Viết Lên Cuộc Sống

Viết Lên Cuộc Sống Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Viết Lên Cuộc Sống, Media/News Company, New York, NY.

Cậu bé nghèo cứu nữ bảo vệ mang th;ai bị giang hồ đánh, không ngờ mở ra vụ án ch/ấn đ/ộng cả nước.. Đêm mưa thành phố lu...
09/09/2025

Cậu bé nghèo cứu nữ bảo vệ mang th;ai bị giang hồ đánh, không ngờ mở ra vụ án ch/ấn đ/ộng cả nước.. Đêm mưa thành phố luôn có một nỗi u uất khó tả. Những con hẻm nhỏ đọng nước, ánh đèn đường mờ nhòe trong màn mưa, và tiếng gió rít qua những mái tôn gỉ sét khiến không gian càng thêm lạnh lẽo. Chính trong khung cảnh ấy, một cậu bé nghèo tên Hùng – mới 15 tuổi – lại lom khom bên chiếc bao tải rách, nhặt từng lon bia, mảnh nhựa để đổi lấy vài đồng ít ỏi mua gạo cho bà ngoại.
Hùng sống cùng bà trong căn chòi tạm ven bãi rác, cuộc đời vốn chỉ gói gọn trong hai chữ “mưu sinh”. Cha bỏ đi, mẹ bặt vô âm tín, cậu bé từ nhỏ đã học cách chịu đựng những lời dè bỉu của thiên hạ. Nhưng giữa sự tăm tối đó, vẫn còn những khoảnh khắc sáng lòa. Đó là khi Hùng gặp chị Lan – nữ bảo vệ trẻ ở khu chung cư gần bãi rác. Mỗi lần đi ngang, chị hay nở nụ cười hiền và dúi cho cậu ổ bánh mì. Đối với Hùng, nụ cười ấy chính là bằng chứng cho thấy cuộc đời vẫn còn chút ấm áp.
Thế nhưng, cuộc sống vốn chẳng bao giờ yên bình lâu. Tối hôm ấy, trời mưa to hơn thường lệ, Hùng phải về muộn vì còn gom thêm sắt vụn. Khi bước vào con hẻm quen thuộc, cậu bất ngờ nghe tiếng la hét thất thanh vọng ra từ cuối hẻm. Hùng khựng lại, tim đập thình thịch.
Trong màn mưa trắng xóa, ánh đèn đường le lói hắt xuống, cậu nhìn thấy một cảnh tượng ám ảnh: chị Lan đang bị ba gã đàn ông xăm trổ bao vây. Chúng liên tục đấm đá, mặc cho cô kêu khóc, đôi tay run rẩy ôm chặt bụng bầu. Tiếng chị nghẹn ngào giữa đêm mưa:
– X;in các người… tôi đang mang th/ai, xin tha cho mẹ con tôi…
Nhưng bọn chúng càng đánh mạnh hơn, tiếng chửi rủa át cả tiếng mưa. Hùng đứng chết lặng, hai chân như dính chặt xuống đất. Trong đầu cậu vang lên hàng chục câu hỏi: “Có nên bỏ chạy không? Nếu lao vào thì liệu có chết không? Nhưng… nếu bỏ mặc, lỡ chị ấy và đứa bé…”.
Giữa lúc trái tim giằng xé, Hùng thấy ánh mắt tuyệt vọng của Lan – đôi mắt van cầu như bấu víu vào bất kỳ tia hy vọng nào còn sót lại. Đột nhiên, trong cậu bùng lên một sự can đảm kỳ lạ. Bỏ mặc sợ hãi, Hùng nắm chặt cây gậy gỗ nhặt vội bên đường, lao ra hét lớn:
– Buông chị ấy ra!
Tiếng hét xé tan màn mưa. Bọn giang hồ đồng loạt quay lại, nhìn thấy chỉ là một thằng nhóc gầy gò, quần áo rách rưới. Chúng phá lên cười chế nhạo. Một tên gằn giọng:
– Thằng ranh này chán sống rồi à?
Hùng siết chặt gậy, dù toàn thân run lẩy bẩy nhưng mắt không rời Lan. Cậu biết rằng mình có thể bị đánh nhừ tử, thậm chí mất mạng. Nhưng nếu lùi bước, chắc chắn cả mẹ con chị sẽ chẳng còn cơ hội sống sót.
Và chính giây phút đó, cuộc đời nghèo khó tưởng như bình lặng của Hùng bỗng rẽ sang một ngã rẽ không ai ngờ tới…*** Đọc tiếp dưới bình luận👇

09/09/2025

Mẹ mất 7 ngày bố dượng đã đuổi tôi khỏi nhà, 10 năm sau quay lại, tôi bật khóc khi mở cửa ra.. 👇👇
Tôi không biết mặt bố ru:ột mình. Khi mẹ mang th:ai tôi được 5 tháng, bố phát hiện mắc L. Ông vì tiết kiệm tiền cho mẹ sinh n:ở mà không chịu vào viện, cắ:n ră:ng chịu đựng cơn đ:au cho đến khi tôi ra đời. Chưa đầy một tháng sau, bố qua đời.
Tuổi thơ của tôi là những tháng ngày lam lũ cùng mẹ. Ban đầu còn có ông nội phụ giúp, nhưng sau ông cũng ngã bệnh. Từ đó, mẹ một mình gồng gánh nuôi tôi. Mãi đến năm tôi 5 tu:ổi, mẹ tái hô:n. Người đàn ông ấy mang theo một cô con gái lớn hơn tôi 5 tuổi, từ đó, tôi có thêm một người chị.
Người đàn ông ấy tên Hưng, và ông nội dặn tôi phải gọi ông là “bố Hưng”. Ban đầu, tôi không gọi ông là bố. Tôi lạ lẫm, xa cách. Nhưng ông luôn nở nụ cười hiền hậu, làm lụng chăm chỉ, đối xử tốt với mẹ tôi, và cũng rất thương tôi. Dần dần, tôi chấp nhận ông là người bố thứ hai trong đời mình, dù chẳng có chung giọt m:á:u.
Bố Hưng không phải người nói nhiều, nhưng mọi hành động đều chân thành. Khi ông nội tôi còn sống, ông không để ông nội động tay vào việc gì.
Sau này, khi ông nội mất, trong làng không ai còn nể trọng một người đàn ông “ngoại tộc” như bố Hưng, bởi ông không phải là người cùng làng. Gia đình tôi bị b:ắ:t n:ạ:t không ít. Mẹ quyết định cùng bố dượng về quê ông sinh sống, nơi có anh em họ hàng ông đông đúc, đoàn kết.
Mẹ tôi sức khỏe yếu, bệnh càng nặng theo năm tháng, và mất đi..Tôi s:ững s:ờ. Mẹ vừa mất 7 ngày, ông đã ru:ồng r:ẫy tôi. Tôi kh:ó:c, xin để tôi tiếp tục làm con ông, hứa sẽ phụng dưỡng ông cả đời. Nhưng ông chỉ lặng lẽ quay đi... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Phát hiện chồng ng/oại t/ình vợ tr/ả th/ù bằng cách không thể cao tay hơn ....“Vợ anh ngủ chưa?” Ba giờ sáng, điện thoại...
09/09/2025

Phát hiện chồng ng/oại t/ình vợ tr/ả th/ù bằng cách không thể cao tay hơn ....“Vợ anh ngủ chưa?” Ba giờ sáng, điện thoại chồng tôi sáng lên với tin nhắn ấy. /Tôi nằm ngay bên cạnh, tim như bị ai bóp nghẹt. Tay run lên, nhưng vẫn kịp gõ vài chữ:
“Cô ấy đi trực đêm, em có thể đến.”
Tôi muốn biết anh sẽ phản ứng thế nào. Và anh đã đến thật, mang theo chai rượu vang ngoại, ví hàng hiệu — không phải cho tôi, mà cho cô ta.
Kể từ đêm đó, tôi không còn là tôi của ngày hôm qua nữa.
Tôi là Thu Hà, 33 tuổi, y tá trưởng tại một bệnh viện quận ở Hà Nội. Chồng tôi – Tuấn – làm kinh doanh xuất nhập khẩu. Chúng tôi quen nhau năm tôi thực tập ở bệnh viện, khi anh còn là một cậu sinh viên mới tốt nghiệp đại học. Yêu nhau gần 3 năm, rồi cưới. Mười năm hôn nhân, tôi đã từng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn. Anh không đánh tôi, không cờ bạc, không rượu chè, nhưng tôi đã nhầm một điều: anh ta ngoại tình một cách chỉn chu, lạnh lùng và có kế hoạch.
Chiếc điện thoại là khởi đầu. Tin nhắn đó không phải duy nhất. Chúng tôi đã xa nhau từ lúc nào không rõ — có lẽ từ khi tôi quá bận rộn với công việc, với con, với chuyện nhà cửa. Còn anh thì bận rộn với những buổi “giao lưu đối tác”, “họp khuya”, và... “bạn tri kỷ”.
Nhưng điều khiến tôi gục ngã không phải là việc anh có người khác. Mà là phát hiện ra anh đã chuyển toàn bộ tài sản đứng tên anh sang cho mẹ ruột, rồi sau đó âm thầm ly hôn đơn phương bằng cách dùng địa chỉ cũ để gửi giấy toà – một trò tinh vi để tôi không hề biết gì cho đến khi thời hạn kháng cáo đã trôi qua.
Một người bạn làm bên tư pháp giúp tôi xác nhận tất cả. Căn nhà chúng tôi đang ở – đứng tên mẹ chồng. Xe hơi – đứng tên công ty. Tài khoản ngân hàng – đã được rút sạch và khóa. Còn tôi, ngoài một chiếc xe máy tay ga cũ và vài bộ đồng phục bệnh viện, không có gì cả.
Tôi suy sụp. Tôi khóc nhiều đêm liên tục. Nhưng rồi, khi mọi thứ như đóng sập lại, tôi vô tình đọc được một đoạn tin nhắn trên tài khoản Zalo cũ anh quên đăng xuất trên máy tính:
“Chị ấy mà biết em đứng tên miếng đất đó, chắc chị l;ồng lên mất.”
Miếng đất? Tôi chưa từng nghe qua. Vị trí ở Hòa Lạc. Một khu đất được mua trước khi anh ta làm trò chuyển nhượng tài sản, và đứng tên người thứ ba – cô bồ, cô gái nhắn tin ba giờ sáng hôm ấy...*** Đọc tiếp dưới bình luận👇

Ngày cưới anh trai tôi, họ hàng bên nội đến ăn cỗ xong còn gói mang về, đến lúc khách đến không còn đồ để bày ra tôi mới...
09/09/2025

Ngày cưới anh trai tôi, họ hàng bên nội đến ăn cỗ xong còn gói mang về, đến lúc khách đến không còn đồ để bày ra tôi mới t/á h/ỏa👇
Ngày cưới anh trai tôi, cả nhà ai cũng tất bật lo toan. Mẹ thì vừa bận tiếp khách, vừa thấp thỏm lo lắng liệu đồ ăn có đủ hay không. Từ sáng sớm, các mâm cỗ đã được chuẩn bị, xếp hàng dài ngoài sân, mùi thơm phưng phức khiến ai đi ngang cũng phải hít hà.
Thế nhưng đến trưa, khi họ hàng bên nội kéo đến, chưa kịp ăn xong đã thấy người thì rút trong túi nilon, người thì lấy hộp nhựa, gói hết con gà, miếng giò, thậm chí cả bát canh nó;ng hổi. Ban đầu mẹ còn nghĩ chắc họ sợ lát đông khách, ngồi không đủ chỗ nên tranh thủ, nhưng càng lúc càng quá đáng: có người còn bê cả đĩa thịt ra ngoài cổng chia nhau, miệng vừa cười vừa bảo:
– Thôi, gói tí về cho mấy đứa nhỏ ở nhà.
Đến khi khách quan, bạn bè của anh trai tôi đến đông, mọi người ngồi kín mâm, thì trời ơi – bàn tiệc trống huơ trống hoác. Những đĩa rau sống khô héo, mấy cái bát còn sót lại thì chỉ lưa thưa vài miếng. Người bạn thân của anh tôi ngơ ngác hỏi:
– Ơ, đám cưới mà sao không có gì ăn thế này?
Mặt mẹ tôi đỏ bừng, chị dâu đứng ngồi không yên, còn tôi thì sôi máu. Anh trai tôi vốn hiền, chỉ biết cười gượng, nhưng cái cười ấy chua chát đến nao lòng.
Đỉnh điểm là lúc MC gọi mọi người nâng ly chúc phúc cho cô dâu chú rể, cả hội trường im phăng phắc vì… không còn rượu để rót. Thì ra mấy ông chú bên nội, sau khi ăn uống no say, còn khệ nệ xách cả két bia về.
Không khí vui vẻ phút chốc hóa thành cảnh ngượng ngập, cô dâu mặt tái mét, anh trai tôi giận tím người nhưng vẫn phải cố nuốt xuống. Khách khứa nhìn nhau xì xào, rồi dần bỏ về sớm.
Đám cưới lẽ ra là ngày vui nhất của đời người, nhưng nhờ “thói quen gói mang về” của họ hàng mà biến thành một vết nhơ khó gột. Tối hôm ấy, khi nhà vắng khách, mẹ tôi ngồi thụp xuống ghế, bật khóc nức nở.......ĐỌC TIẾP NỘI DUNG DƯỚI BÌNH LUẬN👇

Đi siê/u â/m th/ai, bác sĩ ru/n r/ẩy đưa kết quả đán/g s//ợ, mong tôi trá/nh xa chồng và đừng bao giờ trở lại...Tôi ma/n...
09/09/2025

Đi siê/u â/m th/ai, bác sĩ ru/n r/ẩy đưa kết quả đán/g s//ợ, mong tôi trá/nh xa chồng và đừng bao giờ trở lại...
Tôi ma/ng tha/i được hơn bốn tháng. Đó là niềm hạnh phúc mà tôi và chồng – anh Hoàng – mong chờ từ lâu. Từ ngày biết tin có con, tôi sống như trên mây, hằng ngày đều tưởng tượng về khuôn mặt của đứa trẻ, thậm chí còn âm thầm đan những chiếc áo len nhỏ xinh cho con.
Sáng hôm ấy, tôi đến bệnh viện một mình để làm siêu âm định kỳ. Hoàng bảo bận công việc, nhưng anh hứa tối sẽ đưa tôi đi ăn món tôi thích. Tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ thấy vui khi nghĩ đến cảnh tối nay vợ chồng cùng nhau ngắm ảnh si/êu â/m con.
Phòng si/êu â/m vắng, chỉ có tiếng máy móc và tiếng bấm bàn phím. Tôi nằm lên giường, k/éo á/o lên, cảm giác lạnh của gel siê/u â/m lan khắp bụng. Vị bác sĩ, một người đàn ông đã lớn tuổi, ban đầu trò chuyện với tôi khá bình thường. Ông hỏi:
– Th/ai được bao nhiêu tuần rồi? Có thường xuyên khám không?
Tôi cười đáp, còn khoe rằng chồng mình rất chăm lo cho mẹ con tôi. Nhưng chỉ vài phút sau, tôi nhận ra sự thay đổi l/ạ lù/ng trong ánh mắt ông. Bàn tay cầm đ/ầu d/ò của ông khựng lại, hơi r/un ru/n. Mắt ông dán chặt vào màn hình, gương mặt thoáng t/ái đi.
Tôi bắt đầu l/o lắ/ng.
– Bác sĩ… con tôi có vấn đề gì ạ?
Ông không trả lời ngay, chỉ khẽ nuốt nước bọt, rồi lặng lẽ in kết quả si/êu â/m. Khi đưa tờ giấy cho tôi, ông hít sâu một hơi, giọng ru/n rẩ/y:
– Th/ai nh/i không sao… nhưng có chuyện này, cô cần nghe. Tôi khuyên cô… hãy trá/nh x/a chồng mình. Đừng bao giờ quay về với anh ta nữa.
Tim tôi như ngừng đập. Tôi không hiểu ông đang nói gì.
– Bác sĩ… ý bác sĩ là sao? Sao tôi phải tr/ánh x/a chồng?
Ông nhìn tôi đầy á/i ng/ại, do dự như đang đ/ấu tr/anh nội tâm. Cuối cùng, ông kéo ghế ngồi xuống và nói... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Ngo:ại tì:nh bị bố chồng phát hiện, tôi xin ông giữ bí m:ật và ông đưa ra một yêu cầu....Hàng xóm hay nói tôi là một ngư...
09/09/2025

Ngo:ại tì:nh bị bố chồng phát hiện, tôi xin ông giữ bí m:ật và ông đưa ra một yêu cầu....
Hàng xóm hay nói tôi là một người phụ nữ may mắn vì có một người chồng hiền khô, một đứa con gái xinh như thiên thần và một người bố chồng tâm lý.
Chồng tôi làm ở xưởng gỗ, quanh năm quần quật, vất vả để lo cho vợ con. Bố chồng tôi là một người đàn ông nghiêm nghị, sống có nề nếp nhưng lại rất thương con dâu. Ông giúp tôi việc nhà, đưa đón cháu đi học.
Nhìn từ ngoài vào, cuộc sống của tôi như một bức tranh hoàn hảo, không có lấy một nét tì vết. Nhưng sâu bên trong, tôi vẫn thấy thiếu vắng một điều gì đó.
Bởi chồng hay đi công tác, tôi một mình lo toan mọi thứ. Khoảng trống trong lòng tôi cứ thế lớn dần lên. Rồi anh Dương, một người bạn học cũ, xuất hiện. Anh ấy hài hước, dí dỏm, quan tâm tôi một cách tinh tế. Anh đã thắp lên một ngọn lửa mà tôi cứ ngỡ đã lụi tàn từ lâu, ngọn lửa của sự rung động và khao khát được yêu thương.
Tôi biết mình đang đi sai đường, nhưng tôi đã tự lừa dối bản thân rằng chỉ là trò chuyện thôi, không có gì to tát. Nhưng sự thật thì, mối quan hệ đó ngày càng dấn sâu và tôi đã ngo:ại tìn:h, ph:ản b:ội người chồng hiền lành và hết mực tin tưởng mình.
Những ngày đó, bên cạnh niềm vui được Dương quan tâm vỗ về là nỗi lo sợ, dằn vặt thường trực. Ánh mắt lạnh lùng của bố chồng mỗi ngày càng khiến tôi chột dạ. Tôi biết ông đã nghi ngờ, nhưng tôi không thể dừng lại. Tôi lén lút gặp Dương, lén lút nhắn tin cho anh ấy. Tôi đã lún sâu vào vũng bùn này, đến khi bị bố chồng bắt quả tang.
Đó là một đêm, tôi vừa đi gặp Dương về. Nụ cười hạnh phúc còn chưa tắt trên môi thì tôi đã thấy bố chồng đứng ngay cổng. Đôi mắt nghiêm nghị của ông nhìn thẳng vào tôi như muốn xuyên thấu.
Tôi đã cố gắng giải thích, nhưng lời nói đã nghẹn lại ở cổ họng. Tôi s:ợ h:ãi, quỳ xuống van xin ông, cầu xin ông đừng nói cho chồng tôi biết. Bố chồng im lặng nhìn tôi.
Sau đêm đó, không khí trong nhà trở nên căng thẳng. Tôi sống trong sự câm lặng của bố chồng và những lời bàn tán xì xào của hàng xóm. Tôi nhận ra, mình không chỉ làm tổ:n thươ:ng chồng mà còn làm tổ:n thư:ơng chính gia đình mình.
Đêm đến, tôi ôm con gái trong lòng, nước mắt cứ thế lăn dài. Tôi tự hỏi, mình đang làm gì vậy? Cuối cùng, tôi quyết định phải chấm dứt tất cả, phải đối mặt với lỗi lầm mình đã gây ra.
Tôi đến gặp riêng bố chồng, một lần nữa xin lỗi ông và xin ông giữ bí mật này giúp tôi để tránh đổ vỡ gia đình. Bố chồng tôi đã nhìn tôi một lúc rất lâu rồi nói:
- Tôi có thể cho cô một cơ hội, nhưng có một điều kiện.
Tôi run rẩy đáp:
- Bố nói đi, con sẽ làm bất cứ điều gì có thể.
Ông quay người vào phòng ngủ và bảo tôi đi theo. Tôi đã nghĩ đến những điều tồi tệ nhất, nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Khi tôi vừa bước vào phòng, bố chồng đã bảo tôi đóng cửa lại. ... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Người cha giám đốc giả làm ông "bán trứng ngh;èo" đến lễ cưới thử lòng con dâu tương lai và cái kết...Trên con đường làn...
09/09/2025

Người cha giám đốc giả làm ông "bán trứng ngh;èo" đến lễ cưới thử lòng con dâu tương lai và cái kết...Trên con đường làng nhỏ hẹp của một xã ngoại ô Hà Nội, một ông lão lom khom đẩy xe trứng cũ kỹ, áo quần lấm lem, nụ cười móm mém nhưng đôi mắt lại ánh lên tia nhìn tinh anh. Không ai hay biết, ông lão “bán trứng ngh;èo” này thực chất là một doanh nhân nổi tiếng đất Bắc, với tài sản hàng chục tỷ đồng. Nhưng hôm nay, ông không đi dự hội nghị, không họp hành, không ngồi trong văn phòng máy lạnh—ông đến đám hỏi của con trai, để thử lòng cô dâu tương lai. Liệu cô gái trẻ có đủ tấm lòng để bước vào gia đình ông? Hay mọi thứ chỉ là lớp vỏ hào nhoáng?
Ông Lê Văn Tòng – 62 tuổi – là một doanh nhân có tiếng trong ngành sản xuất vật liệu xây dựng ở miền Bắc. Dù đã giao phần lớn công việc cho con trai là Lê Đức Thành (28 tuổi), nhưng ông Tòng vẫn là người cầm trịch các quyết định lớn. Người dân ở thị trấn Gia Lâm ai cũng biết đến gia đình ông – giàu có, tử tế, sống khép kín nhưng luôn giúp đỡ bà con lúc khó khăn.
Thành – con trai ông – học Đại học Xây dựng, có tài, sống giản dị, không khoe của. Gần đây, anh yêu một cô gái tên là Hương – quê ở Nam Định, làm nhân viên kế toán trong một công ty liên doanh Nhật. Cô hiền lành, nhẹ nhàng, có học thức, nhưng lại sinh ra trong một gia đình nghèo. Thành nói với cha: “Con muốn cưới cô ấy. Hương tuy nghèo nhưng sống tử tế, hiểu chuyện.”
Ông Tòng không phản đối, nhưng trong lòng vẫn canh cánh nỗi lo. Ông từng chứng kiến bạn bè mình khổ sở vì con dâu ham tiền, coi thường nhà chồng nghèo. “Tiền bạc có thể kiếm lại được, nhưng con dâu nếu không tử tế thì hại cả đời,” ông thầm nghĩ.
Sau nhiều đêm suy tính, ông nảy ra một ý tưởng “kỳ quái” mà chỉ người từng trải như ông mới nghĩ ra. Ông sẽ giả làm một ông lão bán trứng nghèo, ăn mặc rách rưới, xuất hiện trong buổi lễ ra mắt nhà gái. Ông muốn xem phản ứng của Hương – con dâu tương lai – nếu tưởng bố chồng mình là một người nghèo khổ.
“Thành, đám hỏi này để bố đi một mình,” ông nói với con trai. “Con cứ bảo bố đi vắng, có việc công tác gấp. Để xem cô ấy ra sao.” Thành hơi ngạc nhiên nhưng hiểu ý cha. Dù không hoàn toàn đồng tình, nhưng anh cũng muốn biết Hương đối xử thế nào trong một tình huống “thử thách”.
Hôm ấy, ông Tòng đội mũ vải, đi dép tổ ong, mặc chiếc áo sơ mi cũ sờn vai, đẩy một chiếc xe trứng nhỏ cà tàng. Trên xe, ông để vài vỉ trứng gà ta, vài bó rau muống già, và một bình nước cũ.
Khi đến ngõ nhà Hương ở Nam Định, ông dựng xe bên ngoài, rồi gõ cửa. Mẹ Hương – bà Thìn – ra mở cửa, nhìn thấy ông lão thì tưởng là người bán trứng nên nói: “Hôm nay nhà có việc, bác để mai quay lại nhé!”
“Dạ… tôi là bố của Đức Thành, đến lễ dạm ngõ với gia đình ạ…” – ông Tòng nói, cúi đầu chào. Cả nhà sững người. Hương từ trong nhà bước ra, mặt đầy bối rối, còn bà Thìn thì thảng thốt: “Thế… bác là… bác Tòng thật ạ?”
Ông Tòng cười hiền: “Tôi ngh/èo, không giống lời đồn, mong bà thông cảm.”
Không khí trong nhà chùng xuống. Một vài họ hàng xì xào. Có người lẩm bẩm: “Chà, nhà này đồn đại giàu lắm cơ mà…”
Bà Thìn bắt đầu tỏ thái độ không vui. “Cháu Hương nhà tôi ngoan ngoãn, học hành tử tế. Cũng mong lấy người xứng đáng…”...*** Đọc tiếp dưới bình luận👇

Chú chó canh giữ qu/an t/ài cô gái trẻ suốt 3 ngày không chịu rời đi – pháp y đến kiểm tra phát hiện sự thật sh//ock...T...
09/09/2025

Chú chó canh giữ qu/an t/ài cô gái trẻ suốt 3 ngày không chịu rời đi – pháp y đến kiểm tra phát hiện sự thật sh//ock...
Trong căn nhà nhỏ ở vùng quê yên tĩnh, ta/ng l/ễ của cô gái trẻ tê/n Hương diễn ra trong sự bà/ng hoàn//g và x/ót x//a. Hương mới 25 tuổi, tương lai còn dài phía trước, vậy mà một t//ai n//ạn bất ngờ đã cư////ớp đi mạng sống. Người thân, bạn bè và bà con hàng xóm kéo đến ch/ia bu/ồn. Ai cũng rơi nước mắt trước sự ra đi q/uá đỗi đột ngột ấy.
Nhưng điều khiến tất cả chú ý hơn cả chính là chú ch/ó mực tên Vàng của Hương. Từ khi chiếc quan tài được đưa về đặt giữa gian nhà, Vàng đã nằm phục ngay bên cạnh, không rời nửa bước. Mỗi khi có ai đến gần, nó lại ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe như sẵn sàng bả/o v/ệ chủ nhân. Người ta cho nó ăn, nó cũng không buồn động đến. Nó chỉ gục đầu xuống mép qu/an t/ài, thỉnh thoảng cào nhẹ, r//ên r//ỉ như đang gọi chủ.
Ngày thứ nhất, ai cũng nghĩ đó chỉ là phản ứng bình thường của loài chó trung thành. Nhưng đến ngày thứ hai, nó vẫn kiên quyết không chịu rời. Ngay cả khi người nhà kéo ra, nó vùng vẫy, sủ/a g/ào, rồi lại chạy vòng về bên q//uan t//ài. Đến ngày thứ ba, thân thể Vàng gầy rộc đi, đôi mắt đỏ ngầu, nó vẫn nằm canh gác như thể có một linh tính nào đó khiến nó không yên lòng.
Câu chuyện khiến cả làng bàn tán. Nhiều người cảm động, cho rằng đó là minh chứng cho tình cảm chủ - tớ khăng khít. Nhưng cũng có những cụ già trong làng lắc đầu, khẽ bảo: “Chó có giác quan khác người, biết đâu còn điều gì ẩ/n giấ/u.”
Trước sự k/ỳ l/ạ ấy, chính quyền địa phương quyết định mời ph/áp y đến kiểm tra lại, để đảm bảo không có điều bất thường. Ban đầu gia đình phả/n đ/ối, vì họ tin con gái đã mất vì ta//i nạ//n gia/o th/ông, mọi giấy tờ, bệnh viện đều x/ác nhận. Nhưng trước ánh mắt d/ữ d/ội của co/n c/hó, họ cũng bắt đầu dao động.
Buổi chiều ngày thứ ba, căn nhà nhỏ trở nên im lặng lạ thường khi đoàn ph//áp y xuất hiện. Họ mở nắp qu//an t//ài. Người thân òa khóc nấc khi thấy gương mặt Hương trắng bệch, đôi môi tí/m t/ái. Nhưng điều khiến tất cả ch/ết lặ/ng chính là... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Em chồng sang chơi, mẹ chồng yêu cầu tôi nhường phòng có điều hòa cho cô ấy ở. Ai ngờ, cô ấy bật cả ngày lẫn đêm, lại cò...
09/09/2025

Em chồng sang chơi, mẹ chồng yêu cầu tôi nhường phòng có điều hòa cho cô ấy ở. Ai ngờ, cô ấy bật cả ngày lẫn đêm, lại còn mở hé cửa để "không khí lưu thông", tức quá tôi nói thẳng 1 câu khiến mẹ chồng n;;ín lặn:;g...
2 – 3 hôm nay trời nắng nóng như thế nào thì mọi người biết rồi đúng không? Mẹ chồng em thì cũng chẳng ý kiến gì về việc nằm điều hòa, chỉ là thi thoảng bóng gió rằng tốn tiền điện thôi. Em chỉ cười, bảo bà:
- Mẹ không phải lo, tiền điện trước giờ vẫn vợ chồng con đóng mà.
- Lại không lo, thằng Hưng đi làm bục mặt kiếm được vài đồng chả đủ tiền điện.
- Mẹ cứ nói như thể anh Hưng kém cỏi lắm vậy.
Chuyện chả có gì cho đến khi cô em chồng em lấy chồng cho con về chơi vài ngày, đòi em nhường phòng có điều hòa mát cho mẹ con cô ấy. Mmẹ chồng em còn nói thêm vào, không vòng vo mà trực tiếp "hạ lệnh":
- Này, con nhỏ nằm điều hòa nhiều không tốt đâu. Con đem cháu sang phòng mẹ ở mấy hôm đi. 👇👇👇 ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN

09/08/2025

Cô b/ồ thản nhiên đăng ảnh ngồi xe sang, chú thích đầy m/ỉ;a m/a;i: 'Chồng người ta chiều dễ sợ' — cố tình để tôi thấy. Nhưng cô ta đâu ngờ, chưa đầy 24 tiếng sau, tôi âm thầm ra đòn khiến ả ê ch/ề nhận kết cục không ngờ tới...
Tôi là Hương – 34 tuổi, giám đốc marketing của một công ty mỹ phẩm có tiếng ở Hà Nội. Tôi không đẹp lộng lẫy, không phải tuýp phụ nữ "lướt qua là quay đầu", nhưng tôi đủ sắc sảo, độc lập và giỏi kiếm tiền. Tôi có chồng – Tuấn – hơn tôi 3 tuổi, doanh nhân, điển trai, ga-lăng, nói chuyện có duyên và... rất biết cách khiến người khác tin tưởng.
Chúng tôi kết hôn được 8 năm, có một bé trai 6 tuổi. Cuộc sống tưởng chừng viên mãn – nhà đẹp, xe sang, con ngoan, hai vợ chồng đều có sự nghiệp. Nhưng đó chỉ là cái vỏ. Vỏ bọc của một mối quan hệ mà tôi phát hiện ra đã mục ruỗng từ bên trong.
Mọi chuyện bắt đầu từ một buổi chiều mưa, tôi đang họp thì thấy điện thoại báo tin nhắn. Là từ một tài khoản Instagram lạ, kèm ảnh chụp màn hình story: một cô gái trẻ, mặc váy bó sát, tạo dáng bên chiếc xe Mercedes S-Class màu đen. Caption viết:
“Chồng người ta chiều ghê. Vừa than lạnh xíu là có xe đưa đón tận nơi 🥰🥀.”
Kèm biểu tượng trái tim và gắn hashtag: sugarisbetterthansalt.
Tôi không phải người hay ghen bóng gió, nhưng linh cảm của một người vợ khiến tim tôi đập hụt một nhịp. Chiếc xe... giống hệt xe của chồng tôi. Biển số bị che mờ, nhưng... đen bóng, nội thất màu kem, biển tỉnh, và đặc biệt: phần ốp gỗ trên tay lái lộ ra trong ảnh – đúng kiểu chồng tôi từng đặt riêng.
Tôi tra lại tài khoản Instagram – tài khoản công khai, gần 10 nghìn follow, chuyên đăng ảnh "check-in sang chảnh": đồ hiệu, nhà hàng 5 sao, du lịch Bali, Maldives, Hàn Quốc. Chủ tài khoản là một cô gái khoảng 23-24 tuổi, tên gọi là "MiMi", mặt b;úp b;ê, thân hình bốc lửa. Ảnh nào cũng như đang cố hét lên: “Tôi là tiểu tam và tôi tự hào về điều đó”.
Cô ta không tag tên chồng tôi, nhưng thỉnh thoảng vẫn lấp lửng: “Người đàn ông của em chưa bao giờ để em thiệt thòi”, “Chồng người ta nói: 'Em thích là được'”, hoặc đơn giản là một chiếc ảnh bàn tay với đồng hồ Rolex trên cổ tay đàn ông – đúng mẫu mà tôi từng mua tặng Tuấn sinh nhật năm ngoái.
Tôi thấy buồn cười. Không phải vì đau. Mà vì cái cách cô ta công khai "khoe chiến tích" với thái độ trơ tráo, cố tình để tôi nhìn thấy, rồi nghĩ mình đang là người chiến thắng. Nhưng cô ta đã đánh giá sai tôi. Tôi không phải kiểu phụ nữ vào bếp nấu canh đợi chồng, rồi âm thầm rơi nước mắt khi phát hiện chồng ngoại tình. Tôi là phụ nữ bản lĩnh – và tôi không để ai dẫm lên lòng tự trọng của mình mà không trả giá.
Tối hôm đó, tôi vẫn cười nói với chồng như bình thường. Tôi thậm chí còn rủ anh đi ăn tối, gọi món anh thích. Anh tỏ ra bình thường, không chút nghi ngờ. Nhưng trong đầu tôi, một kế hoạch đang hình thành.... (Còn tiếp ....👇)

Suốt 30 ngày liền, vợ cứ đón con về là l/ao thẳng vào phòng tắm. Đến ngày thứ 31, tôi tr//ốn trong tủ quần áo, qua kh/e ...
09/08/2025

Suốt 30 ngày liền, vợ cứ đón con về là l/ao thẳng vào phòng tắm. Đến ngày thứ 31, tôi tr//ốn trong tủ quần áo, qua kh/e h/ở nhìn thấy cảnh tượng khiến tôi đ/ứng hì/nh...
Tôi và vợ kết hôn được gần 7 năm, có một cậu con trai lên 5 tuổi. Cuộc sống gia đình bình thường, không giàu có, nhưng cũng chẳng thi/ếu th/ốn. Tôi luôn nghĩ rằng, hạnh phúc giản đơn chỉ cần cơm ngon, nhà ấm, vợ con sum vầy.
Thế nhưng, gần một tháng nay, tôi bắt đầu thấy vợ có những hành động k/ỳ l/ạ. Ngày nào cũng vậy, cứ tan làm, đón con về nhà là cô ấy vội vã chạy thẳng vào phòng tắm, thậm chí chẳng buồn trò chuyện hay ăn uống gì. Ban đầu, tôi nghĩ chắc vợ m/ệt, hoặc do thời tiết nóng nực nên cần tắm rửa ngay. Nhưng khi sự việc lặp đi lặp lại suốt 30 ngày liên tiếp, tôi bắt đầu thấy ng/hi ng/ờ.
Trong lòng tôi nảy sinh đủ loại suy nghĩ: Liệu vợ có gì g/iấu mình? Có phải cô ấy đang cố ch/e đậ/y chuyện gì? Hay là… tôi không muốn nghĩ đến, nhưng một người đàn ông như tôi cũng không tr/ánh khỏi hoa/ng m/ang khi thấy vợ thay đổi bất thường.
Đêm nằm bên nhau, tôi khẽ dò hỏi:
– Em này, dạo này sao ngày nào về em cũng vào phòng tắm ngay vậy?
Vợ tôi mỉm cười, ánh mắt lảng đi:
– Chỉ là em muốn sạ/ch s/ẽ, thoải mái chút thôi. Anh nghĩ gì đâu...
Câu trả lời nghe đơn giản, nhưng sự n/é trá/nh trong mắt vợ khiến tôi không thể yên lòng. Thế là đến ngày thứ 31, tôi quyết định làm một việc mà đến tận sau này, tôi vẫn nhớ mãi: Tôi nấp trong tủ quần áo, ghé mắt nhìn qua k/he h/ở để xem rốt cuộc vợ tôi đang c/he g/iấu điều gì.
Chiều hôm đó, như thường lệ, vợ đón con về, dặn con trai ngồi chơi ngoan rồi lại tất tả chạy vào phòng tắm. Tôi n/ín th/ở, ghim mắt vào từng cử động của cô ấy.
Và rồi… cảnh tượng trước mắt khiến tôi đứ/ng hì/nh... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Vợ m:ấ:t 49 ngày chồng bất ngờ nhận được cuộc gọi từ b:ệ:nh viện yêu cầu đến đón con mới s:i:nh, đến nơi thì người phụ n...
09/08/2025

Vợ m:ấ:t 49 ngày chồng bất ngờ nhận được cuộc gọi từ b:ệ:nh viện yêu cầu đến đón con mới s:i:nh, đến nơi thì người phụ nữ ấy quay mặt ra khiến anh rụng rời....*** Đọc tiếp dưới bình luận👇

Address

New York, NY
10001

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Viết Lên Cuộc Sống posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share