News NewsOnli

20/12/2025

Từ ngày chồng đón b//ồ nh//í về, tối nào vợ cũng trang điểm lộ/ng l/ẫy ra khỏi nhà, b/ám theo s/ốc ng/ất thấy…
Từ ngày Thành đưa c//ô b///ồ trẻ về sống chung trong nhà với lý do "muốn thử cảm giác mới", cuộc sống của Hạnh – người vợ hiền lành tần tảo suốt hơn 20 năm – hoàn toàn thay đổi. Cô không kh/óc ló/c, không trá/ch m/óc, càng không làm ầ/m ĩ. Hạnh chỉ im lặng, bình thản làm việc nhà, chăm sóc bố mẹ chồng như chưa từng có gì xảy ra.
Nhưng có một điều khiến Thành bắt đầu cảm thấy bấ/t a/n: mỗi tối, vợ anh lại ăn mặc cực kỳ chỉn chu, trang điểm kỹ lưỡng, mặc váy đẹp, xịt nước hoa sang trọng rồi bước ra khỏi nhà như thể đi dự tiệc. Không nói với ai, không giải thích gì, cũng chẳng mang vẻ gì đ//au kh//ổ. Chỉ là… đi.
Ban đầu, Thành không quan tâm. Anh nghĩ vợ chỉ gi/ả v/ờ sống ổn để giữ thể diện. Nhưng dần dà, sự tò mò gặm nhấm anh từng ngày. Cô bồ tên My bắt đầu xì xào:
— Em nghi chị ta có người khác rồi đấy, mặt lúc nào cũng tươi, ăn mặc thì s/ang chả/nh bất thường. Anh nên cẩn thận.
Lòng s//ĩ diệ//n đà/n ôn/g bị chạm đến. Một đêm, sau khi thấy vợ lại lặng lẽ rời nhà trong bộ váy đỏ qu///yến r///ũ, Thành quyết định bá/m theo. Anh mặc áo khoác, đội mũ lưỡi trai, thuê một chiếc Grab bám theo chiếc taxi vợ vừa đi.
Chiếc xe dừng lại ở một khu trung tâm nghệ thuật sang trọng. Hạnh bước xuống, tự tin sải bước vào trong. Thành dừng xe cách đó không xa, nấp sau trụ đèn, tim đập thình thịch. Anh nghĩ mình sắp b/ắt q/uả ta/ng vợ ngo///ại tì//////nh, và dù trong lòng lẫn lộn cảm xúc, anh vẫn muốn biết rốt cuộc cô đang làm gì.
Nhưng cảnh tượng phía sau lớp cửa kính khiến anh đứng c/hôn châ/n tại chỗ... đọc tiếp dưới bình luận 👇

20/12/2025

Bắt gặp vợ cũ làm lao công sau 17 năm ly h:ô:n, định lấy tiền giúp cô nói 1 tin vui khiến tôi đứng hình
Hôm đó, tôi đi thị sát tòa nhà văn phòng mới thu mua. Trong bộ vest đặt may, bước ra khỏi chiếc xe hơi sang trọng, tôi mang theo cảm giác quen thuộc của kẻ thành đạt: được đón chào, được cung kính, được ngước nhìn. Ánh sáng phản chiếu trên nền đá cẩm thạch, mùi điều hòa cùng mùi sang trọng khiến tôi một lần nữa thỏa mãn với cái “thành công” mà mình đã dày công xây dựng.
Thế nhưng, chỉ một cảnh tượng nhỏ bé lại kéo cả thế giới của tôi sụp xuống.
Khi đi qua hành lang vắng, tôi nhìn thấy một nữ lao công đang đứng kiễng chân lau bụi trên cửa. Vóc dáng gầy guộc trong bộ đồng phục xanh bạc màu, vài sợi tóc bạc dính vào gáy vì mồ hôi… Hình ảnh ấy khiến tim tôi khựng lại. Có thứ gì đó quen thuộc đến mức khiến tôi không thể rời mắt.
Và rồi cô ấy quay lại. Khoảnh khắc ấy, tôi điếng người vì nhận ra đó là Quyên - vợ cũ của tôi. Ngày đó, Quyên phản đối kịch liệt khi tôi tiếp tục vay nợ để khởi nghiệp sau nhiều lần thất bại. Thậm chí, cô ấy còn dọa rằng nếu tôi kiên quyết làm vậy, cô ấy sẽ ly hôn và đưa con đi, đời này tôi đừng hòng gặp lại con nữa. Dẫu vậy, tôi vẫn dứt khoát chọn sự nghiệp thay vì vợ con.
Những năm đầu sau ly h:ôn, tôi vẫn nợ chồng nợ chất, thất bại liên tục nên chẳng còn mặt mũi nào mà tới gặp Quyên và con trai. Tới khi sự nghiệp thành đạt, tôi tìm về thì mẹ con họ đã chuyển đi đâu mất, không liên lạc được cũng chẳng ai có thông tin gì.
Thật không ngờ, sau 17 năm, tôi lại gặp lại vợ cũ trong hoàn cảnh này. Lúc đó, tôi đứng chết trân, suýt nữa tôi đã không nhận ra vợ cũ, bởi cuộc sống đã mài mòn cô ấy quá nhiều. Đôi tay thô ráp, gương mặt khắc khổ, dáng vẻ nhỏ bé… tất cả đều nói lên cô ấy đã phải sống khó khăn thế nào. Một cảm giác vừa áy náy vừa tự mãn ngu ngốc trỗi dậy trong tôi, như thể tôi có quyền bù đắp cho cô ấy bằng tiền, như thể tiền có thể thay tôi xin lỗi cho 17 vắng mặt.
Tôi vội vàng lục ví, rút ra một xấp tiền dày, gần như nhét vào tay cô.
- Em cầm đi… để phòng lúc cần.
đọc tiếp dưới bình luận 👇

20/12/2025

Cô g;;á;;i 27t cưới ông lão 72t khiến cả làng xôn xao nói cô th;a;m t;i;ề;n, 3 tháng sau ông quadoi hé l;ộ bí mật rơi nước mắt...
Hôm nay là ngày trọng đại của Lan, cô g;;á;;i vừa tròn 27t, xinh xắn, nết na. Thế nhưng, điều khiến dân làng bàn tán không ngớt lại chính là chú rể - cụ Ba, một ông lão đã bước sang tu;;ổ;i 73, lưng đã còng, tóc bạc trắng như cước.
Từ sáng sớm, người này rỉ tai người kia, ánh mắt không giấu nổi sự tò mò và hoài nghi. "Con bé Lan dại dột hay sao mà lại đi lấy một ông già gần đất xa trời như thế?", "Chắc chắn là có uẩn khúc gì đây!", "Hay là nó tham tiền của ông Ba?".
Lan, trong tà áo dài đỏ thắm, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng vẫn không giấu nổi nét lo lắng. Cô nắm chặt bó hoa huệ trắng trong tay, cố gắng giữ nụ cười tươi tắn khi sánh bước bên cụ Ba. Cụ ông dù tuổi cao nhưng vẫn cố gắng thẳng lưng, đôi mắt hiền từ nhìn cô dâu trẻ với một ánh nhìn trìu mến đặc biệt.
Thế nhưng, hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Chỉ vỏn vẹn ba tháng sau ngày cưới, cụ Ba đột ngột qu;;a đ;ờ;;i trong một buổi sáng bình yên
Lan suy sụp, nước mắt lưng tròng lo liệu tang lễ cho ông. Sự ra đi của cụ Ba khiến cả làng không khỏi ngậm ngùi. Dù có những lời đồn đoán trước đó, nhưng ai cũng phải thừa nhận sự tận tâm của Lan trong những ngày cụ Ba còn sống...
Sau tang lễ, khi mọi thứ đã ổn định, Lan quyết định công bố một bí mật mà cô và cụ Ba đã giữ kín. Cô tập hợp toàn bộ dân làng tại sân đình, nơi ngày xưa họ đã xôn xao về đám cưới của cô....
Xem tiếp tại bình luận 👇👇

Tiể--u ta;m ngang nhiên dọn về nhà tôi ở vì có bầu — nào ngờ đêm đầu tiên, cô ta đã yêu cầu chồng tôi phải đổ phâ--n gà ...
19/12/2025

Tiể--u ta;m ngang nhiên dọn về nhà tôi ở vì có bầu — nào ngờ đêm đầu tiên, cô ta đã yêu cầu chồng tôi phải đổ phâ--n gà lên đầu tôi, tưởng chồng tôi sẽ yêu chiều cô ta nhưng không ngờ chỗ p;/hân gà đó lại...
Ti;/ểu ta--m ngang nhiên dọn về nhà tôi ở, nói thẳng không vòng vo:
“Em có bầu rồi. Ở đây cho tiện chăm sóc.”
Chồng tôi cúi đầu. Không một lời phản đối.
Đêm đầu tiên, trong bữa cơm, cô ta bất ngờ nói:
“Em nghe nói phụ nữ sắp sinh mà gặp người vía nặng thì không tốt. Nhà mình nên làm lễ lấy vía cho con trai.”
Tôi chưa kịp hiểu thì cô ta quay sang chồng tôi:
“Anh làm đi.”
Ngoài sân, một bao phân gà đã được chuẩn bị sẵn, mùi hôi nồng nặc. Tôi sững người, quay sang nhìn chồng, nghĩ ít nhất anh ta sẽ từ chối.
Nhưng không.
Anh ta lặng lẽ xách bao phân, kéo tôi ra giữa sân, trước ánh đèn và ánh mắt của cô ta.
“Cố chịu một chút,” anh ta nói, giọng lạnh tanh.
“Vì con.”
Tôi không kêu.
Không khóc.
Chỉ đứng yên.
Phân gà đổ xuống đầu tôi, tràn xuống cổ, bết vào tóc và áo. Mùi hôi xộc thẳng lên não, tôi nôn khan ngay tại chỗ. Tiểu tam đứng nhìn, tay xoa bụng, khóe môi cong lên.
Đúng lúc đó, tôi nói một câu, rất chậm:
“Đổ xong chưa?”
Chồng tôi sững lại.
Tôi quay sang cô ta:
“Cô chắc trong bụng cô là con của chồng tôi không?”
Cô ta tái mặt, nhưng cố gắt:
“Chị nói linh tinh gì vậy?”
Tôi lấy điện thoại ra, bật loa ngoài. Giọng một người phụ nữ lớn tuổi vang lên... đọc tiếp dưới bình luận 👇👇

Cô giáo không chồn/g nhận nuôi hai anh em mồ c//ôi, khi trở thành Phi Công người mẹ r//uột quay trở lại đưa 10 triệu tiề...
19/12/2025

Cô giáo không chồn/g nhận nuôi hai anh em mồ c//ôi, khi trở thành Phi Công người mẹ r//uột quay trở lại đưa 10 triệu tiền lệ phí mong nhận lại con...
Cô giáo Lan năm ấy đã ngoài ba mươi, vẫn sống một mình trong căn phòng tập thể cũ của trường vùng ven. Lương giáo viên ít ỏi, bữa cơm chỉ đủ đạm bạc, nhưng lòng cô thì chưa bao giờ cạn yêu thương.
Một chiều mưa tầm tã, trên bậc thềm trạm y tế xã, cô Lan nhìn thấy hai bé trai sinh đô//i quấn chung một tấm áo mỏng, khóc khàn cả giọng. Bên cạnh chỉ có mảnh giấy nhàu nát: “Nhờ ai đó nuôi giúp, tôi không đủ khả năng…”
Cô Lan bế cả hai lên, ti//m thắt lại. Từ giây phút ấy, cuộc đời cô rẽ sang một lối khác.
Cô đặt tên cho hai em là Minh và Nam. Sáng cô đi dạy, trưa tranh thủ về nấu nồi cháo lớn, chiều lại dắt hai đứa ra ngã tư bán vé số. Những đêm mất điện, ba mẹ con ngồi học dưới ánh đèn dầu leo lét. Minh học giỏi Toán, Nam mê Vật lý và luôn hỏi cô:
— “Cô ơi, sao máy bay lại bay được?”
Cô Lan mỉm cười, xoa đầu:
— “Vì có ước mơ nâng nó lên.”
Nhiều năm trôi qua, Minh và Nam lớn lên trong tiếng rao vé số, trong những buổi phụ hồ cuối tuần, và trong những trang sách mượn từ thư viện trường. Cô Lan chưa từng mua cho mình chiếc váy mới, nhưng tiền học của hai con thì chưa bao giờ thiếu.
Ngày Minh và Nam đậu vào trường đào tạo phi công, cô Lan khóc suốt đêm. Đó là lần đầu tiên cô cho phép mình tin rằng: hi sinh rồi sẽ có ngày nở hoa.
Mười lăm năm sau, tại sân bay rộn ràng ánh đèn, hai chàng phi công trẻ trong bộ đồng phục chỉnh tề đứng đón một người phụ nữ tóc đã bạc nhiều. Cô Lan run run nhìn hai con, còn chưa kịp nói gì thì phía sau có một người đàn bà khác bước tới.
Bà ta tự nhận là mẹ ruộ//t của Minh và Nam. Bà kể về những năm tháng túng quẫn, về quyết định bỏ con trong nước mắt. Cuối câu chuyện, bà đặt lên bàn phong bì 10 triệu đồng, nói là “tiền chi phí nuôi nấng ngày xưa”, rồi xin được nhận lại con.
Sân bay bỗng lặng đi.
Minh khẽ đẩy phong bì lại, giọng bình tĩnh nhưng dứt khoát...(con tiếp dưới cmt)👇👇👇

19/12/2025
Chồng đi làm xa gửi về cho mẹ 20 triệu/tháng nuôi vợ mới si//nh, 1 lần bất ngờ về thăm ch//ết điếng khi thấy vợ đang nu:...
19/12/2025

Chồng đi làm xa gửi về cho mẹ 20 triệu/tháng nuôi vợ mới si//nh, 1 lần bất ngờ về thăm ch//ết điếng khi thấy vợ đang nu::ốt ngh::ẹn BÁT CƠM trộn MÌ TÔM không người lái. Người chồng nổi điên đạp tung cửa làm chuyện ki::nh ho::àng...
11 giờ trưa, tôi về đến đầu ngõ. Căn nhà 2 tầng khang trang im lìm. Tôi rón rén mở cổng bằng chìa khóa riêng. Bước vào sân, tôi nghe thấy tiếng tivi mở lớn và tiếng cười nói rôm rả trong phòng khách.
Qua khe cửa sổ, tôi thấy mẹ tôi và cô em gái (đã lấy chồng nhưng hay về ăn chực) đang ngồi ăn cơm. Trên bàn là mâm cơm thịnh soạn: Gà luộc, canh măng, giò lụa…
Tôi thở phào. Mẹ ăn uống thế này thì chắc vợ con tôi cũng được chăm sóc tốt. Chắc Hiền đang ngủ hoặc ăn trong phòng. Tôi định đẩy cửa bước vào tạo bất ngờ, nhưng một ý nghĩ thoáng qua khiến tôi dừng lại. Tôi muốn xem vợ tôi đang làm gì khi không có tôi.
Tôi vòng ra phía sau nhà, nơi có gian bếp cũ và phòng ngủ nhỏ mà mẹ tôi bảo dọn cho Hiền ở cữ "cho kín gió". Và cảnh tượng trước mắt khiến ti//m tôi ng//ừng đ//ập.
Cánh cửa bếp khép hờ. Trong ánh sáng lờ mờ, ẩm thấp, Hiền đang ngồi c/o r/o trên chiếc chõng tre cũ kỹ. Cô ấy g/ầy r/ộc đi, hai má h/óp lại, d/a x/anh như tàu lá chuối. Trên tay Hiền đang bế đ/ứa con g/ái đ/ỏ hỏ/n của tôi, con bé đang ng/ằn ng/ặt kh/óc.
Còn Hiền… cô ấy đang ăn trưa. Không có gà luộc. Không có canh măng. Trước mặt cô ấy là một bát mì tôm úp vội, nước đã nguội ngắt, sợi mì trư/ơng ph/ềnh lên. Không có lấy một miếng thịt, không một cọng rau. Hiền vừa dỗ con, vừa và vội miếng mì. Nước mắt cô ấy rơi lã chã xuống bát mì, mặn chát.
Vừa ăn, cô ấy vừa n/ấc ng/hẹn: "Nín đi con… mẹ xin lỗi… mẹ đói quá… mẹ ăn miếng rồi mẹ cho con t/i…". Tôi đứng ch//ết lặng. M/áu trong người tôi s/ôi lên s/ùng s/ục, chạy rần rật từ chân lên đỉnh đầu. "20 triệu một tháng"! Tôi gửi 20 triệu để vợ tôi ăn mì tôm trương phềnh thế này sao? Không thể kìm nén thêm một giây nào nữa.
RẦM!!!! ... 👇 👇

19/12/2025

Vào Biệt Thự Giao Hàng, Anh Xe Ôm Sữ/ng S/ờ Thấy D/i Ản/h Giống Hệt Vợ Ở Nhà, B/í M/ật Kin/h Hoà/ng H/é L/ộ
Anh Nam chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ bước chân vào một căn biệt thự lớn như thế.
Cổng sắt cao quá đầu người, camera quay chậm chạp theo từng bước chân. Sân lát đá rộng mênh mông, im ắng đến lạnh người. Nam dắt chiếc xe máy cũ kỹ vào góc sân, nhìn lại đơn hàng trong điện thoại lần nữa cho chắc.
Giao tài liệu. Người nhận: bà chủ nhà.
Anh nuốt khan.
Ba năm chạy xe ôm công nghệ, Nam đã giao đủ thứ: từ đồ ăn khuya, thuốc men lúc nửa đêm, đến giấy tờ quan trọng. Nhưng giao vào biệt thự kiểu này thì hiếm. Tiền công cũng cao hơn bình thường gấp mấy lần.
“Chắc nhà giàu,” Nam tự nhủ, rồi xách túi hồ sơ bước lên bậc thềm.
Cửa mở ra. Một người giúp việc trung niên nhìn anh từ đầu đến chân, ánh mắt dò xét.
“Cậu giao hàng?”
“Dạ vâng.”
Người giúp việc nhận túi, bảo anh chờ trong phòng khách để ký nhận.
Nam bước vào.
Vừa đặt chân qua ngưỡng cửa, tim anh như bị ai đó bóp chặt.
Trên bức tường lớn đối diện sofa, một di ảnh được treo trang trọng. Khung gỗ đen, vòng hoa trắng, nhang còn đang cháy dở.
Và khuôn mặt trong di ảnh…
Nam tái mét.
Đó là vợ anh.
Không phải giống giống.
Mà là giống hệt.
Từng đường nét. Đôi mắt. Nốt ruồi nhỏ nơi khóe môi. Cả nụ cười mờ buồn quen thuộc.
Túi hồ sơ rơi khỏi tay Nam, giấy tờ vương đầy sàn.
“Không… không thể nào…”
Anh lùi lại một bước, đầu óc quay cuồng.
Vợ anh — Lan — đang ở nhà. Sáng nay anh còn ăn cơm với cô. Cô còn giục anh mặc thêm áo vì trời lạnh.
Vậy người trong di ảnh là ai?
Hay… là Lan?
“Cậu ổn chứ?”
Giọng người giúp việc kéo Nam về thực tại.
“Bức ảnh đó…” Nam chỉ tay run rẩy, “người trong ảnh là ai?”
Người giúp việc thoáng sững lại, rồi cúi đầu.
“Là… cô chủ cũ của căn nhà này. Mất ba năm trước.”
Ba năm.
Nam lẩm bẩm. Ba năm trước cũng là thời điểm anh cưới Lan.
Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy.
“Cô ấy tên gì?” Nam hỏi, giọng khàn đặc.
Người giúp việc chần chừ vài giây.
“Cô ấy tên… đọc tiếp dưới bình luận 👇

Mưa lớn, chỉ có tôi và anh rể trong căn nhà 3 tầng. 1 giờ sáng, tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng khóa kín của tô...
19/12/2025

Mưa lớn, chỉ có tôi và anh rể trong căn nhà 3 tầng. 1 giờ sáng, tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng khóa kín của tôi, theo sau là 3 tiếng gõ cửa. Vừa nhìn thấy người đang đứng chờ đợi mình, tôi đã hét lên một cách tuyệt vọng...
Màn đêm buông xuống đặc quánh, nhưng những cột đèn pha của chiếc Audi A6 vẫn x:é to:ang màn mưa như trút nước. Gương mặt tôi, Ánh, dán chặt vào cửa sổ xe, nhìn những ánh chớp loé lên rồi vụt tắt trên bầu trời. Bên cạnh, anh rể tôi, Tấn, tay giữ vô lăng vững chãi, im lặng. Anh rể Tấn là một người đàn ông thành đạt, ánh mắt luôn mang nét thâm trầm khiến người ta khó đoán. Cuộc hành trình từ thành phố về căn biệt thự ngoại ô này vốn dĩ đã là một sự sắp đặt miễn cưỡng. Chị gái tôi, Thảo, có việc đột xuất phải đi công tác, và tôi, đứa em gái đang bước vào năm cuối đại học, nghiễm nhiên trở thành "vật phẩm" gửi gắm để tiện chăm sóc.
Chiếc xe dừng lại. Tôi vội vã mở cửa, vác chiếc ba lô nhỏ bước vào sảnh. Căn nhà ba tầng rộng thênh thang, đèn điện bật sáng choang nhưng vẫn tạo cảm giác lạnh lẽo đến r:ợ:n người.
“Chậm thôi, ướt hết bây giờ,” giọng anh rể Tấn vang lên, vừa là nhắc nhở, vừa như một câu lệnh hơn là sự quan tâm. Anh bước vào sau, cởi áo khoác vắt lên ghế, động tác dứt khoát như cách anh xử lý mọi việc trong đời.
Tôi nhún vai, giọng điệu có chút mỉa mai che giấu sự bất mãn: “Cảm ơn anh rể đã quan tâm. Nhưng em đâu phải tiểu thư yếu ớt như chị Thảo, chỉ chút nước mưa có là gì.”
Tấn liếc nhìn tôi, khoé môi khẽ nhếch lên một nụ cười nửa miệng, đầy ẩn ý. “Đúng, em không yếu ớt. Nhưng em cần nhớ, dù không phải tiểu thư, đây vẫn là nhà của chị em, và là nhà của anh. Tự ý thức được vị trí của mình thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.”
Câu nói ấy như một mũi ki:m ch:â:m vào lòng tự trọng của tôi. Anh ta luôn như vậy, dùng cái vẻ ngoài lịch thiệp để che đậy sự kiểm soát và khi:nh mi:ệ:t. Tôi tự nhủ, chỉ cần vài ngày thôi, tôi sẽ không dây dưa với người đàn ông này.
“Vâng, em biết rồi, anh rể,” tôi đáp lại, kéo dài chữ “vâng” một cách châm biếm, cố tình nhấn mạnh sự đối lập giữa chúng tôi. “Em sẽ không làm ảnh hưởng đến sự ‘thanh lịch’ và ‘tổ ấm hạnh phúc’ của hai người.”
Tôi quay lưng, không muốn nhìn thấy vẻ mặt tự mãn của anh ta nữa. Tôi biết, anh ta không ưa tôi, và tôi cũng vậy. Căn phòng dành cho khách ở tầng hai là lựa chọn tốt nhất. Tôi nhanh chóng lên đó, kéo vali, khép cánh cửa gỗ dày nặng rồi tra chốt khóa cẩn thận. Cảm giác an toàn giả tạo bao trùm. Tôi tắt đèn, chui tọt vào chiếc giường lạnh lẽo, mặc kệ tiếng mưa rào rạt ngoài kia như muốn nu:ốt ch:ử:ng cả căn nhà.
Giường êm, nhưng giấc ngủ không đến. Từng hạt mưa như những chiếc roi quất mạnh vào ô cửa kính, tạo nên thứ âm thanh ki:nh ho:àng. Tôi nằm trằn trọc, cố gắng xua đi cảm giác trống rỗng và cô đơn. Căn biệt thự này quá lớn, quá tĩnh mịch. Tôi cảm thấy mình như một con chim non lạc vào lồng vàng, dù đầy đủ tiện nghi nhưng lại thiếu đi hơi ấm.
Đồng hồ trên điện thoại điểm đúng 1 giờ sáng.
Bất chợt, trong tiếng mưa ầm ầm như thác đổ, một âm thanh khác lọt vào tai tôi.
Thình thịch! Thình thịch!
Đó là tiếng bước chân. Nặng nề, chậm rãi và dứt khoát. Nó không phải là tiếng bước chân bình thường. Nó như tiếng dẫm đạp trên nền gạch hoa cương lạnh lẽo, như một nhịp điệu của sự đ:e d:ọ:a. Tôi nín thở, lắng nghe. Tiếng bước chân càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ ràng, như thể nó đang tiến thẳng về phía căn phòng tôi.
Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi tự nhủ, chắc chắn là anh rể Tấn. Nhưng tại sao anh ta lại đi lại vào giờ này? Và tại sao lại dừng ngay trước cửa phòng khách?
Tôi căng thẳng đến mức mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán. Cửa phòng tôi đã khóa, rất chắc chắn.
Cốc! Cốc! Cốc!
Ba tiếng gõ cửa vang lên, dứt khoát và mạnh mẽ, x:é t:an màn im lặng trong căn phòng tối. Tôi cảm thấy cả người mình đông cứng lại.
“Ai… ai đó?” Giọng tôi r:un r:ẩy, khô khốc.
Không có tiếng trả lời. Chỉ là tiếng mưa và hơi thở dồn dập của chính tôi.
“Anh Tấn à? Anh cần gì sao?”
Vẫn là im lặng đáng sợ. Cả tiếng bước chân cũng biến mất. Chỉ còn lại cảm giác có một thứ gì đó đang đứng sát sau cánh cửa gỗ, đang nhìn chằm chằm vào tôi qua lớp gỗ dày.
Tôi cắn chặt môi, cố gắng giữ bình tĩnh. Một ý nghĩ đi:ên r:ồ vụt qua: hay là tr:ộ:m? Nhưng căn nhà này có hệ thống an ninh tối tân, và ai lại đột nhập vào tầng hai ngay trước phòng tôi?
Tôi từ từ nhích người xuống khỏi giường, bò lùi lại phía góc phòng, mắt không rời khỏi cánh cửa.
Tiếng động lại xuất hiện, lần này là tiếng cửa phòng đối diện mở ra kẽo kẹt. Tôi không dám thở. Có người khác trong căn nhà này, ngoài tôi và anh rể Tấn? Hay đó chính là anh Tấn, nhưng anh ta muốn gì?
Lúc này, tôi nghe thấy tiếng lách cách ở ổ khóa. Ai đó đang cố gắng mở chốt.
Sự ho:ảng lo:ạn bù:ng n:ổ. Tôi nhảy bật dậy, với lấy chiếc đèn bàn, sẵn sàng tự vệ.
“Đừng có mở cửa! Tôi sẽ báo cảnh sát!” Tôi hét lên, tiếng nói lạc hẳn đi.
Cạch! Cạch!
Cánh cửa mở tung ra một khe hở nhỏ, và từ đó, một hình dáng cao lớn, mảnh khảnh bước vào. Dưới ánh sáng mờ ảo hắt vào từ hành lang, hình dáng đó trông thật kinh dị. Một mái tóc dài, ướt sũng, rũ rượi che gần hết khuôn mặt. Người đó mặc một chiếc váy ngủ trắng toát, mỏng manh, khiến hình ảnh càng trở nên m:a qu:ái, như một bóng trắng từ cõi âm.
Tôi không kịp suy nghĩ, bản năng sinh tồn trỗi dậy.
“Á!” Tôi hét lên một tiếng thất thanh, gần như rách cổ họng. Tôi nhắm tịt mắt lại, co rúm người, vung chiếc đèn bàn lên cao.
ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN TẠI PHẦN BÌNH LUẬN👇

Nghỉ làm giúp việc về quê chăm chồng bệ-nh nặng, bà chủ đuổi theo dúi cho tôi 200 triệu làm vốn, nào ngờ vừa bước lên xe...
19/12/2025

Nghỉ làm giúp việc về quê chăm chồng bệ-nh nặng, bà chủ đuổi theo dúi cho tôi 200 triệu làm vốn, nào ngờ vừa bước lên xe thì công an ập đến lục hành lý, trong lúc còn chưa hiểu chuyện gì thì điện thoại reo lên với tin nhắn lật mặt từ chủ cũ, không ngờ…
Bà Hòa, hơn 50 tuổi, bao năm đi giúp việc ở thành phố, cần mẫn như con ong, nhịn ăn nhịn mặc chỉ mong kiếm chút tiền lo thuốc thang cho chồng bệ-nh nặng ở quê. Một ngày, nhận được tin chồng trở bệnh nặng, bà xin nghỉ để về chăm.
Trước lúc chia tay, bà chủ ngồi khóc rưng rức, nắm chặt tay bà Hòa rồi dúi vào chiếc phong bì dày cộp:
– “Chị cầm lấy 200 triệu này, coi như tôi gửi tặng chị làm vốn về quê buôn bán, lo thuốc thang cho anh nhà.”
Bà Hòa run run không dám nhận, nhưng bà chủ nài ép mãi. Nghẹn ngào, bà ôm chặt lấy vali rồi ra bến xe.
Thế nhưng, vừa đặt chân lên xe khách, công an ập đến kiểm tra hành lý.
Bà Hòa b-àng ho-àng, chân tay run rẩy, cố gào lên:
– “Không! Đây không phải của tôi… tôi… tôi không biết gì cả…”
Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại cũ của bà rung lên. Tin nhắn từ số của bà chủ hiện ra lạnh người 👇👇 Ẩn bớt

Ch::ê con dâu "g::ái b::ản" vù:ng s:âu v:ùng x:a nên mẹ chồng phố chỉ bỏ phong bì 1 triệu đi dẫn lễ và cú s::ốc "t:ái mặ...
19/12/2025

Ch::ê con dâu "g::ái b::ản" vù:ng s:âu v:ùng x:a nên mẹ chồng phố chỉ bỏ phong bì 1 triệu đi dẫn lễ và cú s::ốc "t:ái mặt" khi chạm trán người bố "đại gia núi rừng" của cô dâu... Đường sá lên nhà gái xa xôi hẻo lánh, rừng thiê::ng nư::ớc đ::ộc, nghĩ đến cảnh đi lại đã thấy rù::ng mì:nh chứ đừng nói đến chuyện thông gia. Tôi gặng hỏi, cấ::m cả::n, thậm chí d::ọa từ mặt, nhưng thằng bé chỉ cười, ánh mắt kiên định lạ thường: — "Mẹ cứ tin con. Con biết con chọn ai mà."
Ông nhà tôi thì xuôi xoa: "Thôi bà ạ, con nó thích thì chiều. Thời đại nào rồi mà còn cấ:m c:ản". Tôi nghe mà tức anh ách. Nhà mình chẳng phải dạng vừa, danh gia vọng tộc, sao lại phải m:ò lên tận đó để rước dâu? Nhưng "trời không chịu đất thì đất phải chịu trời", tôi miễn cưỡng gật đầu, nhưng trong lòng đã lên một kế hoạch để "dạy" cho nhà bên ấy biết thế nào là lễ nghĩa phố thị.
Ngày dẫn lễ, tôi quyết định làm thật đơn giản, hay nói trắng ra là sơ sài. — "Bà làm thế có mặt mũi quá không?" – Chồng tôi ái ngại nhìn ba cái tráp hỏi. — "Ông khéo lo. Nhà nó ở vùng sâ:u v:ùng x::a, vớ được trai Hà Nội gốc như thằng Thái thì khác gì vớ được cục vàng ròng. Mình về đấy là ban ơn cho họ, cần gì cầu kỳ. Ba tráp là đủ: ít bánh chưng, mấy gói chè, chai rượu nếp, thêm vài hộp bánh quy gia công cho có lệ."
Tôi nhét vào phong bì lễ đen đúng một triệu đồng. Tôi nghĩ bụng: Ở trên bản, một triệu chắc to lắm, thế là tử tế chán rồi.
Đoàn nhà trai lèo tèo hơn chục người, toàn họ hàng thân thiết mà tôi ép đi cùng. Chiếc xe 16 chỗ ì ạch bò lên những cung đường Tây Bắc ngoằn ngoèo. Sương mù dày đặc, xe tròng trành như muốn long sòng sọc khiến tôi s:ay l:ử đ:ử. Nhìn ra cửa sổ chỉ thấy núi non trùng điệp, heo hút, tôi lại càng ngán ngẩm, chỉ mong đến nơi làm cho nhanh cái lễ rồi về... xem tiếp dưới bình luận...👇👇 Ẩn bớt Ẩn bớt

Adresse

INNai BosKa
Weißenburg In Bayern
91781

Benachrichtigungen

Lassen Sie sich von uns eine E-Mail senden und seien Sie der erste der Neuigkeiten und Aktionen von News erfährt. Ihre E-Mail-Adresse wird nicht für andere Zwecke verwendet und Sie können sich jederzeit abmelden.

Service Kontaktieren

Nachricht an News senden:

Teilen