
19/08/2025
Vợ nhất quyết không chăm mẹ già t:ai bi:ến, tôi ngậm ngùi đưa ra quyết định khó khăn, ảnh hưởng tới cả gia đình.
Tôi, Nam, năm nay 36 tuổi, đã làm nhân viên kỹ thuật cho một công ty điện tử ở Hà Nội hơn mười năm. Vợ tôi, Lan, cũng là dân văn phòng năng động. Chúng tôi có hai đứa con, một trai, một gái, và sau bao năm chắt chiu, cuối cùng cũng mua được căn nhà ưng ý. Căn nhà không quá lớn, nhưng ấm cúng, đủ cho cả gia đình sinh hoạt. Đó là tổ ấm mà hai vợ chồng tôi đã mơ ước bấy lâu, là thành quả của những ngày tháng cùng nhau vượt qua khó khăn, áp lực cơm áo gạo tiền. Có những lúc tưởng chừng như không thể tiếp tục, nhưng nhìn hai đứa con thơ, chúng tôi lại nắm tay nhau cố gắng.
Cuộc sống tưởng chừng như sẽ êm đềm trôi đi, thì tai họa ập đến. Cuối năm ngoái, mẹ tôi ở quê đột ngột bị tai biến, liệt nửa người. Bố tôi đã mất từ lâu, mẹ sống một mình. Tôi là con trai duy nhất, còn em gái đã đi lấy chồng xa, cả năm mới về thăm nhà một lần. Khi nghe tin, tim tôi như thắt lại. Tôi vội vàng xin nghỉ phép, bỏ dở công việc để về quê chăm sóc mẹ. Nhìn mẹ nằm trên giường bệnh, gương mặt gầy gò, đôi mắt vẫn mở nhưng bất động, tôi thấy lòng mình đau như cắt. Bàn tay mẹ từng vỗ về tôi những đêm mất điện, từng quạt mát cho tôi suốt những đêm hè oi ả, giờ đây yếu ớt nằm im trên ga trải giường.
Những ngày ở quê, tôi tận tay chăm sóc mẹ. Tôi lau người, thay tã, bón từng muỗng cháo, từng ngụm nước. Mẹ không nói được, chỉ nhìn tôi, và thỉnh thoảng tôi thấy một giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi. Mẹ tôi vẫn nhận biết mọi thứ, tôi biết mẹ hiểu sự vất vả của tôi, và có lẽ, mẹ cũng cảm thấy mình đang là gánh nặng. Tôi không thể cứ mãi xin nghỉ việc để ở lại quê, công việc của tôi ở Hà Nội không cho phép điều đó. Sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi quyết định bàn với vợ, Lan, đón mẹ lên Hà Nội sống cùng. Tôi nghĩ, ở gần con cháu, có người chăm sóc, mẹ tôi sẽ mau hồi phục.
Thế nhưng, điều tôi không ngờ là Lan thẳng thừng từ chối. Cô ấy nói rằng công việc của cô ấy đang vào giai đoạn quan trọng, đang có cơ hội thăng tiến lên vị trí trưởng bộ phận. Lan không thể bỏ dở công việc để ở nhà chăm sóc mẹ chồng. Cô ấy còn nói, các con cũng đã lớn, cần có người đưa đón, học hành. Lan là một người phụ nữ thực tế, cô ấy làm việc chăm chỉ, thu nhập không thua kém gì tôi, thậm chí còn hơn. Chúng tôi mua được nhà mà không phải vay nợ nhiều cũng là nhờ cô ấy biết thu vén, tiết kiệm. Nhưng trong chuyện này, tôi cảm thấy Lan quá lý trí, quá đặt công việc lên trên gia đình.
Hai vợ chồng căng thẳng nhiều ngày...................
ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇👇