Sống Ở Đời News

Sống Ở Đời News Like page để thân hơn We describe daily true news , celebrity news and knowledge.

Đi công tác về sớm không báo trước, vừa vào nhà tôi đã s;ững s;ờ nhìn thấy giày, váy áo v/ứt lung tung kéo dài đến tận c...
11/09/2025

Đi công tác về sớm không báo trước, vừa vào nhà tôi đã s;ững s;ờ nhìn thấy giày, váy áo v/ứt lung tung kéo dài đến tận cửa phòng ngủ. Lấy hết bình tĩnh, tôi mở tung cửa phòng ngủ rồi bật đèn lên, tôi b/ắt qu/ả ta/ng tại tr/ận cô thư ký cùng chồng trên chiếc giư::ờng ng:;ủ của 2 vợ chồng. Cô thư ký s::ợ h::ãi qu::ấn kh::ăn ch::ạy ra… Ngay lập tức tôi làm 1 việc khiến cả 2 không còn đường tho::át…Tôi tên Ngọc – 33 tuổi, nhân viên kế toán trưởng tại một công ty xuất nhập khẩu, chồng tôi – Thành, 37 tuổi, giám đốc kinh doanh của một tập đoàn lớn. Chúng tôi lấy nhau được 7 năm, có một con gái 5 tuổi, hiện gửi về ngoại chăm giúp vì tôi đi công tác miền Trung suốt hai tuần.
Tôi yêu chồng. Và hơn cả yêu, là tin tưởng. Thành là người chững chạc, biết chăm con, thường hay nói những lời có vẻ sâu sắc:
“Đàn ông ra ngoài gặp gì cũng có, nhưng thứ giữ chân anh ở lại là tổ ấm này.”
Tôi từng tự hào về anh, từng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn. Nhưng mọi thứ thay đổi chỉ trong một buổi chiều thứ sáu.
Chuyến công tác kết thúc sớm vì đối tác hủy cuộc họp phút chót. Tôi quyết định không báo trước cho chồng, phần vì muốn tạo bất ngờ, phần vì nhớ nhà.
Về đến căn hộ lúc 16h, tôi không gọi cửa – tôi có chìa khóa riêng. Cánh cửa bật mở, căn nhà vắng lặng. Không có tiếng ti vi, không có tiếng nhạc. Chỉ có một thứ khiến tôi lạnh sống lưng: mùi nước hoa nữ lạ và tiếng cười khúc khích thoảng qua khe cửa phòng ngủ.
Tôi bước vào, như bị điều khiển bởi một thế lực nào đó.Tôi không gọi, không gõ cửa. Tôi chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ ra, ánh sáng từ hành lang hắt vào lờ mờ. Tôi bật đèn.
Và ở đó – không thể tin nổi – chồng tôi, trần truồng, cùng cô thư ký của anh – Vy – đang quấn lấy nhau.
Vy hốt hoảng kéo vội khăn tắm, hét lên, gục ngã xuống sàn khi thấy tôi đứng trân trân như hóa đá. Còn Thành? Anh cuống cuồng, gào lên:
“Ngọc! Em về lúc nào? Nghe anh giải thích!”
Tôi không hét, không khóc. Tôi đi đến tủ đồ, mở ngăn kéo lấy ra một chiếc hộp – hộp quà tôi định tặng anh nhân dịp kỷ niệm ngày cưới tuần sau – và ném thẳng vào bức tường gần giường. Vỡ vụn.
“Giải thích ư? Ngay trên giường của tôi à?”
Vy lúc đó run rẩy, lắp bắp:
“Chị… em xin lỗi… em không cố ý… tụi em chỉ là...”
Tôi cắt ngang:
“Cô câm miệng. Tôi sẽ để luật pháp và công ty của cô dạy cô cách cư xử với vợ sếp.”Tôi lẳng lặng bước ra khỏi phòng, nhưng đầu tôi đã hoạt động như một cơn bão. Tôi không thể để mọi chuyện chỉ dừng lại ở một cái tát hay nước mắt.
Không. Tôi là người bị phản bội, nhưng tôi không yếu đuối. Tôi đã hy sinh sự nghiệp, cơ hội, tuổi xuân để xây dựng gia đình này. Nếu nó đổ vỡ, ít nhất tôi cũng cần lấy lại công bằng.
Đêm đó, tôi không ngủ. Tôi ngồi ở phòng khách, tay lướt điện thoại xem lại tất cả những tin nhắn, dấu hiệu mà mình từng bỏ qua.Từng buổi tăng ca đột ngột.
Từng tin nhắn “em về trước đi, anh còn họp với phòng hành chính.”
Từng chuyến công tác “trùng lịch.”
Tôi bắt đầu ghép nối các chi tiết. Thì ra họ đã qua lại từ lâu. Vy – cô gái từng chào tôi lễ phép trong tiệc công ty, từng gửi quà sinh nhật cho con tôi – lại chính là người lên giường với chồng tôi.
Tôi đã quá tin. Quá dễ dãi. Quá mù quáng.Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, gọi điện cho một người bạn thân làm ở phòng nhân sự công ty chồng. Giọng tôi nhẹ nhàng nhưng dứt khoát:
“Tớ cần hồ sơ nội bộ và lịch công tác của Vy từ 6 tháng nay. Không cần biết thế nào, tớ sẽ trả ơn cậu.”
Bạn tôi hơi ngập ngừng, nhưng rồi đồng ý. Đến trưa, tôi đã có bản sao lịch trình, xác nhận một số chuyến công tác trùng khớp giữa Vy và Thành – dù về lý không liên quan gì nhau.
Tôi sao lưu tất cả dữ liệu. Gửi một bản vào email cá nhân, một bản vào USB, một bản vào drive riêng – phòng trường hợp có chuyện.
Rồi tôi gọi cho Thành.
“Anh có 3 ngày để giải quyết mọi chuyện. Đừng nói chuyện với tôi nếu không nghiêm túc.”
Ba ngày để suy nghĩ – đó là hạn cuối tôi cho Thành.
Tôi rời khỏi nhà, về bên ngoại lấy cớ thăm con. Tôi cần khoảng lặng để nhìn lại tất cả. Không phải để níu kéo, mà để chuẩn bị dứt bỏ một cách ngẩng cao đầu...Quý độc giả đọc tiếp tại đây https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=4503

Người tạp vụ nhìn thấy cô gái vào phòng khách sạn với người cha dượng mới mỗi đêm, nhìn tr//ộm qua cửa sổ cô ng;ã ng;ửa ...
11/09/2025

Người tạp vụ nhìn thấy cô gái vào phòng khách sạn với người cha dượng mới mỗi đêm, nhìn tr//ộm qua cửa sổ cô ng;ã ng;ửa với cảnh tượng trước mắt...Lan là tạp vụ lâu năm của một khách sạn tầm trung ở thành phố. Công việc tuy không hào nhoáng, nhưng ổn định, đủ để nuôi sống bà và cậu con trai đang học đại học. Ngày nào cũng thế, bà dọn phòng, thay ga giường, lau hành lang, và lặng lẽ chứng kiến bao mảnh đời ghé qua nơi này rồi lại rời đi. Đối với Lan, khách sạn như một ga xép của cuộc đời – nơi người ta đến, nghỉ ngơi, rồi biến mất, để lại những câu chuyện không bao giờ kể ra.

Một dạo gần đây, Lan để ý thấy một vị khách đặc biệt: một cô gái trẻ, trạc tuổi đôi mươi, thường xuyên xuất hiện cùng một người đàn ông lớn tuổi, dáng vẻ thành đạt. Đêm nào cũng vậy, khoảng tám giờ tối, họ sẽ cùng bước vào phòng 405. Người đàn ông mặc vest chỉnh tề, đi giày da bóng loáng, phong thái lịch lãm nhưng ánh mắt có chút gì khó đoán. Còn cô gái thì lúc nào cũng mặc đơn giản – đôi khi chỉ là chiếc áo thun trắng, quần jeans và một chiếc balo nhỏ.

Điều khiến Lan chú ý là sự lặp lại. Không phải một, hai lần – mà là đêm nào cũng thế, như một thói quen. Với kinh nghiệm làm tạp vụ lâu năm, Lan từng chứng kiến nhiều chuyện m;ờ á;m trong khách sạn: những mối tình vụng trộm, những cuộc hẹn bí mật, những cặp đôi che giấu thân phận thật. Và với trường hợp này, mọi thứ như đang lặp lại.

Lan nghe loáng thoáng từ lễ tân rằng, người đàn ông kia chính là “cha dượng mới” của cô gái. Tin tức đó càng khiến bà rùng mình. Cha dượng và con gái riêng cùng thuê phòng khách sạn mỗi đêm – chuyện ấy quả thật khó nghe, khó hiểu, thậm chí khó chấp nhận.

Thế nhưng, mọi bằng chứng mà Lan quan sát được đều dường như xác nhận giả thuyết đó. Tiếng cười khúc khích của cô gái vọng ra hành lang, giọng trầm ấm của người đàn ông hòa lẫn, rồi có những đêm Lan thấy họ gọi thức ăn khuya, cùng nhau dùng bữa trong phòng. Tất cả chỉ làm trí tò mò và trí tưởng tượng của bà bùng nổ.

Lan biết mình không nên xen vào chuyện riêng của khách. Nhưng sự việc lặp đi lặp lại hàng chục đêm liên tiếp, khiến bà vừa khó chịu, vừa ám ảnh. Một câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu: Liệu có điều gì s;ai tr;ái đang diễn ra ngay trong căn phòng 405 này không? ...
Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=9249

5 Gã C;ôn Đ;ồ Mỹ Đ//e D/ọ/a Cô Gái Việt – 10 Phút Sau Tất Cả phải cúi đầu xin lỗi cô ...Một buổi chiều thu se lạnh tại m...
10/09/2025

5 Gã C;ôn Đ;ồ Mỹ Đ//e D/ọ/a Cô Gái Việt – 10 Phút Sau Tất Cả phải cúi đầu xin lỗi cô ...Một buổi chiều thu se lạnh tại một thị trấn nhỏ ở ngoại ô California. Con phố chính vắng vẻ, những hàng quán lác đác vài người khách, ánh nắng cuối ngày rọi dài bóng người đi bộ. Giữa khung cảnh yên bình đó, Mai – một cô gái Việt khoảng hơn hai mươi tuổi – đang lon ton đi bộ về nhà trọ sau ca làm thêm tại tiệm café. Ba lô nhỏ sau lưng, mái tóc đen cột gọn, trông cô giản dị nhưng nổi bật bởi đôi mắt sáng và dáng vẻ kiên cường.

Nhưng sự yên bình ấy không kéo dài lâu. Ở góc phố, năm gã thanh niên Mỹ to con, đầu tóc hầm hố, mặc áo khoác da và xăm trổ đầy tay, đang tụ tập. Khi thấy Mai đi qua, ánh mắt họ lóe lên vẻ tinh quái. Một tên huýt sáo, mấy tên khác cười hô hố rồi tiến lại gần.

“Hey, little Asian girl, đi đâu vội vậy?” – một gã gằn giọng, chặn trước mặt cô.

Mai hơi khựng lại, tim đập nhanh, nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Cô biết rõ, trong tình huống này nếu tỏ ra sợ hãi hay hoảng loạn thì chỉ càng khiến họ hứng thú t//rêu ch//ọc.

“Xin lỗi, tôi bận về nhà. Làm ơn tránh đường.” – giọng cô nhỏ nhưng dứt khoát.

Cả nhóm cười phá lên. Một gã khác vòng ra sau, đập tay vào ba lô của cô:
“Ở đây không ai giúp được đâu, nhỏ. Mày nghĩ mày nói một câu là xong hả?”

Mai hít sâu một hơi. Bản năng mách bảo rằng nguy hiểm đang tới gần, nhưng trong ánh mắt cô lại ánh lên tia kiên định. Cô gái Việt nhỏ bé trên đất khách sắp phải đối diện với năm gã đàn ông cao to, dữ tợn. Và không ai ngờ, chỉ 10 phút sau, chính họ sẽ cúi đầu xin lỗi....Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=9230

Đêm t/ân hô/n, bố chồng dúi vào tay 10 tờ 100 đô rồi lắp bắp: “Muốn sống thì mau tr//ốn ngay khỏi đây”....Tôi đứng sững ...
10/09/2025

Đêm t/ân hô/n, bố chồng dúi vào tay 10 tờ 100 đô rồi lắp bắp: “Muốn sống thì mau tr//ốn ngay khỏi đây”....Tôi đứng sững như bị hóa đá, lòng lạnh b;uốt ...

Tôi tên là Thảo, 26 tuổi, nhân viên kế toán cho một công ty xây dựng ở Hà Nội. Tôi gặp Hưng – chồng tôi, trong một buổi họp liên kết giữa hai công ty. Hưng hơn tôi 3 tuổi, giám đốc trẻ, đẹp trai, lịch thiệp, có tiếng là con trai duy nhất của một gia đình giàu có ở Ninh Bình. Mối quan hệ tiến triển nhanh chóng, chỉ sau 6 tháng, anh ấy cầu hôn.

Gia đình tôi bình thường, bố mẹ làm viên chức đã về hưu. Khi Hưng ngỏ lời, mẹ tôi khóc vì mừng, bố tôi dù nghiêm khắc cũng gật đầu đồng ý. Từ bé, tôi vốn nghe lời và chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chọn sai người.

Lễ cưới được tổ chức long trọng tại một khách sạn sang trọng ở trung tâm thành phố. Mọi người đều ngưỡng mộ tôi vì “lấy được chồng giàu”, nhưng tôi chỉ mỉm cười – tôi không lấy anh vì tiền, mà vì anh khiến tôi thấy an toàn.

Cho đến đêm tân hôn...

Bố chồng tôi – ông Hoàng Văn Bình, một người đàn ông trầm lặng, ít nói, từ lần đầu gặp tôi đã khiến tôi có cảm giác ông không thích mình. Nhưng tôi chưa bao giờ ngờ đến chuyện ông có thể nói ra những lời như vậy trong chính đêm cưới của con trai ông.

— Cháu không hiểu… chú nói gì vậy ạ? – tôi lắp bắp, vẫn chưa hoàn hồn.

Ông siết mạnh tay tôi, thì thầm như sợ có ai nghe thấy:
— Cháu không nên hỏi. Ngay khi cháu ra khỏi cửa, có người chờ sẵn. Đừng quay lại. Đây là tất cả những gì ta có thể làm.

Nói rồi, ông nhìn tôi một lúc lâu – cái nhìn đầy ám ảnh, pha lẫn sợ hãi, như thể ông đang làm điều gì đó có thể phải trả giá bằng cả mạng sống.

Ông đi rồi, để lại tôi và một cơn bão rối loạn trong lòng.

Tôi nhìn chồng đang ở phòng bên cạnh – Hưng đang gọi điện cho bạn bè, cười nói vui vẻ, không hề hay biết chuyện gì vừa xảy ra. Tôi đắn đo, do dự, rồi quyết định gọi cho người bạn thân nhất – Lan, người duy nhất tôi tin tưởng ngoài gia đình.

— Mày b/ị đ//i/ê/n à? Bỏ trốn trong đêm cưới? Có ai đ//e d/ọ/ a mày à? – Lan hét lên trong điện thoại.

Tôi kể lại mọi chuyện. Lan im lặng hồi lâu, rồi nói:
— Nếu bố chồng mày nói vậy thì không thể là đùa. Tao đến đón mày.

10 phút sau, Lan xuất hiện trước sảnh khách sạn, tôi kéo vali, cúi đầu bước ra như người trốn chạy. Lúc ấy là 2 giờ 17 phút sáng, trời Hà Nội lất phất mưa nhẹ.

Tôi trốn về nhà Lan. Điện thoại tôi tắt nguồn. Mẹ tôi gọi hơn 30 cuộc. Mẹ chồng gọi, chồng tôi gọi… Nhưng tôi sợ. Tôi không biết mình sợ điều gì – chồng, hay chính gia đình đó? .Quý độc giả đọc tiếp tại đây 👉 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=4542

Tỷ phú thấy bạn gái cũ trên máy bay, bên cạnh cô là hai bé trai song sinh trông giống hệt anh khiến tỷ phú lặng người..T...
10/09/2025

Tỷ phú thấy bạn gái cũ trên máy bay, bên cạnh cô là hai bé trai song sinh trông giống hệt anh khiến tỷ phú lặng người..Trên chuyến bay từ Singapore về Việt Nam, vị tỷ phú Lâm Khánh – người từng nổi tiếng khắp thương trường với khối tài sản khổng lồ và những thương vụ táo bạo – chọn khoang hạng thương gia để nghỉ ngơi. Ông vốn là người khó bộc lộ cảm xúc, luôn giữ vẻ lạnh lùng, trầm tĩnh, nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt dừng lại nơi dãy ghế bên kia, cả thế giới như khựng lại.

Ngồi đó là Mai – người yêu cũ của ông cách đây gần chục năm. Thời trẻ, cả hai từng có một mối tình rất đẹp nhưng vì khác biệt về định hướng, Mai chọn rời xa, còn Khánh lao đầu vào sự nghiệp. Những tưởng quá khứ đã chôn vùi sau lớp bụi thời gian, thế nhưng giờ đây, Mai lại ngồi cách ông chỉ vài bước chân.

Điều khiến Khánh không khỏi sững sờ chính là hai cậu bé sinh đôi bên cạnh Mai. Cả hai khoảng sáu, bảy tuổi, đôi mắt sáng, sống mũi cao, nụ cười tinh nghịch – và tất cả… giống hệt ông. Giống đến mức như thể nhìn vào gương thời thơ ấu.

Khánh lặng người. Một tỷ phú từng ký hợp đồng hàng tỷ đô mà chưa từng run tay, nay lại thấy tim đập dồn dập. Trong đầu ông hiện lên hàng loạt câu hỏi: Liệu có phải…? Sao Mai chưa bao giờ nói gì? Tại sao lại giấu ông suốt bao năm?

Tiếp viên mời ông dùng rượu vang, nhưng Khánh chẳng còn tâm trí nào. Ông lặng lẽ quan sát, từng cử chỉ nhỏ của hai đứa bé, vừa ngỡ ngàng, vừa day dứt. Và ở phía bên kia, Mai dường như cũng nhận ra ánh nhìn ấy. Khoảnh khắc bốn ánh mắt chạm nhau, cả không gian như đóng băng. Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=9213

Vừa nhận tin mình đỗ thủ khoa Đại học Y Hà Nội, tôi chưa kịp vui mừng thì phát hiện ra bản thân mang th;ai. Lúc ấy, chồn...
10/09/2025

Vừa nhận tin mình đỗ thủ khoa Đại học Y Hà Nội, tôi chưa kịp vui mừng thì phát hiện ra bản thân mang th;ai. Lúc ấy, chồng tôi vẫn đang là sinh viên bác sĩ nội trú, áp lực học tập dồn dập khiến anh chẳng thể dừng lại để chăm lo cho mẹ con tôi. Anh có cả một tương lai rộng mở phía trước, và tôi – sau bao đêm trăn trở – đã chọn cách hy sinh con đường học vấn của chính mình. Tôi tạm gác giấc mơ khoác áo blouse trắng, ra chợ Long Biên bán cá, chỉ mong có thể nuôi con và lo cho chồng tiếp tục học hành.

Năm tháng qua đi, anh tốt nghiệp, rồi mở phòng khám tư. Công việc thuận lợi, thu nhập khấm khá. Nhưng từ khi cuộc sống khấm khá hơn, ánh mắt anh nhìn tôi cũng dần đổi khác. Không một lời trách móc rõ ràng, nhưng đêm nào nằm cạnh, anh cũng kín đáo quay đi, đưa tay che mũi, ngầm chê mùi tanh từ người tôi. Những lúc ấy, tim tôi như thắt lại. Bởi mùi tanh đó đâu phải từ đâu khác – mà chính là dấu vết của những tháng ngày tôi thức dậy lúc 3 giờ sáng, ngâm tay vào nước lạnh để kiếm từng đồng lo cho gia đình.

Hôm trước, nhà có đám cưới dưới quê. Cả gia đình hẹn cùng về một chuyến xe – chiếc ô tô mới tinh anh vừa mua. Tôi đã tắm rửa sạch sẽ, mặc váy mới để không làm anh khó xử. Thế nhưng, vừa bước lên xe, anh đã nhăn mặt, đưa tay bịt mũi, giọng nửa chê bai nửa xua đuổi:
– Trời ơi, m/ùi cá t;anh quá! Xe tiền tỷ không phải ai cũng ngồi được đâu em ạ…

Tôi còn chưa kịp phản ứng thì mẹ chồng đã mở cửa xe, bước xuống. Bà đứng thẳng lưng, quay lại nhìn anh, dõng dạc nói một câu khiến tôi suýt bật khóc…Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=9197

Mẹ chồng ngh;èo bị con dâu é/p ra khỏi nhà, sau 9 năm bặt vô âm tín, con dâu s;ững s;ờ khi biết khối tài sản bà đang có....
09/09/2025

Mẹ chồng ngh;èo bị con dâu é/p ra khỏi nhà, sau 9 năm bặt vô âm tín, con dâu s;ững s;ờ khi biết khối tài sản bà đang có..Ngày bà rời khỏi căn nhà ấy, trời mưa như trút nước. Không một lời tiễn biệt, không ai tiễn bà ra cửa, trừ ánh mắt lạnh lùng của con dâu và tiếng đóng cửa đầy dứt khoát sau lưng. Bà cúi đầu, ôm túi đồ cũ kỹ, rảo bước giữa con hẻm nhỏ, để lại sau lưng cả một đời vun vén. Không ai ngờ, chín năm sau, người phụ nữ ấy lại trở thành chủ nhân của một khối tài sản khiến cả làng kinh ngạc...
Bà Bảy năm nay đã ngoài 70. Chồng mất sớm, bà tần tảo nuôi con trai duy nhất là Hùng ăn học thành người. Khi Hùng lấy vợ — Loan, một cô gái thị thành sắc sảo, bà vui mừng khôn xiết, nghĩ con mình có phúc lắm mới cưới được người vợ như thế.
Thế nhưng, đời đâu như mơ.
Ngay từ những ngày đầu làm dâu, Loan đã không ưa bà Bảy. Cô ta cho rằng mẹ chồng quê mùa, lỗi thời, hay xen vào chuyện vợ chồng. Còn bà Bảy, quen sống cần kiệm, thường nhắc con dâu tiết kiệm chi tiêu, không nên hoang phí. Những lời góp ý ấy, với Loan, chẳng khác nào sự "xía vô".
“Má đừng có coi nhà này là của má, má già rồi, để vợ chồng con lo!” — Loan gắt gỏng khi bà góp ý về chuyện tiêu tiền.
Nhiều lần Hùng chứng kiến mẹ con xung đột, anh chỉ biết im lặng. Vừa là con, vừa là chồng, anh không biết nên bênh ai. Nhưng sự im lặng ấy chỉ khiến Loan lấn tới.
Một ngày, Loan thẳng thừng nói:
“Má dọn ra ngoài đi. Nhà này con đứng tên chung với anh Hùng, má đâu có quyền gì.”
Bà Bảy chết lặng. Căn nhà này, ngày xưa bà bán đất quê để mua, tiền bà dành dụm cả đời. Nhưng vì tin tưởng con, bà để tên Hùng đứng sổ đỏ. Nay, Hùng lại để vợ ép bà ra đi mà không lên tiếng. Bà hiểu, bà không còn chỗ đứng.
Bà không khóc, chỉ gật đầu: “Ừ, má đi. Má không muốn làm phiền tụi con nữa.”
Bà rời khỏi nhà chỉ với vài bộ đồ cũ và chút tiền lương hưu. Không ai biết bà đi đâu. Trong con mắt của vợ chồng Hùng, bà chỉ là một bà già nghèo khổ, ra đi rồi sẽ lụi tàn đâu đó như bao người già không nơi nương tựa.
Còn bà Bảy, bà bắt đầu cuộc sống mới ở một nơi chẳng ai quen biết — vùng biên giới Lào Cai. Bà thuê một căn nhà nhỏ, sống tằn tiện, bắt đầu trồng rau, nuôi gà, rồi bán cho chợ phiên. Không ai biết rằng bà là người cũ của phố thị. Với lòng kiên cường, bà bắt đầu từ số 0.... Quý độc giả đọc tiếp tại đây https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=931

Hai đứa trẻ sinh đôi m;ất t;ích trong cơn bão Linfa năm 2015 10 năm sau, người anh trai có một khám phá gây s-ố-c…Câu ch...
09/09/2025

Hai đứa trẻ sinh đôi m;ất t;ích trong cơn bão Linfa năm 2015 10 năm sau, người anh trai có một khám phá gây s-ố-c…Câu chuyện bắt đầu bằng một ký ức mờ nhạt nhưng ám ảnh trong tâm trí Minh, người anh trai năm nay vừa tròn 22 tuổi. Cách đây đúng mười năm, cơn bão Linfa đổ bộ miền Trung dữ dội. Trong căn nhà nhỏ ven biển, ba mẹ anh đã cố gắng giữ cả ba đứa con an toàn. Minh là con cả, mới 12 tuổi, còn hai em sinh đôi — An và Ân — chỉ mới 6 tuổi.

Đêm đó, tiếng gió rít rợn người, mái tôn rung bần bật. Nước biển dâng lên nhanh đến mức mọi người trở tay không kịp. Trong tích tắc, ngôi nhà ngập chìm trong lũ. Ba cõng Minh, mẹ ôm chặt hai em. Nhưng rồi một cơn sóng lớn quét qua, Minh chỉ kịp nghe tiếng mẹ hét thất thanh: “Giữ lấy các con!”. Khi cậu mở mắt lại, mình đã nằm trên chiếc xuồng cứu hộ, còn An và Ân thì không thấy đâu nữa.

Suốt nhiều ngày sau, lực lượng cứu hộ cùng dân làng tìm khắp nơi: bờ biển, khe suối, những ngôi nhà đổ nát. Không ai thấy dấu vết gì của hai đứa trẻ sinh đôi. Gia đình chỉ còn biết thắp nhang, mong linh hồn con được an nghỉ. Minh từ đó sống trong mặc cảm và ám ảnh: “Giá mà lúc đó mình ôm lấy tay em…”.

Mười năm trôi qua, cuộc sống tạm lắng xuống. Ba mẹ dần gượng dậy, mở một quán tạp hóa nhỏ. Minh lớn lên, học ngành công nghệ thông tin ở Đà Nẵng. Nhưng trong lòng cậu, khoảng trống về hai em chưa bao giờ lấp đầy.

Ngày giỗ 10 năm, Minh về quê. Đêm đó, khi đang sắp xếp lại mấy thùng đồ cũ trong kho, cậu phát hiện một chiếc hộp nhựa kín nước được giấu dưới mớ gạch vỡ. Trong hộp có một chiếc vòng tay trẻ con đã phai màu, y hệt vòng của An — với cái hạt cườm xanh duy nhất mà mẹ từng xâu nhầm. Bên cạnh là một tờ giấy nilon bọc kín, dòng chữ nguệch ngoạc bằng bút chì:
“Bọn con vẫn còn sống.”... Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=8548

Y tá đã hôn trộm một tỷ phú đang trong tình trạng th;ực v;ật vì cô nghĩ ông sẽ không tỉnh lại, nhưng bất ngờ ông lại ôm ...
09/09/2025

Y tá đã hôn trộm một tỷ phú đang trong tình trạng th;ực v;ật vì cô nghĩ ông sẽ không tỉnh lại, nhưng bất ngờ ông lại ôm cô…Trong căn phòng bệnh vắng lặng, nơi tiếng máy đo nhịp tim đều đặn vang lên như một điệp khúc buồn tẻ, Yến – một nữ y tá trẻ – chưa bao giờ nghĩ rằng một phút bốc đồng của mình sẽ thay đổi cả cuộc đời. Một nụ hôn tưởng chừng vô nghĩa, đặt lên môi một người đàn ông bất động suốt hai năm trời, lại kéo cô vào vòng xoáy định mệnh khó ngờ…

Yến 26 tuổi, là y tá khoa hồi sức đặc biệt của một bệnh viện tư nhân lớn. Hằng ngày, công việc của cô xoay quanh việc kiểm tra máy móc, thay băng gạc, lau rửa cho bệnh nhân, và hơn cả là trông coi một người đàn ông đặc biệt – ông Trần Gia Khánh, một tỷ phú bất động sản nổi tiếng từng xuất hiện đầy rẫy trên báo chí, nhưng giờ chỉ còn là thân xác nằm im trên giường bệnh. Ông bị tai nạn giao thông, rơi vào tình trạng thực vật đã hơn hai năm.

Đối với đa số nhân viên bệnh viện, ông Khánh chỉ còn là “một ca chăm sóc dài hạn” – một cơ thể sống nhờ vào dinh dưỡng và máy thở, không khác gì món đồ đặt trong phòng. Nhưng với Yến, không hiểu sao, mỗi lần chăm sóc cho ông, cô lại thấy trong lòng dâng lên sự thương cảm kỳ lạ. Thỉnh thoảng, cô bắt gặp ánh nắng chiều chiếu lên gương mặt người đàn ông đó, làm hiện rõ những đường nét từng uy nghiêm, khiến cô chợt nghĩ: “Nếu ông ấy còn tỉnh, hẳn đã là một người đàn ông rất cuốn hút.”

Ngày hôm ấy, Yến trực đêm. Ngoài hành lang chỉ còn ánh đèn vàng hiu hắt. Cô bước vào phòng bệnh nhân, ngồi xuống cạnh giường, lặng lẽ thay bình truyền dịch. Trong thoáng chốc, một ý nghĩ điên rồ vụt qua đầu: “Ông ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại… Một nụ hôn… có sao đâu…”

Tim Yến đập thình thịch. Cô vừa sợ vừa thấy buồn cười với chính mình. Nhưng không hiểu vì lý do gì, có lẽ do những tháng ngày chăm sóc, do sự cô đơn của nghề nghiệp, hoặc do hình ảnh người đàn ông ấy in sâu trong trí óc, cô cúi xuống, khẽ chạm môi mình vào môi ông.

Chỉ một giây thôi.

Ngay khoảnh khắc Yến định lùi lại, một điều kinh hoàng xảy ra. Bàn tay tưởng chừng bất động kia bất ngờ cử động. Rồi… một lực siết nhẹ ôm lấy vai cô.

Yến chết lặng.

Người đàn ông mà cả bệnh viện đều cho rằng không còn ý thức, lại bất ngờ mở mắt. Đôi đồng tử sâu thẳm nhìn chằm chằm vào cô.

“Cô… là ai?” – Giọng nói khàn đặc vang lên, mơ hồ nhưng rõ ràng đến mức Yến thấy cả cơ thể mình run rẩy.

Đêm hôm ấy, trong căn phòng bệnh vắng lặng, Yến nhận ra: cuộc sống của cô sẽ không bao giờ còn bình yên nữa....Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=9174

35 tuổi chưa có chồng, một lần cho ông cụ ăn m/à/y vào lán mình trú mưa thì bất ngờ nhận được…Năm 35 tuổi, Hạnh vẫn một ...
09/09/2025

35 tuổi chưa có chồng, một lần cho ông cụ ăn m/à/y vào lán mình trú mưa thì bất ngờ nhận được…Năm 35 tuổi, Hạnh vẫn một mình trong căn nhà nhỏ dựng tạm ở khu vườn sau nhà ba mẹ để lại. Người ta trong xóm vẫn xì xào “đàn bà quá lứa lỡ thì”, Hạnh nghe nhiều thành quen, lòng đôi khi chùng xuống nhưng rồi cũng thôi. Ban ngày Hạnh buôn bán rau củ ngoài chợ, tối về tự nấu ăn, tự trò chuyện với mấy gốc hoa trong vườn, cuộc sống đều đều nhưng yên bình.

Chiều hôm đó, trời đang trong veo bỗng kéo mây đen rồi mưa ào xuống. Hạnh vội gom đồ ngoài sân, chạy vào lán. Giữa lúc nước mưa trắng xóa, có bóng dáng một ông cụ ăn mày ướt sũng đứng run rẩy ngoài cổng. Áo quần tả tơi, đôi dép mòn vẹt, mái tóc bạc phơ rối bời. Thấy cụ ướt lạnh, Hạnh vội gọi:

– “Ông ơi, vô đây trú mưa, chứ đứng ngoài kia cảm lạnh mất.”

Ông cụ ngập ngừng, mắt lấm lét:
– “Có phiền con không? Ông chỉ đứng tạm thôi, mưa tạnh sẽ đi liền.”

Hạnh cười hiền:
– “Có chi đâu, ông vô đây, để tôi nấu ấm trà, lát nữa trời bớt thì đi.”

Cụ lão bước vào, dáng đi khập khiễng, khuôn mặt khắc khổ, nhưng ánh mắt sâu và sáng kỳ lạ. Hạnh đưa chiếc khăn cũ, bảo ông lau khô, rồi nhóm bếp nấu ấm nước gừng. Trong khi chờ, cô lấy cơm nguội hôm trưa hâm lại, thêm chút canh cải còn dư, mời cụ ăn cho ấm bụng. Ông cụ vừa ăn vừa gật gù cảm ơn rối rít.

Mưa ngoài trời vẫn ào ào, gió rít từng cơn. Trong cái lán bé nhỏ, ánh lửa bập bùng, mùi gừng thơm tỏa ra, hai con người vốn xa lạ bỗng thấy ấm áp lạ thường. Ông cụ kể vài chuyện dọc đường: đi bộ từ tỉnh bên qua, không nhà cửa, xin ăn qua ngày. Nhưng điều khiến Hạnh lạ là giọng ông không giống kẻ lang thang thường gặp; lời nói rõ ràng, mạch lạc, thậm chí có phần trí thức.

Khi mưa vừa dứt, ông cụ chắp tay cúi đầu:
– “Ơn nghĩa hôm nay, ông già này không quên đâu. Ngày mai, con sẽ nhận được điều bất ngờ…”

Nói rồi ông lặng lẽ khuất bóng vào màn đêm. Hạnh còn ngẩn người chưa hiểu, lòng dấy lên cảm giác khó tả – như vừa bước vào khúc ngoặt nào đó mà mình không hay.

Phần 2: Món quà kỳ lạ

Sáng hôm sau, Hạnh ra chợ như thường lệ. Trời lại nắng trong, hàng quán rộn ràng tiếng gọi. Khi đang dọn rau ra sạp, một người đàn ông lạ ăn mặc chỉnh tề đến gần. Anh ta hỏi:
– “Chị có phải là Hạnh, con của bà Tư bán đất ngày xưa không?”

Hạnh hơi ngạc nhiên nhưng gật đầu. Người đàn ông đưa phong bì, nói:
– “Ông cụ hôm qua nhờ tôi chuyển cái này cho chị. Ông bảo chị đã cứu giúp trong lúc khó khăn.”

Hạnh mở ra, trong phong bì không phải tiền mà là một tờ giấy gấp cẩn thận, kèm theo chiếc chìa khóa cũ. Trên giấy ghi vỏn vẹn mấy dòng: “Ngôi nhà cuối hẻm ba, bên gốc xoài, nay trao lại cho con. Hãy chăm sóc nó như chăm sóc cuộc đời mình. – K.”

Tim Hạnh đập loạn, cô ngơ ngác. Nhà nào? Người ký tên là ai? Cái chìa khóa rỉ sét nhưng còn chắc chắn. Hạnh vừa bối rối vừa tò mò. Trưa về, cô quyết định đi tìm. Cuối hẻm số ba, quả nhiên có một căn nhà bỏ hoang, tường rêu phong, cổng khóa lâu năm. Cắm thử chìa vào ổ, thật kỳ lạ – khóa mở ra.

Bên trong nhà bụi phủ dày, nhưng nội thất còn khá nguyên vẹn: tủ gỗ, bàn ghế cũ, vài cuốn sách trên kệ. Cảm giác như ai đó đã từng sống nơi đây, rồi đi biệt tăm. Trong góc nhà, Hạnh tìm thấy một hộp gỗ nhỏ, bên trong có vài tấm ảnh cũ chụp một người đàn ông lúc trẻ – gương mặt hao hao giống ông cụ tối qua.

Càng nghĩ càng rối, Hạnh vừa lo lắng vừa cảm thấy một sợi dây vô hình kéo mình về phía căn nhà này...
Quý độc giả xem thêm tại đây 👇
https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=9164

Con Nuôi Đuổi Mẹ Ra Khỏi Nhà… Không Hề Biết Bà Đang Giấu 230 Tỷ Đồng! Cái tin bà Lệ bị chính đứa con nuôi mà bà cưu mang...
09/09/2025

Con Nuôi Đuổi Mẹ Ra Khỏi Nhà… Không Hề Biết Bà Đang Giấu 230 Tỷ Đồng! Cái tin bà Lệ bị chính đứa con nuôi mà bà cưu mang bao năm đuổi ra khỏi nhà lan nhanh khắp xóm nhỏ. Người ta vừa thương, vừa trách, vừa tò mò. Ai cũng biết, bà Lệ vốn hiền lành, chồng mất sớm, không con đẻ, nên nhận thằng Hưng – một đứa bé bị bỏ rơi ở chùa – về nuôi từ khi nó mới vài tháng tuổi. Cả xóm từng khen bà “có phúc”, vì đứa trẻ lớn lên khỏe mạnh, thông minh, học hành đến nơi đến chốn.

Nhưng rồi, khi trưởng thành, Hưng thay đổi. Từ ngày có công việc ổn định ở thành phố, lại quen biết rộng rãi, tính tình nó dần khác xưa. Nó bắt đầu chê bai quê nghèo, nói năng cộc cằn với mẹ. Cái nhà mà bao năm bà Lệ vun vén, Hưng sửa sang, xây thêm tầng, rồi đứng tên mình. Bà vẫn im lặng, chỉ thấy hạnh phúc vì nghĩ con mình có chí, sau này sẽ có chỗ dựa.

Thế nhưng, bi kịch xảy ra vào một buổi chiều mưa dầm. Hàng xóm chứng kiến cảnh Hưng lớn tiếng quát mẹ:
– “Mẹ dọn đi đi! Đây là nhà con, con không muốn sống chung với người cứ cản trở con. Con mệt mỏi lắm rồi!”

Bà Lệ chết lặng. Đôi mắt đã mờ, tay run run ôm cái túi vải cũ, lặng lẽ bước ra khỏi căn nhà từng vang tiếng cười năm nào. Người ngoài chỉ nghĩ: “Ôi, đúng là con nuôi bạc bẽo!”. Không ai hay, trong cái túi vải ấy, bà Lệ mang theo một bí mật động trời – bí mật về khối tài sản 230 tỷ đồng mà bà lặng lẽ tích góp, giấu kín suốt nhiều năm.
Bà Lệ lặng lẽ kéo cánh cửa gỗ, đôi bàn tay run run đặt chùm chìa khóa lên bậc thềm. Tiếng mưa rơi rào rạt ngoài hiên, hòa cùng tiếng tim bà đập thình thịch. Bóng dáng gầy gò khuất dần trong màn đêm, chỉ còn lại Hưng đứng trong căn nhà sáng đèn, nhưng trống rỗng lạ thường.

Không ai biết, trong chiếc túi vải cũ kỹ bà ôm chặt, không chỉ là vài bộ quần áo, mà còn có một bí mật đủ làm đảo lộn cả cuộc đời Hưng – bí mật mà nếu nó phát hiện ra, có lẽ sẽ ân hận suốt phần đời còn lại…Quý độc giả xem thêm tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=9155

Vợ nhặt rác nuôi con tìm chồng mất tích suốt 15 năm không ngờ kẻ b/ộ/i b/ạ/c vì h/am phú quý mà bỏ vợ con ...Mười lăm nă...
09/09/2025

Vợ nhặt rác nuôi con tìm chồng mất tích suốt 15 năm không ngờ kẻ b/ộ/i b/ạ/c vì h/am phú quý mà bỏ vợ con ...Mười lăm năm ròng rã, người đàn bà ấy lang thang khắp các bãi rác, nhặt từng vỏ lon, từng mảnh ve chai chỉ để nuôi con và tìm chồng. Nhưng ngày gặp lại... thứ đập vào mắt chị không phải là một người đàn ông khốn khổ, mà là một đại gia bước xuống từ xe hơi, tay ôm ả nhân tình trẻ măng. Chị bật cười giữa phố xá đông người – nụ cười rơi ra máu..."
Thành phố này mười lăm năm nay đã đổi thay biết bao lần – những khu ổ chuột ngày xưa bị san lấp nhường chỗ cho nhà cao tầng, những con hẻm nhỏ vắng bóng người bán vé số còng lưng. Chỉ có chị – người đàn bà lưng còng, tóc rối, hai tay lem nhem mùi ve chai – là vẫn vậy.
Người ta gọi chị là "chị Mơ" – cái tên nghe như mỉa mai khi nhìn cái dáng chị lầm lũi đẩy xe rác cũ kỹ, phía sau là đứa bé gái nhỏ xíu, mặt mũi lấm lem nhưng đôi mắt sáng như sao.
Mười lăm năm trước, anh Tư – chồng chị – là một thợ hồ, hiền lành, yêu thương vợ con. Khi chị mang thai tháng thứ sáu, anh bảo phải đi công trình ngoài tỉnh, hứa sẽ về sau một tuần.
Nhưng rồi một tuần… thành một tháng… rồi một năm. Không thư từ, không điện thoại, không một lời nhắn.
Gia đình anh Tư nghĩ anh chết rồi. Họ bảo chị làm đám giỗ tượng trưng, rồi đi lấy chồng khác.
Nhưng chị Mơ không tin.
Chị lang thang đi khắp nơi hỏi thăm. Có lúc nghe tin có người giống anh Tư làm thuê ở Đắk Lắk, chị dắt con lên tận đó. Nhưng cũng chỉ là một người cùng tên, khác người.
Sau những lần tìm không kết quả, chị đành quay về thành phố. Không nghề nghiệp, không vốn liếng, chỉ có chiếc xe đẩy cũ và đôi tay chai sần.
Chị nhặt rác.
Ngày nắng cũng như ngày mưa. Có hôm đói lả, chị chia cho con gói mì tôm móc mép mua được từ đồng ve chai. Có hôm hai mẹ con bị đuổi khỏi khu nhà trọ vì không trả nổi 150 nghìn tiền phòng.
Người đời nhìn chị bằng ánh mắt thương hại pha khinh rẻ. Có người nói thẳng:
— "Chồng bỏ rồi còn đợi cái gì? Dính vào ma tuý chắc rồi!"
Nhưng chị chỉ im lặng.
Chị không tin chồng mình như vậy. Không tin một người từng khóc khi ôm chiếc áo len rách của chị lại có thể bỏ vợ con.
Con bé Út An – con gái chị – lớn lên giữa những đống rác. Nhưng con bé khác những đứa trẻ ăn xin. Nó sạch sẽ, lễ phép, và học giỏi.
Mỗi tối về, dù mệt rã rời, chị vẫn cố cầm tờ giấy báo tập viết cho con. Có bữa mưa lớn, chị co ro trong túi ni lông, con bé ngồi trong lòng chị, đọc bảng chữ cái:
— "A – Ă – Â – B – C… Mẹ nghe rõ không?"
— "Ừ… Mẹ nghe. Con gái mẹ giỏi lắm!"
Cứ thế, Út An lên lớp 1, lớp 2. Người ta thương, cho con bé học miễn phí ở một lớp tình thương trong chùa.
Rồi một ngày, cô giáo gọi chị lại:
— "Chị à, con bé thông minh lắm. Tôi có người quen xin cho cháu suất học bổng bán trú. Không mất tiền đâu, chị yên tâm."
Chị cầm tờ giấy, khóc ròng. Lần đầu tiên sau mười năm nhặt rác, chị thấy tay mình cầm một cái gì sạch sẽ: giấy trắng, dấu đỏ – tờ xác nhận học bổng.
Mười ba năm sau ngày mất tích của chồng, trong một đêm lạnh cuối đông, chị Mơ gặp một ông cụ ăn xin ngồi co ro ở gầm cầu. Nhìn thấy chị, ông gọi khẽ:
— "Cô gì ơi… có phải cô là vợ thằng Tư không?"
Chị sững người.
— "Ông… biết chồng tôi?"
— "Biết… biết chứ. Hồi trước nó làm thợ hồ ở công trình chỗ tôi trông coi. Một bữa có người kêu nó đi làm cho một ông chủ lớn – giàu lắm. Nó đi theo từ đó."..Quý độc giả đọc tiếp tại đây 👇 https://tintuc.lifestruepurpose.org/?p=2555

Address

Bago
08016

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Sống Ở Đời News posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share