
21/07/2025
Anh Quý là tài xế xe buýt tuyến Hà Nội – Hải Dương, suốt đời gắn bó với vô-lăng, với khói bụi và những chặng đường lặp đi lặp lại. Chưa từng một lần nghĩ đến chuyện đi xa, càng chưa bao giờ dám mơ mình sẽ có ngày đặt chân đến Hạ Long – nơi được gọi là "kỳ quan giữa trần gian".
Gia đình nhỏ của anh có năm người: chị Hiền – người vợ tảo tần, hai cô con gái nhỏ lanh lợi, và Minh – cậu con trai lớn vừa tròn mười tám tuổi, vừa kết thúc kỳ thi tốt nghiệp THPT. Hơn một tháng nay, cả nhà háo hức đợi chuyến đi biển mà anh đã hứa từ lâu. “Ba ngày nghỉ, cả nhà mình đi Hạ Long, xem vịnh đẹp cỡ nào!” – anh cười rạng rỡ khi nói, đôi mắt ánh lên niềm vui hiếm hoi mà hơn nửa đời vất vả chưa kịp nếm trải.
Minh, cậu con trai cao lớn và hay cười, là niềm tự hào lớn nhất của anh. Sau kỳ thi đầy áp lực, Minh thở phào nhẹ nhõm khi biết mình làm bài tốt. Trên boong thuyền, khi cả nhà đang cùng ngắm cảnh biển trời lộng gió, anh Quý quay sang nắm tay vợ, chỉ về một hòn đảo nhỏ nhô lên giữa sóng xa: “Mai này anh nghỉ hưu, mình ra đấy ở với nhau, em chịu không?” Chị Hiền bật cười, khẽ đánh yêu vào vai chồng, nụ cười rạng rỡ trong gió biển.
Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được lâu. Chỉ hơn hai tiếng sau, mây đen đột ngột kéo tới, nặng trĩu cả một góc trời. Gió nổi lên mỗi lúc một mạnh, thổi ràn rạt qua mặt nước, quất mạnh vào mui thuyền. Người lái thuyền – một ông lão từng trải với đôi mắt từng đọc bao mùa giông bão – nhíu mày, lo lắng: “Sắp có giông. Mọi người mặc áo phao vào, cẩn thận nhé!”
Gia đình anh Quý vội vã làm theo, nhưng không ai trong họ lường trước được rằng cơn giông sẽ đến nhanh và dữ dội đến thế. Mặt biển, khi nãy còn êm đềm, bỗng dậy sóng. Những cột nước trắng xóa trồi lên từ chân trời, d;ập d;ồn, gi;ận d;ữ. Chiếc thuyền nhỏ lắc lư đ/iên c/uồng, như chiếc lá bị cuốn trong cơn xoáy khổng lồ.
Lan và Hoa hoảng sợ ôm chặt lấy mẹ, gương mặt trắng bệch. Minh siết chặt tay bố, cố gắng giữ vững, dẫu toàn thân đang run lên vì lạnh và hoảng loạn. Giọng anh Quý vang lên trong tiếng gió gào, dứt khoát: “Bình tĩnh! Ôm chặt lấy nhau!”
Nhưng rồi, một con sóng khổng lồ – cao đến rùng mình – ập tới từ phía mạn thuyền. Trong tích tắc, chiếc thuyền bị nhấc bổng lên, rồi lật úp như đồ chơi của lũ trẻ giữa bể nước.Tiếng h/é/t th;ất th;anh vang lên, x/é toạc không gian. Tiếng sóng gào rít, tiếng gió thét bên tai. Nước biển lạnh buốt như dao cắt, nhấn chìm tất cả. Trong khoảnh khắc hỗn loạn đó, Minh chỉ kịp quơ tay bám lấy một mảnh gỗ trôi nổi. Đầu óc quay cuồng, tim đập loạn. Cậu gào lên trong hoảng loạn: “Bố ơi! Mẹ ơi! Lan! Hoa! Mọi người đâu rồi?”
Nhưng chẳng có ai trả lời. Chỉ có tiếng sóng không ngừng vỗ vào thân thể bé nhỏ của cậu, và gió – lạnh lẽo, hoang vu – gào rú như nhấn chìm mọi âm thanh khác.
Minh cố bám chặt lấy mảnh gỗ, ngực thở dốc từng nhịp đứt quãng. ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇