Nam Mô A Di Đà Phật

Nam Mô A Di Đà Phật We will share updated True News,Media and knowledge for you. သတင္းထူး သတင္းဦးမ်ား ဖတ္ႏိုင္ပါျပီ။

14/07/2025

Chồng mất 5 năm, thủ ti;ế;t ở vậy chăm bố chồng, con dâu bỗng dưng to bụng, ai cũng xì xầm "thứ lo;:ạ:n lu;:â;:n" rồi ngỡ ngàng biết sự thật đ;a;u đ;ớ;n phía sau...
Yêu nhau hơn 7 năm thì Hà và Đăng mới nên nghĩa vợ chồng, cứ tưởng hai người sẽ sống với nhau đến đầu bạc răng long. Ấy thế nhưng số phận trêu đùa Hà khi cưới hơn 1 năm thì Đăng bị t;;a;i n;ạ;n qu;;a đ;ờ;;i.
- Chồng ch;ế;;t rồi nhưng cháu còn trẻ vẫn phải sống tiếp. Để cho thằng Đăng nó đi thanh thản đi cháu ạ. Rồi thời gian sẽ làm lành mọi vết thương.
Cứ vậy trong căn nhà nhỏ chỉ còn Hà với người bố chồng năm nay cũng đã hơn 60 tu;;ổ;i. Thương con dâu nên đúng 1 năm ngày giỗ của con trai thì ông Hùng ( bố chồng Hà )nhìn lên bàn thờ rồi nói với Hà.
Cứ tưởng mọi chuyện tốt đẹp, ấy thế mà sau 5 năm ở vậy chăm bố chồng thì người ta bỗng thấy Hà có th;;a;i. Một cô con dâu chồng ch;;ế;;t 5 năm bỗng nhiên bụng to thì tất nhiên là sẽ mang nhiều tai tiếng
xem tiếp tại bình luận 👇👇

13/07/2025

35 tuổi chưa có chồng, một lần cho ông cụ ă/n m//ày vào lán mình trú mưa thì bất ngờ nhận được…
Thảo năm nay 35tuổi. Cô sống một mình trong căn nhà nhỏ ven sông, làm nghề đan lát thủ công. Người làng ai cũng thương, vì Thảo hiền lành, đảm đang, nhưng vẫn lẻ bóng. Không phải vì cô xấ///u, mà vì ngày trước lo nuôi mẹ bệnh, nuôi em ăn học, nên tuổi xuân cứ lặng lẽ trôi qua. Giờ mẹ đã m//ất, em gái lập gia đình ở xa, Thảo vẫn sống một mình, sớm tối với giàn hoa giấy trước hiên.
Ngày hôm ấy, trời đổ mưa rào. Thảo đang ngồi đan giỏ tre trong lán nhỏ dựng tạm bên đường để bán hàng thì thấy một ông cụ ăn mặc rá//ch rư//ới, lưng còng, tay chống gậy ru/n ru/n, dầm mưa bước đi. Người qua đường ai cũng vội vã, không ai dừng lại. Nhìn dáng ông ru/n lập cập, Thảo buông giỏ tre xuống, chạy ra gọi:
– Ông ơi, mưa to lắm, vào đây trú tạm với con đã.
Ông cụ ngẩng lên. Khuôn mặt nhăn nheo vì tuổi tác, đôi mắt lờ mờ nhìn Thảo, giọng khàn đặc:
– Con… con gọi ta sao?
– Vâng, vào đây đi ông, ướt hết rồi. Thảo rót chén trà nóng, đặt vào tay ông:
– Ông uống cho ấm người.
Ông cụ ngồi yên, hai tay ru/n ru/n cầm chén trà. Một lát sau, ông thở dài:
– Con tốt bụng quá. Lâu lắm rồi mới có người cho ta uống trà.
Thảo mỉm cười, tiếp tục đan giỏ. Bỗng ông hỏi:
– Con gái, sao giờ này vẫn chưa lấy chồng?
Thảo khựng tay, cười buồn:
– Dạ… con cũng không biết. Duyên chưa tới, chắc vậy.
Ông cụ im lặng, ánh mắt xa xăm. Mưa ngớt dần, ông đặt chén trà xuống, từ từ đứng dậy. Thảo đỡ lấy tay ông:
– Ông đợi mưa tạnh hẳn rồi hãy đi, ngoài đường trơn lắm.
Ông lục túi áo rá/ch, móc ra một túi nhỏ màu nâu đã sờn. Thảo xua tay:
– Con không lấy đâu, ông giữ mà tiêu.
Nhưng ông cụ vẫn đặt túi vào tay cô, giọng thì thào:
– Đây không phải tiền. Là một thứ quý hơn cả tiềbạc. Con cứ giữ đi, đến lúc cần sẽ biết giá trị.
Buổi tối hôm đó, Thảo mở túi vải ra. Bên trong chỉ có một mảnh giấy đã ngả vàng. Cô nhẹ nhàng mở ra đọc, từng nét chữ nghiêng nghiêng ru/n r/ẩy:.... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Ông lão ngh//èo vào bệnh viện sang trọng bị lễ tân c//oi th//ường, 30 phút sau cả bệnh viện rơi vào tình trạng b//áo đ//...
13/07/2025

Ông lão ngh//èo vào bệnh viện sang trọng bị lễ tân c//oi th//ường, 30 phút sau cả bệnh viện rơi vào tình trạng b//áo đ//ộng...
Sáng sớm, ông lão khoảng bảy mươi tuổi bước vào bệnh viện tư lớn nhất thành phố. Mưa lất phất rơi trên mái tóc bạc phơ, chiếc áo sơ mi cũ đã ướt đẫm, dính vào thân người gầy guộc. Ông đi khập khiễng, tay run run cầm sổ khám bệnh cũ mèm, giấy tờ lòi cả ra ngoài mép túi ni-lông.
Cô lễ tân ngồi bên trong quầy, đang mải soi móng tay mới làm, liếc nhìn ông rồi nhăn mặt:
– Bác cần gì?
– Cô… cho tôi đăng ký khám… tim, tôi thấy… k/hó th/ở quá.
Nghe giọng ông thều thào, cô lễ tân khẽ nhếch mép, c/ười kh/ẩy:
– Bệnh viện mình không nhận bảo hiểm y tế. Phí khám ban đầu 1 triệu, chưa kể các xét nghiệm. Bác có chắc là bác đủ khả năng chi trả không? Nếu không thì bác ra bệnh viện công đi, chứ ngồi đây chi//ếm ghế làm gì.
Ông lão cúi đầu, tay run lên vì x//ấu h//ổ, móc trong túi ra mấy tờ tiền lẻ, đếm đi đếm lại, môi mấp máy không thành tiếng. Người xung quanh nhìn ông bằng ánh mắt thươ//ng h//ại xen lẫn kh//ó chị//u. Không ai muốn một ông già rá//ch r//ưới ngồi giữa sảnh bệnh viện sang trọng, nơi họ đang mặc đồ thơm phức và xách túi hàng hiệu.
– Bác tr/ánh sang một bên cho khách khác đăng ký, bác đứng đây c/ản lối – cô lễ tân g//ắt.
Mười phút sau, người bảo vệ tiến tới khều nhẹ vai ông:
– Bác ơi, nếu không khám thì ra ngoài ngồi, trong này đông lắm.
Ông lão không trả lời. Đôi mắt nhắm nghiền, bàn tay vẫn giữ chặt trước ng/ực. Bảo vệ lay mạnh hơn, gi/ật mình thấy người ông lạ/nh t/oát, mồ hôi túa ra.
– Bác ơi! Bác tỉnh dậy đi!
Tiếng hô hoán vang lên. Cô lễ tân tái mặt. Một bác sĩ gần đó lao tới, đặt hai ngón tay lên cổ ông rồi h/ét lớn:
– Gọi hỗ trợ kh/ẩn c/ấp! Bệnh nhân gặp vấn đề ngh/iêm tr/ọng! Nhanh lên!... đọc tiếp dưới bình luận 👇

13/07/2025

Sau 2 tháng ly h;ôn, tôi bàng hoàng khi thấy v;ợ b;ần th;ần ở b;ệnh viện và sự thật khiến tôi s/ụp đ/ổ ...
Tôi không nghĩ rằng mình lại g;ặp cô ấy ở đó — giữa h;àng chục người mặc áo b;ệnh nhân nh;ợt nh;ạt, gương mặt hố;;c hác và ánh mắt b;ần thần, cô ấy lặng lẽ ngồi nơi góc hành lang như thể cả thế giới đã b;;ỏ rơi mình. Và trong khoảnh khắc ấy, t;im tôi như bị ai b;óp ngh;ẹt. Cô ấy — người v;ợ cũ mà tôi vừa l;y h;ôn cách đây hai tháng.
Tôi tên Nam, 34 tuổi, nhân viên văn phòng bình thường với một cuộc h;ôn nhân tưởng chừng ổn định kéo dài 5 năm. V;ợ tôi — Mai — là một người phụ nữ dịu dàng, hiền hậu, không quá nổi bật nhưng lại khiến tôi cảm thấy an yên mỗi khi về nhà.
Chúng tôi từng có giấc mơ như bao cặp đôi khác: mua nhà, sinh con, xây dựng gia đình nhỏ. Nhưng ba năm sau cưới, sau hai lần Mai bị s;ảy th;ai, không khí trong căn nhà bắt đầu thay đổi. Mai ít nói hơn, ánh mắt hay xa xăm nhìn về khoảng không v;ô định. Tôi bắt đầu thấy mệt mỏi vì những chuỗi ngày đi làm về chỉ thấy tiếng th;ở dài và gương mặt lạnh l;ẽo.
Tôi không phủ nhận mình có l;ỗi. Tôi bắt đầu về muộn hơn, tránh giao tiếp với v;ợ, viện cớ công việc để không phải đối diện với sự trống trải giữa hai chúng tôi. Dần dần, những cuộc c;ãi vã nhỏ trở nên thường xuyên, dù chẳng ai trong hai người thực sự muốn làm tổn thương đối phương.
Một ngày tháng Tư, sau một cuộc tranh luận không lớn nhưng đầy mệt mỏi, tôi lặng lẽ nói:
Chúng ta ly hôn đi, Mai.
Cô ấy nhìn tôi rất lâu, rồi chỉ nói một câu:
Anh quyết rồi phải không?Tôi gật. Cô ấy không kh;óc, không g;ào th;ét như tôi từng tưởng tượng. Chỉ lẳng lặng gật đầu và thu xếp quần áo trong đêm. Giấy tờ ly h;ôn được ký nhanh chóng như thể cả hai đã chuẩn bị t;âm lý từ rất lâu.
Sau khi ly h;ôn, tôi dọn về căn hộ thuê một mình, sống cuộc sống đơn g;iản: sáng đi làm, tối đi nhậu hoặc về nhà bật phim. Không còn người nấu cơm, không còn tiếng dép lẹp xẹp mỗi sáng, không còn giọng nói quen thuộc hỏi: "Anh ăn gì chưa?" Nhưng tôi không cho phép mình yếu đuối. Tôi tin rằng mình đã đúng — ít nhất là lúc ấy.
Ngày hôm đó, tôi vào bệnh viện Chợ Rẫy thăm người bạn thân vừa ph;ẫu thuật xong. Lúc đi ngang hành lang khoa Nội, tôi vô thức quay đầu vì cảm nhận có ai đó quen thuộc. Và rồi tôi thấy Mai................. Xem thêm 👇

13/07/2025

Người phụ nữ giàu nhất làng liên tục tuyển trai trẻ về bốc vác thuê, nhưng lạ thay họ chỉ làm vào ban đêm, trai trẻ cứ về nhà là k/iệt sứ/c, cho đến 1 hôm vợ của một thanh niên lén đi theo thì ch/ết lặng khi nhìn thấy ...
Người phụ nữ giàu nhất làng, bà Tư Hòa, ngoài 60 tuổi, goá chồng đã lâu, không con cái. Căn biệt thự nằm tách biệt cuối làng, cao tường kín cổng, nhưng đêm nào cũng sáng đèn tầng hầm, dù ban ngày luôn đóng im ỉm.
Gần đây, bà liên tục tuyển trai trẻ về làm bốc vác thuê, toàn mấy cậu 18–25 tuổi khỏe mạnh, lạ mặt. Nhưng kỳ lạ thay:
Họ chỉ làm vào ban đêm, từ chập tối đến gần sáng mới rời khỏi biệt thự, rồi ngủ vùi cả ngày trong phòng trọ gần đó, không ai được bén mảng vào biệt phủ.
Dân làng đồn đoán:
— Chắc đào vàng, buôn đồ cổ hay… nuôi trăn!
— Hay bà ấy luyện cái gì… nghe bảo già mà vẫn hồng hào, da mịn như gái ba mươi!
Cho đến một hôm, vợ của Tuấn – một thanh niên trong nhóm bốc vác – sinh nghi, vì dạo gần đây chồng cô gầy rộc, mắt thâm quầng, đêm nào về cũng như k/iệt sức. Cô quyết định lén theo sau khi chồng rời nhà lúc 9 giờ tối.
Và rồi, cô ch/ết lặng.
Trong tầng hầm không phải là kho hàng, mà là............................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

13/07/2025

Biết tôi bị UT, vợ bỏ đi bi;ệ;t tí;ch 3 tháng rồi quay về cùng tờ giấy "l;;ạ" trên tay
Tôi và My yêu nhau 3 năm rồi tổ chức đám cưới. Làm vợ chồng 4 năm nhưng chúng tôi vẫn chưa có tin tức con cái. Đi khám bác sĩ thì nguyên nhân là do tôi nhưng My cũng chẳng trách chồng. Gia đình tôi biết vậy thì càng yêu thương con dâu, ai cũng sợ có ngày My bỏ chồng. Nhưng chúng tôi đã yêu và lấy nhau 7 năm, tôi rất tin tưởng vợ.
Đến khi bỗng dưng tôi bị sụt cân liên tục thì đành phải đi khám. Kết quả khám ra khiến tôi cho/á/ng vá/ng, tôi bị b/ệ/nh UT. Tôi su/y sụ/p tinh thần, ch/ìm ngập trong ho/ả/ng lo/ạn.
Tôi chỉ mới có gia đình, còn chưa chào đón con đầu lòng, tôi còn bố mẹ phải phụng
Sau đó, My lấy lại bình tĩnh khá nhanh rồi an ủi, động viên tôi. Tôi và vợ vẫn chưa nói lời nào với bố mẹ. Tối hôm đó, tôi nghe My nói:
“Giờ anh b/ệ/nh như thế thì phải vào viện, không gi/ấ/u bố mẹ lâu được. Nhưng anh phải cố gắng giữ tinh thần tích cực. Cái b/ệ/nh này, quan trọng nhất là tinh thần, anh phải cố gắng nhiều rồi”.
Sau đó My còn nói một câu khiến tôi bất ngờ: “Em xin lỗi anh, để mẹ chăm sóc anh lúc này nhé”.
Sáng hôm sau, vợ tôi bỏ đi. Tôi vừa khổ sở vì b//ệ/nh t/ật vừa o/á/n h/ận khi vợ có thể đối xử cạn tình cạn nghĩa khi chồng b/ệ/nh n/ặ/ng. Suốt 3 tháng sau đó, vợ tôi m/ấ/t t/ă/m, chẳng ai biết cô ấy đi đâu. Tinh thần càng mỏi mệt thì sức khỏe của tôi càng y/ế/u đi. Căn bệ/n/h UT của tôi đã đến giai đoạn cuối. Chỉ có bố mẹ ruộ/t và bố mẹ vợ thay phiên nhau chăm sóc tôi.
B/ất ng/ờ một ngày tôi thấy vợ trở về đi về phía giường bệnh của tôi. Tôi gi/ận vợ lắm, không muốn nhìn thấy cô ấy. Nhưng My đưa tôi xem một tờ giấy khiến tôi s/ố/c đi/ến/g...đọc tiếp dưới bình luận 👇👇👇

12/07/2025

"Con không có d;iễm phúc làm con d;âu bác, con xin h.ủy h;ôn...gia đình con nghèo thật đó nhưng cũng có lòng tự trọng không để ai coi khin/h cả"...
Bích Huyền, 26 tuổi, là thủ khoa ngành Bá/o chí năm ấy. Vừa ra trường, cô đã vào được một t;òa soạn lớn, chuyên điều tra – phóng s;ự xã hội. Cô nổi tiếng vì không ngại khó, ngại kh;ổ, từng l;ặn lội từ b;iên giới đến vùng l;ũ, từ các khu ổ ch;uột tới trại ca//i nghiệ//n để đưa những mảng tối ra ánh sáng.
Mỗi tháng, thu nhập của cô dao động 80–90 triệu, nhờ nhuận bút, hợp đồng v;iết riêng và cả tư vấn nội dung cho một vài doanh nghiệp lớn. 20 triệu/tháng – cô gửi về quê đều đặn cho bố mẹ, bảo:
“Bố mẹ không cần lo gì cho con. T;iền này là để tiêu, và để mua thuốc, khám bệnh định kỳ.”
Mọi người trong tòa soạn nể cô vì năng lực, kính trọng cô vì sự hiếu thảo...cô gặp Kiên chàng trai đến từ thủ đô lúc đầu thấy anh chân thành hiền lành nên cô đồng ý yêu...ai ngờ a nghe lời mẹ theo kiểu quá đáng.
Trong đ/ám hỏi, bà mẹ chồng tương lai nói với bố mẹ cô với vẻ kh/inh thường: "Mà gái tỉnh cưới con trai th/ủ đô là m/ay lắm đấy. Về làm d;âu thì phải biết s;ống, biết nhún. Nhà tôi nề nếp lắm, không phải ai cũng bước ch;ân vào được đâu nha!”
Huyền cắn đ;ũa thật ch;ặt. Kiên chêm thêm: "Hôm nay ăn hỏi a cũng nói thẳng t;iền lương của em là phải đưa cho mẹ anh giữ đừng có thậm thụt về ngoại"...nghe câu này xong tôi tức đi::iên người và đưa ra một quyết định...xem phần 2 dưới bình luận 👇👇

12/07/2025

Đang chăm bố đẻ cấ:p c:ứu trong viện, mẹ chồng gọi 22 cuộc b:ắt về nấu cơm, tôi nói một câu khiến bà lặng người...
Bố tôi nhập viện đêm qua. Đang ăn cơm thì ông bảo khóthở, nặng ngực, vội đưa đi cấ:p cứ:u. Bác sĩ nói ông bị tắc mạchvành, cần theo dõi sátvì bệnhviện tuyến huyện không đủ thiết bị. Tôi ngồi bên giườ;;ng bố, nghe tiếng máy kêu bíp bíp, trong lòng nặng như đá đè. Mẹ m:ất sớm, bố v:ất v:ả nuôi tôi lớn khôn. Ông là cả bầu trời của tôi.9giờ sáng, tôi chạy vội ra hành lang nghe điện thoại. Màn hình hiện: “Mẹ chồng”. Tôi b;;ắt máy, chưa kịp nói gì bà đã g;;ắt:
Mày đi đâu mà không về nấu cơm trưa cho tao với thằng Hải? Tao bảo hôm nay làm cá om dưa, mày quên à?Tôi hít sâu:Bố con đang cấ:p c:ứu, con không về được.
Bà n;;ạt:Bố mày có bao nhiêu người thân mà phải đợi mày? Về lo cơm nước cho chồng trước, tối sang viện cũng được. Tao lớn tuổi rồi không nấu nổi. Mày có nghe không?
Tôi im lặng, nhìn qua cửa kính, thấy bố đang thở oxy, mắt nhắm nghiền. Cổ họng tôi nghẹn lại.
Mười phút sau, bà gọi tiếp.
Rồi tiếp.
Mười hai giờ, điện thoại báo cuộc gọi thứ 22 từ mẹ chồng. Tôi rút máy, đi ra hành lang cuối. Giọng bà vẫn the thé:Mày muốn tao nh:ịn đ"ói à? Giờ mày về nấu cơm ngay cho tao, rồi muốn làm gì thì làm.
Tôi nhìn thẳng vào khoảng không, nói chậm rãi từng chữ:..
Bạn đọc nội dung phần 2 câu chuyện dưới bình luận 👇

Con trai đỗ ĐH top đầu, bố mẹ làm 90 mâm cỗ mời cả làng nhưng không một ai đến: Nghe câu nói của trưởng thôn mới x//ấu h...
12/07/2025

Con trai đỗ ĐH top đầu, bố mẹ làm 90 mâm cỗ mời cả làng nhưng không một ai đến: Nghe câu nói của trưởng thôn mới x//ấu h//ổ tột cùng...
Khang Hưng là một học sinh có thành tích x.uất s;ắc suốt nhiều năm liền, cậu bước vào kỳ thi tuyển sinh đại học một cách nhẹ nhàng.
Không ngoài dự đoán, đến ngày biết điểm thi, nam sinh này x.uất s;ắc dành được số điểm gần như tuyệt đối. Với mức điểm này, cậu nhận được giấy báo trúng tuyển vào trường ĐH top đầu.
Mừng con có thành tích đỗ đạt và cũng để tự hào với người dân trong làng, bố mẹ của Khang Hưng quyết định mở cỗ nhằm mời mọi người đến chung vui. Thay vì đặt tiệc ở nhà hàng, gia đình chọn thuê một vài đ.ầu b.ếp đến nấu cỗ tận nhà. Đếm số lượng khách mời, bố mẹ của nam s;inh ước tính phải cần đến 90 mâm cỗ.
Đến ngày tổ chức tiệc, Khang Hưng cùng bố mẹ dậy từ rất sớm để chuẩn bị, sắp xếp bàn ăn, chè nước nhằm đón khách. Gia đình còn c;ẩn thận phân công ai chịu trách nhiệm nhận số t;iền qua do khách mừng, ai sẽ ghi lại thông tin của khách và số t;iền nhận được là bao nhiêu.
Tuy nhiên, điều mà gia đình Khang Hưng không ngờ nhất đã xảy ra... đọc tiếp dưới bình luận 👇

12/07/2025

Xin anh trai 100m2 đất, tôi định k.iện r;a t;òa nhưng một câu nói của chị dâu đã khiến tôi thay đổi ý định...
Mười ba năm trước, cô trở về quê, chăm sóc cha mẹ gi-à y-ếu. Khi ấy, cha mẹ cô đã b-ệnh n-ặng, không thể tự chăm sóc bản thân. Cô đã r;ời bỏ công việc ở thành phố, r;ời b-ỏ cuộc sống của mình, để về đây, làm một người con gái h;iếu thảo.
Anh trai cô, Hải, và chị dâu, Mai, sống ở thành phố, có công việc ổn định. Họ không về thăm cha mẹ nhiều. Mỗi lần gọi điện, họ chỉ hỏi han qua loa, rồi nói: “Em cứ lo cho bố mẹ đi. Anh chị b-ận lắm.”
Thủy không tr;ách anh chị. Cô hiểu, họ có cuộc sống riêng. Cô chỉ cần có cha mẹ ở bên cạnh.
Cuộc sống của Thủy cứ thế trôi qua, g;iản dị nhưng đầy hy s;inh. Cô làm việc đồng áng, chăn nuôi, k-iếm t-iền nuôi con và chăm sóc cha mẹ. Cô không có một ngày nghỉ, không có một giấc ngủ tr;ọn vẹn. Cô h;y s;inh tất cả cho gia đình.
“Con gái, con kh-ổ quá.” Mẹ cô nói, giọng ngh;ẹn lại. “Mẹ n-ợ con nhiều lắm.”
“Mẹ nói gì vậy? Con là con của mẹ, con phải chăm sóc mẹ chứ.”
Cha mẹ cô ra đi một cách th-anh th-ản, trong vòng tay của Thủy. Sau đám t-ang, Thủy vẫn sống trong căn nhà cũ, sống một cuộc đ;ời bình dị.
Rồi, Hải và Mai trở về...XEM TIẾP TRUYỆN NGẮN Ở BÌNH LUẬN 👇 👇

11/07/2025

Th/ương 2 mẹ con ướt mưa trên đường c;ao t;ốc, anh tài xế cho đi nhờ, 20 phút sau x;;ảy ra điều ki/nh ho/àng...
Chiều muộn, mưa rơi trắng x;óa trên tuyến cao t;ốc nối tỉnh miền núi với thành phố. Anh Hòa – tài xế container gần 40 tuổi – đang chở lô hàng thực phẩm khô về kho. Trời mưa, đường trơn, anh tập trung lái, mắt thi thoảng liếc qua gương ch;iếu hậu.
Đi qua đoạn chân cầu vượt, anh thấy lờ mờ hai bóng người đứng nép sát lan can. Một phụ nữ trẻ ôm đứa bé khoảng ba tuổi trong lòng. Mưa đổ x/ối x/ả, đứa bé gào kh/óc khản cả giọng. Anh Hòa vội giảm tốc, tấp xe vào lề. Mở cửa cabin, anh gọi lớn:
– Em ơi, có chuyện gì thế?
Người phụ nữ ru//n r//ẩy, nước mưa hòa lẫn nước mắt. Giọng cô lạc đi:
– Xe em hỏ/ng… em gọi mãi không ai dừng… Con em l//ạnh quá…
Nhìn thằng bé ướ/t s/ũng, môi tí/m tá/i, anh Hòa không đắn đo:
– Lên xe đi, nhanh lên em, ngoài này ng;uy h;iểm.
Cô gái bế con trèo lên cabin. Hơi ấm phả ra khiến thằng bé rúc sát vào mẹ, mắt lim dim vì kiệt sức. Anh Hòa đưa bình nước ấm:
– Cho cháu uống chút đi, đỡ lạnh. Xe em để đâu, để anh ghé gọi cứ//u hộ giùm.
Cô gái cúi đầu cảm ơn, kể chồng m/ất sớm, cô ở nhà thuê dưới phố, sáng nay lên huyện xin phụ quán ăn nhưng xe c//hết máy giữa đường, dắt bộ mấy cây số rồi đành đứng chờ người giúp.
Xe container tiếp tục lăn bánh trên c;ao tốc vắng vẻ, tiếng mưa vẫn r;ơi r;ả rích trên mái. 20 phút sau, khi qua trạm thu phí, anh Hòa dừng lại mua nước thêm cho hai mẹ con. Đang tính quay sang hỏi cô gái muốn ghé đâu thì nghe tiếng bàn t;án x;ôn xao của mấy bác tài đang trú mưa:................ đọc tiếp dưới bình luận 👇

11/07/2025

Phòng bố ch;ồng ở sát vách con dâu, đêm nào cũng nghe tiếng hai vợ ch;ồng “kiểm tra bài cũ”, đến 1 ngày ông không k;iề;m c:h;ế được đã…
Phòng ông Lâm ở ngay sát vách phòng vợ ch;ồng con trai. Căn nhà nhỏ, vách mỏng, cách âm kém. Ban đầu, mọi thứ đều ổn, nếu không kể đến những đêm…
Tiếng giường gỗ c:ót ké:t, tiếng r::/ê;n r/:;;ỉ mơ hồ, rồi tiếng cười khúc khích của con dâu vọng qua lớp tường mỏng như tờ giấy. Ông Lâm trằn trọc quay mặt vào tường, mồ hôi r/;ị;n ra dù trời mùa đông.
Con trai ông – Hưng – là người khô kh;an, ít nói. Còn con dâu – Thư – thì dịu dàng, lễ phép, da trắng, mắt ướt. Ông chưa từng nghĩ mình sẽ để tâm đến cô, cho đến khi những â;m th;an:h đ;ê;m đ::ê:m làm ông mất ngủ.
Càng ngày, ông càng trở nên cáu gắt vô cớ. Bữa cơm ch:ê mặn, ch//ê nhạt. Thư nhẫn nhịn, càng khiến ông bực bội. Ông bắt đầu để ý cách cô buộc tóc, dáng đi, giọng cười.
Đêm ấy, ông không ch;ịu được nữa.
Khoảng ba giờ sáng. Ông bước ra khỏi phòng, ông đứng trước cửa phòng con trai, tay giơ lên định gõ… nhưng dừng lại. Một tiếng rên nhỏ vừa vang lên từ bên trong.
Không ch:::ịu nổi.
Ông xoay nắm cửa — không khóa. Bước chân ông nhẹ đến lạ. Ông mở cửa, sẵn sàng nói d;//ối rằng mình mệt quá cần th;u:ố;c, hay ng:;:///ã đ/:ậ/p:/ đ/ầ/u. Nhưng thứ ông nhìn thấy… khiến ông ch*t lặng.
Trên giường, chỉ có mình Thư. Cô nằm quay l;ưng, ngủ say. Không có Hưng. Không có ai.... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Address

Mandale

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Nam Mô A Di Đà Phật posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Nam Mô A Di Đà Phật:

Share