Adventure Alpha

Adventure Alpha Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Adventure Alpha, Gaming Video Creator, The Rocks.

28/11/2025

Ngày chồng sang sống với bồ, vợ lẳng lặng mở két lấy 300 triệu rời nhà ra đi. Tới tối mịt không gọi được cho con dâu mẹ chồng vội vàng gọi điện cho con trai về. Về đến nhà, chồng nhận tin khiến anh s-ốc đ-iếng...
Buổi sáng hôm đó, mưa bụi giăng khắp con ngõ nhỏ. Tiếng xe máy của Minh rời khỏi cổng, hòa lẫn tiếng khép cửa sắt khô khốc. Hạnh đứng tựa bên khung cửa, mắt nhìn theo bóng chồng dần khuất ở khúc quanh. Trong căn nhà ba tầng mới xây, mùi nước xả vải vẫn còn vương trên cầu thang, nhưng hơi ấm gia đình dường như đã tắt tự bao giờ.
Trên bàn ăn, chén cơm anh bỏ dở vẫn còn bốc khói. Cô khẽ thở dài, tay khẽ vuốt lên chiếc ghế trống đối diện — nơi anh từng ngồi, từng cười nói mỗi sáng. Từ ngày Minh quen người phụ nữ ấy, mọi thứ thay đổi. Anh hay về muộn, hay tắt máy, và ánh mắt dành cho cô cũng lạnh lẽo dần.
Hạnh không phải kiểu phụ nữ ồn ào, cô chọn im lặng. Nhưng trong lòng, cô biết mình đang dần bị đẩy ra khỏi cuộc đời anh.
Khoảng gần trưa, cô lặng lẽ mở két sắt. Bên trong là số tiền tiết kiệm hai vợ chồng dành dụm suốt mấy năm — khoảng ba trăm triệu. Một phần từ tiền thưởng của Minh, phần còn lại từ quán nhỏ cô buôn b-án online. Cô đếm kỹ, rồi gom lại vào túi vải. Mỗi tờ tiền lách cách nghe như những lời tiễn biệt...👇XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN DƯỚI BÌNH LUẬN

Vợ cũ đến tận nhà tôi để đưa thiệp mời cưới rồi nhét vào cùng phong bì 100 triệu, vợ tôi mừng rỡ lấy tiền cất ngay vào t...
28/11/2025

Vợ cũ đến tận nhà tôi để đưa thiệp mời cưới rồi nhét vào cùng phong bì 100 triệu, vợ tôi mừng rỡ lấy tiền cất ngay vào túi áo còn đon đả mời nước non, mời cưới xong vợ cũ ra cửa đã có xe tiền tỉ tới đón, nhưng người đàn ông bước xuống từ xe ô tô mới là sốc...
Chiều hôm đó, vợ tôi đang gọt trái cây thì nghe tiếng gõ cửa.
Tôi mở ra – là vợ cũ, người đã ly hôn tôi ba năm.
Cô ấy ăn mặc thanh lịch, thần thái sang chảnh, tay cầm hộp quà và một phong bì. Cô cười rất nhẹ:
Anh sắp làm bố rồi, em mời anh và chị đến dự đám cưới của em.
Tôi hơi ngượng, nhưng chưa kịp phản ứng thì vợ tôi mừng rỡ như bắt được vàng:
Ôi trời, người văn minh là phải vậy! Mời vào, mời vào, uống nước!
Nhận thiệp xong, vợ tôi vui vẻ lật phong bì xem thử và mắt sáng rực:
Trời ơi! Một trăm triệu!
Cô ấy cất ngay vào túi áo trong, miệng hồ hởi:
Em yên tâm, vợ chồng chị đi chắc chắn! Còn chúc mừng em tìm được người tốt!
Vợ cũ tôi chỉ mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm y như có điều gì muốn nói… rồi đứng dậy cáo từ.
Vừa ra đến cửa – một chiếc SUV tiền tỉ phanh lại
Cả xóm tò mò ghé mắt nhìn. Xe sang, biển đẹp, lớp sơn còn bóng loáng mùi mới.
Vợ tôi huých tay tôi:
Ghê thật, ly hôn cái mà đổi đời luôn!
Cửa xe mở…
Vợ cũ đứng một bên, hơi cúi đầu.
Vợ tôi tưởng đó là chồng sắp cưới của cô ấy, còn líu lo:
Chúc mừng hai em hạnh phúc!
Nhưng người bước xuống lại khiến tôi lịm người – còn vợ tôi thì xanh mặt.
Người đàn ông bước xuống chính là… 👇👇

28/11/2025

Cả họ vỡ òa đón cháu đích tôn sau 10 năm hi;/ếm m//uộn, nhưng ông nội vừa nhìn mặt đứa b;é liền hoả;ng s/ợ bỏ về quê ngay trong đêm vì nó quá giống...
Gia đình ông Phát là dòng họ lớn có truyền thống ba đời làm nghề y, sống theo nề nếp gia phong nghiêm ngặt. Niềm tự hào của ông chính là người con trai trưởng – anh Cường – người duy nhất gánh vác dòng họ sau này. Nhưng b/i k//ịch bắt đầu khi Cường cưới vợ suốt 10 năm vẫn chưa có con.
Cả họ sốt ruột. Lời ra tiếng vào. Mỗi dịp giỗ họ, bà con lại lén x/ì x/ào:
“Con dâu học cao mà không biết sinh là vô phúc đó…”
Anh Cường và vợ lặng lẽ chạy chữa khắp nơi, từ Đông y, Tây y cho đến tín ngưỡng. Năm thứ 9, họ gần như buông xuôi, định làm đơn xin con nuôi thì… phép màu xảy ra.
Chị Thảo – vợ anh Cường – báo tin mang t;h/ai.
Cả nhà vỡ òa trong hạnh phúc. Ông Phát mừng đến mức kh;ấn v;ái tổ tiên mỗi sáng. Ông đặt tên cháu nội từ tháng thứ 7, chuẩn bị cả phòng riêng theo hướng ph;ong th;ủy.
Ngày chị Thảo sinh, ông thuê xe từ quê lên thành phố, mang theo tráp đỏ, vòng vàng, và cả tấm hình thờ t;ổ tiê;n để "đứa bé vừa chào đời đã thấy gốc rễ mình".
Tại bệnh viện, cả họ đứng đợi bên ngoài phòng sinh. Khi y tá bế đứa bé ra, ai cũng xuýt xoa khen cậu bé t;rắng t;rẻo, kháu khỉnh.
Riêng ông Phát, vừa nhìn mặt đứa trẻ, sắc mặt ông chuyển ngay. Từ rạng rỡ sang tái nhợt. Mắt ông dán vào đôi mắt sâu và sống mũi thẳng băng kia…
Ông quay người, không chào hỏi ai, bắt taxi về quê ngay trong đêm. Mặc cho người nhà gọi điện, ông tắt máy. Không một lời giải thích, vì đứa bé không giống bố cũng không giống mẹ mà giống hệt... đọc tiếp dưới bình luận 👇👇👇

28/11/2025

Hàng xóm cứ nửa đêm lại lén lút mò ra cổng sau nhà tôi, sáng ra chỗ cổng đó y như rằng lại bốc mùi h;ô;i t;anh nồng nặc. Cho đến 1 đêm... 👇👇
Thật ra xóm tôi nhà cửa đổi chủ như cơm bữa, nhưng riêng cái nhà kế bên khiến tôi không thể nào quên nổi. Vì bà chủ nhà đó… ác miệng có tiếng.
Ở đời thường thấy “mạ cũ bắt nạt mạ mới”, vậy mà bà ấy mới chân ướt chân ráo đến đã gây sự tứ phía, kiểu cố tình “dằn mặt” trước để không ai dám ho he gì với mình nữa.
Cô Lan – người giúp việc nhà tôi – vốn hiền lành, ít nói, vậy mà cũng lọt vào tầm ngắm. Hễ thấy ai nhà tôi đi ngang qua là bà ta réo vào, xì xào đủ điều: nào là cô Lan mua bớt lạng thịt, bớt mớ rau, nào là ăn bớt tiền chợ… Gớm, nhà tôi có kêu ca gì đâu mà bà đi khóc thuê hộ vậy trời!
Cổng sau nhà tôi là chỗ anh cả mở quán cà phê nhỏ. Không hiểu sao dạo này cứ tờ mờ sáng mở cửa là y như rằng có một bãi rác to đùng nằm chình ình ngay giữa lối ra vào. Không phải vứt bừa, mà là cố tình hất tung tóe, nước mắm, đầu cá, vỏ chuối… cái gì tanh nhất, dơ nhất đều có mặt.
Sáng nào anh cả với chị dâu cũng phải hì hục quét dọn, cọ rửa từ sớm tinh mơ. Mở hàng mà đã ngập mùi thối với bực bội thì cả ngày hôm ấy coi như chỉ muốn đóng cửa cho rồi.
Cô Lan thấy vậy bèn dậy sớm canh mấy hôm liền. Kỳ lạ thay, cứ hôm nào cô thức là hôm đó… sạch b**g, không một mẩu rác. Hình như kẻ kia cũng “ngửi” thấy mùi nguy hiểm.
Cuối cùng, đêm hôm trước cô quyết định chơi lớn: uống liền ba cốc cà phê đen đặc, mắt cay xè mà vẫn tỉnh, ngồi phục trong góc tối cổng sau, tay cầm đèn pin và điện thoại sẵn sàng.
Đêm ấy khoảng 2 giờ sáng, trời mưa lất phất, gió lạnh rít qua khe cổng sau. Cô giúp việc nhà tôi – cô Lan – ngồi co ro trong góc tối, tay cầm cái đèn pin nhỏ, mắt dán chặt vào khoảng sân lấm lem ánh đèn đường hắt lại. Cô đã uống tới bốn cốc cafe đen đặc, tim đập thình thịch nhưng đầu tỉnh như sáo.
Rồi bóng người lù lù xuất hiện.
Xem tiếp tại bình luận 👇👇👇👇

28/11/2025

Tôi cùng con dâu đi rút tiền, nhân viên ngân hàng l/én nhét cho tôi tờ giấy "CHẠY ĐI" Khi về đến nhà, phòng khách bị lục tung, két s/ắt mở toang… và con dâu đứng giữa phòng với ánh mắt lạnh đến rợ/n ngư/ời. Nhưng sự thật sau đó mới là thứ khiến tôi tê dại toàn thân.
Chồng tôi m;ất đã ba năm, để lại cho tôi căn nhà hai tầng và một khoản tiết kiệm đủ sống. Con trai tôi – Nam – đi làm xa, một tháng mới về được đôi ba lần. Nó cưới vợ được năm năm, con dâu tôi – Thu – là giáo viên cấp hai, đẹp người, nhẹ nhàng nhưng ít nói.
Hôm đó, Thu đẩy cửa bước vào phòng tôi vào buổi sáng, nói ngập ngừng:
“Má… cuối buổi trưa mình ra ngân hàng rút tiền nha. Con đưa má đi.”
Tôi nhìn nó, hơi bất ngờ. Bình thường nó ít xen vào chuyện tài chính của tôi.
“Sao gấp vậy con?”
Thu cắn môi, tránh ánh mắt:
“Má cần sửa nhà, con tính rút bớt cho má, với lại… có vài chuyện quan trọng nên con nghĩ má rút ra cầm cho chắc.”
Cách nó nói khiến tôi hơi lạ/nh sống lưng. Nhưng tôi không n;ghi ng;ờ nhiều. Nhà cửa xuống cấp thật, tiền thì của tôi, mà con dâu có lòng tốt, tôi cũng thuận theo.
Đến trưa, chúng tôi đến ngân hàng. Thu bảo tôi vào rút tiền, còn nó đứng đợi bên ngoài vì “đang nhận tin nhắn công việc”. Tôi vào đúng quầy quen thuộc, cô nhân viên tên Chi – người tôi gặp suốt từ khi gửi sổ tiết kiệm – hôm nay nhìn tôi bằng ánh mắt khó tả.
“Cô cần rút bao nhiêu ạ?” – Chi hỏi, giọng nhỏ hẳn đi.
“Tôi rút 300 triệu để sửa nhà.”
Chi gõ vào máy tính, nhưng yết hầu cô ấy liên tục trồi lên, gương mặt lộ vẻ bối rối.
Chưa đầy một phút sau, cô ấy đứng dậy:
“Cô… chờ cháu chút. Cháu đi lấy chứng từ.”
Cô ấy đi khuất sau cánh cửa nhỏ dẫn vào phía trong. Tôi đứng chờ, chống gậy, nhìn dòng người ra vào. Chưa đầy ba phút sau, Chi trở lại. Và khoảnh khắc ấy, đời tôi rẽ sang một hướng khác.
Cô ấy đặt giấy tờ xuống bàn, đưa tôi ký. Khi tôi ký xong, cô ấy cúi xuống như đang nhặt gì đó… rồi nhét thật nhanh vào tay tôi một mảnh giấy nhỏ, vừa đủ nhét giữa các ngón tay.
Giọng cô ấy run run:
“Cô cất kỹ nhé… và… nhớ về thẳng nhà. Đừng tin ai hết.”
Tôi giật mình:
“Con nói gì vậy?”
Cô ấy cười gượng gạo:
“Ý cháu là… cẩn thận tiền bạc ạ. Trời dạo này nhiều chuyện m;ất c;;ắp.”
Tôi mở tay ra. Trong lòng bàn tay là một mảnh giấy nhỏ nhàu nát, trên đó chỉ có hai chữ:
“CHẠY ĐI!”
Tim tôi đập mạnh. Chuyện gì đang xảy ra?
Tôi quay lại phía cửa kính. Thu đang đứng đó, nhìn vào, ánh mắt lóe lên điều gì đó mà tôi không kịp hiểu.
Tôi cất mảnh giấy vào túi áo, lấy tiền và bước ra ngoài.
“Xong chưa má?” – Thu hỏi.
Tôi gật đầu, cố giữ bình tĩnh.
“Về thôi con.”
👇👇👇 Đọc tiếp câu chuyện dưới bình luận

28/11/2025

Chồng chi 200 triệu đồng/tháng n:.u:.ô:.i b:.ồ n:.h:.í, tôi biết nhưng không dám ly hôn vì...👇👇

27/11/2025

Tôi si/nh được 3 ngày thì mẹ chồng bỏ mặc mẹ con tôi tự chăm nhau để lên chăm con gái đang b/ầu 6 tháng của bà, ở nhà con tôi s/ố/t đ/ù/ng đ/ù/ng không có ai đưa đi viện tôi phải nhờ đến anh hàng xóm thì chuyện lớn xảy ra👇
Tôi còn chưa hết đ//a//u /v/ết m/ổ, ng//ự/c c//ă/ng sữa đến r//á/t bu/ố//t, con thì khóc suốt vì vừa s/ốt vừa khò khè.
Cả căn nhà vắng lạnh đến đáng s/ợ.
Buổi sáng hôm ấy, mẹ chồng xách túi quần áo đứng trước cửa.
“Con tự lo nhé. Mẹ phải lên chăm con Mai, nó mang b/ầ/u sáu tháng rồi,
Nói xong bà đi thẳng, không thèm quay đầu lại nhìn đứa cháu đ//ỏ h//ỏ/n đang s/ố//t hầm hậ/p trên tay tôi.
Tôi ôm con, tay ru/n bầ/n bậ/t.
Tôi mới si/n/h ba ngày.
Ba ngày—mà bà nhẫn tâm bỏ mặc.
Cơn s/ốt k/in/h ho/à/ng
Đến chiều, con tôi n/ó/ng đến mức người đ/ỏ như th/a/n l/ò. Từng hơi thở g/ấ/p g/áp của con khiến ti/m tôi th/ắ/t lại.
Tôi ôm điện thoại ru/n r/ẩ/y gọi cho chồng:
“Anh ơi… con s/ố/t c/a/o quá… em đ/a/u không đi được… anh về đưa con đi viện với…”
Ở đầu dây bên kia, chồng tôi thở dài ch/á/n n/ả/n:
“Anh nói rồi, anh đi làm xa kiếm tiề/n. Em là con dâu, sao bằng được con đ/ẻ của mẹ.
Em tự xoay sở đi. Anh gửi tiề/n là được rồi.”
Tự xoay sở?
Trong khi tôi không đứng nổi
Không ai giúp.
Không ai ở bên.
Gia đình chồng—một người cũng không.
Giây phút tuy/ệt v/ọ/ng
Tôi lồm cồm bò xuống giường, cố ôm con lao ra ngoài nhưng chân khu/ỵu xuống.
Tôi ng/ã ngay bậc cửa, ôm con mà bật khóc nức nở:
“Có ai… cứu với…”
Đúng lúc đó, cánh cổng mở ra.
Anh hàng xóm—người vẫn hay hỏi thăm từ ngày tôi b/ầ/u b/í—đứng sững lại khi thấy tôi ti/ề/u t/ụ/y, con thì kh/ó/c th/ét.
“Trời đất, sao em không đi viện?!”
“Em… không có ai đưa đi…” – tôi thở đ/ứt qu/ãng.
Anh không nói thêm lời nào, bế p/hốc con tôi lên, đỡ tôi vào xe máy và phóng như bay đến bệnh viện.
Đêm ở viện
Bác sĩ vừa nhìn đã t//ái mặt....ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN👇

27/11/2025

Bố mẹ ngoài 80 tu;;ổi mà vẫn phải ra tòa vì con trai kiện đòi đất, ông bà đều đau ốm quanh năm, đi đứng còn không vững vậy mà "vô phúc" bị 5 đứa con cho ra tòa rồi nói "già rồi mà còn tham lam của con cháu" cứ tưởng 2 ông bà sẽ chịu thua trong ngày ra tòa, nào ngờ ngày đối diện với lũ bất hiếu, cha mẹ già vùng lên đưa ra quyết định đứng tim...
Bố tôi 83 tu;/ổi, mẹ tôi 81 tu-ổi. Hai cụ tóc bạc, mắt mờ, nhưng suốt mấy năm nay vẫn phải tự dò dẫm sống trong nỗi lo bị chính con ruột đẩy ra khỏi nhà.
Nghe tưởng đùa, nhưng đó là sự thật.
Bố mẹ tôi sinh năm người con: bốn trai, một gái. Ngày xưa nhà nghèo, hai cụ nai lưng cày cuốc nuôi từng đứa ăn học, dựng vợ gả chồng, hỗ trợ vốn mua đất làm ăn… tưởng về già sẽ được sum vầy yên ổn, ai ngờ…
Mấy năm gần đây, bố mẹ yếu hẳn, bệnh viện như nhà trọ, thuốc men phải uống cả nắm. Ấy vậy mà con cái chẳng mấy khi hỏi han, chỉ thỉnh thoảng về vài tiếng rồi đi, viện phí cũng viện cớ bận nọ bận kia.
Rồi tự nhiên một ngày…
Năm người con kéo nhau ra họp gia đình đòi chia nhà, nói nào là:
“Già rồi giữ nhiều cũng vô ích!”
“Của bố mẹ cũng là của con cháu!”
“Không sang tên là tham!”
Nói như thể bố mẹ đi mượn nhà của họ vậy.
Không được đồng ý, cả năm… kiện bố mẹ ra tòa, yêu cầu sang tên đất.
Vợ chồng tôi – con út – đứng nhìn mà chua chát không nói được câu nào.
Hôm đó, bố phải chống gậy, mẹ vịn vai tôi, đi từng bước run rẩy vào phòng xử. Nhìn hai thân già lọm khọm mà con cái đứng đối diện, mặt mũi hằm hằm như đi đòi nợ, ai chứng kiến cũng rưng rưng.
Một người anh trai đứng lên nói, giọng lạnh tanh:
“Bố mẹ giờ già rồi, nhà đất để lại cho con cái lo. Giữ chi nữa?”
Mẹ tôi nghe mà nước mắt chảy, nhưng vẫn im.
Tôi tưởng hai cụ sẽ mềm lòng, xin tòa thương tình, cho giữ lại phần sống…
Nhưng đúng lúc Hội đồng xét xử hỏi:
“Hai cụ có ý kiến gì không?”
Bố tôi bỗng đứng thẳng lưng, nhìn từng đứa con, ánh mắt không còn run nữa mà… lạnh lẽo và đau đớn:
“Tôi tám mươi năm cuộc đời làm cha… chưa bao giờ thấy n-hụ/c như hôm nay.”
Cả phòng im phăng phắc.
Ông nói tiếp, từng chữ như đanh vào tường:
“Nhà này là của tôi và mẹ các anh. Bán đi, dồn hết lo thuốc thang, viện phí. Không sang tên. Không chia. Không để chúng nó vừa hại cha mẹ, vừa hưởng.”
Mấy người anh chị hoả-ng lên:
“Ba không thể làm vậy! Dù sao cũng là con!”
Bố nhìn thẳng rồi lấy từ cặp ra, tất cả mấy đứa con đều ngỡ ngàng... 👇👇

27/11/2025

Như mọi lần, tôi đến nhà con gái dọn dẹp, nào ngờ giữa trưa con rể bất ngờ về, lại còn có tiếng phụ nữ. Thấy lạ, tôi vội trốn vào tủ quần áo. Ngay khi cánh cửa vừa khép lại, tôi nghe thấy một chuyện khiến tim mình gần như n;;gừng đ;;ập, run rẩy gọi CA...
Từ ngày con gái lấy chồng ở thành phố, tôi vẫn thường chạy lên dọn dẹp, nấu nướng cho hai đứa vì sợ con gái làm văn phòng bận rộn, còn con rể – anh Quang – thì hay đi công tác xa. Sáng hôm đó, tôi như thường lệ bắt chuyến xe sớm từ quê lên. Tôi đến nhà tầm mười giờ. Dọn dẹp xong, tôi nấu nồi canh chua, chiên ít cá cho bữa trưa. Đang lau phòng khách thì nghe tiếng mở khóa cửa. Tôi khựng lại con gái nói hôm nay đi làm cả ngày cơ mà?
Cửa bật mở. Là Quang. Anh mặc vest, nhưng áo sơ mi đã b**g nút, vẻ mặt có gì đó khác thường. Tôi toan ra chào thì chợt nghe anh ócon rể nói qua điện thoại... 👇Đọc tiếp câu chuyện dưới bình luận

27/11/2025

Mẹ chồng 52 tuổi bỗng dưng có b/ầ/u sau vài lần đưa đón cháu nội đi học, biết 'tác giả' chồng tôi phản đối gay gắt ....
Vợ chồng tôi làm việc cho một doanh nghiệp nước ngoài nên giờ giấc làm việc theo giờ quốc tế. Chính vì thế việc đưa đón con gái đi học gặp nhiều cản trở.
Bố chồng tôi đã mất từ lâu nên ở quê mẹ tôi ở một mình. Tính bà cũng không thích giao lưu bạn bè nên thấy cảnh lầm lũi của bà, vợ chồng tôi cố gắng thuyết phục, cuối cùng bà cũng đồng ý lên đây sống cùng và đưa đón cháu nội đi học. Vậy là mỗi ngày vợ chồng tôi chỉ chuyên tâm đi làm, chuyện cơm nước nhà cửa và đưa con đi học ở trường, đi học thêm đã có mẹ chồng lo.
Thế nhưng chẳng hiểu sao mọi việc đang vào guồng rất tốt thì dạo gần đây mẹ chồng tôi liên tục kêu mệt nên gọi điện nói tôi phải về nhà đón con thay cho bà. Lo lắng mẹ chồng bị bệnh nên chồng nói tôi đưa mẹ đi bệnh viện thăm khám tổng thể một lượt cho yên tâm. Vô cùng bất ngờ khi mẹ chồng đã 52 tuổi của tôi được chuẩn đoán mang b/ầ/u được 4 tháng.
- Bác sĩ ơi có nhầm lẫn gì ở đây không, mẹ chồng tôi không thể có b/ầ/u được chứ?
Tôi gặng hỏi bác sĩ trong khi mẹ chồng tôi thì chỉ im lặng. Và kết quả là không có sự sai sót nào ở đây cả. Cầm kết quả trên tay mà tôi bàng hoàng như không thể tin nổi chuyện lạ đời này lại xảy ra ở gia đình mình. Bác sĩ nói việc phụ nữ có b/ầ/u ở tuổi ngoài 50 cũng hiếm gặp nhưng không phải là không có. Mẹ chồng tôi là một trong những người "may mắn" như vậy.
Từ lúc biết tin mang b/ầ/u tôi thấy mẹ thất thần hẳn ra, không nói gì mà đóng kín cửa ở trong phòng. Vậy nên tôi cũng không dám hỏi gì và cũng không biết có nên gọi thông báo cho chồng hay không vì bản thân tôi đã s/ố/c như thế này thì không biết chồng mình còn ngỡ ngàng ra sao. Suy nghĩ hồi lâu tôi quyết định .... Đọc thêm ở dưới bình luận 👇👇👇

27/11/2025

Hôm nhà chồng mở tiệc ăn mừng tiền đền bù tiền tỷ, ai cũng được chia 3 tỷ trừ vợ chồng tôi. Nhưng đến lúc tính hóa đơn toàn cua hoàng đế với tôm hùm, mẹ chồng quay sang chỉ tôi: “Con trả đi", 3 phút sau...
23h37, tôi đang dỗ con ngủ thì điện thoại chồng rung lên. Anh nhìn màn hình, cau mày, rồi đi ra ban công nghe lén. Đó là lần đầu tiên từ khi lấy nhau, tôi có linh cảm rõ rệt rằng: Có chuyện sắp xảy ra. Và chuyện đó không hề tốt cho tôi.
Khi anh quay vào, mặt anh giãn ra đầy phấn khởi:
– Mai về nhà mẹ sớm nhé. Cả nhà có chuyện vui lớn.
– Chuyện gì? – Tôi hỏi.
– Chưa nói được. Mẹ bảo cứ về là biết.
Tôi cố hỏi thêm, nhưng anh cười tránh né, ánh mắt sáng quắc kiểu "ngày mai đời mình đổi khác". Tôi không ngờ: đời đổi thật – nhưng theo cách tôi không bao giờ tưởng tượng.
Sáng hôm sau, tôi bế con theo chồng về quê. Cả nhà chồng chật kín người, nhộn nhịp như trúng số.
Chị dâu cả – Thảo – đang ngồi đếm một xấp tiền mới toanh, miệng cười không khép lại được. Anh trai chồng thì khui bia, còn mẹ chồng thì áo hoa mới, tóc uốn, tô son đỏ chót.
– Con dâu út đến rồi hả! – mẹ chồng nói như ban ơn. – Ngồi đó đi, mẹ báo tin vui: đất nhà mình được đền bù. Mỗi người được 3 tỷ!
Cả nhà vỗ tay ầm ầm. Chị dâu cả nhảy cẫng:
– Úi trời, mơ cũng không có ngày này!
Tôi lúng túng:
– Mỗi… người? Vợ chồng con được bao nhiêu ạ?
Căn phòng đang ồn ào bỗng khựng lại. Mẹ chồng nhìn tôi như nhìn đứa không biết điều.
– Ặc, vợ chồng con không có phần.
Tôi đứng sững.
– Sao lại không ạ?
– Vì đất đó là đất của nhà mẹ sinh ra bốn anh em, đâu liên quan gì đến con? – Bà nói, giọng trịch thượng. – Với lại… chồng con là con nuôi mẹ mới nhận năm mười bảy tuổi. Nó không có tên trong sổ đỏ ngày xưa.
Tôi quay sang nhìn chồng. Anh cúi gằm mặt.
Nhận nuôi? Tôi sống cùng anh ba năm nay, chưa từng nghe câu đó.
– Anh…?
Anh lắp bắp:
– Ờ… hồi đó mẹ nhận nuôi để cho anh hộ khẩu đi học nghề…
Mẹ chồng khoát tay:
– Nói chung là không có phần, không tranh cãi. Ai cũng có 3 tỷ, trừ vợ chồng con.
Chị dâu cả chen vào, cười mỉa:
– Không có phần thì thôi, em gái. Tham quá là xấu đó.
Tôi cảm giác máu dồn lên mặt, nhưng con tôi đang ngủ trong nôi, tôi không muốn làm lớn chuyện. Tôi nuốt uất ức xuống như nuốt một cục đá.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu: Người ta chỉ tốt với mình khi chưa có lợi ích chen vào. 👇👇👇 Đọc tiếp câu chuyện dưới bình luận

Address

The Rocks, NSW

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Adventure Alpha posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

“I never knew of a morning in Africa, when I woke up and was not happy” – Ernest Hemingway

“I never knew of a morning in Africa, when I woke up and was not happy”

– Ernest Hemingway