
27/08/2025
Biết tin mẹ lên cơn dautim thoi thóp ở bệnh viện, em trai tôi âm thầm phóng ngay về nhà tìm sổ đỏ, thuê luật sư để sang tên dù bà chưa làm d;;i ch;;úc. 3 ngày sau, một cuộc gọi thay đổi tất cả
Mẹ tôi, năm nay đã 70 tuổi, nhưng bà chưa bao giờ nghĩ đến việc lập di chúc. “Viết là tự rước x;ui vào người,” bà hay nói thế, ánh mắt đầy kiê/ng k/ỵ. Tôi là con trai cả, luôn được mẹ tin tưởng. Bà thường bảo: “Con là người cẩn thận, mẹ giao cho con giữ những thứ quan trọng.” Một ngày nọ, bà lặng lẽ đưa tôi hai cuốn sổ đỏ, dặn dò: “Giữ cẩn thận, đừng để thằng Tùng biết.”
Tùng là em trai tôi, một người sống ph//óng tú//ng, thích đầu tư làm ăn nhưng hầu như lần nào cũng t/hất b//ại. Mẹ sợ Tùng biết chuyện sẽ tìm cách mang sổ đỏ đi cầm cố để trả nợ hoặc đầu tư vào những phi vụ m/ạo hiể//m.
Một buổi chiều mùa thu, tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện. Mẹ tôi lên cơn đau tim. Tôi vội vàng lao đến, tim đập thình thịch. Khi tôi đến nơi, mẹ đang nằm trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo như thường lệ. Bác sĩ nói bà cần phẫu thuật gấp, nhưng tình trạng rất nguy kịch. Tôi nắm tay mẹ, cố gắng trấn an bà, dù lòng tôi rối như tơ vò.
Chỉ vài giờ sau, Tùng bất ngờ xuất hiện. Cậu ta không ở Hà Nội đã mấy tháng, bận rộn với một dự án kinh doanh nào đó ở miền Nam. Vậy mà, ngay khi nghe tin mẹ nhập viện, cậu ta lập tức có mặt, dáng vẻ hớt hải. “Mẹ thế nào rồi anh?” Tùng hỏi, giọng lo lắng, nhưng ánh mắt cậu ta lại khiến tôi bất an. Có gì đó không đúng... ĐỌC TIẾP PHẦN 2 CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇