MÀU TÍM TÔI YÊU

MÀU TÍM TÔI YÊU Màu tím tượng trưng cho sự huyền bí, cao quý và sáng tạo, mang lại cảm giác lãng mạn và bình yên

Bị chồng phản bội, vợ giả vờ ng;/u ng//ơ đồng ý 3 tháng sau, ngay lúc chồng đưa bồ về nhà chung sống, cô vợ quay về thực...
05/02/2025

Bị chồng phản bội, vợ giả vờ ng;/u ng//ơ đồng ý 3 tháng sau, ngay lúc chồng đưa bồ về nhà chung sống, cô vợ quay về thực hiện cuộc lật mặt ca;/y ngh//iệt nhất đời mình...

Thảo biết chồng ng;oại t;;ình từ lâu, nhưng không vạch mặt ngay. Cô quá hiểu Tuấn – kiểu đàn ông bản lĩnh giả tạo, luôn cần cảm giác “được tôn trọng” và “nắm quyền”. Nếu cô gào khóc, níu kéo hay làm ầm lên, anh ta sẽ lấy cớ “em cứ làm anh mệt mỏi” để đổ lỗi mà chạy theo b/ồ cho trọn vẹn.

Vậy nên… Thảo chọn cách đau nhất mà đàn bà từng học được: Giả vờ nng/u.

Một buổi tối, sau khi thấy tin nhắn “Anh nhớ em, ngủ ngoan nha vợ bé” hiện trên điện thoại chồng, cô chỉ nhẹ nhàng nói:

“Nếu anh thấy mệt mỏi, mình… ly thân đi. Để anh có thời gian suy nghĩ lại.”

Tuấn bất ngờ nhưng mừng ra mặt. Không cãi vã, không nước mắt – chỉ nhẹ nhàng như một cuộc giải thoát.

3 tháng sau, Thảo lặng lẽ rời khỏi ngôi nhà mình từng bỏ tiền mua 60%, sang nước ngoài với visa công tác ngắn hạn – cũng là khoảng thời gian cô âm thầm chuẩn bị cuộc lật mặt ca;/y ngh//iệt nhất đời mình.

Ngày trở về, Thảo không báo trước. Cô bước vào đúng lúc Tuấn đang dẫn bồ về sống chung trong căn nhà đó, cười nói rôm rả, ô;/m e//o, đặt hành lý… như thể ngôi nhà là của họ.

Thấy Thảo, Tuấn giật mình:

“Ơ… em về… sao không báo trước…”

Thảo không nói nhiều. Cô đặt lên bàn một xấp giấy tờ.

“Ký xác nhận đi, tôi chỉ lấy phần của tôi. Nhà này tôi góp 60%, có giấy chuyển khoản, có người làm chứng, có sổ đỏ vẫn đứng tên tôi 2/3. Nếu anh không ký – tôi kiện ra tòa. Còn nếu ký… thì mời hai người xách đồ ra khỏi nhà tôi trong 48 tiếng.”

Tuấn tái mặt. Cô bồ thì sững sờ...

Chưa hết. Thảo rút tiếp tờ đơn nữa. Vừa nhìn, Tuấn biết mình chuẩn bị mất tất cả.
Tuấn quỳ xuống cầu xin, nhâ//n t;/ình cũng vậy, nhưng Thảo lạnh lùng tuyên bố... 👇👇

Phát hiện h;/ ài c//ốt liệt sĩ, làng tổ chức xây lại m;/ộ, vừa hạ tiểu xuống huy;ệt thì một người đàn ông gào khóc lao v...
05/01/2025

Phát hiện h;/ ài c//ốt liệt sĩ, làng tổ chức xây lại m;/ộ, vừa hạ tiểu xuống huy;ệt thì một người đàn ông gào khóc lao vào: ‘Không… không được ch;;ôn, vì trong đó chính là...

Chiều hôm ấy, cả làng chuẩn bị dàn nhạc kèn trầm buồn vang lên giữa khoảng sân đình. Sau bao năm chiến tranh qua đi, bỗng hôm ấy địa phương phát hiện ra một hộp h/ài c;;ốt liệ;;t s//ĩ chưa rõ danh tính, kèm mảnh giấy nhòe mực duy nhất: “H:;y sin:;h tại núi Đá, năm 1974, mặt trận phía Bắc.”

Ban tổ chức dựng b;àn th;;ờ, huy động cả xã đoàn, học sinh, lão thành đến viếng. Ai cũng nghẹn lòng. Người lính ấy không tên, không người thân, không quê quán, chẳng ai đến nhận.

Giữa lúc các bô lão đang đọc lời điếu, tiếng trống chầu vừa ngưng, chuẩn bị hạ ti';ểu s;;ành xuống hhuy;ệt m//ộ – thì một người đàn ông gầy gò, quần áo lấm lem bụi đường đột nhiên gào lên từ xa, vừa chạy vừa h/ét lớn:

“Dừng lại! Không… chưa được ch;;ôn! Không được ch;;ôn…!”

Mọi người nhốn nháo. Người đàn ông đổ sụp trước li;;nh cữ;;u, hai tay run rẩy ôm lấy chiếc tiểu, khóc như đứa trẻ rồi nói lớn:

“Trong này… chính là... 👇👇

;Đứa cháu vẽ nguệch ngoạc chân dung một “người đàn ông trong giếng”, bà cố vừa thấy đã đ;/ốt vội đi rồi khóa trái cửa 7 ...
05/01/2025

;Đứa cháu vẽ nguệch ngoạc chân dung một “người đàn ông trong giếng”, bà cố vừa thấy đã đ;/ốt vội đi rồi khóa trái cửa 7 ngày, đến ngày thứ 8 cả nhà bàn;g ho//àng phát hiện ra...

Hè năm đó, cả gia đình kéo nhau về quê bà chơi sau mấy năm. Thằng Bin – đứa cháu 5 tu;/ổi – lanh lợi, nghịch ngợm và đặc biệt thích vẽ. Chiều nọ, khi cả nhà đang dọn cơm, nó ngồi một mình trong phòng bà vẽ cảnh vừa thấy trong vườn.

Nó lẩm bẩm:

“Ông ấy mặc áo rách, không có m;;ắt, nhưng cười với con.”

Cả nhà bật cười, nghĩ nó tưởng tượng.
Chỉ riêng bà cố – năm nay đã 91 tu;'ổi – vừa nhìn bức vẽ đã lập tức tái mặt.

Bà giật lấy tờ giấy, ném ngay vào bếp l/ửa. Mọi người chưa kịp hỏi, bà đã run tay đóng sập cửa nhà, chốt tất cả các then khóa, đuổi thẳng đứa cháu ra khỏi phòng. Không ai được nhắc đến "người đàn ông trong giếng".

Suốt 7 ngày liền, bà khóa trái cửa mỗi đêm. Tắt đèn, lặng im, không ai hiểu chuyện gì xảy ra. Mỗi khi Bin nhắc: “Ông ấy đứng ở giếng kìa…” Bà lại run rẩy, lấy vạt áo bịt tai đứa nhỏ rồi nhốt nó trong phòng với mình.

Đến ngày thứ 8 – trời vừa chớm mưa – bà c;/ố biến m;;ất. Cả nhà đổ xô đi tìm. Không có trong nhà, không ngoài vườn. Chỉ còn một thứ duy nhất bị xới tung – cái giếng sau vườn mà đã lâu cả nhà niêm phong vì “nước đ;/ộc”.

Khi mọi người chiếu đèn rọi xuống, họ sững sờ... 👇👇

Gia đình ông bà Hòa – chủ căn biệt thự lớn trong khu phố giàu – quyết định xây lại sân vườn sau nhà để trồng thêm cây cả...
04/30/2025

Gia đình ông bà Hòa – chủ căn biệt thự lớn trong khu phố giàu – quyết định xây lại sân vườn sau nhà để trồng thêm cây cảnh, lắp hòn non bộ, hồ cá chép Nhật.

Người con trai – anh Khánh – thuê đội thợ đến tháo toàn bộ nền gạch cũ, đào phần đất bên dưới để làm mới hệ thống ống nước.

Tất cả đang diễn ra bình thường… cho đến khi một người thợ la lên:

Trời ơi cái gì thế này. Lớp đất được dọn đi. Tò mò, cả gia đình – gồm ông bà, vợ chồng anh Khánh và các cháu – đứng vây quanh khi vật đó được đào bới lên.

Bên trong là một bộ quần áo tr;/ẻ c;o/n đã cũ, một con gấu bông bẩn thỉu. Bà Phượng – vợ ông Hòa, năm nay gần 70 tuổi – vừa nhìn thấy cái tên đó, liền ru;/n b;ắ/n người. Hai chân bà khuỵu xuống, bà ngã phịch xuống nền đất ẩm, mắt mở to đầy hoả;ng lo;;ạn. Bà lẩm bẩm... 👇👇

Cả họ cư;;ời nh//ạo khi tôi đi làm công nhân nào ngờ 6 năm sau, cả họ phải đến khu công nghiệp xếp hàng xin tôi 1 thứ......
04/29/2025

Cả họ cư;;ời nh//ạo khi tôi đi làm công nhân nào ngờ 6 năm sau, cả họ phải đến khu công nghiệp xếp hàng xin tôi 1 thứ...

6 năm trước, khi tôi chọn đi làm công nhân thay vì học đại học, cả họ hàng không ai thèm g;;iấu nụ cười kh;inh thườ;;ng.

Dì ba chép miệng:

"Đời nó coi như bỏ!"

Anh họ nhếch mép:

"Đợi nó lấy chồng rồi mở sạp rau bán ngoài chợ thôi!"

Thậm chí, mỗi lần ăn giỗ, họ cố tình hỏi tôi những câu m;;óc mỉ;;a:

"Làm công nhân cực lắm hả? Một tháng được nổi 5 triệu không con?"

Tôi âm thầm chịu đựng.
Cúi đầu làm việc, học hành, rồi vay vốn mở xưởng cơ khí.
6 năm, từ cô công nhân tay lấm, tôi trở thành giám đốc của một doanh nghiệp gia công lớn nhất khu công nghiệp.

Đúng lúc kinh tế kh;;ủng hoả;;ng, thất nghiệp tràn lan, cả họ lũ lượt kéo lên xin việc.

Ngày hôm ấy, hơn 10 người lố nhố trước cổng công ty tôi.
Trong số đó, có người từng n;;hổ t;;oẹt vào giấc mơ nhỏ nhoi của tôi năm xưa.

Họ rụt rè cầm đơn xin việc, ánh mắt né tránh, giọng lí nhí:

"Em cho tụi chị cơ hội làm lại... Dù chỉ là quét rác cũng được..."

Tôi nhìn họ.
Không phải với ánh mắt hằn học, mà bằng sự điềm nhiên đã chắt chiu qua năm tháng.

Tôi gật đầu:

"Tôi sẽ cho các anh chị một cơ hội."

Họ thở phào. Nhiều người suýt bật khóc.

Nhưng tôi chưa nói hết.

Tôi đưa ra yêu cầu, cả đám ch;/ết lặng 👇👇

Chị ruột ha/m c;;ờ b;;ạc, lấy hết tiền tiết kiệm của gia đình tôi trong suốt 10 năm, đến ngày cưới con chị, tôi xuất hiệ...
04/29/2025

Chị ruột ha/m c;;ờ b;;ạc, lấy hết tiền tiết kiệm của gia đình tôi trong suốt 10 năm, đến ngày cưới con chị, tôi xuất hiện với 1 tờ a4 khiến chị ngã quỵ giữa đám đông...

Từ nhỏ, tôi đã biết chị gái mình có tật xấu: ham c/ờ bạ//c.
Nhưng ai ngờ, cái "ha;;m vui" ấy lại đốt sạch tương lai của cả gia đình. Suốt 10 năm, từ tiền mẹ tôi bán rau ngoài chợ, tiền học bổng ít ỏi của tôi, đến cả khoản tiết kiệm dành cho căn nhà mới... tất cả đều "không cánh mà bay" qua tay chị.

Mỗi lần bị phát hiện, chị lại khóc lóc van xin, hứa hẹn sẽ "làm lại từ đầu".
Gia đình tôi, hết lần này đến lần khác, mềm lòng tha thứ.
Và tôi – đứa em út – gạt nước mắt lớn lên trong cảnh thiếu thốn, lầm lũi làm thêm từng đồng trả nợ cho những vết thương chị để lại.

Rồi đời tôi đổi khác.

Tôi đi làm xa, lặng lẽ tích lũy từng đồng, không để ai biết. Tôi âm thầm thuê luật sư thu thập giấy tờ, ghi nhận từng lần chị lấy tiền, từng bản kê nợ nần, từng lần gia đình phải trả thay.

10 năm "thủ sổ" – 10 năm ghi chép cặn kẽ từng đồng chị đã nợ.

Tôi không nói một lời. Tôi chờ đợi.
Vì tôi biết, sớm muộn gì cũng đến lúc "trả bài".

Ngày ấy đến nhanh hơn tôi tưởng. Con gái chị tổ chức đám cưới linh đình tại khách sạn lớn.
Thiệp mời gửi tận tay, kèm theo lời nhắn mùi mẫn:

"Em nhớ mừng lớn cho cháu nhé! Dù gì em cũng trưởng thành rồi."

Tôi cười. Không từ chối. Cũng không chúc phúc.
Tôi chỉ lặng lẽ đến đúng giờ, trên tay cầm một tờ giấy A4.

Giữa lúc tiệc cưới đang tưng bừng, khách khứa chật kín hội trường, tôi bước thẳng lên sân khấu.
Không micro. Không ồn ào.
Chỉ lạnh lùng đặt tờ A4 trước mặt chị. Số tiền nợ sau lãi suất và bồi thường thiệt hại: gấp đôi số tiền mừng cưới hôm nay.

Tôi nhìn chị, giọng đều đều, như nói chuyện công việc:

"Hôm nay, tôi tới không để dự cưới.
Tôi tới để lấy lại những gì chị đã cướp của gia đình."

Chị tôi t//ái mét mặt.
Cả hội trường im phăng phắc như ch;;ết lặng. Cô dâu trên sân khấu sững sờ.

Người nhà họ ngoại lúng túng, trong khi bên nhà trai thì mặt biến sắc.

Chị tôi ngã quỵ ngay tại chỗ, òa khóc, tay run rẩy nắm chặt mép bàn tiệc, h;/ét toáng lên trắng trợn... 👇👇

Đường cùng rồi 😨😨😨
04/29/2025

Đường cùng rồi 😨😨😨

Chăm vợ bị li//ệt suốt 5 năm, một lần quên đồ về lấy, vừa mở cửa tôi liền nhìn thấy... cảnh tượng đó khiến tôi ng/ã q/uỵ...
04/29/2025

Chăm vợ bị li//ệt suốt 5 năm, một lần quên đồ về lấy, vừa mở cửa tôi liền nhìn thấy... cảnh tượng đó khiến tôi ng/ã q/uỵ...Tôi tên là Hưng, năm nay 42 tuổi. Tôi từng là một người đàn ông bình thường với một gia đình bình thường – một người vợ dịu dàng tên Trang và một cậu con trai kháu khỉnh. Cuộc sống không quá giàu sang nhưng đầy đủ, bình yên. Cho đến cái ngày định mệnh ấy, khi t/ai n/ạ/n giao thông đã c//ướp đi đôi chân của Trang và cướp luôn cả nụ cười rạng rỡ từng là ánh sáng trong căn nhà nhỏ của chúng tôi.

T/ai n/ạn xảy ra vào một chiều mưa, khi Trang trên đường đi đón con thì bị một chiếc xe tải mất lái đâm phải. Cô ấy sống sót – may mắn, người ta nói vậy. Nhưng từ phần lưng trở xuống, hoàn toàn không còn cảm giác.

Tôi nhớ mãi cái buổi chiều trong bệnh viện, khi bác sĩ nói với tôi rằng vợ tôi sẽ không bao giờ có thể đi lại được nữa. Tôi cứng người, tim như rơi xuống đáy. Nhưng tôi vẫn cười với cô ấy, lau đi giọt nước mắt tràn ra trên má cô và nói: “Không sao cả, em vẫn còn ở đây, với anh và con là được.”

Chúng tôi bán nhà chuyển về quê, gần cha mẹ tôi để tiện chăm sóc. Tôi nghỉ việc ở công ty xây dựng, chuyển sang làm phụ hồ, ai thuê gì làm nấy, miễn có thể về nhà mỗi tối.

Trang đau đớn, không chỉ vì th/ể x//ác mà còn vì lòng tự trọng. Cô ấy từng là giáo viên, từng đứng trên bục giảng với niềm tự hào. Giờ đây, mọi sinh hoạt đều phải nhờ đến tôi. Cô khóc mỗi đêm, tôi nghe mà tim như bị ai xé.

Nhưng chưa một lần tôi thấy hối hận.Buổi chiều hôm ấy, tôi đưa con đi học thêm rồi chạy qua nhà người quen phụ sơn tường. Trời đang nắng gắt, tôi mới nhớ ra đã quên mang hộp thuốc cho Trang – loại thuốc chống loét do nằm lâu ngày. Tôi vội vàng xin về sớm.

Cửa nhà khép hờ – điều này lạ. Tôi nhớ rất rõ mình đã đóng cửa cẩn thận.... Xem tiếp tại bình luận

Hứa cho 10 chỉ vàng làm của hồi môn, giá vàng vừa tăng, mẹ chồng tôi đã lật mặt ph/ủi tay không có vàng, tôi chuẩn bị lu...
04/29/2025

Hứa cho 10 chỉ vàng làm của hồi môn, giá vàng vừa tăng, mẹ chồng tôi đã lật mặt ph/ủi tay không có vàng, tôi chuẩn bị luôn một k/ế h/oạch khiến bà ú ớ tr;ắng t;ay...Hứa cho 10 chỉ vàng làm của hồi môn, giá vàng vừa tăng, mẹ chồng tôi lật mặt, nhưng tôi đã có kế hoạch khiến bà trắng tay

Ngày tôi cưới anh Hưng, mẹ chồng đã đứng trước họ hàng mà tuyên bố chắc nịch:

"Tôi hứa cho cháu dâu 10 chỉ vàng làm của hồi môn. Nhà tôi không giàu nhưng cái gì đã hứa là làm cho tới nơi tới chốn!"

Ai cũng vỗ tay tán thưởng. Tôi thì ngượng ngùng nép sau lưng mẹ, tay nắm vạt váy, lòng mừng khấp khởi. Trong nhà tôi, ai cũng biết mẹ tôi rất lo cho tôi lấy chồng xa, lại sợ cảnh làm dâu khổ cực. Nhưng thấy nhà chồng cũng đàng hoàng, lại trọng thể diện như vậy nên cũng yên tâm phần nào.

Thế nhưng đời đâu ai biết trước chữ ngờ.

Hơn một tháng sau đám cưới, tin tức đồng loạt đưa tin giá vàng tăng vọt. Một chỉ vàng từ 5 triệu lên 7 triệu. Mẹ chồng tôi đột nhiên lạnh nhạt hẳn với tôi. Những lời ngon ngọt hồi mới cưới cũng vơi dần, thay vào đó là sự soi mói từng ly từng tí:

"Con dâu thời nay cái gì cũng đòi hỏi. Ngày xưa mẹ đi làm dâu, chỉ có đôi bông tai với cái lắc bạc là quý lắm rồi."

Ban đầu tôi nhẫn nhịn, nghĩ chắc mẹ chỉ buột miệng. Nhưng đến ngày hai vợ chồng tôi hỏi lại chuyện vàng cưới, mẹ liền g/ạt phắt:

"Ủa? Vàng gì? Ai hứa hồi nào? Cái đó chỉ là nói cho vui ngày cưới thôi, ai lại chấp làm thiệt!" ...Lúc này tôi đưa ra quyết định.... Xem tiếp tại bình luận

Cô bồ mặc áo t;ang l/a/o vào ôm quan tài chồng khóc: “Sao anh bỏ mẹ con em đi” ... Cả đám tang ch/ết l/ặng...Tiếng trống...
04/28/2025

Cô bồ mặc áo t;ang l/a/o vào ôm quan tài chồng khóc: “Sao anh bỏ mẹ con em đi” ... Cả đám tang ch/ết l/ặng...Tiếng trống tang vang vọng trong không gian mùi nhang khói. Đám người mặc áo t;ang trắng đứng xếp hàng hai bên l;inh c;ữu, ai nấy đều cúi gằm mặt, từng tiếng nấc nghẹn trào ra xen lẫn những tiếng thở dài não ruột.

Giữa lúc ấy, một bóng người mặc áo tang, dáng nhỏ nhắn, lao từ ngoài vào. Chiếc khăn trắng trên đầu cô lệch một bên, nước mắt nhòe nhoẹt trên gương mặt son phấn đã bị nhòe đi vì khóc.

Cô l/a/o đến ôm chầm lấy chiếc quan tài gỗ vừa đóng nắp, g/ào khóc th/ảm th/iết:

“Anh ơi… Sao anh nỡ bỏ mẹ con em mà đi…”

Cả căn phòng ch/ết l/ặng.

Ánh mắt mọi người đổ dồn về cô gái lạ mặt. Phía đầu kia, bà Hà, vợ chính thức của người quá cố, cũng đang mặc áo t;ang, đứng ch/ết tr/ân, gương mặt biến sắc.

Một tiếng ch;át vang lên.
Bà Hà bước tới, giáng một cái t//á//t thẳng vào mặt cô gái.

“Cô là ai? Ai cho phép cô vào đây làm l//oạn?”

Cô gái ngẩng mặt lên, để lộ đôi mắt sưng húp:

"Em là... vợ anh ấy. Là mẹ của con anh ấy!"

Mọi người x/ôn x/ao....Xem tiếp tại bình luận

Khi đang đưa dâu, tài xế bất ngờ nghe thấy tiếng lộc cộc vang lên liên tục từ cốp xe. Anh vội dừng lại kiểm tra và t;á h...
04/28/2025

Khi đang đưa dâu, tài xế bất ngờ nghe thấy tiếng lộc cộc vang lên liên tục từ cốp xe. Anh vội dừng lại kiểm tra và t;á h;ỏa s/uýt ng/ất khi phát hiện một món đồ bí mật của cô dâu được cất giấu bên trong...Ngày hôm đó, làng Bình Yên rộn ràng hơn hẳn thường ngày. Con đường đất đỏ được quét dọn sạch sẽ, người người tấp nập chuẩn bị cho đám cưới lớn nhất nhì trong vùng — đám cưới của cô Hạnh, hoa khôi thôn, và anh Minh, chàng kỹ sư trẻ mới từ thành phố về.

Đội xe đưa dâu gồm ba chiếc ô tô nối đuôi nhau, căng bóng, gắn đầy hoa tươi và ruy băng lộng lẫy. Chiếc xe dẫn đầu chở cô dâu chú rể — chính là chiếc Fortuner trắng do anh Hải, người tài xế quen mặt trong làng, điều khiển. Anh Hải năm nay đã ngoài 40, lái xe mười mấy năm, quen từng ổ gà, từng ngã rẽ ở vùng này. Anh vui tính, hay pha trò, nhưng khi lái xe thì cực kỳ cẩn thận.

Chuyến đi suôn sẻ cho đến khi đoàn xe đi được hơn 10 cây số, vừa băng qua một đoạn đường quê gồ ghề thì anh Hải chợt nghe thấy tiếng "lộc cộc lộc cộc" kỳ lạ từ phía sau. Ban đầu anh nghĩ chắc cái gì rơi trong khoang hành lý, cũng không để tâm lắm. Nhưng chỉ một lát sau, tiếng động càng lúc càng dồn dập, như thể có ai đó... đang cào cấu hoặc đập cửa từ bên trong.

Anh Hải chau mày, giảm tốc độ. Các hành khách ngồi trên xe — gồm mẹ cô dâu, hai người bạn thân và một đứa cháu nhỏ — cũng bắt đầu ngơ ngác nhìn nhau.

"Chắc có con mèo hay con gì chui vô cốp rồi..." bà mẹ cô dâu đoán.

Anh Hải quyết định tấp xe vào lề, mở cốp kiểm tra. Trời lúc đó nắng gắt, gió từ cánh đồng lúa hai bên thổi mát rượi. Cả đoàn người xúm lại, tò mò chờ xem.

Anh Hải run run đưa tay bấm nút mở cốp. Cánh cửa từ từ nâng lên...Xem tiếp tại bình luận 👇

Chàng trai xin trú nhờ nhà bà lão, hốt hoảng khi thấy tấm ảnh trên bàn th;ờ giống y hệt anh lúc nhỏ...Nam  một chàng tra...
04/27/2025

Chàng trai xin trú nhờ nhà bà lão, hốt hoảng khi thấy tấm ảnh trên bàn th;ờ giống y hệt anh lúc nhỏ...Nam một chàng trai trẻ khoảng hai mươi bốn tuổi siết chặt tay lái chiếc xe máy, nheo mắt cố nhìn qua màn sương mờ mịt. Anh đang trên đường đi phượt khám phá các bản làng vùng cao Tây Bắc, nhưng đã lạc đường từ chiều mà chưa tìm thấy lối ra.

Bình xăng sắp cạn. Điện thoại thì mất sóng. Xung quanh chỉ có rừng núi hoang vu, thỉnh thoảng mới thấy vài căn nhà thưa thớt chìm trong bóng tối.

Ầm!
Một tiếng nổ nhỏ vang lên. Xe chết máy. Nam thắng gấp, lảo đảo chống chân xuống mặt đất đầy đá cuội. Anh thở dài, chửi thề một câu rồi dắt xe đi bộ tiếp, mong tìm được nơi trú chân qua đêm.

Khoảng mười lăm phút sau, trong làn sương trắng mịt mù, anh lờ mờ thấy ánh đèn leo lét hắt ra từ một căn nhà nhỏ. Không còn lựa chọn nào khác, Nam đánh liều tiến tới, gõ cửa.

Cánh cửa cọt kẹt mở ra, để lộ một bà lão tóc bạc phơ, lưng còng, khuôn mặt đầy những nếp nhăn như những vết hằn của thời gian.

“Cháu xin lỗi vì đã làm phiền... Cháu bị lạc đường, xe lại hỏng, không biết bà có thể cho cháu tá túc một đêm được không ạ?” — Nam lễ phép cúi đầu.

Bà lão nhìn Nam chằm chằm, ánh mắt thoáng vẻ kỳ lạ, nhưng rồi cũng gật đầu:
“Vào đi cháu. Ngoài kia lạnh lắm.”

Nam dắt xe vào một góc sân, rồi theo bà lão vào nhà. Căn nhà đơn sơ, vách gỗ xám bạc, bên trong có một bếp lửa nhỏ đang cháy tí tách. Trên bàn thờ gần đó, hương đang nghi ngút tỏa khói.

Anh ngồi xuống bên bếp lửa, đưa tay sưởi ấm. Bà lão rót cho anh một chén trà nóng, mỉm cười hiền từ:

“Cháu tên gì?”

“Dạ, cháu là Nam. Bà gọi cháu là Nam được rồi ạ.”

Bà lão gật gù: “Nam à... cái tên nghe quen quá...”

Nam cười xòa, nghĩ bà già rồi nên hay nhầm lẫn. Sau khi ăn chút cơm nguội và trứng luộc do bà lão chuẩn bị, Nam cảm thấy hơi buồn ngủ. Bà lão chỉ cho anh một tấm phản gần bếp lửa để nghỉ tạm.

Trước khi đi ngủ, Nam ngước nhìn bàn thờ một lần nữa.

Anh bỗng s;ững người.... Xem thêm tại bình luận

Address

New York, NY

Telephone

+12122285230

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when MÀU TÍM TÔI YÊU posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to MÀU TÍM TÔI YÊU:

Share