Tollywood Telugu

Tollywood Telugu Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Tollywood Telugu, Media/News Company, Nampally, Hyderabad.

15/07/2025

Về nhà sau ca tr;ực muộn, v;ợ sữ//ng s///ờ thấy ch;ồng ô//m b///ồ ngủ tít, cô lẳng lặng lấy ghế ngồi chờ và cái kết hả dạ...
Lan bước vào nhà, đôi giày cao g;ót gõ nhẹ trên s;àn gỗ. Đồng hồ chỉ mười giờ tối, nhưng không gian im ắng lạ thường. Cô vừa kết thúc ca tr;ực muộn tại bệnhviện, mệt mỏi nhưng vẫn cố giữ nụ cười. Hôm nay là kỷ niệm mười năm ng;ày cưới, và cô đã chuẩn bị một món quà đặc biệt cho ch;ồng – một chiếc đồng hồ khắc tên hai người. Nhưng sự im lặng trong ngôi nhà khiến cô khựng lại. Không tiếng tivi, không tiếng ch;ồng gọi từ phòng b;ếp, chỉ có một linh cảm k/ỳ l/ạ len l;ỏi trong lòng.
Cô đặt túi xách xuống, cởi áo khoác, và bước nhẹ lên cầu thang. Cửa phòng n;gủ khép hờ, ánh đèn vàng hắt ra yếu ớt. Lan đẩy cửa, và cảnh tượng trước mắt khiến tim cô như ng;ừng đ;ập. Ch;ồng cô, Nam, đang nằm trên giường, ôm chặt một người phụ nữ lạ... đọc tiếp dưới bình luận 👇

15/07/2025

"Mẹ ch;ồng d;ặn con dâu không được m;ở ngăn tủ cuối giường s;uốt 20 năm trời cho đến ngày bà tr;úng gió r;/a đi đ/ột ng;/ột, cả nhà mang đi đ/ốt chiếc giường thì ng;ăn tủ s/ộc lên mùi hô/;i tan-h, thật không ngờ trong đó là...
Ngay trong đ;êm t;ân h;ôn, khi tôi còn chưa kịp cởi lớp trang điểm, mẹ ch;ồng đã chỉ tay vào chiếc giường gỗ c;ũ kỹ giữa phòng:
“Giường này là gia truyền. C;ấm tuyệt đối mở ngăn tủ cuối giường. Nhớ cho k;ỹ.”
Giọng bà không lớn, nhưng lạnh như nước đ;á. Ánh mắt không có vẻ r-ăn dạy, mà là… đe d;ọa.
Tôi gật đầu, không dám hỏi gì thêm. Ngăn tủ cuối – khắc s;âu trong đầu tôi như một vùng cấm thiêng liêng.
Hai mươi năm làm dâu, tôi luôn nghe lời. Mỗi lần lau giường, tôi né hẳn cái ngăn ấy. Ch;ồng tôi cũng chưa bao giờ động tới. Có lần tôi tò mò hỏi, anh chỉ nhíu mày:
“Đừng đụng vào. Mẹ đã dặn thì cứ làm theo. Có những thứ... biết rồi không q;uay lại được đ;âu.”
Tôi cười gượng. Rồi tôi thôi hỏi.
Mãi cho đến cái ngày đông năm ấy. Mẹ ch;ồng tôi đột ngột ngã quỵ trong bếp. Bà đi nhanh, chỉ trong một chiều. Không kịp nói lời nào.
Tang lễ xong, cả nhà như trút được gánh nặng. Anh ch;ồng tôi chỉ vào chiếc giường:
“Vứt cái này đi. Gỗ mối mọt, nặng nề, trông phát ngán.”
Tôi im lặng.
Họ khiêng giường ra sân, định ch;ẻ nhỏ để đốt. Nhưng khi l-ửa bén tới ng-ăn tủ cuối cùng… có chuyện lạ xảy ra.
Một tiếng b-ụp vang lên, như thứ gì đó bị mở b-ung. Rồi một luồng kh;ói đen phả ra – đ;ặc quánh, h-ôi t;anh, mùi như x-ác chuột chết tr;ộn với tro ẩm. Cả nhà b;ật l;ùi.
Một người lấy xà b/eng, nạy hẳn ngăn tủ ra.
Và rồi – chúng tôi đứng ch//ết t;rân....
THEO DÕI DIỄN BIẾN PHẦN TIẾP THEO DƯỚI BÌNH LUẬN👉👇👇"

Ngày v;ợ c;ũ lên xe hoa lần 2, tôi âm thầm đến dự, nhìn thấy chú rể, tôi lén mừng một chiếc thẻ chứa 300triệu, 3 hôm s;a...
15/07/2025

Ngày v;ợ c;ũ lên xe hoa lần 2, tôi âm thầm đến dự, nhìn thấy chú rể, tôi lén mừng một chiếc thẻ chứa 300triệu, 3 hôm s;au đ;iều kinhhoang xả;y ra...
Chúng tôi ly h;;ôn trong hòa bình, không con cái, không tranh chấp t;ài s;ản. Cô ấy chỉ mang theo mấy món đồ cá nhân và rời khỏi cuộc đ;ời tôi như cách người ta cởi chiếc áo cũ, nhẹ tênh, chẳng vấn vương gì.
3 năm sau, tôi biết chuyện cô ấy k;ết h;ôn qua một người bạn chung, họ gửi cho tôi xem thiệp cưới của cô ấy, hỏi tôi có cảm nghĩ thế nào? Tôi chỉ thấy lòng mình trống trải, không nói rõ là buồn hay mừng cho cô ấy. Tôi hỏi thăm thì biết chú rể là t;ài x;ế xe tải, gia cảnh bình thường, thu nhập không ổn định.
Tôi không hiểu nổi sự lựa chọn của v;ợ, tại sao tôi, một người đàn ông mang về cho cô ấy mỗi tháng cả tr;ăm triệu tiêu v;ặt, để cô ấy sống trong căn biệt thự 3 tầng sang trọng, đi ô tô h;ạng sang, thế mà cô ấy d;;ứt khoát từ b;;ỏ để lấy một người ch;ồng t;ài x;ế bình thường? Tôi quyết định đến tham dự đám cưới, để xem ch;ồng mới của cô ấy như thế nào. Người đàn ông đứng cạnh không b;ảnh bao nhưng có vẻ ôn h;òa. Tôi không chắc họ yêu nhau đến mức nào, song ánh mắt cô ấy luôn ánh lên nét cười hạnh phúc.
Lúc ra về, tôi m;óc ví lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng trong đó có khoảng hơn300 triệu, mặt sau tôi ghi m;ật khẩu. Tôi bỏ vào phong bì mừng cưới, không đề tên người gửi, chỉ âm thầm nhét vào hộp đựng phong bì cưới đặt ở góc sảnh cưới.. Rồi tôi lặng lẽ r;ời khỏi đám cưới khi đôi bên còn đang r;ộn ràng tr;ao nhẫn trên sân khấu. Tưởng mọi chuyện sẽ k;ết thúc ở đó, không ngờ 10 giờ sáng hôm sau, tôi nhận được tin nhắn lạ.................. 👇 ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN

15/07/2025

Vợ gặp tainan nên h:;ôn m;:ê s;âu, ngày nào cũng tốn 10triệu ti;ền viện phí th;uốc men, ch/ồng â:m m:;ưu l/én r;út ống thở, nào ngờ sáng hôm sau nhận tin s/é/t đá:;nh...
Mười tháng trước, cuộc sống của vợ ch;ồng Hùng và Trang vẫn tr;ôi qua như bao người lao động bình thường khác. Họ cưới nhau được năm năm, chưa có con, sống trong căn nhà thuê ở quận Gò Vấp, TP.HCM. Hùng là tài xế giao hàng, Trang làm kế toán cho một công ty nhỏ. Hai người từng mơ có con trong năm tới, vay t;iền mua một căn hộ trả góp và làm lại cuộc đ;ời sau quãng thời gian nghèo kh;ó. Nhưng đ;ời không bao giờ đi đúng hướng mà người ta vẽ ra.
Vào một buổi chiều muộn, Trang đang trên đường đi làm về thì bị một chiếc xe t;ải l;ấn làn t;;ông tr;;úng khi cô đi xe máy qua ngã tư. Va chạm mạnh khiến cô bị ch;;ấn th;ương sọnão, hôn m;ê ngay lập tức. Hùng nhận được cuộc gọi từ bệnhviện trong lúc đang giao đ;ơn hàng cuối cùng trong ngày. Khi tới nơi, v;ợ anh đã n;ằm bấtđộng, toàn thân băng bó. Bác sĩ nói ngắn gọn: “Cô ấy đang hôn m;ê s;âu. Cơ hội tỉnh lại chưa thể nói trước được, nhưng tiên lượng không khả quan.”
Ngày đầu tiên, việnphí tạm ứng đã là 20triệu. Hùng không kịp suy nghĩ, q;uẹt sạch tiền tiếtkiệm của hai v;ợ ch;ồng trong tài khoản. Ngày thứ hai, bác sĩ yêu cầu mua thêm thuốc đ;ặc trị, thiết bị h;ỗ trợ, tổng cộng gần 15 triệu nữa. Sau một tuần, Hùng b;;ắt đầu vay nóng từ bạn bè, đồng nghiệp. Sau một tháng, anh cắ;;m xe máy, cắm nh;ẫn c;ưới, bán sạch mọi thứ có thể bán.
Dù Trang n;;ằm bất động, Hùng vẫn đến bệnh viện mỗi ngày, nắm tay cô, nói những lời động viên như thể cô vẫn nghe thấy. Anh đ;ọc sách cho cô nghe, mở nhạc Trang thích, mang hoa vào phòng bệnh. Đó là những ngày d;ài đầy hy vọng m;ỏng manh như s;ương.
Nhưng thời gian là thứ g;;iết ch;;ết hy vọng nhanh nhất.
Ba tháng trôi qua, Trang vẫn nằm đó như một hình nhân th;ở m;áy. Mỗi tháng, viện phí trung bình 300 triệu. Hùng nghỉ làm hẳn để chăm sóc cô, vừa xoay sở t;iền nong, vừa đợi “phép màu” x;ảy ra.
Đến tháng thứ sáu, Hùng kiệt sức.......... Xem thêm tại bình luận 👇 👇

Gã gi///ang h///ồ tr///êu ch///ọc nữ tiếp viên hàng kh;ông trên máy bay, không ngờ hành động này khiến gã t;àn đ;ời ngay...
14/07/2025

Gã gi///ang h///ồ tr///êu ch///ọc nữ tiếp viên hàng kh;ông trên máy bay, không ngờ hành động này khiến gã t;àn đ;ời ngay sau đó...
Trên chuyến b;ay từ Hà Nội đi Sài Gòn, không khí trong khoang hạng phổ thông khá nh;ộn nhịp. Hành khách trò chuyện r;ôm r;ả, nhưng ánh mắt của nhiều người b;ất giác hướng về một gã đàn ông ngồi ở hàng ghế 12C. Hắn là Dũng “Cá Sấ//u”, một tay gi//ang h//ồ kh/é/t tiế///ng ở khu chợ trời Sài Gòn, với hình x///ăm con cá s;ấu ng/oạm da//o chạy d;ọc cánh tay. Dáng vẻ bất c;ần, giọng nói oang oang, Dũng khiến những người xung quanh không khỏi e d;è.
Đối diện hắn là Minh Anh, một nữ tiếp viên hàng không trẻ tuổi, xinh đẹp, với nụ cười chuyên nghiệp và phong thái thanh lịch. Cô đang kiểm tra dây an toàn cho hành khách, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cương quyết. Khi đến chỗ Dũng, cô nhắc hắn cài dây an toàn. Dũng nhế/ch m/ép, nhìn Minh Anh từ đầu đến chân, rồi buông lời tr//êu ch//ọc: “Em ơi, dây an toàn chắc gì giữ được anh, nhưng nụ cười của em thì giữ được cả trái tim anh rồi!” Hành khách xung quanh cười kh;úc khích, nhưng Minh Anh chỉ mỉm cười nhạt, tiếp tục công việc.
Dũng không dừng lại. Suốt chuyến bay, h;ắn liên tục gọi Minh Anh, lúc thì x;in thêm nước, lúc thì cố tình làm r;ơi khăn để cô phải cúi xuống nh;ặt. Mỗi lần, hắn đều kèm theo những câu đ;ùa cợt, giọng điệu tr//ịch th///ượng. “Cô em làm tiếpviên chắc kiếm b;ộn, sao không nghỉ đi theo anh, anh b//ao cả đ;ời!” Hắn cười lớn, nghĩ rằng mình đang làm chủ tình thế. Minh Anh vẫn giữ th;ái đ;ộ chuyên nghiệp, nhưng ánh mắt cô dần trở nên sắ/c l/ạnh... đọc tiếp dưới bình luận 👇

14/07/2025

Vợ b/ụng b/ầu vượt mặt vẫn khệ nệ g;ánh chè đi b;án, ch;ồng ở nhà cạy tủ lấy h;ết tiề/n đi bao g;ái để rồi tái mặt khi về nhà…
Liên, một tiểu thư cành vàng lá ngọc của gia đình giàu có bậc nhất thành phố, đã từng là niềm tự hào của cha mẹ. Tốt nghiệp loại ưu ngành kế t;oán, cô có thể dễ dàng có một vị trí mơ ước. Thế nhưng, trái tim Liên lại đ;ập loạn nh;ịp trước Cương, một ch;àng trai nhà quê với ánh mắt sáng r;ực của "chí tiến thủ" và những lời đường mật rót vào tai cô mỗi đ;êm.
"Em tin anh, Cương à. Em biết anh sẽ làm được mọi thứ," Liên từng thì thầm, ánh mắt lấp lánh niềm tin.
Cương s;iết chặt tay cô, vẽ ra viễn cảnh tương lai tươi đẹp: "Chắc chắn rồi, Liên của anh. Chúng ta sẽ xây dựng một cuộc sống mà không ai có thể mơ tới."
Bất chấp sự phản đối kịch liệt từ cha mẹ, những người đã nhìn thấu vẻ ngoài hào nhoáng của Cương, Liên vẫn kiên quyết lựa chọn tình yêu. Cô tin rằng tình yêu ch;ân thành có thể vượt qua mọi r;ào cản. Đ;ám cưới diễn ra trong sự l;ạnh nh;ạt của gia đình Liên, và cô bước vào cuộc sống h;ôn nhân với hai bàn tay tr;ắng, chỉ với chiếc vali nhỏ và niềm tin mãnh liệt vào người ch;ồng mà cô đã đ;ánh đ;ổi tất cả.
Cuộc sống trọ trong c;ăn phòng 15 mét vuông ch;ật h;ẹp, nóng bức là một cú sốc lớn đối với Liên. Từ biệt thự sang trọng, giờ đây cô phải tự mình lo toan mọi thứ. Cương, trái ngược với những lời hứa hẹn thuở ban đầu, nhanh chóng bộc lộ b;ản ch;ất thật.
"Cái quái gì thế này, Liên?" Cương gắt gỏng sau một tháng về ở chung, vứt tờ hóa đ;ơn tiề/n nhà xuống bàn. "Anh tưởng em là tiểu thư con nhà giàu chứ? Sao giờ lại phải s;ống chui rúc thế này?"
Liên ng;ước lên, đ;ôi mắt mệt mỏi: "Anh Cương, anh nói gì vậy? Em đã nói rồi, cha mẹ em không ch;ấp nhận anh. Chúng ta phải tự lực cánh sinh."...Xem tiếp 👇

14/07/2025

Ng/ười mẹ đơnthân bị m;;ắng m;ỏ vì để 2 con si;;nh đôi kh;óc trên máybay, đúng lúc không biết phải làm sao thì người đ;;àn ông ngồi ghế bên cạnh đã đưa ra một yêu cầu khiến cô sữ;;ng người, hóa ra anh ta là...
Chuyến bay đêm từ Sài Gòn ra Hà Nội k;ín người. Trong kho;;ang, tiếng động cơ không át được tiếng kh;óc của hai bé sinh đôi khoảng chừng một t;uổi. Người mẹ trẻ mặt phờ phạc, bồng một đứa, tay kia vỗ vỗ đứa còn lại. Áo cô thấ;;m mồ h;ôi, mắt đỏ h;oe.
Một người phụ nữ trung niên ngồi ghế trước quay lại, g;;ắt:
— Làm ơn dỗ con đi, ai mà chịu nổi!
Cô lí nhí x;in l;ỗi, cố gắng ô;;m cả hai đứa cùng lúc, gương mặt đ;ỏ bừng vì ng;;ại. Vài hành khách l;ắc đầu, vài người nhăn mặt khóchịu. Không ai giúp.
Đúng lúc đó, người đàn ông ngồi cạnh cô — từ đầu chuyến đến giờ im lặng — lên tiếng... đọc tiếp dưới bình luận 👇

13/07/2025

35 tuổi chưa có chồng, một lần cho ông cụ ă/n m//ày vào lán mình trú mưa thì bất ngờ nhận được…
Thảo năm nay 35tuổi. Cô sống một mình trong căn nhà nhỏ ven sông, làm nghề đan lát thủ công. Người làng ai cũng thương, vì Thảo hiền lành, đảm đang, nhưng vẫn lẻ bóng. Không phải vì cô xấ///u, mà vì ngày trước lo nuôi mẹ bệnh, nuôi em ăn học, nên tuổi xuân cứ lặng lẽ trôi qua. Giờ mẹ đã m//ất, em gái lập gia đình ở xa, Thảo vẫn sống một mình, sớm tối với giàn hoa giấy trước hiên.
Ngày hôm ấy, trời đổ mưa rào. Thảo đang ngồi đan giỏ tre trong lán nhỏ dựng tạm bên đường để bán hàng thì thấy một ông cụ ăn mặc rá//ch rư//ới, lưng còng, tay chống gậy ru/n ru/n, dầm mưa bước đi. Người qua đường ai cũng vội vã, không ai dừng lại. Nhìn dáng ông ru/n lập cập, Thảo buông giỏ tre xuống, chạy ra gọi:
– Ông ơi, mưa to lắm, vào đây trú tạm với con đã.
Ông cụ ngẩng lên. Khuôn mặt nhăn nheo vì tuổi tác, đôi mắt lờ mờ nhìn Thảo, giọng khàn đặc:
– Con… con gọi ta sao?
– Vâng, vào đây đi ông, ướt hết rồi. Thảo rót chén trà nóng, đặt vào tay ông:
– Ông uống cho ấm người.
Ông cụ ngồi yên, hai tay ru/n ru/n cầm chén trà. Một lát sau, ông thở dài:
– Con tốt bụng quá. Lâu lắm rồi mới có người cho ta uống trà.
Thảo mỉm cười, tiếp tục đan giỏ. Bỗng ông hỏi:
– Con gái, sao giờ này vẫn chưa lấy chồng?
Thảo khựng tay, cười buồn:
– Dạ… con cũng không biết. Duyên chưa tới, chắc vậy.
Ông cụ im lặng, ánh mắt xa xăm. Mưa ngớt dần, ông đặt chén trà xuống, từ từ đứng dậy. Thảo đỡ lấy tay ông:
– Ông đợi mưa tạnh hẳn rồi hãy đi, ngoài đường trơn lắm.
Ông lục túi áo rá/ch, móc ra một túi nhỏ màu nâu đã sờn. Thảo xua tay:
– Con không lấy đâu, ông giữ mà tiêu.
Nhưng ông cụ vẫn đặt túi vào tay cô, giọng thì thào:
– Đây không phải tiền. Là một thứ quý hơn cả tiềbạc. Con cứ giữ đi, đến lúc cần sẽ biết giá trị.
Buổi tối hôm đó, Thảo mở túi vải ra. Bên trong chỉ có một mảnh giấy đã ngả vàng. Cô nhẹ nhàng mở ra đọc, từng nét chữ nghiêng nghiêng ru/n r/ẩy:.... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Ông lão ngh//èo vào bệnh viện sang trọng bị lễ tân c//oi th//ường, 30 phút sau cả bệnh viện rơi vào tình trạng b//áo đ//...
13/07/2025

Ông lão ngh//èo vào bệnh viện sang trọng bị lễ tân c//oi th//ường, 30 phút sau cả bệnh viện rơi vào tình trạng b//áo đ//ộng...
Sáng sớm, ông lão khoảng bảy mươi tuổi bước vào bệnh viện tư lớn nhất thành phố. Mưa lất phất rơi trên mái tóc bạc phơ, chiếc áo sơ mi cũ đã ướt đẫm, dính vào thân người gầy guộc. Ông đi khập khiễng, tay run run cầm sổ khám bệnh cũ mèm, giấy tờ lòi cả ra ngoài mép túi ni-lông.
Cô lễ tân ngồi bên trong quầy, đang mải soi móng tay mới làm, liếc nhìn ông rồi nhăn mặt:
– Bác cần gì?
– Cô… cho tôi đăng ký khám… tim, tôi thấy… k/hó th/ở quá.
Nghe giọng ông thều thào, cô lễ tân khẽ nhếch mép, c/ười kh/ẩy:
– Bệnh viện mình không nhận bảo hiểm y tế. Phí khám ban đầu 1 triệu, chưa kể các xét nghiệm. Bác có chắc là bác đủ khả năng chi trả không? Nếu không thì bác ra bệnh viện công đi, chứ ngồi đây chi//ếm ghế làm gì.
Ông lão cúi đầu, tay run lên vì x//ấu h//ổ, móc trong túi ra mấy tờ tiền lẻ, đếm đi đếm lại, môi mấp máy không thành tiếng. Người xung quanh nhìn ông bằng ánh mắt thươ//ng h//ại xen lẫn kh//ó chị//u. Không ai muốn một ông già rá//ch r//ưới ngồi giữa sảnh bệnh viện sang trọng, nơi họ đang mặc đồ thơm phức và xách túi hàng hiệu.
– Bác tr/ánh sang một bên cho khách khác đăng ký, bác đứng đây c/ản lối – cô lễ tân g//ắt.
Mười phút sau, người bảo vệ tiến tới khều nhẹ vai ông:
– Bác ơi, nếu không khám thì ra ngoài ngồi, trong này đông lắm.
Ông lão không trả lời. Đôi mắt nhắm nghiền, bàn tay vẫn giữ chặt trước ng/ực. Bảo vệ lay mạnh hơn, gi/ật mình thấy người ông lạ/nh t/oát, mồ hôi túa ra.
– Bác ơi! Bác tỉnh dậy đi!
Tiếng hô hoán vang lên. Cô lễ tân tái mặt. Một bác sĩ gần đó lao tới, đặt hai ngón tay lên cổ ông rồi h/ét lớn:
– Gọi hỗ trợ kh/ẩn c/ấp! Bệnh nhân gặp vấn đề ngh/iêm tr/ọng! Nhanh lên!... đọc tiếp dưới bình luận 👇

13/07/2025

Sau 2 tháng ly h;ôn, tôi bàng hoàng khi thấy v;ợ b;ần th;ần ở b;ệnh viện và sự thật khiến tôi s/ụp đ/ổ ...
Tôi không nghĩ rằng mình lại g;ặp cô ấy ở đó — giữa h;àng chục người mặc áo b;ệnh nhân nh;ợt nh;ạt, gương mặt hố;;c hác và ánh mắt b;ần thần, cô ấy lặng lẽ ngồi nơi góc hành lang như thể cả thế giới đã b;;ỏ rơi mình. Và trong khoảnh khắc ấy, t;im tôi như bị ai b;óp ngh;ẹt. Cô ấy — người v;ợ cũ mà tôi vừa l;y h;ôn cách đây hai tháng.
Tôi tên Nam, 34 tuổi, nhân viên văn phòng bình thường với một cuộc h;ôn nhân tưởng chừng ổn định kéo dài 5 năm. V;ợ tôi — Mai — là một người phụ nữ dịu dàng, hiền hậu, không quá nổi bật nhưng lại khiến tôi cảm thấy an yên mỗi khi về nhà.
Chúng tôi từng có giấc mơ như bao cặp đôi khác: mua nhà, sinh con, xây dựng gia đình nhỏ. Nhưng ba năm sau cưới, sau hai lần Mai bị s;ảy th;ai, không khí trong căn nhà bắt đầu thay đổi. Mai ít nói hơn, ánh mắt hay xa xăm nhìn về khoảng không v;ô định. Tôi bắt đầu thấy mệt mỏi vì những chuỗi ngày đi làm về chỉ thấy tiếng th;ở dài và gương mặt lạnh l;ẽo.
Tôi không phủ nhận mình có l;ỗi. Tôi bắt đầu về muộn hơn, tránh giao tiếp với v;ợ, viện cớ công việc để không phải đối diện với sự trống trải giữa hai chúng tôi. Dần dần, những cuộc c;ãi vã nhỏ trở nên thường xuyên, dù chẳng ai trong hai người thực sự muốn làm tổn thương đối phương.
Một ngày tháng Tư, sau một cuộc tranh luận không lớn nhưng đầy mệt mỏi, tôi lặng lẽ nói:
Chúng ta ly hôn đi, Mai.
Cô ấy nhìn tôi rất lâu, rồi chỉ nói một câu:
Anh quyết rồi phải không?Tôi gật. Cô ấy không kh;óc, không g;ào th;ét như tôi từng tưởng tượng. Chỉ lẳng lặng gật đầu và thu xếp quần áo trong đêm. Giấy tờ ly h;ôn được ký nhanh chóng như thể cả hai đã chuẩn bị t;âm lý từ rất lâu.
Sau khi ly h;ôn, tôi dọn về căn hộ thuê một mình, sống cuộc sống đơn g;iản: sáng đi làm, tối đi nhậu hoặc về nhà bật phim. Không còn người nấu cơm, không còn tiếng dép lẹp xẹp mỗi sáng, không còn giọng nói quen thuộc hỏi: "Anh ăn gì chưa?" Nhưng tôi không cho phép mình yếu đuối. Tôi tin rằng mình đã đúng — ít nhất là lúc ấy.
Ngày hôm đó, tôi vào bệnh viện Chợ Rẫy thăm người bạn thân vừa ph;ẫu thuật xong. Lúc đi ngang hành lang khoa Nội, tôi vô thức quay đầu vì cảm nhận có ai đó quen thuộc. Và rồi tôi thấy Mai................. Xem thêm 👇
0:02 / 0:05

13/07/2025

Người phụ nữ giàu nhất làng liên tục tuyển trai trẻ về bốc vác thuê, nhưng lạ thay họ chỉ làm vào ban đêm, trai trẻ cứ về nhà là k/iệt sứ/c, cho đến 1 hôm vợ của một thanh niên lén đi theo thì ch/ết lặng khi nhìn thấy ...
Người phụ nữ giàu nhất làng, bà Tư Hòa, ngoài 60 tuổi, goá chồng đã lâu, không con cái. Căn biệt thự nằm tách biệt cuối làng, cao tường kín cổng, nhưng đêm nào cũng sáng đèn tầng hầm, dù ban ngày luôn đóng im ỉm.
Gần đây, bà liên tục tuyển trai trẻ về làm bốc vác thuê, toàn mấy cậu 18–25 tuổi khỏe mạnh, lạ mặt. Nhưng kỳ lạ thay:
Họ chỉ làm vào ban đêm, từ chập tối đến gần sáng mới rời khỏi biệt thự, rồi ngủ vùi cả ngày trong phòng trọ gần đó, không ai được bén mảng vào biệt phủ.
Dân làng đồn đoán:
— Chắc đào vàng, buôn đồ cổ hay… nuôi trăn!
— Hay bà ấy luyện cái gì… nghe bảo già mà vẫn hồng hào, da mịn như gái ba mươi!
Cho đến một hôm, vợ của Tuấn – một thanh niên trong nhóm bốc vác – sinh nghi, vì dạo gần đây chồng cô gầy rộc, mắt thâm quầng, đêm nào về cũng như k/iệt sức. Cô quyết định lén theo sau khi chồng rời nhà lúc 9 giờ tối.
Và rồi, cô ch/ết lặng.
Trong tầng hầm không phải là kho hàng, mà là............................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Address

Nampally
Hyderabad
500001

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Tollywood Telugu posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share