Sống Ở Đời News

Sống Ở Đời News Like page để thân hơn We describe daily true news , celebrity news and knowledge.

"Bán đất hàng chục tỷ ở quê, ông Lâm gi-ả ngh-èo lên thành phố thử lòng con, rồi lặng người trước hành động của con út.....
15/07/2025

"Bán đất hàng chục tỷ ở quê, ông Lâm gi-ả ngh-èo lên thành phố thử lòng con, rồi lặng người trước hành động của con út...“Ông Lâm ngồi co ro bên lề đường Sài Gòn, chiếc áo sơ mi cũ sờn, đôi dép nhựa sắp đứt quai. Đứa con gái út bất chợt đi ngang, ánh mắt thoáng một giây sững sờ rồi quay đi. Nhưng chỉ một lát sau, cô quay lại... Và hành động ấy khiến ông suýt bật khóc.”

Ông Lâm năm nay 68 tuổi, là một lão nông ở vùng ven ngoại ô Bắc Giang. Cả đời ông cần mẫn làm lụng, tích cóp từng đồng từ vườn vải, ao cá, mảnh ruộng, và mấy lô đất ngày xưa mua rẻ như cho mà nay đã lên tới hàng chục tỷ đồng.

Vợ mất sớm, ông một mình nuôi ba đứa con: Long (con cả), Lan (con thứ), và Linh (con út). Mỗi người một tính, lớn lên đều học hành thành đạt rồi lần lượt rời quê lên thành phố lập nghiệp. Khi kinh tế khá giả, ông chia cho mỗi người một phần đất – riêng phần còn lại, ông vẫn giữ tên mình. Nhưng ông không cho biết giá trị thực tế, chỉ nói “còn vài sào để dưỡng già”.

Thời gian trôi, ba đứa con mỗi năm chỉ về quê một, hai lần, thường là vào dịp giỗ mẹ. Nhưng từ ngày có vợ con riêng, những cuộc về quê cũng thưa dần. Gần đây, ông gọi điện thăm, cả ba đứa đều kêu bận rộn, hẹn lần lữa.

Một đêm, ông trằn trọc mãi. “Mình có tiền, có đất… nhưng liệu con cái có còn xem mình là cha? Hay chỉ là một ‘người già ở quê’ phiền phức?”

Và rồi ông quyết định lên thành phố, không báo trước, để “thử lòng con”.

Chuyến xe khách sáng sớm đưa ông tới bến miền Đông. Ông mặc bộ đồ cũ nhất, mang theo túi vải đựng vài bộ quần áo, ít bánh đa quê. Không điện thoại, không báo ai. Ông bắt đầu từ nhà Long – đứa con trai cả, giám đốc công ty xây dựng.

Ông đứng trước cổng biệt thự hiện đại, bấm chuông. Người giúp việc ra mở, nhìn ông từ đầu đến chân rồi lắc đầu:

– “Ông hỏi ai?”
– “Tôi là bố của anh Long…”
– “Dạ? Ông là… bố hả? Đợi con gọi chủ nhà.”

Một lát sau, Long bước ra, mặt thoáng ngạc nhiên, rồi cau mày:

– “Bố lên sao không báo trước?”
– “Tôi… muốn thăm các con. Ở quê buồn quá.”
– “Dạ… giờ con bận lắm, đang họp. Bố ở đây cũng không tiện, chật chội…”

Chật chội? Căn nhà ba tầng rộng thênh thang mà chật?

Long lúng túng bảo người giúp việc pha tách trà, rồi gọi taxi đưa ông qua nhà Lan – cô con gái giữa, làm giáo viên trường quốc tế.... Xem thêm tại bình luận

Đám cưới được đúng 1 tuần, tôi phát hiện ra bộ mặt t/à/n nh/â/n của cả nhà chồng, liền để lại 1 tờ giấy rồi về nhà đẻ ng...
15/07/2025

Đám cưới được đúng 1 tuần, tôi phát hiện ra bộ mặt t/à/n nh/â/n của cả nhà chồng, liền để lại 1 tờ giấy rồi về nhà đẻ ngay...“Đám cưới được đúng 1 tuần, tôi phát hiện ra bộ mặt t/àn nh/Xem ẫn của cả nhà chồng. Không khóc, không làm ầm lên, tôi lặng lẽ thu dọn vài bộ đồ, để lại một tờ giấy, rồi về thẳng nhà mẹ đẻ...”
Tôi là Hà, 28 tuổi, nhân viên hành chính tại một công ty xuất nhập khẩu ở Hà Nội. Chồng tôi – Dũng, 30 tuổi, làm kỹ sư xây dựng. Chúng tôi quen nhau hơn 2 năm trước, qua một lần tụ họp bạn bè. Ban đầu, tôi không mấy ấn tượng vì anh trầm tính và có vẻ hơi khô khan. Nhưng dần dà, chính sự kiên nhẫn và chững chạc ấy đã khiến tôi mở lòng.
Gia đình tôi thuộc diện trung lưu, bố mẹ buôn bán nhỏ, không dư dả gì nhiều nhưng luôn sống có trước có sau. Tôi được dạy dỗ kỹ về lễ nghĩa, về chuyện "làm dâu phải biết điều", nên khi bước vào hôn nhân, tôi tự nhủ sẽ cố gắng hết mình để hòa hợp với nhà chồng.
Nhà Dũng khá hơn, bố mẹ anh đều là cán bộ về hưu, có nhà riêng ba tầng ở quận nội thành, khá nề nếp. Trước khi cưới, tôi từng vài lần đến nhà anh ăn cơm, cũng thấy mọi người cư xử đúng mực, hơi lạnh lùng nhưng không có gì bất thường. Mẹ anh – bà Hạnh – là người phụ nữ kiểu truyền thống, nói năng nhẹ nhàng nhưng kín kẽ, ít khi thể hiện cảm xúc. Tôi vẫn nghĩ, chỉ cần mình sống tốt thì không ai ghét bỏ.
Lễ cưới diễn ra không rình rang nhưng đầy đủ. Gia đình tôi chuẩn bị chu đáo, từ sính lễ đến sính nghi, không hề để bị chê trách. Tôi đã mỉm cười mãn nguyện khi bước chân về nhà chồng, nghĩ rằng đây là khởi đầu cho một chặng đường hạnh phúc.
Nhưng chỉ một tuần sau, mọi thứ vỡ vụn....Xem thêm tại bình luận

15/07/2025

Ngày vợ cũ lên xe hoa lần 2, tôi âm thầm đến dự, nhìn thấy chú rể, tôi lén mừng một chiếc thẻ chứa 300 triệu, 3 hôm sau điều b;ất ng;ờ xảy ra..."Ngày em lên xe hoa lần hai, tôi đứng lặng ở một góc xa, nơi không ai nhận ra. Đám cưới rộn ràng tiếng cười, mà tim tôi như trôi ngược lại những năm tháng cũ. Tôi thấy chú rể, nhìn thật kỹ... rồi cười buồn. Trong túi áo, tôi mang theo một chiếc th;ẻ, bên trong có đúng 300 triệu. Tôi lặng lẽ gửi nó qua người phục vụ, ghi vỏn vẹn: “Chúc hai người hạnh phúc”. Ba ngày sau, điện thoại tôi đổ chuông..."

Tôi và Ly từng là vợ chồng. Quen nhau từ những năm đại học, chúng tôi yêu nhau say đắm như bao cặp sinh viên khác – nghèo nhưng tràn đầy ước mơ. Ra trường, tôi chật vật lập nghiệp, còn Ly làm kế toán cho một công ty nước ngoài. Khi cưới nhau, trong tay chẳng có gì ngoài căn phòng trọ rộng chưa tới 20 mét vuông và một chiếc xe máy cũ.

Ly là kiểu phụ nữ sống thực tế, không ảo tưởng. Cô ấy không trách móc tôi nghèo, nhưng sau 3 năm cưới nhau mà vẫn không có nổi một căn nhà để “c;ắm d;ùi”, những cuộc cãi vã âm ỉ bắt đầu. Tôi miệt mài làm việc, startup liên tục thất bại, đến lúc kiệt quệ tinh thần lẫn tài chính thì Ly bảo muốn ly hôn.

Tôi ký đơn. Không v/an x/in, không níu kéo. Tôi hiểu cô ấy đã chịu đủ rồi.

Chúng tôi chia tay trong im lặng, không nước mắt, không ồn ào. Người ngoài nghĩ chúng tôi văn minh, nhưng chỉ người trong cuộc mới biết, đó là sự đứt gãy của hai tâm hồn không còn đủ kiên nhẫn với nhau nữa.

Hai năm sau ly hôn, công ty khởi nghiệp mới của tôi bất ngờ thắng lớn khi bắt đúng thị trường fintech đang bùng nổ. Từ một kẻ nợ ngập đầu, tôi trở thành giám đốc điều hành của một startup được định giá vài chục tỷ đồng.

Tôi không liên lạc với Ly suốt 2 năm đó. Không phải vì giận, mà vì nghĩ mình không còn tư cách. Nhưng thật lạ, khi thành công rồi, trong đầu tôi lại thường xuyên nhớ đến người phụ nữ từng âm thầm đưa lương hàng tháng cho tôi trả nợ, từng dầm mưa chở cơm đến văn phòng cho tôi đêm hôm khuya khoắt.

Tin Ly sắp tái hôn đến với tôi qua một người bạn cũ.

"Nghe nói chồng sắp cưới là phó giám đốc công ty bảo hiểm lớn, trông đàng hoàng, có điều... từng l;y h;ôn rồi, có con riêng."

Tôi nghe, chỉ cười nhẹ.

Ngày Ly cưới, trời đổ mưa nhẹ. Tôi đến muộn, đứng ngoài rìa sân tiệc nhìn vào, không ai nhận ra tôi. Ly mặc váy cưới trắng tinh, trông trẻ trung, khác hẳn người phụ nữ từng thức đêm lo tiền điện, từng khóc lặng lẽ sau mỗi lần tôi vỡ nợ.

Chú rể trông đúng như lời đồn – cao ráo, chững chạc, phong thái tự tin. Nhưng tôi không quan tâm đến anh ta. Tôi chỉ nhìn Ly.

Một người phục vụ đi ngang qua, tôi đưa cho anh ta chiếc phong bì: một chiếc th/ẻ ngân hàng, ghi sẵn m;ã P/I/N, kèm mảnh giấy nhỏ “Chúc hai người hạnh phúc”. Không ghi tên.

Tôi rời đi ngay sau đó. Không dự tiệc, không ai biết tôi từng đến.

Ba ngày sau đám cưới, lúc tôi đang họp ở công ty, điện thoại đổ chuông. Là số lạ.

“Anh có thể gặp em được không?” – Là giọng Ly. Vẫn nhẹ nhàng như xưa... Xem thêm tại bình luận

15/07/2025

Tình cờ giúp đỡ người phụ nữ gặp r/ắc rố/i ở sân bay, cô lễ tân bất ngờ trở thành dâu hào môn, số phận cũng từ đây thay đổi mãi mãi...Có những khoảnh khắc tưởng chừng nhỏ bé, thoáng qua trong đời… nhưng lại âm thầm vẽ nên bước ngoặt không ai ngờ tới. Đối với Ngọc – một cô lễ tân bình thường sống ở Hà Nội – cái ngày mưa lất phất trong phòng chờ sân bay Nội Bài ấy, lại là lúc bánh xe số phận bắt đầu xoay chuyển.

Ngọc năm nay 25 tuổi, làm lễ tân cho một khách sạn 3 sao nằm gần trung tâm thành phố. Mức lương đủ sống, có chút dư gửi về quê cho mẹ. Cô không giàu có, không quen biết ai “to lớn”, chỉ sống với một nguyên tắc giản dị: "Tử tế với người khác, khi có thể."

Chiều hôm đó, cô đến sân bay đón em gái từ Đà Nẵng bay ra. Nhưng chuyến bay bị delay gần 2 tiếng vì thời tiết xấu. Đang loay hoay chọn quán cà phê ngồi tạm thì cô nghe thấy tiếng cãi vã phía sau.

Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng đang đỏ mặt, đôi tay run run lục túi xách như tìm thứ gì đó. Một nhân viên an ninh sân bay nghiêm giọng:

– "Thưa cô, nếu không có giấy tờ tùy thân, cô không thể vào khu vực chờ. Chúng tôi cần xác minh thân phận."

– "Tôi… tôi để quên ví trên máy bay chuyến vừa rồi từ Sài Gòn ra. Tôi đang rất gấp, có chuyện gia đình… Làm ơn…"

Đám đông bắt đầu bàn tán. Một vài người liếc nhìn bà với ánh mắt nghi ngờ. Ngọc đứng quan sát một lúc rồi quyết định bước lại.

– "Cháu xin lỗi, cô đi từ sân bay nào ra ạ? Cô có nhớ số ghế hoặc mã vé không?"

Người phụ nữ nhìn cô, ánh mắt ngỡ ngàng và đầy cảm kích.

– "Cô bay VietJet, số ghế 3C. Ví của cô là màu đỏ, trong có CCCD và một thẻ ngân hàng Techcombank."

Ngọc liền lấy điện thoại, tìm số tổng đài hãng bay. Sau khoảng 20 phút gọi đi gọi lại, một nhân viên xác nhận họ đã tìm thấy ví đỏ để quên, đúng như mô tả. Họ đồng ý gửi về sân bay trong chuyến bay gần nhất.

Ngọc còn chủ động gọi xe đưa người phụ nữ về khách sạn gần đó chờ, thậm chí ứng trước 1 triệu đồng cho bà đặt cọc vì bà không còn tiền mặt.

Người phụ nữ chỉ biết nghẹn ngào:

– "Cô tên Huyền. Cảm ơn cháu… nếu không có cháu, cô chẳng biết xoay xở ra sao."

Ngọc cười nhẹ:

– "Không sao đâu cô. Chuyện nhỏ ấy mà."

Ba ngày sau.

Ngọc trở lại công việc thường ngày ở quầy lễ tân. Buổi chiều, quản lý khách sạn báo có khách đặc biệt muốn gặp cô. Khi Ngọc bước ra phòng VIP, không khỏi bất ngờ: người phụ nữ hôm trước – cô Huyền – đang ngồi đó, vẻ mặt rạng rỡ, phong thái điềm tĩnh và sang trọng hơn cả hôm trước.... Xem thêm 👇

15/07/2025

Có b-ầu với người yêu cũ là giám đốc, tôi âm thầm làm mẹ đơn thân, nào ngờ hôm tới bệnh viện khám th-ai, tôi gặp anh trong tay với người con gái khác...Tôi chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ ngồi một mình trong phòng khám sản, tay run run nắm chặt tờ giấy siêu âm th/ai, còn tim thì như vỡ vụn khi bắt gặp anh – người đàn ông từng hứa sẽ bảo vệ tôi suốt đời – đang khoác vai tình tứ một cô gái khác, ngay trước mặt tôi.

Chuyện bắt đầu từ những tháng ngày bình yên nhất đời tôi.

Tôi tên là Trâm, 27 tuổi, là một nhân viên thiết kế đồ họa cho một công ty quảng cáo. Cuộc sống của tôi vốn dĩ đơn giản, không nhiều biến động cho đến khi tôi gặp Minh – giám đốc sáng lập một startup công nghệ đang lên. Chúng tôi yêu nhau trong sự âm thầm, vì công việc và vị trí của anh không cho phép chuyện tình cảm bị soi mói quá nhiều.

Minh là người đàn ông mà bất kỳ cô gái nào cũng mơ ước: tài giỏi, điềm tĩnh, nói chuyện sâu sắc và rất biết quan tâm. Anh yêu tôi một cách nhẹ nhàng nhưng đủ khiến tôi tin rằng anh là bến đỗ của đời mình. Chúng tôi hẹn hò được gần hai năm, có đôi lần cãi vã, giận hờn, nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ có một ngày chia tay.

Ấy vậy mà cái ngày đó đến nhanh hơn tôi tưởng. Một ngày cuối năm, Minh nói anh phải sang Singapore ba tháng để ký hợp đồng đầu tư mới. Anh nói giọng lạ lùng, không còn tha thiết như mọi khi. Rồi sau đó… anh dần lạnh nhạt. Tin nhắn thưa dần. Những cuộc gọi trở nên cộc lốc. Và rồi, anh chủ động nói lời chia tay qua một tin nhắn vỏn vẹn hai dòng.

“Anh xin lỗi. Chúng ta không thể tiếp tục nữa. Em xứng đáng với người tốt hơn anh.”

Tôi chết lặng. Tôi không hiểu chuyện gì xảy ra. Không lời giải thích. Không gặp mặt. Không cho tôi cơ hội hỏi lý do.

Tôi đau đớn, tuyệt vọng suốt nhiều tuần. Nhưng rồi một cú sốc lớn hơn nữa ập đến – tôi phát hiện mình mang thai.

Mang thai với người không còn yêu mình là cảm giác không thể nào miêu tả.

Tôi hoang mang, ngồi hàng giờ nhìn vào que thử thai mà không tin vào mắt mình. Tôi lưỡng lự giữa việc giữ con hay từ bỏ, nhưng cuối cùng… tôi chọn giữ lại đứa bé. Không phải vì tôi ngây thơ hay nuôi hy vọng gì từ Minh, mà đơn giản là… tôi cảm thấy đứa bé này là phần duy nhất còn sót lại của tình yêu mà tôi từng tin là chân thật.

Tôi không liên lạc với Minh. Anh đã chọn rời đi, và tôi cũng không muốn làm phiền. Tôi chuyển trọ về gần nhà mẹ đẻ, nghỉ việc để tránh áp lực công sở. Không ai trong gia đình biết về cha đứa bé – tôi chỉ nói là người đó đã không còn trách nhiệm gì nữa, và tôi không muốn khơi lại.

Ba tháng đầu thai kỳ, tôi nôn ói, mệt mỏi, mất ngủ liên tục. Nhưng tôi vẫn cố gắng giữ tinh thần lạc quan. Tôi đi khám thai một mình, học cách ăn uống điều độ, bắt đầu đọc sách về làm mẹ đơn thân. Tôi tự dặn lòng: "Chỉ cần cố gắng, con sẽ có một cuộc sống đủ đầy, dù không có cha."

Cho đến cái ngày định mệnh ấy.

Tuần thứ 16 của th;ai kỳ, bác sĩ hẹn tôi siêu âm hình thái để theo dõi phát triển của thai nhi. Tôi đến bệnh viện quốc tế như thường lệ, một mình ngồi chờ ngoài phòng khám với bụng đã nhô lên thấy rõ. Không khí trong phòng mát lạnh nhưng tôi thấy lòng đầy lo âu – không phải về con, mà là về tương lai chưa biết trôi về đâu.

Tôi đang lơ đãng nhìn vào màn hình tivi treo tường thì cánh cửa kính bật mở. Một cặp đôi bước vào, người đàn ông mặc vest xám quen thuộc, người phụ nữ bên cạnh váy trắng dài, tay khoác tay… là Minh – và một cô gái lạ mặt.

Tôi ch;ết s;ững. Cả cơ thể như đông cứng. Tôi không thể tin vào mắt mình. Minh – người đàn ông từng nói rằng anh không thể lo cho tôi, không thể tiếp tục yêu tôi – giờ đây đứng trước mặt tôi, nắm tay một người phụ nữ khác, ánh mắt đầy trìu mến.... Xem thêm 👇

14/07/2025

Tôi không ngờ, một món quà tưởng như bình thường lại là thứ mở ra cánh cửa dẫn đến bí mật mà cả hai năm qua tôi chưa từng một lần dám nghĩ đến. Chiếc balo màu xanh dương ấy không chỉ khiến con trai tôi nhảy cẫng vì thích thú – nó còn khiến tim tôi gần như ngừng đập vào cái đêm tôi vô tình mở nó ra...
Tôi và Nam l;y h;ôn đã tròn hai năm. Không ồn ào, không tranh chấp. Mọi chuyện được giải quyết êm đẹp, chủ yếu là vì cả hai đều muốn giữ một môi trường bình ổn cho Bin – đứa con trai bốn tuổi của chúng tôi. Tôi nuôi Bin, nhưng Nam có quyền thăm nom, và gia đình anh – đặc biệt là mẹ chồng cũ của tôi, bà Lan – vẫn luôn giữ liên lạc với cháu.
Mỗi cuối tuần, tôi đều đưa Bin về nhà bà nội chơi. Dù không còn là con dâu, bà Lan vẫn đối xử với tôi như trước, có khi còn tử tế hơn. Bà nấu ăn, hỏi han, chuẩn bị đồ chơi và bánh trái cho Bin. Những lần như thế khiến tôi cảm thấy lòng nhẹ đi. Dù hôn nhân không còn, ít nhất tôi vẫn giữ được một phần gia đình cho con trai.
Tuần trước, như thường lệ, tôi đón Bin từ lớp mẫu giáo rồi chở thẳng tới nhà bà nội. Hôm đó, trời trong vắt, mát dịu. Bà Lan đón cháu bằng nụ cười rạng rỡ và không quên đưa ra món quà đã chuẩn bị từ trước – một chiếc balo màu xanh dương in hình siêu nhân mà Bin đang mê tít.
Bin nhảy cẫng lên vì vui mừng, đeo balo lên vai rồi chạy vòng vòng trong sân, miệng hét lên:
– “Balo siêu nhân! Con là anh hùng rồi!”
Tôi ngồi nhấp trà trong khi bà Lan lúi húi trong bếp. Không khí gia đình thật ấm cúng, khiến tôi bất giác cảm thấy yên lòng.
Tối đó, sau khi về nhà và tắm rửa cho Bin xong, tôi dỗ con ngủ như mọi khi. Khi phòng đã yên ắng, tôi mang balo của con ra để lấy quần áo bẩn đi giặt.
Tôi mở balo, lấy ra mấy bộ đồ, định cho vào rổ thì sững lại. Cái balo rõ ràng không còn gì, nhưng khi tôi cầm lên thì nó lại nặng hơn bình thường.
Tò mò, tôi sờ xung quanh, lật từng lớp vải lót. Một cảm giác lạ chạy dọc sống lưng khi ngón tay tôi chạm phải một đường khóa kéo lạ nằm sát đáy – thứ mà tôi chưa từng để ý tới.
Tôi kéo khóa. Một chiếc túi vải nhỏ được may khéo l/éo l/ộ ra. Tay tôi run nhẹ khi mở nó. Bên trong là một xấp tiền – loại mệnh giá 500 nghìn – được gói cẩn thận trong bao nylon, cùng một lá thư viết tay.
Tôi nhìn xấp tiền – có lẽ phải hơn hai chục triệu – rồi đưa mắt sang lá thư.
Chữ viết nguệch ngoạc, nhưng tôi nhận ra ngay nét chữ của bà Lan.
"Con à,.... Xem thêm tại bình luận

14/07/2025

Tôi và Nam đã ly hôn được hai năm. Dù không còn là vợ chồng, chúng tôi vẫn giữ mối quan hệ văn minh vì con trai – bé Bin. Cuối tuần, tôi thường đưa Bin về thăm ông bà nội. Mẹ chồng cũ của tôi, bà Lan, luôn yêu thương cháu hết mực. Bà hay làm bánh, kể chuyện cổ tích và thi thoảng lại tặng Bin vài món đồ chơi hay bộ quần áo mới.

Tháng trước, như thường lệ, tôi đưa Bin về nhà bà nội chơi. Hôm ấy, bà Lan tặng cháu một chiếc balo màu xanh dương có in hình siêu nhân – đúng nhân vật mà Bin đang mê tít. Thằng bé sung sướng đeo balo lên vai, nhảy nhót khắp nhà, miệng không ngớt khoe khoang như vừa nhận được kho báu.

Tối hôm đó, khi Bin đã ngủ say, tôi mở balo để lấy quần áo bẩn ra giặt. Kỳ lạ thay, chiếc balo hoàn toàn trống rỗng nhưng lại nặng bất thường. Thắc mắc, tôi sờ thử vào lớp lót bên trong và nhận thấy có gì đó cộm cộm. Tò mò, tôi lần tìm rồi kéo khóa một ngăn nhỏ ở đáy balo – chỗ mà trước giờ tôi chưa từng để ý tới.

Một chiếc túi vải nhỏ rơi ra. Bên trong là một xấp tiền được gói kỹ lưỡng, cùng một lá thư viết tay. Đọc xong thư, tim tôi như thắt lại. Tôi lập tức khoác áo, lao ra khỏi nhà trong đêm để đến tìm mẹ chồng, quyết hỏi cho rõ ngọn ngành.... Xem thêm tại bình luận

Tôi phải sống thế nào khi đây là mẹ – người thân nhất của chồng tôi…Mẹ chồng đã 60 tuổi nhưng vẫn h;am h;ố có thêm con t...
14/07/2025

Tôi phải sống thế nào khi đây là mẹ – người thân nhất của chồng tôi…Mẹ chồng đã 60 tuổi nhưng vẫn h;am h;ố có thêm con trai..."Tôi phải sống thế nào khi đây là mẹ – người thân nhất của chồng tôi… Mẹ chồng tôi đã 60 tuổi nhưng vẫn ham hố có thêm con trai vì chồng tôi mất khả năng sinh sản sau vụ tai nạn năm ngoái. Vừa đẻ em chồng được vài hôm, bà gọi tôi đến bên giường thông báo từ nay tôi sẽ thay bà nuôi đứa trẻ này. Tôi định từ ch;ối luôn thì bà mỉm cười nói cho tôi biết sự thật động trời…"

Tôi tên là Mai, 29 tuổi, một nhân viên văn phòng bình thường ở Hà Nội. Tôi lấy chồng – anh Dũng – sau hai năm yêu nhau. Anh là người chững chạc, điềm đạm, lại có công việc ổn định. Tôi từng nghĩ đời mình may mắn khi có được một người chồng như vậy và một người mẹ chồng có vẻ hiền hậu, thương con.

Mẹ chồng tôi – bà Hoa – góa bụa từ khi chồng mất cách đây hơn chục năm. Bà ở cùng hai vợ chồng tôi trong căn nhà ba tầng nhỏ ở quận Thanh Xuân. Lúc đầu, cuộc sống chung không có gì đáng phàn nàn. Mẹ chồng kỹ tính nhưng chăm sóc tôi từng ly từng tí, đặc biệt sau khi tôi về làm dâu, bà không bắt tôi nấu nướng gì nhiều. Tôi thậm chí thấy có phần may mắn khi có một người mẹ chồng biết điều, không soi mói hay xét nét.

Cho đến ngày t/ai n/ạn xảy ra.

Chồng tôi bị t/ai n/ạn xe máy nghiêm trọng trên đường đi công tác ở Thái Nguyên. Anh phải nằm viện gần 3 tháng. Ngoài việc phải mổ chỉnh hình xương chậu và c;ột sống, một sự thật đau lòng được bác sĩ thông báo với tôi trong lần tôi gặp riêng – anh Dũng không còn khả năng s/inh s/ản.

Tôi nhớ như in cảm giác lúc đó. Mặt tôi nóng ran, cổ họng nghẹn lại. Tôi không biết nên vui hay buồn khi bác sĩ bảo chồng tôi vẫn giữ được mạng sống. Còn mẹ chồng tôi, khi tôi kể lại, bà im lặng không nói gì. Không khóc. Không than. Chỉ gật đầu, bảo tôi giữ kín chuyện này.

Từ ngày anh Dũng xuất viện, bà chăm sóc anh chu đáo hơn cả tôi. Bữa ăn, thuốc thang, mọi thứ bà đều lo. Nhưng ánh mắt bà thi thoảng đăm chiêu, như đang nghĩ ngợi điều gì sâu xa.

Tôi cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều – cho đến cách đây hai tháng.

Một tối, khi tôi đang chuẩn bị đi ngủ, bà gọi tôi xuống bếp. Trên bàn có một ly trà nóng, bà bảo tôi ngồi xuống. “Mai này, con có muốn có con không?” – bà hỏi, giọng nhẹ tênh, như đang hỏi chuyện trời mây.

Tôi cười gượng: “Có chứ mẹ, nhưng con và anh Dũng còn đang cố gắng…”

Bà không trả lời, chỉ nhìn tôi thật lâu, rồi bảo: “Đôi khi, có những cách khác để có con…”

Tôi không hiểu bà định ám chỉ điều gì, nhưng một tuần sau đó, tôi mới vỡ lẽ mọi chuyện không đơn giản như tôi nghĩ.

Mẹ chồng tôi… sinh con. Ở tuổi 60.

Cả xóm rộ lên bàn tán. Người thì nói bà Hoa dở hơi, người thì thương hại. Bà không trả lời báo chí, không giải thích gì với ai. Bà sinh mổ ở một bệnh viện tư, kín đáo, lặng lẽ.

Ba ngày sau khi về nhà, bà gọi tôi lên phòng. Đứa bé trai đỏ hỏn nằm trong nôi, mắt còn chưa mở. Tôi nhìn nó mà không biết cảm xúc gì. Còn bà thì rất bình thản:

– Từ hôm nay, con sẽ nuôi nó thay mẹ. Nó sẽ là con của con và chồng con..... Xem thêm tại bình luận

14/07/2025

Vợ gặp tainan nên h:;ôn m;:ê sâu, ngày nào cũng tốn 10 triệu tiền viện phí thuốc men, chồng â:m m:;ưu lén rút ống thở, nào ngờ sáng hôm sau nhận tin s/é/t đá:;nh...“Vợ gặp tai nạn, hôn mê sâu, ngày nào cũng tốn mười triệu tiền viện phí. Tôi đã tính đủ mọi cách xoay sở. Nhưng đến một đêm, khi đứng nhìn cô ấy thở yếu ớt trong căn phòng lạnh ngắt, tôi đã làm điều đó. Tôi r;út ống thở. Và rồi sáng hôm sau… tôi nhận tin như s/ét đ/ánh ngang tai.”

Mười tháng trước, cuộc sống của vợ chồng Hùng và Trang vẫn trôi qua như bao người lao động bình thường khác. Họ cưới nhau được năm năm, chưa có con, sống trong căn nhà thuê ở quận Gò Vấp, TP.HCM. Hùng là tài xế giao hàng, Trang làm kế toán cho một công ty nhỏ. Hai người từng mơ có con trong năm tới, vay tiền mua một căn hộ trả góp và làm lại cuộc đời sau quãng thời gian nghèo khó. Nhưng đời không bao giờ đi đúng hướng mà người ta vẽ ra.

Vào một buổi chiều muộn, Trang đang trên đường đi làm về thì bị một chiếc xe tải lấn làn tông trúng khi cô đi xe máy qua ngã tư. Va chạm mạnh khiến cô bị chấn thương sọ não, hôn mê ngay lập tức. Hùng nhận được cuộc gọi từ bệnh viện trong lúc đang giao đơn hàng cuối cùng trong ngày. Khi tới nơi, vợ anh đã nằm bất động, toàn thân băng bó. Bác sĩ nói ngắn gọn: “Cô ấy đang hôn mê sâu. Cơ hội tỉnh lại chưa thể nói trước được, nhưng tiên lượng không khả quan.”

Ngày đầu tiên, viện phí tạm ứng đã là 20 triệu. Hùng không kịp suy nghĩ, quẹt sạch tiền tiết kiệm của hai vợ chồng trong tài khoản. Ngày thứ hai, bác sĩ yêu cầu mua thêm thuốc đặc trị, thiết bị hỗ trợ, tổng cộng gần 15 triệu nữa. Sau một tuần, Hùng bắt đầu vay nóng từ bạn bè, đồng nghiệp. Sau một tháng, anh cắm xe máy, cắm nhẫn cưới, bán sạch mọi thứ có thể bán.

Dù Trang nằm bất động, Hùng vẫn đến bệnh viện mỗi ngày, nắm tay cô, nói những lời động viên như thể cô vẫn nghe thấy. Anh đọc sách cho cô nghe, mở nhạc Trang thích, mang hoa vào phòng bệnh. Đó là những ngày dài đầy hy vọng mỏng manh như sương.

Nhưng thời gian là thứ giết chết hy vọng nhanh nhất.

Ba tháng trôi qua, Trang vẫn nằm đó như một hình nhân thở máy. Mỗi tháng, viện phí trung bình 300 triệu. Hùng nghỉ làm hẳn để chăm sóc cô, vừa xoay sở tiền nong, vừa đợi “phép màu” xảy ra.

Đến tháng thứ sáu, Hùng kiệt sức. Anh sống tạm bợ trong phòng trực bệnh viện, gầy sọp, ánh mắt luôn đỏ vì thiếu ngủ và khóc lén. Một bác sĩ điều trị nói nhỏ với anh một câu khiến tim anh nặng trĩu: “Chúng tôi đã làm tất cả. Nhưng nếu anh cân nhắc đến việc rút máy hỗ trợ, pháp luật vẫn cho phép trong một số trường hợp. Điều đó… có thể giúp cô ấy được nghỉ ngơi.”

Hùng không trả lời. Nhưng câu nói đó bắt đầu ám ảnh anh từng đêm.

Một buổi tối tháng thứ tám, Hùng đứng bên giường vợ. Anh nắm tay Trang – lạnh, khô và không phản ứng. Màn hình tim đập đều đều. Ống thở vẫn phát ra tiếng máy cơ học. Hùng nhìn bức ảnh cưới đặt trên bàn góc phòng, nơi Trang từng cười rạng rỡ bên anh.

“Em ơi, anh xin lỗi… Anh đã cố hết sức. Nhưng anh kiệt rồi. Mỗi ngày thêm một đống nợ. Nếu em tỉnh lại, chắc em cũng không muốn mình là gánh nặng như vậy. Phải không?”

Anh thì thầm. Mắt rớm lệ. Rồi tay run rẩy, anh đưa ra quyết định cuối cùng.

Không ai biết điều gì xảy ra trong 30 giây tiếp theo – ngoài Hùng... Xem thêm tại bình luận

Hí hửng xây được căn nhà mới bằng tiền tích cóp bao năm, vợ chồng tôi bà/ng hoàn/g bị mẹ đu:;ổi đi vì đây là đất của bà....
14/07/2025

Hí hửng xây được căn nhà mới bằng tiền tích cóp bao năm, vợ chồng tôi bà/ng hoàn/g bị mẹ đu:;ổi đi vì đây là đất của bà. Tưởng sẽ că:;ng th;:ẳng lắm nào ngờ, vợ mỉm cười đồng ý...Hí hửng xây được căn nhà mới bằng tiền tích cóp bao năm, vợ chồng tôi bàng hoàng bị mẹ đuổi đi vì đây là đất của bà. Tưởng sẽ căng thẳng lắm, nào ngờ, vợ mỉm cười đồng ý...

Tôi không tin nổi vào tai mình khi mẹ lạnh lùng nói:

“Nhà này không phải của tụi bây. Đất là của tao, tụi bây đi đi.”

Tôi đứng sững, lưng áo vẫn còn dính vôi vữa của căn nhà đang hoàn thiện dang dở. Trời tháng Tư nắng gắt, nhưng mồ hôi lạnh cứ túa ra. Tôi nhìn vợ, mong tìm được chút phản ứng gay gắt từ cô ấy để có thêm dũng khí nói lại với mẹ. Nhưng không, cô ấy chỉ nắm tay tôi nhẹ nhàng, rồi quay sang mẹ, gật đầu.

“Dạ. Nếu mẹ không cho ở nữa, tụi con sẽ đi.”

Tôi nghẹn họng.

Chúng tôi là vợ chồng trẻ, 31 tuổi, hai đứa con nhỏ. Sau gần 8 năm làm việc cật lực ở Sài Gòn, tiết kiệm từng đồng, vợ chồng tôi quyết định về quê, về lại mảnh đất của mẹ tôi ở Vĩnh Long – một lô đất thổ cư rộng 7 công, có cái nền nhà cũ đã bỏ hoang lâu năm.

Tôi là con út trong nhà. Anh hai và chị ba đã yên bề gia thất, có đất riêng, không ai mặn mà gì với mảnh đất này nữa. Mẹ vẫn sống một mình trong căn nhà nhỏ ở phía trước, cách nền cũ vài chục mét. Ngày tôi ngỏ ý xin xây nhà trên nền đó, mẹ chỉ nói:

“Cứ làm, có nhà ở cho đàng hoàng, miễn sau này không tranh giành gì là được.”

Lời bà nhẹ nhàng như gió thoảng, tôi ngỡ là đồng thuận.

Vợ tôi, Hằng, là người kỹ lưỡng. Cô ấy hỏi đi hỏi lại nhiều lần: “Anh chắc là mẹ không phiền mình xây nhà chứ? Có giấy tờ gì không?” Tôi gạt đi: “Đất mẹ, mẹ cho ở là được rồi, làm gì căng.”

Tụi tôi thuê thợ, xây nhà cấp 4 rộng rãi, hiện đại. Tôi không giỏi thiết kế, nhưng Hằng tỉ mỉ đến từng viên gạch, tông màu, khung cửa sổ. Cô ấy chăm chút ngôi nhà như chăm cho chính tương lai của mình.

Mọi chuyện tưởng chừng êm đẹp cho đến buổi chiều định mệnh hôm ấy.

Khi chúng tôi dọn được nửa đồ đạc vào nhà, mẹ gọi tôi ra sân, mặt nghiêm.

“Tao đổi ý rồi. Đất này tao muốn chia lại cho thằng Hai. Tụi bây làm nhà thì làm, nhưng không được ở đây nữa.”

Tôi nghẹn lời.

“Sao mẹ nói vậy được? Con xây nhà gần một tỷ, tiền con và Hằng góp bao năm. Giờ mẹ nói vậy thì tụi con đi đâu?”

“Mày có tiền xây thì mày cũng có tiền thuê trọ. Đất là của tao, không sang tên cho ai hết. Tụi bây muốn kiện cứ kiện.”

Câu chuyện không phải chỉ là lời nói suông. Sau đó mấy ngày, mẹ gọi cả nhà hàng xóm và họ hàng đến nói lại, tuyên bố rằng bà chỉ "cho mượn nền", giờ không cho nữa. Có người bênh, có người im lặng. Còn tôi, bối rối như đứa trẻ bị tước mất đồ chơi.

Tối hôm đó, tôi ngồi thừ ra sau nhà. Đèn trong căn nhà mới chưa lắp, chỉ có ánh trăng le lói hắt xuống sân lát gạch còn lấm lem. Vợ tôi đến ngồi cạnh, đưa cho tôi lon nước ngọt, như ngày xưa chúng tôi còn yêu nhau.

“Anh đừng giận mẹ,” cô ấy nói, “Mình đi.”... Xem thêm tại bình luận

Vợ chồng nghèo hi;ếm muộn nhiều năm, bỗng một ngày một đứ:;a trẻ bị b;;ỏ r;;ơi ngay trước cửa nhà nên họ nhận nuôi, để r...
14/07/2025

Vợ chồng nghèo hi;ếm muộn nhiều năm, bỗng một ngày một đứ:;a trẻ bị b;;ỏ r;;ơi ngay trước cửa nhà nên họ nhận nuôi, để rồi 18 năm sau thân phận của cậ;u b:é ấy ...Đêm ấy, trời mưa như trút. S/ấm s/ét đùng đoàng dội lên khắp vùng quê yên ắng. Người đàn ông đang chập chờn giấc ngủ bỗng nghe tiếng gõ cửa dồn dập xen lẫn tiếng khóc yếu ớt của trẻ nhỏ. Mở cửa ra, thứ đầu tiên ông nhìn thấy không phải là người, mà là một chiếc giỏ mây cũ kỹ, ướt sũng nước mưa, bên trong là một đứa trẻ đỏ hỏn – không giấy tờ, không một dòng nhắn gửi, chỉ có một chiếc vòng bạc cũ sứt mẻ nơi cổ tay.

Ông lặng người, vợ ông đứng phía sau cũng sững sờ. Cả hai người – những kẻ hiếm muộn gần 20 năm – chỉ biết nhìn nhau trong cơn run rẩy của cảm xúc: sợ hãi, mừng rỡ và một điều gì đó khó gọi tên.

Họ không biết rằng, đứa trẻ ấy sẽ là khởi đầu cho một sự thật chôn giấu suốt gần hai thập kỷ…

Vợ chồng ông Hòa – bà Dung sống ở vùng ven thị xã. Họ cưới nhau từ năm 30 tuổi, làm nghề nông, sống cần cù, thật thà. Điều duy nhất khiến cuộc sống họ không trọn vẹn là suốt 17 năm vẫn chưa có con. Chạy chữa đủ nơi, bán cả trâu bò, ruộng đất, cuối cùng bác sĩ lắc đầu: "Khó lắm. Có khi ông bà nên chấp nhận sự thật."

Đã có lúc bà Dung tuyệt vọng, có ý buông bỏ. Nhưng ông Hòa luôn nhẹ nhàng bảo:
– Mình không có con, thì sống vì nhau. Mình vẫn còn nhau là còn may rồi.

Thế rồi cái đêm mưa giông ấy, đứa trẻ xuất hiện như một phép màu.

Thằng bé chỉ chừng hơn tháng tuổi, da trắng, tóc dày, đôi mắt mở lớn nhìn quanh không hề sợ hãi. Vợ chồng ông Hòa không chần chừ lâu. Bà Dung ôm đứa bé vào lòng, nước mắt lẫn với nước mưa, run run nói:
– Mình à, mình cho tôi được làm mẹ đi.

Đứa trẻ được đặt tên là Minh – nghĩa là ánh sáng. Với họ, đó là tia sáng duy nhất trong chuỗi ngày dài u tối.

Minh lớn nhanh, khỏe mạnh, ngoan ngoãn. Tuy không khá giả, ông Hòa bà Dung cố gắng dành cho Minh mọi điều tốt nhất. Họ không cho ai biết Minh là con nuôi, chỉ nói rằng sinh muộn, là “con trời cho”. Minh chưa từng nghi ngờ gì. Trong tim cậu, bố mẹ là hai người nông dân cần cù, hiền lành, nhưng yêu cậu như thể dành cả cuộc đời để bù đắp.

Dù ở quê nghèo, Minh luôn học giỏi, sống lễ phép. Năm nào cũng đứng đầu lớp, được thầy cô quý mến. Có năm cậu được lên truyền hình huyện vì đạt giải quốc gia Toán học, cả làng tự hào như được "lên tivi".

Minh không biết rằng mỗi lần thấy cậu bước lên sân khấu nhận giải, bà Dung lại trốn ra sau hàng rào mà lau nước mắt. Không phải vì sung sướng. Mà vì lo sợ – lo ngày nào đó, quá khứ sẽ gõ cửa…

Năm Minh học lớp 12, một chuyện lạ xảy ra.... Xem thêm tại bình luận

Tôi bỏ quê lên thành phố làm giúp việc để có thể nuôi con trai ăn học. May mắn là tôi được một gia đình giàu có nhận vào...
14/07/2025

Tôi bỏ quê lên thành phố làm giúp việc để có thể nuôi con trai ăn học. May mắn là tôi được một gia đình giàu có nhận vào làm việc. Họ sống ở một khu thượng lưu, nơi có bảo vệ nghiêm ngặt.
Mặc dù nói là giúp việc nhưng công việc chính của tôi chỉ là nấu ăn. Sau 5 năm làm giúp việc, tôi cảm nhận được ông chủ Nam có tình cảm với mình. Ông cũng từng t:ỏ t:ình nhưng tôi từ chối vì biết thân biết phận. Nhưng rồi một hôm con trai cả của ông lên tiếng khiến để rồi nhận cái kết ê ch:ề ....Tôi tên Hồng, năm nay đã 38 tuổi. Quê tôi ở một vùng quê nghèo của miền Trung, quanh năm mưa nắng thất thường, đất đai bạc màu. Chồng tôi mất sớm, để lại tôi với một đứa con trai vừa tròn 5 tuổi. Những ngày sau đó, tôi bươn chải đủ nghề để sống: ai thuê gì làm nấy. Nhưng rồi, một ngày, tôi quyết định gửi con cho bà ngoại và bắt chuyến xe vào thành phố. Tôi cần một công việc ổn định hơn – và một tương lai cho con.
Cơ duyên đưa đẩy, tôi được giới thiệu vào làm giúp việc cho nhà ông Nam – một gia đình giàu có sống trong khu biệt thự cao cấp ở quận 7. Căn nhà rộng lớn, có cổng sắt cao và bảo vệ túc trực 24/7. Tôi còn nhớ rõ ngày đầu bước chân vào, mọi thứ như bước vào một thế giới khác: sàn gỗ bóng loáng, cầu thang xoắn, nhà bếp sạch không một hạt bụi.
Dù là người giúp việc, nhưng công việc chính của tôi chỉ là nấu ăn và dọn dẹp gian bếp. Gia đình ông Nam đã có sẵn người lau dọn tổng thể và bảo mẫu cho hai đứa nhỏ. Tôi ít khi chạm mặt bà chủ – bà đi làm từ sáng sớm đến tối muộn, nghe đâu là giám đốc một công ty thời trang.
Ông Nam – khoảng ngoài 50 tuổi, làm trong lĩnh vực bất động sản – điềm đạm, ít nói, nhưng luôn nhẹ nhàng và lịch sự với tôi. Có lần tôi sốt cao, ông tự tay đưa tôi đi khám, mua thuốc và dặn tài xế mua cháo cho tôi ăn. Tôi xúc động nhưng cũng tự nhắc mình: “Đừng để lấn ranh giới.”
Thời gian trôi đi, tôi gắn bó với ngôi nhà ấy 5 năm. Lương ổn định, tôi gửi gần hết về quê để nuôi con ăn học. Đứa con trai tôi – Thắng – nay đã lên lớp 10, học giỏi và luôn viết thư bảo “mẹ là siêu nhân của con.”
Thế rồi, vào một đêm sau buổi tiệc gia đình, ông Nam gọi tôi ra vườn sau – nơi ông thường ngồi đọc sách vào tối muộn. Tôi thoáng lo lắng nhưng vẫn bước đến. Ông không vòng vo:
“Cô Hồng, tôi biết cô là người tử tế, biết điều và tận tâm. Tôi… tôi có tình cảm với cô. Không phải là thoáng qua đâu. Là thật.”
Tôi đứng chết lặng. Cảm giác hoảng sợ nhiều hơn là bối rối. Tôi cúi đầu, giọng run:
“Ông chủ, tôi biết ơn sự tử tế của ông. Nhưng… tôi không dám. Tôi không thể. Tôi chỉ là người giúp việc.”
Ông Nam thở dài, không ép. Từ hôm đó, ông vẫn lịch thiệp như trước, không tỏ ra khó xử. Tôi lại thấy biết ơn ông hơn nữa – vì sự chừng mực ấy.
Nhưng tôi không ngờ, chuyện đó rồi cũng đến tai con trai cả của ông – anh Minh, du học Úc mới về nước. Một ngày chủ nhật, khi cả nhà đi vắng, anh gọi tôi lên phòng khách. Giọng anh lạnh như băng ... Xem thêm tại bình luận

Address

Bago

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Sống Ở Đời News posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share