An Nhiên

An Nhiên "সময় বাংলা" একটি সুস্থ সংস্কৃতির বার্তবাহক চ্যানেল মাত্র...
(1)

Biết tin mẹ lên cơn dautim thoi thóp ở bệnh viện, em trai tôi âm thầm phóng ngay về nhà tìm sổ đỏ, thuê luật sư để sang ...
27/08/2025

Biết tin mẹ lên cơn dautim thoi thóp ở bệnh viện, em trai tôi âm thầm phóng ngay về nhà tìm sổ đỏ, thuê luật sư để sang tên dù bà chưa làm d;;i ch;;úc. 3 ngày sau, một cuộc gọi thay đổi tất cả
Mẹ tôi, năm nay đã 70 tuổi, nhưng bà chưa bao giờ nghĩ đến việc lập di chúc. “Viết là tự rước x;ui vào người,” bà hay nói thế, ánh mắt đầy kiê/ng k/ỵ. Tôi là con trai cả, luôn được mẹ tin tưởng. Bà thường bảo: “Con là người cẩn thận, mẹ giao cho con giữ những thứ quan trọng.” Một ngày nọ, bà lặng lẽ đưa tôi hai cuốn sổ đỏ, dặn dò: “Giữ cẩn thận, đừng để thằng Tùng biết.”
Tùng là em trai tôi, một người sống ph//óng tú//ng, thích đầu tư làm ăn nhưng hầu như lần nào cũng t/hất b//ại. Mẹ sợ Tùng biết chuyện sẽ tìm cách mang sổ đỏ đi cầm cố để trả nợ hoặc đầu tư vào những phi vụ m/ạo hiể//m.
Một buổi chiều mùa thu, tôi nhận được cuộc gọi từ bệnh viện. Mẹ tôi lên cơn đau tim. Tôi vội vàng lao đến, tim đập thình thịch. Khi tôi đến nơi, mẹ đang nằm trên giường bệnh, hơi thở yếu ớt, nhưng ánh mắt vẫn sắc sảo như thường lệ. Bác sĩ nói bà cần phẫu thuật gấp, nhưng tình trạng rất nguy kịch. Tôi nắm tay mẹ, cố gắng trấn an bà, dù lòng tôi rối như tơ vò.
Chỉ vài giờ sau, Tùng bất ngờ xuất hiện. Cậu ta không ở Hà Nội đã mấy tháng, bận rộn với một dự án kinh doanh nào đó ở miền Nam. Vậy mà, ngay khi nghe tin mẹ nhập viện, cậu ta lập tức có mặt, dáng vẻ hớt hải. “Mẹ thế nào rồi anh?” Tùng hỏi, giọng lo lắng, nhưng ánh mắt cậu ta lại khiến tôi bất an. Có gì đó không đúng... ĐỌC TIẾP PHẦN 2 CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Sau đêm tâ;;n hô:;n, bố chồng l//é:;n l;ú//t dúi vào tay con dâu 10 tờ 500 nghìn, 1 chiếc chìa khóa và run rẩy dặn dò: "...
26/08/2025

Sau đêm tâ;;n hô:;n, bố chồng l//é:;n l;ú//t dúi vào tay con dâu 10 tờ 500 nghìn, 1 chiếc chìa khóa và run rẩy dặn dò: "Muốn sống tử tế thì rời khỏi đây ngay đi, không được quay đầu lại"
Sau hai năm yêu đương, Minh và Mai quyết định k:;ết h;;ôn. Mẹ Mai ban đầu e ngại vì nhà Minh giàu sang, sợ con gái không hợp, nhưng Mai thuyết phục: "Con yêu anh ấy, mẹ ơi. Anh Minh tốt lắm."
Mâu thuẫn gia đình bắt đầu lộ rõ ngay từ ngày dạm ngõ. Bà Hương chê Mai "qu::ê m::ùa", đòi sính lễ cao, khiến mẹ Mai phải vay mượn. Quân thì nhìn Mai bằng ánh mắt lạ lùng, đôi lúc cười nhếch mép: "Em dâu mới, coi chừng không chịu nổi nhà này đâu." Minh luôn bê;nh vợ, nhưng Mai cảm nhận được không khí nặng nề. Cô nghĩ, có lẽ do khác biệt giai cấp.
Đám cưới diễn ra long trọng. Mai mặc váy cô dâu trắng tinh, mỉm cười hạnh phúc bên Minh. Sau tiệc cưới, Minh say khướt, nằm vật ra giường ngủ thiếp. Mai ngồi một mình trong phòng, tim đập rộn ràng. Bất ngờ, cửa phòng hé mở. Ông Tuấn bước vào, mặt tái mét, tay cầm xấp tiền. Ông dúi vào tay Mai 10 tờ 500 nghìn, giọng lắp bắp:
- Con... con mau trốn đi. Muốn sống thì rời khỏi đây ngay. Đừng hỏi gì cả!
Mai hoảng hốt, nắm chặt tay ông: "Bố... bố nói gì vậy? Con là vợ anh Minh mà!"
Ông Tuấn lắc đầu, mắt đỏ hoe:
- Nó... không phải con người. T:;rốn đi, trước khi quá muộn!
Rồi ông quay lưng, biến mất trong bóng tối. Đọc đoạn kết dưới bình luận

Cậu bé nhặt rác vô tình nhặt được chiếc đài cũ phát ra âm thanh kỳ lạ, cảnh sát run rẩy khi bật lênHằng ngày sau giờ học...
26/08/2025

Cậu bé nhặt rác vô tình nhặt được chiếc đài cũ phát ra âm thanh kỳ lạ, cảnh sát run rẩy khi bật lên
Hằng ngày sau giờ học, Nam đạp xe ra bãi rác gần khu công nghiệp cũ. Khu này từng là xưởng may lớn, sau bỏ hoang mười mấy năm, giờ biến thành nơi vứt phế liệu. Với đôi găng tay cũ, chiếc bao tải vắt trên xe, Nam cặm cụi tìm từng vỏ lon, dây điện, khung sắt gãy… gom từng đồng mua gạo, mua sách.
Chiều hôm đó, trời chuyển mưa, gió lùa qua khu nhà kho đổ nát. Khi Nam đang lật những thùng giấy mục nát bên góc tường, cậu phát hiện một hộp gỗ nhỏ đã cũ kỹ nhưng còn nguyên khóa gài. Tò mò, cậu cạy nhẹ nắp.
Bên trong là một chiếc đài cassette loại cũ, kiểu của những năm 90 – loại dùng để phát băng từ. Điều lạ là chiếc đài không hề bị mốc hay hỏng nặng. Dù bụi phủ dày, dây điện vẫn được cuộn cẩn thận, pin còn trong hộp.
Nam mang về, lau chùi cẩn thận. Với chút hiểu biết nhờ hay mày mò máy móc, cậu kiểm tra sơ bộ rồi cắm thử điện. Đèn nguồn lập tức sáng lên. Bên trong đã có một cuộn băng cassette được lắp sẵn.
Tò mò, Nam nhấn nút play. Chiếc đài rè rè khởi động, rồi phát ra tiếng ghi âm cũ mờ:... đọc tiếp dưới bình luận 👇 👇 👇

Giúp việc nhà tôi năm nay đã gần 70 tuổi, cả lương hưu 14 triệu/ tháng nhưng đêm nào cũng trốn nhà tôi ra ngoài làm thêm...
26/08/2025

Giúp việc nhà tôi năm nay đã gần 70 tuổi, cả lương hưu 14 triệu/ tháng nhưng đêm nào cũng trốn nhà tôi ra ngoài làm thêm, một hôm tò mò tôi mới lên tận phòng kiểm tra, vừa lật gối lên thì nhìn thấy ối dồi ôi... kinh hãi tột cùng, hóa ra...
Giúp việc nhà tôi năm nay đã gần 70 tuổi, thế mà khỏe khoắn nhanh nhẹn, việc gì cũng xong. Tôi trả lương hẳn hoi, lại nghe bà bảo có cả lương hưu 14 triệu/tháng, vậy mà tối nào cũng thấy bà rón rén trốn ra ngoài đi làm thêm.
Ban đầu tôi nghĩ chắc bà buồn tay buồn chân nên xin việc rửa bát thuê cho quán ăn, coi như giết thời gian. Nhưng càng ngày càng thấy lạ, bà đi đến tận 1–2 giờ sáng mới về, mặt mũi phờ phạc mà tuyệt nhiên không hé răng nói với ai.
Một đêm, chờ bà vừa bước ra khỏi nhà, tôi lặng lẽ lên phòng bà kiểm tra. Căn phòng gọn gàng, ngăn nắp, chẳng có gì bất thường. Định bụng đi xuống thì bất giác tôi thấy chiếc gối trên giường hơi phồng. Tôi kéo ra, lật gối lên…
Ối dồi ôi!
Tôi suýt hét toáng lên. Dưới gối là một túi nilon nhét đầy toàn là...
Tôi c-ết lặng. Hóa ra “bà giúp việc” mà tôi vẫn nghĩ là tham làm, g-iấu giếm, lại đang... 👇👇

Vợ tôi b;án xôi đ;êm. Tối nào tôi cũng chở cô ấy ra góc phố q;uen thuộc, phụ dọn hàng rồi quay về ngủ trước để sáng hôm ...
26/08/2025

Vợ tôi b;án xôi đ;êm. Tối nào tôi cũng chở cô ấy ra góc phố q;uen thuộc, phụ dọn hàng rồi quay về ngủ trước để sáng hôm sau còn đi làm sớm. Lạ một điều khách lúc nào cũng đông, đứng xếp hàng dài, vậy mà mỗi lần t;;ính s;;ổ cuối ngày lại chẳng dư được bao nhiêu. Vợ thì thường th;an mỏi lưng, nhức vai, có hôm về không buồn nói câu nào.
Linh cảm có điều gì đó bất thường, một đ;êm nọ tôi giả vờ m;ệt, không đi phụ. Đợi v;ợ đi khỏi, tôi lặng lẽ thay quần áo, trùm khẩu trang, gi;;ả làm khách đến mua xôi. Khi gần đến lượt mình, tôi ch/ết s/ững...... Xem tiếp .........👇

Đã gần 60 tu:ổ;i nhưng sau 6 năm k::ết hô:;n, tôi vẫn được chồng trẻ hơn 30 tu:;ổi gọi là “E-m b:;é mãi chưa chịu lớn”, ...
25/08/2025

Đã gần 60 tu:ổ;i nhưng sau 6 năm k::ết hô:;n, tôi vẫn được chồng trẻ hơn 30 tu:;ổi gọi là “E-m b:;é mãi chưa chịu lớn”, đêm nào cũng được ông xã lấy nước tận giư:;ờng cho uống, một ngày lén theo chồng xuống bếp thì bà::ng ho;àng phát hiện ra bên trong nước có…
Tôi là Lệ – năm nay 59 t-uổi, tái hôn với chồng kém mình đúng 31 t;/uổi sau lần gặp gỡ định mệnh ở lớp yoga trị liệu.
Ngay từ đầu, ai cũng nói tôi bị lừ-a, bị “phi công trẻ” nhắm vào khối tài sản sau khi chồng cũ mất để lại: căn nhà 5 tầng ngay trung tâm, 2 sổ tiết kiệm, 1 biệt thự ở biển. Nhưng nhìn cách Việt – chồng mới của tôi – săn sóc tôi từng chút, tôi tin cậu ấy là thật lòng.
Mỗi tối trước khi ngủ, Việt đều gọi tôi là “e;/m b;/é mãi chưa chịu lớn” rồi dúi vào tay tôi ly nước ấm đã pha sẵn mật ong, hoa cúc.
Cậu còn ân cần dặn:
– Em uống hết đi rồi ngủ cho ngon. Đêm nào cũng phải uống, anh mới yên tâm được.
Tôi như được hồi xuân. Hơn 6 năm chung sống, chồng chưa từng to tiếng với tôi nửa lời.
Tôi nghĩ: “Gặp được Việt là phúc phần còn lại của đời mình.”
Cho đến một đêm…
Hôm đó Việt nói:
– Em ngủ trước đi. Anh xuống bếp nấu nồi chè dưỡng nhan mai mang cho hội yoga.
Tôi gật đầu, rồi giả vờ nhắm mắt. Nhưng tim tôi bỗng đập thình thịch.
Không hiểu sao, linh cảm trong tôi nổi lên – thôi thúc tôi phải l-én theo dõi.
Tôi nhẹ nhàng bước sau lưng chồng, trốn sau vách tường cạnh bếp.
Việt lấy ly thủy tinh, cẩn thận múc nước ấm, rồi… rút từ trong ngăn kéo ra một lọ nhỏ màu nâu.
Anh nhỏ vào ly nước của tôi vài giọt chất lỏng trong suốt, không mùi, không màu.
Sau đó anh mới thả mật ong, hoa cúc như thường lệ.
Tôi đứng chết trân. Tim đập mạnh như muốn nổ tung.
Rốt cuộc thứ đó là gì?
Tôi giả vờ ngủ, không uống. Sáng hôm sau, tôi mang ly nước còn nguyên đi xét nghiệm.
Hai ngày sau, kết quả trả về.
Bác sĩ nhìn tôi ki-nh hã-i thông báo…
– ĐỌC TIẾP TẠI BÌNH LUẬN 👇

Chồng cưng chiều tôi suốt 34 năm, đến khi em chồng hiến máu, tôi mới biết bí mật của anhPosted on Tháng 8 22, 2025Tôi ch...
25/08/2025

Chồng cưng chiều tôi suốt 34 năm, đến khi em chồng hiến máu, tôi mới biết bí mật của anh
Posted on Tháng 8 22, 2025
Tôi choáng váng, bật cười trong nước mắt…
Ngày tôi lấy anh, nhà anh vẫn nghèo. Thế nhưng anh vẫn mang đủ sính lễ, rước tôi về giữa tiếng trầm trồ, ghen tị của biết bao cô gái trong làng. Tôi cứ ngỡ mình chỉ may mắn lấy được người đàn ông đẹp trai, nào ngờ sau cưới mới nhận ra anh còn dịu dàng và chu đáo đến mức hiếm có.
Tôi không ăn hành, không ăn cay, anh nhớ kỹ từng chi tiết. Ra ngoài ăn, anh luôn dặn chủ quán không bỏ hành vào bát tôi, hoặc nếu có lỡ bỏ vào thì anh sẽ ngồi nhặt hết ra, chỉ để tôi yên tâm ăn uống. Anh chiều tôi như chiều một đứa trẻ, giữ cho tôi mãi ở cái tuổi thanh xuân của ngày cưới.
Nhưng cuộc hôn nhân nào rồi cũng có những vết xước. Mẹ chồng sinh 4 người con trai, anh là con thứ hai, vậy mà mọi chuyện trong nhà từ khiêng vác, sửa sang, đến đưa bà đi khám bệnh,… đều đổ lên vai anh. Lúc đầu, tôi ngưỡng mộ sự hiếu thảo ấy, nhưng dần dần, trong tôi nhen nhóm nỗi tủi thân.
Những năm sau đó, bố và anh cả của anh lần lượt qua đời sớm. Cậu em kế thì dính vòng lao lý. Cả gia đình chỉ còn chồng tôi làm chỗ dựa. Anh gánh hết, không một lời than. Còn mẹ chồng, càng ỷ lại hơn.
Khi con gái tôi vào đại học, tôi mới thấy mình và anh có chút thời gian riêng. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu thì anh đổ bệnh. Mới gần 45 tuổi, anh đã mắc đủ bệnh như cao huyết áp, đường huyết cao, mỡ m';';/áu cao. Sau đó, anh bị nh';;ồi m:::áu, biến ch;';'ứng nhiều cơ quan trong cơ thể.
Khi đó, anh sốt mê man, lúc tỉnh lúc mơ. Tôi túc trực bên giường bệnh, tự tay tắm rửa, thay ống ăn, không để ai khác chạm vào anh. Tôi nghĩ, anh đã nâng niu tôi cả đời, giờ là lượt tôi trả ơn.
Điều khiến tôi đau nhất là suốt thời gian ấy, mẹ chồng không hề ghé thăm. Mãi đến khi anh thoi thóp, bà mới xuất hiện.
Rồi cái ngày định mệnh đến. Ngân hàng máu tại bệnh viện lại hết nhóm máu chồng tôi cần, em út của chồng tôi lập tức xung phong hiến... nhưng từ đây tôi phát hiện ra nhiều chuyện đau longf!!!
ĐỌC DƯỚI BÌNH LUẬN!!!

5 năm trước, ngày bạn cưới, tôi không hề đắn đo mà mừng bạn một chỉ vàng. Vàng khi đó chưa đắt như bây giờ nhưng cũng vô...
25/08/2025

5 năm trước, ngày bạn cưới, tôi không hề đắn đo mà mừng bạn một chỉ vàng. Vàng khi đó chưa đắt như bây giờ nhưng cũng vô cùng giá trị. Ngày cưới tôi, tôi đã nghĩ, bạn sẽ đưa cả gia đình đến ăn cưới thì phải mừng ít nhất 1 chỉ để trả lại, hoặc cũng phải mừng tiền mặt cho xứng đáng. Nhưng món quà của bạn thực sự là một sự s;ỉ n/hục lớn cho tôi. Đó là một chiếc ga giường rất bình thường, thậm chí còn rất quê mùa nữa, Tôi chán chẳng buồn cảm ơn hay qua lại với người bạn này. Nào ngờ 5 năm sau tôi gặp lại người bạn bủn xỉn năm xưa, cô ấy mới nói sự thật về món quà quê mùa, tôi tiế/c đứt ruột chạy vội về nhà... 👇

Mẹ vợ g//iả làm người ă//n x//in đến th/ử lò/ng con rể tương lai, nào ngờ bà đã cứ//u con gái tho/át khỏi một ki/ếp nạ//...
25/08/2025

Mẹ vợ g//iả làm người ă//n x//in đến th/ử lò/ng con rể tương lai, nào ngờ bà đã cứ//u con gái tho/át khỏi một ki/ếp nạ//n...
Bà Liên cả đời sống giản dị, làm nghề thợ may ở ngoại thành. Chồng mấ//t sớm, bà nuôi cô con gái duy nhất là Thảo nên người. Đến tuổi 26, Thảo đem lòng yêu Quang – một chàng trai thành phố, đẹp trai, khéo miệng và có công việc khá tốt.
Ngày đầu gặp, Quang gây ấn tượng mạnh với bà Liên: nói năng lễ phép, tặng quà cẩn thận. Nhưng bằng trực giác của một người mẹ, bà vẫn cảm thấy sự trơn tru ấy hơi gi//ả tạ//o. “Người thật lòng không phải lúc nào cũng quá hoàn hảo”, bà tự nhủ.
Một buổi chiều, bà Liên quyết định thử lòng. Bà lục tủ lấy bộ áo quần cũ, đội chiếc nón sờn, b/ôi nh//ọ nhe/m lên mặt. Bà ra bến xe – nơi biết chắc Quang sẽ đưa Thảo đi công tác.
Khi hai người vừa xuống xe, bà Liên tập tễnh bước tới, chìa tay r/un ru/n:
– Làm ơn, tôi đ/ói quá, cho tôi xin chút gì ăn…
Quang liếc nhìn, nhăn mặt:
– Tr/ánh ra chỗ khác, ph/iền ph/ức quá!
Anh vội kéo Thảo đi, miệng thì thầm:
– Đám người này chỉ biết ă/n b//ám, tốt nhất đừng dây vào.
Thảo khựng lại, nhìn bà lão, rồi lấy trong túi ít tiền và hộp bánh vừa mua:
– Bà cầm lấy ăn tạm nhé.
Quang g/ắt nhẹ:
– Em d/ễ dã/i quá, họ sẽ quen thói thôi.
Bà Liên im lặng b/ỏ đ/i, lòng qu/ặn th/ắt. Không phải vì Quang t/ừ chố/i cho tiền, mà vì ánh mắt anh nhìn bà lúc đó – đầy khi///nh m///iệt. Người đàn ông như vậy, liệu sau này có thật sự tôn trọng vợ?
Nhưng chuyện chưa dừng ở đó... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Tháng nào cũng đưa cho con dâu 2 triệu lương hưu để đi chợ, vậy mà hôm nọ tôi kêu có một câu thịt hơi mỡ, sáng hôm sau c...
25/08/2025

Tháng nào cũng đưa cho con dâu 2 triệu lương hưu để đi chợ, vậy mà hôm nọ tôi kêu có một câu thịt hơi mỡ, sáng hôm sau con dâu đi chợ mua cá ươn về nấu... bực quá tôi không đưa tiền nữa thì đúng 3 ngày sau con trai gọi tôi xuống tuyên bố câu đ:;ớ người, không thể tin nổi "lũ bất hiếu" nhưng chúng đâu có ngờ bà già này đã đi trước 1 bước...
Tháng nào tôi cũng đưa cho con dâu 2 triệu tiền lương hưu để đi chợ nấu nướng. Tôi nghĩ, mình già rồi, chỉ mong có bữa cơm tươm tất sum vầy cùng con cháu. Vậy mà hôm trước ăn cơm, thấy miếng thịt hơi mỡ, tôi chỉ buột miệng góp ý:
– “Lần sau con mua thịt nạc hơn một chút nhé, ăn thế này khó nuốt lắm.”
Tưởng chỉ là lời nhắc nhở nhẹ nhàng, nào ngờ con dâu quay mặt đi, không nói không rằng. Sáng hôm sau, nó đi chợ mua đúng một mớ cá ươn về nấu canh. Tôi nhìn bát canh tanh nồng bốc khói mà cầm đũa không nổi, tức ng-hẹn cả cổ.
Bực quá, tôi nghĩ: “Nuôi ong tay áo mất rồi. Đã chẳng biết ơn, còn giận dỗi kiểu trẻ con.” Thế là tôi quyết không đưa tiền nữa, để xem nó xoay xở ra sao.
Nhưng đúng 3 ngày sau, con trai tôi bất ngờ gọi tôi xuống phòng khách. Nó ngồi nghiêm mặt, bên cạnh là con dâu đang chống nạnh, đôi mắt ánh lên vẻ đắc thắng. Con trai nhìn tôi, giọng như ra lệnh về khoản lương hưu của tôi.
Tôi ch-ết lặng, hai tai ù đi với lũ bất hiếu... nhưng chúng đâu có ngờ bà già này đã đi trước 1 bước... 👇👇

Bố tôi tên là Nam, năm nay đã 65 tuổi. Sợ bố cô đơn lúc về già, chúng tôi cưới cho ông cô vợ trẻ kém 20 tuổi, ngày đón d...
25/08/2025

Bố tôi tên là Nam, năm nay đã 65 tuổi. Sợ bố cô đơn lúc về già, chúng tôi cưới cho ông cô vợ trẻ kém 20 tuổi, ngày đón dâu ông vui như Tết rồi quýnh quáng dắt vợ vào phòng tân hôn, 1 lúc sau, nghe tiếng dì gào khóc, chúng tôi xô cửa xông vào thì thấy dì đang co ro ở góc phòng còn bố thì đang….. đọc tiếp dưới bình luận 👇

2 vợ chồng tôi tích cóp 7 năm cuối cùng cũng mua được chiếc xe mới. Nghĩ bụng, mua xe là chuyện lớn, phải mở tiệc khao c...
25/08/2025

2 vợ chồng tôi tích cóp 7 năm cuối cùng cũng mua được chiếc xe mới. Nghĩ bụng, mua xe là chuyện lớn, phải mở tiệc khao cả xóm cho hoành tráng. Tôi tính toán đâu ra đấy: mời cả làng, phong bì chắc cũng kha khá, ít nhất kéo lại được tiền cỗ, biết đâu còn dư chút đỉnh mua thêm đồ chơi cho xe. Hôm đó bàn ghế thuê đầy sân, loa đài mở hết cỡ, thịt gà, thịt lợn ê hề trên 50 mâm cỗ. Bà con trong xóm kéo đến đông như trẩy hội, ai cũng khen xe đẹp, hỏi giá, sờ mó. Tiệc tàn, tôi hí hửng ngồi mở hòm đếm phong bì, nhưng rồi mặt mày tối sầm lại. Không có cái nào! Cả làng đi tay không, chẳng ai mang theo dù chỉ là tờ polymer mỏng dính. Tôi cay cú, định bụng mai sang hỏi khéo vài nhà, nhưng đúng lúc này thằng bạn thân nhất xóm gọi điện báo tin động trời, tay chân tôi lạnh toát... 👇👇👇

Address

Medinipur , Satyajit Nagar [ Kuikota] Paschim Medinipur
Midnapore
721101

Telephone

+918250821392

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when An Nhiên posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to An Nhiên:

Share