27/06/2025
Nghệ thuật rơi xuống đáy – và vì sao nó có thể cứu cả sự nghiệp lẫn tâm trí bạn
Bạn sẽ bất ngờ: Chính những khoảnh khắc tụt dốc thê thảm – khi bạn chẳng còn động lực để vùng vẫy – lại là thời điểm não bộ đang âm thầm chuẩn bị cho một cú "tái sinh" ngoạn mục.
Trước đây, khi mình còn làm coach và đồng hành dài hạn cùng khách hàng, mình nhận thấy một “pattern” lặp đi lặp lại mà ban đầu mình cứ ngỡ là thất bại. Sau khoảng vài tuần, gần như tất cả mọi người đều rơi vào một vùng trũng: Mọi thứ đang rất ổn, rồi bất ngờ… flop không lý do. Dù vẫn duy trì nỗ lực như cũ, họ không còn thấy tiến triển.
Cả mình và khách hàng đều hoang mang, nghi ngờ phương pháp, thậm chí tự vấn bản thân. Nó giống như một chiếc xe đang lao vun vút 120km/h bỗng nhiên… chết máy.
Lúc đó, mình thường làm mọi cách để kéo họ ra khỏi trạng thái “đuối”: động viên, thay đổi chiến lược, thử tiếp cận mới. Và khách hàng cũng vậy – họ nỗ lực không kém để mau chóng trở lại đường đua.
Nhưng có một sự thật mình phải chấp nhận: Càng vùng vẫy, giống như người đang đuối nước, bạn càng chìm nhanh và sâu hơn.
Cách duy nhất hiệu quả: Nằm yên. Quan sát. Không làm gì cả. Rồi bạn sẽ thấy mình tự nổi lên mặt nước một cách tự nhiên.
Chính từ trải nghiệm đó, mình chọn một con đường khác – một lựa chọn không mấy dễ chịu: lựa chọn lùi, lựa chọn rơi xuống đáy một cách chủ động.
Khi làm việc cùng khách hàng, mình bắt đầu chủ động tạo ra khoảng nghỉ 2 tuần – không coaching, không mục tiêu, chỉ để cả hai bên… thở và quan sát.
Còn bản thân, hàng tuần hay hàng tháng, mình cũng cho mình quyền được “thả trôi,” có những ngày hoặc tuần chạm đáy, đúng nhịp sinh học tự nhiên.
Dĩ nhiên, chẳng ai thích cảm giác này. Mentees của mình thường than thở:
“Làm sao để ngoi lên nhanh hơn?”
“Làm sao để không cảm thấy vô định?”
Vì khi bạn rơi xuống đáy, bạn sẽ phải đối diện với những góc tối: tự chỉ trích, hoang mang, FOMO – nhất là khi nhìn quanh, ai cũng đang chạy nước rút còn mình thì “lờ lững.”
Nhưng điều kỳ diệu là: nếu đó là một sự lựa chọn chủ động, nếu bạn đủ can đảm buông tất cả nỗ lực giãy giụa, bạn đang mở ra một cơ hội học cách điều chỉnh – tái sinh – nạp nhiên liệu.
Hãy tưởng tượng bạn đang lái xe và thấy xăng sắp cạn. Bạn có thể cố gắng dướn thêm, tin rằng trạm xăng đang ở ngay phía trước – nhưng rồi chỉ vài phút sau, xe hỏng hẳn vì bạn bắt nó gồng quá sức. Hoặc, bạn có thể chủ động dừng lại, thong thả dắt bộ một đoạn, bảo toàn chút xăng cuối cùng và giữ động cơ nguyên vẹn.
Vậy khi chạm đáy, bạn nên làm gì?
Ngoài việc buông bỏ, có một điều đơn giản nhưng vô giá: Quan sát với lòng trắc ẩn.
Chỉ cần ngồi đó, thở, nhìn tất cả những điều đen tối hiện lên mà không cố gắng chạy trốn hay gồng mình lạc quan. Và rồi, rất có thể, một thông điệp đặc biệt sẽ hiện ra – chính là chiếc thang giúp bạn tự bước lên khỏi hố sâu.
Bạn đã bao giờ thử “rơi tự do” một cách chủ động chưa? Nếu chưa, có lẽ đây là lúc để dừng lại và tự hỏi:
“Mình có dám tin rằng, đôi khi không làm gì cả… mới là bước tiến lớn nhất?”
Send a message to learn more