Creepypasta Việtnam

Creepypasta Việtnam Chắc hẳn đối với chúng ta, khái niệm “truyện ma” là cụm từ đã quá đỗi quen thuộc.
(1712)

🪦Creepypasta nói đơn giản là những mẩu chuyện, video rùng rợn, trôi nổi trên internet.

🎃Kênh dành cho người xem 17+ trở lên, có yếu tố kinh dị gây ám ảnh.

🖤Cảm ơn bạn đã luôn theo dõi và ủng hộ Bạn có nhớ những tối mất điện ngày bé, ngồi quây tròn bên ánh nến lập lòe, hồi hộp lắng nghe người lớn kể lại những câu chuyện hoang đường, rùng rợn ? Hay mỗi khi chúng ta không nghe lời, cha mẹ vẫn thườn

g mang những “ông ba bị”, “ngáo ộp”… ra dọa dẫm ? Với sự bùng nổ của mạng xã hội, những câu chuyện ma quỷ đó không chỉ đơn giản mang tính “truyền miệng” nữa, mà nhanh chóng ngập tràn khắp nơi trên internet, chúng được gọi chung là Creepypasta.

𝐔𝐑𝐁𝐀𝐍 𝐋𝐄𝐆𝐄𝐍𝐃  #42THÁP TRẺ EM – KHI QUAN NIỆM KHIẾN CON NGƯỜI ĐÁNG SỢ HƠN QUỶ DỮ.Tiểu My lê từng bước trên con đường đất ...
09/11/2025

𝐔𝐑𝐁𝐀𝐍 𝐋𝐄𝐆𝐄𝐍𝐃 #42

THÁP TRẺ EM – KHI QUAN NIỆM KHIẾN CON NGƯỜI ĐÁNG SỢ HƠN QUỶ DỮ.

Tiểu My lê từng bước trên con đường đất ẩm lạnh, đôi chân yếu ớt run rẩy sau cơn vượt cạn. Trên người cô chỉ là một manh áo mỏng dính má/u, rách bươm, từng mảng ướt lạnh dính bết vào da thịt. Thân hình thiếu nữ chưa đầy hai mươi tuổi vốn mảnh mai, giờ méo mó, tàn tạ như cái xá/c bị vắt kiệt.

Trong tay cô là một bọc vải nhỏ, còn vương mùi tanh nồng. Bên trong, đứa bé gái vừa lọt lòng đang khóc the thé, tiếng khóc mỏng manh mà dồn dập, như một mũi kim xuyên vào màng nhĩ, khiến Tiểu My thấy buồn nôn, bứt rứt.

“Tại sao lại là con gái nữa…?” – Cô tự hỏi, khàn giọng, đôi môi nứt nẻ run rẩy.

Bao nhiêu thuốc thang đã uống, từ những thang thuốc bắc đắng nghét, đến những chén nước đục ngầu được trộn với tro bùa. Bao nhiêu thứ nước lạ, đắng chát, cay xè, chồng và mẹ chồng bắt cô nuốt vào, ép phải tin rằng sẽ sinh con trai. Cô đã khấn vái, đã treo bùa khắp giường chiếu, Vậy mà… tất cả vẫn chỉ để đổi lấy tiếng khóc rền rĩ này – tiếng khóc của một đứa bé gái.

Hình ảnh quê nhà thoáng hiện trong đầu. Tiểu My từng là một thôn nữ nghèo, sống nhờ ruộng khoai cằn cỗi. Cha mẹ cô khi ấy vui mừng lắm khi một “công tử Thượng Hải” tìm đến, hứa hẹn một cuộc sống phồn hoa. Họ gả – hay đúng hơn là bán – cô đi, như bán một con gà, con heo trong nhà.

Thế nhưng khi đặt chân tới thành phố, Tiểu My mới hiểu ra sự thật. “Công tử” kia chẳng qua chỉ là một gã khố rách áo ôm, ngoài mặt chải chuốt, trong người trống rỗng, không nghề nghiệp, không địa vị. Hắn không cưới nổi vợ thành thị, nên mới mò về nông thôn cưới cô gái nghèo dễ bề sai khiến. Cô bị lừa. Và giờ, cũng chẳng thể nào liên lạc được với bố mẹ.

Tiểu My siết chặt bọc vải trong tay. Tiếng khóc non nớt càng lúc càng chói, khiến cô như phát điên. Cô hận. Hận đứa bé này, hận chính má/u mủ mình. “Chỉ cần một đứa con trai thôi… chỉ một đứa thôi, ta đã có thể yên bình… đã thoát khỏi những lời mắng nhiếc, nhục mạ của mẹ chồng…”. Nhưng số phận như trêu ngươi.

Trong tâm trí cô lại dội về ký ức.

Đêm động phòng – buổi tiệc tàn tạ sau ngày rước dâu nghèo nàn. Cô ngồi lặng trong buồng tân hôn, ánh đèn dầu leo lét. Gã chồng đưa ly rượu giao môi, nài ép cô uống. Vị men xộc lên, mắt cô nặng trĩu. Khi tỉnh lại vào sáng hôm sau, toàn thân trần trụi, rã rời, đau buốt. Trên da thịt là vết bầm tím, hằn vết dây thừng. Cô rùng mình, không dám nghĩ tới cách hắn đã lấy đi cái “lần đầu” của cô. Đó không phải là tân hôn, mà là một cuộc hành xá/c.

Tiếng khóc của đứa bé lại ré lên, cô liếc mắt nhìn nó như thể một thứ sinh vật lợm tởm, dây rố/n lòng thòng còn bê bết má/u. ít ra cô còn có thể nhìn nó, dù cô thấy buồn nôn.

“Tại sao lại là con gái nữa….? mày chỉ việc mọc ra một cái đuôi là được thôi mà – cô cay đắng.

Thứ suy nghĩ ấy vừa làm cô phẫn nộ vừa làm cô đau xót. Nó kéo cô về ký ức khác – lần đầu làm mẹ. Khi ấy, trong những tháng ngày mang thai, Tiểu My đã được mẹ chồng chăm chút lạ thường. Cô đã từng hy vọng, từng nghĩ mình tìm thấy chỗ dựa. Nhưng ngay khoảnh khắc đứa bé chào đời, bà mẹ chồng lập tức hét lên giận dữ, rồi thẳng tay n/ém sinh linh bé bỏng ấy xuống đất. Tiểu My chỉ kịp nhìn thoáng một thân hình nhỏ xíu, tím tái, trước khi ngất lịm. Sáng hôm sau, cô mới biết mình sinh con gái. Nó yếu quá, đã t/ắt thở. Gia đình chồng còn không thèm chôn chất nó. Và cô buộc phải ôm cái xá/c lạnh lẽo, nhỏ nhoi ấy đến Tháp Trẻ Em để “a/n táng”.

Cái tháp nhỏ ấy chỉ có một cái lỗ, bên trong tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, người ta nói đó là nơi chôn tập thể của trẻ sơ sinh “không may” qua đờ/i, nhưng cô biết, cái tháp khốn nạn này thật ra là nơi chôn của những trẻ sơ sinh “không may” là con gái. Cô không thể hiểu nổi tại sao lại ghét bỏ các bé gái như vậy, chẳng phải có đàn bà thì mới có đàn ông sao?

Đứa bé trên tay lại khóc, cô lại nhìn đứa con gái trong sự vô cảm cùng cực, lẽ ra mày không nên được sinh ra thì hơn, phận con gái ở cái xã hội này thì việc sinh ra cũng đã là tội rồi.

Đứa bé dường như đọc được suy nghĩ của cô, bàn tay nhỏ bé bấu víu mãi vào cánh tay cô, kéo cô vào thứ ký ức khác.

Sau thời gian nghỉ dưỡng sau đứa con đầu lòng, Cô lại liên tiếp bị nhồi nhét thuốc bổ, nước bùa và đủ thứ nghi thức kì lạ, có lúc cô phải ă/n mười quả tim gà sống mà cô phải lạy lục gã thầy pháp để có thể trụng số tim đó qua nước sôi – thứ bùa cầu con kì lạ - ngày giờ được tính toán kỹ càng, cô lại bị chuốc thuốc mê, cô biết điều đó nhưng dường như nó làm cho cô có khoảng thời gian quên đi, đó là điều cô thực sự muốn.

Cô lại tỉnh dậy trong trạng thái trầ/n trụi, vết bỏng nến loang khắp người. Và cứ thế, cô lại mang thai, lại được tẩm bổ cách đặc biệt đến nỗi cô mơ ước mình được vác cái bụng bầu mãi mãi, hoặc chí ít là có con trai.

Nhưng rồi vẫn tiếng hét giận dữ của mẹ chồng ngay khi đứa con ra đời, lần này có cả sự chứng kiến của gã thầy pháp và hai đứa em chồng, gã thầy pháp bế đứa bé đi ngay, còn cô thì được hưởng một thứ bình yên lạ kỳ, không hề có tiếng mắng chửi của mẹ chồng. Cô chắc mẩm mẹ chồng chắc cảm thông với mình thôi, cùng là phụ nữ mà.

Quả vậy, ngay đêm tối cô được tẩm bổ bởi thứ canh đặc biệt mà mẹ chồng đích thân bưng lên, bà nói đây là loài k/hỉ quý bắt được ở rừng, khuyên cô ăn để mau chóng lại sức….đặng mà có bé trai. Khuôn mặt của bà hiện lên nụ cười quỷ dị, còn thứ nổi lỏng bỏng trong bát canh là một b/àn tay nhỏ xíu xiu.

Con k/hỉ tội nghiệp!

Tiếng khóc đòi ăn lại làm cô bừng tỉnh, cô vẫn bước đi như người không h/ồn. Tháp đã ở xa xa, mùi hôi thối đã chạm tới mũi. Cô tự nghĩ rằng bản thân chưa bao giờ cho đứa bé nào ăn cả, cô có nên cho đứa bé thứ ba này được ăn một chút trước khi bị cô ném vào tháp không?

Không! Nếu mày là con trai thì may ra – thứ suy nghĩ méo mó chảy trong đầu cô, tuôn ra đôi mắt, hình thành một ánh nhìn căm hờn đè nén lên khuôn mặt mếu máo của đứa trẻ.

Cô đã nghe hai đứa em chồng kháo nha/u về khả năng sinh đẻ của chồng cô, chúng nó nói nếu là chúng thì bà mẹ đã có cháu trai bồng từ lâu…. Đám hèn hạ và nghèo mạt hạng như chúng, không thể đàng hoàng kiếm một cô vợ. Còn cô thì lại tiếp tục chuỗi ngày tẩm bổ bằng những thứ rất “vô bổ”, nó khiến cô trở nên tiều tụy hơn bao giờ hết.

Lại đủ ngày đủ tháng, lại một cử chỉ quan tâm khác thường của mẹ chồng và cô lại hôn mê. Mãi đến trưa hôm sau cô mới tỉnh dậy, vẫn trần trụi nhưng ê ẩm gấp vạn lần so với lần trước, hai tay cô bị tr/ói gập về đằng sau, mùi rượu nồng nặc, nhiều vỏ chai nằm la liệt lẫn với những mảnh quần áo bị x/é vụn. Cô biết điều gì đã xảy ra, nhưng đối với cô một con cầm thú hay ba con cầm thú cũng chẳng khác gì nhau.

Những ngày tiếp theo đối với cô như thiên đường, cô có dấu hiệu của một đứa con trai, dáng bụng, thời gian nghén đều hợp với mọi dự đoán. Mẹ chồng cô đon đả chăm sóc cô từng ti từng tí. Bà ta nói một cách trắng trợn: “con ai thì cũng là cháu của nhà này”. Bà ta hứa hẹn sẽ không bắt cô đẻ thêm đứa nào nữa. Nhưng đối với cô thì chẳng còn chút lòng tin nào vào những người đứng trước mặt cô nữa.

Ngày sanh nở kết thúc vội vàng những ngày tháng bình yên, và thật sự là kết thúc thật, trái với kì vọng của cô – một bé gái lại cất tiếng khóc chào đời – cả gia đình chồng nín lặng, gã thầy pháp ở đấy cũng nín lặng, song hắn ta vẫn nhìn cô một cách hậm hực như thể vừa đánh mất một món hời.

Bọn họ đẩy cô ra ngoài sân khi nha/u còn chưa ra hết, cô lấy vội cái khăn quấn cho đứa bé rồi lủi thủi đi đến chỗ phải đến.

Tháp trẻ em.

Tiểu My đứng trước tòa tháp đen ngòm, mưa phùn rả rích quất lên mái tóc rối bời. Trong màn ẩm ướt, cô nghe mơ hồ tiếng khóc trẻ thơ hòa cùng những tiếng cười khanh khách vang lên từ lòng tháp, khiến sống lưng lạnh buốt. Nén hơi, cô cúi nhìn qua khe hở: mùi t/ử khí ập ra nồng nặc, đặc quánh, như má/u và xá/c thối lâu ngày. Trong khoảnh khắc, mắt cô nhòe đi, và nơi đáy tháp hiện lên cảnh tượng kinh hoàng—hàng chục đứa bé nhầy nh/ụa, bò trườn, tiếng khóc réo rắt va đập vào nha/u, như những linh hồn bị nhốt.

Tiểu My ôm chặt đứa con gái bé nhỏ, trong đầu dội lên bao nhiêu câu hỏi. Cô nghĩ về cuộc đời mình, về những năm tháng bị chà đạp, về phận đàn bà chỉ được phép sinh con trai. Thế nhưng, từ sâu thẳm, bản năng làm mẹ dấy lên như ngọn lửa cuối cùng. Cô run rẩy quyết định: không, đứa bé này sẽ không bị ném vào đó. Cô sẽ ôm con mà bỏ trốn.

Nhưng bóng đen ập đến—gã chồng và lũ anh em hu/ng hãn đã kịp bắt được. Tiếng vu oan ngoại tình, tiếng rủa xả tội lỗi bủa vây, như xé toạc bầu trời mưa gió của cái thời “phố không ra phố, làng không ra làng” ở Thượng Hải lẫn lộn cũ mới. Họ nhốt cô vào rọ tre, mạt sát bằng những lời hèn hạ, rồi nhét đá, khiêng ra bờ sông lạnh lẽo.

Trong giây phút cuối cùng, Tiểu My không gào thét. Cô chỉ nhìn đứa bé gái đang khóc đòi sữa, rồi mở áo, áp con vào bầu ngực tím tái. Lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng trong đời, cô được làm một người mẹ đúng nghĩa—giữa tiếng mưa, tiếng chửi rủa, và cái chết đang chờ ngay dưới lòng sông đen ngòm.

Nước sông lạnh buốt nuốt chửng lấy thân thể Tiểu My cùng đứa bé gái. Tiếng ào ạt vang dội, rồi tất cả chỉ còn là bóng tối mịt mùng. Rọ tre nặng đá chìm xuống, nước tràn vào phổi, khiến ngực cô nhói buốt như bị hàng ngàn mũi dao đâm. Trong giây phút ấy, Tiểu My vẫn cố ghì chặt đứa bé vào ngực, mặc cho dòng sông xiết muốn xé toạc cả hai.

Đứa bé gái khóc ngằn ngặt rồi yếu dần, miệng áp chặt vào bầu sữa mẹ. Dòng sữa loãng hòa lẫn với dòng nước đục ngầu, như dấu ấn cuối cùng của một mối dây má/u mủ. Tiểu My mở mắt trong màn nước xanh thẫm, thấy những vệt sáng nhòe đi, dần biến thành khuôn mặt những đứa trẻ dưới tháp—chúng cười, chúng khóc, chúng vươn tay về phía cô.

Hơi thở cuối cùng rời khỏi thân thể, nhưng trên môi Tiểu My thoáng qua một nụ cười mờ nhạt. Lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng, cô không còn thấy oán hận, chỉ còn lại tình thương tuyệt vọng. Rồi cả hai chìm hẳn vào đáy sông, để lại trên mặt nước những gợn sóng lăn tăn, như lời thì thầm bất tận của bao số phận đàn bà và trẻ thơ bị vùi lấp trong bóng tối.

Từ đó, người ta truyền rằng, đêm mưa phùn bên bờ sông Thượng Hải, nếu lắng tai, vẫn nghe tiếng trẻ con khóc hòa lẫn tiếng hát buồn bã—giọng hát của một người mẹ không bao giờ siêu thoát.

……………………………..

Tháp Trẻ Em (Infant Tower) là một hạng mục từng tồn tại ở Trung Quốc, chủ yếu vào thời kỳ phong kiến và cả đến thế kỷ 19–20. Đó là những công trình gạch đá nhỏ, hình tháp hoặc mộ tập thể, có một cửa lỗ để bỏ xác trẻ sơ sinh. Bề ngoài, người ta nói đây là nơi a.n táng những trẻ “chết yểu”, nhưng thực tế phần lớn là bé gái bị gia đình vứt bỏ ngay sau sinh vì quan niệm trọng nam khinh nữ.

Trong xã hội truyền thống Trung Quốc, đặc biệt dưới chế độ nông nghiệp và tư tưởng Nho giáo, con trai được coi là trụ cột nối dõi tông đường, có quyền thừa kế đất đai, thờ cúng tổ tiên và gánh vác gia đình. Trái lại, con gái bị xem là “con người ta”, lớn lên rồi gả đi, không “giữ của” cho nhà cha mẹ. Vì vậy nhiều gia đình nghèo, khi sinh con gái, coi đó là gánh nặng, thậm chí bất hạnh. Tình trạng này dẫn đến nhiều bi kịch: bỏ rơi, giết hại hoặc đưa bé gái vào tháp trẻ em.

Những tháp này ngày nay trở thành chứng tích rùng rợn, phản ánh nỗi đau của hàng ngàn phụ nữ và trẻ nhỏ, đồng thời là biểu tượng đen tối cho tư tưởng trọng nam khinh nữ đã ăn sâu vào xã hội Trung Hoa cổ truyền.

-HÃI-

𝐃𝐀𝐑𝐊 𝐓𝐑𝐔𝐓𝐇  #644 NGÀY Ở ĐỊA NGỤCMột cô gái như tôi, lẽ ra phải được sống bình thường như những cô gái khác.Đúng không?Tô...
09/07/2025

𝐃𝐀𝐑𝐊 𝐓𝐑𝐔𝐓𝐇 #6

44 NGÀY Ở ĐỊA NGỤC

Một cô gái như tôi, lẽ ra phải được sống bình thường như những cô gái khác.

Đúng không?

Tôi là một học sinh bình thường, có lẽ đôi chút gương mẫu theo cách mà thầy cô vẫn khen. Điểm số của tôi không tệ, tôi hiếm khi vắng mặt. Tôi muốn cha mẹ tự hào, và bản thân cũng tin rằng chăm chỉ thì sẽ mở ra nhiều con đường.

Tháng Mười năm năm đó, tôi đã bắt đầu đi làm thêm tại một nhà máy sản xuất khuôn nhựa. Số tiền kiếm được không nhiều, nhưng tôi muốn để dành cho chuyến đi tốt nghiệp đã được lên kế hoạch cùng lớp. Sau khi ra trường, tôi còn dự định nhận việc tại một cửa hàng điện tử, công việc bán thời gian đã chờ sẵn. Tôi nghĩ: mình có thể vừa làm vừa học, rồi một ngày nào đó sẽ tiến gần hơn đến ước mơ lớn nhất – trở thành một ca sĩ thần tượng. Đôi khi bạn bè trêu tôi mơ mộng, nhưng mỗi lần hát, tôi thấy tim mình như sáng lên.

Chiều hôm ấy, tôi rời lớp với tâm trạng thanh thản. Trên con đường quen thuộc, gió đầu đông khẽ lướt qua má, tôi mỉm cười một mình. Nhưng bất ngờ, bánh xe tôi loạng choạng – ai đó đã đạp mạnh khiến tôi ngã xuống mặt đường. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì người ấy đã phóng đi mất.

Một chàng trai khác bước đến. Tôi nhìn thấy vẻ mặt có chút lo lắng của cậu ta, giống như một người tình cờ chứng kiến. Cậu ta tự giới thiệu, ngỏ lời đưa tôi về. Lúc đó, tôi thấy biết ơn vì sự tử tế bất ngờ, và cũng chẳng nghi ngờ gì nhiều.

Nhưng chỉ ít phút sau, thay vì dẫn tôi về con đường quen, cậu ta đưa tôi đến một nhà kho vắng. Ánh mắt cậu thay đổi, giọng nói bỗng trầm xuống: cậu ta tự xưng là thành viên của Yakuza. Tôi đông cứng người. Hắn nói tôi chỉ được tha nếu làm theo lệnh.

Tim tôi đập mạnh, bàn tay lạnh ngắt. Lúc ấy, tôi chưa biết rằng khoảnh khắc mình gật đầu đồng ý, thế giới của tôi đã vĩnh viễn đổi khác.

Sự sợ hãi nhấn chìm tôi, có lẽ tôi sẽ bị bọn chúng làm gì đó…nhưng đứng trước mặt tôi chỉ là một đứa con trai trạc tuổi tôi, không thể nào có chuyện gì đó nghiêm trọng được, có lẽ là một trò trêu đùa.

Thế nhưng, khi cánh cửa đầu tiên khóa lại sau lưng tôi, một nỗi kinh hoàng chưa từng biết ập đến. Không gian chật chội, ánh đèn vàng hắt xuống lạnh lẽo. Tôi chưa từng nghĩ có ngày mình lại trở thành kẻ bị giam giữ, như một con chim non bị bứt lìa đôi cánh.

Những giờ đầu, tôi chống cự. Tôi la hét, giãy giụa, cầu xin. Nhưng nỗi đau thể xá/c trút xuống tôi quá nhanh, quá nặng nề. Lần đầu tiên bị xâ/m hạ/i, tôi tưởng như linh hồn mình rời khỏi thân xá/c. Tôi nằm im, lắng nghe tiếng tim mình đập gấp, một tiếng nấc nghẹn kẹt trong cổ họng.

Khoảnh khắc ấy, tôi biết mình đã mất đi thứ quý giá nhất. Khi bàn tay thô bạo xé toang mọi kháng cự, tôi cảm giác cơ th/ể mình không còn thuộc về mình nữa. Đau đớn tràn ngập, nhói buốt đến mức tôi không còn nhận ra đâu là nước mắt, đâu là mồ hôi. Cổ họng tôi khản đặc, tiếng kêu bị dập tắt trong nỗi sợ.

Trong thoáng chốc, tôi như tách rời khỏi bản thân. Tôi nhìn thấy mình – một đứa con gái run rẩy, co rúm, đôi mắt mở to vô hồn. Trái tim tôi gào thét, nhưng miệng tôi chỉ bật ra những tiếng nấc rời rạc, vô nghĩa. Cả cơ thể quặn thắt, nhưng điều đau đớn hơn cả là cảm giác bị xâ/m phạm, bị ch/à đạp, bị biến thành một vật thể không hơn không kém.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy cô độc đến vậy. Tường nhà im lặng, ánh đèn vàng hắt bóng tôi thành một hình hài méo mó. Tôi chỉ muốn biến mất khỏi nơi này, khỏi chính cái thân xá/c này.

Một kẻ rời đi, lại một kẻ khác đến……

Cứ thế hàng giờ liền…

Thế nhưng, giữa sự kinh hoàng, một giọng nói yếu ớt trong tôi vẫn vang lên: “Ngày mai thôi… chắc chắn ngày mai họ sẽ thả mình. Bọn chúng đã thỏa mãn rồi, chúng sẽ chán mình thôi. Bố mẹ sẽ tìm thấy mình. Không thể nào khác được.”

Tôi bám lấy ý nghĩ đó, như người sắp chìm bám vào một cành cây nổi trên mặt nước. Tôi bắt đầu lắng nghe mọi tiếng động bên ngoài, cố đếm từng ngày, từng đêm. Tôi cầu nguyện trong im lặng, khấn rằng cánh cửa sẽ bật mở, rằng một tia sáng nào đó sẽ tìm thấy tôi trong bóng tối.

Những ngày đầu, tôi đã tự nhủ phải ngoan ngoãn, phải nhẫn nhịn, vì tin rằng một ngày nào đó cánh cửa sẽ mở, rằng có ai đó sẽ nhìn thấy và đưa tôi trở về. Tôi vẫn còn hy vọng – mong manh nhưng sáng như một ngọn nến trong bóng tối.

Nhưng….

Càng ngày càng nhiều gã khác nhau đến…

Hết gã này lại đến gã khác..

Rồi họ bắt tôi gọi điện về nhà. Ba lần, tôi cầm ống nghe, nghe tiếng mẹ nghẹn ngào ở đầu dây bên kia. Tôi đã muốn hét lên: “Mẹ ơi, cứu con với!” nhưng cổ họng như bị bóp nghẹt bởi ánh mắt đe dọa ngay sát bên. Thay vào đó, tôi buộc phải nói dối: rằng tôi đã bỏ đi, rằng tôi vẫn an toàn cùng bạn bè. Trái tim tôi rỉ má/u ngay khi thốt ra từng lời ấy.

Khi cha mẹ của Minato xuất hiện, tôi bị buộc phải giả vờ là bạn gái hắn. Tôi cúi gằm mặt, nhưng trong lòng khẩn thiết cầu mong họ nhận ra sự thật. Tôi hy vọng… chỉ cần một dấu hiệu, một câu hỏi, một ánh mắt tin tôi thôi. Nhưng rồi, ánh nhìn của họ lướt qua tôi, im lặng. Tôi nhận ra họ đã hiểu, nhưng lại quay đi. Họ sợ hãi chính con trai mình hơn là thương xót tôi.

Khoảnh khắc ấy, ngọn nến trong tôi vụt tắt. Tôi hiểu rằng không ai sẽ đến để cứu tôi cả. Hy vọng mong manh mà tôi ôm chặt suốt những ngày đầu đã vỡ vụn, nhường chỗ cho một nỗi trống rỗng lạnh lẽo. Tôi vẫn còn sống, nhưng trong sâu thẳm, tôi đã bắt đầu học cách quen với bóng tối.

Tôi không còn biết mình đã chịu đựng bao nhiêu ngày, bao nhiêu đêm. Thời gian tan chảy như một vũng nước đen, loang ra trên nền xi măng lạnh lẽo. Mỗi cơn đau giáng xuống c/ơ thể khiến tôi cảm thấy như x/ương cốt mình vỡ vụn, da th/ịt bị đốt cháy, nhưng sự hàn/h h/ạ thể xá/c dần trở nên mờ nhạt trước cái hố sâu hun hút trong tâm hồn.

Chúng đ/ánh đập, giày vò tôi như một món đồ vô tri, như thể tôi không còn là con người nữa. Cơ th/ể tôi biến dạng, khuôn mặt trong gương – nếu còn có gương – chắc đã chẳng còn nhận ra chính mình. Tôi chỉ cảm nhận mùi th/ịt cháy kh/ét, mùi má/u, mùi hoại tử dần bốc lên. Những cơn đói khát hàn/h h/ạ khiến tôi kiệt quệ, đến mức tôi quên cả ý nghĩa của việc được ăn, được sống.

Nhưng đau đớn hơn cả là sự làm n/hục. Ngày này qua ngày khác, họ nghiền nát chút tự trọng cuối cùng trong tôi, biến cơ t/hể tôi thành chiến trường cho những thú vui bệ/nh hoạn. Tôi từng khóc, từng van xin, từng cầu nguyện… nhưng dần dần, nước mắt cũng cạn khô. Tôi học cách im lặng, học cách để cho tâm trí mình rời khỏi thân xá/c, bay đi đâu đó – một nơi không có tiếng cười man rợ, không có sự ô uế.

Có những đêm, khi bị bỏ mặc trong căn phòng tối, tôi nhìn ra khe cửa và tự hỏi: Liệu mình có còn là con người nữa không? Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập chậm chạp, yếu ớt, như muốn buông xuôi. Trong bóng tối ấy, tôi bắt đầu thấy sự căm hận lớn dần trong ngực. Căm hận lũ qu/ỷ khoác hình người, căm hận cả những kẻ biết nhưng ngoảnh mặt làm ngơ.

Dần dần, tôi hiểu: cái chế/t đang đến gần. Nhưng cái chế/t lại không còn đáng sợ. Nó giống như một lời hứa giải thoát. Mỗi vết thư/ơng mới, mỗi trò hàn/h h/ạ mới, chỉ khiến tôi càng chắc chắn rằng linh hồn tôi đã đi quá xa để còn có thể trở về. Tôi vẫn còn sống… nhưng từng mảnh “tôi” đã lần lượt tan rã trong bóng tối ấy.

Mỗi sáng, khi ánh sáng yếu ớt len qua khe cửa, tôi lại khao khát được mở mắt ra trong một thế giới khác – một thế giới nơi cơn ác mộng này chưa từng xảy ra. Tôi mường tượng đến mẹ, đến lớp học, đến những dự định còn dang dở… rồi tất cả tan biến trong hiện thực rỉ má/u và hôi thối quanh mình. Ban đầu, tôi cầu xin được sống, được ai đó tìm thấy và kéo tôi ra khỏi nơi này.

Nhưng ngày qua ngày, kẻ này tới kẻ khác, vết thương nối tiếp vết thương…tôi lại bắt đầu nghĩ khác.

Giờ đây, giấc mơ xa xỉ nhất của tôi lại là cái chế/t. Tôi tưởng tượng đến khoảnh khắc linh hồn mình tách khỏi thân xá/c tàn tạ này, bay đi trong yên bình. Nghĩ đến nó, tôi thấy nhẹ nhõm hơn, như thể đó là cánh cửa duy nhất còn sót lại, mở ra cho tôi một lối thoát. Và mỗi khi thức dậy, điều tôi mong mỏi nhất… là được ngủ mãi mãi.

Tôi không biết mình đang ở ngày thứ bao nhiêu. Thời gian đã tan ra thành một màn sương dày đặc, trôi lơ lửng trong căn phòng tối. Cơn đau không còn dữ dội nữa – nó như biến thành một tiếng thì thầm xa xăm, lúc gần lúc xa. Tôi không còn chắc mình có đang sống hay đã chế/t một phần.

Có khi tôi nghe tiếng cười chúng vọng lại, nhưng cũng có khi chỉ còn là một khoảng lặng mênh mang. Trong khoảng lặng ấy, tôi thấy mình đứng giữa một cánh đồng, gió thổi nhẹ, và tôi không còn mang trên người những vết thương. Tôi mơ hồ đưa tay ra, nhưng khi nhìn xuống, c/ơ th/ể tôi vẫn chỉ là một khối đau đớn thoi thóp.

Tôi nhớ đến mẹ, đến cha. Tôi muốn gọi, nhưng giọng mình không thoát ra nổi. Tôi thở bằng những hơi ngắn, đứt gãy. Mỗi nhịp tim như một tiếng gõ cửa từ bên kia, khẽ nhắc rằng sắp đến lúc. Và tôi thấy… mình không còn sợ. Tôi chỉ thấy mệt, một sự mệt mỏi dịu dàng, như sóng vỗ bờ.

Trong khoảnh khắc nửa tỉnh nửa mê ấy, tôi thì thầm với chính mình: “Đủ rồi. Mình đã đi hết con đường này.” Và tôi chờ… một cánh cửa mở ra. Không phải cửa của căn phòng giam giữ, mà là cánh cửa của giải thoát, nơi ánh sáng rọi xuống, ấm áp và yên lặng.

Tôi buông mình… và lần đầu tiên sau nhiều tháng….

Tôi thấy bình yên.

Tôi đứng đó, lơ lửng, khi chúng vội vã nhét thân xá/c tôi vào chiếc thùng, rồi trút từng lớp bê tông xám xịt lên trên. Mùi xi măng, mùi lạnh lẽo của cái chế/t, trộn lẫn với nỗi căm phẫn trong tim tôi. Cơn giận dữ bùng lên, Tôi gào thét, tôi muốn nguyền rủa, nhưng chẳng ai nghe thấy. Chúng cười nói, đi đi lại lại, như thể tôi chưa từng là con người, chưa từng có một tên gọi, một giấc mơ.

Rồi tất cả chìm vào im lặng. Tôi bị bỏ mặc, cô độc trong khối bê tông lạnh buốt ấy. Thời gian trôi, tôi không còn biết ngày đêm. Chỉ còn sự nặng nề bao phủ, như thể cả thế giới đã quên tôi. Có lúc, tôi khóc trong vô thanh, tự hỏi: “Vì sao lại là mình? Vì sao ước mơ giản dị nhất – sống như một cô gái bình thường – lại trở nên quá xa vời?”

Cho đến một ngày, tiếng kim loại va vào bê tông vang lên. Lần đầu, tôi tưởng mình mơ. Nhưng rồi từng nhát búa, từng tiếng đục đẽo xé toạc sự im lặng. Lạ thay, mỗi âm thanh ấy không chỉ phá vỡ khối bê tông, mà còn xé rách cả linh hồn tôi. Tôi quặn đau, không phải vì thể xá/c đã mục rữa, mà vì số phận mình bị bóc trần trong ánh sáng lạnh lẽo của sự thật.

Tôi được tìm thấy – nhưng không phải như Junko Furuta hằng mơ ước. Tôi hiện ra như một thứ gì đó tở/m lợm và hôi thối. Thế nhưng, trong khoảnh khắc cuối cùng ấy, khi ánh sáng lọt qua, tôi biết mình không còn bị giam giữ nữa.

Tôi khép lại cơn ác mộng, rời xa nỗi đau. Dẫu cho ký ức về tôi sẽ mãi là vết thương ám ảnh nơi người ở lại, thì linh hồn tôi, cuối cùng… đã được giải thoát.

………………………

Vụ án Junko Furuta được coi là một trong những vụ án tội phạm vị thành niên tàn bạo nhất trong lịch sử hậu chiến của Nhật Bản. Nạn nhân, một nữ sinh 17 tuổi, bị bắt cóc và giam giữ suốt 40 ngày, phải chịu đựng một chuỗi hành vi tra tấn dã man và phi nhân tính.

Trong suốt thời gian bị giam giữ, Junko Furuta bị tra tấn cả về thể xá/c, tình dục và tinh thần. Cô bị đánh đập liên tục bằng tay không, gậy golf, và một quả tạ bằng sắt. Kẻ thủ ác còn dùng nến nóng và bật lửa để đốt cháy da thịt cô ở đùi, cánh tay và mặt. Cô bị cưỡ/ng hi/ếp tập thể hàng ngày, với một số nguồn tin cho rằng có hơn 100 người đàn ông, bao gồm cả thành viên yakuza, đã được "mời" đến để lạm dụng cô. Cô bị nhục mạ bằng cách bị ép ăn gián và uống nước ti/ểu của chính mình. Cuối cùng, cô đã qua đời sau một cuộc tấn công tàn bạo kéo dài hai giờ.

Vào đầu năm 1989, Miyano và Ogura đã bị bắt giữ vì một vụ bắ/t cóc và cưvỡng hiế/p tập thể một phụ nữ 19 tuổi khác vào tháng 12 năm 1988. Trong quá trình thẩm vấn, Miyano đã nhầm tưởng rằng Ogura đã thú nhận về vụ án g/iết hại Furuta và rằng cảnh sát đã biết về vụ việc. Vì vậy, hắn đã khai ra nơi phi tang th/i th/ể của cô. Cảnh sát đã vô cùng bối rối với lời thú t/ội của hắn, vì lúc đó họ đang thẩm vấn hắn về một vụ cưỡ/ng hiế/p tập thể khác. T/hi t/hể của Furuta được tìm thấy trong thùng bê tông vào ngày 29 tháng 3 năm 1989 và được nhận dạng thông qua dấu vân tay. Minato, Watanabe, anh trai của Minato, Nakamura và Ihara cũng bị bắt giữ sau đó

Do các hung thủ đều là vị thành niên vào thời điểm gây án, danh tính của họ ban đầu được tòa án giữ kín. Tuy nhiên, một tờ báo đã công khai tên tuổi của chúng, lập luận rằng mức độ tàn bạo của tội ác khiến chúng không còn xứng đáng với quyền ẩn danh này. Các bản án ban đầu được Tòa án quận Tokyo đưa ra đã bị công chúng chỉ trích nặng nề vì quá nhẹ so với tội á/c đã gây ra. Ban đầu, Hiroshi Miyano nhận án 17 năm, Jō Ogura từ 5 đến 10 năm, Shinji Minato từ 4 đến 6 năm và Yasushi Watanabe từ 3 đến 4 năm tù. Mặc dù các bản án đã được Tòa án cấp cao Tokyo tăng lên sau đó, nhưng vẫn còn nhiều người cho rằng chúng chưa đủ để răn đe. Nguyên nhân của sự nhẹ tay này được cho là do hệ thống pháp luật vị thành niên của Nhật Bản vào thời điểm đó ưu tiên việc bảo vệ và phục hồi tội phạm trẻ tuổi hơn là trừng phạt.

Số phận của bốn hung thủ chính

Hiroshi Miyano (đổi tên thành Hiroshi Yokoyama): Bị kết án 20 năm tù, mức án dài nhất trong số các hung thủ. Sau khi ra tù vào năm 2009, Miyano được cho là đã khoe khoang về các mối quan hệ với yakuza và liên quan đến các kế hoạch lừa đảo.

Jō Ogura (đổi tên thành Jō Kamisaku): Bị kết án từ 5 đến 10 năm tù và đã chấp hành đủ 10 năm. Hắn qua đời vào năm 2022 ở tuổi 51 trong một vụ tai nạn.

Shinji Minato: Nhận mức án từ 5 đến 9 năm tù và đã chấp hành 9 năm. Sau khi ra tù, hắn tái phạm vào năm 2018 khi tấn công một người đàn ông bằng gậy và dao. Hắn bị bắt vì tội cố ý giết người nhưng sau đó chỉ bị kết án 1 năm 6 tháng tù treo.

Yasushi Watanabe: Bị kết án từ 5 đến 7 năm tù và đã chấp hành 7 năm. Hắn qua đời vào năm 2021 ở tuổi 49 do một căn bệnh thoái hóa thần kinh.

-HÃI-



*Nội dung độc quyền bởi Creepypasta Việtnam – theo dõi kênh để không bỏ lỡ những câu chuyện mới nhất👉

CÔ DÂU MA VẠCH TRẦN HỦ TỤC TÀN ĐỘC CỦA GIA TỘC THÁI LAN SIÊU GIÀUCứ ngỡ Cô Dâu Ma chỉ đơn thuần là một bộ phim drama mẹ ...
09/06/2025

CÔ DÂU MA VẠCH TRẦN HỦ TỤC TÀN ĐỘC CỦA GIA TỘC THÁI LAN SIÊU GIÀU
Cứ ngỡ Cô Dâu Ma chỉ đơn thuần là một bộ phim drama mẹ chồng nàng dâu có pha chút ma cỏ hù dọa, ai ngờ sợ chết khiếp! Phim kết hợp được điểm mạnh của dòng kinh dị Việt - Thái, dùng phong tục, tín ngưỡng tâm linh để làm điểm nhấn.

Không dừng ở jump scare, phim còn khắc họa sự man rợ của tà thuật Thái, thể hiện rõ qua loạt hủ tục cưới mà gia tộc Bank (J.J) áp đặt lên các nàng dâu. Để duy trì năng lượng vinh hoa phú quý, những người này sẵn sàng đưa người lên dàn hiến tế, nung chảy xương thịt đúc thành nhẫn rồi luyện bùa từ sâu tinh.

Thêm vào đó, phim được đầu tư khá tốt về kỹ xảo, hiệu ứng mượt mà nên cảm giác chân thực. Sự "thoắt ẩn thoắt hiện" của các oan hồn cô dâu cũng đã đẩy "dopamine" khiếp sợ người xem lên tột đỉnh. Cú twist cuối phim thì khỏi bàn, chấn động tam giới và đúng nghĩa đại tiệc kinh dị và thảm sát.

Điểm cộng lớn là dàn diễn viên đẹp xuất sắc. Nam thần J.J quá tròn vai Bank - một ông chồng sát gái nhưng mama boy chính hiệu. Rima Thanh Vy lại quá hợp với Yến - cô vợ vẻ ngoài mỏng manh, nhu mì nhưng lại rất kiên cường, bản lĩnh và gan dạ. Còn Jun Vũ thì đẹp, hiền nhưng bị khổ và Công Dương thì hài hước, thả miếng duyên dáng.

Cô Dâu Ma đang chiếu ngoài rạp, nên xem.

𝐃𝐀𝐑𝐊 𝐓𝐑𝐔𝐓𝐇  #5TÂM LÝ KHAO KHÁT BỆNH HOẠN – TỪ MỘT PHÒNG TẮM BÍ ẨN ĐẾN CANN/IBAL OF ROTENBURGGiữa tháng 8/2025, một đoạn ...
09/04/2025

𝐃𝐀𝐑𝐊 𝐓𝐑𝐔𝐓𝐇 #5

TÂM LÝ KHAO KHÁT BỆNH HOẠN – TỪ MỘT PHÒNG TẮM BÍ ẨN ĐẾN CANN/IBAL OF ROTENBURG

Giữa tháng 8/2025, một đoạn video dài hơn hai phút bất ngờ xuất hiện trên các diễn đàn ngầm, rồi nhanh chóng bị lan truyền qua mạng xã hội. Nó không giống bất cứ clip b\ạo lực nào trước đây. Không phải AI như nhận định. Thứ mà người ta nhìn thấy là một vụ gi/ết người trần trụi, lạnh lùng, được quay từ trên cao trong một căn phòng tắm hẹp, sàn nhà phủ kín bằng tấm nilon sáng màu như một lò m/ổ.

Nhân vật chính trong clip là một người đàn ông còn trẻ, được cho là tên Đ. Anh ta hoàn toàn kh/ỏa thân, nằm ngửa trên sàn, đầu gối vào một chiếc thớt chặt th/ịt. Một cây rìu gỉ sét nằm ngay cạnh, nhưng công cụ chính lại là con d/ao phay sáng loáng trong tay một kẻ khác – cũng trần tru/ồng, đeo khẩu trang y tế nhưng không giấu nổi gương mặt châu Á lộ ra sau lớp vải mỏng.

Điều khiến người xem rùng mình ngay lập tức không chỉ là bối cảnh, mà còn là hành động. Đ. đang th/ủ d**, thở gấp, nhìn thẳng lên trần nhà. Ngay khi cơn cực kh/oái dâng đến, anh ta gào lên trong khoảnh khắc: “Tao đang ra!”. Và đó là tín hiệu để kẻ còn lại hành động.

Trong một chuyển động lạnh lùng, hắn ghì chặt ng/ực nạn nh/ân bằng một tay, tay kia vung d/ao phay bổ xuống cổ họ/ng. Âm thanh khô khốc của kim loại chạm xư/ơng hòa lẫn tiếng má/u phun ra như vòi nước vỡ. Chỉ trong vòng vài giây, bốn nhát ch/ém liên tiếp đã gần như tách rời toàn bộ phần đ/ầu. Những vệt đỏ bắn tung tóe lên lớp nilon, vẽ thành những vệt loang như một bức tranh ác mộng. Cái đ/ầu lắc lư, còn phần d/a cuối cùng thì bị cắt d/ứt khoát, để rồi th/ủ cấp rơi ra, được kẻ giế/t người nâng lên bằng tay không.

Trong góc máy, đôi chân trần của hung thủ giẫm vào vũng m/áu đang loang rộng, để lại những vệt trượt. Cái đ/ầu vẫn còn rung nhẹ, hà/m dưới co giật vài lần trước khi bất động hẳn.

Clip chưa dừng ở đó. Một góc quay khác lộ ra cảnh th/i th/ể bị mổ dọc từ ngự/c xuống bụng. N/ội tạn/g bị moi ra, rửa sạch trong bồn, rồi chất đống vào nồi lớn. Trong một khoảnh khắc, ống kính lia qua chiếc xô đựng phần chi bị ch/ặt: cán/h ta/y, đù/i, cả bộ phận s/inh dụ/c. Đỉnh điểm kinh hoàng là cảnh những phần t/hịt người ấy được nấu cùng táo tàu và kỷ tử – một món hầm thuốc Bắc kỳ dị.

Từ thời điểm rò rỉ, video đã trở thành cơn ác m/ộng tập thể. Người ta không dám chắc điều gì đáng sợ hơn: sự bệnh hoạn của h/ung thủ, hay sự tự nguyện của nạn nhân.

Trong giới chuyên môn, những gì Nguyễn Xuân Đ. để lại trên mạng xã hội trước khi đoạn clip rùng rợn rò rỉ, được coi là những dấu hiệu điển hình. Những status đăng công khai “dâng th/ủ cấ/p, chờ người lấy”, “còn ba tiếng nữa là tới giờ thực hiện” không phải là trò đùa, mà là một cách thể hiện khao khát đi/ên dại. Đó là biểu hiện kết hợp nhiều chứng rối loạn tâm thần trong cùng một cơ thể – và khi tích tụ đến mức c/ực đoan, nó sẽ trở thành sự thật.

Thế hệ 9X đã quá quen với những phong trào dùng d/ao lam r/ạch tay hay tự hà/nh hạ bản thân để chứng tỏ hận đời, nhưng những gì chúng ta chứng kiến trong vụ việc vừa qua là thứ gì đó vô cùng khủng khiếp.

Các bác sĩ tâm thần gọi đây là trạng thái đa chấn thương tâm lý chồng lớp (complex trauma) – đi kèm với rối loạn nhân cách, ý nghĩ t/ự s/át, thậm chí là những ảo tưởng mang màu sắc nghi lễ. Điều đáng sợ là trong trường hợp này, nạn nhân không còn chố/ng cự, không còn bản năng sinh tồn. Đạt để mặc mình nằm bất động trong phòng tắm. không có dấu hiệu của bản năng, chỉ có sự khoái lạc một cách bệ/nh hoạn.

Hình ảnh từ đoạn clip – theo các nguồn tin, dài gần 7 phút – cho thấy toàn bộ hành vi tà/n bạo diễn ra như đã được dàn dựng sẵn. M/áu bắn tung tóe, c/ơ th/ể bị phân tách từng phần như m/ổ một con heo, và tuyệt nhiên không có tiếng g/ào thét, không một cử động phả/n kháng. Điều này củng cố giả thuyết rằng Đạt mắc hội chứng rối loạn nhận dạng c/ơ thể (Body Integrity Dysphoria), loại rối loạn khiến người bệnh ám ảnh với việc phải cắt bỏ một phần c/ơ thể để cảm thấy “giải thoát”.

Một vài chuyên gia tâm lý (giấu tên) khi được hỏi đều cảm thấy sốc trước cảnh tượng này. Một bác sĩ công tác tại tại khoa Tâm Thần tại bệnh viên Tâm Thần TW II – Biên Hòa khẳng định: “Đây không còn là t/ự s/át. Đây là sự đồng thuận tuyệt đối cho một vụ hà/nh quyết. Người bệnh tự cho mình sẽ đạt được khoái cảm tuyệt đối khi đạt được mục tiêu, còn tâm lý của hun/g thủ thì tôi không khẳng định, nhưng để làm được những điều này, tôi cho rằng hu/ng thủ phải làm nghê gi/ết m/ổ chuyên nghiệp hoặc đã làm việc này rồi.”

Nếu nhìn rộng hơn, đây chính là hệ quả của khoảng trống chăm sóc sức khỏe tinh thần. Những cơn trầm cảm kéo dài, những cơn hoang tưởng không được điều trị, sự cô lập xã hội – tất cả hòa quyện thành một quả bom nổ chậm. Đến khi phát nổ, hậu quả không chỉ là một cái ch/ết, mà là một đoạn phim ám ảnh cả cộng đồng mạng, gieo rắc nỗi kinh hoàng không khác gì những bộ phim s***f vốn bị cấm tuyệt đối trên toàn thế giới.

Câu hỏi đặt ra: tại sao một người bình thường, giữa đời sống hiện đại, lại có thể rơi xuống vực thẳm đến mức tình nguyện bị s/át hạ/i? Và tại sao đoạn clip ma/n rợ ấy lại lọt ra, trở thành cơn ác mộng tập thể vào giữa tháng 8/2025?

Nếu vụ việc của Nguyễn Xuân Đ. khiến dư luận Việt Nam rúng động bởi sự thật phơi bày qua một đoạn clip rò rỉ, thì trên thế giới đã từng có một vụ án tương tự, ma/n r/ợ đến mức được đặt tên là “Can/nibal of Rotenburg” – kẻ ăn th/ịt ngư/ời ở Rotenburg, Đức, năm 2001.

Nhân vật chính, Armin Meiwes, một kỹ thuật viên máy tính bình thường, đã đăng tải lên diễn đàn một lời kêu gọi rùng rợn: tìm kiếm một người tình nguyện hi/ến thân để bị g/iết và ăn th/ịt. Điều khó tin là đã có người đáp lại: Bernd Jürgen Brandes, một kỹ sư 43 tuổi. Hai người hẹn gặp, quay lại toàn bộ quá trình. Trong đoạn băng dài hơn 2 tiếng, Brandes đồng ý để Meiwes cắt bỏ một phần c/ơ th/ể, thậm chí còn cùng nhau ă/n miếng t/hịt đầu tiên, trước khi bị g/iết hẳn.

Giống như Nguyễn Xuân Đ., Brandes không chố/ng cự, mà còn đồng thuận tuyệt đối. Chính điều này làm vụ án gây tranh cãi dữ dội: liệu đây có phải là một vụ gi/ết ng/ười, hay là sự thực hiện “nguyện ước” của một tâm trí bệnh hoạn? Meiwes cuối cùng bị kết án t/ù ch/ung t/hân, nhưng chính lời khai của ông ta lại ám ảnh: “Tôi chỉ làm điều anh ấy muốn. Anh ấy cầu xin tôi.”

Điểm chung giữa hai vụ việc là sự biến mất hoàn toàn của bản năng sinh tồn. Cả hai nạn nhân đều xem cái ch/ết như một hình thức giải thoát, thậm chí là một “nghi lễ”. Internet đóng vai trò cánh cửa mở ra những mối kết nối quái dị: một người khao khát được ch/ết và một kẻ sẵn sàng thực hiện điều đó.

Nếu ở Đức, cộng đồng mạng thời đó chỉ dừng ở các diễn đàn ngầm, thì đến năm 2025, mạng xã hội đã biến sự việc ở Việt Nam thành một cơn ác mộng công khai. Điều tưởng chỉ xuất hiện trên dark web giờ đây xuất hiện ngay trên Facebook, nơi hàng triệu người lướt qua mỗi ngày.

So sánh hai câu chuyện, ta nhận ra một sự thật đáng sợ: bản chất con người, khi bị bệnh lý tâ/m thầ/n điều khiển, sẽ lặp lại những kịch bản kinh hoàng ở bất kỳ nơi đâu, bất kỳ thời điểm nào. Chỉ cần Internet làm chiếc cầu nối, cái ác – hoặc sự hủy hoại bản thân – sẽ tìm được đường để bùng phát.

Trong thời đại này, mạng xã hội không chỉ là nơi chia sẻ cảm xúc, mà còn là vùng đất gieo mầm cho những ý niệm ngu/y hi/ểm. Một status tuyệt vọng, một lời kêu c/ứu nửa thật nửa đùa… khi rơi vào khoảng trống vô cảm của cộng đồng, có thể biến thành lửa bén nhanh vào tâm trí đang sẵn nứt toác vì bệnh lý. Đối với những kẻ đứng bên kia màn hình, việc chứng kiến hoặc thậm chí tham gia vào trò chơi t/ử thần ấy đôi khi lại được coi như một “trải nghiệm cự/c đoan”, thay vì là hồi chuông báo động.

Những ấn phẩm bạo lực – từ truyện tranh mang màu sắc “gore” (máu me), cho đến những bộ phim ki/nh dị khai thác sự t/ự hủ/y – có thể trở thành chất xúc tác nguy hiểm. Chúng kích hoạt trí tưởng tượng của những tâm hồn bất ổn, khiến họ tin rằng cái ch/ết, sự ph/ân xá/c, hay những nghi lễ đẫm m/áu là một dạng “nghệ thuật sống”. Trong trường hợp của Nguyễn Xuân Đ., những lời kêu gọi công khai “hãy lấy đầ/u tôi” dường như đã vượt ra khỏi phạm vi cá nhân, biến thành một kịch bản bệ/nh hoạ/n được hiện thực hóa.

Đáng sợ hơn, phía sau bức màn Internet thông thường là một thế giới còn tối tăm hơn – dark web. Ở đó, những video gi/ết người, những “nghi lễ” đẫm má/u, thậm chí cả dịch vụ “thực hiện mơ ước ch/ết” cho khách hàng bệnh lý đều tồn tại dưới dạng hàng hóa. Những người như Đạt, khi trượt dài trong tuyệt vọng và ám ảnh, hoàn toàn có thể tìm thấy ở dark web một cộng đồng “cổ vũ” họ bước qua lằn ranh sự sống.

Vụ việc của Nguyễn Xuân Đ., rò rỉ clip giữa tháng 8/2025, gây sốc bởi nó lộ ra ánh sáng. Nhưng câu hỏi lớn hơn: liệu đây có thực sự là vụ duy nhất? Trong bóng tối của Internet, đã có bao nhiêu “nghi lễ t/ự s/át” khác diễn ra mà không bao giờ lọt ra ngoài? Có bao nhiêu kẻ đã trở thành v/ật /tế trong phòng tắm, căn bếp, hay một tầng hầm kín đáo nào đó, chỉ vì họ tìm được người đồng thuận từ một góc khuất của mạng?

Nếu Đạt không công khai những lời kêu gọi trên MXH, nếu đoạn clip không bị rò rỉ, rất có thể cái c/hết của anh ta sẽ được xếp vào một dạng mất tích mơ hồ. Và xã hội sẽ chẳng bao giờ biết rằng giữa đời thực, một bi kịch man rợ như vậy đã diễn ra.

Cái ch/ết của Đạt giống như một mũi kim xuyên thủng bức màn. Nó cho thấy một căn bệnh xã hội âm thầm: sự kết hợp ch/ết người giữa tâm lý bất ổn, sự cổ vũ lệch lạc của Internet, và những cánh cửa đen ngòm dẫn đến thế giới ngầm của dark web. Và chính điều đó mới là nỗi sợ hãi lớn nhất – rằng những gì chúng ta thấy chỉ là phần nổi của một tảng băng kinh hoàng.

-HÃI-
Cái vụ này nó làm ad buồn nôn hết mấy ngày, dù là mình cũng hay coi mấy bộ body horor, nhưng thật lòng mà nói vụ này khá là tởm. Hi vọng rằng hung thủ sẽ sớm bị tóm.

*Nội dung độc quyền bởi Creepypasta Việtnam – theo dõi kênh để không bỏ lỡ những câu chuyện mới nhất👉

Address

New York, NY

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Creepypasta Việtnam posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Creepypasta Việtnam:

Share