08/23/2022
🌿 HOA LÀM EM ĐAU, ĐỂ ANH MẮNG HOA...
Từ rạp chiếu phim bước ra, tôi và người yêu bắt gặp một tiệm hoa. Cô ấy khen hoa đẹp quá, anh mua cho em? Tôi đương nhiên gật đầu, leo lên trời hái mặt trăng cho cô ấy còn được nữa là mua vài bông hoa?
Người trông coi tiệm là một cô bé áng chừng mới học cấp ba, thấy chúng tôi bước vào liền niềm nở ra đón. Cô bé cầm lên một bó hồng, đưa cho người yêu tôi với hàm ý: Hoa này đẹp, chị xem thử đi ạ.
Người yêu tôi khẽ chạm vào cánh hoa, nhưng ngay lập tức nhăn mặt thu tay lại, tiện thể còn "A" lên một tiếng.
"Em sao thế?" Tôi hỏi.
"Cánh hoa bị sao ý, làm em đau!"
Bộ phim vừa mở màn đã gặp ngay đoạn cao trào, thôi thì tát nước theo mưa, tôi ôm lấy cô ấy từ phía sau, vừa lườm bó hoa vừa nói: "Hoa với chả hoét, làm bé của anh đau. Không mua nữa! Không mua nữa!"
Cô bé đứng bên cạnh lè lưỡi lắc đầu, quay mặt đi vì ngại, biểu cảm như hiện lên mấy chữ: "Đôi trai gái này có để cho ai sống không hả trời?"
Được ôm một hồi, người yêu tôi liền trở về trạng thái bình thường, tung tăng chạy khắp tiệm hoa ngó nghiêng, ngắm nghía...
Trong lúc đợi cô ấy làm gì chẳng biết, tôi ngồi phiếm chuyện với cô bé bán hoa.
"Chị ấy lúc nào cũng như vậy ạ?" Cô bé hỏi.
Tôi lắc đầu: "Không! Chỉ khi ở bên cạnh anh thôi."
Một dấu hỏi to đùng vừa rơi xuống giữa chúng tôi, làm nứt vỡ cả mặt đất. Tôi liền kể cho cô bé nghe về quá khứ của người yêu mình:
Mấy năm trước cô ấy thi trượt nguyện vọng 1, quyết định ở nhà học lại một năm. Người khác cứ đinh ninh con bé phải trốn chui trốn lủi, xấu hổ lắm. Nào ngờ đúng hôm biết điểm, cô ấy đăng status Facebook tuyên bố với cả thế giới: "2x điểm, trượt thẳng cẳng..." Bên dưới còn tag bạn bè vào báo tin và chúc mừng những người thi đỗ.
Dạo sau đó, cô ấy đều đặn thức dậy từ sáng sớm để chạy bộ, khí thế hừng hực quyết tâm. Mỗi lần chạm mặt họ hàng làng xóm, bị hỏi này hỏi nọ, cô ấy cũng thẳng tưng: "Cháu trượt rồi ạ, ăn bám bố mẹ thêm 1 năm cho vui cửa vui nhà!"
Công sức ôn tập coi như không uổng phí, một năm sau cô ấy cắp sách lên giảng đường, thế giới dần dần rộng mở. Trong một lần bạn bè tụ tập, có ai đó cao hứng trêu: "Con gái gì mà trước sau như một!" Cô ấy chẳng những không tức giận, còn đặt tay lên ngực kiểm tra, bảo: "Cậu nói đúng, từ mai chắc chắn tớ sẽ đi tập gym!"
Rồi bước vào phòng tập, huấn luyện viên hỏi mục đích tập luyện của em là gì? Cô ấy không do dự trả lời: "Em chán màn hình phẳng rồi, muốn đổi sang loại có độ cong", khiến huấn luyện viên cũng phải cười trừ, bối rối...
Buổi hẹn hò đầu tiên ở quán ăn kiểu Nhật, chúng tôi ngồi nói chuyện trên trời dưới biển, chuyện nào cũng vui, không dứt ra được. Đúng lúc bàn bên cạnh có người nhả khói trắng xóa, cô ấy mặt mày sắc lạnh, đứng dậy tiến tới chỗ người ấy:
"Đề nghị anh chấp hành quy định không hút thuốc của quán. Không làm ảnh hưởng đến người khác."
Người ấy tỏ vẻ ái ngại, im lặng dập tắt điếu thuốc.
Rồi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên. Đĩa còn chưa đặt xuống cô ấy đã gắp liền 2 miếng sushi bỏ vào miệng. Thấy tôi nín cười, cô ấy liền ngả lên vai tôi hờn dỗi: "Người ta mới đi tập về, đang đói mà." Tôi cũng không biết bản thân bị làm sao, khoảnh khắc ấy lại nói ra những lời như trong phim điện ảnh: "Biết bé của anh đói rồi, em cứ ăn đi, ăn hết lại mua nữa, mua nữa, mua nữa..."
Cô ấy hiên ngang thẳng thắn với cả thể giới, nhưng lại nũng nịu yếu đuối khi ở bên cạnh tôi. Luôn luôn tồn tại nhiều mặt bên trong một con người, cô ấy để dành mặt dịu dàng ấm áp nhất lại cho tôi, thử hỏi tôi không yêu cô ấy sao được? Ngày nào cũng yêu, càng ngày càng yêu, mỗi giây trôi qua lại nhiều hơn một chút.
"Chị ấy thật đặc biệt!" Cô bé bán hoa nhận xét. "Còn anh thì sao? Hẳn anh cũng là một người đặc biệt?"
"Ngược lại thì có!" Tôi đáp.
Có nhiều comment trên mạng khen tôi ngoan. Tôi bảo không phải ngoan, mà là chưa có cơ hội để hư thôi. Như vụ hai nghệ sĩ nào đó ở trời Tây đang chiếm sóng mạng xã hội, tưởng tượng mình rơi vào tình huống tương tự, chắc gì tôi đã cưỡng lại được sự cám dỗ của mặt đất này?
Người ta gõ phím nói rất hay, nào là mắt không vương bụi, tim đỏ chân tình, thế này thế kia mới là bản lĩnh. Nhưng cũng chỉ là lời nói thôi, mà lời nói thì gió bay. Khi thực tế gõ cửa tìm tới, thực sự rơi vào hoàn cảnh cụ thể, mới biết ai là vàng, ai là mạ vàng, ai đồng thau nhưng ngộ nhận mình là kim cương lấp lánh...
Có người lại cho rằng tôi hiền lành chăm chỉ. Tôi bảo mình chỉ hiền với bụt chứ đâu có hiền với ma? Chăm chỉ theo đuổi cũng bởi vì gặp được đúng công việc yêu thích. Còn thứ vốn không thích, xin lỗi, cho không tôi cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn.
Đã đúng, trọn đời chỉ giống như chớp mắt.
Đã sai, một giây thôi cũng đã là quá dài.
Tôi thấy mình may mắn nhiều hơn là xuất chúng, được nuông nhiều hơn là kiên cường. Tôi học được cách xem nhẹ mọi thứ không nằm trong danh mục quan tâm, có lẽ vì vậy mới dễ dàng nhận ra những điều quan trọng nhất. Cô ấy chắc chắn là một trong số đó.
Hết chuyện, người yêu tôi quay lại cùng bó hồng ban nãy, ngập ngừng nói: "Xem khắp cửa hàng vẫn ưng nhất bó này. Tuy làm em đau nhưng thôi, đủ xinh đẹp nên được tha thứ."
Tôi gật đầu: "Ok! Hoa làm em đau, để anh mắng hoa. Đã đúng thì sai mấy cũng thành đúng."
Cửa mở. Chúng tôi mang theo hoa rời đi, bỏ lại phía sau một nụ cười...
Yếu đuối là vực sâu muôn trượng của đời người, nhưng nếu biết cách dùng lại dễ dàng trở thành mũi khoan phá núi. Quan trọng là phải đúng lúc, đúng chỗ, và đặc biệt là với đúng người.
Tình yêu không hướng tới một hình mẫu hoàn hảo, mà là tìm một người đủ phù hợp để mình dựa vào.
Cô ấy chạm vào cánh hoa hồng, xuýt xoa kêu đau, trong mắt người khác là giả dối, trong mắt tôi là đáng yêu không có điểm dừng.
Tôi lựa chọn yêu chiều tung hứng, với người khác là u mê mù quáng, riêng tôi biết cô ấy xứng đáng để tôi làm vậy, thậm chí hơn vậy...
Tôi chưa sống với tuổi đời đủ lâu, nhưng đủ sâu để hiểu: Mọi ước mơ lẽ sống rồi cũng trở thành cánh hoa tàn. Sinh mệnh vốn dĩ có kỳ hạn, nên mọi thứ nằm trong sinh mệnh cũng chỉ đến thế mà thôi...
Ánh dương rực rỡ nhất cũng không kiên trì được khi màn đêm buông. Ngọn nến le lói cũng có thể cháy đến tận cùng của nó. Âu cũng chỉ là một thoáng có mặt rồi vội vã biến tan, ai cũng như ai... Không có gì quan trọng cả, ngoại trừ...
Ngoại trừ một hôm hai đứa nắm tay đi về trong đêm tối, chợt bắt gặp gã lưu manh buông lời khiếm nhã, anh định tiến tới hỏi bạn vừa nói gì? Nhưng em ngăn lại, bảo thôi, cái gì tránh được thì tránh, danh dự của em không quan trọng bằng bình an của anh. Và từ đó anh nhận ra:
Em không đau vì cánh hoa mong manh. Em chỉ muốn từ anh một lời dỗ dành...
Còn anh khao khát chinh phục cả thế gian, chỉ để mỗi ngày có em gần bên cạnh.
Ước mơ lẽ sống, lợi lộc công danh, đến cuối cùng vẫn xếp sau người trong lòng - Người cùng mình đi qua năm tháng không vì điều gì khác, chỉ vì duy nhất đó là MÌNH.
| Xu |