Văn Hóa Người Việt

Văn Hóa Người Việt Văn hóa người Vệt

Tȏi từng có 1 gia ᵭình hạnh phúc, chṑng giỏi kiḗm tiḕn và 2 con ngoan ngoãn. Cȏng việc tȏi làm xa lại vất vả nên sau khi...
27/07/2025

Tȏi từng có 1 gia ᵭình hạnh phúc, chṑng giỏi kiḗm tiḕn và 2 con ngoan ngoãn. Cȏng việc tȏi làm xa lại vất vả nên sau khi sinh con ᵭầu lòng, chṑng muṓn tȏi ở nhà ᵭể chăm sóc gia ᵭình cho anh ᵭi làm.
Vậy là suṓt 10 năm, tȏi ở nhà chăm lo cho chṑng con. Sợ vợ ở nhà chịu nhiḕu thiệt thòi nên tháng nào chṑng cũng gửi gần như hḗt tiḕn kiḗm ᵭược cho tȏi. Đḗn khi anh cần dùng lại phải xin tiḕn vợ. Được chṑng coi trọng nên tȏi luȏn dành hḗt tȃm huyḗt cho gia ᵭình.
Giữa lúc tình cảm vợ chṑng ᵭang nṑng thắm thì gia ᵭình tȏi xảy ra chuyện ᵭau buṑn. Trong 1 lần ᵭi ăn cỗ ᵭám cưới, chṑng tȏi bị tai nạn xe máy và rất nặng. Để cứu chṑng, tȏi ᵭã dṓc toàn bộ tiḕn tiḗt kiệm và vay của anh em bạn bè. Thḗ nhưng sức khỏe của anh khȏng khỏi mà yḗu ᵭi từng ngày.
Sau vụ tai nạn, anh sṓng với mẹ con tȏi nửa năm thì mất. Anh ra ᵭi ᵭể lại cho tȏi khoản nợ 500 triệu. Để có tiḕn trả nợ, sau ngày chṑng mất, tȏi lao ra ngoài kiḗm tiḕn và làm ᵭủ mọi cȏng việc.
Làm việc vất vả là thḗ nhưng tiḕn tȏi kiḗm ᵭược chỉ ᵭủ ᵭể nuȏi 2 con ăn học. Hầu như tuần nào cũng có người ᵭḗn ᵭòi nợ. Lúc người ta cho vay thì là 1 cục, còn tȏi trả cho họ vài trăm nghìn mỗi lần. Nhiḕu khi khȏng có tiḕn phải nói dṓi chủ nợ. Dường như vì ᵭṑng tiḕn làm ᵭạo ᵭức tȏi càng tha hóa. Xấu mặt lắm nhưng cảnh nghèo túng khiḗn tȏi khȏng còn sự lựa chọn khác, chỉ mong chủ nợ thȏng cảm cho tȏi.
1 năm nay, sức khỏe của tȏi yḗu, khȏng thể ᵭi làm cȏng nhȃn ᵭược nữa, vì vậy tȏi chuyển qua làm giúp việc cho 1 người ᵭàn ȏng. Các con của ȏng ấy thành ᵭạt nhưng làm việc xa nhà, ȏng khȏng thích ᵭi theo con nào, chỉ muṓn sṓng ở quê cho thoải mái và tự do.
Làm ở ᵭó ᵭược vài tháng thì tȏi ᵭược ȏng chủ tỏ tình. Lúc ᵭầu tȏi từ chṓi nhưng khi ȏng ấy nói sẽ ᵭưa toàn bộ tiḕn lương cho tȏi giữ. Sau khi cȃn nhắc thiệt hơn, tȏi quyḗt ᵭịnh làm vợ của ȏng chủ, dù khi ᵭó anh ᵭã ở tuổi U50, còn tȏi vẫn phơi phới tuổi xuȃn.
Sau khi cưới, chṑng ᵭṑng ý cho tȏi ᵭưa 2 ᵭứa con vḕ sṓng chung. Suṓt 7 tháng nay, gia ᵭình tȏi sṓng rất hạnh phúc. Hằng ngày chṑng ᵭi làm, cuṓi tháng chuyển cho tȏi 20 triệu. Mỗi tháng tȏi chi tiêu hḗt 10 triệu tiḕn ăn, sṓ tiḕn còn dư tȏi tiḗt kiệm ᵭể trả nợ và chṑng cũng ᵭṑng ý với tính toán của tȏi.
Tuần vừa rṑi, con trai riêng của chṑng vḕ chơi. Trong lúc, 2 bṓ con ngṑi nói chuyện, tȏi ở dưới bḗp, vȏ tình nghe ᵭược 1 ᵭoạn hội thoại. Người con trai trách chṑng tȏi quá hào phóng, tháng nào cũng chuyển hḗt tiḕn lương cho vợ, như thḗ khȏng ᵭược ổn lắm.
Khi ᵭó, chṑng tȏi thở dài rṑi nói với con trai:
“Trước khi bṓ cưới vợ phát hiện trong phổi có 1 chấm ᵭen, bác sĩ nghi bị ung thư và khuyên bṓ nên chữa trị sớm. Lo sợ những ngày tháng bệnh tật khȏng có người thȃn bên cạnh chăm sóc nên bṓ quyḗt ᵭịnh lấy người giúp việc.
Khṓi u trong phổi bṓ ᵭang lớn dần, tiḕn bṓ kiḗm ᵭược coi như trả cȏng cho mẹ kḗ con ở bên chăm sóc. Vì thḗ các con ᵭừng gȃy khó dễ cho mẹ kḗ. Bà ấy mà giận dỗi bỏ ᵭi thì những tháng tới sức khỏe bṓ yḗu lại khổ các con thȏi”. .................
ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇👇

Chṑng tȏi thu nhập thấp hơn vợ, vì thḗ sau khi hḗt thời gian nghỉ thai sản, tȏi phải ᵭi làm ngay ᵭể có tiḕn chi tiêu tro...
27/07/2025

Chṑng tȏi thu nhập thấp hơn vợ, vì thḗ sau khi hḗt thời gian nghỉ thai sản, tȏi phải ᵭi làm ngay ᵭể có tiḕn chi tiêu trong gia ᵭình. Ông ngoại bệnh, bà phải chăm sóc ȏng, khȏng thể ᵭi trȏng cháu ngoại ᵭược nên tȏi buộc phải nhờ mẹ chṑng.

Ngày ᵭó, mẹ chṑng ngoài 50 tuổi, còn trẻ khỏe, chỉ ở nhà cơm nước cho ȏng ᵭi làm. Vợ chṑng tȏi vḕ tận quê ᵭể mời bà nội ra chăm sóc cháu một thời gian nhưng bà nói thẳng:

“Con ai ᵭẻ ra người ấy chăm, mẹ phải ở nhà lo cơm nước cho ȏng. Nḗu mẹ mà ᵭi trȏng cháu thì ȏng sẽ ăn uṓng thất thường và khȏng ᵭủ sức khỏe ᵭể kiḗm tiḕn”.

Khȏng có ai trȏng con, tȏi buộc phải thuê người giúp việc. Vậy là mỗi tháng người làm chiḗm trọn lương của chṑng tȏi, còn lương của tȏi ᵭể chi tiêu sinh hoạt và tiḗt kiệm.

Sau khi con tȏi ᵭi học mẫu giáo thì khȏng phải thuê người làm nữa, chúng tȏi tập trung vào kiḗm tiḕn mua nhà. Khi có trong tay 500 triệu, tȏi ᵭịnh vay thêm anh em bạn bè mỗi người một ít ᵭể mua căn hộ chung cư thì gia ᵭình chṑng xảy ra chuyện.

Bṓ chṑng bị tai nạn lao ᵭộng rất nặng, trong nhà có bao nhiêu tiḕn dṓc hḗt chữa trị cho ȏng nhưng vẫn còn thiḗu. Nhà chṑng có 2 người con, phía dưới chṑng tȏi có em gái, kinh tḗ khó khăn nên khȏng giúp ᵭược gì.

Với suy nghĩ còn nước còn tát, chṑng tȏi muṓn dùng hḗt sṓ tiḕn tiḗt kiệm của 2 vợ chṑng cứu bṓ. Khó khăn lắm mới tích lũy ᵭược 1 khoản tiḕn, khi chṑng ᵭưa ra ᵭḕ nghị ᵭó, tȏi bức xúc lắm nhưng phận làm con tȏi khȏng thể ích kỷ ᵭược. Thḗ là tȏi ngậm ᵭắng nuṓt cay, rút hḗt tiḕn chữa bệnh cho bṓ chṑng. Sau nhiḕu ngày chiḗn ᵭấu với tử thần, bṓ chṑng cũng hṑi phục và xuất viện.

Cứ nghĩ chúng tȏi dṓc hḗt tài sản cứu bṓ thì sẽ ᵭược ȏng bà coi trọng nhưng thực tḗ lại khȏng như thḗ. Tḗt năm nào gia ᵭình tȏi và em chṑng cũng vḕ quê. Mỗi lần quay trở vḕ thành phṓ, mẹ chṑng dúm gói cho con gái bánh kẹo, cá, thịt, tȏm và trứng. Còn vợ chṑng tȏi chẳng có gì, lý do là chúng tȏi khá giả hơn gia ᵭình em gái.

Nhìn những thùng ᵭṑ mẹ gói cho con gái, tȏi khȏng nói gì, cũng chẳng phàn nàn với ai nửa cȃu, chỉ gim trong lòng.

Sau nhiḕu năm cṓ gắng khȏng ngừng nghỉ, cuṓi cùng vợ chṑng tȏi cũng ᵭược thăng chức và mức thu nhập tương ᵭṓi cao. Nhờ thḗ mà 2 năm trước, chúng tȏi ᵭã mua ᵭược nhà và xe. Tháng 8 này, gia ᵭình tȏi sẽ có chuyḗn ᵭi du lịch nước ngoài. Nhưng dường như mọi việc khȏng ᵭược thuận lợi như kḗ hoạch ᵭã ᵭặt ra.

Tuần vừa rṑi, chúng tȏi vḕ quê nội chơi. Trong lúc, cả nhà ᵭang nói chuyện vui vẻ thì chṑng tȏi khoe:

“Tháng sau, gia ᵭình con sẽ ᵭi du lịch nước ngoài 2 tuần. Lúc vḕ, con sẽ mua biḗu bṓ mẹ vài loại thuṓc ᵭể tẩm bổ sức khỏe”.

Chṑng tȏi vừa dứt lời thì mẹ chṑng nói:

“Ngày bṓ con ᵭi bệnh viện, mẹ vay người ta 1 cȃy vàng, mấy năm nay chỉ trả lãi, chưa trả ᵭược gṓc. Các con có thể hủy chuyḗn ᵭi, dành sṓ tiḕn ᵭó trả nợ cho bṓ mẹ ᵭược khȏng? ....................

ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇👇

"Chỉ vì mâm cơm, vợ c/ãi nh/au với mẹ, tôi thẳng chân đ/ạp vợ để rồi â/n hậ/n suốt đời…Ngày hôm đó, tôi đi làm về muộn. ...
27/07/2025

"Chỉ vì mâm cơm, vợ c/ãi nh/au với mẹ, tôi thẳng chân đ/ạp vợ để rồi â/n hậ/n suốt đời…
Ngày hôm đó, tôi đi làm về muộn. Trời vừa sẩm tối, mưa lắc rắc ngoài hiên. Vừa dựng xe trước sân, tôi đã nghe tiếng c/ãi v/ã vang ra từ trong bếp. Tiếng mẹ tôi g/ay g/ắt, còn giọng vợ thì nghèn nghẹn. Tôi bước vào, thấy mâm cơm đã dọn xong, nhưng thức ăn chỉ có mỗi bát canh rau, đĩa trứng rán và bát cá kho nhỏ. Mẹ tôi ngồi khoanh tay nhìn vợ chằm chằm.
“Con dâu gì mà lo cơm chẳng ra cơm thế này hả? Nhà này thi/ếu th/ốn gì đâu mà nấu thế này cho chồng con ăn?” – mẹ tôi trá/ch.
Vợ tôi cúi mặt, giọng run run:
“Mẹ, hôm nay con đi đón bé về muộn, rồi bé lại s/ốt, con chưa kịp đi chợ…”
Mẹ tôi đ/ập tay xuống mâm cơm, ghế xê dịch kêu “két” một tiếng:
“Ngày nào cũng lý do lý trấu, cô đúng là chẳng ra gì. Hồi xưa tôi nuôi ba đứa con, vẫn lo cho cả nhà no đủ, cô thì chỉ mỗi thằng bé mà cũng than.”
Tôi ngồi xuống, chưa kịp gắp miếng nào thì nghe vợ lí nhí:
“Con xi/n lỗ/i mẹ, nhưng mẹ cũng hiểu giúp con, con đi làm về muộn, con cũng m/ệt…”
Tiếng “m/ệt” vừa dứt, tôi gi/ận s/ôi lên. Trong đầu tôi nghĩ: “Cô ấy d/ám c/ãi lại mẹ mình?”. Cơn t/ức g/iận bốc lên, tôi đứng bật dậy, không kịp suy nghĩ, chân tôi đ/ạp thẳng vào vai vợ....................... ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇👇

Mẹ qu:a đ;ời còn bố lấy vợ khác, tôi là bác phải nuôi 2 đứa trẻ chẳng phải má;u m:ủ gì, bỗng một ngày thằng anh đưa cho ...
27/07/2025

Mẹ qu:a đ;ời còn bố lấy vợ khác, tôi là bác phải nuôi 2 đứa trẻ chẳng phải má;u m:ủ gì, bỗng một ngày thằng anh đưa cho tôi 1 tờ giấy giấ:u bên trong thùng gạo, nào có ngờ được bố mẹ chúng nó để lại...

Tôi là phụ nữ độc thân, 42 tuổi, làm giáo viên cấp 2 ở tỉnh lẻ. Cách đây 6 năm, chị dâu tôi m-ất sau một cơn t-ai b/iến bất ngờ, bỏ lại hai đứa nhỏ: thằng lớn khi ấy mới học lớp 1, con bé út còn đang bú bình.

Anh trai tôi – chồng chị – không lâu sau đó lấy vợ khác. Mà nói thẳng, cô vợ mới không chấp nhận “con ghẻ”, anh đành gửi hai đứa cho tôi chăm giùm “một thời gian”. Nhưng thời gian ấy kéo dài suốt 6 năm, không một đồng chu cấp, không một lời hỏi han.

Tôi không than, chỉ âm thầm gồng gánh lo cho hai đứa ăn học. Dù chẳng phải m/áu m-ủ, nhưng gọi tôi là “bác”, chúng nó cũng răm rắp nghe lời. Có lần bạn bè hỏi:

“Mày k-hùng à, nuôi con người ta làm gì?”
Tôi cười gượng:
“Thươ-ng thì nuôi thôi, tội tụi nhỏ...”

Cho đến một ngày đầu mùa hè năm nay, thằng anh 7 tuổi – đứa lớn – đột nhiên dúi vào tay tôi một tờ giấy nhàu, bảo nhỏ:

“Con thấy nó trong thùng gạo lâu rồi, mẹ con dặn không được đưa cho ai... nhưng con thấy bác cực quá…”

Tôi cầm tờ giấy – run tay khi nhìn thấy bố mẹ chúng nó để lại............................ ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇👇

Chồng dọn đến ở với b/ồ, tôi lặng lẽ chở mẹ chồng li/ệt đến giao trả, trước khi đi, tôi nói một câu khiến cả hai t/ái mặ...
27/07/2025

Chồng dọn đến ở với b/ồ, tôi lặng lẽ chở mẹ chồng li/ệt đến giao trả, trước khi đi, tôi nói một câu khiến cả hai t/ái mặt...
Tôi và Minh kết hô/n được 7 năm. Cuộc hô/n nh/ân không phải màu hồng, nhưng tôi luôn cố gắng vì con, vì mái ấm mình đã chọn. Từ ngày cưới, tôi chấp nhận về sống cùng mẹ chồng – người phụ nữ mắc ta/i bi/ến, l/iệt nửa người, chỉ nằm một chỗ và cần chăm sóc từng bữa ăn, giấc ngủ.
Ban đầu, tôi nghĩ đơn giản: bà là mẹ chồng, tôi là dâu, chăm sóc là bổn phận. Nhưng tôi không ngờ, gá/nh nặ/ng ấy sẽ kéo dài đến m/òn m/ỏi, và đa/u lò/ng nhất là từ người đáng ra phải cùng tôi gá/nh vá/c – chồng tôi.
Minh đi làm, tối về m/ệt là nằm chơi điện thoại. Mọi việc chăm mẹ, cơm nước, th/uốc m/en đều một tay tôi l/o. Anh luôn nói:
“Em giỏi chăm mẹ hơn anh. Anh mà làm, mẹ còn kh/ổ thêm.”
Tôi không trá/ch. Tôi nghĩ đơn giản: thôi thì vợ lo, chồng đi làm. Nhưng rồi tôi phát hiện – Minh không chỉ đi làm. Anh có người khác.
Mọi chuyện v/ỡ l/ở khi tôi vô tình thấy tin nhắn:
“Tối nay anh lại qua. Ở với em vui hơn ngàn lần ở nhà.”
Tôi không gà/o kh/óc. Không làm ầm. Tôi chỉ hỏi nhẹ:
“Anh định tính sao với mẹ – người anh b/ỏ mặc bao năm qua?”
Minh im lặng. Hôm sau, anh dọn ra ngoài. Tôi biết anh chuyển đến sống cùng người phụ nữ ấy. Mặc cho tôi gọi, nhắn tin – anh đều không trả lời. Mẹ chồng nằm trong phòng, không hay biết gì. Bà vẫn tin con trai đang bận việc, vài hôm nữa sẽ về.
Tôi nhìn bà – người từng xét nét tôi từng miếng ăn giấc ngủ, từng có lúc chỉ trí/ch tôi “không xứng làm dâu” – mà thấy nghẹn. Tôi từng muốn buông bỏ tất cả, nhưng rồi lại nghĩ: làm người, nên có nghĩa
Một tuần sau, tôi gọi cho Minh:
“Anh rảnh không? Em mang mẹ đến cho anh chăm.”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, rồi cúp máy.
Chiều hôm đó, tôi lặng lẽ lau người, thay quần áo, gấp gọn chăn màn cho mẹ chồng. Tôi xếp thu/ốc m/en, giấy tờ bệ/nh việ/n, cả sổ khám cũ vào một túi vải.
Tối, tôi bế bà lên xe lăn, nhẹ nhàng nói:
“Mẹ à, con đưa mẹ đến ở với anh Minh vài hôm cho mẹ đổi gió. Ở mãi một chỗ cũng buồn.”
Bà gật nhẹ, ánh mắt vui như trẻ con. Bà không biết mình sắp bị "giao trả" cho đứa con trai r/uột th/ịt đã chọn bỏ rơi............... ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇👇

Chồng đưa hết lư/ơng cho mẹ, cô vợ cao tay lập tức thực hiện kế hoạch "3 không" khiến cả nhà chồng t/á h/ỏa xin t/ha...V...
27/07/2025

Chồng đưa hết lư/ơng cho mẹ, cô vợ cao tay lập tức thực hiện kế hoạch "3 không" khiến cả nhà chồng t/á h/ỏa xin t/ha...

Vợ chồng Minh và Hạnh cưới nhau được hơn một năm thì chuyển về sống chung với mẹ chồng. Lý do đơn giản: “nhà mẹ rộng, tiết kiệm được tiền thuê nhà”, Minh nói vậy. Hạnh vốn không thích sống chung, nhưng nghĩ thương chồng làm công ăn lương, lại vừa lo cho gia đình nhỏ, vừa lo cho mẹ già nên chị im lặng chấp nhận.

Ban đầu, mọi chuyện vẫn yên ổn. Hạnh đi làm hành chính, sáng chiều đúng giờ, về nhà lại tất bật nấu ăn, giặt giũ, chăm lo cả nhà. Lương tháng của chị khoảng mười triệu, để dành chi tiêu sinh hoạt trong gia đình. Còn chồng – Minh – đi làm công ty tư nhân, lương tháng mười hai triệu, đưa hết cho mẹ giữ “cho tiện”, vì theo lời bà: “Ti/ền của con cái thì cha mẹ giữ cũng là giữ cho cái nhà này.”

Hạnh không nói gì. Nhưng mọi chuyện bắt đầu đi xa khi mẹ chồng ngày càng tỏ ra lấn át. Bà muốn mọi chi tiêu đều phải “trình báo”, trong khi tiền ăn uống, điện nước, chợ búa toàn do Hạnh lo. Mỗi khi chị nhẹ nhàng nhắc Minh góp thêm hoặc chia sẻ chút gá/nh n/ặng, anh lại gạt đi:
“Có bao nhiêu đưa mẹ giữ cả rồi, em cần gì thì nói mẹ, mẹ đưa.”

Nhưng lạ thay, mỗi lần chị mở lời với mẹ chồng xin ít tiền mua đồ ăn cho cả nhà, bà lại xẵng giọng:
“Cô đi làm cả tháng chẳng lẽ không đủ vài đồng đi chợ? Còn đòi nhà này nuôi ngược lại à?”

Giọt nước tràn ly là một buổi tối cuối tháng, khi trong ví Hạnh chỉ còn vài chục ngàn, chị nhờ Minh đưa ít tiền mua sữa cho con trai vừa hơn 1 tuổi đang ốm. Minh bảo:
“Để anh hỏi mẹ.”

Chờ mãi đến khuya, chị vẫn không thấy tiền. Sáng hôm sau, chị phải va/y tạm đồng nghiệp mua sữa. Tối về, chị ngh/e lỏ/m mẹ chồng nói với Minh:
“Trẻ con xưa nay có uống sữa gì đâu, vẫn lớn. P/hí tiền!”

Hạnh ngồi lặng, nhìn con trai ngủ thiêm thiếp mà nước mắt rơi.

Tối hôm đó, chị không nói gì. Chỉ lặng lẽ lên kế hoạch cho “cuộc cách mạng” trong chính ngôi nhà này.

Kế hoạch "3 không" bắt đầu từ sáng hôm sau................. ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇👇

Vì Lan lỡ gọi mẹ chồng là "bà ấy" khi nói chuyện với bạn, Thành không nói không rằng đ/uổi cổ Lan 1 mạch về nhà đẻChiều ...
27/07/2025

Vì Lan lỡ gọi mẹ chồng là "bà ấy" khi nói chuyện với bạn, Thành không nói không rằng đ/uổi cổ Lan 1 mạch về nhà đẻ
Chiều ấy, trời đổ một cơn mưa rất nhẹ. Loại mưa đủ để làm ướt vai áo nhưng không khiến người ta muốn nép vào mái hiên. Trong căn phòng nhỏ nơi cuối con hẻm, Thành ngồi lặng trước màn hình điện thoại, ngón tay bất động trên tên một người trong danh bạ. Anh không gọi. Chỉ nhìn. Như thể cái tên ấy có thể bật ra lời giải thích cho hai tháng im lặng kéo dài như một mùa đông không ánh nắng.
“Lan”, cái tên ấy chưa bao giờ thôi làm anh nhói lòng. Nhưng gọi làm gì? Khi mọi thứ đã quá muộn.
Họ từng sống như vợ chồng, không h/ôn th/ú, không ràng buộc p;há;p lý. Chỉ có những bữa cơm chung, những buổi tối nằm bên nhau lặng lẽ, và một lời hứa vụng về trong đêm: “Nếu mình cứ yên ổn thế này mãi thì tốt biết mấy.”
Lan không đòi hỏi gì nhiều. Thành cũng chưa từng nghĩ đến chuyện rời xa. Cho đến cái hôm ấy.
Một ngày bình thường như mọi ngày, Thành đi làm về muộn. Mẹ anh—một người phụ nữ nghiêm khắc và hay xét nét—ngồi ở phòng khách, mặt cau lại như thể vừa phát hiện ra điều gì đó tày trời. Trên bàn là điện thoại của bà, mở sẵn ứng dụng ghi âm.
“Con nghe đi,” mẹ anh bảo, không buồn nhìn lên. “Nghe cho rõ cái giọng vợ mày nói về mẹ chồng là thế nào.”
Thành bật loa. Giọng Lan vang lên trong bản ghi âm, vui vẻ, pha chút bông đùa:
“Ừ, bà ấy lại bảo tớ quên để dép quay đầu ra ngoài, như kiểu tớ không biết làm dâu ấy. Mà thôi, tớ nhịn. Chứ tớ mà bật lại là Thành lại khó xử…”
Chỉ thế thôi. Một câu nói rất thường, rất vô t/ình. Nhưng với mẹ Thành, đó là điều không thể tha thứ. Với Thành… thì không hiểu sao, nó như một lưỡi d/ao c/ắt vào lòng tự trọng. Có lẽ vì anh vốn luôn nghĩ Lan yêu và kính trọng mẹ anh như mẹ ruột. Có lẽ vì anh thấy mình bị đặt giữa hai người phụ nữ—một bên là mẹ, một bên là người anh yêu—mà lại không bên nào chịu nhường.
Không một lời nói, không một câu chất vấn, Thành chỉ im lặng đi vào phòng, thu dọn đồ đạc của Lan. Cô vừa về đến, chưa kịp tháo khẩu trang thì anh đã dúi túi đồ vào tay cô, lạnh lùng:
“Về nhà mẹ cô đi. Ở đây không cần kiểu dâu như cô.”.................. ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇👇

Thấy vợ lương 200 triệu 1 tháng, còn Huy có 50 triệu 1 tháng, anh tìm cớ để đ-uổi vợ về nhà ngoạiMùa thu năm đó, gió về ...
27/07/2025

Thấy vợ lương 200 triệu 1 tháng, còn Huy có 50 triệu 1 tháng, anh tìm cớ để đ-uổi vợ về nhà ngoại

Mùa thu năm đó, gió về sớm, và có thứ gì đó trong lòng Huy cũng đổi thay nhanh hơn cả tiết trời.

Từ khi quen Ngọc, cưới cô rồi sống chung, Huy chưa từng thấy bất ổn. Ngọc dịu dàng, chu đáo, chưa bao giờ làm cao với anh dù cô xinh đẹp, học rộng, và – như người ta đồn – có công việc “ngon lành” trong một công ty nước ngoài. Nhưng Ngọc ít nói về công việc. Rất ít. Mỗi sáng đi làm từ sớm, tối về là chăm nhà cửa, nấu ăn, hỏi han chồng. Không than mệt, không kể lể.

Có lẽ, nếu không phải cái đêm đó, Huy sẽ chẳng bao giờ biết mình đang sống cạnh một người vợ “đá:ng s:ợ” đến vậy.

Hôm ấy là sinh nhật Huy. Anh mời vài người bạn cũ đến ăn tối. Ngọc cười tươi, tự tay làm bánh kem, bày biện bàn tiệc. Huy hơi ngại vì lũ bạn anh, phần lớn chỉ làm văn phòng lương tầm tầm, vài đứa vẫn độc thân, vài đứa mới cưới, vợ thì loay hoay bán hàng online hoặc đi làm công nhân. Vậy nên, anh dặn Ngọc đừng bày vẽ nhiều.

Ngọc chỉ mỉm cười:

“Sinh nhật chồng em mà, không thể qua loa được.”

Bữa tiệc ấm cúng cho đến khi một thằng bạn hỏi:

“Ngọc làm ở đâu thế? Mà hôm trước thấy vợ chồng mày lái con xe Audi, choáng vãi.”

Huy cười trừ, chưa kịp nói gì thì Ngọc nhẹ nhàng đáp:

“Em làm ở bộ phận chiến lược của tập đoàn tài chính quốc tế. Thu nhập cũng ổn ạ.”

“Ổn là sao? Bao nhiêu vậy?” – một người tò mò hỏi tiếp.

Ngọc quay sang nhìn Huy, như xin phép. Huy ậm ừ, khoát tay:

“Nói đại đi, bạn bè cả.”

Ngọc vẫn giữ giọng dịu dàng như mọi khi:

“Tầm khoảng 200 triệu mỗi tháng.”

Không khí trong phòng ngưng lại một nhịp.

Một đứa buột miệng:

“Thế thì… lương Huy bằng 1/4 vợ còn gì.”

Mọi người ph:á lên cười, dù là cười xã giao. Chỉ Huy là không cười nổi.

Từ giây phút đó, điều gì đó âm ỉ trong anh bắt đầu ch;áy.

Đêm đó, Huy nằm quay lưng về phía Ngọc. Cô ôm anh như mọi khi, nói nhỏ:

“Bạn anh vui vẻ quá. Em vui lắm. Miễn anh thấy vui là được.”

Nhưng Huy chỉ gật đầu, lạnh tanh. Trong lòng anh, niềm tự hào đàn ông đang rạn nứt..................... ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇👇

Vừa đu/ổi vợ con ra khỏi nhà thì t/ái m/ặt nghe cô ấy nói: "Đ/àn b/à có tiề/n, có con thì cần gì chồng tồ/i"...Tôi từng ...
27/07/2025

Vừa đu/ổi vợ con ra khỏi nhà thì t/ái m/ặt nghe cô ấy nói: "Đ/àn b/à có tiề/n, có con thì cần gì chồng tồ/i"...
Tôi từng nghĩ mình là người đàn ông trụ cột, có quyền quyết định mọi thứ trong gia đình. Tôi từng nghĩ vợ tôi, Hiền – người phụ nữ hiền lành, ít nói và luôn nh/ún như/ờng – sẽ mãi ở đó, cam chịu và chấp nhận mọi điều tôi áp đặt.
Chúng tôi cưới nhau khi tôi mới bắt đầu kinh doanh còn cô ấy là giáo viên mầm non. Những ngày đầu, vợ chồng tay trắng gây dựng, Hiền vừa đi dạy, vừa chăm con, vừa hỗ trợ tôi sổ sách, hóa đơn. Nhưng khi công việc của tôi khấm khá hơn, tôi bắt đầu thay đổi. Tự mãn, cao ngạo, và quan trọng nhất – tôi dần quên m/ất người đã cùng mình vượt qua những năm tháng kh/ó k/hăn nhất.
Tôi bắt đầu đi sớm về khuya, dần có những mối qu/an h/ệ ngoài luồng. Tôi không còn nhìn vợ với ánh mắt biết ơn như xưa, thay vào đó là sự ch/án chường, khó chịu mỗi khi cô ấy nói điều gì khiến tôi không hài lòng.
Hiền vẫn im lặng chịu đựng. Cho đến một buổi tối mưa gió, cô ấy mang cơm lên phòng làm việc cho tôi. Tôi gạt đi, c/áu kỉn/h:
– Em đừng làm ph/iền nữa được không? Chăm con cho tử tế đi, anh b/ận!
Cô ấy nhìn tôi, không nói gì, chỉ lặng lẽ quay đi. Tôi không biết, đó là lần cuối cùng cô ấy chủ động quan tâm tôi như thế.
Một tuần sau, trong lúc mẹ tôi đến chơi và phà/n n/àn đủ điều về vợ, tôi không kiềm được b/ực t/ức, lớn tiếng:
– Nếu cô cảm thấy sống ở đây là k/hổ s/ở vậy thì dọn đi đi. Nhà này tôi đứng tên, cô không thích thì cứ ra khỏi đây, tôi không giữ!
Hiền đứng lặng giữa phòng khách, con trai ba tuổi ôm chân mẹ ngơ ngác. Không một giọt nước mắt, cô ấy gật đầu, dắt con vào thu dọn đồ.
Tôi tưởng cô ấy sẽ kh/óc ló/c, níu kéo. Nhưng không. Trước khi đi, cô ấy chỉ nhìn tôi, nói bằng giọng bình thản đến lạ/nh người:
– Đàn ông như anh, m/ất vợ con mà không biết tiếc, cũng chẳng đáng để tôi quay lại. Phụ nữ có tiền, có con rồi thì cần gì giữ một người chồng không xứng?
Tôi sữ/ng s/ờ. Câu nói ấy như gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi.
Những ngày sau đó, căn nhà rộng thênh thang trở nên vắng lặng đến đá/ng s/ợ. Không còn tiếng c/on gọi ba, không còn tiếng bước chân quen thuộc của vợ nơi bếp. Tôi bắt đầu thấy nhớ, nhưng lại không đủ dũng khí để gọi...................... ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇👇

Chủ tịch bất ngờ phát hiện đứa trẻ lạ nằm trên mộ của v;ợ mình và bí mật s;ững s;ờ ....Ngô Huân – một tỷ phú giàu có như...
27/07/2025

Chủ tịch bất ngờ phát hiện đứa trẻ lạ nằm trên mộ của v;ợ mình và bí mật s;ững s;ờ ....
Ngô Huân – một tỷ phú giàu có nhưng cô độc sau khi vợ là Minh Ngọc qua đời. Ông sống khép kín, lạnh lùng, chỉ tập trung vào công việc và không bận tâm đến điều gì khác.

Một chiều cuối tuần, như thường lệ, Ngô Huân đến nghĩa trang thăm mộ vợ. Tại đây, ông tình cờ phát hiện một cậu bé khoảng 12 tuổi đang ngủ co ro bên bia mộ của Minh Ngọc. Cậu bé ăn mặc rách rưới, dáng vẻ gầy gò, khắc khổ, ôm khư khư một chiếc túi cũ sờn.

Bị đánh thức, cậu bé hoảng sợ, ban đầu né tránh nhưng cuối cùng thừa nhận mình là trẻ mồ côi, không có nơi nào để đi. Cậu bé tên Quang Khôi. Ba mẹ mất sớm, cậu sống lang thang. Minh Ngọc chính là ân nhân năm xưa đã cứu mạng cậu khi cậu bị bệnh nặng trong viện. Vì không biết đi đâu, cậu tìm đến mộ bà như một chốn nương tựa cuối cùng...Ai ngờ cuộc đời cậu cũng thay đổi từ đây......................ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇👇

Mừng rỡ vì vợ v/ô si/nh tự giác b/ỏ đi, sau 3 năm qua nhà vợ cũ, tôi muốn ph/át đi/ên khi thấy trước mặt là...Ngày ấy, k...
27/07/2025

Mừng rỡ vì vợ v/ô si/nh tự giác b/ỏ đi, sau 3 năm qua nhà vợ cũ, tôi muốn ph/át đi/ên khi thấy trước mặt là...
Ngày ấy, khi Thu đặt lá đơn lên bàn, tôi không níu giữ. Trái lại, trong lòng còn thấy nhẹ nhõm. Cô ấy là người phụ nữ hiền lành, luôn chu đáo, nhưng việc Thu không thể có em bé khiến gia đình tôi không còn kiên nhẫn.
Mẹ tôi thường xuyên bóng gió, cho rằng một mái ấm mà không có tiếng trẻ con là thiếu trọn vẹn. Còn tôi – thay vì đứng về phía vợ – lại chọn cách im lặng và dần xa cách.
Chúng tôi từng chạ/y ch/ữa nhiều nơi, hy vọng vẫn cứ m/ờ m/ịt. Cuối cùng, trong một lần đi khám, kết quả khiến cả hai lặng người: cơ hội có con tự nhiên của Thu rất thấp.
Đêm đó, cô ấy gục đầu vào vai tôi mà k/hóc, nghẹn ngào nói:
– Em x/in l/ỗi vì không thể cho anh một gia đình như anh mong muốn.
Tôi không nói gì. Lòng chỉ thấy trống rỗng. Và rồi vài tuần sau, cô ấy lặng lẽ rời đi sau một câu nói:
– Em đã ký rồi, anh đừng thấy em là gá/nh nặ/ng nữa.
Ba năm trôi qua, tôi sống một mình. Vài mối quanhe đến rồi đi, không ai khiến tôi thấy bình yên như ngày còn bên Thu. Căn hộ vắng tiếng người, mỗi lần đi ngang con hẻm cũ – nơi Thu từng sống – tim tôi lại nhói.
Một chiều, tôi tình cờ ngang qua con phố quen. Không hiểu sao lại dừng xe trước căn nhà nhỏ của cô ấy. Tôi chỉ định đứng một lát rồi đi. Nhưng đúng lúc đó, cánh cổng mở ra........................ ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇👇

Chỉ khi đàn ông hôn hai chỗ này trên người phụ nữ mới gọi là tình yêu đích thực!👇👇👇
26/07/2025

Chỉ khi đàn ông hôn hai chỗ này trên người phụ nữ mới gọi là tình yêu đích thực!
👇👇👇

Adresse

Ris-Orangis

Notifications

Soyez le premier à savoir et laissez-nous vous envoyer un courriel lorsque Văn Hóa Người Việt publie des nouvelles et des promotions. Votre adresse e-mail ne sera pas utilisée à d'autres fins, et vous pouvez vous désabonner à tout moment.

Contacter L'entreprise

Envoyer un message à Văn Hóa Người Việt:

Partager