Ánh Nhiệm Màu

Ánh Nhiệm Màu miss you

Chính thức: Vợ chồng chủ Thẩm mỹ viện Mailisa bị b:.ắ:.t ... DƯỚI BÌNH LUẬN👇
21/11/2025

Chính thức: Vợ chồng chủ Thẩm mỹ viện Mailisa bị b:.ắ:.t ... DƯỚI BÌNH LUẬN👇

Thuê Gái Quê về làm vợ hào môn để che mắt cả họ, thiếu gia “kh;;óc th;;ét” ngay đêm tân hôn khi thấy vợ ngồi trên giường...
21/11/2025

Thuê Gái Quê về làm vợ hào môn để che mắt cả họ, thiếu gia “kh;;óc th;;ét” ngay đêm tân hôn khi thấy vợ ngồi trên giường với bộ dạng…
Cả họ Trần chấn động khi Trần Duy – cậu út nổi tiếng ăn chơi, ph;;á ph;;ách – đột ngột tuyên bố kết hôn. Tin đồn bay khắp nơi, ai cũng chắc mẩm cô dâu phải là tiểu thư lá ngọc cành vàng, xứng tầm gia tộc. Thế nhưng đến ngày ra mắt, người xuất hiện lại là Thảo – cô g;;ái qu;;ê g;;ầy g;;ò, nước da rám nắng, làm thuê ở thành phố.
Không một ai biết rằng Duy đang ngập trong khoản nợ khổng lồ vì c;;ờ b;ạ;;c, và cuộc hôn nhân này chỉ là màn kịch mẹ anh dựng lên để trấn an ông nội – người đang đòi c;;;ắt quyền thừa kế. Thảo được thuê làm “vợ hợp đồng” trong ba tháng, chỉ cần đóng vai nàng dâu hiền lành, ngoan ngoãn trước mặt họ hàng.
Tưởng đâu vở diễn sẽ suôn sẻ, nhưng đến đêm tân hôn, khi Duy bước vào phòng với tâm trạng chán chường, anh khựng lại như bị đóng băng. Trên giường, Thảo đã ngồi sẵn, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhưng lạ đến r;;ợn người, tóc x;;õa mềm, ánh mắt bình thản đến khó hiểu — và đặc biệt là v;;ết…
Xem tiếp dưới phần bình luận 👇👇

"Thưa mẹ chồng yêu quý, con xin trả lại đứa con trai cưng cho mẹ đây, mẹ h/ầu anh ấy đến già luôn mẹ nhé!" Tôi đem trả h...
21/11/2025

"Thưa mẹ chồng yêu quý, con xin trả lại đứa con trai cưng cho mẹ đây, mẹ h/ầu anh ấy đến già luôn mẹ nhé!" Tôi đem trả hết vàng cưới và mang chồng đến đưa mẹ chồng trong sự ngỡ ngàng, sau đó tờ giấy tôi đưa ra khiến cả nhà chồng chạy khắp làng cầu xin rối rít chỉ vì...
Tôi lấy chồng năm 27 tuổi, là kiểu dâu “chuẩn chỉ” trong mắt mọi người: đảm đang, lễ phép, biết nhịn.
Chỉ có điều… mẹ chồng tôi thì chưa bao giờ thấy tôi ra gì.
Lúc mới cưới đã dằn mặt:
“Thằng Hưng nhà tôi từ bé đến lớn chưa từng động vào giặt đồ, rửa bát – về nhà chồng rồi thì làm tròn bổn phận đi con!”
Chồng tôi? Ngậm tăm. Chỉ biết cười gượng rồi... ngồi chờ cơm.
Mỗi lần tôi mệt hay xin về ngoại, bà đều mát mẻ:
“Về ngoại làm gì? Ở nhà này thì cũng coi như con gái mẹ rồi!”
Nhưng “con gái mẹ” thì phải làm dâu như ô sin, còn “con trai mẹ” thì ngủ nướng đến trưa cũng được khen là ‘biết nghỉ ngơi giữ sức’.
Cao trào nhất là sau khi tôi sinh con, chồng đi đá bóng suốt ngày, mẹ chồng thì… ngồi chấm hoa quả ăn, bảo:
“Đàn ông phải được thoải mái, vợ đẻ thì có ai không đẻ? Khó gì mà than?”
Tôi ôm con trong nước mắt, nghĩ:
“Mình nhịn đủ rồi. Nhưng để yên thế này là họ tưởng mình không có bản lĩnh.”
Ngày đầy tháng con, họ hàng nhà chồng đến rất đông. Tôi ăn mặc gọn gàng, mặt không một chút buồn.
Chờ đến đúng giờ cúng tổ tiên xong, tôi bước ra giữa sân, tay cầm chiếc vali kéo, trên là hộp đựng vàng cưới và cuốn sổ kết hôn. Dắt theo… chồng tôi.
Mẹ chồng ngạc nhiên:
“Cái gì đây?”
Tôi mỉm cười:
“Thưa mẹ chồng yêu quý, con xin được gửi trả nguyên vẹn đứa con trai cưng của mẹ về đây.
Vàng cưới con mang trả, giấy kết hôn con cũng đem theo.
Từ nay, mẹ cứ hầu anh ấy đến già luôn nhé – vì con thì… hết chịu nổi rồi.”
Mặt bà tái đi, chồng tôi ngơ ngác:
“Em làm gì kỳ vậy, chuyện nhỏ mà...”
Tôi đưa tay kéo khóa túi xách, rút ra một tờ giấy dày đóng dấu đỏ chót:
Tôi ném nhẹ lên bàn:
Sáng hôm sau, nhà chồng xôn xao cả làng.
Mẹ chồng đi từng nhà xin người quen gọi điện nhờ vả chuyện đ-ộng t-rời... ....................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Chồng bắt vợ b/ỏ th;ai để dễ bề đến với người khác, vợ quyết định bỏ tr;ốn vào miền nam sinh con. 7 năm sau cô dắt 2 con...
21/11/2025

Chồng bắt vợ b/ỏ th;ai để dễ bề đến với người khác, vợ quyết định bỏ tr;ốn vào miền nam sinh con. 7 năm sau cô dắt 2 con trai trở về, bắt đầu kế hoạch khiến chồng cũ đ;iêu đ;ứng...
Trong đêm mưa tầm tã, cô ôm chặt bụng bầu đang giãy giụa từng cơn đau thắt, từng bước chạy ra khỏi căn nhà từng gọi là tổ ấm. Phía sau lưng, giọng nói lạnh lùng của chồng vẫn vang vọng trong đầu:
"B/ỏ đi. Cái th/ai đó là gánh nặng. Tôi cần tự do."
Bảy năm sau, cô quay trở về, không chỉ với một đứa con trai – mà là hai, và một kế hoạch được chuẩn bị kỹ lưỡng để người đàn ông phản bội ấy phải trả giá…
Hà Nội, mùa thu năm 2018, cái lạnh len lỏi qua từng khe cửa gỗ cũ kỹ. Trong một căn biệt thự sang trọng ở phố Tây Hồ, Ngọc Anh ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, tay đặt lên bụng – nơi hai sinh linh bé bỏng đang lớn dần từng ngày. Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải sống trong sợ hãi khi mang th;ai, đặc biệt là sợ… chính chồng mình.
Trí – người chồng mà cô từng yêu đến mù quáng, đã không còn là người đàn ông của ngày đầu. Thành đạt, quyền lực, nhưng cũng dối trá và lạnh lùng. Gần đây, anh hay về muộn, thậm chí có đêm không về. Và rồi, trong một bữa cơm tối vắng lặng, Trí n;ém xuống bàn ly nước lọc, giọng dứt khoát:
— "Ph;á th/ai đi. Anh không muốn đứa trẻ này. Anh sắp có một cơ hội lớn, anh cần tự do."
Ngọc Anh ch/ết l;ặng. Cô không đáp. Cô biết rõ cơ hội mà Trí nhắc tới – là cô con gái của ông Phú, một đại gia bất động sản có quyền thế đang muốn tìm rể. Trí không che giấu tham vọng nữa.
— "Anh điên rồi, Trí. Đó là con anh!" – Ngọc Anh gào lên, nước mắt ứa ra.
— "Là con thì sao? Nó cản đường anh. Em giữ nó thì tự gánh lấy hậu quả."
Đêm đó, Ngọc Anh biết mình không còn lựa chọn. Cô lặng lẽ thu xếp đồ, giấu nhẹm giấy siêu âm song th;ai, nhét vào vali vài bộ quần áo, và trốn khỏi ngôi nhà từng là nơi khởi đầu của tình yêu.
Cô đi về phía Nam – không hề quen ai, không biết sẽ làm gì, chỉ mang theo quyết tâm sống để bảo vệ hai sinh linh bé nhỏ.
Sài Gòn chào đón cô bằng cái nắng gay gắt và sự xô bồ. Nhưng giữa chốn đông đúc ấy, cô tìm được một nhà trọ nhỏ ở Gò Vấp. Chủ trọ – một người phụ nữ từng trải – thương hoàn cảnh của Ngọc Anh nên cho ở nợ vài tháng đầu. Ngọc Anh làm đủ nghề: bán hàng online, nhập đồ second-hand, thậm chí từng dọn vệ sinh nhà hàng. Cô bầu to nhưng không dám nghỉ làm.
Ngày sinh, cô ngất lịm trong phòng trọ vì đau bụng, được chủ trọ đưa đi bệnh viện. Hai đứa trẻ – song thai hai trai – ra đời khỏe mạnh. Cô đặt tên là Minh và Khang, với mong muốn con sẽ sống thông minh và khỏe mạnh, khác với cuộc đời mẹ.
Những năm sau đó là chuỗi ngày dài vừa nuôi con vừa học thêm kỹ năng. Ngọc Anh ghi danh vào một lớp học nghề thẩm mỹ, làm quen với thị trường spa. Nhờ sự kiên cường và đầu óc nhanh nhạy, cô mở được một spa nhỏ tại quận 3 sau 5 năm, dần ổn định.
Hai đứa bé lớn lên ngoan ngoãn, thông minh, thường hay hỏi: "Ba con là ai?" – Cô chỉ mỉm cười, lảng tránh:
— "Ba đang ở rất xa. Mẹ và ba đã từng rất yêu nhau. Nhưng giờ, chỉ có mẹ ở đây thôi."
Đến khi Minh và Khang tròn 7 tuổi, một ngày mưa như năm xưa, cô nhìn mình trong gương. Người phụ nữ từng gầy gò, đau khổ ngày nào nay đã trở thành một người mẹ mạnh mẽ, ánh mắt sắc sảo, khí chất đĩnh đạc. Cô cầm điện thoại, tra vé máy bay về Hà Nội, lẩm bẩm:
— "Đã đến lúc…
Xem tiếp tại bình luận 👇👇

Cầm 200 nghìn đi đám giỗ, thông gia nghèo bất ngờ khi gia chủ trả lại phong bì trước mắt khách khứa khiến bà x;ấ;u hổ cú...
21/11/2025

Cầm 200 nghìn đi đám giỗ, thông gia nghèo bất ngờ khi gia chủ trả lại phong bì trước mắt khách khứa khiến bà x;ấ;u hổ cúi gằm mặt suốt bữa ăn
Cách đây 2 tháng, thông gia có mời gia đình tôi đến dự đám giỗ. Vì là giỗ đầu của cụ thân sinh nên họ tổ chức khá to. Ngoài họ hàng, làng xóm còn có cả một số khách mời từ xa đến.
Vì mối quan hệ thân thiết giữa hai bên nên lần này, vợ chồng tôi bảo nhau thu xếp công việc để đến sớm, phụ giúp thông gia. Chúng tôi cũng mua thêm một giỏ trái cây và đặt 200 nghìn đồng vào phong bì thắp hương.
Vì kinh tế còn eo hẹp, chúng tôi cũng chỉ biết đi số tiền bằng đó, chủ yếu là để thể hiện tấm lòng chứ chẳng dư giả và đi thông gia nhiều hơn.
Hôm đó, đám giỗ được tổ chức chu toàn, cỗ bàn tươm tất. Trong lúc ngồi dùng bữa, vợ chồng tôi thấy mọi người khen nhà thông gia hết lời.
Gần cuối buổi tiệc, thông gia bất ngờ đi đến bàn chỗ chúng tôi ngồi rút ra chiếc phong bì. Chúng tôi khá bất ngờ, không hiểu sao gia chủ có hành động vậy. "Hay họ đã mở ra kiểm tra rồi?"
Tôi cảm thấy mặt mũi nóng ran, xấu hổ vô cùng. Không ngờ thông gia lên tiếng... Xem tiếp tại bình luận 👇👇

Bồ vừa sinh, chồng về khoe ‘th:ằng b:é đẹp như tranh vẽ’, vợ đưa một thứ khiến anh ng:ã ng:ửaTôi và Minh cưới nhau đã đư...
21/11/2025

Bồ vừa sinh, chồng về khoe ‘th:ằng b:é đẹp như tranh vẽ’, vợ đưa một thứ khiến anh ng:ã ng:ửa
Tôi và Minh cưới nhau đã được 5 năm, có với nhau một bé gái 4 tuổi rất ngoan ngoãn và xinh xắn. Cuộc sống tưởng như bình yên, cho đến một ngày cách đây hơn một năm, tôi phát hiện Minh đang lén lút qua lại với một cô gái trẻ hơn tôi gần chục tuổi.
Khi sự việc vỡ lở, anh quỳ xuống xin lỗi, nói đó chỉ là phút nông nổi, hứa hẹn sẽ cắt đứt, làm lại từ đầu vì con gái. Tôi mềm lòng. Không phải vì còn tin, mà vì còn thương con – một đứa trẻ xứng đáng có cha bên cạnh.
Nhưng bản chất trăng hoa khó thay đổi. Anh vẫn lén lút qua lại với cô ta, thậm chí thuê cho cô ấy một căn hộ riêng. Tôi biết hết. Biết từng lần anh về muộn, từng lời nói dối vụng về. Nhưng tôi im lặng, không phải vì ngu ngốc, mà vì tôi cần thời gian. Tôi dành trọn thời gian ấy để gom đủ bằng chứng – để bảo vệ con tôi, và bảo vệ chính những năm tháng tuổi trẻ mà tôi đã đặt cược sai người.
Rồi cô ta mang thai.
ôi không ghen nữa, chỉ thấy lạnh sống lưng. Tôi nhờ người quen làm trong bệnh viện – một y tá từng giúp tôi sinh con – kín đáo lấy mẫu máu sơ sinh khi cô ta nhập viện sinh nở. Chỉ thế thôi. Tôi tiếp tục im lặng, chờ đợi kết quả.
Hôm nay, Minh trở về nhà với vẻ mặt phấn khởi lạ thường. Vừa bước qua cửa, anh đã cười rạng rỡ, giọng đầy tự hào:
– Em biết không, thằng bé đẹp trai lắm! Trắng bóc, mắt hai mí rõ, mũi cao – y như mấy diễn viên Hàn Quốc em hay xem ấy!
Tôi cười nhạt, rót cho anh cốc nước
– Anh vui thế cơ à?
– Vui chứ! – Anh ngồi xuống ghế, khoái chí. – Nó là con anh mà! Trai hay gái không quan trọng. Miễn là khỏe mạnh, dễ thương vậy là anh mãn nguyện rồi.
Tôi gật đầu, giọng chậm rãi:
– Con anh… thật sự đẹp như tranh vẽ?
– Ừ! – Anh gật mạnh, mắt sáng rực. – Anh đang tính đưa mẹ nó về đây ở cữ. Anh lo hết, chu cấp đầy đủ. Em cũng nên nghĩ thoáng đi. Dù sao… nó cũng là máu mủ của anh.
Tôi nhìn anh, không nói gì. Tim tôi nhói lên, nhưng môi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt. Tôi đứng dậy, vào phòng, mang ra một tập hồ sơ, đặt trước mặt anh.
– Anh xem đi.
Anh cau mày mở ra, mắt đảo qua những con chữ. Vài giây sau, mặt anh trắng bệch như tờ giấy. Đó là kết quả xét nghiệm ADN giữa anh và đứa bé mà anh vừa hân hoan khoe khoang.
Tôi siết nhẹ tay mình, giọng nghèn nghẹn:
– Tôi làm xét nghiệm ngay sau khi cô ta sinh. Và tôi đã biết trước điều này. Đứa trẻ đó… không có bất kỳ liên hệ huyết thống nào với anh. Nó không phải con anh.
Minh tròn mắt, giọng lạc đi. Đọc tiếp ở dưới phần bình luận👇👇

Đêm tân hôn, vừa mới ra sau nhà thay cái váy ngủ bà giúp việc đã lao vào kéo tôi ra bụi chuối thì thầm "m;à;;y có muốn g...
21/11/2025

Đêm tân hôn, vừa mới ra sau nhà thay cái váy ngủ bà giúp việc đã lao vào kéo tôi ra bụi chuối thì thầm "m;à;;y có muốn giống con vợ trước không", tôi cứng đơ người chưa kịp hoàn hồn thì trong nhà chồng hét lớn, tôi chạy vào thấy bát hương trên bàn thờ cháy đùng đùng còn chồng thì đã...
Tôi, Linh, 27t, vừa chính thức trở thành vợ của Minh – người đàn ông mà cả xóm này đều khen là “đàn ông mẫu mực”.
Minh 35 tuổi, làm nghề buôn bán xe máy, sở hữu một tiệm lớn trên đường Lê Văn Thọ và căn nhà ba tầng khang trang do bố mẹ để lại. Anh galant, nói chuyện ngọt ngào, lúc nào cũng cười – nụ cười làm tôi xiêu lòng từ lần gặp đầu tiên ở tiệm cà phê gần nhà. Nhưng đêm nay, tôi mới nhận ra, nụ cười ấy che giấu một bí mật k;i;nh ho;à;;ng.
Đám cưới kéo dài đến tận khuya, khách khứa ra về gần hết, tôi mệt lả. Bộ áo dài cưới bó chặt khiến tôi khó thở, mồ hôi nhễ nhại dính vào lưng. Minh, vẫn còn đang tiếp mấy người bạn bên bàn rượu ngoài sân trước, quay sang tôi, giọng nhẹ nhàng:
“Linh, em ra sau nhà thay đồ đi, phòng tắm nhỏ ở đó tiện hơn. Trong nhà còn đông người, lộn xộn lắm.”
Tôi gật đầu, không nghĩ ngợi gì. Cầm chiếc váy ngủ màu hồng phấn mà mẹ mua cho, tôi bước qua khoảng sân sau, nơi ánh đèn đường hắt qua hàng rào xiêu vẹo, chiếu lên bụi chuối um tùm.
Vừa bước vào căn phòng tắm nhỏ, ngột ngạt với mùi xà phòng cũ, tôi kéo khóa áo dài. Đúng lúc đó, một bóng người lao tới từ phía bụi chuối. Tôi giật bắn, suýt hét lên, nhưng bàn tay gầy guộc của bà Tư – người giúp việc nhà Minh – đã bịt chặt miệng tôi.
Bà Tư, ngoài 60, tóc bạc phơ, là người tôi chỉ mới gặp vài lần khi đến nhà Minh chơi. Bà ít nói, lúc nào cũng lặng lẽ làm việc, ánh mắt buồn buồn như giấu điều gì. Đêm nay, mặt bà tái mét, mắt láo liên, kéo tôi ra sau bụi chuối, nơi bóng tối nuốt chửng mọi âm thanh.
“M;à;y có muốn giống con vợ trước không?” bà thì thào, giọng run rẩy, như sợ ai đó nghe thấy.
Tôi cứng đơ, mồ hôi lạnh túa ra, thấm ướt cả lưng áo. Vợ trước? Minh chưa từng nhắc đến chuyện anh đã có vợ. Trong suốt một năm yêu nhau, anh chỉ kể rằng mẹ mất sớm, bố đi làm ăn xa ở Campuchia, và anh là con một, sống cùng bà Tư từ nhỏ. Tôi lắp bắp, cố hỏi:
“Bà… bà nói gì? Vợ trước là ai?”
Bà Tư định trả lời, nhưng từ trong nhà, tiếng Minh hét lên, át cả tiếng lá chuối xào xạc:
“Linh! Linh! Vào đây ngay!”
Vào đến phòng khách, tôi chết lặng. Bát hương trên bàn thờ tổ tiên bốc cháy, ngọn lửa không lớn nhưng dữ dội...
Xem tiếp tại bình luận 👇👇

Xotxa đã tìm thấy thi;th;e người đàn ông bị nước l;ũ cuốn tr;ô;i .. dưới bình luận👇
21/11/2025

Xotxa đã tìm thấy thi;th;e người đàn ông bị nước l;ũ cuốn tr;ô;i .. dưới bình luận👇

Chỉ vì tôi gắp một miếng thịt gà, con trai h//ét vào mặt tôi: “Không kiếm tiền thì đừng ăn nhiều!”, nhưng nó đâu biết, c...
21/11/2025

Chỉ vì tôi gắp một miếng thịt gà, con trai h//ét vào mặt tôi: “Không kiếm tiền thì đừng ăn nhiều!”, nhưng nó đâu biết, câu nói ấy đã kéo cả gia đình xuống vực…
Tôi tên là Hạnh, bốn mươi ba tuổi, một người mẹ toàn thời gian. Mười bảy năm hôn nhân, tôi nghĩ điều quý giá nhất mình giữ được là gia đình này. Tôi bỏ nghề kế toán để ở nhà chăm con, vì chồng tôi nói:
“Em cứ ở nhà đi, anh lo được hết.”
Tôi tin. Tin đến mức chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện giữ lại cho mình một khoảng trời riêng.
Cho đến bữa cơm hôm ấy.
Bàn ăn hôm đó có món gà luộc – món con trai tôi thích nhất. Nó đang học l;;ớp 8, tu;ổi ẩm ương, tính khí thất thường nhưng từ nhỏ vẫn ngoan. Tôi gắp cho nó một miếng đùi, rồi tiện tay gắp một miếng ức cho mình. Chưa kịp đưa lên miệng, thằng bé đã cau mặt:
– Mẹ ăn ít thôi. Không kiếm ra tiền mà ăn nhiều thế!
Câu nói rơi xuống bàn ăn như hòn đá ném xuống giếng cạn. Tôi chết lặng. Chiếc đũa rơi khỏi tay tôi, chạm vào thành bát nghe lách cách.
Tôi chờ chồng tôi lên tiếng. Anh nhìn con, rồi nhìn tôi, khẽ nhún vai:
– Nó nói cũng đúng. Em ở nhà thì… ăn uống tiết kiệm chút.
Tôi thấy trong ngực có gì đó vỡ ra, mềm oặt, nhói buốt. Không phải vì miếng thịt gà. Mà vì câu nói của hai người quan trọng nhất đời tôi.
Tôi đứng dậy rất nhẹ, như sợ làm sập căn nhà này:
– Ăn ngon miệng.
Rồi tôi đi thẳng ra cửa, mặc tiếng thằng bé lẩm bẩm: “Lại giận vặt.” 👇👇👇 Đọc tiếp dưới bình luận

Tôi mua 5 cân cua ghẹ để bồi dưỡng cho con đang bệ/nh. Vừa đặt vào bếp, chồng đã gọi bố mẹ chồng và em chồng sang… ăn đạ...
21/11/2025

Tôi mua 5 cân cua ghẹ để bồi dưỡng cho con đang bệ/nh. Vừa đặt vào bếp, chồng đã gọi bố mẹ chồng và em chồng sang… ăn đại tiệc. Tôi không cãi, chỉ làm một việc duy nhất khiến cả nhà họ t;;ái m;;ét.
Đứa con trai ốm cả tuần, sốt da;i d;ẳng, ăn gì cũng n/ôn. Bác sĩ dặn phải bồi dưỡng chất đạm, đặc biệt là hải sản nếu con không dị ứng. Vậy là tan làm, tôi ghé chợ hải sản đầu ngõ. Cua ghẹ hôm ấy tươi bóng, vẫn kêu tanh tách. Tôi cắn răng mua liền 5 cân—tổng cộng gần triệu rưỡi—vì nghĩ con phải được thứ tốt nhất.
Trời vừa đổ hoàng hôn khi tôi về tới nhà. Nhấc túi hải sản nặng trĩu vào bếp, tôi đang tính rửa sạch thì tiếng chuông điện thoại của chồng vang lên.
Anh để loa ngoài.
“Alô mẹ à? Nay nhà con làm đại tiệc đấy! Nó mua cả đống cua ghẹ. Mẹ với cái Hương (em chồng tôi) qua ăn cho vui nhé!”
Tôi đứng im giữa bếp. Nước chảy từ vòi xuống đôi tay mà lòng tôi thì khô khốc.
Không một câu hỏi.
Không một lời bàn bạc.
Không một chút xem tôi có muốn nấu hay không.
Đồ tôi mua để bồi dưỡng cho con, vậy mà anh coi như tài sản của cả họ. Tự tiện rủ rê. Tự tiện mời mọc.
Đầu dây bên kia, mẹ chồng cười ha hả:
“Trời đất, tưởng gì, hải sản thì tao thích lắm. Tầm 10 phút mẹ với Hương qua. Con chuẩn bị đi!”
Điện thoại tắt. Không phải tiếng tút tút, mà là tiếng tôn trọng trong tôi vừa rơi xuống đáy.
Chồng quay sang nhìn tôi, hãnh diện:
“Em xem, có đồ ngon là phải chia sẻ cho gia đình. Nhà mình đông vui mới phúc.”
Tôi chỉ hỏi một câu, giọng lạnh tanh:
“Anh có nghĩ hỏi em trước một tiếng không?”
Anh chau mày, khó chịu như thể tôi vừa xúc phạm danh dự anh:
“Trời đất, em làm gì ghê vậy? Cua ghẹ thì ăn cả nhà. Làm sao tính toán vậy được? Em cứ nấu đi, người trong nhà chứ ai xa lạ.”
Nói xong anh bước ra phòng khách, bật tivi, mở bóng đá, chân gác lên bàn như thể mình vừa làm một việc hay ho.
Tôi nhìn bóng lưng anh, lòng chợt lạnh.
8 giờ tối, nhà chồng kéo sang. Mẹ chồng tay xách túi hoa quả nhưng ném phịch lên bàn như cho có lệ.
“Con dâu đâu? Chuẩn bị xong chưa? Mẹ đói lắm rồi.”
Em chồng thì ngồi bấm điện thoại, miệng buông một câu nửa đùa nửa thật:
“Chị dâu mua nhiều thế thì nay chắc ăn xả láng.”
Chồng tôi cười hề hề, đá đểu sang tôi:
“Vợ con hôm nay chịu chơi lắm. Đặt cả tiền triệu chỉ để nấu… BÀI TIỆC LỚN.”
Tôi không nói. Không nhìn ai. Không cãi vã.
Tôi mở tủ lạnh.
Mở từng túi hải sản 👇👇👇 Đọc tiếp câu chuyện dưới bình luận

Bốn năm sau ngày ch:;ôn cất vợ mình, Trung, 38 tuổi, doanh nhân thành đạt vẫn chưa một lần nguôi ngoai nỗi mất mát. Vợ a...
21/11/2025

Bốn năm sau ngày ch:;ôn cất vợ mình, Trung, 38 tuổi, doanh nhân thành đạt vẫn chưa một lần nguôi ngoai nỗi mất mát. Vợ anh — Hà, cô gái có nụ cười nhẹ như tơ và chiếc bớt hình giọt nước ngay dưới tai trái — đã ra đi trong một TNGT ki//nh hoà//ng trên đường cao tốc.
Chiều hôm đó, Trung vừa ký xong hợp đồng quan trọng và ra sân bay để bay ra họp với đối tác. Anh bước đi giữa dòng người đông đúc, tâm trí vẫn căng như dây đàn.
Rồi anh khựng lại.
Cách anh vài mét, một người phụ nữ đang kéo vali, tóc đen dài buộc hờ, cổ tay đeo chiếc smartwatch giống hệt Hà ngày xưa thích dùng.
Nhưng không phải chiếc đồng hồ khiến trái tim anh ngừng đập.
Mà là chiếc bớt hình giọt nước dưới vành tai trái — thứ mà cả đời anh chỉ nhìn thấy trên một người duy nhất.
Người phụ nữ quay nghiêng.
Và Trung chết lặng.
Đôi mắt ấy.
Sống mũi ấy.
Nét mặt ấy.
Giống đến mức không tưởng.
Tim anh đập hỗn loạn.
Người phụ nữ làm thủ tục check-in, còn anh thì chỉ biết đứng nhìn, toàn thân lạnh buốt như đang đứng giữa trạm xăng ngày Hà m:;ất.
Anh nghĩ mình bị ảo giác.
Tưởng tượng.
Hay bị quá khứ hà/nh h/ạ.
Nhưng khi người phụ nữ bước ra khỏi hàng, nói nhỏ với nhân viên:
“Dạ, tên em là… Hà Vy,”
…thì chân Trung mềm nhũn.
Vy.
Cái tên thay đổi.
Nhưng “Hà” vẫn còn đó, len lỏi như một lời thì thầm.
Cả chuyến bay ra Hà Nội, Trung chỉ ngồi nhìn vào tấm ảnh duy nhất còn rõ nét của Hà — chụp năm cưới.
Chiếc bớt.
Đôi mắt.
Gương mặt.
Tất cả trùng khớp đến đáng sợ.
Khi đáp xuống sân bay, anh thấy cô bước vào chiếc taxi màu vàng. Trung lập tức nhảy lên một chiếc khác, dằn giọng:
“Anh theo chiếc kia giúp tôi. Gấp.”
Người tài xế nhìn anh qua gương chiếu hậu, rồi gật đầu.
Họ chạy xuyên qua cầu, dòng xe hối hả trong buổi chiều muộn.
Cô gái xuống ở một khu chung cư mới xây, sạch sẽ, yên tĩnh.
Không phải khu vực sang trọng.
Một cuộc sống rất “bình thường”.
Trung ngồi trong xe, tay run lên.
Nếu đó thực sự là Hà thì tại sao…?
Tại sao bỏ anh suốt bốn năm?
Tại sao sống lặng lẽ như vậy?
Anh ngồi thêm 20 phút rồi tự ép mình bước xuống xe, tiến đến tòa nhà. Hành lang gió lùa, tiếng dép loẹt quẹt của hàng xóm, mùi thức ăn từ căn hộ gần đó — tất cả đều trái ngược với thế giới hào nhoáng mà anh và Hà từng sống.
Anh đứng trước căn hộ 1208.
Tim đập thình thịch.
Anh giơ tay bấm chuông.
Cánh cửa mở.
Và người phụ nữ ấy — Hà, hay Hà Vy — xuất hiện.
Khi đối mặt ở khoảng cách gần đến mức nghe thấy hơi thở của nhau, mọi nghi ngờ không còn là tưởng tượng.... 👇👇👇Xem tiếp câu chuyện dưới bình luận

Trời ơi  phép màu đã xảy ra:  Người đàn ông trở về nhà sau 4 ngày mất liên lạc trong lũ cuốn , v:ỡ òa vui s:ướng ... dướ...
21/11/2025

Trời ơi phép màu đã xảy ra: Người đàn ông trở về nhà sau 4 ngày mất liên lạc trong lũ cuốn , v:ỡ òa vui s:ướng ... dưới bình luận👇

Address

3/5 Daphne Close Kingswood
Sydney, NSW
2747

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Ánh Nhiệm Màu posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share