Phim Hay 24h

Phim Hay 24h Informazioni di contatto, mappa e indicazioni stradali, modulo di contatto, orari di apertura, servizi, valutazioni, foto, video e annunci di Phim Hay 24h, Creatore di videogiochi, Roma, Rome.

Sợ con trai 40t ế vợ mẹ tôi giục cưới luôn cô gái rửa bát thuê đã có con ri//êng 3t. Ngày cưới vừa đến đón dâu mẹ tôi ng...
15/11/2025

Sợ con trai 40t ế vợ mẹ tôi giục cưới luôn cô gái rửa bát thuê đã có con ri//êng 3t. Ngày cưới vừa đến đón dâu mẹ tôi ng//ã l//ăn ra đất còn quần tôi ư//ớt s//ũng khi thấy cô dâu bước ra....
Đám cưới được chuẩn bị đơn giản – mẹ tôi mừng lắm, khoe khắp xóm: “Con dâu tôi tuy ngh//èo nhưng biết điều, chịu thương chịu khó. Thôi thằng T nhà tôi 40 tuổi lấy được mối ấy là may lắm rồi.”
Hôm rước dâu, trời nắng chang chang. Tôi mặc bộ vest thuê, tay run run cầm bó hoa cưới. Cả đoàn xe dừng trước căn nhà cấp 4 cũ. Mẹ tôi cứ thắc mắc hôm đến nói chuyện người lớn rồi cả hôm nay đón dâu chẳng thấy e/m b/é 3t con cô dâu đâu cả. Bình thường trước cô ấy đi rửa bát thuê e/m b/é đó theo không rời bước. Mẹ tôi lại bảo có lẽ người ta đưa e/m b/é đi chỗ khác để nhà trai đỡ dị nghị, thôi thì mẹ tôi cũng đỡ khó xử.
Tôi đứng ngoài sân, lòng nặng trĩu, chẳng biết cuộc hôn nhân này sẽ đi đến đâu. Nhưng khi tiếng nhạc cưới vang lên, cô dâu bước xuống từ cầu thang, tôi nghe tiếng “rầm” phía sau – mẹ tôi ng/ã l/ăn ra đất.
Mọi người h/ốt ho//ảng. Tôi quay lại, chỉ kịp thấy mẹ h/á h/ốc miệ/ng, tay ru/n ru/n chỉ về phía trước...
xem tiếp dưới bình luận...👇👇

15/11/2025

10 trước — cái ngày đứa cháu gọi tôi bằng cô ru::ột, xách balô đến nhà với đôi mắt đỏ hoe. Khoa năm đó vừa ra trường, gia đình lại khó khăn. Nó nói giọng run run: “Cô ơi… cho cháu v:ay hai cây vàng. Cháu x:in cô… nếu không có tiền đóng vốn, người ta không cho cháu vào làm. Cháu hứa 5 năm trả, không thì 10 năm cũng được. Cháu sẽ trả đủ.”
Tôi nhìn thằng bé — gầy nhẳng, tay vẫn còn chai vì bưng bê ở quán ăn hồi sinh viên. Nó như thấy mình năm 18 tuổi, cũng từng ngh::èo, từng được một người dì chìa tay giúp đỡ. Hai cây vàng thời đó chỉ hơn 60 triệu. Tôi không giàu, nhưng cũng không đến mức không thể cho nó mượn. Tôi mở tủ, lấy hộp vàng cưới của mình, trao cho nó: “Cầm lấy. Làm người phải có uy tín. Cô không cần lãi. Mười năm cũng được, miễn là cháu sống đàng hoàng.”
Khoa ò:a khóc. Tôi thấy lòng mình nhẹ bẫng, nghĩ đơn giản: giúp nó lập nghiệp cũng là làm phúc. Nhưng đời không bao giờ giản đơn. Mười năm trôi qua, vàng từ hơn 30 triệu/cây lên 150 triệu/cây. Tôi thì chồng m::ất, con gái đi lấy chồng xa. Một mình tôi sống trong căn nhà cấp bốn ở ngoại ô. B::ệnh ti::m tái phát, tiền th::uốc men ngày một nhiều.
Tài sản đáng giá nhất tôi còn lại chính là… hai cây vàng cho cháu vay năm ấy. Tôi chờ hoài, chờ mãi, mà Khoa không nhắc gì đến chuyện trả. Nhiều lần tôi gọi, nó bảo: “Cô ơi, dạo này khó khăn quá. Khi nào khá lên cháu gửi cô luôn một thể.”
Tôi thở dài. Mười năm, nó lấy vợ, mua nhà, mua xe. Chỉ có tôi — vẫn một mình, vẫn ngh::èo. Đến ngày tôi phải nhập viện vì s:;uy t::im, bác sĩ bảo: “Cô cần chuẩn bị tiền để làm th:ủ thu::ật. Khoảng gần 300 triệu.”
Tôi run cả người. Hai cây vàng hồi trước giờ trị giá gần 300 triệu. Nếu lấy lại, tôi có thể cứu chính mình. Tối hôm đó, tôi nhắn tin cho Khoa, giọng điệu dè dặt nhưng đầy hy vọng: “Khoa, nếu có thể… cho cô xin lại hai cây vàng ngày trước. Giờ cô cần tiền ch:ữa bệ:nh.”...
xem tiếp dưới bình luận...👇👇

15/11/2025

Chú chó mực sủa đ;i;ên cu;ồng trước giờ hạ huyệt, tiếng động lạ làm cả làng k;i;nh h;ã;i và sự thật khi mở nắp quan tài...
Làng Cây Đa, một xóm nhỏ nép bên con sông Đáy, hôm ấy chìm trong không khí tang lễ nặng nề. Cụ bà, mẹ ông Ba, vừa qua đời ở tuổi 87. Cả làng kéo đến nhà ông Ba, tiếng kèn trống não nề vang vọng từ đầu thôn đến cuối xóm.
Con chó mực tên Vàng, bạn thân của cụ bà khi còn sống, nằm co ro dưới hiên nhà. Nó không ăn, không sủa, chỉ nhìn quan tài với đôi mắt buồn thiu.
Sáng sớm ngày hạ huyệt, khi sương còn giăng mờ trên đồng lúa, đoàn người đưa tang lặng lẽ rời làng.
Con đường đất đỏ ngoằn ngoèo dẫn ra nghĩa trang, hai bên là ruộng lúa xanh mướt. Tiếng mõ của thầy cúng đều đều, hòa với tiếng gió rít qua lũy tre. Vàng lặng lẽ đi sau, bước chân chậm rãi, như muốn tiễn cụ bà lần cuối.
Tại nghĩa trang, huyệt mộ mới đào nằm dưới bóng cây bàng già. Quan tài được đặt xuống đất, chuẩn bị hạ huyệt. Thầy cúng bắt đầu tụng kinh, giọng trầm trầm vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Đột nhiên, Vàng – con chó mực – bất ngờ lao tới, chạy vòng quanh quan tài. Nó sủa điên cuồng, tiếng sủa sắc lạnh, như xé toạc không khí tang lễ.
“Cái gì thế này?!” – bà Tư, hàng xóm nhà ông Ba, hét lên, lùi lại vài bước.
“Vàng! Mày làm gì đấy? Im đi!” – ông Ba quát, mặt tái mét, cố kéo con chó ra. Nhưng Vàng không nghe, nó gầm gừ, nhe răng, mắt long sòng sọc nhìn quan tài.
“Chó sủa ở nghĩa trang… không lành đâu, anh Ba ơi!” – ông trưởng thôn thì thào, giọng run run. Đám đông bắt đầu xì xào, vài người già lẩm bẩm cầu khấn. Một đứa trẻ sợ quá, òa khóc, khiến không khí càng thêm căng thẳng.
Đúng lúc ấy, một âm thanh kỳ lạ vang lên từ trong quan tài. “Cộc… cộc… cộc…” – như tiếng gõ gỗ, dồn dập, kèm theo một tiếng rên yếu ớt. Cả đám tang chết lặng. Bà Tư hét lên: “Trời ơi, ma nhập tràng! Ma nhập tràng rồi!”
“Im ngay!” – ông Ba gầm lên, nhưng chính ông cũng run lẩy bẩy. Tiếng gõ lại vang lên, lần này rõ hơn, như ai đó đang cào vào gỗ. “Mẹ… mẹ tôi còn sống sao?!” – ông Ba lắp bắp, quay sang thầy cúng – “Thầy, làm sao đây? Có thật là mẹ tôi chưa chết không?”
Thầy cúng, mặt cắt không còn giọt máu, lắc đầu: “Tôi… tôi chưa thấy trường hợp này bao giờ! Nhưng… nhưng phải mở quan tài, anh Ba! Nếu cụ còn sống, không mở là ch;;ế;;t ngạt!”
Xem tiếp tại bình luận 👇👇

15/11/2025
15/11/2025

Bất ngờ trở về từ Nhật sau 4 năm XKLĐ, tôi sững sờ thấy dây phơi đầy quần áo trẻ con, người phụ nữ lạ trong nhà gọi mẹ chồng bằng mẹ. Tháng sau, tất cả họ đã phải chuyển ra khỏi nhà!
Tôi về quê đúng 4 năm 2 tháng kể từ ngày đặt chân sang Nhật làm việc.
Đêm trước chuyến bay, tôi không chợp mắt. Tôi cứ hình dung cảnh thằng cu Bin – mới 3 tuổi lúc tôi đi – chạy ùa ra ôm mẹ. Tôi tưởng tượng cả căn nhà cũ đang được sửa lại từ số tiền tôi gửi về. Tưởng chồng tôi – Hùng – sẽ nắm tay tôi, nói:
– Khổ cho em quá, vợ ạ.
Tôi ôm những tưởng tượng ấy suốt 4 năm ròng. Ngày tôi bay đi, nhà tôi nghèo đến mức mái tôn dột mưa, tường b**g vôi, đêm nằm thấy gió thốc vào mặt. Tôi chỉ có một mong muốn: đi làm để đổi đời.
Tôi gom từng đồng, nhịn ăn, nhịn mặc, làm tăng ca đến kiệt sức – tất cả gửi về cho Hùng.
Cánh cổng mới bằng sắt, sơn màu đen sang trọng. Bên trong, một căn nhà hai tầng mới tinh, sáng choang.
“Hùng đã xây xong rồi! Giỏi quá…!” – Tôi reo thầm.
Tôi mở cửa cổng bước vào thì nghe tiếng trẻ con bi bô trong nhà. Giọng không phải của Bin.
Chuyện đó không khiến tôi nghi ngờ… cho đến khi một giọng phụ nữ trẻ măng cất lên:
– Con đừng nghịch nữa. Bố về mắng bây giờ.
Tôi sững người.
Vừa lúc đó, từ trong nhà, một cô gái tầm 22–23 tuổi bước ra. Cô ta mặc váy hoa, tóc buộc cao, mặt phấn son nhẹ.
Thấy tôi kéo vali, cô ta thoáng giật mình, rồi nhanh chóng tươi cười:
– Chị… chị tìm ai ạ?
Tôi chưa kịp trả lời thì mẹ chồng tôi trong nhà đi ra.
Bà nhìn tôi như nhìn người xa lạ:
– Ơ… My đấy à? Sao… về mà không báo trước?
Tôi nghẹn họng.
– Con… về thăm nhà, thăm Bin.
Cô gái trẻ quay sang mẹ chồng tôi, ngọt như mật:
– Mẹ ơi, bố Hùng bảo chiều nay anh ấy về sớm mà…
"Mẹ"…?
Tôi đứng ch;ế;;t trân.
Cô ta gọi mẹ chồng tôi là “mẹ”?
Mẹ chồng tôi không phản bác, còn gật đầu rồi dỗ đứa bé đang ôm búp bê.
Đứa bé khoảng 2 tuổi. Hoàn toàn không phải con tôi. Con tôi lấm lem tha thẩn chơi 1 mình ngoài ngõ, tôi nhìn mà tim như có ai b;óp nghẹt.
Xem tiếp tại bình luận 👇👇

15/11/2025

Thay đổi lịch trình đi công tác về sớm, tôi đứng ngoài cửa nghe chồng h/í h//ửng nói với mẹ: Ôi dồi ôi, mỗi đêm cô ấy "đòi" những 3 lần, mẹ thích nhé, kiểu này sắp có cháu đích tôn vế rồi...
Hôm nay may mắn xong việc sớm, tôi hí hửng quyết định không báo trước mà về nhà tạo bất ngờ. Trong bụng nghĩ cảnh chồng mừng rỡ ôm lấy tôi, mẹ chồng tíu tít hỏi han, chắc hẳn ấm lòng lắm.
Nhưng đời mà… bất ngờ thường chẳng giống ta tưởng.
Tôi mở cổng thật khẽ, bước đến gần cửa thì giọng mẹ chồng vang lên trong nhà:
– Rồi đấy, sắp có cháu đích tôn cho bà bế rồi! Mẹ vui lắm!
Giọng Quốc cười khúc khích, đầy phấn khởi:
– Ôi dồi ôi, mỗi đêm cô ấy đòi những ba lần cơ mà, mẹ cứ yên tâm!
Chân tôi như chôn dưới nền gạch. “Cô ấy”? Ai cơ? Tôi đi công tác ba ngày, vậy ba đêm vừa rồi… anh ta chiều ai? Mà ba lần một đêm? Tôi – người vợ hợp pháp – còn chưa từng đòi hỏi vậy.
Bàn tay tôi siết chặt lấy quai vali. Vừa tủi thân, vừa cay mắt. Nghĩ đến cảnh chồng ph;;ản b;;ội mà giọng lại hớn hở khoe với mẹ mình, tôi muốn xông vào t;;;át cho hắn ta tỉnh ngộ.
Cửa mở cái “rầm”.
Hai mẹ con quay lại nhìn tôi tròn mắt.
– Em… về rồi à? – Quốc lắp bắp như bị bắt quả tang.
Tôi đứng chống nạnh, giọng run run vì giận:
– Ba lần một đêm là ai đòi hả anh?
Anh ta cứ;;ng h;ọng. Mẹ chồng nhìn tôi rồi nhìn con trai, có vẻ hiểu nhầm gì đó.
Tôi quay sang mẹ chồng:
– Mẹ, mẹ biết hết đúng không?
Không khí nặng như sắp sụp trần.
Cuối cùng, Quốc hít sâu:
– Là… 👇👇👇 Đọc tiếp câu chuyện dưới bình luận

15/11/2025

Vì một dự án chục tỷ, ông giám đốc quyết đập hòn đá có hình Quan Âm chắn trước nhà hàng, đêm đó, camera ghi lại điều khiến cả nhà á//m ả//nh suốt đời
Ông Minh là giám đốc một nhà hàng nổi tiếng giữa trung tâm thành phố. Nhà hàng Thất Tiên Nữ của ông vừa được mua một mảnh đất liền kề để mở rộng, trị giá chục tỷ. Thế nhưng, ngay cửa ra vào của mảnh đất đó, một hòn đá to chắn ngang lối đi – mà theo mọi người dân xung quanh, hòn đá này hình giống Quan Âm, lin;;h thiê;:ng và được bao đời coi là chốn bình yên của xóm nhỏ.
Ông Minh, vốn là người thực dụng, chẳng mấy để tâm đến lời khuyên của hàng xóm: “Ông nên giữ lại, coi như may mắn cho nhà hàng.” Với ông, đây chỉ là một tảng đá cản đường lợi nhuận.
Sáng hôm sau, ông quyết định thuê máy khoan và búa đập hòn đá, để mở lối và “giải phóng mặt bằng chục tỷ” như kế hoạch. Cả đội công nhân cẩn thận bắt đầu công việc. Hòn đá rạn nứt, rồi cuối cùng vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Ông Minh nhìn và mỉm cười hài lòng: mọi thứ đang diễn ra như ý.
Tối hôm đó, vợ ông Minh – chị Lan – nhắc mở ca//m//era an ninh để xem hoạt động của công nhân. Ban đầu chỉ là những hình ảnh quen thuộc: xe cộ qua lại, bóng đèn nhà hàng sáng lên từng tầng…
Rồi bỗng, camera chiếu về phía hòn đá đã bị phá vỡ. Cả nhà đều nín lặng. Ánh sáng từ đèn đường chiếu vào mảnh đá, và họ thấy… 👇👇👇 Đọc tiếp dưới bình luận

15/11/2025

Lấy chồng 3 năm, đêm nào chồng cũng ôm gối sang phòng mẹ ngủ. Không chịu nổi nữa, một đêm vợ lén qua phòng mẹ chồng thì bủn rủn phát hiện sự thật
Ngày mới cưới, Hương cứ nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất. Chồng cô – Tuấn – là người đàn ông hiền lành, đi làm chăm chỉ, về nhà thì lặng lẽ, ít nói. Nhưng chỉ sau vài tuần đầu tiên, Hương đã thấy có gì đó bất thường. Đêm nào Tuấn cũng đợi cô ngủ sa/y, rồi rón rén bước ra khỏi giường, sang phòng mẹ đ/ẻ của anh ở ngay cạnh.
Lúc đầu, Hương tự trấn an rằng anh lo cho mẹ già yếu. Nhưng đêm nào cũng vậy, thậm chí có hôm mưa gió lạnh lẽo, anh vẫn sang ngủ cùng mẹ, mặc cô nằm co ro trong phòng. Cô từng hỏi, anh chỉ đáp: “Mẹ sợ ở một mình ban đêm.”
Ba năm trôi qua, Hương chấp nhận cảnh lạ lùng ấy, nhưng trong lòng ngày càng nặng nề. Cô cảm thấy bản thân giống người dư thừa trong chính ngôi nhà của mình. Nhiều lần mẹ chồng nói bóng gió: “Đàn ông thương mẹ là phúc của con dâu.”
Hương chỉ cười gượng, không dám c//ãi. Ai nghe qua cũng bảo chồng cô có hiếu. Nhưng hiếu tới mức ba năm trời đêm nào cũng ngủ với mẹ thì có gì đó không ổn.
Đêm đó, vì mất ngủ, Hương nằm thao thức đến tận 2h sáng. Cô thấy Tuấn trở dậy như mọi hôm. Lần này, t/ò m/ò và b/ứt r/ứt dâng lên, cô quyết định l/én đi theo. Tắt đèn phòng, hé cửa thật khẽ, Hương nhón chân men dọc hành lang.
Tiếng cánh cửa phòng mẹ chồng khép lại. Trái tim Hương đập thình thịch. Cô áp tai nghe ngóng. Bên trong, giọng mẹ chồng vang lên khe khẽ... đọc tiếp dưới bình luận 👇

15/11/2025

Những ngày cuối đời của anh rể, tôi bối rối khi anh gọi tôi vào phòng rồi đưa 3 tỷ cùng lời đề nghị rù-ng mình? Tôi có nên giúp anh?
Chị gái tôi lấy chồng cũng gần 7 năm, có hai con trai gái đủ đầy. Nhưng cuộc sống hôn nhân của anh chị có vẻ không hòa thuận lắm. Chị gái hay kể khổ rằng chồng keo kiệt sống dè sẻn từng đồng. Anh kiếm tiền giỏi nhưng lại chẳng đưa vợ được bao nhiêu. Chị than thở mỗi tháng phải bỏ tiền lương của mình ra để chi tiêu trong nhà.
Vì nghe chị gái nói thế quá nhiều nên tôi dần không có thiện cảm với anh rể. Tôi thấy chị gái mình phải khổ sở khi sống cùng người chồng chi li từng đồng như thế. Dù anh ấy có kiếm được nhiều, tài giỏi thế nào thì tôi cũng không thấy tôn trọng như trước nữa.
Cách đây mấy tháng, tôi nghe tin anh rể bị mắc bệnh u;;;ng th;;ư g;;an, không còn sống được bao lâu. Tôi biết gia đình chị gái đang rối rắm vì anh rể bệ;;;nh n;;;ặng nên thường ghé thăm, phụ giúp việc nhà, động viên chị gái.
Tôi nghe chị gái tâm sự không biết anh rể để tiền ở đâu, sao phải giấu vợ như thế? Thậm chí, chị còn hỏi thẳng chồng vài lần nhưng anh chỉ im lặng. Tôi biết là chị gái sợ chồng qua đời thì mình sống vất vả. Nhưng anh rể đang đau ốm, chị lại thường hỏi như thế thì không hay. Nhưng dù tôi có khuyên chị thế nào, chị vẫn không ngừng lải nhải chuyện tế nhị này.
Khoảng một tuần trước, lúc tôi đến thăm anh rể thì chị gái đã ra ngoài đi siêu thị. Anh gọi tôi vào nói chuyện. Bệnh tình của anh đã trở nặng, người gầy rộc, anh nặng nề nói với tôi rằng....
Đọc chi tiết ở dưới bình luận👇😨😨

2 vợ chồng chuẩn bị mua nhà thì chồng vét hết sạch 1 tỷ tiền tiết kiệm để xây nhà cho mẹ chồng, tôi sang tận nhà làm ầm ...
15/11/2025

2 vợ chồng chuẩn bị mua nhà thì chồng vét hết sạch 1 tỷ tiền tiết kiệm để xây nhà cho mẹ chồng, tôi sang tận nhà làm ầm lên thì bà thản nhiên nói "tiền con trai cũng là tiền của mẹ", ngay lập tức tôi âm thầm sang tên hết đất đai cho mẹ đẻ rồi nộp đơn ly hôn, nhưng rồi đến ngày ra tòa tôi bẽ bàng biết được...
Vợ chồng Mai và Tuấn lấy nhau được 6 năm, sống ở một căn hộ thuê nhỏ ở Hà Đông (Hà Nội).
Hai người chắt chiu từng đồng, gom góp suốt bao năm mới để dành được hơn 1 tỷ — dự tính cuối năm mua căn chung cư nho nhỏ để ổn định cuộc sống.
Vậy mà một buổi tối, Tuấn đột nhiên thông báo:
“Anh rút tiền rồi, mẹ bảo nhà ở quê xuống cấp, anh phải về xây lại cho bà.”
Mai chết lặng.
Cô cố giữ bình tĩnh hỏi:
“Anh rút hết à? Không giữ lại đồng nào à?”
Tuấn gãi đầu:
“Ừ, mẹ nói nhà nứt tường, dột mái... Anh con trai duy nhất, không giúp thì ai giúp?”
Cơn tức nghẹn trong cổ.
Hôm sau, Mai bắt xe thẳng về quê chồng ở Nam Định, xông thẳng vào nhà.
Bà Hường – mẹ Tuấn – đang ngồi tỉa rau, ngẩng lên nhìn con dâu rồi nói tỉnh queo:
“Tiền con trai tao thì cũng là tiền của tao, mày có quyền gì mà sang đây om sòm?”
Cả xóm kéo ra xem, Mai vừa khóc vừa nói:
“Bọn con dành dụm mấy năm, giờ nhà tan cửa nát hết rồi!”
Nhưng bà Hường chỉ phẩy tay, thản nhiên:
“Nhà này là do nó hiếu thảo. Mày không thích thì thôi.”
Mai quay về, lòng nguội lạnh.
Ngay hôm sau, cô lặng lẽ làm thủ tục sang tên toàn bộ mảnh đất bố mẹ cho hồi cưới về tên mẹ đẻ, rồi âm thầm nộp đơn ly hôn.
Cô không muốn dính dáng gì đến người đàn ông đặt mẹ lên trên vợ nữa.
Đến ngày ra tòa, Tuấn vẫn ăn mặc chỉnh tề, gương mặt mệt mỏi.
Khi phiên tòa kết thúc, thẩm phán đưa cho Mai một phong bì niêm phong — nói là giấy tờ liên quan đến tài sản của chồng.
Mai mở ra, bên trong là giấy tờ khiến cô chet lặng... 👇👇

Bà cụ 82 tuổi một tuần gửi tiền 14 lần, nhân viên ngân hàng si/nh ngh/i liền gọi 113, khi cửa mở ra ai nấy đều cho/áng v...
14/11/2025

Bà cụ 82 tuổi một tuần gửi tiền 14 lần, nhân viên ngân hàng si/nh ngh/i liền gọi 113, khi cửa mở ra ai nấy đều cho/áng vá/ng...
Ngân hàng nhỏ nằm ngay góc phố vốn dĩ chẳng mấy khi đông đúc. Vậy mà suốt một tuần qua, các nhân viên ở đây liên tục chú ý đến một vị khách đặc biệt – một bà cụ đã ngoài tám mươi, lưng đã còng, tóc bạc trắng, dáng đi chậm chạp. Hầu như ngày nào cụ cũng đến, và lần nào cũng yêu cầu chuyển tiền đến cùng một tài khoản, chỉ khác nhau ở số tiền. Tính ra chỉ trong vòng bảy ngày, bà cụ đã gửi đến 14 lần.
Ban đầu, mọi người nghĩ bà cụ có con cháu ở xa, cần hỗ trợ thường xuyên. Nhưng càng về sau, sự việc càng bất thường. Cụ gửi những khoản tiền không hề nhỏ, có khi cả chục triệu. Mỗi lần ký vào giấy tờ, đôi bàn tay g/ầy gu/ộc của bà ru/n ru/n, ánh mắt thì thấp thoáng sự lo lắng, như s/ợ h/ãi một điều gì đó.
Nhân viên ngân hàng tên Lan bắt đầu ng/hi ng/ờ. Cô đã khéo léo hỏi chuyện, nhưng bà cụ chỉ ấp úng:
– Tôi… tôi gửi cho cháu tôi, nó cần gấp.
Nhưng Lan nhận ra ánh mắt n/é trá/nh ấy, không giống một người đang vui vẻ giúp đỡ con cháu. Càng nghĩ, cô càng thấy bất an. Cô liền báo lại với quản lý chi nhánh. Sau khi bàn bạc, ban lãnh đạo quyết định trình báo cảnh sát, bởi lo ngại cụ bà có thể đang là n/ạn nhâ/n của một vụ l/ừa đả/o hoặc tố/ng ti/ền.
Ngay chiều hôm đó, một tổ công an đã cùng nhân viên ngân hàng đến tận nhà cụ. Căn nhà nằm trong một con hẻm nhỏ, cánh cửa gỗ cũ kỹ khép hờ. Khi tiếng gõ cửa vang lên, từ trong chỉ có tiếng thở khò khè của người già vọng ra. Mãi một lúc sau, bà cụ mới ra mở cửa.
Vừa bước vào, tất cả mọi người đều cho/áng vá/ng...........................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

14/11/2025

Tôi là Hồng, giáo viên cấp ba về hưu đã 10 năm. Góa chồng năm 60 tuổi, tôi từng nghĩ cuộc sống của mình sẽ khép lại với những trang sách, chén trà và vài buổi họp mặt hội người cao tuổi.
Chồng tôi – ông Minh – là người đàng hoàng, sống hết lòng với vợ con. Nhưng căn bệnh u;ng th;ư qu;á;i á;c đã cướp ông đi sau ba năm chiến đấu. Ngày ông mất, tôi chẳng còn tha thiết gì chuyện đi lại hay mở lòng với ai.
Thế nhưng, định mệnh luôn có cách để kéo người ta khỏi bóng tối. Và của tôi… mang tên Quốc – một chàng trai 25 tuổi, trẻ hơn tôi đúng 40 tuổi tròn.
Tôi gặp Quốc trong một buổi học vẽ tại trung tâm văn hóa quận. Ban đầu, tôi thấy ngạc nhiên vì một cậu trai trẻ như vậy lại tham gia lớp vẽ toàn người trung niên và cao tuổi. Quốc có nụ cười hiền, đôi mắt to và sáng. Cậu thường đến sớm, sắp bàn ghế cho mọi người và trò chuyện thân thiện, lễ phép.
Tôi không nghĩ gì nhiều cho đến lần cậu tình nguyện chở tôi về vì hôm đó trời mưa to, xe tôi bị thủng lốp. Từ hôm ấy, hai cô cháu – ban đầu tôi vẫn quen gọi thế – bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Quốc kể mình là nhân viên IT, từng học Đại học Bách Khoa, nhưng đang ấp ủ mở một studio thiết kế riêng. Mê vẽ từ nhỏ nhưng không có điều kiện theo đuổi, giờ tranh thủ học lại để thoả niềm đam mê.
Cậu nói chuyện có duyên, lịch sự và đầy hoài bão. Tôi thấy mình như sống lại những ngày tháng mới yêu chồng, khi còn là cô giáo trẻ dạy văn tràn đầy nhiệt huyết. Quốc hay gọi tôi là “cô Hồng xinh đẹp nhất lớp”, và mỗi lần như vậy tôi lại bật cười, má đỏ ửng như thiếu nữ.
Chúng tôi bắt đầu đi uống cà phê sau giờ học, rồi ăn tối, rồi… Quốc tỏ tình. Cậu bảo:
– “Con biết người ta sẽ nói gì, nhưng con thật lòng. Con yêu cô.”
Tôi hoảng hốt. Tôi hơn cậu những 40 tuổi. Tôi có cháu nội bằng nửa tuổi cậu. Tôi là người phụ nữ từng có chồng, có tuổi, có nếp nhăn, có vết nám. Tôi từng nói:
– “Quốc, con đang lẫn lộn giữa sự kính mến và tình yêu thôi. Cô… không thể đâu.”Nhưng cậu không từ bỏ. Quốc nhắn tin, gọi điện, đến nhà thăm tôi, mua thuốc bổ, dắt tôi đi khám bệnh, dạy tôi cách dùng điện thoại thông minh, đặt app giao hàng… Mỗi lần tôi yếu lòng, cậu đều có mặt.Dần dần, tôi không còn chống cự nữa. Trái tim tôi đã chịu thua. Cảm giác được yêu thương, được quan tâm sau bao năm đơn độc khiến tôi mềm lòng. Tôi thấy mình trẻ lại, yêu đời. Tôi mặc váy hoa, thoa chút son mỗi khi đi gặp Quốc. Tôi cười nhiều hơn. Bọn trẻ trong nhà thấy tôi vui, cũng mừng. Nhưng tôi giấu kỹ mối quan hệ này với chúng.
Một ngày, Quốc nói:
– “Mẹ con ở quê muốn gặp cô. Con muốn dẫn cô về ra mắt.”
Tôi bối rối, nhưng trong lòng lại dấy lên một thứ cảm giác rất nữ tính – hồi hộp, e thẹn và kỳ vọng. Tôi đồng ý. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ “lấy chồng” lần nữa, nhưng với Quốc, tôi bắt đầu tin vào điều kỳ diệu.
Ngày chuẩn bị về quê Quốc, cậu đến nhà, mang theo bó hoa lớn và vẻ mặt hơi khác thường. Cậu im lặng một lúc rồi nói:
– “Cô ơi, con có chuyện này muốn nhờ.”
Tôi nhìn cậu, tim bỗng đập nhanh, linh cảm có điều gì đó không ổn. Cậu tiếp:
– “Con đang chuẩn bị mở studio. Giấy tờ thuê mặt bằng xong rồi, nhưng vẫn thiếu vốn. Con cần tạm khoảng 10 cây vàng. Vay ngân hàng thì phức tạp, mà không kịp xoay. Cô có thể giúp con… mượn tạm không? Sau này con kiếm được sẽ trả đủ.”
Xem tiếp tại bình luận 👇👇

Indirizzo

Roma
Rome
1004

Sito Web

Notifiche

Lasciando la tua email puoi essere il primo a sapere quando Phim Hay 24h pubblica notizie e promozioni. Il tuo indirizzo email non verrà utilizzato per nessun altro scopo e potrai annullare l'iscrizione in qualsiasi momento.

Condividi