Mộng Hải Đường

Mộng Hải Đường hello mọi người

Ngày thứ ba sau khi Thẩm Hoài An trở về phủ.Phủ Hầu hôm nay khác hẳn vẻ vắng lặng thường ngày, náo nhiệt đến bất ngờ.Chỉ...
19/07/2025

Ngày thứ ba sau khi Thẩm Hoài An trở về phủ.

Phủ Hầu hôm nay khác hẳn vẻ vắng lặng thường ngày, náo nhiệt đến bất ngờ.

Chỉ bởi vì hắn đã mang về một nữ nhân.

Chính là Bạch Nguyệt Quang thuở thiếu niên của hắn.

Những ngày này, từ hoàng cung đến dân gian đều đang bàn tán xôn xao về bọn họ.

Bao gồm cả ta – Phu nhân của Bình Ninh Hầu.

"Nếu nói Thẩm Hầu gia từng là thế gia công tử trẻ tuổi kiêu ngạo nhất Giang Nam, vậy thì mỹ nhân Vạn thị kia chính là nữ tử tuyệt sắc khuynh thành bậc nhất Giang Nam. Hai người bọn họ, vốn dĩ là một đôi trời sinh đất tạo… Thuận tử!"

Thúy Hoa vừa giải thích cho ta nghe đoạn chuyện xưa, vừa nhanh nhẹn ném mấy quân bài trúc lên bàn.

Ta liếc mắt, buông một câu:

"Không theo."

Thúy Thảo ngồi bên cạnh vừa cắn hạt dưa, vừa tiếp lời:

"Chỉ tiếc rằng mười năm trước, do biến cố triều đình, cả gia tộc Vạn thị bị liên lụy, nam đinh bị chém đầu hoặc bỏ tù, nữ quyến bị lưu đày đến Bắc Cương, từ đó hai người họ bị chia cắt mỗi người một phương trời..."

Thúy Hoa tiếp tục, giọng điệu đầy cảm khái:

"Cho đến nhiều năm sau, Thẩm Hầu gia nhờ vào chiến công hiển hách mà được phong hầu bái tướng. Chuyện đầu tiên hắn xin thánh chỉ chính là lấy danh nghĩa thu phục lãnh thổ, dẫn binh tiến về Bắc Cương..."

"Thật là một đoạn tình cảm lay động lòng người, cảm thiên động địa! Vương炸!"

Ta mặt không đổi sắc ném ra hai lá bài lớn nhất, tổng kết một câu:

"Đúng là một vở kịch hay."

Hai nha hoàn Thúy Hoa và Thúy Thảo liếc nhìn nhau, có chút ngượng ngùng:

"Phu nhân, dù gì ngài cũng là thê tử danh chính ngôn thuận của Hầu gia, chẳng lẽ không thấy đau lòng chút nào sao?"

Ta chống cằm, cười tủm tỉm đáp:

"Đau lòng chứ.

"Thì ra bị người ta đem ra đùa giỡn lại có cảm giác này, thật sự đau lòng quá đi."

Thấy vẻ mặt bọn họ không tin tưởng, ta không nhịn được bật cười.

Ta vốn mắc phải bệnh di truyền hiếm gặp trong gia tộc, lại còn là bệnh trí mạng.

Đặc điểm của căn bệnh này là… đời sau thường chết trẻ hơn đời trước.

Năm ấy, phụ thân ta đột ngột phát bệnh qua đời vào một buổi trưa bình thường, khi đó ông mới ba mươi tám tuổi.

Từ giây phút ấy, ta liền sống trong nỗi thấp thỏm lo âu từng ngày.

Chỉ sợ rằng một giây sau chính mình cũng sẽ đột nhiên chết đi mà không một lời từ biệt.

Cho đến một ngày nọ, hệ thống xuất hiện trước mặt ta

Nó nói với ta rằng, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ được chữa khỏi tuyệt chứng, có cơ hội tái sinh một lần nữa.

Ta vốn là kẻ sợ chết, thà sống lay lắt còn hơn mất mạng, chẳng có lý do gì để từ chối.

Thế là ta xuyên đến nơi này, gặp được Thẩm Hoài An, và dốc hết tâm sức để chinh phục hắn.

Ta thật sự rất muốn sống.

Nên khi thực hiện nhiệm vụ, ta đặt hết tâm can vào đó, mang theo sự quyết tuyệt của kẻ cận kề cái chết mà cố gắng.

Hôm ấy, tuyết bay ngập trời, ta thay Thẩm Hoài An đỡ một mũi tên, trong cơn hấp hối thì thều thào nói với hắn rằng—

Ta thích chàng.

Khoảnh khắc đó, giá trị hảo cảm của Thẩm Hoài An đối với ta chạm ngưỡng 100%.

Hệ thống ngay lập tức phán định— Chiến lược thành công.

Nó vui vẻ hiện ra chúc mừng:

【Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ! Xin hỏi có muốn rời khỏi thế giới này ngay bây giờ, trở về cuộc sống ban đầu không?】

Toàn thân ta run lên vì kích động.

Cuối cùng cũng đợi được ngày này!

Nhưng còn chưa kịp thốt ra chữ "Có", thì đã mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh.

Khi mở mắt lần nữa, điều đầu tiên ta nhìn thấy là gương mặt của Thẩm Hoài An, cả người hắn như đang bên bờ sụp đổ.

Thấy ta tỉnh lại, Bình Ninh Hầu, người vốn là chiến thần sa trường, hô phong hoán vũ trên triều đình, lúc này đôi mắt lại run rẩy không thôi.

Nước mắt hắn từng giọt, từng giọt rơi xuống.

Giọng khàn đặc vì bi thương, hắn ôm ta khóc nức nở, cầu xin ta—

Đừng rời xa hắn.

Ta bình tĩnh ứng phó hắn, đồng thời cũng gấp gáp gọi hệ thống trong đầu:

【Hệ thống, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, bây giờ ta có thể về nhà rồi đúng không?】

Thứ ta nhận được lại là giọng điệu tiếc nuối của hệ thống:

【Xin lỗi ký chủ, vì ngài không đưa ra quyết định trong thời gian quy định, hệ thống du hành thời gian đã đóng.】

【Lần mở tiếp theo… sẽ là ba năm sau.】

Mẹ nó.

Ta không thể tin nổi, trợn mắt hỏi lại:

【Ý ngươi là… ta phải tiếp tục ở lại đây thêm ba năm nữa?】

【Đúng vậy đó ~】

Ta tức đến mức hét lên chói tai.

Hệ thống lại tốt bụng an ủi:

【Không sao đâu ký chủ, coi như đây là một chuyến du lịch xuyên thời gian ngắn hạn, lại còn có thêm một đoạn tình duyên nữa.】

【Thẩm Hoài An hiện tại là công tử quyền quý nổi bật nhất kinh thành, bây giờ trong lòng hắn chỉ có mình ngài, tiểu hệ thống cảm thấy hai người rất xứng đôi đó ~】

Ta suýt nữa thì phun hết nước trà ra ngoài.

【Ngươi sao không đi chết đi cho rồi?】

【Hí hí, ký chủ à, vận mệnh là do trời định, nhưng hạnh phúc là do mình nắm lấy. Gặp sớm thì theo đuổi sớm, bắt sớm thì hưởng thụ sớm!】

【Chúc ngài may mắn nhé ~】

“…”

Từ đó, hệ thống im bặt suốt ba năm.

Mà ta, cũng đã thành thân với Thẩm Hoài An, cho đến nay vừa tròn ba năm.

Mỗi khi cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm nữa, ta liền tự an ủi bản thân—

Ba năm, đổi lấy nửa đời sau bình an vô sự, thân thể khỏe mạnh.

Đáng!

Cũng may, Thẩm Hoài An quả thực là một phu quân tốt.

Ba năm thành thân, hắn đối xử với ta vô cùng chu đáo.

Ôn nhu, tinh tế, chu toàn mọi điều.

Hắn biết ta không giỏi quán xuyến việc nhà, cũng chưa bao giờ miễn cưỡng ta.

Khi ấy, cả kinh thành đều đàm tiếu rằng—

“Phu nhân của Bình Ninh Hầu thật không có phép tắc!

Nàng ta chẳng hề đoan trang, dịu dàng, tiết kiệm, cứ thế mà được nuông chiều đến vô pháp vô thiên, thật không xứng làm chủ mẫu!”

Nhưng đối diện với những lời ấy, Thẩm Hoài An chẳng thèm để tâm.

Từ biên cương khói bụi, đến mưa phùn Giang Nam, từ dòng sông dài phủ tuyết, chỉ cần ta muốn, hắn đều sẽ đưa ta đi.

Có những lúc, hắn mặc thanh y, đứng trước gương đồng, mỉm cười cài trâm cho ta. Khi đó, ta không khỏi sinh ra một cảm giác hoảng hốt—

Cứ ngỡ mình đã lạc vào một quyển sủng văn nào đó.

Lúc động lòng nhất, ta thậm chí còn đùa cợt ép hắn phát thệ—

Bắt hắn nói rằng, cả đời này sẽ không phụ ta.

Hắn đáp ứng.

Ánh mắt nghiêm túc đến mức ta không dám nhìn kỹ.

Bởi vì nếu nhìn kỹ, ta sẽ không nhịn được mà tin tưởng.

Mà những kẻ dám tin vào lời thề…

Thường là những kẻ xui xẻo nhất.

Thế nhưng, chẳng ai lại tự đi gây khó dễ cho chính mình khi đang có những ngày tháng bình yên.

Lâu dần, ta cũng dần thích ứng với thân phận này.

Ta giúp hắn khoác y phục, gắp thức ăn cho hắn, làm một nữ nhân ngoan ngoãn vén tay áo rót trà khi hắn đọc sách.

Cho đến ngày hôm nay.

“Ngươi đã nhìn rõ dung mạo của mỹ nhân kia chưa?”

“Thật sự là quốc sắc thiên hương, diễm lệ đến mức ta cũng động lòng.”

“Khó trách Hầu gia lại nhất quyết đưa nàng ta về phủ.”

"Nói đến đây, ngươi không cảm thấy vị mỹ nhân kia trông có phần giống với phu nhân của chúng ta sao?"

"Phi! Ngươi nói ngược rồi thì có. Ta thấy, cái gọi là Hầu phu nhân chẳng qua cũng chỉ nhờ vào khuôn mặt giống với Vạn mỹ nhân mới có thể leo lên cao như vậy! Bằng không, năm đó trong kinh thành nhiều danh môn khuê tú như thế, sao Hầu gia lại cứ cố tình chọn một nha đầu quê mùa như nàng?"

"Ngươi nhỏ giọng chút đi..."

Tiếng xì xào của hai nha hoàn trong viện truyền đến tai ta.

Thúy Hoa giận dữ xông ra, tát mỗi người một cái bạt tai rồi nghiêm giọng đe dọa sẽ lập tức bán họ đi.

Mà ta chỉ lười biếng tựa vào chiếc giường mềm mại, trở mình một cái.

Chốn hậu trạch này, một khi thất sủng, đồng nghĩa với mất đi tất cả quyền thế.

Trong mắt người khác, ta lúc này chẳng khác nào hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, ai ai cũng vươn cổ, kiễng chân chờ xem trò hay.

Chờ xem ta tức giận, khóc lóc, náo loạn, chờ xem ta làm một nữ nhân si tình bị phụ bạc, uất ức đến mức đòi sống đòi chết, oán trách Thẩm Hoài An đã bội bạc.

Nhưng bọn họ không biết rằng—

Ta sắp đi rồi.

Suốt ba năm nay, mỗi một ngày ta đều đếm từng ngón tay mà chờ đợi.

Và hôm nay, chính là ngày hệ thống du hành thời gian mở lại.

Còn gì có thể khiến người ta vui vẻ hơn việc được về nhà chứ?

Ta vừa khe khẽ ngân nga một khúc hát vui vẻ, vừa gọi hệ thống trong đầu:

【Hệ thống, hệ thống! Ba năm đã trôi qua, nhanh đưa ta rời khỏi thế giới này, ta muốn về nhà!】

Hệ thống đáp lời rất nhanh.

【Đã nhận lệnh! Ký chủ, ta sẽ lập tức đi thỉnh thị ý kiến của Chủ Thần!】

Ta hơi cau mày, không yên tâm mà dặn dò thêm:

【Lần này ngươi đừng có xảy ra sự cố gì nữa đấy...】

Hệ thống quả quyết đáp:

【Yên tâm đi, ký chủ! Chắc chắn đáng tin cậy! Đêm nay, giờ Tý, chúng ta sẽ khởi hành đúng hẹn!】

【Trong thời gian còn lại, ngài có thể tranh thủ nói lời từ biệt với Thẩm Hầu.】

Ta sững sờ trong chốc lát, rồi bật cười.

【Từ biệt?】

【Không cần thiết, cứ thế này là được rồi.】

Ta đối với Thẩm Hoài An, lúc này chẳng thể nói là oán hận.

Nhưng nếu bảo rằng vẫn còn chân tình, thì cũng chẳng đáng là bao.

Nếu thật sự phải cân đo, có lẽ chỉ còn lại một chút cảm kích.

Dù sao thì, những tháng năm qua, hắn đối xử với ta không phải là giả.

Những lời thừa thãi… chẳng cần phải nói nữa.

Huống hồ, hiện tại hắn đã được mỹ nhân bồi bên cạnh, e rằng chẳng còn tâm trí nào nhớ đến ta.

Cố tình chạy tới nói một đống lời vô nghĩa, vốn chẳng phải tác phong của ta.

Ta thở dài một hơi, xoay người lên giường, chuẩn bị ngủ một giấc thật ngon đến giờ Tý.

Thế nhưng, vừa mới chạm vào chăn, Thúy Thảo đã vội vàng bước tới, sắc mặt khó tả.

"Phu nhân, Hầu gia đến rồi.

Trong một buổi học online, bạn trai tôi quên tắt micro.Hơn hai trăm sinh viên đã "nghe trọn" buổi hẹn hò của anh ta với ...
19/07/2025

Trong một buổi học online, bạn trai tôi quên tắt micro.

Hơn hai trăm sinh viên đã "nghe trọn" buổi hẹn hò của anh ta với cô em khóa dưới.

Ngày hôm sau, anh ta bàn chuyện cưới xin với tôi, còn cô em kia thì ngọt ngào đòi quà sinh nhật từ tôi.

Toàn khối im lặng chứng kiến màn "diễn xuất" của họ, không ai nhắc gì chuyện micro chưa tắt.

Bởi vì họ đều là… liên minh báo thù của tôi.

01.

Hôm nay có buổi học lớn do trợ giảng đứng lớp, cả lớp hơn hai trăm người đều vào Zoom đúng giờ.

Tuy là có mặt đủ, nhưng mấy ai nghe giảng thật sự. Tôi với bạn cùng phòng vừa nghe vừa tám chuyện.

Cô ấy hỏi tôi khi nào cưới Tống Hiểu Minh.

“Tầm cuối kỳ này chắc đi đăng ký kết hôn luôn.” Tôi nói.

Tôi và Tống Hiểu Minh yêu nhau từ năm nhất đại học, đến giờ đã sáu năm.

Hai bên gia đình đều gặp mặt rồi. Bố mẹ tôi tuy hơi chê gia cảnh anh, quê ở một thị trấn nhỏ miền Nam, mẹ không nghề nghiệp, bố làm lao động phổ thông đã thẳng thắn nói là không giúp đỡ được gì.

Nhưng anh ấy xuất sắc, thành tích tốt, ngoại hình cũng sáng sủa. Trước mặt ba mẹ tôi, anh nắm tay tôi thật chặt, hứa sẽ đối xử tốt cả đời.

“Anh hùng không hỏi xuất thân”, bố tôi cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Tiền nhà, sửa sang, xe cộ, đám cưới tất cả đều do nhà tôi lo.

Chỉ cần tôi hạnh phúc là được.

“Cuối kỳ cưới à? Vậy để tớ làm mẹ đỡ đầu cho đứa bé nha~” Bạn tôi cười đùa.

Đang vui vẻ, cô ấy đột ngột chỉ tai nghe:

“Tống Hiểu Minh hình như chưa tắt mic, cậu nhắc anh ấy đi.”

Tôi chạy vội đến laptop.

Quả nhiên, trong tiếng giảng bài của trợ giảng còn xen lẫn tiếng anh ấy nghêu ngao hát và… tiếng nước chảy.

Trợ giảng nhắc nhở:

“…Bạn Tống Hiểu Minh, phiền bạn tắt mic nhé?”

Không có phản hồi, chắc điện thoại để chế độ im lặng rồi quăng đâu đó.

Tôi định gọi điện cho anh.

Không bắt máy.

Định gọi lần hai thì —

Tiếng động kỳ lạ vang lên.

Tay tôi cứng lại.

Bạn cùng phòng mặt tái mét.

Trợ giảng cũng im bặt.

Nhóm chat của lớp thì im lặng tuyệt đối, nhưng điện thoại bạn cùng phòng tôi bắt đầu rung liên hồi.

Mấy người thân trong lớp lập tức tạo một group riêng:

“Wtf, gì đang xảy ra thế này?”

“Ban ngày ban mặt mà sung ghê.”

“Chơi lớn ghê nhỉ.”

"Cậu thì biết gì chứ, người ta đều là vợ chồng sắp cưới rồi mà."

Ngay sau đó có người tag bạn tôi:

“Là bạn cùng phòng của Lâm Yên à? Đừng nói gì với cô ấy nhé.

Mất mặt quá, không ai chịu nổi đâu.”

Group cứ thế đông lên, vài phút sau đã có cả trăm người.

Bạn tôi ngồi chết trân nhìn tôi, không dám nói lời nào.

“Khoan đã, hình như…”

“Không phải Lâm Yên?!?!”

“Cái gì vậy trời???”

Âm thanh không đứng đắn kia vừa dứt, thì một giọng nữ ngọt lịm vang lên:

“Sao hả, em lợi hại hơn chị Yên đúng không?”

Giọng Tống Hiểu Minh trìu mến:

“Tất nhiên là em rồi.”

Group chat chết lặng.

Không ai ngờ tình huống lại rẽ hướng gắt như vậy.

Ai nấy đều nín thở nghe tiếp.

Trợ giảng là nghiên cứu sinh tiến sĩ, lớn hơn chúng tôi 2 tuổi, có quyền tắt lớp học ngay lập tức, nhưng chị ấy cũng… đứng hình luôn.

Tôi lạnh toát cả người, nhưng đầu óc vẫn hoạt động.

Tôi nhận ra ngay giọng của cô gái đó —

Mộ Nhuyễn Nhuyễn, em khóa dưới thân thiết nhất của tôi.

Lúc này, giọng cô ta lại vang lên nũng nịu:

“Rõ là thích em hơn, vậy mà vẫn ở bên chị ấy làm gì?”

Tống Hiểu Minh cười cười:

“Thế giờ em kiếm việc cho anh, lo hộ khẩu cho anh được không?”

Cô ta cười khúc khích:

“Không sao mà~ Dù anh cưới rồi tụi mình vẫn tiếp tục, em chẳng ngại gì cả.”

“Chỉ là anh cẩn thận chút nha, đừng để bị bắt quả tang.”

“Em không muốn xích mích với chị Yên đâu. Chị ấy đối xử với em tốt lắm, em vừa khóc kể mình chưa từng dùng túi hiệu, chị ấy đã hứa sinh nhật sẽ tặng một cái.”

Tống Hiểu Minh khẽ cười:

“Đúng là hiếm có ai ngu như cô ấy.”

“Vậy nên anh là người có phúc! Ôm trọn cơ hội, bớt phấn đấu mười mấy năm!”

Họ cười đùa thân mật.

Group chat tĩnh lặng như nghĩa địa.

Tôi hít sâu một hơi, rất sâu, như thể càng nhiều không khí tràn vào phổi thì tôi càng bình tĩnh hơn.

Tôi nhẹ nhàng nói với bạn mình:

“Thêm mình vào nhóm đó đi.”

Khi tên tôi xuất hiện trong group, cả nhóm im như thóc.

Một lúc sau, bạn thân tôi lên tiếng trước:

“Yên Yên, cậu ổn không?”

Bạn trai của cô ấy cũng lên tiếng:

“Bên ký túc nam tụi anh cũng thấy nó rác thật.”

Cả phòng ký túc bên đó đồng loạt chửi:

“Đợi Tống Hiểu Minh về, tụi tao phải đập nó một trận.”

“Thằng khốn, làm mất mặt cả cánh đàn ông tụi tao.”

Càng lúc group càng chửi dữ.

Tôi bình tĩnh gõ chữ:

“Chị trợ giảng, phiền chị tắt lớp học giúp ạ.”

Trợ giảng cũng đang trong group, vài giây sau lớp học được tắt.

Tôi nhắn tiếp:

“Cảm ơn mọi người.

Mình mong mọi người có thể coi như chưa biết chuyện này.”

Các chị em lập tức cuống lên:

“Yên Yên, đừng nói cậu định bỏ qua chuyện này đấy nhé?”

“Giờ mới là đính hôn thôi, tổn thất đã lớn rồi, cưới rồi thì còn thảm hơn nữa!”

“Đàn ông ngoại tình không chỉ có một lần đâu!”

Tôi ấn giữ nút thu âm, nhẹ giọng nói:

“Tớ sẽ không cưới anh ta.

Nhưng cũng chưa chia tay vội.

Mấy năm qua, những gì anh ta lừa từ tớ, tớ sẽ bắt anh ta trả lại từng đồng, từng thứ một.”
..

Ngày tôi bắt gặp Chu Cảnh Hành ngoại tình, cũng là lần mâu thuẫn lớn nhất giữa tôi và anh ta trong suốt 7 năm yêu nhau.A...
18/07/2025

Ngày tôi bắt gặp Chu Cảnh Hành ngoại tình, cũng là lần mâu thuẫn lớn nhất giữa tôi và anh ta trong suốt 7 năm yêu nhau.

Anh ta tuyên bố dừng chiếu bộ phim của tôi, tưởng tôi sẽ mềm mỏng nhún nhường.

Nhưng tôi lại thẳng thắn tuyên bố giải nghệ ngay tại buổi tiệc tối hôm đó.

Không muốn kết hôn với tôi à?

Dĩ nhiên là được.

Dù sao, tôi xưa nay làm việc chưa bao giờ để lại đường lui.

1.

Tối hôm đó, sau khi kết thúc một buổi xã giao, tôi mang theo canh giải rượu đã nấu sẵn đến quán bar nơi Chu Cảnh Hành đang ở.

Khi tay tôi chạm vào tay nắm cửa phòng bao, vẫn còn đang nghe điện thoại với quản lý.

Bên trong vang lên tiếng huyên náo, tôi cau mày, đưa tay đẩy cửa bước vào.

Cảnh tượng trong phòng hiện rõ trước mắt tôi: Chu Cảnh Hành đang ngồi trên sofa, ôm chặt một cô gái trong lòng.

Cô gái này tôi quen, là người mẫu trẻ đang nổi tiếng gần đây trong giới giải trí.

Cửa phòng có cách âm nên không ai phát hiện ra tôi đứng đó.

Tôi cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn về phía Chu Cảnh Hành.

Trong mắt anh ta tràn đầy ý cười, tay nâng cằm cô gái, nói nửa đùa nửa thật:

"Nói thật đấy, em có muốn anh cưới em không?"

Tiếng cười nũng nịu của cô gái khiến không khí càng thêm náo nhiệt.

Đúng lúc đó, có người vô tình ngẩng đầu lên và nhìn thấy tôi đứng ở cửa.

Điện thoại vẫn còn đang kết nối, quản lý vẫn đang lải nhải bên tai.

Còn tôi chỉ lặng im, nhìn về phía Chu Cảnh Hành.

2.

Tình yêu giữa tôi và Chu Cảnh Hành, ai ai cũng biết.

Bảy năm bên nhau, từ khi tôi chỉ là một sinh viên vô danh đến khi trở thành Ảnh hậu ba giải lớn,

từ một hot boy đạo diễn đầy nhiệt huyết trở thành đạo diễn thiên tài của giới điện ảnh.

Chúng tôi từng chứng kiến nhau trong những thời điểm tồi tệ nhất.

Tôi cũng từng tin rằng chúng tôi sẽ bên nhau mãi mãi.

Tôi xuất thân nghèo khó, cha mẹ đều là nông dân chất phác, họ luôn mong tôi sớm tìm được bến đỗ bình yên.

Khi còn mặn nồng, tôi từng nhiều lần ám chỉ chuyện kết hôn.

Lúc đó tôi vừa giành được giải Ảnh hậu nhờ bộ phim đầu tay, anh ta cũng đã là một đạo diễn có tiếng trong nghề.

Thế mà anh ta dắt tôi đi cắm trại cả ngày ở thảo nguyên.

Dưới bầu trời sao lấp lánh nơi đại mạc Tây Bắc, Chu Cảnh Hành ôm tôi, khàn giọng nói:

"Diêu Diêu, chúng ta đang trong thời kỳ sự nghiệp thăng hoa, không thể kết hôn được."

"Diêu Diêu, em hãy vì anh, nhẫn nhịn một chút được không?"

Anh ta biết tôi nhớ bầu trời quê nhà, nên mang tôi đi ngắm sao thay cho một lời cầu hôn.

Không thể kết hôn, tôi nhìn căn phòng bao trở nên tĩnh lặng đến lạnh người, khẽ cười giễu.

Bảy năm trời, tôi nói bao nhiêu lần muốn cưới, anh ta đều lấp liếm, viện cớ.

Giờ thì sao?

Hai chữ "kết hôn" mà tôi mơ ước bấy lâu, anh ta lại dễ dàng buông ra với người khác.

Thế này thì tính là gì?

3.

Người trong phòng ai nấy đều ngơ ngác.

Chu Cảnh Hành không mảy may bối rối, vẫy tay bảo cô gái rời đi, rồi chỉnh lại cà vạt, bước về phía tôi.

"Diêu Diêu, em đến rồi à?"

Anh ta làm như chẳng thấy vẻ mặt tôi lúc đó, tự nhiên ôm lấy eo tôi.

"Chị dâu à, chị đừng giận, anh Cảnh uống say rồi, bọn em chỉ đùa thôi mà."

Tôi không phản kháng, để mặc Chu Cảnh Hành kéo tôi ngồi xuống sofa.

Anh ta nhận lấy bát canh giải rượu trong tay tôi:

"Em mang cho anh hả? Diêu Diêu, cảm ơn em."

Tôi nhìn anh ta mở hộp, vẻ mặt thỏa mãn uống vài ngụm.

Tự dưng tôi thấy thật mệt mỏi.

"Chu Cảnh Hành, chúng ta…"

"Diêu Diêu!" Anh ta ngắt lời tôi, lại uống một hớp canh.

"Canh giải rượu ngon thật, anh thích lắm."

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, không biết từ khi nào mắt anh đã hoe đỏ.

Anh đưa tay nắm lấy tay tôi.

"Diêu Diêu, chúng ta kết hôn đi, được không?"

Tôi sững người một chút, không tin nổi mà nhìn anh.

Đảo mắt nhìn quanh, mọi người trong phòng mỗi người một biểu cảm.

Tôi lại nhìn vào mắt Chu Cảnh Hành, tối tăm như hố sâu không đáy, chẳng thấy chút chân thành nào.

Có lẽ… tôi đã đánh giá bản thân quá cao.

Chu Cảnh Hành, căn bản chưa từng thật lòng với tôi.

Tôi nhìn thẳng vào anh một lúc, rồi nhẹ nhàng gạt tay anh ra khỏi tay mình.

"Chúng ta chia tay đi."
..

Cháu trai đậu đại học với thành tích vượt ngoài mong đợi, mẹ nói muốn tổ chức tiệc mừng ở nhà hàng do tôi làm chủ.Sau kh...
17/07/2025

Cháu trai đậu đại học với thành tích vượt ngoài mong đợi, mẹ nói muốn tổ chức tiệc mừng ở nhà hàng do tôi làm chủ.

Sau khi bàn bạc với chồng, vợ chồng tôi quyết định chỉ lấy giá gốc.

Trong quá trình đặt thực đơn, tôi cũng đã xác nhận kỹ giá từng món ăn, rượu bia với chị dâu.

Nhưng đến khi tiệc mừng kết thúc suôn sẻ, mẹ lại chặn chị dâu đang rút ví:

“Vân Vân nó nói rồi, tiệc mừng cháu đậu đại học này là cô nó bao hết. Con đừng khách sáo.”

Tiếng thông báo “Khách hàng đã hủy thanh toán” vang lên như tiếng sét bên tai tôi.

Tôi không tin nổi, nghẹn họng:

“Anh chị có nhiều khách, đãi tận ba mươi bàn, mà anh cả lại sĩ diện, đặt toàn món tốt.

Chỉ tính giá gốc cũng phải một triệu rưỡi một bàn, ba mươi bàn là bốn mươi lăm triệu rồi.”

“Nhà em làm ăn buôn bán, không cần kiếm lời của anh chị, nhưng ít nhất cũng không thể lỗ vốn chứ?”

1.

Mẹ giục chị dâu đưa cháu đi đá bóng.

Rồi quay lại bịt miệng tôi thật chặt, đến khi chị dâu và cháu đi khuất mới buông tay, ngồi sụp xuống khóc:

“Mẹ biết lần này con chịu uất ức rồi… nhưng mẹ phải làm sao bây giờ? Con cũng biết tính chị dâu con, ngày nào cũng xỉa xói trong nhà.

Nào là ‘cô ruột người ta tặng cháu combo Apple’, nào là ‘cô người ta dẫn cháu đi du lịch châu Âu’.

Ngày nào cũng gây chuyện, mẹ bị bà ấy làm phiền đến phát điên.”

“Mẹ không nỡ nhìn anh con tan làm về còn phải hứng cơn cáu giận của vợ, con cũng không nỡ mà, đúng không?”

Tôi nhìn mẹ ngồi ôm mặt khóc thảm thiết, chỉ thấy… buồn cười đến tê tái.

“Mẹ chỉ biết nghĩ cho anh con, vậy còn con thì sao?”

Mẹ khựng lại, khóe mắt ươn ướt:

“Sao là sao? Đừng tưởng mẹ không biết, hè năm nay tiệc mừng học sinh đỗ đại học ở nhà hàng con xếp kín từ tháng Bảy tới tận cuối tháng Tám.

Hai tháng này không lẽ không kiếm nổi bốn, năm chục triệu? Bao cháu mình một bữa tiệc thì làm sao?”

Tôi nghe xong mà lửa giận bốc ngược lên tận đỉnh đầu:

“Chính vì lịch kín, con mới phải dành hẳn một ngày không nhận khách để đãi cháu!

Hơn nữa, con đã nói rõ ngay từ đầu, tất cả đều tính giá gốc, không lời một đồng!

Mẹ lấy gì ra mà nói không cho tính tiền?”

Mẹ lập tức đứng bật dậy, đập tay mắng tôi:

“Tôi đáng ch .t! Tôi vô liêm sỉ! Tôi đi chiếm tiện nghi của con gái ruột tôi!

Còn người ta, như bà Thúy bạn tôi kìa cháu thi đậu, bà ấy móc ngay 30 triệu làm quà.

Còn mày thì sao? Một cái điện thoại iPhone cùi!”

“Vì cái này mà chị dâu mày mỗi ngày đều làm loạn, gào khóc cả đêm!

Vân Vân à, con cũng lớn rồi, cũng nên biết nghĩ cho bố mẹ một chút!

Nếu không phải vì chị dâu con quá chua ngoa, mẹ đời nào làm thế với con?!”

Nghe thì có vẻ mẹ bị ép đến đường cùng.

Tôi là con, vì đại cục hòa thuận nên nhẫn nhịn cũng phải?

Nhưng tôi không chỉ là con gái họ Lâm, tôi còn là con dâu nhà họ Trình,

Tôi có chồng, có con, tôi cũng có gia đình riêng để gánh vác.

Tôi hít một hơi sâu:

“Mẹ nói, miễn tiền tiệc cho chị dâu là vì muốn vợ chồng anh cả hòa thuận?”

Mẹ tưởng tôi xuôi rồi, lập tức nở nụ cười:

“Đúng đấy. Mẹ đâu muốn lợi dụng con. Nhưng chị dâu con khó chiều, mẹ cũng bất đắc dĩ.”

Tôi bỗng cười nhạt:

“Vậy mẹ sợ chị dâu làm loạn ảnh hưởng vợ chồng anh cả, mẹ không sợ chồng con giận, ảnh hưởng tới hôn nhân của con à?”

Mẹ vẫn nói như đúng rồi:

“Thằng Thành yêu con thế, ai chẳng biết? Hồi con lấy chồng, không mang sính lễ về nhà, nó cũng không nói gì.

Mỗi lần con về giúp mẹ mùa gặt, nó đều xắn tay vào làm cùng, không kêu nửa lời.

Lần cháu mổ ruột thừa, con móc ngay 100 triệu lo viện phí, nó cũng không càm ràm.

Chỉ bốn năm chục triệu tiền cỗ thôi, nó mà chấp nhặt gì?”

Tôi nghe mà ruột gan như bị x//é to/ạc ra.

“Cho nên vì anh ấy đối tốt với con, con liền phải ‘hy sinh’ làm con dâu tốt, làm ‘chị gái quốc dân’, làm ‘dì vàng’, đúng không?”

Mẹ tôi tức đến run cả môi, răng va vào nhau:

“Cái gì mà chị gái quốc dân với dì vàng?

Người một nhà, giúp đỡ nhau là lẽ thường, vào miệng mày sao lại khó nghe vậy?”

À, thì ra bà cũng biết khó nghe.

Tôi chỉ tay về phía camera giám sát trong quầy:

“Biết khó nghe thì đừng làm chuyện khó coi!

Vừa rồi mẹ ngăn chị dâu không cho trả tiền, camera ghi lại hết đấy!”

“Mẹ có hai lựa chọn:

Một là gọi anh cả hoặc chị dâu quay lại thanh toán.

Hai là mẹ tự bỏ tiền ra bù.

Còn không, con có đủ cách khiến cái chuyện hôm nay không yên được đâu!”

Mẹ tôi giơ hai tay lên trời, nghẹn giọng:

“Mẹ nói lỡ miệng rồi, giờ sao dám gọi chị dâu con quay lại nữa chứ?

Hay là con cứ đem cái thân già này của mẹ ra mà b/á//n đi, xem có đủ trả tiền cỗ cho con không?!”
..

Hôm đó bạn trai về nước, cùng tôi đi mua quần áo.Cô nhân viên bán hàng vẫn luôn nhiệt tình và khéo léo lại bỏ qua mấy mẫ...
17/07/2025

Hôm đó bạn trai về nước, cùng tôi đi mua quần áo.

Cô nhân viên bán hàng vẫn luôn nhiệt tình và khéo léo lại bỏ qua mấy mẫu mới nhất, chọn cho tôi một màu vừa quê vừa kém sang.

Cô ta cười nói với tôi:

“Cô Thẩm dạo này béo lên nhiều đấy, đang mang thai thì mặc mẫu này là hợp nhất rồi.”

Tôi hơi ngẩn ra, rõ ràng tuần trước chúng tôi còn trò chuyện, tôi đã nói là bạn trai tôi đi công tác nửa năm rồi cơ mà?

Thấy tôi không đáp lời, một lát sau cô ta bất ngờ che miệng cười:

“Cô Thẩm, lần này đi cùng cô cũng là tình nhân nhỏ tuổi à?”

“Còn trẻ thì đừng buông thả quá nhé.”

1.

Tôi và Tống Kỳ hẹn nhau đi mua đồ ngay khi anh ấy về nước sau nửa năm nghiên cứu học tập ở nước ngoài.

Anh ấy nhận lấy túi xách từ tay tôi, cưng chiều nói:

“Được rồi được rồi, vợ thích gì anh đều mua, ai bảo anh là thằng ăn bám cơ chứ?”

Tôi bật cười, đánh nhẹ lên ngực anh một cái:

“Nói bậy, giáo sư Tống là bộ mặt của em đó!”

Không phải tôi nói quá, Tống Kỳ cao mét tám lăm, sống mũi cao, đeo kính gọng vàng, nhìn kiểu gì cũng là nam thần cấm dục học thuật tiêu chuẩn.

Khí chất cao cấp, dáng người lại chuẩn, anh ấy hoàn toàn xứng đáng là vị hôn phu của tôi.

Bố mẹ tôi là doanh nhân gốc Chiết Giang, trong tay nắm giữ tài sản hàng chục tỷ.

Tôi lại là con gái duy nhất của ba đời độc đinh, nên rất cần một người đàn ông “có thể mang ra ngoài” đi cùng.

“Tối nay em có tiệc xã giao quan trọng, mình đi mua bộ đồ mới đi.”

“Nghe bảo hãng Lộc vừa lên bộ sưu tập mới, hôm qua chị nhân viên có gửi ảnh cho em xem, em thích mấy mẫu lắm.”

“Ban đầu định gọi họ mang đồ đến tận nhà cho em thử, nhưng anh vừa về, mình đến cửa hàng luôn nhé. Vài hôm trước Cartier cũng có mẫu trâm cài mới, lát mình xem thử, anh thích mẫu nào em mua tặng anh.”

Tống Kỳ nhận lấy túi của tôi, hôn lên tóc tôi, cười dịu dàng:

“Chỉ cần là vợ chọn, anh thích hết.”

Đến cửa hàng Lộc, Tống Kỳ chủ động đưa thẻ đen yêu cầu dịch vụ bao trọn cửa hàng.

Trước đây tôi đi một mình chẳng bao giờ khoa trương vậy, nhưng hôm nay thời gian gấp, nghe theo anh ấy cũng được.

Chị nhân viên trước giờ vẫn phụ trách phục vụ tôi bước đến, nhưng lần này lại đi thẳng tới chỗ Tống Kỳ.

Cô ta cúi người chào anh ấy, tự giới thiệu:

“Chào anh, em là Du Quả.”

“Cửa hàng vừa nhập nhiều mẫu mới, anh có muốn em giúp thử vài mẫu không?”

Tống Kỳ hơi nhíu mày, lẩm bẩm nhỏ:

“Du Quả? Sao cái tên này nghe quen vậy ta?”

Du Quả nghe vậy, ánh mắt chợt sáng lên.

Nhưng Tống Kỳ không nói gì thêm.

“Chọn giúp tôi vài chiếc sơ mi nhé.”

Tôi nhìn thấy thần sắc Du Quả lại thoáng trầm xuống.

2.

Cô ta lấy thước dây mềm ra, áp lên người Tống Kỳ, tay đo đo ướm ướm ngay phần cơ ngực.

Ánh mắt đó chẳng giống đang đo đạc gì cả, mà cứ như đang hành hương chiêm bái vậy.

Lúc trước đo số cho tôi, cô ta đâu có như bây giờ, gần như dính chặt cả người lên người Tống Kỳ rồi.

Hơn nữa, phần ngực còn luôn “vô tình” chạm nhẹ vào lưng Tống Kỳ nữa chứ.

Tống Kỳ dường như hoàn toàn không nhận ra sự bất thường của cô nhân viên bán hàng kia.

Nhìn bàn tay của một người phụ nữ xa lạ cứ loay hoay đo đạc trên người vị hôn phu của mình, tôi bắt đầu thấy khó chịu.

Tôi hơi cau mày, trước đây sao tôi lại không nhận ra cô nhân viên này lại vô duyên đến vậy chứ?

Tôi chủ động phá vỡ bầu không khí gượng gạo, quay sang nói với Du Quả:

"Chị chọn cho em trước đi. Số đo của chồng sắp cưới em, em nắm rõ lắm. Lát nữa em tự chọn cho anh ấy là được."

Cô nhân viên vốn luôn cung kính với tôi bấy lâu nay, giờ lại trắng trợn lườm tôi một cái.

Cô ta tiện tay vứt cái thước dây lên bàn, đáp một tiếng “ừm” đầy miễn cưỡng.

Rồi cô ta chẳng thèm nhìn mấy mẫu mới được trưng ngay đằng trước, mà đi một vòng ra phía sau, moi trong góc ra một chiếc váy xám xịt, làm bộ làm tịch đưa cho tôi. Tôi không buồn đưa tay ra nhận.

Nếu tôi nhớ không lầm thì cái váy trong tay cô ta là mẫu từ… năm kia rồi.

Mặc váy cũ đi tiệc tối? Người ta không biết lại tưởng nhà tôi sắp đứt quỹ tiền mặt ấy chứ.

Tôi lên tiếng:

"Trước đây cô chẳng bảo vừa mới có lô hàng mới về sao? Giờ lại mang cái đồ cũ mèm này ra, là định để tôi mặc cho quê mặt à?"

Du Quả không ngờ tôi lại hỏi thẳng như vậy, ban đầu còn rón rén liếc nhìn Tống Kỳ, thấy anh không phản ứng gì thì mới giả vờ yếu đuối.

"Cô Thẩm, cô đừng giận mà. Tôi đâu có ý gì đâu."

"Tôi chỉ nghĩ, nếu cô đang mang thai thì mặc mẫu váy này sẽ thấy dễ chịu hơn thôi..."

Tôi cạn lời, trong đầu như có một bầy dấu chấm hỏi bay loạn xạ.

Tôi lập tức phản bác:

"Mang thai? Cô nói ai mang thai hả?"
..

Chị gái tôi vì muốn được ăn thịt mà lấy con trai trưởng thôn, còn tôi gả cho một anh trí thức nghèo mới chuyển về làng.A...
17/07/2025

Chị gái tôi vì muốn được ăn thịt mà lấy con trai trưởng thôn, còn tôi gả cho một anh trí thức nghèo mới chuyển về làng.

Ai ngờ hôm chị cưới, Tô An Quốc đã rời làng đi buôn, rồi biệt tăm luôn không trở lại.

Còn tôi thì theo Tống Minh Khiêm – người cùng đỗ đại học – trở lại thành phố, trở thành vợ của anh, khiến dân làng ai cũng ngưỡng mộ gọi là bà Tống.

Chị tôi thì sống như góa phụ, bị bắt gặp lén lút qua lại với đàn ông khác.

Trưởng thôn đuổi chị về nhà, ba – người luôn xem trọng thể diện – đánh chị một trận rồi tống cổ ra khỏi cửa, tuyên bố từ mặt, không còn đứa con gái này nữa.

Tết năm đó, khi tôi về quê, chị chặn xe tôi, van xin tôi đưa chị về.
Không ngờ trên xe, chị bất ngờ giành tay lái khiến tôi và xe l/a/o xuống vực.

Khi mở mắt ra, chị đang lăn lộn dưới đất, vừa khóc vừa gào đòi đổi chỗ để cưới thay tôi.

Lúc đó tôi đã hiểu, chị cũng quay về rồi.

Chỉ tiếc là chị không biết, làm bà Tống đâu phải dễ.

Tôi lập tức đăng ký thi đại học.

Lần này tôi sẽ liều ch.t mà học, phải tự mình đỗ vào đại học!

1

“Tao đã nhận sính lễ của trưởng thôn rồi, giờ mày nói không gả nữa, vậy mặt mũi tao để đâu?”

Lúc bà mối đến dạm hỏi, nghe nói là con trai trưởng thôn, chị tôi – Tô Minh Hoa – lập tức gật đầu đồng ý.

Ai mà không biết nhà trưởng thôn là gia đình có điều kiện nhất làng Tô?

Người ta một tháng mới được ăn thịt một lần, còn nhà trưởng thôn ngày nào cũng có trứng, cách vài hôm lại có thịt kho.

“Để em gái gả qua đó là được, con chỉ muốn lấy Tống Minh Khiêm!” Minh Hoa như hồi nhỏ tranh ăn tranh mặc với tôi, nằm lăn ra đất ăn vạ.

Ba mẹ tôi quả nhiên mềm lòng, mẹ vội vàng kéo chị dậy: “Đất lạnh thế, không sợ bị cảm à?”

Nói rồi bà quay sang nhìn tôi, chẳng hỏi han gì, chỉ bảo với ba: “Minh Hoa nói cũng đúng, lúc trước trưởng thôn đâu có nói nhất định phải là nó, con bé gả qua đó cũng vậy thôi.”

Trưởng thôn đã tặng một con bò cùng mấy chục cân lương thực, ba không muốn bỏ qua mối hôn sự này, cũng sợ đắc tội với ông ta.

Ông gằn giọng: “Tri Hoa.”

“Con nghe theo ba mẹ.” Tôi ngoan ngoãn đáp, như bao lần khác.

Nhưng trong lòng đã âm thầm tính toán – còn đúng một trăm ngày nữa là tới kỳ thi đại học mùa hè, tôi phải tranh thủ ôn tập.

Năm ngoái vừa mới khôi phục kỳ thi đại học, mọi thứ quá gấp gáp, đợt thi mùa đông vừa rồi chẳng có ai trong đội trí thức trẻ của làng tôi đậu cả.

Lần này, kỳ thi mùa hè sẽ chính thức và bài bản hơn.

Ba đã sớm sắp xếp cho tôi gặp mặt Tống Minh Khiêm.

Ông muốn hưởng ứng chính sách, khuyến khích con cái kết hôn với trí thức trẻ về quê, giúp họ yên tâm gắn bó với nông thôn.

Ban đầu ba định để Minh Hoa đi, nhưng cuộc sống của trí thức trẻ quá cực khổ, chị không chịu, vậy là tôi phải thay thế.

Minh Hoa nhìn tôi với ánh mắt đắc ý: “Nhà trưởng thôn tốt thế, em qua đó hưởng phúc, có gì mà không thích?”

Ba sợ đêm dài lắm mộng, tối đó liền đến đội trí thức trẻ bàn chuyện cưới xin, quyết định ba ngày sau sẽ tổ chức, bày vài mâm cỗ là xong.

Mẹ lấy chiếc rương gỗ đàn hương duy nhất trong nhà làm của hồi môn cho chị.

Hôm Minh Hoa cưới, tôi theo mọi người đến đội trí thức trẻ uống rượu mừng, lần nữa gặp lại Tống Minh Khiêm.

Nhìn hắn, tôi không khỏi nhớ về kiếp trước.

Sau khi lấy hắn, tôi mới nhận ra – hắn yếu ớt, chẳng giỏi làm việc đồng áng, đã chậm còn vụng.

Để hắn có thời gian học hành, tôi không chỉ giặt giũ nấu cơm cho hắn mỗi ngày mà còn gánh vác công điểm.

Mùa hè thì đứng dưới nắng chang chang nhổ cỏ, gặt lúa.

Mùa đông thì gió lạnh cắt da vẫn phải đào đất trồng rau.

Tay tôi đầy vết thương và vết nứt nẻ.

Vai bị đòn gánh mài đến trầy hai lớp da, dính vào áo còn in cả vết máu.

Tôi chỉ có thể đến trạm xá bôi chút thuốc rồi tiếp tục làm.

Lương thực chia cho trí thức trẻ quá ít, chỉ có chút bột ngô thô và rau dại.

Chỗ thịt và trứng tôi đổi công điểm lấy được đều để dành cho hắn.

Còn tôi chỉ có thể uống cháo bắp loãng cầm hơi.

Khi ấy, tôi một lòng mong hắn thi đậu đại học, chịu khổ đến mấy cũng cam tâm, chỉ cần vài lời dỗ dành là quên hết cực nhọc.

Kết quả, sau khi về thành phố, hắn nói muốn ở ký túc xá để tiện học hành, một tháng gặp tôi chưa được một hai lần.

Hắn bỏ tôi lại nhà ba mẹ hắn, để tôi chịu đựng sự coi thường của họ, bị họ sai bảo như người hầu.

Tôi không muốn ăn bám, bèn ra ngoài làm công, kiếm được tiền rồi họ mới thay đổi thái độ.

Một lần, tôi lấy hết can đảm đến trường thăm hắn, mang theo ít đồ.

Nhưng tôi lại thấy hắn tay trong tay với một cô gái, vừa đi dạo vừa trò chuyện vui vẻ trên sân trường.

Tôi nhận ra cô ta, bởi ảnh cô ta luôn kẹp trong sách của hắn.

Chị yêu quý, không biết chị có chịu nổi cuộc sống này không?

Dân làng đều đi uống rượu cả, mẹ bảo tôi ở lại nói chuyện với chị.

Chị mặc chiếc áo sơ mi vải bông đỏ, ngồi trong căn phòng tồi tàn chỉ đủ đặt một cái giường gỗ nhỏ và một cái tủ.

Ký túc xá của đội trí thức trẻ không đủ chỗ, phòng tân hôn của chị là nhà thuê của một người dân trong làng.

Chỉ có một gian nhà cũ kỹ này, trời mưa còn dột, muốn đi vệ sinh cũng phải đi bộ hơn chục phút.

Kiếp trước tôi đã sống ở đây, mỗi lần trời mưa, nước dột khắp nơi, phải dùng chén bát, thau chậu để hứng.

Tống Minh Khiêm chẳng biết sửa nhà, cũng không cho tôi nhờ ai giúp.

Minh Hoa nhìn căn phòng đầy ghét bỏ, phòng chị ở nhà còn rộng hơn thế này nhiều.

Nhưng khi nhìn thấy tủ sách ở đầu giường, gương mặt chị lại hiện lên nụ cười đắc ý.

“Tô Tri Hoa, mày chỉ xứng đáng ở lại nơi khỉ ho cò gáy này cả đời.

Tao sắp thành người thành phố, được ăn ngon mặc đẹp rồi.”

2

Tôi giả vờ như không hiểu: “Chị ơi, anh rể sắp được về thành phố hả?

Em chưa nghe chính sách nào nói được về lại mà.”

Thấy tôi cái gì cũng không biết, chị vênh mặt lên, vẻ đắc ý khỏi nói: “Em biết gì chứ, sắp tới khôi phục thi đại học rồi, đến lúc đó anh ấy thi đậu là được về thành phố ở nhà lớn, lái xe con.”

“Vậy à, nghe mà ghen tị ghê.”

Tống Minh Khiêm lần này thật sự đậu được sao?

Tôi nhìn cánh cửa chị vừa khép lại, khẽ cười.

Đến ngày tôi cưới, "tam chuyển nhất hưởng"* được khiêng chỉnh tề vào nhà.

*Ba đồ chuyển động và 1 đồ phát ra âm thanh, ám chỉ của hồi môn có giá trị thời đó: xe đạp, đồng hồ đeo tay, máy khâu và radio.

Tất nhiên không phải nhà tôi chuẩn bị, mà là trưởng thôn đem tới sẵn, coi như sính lễ đem theo khi rước dâu.

Cỗ cưới bày đến mười bàn, không phải chỉ có hoa quả đậu phộng, mà là cơm nóng canh sốt hẳn hoi.

Ba mẹ tôi còn tặng trứng gà đỏ cho từng nhà trong làng, ai nấy khen lấy khen để, ba tôi được dịp nở mày nở mặt.

Giữa đám rước dâu ồn ào, tôi cuối cùng cũng thấy Tô An Quốc với gương mặt lạnh như băng.

Hắn hoàn toàn khác Tống Minh Khiêm.

Tống Minh Khiêm thì thư sinh, người gầy nhỏ.

Còn Tô An Quốc thì cao to, nước da rám nắng, nét mặt sắc sảo rõ ràng.

Cả người đầy cơ bắp, trông như chỉ một cú đấm là đủ tiễn tôi về chầu trời.

Tôi hơi sợ hắn, vì từng tận mắt thấy hắn đánh chết một con chó sói vì nó định cắn hắn.

Tôi cứng đờ người uống hết chén rượu giao bôi.

“Anh An Quốc hôn một cái đi!”

“Cô dâu xinh thế này, anh lời to rồi đấy!” … Tôi bị chọc đến đỏ bừng mặt, nhưng rồi trong phòng nhanh chóng im lặng trở lại.

Đám trai làng ồn ào bị ánh mắt sắc lạnh của hắn dọa sợ, rút sạch.

Trong làng không ai là không sợ Tô An Quốc, không ai dám quậy phá đêm tân hôn của hắn.

“Tôi muốn rời làng Tô, ra ngoài làm ăn, em có muốn đi cùng không?” Đôi mắt đen thẫm của hắn nhìn chằm chằm vào tôi.

Tô An Quốc vốn không muốn cưới vợ lúc này.

Từ khi thấy một người thu mua ve chai ghé làng, hắn đã nảy ra ý định ra ngoài làm ăn.

Ai ngờ vừa nói ra, ba mẹ hắn sợ chết khiếp.

“Con muốn buôn lậu à?!

Không được đi!

Nếu bước chân ra khỏi làng Tô, coi như nhà này không có đứa con trai nào tên Tô An Quốc nữa!”

Làng nhỏ, khép kín, chưa kịp đón gió đổi mới từ bên ngoài.

Với họ, chỉ có làm ruộng mới là chính đáng, còn ai muốn ra ngoài làm ăn đều là bị ma quỷ dụ dỗ, sẽ bị dân làng chửi sau lưng.

Là con một, từ nhỏ đã được cưng chiều, ai ngờ lần này bị nhốt chặt trong nhà.

Họ còn nhanh chóng mời bà mối đến dạm hỏi, dùng hôn nhân để trói buộc hắn lại.

Tôi biết chỉ cần tôi nói không đi, ngày mai hắn sẽ lập tức bỏ đi một mình.

“Không đi.”

Tôi vẫn không đi.

Chưa có ngày nào phải lo cơm áo, việc nhẹ lương cao, ai mà chê?

Adresse

Paris

Site Web

Notifications

Soyez le premier à savoir et laissez-nous vous envoyer un courriel lorsque Mộng Hải Đường publie des nouvelles et des promotions. Votre adresse e-mail ne sera pas utilisée à d'autres fins, et vous pouvez vous désabonner à tout moment.

Partager