07/18/2025
𝐂𝐨𝐧 𝐭𝐫𝐚𝐢 𝐤𝐡𝐨̂𝐧𝐠 𝐜𝐡𝐨 𝐦𝐞̣ 𝐠𝐢𝐚̀ 𝐛𝐮̛𝐨̛́𝐜 𝐯𝐚̀𝐨 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐯𝐢̀ 𝐛𝐚̀ 𝐥𝐚̀𝐦 𝐦𝐚̂́:𝐭 𝐬𝐨̂̉ đ𝐨̉, 𝐛𝐚̀ 𝐚̂𝐦 𝐭𝐡𝐚̂̀𝐦 𝐬𝐚𝐧𝐠 𝐨̛̉ 𝐧𝐡𝐚̀ 𝐡𝐚̀𝐧𝐠 𝐱𝐨́𝐦 𝐯𝐚̀ 𝐠𝐚̣̆𝐩 𝐜𝐨̂𝐧𝐠 𝐚𝐧 𝐭𝐢́𝐧𝐡 𝐭𝐨𝐚́𝐧 đ𝐚̂𝐮 𝐫𝐚 đ𝐚̂́𝐲, 𝐧𝐚̀𝐨 𝐧𝐠𝐨̛̀ đ𝐮́𝐧𝐠 𝟏 𝐭𝐮𝐚̂̀𝐧 𝐬𝐚𝐮...
Căn nhà hai tầng nằm ở góc phố là cả gia tài mẹ tôi dành dụm nửa đời người, từng viên gạch, từng chiếc cửa sổ đều thấm mồ hôi nước mắt của một đời buôn thúng bán bưng. Ngôi nhà ấy, bà đứng tên – không phải vì không tin con cái, mà vì một thói quen: thứ gì bà đổ mồ hôi làm ra, bà muốn chính tay giữ lấy.
Vậy mà hôm ấy, tôi đứng trước cánh cổng sắt đã bị thay ổ khóa. Con trai tôi – đứa con duy nhất – lạnh lùng chỉ tay ra ngoài đường:
– “Mẹ làm mất sổ đỏ thì đừng trách! Nhà này không chào đón người vô trách nhiệm!”
Tôi chết lặng. Vài hôm trước, tôi đã tìm khắp mà không thấy sổ đỏ đâu. Nhưng tôi không nói với ai, cũng không dám nghi ngờ. Chỉ thấy thằng bé suốt ngày bồn chồn, gọi điện, lén lút ra vào như có điều gì giấu giếm.
Tôi không khóc, không van xin. Chỉ lặng lẽ quay lưng, ôm túi quần áo nhỏ đi về phía nhà cô Tư – hàng xóm sát vách. Cô ấy thương tôi, nhường cho tôi cái phòng cũ phía sau để ở tạm.
Đêm đó, tôi nằm trằn trọc không ngủ. Vừa đau, vừa lo. Tôi chưa từng nghĩ con mình lại có thể hành xử như vậy. Nhưng bản năng làm mẹ không cho phép tôi ngồi im. Tôi bắt đầu lần lại mọi chuyện: những lần nó lén mở tủ, những cuộc điện thoại mờ ám. Rồi sáng sớm hôm sau, tôi quay lại nhà, giả vờ xin quần áo cũ. Trong lúc nó lơ là, tôi lặng lẽ gắn một chiếc camera mini vào khe tủ thờ – nơi nhìn thẳng ra phòng khách.
Tôi cũng tìm lại bản photo công chứng sổ đỏ mà mình cất ở phòng trọ cũ hồi còn buôn bán. Cẩn thận hơn, tôi gọi cho một người bạn cũ – anh Cường, từng là cảnh sát kinh tế, giờ đã nghỉ hưu nhưng vẫn còn nhiều mối. Anh ấy bảo tôi gom tất cả tài liệu có thể: bản sao sổ đỏ, giấy tờ nhà, và nếu được, ghi âm lại bất kỳ điều gì khả nghi.
Tôi bắt đầu nghe thấy nhiều điều từ phía bên kia tường. Và rồi, chỉ ba ngày sau, tôi đứng chết trân khi nghe thấy tiếng con trai qua lớp gạch mỏng:
– “Thằng cò đất nói nhà đứng tên mẹ thì khó làm giấy. Nhưng tao đã làm mất sổ, đang chờ bản giả. Giờ có scan rồi, hợp đồng đặt cọc tao ký rồi, hai tỷ chốt trong tuần!”
Từng lời như dao cứa vào tim. Thì ra là vậy…
Tôi lặng lẽ thu âm, gửi tất cả cho anh Cường. Camera cũng đã ghi lại cảnh nó đưa người lạ vào nhà, bàn chuyện mua bán. Mọi mảnh ghép bắt đầu khớp với nhau – một kế hoạch lừa đảo bài bản, chỉ thiếu chút nữa là tôi thành người mất tất cả.
Một tuần sau, đúng lúc con trai tôi dẫn "khách mua" đến xem nhà, ba người công an mặc thường phục và anh Cường từ nhà cô Tư bước ra. Tôi đi cuối cùng, tay cầm một xấp hồ sơ và… bản gốc sổ đỏ mà tôi giữ kỹ từ trước trong két gửi ngân hàng – rồi chúng chẳng thể ngờ...
Bạn đọc tiếp nội dung phần 2 câu chuyện dưới bình luận👇