Mộng Hải Đường

  • Home
  • Mộng Hải Đường

Mộng Hải Đường hello mọi người

[FULL] “Đơn ly hôn tôi ký rồi, nhà thuộc về anh, tiền tiết kiệm cũng thuộc về anh.” Tôi đập tờ thỏa thuận ly hôn xuống b...
01/12/2025

[FULL] “Đơn ly hôn tôi ký rồi, nhà thuộc về anh, tiền tiết kiệm cũng thuộc về anh.” Tôi đập tờ thỏa thuận ly hôn xuống bàn, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện với vẻ mặt choáng váng.

Tống Chí Viễn, đường đường là thủ trưởng quân khu, lúc này lại như kẻ ngốc, ngây dại ngồi đó.

“Lâm Uyển Thu, em…” “Đừng nói nữa, ngày mai Tô Nhã Cầm sẽ đến, hai người cứ sống cho tốt đi.” Tôi xoay người rời đi, không nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn sụp đổ phía sau của anh ta.

Trọng sinh một đời, lần này tôi sẽ không làm người đàn bà ngu ngốc chỉ biết chịu đựng nữa!

1 Tôi tên là Lâm Uyển Thu, năm nay hai mươi bốn tuổi, là vợ của thủ trưởng quân khu Tống Chí Viễn.

Không, phải nói là vợ cũ mới đúng.

Chỉ nửa giờ trước, tôi tự tay ký vào thỏa thuận ly hôn, chấm dứt cuộc hôn nhân kéo dài sáu năm này.

Nhìn gương mặt Tống Chí Viễn vì sốc mà vặn vẹo, trong lòng tôi dâng lên một sự khoái trá khó tả.

“Lâm Uyển Thu, em điên rồi sao?” Tống Chí Viễn bất ngờ bật dậy, bóng dáng cao lớn trong ánh đèn vàng càng thêm nặng nề, “Anh chỉ nói là ly hôn giả, sao em có thể coi là thật?” Tôi bật cười lạnh, vừa thu dọn đồ đạc trên bàn.

Ly hôn giả?

Kiếp trước tôi chính là tin câu nói này của anh ta, ngoan ngoãn ký tên, dọn hộ khẩu ra ngoài, nhường lại căn nhà cho anh ta và Tô Nhã Cầm.

Kết quả thì sao?

Tô Nhã Cầm ở lại suốt hai mươi năm, còn tôi thật sự trở thành kẻ bị bỏ rơi, cô độc đến hết đời.

“Tống Chí Viễn, anh nói là ly hôn giả, vậy tôi hỏi anh, khi nào Tô Nhã Cầm đi?” Tôi xoay người, nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Câu hỏi này, kiếp trước tôi đã hỏi vô số lần, và lần nào cũng chỉ nhận về sự qua loa.

Quả nhiên, ánh mắt Tống Chí Viễn thoáng chần chừ: “Cô ấy… cô ấy sức khỏe không tốt, cần tĩnh dưỡng.” “Tĩnh dưỡng hai mươi năm ư?” “Em nói bậy gì thế?” Sắc mặt anh ta trầm xuống, “Uyển Thu, hôm nay em sao vậy?

Trước đây em đâu phải vẫn rất thấu hiểu sao?” Đúng vậy, kiếp trước tôi đã quá “thấu hiểu”.

Thấu hiểu đến mức nhường căn nhà hôn nhân.

Thấu hiểu đến mức dọn vào căn hộ tồi tàn.

Thấu hiểu đến mức phải nhìn chồng mình tay trong tay với một người phụ nữ khác.

Nhưng đó là Lâm Uyển Thu của kiếp trước.

Kiếp này, tôi không muốn làm kẻ mù quáng hy sinh nữa.

“Thấu hiểu thế là đủ rồi.” Tôi nhét giấy chứng nhận ly hôn vào túi, “Từ hôm nay, chúng ta không còn liên quan.

Tô Nhã Cầm muốn ở bao lâu thì ở, dù sao căn nhà này giờ là của cô ta.” Nói xong, tôi kéo vali đi thẳng.

“Lâm Uyển Thu!” Tống Chí Viễn sải bước đuổi theo, nắm chặt cổ tay tôi, “Em không thể đi!

Còn các con thì sao?

Tiểu Quân và Tiểu Hoa vẫn còn nhỏ!” Bị anh ta siết đau, tôi vùng ra: “Con sẽ theo tôi.” “Không được!” Giọng anh ta gần như gào lên, “Một người phụ nữ như em, mang theo hai đứa trẻ thì sống kiểu gì?

Em không có việc làm, không có thu nhập, lấy gì nuôi chúng?” Câu này, kiếp trước tôi cũng từng nghe qua.

Lúc đó tôi thật sự bị thuyết phục, cam tâm tình nguyện để lại con, ra đi tay trắng.

Kết quả là, trong tay Tô Nhã Cầm chăm sóc, Tiểu Quân mới mười hai tuổi đã bỏ học, Tiểu Hoa mười bốn tuổi bị đưa đi lao động nơi xa, vĩnh viễn không quay về.

Còn tôi, đến chết cũng không gặp lại con lần nào.

Kiếp này, tôi tuyệt đối sẽ không lặp lại sai lầm ấy!

“Anh yên tâm, tôi có cách.” Tôi hất tay anh ta ra, giọng điệu bình tĩnh đến chính tôi cũng thấy xa lạ, “Ngày mai tôi sẽ đưa các con đi.

Từ nay, đường ai nấy bước.” Tống Chí Viễn sững người.

Có lẽ anh ta chưa từng nghĩ, người vợ vốn mềm yếu lại có thể dứt khoát đến vậy.

“Uyển Thu…” Giọng anh ta bỗng trở nên trầm thấp, mang theo chút hoảng loạn khó nhận ra, “Em có hiểu lầm gì không?

Giữa anh và Tô Nhã Cầm thật sự không có gì, cô ấy chỉ… chỉ cần người chăm sóc thôi.” “Cần anh chăm sóc?” Tôi bật cười, “Tống Chí Viễn, anh là thủ trưởng quân khu chứ không phải bảo mẫu.

Còn nếu sức khỏe cô ta không tốt, sao không vào bệnh viện?

Tại sao phải ở nhà chúng ta?” Câu hỏi này khiến anh ta cứng họng.

Mấp máy môi, nhưng không thốt ra được lời nào.

Tôi không buồn nhìn lại, trực tiếp đẩy cửa đi ra ngoài.

Ngoài sân, Tô Nhã Cầm đang ngồi trên ghế mây đọc sách.

Ánh trăng rải xuống, đúng là toát lên vẻ dịu dàng thanh nhã.

Nghe thấy động tĩnh, cô ta ngẩng đầu, nhìn thấy vali trong tay tôi, trong mắt lóe lên một tia đắc ý.

“Uyển Thu, định đi xa à?” Giọng nói mềm mại khiến người ta rùng mình.

Kiếp trước, tôi từng bị dáng vẻ này lừa gạt, luôn cho rằng cô ta là người hiền lành đơn thuần.

Nhưng giờ thì khác, cô ta còn thâm hiểm hơn bất kỳ ai.

“Tô Nhã Cầm, từ mai nơi này chính là nhà của cô.” Tôi dừng bước, nhìn gương mặt giả tạo ấy, “Hy vọng cô có thể chăm sóc thật tốt cái nhà này.” Cô ta rõ ràng không ngờ tôi lại nói thẳng như vậy, sắc mặt cứng lại: “Uyển Thu, ý của chị là gì?” “Ý bề mặt thôi.” Tôi cười nhạt, “Tôi và Tống Chí Viễn đã ly hôn.

Sau này, đây là thiên hạ của hai người.” Nói rồi, tôi không quay đầu, thẳng bước ra cổng.

Sau lưng, vang lên tiếng chân gấp gáp cùng tiếng hô lo lắng của Tống Chí Viễn: “Lâm Uyển Thu!

Em đứng lại cho anh!” Nhưng tôi không dừng.

Đời này, tôi sẽ không vì bất kỳ ai mà làm khổ chính mình nữa.

Khoảnh khắc bước qua cánh cổng, tôi hít sâu một hơi.
--------------------------
Xem fu͏͏l͏͏l͏͏ ở comment mn nhé 😍
RSNZLCLVLP

FuII---Ngày phát hiện có th/ ai, tôi bị Phương Tư Thần ruồng bỏ.Anh ta quẳng cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, lạnh giọng n...
01/12/2025

FuII---Ngày phát hiện có th/ ai, tôi bị Phương Tư Thần ruồng bỏ.

Anh ta quẳng cho tôi một tấm thẻ ngân hàng, lạnh giọng nói:

“Trong này có ba triệu, cầm lấy rồi đi đi.”

Tôi nhận lấy, khẽ bĩu môi:

“Ít vậy sao?”

Trong lòng nghĩ, số tiền này còn chẳng đủ nuôi con đến năm tuổi.

Nghe thế, bàn tay đang cầm hộp thuốc lá của anh ta khựng lại, rồi bổ sung:

“Vài hôm nữa, tôi sẽ chuyển thêm hai triệu vào.”

Tôi biết đủ, cười tít mắt thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Một tháng sau, tôi lái chiếc BMW đi ngang qua trung tâm thương mại hàng hiệu.

Không ngờ lại bắt gặp Phương Tư Thần mặc đồng phục shipper, đang giao đồ ăn.

“Đại ca, anh làm gì thế? Quay show thực tế à?”

Tôi chẳng sợ anh ta ngại, thẳng thừng tiến lên hỏi.

Phương Tư Thần quét mắt nhìn tôi từ đầu đến chân, thở dài:

“Thật ra, một tháng trước tôi đã phá sản.”

“Tôi nuôi không nổi em nữa, sợ em chê, nên mới đuổi em đi.”

Tôi chớp mắt, mặt đầy bối rối:

“Thế còn bạch nguyệt quang của anh thì sao?”

Phương Tư Thần nói:

“Cô ấy quay lại tìm tôi, không chê tôi nghèo, sẵn lòng cùng tôi chịu khổ, giúp tôi làm lại từ đầu.”

Nghe xong, tôi lập tức đeo kính râm, giọng nhẹ nhàng:

“Chúc hai người bách niên giai lão, trăm năm hạnh phúc.”

Nói xong, tôi chui vào xe, nhanh như chớp rồ ga rời đi.

Bỏ lại Phương Tư Thần, đội mũ bảo hiểm shipper, ngơ ngác đứng giữa gió.

Cả đời này, tôi sợ nhất ba chuyện:

Một là, không có tiền.

Hai là, không có mạng.

Ba là, có mạng mà không có tiền.

Trên đường, tôi lái xe ép ga lên 70km/h.

Vậy mà Phương Tư Thần cưỡi cái xe điện con con, vẫn có thể đuổi kịp tôi.

“Tên kia, anh làm gì vậy? Đừng nói là muốn đòi lại tiền nhé!”

Anh ta bám theo suốt một đoạn đường, bất đắc dĩ tôi phải tấp xe vào lề, hạ kính xe xuống, lạnh giọng hỏi.

“Em đừng hiểu lầm.”

Gương mặt điển trai dưới mũ bảo hiểm của Phương Tư Thần lấm tấm mồ hôi, trong ánh mắt còn mang chút thăm dò.

“Anh chỉ muốn hỏi, em… tiền còn đủ xài không?”

Tôi lúc này mới thu lại ánh mắt cảnh giác, nhàn nhạt đáp:

“Tạm đủ thôi.”

Đi cùng anh hai năm, Phương Tư Thần lúc nào cũng rộng tay chi tiêu cho tôi.

Trước kia, năm trăm vạn đối với tôi cũng chỉ đủ xài nửa năm.

“Tạm đủ thôi?” Anh nhíu mày, lặp lại, rồi hỏi thẳng:

“Vậy em có định tìm đàn ông khác không?”

Tôi ngửa mặt nhìn trần xe, bực bội đảo trắng mắt.

“Phương Tư Thần, anh thay vì lo chuyện tình cảm của bạn gái cũ, thì trước hết quan tâm cái đơn giao hàng của anh có bị trễ giờ không thì hơn.”

Nói xong, tôi kéo cửa kính lên, đạp ga bỏ đi.

Lần này, anh ta không đuổi theo nữa.

Về đến nhà, cô bạn thân Lộ Lộ nhắn tin cho tôi:

【 Trời ạ! 】

【 Hôm nay shipper giao đồ cho tôi chính là Phương Tư Thần!! 】

【 Có phải cái Phương Tư Thần từng mua cả bức tường hơ mẹc cho cậu không?? 】

【 Ảnh đang trải nghiệm cuộc sống à? 】

Tôi trả lời:

【 Anh ta phá sản rồi, tháng trước đá mình, giờ đi giao đồ ăn nuôi bạch nguyệt quang. 】
Lộ Lộ:
【 …… 】

【 Nói sao nhỉ, đúng là người đàn ông trọng tình trọng nghĩa. 】

Bố Lộ Lộ mất sớm, mẹ lại nằm liệt, học vấn thấp, chỉ sống nhờ bán trà sữa.

Hai năm nay tôi giúp đỡ cô ấy không ít.

Trò chuyện xong, tôi lại chuyển cho cô ấy năm vạn tệ.

Nhưng cô ấy trả lại:

【 Thôi không cần đâu Lệnh Lệnh, mình mới tìm được công việc bán hàng, tháng sau là có thể nhận lương chục nghìn rồi~ 】

Tôi khẽ cười, không nhiều lời thêm.

Dù sao, từ nay về sau, tôi còn phải lo cho đứa bé trong bụng này.

2
Sau đó, tôi không còn gặp lại Phương Tư Thần.

Nhờ khoản tiền tích cóp suốt hai năm, tôi mua được một căn hộ cao cấp rộng rãi.

Số dư còn lại giao cho cố vấn tài chính chuyên nghiệp quản lý.

Ngày thường tôi sống kín đáo, ít khi đặt đồ ăn ngoài.

Hôm ấy, vừa khám thai xong, từ bệnh viện bước ra…

Tôi bất ngờ trông thấy bạch nguyệt quang của Phương Tư Thần – Giản Dao, bước lên hàng ghế sau của một chiếc Maybach.

Vì tính tò mò hóng hớt, tôi lái BMW bám theo tận nơi, tận mắt thấy chiếc xe chạy vào khu biệt thự sang trọng.

Ồ, hay lắm.

Lẽ nào Phương Tư Thần lại bị “cắm sừng”?

Càng hiếu kỳ, tôi chờ trong xe đến tận tối, mới thấy chiếc Ma/y/bach rời đi.

Tôi tiếp tục bám theo.

Lần này xe dừng lại giữa trung tâm thành phố, Giản Dao bước xuống, lại vẫy taxi rời đi.

Tôi lại bám theo chiếc taxi ấy.

Cuối cùng, đến một khu tập thể cũ kỹ.

Giản Dao bước vào tòa nhà cũ nát, lên tầng.

Tôi chắc chắn đây chính là nơi ở mới của cô ta với Phương Tư Thần.

So với biệt thự xa hoa trước kia, đúng là một trời một vực.

Quanh đây toàn mùi rêu mốc, hôi ẩm khó ngửi.

Tôi chỉ biết thở dài.

Đêm khuya 12 giờ rưỡi, một chiếc xe điện con dừng trước đơn nguyên.

“Phương Tư Thần.” Tôi dựa vào xe, gọi anh ta một tiếng.

“Hứa Lệnh?” Thấy rõ là tôi, anh ta ngạc nhiên bước lại gần:

“Em làm sao biết tôi ở đây?”

Tôi không đáp, chỉ khẽ ám chỉ:

“Anh… nên đối xử với Giản Dao tốt một chút.”

Nhưng anh ta rõ ràng không hiểu, giơ cao túi nilon trong tay, vẻ mặt đắc ý:

“Tôi rất tốt với Dao Dao mà, mỗi ngày giao đồ ăn, hễ có suất thừa, tôi đều mang về cho cô ấy.”

Ánh mắt tôi lia xuống cái túi, bên trong là bát hoành thánh nát bét, dính thành cục.

Rồi lại nhìn sang anh ta.

Không kìm được, tôi để lộ vẻ như đang nhìn một kẻ thần kinh.

“Xem như tôi nhiều chuyện.”

Tôi cười nhạt, lập tức quay đi.

Thật sự nghi ngờ sau khi phá sản, Phương Tư Thần đã bị “nhập xk/ác” rồi.

Tốt nhất tôi nên tránh xa, kẻo ảnh hưởng đến con tôi.

Không ngờ, tôi không tìm đến họ, thì Giản Dao lại chủ động gõ cửa nhà tôi.

Vừa bước vào, cô ta không thay giày, ngồi phịch xuống sofa, ánh mắt lướt khắp căn nhà.

“Phương Tư Thần sống khổ sở, còn cô thì sung sướng quá nhỉ.”

Cô ta đi thẳng vào vấn đề:

“Trước khi phá sản, có phải anh ấy đã đưa cô năm trăm vạn không?”

“Cô có biết anh ấy bây giờ nợ nần bao nhiêu không?”

“Nếu còn chút lương tâm, thì trả tiền lại đi.”

Tôi không nói nhiều, trực tiếp gọi điện cho Phương Tư Thần.

Mở miệng câu đầu tiên:

“Phương Tư Thần, có phải anh xúi Giản Dao tới tìm tôi đòi tiền không?”
--------------------------
Xem fu͏͏l͏͏l͏͏ ở comment mn nhé 😍
C8LDJJNSRO

FuII -- Để kiểm tra năng lực làm việc của chồng tôi, bố đã sắp xếp cho tôi đến bất ngờ thị sát công ty mà anh ta phụ trá...
01/12/2025

FuII -- Để kiểm tra năng lực làm việc của chồng tôi, bố đã sắp xếp cho tôi đến bất ngờ thị sát công ty mà anh ta phụ trách.

Tôi cứ ngỡ chuyến đi này chỉ là hình thức.

Ai ngờ vừa bước vào cửa, tôi đã thấy một người phụ nữ ăn mặc thuần khiết đang ngẩn ngơ nhìn cái máy hủy tài liệu:

“Oa, cái máy này thần kỳ quá.”

Nói xong, cô ta liền cầm một bản hợp đồng bên cạnh muốn nhét vào máy.
Đồng nghiệp bên cạnh sợ đến tái cả mặt, vội vã ngăn lại:

“Tổ tông nhỏ ơi, không phải cô đang ở trong văn phòng chơi game sao? Sao lại chạy ra đây rồi?”

Người phụ nữ cười tủm tỉm:

“Hehe, khát nước một chút.”

Vừa dứt lời, tay cầm cốc của cô ta run lên, cả ly nước đổ thẳng vào ổ điện.

Toàn bộ công ty mất điện, khu làm việc vang lên tiếng kêu than rền rĩ.

Tôi kéo một thực tập sinh bên cạnh lại, hỏi nhỏ:

“Người ngốc nghếch đó là ai đưa vào làm vậy?”

Cậu ta lập tức ra hiệu "im lặng":

“Nhỏ tiếng thôi chị ơi. Đó là bà xã của Tổng Giám đốc Cố, nghe nói công ty này là của cô ấy đấy.”

“Chị là người mới à? Vài hôm nữa quen rồi. Bình thường cô ấy toàn ở trong văn phòng riêng chơi game, chẳng liên quan gì đến bọn em đâu.”

Tôi nghe mà thái dương giật liên hồi.

Cô ta là vợ của Tổng Giám đốc Cố?

Vậy tôi là gì?

Tôi lấy điện thoại ra gọi cho bố:

“Bố, không cần khảo sát gì nữa đâu. Bảo Cố Uyên mang đơn ly hôn đến công ty đi!”

1

Bố bảo tôi đến công ty để đánh giá năng lực của Cố Uyên.

Ông nói đây chỉ là kiểm tra định kỳ, bảo tôi đừng áp lực, cứ coi như làm quen trước với công việc.

Tôi nghĩ cũng chỉ là thủ tục, nên báo danh với lễ tân dưới thân phận nhân viên kiểm tra dự án từ tổng bộ.

Lễ tân cúi đầu cung kính quét thẻ cho tôi vào.

Vừa bước vào khu làm việc, tôi liền nhìn thấy một cô gái.

Cô ăn mặc thuần khiết, mặc một chiếc váy trắng, ngồi xổm trước máy hủy tài liệu, mặt đầy vẻ tò mò.

“Oa, cái máy này kỳ diệu thật, cái gì cũng nuốt được à?”

Nói xong, cô ta liền tiện tay cầm một tập tài liệu trên bàn lên.

Bìa tài liệu rõ ràng đề "Hợp đồng sáp nhập" bằng chữ đỏ nổi bật.

Không hề suy nghĩ, cô ta định nhét thẳng vào máy.

Một đồng nghiệp đeo kính bên cạnh mặt lập tức trắng bệch.

Anh ta như bay tới, gần như đâm sầm vào người cô gái để giật lại tập tài liệu:

“Tổ tông nhỏ ơi, không phải cô đang chơi game trong văn phòng sao?”

“Sao lại chạy ra đây vậy? Hợp đồng này chiều nay còn phải đóng dấu đấy!”

Người phụ nữ kia bị đụng trúng nhưng không hề tức giận, trái lại còn cười khúc khích, giơ cái ly không lên:

“Chơi game mệt quá, khát nước tí.”

Đồng nghiệp đó thở phào, ôm chặt tập tài liệu như ôm tính mạng mình:

“Cô mau đi rót nước đi, tôi xin cô đấy. Về phòng uống cũng được mà, văn phòng Tổng Giám đốc có máy lọc nước riêng cơ mà?”

Cô gái chu môi:

“Nước bên đó dở lắm, tôi thích uống nước ngoài này.”

Nói xong, không thèm để ý đến gương mặt gần như muốn khóc của đồng nghiệp, cô ta quay người đi về phía phòng trà nước.

Tôi đứng nhìn cảnh đó mà trán giật từng hồi.

Tôi kéo một thực tập sinh còn trẻ lại hỏi:

“Cô ta là ai?”

Cậu ta liếc tôi, rồi lại nhìn bóng lưng cô gái kia đầy dè chừng.
Hạ giọng, dí sát tai tôi nói nhỏ:

“Chị ơi, nhỏ tiếng thôi. Cô ta tên là Lâm Nhã, vợ của Tổng Giám đốc Cố đấy.”

Tôi bỗng thấy choáng váng.
Hóa ra những hành động kỳ lạ gần đây của Cố Uyên đều có nguyên nhân.

Thực tập sinh tiếp tục:

“Nghe nói công ty này vốn là của cô ấy, nên cô ấy mới là bà chủ thực sự ở đây.”

“Chắc chị mới vào làm phải không? Mấy hôm nữa sẽ quen thôi.”

Cậu ấy thở dài, vẻ mặt u sầu không hợp tuổi:

“Bình thường cô ấy chỉ ở trong văn phòng Tổng Giám đốc, chơi game, xem phim, không can thiệp gì vào bọn em cả.”

“Hôm nay chắc Tổng Giám đốc đi họp, không có ai chơi với cô ấy nên mới chạy ra ‘hóng gió’ tí.”

Tôi nghe mà đầu óc ong ong.
Cô ta là vợ của Cố Uyên.

Vậy còn tôi thì sao?

Thực tập sinh thấy mặt tôi tái mét liền hỏi thăm:

“Chị không sao chứ? Mặt trông khó coi quá…”

Tôi lắc đầu, cười nhạt:

“Không sao, chỉ hơi… bất ngờ.”

“Không ngờ công ty này lại có người như thế, đúng là mở rộng tầm mắt.”

Thực tập sinh cười khổ, nhún vai:

“Quen rồi sẽ ổn thôi. Dù sao cô ấy cũng không gây chuyện gì quá đáng đâu. Mọi người chỉ mong cô ấy chơi chán sớm để về phòng thôi.”

Tôi không nói thêm.

Không gây chuyện?

Vừa rồi nếu tập tài liệu đó bị hủy thật, thì mấy trăm triệu cũng đi tong.

Ai sẽ chịu trách nhiệm?

Tôi nhìn bóng lưng Lâm Nhã bước ra từ phòng trà, cô ta tung tăng như con bướm, miệng còn ngân nga hát.

Tôi định rút điện thoại gọi ngay cho bố.

Nhưng nghĩ lại, tôi cất điện thoại vào túi.

Cứ thế bỏ đi, chẳng phải quá nhẹ nhàng với Cố Uyên sao?

Bố muốn tôi đánh giá năng lực anh ta.

Bây giờ xem ra, năng lực lẫn nhân phẩm đều có vấn đề to tướng.

Tôi muốn xem thử, công ty dưới tay anh ta đã loạn đến mức nào rồi.

Tôi chỉnh lại trang phục, bước ra quầy lễ tân.

“Chào cô, tôi là Đổng Cảnh Đồng, người từ tổng bộ đến kiểm tra dự án.”

“Phiền cô sắp xếp cho tôi một chỗ làm việc tạm thời, yên tĩnh một chút thì càng tốt.”

“À, lần kiểm tra này là nội bộ, tôi không muốn Tổng Giám đốc biết tôi đã đến.”

Lễ tân lễ phép gật đầu.

Tôi tiến vào khu làm việc, chọn một góc khuất ngồi xuống, ánh mắt lại rơi về phía Lâm Nhã.

Cô ta đang cầm ly nước, tò mò nghiên cứu cái vòi cứu hỏa gắn trên tường.

Nhìn biểu cảm của cô ta, có vẻ như đang suy nghĩ xem có nên ấn cái nút đỏ đó hay không.
--------------------------
Xem fu͏͏l͏͏l͏͏ ở comment mn nhé 😍
NQTDYFCARL

[FULL] Lúc đang sốt cao nằm viện chờ chồng, tôi lướt điện thoại và thấy thư ký của anh ta đăng báo cáo khám thai:【Chiến ...
01/12/2025

[FULL] Lúc đang sốt cao nằm viện chờ chồng, tôi lướt điện thoại và thấy thư ký của anh ta đăng báo cáo khám thai:

【Chiến binh dẹp sạch g*i góc, bảo vệ công chúa lớn và công chúa nhỏ】

Nhìn một góc trong bức ảnh, có một bàn tay "vô tình" lọt vào, tôi liền nhắn lại một dấu hỏi:

【Chiến binh mà cô nói không phải là chồng tôi đấy chứ?】

Phó Diễn Thần gọi điện đến:

"Cô bé đó gặp chút rắc rối, đừng làm khó người ta nữa, xoá đi."

Tôi lập tức đăng tin Linh Cẩm Nhi mang thai lên group nội bộ công ty.

Linh Cẩm Nhi vừa khóc vừa làm loạn đòi nghỉ việc.

Nhưng Phó Diễn Thần nhanh chóng :

【Đứa bé là con tôi, ai không giữ được cái miệng thì nghỉ việc luôn cho tôi!】

Nói xong còn cố ý @ tôi.

Tôi tức đến mức nằm trên giường bệnh mà tay chân run rẩy.

Ngay trong ngày hôm đó, tôi tung lu ôn vide0 Linh Cẩm Nhi n g~ủ với một gã da đen lên mạng.

@ Phó Diễn Thần:

【Anh nói người da đen này là anh hả?】

1

Vide0 vừa đăng chưa được một phút đã bị xoá sạch.

Lúc tôi đang định đăng lại lần nữa thì Phó Diễn Thần cuối cùng cũng về nhà.

"Em muốn h//ủ y h0ại cô ấy thật sao? Cô ấy chỉ là một cô gái nhỏ, em có cần phải ép đến mức đó không?"

Tôi bật cười:

"Cô gái nhỏ thì có thể dẫn chồng tôi đi khám thai, rồi đăng lên mạng xã hội để khiêu khích tôi à? Anh có biết có bao nhiêu người đã thấy bài đăng đó không? Biết người ta đang bàn tán gì về tôi không?"

Tôi và Phó Diễn Thần kết hôn trong bí mật.

Nhưng ở công ty, đôi khi chúng tôi vẫn vô thức hành xử như vợ chồng.

Khiến không ít người tưởng tôi chỉ là một fan nữ si tình tưởng tượng ra mối quan hệ với Phó Diễn Thần.

Lần này sau khi Linh Cẩm Nhi đăng bài lên mạng xã hội, không ít người sau lưng cười nhạo tôi — một người đàn bà già cuối cùng cũng sắp bị "dòng máu trẻ" dạy cho một bài học.

Nhưng việc Phó Diễn Thần không nói lời công bằng thì thôi, anh ta thậm chí còn công khai đứng về phía Linh Cẩm Nhi.

Đó là điều tôi không thể chịu đựng được.

Phó Diễn Thần dừng lại một chút, rồi cau mày nói:

“C0n bé cũng có lý do mới làm như vậy. Nó còn trẻ, chưa có nhiều trải nghiệm. Em cần gì phải chấp nhặt với nó? Đưa p//hi m gốc đây, anh không thể để em h//ủ/y ho//ại tương lai của một cô gái trẻ như thế.”

Anh ta đưa tay về phía tôi, tôi lập tức thu cái USB về phía mình:

“Đưa cũng được, nhưng trước tiên anh phải cho cô ta nghỉ việc. Đồng thời nói rõ đứa c/o/n trong bụng cô ta là của ai.”

“Sa thải?”

Anh ta cau mày: “Anh không thể sa thải cô ấy. Chỉ vì em ghen tuông và nghi ngờ vô lý mà đòi sa thải một nhân viên, anh không làm được.”

“Vậy thì ly hôn đi.”

Tôi ném đơn ly hôn ra trước mặt anh ta.

Phó Diễn Thần sững người một lúc.

Sau đó nghiến răng nói: “Anh không ly hôn với em, nhưng anh cũng sẽ không đuổi việc cô ấy.”

Tôi siết chặt USB:

“Được thôi, vậy để tôi đăng vide0 lên toàn mạng, để cho tất cả mọi người cùng xem thử, thư ký mà anh đắc ý nhất, sau lưng thì ‘làm việc’ với sếp kiểu gì.”

“Cô!”

Anh ta nghẹn họng.

Tôi nhìn anh, đẩy đơn ly hôn sang.

Anh ta chộp lấy rồi xé nát:

“Muốn công khai thì cứ công khai đi.”

Tôi sững người.

Nhưng anh ta đã quay người bỏ đi, không cho tôi cơ hội nói thêm một lời.

Tiếng cửa sập “rầm” một tiếng nặng nề vang lên. Tôi cúi đầu nhìn cánh tay nổi đầy gân tím do tiêm truyền, trên bàn là đầy hộp thuốc, bật cười chua chát—

Giọng tôi đã khàn đến mức gần như mất tiếng.

Vậy mà anh, người luôn tinh ý như thế, thậm chí không hề nhận ra tôi vừa trải qua một trận ốm nặng. Khi anh đang đưa Linh Cẩm Nhi đi khám thai…

2

Tôi và Phó Diễn Thần rơi vào chiến tranh lạnh.

Tôi không liên lạc với anh ta, mà toàn tâm toàn ý dồn vào dự án lớn đang triển khai.

Lý do khiến tôi đổ bệnh nhập viện, cũng chính là vì kiệt sức khi theo đuổi dự án đó.

Nhưng đúng lúc tôi sắp ký hợp đồng, khi đã thuyết phục được khách hàng, điện thoại của ông ta đột nhiên rung lên.

Ngay sau đó, toàn bộ điện thoại của những người trong phòng họp cũng đồng loạt rung.

Tôi hoảng hốt lấy điện thoại ra xem.

Trong đoạn vide0 cũ Linh Cẩm Nhi â//n ái// với gã da đen, người bị ôm chặt trong vòng tay của hắn — lại chính là tôi!

Tiếng động trong video vang lên từ hệ thống âm thanh vòm của phòng họp, chát chúa và rõ ràng đến từng chi tiết khiến khách hàng mặt mày trắng bệch.

“Hơ…”

Ông ta ném cây bút lên bàn, đứng dậy, nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường:

“Không ngờ đấy, cô Cố cũng chịu chơi thật.”

“Giám đốc Triệu!”

Tôi hoảng loạn định đuổi theo khi ông ta dẫn người rời khỏi phòng họp, nhưng lại vấp vào chân ghế và ngã nhào xuống đất.

Trợ lý vội vàng đỡ tôi dậy, đầu gối tôi đã rướm máu, nhưng tôi không còn cảm thấy đau nữa.

Tôi siết chặt bản hợp đồng sắp được ký trong tay, mắt đỏ hoe, cổ họng nghẹn đắng—

Người có quyền truy cập và điều khiển hệ thống thiết bị trong hội trường… chỉ có một mình chồng tôi, Phó Diễn Thần.

Vì muốn giữ gìn danh tiếng cho Linh Cẩm Nhi, anh ta có thể h/ủ//y h//oại cả thanh danh của tôi sao?

“Liên lạc với Phó Diễn Thần.”

Trợ lý lập tức gọi điện.

Nhưng thử vài lần, gương mặt họ trắng bệch quay sang tôi:

“Giám đốc Cố, tổng giám đốc Phó không bắt máy… và... đã chặn cả số của chúng ta rồi…”

Tôi hiểu rồi.

Phó Diễn Thần rõ ràng đang cố tình làm tôi mất mặt.

Tôi siết chặt tập hồ sơ hợp đồng đến mức nhăn nhúm, cắn chặt răng, mắt đỏ hoe:

“Giá cổ phiếu của tập đoàn Phó dạo này thế nào?”

“Tăng trưởng mạnh mẽ.”

“Bán khống!”

Tôi ném lại một câu, rồi sải bước rời khỏi phòng họp.

Nếu Phó Diễn Thần đã muốn xé t0ạc mặt nạ với tôi, thì đừng trách tôi không còn nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng!
--------------------------
Xem fu͏͏l͏͏l͏͏ ở comment mn nhé 😍
MWJA9LT8HB

FuIl -- Sau khi dọn đến căn nhà mới, lúc sắp xếp đồ đạc tôi vô tình phát hiện ra tấm vé tàu hỏa của Lục Cảnh Xuyên từ mư...
01/12/2025

FuIl -- Sau khi dọn đến căn nhà mới, lúc sắp xếp đồ đạc tôi vô tình phát hiện ra tấm vé tàu hỏa của Lục Cảnh Xuyên từ mười lăm năm trước.

Ngày ấy chúng tôi yêu xa, mỗi tháng anh đến thăm tôi đều giữ lại vé tàu, còn từng nói những tấm vé ấy là minh chứng cho tình yêu của chúng tôi.

Tôi cẩn thận đặt vé trở lại chỗ cũ, lại vô tình làm rơi cái hộp gỗ tinh xảo bên cạnh.

Bên trong rơi lả tả hàng ngàn tấm vé, mỗi tấm đều được bọc nilon cẩn thận.

Tôi lật xem, phát hiện tất cả đều đi về cùng một thành phố.

Trên mặt vé còn có chữ số đánh dấu bằng bút đen đậm, liên tiếp cho đến số 1314 — đúng ngày đồng nghiệp mới Châu Mạn Du vào nhà máy thực phẩm.

Tôi run giọng gọi điện:

“Lục Cảnh Xuyên, lập tức về nhà.”
--
So với những vé anh giữ làm kỷ niệm cho tôi, hiển nhiên hộp gỗ kia mới là thứ anh coi trọng hơn cả.

Những tấm vé nhiều màu sắc được xếp ngay ngắn thành chồng dày.

Tôi lật từng tấm, lòng dần chìm vào bóng mờ.

Giấy đã cũ, 15 năm, 1314 tấm vé.

Trước mắt tôi như hiện lên vô số câu chuyện chưa từng biết đến.

6/8/2015, anh vừa từ thành phố ấy về, tối đó liền tỏ tình với tôi.

26/6/2018, ngày cưới, anh lấy cớ gặp khách hàng quan trọng, bỏ mặc tôi cô độc trong phòng tân hôn, nửa đêm lên tàu đi.

15/6/2021, tôi s/ ả/y th/a/i phải nhập viện, anh là người cuối cùng xuất hiện.

Mỗi thời khắc quan trọng, anh đều “trùng hợp” ở thành phố quê hương Châu Mạn Du.
---
Khi Lục Cảnh Xuyên về, tôi ngồi ngay cạnh đống vé.

Anh ngẩng lên, ánh mắt chột dạ lướt qua, vừa định mở miệng thì bị động tác của tôi chặn lại.

Tôi lựa ra những tấm vé trùng khớp với các mốc thời gian quan trọng trong tình yêu và hôn nhân của chúng tôi, nhưng anh lại vắng mặt.

Anh vốn có chứng sạch sẽ, vậy mà không kịp cởi giày, vội vã quỳ xuống trước mặt tôi, vẻ tuấn tú đầy khẩn cầu:

“San Bảo, anh sai rồi, anh xin lỗi!”

Tôi nhắm mắt nặng nề, cố nén phẫn uất, rồi mở ra thật khô khốc.

“Có vài chuyện, anh không cố tình giấu, chỉ sợ em nghĩ nhiều, nên không dám nói.”

Anh nắm chặt tay tôi, thấy lạnh buốt mới sợ làm đau, vội vuốt ve lấy lòng:

“Thật ra anh quen Châu Mạn Du từ 2010. Năm đó anh bị lừa sạch tiền, người sốt cao, nếu không nhờ cô ấy cõng trong mưa đến bệnh viện, chắc anh đã chết rồi.”

Anh kể lại như chìm trong ký ức, giọng điệu dịu dàng ấy từng chỉ dành cho tôi, giờ lại khiến tôi như bị dao cắt.

Tôi gằn giọng:

“Đừng kể lý do, tôi chỉ muốn nghe kết quả.”

Anh nuốt khan:

“Không phải như em nghĩ, anh chỉ coi cô ấy là ân nhân cứu mạng.

Nhà họ nghèo, anh muốn giúp một tay thôi… Những tấm vé ấy chỉ để nhắc nhở anh về quá khứ chật vật. Nếu em không yên tâm, anh sẽ vứt đi ngay!”

Anh né tránh trọng điểm.

Rồi cúi xuống gom hết chồng vé đã bọc nilon, dứt khoát ném vào thùng rác, vẻ mặt kiên định.

Bao năm qua anh luôn đúng giờ về nhà, chiều chuộng tôi, lo liệu nhà máy thực phẩm ba mẹ tôi để lại đâu ra đấy.

Thoáng chốc tôi bối rối, liệu mình có hiểu lầm anh?

Đúng lúc ấy, điện thoại anh reo.

Tôi chưa từng can thiệp đời tư, nhưng giờ bỗng nổi cơn thôi thúc, chộp lấy máy, bật loa ngoài.

“Anh Xuyên, anh đi đâu rồi? Em sáng chưa ăn, dạ dày đau, em muốn ăn bánh màn thầu khoai tím anh làm…”

Giọng Châu Mạn Du non nớt, pha chút nũng nịu khiến cả người run lên.

Lục Cảnh Xuyên vội giật lại điện thoại, lấp liếm vài câu rồi tắt.

Anh cuống quýt giải thích, nhưng từng lời càng phơi bày sự giấu giếm, khiến lòng tôi lạnh lẽo.

Tôi nói:

“Lập tức đuổi việc cô ta, tôi mới tin anh.”

“Được! Về công ty anh sẽ thông báo ngay.”

Anh trả lời quá nhanh, nhưng ánh mắt lóe lên sự bực bội, tôi bắt gặp rõ ràng.

“Anh sẽ nói là do em, chủ tịch Minh, đuổi việc.”

Lời lẽ cứng ngắc, như trách tôi làm khó.

“Đã em không thích cô ấy, thì cho anh nấu bữa cuối cùng báo ân, được chứ?”

Anh nói vậy nhưng đã bước vào bếp, bóng lưng xa lạ cao lớn ấy khiến tim tôi lạnh buốt.

Tôi sinh ở phương Bắc, mê bánh bột. Anh người phương Nam, vốn không ưa, vậy mà vì tôi, tra công thức trên mạng, học làm đủ loại.

Một nồi màn thầu nóng hổi, nửa vàng, nửa tím, đủ cho hai người.

Anh xé một cái, thổi nguội, bình thản như chẳng có gì xảy ra.

Tôi cắn màn thầu ngô yêu thích, uống canh ngọt, miệng lại đắng nghét.

Anh tốt với tôi, ai cũng thấy.

Nhưng sự dụng tâm với Châu Mạn Du đã vượt quá giới hạn tôi chịu đựng.

Anh hôn nhẹ trán tôi rồi rời đi, mang theo hộp giữ nhiệt vốn chỉ thuộc về tôi.

Trên bàn còn nguyên màn thầu khoai tím, cùng 1314 tấm vé được gói kỹ… làm sao tôi tin chỉ là trùng hợp?

Với tình yêu, tôi không chịu được một hạt cát.

Tôi cần một lời giải thích.

Chiều hôm đó, tôi lấy chìa khóa dự phòng, đến gara nhà máy thực phẩm.

Mở cửa xe — chồng vé tưởng bị vứt lại nằm ngay ngắn ở ghế phụ, được lau sạch, sáng lóa dưới nắng.

Tôi run tay mở ra:

Từ 21/5/2010 đến 21/5/2025.

Mắt nhòa đi.

Ngẩng đầu, Châu Mạn Du đứng ngoài cửa kính, nghiêng đầu dịu dàng vẫy tay:

“Chủ tịch Minh, chị định đi đâu? Lát nữa em và tổng giám đốc Lục còn cần dùng xe.”

Trong tay cô ta cầm màn thầu khoai tím, như sợ tôi không nhìn thấy.

Nhớ lần đầu mời ăn cơm, cô ta từng nói ghét bột mì.

Không biết từ bao giờ lại có cùng sở thích với tôi.

Tôi gạt số, nhấn S, xe rú lên, khói bụi mịt mù bỏ lại sau lưng.

Điện thoại reo liên tục, Lục Cảnh Xuyên cuống quýt:

“San Bảo, em đi đâu vậy, để anh chở! Em nghe anh giải thích, mấy tấm vé đó thật ra anh muốn…”

Tôi lạnh lùng cúp máy.

Tin nhắn tới dồn dập, tôi chẳng thèm mở, tắt nguồn luôn.

Có lẽ tôi đã tìm được đáp án, nhưng vẫn cố chấp níu chút tự tôn.

Theo thông tin trong hồ sơ nhân sự, tôi nhanh chóng tìm đến quê Châu Mạn Du.

Trước mắt hiện ra một căn biệt thự hai tầng khang trang, nổi bật giữa dãy nhà cấp bốn xập xệ.

Sân vườn rộng rãi, thậm chí còn sang hơn căn biệt thự trước kia của tôi.

Trước cổng còn có bảo vệ.

Đây chính là cái gọi là “gia cảnh nghèo khó” mà Lục Cảnh Xuyên từng nói sao?
--------------------------
Xem fu͏͏l͏͏l͏͏ ở comment mn nhé 😍
M2HVV9JBY7

FuII -- Từ nhỏ, tôi được chính tay ông nội rèn luyện thành người thừa kế gia tộc.Nhưng mẹ ruột lại nói tôi quá lạnh lùng...
01/12/2025

FuII -- Từ nhỏ, tôi được chính tay ông nội rèn luyện thành người thừa kế gia tộc.

Nhưng mẹ ruột lại nói tôi quá lạnh lùng, cứng nhắc, thiếu thú vị.

Để thỏa mãn “niềm vui nuôi dưỡng”, bà cùng cha lại sinh thêm một cô con gái, cưng chiều như hòn ngọc trong tay.

Cô gái ấy khuôn mặt chẳng giống ai trong nhà, nhỏ tuổi đã biết bày trò h/ãm h/ại. Tôi vốn chẳng ưa nổi.

Cho đến một ngày, cha bất ngờ gọi điện:

“Noãn Noãn, em con năm đó bị bế nhầm rồi…”

Nhìn màn hình giám sát độc nhất trong phòng bệnh VIP, tôi lạnh giọng cười:

“Bế nhầm? Năm đó tầng mẹ sinh chỉ tiếp nhận một ca duy nhất là bà ấy. Đây rõ ràng là có người cố ý tráo đổi!”

Ngày đón em ruột thật sự trở về, “giả thiên kim” khóc lóc đáng thương hơn ai hết.

Còn tôi nắm lấy tay cô bé co ro trong góc, khắp người đầy vết thương:

“Đừng sợ. Ngôi nhà này—”

“Đã có chị.”
--
Khi cha gọi tới, tôi vừa kết thúc xong một cuộc đàm phán thâu tóm xuyên quốc gia.

Tiếng luật sư cãi cọ còn vang bên tai, mà màn hình lại nhấp nháy hai chữ “Cha”.

Trong lòng dâng lên thứ cảm giác nặng nề, chẳng giống chuyện thương trường.

Giọng ông khàn khàn, bên cạnh còn lẫn tiếng mẹ khóc nức:

“Noãn Noãn… con mau về nhà. Chuyện liên quan đến em con…”

Tôi cau mày, ra hiệu trợ lý dừng đưa tài liệu, bước đến sát cửa kính cao ốc, dưới chân là ánh sáng thành phố như những con sông lạnh lẽo.

“Con bé lại gây chuyện ở trường à? Có cần con liên hệ hội đồng quản trị ém tin?”

Giọng tôi thiếu kiên nhẫn, bởi con bé kia vốn được nuông chiều vô pháp vô thiên.

“Không… không phải…”

Cha thở dồn dập, rồi như buộc mình nói ra:

“Là… báo cáo xét nghiệm m/á0 không trùng.

Chúng ta làm giám định… Noãn Noãn, em con… không phải con ruột! Có lẽ năm đó ở bệnh viện bị bế nhầm…”

Ánh đèn phòng họp sáng gắt đến chói mắt, bóng tôi hắt trên kính nhòe đi.

“Cha,” giọng tôi trầm xuống,

“người quên rồi sao? Mẹ sinh ở bệnh viện tư nhân của tập đoàn Thẩm thị, tầng VIP, tháng đó chỉ có một sản phụ duy nhất là mẹ.

Lấy đâu ra chuyện bế nhầm?”

Điện thoại im phăng phắc, chỉ còn tiếng mẹ khóc gào mất kiểm soát.

“Nhưng… báo cáo giám định…” cha lắp bắp.

“Giám định không sai, nhưng con người thì có thể gian dối.”

Tôi gõ nhịp ngón tay lên kính, dứt khoát:

“Con sẽ về. Trước khi con có mặt, bất cứ ai cũng đừng hành động, nhất là mẹ.”
--
Điều tra

Trước khi lên đường, tôi gọi thẳng cho trưởng bộ phận an ninh:

“Trích xuất toàn bộ ghi hình tầng VIP – ngày mẹ sinh em, trước và sau ba ngày.

Dùng sinh trắc học của tôi để mở khóa, gửi thẳng vào cơ sở dữ liệu cá nhân, mức mật mã cao nhất.”

“…Hệ thống mười mấy năm đã nhiều lần thay đổi, có thể mất thời gian…”

“Tôi chỉ cho các người một tiếng.”

Một giờ sau, trong xe trên đường về nhà họ Thẩm, màn hình máy tính bảng hiển thị những thước phim mờ nhòe cũ kỹ.

Ngày mẹ vào phòng sinh, cha sốt ruột đi đi lại lại, ông bà trong nhà cũng tới.

Hộ lý bế đứa trẻ ra, cha xúc động rơi lệ.

Tất cả đều bình thường—cho đến đêm thứ hai sau sinh.

Một người mặc áo blouse, đeo khẩu trang, xuất hiện ở cửa phòng trẻ sơ sinh. Động tác nhập mật mã hơi gượng.

Trên tay bế theo một bọc tã, vào chừng ba phút rồi vội vã rời đi.

Theo sổ trực, đêm ấy có hai y tá cố định, một rời vị trí mười bảy phút, còn người kia…

Tôi tra nhân sự, đồng tử co lại:

Thân hình trong video hoàn toàn không trùng với nữ y tá tên Chu Vân được ghi nhận.

Bệnh viện tư nhân, tầng VIP, an ninh nghiêm ngặt—làm sao có thêm một “y tá” xuất hiện?

Chỉ có thể là cố ý tráo đổi trẻ sơ sinh.

Ngón tay tôi lạnh buốt. Tôi chụp lại hình ảnh, phóng to, khẳng định đây là âm mưu chứ không phải nhầm lẫn.
--
Xe dừng trong sân biệt thự Thẩm gia. Ánh đèn chiếu lên mấy bóng người chờ sẵn:

cha, mẹ, và Thẩm Minh Châu – cô gái luôn được cưng chiều.

Mẹ ôm chặt cô ta, khóc sưng mắt. Cha lộ vẻ lo lắng.

Còn Minh Châu thì ngẩng khuôn mặt đẫm lệ, lộ ánh nhìn đắc ý kín đáo:

Dù sao cha mẹ cũng thương ta nhất.

“Chị…” cô ta nức nở gọi, muốn nắm tay tôi.

Tôi né tránh, mắt lạnh lùng lướt qua, rồi nhìn thẳng cha:

“Người đâu?”

Cha khựng lại: “Ai…?”

“Em gái tôi. Đứa con ruột bị tráo đổi mười sáu năm trước.”

Mẹ lập tức kêu lên: “Noãn Noãn! Minh Châu vẫn ở đây, sao con có thể—”

“Không phải lúc để mẹ diễn trò mẫu tử với một kẻ ngoài không rõ lai lịch.”

Ánh mắt tôi lia qua Minh Châu, mặt cô ta trắng bệch.

“Người đâu?”

Cha nuốt khan: “…Trong phòng khách nhỏ.”

Tôi không để tâm đến tiếng mẹ khóc nức nở hay sắc mặt khó coi của Minh Châu, thẳng bước đi.
--
Đẩy cửa phòng khách nhỏ, đèn mờ.

Trên ghế sofa co ro một bóng dáng, nghe động liền run rẩy ngẩng đầu.

Một gương mặt giống hệt bà nội khi trẻ, nhưng tái nhợt, gầy gò. Trán còn vết s/ẹ/o đỏ chưa lành.

Đôi mắt vốn nên sáng trong, giờ đầy hoảng loạn như chim non ướt cánh.

Cô mặc bộ đồ cũ sờn, không vừa người. Ngón tay xoắn lại, móng cắn nham nhở.

Vừa thấy tôi, cả người co rút, vai run run.

Tim tôi như nứt ra khe hở.

Tôi bước đến, hạ thấp người ngang tầm mắt:

“Đừng sợ. Chị là Thẩm Thanh Noãn, chị gái của em.”

Cô bé chớp mắt, hàng mi dài còn vương lệ, không dám thốt lời.

Tôi vươn tay, khẽ lướt qua vết sẹo trên trán, thấy cô run bắn.

“Ai đ/án/h?”

Môi cô run, nhỏ xíu như tiếng muỗi: “…cha nu/ôi, uố/ng r/ư/ợu…”

Cửa sau lưng vang động – cha mẹ và Minh Châu đã theo đến.

Tôi không đứng dậy, chỉ ngoảnh đầu, ánh mắt lạnh lùng quét qua họ:

“Từ hôm nay, không ai được động đến em ấy nữa.”

“Trong nhà này, chị mới là người quyết định.”
--
Tôi dắt em – từ nay gọi tên Thanh Nguyệt, như ngọc trong sáng – lên tầng hai.

Đôi tay gầy guộc run run trong tay tôi.

“Em ở đây.”

Căn phòng mới được sửa sang: ánh sáng chan hòa, ga gối lụa, tủ quần áo treo đầy mẫu mới, trang sức, mỹ phẩm bày sẵn.

Thanh Nguyệt đứng ở cửa, mắt tròn hoảng hốt:

“Quá… tốt rồi… em… không xứng…”

“Bậy.” Tôi cắt ngang, giọng kiên quyết:

“Em là con gái Thẩm gia, em gái ruột của tôi. Đây mới chỉ là điều cơ bản. Em xứng đáng có tất cả tốt đẹp nhất.”

Cô khẽ chạm vào chiếc váy lụa, tay run rẩy như sợ làm hỏng.

Ánh mắt tự ti khiến lòng tôi bốc hỏa, không phải giận em, mà giận những kẻ đã v/ù/i d/ậ/p em thành ra thế này.

“Chị… em thực sự có thể ở đây? Không bị đuổi đi?”

Tôi siết vai cô:

“Thanh Nguyệt, đây là nhà em. Trước kia người khác cướp mất, nay em trở lại.

Không ai có quyền đuổi em, nhất là kẻ trộm kia. Ngẩng đầu lên.”

Dưới ánh nhìn kiên định, cô gật khẽ.
--
Xuống tầng, cha trầm mặc, mẹ còn khóc, Minh Châu an ủi bà, ra vẻ hiếu thuận.

Thấy tôi, Minh Châu lại sụt sùi:

“Chị, em biết chị giận. Nhưng mẹ sức khỏe kém, đừng kích thích bà nữa… tất cả là lỗi của em…”

Tôi chẳng buồn nhìn, chỉ ra lệnh:

“Chú Lý, dọn phòng khách tây cho Minh Châu. Còn sinh hoạt của Thanh Nguyệt, chú đích thân lo, xảy ra sai sót tôi truy cứu.”

“Rõ, tiểu thư.”

Mẹ bật dậy: “Noãn Noãn! Con sao có thể? Minh Châu cũng là—”

“Cũng là gì?”

Tôi lạnh giọng:

“Một kẻ ngoài chiếm chỗ mười sáu năm.

Thẩm gia không truy cứu pháp luật đã là nhân nhượng, chẳng lẽ còn phải coi như tiểu thư?”

Mẹ tái mét, loạng choạng, được Minh Châu đỡ.

“Chị! Sao nói mẹ vậy! Mẹ vô tội!” Minh Châu khóc.

Tôi cười nhạt:

“Bao che sai lầm, nhận nhầm người – đó là tội lớn nhất.”

Rồi quay sang cha:

“Về y tá giả năm xưa, an ninh đã có manh mối. Việc này, con sẽ điều tra đến cùng.”

Cha mấp máy môi, cuối cùng chỉ thở dài nặng nề:

“Con… tự lo đi.”
--------------------------
Xem fu͏͏l͏͏l͏͏ ở comment mn nhé 😍
A42DE7GD98

Address


Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Mộng Hải Đường posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

  • Want your business to be the top-listed Media Company?

Share