Anh Chi -Tâm Thức Việt

Anh Chi -Tâm Thức Việt Paypal ủng hộ paypal.me/hoangchile
https://www.facebook.com/anhchittv/subscribe/
(6)

Hành động vì một Việt Nam Dân Chủ Tự Do và Tự Cường. Đồng thời gắn liền với lối sống cộng đồng, trọng tình nghĩa và gia đình. Đề cao sự gắn bó, đoàn kết và lòng yêu nước.

Một bé gái viết thư cho người cha đã mất và bỏ vào thùng thư.Một người đưa thư nhặt được và hồi âm với tư cách “Ba ở Trê...
23/10/2025

Một bé gái viết thư cho người cha đã mất và bỏ vào thùng thư.
Một người đưa thư nhặt được và hồi âm với tư cách “Ba ở Trên Trời”.

Mình bảy tuổi khi ba rời đi.
Mẹ bảo ba giờ sống trên trời, nhưng mình không hiểu vì sao cuối tuần ba không thể ghé thăm, như ba của Sofia sau khi ly hôn.

Một buổi chiều, mình ngồi trên bậc thềm, cầm cuốn vở kẻ ô và viết bức thư đầu tiên:

Ba yêu,
Hôm nay con được 10 điểm toán. Ba có thấy từ trên cao không? Mẹ hay khóc khi nghĩ con không nhìn thấy. Con cũng khóc, nhưng chỉ vào ban đêm. Con nhớ ba.
Paula

Mình gấp ngay ngắn tờ giấy, bỏ vào một phong bì lấy trên bàn của mẹ và viết bên ngoài: “Gửi ba. Trên trời.”
Mình thả nó vào thùng thư màu vàng ở góc phố — cái thùng lúc mở ra luôn kêu kèn kẹt.

Hôm sau đi học về, đã có một lá thư đợi mình.
Trên phong bì ghi: “Gửi Paula. Dưới đất.”

Tay run run, mình mở ra:

Paula thân yêu,
Dĩ nhiên ba thấy điểm 10 của con. Ba rất tự hào. Toán chưa bao giờ là thế mạnh của ba, vậy là con đã giỏi hơn ba rồi. Còn về mẹ… con ôm mẹ thật nhiều giùm ba nhé. Và đừng nén nước mắt nếu con cần khóc. Nước mắt giống như mưa: chúng rửa sạch mọi thứ để mặt trời quay lại.
Ba yêu con đến tận trời rồi quay về,
Ba

Mình chạy ào vào phòng, giấu lá thư dưới gối.
Đêm đó, mình ôm lá thư và ngủ thiếp đi.

Những lá thư trở thành nghi thức của mình.
Mình viết về đủ thứ: bạn bè, cô giáo khó tính, chiếc răng sữa mới rụng, chú mèo mới nhận nuôi.
Và luôn luôn, luôn luôn có một hồi âm đợi mình.

Ba khuyên nhủ, làm mình cười, vỗ về mình. Nét chữ khác với mình nhớ — run hơn — nhưng mình nghĩ có lẽ trên trời ai cũng viết như vậy.

Nhiều năm trôi qua.
Mình vẫn viết, kể cả khi mười ba tuổi — lúc mà nếu bạn bè biết chắc sẽ bảo là trẻ con.

Mình viết khi lần đầu tan vỡ, khi cãi nhau với mẹ, khi không biết chọn nghề gì.

Ba yêu,
Con nghĩ con muốn làm người đưa thư như ông Ernesto. Vậy con có thể đi bộ cả ngày và nhìn thấy câu chuyện của mọi người qua những phong bì. Có ngốc không ba?
Paula, 17 tuổi

Paula thân yêu,
Không hề ngốc. Điều đó nghĩa là con đã tìm thấy tiếng gọi của mình. Người đưa thư giống như những thiên sứ dưới mặt đất: họ nối những trái tim qua mọi khoảng cách. Rất hợp với con.
Ba

Học xong phổ thông, mình đăng ký vào bưu điện.
Mẹ nhìn mình bằng một vẻ lạ lùng — pha giữa hoài niệm và tự hào — nhưng không nói gì.

Ngày làm việc đầu tiên, mình được phân tuyến ở khu phía nam.
Trưa, mình dừng trước một ngôi nhà có thùng thư xanh đã phai màu.
Bên trong có một lá thư, viết trên giấy vở ô ly, nét chữ của một đứa trẻ:

Ba trên trời ơi,
Hôm nay là ngày đầu tiên con vào lớp Ba…

Cổ họng mình nghẹn lại.
Tay run rẩy, mình lấy lá thư và tiếp tục chuyến phát.

Tối đó, trong căn hộ nhỏ, mình viết một bức hồi âm bằng chữ viết tay đẹp nhất, cố làm cho nó có vẻ đặc biệt, như từ trời gửi xuống:

Mateo thân mến,
Bắt đầu lớp Ba thật là háo hức! Con sẽ học được bao điều tuyệt vời…

Sáng hôm sau, trước khi đi tuyến chính thức, mình ghé ngôi nhà có thùng thư xanh và bỏ vào hồi âm.
Một tuần sau, lại có thư của Mateo đợi mình.
Và thế là, mọi chuyện bắt đầu lại.

Mất ba tháng mình mới quay về con phố cũ.
Mình dừng trước thùng thư vàng, hơi rỉ sét.
Nó kêu kèn kẹt ít hơn xưa.
Tim đập thình thịch, mình mở ra.
Dĩ nhiên là trống không.
Đã nhiều năm rồi mình không bỏ thư vào đó nữa.

— Paula? — một giọng khàn làm mình giật nảy.
Ông Ernesto đang bước xuống từ chiếc xe đạp bưu tá cũ — đã nghỉ hưu nhưng ông vẫn dùng để dạo chơi.
Tóc ông bạc trắng, mặt nhiều nếp nhăn hơn, nhưng đúng là ông.

— Ông Ernesto… — giọng mình nghẹn lại — Chính ông… những lá thư… suốt thời gian đó…

Ông mỉm cười, vẫn nụ cười nhân hậu như hồi mình bé.
— Ba con là người tốt, Paula ạ. Khi ta nhặt được lá thư đầu tiên của con, ta định mang trả cho mẹ. Nhưng có điều gì đó ngăn ta lại. Ta thấy hy vọng trong mắt con mỗi lần con ra xem thùng thư. Ta không thể lấy mất điều đó.

Nước mắt tràn trên má mình.
— Ông đã cứu cháu. Lúc tối tăm nhất đời cháu, ông…

— Không đâu, cô bé. — Ông đặt tay lên vai mình. — Chính cháu đã tự cứu mình. Ta chỉ là người đưa tin.
Ông ngẩng nhìn bầu trời.
— Nhưng ta thích nghĩ rằng ba cháu đã dẫn tay ta mỗi khi ta viết.

— Giờ cháu là người làm việc đó, mình thì thầm. Có một cậu bé, Mateo. Cậu mất ba cách đây sáu tháng.

Mắt ông Ernesto ánh lên.
— Vậy là cháu hiểu rồi. Đây không phải lừa dối, Paula. Đây là cách giữ cho tình yêu còn sống khi mọi thứ tưởng chừng mất hết. Là chiếc cầu bắc giữa nỗi đau và sự chữa lành.

Mình gật đầu, lau nước mắt.
— Trước cháu có bao nhiêu đứa trẻ?
— Năm. Và sau cháu, thêm bốn nữa. Cho đến khi tay ta run quá không viết nổi. Vì thế ta vui lắm khi mẹ cháu nói cháu muốn làm bưu tá. Ta biết những lá thư gửi lên trời sẽ còn tới đúng địa chỉ.

Chúng mình im lặng giây lát, cùng nhìn chiếc thùng thư vàng.
— Cảm ơn ông, Ernesto. Vì tất cả.
— Cảm ơn cháu, Paula, vì tiếp tục chuyến thư.
Ông nháy mắt.
— Và nhớ chào Mateo giùm ta. Nói với em là ba em rất tự hào về em.

Đến nay mình đã làm ở bưu điện năm năm.
Mình đã hồi âm cho mười một đứa trẻ.
Có em chỉ vài tháng, có em vài năm.
Mình đọc nỗi sợ, niềm vui, những lần đầu của các em.
Mình viết lại với tất cả yêu thương, với sự khôn ngoan mượn từ những người cha mẹ vắng mặt, với hy vọng lời mình là vòng tay ôm mà các em không còn nhận được.

Mình giữ mọi lá thư trong một hộp gỗ dưới gầm giường.
Một ngày nào đó, khi các em trưởng thành và tìm được mình, mình sẽ trả lại.
Mình sẽ nói sự thật.
Nhưng mình cũng sẽ nói rằng từng lời mình viết đều là thật, vì tình yêu cha mẹ các em dành cho các em là thật.
Và tình yêu ấy không bao giờ chết.
Nó tiếp tục bay, bằng những lá thư, giữa đất và trời.

Tối qua, mình nhận một lá thư mới.
Giấy hồng, chữ còn vụng về:

Mẹ ơi, mẹ ở giữa muôn vì sao,
Người ta nói mẹ đã thành thiên thần…

Mình ôm lá thư vào ngực, nhắm mắt nghĩ về ông Ernesto, về ba, về tất cả những bậc cha mẹ vẫn sống trong từng chữ mình viết.
Rồi mình cầm bút, bắt đầu:

Sofia thân yêu,
Con nói đúng, mẹ là thiên thần rồi. Và công việc quan trọng nhất của mẹ là dõi theo con từ nơi này…

Thùng thư vàng giờ không còn kêu nữa.
Ông Ernesto đã mất mùa đông năm ngoái.
Nhưng trong tang lễ, một người phụ nữ trạc tuổi mình đến gần:

— Cậu cũng từng nhận thư phải không? — chị hỏi, mắt ngấn lệ.
Mình gật đầu.
— Giờ chính mình là người viết.

Chúng mình ôm nhau — kiểu ôm chỉ có ở những người cùng chia sẻ một bí mật linh thiêng.
Chị bảo mình chị đã trở thành nhà trị liệu cho trẻ em, chuyên về tang chế.
Rằng ông Ernesto đã truyền cảm hứng cho cả sự nghiệp của chị.

Mình tin ba sẽ tự hào.
Mình tin đâu đó ông Ernesto đang mỉm cười.
Và mình tin rằng, chừng nào còn những đứa trẻ viết thư lên trời, sẽ luôn có ai đó dưới mặt đất hồi âm cho chúng.
Bởi tình yêu đích thực luôn tìm được cách đến nơi nó cần đến —
dù phải đi trong một phong bì nhàu, nằm trong túi của người đưa thư,
từ thùng này sang thùng khác, từ tim này sang tim khác.

Mãi mãi,
Paula
Sứ giả giữa hai thế giới
— Gisel Domínguez

Bản chất vấn công khai.Liên quan vụ án Võ Thị Ngọc Ngân (Ngân 98) và Lương Bằng Quang.Tôi, với tư cách một công dân đang...
23/10/2025

Bản chất vấn công khai.

Liên quan vụ án Võ Thị Ngọc Ngân (Ngân 98) và Lương Bằng Quang.
Tôi, với tư cách một công dân đang theo dõi vụ án này, xin được đặt hai câu hỏi chất vấn tới Cơ quan Cảnh sát Điều tra – Công an TP.HCM, nhằm làm rõ hai điểm bất hợp lý đang khiến dư luận băn khoăn.

1. Về hành vi “đưa hối lộ” – tại sao chỉ người đưa bị công khai, còn người nhận thì không?
Theo các bản tin trên báo chí, Võ Thị Ngọc Ngân và Lương Bằng Quang bị khởi tố và tạm giam với cáo buộc “đưa hối lộ 8 tỷ đồng cho một người quen ngoài xã hội nhằm không bị xử lý”.
Người dân, với quyền được biết và được giám sát, có quyền đặt câu hỏi:
Người nhận số tiền 8 tỷ đồng đó là ai?
- Người đưa hối lộ (Ngân 98 và Lương Bằng Quang) đã bị công khai hình ảnh, danh tính, và thông tin tố tụng.
- Trong khi đó, người môi giới hối lộ – được xác định là Lê Sỹ Cường – lại hoàn toàn không được công bố thông tin, không rõ tình trạng tố tụng, cũng không thấy cơ quan điều tra đề cập đến việc khởi tố.
Về nguyên tắc pháp lý, một hành vi hối lộ chỉ tồn tại khi có hai phía: người đưa và người nhận.
Nếu cơ quan điều tra đã xác định được danh tính người nhận, tại sao lại không công khai tương xứng như bên đưa?
Nếu người nhận là “một người quen ngoài xã hội”, không có chức vụ, quyền hạn hay ảnh hưởng trong cơ quan công quyền, thì cần làm rõ:
8 tỷ đồng ấy được đưa để làm gì?
Ai hoặc điều gì khiến bên đưa tin rằng họ có thể “chạy tội” thông qua người đó?
Một hành vi “đưa hối lộ” chỉ xảy ra khi bên đưa tin chắc rằng bên nhận có quyền lực hoặc quan hệ đủ mạnh để tác động vào tiến trình tố tụng.
Do đó, việc ẩn danh hoặc im lặng về người nhận là một lỗ hổng thông tin nghiêm trọng, khiến dư luận nghi ngờ tính minh bạch của quá trình điều tra.
Về mặt xã hội học, đây là vấn đề niềm tin công lý:
Người dân chỉ cảm thấy pháp luật công bằng khi quyền lực cũng được soi sáng, chứ không phải chỉ người dân bị soi sáng.

2. Về “chất cấm” và cách công bố kết quả giám định
Câu hỏi thứ hai liên quan đến bản chất khoa học của kết luận giám định.
Báo chí dẫn lời cơ quan giám định cho rằng: “Sản phẩm có chất cấm, có nguy cơ gây ung thư.”
Tôi xin phép được hỏi: Đó là kết luận khoa học hay là một phán đoán xã hội học mang tính cảm tính?
“Có hay không có chất cấm” là câu hỏi khoa học – và khoa học đòi hỏi câu trả lời chính xác, không mơ hồ.
Một kết luận giám định phải nêu rõ:
- Có phát hiện chất nào?
- Hàm lượng cụ thể bao nhiêu?
- Chất đó có nằm trong danh mục cấm hay không?
- Nếu có, căn cứ theo văn bản pháp lý nào (ví dụ: Nghị định 54/2017/NĐ-CP, danh mục chất cấm của Bộ Y tế, v.v.)?
Nếu cơ quan điều tra chỉ dùng cụm từ “có nguy cơ gây ung thư” mà không nêu tên chất, không công bố nồng độ, không dẫn căn cứ pháp luật, thì đó không còn là kết luận giám định khoa học, mà là phán đoán cảm tính, dễ gây sợ hãi cho dư luận.
Thực tế, “nguy cơ” là một phạm trù xác suất, không thể trở thành căn cứ hình sự.
Vì như chúng ta đều biết:
Uống quá nhiều nước cũng có thể hại thận, ăn quá nhiều tinh bột gây tiểu đường, ăn quá nhiều thịt đỏ cũng tăng nguy cơ ung thư.
Nếu không công bố dữ liệu cụ thể, thì “nguy cơ” chỉ là một khái niệm cảm tính, không có giá trị pháp lý – và dễ biến thành công cụ định tội trên nền nỗi sợ.

3. Về nguyên tắc của pháp luật và công lý
Pháp luật không thể dựa trên cảm tính.
Công lý không thể dựa trên niềm tin một chiều.
Nếu chỉ công bố phần “đưa” mà không nói rõ phần “nhận”,
và nếu chỉ nói “có nguy cơ” mà không công bố số liệu cụ thể,
thì vụ án ấy không phục vụ minh bạch tư pháp,
mà chỉ củng cố cảm giác rằng:
“Người dân là kẻ bị xét xử, còn quyền lực là thứ không thể chạm tới.”

Vì vậy, tôi đề nghị Công an TP.HCM và các cơ quan liên quan:
1. Công bố rõ tình trạng tố tụng của người nhận hối lộ (ông Lê Sỹ Cường hoặc người khác nếu có);
2. Công khai kết quả giám định chất cấm với bảng số liệu, chất, hàm lượng, văn bản căn cứ;
3. Đảm bảo sự đối xứng thông tin giữa người bị cáo buộc và người có quyền lực liên quan, để công lý được nhìn thấy bằng mắt thường chứ không chỉ tồn tại trong văn bản.
————
Rất mong Cơ quan Cảnh sát Điều tra – Công an TP.HCM sớm có phản hồi chính thức,
để một công dân như tôi, cùng đông đảo người dân đang theo dõi vụ việc, có thể hiểu rõ hơn về quy trình tố tụng, nắm được cách thức vận hành của pháp luật, và củng cố niềm tin vào công lý.

Hong Thai Hoang

23/10/2025

Được yêu và rung động khi về già là một món quà vô giá

23/10/2025

Có bạn đồng hành về già để đi trọn hành trình

23/10/2025

Người lớn có bạn đồng hành có sức khỏe tinh thần tốt hơn

23/10/2025

Đến với người đàn ông đã thành đạt sẵn, bạn sẽ chỉ nhận được những mảnh vụn

"Nếu bạn cho rằng đời sống của bạn quá khó khăn, quá khổ sở, hãy đi ra đường nhiều hơn để nhìn thế giới chung quanh mình...
22/10/2025

"Nếu bạn cho rằng đời sống của bạn quá khó khăn, quá khổ sở, hãy đi ra đường nhiều hơn để nhìn thế giới chung quanh mình."

Qua hoạn nạn để thấy rõ mặt người.Đó là một tối bình thường đi chơi với bạn bè và bạn gái — 20/06/2017. Tôi 19 tuổi, cao...
22/10/2025

Qua hoạn nạn để thấy rõ mặt người.

Đó là một tối bình thường đi chơi với bạn bè và bạn gái — 20/06/2017. Tôi 19 tuổi, cao 1m95, khỏe mạnh, tràn đầy năng lượng. Lúc cao hứng, tôi quyết định bế cô ấy lên. Có một bậc cao nhỏ; khi bước tới, tôi trượt chân. Tôi không muốn ngã đè lên cô ấy nên phóng người về phía trước… và tiếp đất sai tư thế — đập thẳng vào cổ.

Tôi chỉ nhớ cảm giác mặt mình chìm xuống nước. Tôi cố cử động — không được. Bạn tôi lao tới kéo tôi lên và đặt nằm xuống. Tôi không thấy đau, cũng không nghĩ là xương gãy, nhưng tay chân… không còn nghe lời. Tôi tưởng chỉ là sốc, vài tiếng sẽ qua. Nhưng không.

Vào viện, tôi được mổ sau sáu giờ. Chẩn đoán: gãy đốt sống C6–C7 và chấn thương tủy sống. Bác sĩ mở cổ, lấy các mảnh xương vỡ và đặt nẹp titan. Khi tỉnh lại, tôi không thể cử động tay chân. Hôm qua tôi vẫn còn đi được. Hôm sau, tôi chỉ quay nhẹ được cái đầu. Cảm giác đó — không bao giờ quên.

Bạn gái đến thăm, nhưng mọi thứ đã khác. Tôi không thể ôm cô ấy, không thể nhìn cô ấy mà không đau. Một tháng sau, chúng tôi không còn nói chuyện. Cô ấy chưa sẵn sàng nhìn người mình yêu ngồi trên xe lăn. Nhiều bạn bè cũng xa dần. Có người ngưng nhắn tin. Chỉ vài người ở lại — và tôi biết ai mới thật sự quan trọng.

Những tháng đầu là địa ngục. Tôi không tự ăn, không tự trở mình, không tự ngồi dậy được. Người ta bón cho tôi từng thìa. Tôi nằm hồi sức nhiều tuần, rồi phục hồi chức năng nhiều tháng. Tôi suýt chết vì nhiễm trùng. Tám tháng sau, tôi về nhà — và đã khóc khi thấy căn phòng, chiếc giường, thấy mẹ. Tôi là đàn ông, nhưng tôi khóc — vừa mừng vừa đau.

Tôi rơi vào trầm cảm gần hai năm. Tôi không muốn thức dậy, vì trong mơ tôi đi lại được — chạy, cảm nhận mặt đất dưới chân. Nhưng mỗi sáng mở mắt, tôi lại đối diện sự thật. Và dẫu vậy, tôi chọn tiếp tục. Tôi vào đại học, gặp người mới, nói chuyện, cười, và sống lại.

Cuộc đời không kết thúc — nó chỉ đổi khác.

Giờ đây, tôi tự xoay xở ở nhà. Tôi nấu ăn, dọn dẹp, di chuyển bằng chiếc xe lăn nhỏ. Mẹ giúp tôi tắm vì phòng tắm chưa cải tạo. Tôi mơ một không gian để tự làm tất cả. Không dễ, nhưng tôi vẫn kiên trì.

Trước kia tôi sống rất nhanh — hết thành phố này đến thành phố khác, bóng chuyền, bóng rổ, bóng nước. Nước từng là ngôi nhà thứ hai. Giờ như xa vời — nhưng không phải không thể.

Bác sĩ không hứa hẹn gì. Họ chỉ bảo tôi tiếp tục tập luyện, tiếp tục chiến đấu. Có người nói tôi sẽ không bao giờ đi lại. Tôi không tin. Tôi đã đi xa hơn những gì họ dự đoán. Có thể phải nhiều năm, nhưng một ngày nào đó, tôi sẽ lại bước đi.

Vì khi bạn tin, bạn có thể.

🕯️❌ Andrey Babinskiy, 23 tuổi — về tai nạn đã đổi cả cuộc đời anh, và về hy vọng anh quyết không buông.

ST

“Chuyến tàu đời tôi”Khi chào đời, ta bước lên tàu và gặp cha mẹ.Ta tưởng họ sẽ đồng hành mãi với mình.Thế nhưng đến một ...
22/10/2025

“Chuyến tàu đời tôi”

Khi chào đời, ta bước lên tàu và gặp cha mẹ.
Ta tưởng họ sẽ đồng hành mãi với mình.
Thế nhưng đến một ga nào đó, cha mẹ sẽ xuống tàu,
để ta một mình tiếp tục cuộc hành trình…

Thời gian trôi, những người khác lần lượt bước lên tàu.
Họ sẽ quan trọng với ta: anh chị em, bạn bè, con cái,
thậm chí là tình yêu của đời mình.
Nhiều người sẽ rời tàu (cả tình yêu ấy cũng có thể),
để lại khoảng trống lớn nhỏ khác nhau.
Có những người lặng lẽ đến mức
ta chẳng nhận ra họ đã rời ghế từ bao giờ.

Chuyến tàu này sẽ đầy ắp niềm vui, nỗi buồn, mong đợi,
những lời chào, tạm biệt và vĩnh biệt.
Thành công là giữ được những mối quan hệ tốt đẹp
với mọi hành khách — miễn là ta cố gắng hết mình.
Ta không biết mình sẽ xuống ở ga nào.
Vậy hãy sống hạnh phúc, hãy yêu và thứ tha!

Điều đó quan trọng, bởi khi ta bước xuống tàu,
ta nên chỉ để lại những ký ức đẹp
cho những ai tiếp tục hành trình…
Hãy hạnh phúc với những gì đang có
và biết ơn bầu trời vì chuyến đi tuyệt diệu này.

Cảm ơn vì bạn là một trong những hành khách trên tàu đời tôi.
Và nếu tôi phải xuống ngay ga tới,
tôi vẫn mãn nguyện vì đã đi cùng bạn một đoạn đường!
Tôi muốn nói với mỗi người đang đọc những dòng này:
cảm ơn bạn đã có mặt trong đời tôi và cùng đi trên chuyến tàu này.

st

Con là lý do khiến trái tim mẹ như muốn vỡ tung vì yêu.Con là lý do mỗi sáng mẹ bật dậy khỏi giường, dẫu mệt mỏi đến đâu...
22/10/2025

Con là lý do khiến trái tim mẹ như muốn vỡ tung vì yêu.
Con là lý do mỗi sáng mẹ bật dậy khỏi giường, dẫu mệt mỏi đến đâu.
Con là lý do mẹ thấy mình được ban ơn vượt ngoài mọi lời lẽ.
Con là lý do.

Con là lý do mẹ nỗ lực trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình.
Con là lý do mẹ nhìn lại những lựa chọn của mình.
Con là lý do mẹ hiếm khi đi ngủ mà không tự hỏi: hôm nay mẹ đã làm đủ cho con chưa.
Con là lý do.

Con là lý do khiến mẹ đặt bước chân này trước bước chân kia.
Con là lý do mẹ hiểu thế nào là tình yêu vô điều kiện.
Con là lý do mẹ luôn quay về, luôn ở đó.
Con là lý do.

Con là lý do mẹ vừa mừng vừa rơi nước mắt khi nhớ về những kỷ niệm đã qua.
Con là lý do mẹ nhận ra những lỗi lầm của chính mình.
Con là lý do mọi cảm xúc của con vang dội trong mẹ đến ngàn lần.
Con là lý do.

Con là lý do mẹ lo lắng không cùng.
Con là lý do mẹ sẽ không bao giờ ngừng cố gắng.
Con là lý do khiến mẹ thay đổi mãi mãi, không thể tách rời.

Đứa trẻ tuyệt vời ơi, con là LÝ DO của mẹ.
Và mẹ biết ơn vô hạn vì được làm mẹ của con.
Mãi mãi.

Khi mẹ trở nên "nông nổi".Madeleine, 82 tuổi, đã góa chồng hai mươi năm. Con cái vẫn ghé thăm vào mỗi Chủ nhật, mang cho...
22/10/2025

Khi mẹ trở nên "nông nổi".

Madeleine, 82 tuổi, đã góa chồng hai mươi năm. Con cái vẫn ghé thăm vào mỗi Chủ nhật, mang cho bà ít hoa và dặn đi dặn lại:
— Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng làm chuyện “nông nổi” nhé.
Nhưng Madeleine vẫn thấy mình còn sống, còn một trái tim đập rất mạnh.

Cùng khu phố có Georges, 85 tuổi, cựu giáo sư văn chương. Họ quen nhau ở trung tâm văn hóa, trong một buổi đọc sách. Ban đầu chỉ là bạn đồng hành… rồi giữa những bài thơ và ly cà phê, một điều gì đó sâu hơn dần nảy nở.

Một buổi chiều dạo công viên, Madeleine dừng lại trước một đài phun nước:
— Georges… ở tuổi này, còn nói đến tình yêu có nghĩa gì nữa không?
Ông nhìn bà dịu dàng, nắm tay bà:
— Tình yêu không có tuổi, Madeleine. Nó đến khi nó muốn. Chỉ người can đảm mới dám đón nhận.

Từ hôm ấy, họ gặp nhau mỗi ngày. Lặng lẽ.
Nhưng một trở ngại hiện ra: con cái của họ.
Con Madeleine sợ người ta lợi dụng mẹ.
Con Georges thì nghĩ “chuyện ấy” đâu còn hợp ở tuổi này.
— Họ coi mình như đồ sứ vậy, Madeleine thở dài.
— Nhưng mình vẫn bằng da bằng thịt. Thế thì ta tặng nhau một lần “nông nổi” cuối cùng nhé, Georges cười.

Họ nảy ra ý định: làm đám cưới bí mật.
Không nghi lễ rình rang, không xin phép ai.
Chỉ hai người, một linh mục ở ngôi nhà thờ nhỏ bị lãng quên, và hai nhân chứng “bất đắc dĩ”.

Đến ngày, Georges mặc bộ vest xanh hải quân ông cất từ ngày nghỉ hưu. Madeleine diện chiếc váy màu ngà giản dị, cầm bó cúc họa mi mua ở tiệm hoa đầu phố.
— Bà đẹp lắm, Madeleine. Như cô dâu đôi mươi.
— Còn ông thì như tài tử trên màn ảnh, bà đỏ mặt như cô bé.

Nhà nguyện chỉ tầm chục hàng ghế. Linh mục ngạc nhiên, mỉm cười:
— Hai ông bà chắc chứ?
— Thưa cha, con chưa từng chắc đến thế, Madeleine đáp vững vàng.
— Còn tôi, phải tám mươi lăm năm mới tìm thấy sự chắc chắn này, Georges nói.

Khi họ nói “vâng”, giọng có run, nhưng mắt sáng như chưa từng già. Trao nhẫn bạc, Madeleine thì thầm:
— Tuổi trẻ của ta có thể bị đánh cắp, Georges, nhưng hiện tại này thì không ai lấy được.
— Từ hôm nay, chẳng ai thay chúng ta quyết định nữa, ông siết tay bà.

Bước ra khỏi nhà thờ, nắng vuốt ve vai họ. Họ đi trên con phố lát đá như đôi tân hôn trốn khỏi thói quen cũ. Vào quán đầu tiên, họ gọi hai ly rượu vang và một đĩa trứng tráng.
— Hai ông bà mừng gì thế? — cậu phục vụ đùa.
— Đám cưới của bọn tôi, Georges nháy mắt.
Cậu ta tưởng là nói chơi. Nhưng họ thì nhìn nhau đồng lõa: bí mật nằm giữa họ và bầu trời.

Tối đó, ở nhà Madeleine, họ thắp một ngọn nến, ăn súp với bánh mì. Không xa hoa, không dàn nhạc. Nâng hai chiếc cốc không cùng bộ, Georges nói:
— Đây là khởi đầu vĩnh cửu của chúng ta.
Madeleine rưng rưng:
— Cảm ơn ông đã nhắc tôi: đời người không đo bằng số năm, mà bằng những khoảnh khắc như thế này.

Trong nhật ký, bà viết:
“Hôm nay, tôi phá vỡ mọi khuôn phép. Hôm nay, tôi biết rằng chẳng bao giờ là muộn để nói lại: ‘Vâng, em đồng ý.’”

Nói với người yêu của bạn về điều khiến bạn khó chịu thì không hề “độc hại” tí nào. Nói về những gì làm bạn tổn thương, ...
22/10/2025

Nói với người yêu của bạn về điều khiến bạn khó chịu thì không hề “độc hại” tí nào. Nói về những gì làm bạn tổn thương, bối rối hay không thoải mái cũng chẳng “độc hại”. Đó gọi là giao tiếp. Đó gọi là có niềm tin.

Yêu đương không chỉ là chia sẻ khoảnh khắc hạnh phúc, ôm ấp và những câu “anh/em yêu”. Nó còn là khả năng nói:

“Điều đó, mình không thích.”
“Điều đó làm mình đau.”
“Điều đó khiến mình thấy bất an.”

Đó không phải là làm quá hay bi kịch hóa. Đó là dũng khí mở lòng với người bạn yêu.

Giữ tất cả trong lòng vì sợ làm phiền — cái đó mới nguy hiểm. Nó như một thứ độc dược chậm rãi bào mòn mối quan hệ. Sự im lặng tích tụ rồi hóa thành một tiếng kêu mắc kẹt trong lồng ngực.

Chẳng hề “độc hại” đâu khi bạn muốn được lắng nghe. Không “độc hại” khi bạn muốn cảm giác an toàn, được tôn trọng và được ghi nhận. Cũng không “độc hại” khi bạn hỏi cho ra lẽ về điều đã làm bạn tổn thương hay rối bời.

“Độc hại” là chôn tất cả xuống, nuốt hết hoài nghi và tự nhủ:

“Mình nói ra, anh ấy/cô ấy sẽ giận.” “Độc hại” là tin rằng khi nói ra sẽ phá hỏng mọi thứ… trong khi chính sự im lặng mới hủy hoại kinh khủng hơn một mối quan hệ.

Những điều cần nói phải được nói. Cảm xúc cần được lắng nghe. Vấn đề nên cần được cùng nhau giải quyết.

— Tác giả vô danh

Adresse

Impasse De La Station
Bures-sur-Yvette
91440

Notifications

Soyez le premier à savoir et laissez-nous vous envoyer un courriel lorsque Anh Chi -Tâm Thức Việt publie des nouvelles et des promotions. Votre adresse e-mail ne sera pas utilisée à d'autres fins, et vous pouvez vous désabonner à tout moment.

Contacter L'entreprise

Envoyer un message à Anh Chi -Tâm Thức Việt:

Partager