19/12/2025
Mưa lớn, chỉ có tôi và anh rể trong căn nhà 3 tầng. 1 giờ sáng, tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng khóa kín của tôi, theo sau là 3 tiếng gõ cửa. Vừa nhìn thấy người đang đứng chờ đợi mình, tôi đã hét lên một cách tuyệt vọng...
Màn đêm buông xuống đặc quánh, nhưng những cột đèn pha của chiếc Audi A6 vẫn x:é to:ang màn mưa như trút nước. Gương mặt tôi, Ánh, dán chặt vào cửa sổ xe, nhìn những ánh chớp loé lên rồi vụt tắt trên bầu trời. Bên cạnh, anh rể tôi, Tấn, tay giữ vô lăng vững chãi, im lặng. Anh rể Tấn là một người đàn ông thành đạt, ánh mắt luôn mang nét thâm trầm khiến người ta khó đoán. Cuộc hành trình từ thành phố về căn biệt thự ngoại ô này vốn dĩ đã là một sự sắp đặt miễn cưỡng. Chị gái tôi, Thảo, có việc đột xuất phải đi công tác, và tôi, đứa em gái đang bước vào năm cuối đại học, nghiễm nhiên trở thành "vật phẩm" gửi gắm để tiện chăm sóc.
Chiếc xe dừng lại. Tôi vội vã mở cửa, vác chiếc ba lô nhỏ bước vào sảnh. Căn nhà ba tầng rộng thênh thang, đèn điện bật sáng choang nhưng vẫn tạo cảm giác lạnh lẽo đến r:ợ:n người.
“Chậm thôi, ướt hết bây giờ,” giọng anh rể Tấn vang lên, vừa là nhắc nhở, vừa như một câu lệnh hơn là sự quan tâm. Anh bước vào sau, cởi áo khoác vắt lên ghế, động tác dứt khoát như cách anh xử lý mọi việc trong đời.
Tôi nhún vai, giọng điệu có chút mỉa mai che giấu sự bất mãn: “Cảm ơn anh rể đã quan tâm. Nhưng em đâu phải tiểu thư yếu ớt như chị Thảo, chỉ chút nước mưa có là gì.”
Tấn liếc nhìn tôi, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười nửa miệng, đầy ẩn ý. “Đúng, em không yếu ớt. Nhưng em cần nhớ, dù không phải tiểu thư, đây vẫn là nhà của chị em, và là nhà của anh. Tự ý thức được vị trí của mình thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.”
Câu nói ấy như một mũi ki:m ch:â:m vào lòng tự trọng của tôi. Anh ta luôn như vậy, dùng cái vẻ ngoài lịch thiệp để che đậy sự kiểm soát và khi:nh mi:ệ:t. Tôi tự nhủ, chỉ cần vài ngày thôi, tôi sẽ không dây dưa với người đàn ông này.
“Vâng, em biết rồi, anh rể,” tôi đáp lại, kéo dài chữ “vâng” một cách châm biếm, cố tình nhấn mạnh sự đối lập giữa chúng tôi. “Em sẽ không làm ảnh hưởng đến sự ‘thanh lịch’ và ‘tổ ấm hạnh phúc’ của hai người.”
Tôi quay lưng, không muốn nhìn thấy vẻ mặt tự mãn của anh ta nữa. Tôi biết, anh ta không ưa tôi, và tôi cũng vậy. Căn phòng dành cho khách ở tầng hai là lựa chọn tốt nhất. Tôi nhanh chóng lên đó, kéo vali, khép cánh cửa gỗ dày nặng rồi tra chốt khóa cẩn thận. Cảm giác an toàn giả tạo bao trùm. Tôi tắt đèn, chui tọt vào chiếc giường lạnh lẽo, mặc kệ tiếng mưa rào rạt ngoài kia như muốn nu:ốt ch:ử:ng cả căn nhà.
Giường êm, nhưng giấc ngủ không đến. Từng hạt mưa như những chiếc roi quất mạnh vào ô cửa kính, tạo nên thứ âm thanh ki:nh ho:àng. Tôi nằm trằn trọc, cố gắng xua đi cảm giác trống rỗng và cô đơn. Căn biệt thự này quá lớn, quá tĩnh mịch. Tôi cảm thấy mình như một con chim non lạc vào lồng vàng, dù đầy đủ tiện nghi nhưng lại thiếu đi hơi ấm.
Đồng hồ trên điện thoại điểm đúng 1 giờ sáng.
Bất chợt, trong tiếng mưa ầm ầm như thác đổ, một âm thanh khác lọt vào tai tôi.
Thình thịch! Thình thịch!
Đó là tiếng bước chân. Nặng nề, chậm rãi và dứt khoát. Nó không phải là tiếng bước chân bình thường. Nó như tiếng dẫm đạp trên nền gạch hoa cương lạnh lẽo, như một nhịp điệu của sự đ:e d:ọ:a. Tôi nín thở, lắng nghe. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng, như thể nó đang tiến thẳng về phía căn phòng tôi.
Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi tự nhủ, chắc chắn là anh rể Tấn. Nhưng tại sao anh ta lại đi lại vào giờ này? Và tại sao lại dừng ngay trước cửa phòng khách?
Tôi căng thẳng đến mức mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán. Cửa phòng tôi đã khóa, rất chắc chắn.
Cốc! Cốc! Cốc!
Ba tiếng gõ cửa vang lên, dứt khoát và mạnh mẽ, x:é t:an màn im lặng trong căn phòng tối. Tôi cảm thấy cả người mình đông cứng lại.
“Ai… ai đó?” Giọng tôi r:un r:ẩy, khô khốc.
Không có tiếng trả lời. Chỉ là tiếng mưa và hơi thở dồn dập của chính tôi.
“Anh Tấn à? Anh cần gì sao?”
Vẫn là im lặng đáng sợ. Cả tiếng bước chân cũng biến mất. Chỉ còn lại cảm giác có một thứ gì đó đang đứng sát sau cánh cửa gỗ, đang nhìn chằm chằm vào tôi qua lớp gỗ dày.
Tôi cắn chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh. Một ý nghĩ đi:ên r:ồ vụt qua: hay là tr:ộ:m? Nhưng căn nhà này có hệ thống an ninh tối tân, và ai lại đột nhập vào tầng hai ngay trước phòng tôi?
Tôi từ từ nhích người xuống khỏi giường, bò lùi lại phía góc phòng, mắt không rời khỏi cánh cửa.
Tiếng động lại xuất hiện, lần này là tiếng cửa phòng đối diện mở ra kẽo kẹt. Tôi không dám thở. Có người khác trong căn nhà này, ngoài tôi và anh rể Tấn? Hay đó chính là anh Tấn, nhưng anh ta muốn gì?
Lúc này, tôi nghe thấy tiếng lách cách ở ổ khóa. Ai đó đang cố gắng mở chốt.
Sự ho:ảng lo:ạn bù:ng n:ổ. Tôi nhảy bật dậy, với lấy chiếc đèn bàn, sẵn sàng tự vệ.
“Đừng có mở cửa! Tôi sẽ báo cảnh sát!” Tôi hét lên, tiếng nói lạc hẳn đi.
Cạch! Cạch!
Cánh cửa mở tung ra một khe hở nhỏ, và từ đó, một hình dáng cao lớn, mảnh khảnh bước vào. Dưới ánh sáng mờ ảo hắt vào từ hành lang, hình dáng đó trông thật kinh dị. Một mái tóc dài, ướt sũng, rũ rượi che gần hết khuôn mặt. Người đó mặc một chiếc váy ngủ trắng toát, mỏng manh, khiến hình ảnh càng trở nên m:a qu:ái, như một bóng trắng từ cõi âm.
Tôi không kịp suy nghĩ, bản năng sinh tồn trỗi dậy.
“Á!” Tôi hét lên một tiếng thất thanh, gần như rách cổ họng. Tôi nhắm tịt mắt lại, co rúm người, vung chiếc đèn bàn lên cao.
ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇