07/24/2025
Tôi – người vợ im lặng – âm thầm xem lại camera hành trình mỗi lần chồng trở về từ những chuyến 'công tác' m;ập m;ờ. Tôi biết anh có 'em gái mưa' – cô gái trẻ l/én l/út bước lên xe anh trong bóng tối, với những ánh mắt và cử chỉ không thể chối cãi. Nhưng tôi không làm ầm lên, không bắt tại trận. Tôi chờ… Chờ đúng thời điểm. Và rồi, cái ngày anh háo hức đi họp lớp – buổi hội ngộ đầy kỷ niệm và sơ hở – tôi xuất hiện. Lặng lẽ nhưng sắc lạnh, mang theo bằng chứng, lòng tin đã rạn vỡ, và một đòn quyết định khiến anh không còn đường lui…Tôi là Thu, 34 tuổi, làm nhân viên kế toán trong một công ty nội thất. Chồng tôi – Dũng – là trưởng phòng kinh doanh của một công ty công nghệ lớn. Anh luôn bận rộn, thường xuyên phải “đi công tác xa”. Lúc đầu, tôi tin anh tuyệt đối. Chúng tôi yêu nhau từ thời đại học, cưới nhau khi cả hai chỉ có hai bàn tay trắng. Tôi từng nghĩ, tình yêu được xây bằng những ngày gian khó thì sẽ trường tồn. Nhưng có lẽ tôi đã sai.
Mọi chuyện bắt đầu từ khoảng nửa năm trước. Những chuyến công tác của anh ngày càng nhiều, mà kỳ lạ là không có lịch trình rõ ràng. Khi tôi hỏi, anh luôn trả lời qua loa: “Khách hàng gấp”, “Đối tác ở tỉnh hẹn đột xuất”, hoặc “Sếp giao đột xuất, không nói trước được em ơi.” Tôi cố không nghi ngờ, nhưng cảm giác bất an cứ âm ỉ trong lòng.
Một ngày, khi lau dọn xe ô tô của chồng, tôi tình cờ phát hiện ra xe có gắn camera hành trình loại mới, loại có lưu trữ cả âm thanh lẫn hình ảnh. Ý nghĩ nhen nhóm trong đầu: “Nếu anh ấy không có gì giấu giếm, thì mình xem cũng chẳng sao.” Và thế là, sau mỗi chuyến công tác, tôi lặng lẽ chờ chồng ngủ, rồi lấy thẻ nhớ từ camera ra, cắm vào laptop.
Ban đầu, tôi chẳng thấy gì khả nghi. Những hình ảnh chỉ là đường trường, cao tốc, cây xăng, vài lần đỗ lại ăn uống. Nhưng rồi, một hôm, tôi thấy anh dừng xe ở một quán cà phê ven đường, và một cô gái trẻ bước lên xe. Cô ấy tầm ngoài 20, ăn mặc nhẹ nhàng nhưng không hề xuề xòa. Tôi để ý ánh mắt anh nhìn cô, và cả cách tay anh lướt qua vai cô khi mở cửa xe – thứ ánh nhìn và cử chỉ mà tôi đã lâu rồi không còn nhận được.
Tôi không khóc. Không nổi giận. Tôi chỉ ngồi lặng, xem đi xem lại đoạn clip. Ngày hôm sau, tôi vẫn nấu bữa sáng, vẫn tiễn anh đi làm như thường. Tôi không nói gì, không chất vấn. Vì tôi biết, đàn ông khi bị bắt quả tang thường sẽ nói “Chỉ là bạn thôi”, “Em nghĩ nhiều rồi”, “Anh không làm gì quá giới hạn cả”. Nhưng với tôi, cái ánh mắt đó đã là phản bội.
Từ hôm ấy, tôi xem camera sau mỗi chuyến công tác. Cô gái đó – tôi gọi cô là “em gái mưa” – thỉnh thoảng xuất hiện. Có hôm họ đi ăn lẩu, có hôm đi uống cà phê, có hôm còn đi ra biển. Anh luôn chọn quay đầu xe vào nơi kín đáo, nhưng camera vẫn ghi lại đầy đủ.
Tôi bắt đầu lần theo thông tin. Một lần, anh sơ ý để ví mở, tôi thấy một tấm hóa đơn nhà hàng đặt bàn tên “Trúc”. Tôi lặng lẽ tìm facebook, và đúng như linh cảm, tôi tìm ra cô gái đó. Một hotgirl tỉnh lẻ, ảnh ngập tràn trong những món đồ hiệu, giày cao gót, nhà hàng sang trọng. Tôi vào nick phụ theo dõi, và không bất ngờ khi thấy những bức ảnh được đăng trùng khớp với địa điểm mà xe anh từng đến.
Tôi muốn làm ầm lên. Muốn lao đến hỏi anh: “Bao nhiêu lâu rồi? Cô ta có gì hơn tôi? Anh đã ngủ với cô ta chưa?” Nhưng rồi tôi dừng lại. Vì tôi biết, nếu làm lúc này, anh sẽ chối. Hoặc tệ hơn, anh sẽ nghĩ tôi là đàn bà rình mò, soi mói, thiếu tin tưởng.
Tôi quyết định chờ đợi. Không phải vì nhu nhược. Mà vì tôi cần chọn đúng thời điểm để kết thúc tất cả – nếu như anh thực sự đã chọn đi con đường khác.
Và thời điểm ấy đến – buổi họp lớp đại học của anh...(Còn tiếp 👇)