũng là gửi cho gia đình chứ có phải cho riêng ai đâu. Với lại tụi chị cũng góp vào. Nhà này là công sức chung mà.

👇👇👇 Đọc tiếp dưới bình luận

Bố mẹ ngoài 80 tu;;ổi mà vẫn phải ra tòa vì con trai kiện đòi đất, ông bà đều đau ốm quanh năm, đi đứng còn không vững v...
20/11/2025

Bố mẹ ngoài 80 tu;;ổi mà vẫn phải ra tòa vì con trai kiện đòi đất, ông bà đều đau ốm quanh năm, đi đứng còn không vững vậy mà "vô phúc" bị 5 đứa con cho ra tòa rồi nói "già rồi mà còn tham lam của con cháu" cứ tưởng 2 ông bà sẽ chịu thua trong ngày ra tòa, nào ngờ ngày đối diện với lũ bất hiếu, cha mẹ già vùng lên đưa ra quyết định đứng tim...
Bố tôi 83 tu;/ổi, mẹ tôi 81 tu-ổi. Hai cụ tóc bạc, mắt mờ, nhưng suốt mấy năm nay vẫn phải tự dò dẫm sống trong nỗi lo bị chính con ruột đẩy ra khỏi nhà.
Nghe tưởng đùa, nhưng đó là sự thật.
Bố mẹ tôi sinh năm người con: bốn trai, một gái. Ngày xưa nhà nghèo, hai cụ nai lưng cày cuốc nuôi từng đứa ăn học, dựng vợ gả chồng, hỗ trợ vốn mua đất làm ăn… tưởng về già sẽ được sum vầy yên ổn, ai ngờ…
Mấy năm gần đây, bố mẹ yếu hẳn, bệnh viện như nhà trọ, thuốc men phải uống cả nắm. Ấy vậy mà con cái chẳng mấy khi hỏi han, chỉ thỉnh thoảng về vài tiếng rồi đi, viện phí cũng viện cớ bận nọ bận kia.
Rồi tự nhiên một ngày…
Năm người con kéo nhau ra họp gia đình đòi chia nhà, nói nào là:
“Già rồi giữ nhiều cũng vô ích!”
“Của bố mẹ cũng là của con cháu!”
“Không sang tên là tham!”
Nói như thể bố mẹ đi mượn nhà của họ vậy.
Không được đồng ý, cả năm… kiện bố mẹ ra tòa, yêu cầu sang tên đất.
Vợ chồng tôi – con út – đứng nhìn mà chua chát không nói được câu nào.
Hôm đó, bố phải chống gậy, mẹ vịn vai tôi, đi từng bước run rẩy vào phòng xử. Nhìn hai thân già lọm khọm mà con cái đứng đối diện, mặt mũi hằm hằm như đi đòi nợ, ai chứng kiến cũng rưng rưng.
Một người anh trai đứng lên nói, giọng lạnh tanh:
“Bố mẹ giờ già rồi, nhà đất để lại cho con cái lo. Giữ chi nữa?”
Mẹ tôi nghe mà nước mắt chảy, nhưng vẫn im.
Tôi tưởng hai cụ sẽ mềm lòng, xin tòa thương tình, cho giữ lại phần sống…
Nhưng đúng lúc Hội đồng xét xử hỏi:
“Hai cụ có ý kiến gì không?”
Bố tôi bỗng đứng thẳng lưng, nhìn từng đứa con, ánh mắt không còn run nữa mà… lạnh lẽo và đau đớn:
“Tôi tám mươi năm cuộc đời làm cha… chưa bao giờ thấy n-hụ/c như hôm nay.”
Cả phòng im phăng phắc.
Ông nói tiếp, từng chữ như đanh vào tường:
“Nhà này là của tôi và mẹ các anh. Bán đi, dồn hết lo thuốc thang, viện phí. Không sang tên. Không chia. Không để chúng nó vừa hại cha mẹ, vừa hưởng.”
Mấy người anh chị hoả-ng lên:
“Ba không thể làm vậy! Dù sao cũng là con!”
Bố nhìn thẳng rồi lấy từ cặp ra, tất cả mấy đứa con đều ngỡ ngàng... 👇👇

Ăn 1 miếng tương đương cho 100.000 ký s.inh tr.ùng vào cơ thể ,đã không tốt mà nhiều người cứ vô tư ăn👇 👇👇
20/11/2025

Ăn 1 miếng tương đương cho 100.000 ký s.inh tr.ùng vào cơ thể ,đã không tốt mà nhiều người cứ vô tư ăn
👇 👇👇

Tɾánh kê ƌầu giường quɑy mặt về hɑi hướng пàყ, ƌó là ƌiều cấm kỵ tɾong Phong Thủy! Dù có cố gắng thế nào cũng khó có thể...
20/11/2025

Tɾánh kê ƌầu giường quɑy mặt về hɑi hướng пàყ, ƌó là ƌiều cấm kỵ tɾong Phong Thủy! Dù có cố gắng thế nào cũng khó có thể “giàu có”

Bài văn tả mẹ “a'c hơn dì ghẻ” củɑ học sinh lớp 4 gây Ьão mạng: Cái kết khiến ɑi cũng Ьật cười👇👇
20/11/2025

Bài văn tả mẹ “a'c hơn dì ghẻ” củɑ học sinh lớp 4 gây Ьão mạng: Cái kết khiến ɑi cũng Ьật cười
👇👇

20/11/2025

Xin ăn giữa tiệc cưới xa hoa, cậu bé s/ững s/ờ nhận ra cô dâu là mẹ th/ất lạc, quyết định sau đó của chú rể khiến cả đám cưới ngập trong nước mắt...
Cậu bé ấy tên là Minh, 10 tuổi. Minh không có cha mẹ. Cậu chỉ nhớ rằng năm 2 tuổi, ông Bảy – một lão ă/n xi/n già sống dưới chân cầu – đã nhặt được cậu trong một chiếc thau nhựa trôi dạt bên rãnh nước. Khi ấy, cậu bé không biết nói, không biết đi, chỉ khóc đến khản tiếng. Trên cổ cậu, chỉ có một chiếc vòng tay len màu đỏ đã sờn, cùng một mảnh giấy cũ nát ghi: “Xin ai tốt bụng nuôi giùm thằng bé này. Nó tên Minh.”
Ông Bảy không có gì ngoài đôi chân đã mỏi và chiếc bị rá/ch, nhưng ông vẫn bế cậu bé về nuôi, chia nhau từng mẩu bánh mì nhặt được. Dù khổ cực, ông luôn dặn Minh:
– Mai sau con lớn, nếu có gặp lại mẹ, nhớ tha thứ cho bà ấy. Không ai bỏ con mà không đ/au lò/ng cả.
Minh lớn lên giữa những tiếng rao ve chai, giữa các trạm chờ xe buýt và gầm cầu ẩm thấp. Cậu chưa bao giờ biết mẹ trông như thế nào. Chỉ nghe ông Bảy kể rằng, trên tờ giấy gói cậu ngày xưa có dính một vết son và sợi tóc dài quấn quanh. Ông đoán mẹ cậu từng là người rất trẻ, có thể còn chưa trưởng thành khi sinh ra cậu.
Một ngày nọ, ông Bảy lên cơn ho nặng và phải nhập viện. Không có tiền, Minh phải tự đi xin ăn nhiều hơn thường lệ. Hôm ấy, nghe người ta nói ở khu biệt thự kế bên đang có đám cưới to nhất khu, Minh đ/ánh liều bước đến, bụng đ/ói meo và khát khô cổ.
Cậu bé lom khom nép ngoài cổng, mắt tròn xoe nhìn bàn tiệc đầy ắp thức ăn. Một cô phụ bếp thấy thương, dúi cho cậu một hộp xôi còn nóng và bảo:
– Ngồi đằng kia ăn đi, đừng để ai thấy.
Minh cúi đầu cảm ơn, rồi vừa ăn vừa ngước nhìn vào trong. Khách khứa sang trọng, váy áo lộng lẫy, tiếng cười rộn rã. Cậu bé thầm nghĩ: Không biết mẹ mình có đang sống ở một nơi như thế này không… Hay cũng ngh/èo như mình?
Bỗng tiếng MC vang lên:
– Xin mời cô dâu bước ra sân khấu!
Âm nhạc nổi lên. Tất cả ánh mắt đều hướng về phía cầu thang trải thảm đỏ. Và rồi… cô dâu xuất hiện. Trong chiếc váy trắng tinh khôi, gương mặt trang điểm rạng rỡ, mái tóc đen dài uốn lọn mềm mại, nụ cười dịu dàng như ánh nắng ban mai.
Nhưng điều khiến Minh đứng sững lại, không phải vì vẻ đẹp ấy… mà là chiếc vòng len đỏ đeo trên cổ tay cô dâu – giống hệt chiếc vòng từng quấn quanh cổ tay cậu năm xưa.
Minh dụi mắt. Cậu không tin vào điều mình đang thấy. Cậu đứng bật dậy, bước nhanh về phía sân khấu, giọng ru/n lên:
– Cô ơi… chiếc vòng tay đó… cô có phải là mẹ cháu không...?... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Address

Sydney
Sydney, NSW
2747

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Sống& Ngẫm posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share