TIN HAY MỖI NGÀY

TIN HAY MỖI NGÀY Những điều hay mới , cuộc sống !

Dắt theo con gái 3 tu;/ổi đi dự đám cưới người quen nào ngờ vừa đến nơi chưa kịp động đũa, mẹ cô dâu đã cười gượng "Nhà ...
07/18/2025

Dắt theo con gái 3 tu;/ổi đi dự đám cưới người quen nào ngờ vừa đến nơi chưa kịp động đũa, mẹ cô dâu đã cười gượng "Nhà cô tính cỗ vừa đủ, giờ thêm người sợ thiếu, mà đi hai người thì… hơi tốn kém...” Cả bàn quay sang nhìn, tôi quê không biết c-hui vào đâu. Tôi đứng phắt dậy đưa con về nhà, vừa ngồi xuống ghế được 30 phút thì nghe tin...
Tôi dẫn con gái 3 t-uổi đi dự đám cưới con của người quen. Hai mẹ con diện váy mới, tay bắt mặt mừng – vì dù gì cũng là họ hàng bên chồng.
Vừa ngồi xuống bàn tiệc chưa kịp uống ngụm nước,
Mẹ cô dâu từ đâu bước tới, giả lả cười:
– “Ôi, nhà cô tính cỗ vừa đủ người lớn, giờ cháu nhỏ đi theo thì… e hơi tốn kém…”
Tôi cười gượng chưa kịp phản ứng thì bà nói thẳng hơn:
– “Lần sau, ai đi một mình thì cứ một mình, dắt trẻ con theo thế này thì cô ngại quá…”
Cả bàn chững lại. Một vài người quay sang nhìn tôi rồi nhìn bé con đang ngồi ngơ ngác.
Tôi đỏ mặt, tay run lên vì tức, nhưng cố nuốt nước mắt, đứng phắt dậy dắt con ra ngoài.
Về đến nhà, con bé hỏi nhỏ:
– “Sao mình không ăn cưới hả mẹ? Con đói…”
Vừa đặt con ngồi ăn cháo, tôi mới ngồi xuống ghế thở phào thì...
điện thoại đổ chuông liên tục.
Một người bạn cũng dự đám cưới gọi tới, giọng hoảng hốt nói tin động trời... 👇👇

Con trai không cho mẹ già bước vào nhà vì bà làm mấ-t sổ đỏ, bà âm thầm sang ở nhà hàng xóm và gặp công an tính toán đâu...
07/18/2025

Con trai không cho mẹ già bước vào nhà vì bà làm mấ-t sổ đỏ, bà âm thầm sang ở nhà hàng xóm và gặp công an tính toán đâu ra đấy, nào ngờ đúng 1 tuần sau...
Căn nhà hai tầng nằm ở góc phố là cả gia tài mẹ tôi dành dụm nửa đời, đứng tên bà, xây bằng nước mắt của một đời buôn thúng bán bưng. Nhưng hôm đó, tôi đứng ngay trước cánh cổng sắt đã khoá chặt, nhìn con trai ruột mình lạnh lùng chỉ tay ra đường:
“Mẹ làm mất sổ đỏ thì đừng trách! Nhà này không chào đón người vô trách nhiệm!”
Tôi như người mất hồ-n. Sổ đỏ… đúng là đã không còn trong tủ mấy hôm trước, nhưng tôi đâu dám nghi ai. Chỉ thấy đứa con trai cứ bồn chồn gọi điện, rồi đột ngột thay khoá, đuổi tôi khỏi nhà như một người dưng.
Tôi lặng lẽ quay lưng. Không khóc. Không van xin. Cũng không nói cho nó biết:
Tôi vẫn còn bản photo công chứng sổ đỏ… và những giấy tờ quan trọng hơn mà nó không hề biết.
Tối đó, tôi xách túi sang ở tạm nhà cô Tư hàng xóm. Cô ấy quý tôi, để tôi ngủ nhờ cái phòng cũ phía sau, sát vách nhà con trai. Chính từ đó, tôi chứng kiến đủ thứ.
Ba ngày sau, tôi nghe thấy hắn mở tiệc trong nhà, giọng cười ngạo nghễ:
“Thằng cò đất nói nhà đứng tên mẹ nên phải làm mất sổ, chờ hơn tháng mới làm được giả. Hợp đồng đặt cọc tao ký rồi, hai tỷ chốt trong tuần!”
Tôi đứng sững. Hóa ra là thế…
Không chần chừ, tôi nhờ người gọi công an và âm thầm làm 1 việc
Đúng 1 tuần sau, khi con trai tôi đang dẫn “khách mua nhà” đến xem, thì 3 người công an mặc thường phục, cùng tôi, bước ra từ nhà cô Tư và rồi chúng chẳng thể ngờ... đọc tiếp dưới bình luận👇👇

Tưởng được tâ-n h-ôn với chồng, ai ngờ đêm đầu tiên tôi phải nhường giường cho mẹ chồng vì bà “say rượu” — đến sáng dậy,...
07/18/2025

Tưởng được tâ-n h-ôn với chồng, ai ngờ đêm đầu tiên tôi phải nhường giường cho mẹ chồng vì bà “say rượu” — đến sáng dậy, thấy ga trải giường dính 1 thứ khiến tôi cứng đ-ờ người...
Đêm t-ân hô;/n, tôi mệt rã rời sau một ngày dài tiếp khách, rút lui lên phòng chỉ mong được ô-m chồng ngủ một giấc thật sâu. Nhưng khi vừa tẩy trang xong thì cánh cửa phòng bật mở:
“Mẹ say quá, cho mẹ nằm chút nhé, dưới nhà ồn lắm.”
Mẹ chồng tôi – người đàn bà ưa kiểm soát, khét tiếng khắt khe – lảo đảo ôm gối bước vào, miệng nồng nặc mùi rượu, áo trễ cổ, mặt đỏ ga;/y.
Tôi định dìu bà ra phòng khách, nhưng chồng tôi ngăn lại:
“Thôi, để mẹ nằm đây đi, có một đêm thôi mà em.”
Một đêm. Đúng đêm tân hô;/n. Tôi cay đắng xách gối xuống sofa, không dám phản ứng vì sợ mang tiếng “vợ mới vô đã hỗn”.
Lúc tôi tỉnh dậy, đồng hồ đã gần 6h. Tôi lên phòng, định gọi chồng dậy cùng xuống chào họ hàng bên ngoại. Cửa phòng khép hờ.
Tôi nhẹ tay đẩy ra… và đứng ch-ết trân.

Nữ tiếp viên duy nhất số//ng s//ót sau khi máy bay phát n///ổ ở độ cao hơn 10.000 mét – b/í ẩ/n sống còn giữa trời không...
07/18/2025

Nữ tiếp viên duy nhất số//ng s//ót sau khi máy bay phát n///ổ ở độ cao hơn 10.000 mét – b/í ẩ/n sống còn giữa trời không
Chuyến bay số hiệu GL142 của hãng hàng không GreenLuxe rời sân bay Minh Dương vào lúc 6h40 sáng, mang theo 112 hành khách cùng 7 thành viên tổ bay, dự kiến đến thành phố ven biển Nam Lạc sau hơn hai giờ đồng hồ. Trời hôm ấy trong, bầu không khí mỏng nhẹ như thể mọi thứ sẽ trôi qua yên ả.
Trâm, nữ tiếp viên 25 tuổi, bước lên máy bay với nụ cười thường trực. Đây là tháng thứ 18 cô gắn bó với nghề – nghề mà với cô, là một ước mơ có thật được chắp cánh. Cô không đẹp xuất sắc, nhưng có đôi mắt biết cười và dáng người nhỏ nhắn khiến ai cũng dễ mến. Đồng nghiệp gọi Trâm là “chim én mùa xuân” của khoang hành khách.
Khoảng 45 phút sau khi cất cánh, khi máy bay đang ở độ cao hành trình hơn 10.200 mét, một âm thanh rít chói tai xé toang khoang sau. Tiếp đó là tiếng n/ổ d/ữ d/ội, rung lắc d/ữ dộ/i, những hành khách la hét trong tuy/ệt vọ/ng. Trâm ng/ã nhào vào vách, tay còn giữ chặt khay trà chưa kịp phục vụ.
Khoảnh khắc máy bay bị tách đôi giữa không trung – là giây phút cô tin rằng mình đã kết thúc.
Nhưng không... đọc tiếp dưới bình luận 👇👇

Bι kịcҺ cuṓι ƌờι của Ьà cụ Cúc – Vụ áп pҺȃп xác cҺấп ƌộпg vùпg sȏпg пướcVào một ngày tháng 10 năm 2012, vùng đất yên bìn...
07/18/2025

Bι kịcҺ cuṓι ƌờι của Ьà cụ Cúc – Vụ áп pҺȃп xác cҺấп ƌộпg vùпg sȏпg пước
Vào một ngày tháng 10 năm 2012, vùng đất yên bình ven sông tại xã Tân Lộc Thượng, thành phố Long Hòa, tỉnh Nam Giang, bỗng dậy sóng vì sự mất tích bí ẩn của bà cụ Trần Thị Cúc, 65 tuổi – một người phụ nữ sống neo đơn trong ngôi nhà nhỏ giữa cù lao biệt lập.
Người đầu tiên phát hiện sự bất thường là cháu gái của bà – Nguyễn Thị Thảo, 28 tuổi. Sau nhiều ngày gọi điện không ai bắt máy, Thảo tức tốc từ Sài Gòn trở về quê. Cổng nhà bị khóa từ bên ngoài, cửa chính bị cài then bên trong, xe đạp và đôi dép vẫn nằm nguyên vị trí, không có dấu hiệu đột nhập hay trộm cắp. Nhưng căn nhà im lặng một cách bất thường, như thể bà Cúc tan biến không để lại dấu vết nào.
Láng giềng đều xác nhận đã hơn một tuần không thấy bà ra ngoài làm vườn hay giặt giũ. Một người dân nhớ lại đêm 15 tháng 10 có mưa lâm râm, có thấy một chiếc xe máy lạ dừng gần nhà bà Cúc, nhưng không rõ mặt người lái. Con chó nhà hàng xóm hôm đó sủa rít lên như phát hiện điều gì.
Công an xã phối hợp cùng thành phố vào cuộc điều tra. Hiện trường trong nhà vẫn gọn gàng, nhưng nhiều chi tiết bất thường: điện thoại Nokia bị tháo pin, tiền mặt và nữ trang không còn, chiếc hộp sắt vốn dùng để cất đồ quý bị rỗng, khóa cửa thì biến mất.
Dấu vết quan trọng được phát hiện là một vệt kéo lê mờ ở sân sau dẫn ra bờ rạch, cùng những vết giày đàn ông và vết bánh xe máy. Khu vực rạch phía sau vắng người qua lại, chỉ có dân địa phương mới thông thuộc địa hình.
Ba ngày sau, vào sáng 23 tháng 10, một người đánh cá – ông Bảy Mừng – phát hiện một chiếc rương sắt màu xanh mắc trong đám lục bình giữa rạch. Khi mở nắp, cảnh sát chứng kiến một cảnh tượng .... Bạn đọc tiếp dưới bình luận 👇 👇 👇

Sự TҺật KιпҺ Hoàпg Sau Ca Trực Đȇm: Trưởпg KҺoa CҺuṓc TҺuṓc Mȇ Cưỡпg Hιếp Cȏ Y Tá Mớι”Phía sau những ánh đèn bệnh viện r...
07/18/2025

Sự TҺật KιпҺ Hoàпg Sau Ca Trực Đȇm: Trưởпg KҺoa CҺuṓc TҺuṓc Mȇ Cưỡпg Hιếp Cȏ Y Tá Mớι”
Phía sau những ánh đèn bệnh viện rực rỡ, có những câu chuyện không bao giờ được kể thành lời. Ở một thành phố ven biển mang tên Hòa Thành, nơi mọi người tin rằng ngành y là nơi thiêng liêng nhất, một bi kịch lặng thầm đã diễn ra và vùi dập ước mơ của một cô gái trẻ tên Trần Diễm My.
Diễm My, 24 tuổi, vừa tốt nghiệp thủ khoa ngành điều dưỡng. Không có gia đình làm trong ngành, không mối quan hệ nâng đỡ, cô đến bệnh viện Nhân Đức với hy vọng được làm việc, được giúp người. Với nụ cười luôn thường trực trên môi và đôi mắt chan chứa nhiệt huyết, cô tin rằng mọi cố gắng rồi sẽ được đền đáp.
Ngày đầu đến nhận việc, My được phân công vào Khoa Chăm Sóc Đặc Biệt, tầng sáu, nơi chỉ tiếp nhận bệnh nhân VIP. Mọi thứ ở đây đều bóng bẩy, sạch sẽ và kín đáo. Người phụ trách khu này là bác sĩ Trần Nam, một bác sĩ có tiếng với vẻ ngoài điềm đạm và lịch lãm, được mọi người gọi là "bàn tay vàng" trong giới nội khoa.
Ngay tuần đầu tiên, My đã được sắp xếp trực đêm cùng bác sĩ Nam. Không ai đặt câu hỏi, không ai bàn tán, nhưng My cảm nhận rõ những ánh nhìn ái ngại từ các điều dưỡng viên kỳ cựu. Một người đồng nghiệp tên Lâm, chỉ nhỏ hơn cô vài tuổi, đã từng lén nói: "Ở tầng sáu, phải biết giữ mình."
Ca trực đầu diễn ra yên ả, hoặc ít ra My tưởng vậy. Bác sĩ Nam trò chuyện nhẹ nhàng, kể những kỷ niệm nghề nghiệp đầy cảm hứng, khen cô giỏi giang. Nhưng ánh mắt ông ta, đôi khi lướt quá lâu trên gương mặt cô, khiến My bất an. Vài ngày sau, cô nhận được những tin nhắn từ số lạ,.... Bạn đọc tiếp câu chuyện dưới phần bình luận 👇 👇 👇

Giúp việc bị đ/uổi khỏi nhà chỉ vì nghi ă/n c/ắ/p chiếc đồng hồ Rolex, ai mà có ngờ bà lại c;ứu chủ nhà...."Chiếc đồng h...
07/17/2025

Giúp việc bị đ/uổi khỏi nhà chỉ vì nghi ă/n c/ắ/p chiếc đồng hồ Rolex, ai mà có ngờ bà lại c;ứu chủ nhà...."Chiếc đồng hồ Rolex biến mất vào một buổi sáng thứ Hai, khi nhà chỉ có một người giúp việc lớn tuổi và cậu con trai đang ngủ. Không ai chứng kiến, không có camera trong phòng. Và cũng chẳng ai ngờ rằng, việc đuổi một người vô tội đã mở ra một chuỗi sự kiện khiến cả gia đình phải cúi đầu xin lỗi..."

Gia đình ông Khánh ở quận 2 sống khá sung túc. Ông là giám đốc công ty bất động sản, còn bà Thủy – vợ ông – ở nhà nội trợ và quản lý tài chính gia đình. Họ có một cậu con trai học cấp 2 tên là Minh. Gia đình thuê bà Tám – một người giúp việc gần 60 tuổi – đã làm cho họ hơn 3 năm.

Bà Tám hiền lành, ít nói, làm việc chăm chỉ và chưa từng để gia đình phàn nàn điều gì. Dù tuổi đã lớn, bà luôn dậy sớm nấu ăn, lau dọn nhà cửa, giặt giũ, chăm sóc Minh những khi bố mẹ đi vắng. Cả khu dân cư ai cũng quý bà, thường gọi là “bà Tám quê nhưng thiệt thà”.

Một sáng thứ Hai, ông Khánh phát hiện chiếc đồng hồ Rolex trị giá gần 300 triệu – quà sinh nhật vợ tặng năm ngoái – biến mất khỏi ngăn kéo phòng làm việc. Ngăn kéo không khóa. Ông nhớ rõ đã tháo đồng hồ ra chiều hôm qua khi về nhà, để ngay tại đó.

Bà Thủy tái mặt, hỏi từng người. Minh không biết gì – nó còn đang vùi đầu vào game. Trong nhà, ngoài bà Tám ra, không ai khác có lý do để vào phòng làm việc lúc sáng. Cam;era ngoài hành lang không quay vào phòng. Tất cả dồn ánh mắt về bà Tám.

– "Bà có vào phòng tôi sáng nay không?" – ông Khánh hỏi.

– "Dạ có, tôi lau dọn sơ qua như mọi khi rồi ra liền."

– "Có thấy đồng hồ trên bàn không?"

– "Dạ không chú ơi. Tôi đâu có để ý, cũng không đụng gì."

Sự im lặng nặng nề bao trùm. Bà Thủy bắt đầu nổi cáu, gọi bà Tám là “kẻ tham lam”, “ăn ch/áo đ//á bát”. Bà Tám cố giải thích, giọng run rẩy: “Tôi chưa bao giờ lấy gì của ai. Nhà mình tin tôi ba năm nay, sao lại nghi o;an vậy?”

Nhưng sự mất mát của một tài sản giá trị đã khiến lòng tin tan biến. Ông Khánh không gọi công an, nhưng nói thẳng: “Tôi không muốn làm lớn chuyện, nhưng bà không còn ở lại được nữa.”

Không khóc, không v/a/n x/in, bà Tám chỉ nhẹ nhàng gật đầu, thu dọn đồ đạc trong im lặng. Trước khi bước ra cửa, bà chỉ nói một câu:

– "Tôi không lấy, và một ngày chú sẽ biết điều đó."

Những tháng ngày sau:

Gia đình thuê người giúp việc mới, trẻ hơn, nhanh nhẹn hơn, nhưng chẳng ai cảm thấy dễ chịu như với bà Tám. Người mới hay lén dùng điện thoại, làm việc không kỹ. Minh thậm chí nhớ bà Tám, dù cậu không dám nói ra – vì bố mẹ luôn tỏ ra “khó chịu” mỗi khi nhắc tới bà.

Hai tháng trôi qua. Chiếc đồng hồ vẫn không tìm ra. Câu chuyện tưởng chừng đã rơi vào quên lãng… cho đến một đêm 👇

Đêm đó ông không ngủ được, ông không biết mình có kiềm chế được không khi ngày ngày ở chung với con dâu, tối tối lại ngủ...
07/17/2025

Đêm đó ông không ngủ được, ông không biết mình có kiềm chế được không khi ngày ngày ở chung với con dâu, tối tối lại ngủ ngay sát vách, có khi ông còn nghe cả tiếng ngáy nhỏ đều đều của cô. Nhưng ông lại sợ, nếu như có ngày ông không thể kiểm soát được thì sao? Bà con lối xóm biết chuyện thì sẽ như thế nào? Chắc ông chỉ có nước đi theo vợ con mới hết nỗi nhục này. Và rồi cũng đến cái ngày đen tối đó, cái ngày mà chẳng ai nghĩ nó có thể xảy ra.
"Bố ơi, trên trường cu Đức có buổi ngoại khóa, trường tổ chức cho các cháu đi dã ngoại hai ngày một đêm, con đăng ký cho cháu đi nha bố," Tuyền vừa trong phòng bước ra vừa nói với ông Nhân đang lau mấy cái lư hương trên bàn thờ.
"Lớp có ai đi đông không con? Nhà trường có đảm bảo an toàn không? Chứ con nít cho đi một mình bố không yên tâm," ông Nhân hỏi. "Có các thầy cô với hội trưởng hội phụ huynh đi kèm các cháu cha bố ạ, bố không phải lo." "Ừ vậy thì cho cháu nó đi để có thêm nhiều bạn với học được nhiều thứ bên ngoài hơn." "Dạ con đăng ký cho cháu liền đây, ba ngày sau là cu Đức đi với trường."
Tối hôm đó nhà còn mình ông Nhân với Tuyền, hai bố con ăn cơm tối xong thì ai về phòng nấy. Trời mùa hè nóng nực nên Tuyền vừa mở cửa vừa livestream bán hàng. Đang đọc tin nhắn và chốt đơn cho khách thì Tuyền nghe ông Nhân gọi. "Con rảnh không Tuyền ơi, qua dán miếng dán đau lưng dùm bố, nay sao cái lưng đau quá à." "Bố đợi con 5 phút nữa nha, con tắt live rồi con qua," lâu lâu ông Nhân lại bị đau lưng, chắc do bệnh lý tuổi già, có khi thì Tuyền dán cao dán cho ông, có khi thì ông nhờ cu Đức. Nay Đức vắng nhà nên ông gọi Tuyền.
Tuyền tắt điện thoại, để vội vài bao đồ đang lộn xộn giữa nền nhà rồi chạy qua gõ cửa phòng ông Nhân. "Con vào nghe bố?" "Ừ con vào đi, bố lại đau lưng à?" "Sau này bố ít nhặt củi lại, cúi lên cúi xuống đau lưng thêm đó bố, mấy việc đó bố cứ để đó cho con," Tuyền vừa nói vừa cầm miếng cao dán đặt lên lưng ông Nhân. Dán xong thì cô lấy chai dầu trên tủ đầu giường rồi xoa bóp lưng vai cho ông. Trước đây cô cũng hay làm nhưng đều có cu Đức phụ một bên, nay có mỗi hai cha con nên cô cũng hơi ngại, dù gì ông cũng là bố chồng chứ không phải là bố ruột của cô.
Tay cô xoa đến đâu là ông Nhân rợn người đến đấy. Trước nay con cháu giúp ông xoa bóp ông đều rất hạnh phúc và cười vui vẻ, nhưng bây giờ ông lại thấy khác rồi. Kể từ ngày ông giặt hộ Tuyền mấy bộ quần áo đó thì ông đã có những suy nghĩ khác đi quá nhiều. Tuyền vừa dán xong miếng cao thì ông Nhân đưa tay nắm lấy tay Tuyền. Ông Nhân ngập ngừng, "Bố... bố..... Bạn đọc tiếp câu chuyện dưới phần bình luận nhé 👇 👇 👇

Đêm t/ân hô/n, bố chồng dúi vào tay 10 tờ 100 đô rồi lắp bắp: “Muốn sống thì mau tr//ốn ngay khỏi đây”....Tôi đứng sững ...
07/17/2025

Đêm t/ân hô/n, bố chồng dúi vào tay 10 tờ 100 đô rồi lắp bắp: “Muốn sống thì mau tr//ốn ngay khỏi đây”....Tôi đứng sững như bị hóa đá, lòng lạnh b;uốt ...
Tôi tên là Thảo, 26 tuổi, nhân viên kế toán cho một công ty xây dựng ở Hà Nội. Tôi gặp Hưng – chồng tôi, trong một buổi họp liên kết giữa hai công ty. Hưng hơn tôi 3 tuổi, giám đốc trẻ, đẹp trai, lịch thiệp, có tiếng là con trai duy nhất của một gia đình giàu có ở Ninh Bình. Mối quan hệ tiến triển nhanh chóng, chỉ sau 6 tháng, anh ấy cầu hôn.
Gia đình tôi bình thường, bố mẹ làm viên chức đã về hưu. Khi Hưng ngỏ lời, mẹ tôi khóc vì mừng, bố tôi dù nghiêm khắc cũng gật đầu đồng ý. Từ bé, tôi vốn nghe lời và chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chọn sai người.
Lễ cưới được tổ chức long trọng tại một khách sạn sang trọng ở trung tâm thành phố. Mọi người đều ngưỡng mộ tôi vì “lấy được chồng giàu”, nhưng tôi chỉ mỉm cười – tôi không lấy anh vì tiền, mà vì anh khiến tôi thấy an toàn.
Cho đến đêm tân hôn...
Bố chồng tôi – ông Hoàng Văn Bình, một người đàn ông trầm lặng, ít nói, từ lần đầu gặp tôi đã khiến tôi có cảm giác ông không thích mình. Nhưng tôi chưa bao giờ ngờ đến chuyện ông có thể nói ra những lời như vậy trong chính đêm cưới của con trai ông.
— Cháu không hiểu… chú nói gì vậy ạ? – tôi lắp bắp, vẫn chưa hoàn hồn.
Ông siết mạnh tay tôi, thì thầm như sợ có ai nghe thấy:
— Cháu không nên hỏi. Ngay khi cháu ra khỏi cửa, có người chờ sẵn. Đừng quay lại. Đây là tất cả những gì ta có thể làm.
Nói rồi, ông nhìn tôi một lúc lâu – cái nhìn đầy ám ảnh, pha lẫn sợ hãi, như thể ông đang làm điều gì đó có thể phải trả giá bằng cả mạng sống.
Ông đi rồi, để lại tôi và một cơn bão rối loạn trong lòng.
Tôi nhìn chồng đang ở phòng bên cạnh – Hưng đang gọi điện cho bạn bè, cười nói vui vẻ, không hề hay biết chuyện gì vừa xảy ra. Tôi đắn đo, do dự, rồi quyết định gọi cho người bạn thân nhất – Lan, người duy nhất tôi tin tưởng ngoài gia đình.
— Mày b/ị đ//i/ê/n à? Bỏ trốn trong đêm cưới? Có ai đ//e d/ọ/ a mày à? – Lan hét lên trong điện thoại.
Tôi kể lại mọi chuyện. Lan im lặng hồi lâu, rồi nói:
— Nếu bố chồng mày nói vậy thì không thể là đùa. Tao đến đón mày.
10 phút sau, Lan xuất hiện trước sảnh khách sạn, tôi kéo vali, cúi đầu bước ra như người trốn chạy. Lúc ấy là 2 giờ 17 phút sáng, trời Hà Nội lất phất mưa nhẹ.
Tôi trốn về nhà Lan. Điện thoại tôi tắt nguồn. Mẹ tôi gọi hơn 30 cuộc. Mẹ chồng gọi, chồng tôi gọi… Nhưng tôi sợ. Tôi không biết mình sợ điều gì – chồng, hay chính gia đình đó? ... Xem thêm 👇

Mẹ già bán hết đất hương hỏa để trả nợ cho con trai, đúng 3 tháng sau vợ chồng già bị con trai và con dâu đuổi thẳng ra ...
07/13/2025

Mẹ già bán hết đất hương hỏa để trả nợ cho con trai, đúng 3 tháng sau vợ chồng già bị con trai và con dâu đuổi thẳng ra đường nhưng chúng nào có ngờ bà đã đi gặp công an từ 1 tuần trước đó và tính toán đâu ra đấy...
“Con làm ăn thua lỗ, mẹ bán đất hươ-ng hỏa đi, mẹ không tiếc, miễn là con qua được giai đoạn này…”
Bà cụ run tay ký giấy bán mảnh đất tổ tiên để lại, cầm 2 tỷ trao tận tay cho vợ chồng đứa con trai út.
Ai cũng nghĩ bà khờ. Ngay cả con dâu cũng chép miệng:
“Già rồi còn dại… cho rồi thì khỏi đòi!”
3 tháng sau
– “Nhà này hết chỗ rồi mẹ ạ, tụi con cần không gian làm việc!”
– “Vợ chồng con không kham nổi hai ông bà già nữa đâu!”
Và thế là giữa chiều mưa, hai ông bà dọn đồ ra trước cổng, chỉ còn một túi nylon với vài bộ đồ cũ.
Đúng lúc hàng xóm định chạy ra giúp thì một chiếc xe công an đỗ xịch trước cửa.
Một cán bộ bước xuống, cầm theo tập hồ sơ dày dắt bà cụ vào và rồi lũ con bất hiếu đâu có ngờ... 👇👇

Con trai nhất quyết không cho mẹ về quê kêu là "mẹ ơi tối qua nằm mơ bà nói với con ko được cho mẹ về quê"...người mẹ nh...
07/13/2025

Con trai nhất quyết không cho mẹ về quê kêu là "mẹ ơi tối qua nằm mơ bà nói với con ko được cho mẹ về quê"...người mẹ nhất quyết không nghe sau đó sự cố kh/ủng kh/iếp xảy ra ...
Chiều cuối tuần, trời Sài Gòn nắng như đổ lửa. Mẹ chuẩn bị về quê, tay xếp từng bộ quần áo gọn gàng vào vali, trong khi Tuấn – con trai 10 tuổi – cứ đứng ngồi không yên.
– Mẹ ơi, mẹ đừng đi! – Tuấn nắm chặt tay mẹ, mắt đỏ hoe.
– Mẹ về quê có ba ngày thôi mà, ông ngoại bệnh, mẹ phải về chăm. – Mẹ dịu dàng xoa đầu con.
Tuấn nghẹn ngào, lí nhí:
– Tối qua con mơ… con mơ thấy bà ngoại. Bà đứng cuối giường, tay run run… bà nói: “Không được cho mẹ con về quê. Không được!”
Mẹ khựng lại một chút, gương mặt thoáng chút bối rối.
– Mơ mà con. Bà mấ/t rồi, sao hiện về được. Mình đừng tin mấy chuyện mê tín nghen.
Nhưng Tuấn vẫn bám chặt lấy tay mẹ:
– Con xin mẹ, mẹ đừng đi… lần này mẹ nghe con đi. Mẹ mà đi là có chuyện!
Mẹ dằn nhẹ tay Tuấn ra, cố giữ giọng bình tĩnh:
– Mẹ hiểu con lo cho mẹ, nhưng không thể vì giấc mơ mà mẹ bỏ mặc ông ngoại. Con ngoan, ở nhà với ba, vài hôm mẹ về.
Xe khách rú còi ngoài ngõ. Mẹ bước nhanh ra khỏi nhà, không ngoái lại. Tuấn òa khóc, chạy theo đến tận cổng nhưng chỉ kịp nhìn thấy dáng mẹ khuất dần sau cửa kính.
Chuyến xe lăn bánh được hơn 2 tiếng thì mưa giông nổi lên giữa đèo Bảo Lộc. Tài xế cố chạy nhanh để tránh sạt lở, nhưng bất ngờ…........................ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇

Bố mẹ bán hết nhà cửa riêng để trả nợ cho con trai, 2 năm sau vợ chồng già bị con trai và con dâu đuổi thẳng ra đường nh...
07/12/2025

Bố mẹ bán hết nhà cửa riêng để trả nợ cho con trai, 2 năm sau vợ chồng già bị con trai và con dâu đuổi thẳng ra đường nhưng không ngờ rằng chỉ 3 tháng sau công an tới tận nhà để thông báo quyết định bẽ bàng...

Hai năm trước, ông Bà Hữu - một cặp vợ chồng già sống tại một vùng quê yên bình - quyết định làm điều không tưởng: bán toàn bộ nhà cửa, ruộng vườn, tài sản riêng, gom góp từng đồng để trả món nợ chồng chất cho cậu con trai độc nhất – Tuấn – sau một phi vụ kinh doanh thua lỗ hàng tỷ đồng.

“Còn cái mạng già này, cha mẹ còn sống thì không để con vào t;/ù!” – Ông Hữu tuyên bố chắc nịch khi ký giấy bán căn nhà t-ổ ti-ên để lại.

Tuấn cùng vợ là Mai – người phụ nữ sắc sảo và khôn khéo – rưng rưng cảm động, thề sống thề ch;/ết sẽ phụng dưỡng cha mẹ đến cuối đời. Vợ chồng già dọn về căn nhà nhỏ chật hẹp trong hẻm, sống tằn tiện. Họ tin rằng ít ra, con cái mình biết điều.

Nhưng rồi chỉ sau 2 năm…

— “Bố mẹ ở đây chật chội quá, lại ảnh hưởng chuyện riêng của vợ chồng con. Hay bố mẹ về quê bà ngoại ở tạm?”

— “Quê nào? Bán hết rồi còn đâu chỗ mà về?”

— “Thì… đi đâu đó đi. Con cũng hết cách rồi!”

Ông bà Hữu bị đuổi thẳng khỏi nhà. Họ sống vật vờ nơi gầm cầu, bữa đói bữa no.

Ba tháng sau...

Khi Tuấn và Mai đang ăn tối thì tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

“Mời anh Tuấn và chị Mai hợp tác điều tra!”

Tuấn tái mặt. Mai run lẩy bẩy.

Hóa ra... số tiền trả nợ ngày ấy không phải do Tuấn vay mà chính là... 👇

Address

Hollywood Sign
Hollywood, CA
2000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when TIN HAY MỖI NGÀY posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share

Category