Quan Âm Bồ Tát

Quan Âm Bồ Tát Tin tức nóng hổi.

Anh Quý là tài xế xe buýt tuyến Hà Nội – Hải Dương, suốt đời gắn bó với vô-lăng, với khói bụi và những chặng đường lặp đ...
21/07/2025

Anh Quý là tài xế xe buýt tuyến Hà Nội – Hải Dương, suốt đời gắn bó với vô-lăng, với khói bụi và những chặng đường lặp đi lặp lại. Chưa từng một lần nghĩ đến chuyện đi xa, càng chưa bao giờ dám mơ mình sẽ có ngày đặt chân đến Hạ Long – nơi được gọi là "kỳ quan giữa trần gian".
Gia đình nhỏ của anh có năm người: chị Hiền – người vợ tảo tần, hai cô con gái nhỏ lanh lợi, và Minh – cậu con trai lớn vừa tròn mười tám tuổi, vừa kết thúc kỳ thi tốt nghiệp THPT. Hơn một tháng nay, cả nhà háo hức đợi chuyến đi biển mà anh đã hứa từ lâu. “Ba ngày nghỉ, cả nhà mình đi Hạ Long, xem vịnh đẹp cỡ nào!” – anh cười rạng rỡ khi nói, đôi mắt ánh lên niềm vui hiếm hoi mà hơn nửa đời vất vả chưa kịp nếm trải.
Minh, cậu con trai cao lớn và hay cười, là niềm tự hào lớn nhất của anh. Sau kỳ thi đầy áp lực, Minh thở phào nhẹ nhõm khi biết mình làm bài tốt. Trên boong thuyền, khi cả nhà đang cùng ngắm cảnh biển trời lộng gió, anh Quý quay sang nắm tay vợ, chỉ về một hòn đảo nhỏ nhô lên giữa sóng xa: “Mai này anh nghỉ hưu, mình ra đấy ở với nhau, em chịu không?” Chị Hiền bật cười, khẽ đánh yêu vào vai chồng, nụ cười rạng rỡ trong gió biển.
Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được lâu. Chỉ hơn hai tiếng sau, mây đen đột ngột kéo tới, nặng trĩu cả một góc trời. Gió nổi lên mỗi lúc một mạnh, thổi ràn rạt qua mặt nước, quất mạnh vào mui thuyền. Người lái thuyền – một ông lão từng trải với đôi mắt từng đọc bao mùa giông bão – nhíu mày, lo lắng: “Sắp có giông. Mọi người mặc áo phao vào, cẩn thận nhé!”
Gia đình anh Quý vội vã làm theo, nhưng không ai trong họ lường trước được rằng cơn giông sẽ đến nhanh và dữ dội đến thế. Mặt biển, khi nãy còn êm đềm, bỗng dậy sóng. Những cột nước trắng xóa trồi lên từ chân trời, d;ập d;ồn, gi;ận d;ữ. Chiếc thuyền nhỏ lắc lư đ/iên c/uồng, như chiếc lá bị cuốn trong cơn xoáy khổng lồ.
Lan và Hoa hoảng sợ ôm chặt lấy mẹ, gương mặt trắng bệch. Minh siết chặt tay bố, cố gắng giữ vững, dẫu toàn thân đang run lên vì lạnh và hoảng loạn. Giọng anh Quý vang lên trong tiếng gió gào, dứt khoát: “Bình tĩnh! Ôm chặt lấy nhau!”
Nhưng rồi, một con sóng khổng lồ – cao đến rùng mình – ập tới từ phía mạn thuyền. Trong tích tắc, chiếc thuyền bị nhấc bổng lên, rồi lật úp như đồ chơi của lũ trẻ giữa bể nước.Tiếng h/é/t th;ất th;anh vang lên, x/é toạc không gian. Tiếng sóng gào rít, tiếng gió thét bên tai. Nước biển lạnh buốt như dao cắt, nhấn chìm tất cả. Trong khoảnh khắc hỗn loạn đó, Minh chỉ kịp quơ tay bám lấy một mảnh gỗ trôi nổi. Đầu óc quay cuồng, tim đập loạn. Cậu gào lên trong hoảng loạn: “Bố ơi! Mẹ ơi! Lan! Hoa! Mọi người đâu rồi?”
Nhưng chẳng có ai trả lời. Chỉ có tiếng sóng không ngừng vỗ vào thân thể bé nhỏ của cậu, và gió – lạnh lẽo, hoang vu – gào rú như nhấn chìm mọi âm thanh khác.
Minh cố bám chặt lấy mảnh gỗ, ngực thở dốc từng nhịp đứt quãng. ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Tại thôn Vĩnh Ninh gia đình anh Thái và chị Lành sống một cuộc đời giản dị. Cuộc sống của họ chưa bao giờ rời xa những l...
20/07/2025

Tại thôn Vĩnh Ninh gia đình anh Thái và chị Lành sống một cuộc đời giản dị. Cuộc sống của họ chưa bao giờ rời xa những lo toan thường nhật: tiền học, tiền chợ, tiền thuốc men. Nhất là năm ngoái, khi chị Lành phát hiện mắc bệnh UT, cả nhà như rơi vào cơn b::ão không hồi kết. Những ngày chị nằm việ:n, anh Thái chạy vạy khắp nơi, v//ay m//ượn, làm thêm, chỉ mong giữ được nụ cười cho vợ và các con.
Nhưng năm nay, anh Thái quyết định phá lệ. Tí vừa thi xong kỳ thi tốt nghiệp, điểm số cao chót vót, khiến anh nở mày nở mặt. Anh muốn cả nhà có một kỷ niệm đáng nhớ, một chuyến đi để xua tan những ngày mệt mỏi. “Đi Hạ Long nhé, cả nhà mình chưa bao giờ đi du lịch cùng nhau cả”.
Cả gia đình lên tàu Biển Xanh, một con tàu du lịch nhỏ nhưng ấm cúng. Tí đứng ở mũi tàu, mắt sáng rực khi nhìn những con sóng lấp lánh. Mén và Na tíu tít chụp ảnh, còn chị Lành ngồi cạnh anh Thái, khẽ nắm tay anh, thì thầm: “Cảm ơn anh, lâu lắm rồi em mới thấy lòng nhẹ nhàng thế này.”
Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài. Buổi chiều, khi tàu đang lướt qua khu vực Hang Sửng Sốt, bầu trời bỗng tối sầm. Gió nổi lên, mạnh dần, cuốn theo những cơn sóng lớn. Thuyền trưởng ra lệnh quay về bến, nhưng đã muộn. Một cơn giông bất ngờ ập đến, sóng đánh vào mạn tàu như muốn nuốt chửng. Tí ôm chặt Na, Mén bám lấy mẹ, còn anh Thái cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh lộ rõ sự hoảng loạn. “Cứ bình tĩnh, mọi người bám chặt vào nhau!” anh hét lên giữa tiếng gió rít.
Rồi cái khoảnh khắc định mệnh xảy ra. Một con sóng khổng lồ ập tới, tàu Biển Xanh nghiêng ngả, rồi lật úp. Nước tràn vào, lạnh buốt, cuốn tất cả vào bóng tối. Tiếng kêu cứu hòa lẫn trong tiếng sóng gào. Tí, với sức trẻ, bơi lên được mặt nước, kéo theo bé Na đang ho sặc sụa. Anh Thái tìm thấy chị Lành, ôm chặt chị trong dòng nước x:;iết. Nhưng Mén, cô bé la;;nh l:;ợi ấy, đã biến mất trong làn nước đen ngòm.... 👇 ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN

Chuyến đi định mệnh và người con trai dũng cảm: “Lúc tôi gọi, chỉ còn 10 phút trước khi tàu lật…”Gia đình ông Thành đã m...
20/07/2025

Chuyến đi định mệnh và người con trai dũng cảm: “Lúc tôi gọi, chỉ còn 10 phút trước khi tàu lật…”
Gia đình ông Thành đã mong đợi chuyến du lịch này từ lâu. Tám người trong đại gia đình — gồm vợ chồng ông, con trai Đức Minh cùng bạn gái, và 5 người bên gia đình em gái ông Thành — cùng nhau lên tàu tham quan Vịnh Hạ Long trong một buổi sáng đẹp trời.
Không ai ngờ rằng chuyến đi vui vẻ ấy lại trở thành ký ức không thể xóa nhòa — và là một cơn ác mộng đẫm nước mắt.
Ngồi lặng lẽ tại khu vực cảng, ông Thành nghẹn giọng kể lại:
“Trước khi cơn lốc đến chừng 10 phút, tôi gọi cho Minh. Tôi dặn: ‘Con xem bảo người ta quay tàu về đi, bố thấy thời tiết bất thường rồi.’
Nó bảo: ‘Tàu đi rồi bố ơi, không quay lại được. Bác lái bảo chỉ đi thêm một đoạn nữa thôi.’
Lúc đó tôi đang ở Hà Tu, thấy mưa đá và sấm sét đánh cháy cả sườn núi. Tôi linh cảm chuyện chẳng lành nên mới gọi. Nhưng ở ngoài Vịnh, trời vẫn trong.”
Chỉ vài phút sau, tai họa ập đến. Một trận lốc xoáy cực mạnh bất ngờ khiến con tàu nghiêng rồi lật úp, giữa vùng nước sâu. Tiếng kêu cứu vang khắp mặt biển, rồi nhanh chóng chìm vào khoảng lặng r:ợ:n người.
Trong khoảnh khắc si:nh t:ử, Minh không để bản thân ho:ảng lo:ạn. Anh lao vào hỗn loạn nước và bóng tối để tìm mẹ giữa khoang tàu đang chìm.......................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Sau này… con sẽ không đòi đi Hạ Long nữa… Sao mọi người chưa về… Ngoài biển… có vui đâu…”Ngày 20 tháng 7 năm 2025, vịnh ...
20/07/2025

Sau này… con sẽ không đòi đi Hạ Long nữa… Sao mọi người chưa về… Ngoài biển… có vui đâu…”
Ngày 20 tháng 7 năm 2025, vịnh Hạ Long rực rỡ dưới ánh nắng chói chang của mùa hè, mặt nước xanh ngắt lấp lánh ánh vàng, thu hút hàng trăm du khách đổ về. Trên con tàu du lịch rẽ sóng êm ả, Minh đứng ở mũi tàu, mê mẩn chụp ảnh những hòn đảo đá vôi kỳ vĩ như trong tranh. Anh Nam – anh trai cậu, một kỹ sư hàng hải – vỗ vai trêu:
– Coi chừng sóng cuốn đi đấy, nhóc!
Trên boong, chị Lan lúi húi chuẩn bị bữa trưa, sắp những miếng trái cây tươi vào đĩa, còn anh Hùng – người thủy thủ già – ngồi kể chuyện rôm rả về những chuyến đi biển ngày xưa. Không khí rộn ràng, tràn ngập tiếng cười. Không ai ngờ rằng, bi kịch đang lặng lẽ rình rập trong từng cơn gió lặng.
Chiều xuống bất ngờ. Trời sầm lại, mây đen ùn ùn kéo tới, gió rít qua khe tàu như tiếng thét lạnh lẽo. Biển nổi sóng lớn, đập liên hồi vào mạn. Thuyền trưởng cố gắng trấn an hành khách, giọng lạc đi trong tiếng gió:
– Mọi người bình tĩnh… chỉ là mưa giông thoáng qua thôi…
Nhưng chưa kịp phát áo phao, thì một tiếng n/ổ ch/át ch/úa vang lên từ khoang máy, như x;é t;oạc không gian. Con tàu rung mạnh, chao nghiêng dữ dội. Nước tràn vào khoang dưới như thác đổ. Mọi người hoảng loạn g/ào th/ét, tiếng chân dẫm đạp, tiếng gọi nhau dồn dập như cơn ác mộng.
Minh bị hất văng khỏi mũi tàu, rơi thẳng xuống mặt biển lạnh buốt. Cậu vùng vẫy trong hoảng loạn, cố ngoi lên giữa bóng tối, miệng liên tục kêu:
– Bố ơi! Mẹ ơi! Anh Nam ơi!
Nhưng đáp lại chỉ là tiếng sóng g/ào, tiếng người kêu c;;ứu rồi im bặt, từng tiếng, từng tiếng một.
Cậu chới với giữa làn nước đen đặc, may mắn bám được vào một mảnh gỗ trôi nổi – chính là phần bàn ăn khi nãy còn nguyên trên boong. Mặt cậu tím tái, tay run rẩy, đôi mắt phờ phạc nhìn xung quanh: những cánh tay vẫy vùng trong vô vọng, những khuôn mặt kinh hãi rồi chìm dần trong sóng.
Minh gào lên, cổ họng kh/ản đ/ặc:
– Bố ơi! Mẹ ơi! Anh ơi! Ở đâu rồi!
Không một ai trả lời.
Vài giờ sau, đội cứu hộ tiếp cận. Trên xuồng, Minh được kéo lên – ướt sũng, kiệt sức, đôi tay vẫn bấu chặt vào mảnh gỗ như không dám buông. Cậu ngã quỵ trong lòng người lính, đôi mắt đỏ hoe.....ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Anh Quý là lái xe buýt tuyến Hà Nội - Hải Dương, cả đời gắn bó với vô-lăng, chưa bao giờ nghĩ có ngày mình được đặt chân...
20/07/2025

Anh Quý là lái xe buýt tuyến Hà Nội - Hải Dương, cả đời gắn bó với vô-lăng, chưa bao giờ nghĩ có ngày mình được đặt chân đến Hạ Long. Gia đình năm người của anh, vợ hiền, hai cô con gái nhỏ lanh lợi và cậu con trai Minh vừa thi xong kỳ thi THPT, đã háo hức cả tháng trời khi nghe bố nói sẽ cho cả nhà đi biển. "Ba ngày nghỉ, cả nhà mình đi Hạ Long, cho biết Vịnh đẹp thế nào!" – anh Quý cười lớn, đôi mắt lấp lánh niềm vui hiếm hoi.
Minh - cậu con trai 18 tuổi, cao lớn, hay cười, là niềm tự hào của anh Quý. Cậu vừa hoàn thành kỳ thi với tâm trạng nhẹ nhõm sau khi biết điểm thi. Anh Quý nắm tay chị Hiền, chỉ vào một hòn đảo nhỏ xa xa: "Sau này nghỉ hưu, anh đưa em ra đây ở, được không?" Chị Hiền cười, khẽ đánh y:;êu vào vai chồng.
Nhưng trời không chiều lòng người. Chỉ hai tiếng sau, mây đen kéo đến, gió bắt đầu rít mạnh. Người lái thuyền, một ông lão dày dạn kinh nghiệm, nhíu mày nhìn trời: "Chắc có giông, mọi người mặc áo phao vào, cẩn thận!" Cả nhà anh Quý vội vã làm theo, nhưng không ai nghĩ cơn giông ấy lại đến nhanh và dữ dội đến thế.
Sóng bắt đầu đánh mạnh, thuyền chao đảo như chiếc lá giữa dòng nước xiết. Lan và Hoa ôm chặt lấy mẹ, còn Minh nắm lấy tay bố, cố giữ bình tĩnh. Anh Quý hét lên trong tiếng gió: "Cứ bình tĩnh, ôm chặt vào nhau!"
Rồi, một con sóng lớn ập đến. Thuyền lật úp. Tiếng h;ét thất thanh vang lên, hòa lẫn vào tiếng sóng g;:ào thét. Nước biển lạnh buốt nuốt chửng mọi thứ. Minh chỉ kịp bám vào một mảnh gỗ trôi nổi, đầu óc q;uay cuồ;;ng. Cậu gọi bố, gọi mẹ, gọi em, nhưng chỉ có tiếng gió và sóng trả lời.
Trong khoảnh khắc ấy, cậu không biết mình đã trôi đi đâu, chỉ cố bám chặt, hơithở đ;;ứt quãng.... 👇 ĐỌC TIẾP p2 CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN

Từ xã Tân Yên (tỉnh Bắc Ninh), ba cha con lên đường tới Hạ Long (Quảng Ninh) để đi nghỉ hè, thế rồi không ngờ được rằng ...
20/07/2025

Từ xã Tân Yên (tỉnh Bắc Ninh), ba cha con lên đường tới Hạ Long (Quảng Ninh) để đi nghỉ hè, thế rồi không ngờ được rằng đó là kỳ nghỉ hè cuối cùng, "ba xin lỗi mẹ vì không cứu được các con"...
Từ xã Tân Yên (Bắc Ninh), sáng sớm tinh mơ, anh Hùng dắt theo hai đứa con nhỏ lên xe khách, tay xách nách mang, lòng phơi phới niềm vui. Sau bao tháng ngày vất vả làm lụng, anh quyết dành trọn kỳ nghỉ hè để đưa con đi chơi. Đích đến là Hạ Long – một nơi mà cả ba cha con chưa từng đặt chân tới. Anh gọi về cho vợ:
– Mẹ nó ơi, chiều ba cha con xuống tới nơi, mai đi vịnh nhé!
Chị cười trong điện thoại, giọng ấm áp:
– Ừ, nhớ giữ gìn cho mấy bố con đấy!
Hôm sau, trời Hạ Long trong veo, nắng vàng rót mật. Cả ba cha con hào hứng leo lên một chiếc thuyền du lịch nhỏ để đi tham quan vịnh. Đứa lớn bảy tuổi cứ nhao nhao hỏi: “Ba ơi, kia có phải là hòn Gà Chọi không?”, còn đứa bé ba tuổi chỉ biết cười toe toe khi gió biển mơn man lên mái tóc. Anh Hùng thì tranh thủ chụp vài tấm ảnh, định bụng về làm kỷ niệm.
Nhưng không ai ngờ được rằng… đó là những bức ảnh cuối cùng.
Khoảng giữa trưa, sóng bắt đầu nổi. Gió biển độ-t ng-ột mạnh lên, trời sầm lại. Người lái thuyền vội quay đầu, định đưa khách vào bờ, nhưng quá muộn. Một con sóng lớn bất ngờ ập đến. Chiếc thuyền nhỏ nghiêng ngả, rồi lật úp giữa vùng nước sâu.
Tiếng kêu cứu vang lên thất thanh, hỗ-n loạn. Ba cha con chới với giữa làn nước lạnh buốt. Anh Hùng quàng tay ôm chặt hai đứa con vào lòng, dốc sức đạp nước, cố ngoi lên. Nhưng sóng quá lớn, quá dữ… và anh chỉ có hai tay.
Đứa nhỏ hoả;/ng lo;/ạn vùng vẫy, đứa lớn kêu gào gọi mẹ. Anh Hùng gần như kiệt sức. Trong khoảnh khắc tuyệt vọng cuối cùng, anh khẽ thì thầm, môi mấp máy trong nước:
– Mẹ nó ơi… anh xin lỗi…
Và rồi 3 tiếng sau khi đội cứu hộ tìm thấy họ, người vợ ở nhà nhận được cuộc điện thoại báo tin về 3 bố con... 👇👇

Mùa hè năm nay thời tiết ngập trong cái nắng oi ả. Nam – cậu bé 11 t//u/ổi vừa hoàn thành xuất sắc năm học lớp 5 rộn ràn...
20/07/2025

Mùa hè năm nay thời tiết ngập trong cái nắng oi ả. Nam – cậu bé 11 t//u/ổi vừa hoàn thành xuất sắc năm học lớp 5 rộn ràng chuẩn bị cho chuyến đi Hạ Long, phần thưởng bố mẹ hứa tặng vì thành tích học tập.
Bố Nam - anh Hùng, là một kỹ sư xây dựng với nụ cười hiền hậu; mẹ cậu - chị Lan, là giáo viên mầ/m no/n, luôn dịu dàng nhưng cẩn thận. Còn em gái Nhí, mới 4 tu;;ổi, lúc nào cũng ríu rít như chú chim nhỏ.
Sáng hôm đó, trời xanh trong, không gợn mây. Chiếc tàu du lịch chở gia đình Nam cùng hàng chục du khách khác lướt êm trên vịnh Hạ Long. Những cột đá vôi sừng sững giữa biển xanh khiến Nam trầm trồ, mắt sáng rực khi bố chỉ từng hòn đảo và kể chuyện truyền thuyết về rồng. Nhí thì ôm chặt con búp bê cá heo, líu lo hỏi: "Biển có cá mập không hả bố?". Anh Hùng cười lớn, xoa đầu con gái: "Không đâu, chỉ có cá con ngoan như Nhí thôi!".
Nhưng đến chiều, bầu trời bỗng chuyển màu xám xịt. Mưa giông ập xuống, gió rít từng cơn, sóng biển bắt đầu gào thét. Tàu rung lắc dữ dội. Tiếng loa trên tàu hét lên: "Mọi người mặc áo phao ngay!". Anh Hùng vội vàng khoác áo phao cho Nam, buộc chặt dây: "Con giữ nhịp thở đều, bám chặt vào bất cứ thứ gì nổi được, nghe bố!" – anh Hùng dặn, giọng gấp gáp nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.
Rồi anh quay sang chị Lan cách đó 3m, hét qua tiếng gió: "Anh sẽ đưa Nhí và em ra!". Nhưng đúng lúc đó, một con sóng khổng lồ ập tới, chiếc tàu nghiêng mạnh, rồi lật úp.
Nước biển lạnh buốt nhấn chìm mọi thứ...
Nam bị sóng cuốn đi, chiếc áo phao giúp cậu nổi lên mặt nước... .👇👇👇 ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN

Gia đình 8 người hào hứng cho chuyến đi Hạ Long, nào ngờ mưa giống ập đến, chiếc tàu du lịch bị l;:ật và giây phút s/inh...
20/07/2025

Gia đình 8 người hào hứng cho chuyến đi Hạ Long, nào ngờ mưa giống ập đến, chiếc tàu du lịch bị l;:ật và giây phút s/inh t/ử: Con thoát đi, mẹ mệt lắm rồi...
Gia đình tám người của Nam – bố mẹ, anh chị em, và cô bạn gái Linh đã háo hức chuẩn bị cho chuyến đi Hạ Long từ nhiều tháng trước. Họ tưởng tượng về những ngày nắng vàng rực rỡ, làn nước trong xanh của vịnh, và những khoảnh khắc vui vẻ bên nhau trên con tàu du lịch lướt qua những hòn đảo đá vôi kỳ vĩ. Nam, chàng trai 25 tuổi, là người khởi xướng chuyến đi này. Anh muốn tạo một kỷ niệm đẹp cho cả gia đình, nhất là khi mẹ anh, bà Lan, đã nhiều năm không được đi đâu xa vì sức khỏe yếu. Linh, bạn gái anh, cũng hào hứng không kém, liên tục gửi ảnh các hang động và bãi biển để cả nhà cùng mơ mộng.
Chiều hôm ấy, con tàu lướt đi được khoảng một giờ thì trời đột nhiên tối sầm. Gió rít mạnh, sóng bắt đầu đánh vào mạn tàu. Mưa trút xuống như thác, lạnh buốt, làm tầm nhìn mờ mịt. Tiếng loa trên tàu vang lên, giọng hướng dẫn viên run run: “Mọi người giữ chặt, tàu đang gặp sóng lớn!”
Chỉ trong tích tắc, một con sóng khổng lồ ập đến. Tàu nghiêng mạnh, rồi lật úp. Nước biển lạnh buốt tràn vào, cuốn mọi người vào dòng xoáy. Nam bám được vào một mảnh gỗ, hoảng loạn tìm kiếm người thân. Anh nghe thấy tiếng mẹ hét lên từ xa:
- Nam! Thoát đi con, mẹ không thở nổi nữa rồi!
Anh ngoảnh lại, chỉ thấy bóng dáng mẹ chìm dần trong dòng nước đục ngầu. Anh lao tới, nhưng sóng đẩy anh ra xa. “Mẹ!” – tiếng gào của Nam hòa vào tiếng gió rít.... 👇 ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN

20/07/2025

Bố m/ất 200 triệu, tôi tứ/c tối đu/ổi ngay vợ đi, để rồi phải gục xuống cay đắng khi xem camera...
Khi tôi vừa về đến nhà, đã thấy bố ngồi thẫn th/ờ bên bàn. Khuôn mặt ông xám lại, đôi bàn tay run run, giọng khàn đặc:
– M/ất rồi… m/ất hết rồi con ơi…
Tôi sững người. M/ất gì cơ chứ?
Bố lấy hết can đảm để thốt lên:
– 200 triệu… tiền chuẩn bị tr/ả n/ợ ngân hàng cuối tuần này… tao để trong tủ, bây giờ không thấy đâu nữa…
Tôi như phát đi/ên. Đó là toàn bộ tiền công trình vừa mới thanh toán, bố giữ để chuẩn bị tr/ả n/ợ vay vốn xây nhà. Tôi lật tung căn nhà lên, tìm khắp các ngăn tủ, hộc bàn, gầm giường. Nhưng vô ích. Số tiền ấy biế/n m/ất không d/ấu vế/t.
Tôi g/ào lên:
– Nhà chỉ có 3 người. Con trai 3 tuổi thì không thể. Con không lấy. Vậy chỉ còn… vợ con thôi!
Vợ tôi lúc đó đang nấu cơm dưới bếp, nghe tiếng qu/át liền chạy lên. Thấy tôi đỏ gay mặt, cô ấy vội hỏi:
– Có chuyện gì thế anh?
– Em còn gi/ả v/ờ à? Tiền của bố đâu? Em lấy đúng không? – tôi chỉ tay vào mặt vợ, giọng đầy ph/ẫn n/ộ.
Cô ấy trợn tròn mắt, nước mắt trào ra:
– Anh nói gì thế? Em lấy tiền làm gì? Em không hề đụng vào tủ của bố.
– Không em thì ai? Tiền để nguyên trong tủ mà m/ất. Em là người dọn phòng sáng nay, còn ai nữa? – tôi qu/át lớn, gi/ận d/ữ.
Bố tôi ngồi bên, im lặng không nói. Ông vốn thương con dâu, nhưng tiền mấ/t khiến ông s/ốc đến mức không thốt nên lời.
Vợ tôi qu/ỳ xuống, hai tay nắm lấy chân tôi, giọng run run:
– Em thề, em không lấy. Anh đừng nghi o/an cho em, đừng nói những lời này trước mặt bố…
Nhưng tôi gạt phắt tay vợ ra:
– Th/ề th/ốt gì. Tôi không muốn nhìn mặt cô nữa. Cô c/út khỏi nhà tôi ngay!
Nói rồi, tôi đi thẳng vào phòng, kéo vali, nhét vội quần áo của cô ấy vào. Vợ tôi kh/óc ng/ất, nhìn con trai đang ho/ảng s/ợ đứng ở góc nhà mà lòng ta/n n/át. Cô ấy cúi xuống h/ôn lên trán con rồi bước ra cửa, không một lời biện minh nữa.
Hôm ấy, bữa cơm tối lạnh ta/nh. Bố tôi không ăn được miếng nào, cứ ngồi nhìn vào khoảng không vô định. Còn tôi, gi/ận d/ữ đến mức không thèm gọi điện cho vợ. Trong đầu tôi chỉ văng vẳng ý nghĩ: “Cô ta ăn trộ/m tiề/n xong chắc chắn đã gi/ấu ở đâu, hoặc mang cho nhà ngoại rồi.”.........................ĐỌC TIẾP BÌNH LUẬN 👇👇

Address

Sydney, NSW

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Quan Âm Bồ Tát posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Quan Âm Bồ Tát:

Share