Nguyệt Lãng Phong Thanh

Nguyệt Lãng Phong Thanh "Như cánh bướm lượn lờ trong mộng, tình yêu là giấc mơ chẳng bao giờ tàn phai."
(5)

Tháng thứ ba sau ki Cố Gia Thần quay lại với bạn gái cũ, anh đột nhiên hỏi về tôi.“Dạo này Hề Vụ có lại trốn đi đâu đó k...
26/10/2025

Tháng thứ ba sau ki Cố Gia Thần quay lại với bạn gái cũ, anh đột nhiên hỏi về tôi.

“Dạo này Hề Vụ có lại trốn đi đâu đó khóc một mình không?”

Mấy người bạn nhìn nhau: “Hình như đã lâu rồi không thấy cô ấy đâu.”

“Tôi nghe nói, mấy hôm trước cô ấy đã kết hôn rồi?”

“Không thể nào, tin đồn thôi, chắc là muốn ép Gia Thần quay lại đấy.”

Giọng điệu của Cố Gia Thần vẫn thản nhiên: “Đi báo với cô ấy, tối nay gặp ở chỗ cũ.”

Bạn bè trêu chọc: “Hề Vụ mà khóc, cậu có mềm lòng không đấy?”

Anh cười khẽ: “Để xem.”

Nhưng tối hôm đó, anh chờ đến tận khuya mà tôi vẫn không đến.

Anh gọi cho tôi một cuộc, tôi cũng không nghe máy.

Anh có bạn gái rồi, mà tôi cũng đã kết hôn, càng nên tránh những mối quan hệ không rõ ràng như thế.
--------------
01.

Ngày Cố Gia Thần quay lại với bạn gái cũ, đúng lúc là sinh nhật tôi.

Khi tôi chuẩn bị cắt bánh gato, cánh cửa phòng đột nhiên bị ai đó đẩy mạnh từ bên ngoài.

Lại là Mạnh Hàn.

Cô bạn gái cũ suýt khiến Cố Gia Thần mất nửa cái mạng vì cô ta.

Cô ấy thật sự rất xinh đẹp, váy áo và lớp trang điểm đều cực kỳ tinh tế.

Thậm chí ngay cả cọng tóc cũng như đang phát sáng.

Lúc đó, tôi theo bản năng giấu tay ra sau lưng.

Nhưng đầu ngón tay thô ráp lại vô tình làm xước sợi chỉ trên chiếc váy của tôi.

“Cố Gia Thần.”

Mạnh Hàn đẩy mấy người bạn đang chắn trước mặt mình ra.

Cô ấy xách váy chạy đến trước mặt Cố Gia Thần.

“Em thua rồi.”

“Lần này em chủ động nhận thua trước.”

Miệng nói lời xin lỗi, nhưng cằm lại ngẩng cao đầy kiêu hãnh.

Cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

Gian phòng im lặng hẳn.

Tôi theo bản năng nhìn về phía Cố Gia Thần.

Gương mặt anh lạnh lùng, ngồi trên ghế sofa, thần sắc thờ ơ.

Anh từ đầu đến cuối không nhìn Mạnh Hàn lấy một lần.

Nhưng khóe môi lại mím chặt.

“Cố Gia Thần, em chỉ hỏi anh một lần thôi.”

“Có muốn quay lại với em không?”

Mạnh Hàn vừa dứt lời, Cố Gia Thần bỗng cười khẩy một tiếng.

“Cô nghĩ cô là ai, muốn chia tay thì chia tay, muốn quay lại thì quay lại à?”

Nói vậy, nhưng anh lại đưa tay ra, kéo tôi vào lòng.

Hành động hơi mạnh bạo, mũi tôi đập vào lồng ngực rắn chắc của anh.

Đau đến mức cay xè, muốn rơi nước mắt.

“Mạnh Hàn, tôi có bạn gái rồi, không thấy à?”

Cố Gia Thần cúi đầu, môi anh hạ xuống, chạm vào khóe mắt tôi đang hơi ướt.

Mặt Mạnh Hàn lập tức trắng bệch.

“Được, anh điên rồi.”

Cô ấy chỉ vào Cố Gia Thần, nước mắt tuôn như mưa.

“Cố Gia Thần, đời này tôi sẽ không thèm nhìn mặt anh nữa…”

Nói xong, cô lại quay qua trừng mắt giận dữ nhìn tôi.

Rồi bất ngờ đẩy đổ chiếc bàn.

Tháp champagne đổ sụp, ly vỡ tan tành.

Chiếc bánh kem cũng bị hất tung, nát bấy.

Cả tôi và Mạnh Hàn đều bị những mảnh kính vỡ bắn trúng.

Cô ta bị thương ở cánh tay, còn tôi thì trên mặt.

Nhưng Cố Gia Thần lại buông tôi ra, theo phản xạ kéo cô ta lại.

“Đừng cử động, chảy máu rồi.” Mắt anh tràn đầy lo lắng.

“Không cần anh quan tâm, lo mà chăm sóc bạn gái anh đi.”

Mạnh Hàn vừa khóc vừa đẩy anh ra, chạy thẳng ra ngoài.

Cố Gia Thần như quên mất sự hiện diện của tôi.

Anh đứng yên một lúc, do dự chỉ hai giây.

Rồi vội vàng đuổi theo, không hề ngoảnh lại nhìn tôi một lần.

02.

Có lẽ là sợ tôi xấu hổ.

Cũng có lẽ bởi vì.

Bọn họ chỉ là bạn của Cố Gia Thần và Mạnh Hàn.

Không liên quan gì đến người như tôi.

Vì vậy, lần lượt từng người rời khỏi căn phòng.

Tôi mặc chiếc váy xinh đẹp.

Che vết thương trên mặt.

Nỗi buồn cứ âm ỉ như thủy triều, từng chút một nuốt chửng tôi.

Đây là buổi tiệc sinh nhật lớn nhất, xa hoa nhất trong đời tôi.

Chiếc bánh kem hai tầng đẹp đẽ này.

Tôi từng áp mặt vào kính tủ trưng bày của tiệm bánh lúc nhỏ.

Âm thầm ngắm không biết bao nhiêu lần.

Tưởng tượng không biết bao nhiêu lần về hương vị của nó.

Tôi gần như đã có được nó.

Nhưng giờ chỉ còn lại một đống bừa bộn.

Tôi ngồi xổm người xuống.

Chọn một miếng bánh sạch sẽ, nếm thử một miếng.

Hương vị lại không hề ngon như tôi tưởng.

Thậm chí còn không bằng những chiếc bánh gatô rẻ tiền.

Nhưng tôi vẫn cố ăn hết miếng bánh đó.

Khi tôi vừa ăn xong, điện thoại của Cố Gia Thần vang lên.

“Chu Hề Vụ.”

Giọng anh vọng đến bên tai tôi, lẫn cả tiếng của Mạnh Hàn.

“Em đây.” Tôi cất giọng yếu ớt.

“Có chuyện này muốn nói với em, nhưng đầu tiên em không được khóc.”

Tôi đúng là hơi dễ khóc, trời sinh tuyến lệ đã mẫn cảm hơn người khác.

“Cố Gia Thần, anh không thấy phiền à?”

“Đã định chia tay rồi còn dỗ dành cô ta?”

Giọng Mạnh Hàn vang lên, có vẻ bực bội.

Giọng Cố Gia Thần lập tức gấp gáp.

“Chia tay đi, bọn hắn nói mặt em bị thương rồi, tôi sẽ bồi thường cho em một khoản tiền.”

“Em đừng gây chuyện, khoản đó nhiều bằng ba năm tiền đánh cá của ba em đấy.”

Tôi còn chưa kịp nói gì.

Điện thoại đã bị cúp vội vàng.

03.

Cố Gia Thần vốn là người rất hào phóng.

Nghe nói anh từng hẹn hò vài cô trước đây.

Khi còn yêu thì ra tay rất rộng rãi.

Ngay cả khi chia tay cũng bồi thường một khoản lớn.

Bạn thân Dung Nhan kéo tai tôi dặn dò.

“Không cho phép vờ ngớ ngẩn.”

“Cho tiền thì nhận, không nhận là kẻ ngốc đấy.”

“Sinh nhật mà bị đá, mặt bị rạch suýt thì hủy hoại dung nhan, không đòi tiền bồi thường tinh thần là chúng ta nhân từ lắm rồi.”

Vết rạch từ trán đến đuôi mắt bắt đầu lành lại chậm rãi.

Nhưng Cố Gia Thần vẫn chưa chuyển tiền cho tôi.

Tôi đã thử tìm anh và Mạnh Hàn để hỏi rõ.

Nhưng còn chưa kịp gặp Cố Gia Thần.

Lại bị Mạnh Hàn và đám bạn của cô ta cười nhạo thậm tệ.

Khi định báo cảnh sát.

Nhà tôi lại gặp rắc rối.

Ba tôi có một chiếc thuyền đánh cá nhỏ.

Mấy hôm trước ra khơi gặp sóng lớn, va vào du thuyền của người ta.

Phải đền tiền, một khoản rất lớn.

Không trả được thì đi tù.

Nếu Cố Gia Thần bồi thường cho tôi như lời đồn, thì vừa khéo có thể bù vào khoản đó.

Ba tôi lo đến mức tóc bạc đi một nửa.

Tôi chuyển toàn bộ tiền đi làm thêm và học bổng của mình cho ông.

Nhưng vẫn chẳng thấm vào đâu.

Dung Nhan giận tôi không có chí khí, giật điện thoại của tôi nhắn cho Cố Gia Thần.

Rất nhanh sau đó, điện thoại của anh gọi tới.

Nhưng khi tôi nghe máy, lại là giọng của Mạnh Hàn.

04.

“Chu Hề Vụ phải không?”

“Quả nhiên người nghèo thì lòng tham không đáy.”

“Chiếm được nhiều lợi lộc như vậy vẫn chưa đủ, còn mặt dày đòi bồi thường?”

“Phụ nữ từ làng chài các cô, đúng là giỏi chài kéo thật đấy nhỉ?”

Mặt tôi đỏ bừng lên, lúng túng muốn phản bác.

Nước mắt tôi lăn dài trước cả khi kịp phản bác.

Sao cô ta lại có thể nói tôi như thế chứ?

Tôi và Cố Gia Thần yêu nhau chưa đầy một năm.

Mỗi lần xảy ra cãi vã, đều là vì cô ta.

Lần đầu tiên vì cô ta, Cố Gia Thần bỏ tôi lại giữa đường, suýt chút nữa tôi đã gặp phải kẻ xấu.

Chúng tôi chiến tranh lạnh suốt nửa tháng, và tôi khóc suốt nửa tháng đó.

Lần thứ hai, cũng vì cô ta, Cố Gia Thần bay ra nước ngoài một tuần mà không liên lạc được.

Lúc ấy, tôi đã hạ quyết tâm chia tay.

Nhưng khi anh trở về, tinh thần sa sút đến mức xảy ra một tai nạn nhỏ.

Bạn bè của anh gọi cho tôi rất nhiều, nói rằng anh muốn gặp tôi.

Tôi đã đến gặp anh, và lại mềm lòng.

Lần thứ ba, chính là vào ngày sinh nhật tôi.

Suýt chút nữa mặt tôi đã bị hủy hoại.

Bác sĩ nói, chỉ cần lệch nửa centimet nữa là tổn thương đến mắt rồi.

Lẽ nào họ không nên bồi thường cho tôi?

“Tôi chỉ muốn những gì thuộc về mình.”

Tôi cố nén tiếng nghẹn ngào nói: “Là các người đã khiến mặt tôi bị thương.”

“Không phải cô cũng không bị hủy dung sao?”

Mạnh Hàn bật cười khinh miệt, rồi cúp máy cái rụp.

Sau đó, cô ta dùng tài khoản của Cố Gia Thần chuyển cho tôi năm nghìn tệ.

Tôi siết chặt điện thoại, nước mắt cứ thế tuôn rơi không ngừng.

Cuối cùng, tôi vẫn bướng bỉnh không nhận số tiền đó.

Nhận số tiền này, tức là chấp nhận hòa giải ngoài tòa.

Tôi là người nghèo đến từ làng chài, chẳng thể đấu lại đám thiếu gia tiểu thư như bọn họ.

Nhưng rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ bắt Mạnh Hàn phải trả giá cho những gì cô ta đã làm.

Cả nhà hào môn đều có thể nghe thấy tiếng lòng tôi.Vào ngày đầu tiên họ đưa tôi về nhà, họ cho cô con nuôi ba trăm nghìn...
25/10/2025

Cả nhà hào môn đều có thể nghe thấy tiếng lòng tôi.

Vào ngày đầu tiên họ đưa tôi về nhà, họ cho cô con nuôi ba trăm nghìn tiền tiêu vặt, còn chuyển cho tôi có hai trăm.

Tôi thầm cằn nhằn,

“Không nhầm chứ, hai trăm? Tôi ở nhà máy vặn ốc còn được trả hơn thế.”

Trong khi họ lộ vẻ khinh bỉ, cao ngạo đợi tôi ngoẹo đuôi cầu xin,

Đọc full tại page một ngày làm cổ thần

Thì ngay sau đó, họ nghe thấy tiếng lòng tiếp theo của tôi,

“Ở kinh thành, tổng tiền tiêu vặt một tháng cho con gái nhà hào môn cộng lại cũng chỉ có ba trăm nghìn lẻ hai trăm, đến một mét vuông vật liệu cách nhiệt cũng mua không nổi.”

“Khối tài sản nhỏ bé này có gì mà phải tranh nhau?”

“Nhà máy năm nay còn chưa hoàn thành KPI ba mươi chiếc tên lửa, có thời gian chơi đấu đá hào môn thì thà dùng tiền đó để đóng thêm vài chiếc tên lửa phòng người ngoài hành tinh.”
--------------
1

Ba mẹ vừa dẫn tôi bước qua cổng biệt thự, một cô gái bỗng “phịch” một tiếng quỳ sụp ngay trước mặt tôi.

Tôi giật mình, vội lùi sang bên tránh.

Nhưng cô ta vẫn không chịu dừng lại, quỳ gối lết đến gần, vừa khóc vừa nức nở:

“Đều là lỗi của em, là em đã cướp đi cuộc đời vốn thuộc về chị.”

“Em xin quỳ xuống nhận lỗi, nếu chị không tha thứ… em nguyện rời khỏi nhà họ Tống, quay về khu ổ chuột cũng được!”

“Chỉ cần chị nguôi giận, bảo em làm gì em cũng làm!”

Trong phòng khách sang trọng, ba mẹ ruột và ba anh trai của tôi lập tức vây lại.

Mẹ tôi vội vàng đỡ Tống Uyển Ninh dậy, giọng đầy trách móc:

“Tang Châu, con quá đáng thật đấy, sao lại đối xử với em như vậy?”

Ba tôi trầm mặt, nhìn tôi bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

Anh cả Tống Ngôn Chính cười khẩy mỉa mai:

“Đúng là xuất thân từ nơi quê mùa, ngoài việc chăn bò với vặn ốc ra thì chỉ biết dùng mấy chiêu rẻ tiền để lấy lòng người khác.”

Tôi chẳng buồn nghe họ nói gì, chỉ lo nhìn quanh đánh giá từng chi tiết trong căn biệt thự xa hoa.

【Nhà họ Tống quả không hổ danh là ông lớn trong ngành vật liệu tiên tiến, đến đồ trang trí trong nhà cũng toàn hàng xịn.】

Vừa nghe thấy thế, ánh giận trong mắt cả nhà họ Tống lập tức biến mất, họ liếc nhìn nhau rồi quay lại nhìn tôi với vẻ sửng sốt.

【May mà tôi nghe lời sếp xin nghỉ phép về nhận người thân, có mối quan hệ này rồi thì nhà máy sau này khỏi lo thiếu nguyên liệu.】

Ba tôi khẽ nhíu mày, ánh nhìn bỗng trở nên sắc lạnh và đề phòng.

Anh hai Tống Dịch Tinh hừ lạnh một tiếng, chẳng buồn nói thêm.

Anh ba Tống Dịch Tinh trừng mắt nhìn tôi, giọng đầy cảnh cáo:

“Tôi nói cho cô biết, nhà họ Tống chỉ có một người em gái là Uyển Ninh. Dù là trong nhà hay trong công ty, cô cũng đừng hòng giành giật gì với em ấy!”

Ba tôi ho khẽ một tiếng, giả bộ nghiêm nghị dạy dỗ:

“Tang Châu, trước giờ con làm công nhân, giờ đột nhiên về nhà họ Tống, chắc vẫn chưa quen với cuộc sống của giới thượng lưu thủ đô.”

Ông ta rút điện thoại ra, bấm vài cái.

Một lát sau, chiếc điện thoại cũ trong túi tôi phát ra giọng điện tử rè rè:

“Bạn nhận được chuyển khoản hai trăm tệ.”

Ba tôi nói bằng giọng ôn tồn:

“Con cứ cầm tạm hai trăm này, đợi quen dần rồi ba sẽ chuyển thêm.”

Sau đó ông quay sang Uyển Ninh, ánh mắt đầy yêu chiều:

“Uyển Ninh, con là đứa con ba mẹ nuôi nấng từ nhỏ, chuyện đó vĩnh viễn không thay đổi.”

“Tháng sau, tiền tiêu vặt của con tăng lên ba trăm nghìn nhé. Giờ ba chuyển luôn cho con, xem như bù đắp.”

Nói xong, ông lập tức lấy điện thoại ra thao tác chuyển khoản.

Uyển Ninh lập tức nín khóc mỉm cười, nhưng vẫn làm bộ khéo léo từ chối, ánh mắt đắc ý cố tình liếc sang tôi:

“Thế này sao được ạ? Hay là đưa tiền tiêu vặt của con cho chị đi.”

“Dù sao chị cũng từng sống khổ ở quê, lại làm công nhân trong xưởng, chắc chị cần tiền hơn con.”

Giọng điệu khoe khoang rõ mồn một, tôi chỉ khẽ nhíu mày.

【Nhà họ Tống nghèo thế à, cho con gái tiền tiêu vặt có ba trăm nghìn thôi sao?】

Ba tôi đang nhập mật khẩu chuyển khoản thì tay khựng lại giữa chừng.

2

Tống Uyển Ninh ngạc nhiên nhìn động tác của ba tôi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Anh cả Tống Ngôn Chính cười khẩy, giọng đầy mỉa mai:

“Đừng nói ba trăm nghìn, chắc cả đời mày còn chưa từng thấy nổi mười nghìn trông như thế nào chứ? Mày có biết tiền là gì không?”

Tôi thất vọng thở dài.

【Ba trăm nghìn nhiều lắm sao? Đến một mét vuông vật liệu cách nhiệt còn chẳng mua nổi. Chỉ riêng chi phí một tuần của xưởng tôi đã hơn con số đó rồi.】

Nụ cười trên mặt Tống Ngôn Chính cứng lại.

【Thôi kệ, nghèo thì nghèo vậy. Dù sao nhà này cũng làm trong ngành vật liệu tiên tiến.】

【Hôm nào phải hỏi ba xem có thể giúp tôi một chút, để công ty nhà họ Tống hợp tác với xưởng chúng tôi không.】

【Dù sao cũng là người thân ruột thịt, cùng chung dòng máu.】

【Sản phẩm bán ế, cứu một chút cũng coi như giúp nhà họ Tống.】

Khi phát hiện đơn hoàn phí công tác của tôi ghi 2.300 tệ, sếp Cố Diễn liền gọi tôi vào văn phòng.Anh cau mày hỏi:“Chi ph...
25/10/2025

Khi phát hiện đơn hoàn phí công tác của tôi ghi 2.300 tệ, sếp Cố Diễn liền gọi tôi vào văn phòng.

Anh cau mày hỏi:

“Chi phí đi lại từ Bắc Kinh đến Quảng Châu, sao em lại báo 2.300?”

“Bây giờ vé máy bay giảm giá, khứ hồi cũng chỉ khoảng 1.000 tệ, em không biết à?”

Tôi đáp:

“Biết ạ, nhưng theo quy định công ty, nhân viên bình thường đi công tác chỉ được đi tàu cao tốc.”

Cố tổng tức đến mức đập bàn:

“Vé máy bay rẻ hơn, sao em không nghĩ cho công ty một chút, linh hoạt mà xử lý?”

Tôi bình tĩnh nói:

“Công ty cũng quy định, vé máy bay sẽ không được hoàn lại dưới bất kỳ hình thức nào. Cố tổng, tôi không dám linh hoạt.”

1

Cố Diễn sa sầm mặt.

Ánh mắt anh lạnh lùng, xen lẫn khinh miệt, nhìn chằm chằm vào tôi.

“Giang Vụ, em là người thông minh, đừng giả ngốc với tôi.”

“Quy định là chết, người là sống.”

“Tôi bảo em linh hoạt một chút, là đang cho em cơ hội.”

Tôi cụp mắt xuống, nhìn tờ đơn hoàn phí đã bị ngón tay anh ấn đến nhăn nhúm.

“Cố tổng, bên tài vụ chỉ nhìn đơn, không nhìn người.”

“Giấy trắng mực đen, tôi không dám để anh và tổng giám tài chính phải khó xử.”

Tôi cố ý nhấn mạnh hai chữ “tổng giám”.

Tần Lam – vợ của Cố Diễn – là giám đốc tài chính của công ty.

Phần lớn những quy định khắt khe kia đều do chị ta đặt ra, đến cả giấy văn phòng cũng phải in hai mặt.

Cuốn sổ tay nhân viên dày cộp, ngay trang đầu đã là chữ ký của chị ta.

Vừa nghe đến tên Tần Lam, khí thế của Cố Diễn liền yếu đi vài phần.

Anh ném lại tờ đơn cho tôi.

“Bảo trợ lý nhân sự của em điền lại, lý do ghi: ‘Không có vé máy bay giảm giá’.”

“Lần này là ngoại lệ.”

Tôi cầm tờ giấy, không nhúc nhích.

“Cố tổng, trợ lý Tiểu Trần tháng trước cũng vì xử lý giúp đồng nghiệp một tờ đơn như vậy mà bị tổng giám Tần phê bình trước toàn công ty, trừ nửa tháng tiền thưởng.”

“Tôi không thể đẩy cô ấy vào chỗ chết.”

Sự kiên nhẫn của Cố Diễn hoàn toàn cạn sạch.

“Cút ra ngoài!”

Tôi quay người bước đi, không nói thêm một lời dư thừa.

Vừa khép cửa lại, bên trong liền vang lên tiếng tách trà đập vào mặt gỗ nặng nề.

Quay lại chỗ ngồi, xung quanh lặng như tờ.

Các đồng nghiệp cúi đầu làm việc, tiếng gõ bàn phím cũng nhẹ hẳn đi.

Trợ lý Tiểu Trần ghé lại gần, mặt đầy lo lắng.

“Chị Vụ, chị không sao chứ?”

Tôi đưa lại tờ đơn cho cô ấy.

“Không sao.”

“Cứ theo quy trình hoàn phí bằng vé tàu cao tốc mà làm. Nếu tài vụ từ chối, chuyển thẳng cho tôi.”

Tiểu Trần tái mặt:

“Nhưng… bên chỗ tổng giám Tần…”

“Chị bảo sao thì làm vậy.”

Tôi mở máy tính lên, màn hình hiện ra kế hoạch cho Liên hoan nghệ thuật Sơn Hải.

Đây là dự án lớn nhất của công ty trong nửa cuối năm, đối tác là tập đoàn hàng đầu ngành – Phó thị.

Tôi đã thức liền hai đêm mới hoàn thành bản thảo đầu tiên.

Một tiếng sau, điện thoại nội bộ vang lên.

Giọng Cố Diễn bình thản:

“Giang Vụ, mang theo phương án của em, đến phòng tôi một chuyến.”

Tôi cầm laptop, lại lần nữa bước vào căn phòng đó.

Trên thảm vẫn còn vài mảnh gốm vỡ, chưa ai dọn.

Cố Diễn ngồi trên sofa, đối diện anh còn một người đàn ông.

Anh ta mặc bộ vest xám đậm cắt may chỉnh tề, khí chất trầm ổn, nơi cổ tay là chiếc đồng hồ Patek Philippe sáng bóng.

Vừa thấy tôi, Cố Diễn lập tức đổi sắc mặt, tươi cười niềm nở, đứng dậy giới thiệu:

“Giang Vụ, mau lại đây, đây là Phó tiên sinh của tập đoàn Phó thị.”

“Phó tiên sinh, đây chính là người tôi từng nhắc đến – nhân viên hoạch định giỏi nhất công ty chúng tôi – Giang Vụ.”

Phó tiên sinh đứng dậy, chìa tay về phía tôi:

“Phó Minh Thận.”

Bàn tay anh khô ráo, vững vàng.

“Cô Giang, danh tiếng đã lâu.”

Tôi khẽ gật đầu:

“Chào anh, Phó tiên sinh.”

Cố Diễn nhiệt tình mời tôi ngồi xuống, nhanh chóng kết nối laptop với máy chiếu.

“Giang Vụ, nhanh lên, trình bày ý tưởng của em cho Phó tiên sinh đi.”

Tôi hít sâu một hơi, bắt đầu phần thuyết trình của mình.

Từ việc lựa chọn địa điểm, thiết kế quy trình, đến phương án an ninh và hậu cần – tôi trình bày rõ ràng từng mục.

Hôm bố tuyên bố trước mặt mọi người rằng ông sẽ cưới cô dì xinh đẹp trong đoàn văn công, mẹ tôi trở thành trò cười trong...
25/10/2025

Hôm bố tuyên bố trước mặt mọi người rằng ông sẽ cưới cô dì xinh đẹp trong đoàn văn công, mẹ tôi trở thành trò cười trong mắt tất cả.

Họ dùng tiếng Hán để mỉa mai mẹ: “Một người đàn bà dân tộc Tạng không biết một chữ, chỉ biết may vá, chăn bò, lấy gì mà so với hoa khôi đoàn văn công xinh đẹp hát hay múa giỏi?”

“Chờ đợi đoàn trưởng suốt ba mươi năm, chưa cưới mà đã sinh con cho ông ta, đến cái danh phận cũng không có, lại còn tưởng mình xứng làm vợ đoàn trưởng.”

Tôi định xông lên cãi lại, bạn trai tôi kéo tay giữ lại, gương mặt khó xử: “Hoãn hôn đi, tôi phải đưa thanh mai về Bắc Kinh trước.”

Tôi không đáp lại, chỉ quay người rời đi.

Tôi tìm đến mẹ – mắt bà sưng đỏ vì khóc: “Mẹ ơi, mình đi thôi, rời khỏi nơi này.”

Mười ngày sau, vào ngày bố – đoàn trưởng tổ chức đám cưới.

Một nhóm dân chăn nuôi xông vào tiệc cưới, hét lớn: “Cứu người với! Có tai nạn, mẹ con Trác Mã gặp tuyết lở rồi!”

Ồ! Thật sự là tai nạn sao?
-------------
1

Tôi tìm thấy mẹ khi bà đang quỳ trước chùa Đại Chiêu.

Thân hình gầy gò của bà trong gió đông buốt giá gần như sắp không trụ nổi nữa.

“Mẹ ơi, đừng quỳ nữa, đầu gối của mẹ không chịu nổi đâu…”

Tôi chạy đến đỡ lấy mẹ, bà tựa vào người tôi, giọng yếu đến mức tôi phải ghé sát tai mới nghe được: “Ba con từng nói sẽ không để mẹ con mình theo ông ấy mà không có danh phận.”

“Nhưng giờ ông ấy lại cưới người khác, Tang Trúc à, mẹ không biết phải làm sao nữa…”

Nghe tiếng mẹ nghẹn ngào, tim tôi như bị ai bóp chặt.

Mẹ tôi là người Tạng sinh ra lớn lên ở đây, để được gia đình đồng ý cho bà đến với ba, bà đã quỳ giữa tuyết ba ngày trời.

Từ đó để lại di chứng, cứ đến mùa đông là đầu gối đau không chịu nổi.

Sau này ba đi làm nhiệm vụ, gặp nguy hiểm dọc đường, mẹ chỉ nghe được tin đã một mình băng qua cả vùng Tây Tạng để tìm ông.

Một người phụ nữ, vậy mà đã cõng được ba tôi bị thương nặng, bất tỉnh quay về.

Đầu gối của bà cũng hoàn toàn hỏng hẳn từ đó.

Khi sinh tôi, mẹ suýt nữa mất mạng.

Ba từng nói, cả đời này người ông yêu nhất là mẹ.

Mẹ luôn tin.

Tôi cũng tin.

Tôi nắm chặt tay bà: “Ba có khi nào đang có nỗi khổ riêng?”

Dù gì khi xưa ông bà nội lấy cái chết ra ép buộc, ba vẫn ở lại Tây Tạng mà.

Giờ sao có thể nói bỏ là bỏ được?

Mẹ lắc đầu đau khổ: “Ông ấy nói mẹ là một người phụ nữ Tạng không biết chữ, không xứng với ông ấy. Nói ông ấy hợp với tiểu thư nhà giàu như Tống Minh Châu hơn.”

Đồng tử tôi co rút lại, không thể tin nổi ba lại nói với mẹ tôi những lời như vậy.

Khi xưa là ông tự nguyện ở lại nơi này, giờ lại chê bai mẹ không xứng.

Tôi hít sâu một hơi, siết tay mẹ chặt hơn: “Mẹ, mình đi thôi.”

Năm trước tôi tốt nghiệp y học viện với thành tích xuất sắc.

Có viện nghiên cứu nước ngoài rất hứng thú với y học Tây Tạng, mời tôi sang đó.

Cách xa hơn mười ba nghìn cây số, là một thế giới tôi chưa từng đặt chân đến.

Lúc đầu tôi không nỡ rời xa gia đình và vị hôn phu.

Nhưng giờ, tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Mẹ tôi sững người vài giây, nước mắt còn đọng trên mặt: “Con không cần Thẩm Hành nữa sao?”

Nghe vậy, tôi cười chua chát.

“Cô em gái thanh mai trúc mã của anh ta có thai rồi, anh ta phải đưa cô ta về Bắc Kinh sinh con trước.”

“Cái gì?!” Mẹ tôi kinh ngạc tột độ.

Không trách mẹ kích động, tôi và Thẩm Hành đã đính hôn ba năm.

Giờ cô ả Nhâm Nhã kia lại mang thai với anh ta.

Mẹ không kìm được, lại bật khóc: “Sao nó dám đối xử với con như vậy, đều là tại mẹ hại con!”

Tôi nuốt nước mắt, vỗ nhẹ lưng bà:

“Không phải lỗi của mẹ.”

“Chúng ta còn tay còn chân, đi nơi khác cũng có thể sống tốt.”

Phải mất một lúc dỗ dành, mẹ mới bình tĩnh lại.

Bà lau nước mắt, ánh mắt nhìn tôi kiên định hơn hẳn: “Được, mẹ sẽ đi với con!”

Thủ tục xuất cảnh ít nhất phải mất mười lăm ngày.

Với thân phận của ba và Thẩm Hành, cả đời họ không thể xuất cảnh, chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa.

Sau khi an ủi mẹ xong, tôi quay về lều của mình.

Vén tấm rèm lên, liền thấy Thẩm Hành và cô em thanh mai Nhâm Nhã đang đứng ở giữa lều.

Thấy tôi quay lại, anh ta lập tức lo lắng bước tới ôm chầm lấy tôi: “Em đi đâu mà không nói một tiếng, làm anh lo chết đi được.”

Nhâm Nhã đặt tay lên cái bụng hơi nhô ra, ánh mắt ngân ngấn nước nhìn Thẩm Hành một giây rồi mới chuyển sang tôi.

“Chị Tang Trúc, em không có ý phá hoại chị và anh Hành.”

“Em chỉ muốn cùng anh ấy về Bắc Kinh đăng ký kết hôn, để sinh đứa bé ra một cách đàng hoàng.”

“Chị sống cả đời mang tiếng con riêng vì mẹ mình, chắc chị hiểu được nỗi đau này của em!”

Cô ta dùng giọng nói đáng thương nhất để nói ra những lời tàn nhẫn nhất.

Thẩm Hành cuống quýt phụ họa: “Phải, em đợi anh một năm, anh giải quyết xong sẽ quay lại cưới em!”

Từng chữ mang theo run rẩy, như thể sợ mất tôi đến nơi.

Nhưng lần này, e rằng chẳng thể theo ý anh ta được nữa rồi.

Tôi lùi lại một bước, thoát khỏi vòng tay Thẩm Hành, nhìn thẳng vào Nhâm Nhã đang trốn phía sau lưng anh ta: “Mẹ tôi, không phải là tiểu tam.”

2

Sắc mặt Nhâm Nhã khựng lại, lập tức ôm bụng kêu đau:

“Chị Tang Trúc, sao chị có thể nói em như vậy? Anh Hành, em đau bụng quá…”

Diễn xuất vụng về, nhưng Thẩm Hành vẫn tin.

Anh ta lập tức bước tới đỡ lấy Nhâm Nhã, quay sang tôi, lộ vẻ đau lòng: “Anh đã nói rồi mà, anh chỉ đi đăng ký kết hôn với Nhã một chút rồi về, em là bác sĩ, sao có thể nói mấy lời tổn thương phụ nữ mang thai như thế?”

“Tang Trúc, sao em lại giống những người đàn bà Tạng thô lỗ kia vậy?”

Tay tôi siết chặt lại, lửa giận trào lên trong lồng ngực: “Anh vừa nói cái gì?”

Hồi nhóm người của Thẩm Hành và ba tôi mới tới đây, đâu chịu nổi khí hậu cao nguyên, chính chúng tôi đã tận tình chăm sóc.

Không quen mặc da thú, chúng tôi dệt vải làm áo bông cho họ.

Không ăn nổi món ăn địa phương, chúng tôi học nấu món Hoa cho họ.

Còn chưa kể đến lúc hội trại lửa, chính tay chúng tôi đã trao từng chiếc khăn khata cầu may.

Vậy mà giờ chỉ gói gọn lại bằng hai chữ “thô lỗ”.

Tôi càng nghĩ càng tức, định nói thêm nữa.

Thẩm Hành đã vội vàng bế Nhâm Nhã rời đi, chỉ để lại mấy lời: “Tang Trúc, dù sao em cũng là người có học, nên rộng lượng một chút.”

“Trước khi đi, hãy chăm sóc Nhã ở bệnh viện của em.”

Rộng lượng?

Hóa ra, việc chấp nhận người đàn ông mình yêu cưới người khác, sinh con cho người khác… gọi là rộng lượng?

Tôi và Thẩm Hành bên nhau năm năm, chưa từng nghĩ anh ta sẽ đối xử với tôi như vậy.

Tôi lau mạnh nước mắt nơi khoé mi, quay đầu đi lục lại toàn bộ hồ sơ của tôi và mẹ.

Nơi này, đã chẳng còn gì đáng để mẹ con tôi vương vấn nữa.

Chiều buông xuống, tại cục xuất nhập cảnh.

Nhân viên nhắc tôi: “Thủ tục xuất cảnh của cô và Trác Mã sẽ hoàn tất sau bảy ngày nữa, nhớ đến lấy giấy xác nhận.”

Tôi gật đầu, cất hồ sơ, chuẩn bị rời đi.

Vừa quay người lại thì nghe thấy giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Tang Trúc, con đến đây làm gì?”

Ngẩng đầu lên, tôi thấy ba mình – đoàn trưởng Mạnh Cẩn, đang cau mày đứng ngay trước mặt.

Dù đã hơn bốn mươi, ông vẫn toát ra khí chất uy nghiêm.

Tôi bình thản cất hồ sơ xuất cảnh vào túi: “Có đồng nghiệp nhờ con mang tài liệu xuất cảnh giúp.”

Nghe vậy, Mạnh Cẩn mới dịu đi đôi chút.

Ông lấy từ túi ra một tấm thiệp cưới đỏ chói, đưa đến trước mặt tôi: “Tang Trúc, là ba có lỗi với con và mẹ.”

“Con yên tâm, dù ba có gia đình mới, con và mẹ vẫn là người nhà của ba.”

Nghe thì nhẹ tênh, nhưng thực chất ông vẫn không muốn cho mẹ tôi một danh phận, lại còn muốn tôi và mẹ phải gánh lấy cái danh tiểu tam và con riêng.

Tôi nhìn người đàn ông từng khiến tôi kính trọng từ nhỏ.

Từng nghĩ ông như một ngọn núi, bảo vệ mẹ con tôi cả đời.

Giờ chỉ thấy ông xa lạ đến đáng sợ.

Tôi không nhận lấy thiệp mời.

Mạnh Cẩn cau mày sâu hơn, giọng trầm xuống: “Tang Trúc, ba hy vọng con và mẹ có thể tận mắt chứng kiến hạnh phúc của ba.”

Tôi rốt cuộc không nhịn được, bật ra tiếng cười lạnh: “Con không làm được.”

“Từ nay về sau, ba đừng xuất hiện trong cuộc sống của mẹ con con nữa!”

Sắc mặt Mạnh Cẩn càng thêm u ám.

Ông nói: “Mời hai người tới dự đám cưới là để dì Tống danh chính ngôn thuận bước vào nhà này.”

“Bà ấy sau này cũng sẽ là mẹ của con, con phải biết tôn trọng bà ấy!”

Nói xong, ông cưỡng ép nhét tấm thiệp cưới vào tay tôi, lạnh giọng: “Đám cưới, con và mẹ nhất định phải đến!”

3

Tôi chẳng buồn liếc tấm thiệp lấy một giây, xé nát rồi ném thẳng vào sọt rác.

Tôi và mẹ sẽ không đi.

Về đến lều của mẹ, tôi thấy thiệp cưới nằm trong sọt rác.

Mẹ nhìn tôi nói: “Tang Trúc yên tâm, mẹ sẽ không khóc vì người không đáng nữa.”

Mẹ nhóm bếp lửa bên ngoài, đốt sạch mọi kỷ niệm giữa mẹ và Mạnh Cẩn.

Tôi cũng tiện tay ném luôn đống ảnh chụp chung với Thẩm Hành vào đó.

Ngay khoảnh khắc ấy, lòng tôi nhẹ nhõm hẳn.

Tối hôm đó, tôi lâu lắm rồi mới lại nằm cạnh mẹ ngủ chung một giường, nắm bàn tay đầy vết chai sần của mẹ, tôi thầm thề từ nay sẽ chỉ để mẹ được sống sung sướng.

Sáng hôm sau, tôi đến bệnh viện nộp đơn xin nghỉ việc.

Y tá gọi tôi lại: “Tang Trúc, có một bệnh nhân tìm cô dưỡng thai.”

Thẩm Hành đang ngồi ghế cạnh Nhâm Nhã, tay còn âu yếm đặt lên bụng cô ta.

Tôi không ngờ, anh ta thật sự muốn tôi chăm sóc Nhâm Nhã.

Tôi nhíu mày, giọng lạnh lùng: “Tôi sắp nghỉ việc rồi, bảo cô ta tìm người khác đi.”

Đồng nghiệp của Giang Dịch gửi cho tôi một bức ảnh anh ta ôm thư ký, kèm theo một tin nhắn:“Để ý cô ta chút nhé, chị dâu...
24/10/2025

Đồng nghiệp của Giang Dịch gửi cho tôi một bức ảnh anh ta ôm thư ký, kèm theo một tin nhắn:

“Để ý cô ta chút nhé, chị dâu.”

Tôi không để tâm.

Bởi vì Giang Dịch từng cho tôi xem ảnh chụp chung của công ty.

Giữa một nhóm những cô gái xinh đẹp, thư ký của anh để mặt mộc, làn da vàng vọt, ngoại hình tầm thường đến mức không thể bình thường hơn.

Anh cũng đã vô số lần phàn nàn với tôi:

“Chưa từng thấy ai ngốc như vậy, việc gì cũng làm không xong.”

“Nhìn bình thường đã đành, lại còn không biết trang điểm, ảnh hưởng hình tượng công ty.”

Tôi vẫn còn nhớ rõ giọng điệu đầy chán ghét đó.

Nhưng sau này, anh lại vì cô ta mà đánh nhau với vị hôn phu của cô ấy, bị giam 10 ngày.
-------
1

Mãn hạn 10 ngày, tôi đến đón Giang Dịch.

Trước cửa đồn cảnh sát, tôi cũng nhìn thấy thư ký của anh ta – Hà Mạn.

Cô ấy co rúm người đứng đó, vừa thấy tôi liền lùi sang một bên.

Tôi cúi mắt, làm như không nhìn thấy.

Giang Dịch bước ra từ bên trong, lập tức lao về phía tôi, ôm chặt tôi vào lòng.

“Sơ Sơ, em vẫn đến đón anh. Anh nhớ em lắm.”

Tôi lướt ánh mắt qua bờ vai Giang Dịch, nhìn về phía Hà Mạn.

Cô ấy đỏ mắt, nghẹn ngào gọi tên anh:

“Giang Dịch…”

Cơ thể Giang Dịch khựng lại trong giây lát. Anh nắm chặt tay tôi, chẳng buồn nhìn cô ấy lấy một lần, kéo tôi về phía ven đường gọi xe.

“Chúng ta về nhà trước nhé. Hôm nay em muốn ăn ở nhà hay ra ngoài—”

“Giang Dịch… Giang Dịch…”

Hà Mạn lẽo đẽo theo sau, giọng khản đặc vì khóc, liên tục gọi tên anh.

Giống như suốt bốn năm qua, cái tên này vẫn luôn chen giữa tôi và Giang Dịch.

Nhưng Giang Dịch vẫn không đáp lại. Chỉ có bàn tay đang nắm chặt tay tôi bỗng siết chặt hơn.

“Hay là chúng ta ghé qua chợ mua vài con cua trước nhé? Không phải em thích ăn—”

“Giang Dịch…”

Hà Mạn vẫn không ngừng gọi.

“Cô phiền phức quá đấy! Không phải tôi không nghe thấy, mà là cố tình không để ý đến cô!”

“Làm ơn đừng bám theo tôi nữa! Vợ tôi đang ở đây, cô có biết xấu hổ không hả?!”

Giang Dịch rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, quay lại quát lớn.

Hà Mạn đứng yên tại chỗ, đôi mắt đỏ hoe, nước mắt từng giọt rơi xuống.

“Tôi chỉ muốn cảm ơn anh… Muốn tặng anh một chiếc vòng bình an thôi.”

Cô ấy mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một sợi dây đỏ chói mắt.

“Tôi nói lại một lần nữa, chuyện tôi đánh hắn ta không hề liên quan gì đến cô! Tôi chỉ đơn giản là ngứa mắt với gã đó! Hôm ấy, dù là ai đi chăng nữa, tôi cũng sẽ ra tay giúp đỡ! Cô có thể đi rồi!”

Nói xong, Giang Dịch kéo tôi lên xe.

Tôi nhìn bàn tay bị anh nắm chặt đến đỏ lên, cúi mắt.

Nhưng Hà Mạn vẫn không bỏ cuộc, cô ấy tiếp tục chạy theo sau xe.

Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, hỏi:

“Cô gái phía sau hình như đang tìm hai người, có cần tôi dừng xe không?”

Giang Dịch bực bội nói:

“Không cần! Cô ta thích chạy thì cứ để cô ta chạy!”

Sau đó lại nắm tay tôi, tiếp tục nói chuyện như thể chẳng có gì xảy ra:

“Mình mua thêm sườn nhé? Em muốn ăn sườn chiên tỏi hay sườn xào chua ngọt?”

Nhìn qua thì có vẻ anh đang nghiêm túc bàn chuyện nấu ăn.

Nhưng anh không biết rằng, ánh mắt anh đã vô thức liếc về phía gương chiếu hậu không biết bao nhiêu lần.

Bàn tay cũng không tự chủ mà xoa nhẹ mu bàn tay tôi.

Đó là hành động vô thức của anh mỗi khi bất an.

Tôi cũng nhìn vào gương chiếu hậu.

Hà Mạn vẫn kiên trì chạy theo sau xe.

Có lẽ vì quá vội, cô ấy bỗng vấp ngã.

“Dừng xe!”

Giang Dịch hét lớn.

2

Xe còn chưa kịp dừng hẳn, cửa xe bên cạnh đã bị đẩy mở.

Giang Dịch sải bước chạy về phía Hà Mạn, đến cả việc đóng cửa xe cũng chẳng buồn để ý.

Trong gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy anh đỡ Hà Mạn dậy từ mặt đất.

Cô ấy ngước nhìn anh, không biết nói gì, chỉ thấy nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Giang Dịch khựng lại một chút, rồi vươn tay lau nước mắt cho cô ấy.

Hà Mạn bất ngờ nắm lấy tay anh, nhân cơ hội đeo chiếc vòng bình an mà cô ấy mang theo.

Mà Giang Dịch cũng không có ý định rút tay về.

Tôi thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.

“Bác tài, đi thôi.”

Nhưng lòng tôi đã trở nên hoang hoải trống rỗng.

Mười ngày trước, khi nhận được cuộc điện thoại đó, tôi đã mơ hồ cảm thấy giữa tôi và Giang Dịch, dường như có điều gì đó đã thay đổi.

Lúc ấy, tôi đang làm việc ở công ty thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp của Giang Dịch.

“Giang tổng xảy ra chuyện rồi! Chị mau đến đây!”

Tim tôi như thắt lại.

Tôi lập tức xin nghỉ, chạy ngay đến công ty của Giang Dịch.

Đến nơi, cảnh tượng đập vào mắt tôi là anh đang đè một người đàn ông xuống đất.

Gương mặt anh ta đầy giận dữ, một biểu cảm mà trước đây tôi chưa từng thấy.

Như thể đây không còn là người chồng mà tôi quen biết nữa.

Gã đàn ông dưới đất gần như không thể cử động nổi.

Nhưng Giang Dịch vẫn không dừng tay.

Nếu tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Tôi vội vàng gọi tên anh.

Nhưng anh chẳng có phản ứng gì, dường như hoàn toàn không nghe thấy tôi nói.

Tôi không còn cách nào khác, đành lao tới kéo anh:

“Giang Dịch, dừng lại đi!”

“CÚT!”

Anh đẩy mạnh tôi ra.

Tôi không kịp đề phòng, ngã xuống đất.

Cánh tay và đầu gối đập mạnh xuống nền cứng, đau đến mức nước mắt tôi rơi ra.

Tôi cố gắng gượng dậy, nhưng đúng lúc đó, Hà Mạn òa khóc, lao ra từ đám đông.

“Giang Dịch, dừng lại!”

Chỉ một câu nói.

Chỉ một câu duy nhất.

Giang Dịch liền dừng tay.

Tôi ngây người nhìn anh.

Cơn đau từ cánh tay và đầu gối dường như đột nhiên khuếch đại, như có ai đó đang dùng kim châm vào thần kinh của tôi, khiến nước mắt tôi tuôn trào không kiểm soát.

Hà Mạn chạy đến, kéo tay Giang Dịch, đôi mắt hoe đỏ nhìn vết bầm trên mặt anh.

“Anh có đau không?”

Giang Dịch hất tay cô ấy ra, có vẻ mất kiên nhẫn.

Nhưng vẫn đáp lại.

“Không đau. Cô khóc cái gì? Vốn dĩ đã xấu, bây giờ lại càng xấu hơn.”

Khoảnh khắc ấy, họ trông giống như một đôi tình nhân.

Còn tôi, lại giống như một kẻ ngốc đang lăn lộn dưới đất.

Sự lạnh lẽo và bất an trong lòng tôi ngày một lan rộng.

Có người bên cạnh nhắc nhở:

“Giang tổng, chị dâu đến rồi.”

Giang Dịch quay đầu lại, nhìn thấy tôi.

Vẻ mặt hoảng loạn của anh không cách nào che giấu.

Anh vội vàng chạy tới đỡ tôi dậy.

“Em đến khi nào vậy? Sao lại ngã? Có đau không?”

Tôi bỗng thấy buồn cười.

Nhưng cười rồi, lại càng rơi nước mắt nhiều hơn.

Trước đây, bất kể Giang Dịch giận dữ đến đâu, chỉ cần tôi xuất hiện, anh đều sẽ nghe lời tôi, bình tĩnh lại.

Anh từng ôm tôi, nói:

“Sơ Sơ, mỗi lần anh mất kiểm soát, ai gọi anh cũng chẳng nghe. Nhưng chỉ cần là em gọi, anh nhất định sẽ nghe thấy.”

Anh nói:

“May mà có em.”

Nhưng…

Bây giờ thì sao?

Bây giờ…

Người có thể khiến anh dừng lại…

Lại là Hà Mạn.

Một Hà Mạn mà suốt bốn năm qua, anh vẫn luôn chê bai trước mặt tôi.

3

Hà Mạn đã làm trợ lý cho Giang Dịch suốt bốn năm.

Năm đầu tiên cô ấy vào làm, tôi và Giang Dịch vẫn chưa kết hôn, chỉ mới hẹn hò.

Khi đó, Hà Mạn đã có vị hôn phu.

Năm đầu tiên ấy, tôi thường xuyên nghe Giang Dịch mắng cô ấy:

“Ngay cả một thuật toán dữ liệu đơn giản cũng không học nổi, thế mà cũng tốt nghiệp đại học? Không hiểu nổi cô ta tốt nghiệp kiểu gì.”

“Đã nhắc nhở bao nhiêu lần rồi, khi đi gặp khách hàng thì ít nhất cũng nên ăn mặc tươm tất một chút. Vốn dĩ đã xấu, lại còn không chịu trang điểm, đúng là làm mất mặt công ty.”

“Tôi không thể nào chấp nhận một trợ lý vừa kém cỏi vừa không chú ý đến hình tượng như vậy. Mai báo nhân sự sa thải cô ta đi.”

Address

Village Street 13, Tan Qui Tay Hamlet, Sa Dec Town, Dong Thap, Ho Chi Minh City
Pazundaung

Opening Hours

Monday 10:00 - 07:00
Tuesday 10:00 - 07:00
Wednesday 10:00 - 07:00
Thursday 10:00 - 07:00
Friday 10:00 - 07:00
Saturday 10:00 - 07:00
Sunday 10:00 - 07:00

Telephone

+959798116210

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Nguyệt Lãng Phong Thanh posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share