21/12/2025
Năm 1962, hàng xóm than phiền khi bà mang “đám trẻ đó” về đầy khu vườn.
Năm 1968, bà làm thay đổi cả thế giới.
Ngày 10 tháng 7 năm 1921. Brookline, bang Massachusetts.
Eunice Kennedy Shriver chào đời trong gia đình nổi tiếng nhất nước Mỹ — là người con thứ năm trong chín anh chị em, em gái của một vị tổng thống tương lai, lớn lên giữa giàu sang, đặc quyền và những kỳ vọng khắc nghiệt.
Nhưng cuộc đời Eunice không bao giờ là câu chuyện về những gì bà được trao.
Mà là câu chuyện về những điều bà nhất quyết không chấp nhận.
Chị gái của bà, Rosemary, là một đứa trẻ khác biệt.
Chị học chậm. Ít nói.
Vào những năm 1920–1930, những đứa trẻ như Rosemary thường bị che giấu. Bị đưa vào viện. Bị coi như không tồn tại.
Gia đình Kennedy đã cố gắng giúp Rosemary. Họ thuê gia sư, cho chị sinh hoạt cùng gia đình.
Nhưng khi Rosemary bước sang tuổi đôi mươi và trở nên “khó kiểm soát”, cha họ đã đưa ra một quyết định tàn khốc.
Năm 1941, không hề hỏi ý kiến Eunice hay mẹ, Joseph Kennedy cho phép bác sĩ thực hiện phẫu thuật cắt thùy não (lobotomy) cho Rosemary, khi chị mới 23 tuổi.
Ca phẫu thuật được cho là để “làm chị dịu lại”.
Nhưng kết quả là Rosemary bị tàn tật nặng, không thể đi lại hay nói chuyện bình thường.
Chị bị đưa tới một cơ sở chăm sóc ở bang Wisconsin.
Gia đình hiếm khi tới thăm.
Và suốt nhiều thập kỷ, người ta không nhắc tới chị nữa.
Riêng Eunice thì không quên.
Trong những năm học ngành công tác xã hội ở Stanford, khi làm việc cho Bộ Tư pháp, rồi khi nuôi năm người con cùng chồng là Sargent Shriver, hình ảnh Rosemary luôn ở trong bà.
Bà nhìn thấy cách xã hội đối xử với người khuyết tật trí tuệ:
bị giấu đi, bị nhốt trong viện, không được học hành, không có cộng đồng, không có phẩm giá.
Và bà quyết định làm một điều táo bạo:
chứng minh rằng tất cả đều sai.
Khu vườn bị phản đối
Mùa hè năm 1962.
Khu vườn nhà Eunice ở bang Maryland.
Bà mở Camp Shriver, mời những đứa trẻ khuyết tật trí tuệ tới nhà mình để bơi lội, chơi thể thao và vui đùa.
Hàng xóm sốc nặng.
Họ than phiền về sự xuất hiện của “đám trẻ đó”.
Họ lo giá nhà giảm.
Họ không muốn nhìn thấy khuyết tật.
Eunice không quan tâm.
Bà nhìn những đứa trẻ — những đứa bị xã hội gạt ra rìa — chạy nhảy, thi đấu, cười vang.
Bà thấy niềm vui. Sự quyết tâm. Khát khao được hòa nhập.
Và bà thấy điều mà xã hội cố tình không nhìn thấy:
tiềm năng của chúng.
Cùng năm đó, Eunice đi xa hơn nữa.
Bà viết một bài cho tạp chí Saturday Evening Post với tựa đề:
“Hy vọng cho những đứa trẻ chậm phát triển trí tuệ”.
Trong bài viết, bà công khai sự thật mà gia đình Kennedy đã che giấu suốt hàng chục năm:
khuyết tật và ca phẫu thuật hủy hoại cuộc đời Rosemary.
Gia đình nổi giận.
Những chuyện đó không được nói ra.
Lại càng không phải trên một tạp chí hàng đầu nước Mỹ.
Nhưng Eunice hiểu một điều:
sự im lặng mới chính là dạng khuyết tật tàn nhẫn nhất.
Khi kể câu chuyện của Rosemary, bà cho hàng triệu gia đình khác quyền được không trốn tránh nữa.
Từ chính sách đến lễ hội của lòng người
Năm 1961, anh trai bà — John F. Kennedy — trở thành Tổng thống Mỹ.
Eunice lập tức thúc giục ông thành lập Ủy ban Tổng thống về Khuyết tật Trí tuệ.
Ông đồng ý.
Năm 1963, Tổng thống Kennedy ký đạo luật liên bang lớn đầu tiên hỗ trợ người khuyết tật trí tuệ.
Nhưng với Eunice, chính sách là chưa đủ.
Bà muốn một điều lớn hơn:
một lễ hội.
Ngày thế giới đổi khác
Ngày 20 tháng 7 năm 1968.
Sân Soldier Field, Chicago.
Một nghìn vận động viên khuyết tật trí tuệ tụ họp trong Thế vận hội Special Olympics đầu tiên.
Họ chạy.
Họ bơi.
Họ thi đấu.
Có người chưa từng được học trường bình thường.
Có người sống cả đời trong viện.
Có gia đình từng được bảo rằng con họ “chẳng làm nên trò trống gì”.
Nhưng hôm đó, họ ở đó.
Được nhìn thấy.
Được cổ vũ.
Eunice cầm micro và nói:
“Ngày xưa, các đấu sĩ La Mã bước vào đấu trường và nói:
‘Hãy để tôi chiến thắng. Nhưng nếu không thể thắng, xin cho tôi dũng cảm trong nỗ lực.’
Hôm nay, các bạn — những vận động viên trẻ — chính là những đấu sĩ ấy.”
Cả sân nổ tung.
Những con người từng bị gạt bỏ giờ đây là những chiến binh.
Di sản không đo bằng con số
Eunice từng nghĩ nếu có một triệu vận động viên đã là quá nhiều.
Bà đã đánh giá thấp sức mạnh của lòng tin.
Ngày nay, Special Olympics có hơn 5,5 triệu vận động viên ở 193 quốc gia.
Nhưng điều quan trọng không nằm ở con số.
Eunice không chỉ tạo ra một giải đấu thể thao.
Bà thay đổi cách thế giới nhìn về khuyết tật.
Từ thương hại → thành tự hào.
Từ loại trừ → thành tôn vinh.
Từ xấu hổ → thành phẩm giá.
Bà chứng minh rằng:
khuyết tật trí tuệ không đồng nghĩa với vô dụng.
khác biệt không phải là kém cỏi.
và ai cũng xứng đáng được thi đấu, được thuộc về, được vỗ tay.
Người chị chưa từng bị quên
Eunice chưa bao giờ quên Rosemary.
Sau khi cha qua đời, bà đưa chị trở lại sinh hoạt gia đình.
Thăm chị thường xuyên.
Đảm bảo chị có mặt trong các buổi sum họp.
Năm 1995, Rosemary dự Thế vận hội Special Olympics thế giới.
Hàng ngàn vận động viên — sống cuộc đời mà chị chưa từng có — thi đấu trước mắt chị.
Đau đớn.
Và đẹp đẽ.
Cả một đời nỗ lực của một người chị, bắt nguồn từ người chị đã bị tước mất tiếng nói.
Eunice Kennedy Shriver qua đời ngày 11 tháng 8 năm 2009, hưởng thọ 88 tuổi.
Bà nhận Huân chương Tự do Tổng thống.
Được vinh danh trong Đại sảnh Danh vọng Phụ nữ Mỹ.
Thay đổi chính sách và tư duy của cả thế giới.
Nhưng di sản lớn nhất của bà không nằm ở huy chương.
Mà là:
mỗi đứa trẻ Down được đá bóng,
mỗi người tự kỷ được bơi thi đấu,
mỗi con người khuyết tật được nhìn nhận như một vận động viên, không phải gánh nặng,
mỗi gia đình không còn phải trốn tránh.
Eunice từng nói:
“Quyền được chơi trên bất kỳ sân nào — các bạn đã giành được.
Quyền được học ở bất kỳ trường nào — các bạn đã giành được.
Quyền có một công việc — các bạn đã giành được.
Quyền được làm hàng xóm của bất kỳ ai — các bạn đã giành được.”
Năm 1962, người ta than phiền khi bà mang “đám trẻ đó” về khu vườn.
Hôm nay, 5,5 triệu vận động viên đang mang giấc mơ của bà đi khắp thế giới.
Eunice Kennedy Shriver không chỉ khởi xướng một phong trào.
Bà dạy nhân loại một cách nhìn mới.
Eunice Kennedy Shriver
10.7.1921 – 11.8.2009
Người chị. Người đấu tranh. Người cách mạng.
Bà đã biến bi kịch của một người chị
thành 5,5 triệu lý do để nhân loại cùng ăn mừng.
Vầng Sáng Lịch Sử