Văn Hóa Người Việt

Văn Hóa Người Việt Văn hóa người Vệt

Phụ nữ khi lên giường có 3 thứ cần “cởi” ra, 3 thứ nên mặc vào để chồng mê đắm không rời 👇👇
24/09/2025

Phụ nữ khi lên giường có 3 thứ cần “cởi” ra, 3 thứ nên mặc vào để chồng mê đắm không rời 👇👇

Tuổi thơ của tôi là một chuỗi ngày dài lặng lẽ, mờ nhạt. Tôi không có bố, không có mẹ, không một người thân ru:ột th:ịt....
24/09/2025

Tuổi thơ của tôi là một chuỗi ngày dài lặng lẽ, mờ nhạt. Tôi không có bố, không có mẹ, không một người thân ru:ột th:ịt. Thế giới của tôi khi ấy chỉ xoay quanh những bữa cơm tạm bợ và bốn bức tường đơn điệu của một căn phòng trọ nhỏ. Lớn lên mà không có một bàn tay dẫn dắt, tôi học được cách tự mình đương đầu với tất cả. Sự thiếu thốn tình cảm đã tạo nên một bức tường vô hình quanh trái tim, khiến tôi khép mình và chẳng bao giờ dám tin vào hai chữ “gia đình”. Cuộc sống cứ thế trôi đi, cứ loay hoay, chật vật cho đến khi tôi gặp Mai. Cô ấy mang đến cho tôi một thế giới hoàn toàn mới, một nơi mà tôi khao khát từ rất lâu.
Mai là một cô gái hiền lành, chu đáo, dịu dàng. Ở bên cô ấy, tôi cảm nhận được sự ấm áp mà cả đời mình chưa từng có. Mai yêu tôi bằng một tình yêu giản dị, chân thành. Cô ấy không bao giờ hỏi về quá khứ của tôi, chỉ đơn giản là ở bên cạnh và lấp đầy những khoảng trống trong lòng tôi bằng sự quan tâm, chăm sóc. Khi chúng tôi kết hôn, tôi cảm giác như mình đã tìm thấy cả thế giới. Mai không chỉ là vợ mà còn là người bạn đời, là mảnh ghép còn thiếu để cuộc sống tôi trở nên trọn vẹn. Ngày nắm tay cô ấy bước vào lễ đường, tôi đã thầm hứa sẽ dành cả đời này để yêu thương và bảo vệ người phụ nữ đã cho tôi một mái nhà.
Sau đám cưới, chúng tôi dọn về sống cùng mẹ vợ. Bố vợ tôi đã mất từ lâu, và mẹ cô ấy là một người phụ nữ hiền lành, nhân hậu. Bà đón tôi với nụ cười rạng rỡ và ánh mắt đầy yêu thương. Bà không có con trai, và tôi biết, bà đã xem tôi như m:á:u th:ị:t của mình ngay từ giây phút đầu tiên. Bà nắm tay tôi, đôi bàn tay gầy gầy, ấm áp, rồi nhẹ nhàng nói: “Con cứ ở đây, nhà này là nhà của con. Mẹ không có con trai, nên thương con như máu mủ. Con không cần phải lo lắng gì cả.” Câu nói ấy chạm đến một góc sâu thẳm trong tim tôi. Lần đầu tiên, tôi được một người phụ nữ lớn tuổi gọi là “con” bằng tất cả sự chân thành. Nước mắt tôi lăn dài, không phải vì buồn, mà vì hạnh phúc. Tôi đã tìm thấy một mái ấm thực sự, một gia đình mà tôi đã từng nghĩ chỉ có trong mơ.
Chúng tôi sống cùng mẹ, cùng nhau vun đắp, xây dựng mọi thứ từ hai bàn tay trắng. Mai làm kế toán cho một công ty gần nhà, tôi mở một tiệm sửa xe nhỏ. Mỗi ngày, chúng tôi cùng nhau thức dậy, cùng ăn bữa sáng đơn giản, cùng đi làm. Tối về, mẹ vợ đã chuẩn bị sẵn cơm nóng, canh ngọt. Căn nhà nhỏ luôn đầy ắp tiếng cười nói, sự bình yên và hạnh phúc. Một năm sau, Mai mang đến cho tôi một món quà vô giá: một cô con gái xinh xắn như thiên thần. Con bé có đôi mắt to tròn, lấp lánh như sao đêm, và nụ cười rạng rỡ như nắng ban mai. Chúng tôi đặt tên con là Bơ. Nhìn Mai ôm con bé vào lòng, hát ru những khúc hát êm đềm, tôi đã nghĩ rằng cuộc đời mình cuối cùng cũng đã trọn vẹn, không còn thiếu thốn điều gì nữa.
Nhưng, cuộc đời đâu phải lúc nào cũng trải đầy hoa hồng. Khi bé Bơ vừa tròn 2 tuổi, hạnh phúc mong manh của chúng tôi đã bị thử thách bởi một cú s:ố:c lớn.......................
ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN👇👇👇

Ngày 30/4/1975, Sài Gòn vỡ òa trong cơn sóng người, đoàn chiến sĩ giải phóng tiến vào thành phố trong tiếng reo hò, tiến...
23/09/2025

Ngày 30/4/1975, Sài Gòn vỡ òa trong cơn sóng người, đoàn chiến sĩ giải phóng tiến vào thành phố trong tiếng reo hò, tiếng vỗ tay vang dội.
Giữa dòng người ấy, có ba chị em nhỏ: Hồng mới 10 tuổi, tay dắt đứa em trai sáu tuổi và cõng trên lưng cậu em út bốn tuổi tên Tâm. Cha mẹ mất sớm vì bom đạn, ba chị em nương tựa nhau, trong lòng dấy lên niềm hy vọng: từ đây, chiến tranh chấm dứt, một thời đại mới mở ra.
Nhưng niềm vui chưa kịp trọn vẹn, tai họa đã giáng xuống.
Trong lúc chen chúc giữa biển người, pháo hoa, cờ xí rợp trời, Hồng lạc mất em út. Ban đầu, chị còn nghĩ Tâm chỉ chạy loanh quanh đâu đó. Nhưng gọi mãi, tìm mãi, chẳng thấy bóng dáng thằng bé.
“Hồng ơi, em Tâm đâu rồi?” – thằng em sáu tuổi òa khóc.
“Em ơi! Tâm ơi!” – Hồng gào khản giọng, nhưng tiếng gọi nhỏ bé bị nuốt chửng trong tiếng reo hò của ngày lịch sử.
Cậu bé bốn tuổi biến mất giữa Sài Gòn rộng lớn, để lại trong lòng cô chị mười tuổi vết thương không bao giờ lành.
Năm 2020, bà Hồng đã 55 tuổi. Một buổi chiều, khi bà đang ngồi trước hiên nhà ở quận 3, có người đàn ông tóc bạc, dáng gầy gò, dừng lại nhìn thật lâu....................
ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇👇

Hôm qua anh còn nói rộn ràng chuyện lấy nốt lương tháng này rồi trả trọ về quê, vậy mà trưa nay họ gọi em đến, thấy xe m...
23/09/2025

Hôm qua anh còn nói rộn ràng chuyện lấy nốt lương tháng này rồi trả trọ về quê, vậy mà trưa nay họ gọi em đến, thấy xe máy dựng ven đường, điện thoại trong bụi rậm, còn anh thì gục xuống, tay vẫn nắm chặt tờ giấy viết vội, trong đấy anh ghi rõ người ra tay với anh mà em ngạt thở...
Hôm qua thôi, anh còn cười nói rộn ràng, bảo với em:
“Cố gắng thêm tháng này nữa, lấy nốt đồng lương rồi trả phòng trọ, về quê ở với mẹ cho yên ổn. Vợ chồng mình đỡ khổ, con cũng có chỗ nương náu…”
Em nghe mà lòng rộn ràng hạnh phúc, tưởng như bao vất vả bấy lâu sắp qua đi.
Vậy mà trưa nay, một cuộc gọi hốt hoảng khiến em ng/ã q/uỵ. Chạy đến nơi, trước mắt em là cảnh tượng khiến t/im vỡ nát: chiếc xe máy của anh dựng ven đường, điện thoại rơi lăn lóc trong bụi rậm, còn anh thì gục xuống.
Điều khiến em nghẹt thở hơn cả là bàn tay anh nắm chặt một tờ giấy nhàu nát, viết vội những dòng cuối. Tay em run bần bật mở ra… từng chữ như nhát d/ao c/ứa vào t/im. Hóa ra người khiến anh rơi vào bước đường cùng lại là....................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Mỗi đêm, con chó đen trong nhà lại g/ầm g/ừ về phía đứa tr-ẻ s;ơ s;inh, khiến người cha sinh nghi, lập tức gọi công an v...
23/09/2025

Mỗi đêm, con chó đen trong nhà lại g/ầm g/ừ về phía đứa tr-ẻ s;ơ s;inh, khiến người cha sinh nghi, lập tức gọi công an và từ đó phát hiện ra sự thật r/ùng r/ợn dưới gầm giường....
Từ ngày đưa đứa con trai mới sinh về nhà, con chó đen tên Mực bỗng trở thành kẻ canh gác không rời phòng ngủ. Ban đầu, vợ chồng Sơn coi đó là dấu hiệu tốt: chó biết giữ em, biết canh cửa. Nhưng chỉ sau ba đêm, niềm an tâm rơi vỡ. Đêm thứ tư, đúng 2 giờ 13 phút, Mực đứng thẳng bốn chân, lông gáy dựng như đinh, gầm gừ với chiếc nôi đặt cạnh giường. Không sủa, không lao vào, chỉ gầm — một tiếng kéo dài, đứt đoạn, y như ai đó bịt miệng nó từ trong bóng đêm.
Sơn bật đèn ngủ, bước đến vỗ về. Con trai vẫn ngủ yên, môi thoảng rung như đang mút, không khóc. Nhưng Mực thì không rời mắt khỏi gầm giường. Nó hạ người sát sàn, giang chân, chui đầu gần vào khoảng tối hoen bụi, rít lên. Sơn quỳ xuống, lấy điện thoại rọi đèn. Chỉ thấy hộp đồ linh tinh, vài cái tã dự trữ, và bóng đen đặc quánh như vũng nước không đáy.
Đêm thứ năm, chuyện y hệt lặp lại vào 2 giờ 13. Đêm thứ sáu, vợ Sơn — Hân — bỗng giật mình vì nghe như có tiếng dụi móng tay vào gỗ: rẹt… rẹt… rất chậm, rất cố ý. “Chắc chuột,” Hân nói, nhưng giọng run. Sơn đẩy nôi sát vào tủ quần áo, lấy bẫy chuột đặt ở góc tường. Mực vẫn dán mắt vào gầm giường, đôi lúc rít lên những nhịp ngắn khi đứa bé khẽ trở mình.
Đến đêm thứ bảy, Sơn quyết định không ngủ. Anh ngồi ở mép giường, tắt hết đèn, chỉ để đèn ngủ hành lang rọi một dải vàng lỏng vào phòng. Điện thoại đặt sẵn chế độ quay. 1 giờ 58, gió thốc qua khe cửa sổ khép hờ, mang theo mùi ẩm mốc từ vườn sau. 2 giờ 10, nhà im lặng như bị rút ruột. 2 giờ 13, Mực bật dậy. Nó không gầm ngay, mà quay nhìn Sơn, ấn mũi vào tay anh, kéo bằng ánh mắt. Rồi nó bò thấp, chậm như đang rình rập, gí mõm vào gầm giường. Tiếng gầm bật ra — trầm, dài, chặn một điều gì đang muốn trườn ra.
Sơn nhét điện thoại vào tay, rọi đèn. Trong chớp mắt lóe sáng ấy, anh thấy một thứ chuyển động. Không phải chuột. Một bàn tay — xanh lợt, bẩn đất — thu mình lại như con nhện. Ánh đèn tắt phụt do tay anh run. Sơn bật ngược, đập lưng vào tủ. Hân bật dậy, hỏi dồn. Và đứa bé… vẫn ngủ, hơi thở đều đều, miệng rịn một tia sữa.
Sơn vội bế con, giấu sau lưng, tay kia với lấy gậy bóng chày cũ. Mực xồ lên, lao đầu vào gầm giường. Tiếng rít biến thành sủa dồn, cào xoèn xoẹt. Từ gầm giường, tiếng sọat như hóa đá, rồi im bặt. Đèn điện nhấp nháy. Có thứ gì đó trườn ngược vào trong, nhanh và dài, để lại vệt bụi đen bầm.
Hân khóc, bảo gọi công an. Sơn run tay bấm máy. Chưa đầy mười phút, hai anh công an khu vực có mặt. Một người cúi xuống, rọi đèn pin, tay kia kéo mấy hộp đồ ra. Mực nằm chặn đầu giường, nhe răng, không cho ai đến gần nôi. “Bình tĩnh, anh chị,” người công an nói, giọng vẫn cố giữ đều. “Để tôi xem…” Dưới gầm giường trống trơn. Chỉ có lớp bụi bị cày tung, vệt cào thành đường ngoằn ngoèo. Người công an nhíu mày, đưa đèn quét chậm, dừng lại ở khe tường sát đầu giường: gỗ bị xẻ, một đường đủ cho cánh tay người thò qua. Anh ta gõ vào — rỗng. “Có khoang rỗng,” anh nói, “nhà này trước có sửa chữa gì không?”
Sơn lắc đầu. Lúc ấy, đứa bé khẽ ư ử. Và ngay khoảnh khắc đó, mắt Mực rực lên, nó quay ngoắt, gầm về phía khe tường.................
ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇👇

Nếu không yêu thật lòng, đàn ông không đời nào làm được 7 điều này cho vợ  👇👇
23/09/2025

Nếu không yêu thật lòng, đàn ông không đời nào làm được 7 điều này cho vợ 👇👇

Bé gái 5 tuổi bị K giai đoạn cuối, bài học cảnh tỉnh cho bố mẹ 👇👇
23/09/2025

Bé gái 5 tuổi bị K giai đoạn cuối, bài học cảnh tỉnh cho bố mẹ 👇👇

Vừa nghỉ hưu, mẹ chồng đã giao hết tiền tiết kiệm và thẻ lương hưu cho tôi để sang nhà hàng xóm làm giúp việc, tôi hí hử...
23/09/2025

Vừa nghỉ hưu, mẹ chồng đã giao hết tiền tiết kiệm và thẻ lương hưu cho tôi để sang nhà hàng xóm làm giúp việc, tôi hí hửng cầm cả đi mua vàng nào ngờ đây là cái bẫy, được đúng 1 tuần sau thì tá hỏa nhận ra...
Vừa nghỉ hưu, mẹ chồng tôi gọi tôi vào phòng, cẩn thận đưa hết số tiền tiết kiệm, cả thẻ lương hưu cho tôi giữ. Bà còn nói:
“Giờ tao sang nhà bà H. làm giúp việc kiếm thêm đồng ra đồng vào, tiền của tao thì con cầm mà lo cho gia đình.”
Nghe thế tôi sư-ớng rơn trong bụng, nghĩ bụng “Thế là mẹ chồng đã thật sự tin tưởng mình, từ nay trong nhà mọi khoản lớn nhỏ đều qua tay mình hết!”
Không chần chừ, tôi ôm hết tiền cùng thẻ, chạy ngay ra tiệm vàng mua cả xấp vàng cất đi, lòng hí hửng nghĩ sau này cũng có của ăn của để.
Nhưng đời nào ngờ, vừa tròn 1 tuần sau thì chuyện động trời ập đến. Chiều ấy, cả làng rầm rầm kéo nhau đi xem cảnh tượng ngoài nhà bà H. — nơi mẹ chồng tôi làm giúp việc. Tôi tá hỏa chạy sang thì ch-ết điếng...................
ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇👇

Đúng ngày tôi trở dạ thì mẹ chồng cũng bị sốt, chồng bỏ mặc tôi tự đi vào viện rồi tự sinh con, anh nói "em lớn rồi tự c...
23/09/2025

Đúng ngày tôi trở dạ thì mẹ chồng cũng bị sốt, chồng bỏ mặc tôi tự đi vào viện rồi tự sinh con, anh nói "em lớn rồi tự chủ động đi, cái gì cũng phụ thuộc vào anh à" ........................
Hôm ấy, bụng tôi nặng trĩu, cơn đau từng cơn dồn dập, biết là đã đến lúc phải vào viện. Tôi lảo đảo bấu víu tay chồng, run rẩy nói:
– “Anh ơi, đưa em đi… em đau lắm rồi.”
Nhưng đúng lúc ấy, mẹ chồng kêu sốt. Chồng quay sang, mặt nhăn nhó:
– “Mẹ ốm, anh phải lo cho mẹ. Em lớn rồi, tự chủ động đi, cái gì cũng phụ thuộc vào anh à?”
Tôi ch/ế/t lặng. Bụng đau quặn, mồ hôi nhễ nhại, vậy mà anh thản nhiên buông tay. Tôi ôm bụng, tự mình gọi taxi, vừa lên xe vừa khóc nghẹn.
Đến viện, không một người thân bên cạnh, bác sĩ hỏi giấy tờ tôi run rẩy đưa ra. Họ đẩy tôi vào phòng sinh, tiếng máy móc kêu dồn dập, tôi chỉ biết cắn răng chịu đựng. Mỗi cơn đau như xé nát người, nước mắt cứ thế trào ra.
"TIM THAI YẾU RỒI" - bác sĩ nói............ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN👇👇

Mỗi ngày chồng rút ví đưa vợ 30 nghìn để đi chợ. Một ngày đi làm về, thấy nhà trống huơ trống hoác, không thấy vợ con đâ...
23/09/2025

Mỗi ngày chồng rút ví đưa vợ 30 nghìn để đi chợ. Một ngày đi làm về, thấy nhà trống huơ trống hoác, không thấy vợ con đâu, anh mới giật mình với những thứ tìm được trong ngăn kéo ...................
Sáng nào cũng vậy, vừa xỏ giày chuẩn bị đi làm, Hùng lại rút trong ví ra một tờ 20 nghìn và một tờ 10 nghìn, đặt lên bàn:
– Đây, tiền đi chợ hôm nay.
Mai lẳng lặng cầm, không nói gì. Ba mươi nghìn, vừa đủ mua vài lạng rau, ít thịt vụn, thêm bó hành. Hôm nào khéo lắm mới dư được mấy đồng lẻ.
Ban đầu, Mai cũng cằn nhằn:
– Anh đưa thế này thì ăn uống kiểu gì? Con đang tuổi lớn nữa.
Nhưng Hùng gạt đi:
– Thời buổi khó khăn, phải tiết kiệm. Lương anh gánh hết tiền nhà, điện nước, học phí. Em chỉ lo cơm canh thôi.
Nghe thì có lý, nên Mai cắn răng chịu. Mâm cơm vẫn có đủ món, dù đơn giản. Lạ lùng, càng về sau, Hùng càng thấy cơm nhà ngon. Bạn bè than khổ, vợ con chán nản, còn anh lại tự hào: “Vợ mình giỏi tề gia nội trợ, chỉ với 30 nghìn mà xoay xở đủ đường.”
Ba tháng trôi qua, một buổi chiều Hùng về sớm, nhà vắng. Trong lúc tìm tài liệu, anh vô tình kéo hộc tủ bàn trang điểm của vợ. Và rồi anh chết lặng.
Bên trong là từng cọc tiền gấp gọn gàng, toàn tờ 500 nghìn, 200 nghìn, dày đến mức nhét kín ngăn. Anh run bắn, tim đập dồn. Sao lại có nhiều tiền thế này?
Ý nghĩ đầu tiên vụt qua đầu: Cô ta giấu tiền! Cô ta phản bội, lấy của chồng đi tiêu riêng! Mặt Hùng tái mét ..................
ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇👇

Mẹ chồng t//át tôi ngay trong bữa cơm, b/ắt đưa 300 triệu cho em chồng mua nhà – tôi âm thầm bi/ến m/ất, ngày trở về khi...
23/09/2025

Mẹ chồng t//át tôi ngay trong bữa cơm, b/ắt đưa 300 triệu cho em chồng mua nhà – tôi âm thầm bi/ến m/ất, ngày trở về khiến cả nhà sữ/ng s/ờ!
Bữa cơm tối hôm đó, cả nhà ngồi quây quần quanh mâm. Tôi vừa đặt bát canh xuống bàn thì mẹ chồng bỗng nhiên lên tiếng, giọng đa/nh thé/p:
“Nhà thằng Tùng sắp lấy vợ, con đưa ngay 300 triệu để nó mua nhà đi.”
Cả mâm cơm im phăng phắc. Tôi ch/ết lặ/ng, đôi đũa khựng lại giữa không trung. Chồng tôi – anh Huy – cũng ngước lên nhìn mẹ, nhưng không d/ám nói gì.
Tôi cố giữ bình tĩnh: “Mẹ à, vợ chồng con còn phải nuôi con nhỏ, lại mới va/y n/ợ mua chung cư. Con không có sẵn nhiều tiền như thế…”
Chưa kịp nói hết câu, “ch/át!” – c/ái t/át của mẹ chồng gi/áng thẳng vào mặt tôi, khiến bát canh trước mặt sóng sánh. Bà gằn giọng: “Tiền của con dâu cũng là tiền nhà này. Không đưa thì đừng trá/ch mẹ tuy/ệt tì/nh!”
Tôi ng/hẹn ứ trong cổ. Anh Huy chỉ cúi gằm mặt, im lặng như chưa hề thấy gì. Em chồng – Tùng – còn hất hàm đầy th/ách th/ức: “Chị cả làm ra tiền, cho em vay thôi có gì to tát đâu.”
Nước mắt tôi rưng rưng. Cả bữa cơm trở nên ngột ngạt, c/ay đ/ắng. Tôi chợt nhận ra, suốt bao năm làm dâu, tôi chưa một lần được coi là con trong gia đình này. Mọi h/y si/nh, tằ/n tiệ/n của tôi đều như cát bụi.
Đêm đó, tôi lặng lẽ thu dọn vài bộ quần áo, ôm con gái về nhà ngoại. Tôi không một lời từ biệt, cũng chẳng cần giải thích. Điện thoại đổ chuông liên tục, nhưng tôi tắt máy. Từ giây phút ấy, tôi quyết định: bi/ến m/ất khỏi cuộc đời họ.
Những tháng ngày sau đó.....................
ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇👇

Mẹ chồng thấy tôi lương 50 tr/iệu liền gọi 3 em chồng ở q/uê lên ăn nhờ ở đậu, é/p tôi hầ/u h/ạ, tôi im lặng xách vali v...
23/09/2025

Mẹ chồng thấy tôi lương 50 tr/iệu liền gọi 3 em chồng ở q/uê lên ăn nhờ ở đậu, é/p tôi hầ/u h/ạ, tôi im lặng xách vali về quê, mới 1 ngày họ đã thấy cảnh...
Tôi năm nay 30 tuổi, làm trưởng nhóm kinh doanh cho một công ty lớn. Nhờ chăm chỉ và biết nắm bắt cơ hội, thu nhập trung bình hàng tháng của tôi khoảng 50 triệu. Với tôi, đó là thành quả sau nhiều năm nỗ lực, nhưng với mẹ chồng, nó lại trở thành lý do để bà “sắp đặt” cuộc sống của tôi theo cách bà muốn.
Một hôm, sau khi tì/nh c/ờ nghe tôi nói chuyện điện thoại về mức lương tháng, mắt mẹ chồng sáng rực. Bà cư/ời kh/ẩy:
“Con kiế/m ti/ền giỏi thế thì lo cho gia đình chồng cũng phải thôi. Từ mai, mẹ gọi ba đứa em chồng từ quê lên ở chung. Ở quê kh/ó kh/ăn, lên thành phố có chị dâu chăm thì đỡ kh/ổ.”
Tôi bà/ng ho/àng, chưa kịp phản ứng thì chỉ vài ngày sau, ba em chồng đã lỉnh kỉnh đồ đạc kéo đến. Căn hộ vốn vừa đủ cho vợ chồng tôi bỗng chốc trở nên ch/ật ch/ội.
Từ sáng sớm, tôi phải lo bữa sáng cho cả nhà, đi làm về lại tất bật cơm nước, dọn dẹp, giặt giũ. Ba em chồng chẳng ai động tay, cứ vô tư ăn xong là nằm xem tivi hoặc lướt điện thoại. Mẹ chồng còn ngang nhiên nói:
“Chúng nó lên thành phố học hỏi, sau này mới khá được. Con dâu mà kiếm được 50 triệu thì coi như phúc của cái nhà này, cố mà lo cho chu toàn.”
Tôi ngh/ẹn ngào, quay sang nhìn chồng mong anh sẽ lên tiếng. Nhưng anh chỉ im lặng, thậm chí còn hùa theo:
“Em ch/ịu kh/ó một chút, mấy đứa ở quê mới lên còn l/ạ lẫ/m. Coi như giúp đỡ gia đình.”
Ngày qua ngày, tôi giống như một cái máy không biết m/ệt m/ỏi. Công việc ở công ty đã áp lực, về nhà lại h/ầu h/ạ thêm năm sáu con người. Không một lời cảm ơn, chỉ toàn trá/ch m/óc và đòi hỏi.
Một buổi tối, khi vừa tan ca về nhà, tôi thấy em chồng út ngồi khoanh chân giữa phòng khách, cất giọng ra lệnh:
“Chị dâu, em đói rồi, làm mì cho em ăn đi.”
Tôi ch/ết lặng. Trong ánh mắt mẹ chồng, không còn sự cả/m th/ông nào, chỉ còn sự c/oi thư/ờng. Lúc đó, trái tim tôi như v/ỡ ra. Tôi đã cố gắng nh/ẫn nhị/n, nhưng càng chịu đựng, họ càng xem đó là bổn phận.
Đêm ấy, tôi xách vali về quê. Không một lời to tiếng, cũng chẳng cần giải thích. Tôi chỉ để lại mảnh giấy, nội dung chỉ vỏn vẹn 1 câu là..........................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Adresse

Lot Et Garonne
Paris
69.008

Notifications

Soyez le premier à savoir et laissez-nous vous envoyer un courriel lorsque Văn Hóa Người Việt publie des nouvelles et des promotions. Votre adresse e-mail ne sera pas utilisée à d'autres fins, et vous pouvez vous désabonner à tout moment.

Contacter L'entreprise

Envoyer un message à Văn Hóa Người Việt:

Souligner

Partager