Nang The Ky XXI Magazine

Nang The Ky XXI Magazine News

09/16/2025

Cái chết của Charlie Kirk
CHARLIE KIRK LÀ AI?

( NAM PHONG)


Google và ChatGPT sẽ trả lời câu hỏi này tốt hơn tôi rất nhiều, nhưng câu hỏi đáng để suy nghĩ hơn là: tại sao cái chết của anh ta lại khiến cả nước Mỹ bàng hoàng? Từ Tổng thống đương nhiệm đến các cựu Tổng thống, từ Nhà Trắng, Quốc Hội cho đến những người bình thường đang quay cuồng với cơm áo gạo tiền như tôi, tất cả đều sững sờ và phải dừng lại đôi chút trong guồng quay cuộc sống.

Khi tin Charlie qua đời được xác nhận, những người Mỹ quanh tôi đứng dậy, ra ngoài hít thở để trấn tĩnh lại. Đâu đó có người chửi thề “It’s sickening.” Vậy điều gì ở một người không giữ chức vụ quyền lực, không phải chính trị gia hay doanh nhân tầm cỡ, lại tạo nên chấn động lớn đến thế?

Đơn giản thôi: nếu các bạn chưa từng nghe đến cái tên Charlie Kirk và những cuộc tranh luận ôn hoà giữa anh và sinh viên đại học, thì rất có thể các bạn chưa từng biết đến một nước Mỹ khác: một nước Mỹ không xuất hiện trên truyền thông dòng chính. Rất có thể các bạn chỉ nắm được một phiên bản rút gọn và lệch lạc của nước Mỹ, nơi mọi thứ đều được đổ lỗi cho phân biệt chủng tộc. Nhưng thật ra, đó không phải là bản chất vấn đề, thậm chí còn chưa phải là phần nổi của tảng băng. Truyền thông muốn các bạn tin rằng vấn đề của Mỹ là kỳ thị màu da, nhưng dữ liệu và thực tế lại cho thấy một bức tranh hoàn toàn khác.


Nước Mỹ đang có vấn đề vì hệ thống giáo dục phổ thông yếu kém, nơi học sinh đọc không thông, làm toán không xong, và hoàn toàn thiếu khả năng tư duy độc lập. Hệ thống an sinh xã hội tuy có mục đích tốt nhưng đang bị lợi dụng bởi hàng triệu người không muốn lao động. Nó tạo ra một vòng lặp phụ thuộc, nhốt con người trong sự dốt nát dễ kiểm soát. Người nhập cư bất hợp pháp đang làm cạn kiệt tài nguyên, gánh nặng đổ lên vai người đóng thuế. Tư tưởng “tôi là nạn nhân, xã hội nợ tôi” (victimhood mentality) tràn lan trong giới trẻ. Và điều đáng nói là: tất cả những vấn đề này không hề liên quan đến màu da. Đó là dữ liệu, là thực tế, là logic.

Và nếu chúng ta không dám nhìn thẳng vào chúng, không dám công nhận chúng, mà tiếp tục đổ lỗi cho phân biệt chủng tộc, thì sẽ không bao giờ giải quyết được điều gì cả. Nếu kỳ thị là rào cản lớn như truyền thông mô tả, thì đã không thể có tôi vững vàng đứng trong xã hội Mỹ chỉ với 2 bàn tay trắng, một thứ tiếng Anh ngọng líu ngọng lô khó hiểu và sự chăm chỉ nỗ lực. Nước Mỹ mang đến cơ hội cho tất cả những ai muốn vươn lên.

Tuy nhiên, bất kỳ ai lên tiếng chỉ ra những vấn đề cốt lõi ấy đều sẽ bị gán mác độc ác, kỳ thị, phát xít, không nhân tính. Và khi bị gắn mác như thế, người ta chọn im lặng. Rất nhiều người giống tôi: có cùng quan điểm với Charlie, có chung sự tỉnh táo trong phân tích, nhưng đành chọn cách tránh né, lặng lẽ làm ăn, lặng lẽ sống. Không phải vì không có lập trường, mà vì biết rằng lên tiếng sẽ chuốc hoạ vào thân. Sự mỏi mệt khiến họ không còn sức để tranh luận. Đám đông im lặng ngày càng lớn, và cũng ngày càng bất lực.


Nhưng Charlie không chọn cách đó. Charlie dũng cảm bước ra, đối mặt trực tiếp với những người bất đồng quan điểm. Không phải bằng cảm tính, mà bằng tranh luận logic, văn minh, đàng hoàng. Anh không hô hào bạo lực, không tấn công cá nhân. Hãy thử xem các cuộc tranh luận của anh với sinh viên: hầu hết những người phản đối Charlie đều không giữ được mạch lý luận, và khi bí, họ quay sang công kích cá nhân. Điều đó cho thấy đẳng cấp tư duy của hai bên khác nhau như thế nào. Nếu ai đó cho rằng Trump thô lỗ, thì không thể dùng cách đó để miêu tả Charlie. Charlie mang thông điệp của Trump, nhưng truyền tải bằng phong thái lịch thiệp, có giáo dục, và luôn tôn trọng người đối thoại.
Họ ám sát Charlie không phải vì anh ấy là mối nguy hiểm về thể chất, mà vì anh ấy là mối đe doạ về tư tưởng. Một người đàn ông 31 tuổi, yêu vợ, thương con, yêu nước Mỹ, và muốn đất nước trở nên tốt đẹp hơn bằng cách thay đổi tư duy của thế hệ trẻ. Anh ấy không hô hào chiến tranh, không cổ vũ cực đoan, chỉ đơn giản là chống lại sự tẩy não bằng lập luận sắc bén. Và điều đó là quá đủ để trở thành cái g*i trong mắt những kẻ muốn duy trì hệ tư tưởng độc hại đang ăn mòn nước Mỹ từ bên trong.

Nhưng điều họ không lường trước được là: khi tiếng nói của một người dám nói ra sự thật bị dập tắt bằng bạo lực, thì đám đông vốn im lặng sẽ bắt đầu nổi giận. “Enough is enough.” Dù không đồng tình với quan điểm của Charlie, thì bất kỳ người có lương tri nào cũng phải rùng mình khi một người bị giết chỉ vì dám suy nghĩ khác. Nếu xã hội này cho phép triệt hạ nhau chỉ vì bất đồng tư tưởng, thì nó khác gì độc tài? Nếu bạn không thấy có gì sai khi người ta ăn mừng cái chết của Charlie, thì hãy tự hỏi: có bao nhiêu đạo đức xã hội đã bị ăn mòn trong sự hả hê đó?

Charlie đã sống đúng với lý tưởng của mình và đạt được nhiều điều phi thường khi tuổi đời còn rất trẻ. Ở tuổi 31, anh đã có sức ảnh hưởng với mọi tầng lớp, từ người lao động đến tỷ phú, từ người trẻ tuổi đến những nhà lập pháp. Nếu không bị ám sát, anh còn có thể làm được điều gì lớn lao hơn nữa? Và nếu cái chết của anh không khiến bạn giật mình, thì có lẽ bạn đã quá quen với một xã hội mà lẽ phải được quyết định bằng sự sợ hãi.

Thôi, để các bạn tự có câu trả lời cho riêng mình. Với tôi,những dòng này là chọn không im lặng ít nhiều để tri ân Charlie.

Yên nghỉ, Charlie Kirk.

Born a Hero. Died a Martyr.

(FB Nam Phong)

--

02/18/2025

Sớ Táo Quân

02/18/2025

Đố các ban. Chỗ nào nè?
11/08/2024

Đố các ban. Chỗ nào nè?

Sài Gòn Của Tui

Phải rồi Saigon với các đại lộ Bonard-Lê Lợi, Charner-Nguyễn Huệ, Catinat-Tự Do những năm cuối 50 đầu 60 của thế kỷ trước là thành phố của một thời tuổi trẻ.

Thuở ấy, mình tóc còn xanh, vừa mới chân ướt chân ráo từ Huế vào Saigon, thấy cái gì cũng lạ. Phố xá, nhà hàng lộng lẫy, phần lớn mang tên Tây.

Vài năm sau, có sự thay đổi: tên Việt thay thế tên Tây -vẫn giữ lại tên những danh nhân thế giới, dù danh nhân ấy là người Pháp, như Calmette, Pasteur, Alexandre de Rhodes…

Những đường phố mang tên Tây, đa số là quan chức Pháp, được thay thế, như: Bonard – Lê Lợi; Charner – Nguyễn Huệ; Galliéni – Trần Hưng Ðạo; De la Grandrière – Gia Long; Catinat – Tự Do; Lacaze – Nguyễn Tri Phương…

Tuy nhiên, nhiều năm sau đó, theo nhà văn Nguyễn Ðạt, dân Saigon vẫn nói: Ði bát phố Bonard, Catinat; đi mua hàng ở thương xá Charner…, luôn là gọi tên Tây, cho 3 đường phố đẹp bậc nhất của Sài Gòn.

Một bạn ở lứa tuổi trẻ hơn một chút, gần đây viết comment trên báo sau khi đọc bài của Phạm Công Luận:

“Những cái tên như đường Lê Lợi, rạp hát Vĩnh Lợi (tuy khán phòng không lớn lắm nhưng sang), Thương xá Tax, Mini Rex A, B nơi để tuổi ô mai đôi khi “cúp cua” xem phim đầy nét dễ thương …Và nhất là nhà sách Khai Trí. Những ai sống ở Sài Gòn trước 75 ít nhất đôi lần ghé vào đây. Kho tàng kiến thức đúng như tên gọi. Phố Lê Lợi với nét kiến trúc nhà cửa đặc trưng không thể lẫn lộn… Nó đã trở thành một phần văn hóa của đời sống.”

Thuở ấy, khi mới đặt chân tới Saigon, như đã nói, Nguyễn thấy cái gì cũng đẹp cũng mê. Mê hàng me xanh trên phố Catinat, mê ly nước mía Viễn Ðông và ly kem Mai Hương.

Ðã bao sáng bao chiều dạo bước trên đường Bonard, Catinat, một mình hay với người yêu. Ði để ngắm cảnh ngắm người chứ chẳng có mục đích gì đặc biệt.

Mới vào Saigon, trong túi đâu có tiền nong gì nhiều. Cho nên Nguyễn chỉ đi bát phố, thỉnh thoảng gặp Ðinh Cường đi với Tô Mặc Giang. Hai chàng e cũng rách như mình thôi.

Rách là chỉ bề ngoài nhưng tâm hồn thì đầy thơ và mộng tưởng.

Những ngày tháng bông lông thế mà vui.

Mãi tới hơn năm sau đi dạy học có tiền mới dám ngồi cà phê ở Kim Sơn, ăn kem ở Mai Hương, uống bia ở La Pagode, Continental, cùng với người yêu ăn suông ở nhà hàng Thanh Thế ngay phía sau Kim Sơn.

Những sáng Chủ Nhật hai đứa dắt nhau vào hẻm Casino ăn món Bắc: Bún chả, bánh cuốn, bún riêu, phở… Ôi tuyệt vời.

Bonard là phố quen thân nhất. Ở đây mình gặp lại Quách Thoại và Minh Ðăng Khánh sau lần đầu tiên ở Huế. Thoại thì gầy xanh, còn Minh Ðăng Khánh vẫn béo tốt, yêu đời.

Phố Bonard… Phố Charner với những kiosques bán hoa và đồ lưu niệm, đặc biệt có quán cơm Bà Cả Ðọi cũng là nơi hấp dẫn.

Ôi những nơi ấy đã từng bao lần in hình bóng của Nguyễn và bạn bè.

Nói tới Bonard mà không nói tới nhà sách Khai Trí là điều thiếu sót không thể tha thứ. Ðây là địa điểm dừng chân của bao người trẻ mê chữ nghĩa. Ði dạo phố Bonard thế nào cũng phải vào Khai Trí để nghỉ chân, mua sách và đọc sách cọp. Sách nhiều vô số mà ông chủ Nguyễn Hùng Trương cũng như các nhân viên không bao giờ có thái độ bất nhã với người yêu sách. Không khí ở đây thật thoải mái, dễ chịu. Khai Trí xứng đáng là trọng điểm văn hóa của một thời.

Trên đường Tự Do cũng có một nhà sách lớn là nhà sách Xuân Thu nhưng không đông khách bằng. Bên ngoài nhà sách Khai Trí là một dọc những sạp hàng bán đồ linh tinh, sửa bút máy, đồng hồ, khắc chữ lưu niệm.

Nguyễn đã có lần đưa Sương Trúc từ Quy Nhơn vào chơi, tới đây khắc tên trên bút máy.

Ôi, làm sao quên được.

Trên đường về, ngồi trong taxi, hai đứa nắm tay nhau. Làm sao quên buổi chiều tiễn đưa Sương Trúc lên xe lửa về lại Quy Nhơn.

Tại sân ga đường Lê Lai gần đó, Sương Trúc đã trao tặng Nguyễn cuốn Một Thời Ðể Yêu Một Thời Ðể Chết, bảo anh hãy giữ làm kỷ niệm.

Bên kia đường đối diện với Khai Trí là một loạt những cửa tiệm, kiosques sách. Mình cũng đã từng dạo qua nơi đây, xem sách, gặp bạn bè.

Còn nhớ ngồi với Tạ Ký ở Thanh Bạch ăn cánh gà chiên, uống bia. Tạ Ký kêu hai ly đá lạnh, thả vào đấy ít cọng hành lá. Một lát, lấy hành ra chấm muối tiêu, ăn, uống bia, sướng rên mé đìu hiu (chữ của Duyên Anh).

Sát gần với Thanh Bạch là cinema Vĩnh Lợi. Nói tới những rạp chiếu bóng thời cuối thập niên 50 đầu 60, ngoài Lê Lợi phải kể đến Vĩnh Lợi, Eden, Majestic, Ðại Nam .

Một thời tuổi trẻ của Nguyễn ở đó.

Mùa Hè, có hôm Nguyễn coi tới ba phim ở ba rạp khác nhau. Chính ở Ðại Nam, mình gặp lại DU ngày nào. DU đang ngồi bán vé, thấy Nguyễn mua vé xem phim với người yêu, bèn hỏi đi với ai thế. Ðôi mắt DU vẫn đẹp như ngày xưa, hồi ở Vỹ Dạ. Ôi, mắt em xanh như đêm dài…

Ðêm thỉnh thoảng theo bạn bè tới phòng trà nghe nhạc. Cho tới bây giờ còn nhớ tiếng hát Lệ Thanh ở Mỹ Phụng và Bạch Yến ở Tự Do. Bích Chiêu hồi ấy với Nỗi Lòng và Cao Thái trong ca khúc Mexico…

Làm sao quên được. Dung ơi, anh làm sao quên góc đường Tự Do và Bonard, ở chỗ tiệm Givral ngày nọ.

Thuở ấy, cách đây đã ngoài năm mươi năm, chiều Thứ Bảy, nghỉ dạy vừa từ Mỹ Tho về, anh thường tới ngồi uống bia dưới mái hiên nhà hàng Continental chờ em đi taxi từ phía Nhà Thờ Ðức Bà tới.

Rồi sau đó anh và em vào passage Eden chơi, tay trong tay ra bến Bạch Ðằng rồi đi ăn và đi nghe nhạc phòng trà Tự Do hay Mỹ Phụng cho tới khuya.

Ôi, ước chi bây giờ anh lại được về chờ em ở một nơi nào đó của Sài Gòn, dưới những hàng me xanh mướt hương mưa trên đường Tự Do, hay trên bến Bạch Ðằng dọc theo hàng cây bông sứ, và em sẽ tới cùng anh.

Chiều nay… Một chiều phai nắng, ngồi một mình bên ly vang đỏ, nghe lại khúc hát xưa.

Ôi, hồn tôi ở đó, như từ bao giờ…

TN ( Tác giả )

Sài Gòn Của TuiPhải rồi Saigon với các đại lộ Bonard-Lê Lợi, Charner-Nguyễn Huệ, Catinat-Tự Do những năm cuối 50 đầu 60 ...
11/08/2024

Sài Gòn Của Tui

Phải rồi Saigon với các đại lộ Bonard-Lê Lợi, Charner-Nguyễn Huệ, Catinat-Tự Do những năm cuối 50 đầu 60 của thế kỷ trước là thành phố của một thời tuổi trẻ.

Thuở ấy, mình tóc còn xanh, vừa mới chân ướt chân ráo từ Huế vào Saigon, thấy cái gì cũng lạ. Phố xá, nhà hàng lộng lẫy, phần lớn mang tên Tây.

Vài năm sau, có sự thay đổi: tên Việt thay thế tên Tây -vẫn giữ lại tên những danh nhân thế giới, dù danh nhân ấy là người Pháp, như Calmette, Pasteur, Alexandre de Rhodes…

Những đường phố mang tên Tây, đa số là quan chức Pháp, được thay thế, như: Bonard – Lê Lợi; Charner – Nguyễn Huệ; Galliéni – Trần Hưng Ðạo; De la Grandrière – Gia Long; Catinat – Tự Do; Lacaze – Nguyễn Tri Phương…

Tuy nhiên, nhiều năm sau đó, theo nhà văn Nguyễn Ðạt, dân Saigon vẫn nói: Ði bát phố Bonard, Catinat; đi mua hàng ở thương xá Charner…, luôn là gọi tên Tây, cho 3 đường phố đẹp bậc nhất của Sài Gòn.

Một bạn ở lứa tuổi trẻ hơn một chút, gần đây viết comment trên báo sau khi đọc bài của Phạm Công Luận:

“Những cái tên như đường Lê Lợi, rạp hát Vĩnh Lợi (tuy khán phòng không lớn lắm nhưng sang), Thương xá Tax, Mini Rex A, B nơi để tuổi ô mai đôi khi “cúp cua” xem phim đầy nét dễ thương …Và nhất là nhà sách Khai Trí. Những ai sống ở Sài Gòn trước 75 ít nhất đôi lần ghé vào đây. Kho tàng kiến thức đúng như tên gọi. Phố Lê Lợi với nét kiến trúc nhà cửa đặc trưng không thể lẫn lộn… Nó đã trở thành một phần văn hóa của đời sống.”

Thuở ấy, khi mới đặt chân tới Saigon, như đã nói, Nguyễn thấy cái gì cũng đẹp cũng mê. Mê hàng me xanh trên phố Catinat, mê ly nước mía Viễn Ðông và ly kem Mai Hương.

Ðã bao sáng bao chiều dạo bước trên đường Bonard, Catinat, một mình hay với người yêu. Ði để ngắm cảnh ngắm người chứ chẳng có mục đích gì đặc biệt.

Mới vào Saigon, trong túi đâu có tiền nong gì nhiều. Cho nên Nguyễn chỉ đi bát phố, thỉnh thoảng gặp Ðinh Cường đi với Tô Mặc Giang. Hai chàng e cũng rách như mình thôi.

Rách là chỉ bề ngoài nhưng tâm hồn thì đầy thơ và mộng tưởng.

Những ngày tháng bông lông thế mà vui.

Mãi tới hơn năm sau đi dạy học có tiền mới dám ngồi cà phê ở Kim Sơn, ăn kem ở Mai Hương, uống bia ở La Pagode, Continental, cùng với người yêu ăn suông ở nhà hàng Thanh Thế ngay phía sau Kim Sơn.

Những sáng Chủ Nhật hai đứa dắt nhau vào hẻm Casino ăn món Bắc: Bún chả, bánh cuốn, bún riêu, phở… Ôi tuyệt vời.

Bonard là phố quen thân nhất. Ở đây mình gặp lại Quách Thoại và Minh Ðăng Khánh sau lần đầu tiên ở Huế. Thoại thì gầy xanh, còn Minh Ðăng Khánh vẫn béo tốt, yêu đời.

Phố Bonard… Phố Charner với những kiosques bán hoa và đồ lưu niệm, đặc biệt có quán cơm Bà Cả Ðọi cũng là nơi hấp dẫn.

Ôi những nơi ấy đã từng bao lần in hình bóng của Nguyễn và bạn bè.

Nói tới Bonard mà không nói tới nhà sách Khai Trí là điều thiếu sót không thể tha thứ. Ðây là địa điểm dừng chân của bao người trẻ mê chữ nghĩa. Ði dạo phố Bonard thế nào cũng phải vào Khai Trí để nghỉ chân, mua sách và đọc sách cọp. Sách nhiều vô số mà ông chủ Nguyễn Hùng Trương cũng như các nhân viên không bao giờ có thái độ bất nhã với người yêu sách. Không khí ở đây thật thoải mái, dễ chịu. Khai Trí xứng đáng là trọng điểm văn hóa của một thời.

Trên đường Tự Do cũng có một nhà sách lớn là nhà sách Xuân Thu nhưng không đông khách bằng. Bên ngoài nhà sách Khai Trí là một dọc những sạp hàng bán đồ linh tinh, sửa bút máy, đồng hồ, khắc chữ lưu niệm.

Nguyễn đã có lần đưa Sương Trúc từ Quy Nhơn vào chơi, tới đây khắc tên trên bút máy.

Ôi, làm sao quên được.

Trên đường về, ngồi trong taxi, hai đứa nắm tay nhau. Làm sao quên buổi chiều tiễn đưa Sương Trúc lên xe lửa về lại Quy Nhơn.

Tại sân ga đường Lê Lai gần đó, Sương Trúc đã trao tặng Nguyễn cuốn Một Thời Ðể Yêu Một Thời Ðể Chết, bảo anh hãy giữ làm kỷ niệm.

Bên kia đường đối diện với Khai Trí là một loạt những cửa tiệm, kiosques sách. Mình cũng đã từng dạo qua nơi đây, xem sách, gặp bạn bè.

Còn nhớ ngồi với Tạ Ký ở Thanh Bạch ăn cánh gà chiên, uống bia. Tạ Ký kêu hai ly đá lạnh, thả vào đấy ít cọng hành lá. Một lát, lấy hành ra chấm muối tiêu, ăn, uống bia, sướng rên mé đìu hiu (chữ của Duyên Anh).

Sát gần với Thanh Bạch là cinema Vĩnh Lợi. Nói tới những rạp chiếu bóng thời cuối thập niên 50 đầu 60, ngoài Lê Lợi phải kể đến Vĩnh Lợi, Eden, Majestic, Ðại Nam .

Một thời tuổi trẻ của Nguyễn ở đó.

Mùa Hè, có hôm Nguyễn coi tới ba phim ở ba rạp khác nhau. Chính ở Ðại Nam, mình gặp lại DU ngày nào. DU đang ngồi bán vé, thấy Nguyễn mua vé xem phim với người yêu, bèn hỏi đi với ai thế. Ðôi mắt DU vẫn đẹp như ngày xưa, hồi ở Vỹ Dạ. Ôi, mắt em xanh như đêm dài…

Ðêm thỉnh thoảng theo bạn bè tới phòng trà nghe nhạc. Cho tới bây giờ còn nhớ tiếng hát Lệ Thanh ở Mỹ Phụng và Bạch Yến ở Tự Do. Bích Chiêu hồi ấy với Nỗi Lòng và Cao Thái trong ca khúc Mexico…

Làm sao quên được. Dung ơi, anh làm sao quên góc đường Tự Do và Bonard, ở chỗ tiệm Givral ngày nọ.

Thuở ấy, cách đây đã ngoài năm mươi năm, chiều Thứ Bảy, nghỉ dạy vừa từ Mỹ Tho về, anh thường tới ngồi uống bia dưới mái hiên nhà hàng Continental chờ em đi taxi từ phía Nhà Thờ Ðức Bà tới.

Rồi sau đó anh và em vào passage Eden chơi, tay trong tay ra bến Bạch Ðằng rồi đi ăn và đi nghe nhạc phòng trà Tự Do hay Mỹ Phụng cho tới khuya.

Ôi, ước chi bây giờ anh lại được về chờ em ở một nơi nào đó của Sài Gòn, dưới những hàng me xanh mướt hương mưa trên đường Tự Do, hay trên bến Bạch Ðằng dọc theo hàng cây bông sứ, và em sẽ tới cùng anh.

Chiều nay… Một chiều phai nắng, ngồi một mình bên ly vang đỏ, nghe lại khúc hát xưa.

Ôi, hồn tôi ở đó, như từ bao giờ…

TN ( Tác giả )

Mẹ!Chữ này, là người Việt, ai cũng biết, Để nói một Người mang cả thế gian! Nhưng, Không biết lẽ nào…lại có thêm:Á đù…(t...
11/07/2024

Mẹ!

Chữ này, là người Việt, ai cũng biết,
Để nói một Người mang cả thế gian!
Nhưng,
Không biết lẽ nào…lại có thêm:
Á đù…(tiếp đầu ngữ?) đi theo
“Á đù” là tiếng đệm!
(Ái dà! Ý cha! Úi chà…)
Khi Người ta muốn chửi,
Người ta đem Mẹ của mình ra?
Đã mang nặng đẻ đau
Đã còng lưng dưỡng dục
Công sanh thành,
Nghĩ cù lao
Chưa trả!
Giận người nào, tức chuyện chi đâu…
Mẹ và Cha hứng chịu!
Á đù!!!
Mẹ mày!
Biết bố mày là ai không!
Muốn hiểu sao thì hiểu!

Lão Báng
(Đổi Mới)

https://youtu.be/3w3VV42T42M
11/07/2024

https://youtu.be/3w3VV42T42M

Về Thủ Đô | Trump Về Thủ ĐôSáng tác: Y Vân | Chuyển đổi lời: TL4everTrình bày: TL4ever & TPHVanWritte...

Nghe cô này nói:
11/06/2024

Nghe cô này nói:

Bài Phát Biểu Đầu Tiên Của Tổng Thống Trump Sau Khi Giành Chiến Thắng@huongxa.

Đọc coi nghen bà con. Ở Hoa Kỳ mà “tiên bố” y chang vịt: “biết bố mày là ai không!” Tên này là dân biểu liên bang đó ngh...
11/05/2024

Đọc coi nghen bà con. Ở Hoa Kỳ mà “tiên bố” y chang vịt: “biết bố mày là ai không!”
Tên này là dân biểu liên bang đó nghen.
Chán thiệt là chán!
Bằng hữu ơi! Quý bạn nào chưa đi bầu, hãy đi liền đi nha! Nhớ bầu cho Donald Trump.

Gian lận! Gian lận! Và gian lận!
11/05/2024

Gian lận! Gian lận! Và gian lận!

Quý Khán giả hãy nhấn nút Subscribe 🔔 hoặc click vào link https://bit.ly/VNATVSUB để nhận được những cập nhật nhanh từ đài VNATV.Quý vị đừng quên nhấn Like,...

Address

PO BOX 2181
Gilroy, CA
95021

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Nang The Ky XXI Magazine posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Nang The Ky XXI Magazine:

Share