09/20/2022
Tự dưng nhớ cậu. Mà "tự dưng" ở chỗ tớ, đồng nghĩa với lúc tớ đang buồn...
Một ngày mùa thu nào đó nhiều năm trước, ở thành phố chẳng bao giờ có mùa đông, cậu vô tình hất mái tóc dài ngang lưng về phía tớ, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh trái tim vừa hẫng lại một nhịp.
Cậu đến muộn, nhưng vừa kịp lúc tờ giấy ký điểm danh truyền tới nơi. Cậu ký nhầm vào ô trống của một người bạn khác rồi đẩy sang chỗ tớ. Tớ bảo cậu ký nhầm rồi này, Xu. Cậu thoáng bối rối, nhanh chóng sửa lại rồi nhìn tớ mỉm cười. Nhưng cậu đã tuyệt nhiên không hỏi: Dựa vào đâu mà tớ biết tên cậu, dù hai ta chưa từng gửi lại một lời chào?
Sinh nhật năm cậu hai mươi hai, tớ dùng nick ẩn danh nhắn tin cho cậu: "Sinh nhật vui vẻ! Mong mọi điều đẹp đẽ nhất thế gian đều sẽ thuộc về cậu." Cậu nói cảm ơn, không quên hỏi tớ là ai đó? "Không là ai cả! Chỉ là một người muốn nhớ và gửi lời chúc mừng nhân ngày cậu ra đời."
Cuộc sống cứ thế chảy trôi, để rồi một hôm thình lình nhận ra: Sự do dự ngày ấy đã dẫn đến thật nhiều cái được và cái mất, của riêng tớ:
Được một tác giả bất chấp tất cả vì ước mơ, không ngại ương bướng, ngược đường để xé nát mọi lớp vỏ bọc. Được một trái tim tĩnh lặng như nước, đầy tràn độc nhất. Được yêu và chủ động yêu gấp nhiều lần so với lẽ thường. Tên cậu, tớ lấy làm bút danh luôn đó.
Và mất gì? Mất hết ánh sáng của thơ ngây trong mắt. Cạn sạch niềm tin vào một xã hội nơi "bản ngã độc nhất" của một con người được tôn trọng, nâng niu. Mất một cơ thể khỏe mạnh, một tinh thần minh mẫn. Mất những giọt nước mắt đến mức trống rỗng. Và mất cả những người mà sau này tớ trót lỡ phải lòng yêu...
Người thứ nhất nói, em thích anh nhiều lắm, nhưng quanh anh có nhiều người xinh đẹp như vậy. Em nghĩ chúng mình sẽ chẳng có kết quả. Tớ hèn lắm, chẳng dám nói rằng: "Sự xinh đẹp của họ vốn không hề liên quan tới anh."
Người thứ hai nói, em nghĩ anh và em là con người của hai thế giới, hai thái cực đối lập. Lần này thì khá hơn, ít ra tớ cũng nói được: "Anh không quan tâm chúng ta có bao nhiêu khác biệt. Anh chỉ muốn được nhìn thấy và chăm sóc em mỗi ngày. Ở bên em một ngày anh sẽ cố gắng trân trọng một ngày. Chỉ vậy thôi!"
Trách ai bây giờ khi mỗi người đều có quyền lựa chọn một cách sống riêng? Chỉ đáng tiếc, chúng mình gặp nhau sai thời điểm:
Lúc người ấy cuốn hút như bí ẩn lớn nhất thế gian, còn lòng can đảm trong tớ lại vừa bằng một số 0 tròn trĩnh.
Lúc người ấy biết khao khát, biết đòi hỏi một ranh giới, một câu trả lời rõ ràng, tớ lại tham lam muốn khoanh cả 4 đáp án trong câu hỏi trắc nghiệm.
Lúc người ấy đang muốn tung tăng nơi cùng trời cuối đất, còn tớ lại cần nắm mãi một bàn tay như tượng đá không buông...
Cậu không sai, những người ấy cũng không sai. Người duy nhất sai là tớ, là tớ, là tớ... Khi tớ sống ở tần số khác với thường tình, nặng lòng và khắc ghi những điều mà người ta 1-2 hôm là quên hết.
Thỉnh thoảng tớ có suy nghĩ, giá như ngày ấy tớ không gặp cậu, để tớ đừng trở thành tớ của hôm nay. Cứ để tớ mông lung, hời hợt, nông cạn đi qua cuộc đời. Biết đâu lại bớt được thật nhiều nước mắt?
Thỉnh thoảng tớ có suy nghĩ, cuộc đời là một cuộc chơi lớn, không hơn. Con ngoan trò giỏi, công thành danh toại, tình duyên như ý... rồi cũng hóa thành đất đen. Bọn mình toan tính, giành giật, làm tổn thương nhau bởi những điều hư vô và hữu hạn ấy, liệu có đáng không?
Lẽ nào bọn mình không thể bớt đi những phép thử, yêu nhau bình dị mà khoáng đạt được sao? Tớ không cần một người hoàn hảo nhưng chỉ coi tớ là hạt bụi trong thế giới. Tớ cần một người dù bướng bỉnh, ngạo ngược, sai đến vô cùng, nhưng dám liều lĩnh yêu tớ bằng tất cả những gì họ có. Tớ mong có ngày được dùng sinh mệnh để bảo vệ một người như vậy, biết bao nhiêu...
Lúc trước tớ không hiểu, những bài hát thị trường viết về tình yêu có gì mà hot dữ? Giờ thì tớ đã hiểu, hóa ra là mình chưa một lần biết yêu.
Lúc trước tớ không hiểu, sau chia tay sao người ta cứ mãi day dứt, mù quáng nhung nhớ, bám víu, bi lụy? Giờ thì tớ đã hiểu, hóa ra đó mới là tình yêu.
Kẻ người khác nghĩ rằng biết tất cả như tớ, hóa ra lại chẳng biết gì.
Hứa với cậu:
Tớ sẽ không rơi một giọt nước mắt nào vì những người mà trái tim họ không hướng về mình nữa.
Tớ sẽ học cách ôm lấy chính mình, trước khi ôm lấy mọi người.
Tớ sẽ khỏe mạnh và vui vẻ hơn bất cứ ai - niềm vui rực sáng được đốt lên từ tim, chứ không phải dăm ba nụ cười chắp vá bằng nước mắt.
Tớ sẽ sống thật tốt, thật tốt, thật tốt... để xứng đáng với những ngày như mơ nhìn cậu khuất bóng trong ráng chiều.
Tự dưng nhớ cậu.
Mà "tự dưng" ở chỗ tớ, đồng nghĩa với lúc tớ đang buồn.
Nhớ cậu xong rồi, tự dưng cũng hết buồn! 🥰💚
| Xu |