An Khê Kiên Trung

  • Home
  • An Khê Kiên Trung

An Khê Kiên Trung tin nội chính, chính trị, thời sự

Cảnh giác thông tin sai sự thật liên quan đến cái gọi là “Bông Hồng Thép đã gửi đơn đến chính phủ để hỗ trợ tiền vùng lũ...
13/12/2025

Cảnh giác thông tin sai sự thật liên quan đến cái gọi là “Bông Hồng Thép đã gửi đơn đến chính phủ để hỗ trợ tiền vùng lũ”!!!
---
Những những ngày qua, trên mạng xã hội lan truyền bài viết ca ngợi một cá nhân với danh xưng “Nữ đại biểu”, “bông hồng thép” Ksor H’Bơ Khap đã gửi “đơn kiến nghị khẩn cấp” lên Chính phủ để hỗ trợ đồng bào bị lũ lụt. Đáng chú ý, bài viết trên sử dụng tên “gần giống”, công nghệ AI để làm hình ảnh minh họa và danh xưng “đại biểu” để người đọc liên tưởng đến hình ảnh của bà Ksor H’Bơ Khắp (không phải Khap) – nguyên đại biểu Quốc hội khóa XIV tỉnh Gia Lai, nhiệm kỳ 2016 – 2021 và hiện là Phó Giám đốc Công an tỉnh Gia Lai.

Việc đối tượng sử dụng tên, hình ảnh và danh xưng “đại biểu” một cách lập lờ như trên nhằm mục đích lợi dụng hình ảnh, uy tín và vai trò của bà Ksor H’ Bơ Khắp trong thời gian làm Đại biểu Quốc hội để thu hút sự quan tâm của dư luận, câu view, câu like cũng như thực hiện các hành vi vi phạm pháp luật khác như: kêu gọi từ thiện để lừa đảo (thủ đoạn là khi lượng tương tác lớn sẽ đổi nội dung kêu gọi từ thiện để trục lợi…)...

Như vậy, có thể khẳng định, những thông tin và hình trên là hoàn toàn sai sự thật, những cá nhân nào đăng tải, chia sẻ thông tin này sẽ bị xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật. Đề nghị bà con nâng cao cảnh giác!

-ĐC-

------

PHẢI VIẾT VỀ "NỖI BUỒN CHIẾN TRANH"  ?  Mấy ngày nay,mạng xã hội nổi cơn sóng thần về sự kiện hai lãnh đạo của nhà nước ...
11/12/2025

PHẢI VIẾT VỀ "NỖI BUỒN CHIẾN TRANH" ?

Mấy ngày nay,mạng xã hội nổi cơn sóng thần về sự kiện hai lãnh đạo của nhà nước cộng sản Việt Nam vinh danh tác phẩm văn học đã một lần bị thu hồi năm 1991!
Tôi đã phải ngốn ngấu tác phẩm này để có thể hiểu và viêt về nó như một trong những trải nghiệm tồi tệ nhất.
Trước hết,tôi nói về nhân cách của tác giả?
Anh ta là một người đã trải qua quân ngũ cũng như hầu hết thanh niên trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ của dân tộc. Trở về sau chiến tranh, anh ta đã bỏ thuốc độc vào công trình nghiên cứu của đồng nghiệp để hãm hại bạn bè. Bị khai trừ Đảng và đuổi việc, anh ta bỏ chuyên môn về sinh học sang viết văn trong tâm trạng cô độc và bất mãn. " Nỗi buồn chiến tranh" là đứa con tinh thần của một nhân cách thấp hèn trong trạng thái điên cuồng " cắn vào lịch sử" đó!
Về nội dung,tôi xin đi vào phản biện mấy chi tiết :
1) Anh ta cho rằng cuộc kháng chiến chống Mỹ của dân tộc ta chỉ là " nội chiến"?
Xin hỏi : Nội chiến gì mà phi công và máy bay Mỹ đem bom rải thảm Hà Nội, rải chất độc da cam xuống đất nước này? Nội chiến sao có đến gần 60 000 lính Mỹ bỏ mạng trên đất Việt Nam cùng 5000 cảnh khuyển ( mỗi con c.hó Mỹ nặng 60kg) bị bộ đội Việt Nam bắt làm thịt?
2) Những chi tiết " nhỏ nhặt":
a) Nhân vật nữ tên Phương " bị một nhóm bộ đội Cụ Hồ h.iếp dâm ": Xin để các cựu chiên binh thời kỳ kháng chiến chống Mỹ bàn luận?
b) Bộ đội bắn được một con đười ươi, đem về cạo lông ra mới biết đó là một người đàn bà, lặng lẽ đem đi chôn. bịa đặt trơ trẽn,phản khoa học này nhằm mục đích gì ? Chẳng lẽ ngươi Việt Nam ta lại là giống loài lông lá đầy mình, cạo lông đi mới biết là người ?
c) Viết về chiến tranh ,nhưng những trang viết về tình dục như khiêu dâm được Đỗ Ngọc Thống đưa vào sách giáo khoa lớp 12 phải chăng đề giải quyết "nỗi buồn thời bình " của những tâm hồn bệnh hoạn?
3) Về những người vinh danh" Nỗi buồn chiến tranh "
a) Sự vinh danh "chính thức " của phó thủ tướng và bộ trưởng(?),thứ trưởng (?)?
Chắc chắn họ là những người cộng sản ( ít nhất cũng là mang danh " đảng viên cộng sản" ) đã từng giơ nắm tay thề trước Đảng kỳ trung thành với Tổ quốc,nhân dân, với con đường Bác Hồ đã lựa chọn cho dân tộc? Thế mà họ vinh danh cho một nhân cách thấp hèn, một tác phẩm có nhiều chi tiết đáng ngờ? Họ có còn xứng đáng?
b ) Sự vinh danh của những người khác?
Tôi tìm hiểu khá kỹ về những người khen ngợi, ủng hộ sự vinh danh " Nỗi buồn chiến tranh" thì thấy không có ai nhỏ một giọt nước mắt hay bày tỏ tình cảm xót thương trước sự ra đi của một nhân cách lón là Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng?
Cuối cùng ( sợ viết dài, các bạn chán vì phải đọc) ,để kết luận,tôi xin trích dẫn một ý kiến của bạn NQK:

"Những kẻ xúm vào tôn sùng, ca ngợi, bảo vệ "Nỗi buồn chiến tranh" và tác giả của nó chẳng qua là họ muốn quay lưng với Đảng với chế độ XHCN và hướng tới xã hội phương tây mà thôi. Có điều chưa có cơ hội để họ công khai ý tưởng của mình vì vậy họ tìm cách biện minh che đậy những điều không thể ngửi được của cuốn sách cũng như nhân cách méo mó của người viết ra nó."!

Xuân Vi

KHI LÒNG TỐT BỊ "DRAMA HÓA": AI TRẢ LẠI DANH DỰ CHO NGƯỜI DÂN TUY AN TÂY SAU CÚ CLICK CHUỘT?Mạng xã hội hôm qua dậy sóng...
09/12/2025

KHI LÒNG TỐT BỊ "DRAMA HÓA": AI TRẢ LẠI DANH DỰ CHO NGƯỜI DÂN TUY AN TÂY SAU CÚ CLICK CHUỘT?
Mạng xã hội hôm qua dậy sóng vì câu chuyện chiếc container chở hàng cứu trợ bị "người dân gây khó dễ", "đòi tiền" khi lỡ làm đứt dây điện tại Tuy An Tây. Những dòng trạng thái đầy tính sát thương như "Tình người ở đâu?", "Ác với nhau đến thế" đã khiến dư luận phẫn nộ, chĩa mũi dùi vào những người nông dân chân lấm tay bùn.
Nhưng khi sự thật được phơi bày, khi tấm màn nhung của vở kịch "nạn nhân" hạ xuống, thứ còn lại trần trụi và đau xót hơn cả: Đó là sự bôi nhọ nhân phẩm người nghèo dưới danh nghĩa từ thiện.

1. Một nửa cái bánh mì là bánh mì, nhưng một nửa sự thật là sự lừa dối
Tài khoản Đàm Ngọc đã vẽ nên một bức tranh u tối: Tài xế nhịn đói, bị dân vây ráp, bị đòi 500k, phải nhờ người "có số má" giải cứu. Câu chuyện nghe thật ly kỳ, bi đát và dễ lấy nước mắt.
🛑 Nhưng sự thật tại hiện trường là gì?
Qua xác minh trực tiếp từ những nhân chứng sống (ông Tỵ - chủ nhà, ông Sung - hàng xóm, ông Tiến - người trung gian), câu chuyện hoàn toàn trái ngược:
• Về hành vi: Tài xế làm đứt dây điện và bỏ đi, sau đó quay lại mới bị người dân nhắc nhở. Đây là phản ứng bảo vệ tài sản và an toàn rất bình thường của bất kỳ ai.
• Về tiền bạc: Ông Tỵ KHÔNG HỀ ĐÒI BỒI THƯỜNG. Ông từ chối nhận tiền, chỉ mong muốn duy nhất là nối lại dây điện để bà mẹ già (cụ Lê Thị Trỗi) có ánh sáng. Đó là nhu cầu thiết yếu, không phải sự tham lam.
• Về tình người: Chi tiết đắt giá nhất đã bị kẻ tung tin giấu nhẹm: Khi nghe tài xế kêu đói, vợ ông Tỵ (bà Vân) đã mời tài xế ăn bánh cuốn. Người ta mang đồ ăn ra mời, lại bị vu khống là "nhẫn tâm, ác độc". Có nỗi oan nào thấu trời xanh hơn thế?

2. "Con sâu làm rầu nồi canh" hay chiêu trò "ném đá giấu tay"?
Khi bị cộng đồng địa phương phản ứng, chủ tài khoản đã xóa bài và đăng một bài đính chính hời hợt, gọi người dân là "con sâu làm rầu nồi canh", "trường hợp ngoại lệ".
👉 Xin thưa, không có con sâu nào ở đây cả!
Chỉ có những người nông dân chất phác bị vu oan. Việc dùng từ ngữ trịch thượng để bao biện cho sự sai lệch thông tin của mình là hành vi thiếu văn hóa và thiếu trách nhiệm. Anh đến để trao yêu thương (theo lời anh nói), nhưng anh lại để lại sự tổn thương sâu sắc cho danh dự của cả một vùng quê. Anh xóa bài viết, nhưng ai sẽ xóa đi những lời chửi rủa mà cộng đồng mạng đã trút xuống đầu gia đình ông Tỵ?

3. Từ thiện cần cái Tâm, nhưng cũng cần cái Tầm văn hóa
Người dân vùng lũ Tuy An Tây trân trọng từng gói mì, từng hạt gạo cứu trợ. Nhưng họ coi trọng DANH DỰ hơn vật chất.
Đừng biến hành trình thiện nguyện thành nơi để "sản xuất drama", để đánh bóng tên tuổi bằng cách đạp lên đạo đức của người nhận. Việc dựng chuyện người dân "vòi vĩnh, trấn lột" xe cứu trợ là một hành động tàn nhẫn, bởi nó không chỉ giết chết danh dự một con người, mà còn làm nản lòng những nhà hảo tâm chân chính khác đang muốn hướng về miền Trung.

SỰ THẬT ĐÃ SÁNG TỎ: Không có vụ trấn lột nào, chỉ có sự tử tế của bà Vân với đĩa bánh cuốn và sự bao dung của ông Tỵ khi không nhận tiền bồi thường.
Cơn bão thiên nhiên đã đi qua, xin đừng gieo thêm "cơn bão tin giả" lên mảnh đất này nữa. Trước khi gõ phím phán xét "tình người ở đâu", hãy tự hỏi lương tâm và trách nhiệm kiểm chứng thông tin của mình đang ở đâu?

💡 Hãy chia sẻ bài viết này để trả lại sự trong sạch cho bà con Tuy An Tây!

📸 Cre : Tuy An Tây đất và người

🚨 BẮT TẠM GIAM ĐỐI TƯỢNG CÓ BIỆT DANH "TỔNG TÀI" CHỈ ĐẠO VIỆC ĐÁNH NGƯỜI️🎯 HÀNH VI CÔN ĐỒ, CÔN ĐỒ CÓ CHỈ ĐẠO ĐỀU SẼ ĐƯỢC...
09/12/2025

🚨 BẮT TẠM GIAM ĐỐI TƯỢNG CÓ BIỆT DANH "TỔNG TÀI" CHỈ ĐẠO VIỆC ĐÁNH NGƯỜI
️🎯 HÀNH VI CÔN ĐỒ, CÔN ĐỒ CÓ CHỈ ĐẠO ĐỀU SẼ ĐƯỢC PHÁP LUẬT NGHIÊM TRỊ

---
Trước đó, vào chiều 17/9/2025, tại quán cà phê “Góc quán”, địa chỉ ở Khu đô thị Times City, phường Vĩnh Tuy, TP Hà Nội, Nguyễn Long Vũ (SN 2002; trú tại: xã Hợp Thịnh, tỉnh Bắc Ninh) đã có hành vi hành hung anh N.M.Đ (SN 1997, làm việc tại quán).

Nguyên nhân do anh Đ nhắc nhở nhóm của Vũ không được hút thuốc trong quán. Vũ đã dùng tay tát một lần, đấm một lần vào vùng mặt anh Đ khiến anh này bị ngã xuống sàn.

Căn cứ tài liệu thu thập được, ngày 19/9/2025, Cơ quan Cảnh sát điều tra CATP Hà Nội đã tạm giữ hình sự đối với Nguyễn Long Vũ về hành vi Gây rối trật tự công cộng.

Mở rộng điều tra, cơ quan Công an đã thu thập được các tài liệu, chứng cứ xác định đối tượng Nguyễn Văn Thiên (SN 1998; trú tại xã Ô Diên, TP. Hà Nội) đã chỉ đạo Vũ ra tát anh Đ.

Ngày 04/12/2025, Cơ quan Cảnh sát điều tra CATP Hà Nội đã ra quyết định khởi tố bị can, lệnh bắt bị can để tạm giam đối với Nguyễn Văn Thiên về tội Gây rối trật tự công cộng.

Hiện, Cơ quan Cảnh sát điều tra CATP Hà Nội đang củng cố hồ sơ, xử lý các đối tượng theo quy định.

Anh cựu công an Lê Chí Thành từ sau khi mãn hãn tù, được hoà nhập với cộng đồng mạng, thì ngày nào cũng đăng bài, nhằm t...
09/12/2025

Anh cựu công an Lê Chí Thành từ sau khi mãn hãn tù, được hoà nhập với cộng đồng mạng, thì ngày nào cũng đăng bài, nhằm thể hiện vai trò KOLs của mình.

Nhưng một kẻ như Thành có xứng đáng là KOLs không. Chắc chăn là khồng. Vì KOLs người ta dựa vào trí tuệ, tầm nhìn và sức ảnh hưởng của mình, chứ không phải anh chỉ dựa vào cái áo Công an anh mặc (chưa kể anh đã bị tước quân tịch và không được dùng hình ảnh ấy trên mạng).

Nhìn bài viết của anh, tôi đoán không sớm thì muộn, anh lại phải off Facebook, thay quần áo công an và mặc lại áo tù mà thôi!

Lê Dung Anh

05/12/2025

Vạch mặt, chỉ tên “Nỗi buồn chiến tranh" của Bảo Nịn bằng 02 từ: xuyên tạc và đồi tr.ụy.😠

Thấy gì từ trả lời phỏng vấn báo Dân Việt của Nhà thơ Trần Đăng Khoa về tiểu thuyết “Nỗi buồn chiến tranh”  1. “Thế giới...
05/12/2025

Thấy gì từ trả lời phỏng vấn báo Dân Việt của Nhà thơ Trần Đăng Khoa về tiểu thuyết “Nỗi buồn chiến tranh”

1. “Thế giới dịch ra hàng chục thứ tiếng”, “có trong thư viện Nobel”.

Phải nói ngay nhận định này không phải thước đo giá trị tư tưởng của tác phẩm văn học.

Ngay cả khi chấp nhận rằng một tác phẩm được dịch rộng rãi, hoặc có mặt trong bất kỳ thư viện nào, thì đó không hề chứng minh tác phẩm đúng đắn về mặt tư tưởng, đặc biệt với lịch sử chiến tranh cách mạng của Việt Nam.

Thực tế có nhiều tác phẩm mang góc nhìn bi quan, hoài nghi, thậm chí xuyên tạc về chiến tranh cách mạng Việt Nam do tác giả nước ngoài viết vẫn được dịch, được quảng bá, được ca tụng… nhưng điều đó chưa bao giờ là căn cứ để Việt Nam xem chúng như chuẩn mực nhận thức về cuộc kháng chiến.

Tác phẩm văn học được dịch nhiều hay không thường phụ thuộc vào thị hiếu của một bộ phận độc giả phương Tây thích “góc nhìn khác lạ” về chiến tranh của Mỹ tại Việt Nam. Bên cạnh đó là cách một số nhà xuất bản nước ngoài khai thác “chất liệu thương tổn” để phù hợp với nhu cầu thị trường. Và không phản ánh lập trường lịch sử hay quan điểm chính thống của dân tộc.

Việc gán cho Nỗi buồn chiến tranh giá trị “đặc biệt” chỉ vì nó được dịch hay được lưu trữ ở một thư viện nào đó là ngụy biện đánh tráo tiêu chí, từ tiêu chí đúng - sai về lịch sử sang tiêu chí nổi tiếng và được dịch trong thị trường văn hóa phương Tây.

2. “Bảo Ninh đứng ở phía nhân đạo”.

Đây là một cách nói mơ hồ để né tránh câu hỏi then chốt là tác phẩm có trung thực hay không (?)

Nhà thơ Trần Đăng Khoa nói rằng Bảo Ninh không đứng phía ta, cũng không phía địch, mà “đứng về phía chủ nghĩa nhân đạo”. Nhưng “nhân đạo” không thể là cái cớ để mô tả méo mó hiện thực, cắt lát chiến tranh theo lăng kính cá nhân cực đoan rồi khoác lên nó tấm áo triết lý.

Nhân đạo không đồng nghĩa với biến người lính cách mạng thành những thân phận tuyệt vọng, vô định, tăm tối; miêu tả chiến tranh như một bãi tha ma vô nghĩa; và phủ mờ lý tưởng, chính nghĩa, mục đích của cuộc kháng chiến giải phóng dân tộc.

Một tác phẩm đứng về phía nhân đạo phải nhìn thấy cả đau thương lẫn ánh sáng, cả bi kịch lẫn lý tưởng, chứ không phải chỉ chăm chú vào nỗi buồn cá nhân, sự suy kiệt tinh thần, và những lát cắt bi thảm được phóng đại đến mức che khuất bức tranh lớn.

“Nhân đạo” không thể là bình phong cho chủ nghĩa hư vô.

3. Nhà thơ Trần Đăng Khoa cho rằng “đọc xong vẫn thấy người lính rất vĩ đại”.

Vĩ đại ở đâu khi suốt cả cuốn tiểu thuyết người lính hiện lên như những con người mất phương hướng, tan rã tâm lý, sống trong vô vọng, bị ám ảnh và mục ruỗng từ bên trong như thế, thưa Nhà thơ Trần Đăng Khoa?

Một tác phẩm chỉ chọn cái cá biệt, cực đoan, bi quan để đại diện cho cả một thế hệ chiến sĩ đã chiến đấu bằng lý tưởng trong sáng thì đó không phải nhân đạo, mà là phiến diện và bất công.

Chiến tranh có đau thương. Điều đó không ai phủ nhận. Nhưng đau thương không phải là bản chất của người lính Việt Nam, và càng không phải là màu sắc duy nhất của cuộc kháng chiến thần thánh.

Lấy một cá thể lạc lõng để đại diện cho toàn bộ tập thể anh hùng là một cách viết phản lịch sử.

4. “Người ta phủ nhận Bảo Ninh suốt mấy chục năm qua”.

Đúng, nhiều nhà văn, nhà sử học, cựu chiến binh và độc giả đã phê phán Nỗi buồn chiến tranh hàng chục năm. Nhưng không phải vì họ “không hiểu nhân đạo”, mà vì tác phẩm mô tả chiến tranh cách mạng Việt Nam bằng gam màu u tối tuyệt đối, đánh đồng cuộc chiến giải phóng dân tộc với những cuộc chiến phi nghĩa khác trên thế giới, làm nhòe ranh giới giữa chính nghĩa - phi nghĩa, gieo cảm giác bi quan, mỏi mệt, vô nghĩa về cuộc chiến tranh vệ quốc vĩ đại.

Thế nên, không phải cứ “khác lạ” là tiến bộ, và không phải cứ “gây tranh cãi” là sâu sắc.

Văn học cách mạng Việt Nam có quyền và có trách nhiệm bảo vệ sự thật lịch sử trước những lối diễn giải lệch lạc núp bóng "nhân đạo".

5. “Tôi vui vì được tôn vinh”

Một giải thưởng lần đầu tiên được trao không chứng minh tác phẩm đúng. Một ý kiến cảm tính càng không phải là cột mốc thẩm định.

Chân lý lịch sử và chân lý nghệ thuật không phụ thuộc vào cảm xúc của bất kỳ cá nhân nổi tiếng nào.

Văn học nước nhà không thể được định hướng bởi thị hiếu số đông ở nước ngoài, cảm xúc chủ quan của một vài văn nghệ sĩ, hoặc xu hướng “tôn vinh cái khác biệt vì nó khác biệt”.

Nỗi buồn chiến tranh có thể là một hiện tượng văn học, nhưng không thể là chuẩn mực nhìn nhận lịch sử.

Không ai cấm đọc Nỗi buồn chiến tranh của Bảo Ninh. Không ai phủ nhận quyền tự do sáng tạo. Nhưng đưa một tác phẩm chứa nhiều lăng kính chủ quan, bi quan, thậm chí lệch lạc về chiến tranh vào hệ thống tôn vinh của quốc gia thì đó là câu chuyện hoàn toàn khác.

Một dân tộc phải tự bảo vệ sự thật lịch sử, hình ảnh chính nghĩa của cuộc kháng chiến, và phẩm giá của những người đã hy sinh trên chiến trường.

Văn học có quyền khai thác nỗi buồn, nhưng nỗi buồn không thể được dùng để che mờ ánh sáng, và càng không thể trở thành công cụ “lật lại” hay “giảm nhẹ” ý nghĩa cuộc chiến đấu vĩ đại của dân tộc.

Đó mới là lập trường đúng đắn, và cũng là trách nhiệm của bất kỳ ai viết, đọc, hoặc bình luận về văn học chiến tranh Việt Nam.

* Ảnh trên báo Dân Việt: Nhà thơ Trần Đăng Khoa là 1 trong 14 nhà văn - nhà thơ được Bộ VHTTDL vinh danh.

Cre: Vững Nguyễn

Phản ứng của các Tướng lĩnh QĐ, CCB, lão thành CM và các giai tầng XH khi nghe sách "Nỗi buồn chiến tranh" của tay "lều ...
05/12/2025

Phản ứng của các Tướng lĩnh QĐ, CCB, lão thành CM và các giai tầng XH khi nghe sách "Nỗi buồn chiến tranh" của tay "lều văn" Bảo Ninh nhận giải

1. Trung tướng Nguyễn Thanh Tuấn:

Khi tôi làm Cục trưởng tôi đã cố gắng dọc hết “ Nỗi buồn chiến tranh “ của Bão Ninh và tôi đã thấy cái mùi phản trắc lồng vào tiểu thuyết để hạ thấp tính anh hùng của quân đội ta và đã nhen nhóm sự lật sử thông qua văn học nghệ thuật . Tác phẩm đã bị phê phán lấy cái cá biệt để nói cái toàn thể , bịa đặt xuyên tạc sự thật của cuộc chiến đấu anh dũng và hy sinh to lớn của hàng triệu con người làm nên thắng lợi vĩ đại giải phóng miền Nam thống nhất Tổ quốc , đánh đồng giữa chiến tranh chống xâm lược với chiến tranh xâm lược , chính vì vậy mà tác phẩm này đã bị lên án , phê phán mạnh mẽ trước đây ! Nay không hiểu sao Hội nhà văn VN đã bất chấp sự thật chọn một tác phẩm như vậy để vinh danh là tác phẩm tiêu biểu và càng không hiểu vì sao hai vị đại diện cho Chính phủ lại trao giải này cho ô Bão Ninh ? Phải chăng trào lưu xét lại lịch sử đang lộng hành ở mọi cấp và “tự diễn biến” đã không còn là lực lượng suy thoái trong Đảng mà đã và đang công khai thách thức dư luận và những ai bảo vệ thành quả cách mạng và chế độ XHCN ở nước ta ?

2. Nguyễn Sinh Hạ

Tôi là 1 CCB đã trải qua 3 cuộc chiến (Mỹ, Khơme, Tàu). Tôi chưa được đọc cuốn sách này nhưng tôi hoàn toàn tin tưởng và hoàn toàn ủng hộ vào quan điểm nhận định của Trung tướng NTT về cuốn sách này. Chúng tôi kịch liệt phản đối việc vinh danh cho cuốn sách nhơ nhuốc này của HNV VN và những cơ quan liên quan.

3. Vương Kim Chi

"Nỗi buồn chiến tranh" là sự xuyên tạc Lịch sử và Quân Đội Nhân Dân Việt Nam Anh Hùng!
Sách này đã bị lên án trước đây, sao bây giờ lại được giải thưởng!?

Sợ thật! Chứng tỏ, Diễn biến hòa bình đang làm rối loạn Đất Nước ta cả trên Văn hóa và Nghệ thuật! Nhưng Nước ta vẫn còn may mắn khi có những người như Trung Tướng đấu tranh để chống lại thế lực phản động đang len lỏi, lòn sâu leo cao... vào mọi lĩnh vực ở Nước ta!

CẦU MONG CHO NƯỚC TA KHÔNG BỊ DIỄN BIẾN HOÀ BÌNH DẪN ĐẾN HẬU QUẢ NHƯ LIÊN XÔ VÀ CÁC NƯỚC XHCN ĐÔNG ÂU (1991).

4. Trịnh Phi Long

Tôi, Trịnh Phi Long, nguyên chiến đấu viên của Biệt động quân khu Sài Gòn - Gia Định thuộc Quân giải phóng miền Nam Việt Nam và sau này là sĩ quan QĐND Việt Nam. Tôi rất bất bình và căm thù những thằng giết người bằng ngòi bút thâm sâu ác độc như Bảo Ninh. Hắn đã giết đồng đội: những cán bộ, chiến sĩ quân giải phóng miền Nam Việt Nam và quân đội nhân dân Việt Nam bằng trí tưởng tượng bệnh hoạn hư cấu cho sách độc: Nổi buồn chiến tranh.

Khi Liên Xô sụp đổ. Thi hào Tố Hữu đã viết:

Không nỗi đau nào của riêng ai (1)
Xi – mô – nốp, nếu còn anh trên đời này nóng bỏng
Có lẽ anh sẽ ca một bài ca “Hy vọng”
Như ngày xưa, anh hát “Đợi anh về”
Giữa mùa đông băng giá tái tê
Tôi lại nhớ Lê – nin
Sắp ra đi, vẫn thanh thản niềm tin
Con Người thắng, vì “Tình yêu cuộc sống”(2)
Thật vậy ư ? Như trong cơn ác mộng
Chuông nhà thờ rung cùng tiếng cầu kinh
Mấy kẻ đốt đền, quỳ gối cầu xin
Thiên đường máu, từ tay bầy quỷ dữ.
Cả đàn sói chồm lên, cắn vào lịch sử
Cào chiến công, xé cả xác anh hùng
Ôi ! Nỗi đau này là nỗi đau chung
Lương tâm hỡi, lẽ nào ta tự sát ?
Lũ phản bội, điên cuồng, hèn nhát
Và cả bay quân cướp nước, giết người
Chớ vội cười ! Chân lý vẫn xanh tươi
Cách mạng Tháng Mười vẫn mở đường đi tới
Từ đổ nát, ta lại xây dựng mới
Rũ bùn dơ, mặt đất sẽ thanh tân
Không sức nào ngăn nổi sức nhân dân
Ngày mai sẽ là ngày mai Cộng sản !

Ngày 7 tháng 11 năm 1991. TỐ HỮU – THƠ. NXB. Giáo Dục, trang 663, 664.
(1) Lời của nhà thơ C. Xi – mô – nốp.
(2) Tên một tác phẩm của nhà văn Giac – Lơn – đơn.

5. Mai Bích Thủy

Trên cao thưa Bác kính yêu
Dưới này muôn sự bao điều nhiễu nhương
Ngang nhiên lật sử giữa đường
Chính nghĩa giải phóng quê hương bỗng thành
Bảo Ninh nỗi buồn chiến tranh
Bịa đặt xúc phạm rành rành …ngợi ca
Máu đào bao lớp ông cha
Bỗng nhiên trang viết lại ra đất bùn
Uất nghẹn ngơ ngác mông lung
Hiểu sao cho thấu nát lòng quặn đau.

6. Cao Ma Thi

Rất ủng hộ và cùng quan điểm với nội dung bài viết của anh CCB Việt Nam - Trung tướng Nguyễn Thanh Tuấn.

Thật sự bức xúc khi nhìn thấy và biết được Chính phủ và Bộ VH lại trao cái phần thưởng cho một tác phẩm NỖI BUỒN CHIẾN TRANH của tác giả Bảo Ninh ...?!!!xem mà không thể tin vào mắt mình.... và em cũng một đêm thức trọn vì bức xúc quá.... Đang bị mất ngủ và đang rất thương cho người dân vùng lũ lụt...., nhìn thấy bài viết của anh đồng đội, em vẫn cố nán lại bởi thật sự bất bình - bất an cho sự trường tồn của dân tộc Việt Nam ta !

Là con dân Việt Nam chân chính, yêu nòi giống Lạc Hồng.... & là CCB - chúng tôi rất mong chính phủ cần xem xét lại...., bởi: ý Đảng cần hợp lòng dân, không thể đi ngược lại với lịch sử dân tộc Việt Nam ta, không thể coi sự hy sinh máu xương của triệu triệu đồng bào và lớp lớp các thế hệ cán bộ chiến sĩ QĐNDVN là " phục vụ" cho mục đích & lý tưởng của ai đó....???!!!

Chính phủ và nhà nước Việt Nam ta hội nhập chứ nhất định không thể để hội tan ...!

Rất cảm ơn anh CCB Việt Nam - Trung tướng Nguyễn Thanh Tuấn đã chia sẻ.

7. Xuân Duyện

"Nỗi buồn chiến tranh" của Bảo Ninh được vinh danh là sự xúc phạm đến bao Anh hùng , liệt sĩ đã hy sinh vì dân , vì nước , không hiểu những người thẩm định tác phẩm này và BTC vinh danh tác phẩm này chỉ số IQ và thần kính có ổn định hay không ? nếu còn một chút liêm sĩ thì nên thu hồi tác phẩm này khi còn chưa muộn.

Thật buồn cho lớp trẻ bây giờ ngồi phòng lạnh, xe sang , uống rượu ngoại không biết chiến tránh là gì nên làm việc theo kiểu sắc sắc , không không .

Đề nghị BTG vào cuộc và xử lý thật nghiêm Hội nhóm lật sử này .

8. VanSo Hà

Bảo ninh viết tiểu thuyết "Nỗi buồn chiến tranh" cũng chính là nỗi nhục nhã giây phút cuối đời của bảo ninh vi ngòi bút nhai lại chất bơ thừa sửa cặn bã của phương tây, một ngòi hèn hạ thấp giá đã đánh mất lương tri và con người của một kẻ sắp lìa đời và để lại nỗi nhục cho mai sau muôn đời không vùi lấp hết, bảo ninh khuyết tật não do bánh vẽ hay khuyết tật vì chút mùi vị của bơ thừa sửa cặn, hay vì lời hứa được sang thế giới thiên đường, có lẽ bảo ninh không cần uốn cong ngòi bút, cứ viết ngay thẳng thì hương thơm vẫn tỏa, thế giới thiên đường ấy bảo ninh vẫn phải tới, bây giờ giấc mơ bảo ninh sẽ bốc mùi xã hội bịt mũi tránh xa, tiếng nhơ còn mãi...(!)

9. Phạm Dan

Thưa anh Thanh Tuấn.

"Nỗi buồn chiến tranh" được Bộ VH vinh danh ?

Đó là nỗi buồn của văn chương thời mất giá, nỗi buồn của một thế hệ bộ đội Cụ Hồ cầm súng đánh Mỹ, diệt ngụy để giải phóng miền nam, thống nhất.

Đó là nỗi chua chát cho những người đang làm quản lý cấp cao về văn hóa, đó là nỗi buồn cho một cuốn sách được đào đi, xới lại tới 3 lần mà chẳng thuyết phục được dư luận xã hội, đó là nỗi buồn cho một cuốn sách đặc tả cuộc chiến tranh chống Mỹ bằng những gam màu tối.

Chẳng lẽ phẩm giá của người lính Cụ Hồ được đặc tả như vậy trong cuốn sách ?

10. Dao Le

ĐỀ NGHỊ: Cục xuất bản In và phát hành thu hồi thiêu hủy cuốn tiểu thuyết (( Nỗi buồn chiến tranh )) của nhà văn Bảo Ninh vì cuốn tiểu thuyết có nội dung xuyên tạc , đánh tráo khái niệm làm thay đổi bản chất cuộc Kháng chiến chống mỹ cứu nước của dân tộc ta.

Độc giả rất bất bình phẫn nộ tại sao một cuốn tiểu thuyết d.ị tật như vậy mà được kiểm duyệt để phát hành.
..

Xin phép đăng lại trao đổi của Trung tướng Ngô Quý Đức, nguyên Phó Tư lệnh kiêm Tham Mưu trưởng Quân khu 5. Nội dung rất...
03/12/2025

Xin phép đăng lại trao đổi của Trung tướng Ngô Quý Đức, nguyên Phó Tư lệnh kiêm Tham Mưu trưởng Quân khu 5. Nội dung rất tâm huyết và có quan điểm rõ ràng về tác phẩm “Nỗi buồn chiến tranh”.

Trân trọng và biết ơn các vị tướng đáng lẽ đã được nghỉ ngơi, nhưng vẫn tâm huyết, vất vả để bảo vệ giá trị lịch sử:

LỜI PHẢN BÁC VỀ TÁC PHẨM “NỖI BUỒN CHIẾN TRANH”

Tôi trân trọng mọi nỗ lực sáng tác văn học về chiến tranh, nhưng phải khẳng định rõ rằng không ai có quyền bóp méo, xuyên tạc lịch sử, đặc biệt là lịch sử chiến đấu của Quân đội nhân dân Nam, đội quân đã hy sinh xương máu để bảo vệ độc lập dân tộc.

1. “Nỗi buồn chiến tranh” của tác giả Bảo Ninh, chứa nhiều chi tiết đi ngược với sự thật lịch sử Tác phẩm đã mô tả chiến tranh bằng góc nhìn bi quan cực đoan, nhấn mạnh sự hỗn loạn, đổ vỡ và đau thương mà bỏ qua bản chất cách mạng, lý tưởng, kỷ luật và tinh thần chiến đấu của bộ đội ta. Điều đó khiến độc giả, nhất là lớp trẻ, dễ hiểu sai về cuộc kháng chiến vĩ đại của dân tộc.

2. Việc mô tả QĐND Việt Nam như một “đội quân ô hợp” là sai trái và xúc phạm nghiêm trọng Quân đội nhân dân Việt Nam được Chủ tịch Hồ Chí Minh sáng lập, được rèn luyện trong kỷ luật thép, chiến đấu bằng lý tưởng giải phóng dân tộc. Từ Điện Biên Phủ đến Đại thắng mùa Xuân 1975, quân đội ta chiến đấu không chỉ bằng lòng dũng cảm mà còn bằng tổ chức, chiến thuật, tinh thần đoàn kết, điều mà thế giới thừa nhận và kính trọng. Gán cho QĐND Việt Nam những hình ảnh “ô hợp” là xuyên tạc lịch sử, xúc phạm phẩm giá người lính, và đi ngược lại sự thật khách quan.

3. Lịch sử không phải cảm xúc cá nhân. Văn học có quyền khai thác những góc khuất tâm lý, nhưng khi tác phẩm phủ nhận bản chất chính nghĩa của quân đội và cuộc kháng chiến, nó không còn là sáng tạo nghệ thuật mà trở thành sự lệch lạc nguy hiểm. Những chi tiết sai lệch về người lính, về truyền thống quân đội, không thể được xem nhẹ hoặc biện minh bằng hai chữ “hư cấu”.

4. Bảo vệ sự thật lịch sử là trách nhiệm chung. Những người lính đã ngã xuống không thể lên tiếng, nhưng chúng ta – những người còn sống, có trách nhiệm làm điều đó. Bất cứ tác phẩm nào làm tổn thương danh dự bộ đội, xuyên tạc truyền thống “Trung với Đảng, Hiếu với dân; Nhiệm vụ nào cũng hoàn thành; Khó khăn nào cũng vượt qua; Kẻ thù nào cũng đánh thắng” đều cần phải được xem xét và phản biện nghiêm túc. Tôi phản đối những quan điểm sai lệch trong “Nỗi buồn chiến tranh” vì chúng không phản ánh chân thực cuộc kháng chiến, không tôn trọng sự hy sinh của hàng triệu chiến sĩ, và không đúng với bản chất của Quân đội nhân dân Việt Nam.

GIÓ ĐÃ ĐỔI CHIỀU TRONG MẶT TRẬN VĂN HÓA?▪︎ Trọng Nghĩa (Bài dài, nhưng xin hãy đọc hết)"Gió đã đổi chiều" – câu nói ngườ...
03/12/2025

GIÓ ĐÃ ĐỔI CHIỀU TRONG MẶT TRẬN VĂN HÓA?
▪︎ Trọng Nghĩa

(Bài dài, nhưng xin hãy đọc hết)

"Gió đã đổi chiều" – câu nói người xưa như xoáy thẳng vào một hiện tượng sâu xa trong đời sống tư tưởng hiện nay như sự đảo ngược giá trị trong việc tiếp nhận, tôn vinh và phổ biến một số tác phẩm văn học từng bị chính hệ thống lý luận của Đảng Cộng sản Việt Nam phê phán gay gắt. Một trong những ví dụ điển hình là tiểu thuyết "Nỗi buồn chiến tranh" của Bảo Ninh – cuốn sách từng bị coi là biểu hiện lệch lạc, bôi nhọ lý tưởng cách mạng, xuyên tạc hình ảnh Bộ đội Cụ Hồ và phủ nhận chính nghĩa kháng chiến – nay lại được vinh danh, đưa vào sách giáo khoa, gọi là “tượng đài văn học”.
Nhiều câu hỏi lúc này đang nảy sinh là điều gì đã thay đổi? Hay chính xác hơn là ai đang thay đổi? Có phải sự thỏa hiệp tư tưởng đang diễn ra trong mặt trận văn hóa – văn nghệ? Có phải nguy cơ "diễn biến hòa bình" – như Đảng từng cảnh báo – đang len lỏi thông qua các kênh tưởng như vô hại như văn học, nghệ thuật, chương trình giáo dục? Và chúng ta – những người có trách nhiệm gìn giữ hệ tư tưởng của Đảng, của dân tộc – có đang lùi bước, nhường trận địa cho những kẻ là "giặc trong ta, nói tiếng của ta", gieo mầm hoài nghi vào thế hệ trẻ?
Bài viết này, tôi không nhằm chủ đích đòi hỏi kiểm duyệt cực đoan, càng không phủ nhận rằng văn học có quyền phản ánh bi kịch. Nhưng điều tôi cần nhấn mạnh là, khi một tác phẩm thể hiện tư tưởng xuyên tạc lịch sử, bôi nhọ chính nghĩa dân tộc, nếu được tôn vinh vô điều kiện, sẽ trở thành một công cụ nguy hiểm của chiến tranh tâm lý. Đó không còn là câu chuyện văn chương – đó là vấn đề chính trị.
Từ việc phân tích nội dung tác phẩm "Nỗi buồn chiến tranh", đối chiếu với tư tưởng Hồ Chí Minh và các văn kiện của Đảng, trong bài viết này, tôi đặt vấn đề về sự lỏng lẻo trong phòng tuyến tư tưởng hiện nay, cảnh báo các biểu hiện diễn biến hòa bình trong lĩnh vực văn học – văn hóa, và kêu gọi một lập trường kiên định, tỉnh táo trong việc tiếp nhận, giảng dạy, vinh danh các giá trị văn học nghệ thuật trong thời đại mới.
NHỮNG ĐOẠN VĂN LỆCH LẠC – PHÁ VỠ HÌNH TƯỢNG NGƯỜI LÍNH VÀ CHÍNH NGHĨA DÂN TỘC
"Nỗi buồn chiến tranh" không chỉ là một tác phẩm nói về nỗi đau chiến tranh, mà còn là một bức tranh đầy bi kịch, thậm chí đen tối, khi phác họa người lính cách mạng như những con người mất phương hướng, bạc nhược, đầy hoang mang và tuyệt vọng.
Những trích đoạn như:
“Hừ, hòa bình! Mẹ kiếp, hòa bình chẳng qua là thứ cây mọc lên từ máu thịt bao anh em mình, để chừa lại chút xương.”
“Chiến tranh là cái lò mổ, nơi con người được đưa vào để chặt ra từng mảnh.”
“Tiểu đoàn trưởng của tôi, sau một cơn đau đầu, đã giơ súng tự kết liễu trước mặt cả trung đội.”.. đều là những đoạn văn khiến người đọc, đặc biệt là học sinh chưa đủ vốn lịch sử, dễ hiểu nhầm là cuộc chiến đấu của dân tộc ta là vô nghĩa, là một bi kịch tập thể không lý tưởng, không chính nghĩa.
Chúng ta cần thẳng thắn đặt câu hỏi rằng, nếu hình ảnh người lính cách mạng bị miêu tả như vậy, liệu học sinh sẽ hình dung thế nào về chiến sĩ Điện Biên, về bộ đội Trường Sơn, về những người đã hiến trọn đời mình cho độc lập dân tộc?
Tác phẩm còn mô tả:
“Mấy thằng trinh sát ngồi sát phạt bạc, cược ảnh con gái.”
“Hắn không còn tin vào điều gì nữa. Cả lý tưởng. Cả lý do để sống.”
Những đoạn này không chỉ tạo ra cảm giác bi thương, mà là sự xói mòn niềm tin vào lý tưởng chiến đấu, vào đạo lý - đạo đức cách mạng. Nó làm méo mó cái “chính nghĩa – phi nghĩa” mà toàn bộ sự nghiệp giải phóng dân tộc đã khẳng định. Nó khiến hình tượng người lính trở nên bạc nhược, mất định hướng – điều hoàn toàn trái ngược với tư tưởng Hồ Chí Minh về người chiến sĩ cách mạng là:
“Người cách mạng phải có đạo đức cách mạng, cần, kiệm, liêm, chính, chí công vô tư.”
“Là người lính cụ Hồ, phải sống, chiến đấu, học tập và làm việc theo gương Bác.”
Một tác phẩm thể hiện thế giới quan u tối, bi quan, ngả nghiêng, đánh đồng chiến tranh cách mạng với phi nghĩa – nếu không bị phê phán mà lại được vinh danh, sẽ dẫn đến điều gì? Sẽ dần biến sự thật lịch sử thành hoài nghi, lý tưởng thành ảo tưởng, và niềm tin thành hoang mang.
Có một thực tế cần nhắc lại là "Nỗi buồn chiến tranh" từng bị các cơ quan lý luận phê bình thẳng thắn. Tạp chí Cộng sản – cơ quan ngôn luận chính thức của Trung ương Đảng – đã từng viết rõ, đây là một tác phẩm “thiên về tiêu cực bi kịch”, “dễ bị lợi dụng để phủ nhận chính nghĩa chiến tranh”. Nhiều nhà văn, nhà phê bình cách mạng khi ấy cũng phản ứng quyết liệt việc trao giải cho tác phẩm này.
Nhưng chỉ sau hơn hai thập niên, một chuyển biến kỳ lạ đã xảy ra, tác phẩm không những được tái bản ồ ạt, được truyền thông trong và ngoài nước ca tụng là “tượng đài văn học”, mà còn được đưa vào chương trình Ngữ văn 12, như một mẫu mực văn học chiến tranh. Điều gì đã khiến một tác phẩm từng bị xem là “lệch chuẩn tư tưởng” lại trở thành “kinh điển”?
Phải chăng có một lớp trí thức mới – thiếu gắn bó với lý tưởng cách mạng – đang đóng vai trò “lèo lái” trong thẩm định văn học? Phải chăng cái gọi là “tự do học thuật” đang được lợi dụng để xóa nhòa ranh giới giữa phản ánh hiện thực và xuyên tạc lịch sử?
Sự “chuyển hóa” trong tiếp nhận tác phẩm này không đơn thuần là thay đổi gu thẩm mỹ. Đó là biểu hiện rõ nét của sự lỏng lẻo trong phòng tuyến tư tưởng. Đó là dấu hiệu của sự nhượng bộ trong mặt trận chính trị – văn hóa. Và đáng lo nhất, đó là lời cảnh báo rằng, nếu không giữ vững lập trường, chúng ta sẽ tự tay đưa cho đối phương một “vũ khí mềm” để tấn công niềm tin của thế hệ trẻ.
Từ thời kỳ Đổi mới đến nay, bên cạnh những thành tựu rõ rệt về phát triển kinh tế, văn hóa, giáo dục, một mối nguy âm thầm nhưng không kém phần nguy hiểm cũng từng bước len lỏi vào đời sống xã hội, đó là diễn biến hòa bình trên mặt trận tư tưởng.
Đây là hình thức chiến tranh không khói súng, không tiếng bom, nhưng tác động của nó có thể âm ỉ và tàn phá nền tảng lý tưởng cách mạng từ bên trong. Và một trong những con đường kẻ thù sử dụng để xâm nhập vào nhận thức thế hệ trẻ chính là văn hóa – văn nghệ, trong đó có văn học.
Thực trạng này chó thấy, việc vinh danh một tác phẩm như “Nỗi buồn chiến tranh” – tác phẩm từng bị đánh giá là phiến diện, lệch lạc, xuyên tạc hình ảnh người lính – cần được nhìn nhận không chỉ dưới lăng kính văn học, mà là một hiện tượng chính trị – tư tưởng đáng báo động.
Không phải ngẫu nhiên mà giới truyền thông phương Tây đặc biệt ưa chuộng và liên tục quảng bá cuốn tiểu thuyết này, thậm chí dịch ra hàng chục thứ tiếng, dùng như “lăng kính mới” để nhìn lại chiến tranh Việt Nam. Không phải ngẫu nhiên mà một bộ phận “trí thức toàn cầu hóa” trong nước ra sức tán tụng tác phẩm này như minh chứng cho “tư duy phản biện hiện đại”, “vượt thoát tuyên truyền”.
Vấn đề nằm ở chỗ là khi cái nhìn méo mó ấy được lặp đi lặp lại đủ lâu, trong sách giáo khoa, trên truyền thông, trong chương trình giáo dục – thì nó sẽ trở thành hiện thực tinh thần mới, thay thế cho sự thật lịch sử mà dân tộc này đã đánh đổi bằng máu xương.
Đó là cách giặc thâm nhập mà không cần nổ súng. Đó là hình thức chuyển hóa tư tưởng thông qua con đường “mềm” nhất về cảm xúc, nghệ thuật, văn chương. Và nếu không tỉnh táo, chúng ta sẽ trở thành kẻ tiếp tay cho chiến lược này, nhân danh đổi mới, sáng tạo và tự do học thuật.
Trong cuộc chiến bảo vệ nền tảng tư tưởng của Đảng, không một lĩnh vực nào có thể đứng ngoài. Văn hóa, giáo dục và xuất bản – những lĩnh vực tưởng như “mềm mại”, “phi chính trị” – lại chính là nơi đầu tiên bị kẻ thù nhắm đến để gieo mầm hoài nghi, làm suy yếu ý chí cách mạng.
Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng từng nhấn mạnh rằng “Văn hóa phải soi đường cho quốc dân đi.” Nhưng nếu ngọn đèn soi ấy là một tác phẩm nhuốm màu hoài nghi, lệch lạc tư tưởng, bôi nhọ hình tượng người lính và phủ nhận chính nghĩa kháng chiến – thì chúng ta đang vô tình dẫn dắt thế hệ trẻ đi vào con đường mù mờ, lệch hướng.
Chính vì vậy, các cơ quan như Ban Tuyên giáo Trung ương, Bộ Giáo dục và Đào tạo, Hội đồng Lý luận phê bình văn học nghệ thuật Trung ương, Hội Nhà văn Việt Nam… cần chủ động rà soát, định hướng lại toàn bộ hệ thống đánh giá, giảng dạy và vinh danh các tác phẩm văn học.
- Không thể để các “cơ chế thị trường văn hóa” lấn át định hướng chính trị.
- Không thể khoác áo “đổi mới giáo dục” để hợp thức hóa những nội dung lệch lạc.
- Không thể bỏ mặc dư luận, để mặc một bộ phận “trí thức xa rời lý tưởng” lèo lái dư luận theo hướng phủ định lịch sử.
Đặc biệt, cần nâng cao trách nhiệm giải trình đối với các hội đồng thẩm định sách giáo khoa, các biên tập viên, nhà xuất bản và giới học giả trong quá trình đưa tác phẩm vào giảng dạy đại trà. Mỗi dòng sách vào nhà trường không chỉ là tri thức, mà là thông điệp chính trị, là định hướng tư tưởng cho cả một thế hệ.
Hơn bao giờ hết, chúng ta cần trở lại với nguyên lý cốt lõi của Chủ tịch Hồ Chí Minh về văn nghệ:
“Văn hóa nghệ thuật cũng là một mặt trận. Anh chị em là chiến sĩ trên mặt trận ấy.”
Và người chiến sĩ ấy không thể cầm bút mà buông lơi cảnh giác. Không thể nhân danh tự do sáng tạo mà cho phép mình làm tổn thương lý tưởng cách mạng, làm phai mờ hình ảnh anh hùng của dân tộc.
Nếu chúng ta không tự bảo vệ nền tảng tư tưởng của mình, thì không một ai khác sẽ làm thay ta. Và đến lúc đó, hậu quả sẽ không chỉ là một cuốn tiểu thuyết lệch lạc, mà là cả một thế hệ thiếu niềm tin, thiếu bản lĩnh, thiếu định hướng lý tưởng cách mạng.
Chúng ta có thể chấp nhận một nền văn học đa thanh, đa chiều, có cả bi – hài – lạc – u, có cả phản tỉnh và trăn trở. Nhưng không một dân tộc nào có thể trường tồn nếu để văn học trở thành thứ vũ khí đâm thẳng vào trái tim lịch sử, vào hình tượng thiêng liêng của những người đã ngã xuống vì chính nghĩa.
Người nghệ sĩ có thể đau, có thể buồn. Nhưng không ai được phép nhân danh "hiện thực" để làm méo mó sự thật, nhân danh "phản tư" để gieo rắc hoài nghi, nhân danh "nhân bản" để làm yếu đi niềm tin vào lý tưởng cách mạng.
Người lính – trong lịch sử Việt Nam – không phải một biểu tượng hư cấu. Đó là máu, là xương, là tuổi thanh xuân đã gửi lại Trường Sơn, Quảng Trị, Côn Đảo… Người lính ấy không chỉ đánh giặc để bảo vệ làng xóm, mà còn gìn giữ trật tự đạo lý của một dân tộc: không làm nô lệ, không chấp nhận bị xóa bỏ ý chí.
Khi văn chương chà đạp lên hình tượng người lính, gọi hy sinh là vô nghĩa, gọi chiến thắng là tai nạn, gọi niềm tin là ảo tưởng – thì nó không còn là văn chương của nhân dân, của cách mạng. Nó là một thứ "di sản ngụy danh", được dựng lên để che mắt thế hệ trẻ, để cắt đứt mạch truyền thống tinh thần dân tộc.
Chủ tịch Hồ Chí Minh từng khẳng định:
“Văn học nghệ thuật là một mặt trận; văn nghệ sĩ là chiến sĩ. Chiến sĩ trên mặt trận này không thể cầm bút vô định, không được đứng ngoài cuộc chiến của nhân dân mình.”
Câu hỏi đặt ra là, chúng ta đang nâng lên những tác phẩm nào? Ai là người đang nói bằng ngòi bút của mình? Họ có đang chiến đấu vì Tổ quốc bằng nghệ thuật, hay đang tiếp tay làm suy yếu nó?
Nếu chúng ta không đủ tỉnh táo để nhận diện ranh giới giữa sáng tạo và phá hoại, giữa phản ánh và xuyên tạc, giữa nghệ thuật nhân văn và nghệ thuật phục vụ âm mưu chính trị – thì một ngày nào đó, ngay cả khái niệm "anh hùng" cũng sẽ bị châm biếm, và kháng chiến sẽ chỉ còn là một "lỗi sai lịch sử".
Chúng ta không thể cho phép điều đó xảy ra!
“Nỗi buồn chiến tranh” – dù có thể được xem như một lát cắt phản ánh tâm trạng hậu chiến của một số cá nhân như Bảo Ninh – nhưng không thể đại diện cho bản chất thiêng liêng của cuộc kháng chiến vĩ đại mà cả dân tộc đã trải qua. Bởi chiến tranh của Việt Nam không phải là một cuộc chơi máu lửa vô nghĩa, mà là cuộc chiến của chính nghĩa, của khát vọng độc lập, tự do, toàn vẹn lãnh thổ và phẩm giá con người.
Không ai phủ nhận sự mất mát, đau thương của chiến tranh. Nhưng nếu chỉ nhìn chiến tranh qua ống kính đau thương, tuyệt vọng, mê loạn và phủ nhận lý tưởng – thì đó không phải là sự thật lịch sử, mà là sự phản bội tinh thần dân tộc.
Và khi một tác phẩm như vậy được nâng lên như “tượng đài văn học”, được đưa vào sách giáo khoa, được những người có chức năng định hướng tư tưởng tung hô – thì đó không còn là chuyện của văn học, mà là một cuộc thử thách đối với bản lĩnh chính trị của cả hệ thống.
Chúng ta – những người làm và quan tâm công tác tư tưởng, giáo dục, báo chí, văn hóa – không thể nhắm mắt để “gió đổi chiều”. Không thể ngụy biện bằng khẩu hiệu “đa chiều”, “văn học phản tư”, “nhìn lịch sử bằng con mắt nhân bản”… để cho phép những tác phẩm lệch chuẩn len lỏi vào hệ thống giáo dục và tư tưởng quốc gia.
Chúng ta cần khẳng định dứt khoát rằng, phải:
° Bảo vệ hình tượng người lính cụ Hồ là bảo vệ sự thật lịch sử.
° Bảo vệ chính nghĩa kháng chiến là bảo vệ đạo lý dân tộc.
° Giữ vững nền tảng tư tưởng của Đảng là giữ vững tương lai của đất nước.
Trong thời đại mà “giặc” không mang gươm giáo, mà len lỏi qua từng bộ sách, từng dự án xuất bản, từng suất học bổng và lời khen của “bạn bè quốc tế” – thì từng cây bút, từng giáo trình, từng quyết định phê duyệt sách giáo khoa… đều là một mặt trận.
Và trong mặt trận ấy, chúng ta có thể có “nỗi buồn tư tưởng”, nhưng tuyệt đối không được phép để Tổ quốc… buồn.

Nguyễn Trọng Nghĩa (Nhí)

Address


Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when An Khê Kiên Trung posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

  • Want your business to be the top-listed Media Company?

Share