Đài Phát Thanh

Đài Phát Thanh Contact information, map and directions, contact form, opening hours, services, ratings, photos, videos and announcements from Đài Phát Thanh, News & Media Website, Nolensville, TN.

Bố tôi từ quê ra khá/m bệ/nh, mẹ chồng không chào đón mà còn đu//ổi kh//éo: “Ra thuê trọ mà ở”, tôi t/rả đ/òn khiến bà t...
11/16/2025

Bố tôi từ quê ra khá/m bệ/nh, mẹ chồng không chào đón mà còn đu//ổi kh//éo: “Ra thuê trọ mà ở”, tôi t/rả đ/òn khiến bà t/ái mặ/t…

Tôi là con gái tỉ/nh l/ẻ, lên Hà Nội học rồi lập gia đình. Nhà chồng ở thành phố, điều kiện khá giả. Còn bố mẹ tôi làm nông ở quê, quanh năm v/ất v/ả, chẳng mấy khi ra khỏi lũy tre làng. Sau ngày cưới, tôi luôn cố gắng làm tròn bổn phận con dâu, để gia đình êm ấm. Nhưng trong lòng, vẫn có những khoảng cách khó khỏa lấp giữa tôi và mẹ chồng.

Một hôm, bố tôi gọi điện lên:
– Con à, dạo này bố hay đ/au tứ/c ng/ực, bác sĩ xã bảo nên ra thành phố khám cho kỹ. Bố không rành đường, thôi để bố ra nhà con, nhờ chồng con đưa đi viện.

Nghe vậy, tôi vừa thư/ơng vừa l/o. Bố tôi cả đời l/am l/ũ, chưa bao giờ đi viện lớn, giờ phải lên thành phố chắc chắn sẽ bỡ ngỡ. Tôi lập tức đồng ý, dặn bố chuẩn bị đồ rồi bắt xe ra.

Chiều hôm đó, tôi hồ hởi báo với chồng và mẹ chồng:
– Mai bố con từ quê ra khá/m bệ/nh, ở nhà mình vài hôm nhé mẹ.

Tôi cứ ngỡ mẹ chồng sẽ ừ một tiếng. Nhưng bà nhíu mày, giọng lạnh tanh:
– Nhà này chật chội, không tiện đâu. Bảo ông ấy ra thuê trọ mà ở, đừng mang vào đây phi/ền p/hức.

Câu nói như nh/át da/o đâ/m thẳng vào tim tôi. Tôi ch/ết lặ/ng, tim nh/ói đ/au. Chồng tôi lúng túng, ngập ngừng định lên tiếng, nhưng ánh mắt sắ/c lạn/h của mẹ khiến anh im bặt.

Đêm đó, tôi nằm tr/ằn tr/ọc, vừa thươ/ng bố vừa tủ/i thâ/n. Suốt bao năm làm dâu, tôi chưa từng để mẹ chồng phải kh/ó x/ử. Thế mà, chỉ vì bố tôi muốn ở nhờ vài hôm, bà lại nỡ nặ/ng l/ời như vậy. Tôi ứa nước mắt, nhưng rồi thầm nghĩ: Bố mình cả đời vấ/t v/ả, không thể để ông ra ngoài thuê trọ t/ội ngh/iệp như thế được.

Hôm sau, tôi ra bến xe đón bố. Nhìn dáng ông gầ/y g/ò, tay xách chiếc túi vải bạc màu, lòng tôi nghẹn lại. Tôi vừa dắt bố vào nhà, mẹ chồng đã bước ra, gương mặt kh/ó ch/ịu:
– Ông để đồ ở đây à? Phòng thì chật, vợ chồng tôi còn phải đi lại. Tốt nhất ông ra ngoài thuê cho thoải mái.

Bố tôi ngẩn người, khuôn mặt khựng lại vì x/ấu h/ổ. Ông cười gượng:
– Thôi… tôi cũng tính thế, ở nhờ phi/ền h/à lắm.

Nước mắt tôi chỉ trực trào ra. Nhưng lần này, tôi không im lặng nữa. Tôi nhìn thẳng vào mẹ chồng, dõng dạc... đọc tiếp dưới bình luận

Con dâu x//úi gi//ục chồng đ//uổi bố chồng để ch//iếm đất, nhưng chỉ đúng 1 tuần sau, cả hai phải nhận cá/i kế/t đ/ắng n...
11/15/2025

Con dâu x//úi gi//ục chồng đ//uổi bố chồng để ch//iếm đất, nhưng chỉ đúng 1 tuần sau, cả hai phải nhận cá/i kế/t đ/ắng ng/ắt...

Ông Bảy năm nay đã ngoài bảy mươi, vợ m/ất sớm, một mình tần tảo nuôi con trai là Lâm khôn lớn. Bao năm làm lụng trên mảnh đất cha ông để lại, ông chắt chiu dựng cho Lâm căn nhà đàng hoàng, lại cưới cho con dâu đàng hoàng. Ông vẫn nghĩ, đời mình vậy là mãn nguyện, chỉ cần tuổi già có con cháu quây quần.

Nhưng đời đâu ngờ, lòng người lại đổi thay.

Khi về làm dâu, Thảo – vợ Lâm – luôn tỏ ra ngoan hiền, kính trọng cha chồng. Nhưng sau khi sinh đứa con đầu lòng, tính tình cô thay đổi hẳn. Cô thường thì thầm với Lâm:

– Anh à, đất nhà mình rộng thế, nhưng toàn do bố đứng tên. Nếu sau này ông có chuyện gì, liệu có ph/iền p/hức không?

Ban đầu Lâm gạt đi:
– Đấy là đất của bố, bố làm cả đời mới có. Sau này ông m/ất thì cũng để lại cho mình thôi, em l/o gì?

Nhưng Thảo không chịu dừng. Cô gieo vào đầu chồng những lời ngọt ngào nhưng đầy to/an tín/h:
– Anh ngây thơ quá. Nhỡ đâu bố đổi ý, đem bán hay cho người khác thì sao? Người ta gi/à rồi, có khi ai đó x/úi b/ậy một cái là mất hết. Thà bây giờ mình xin bố sang tên trước còn hơn.

Ngày qua ngày, lời thì thầm ấy trở thành cái g*i trong đầu Lâm. Anh bắt đầu nhìn bố khác đi, thay vì sự biết ơn, lại là sự ngờ vực và to/an tí/nh.

Một buổi chiều, trong lúc ăn cơm, Thảo thẳng thừng:
– Bố già rồi, sống một mình thì sao quản lý nổi đất đai? Hay là bố chuyển hẳn đất sang tên cho vợ chồng con, để chúng con l/o l/ắng.

Ông Bảy nghe vậy, đặt bát xuống, ánh mắt bu/ồn rười rượi:
– Đất này là kỷ vật ông bà để lại, bố giữ đến khi nhắm mắt mới yên lòng. Các con cứ yên tâm, bố chẳng bao giờ bán đi đâu.

Nhưng Thảo đâu chịu, cô xì xào với chồng, dùng cả nước mắt để ép. Cuối cùng, Lâm – người con trai duy nhất mà ông Bảy hết lòng thương yêu – lại thốt ra câu khiến ông đ/au đến tận tim:
– Bố… hay bố ra ngoài ở riêng một thời gian, nhà đất này để vợ chồng con lo.

Ông Bảy sữ/ng s/ờ. Suốt bao năm nuôi con khôn lớn, ông chưa từng nghĩ có ngày chính con mình lại muốn đu//ổi cha ra khỏi nhà. Ông lặng lẽ thu vài bộ quần áo, bước ra khỏi căn nhà mà chính tay mình dựng lên. Không một giọt nước mắt, không một lời níu kéo từ con dâu, chỉ có sự im lặng lạn/h lẽ/o đến ngh/ẹn lòng.

Ông Bảy dọn về căn chòi nhỏ cạnh bờ ruộng. Hàng xóm ai cũng x/ót x/a, nhưng ông chỉ cười bu/ồn:
– Nó là con tôi, tôi trá//ch làm gì.

Thế nhưng chỉ đúng một tuần sau, câu chuyện b/ất ng/ờ rẽ sang hướng khác... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Mẹ m/ất để lại anh trai 7 căn nhà, tôi chỉ có chiếc cặp cũ, 3 năm sau anh đến cầ/u cứ/u, tôi x/é cặp, sự thật bên trong ...
11/15/2025

Mẹ m/ất để lại anh trai 7 căn nhà, tôi chỉ có chiếc cặp cũ, 3 năm sau anh đến cầ/u cứ/u, tôi x/é cặp, sự thật bên trong l/ộ ra khiến anh ch/ết l/ặng...

Ngày mẹ m/ất, d/i ch/úc được công bố. Trong đó, anh trai tôi – Hào – được thừa hưởng 7 căn nhà cho thuê, tổng giá trị hàng chục tỷ. Còn tôi, đứa con út, chỉ nhận một chiếc cặp da cũ kỹ đã sờn màu, nằm im lìm dưới đáy tủ.

Ai nấy đều xì xào:
– Bà thương con cả hơn…
– Chắc bà coi con út là gánh nặng nên chẳng để lại gì.

Tôi im lặng. Anh trai nhìn tôi, ánh mắt thoáng chút thư/ơng h/ại, nhưng rồi nhanh chóng quay đi, ôm đống giấy tờ nhà đất mà nở nụ cười mãn nguyện.

Chiếc cặp cũ trở thành tr/ò cư/ời trong mắt họ hàng. Tôi ôm nó về, không một lời oá/n trá/ch. Trong tim, tôi chỉ khắc sâu hình ảnh mẹ mỉm cười dặn dò:
– Mỗi đứa có số phận riêng. Hãy sống tử tế, con sẽ nhận được điều xứng đáng.

Ba năm trôi qua. Anh trai sống trong nhung lụa, nhưng vì ham mê đỏ đen, anh lần lượt bán dần 7 căn nhà. Ti/ền bạ/c vơi cạn, bạn bè x/a lá/nh, vợ con cũng bỏ đi. Từ một người ngẩng cao đầu, anh s/a s/út, n/ợ nầ/n chồ/ng ch/ất.

Một buổi chiều mưa, anh tìm đến căn phòng trọ nhỏ của tôi. Thân hình tiề/u t/ụy, ánh mắt thất thần. Anh ngồi xuống ghế, giọng r/un ru/n:
– Em à… giúp anh với. Anh mất hết rồi. N/ợ ngoài xã hội đang dí, anh chẳng còn chỗ nào b/ấu ví/u.

Tôi nhìn anh trai, trái tim dâng lên cảm xúc khó tả. Anh từng là niềm tự hào của gia đình, từng coi tôi như kẻ th/ấp k/ém. Giờ phút này, anh ngồi đây, đôi bàn tay r/un r/ẩy cầ/u c/ứu.

Tôi lặng lẽ quay vào phòng, mang ra chiếc cặp cũ. Nó đã đồng hành với tôi suốt ba năm qua, dù không ai biết tôi giữ gì trong đó.

Anh thoáng nhíu mày, cười gượng:
– Giờ này em còn giữ mấy thứ đồ v/ô dụn/g ấy sao? Mẹ thiên vị anh quá… Em không trá/ch mẹ à?

Tôi không trả lời. Trước mặt anh, tôi mở cặp. Bên trong không phải giấy tờ cũ kỹ như anh nghĩ, mà là một tập hồ sơ dày, gói ghém cẩn thận.

Tôi đặt lên bàn, nhẹ nhàng nói:
– Đây là thứ mẹ thật sự để lại cho em.

Anh trai ng/ơ ng/ác mở ra. Trong đó là... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Em chồng làm tiệc đầy tháng cho con đãi 40 bàn, nhà chồng é/p tôi thanh toán, tôi âm thầm h/ủy 6 thẻ rồi tuy/ên b/ố một ...
11/15/2025

Em chồng làm tiệc đầy tháng cho con đãi 40 bàn, nhà chồng é/p tôi thanh toán, tôi âm thầm h/ủy 6 thẻ rồi tuy/ên b/ố một câu khiến cả nhà chồng ch/ết lặ/ng...

Tôi về làm dâu trong một gia đình đông anh em. Chồng tôi là con cả, được bố mẹ và các em coi như chỗ dựa kinh tế. Từ ngày cưới nhau, gần như việc lớn việc nhỏ trong nhà, dù không liên quan trực tiếp đến vợ chồng tôi, thì cuối cùng người thanh toán vẫn là… tôi.

Ban đầu, tôi nghĩ “thôi thì anh cả lo cho các em cũng là lẽ thường”. Nhưng dần dần, sự nhờ vả trở thành thói quen, còn sự “é/p bu/ộc” thì như một luật bất thành văn.

Ngày em chồng sinh con đầu lòng, nhà chồng tổ chức đầy tháng linh đình, đãi tận 40 bàn ở nhà hàng lớn nhất thị trấn. Khi nghe con số ấy, tôi gi/ật mình: “Ai sẽ trả tiền cho 40 bàn tiệc này?” – nhưng chẳng kịp hỏi, vì mẹ chồng đã nhanh nhảu:
– Cái này thì chị cả lo nhé, con dâu trưởng phải xông xênh một chút, để nhà ta nở mày nở mặt.

Cả bàn tiệc hôm đó, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía tôi, như thể chuyện tôi đứng ra chi trả là hiển nhiên. Chồng tôi cũng chỉ ậm ừ, không ph/ản đ/ối. Tôi nuốt ngh/ẹn, trong lòng vừa tủ/i vừa t/ức, nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười cho qua.

Đêm về, tôi lặng lẽ ngồi tính toán. Chi phí 40 bàn, cộng thêm đồ uống, trang trí, chắc chắn không dưới 300 triệu. Tôi không ti/ếc tiền nếu thực sự cần thiết, nhưng cái cảm giác bị coi như cái ví chung của cả gia đình khiến tôi ng/hẹn ứ.

Tôi quyết định làm một việc tá/o b/ạo... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Nghe Hoa gọi chồng là “th-ằ:ng” ngay giữa bữa cơm, bà Hiền liền đ-uổ:i Hoa về nơi sản xuấtĐêm ấy mưa như ai rải muối lên...
11/15/2025

Nghe Hoa gọi chồng là “th-ằ:ng” ngay giữa bữa cơm, bà Hiền liền đ-uổ:i Hoa về nơi sản xuất

Đêm ấy mưa như ai rải muối lên mái tôn. Mùi cá kh:o qu;ện với m:ùi kh:ói nh;a:ng trên bàn thờ làm gian bếp sẫm lại, hơi nước từ nồi canh kh:ổ qua hầm bốc lên mờ cả gương mặt người đối diện. Tôi, Hoa, bưng tô canh đặt giữa mâm, chiếc muỗng lỡ tay gõ vào thành bát nghe “coong” một tiếng bối rối. Chồng tôi—Khánh—vừa đi làm về, áo còn mùi mồ hôi trộn dầu máy. Mẹ chồng tôi—bà Bảy Hiền—kéo ghế, đặt lưng xuống, điều chỉnh lại chiếc khăn phủ lên tấm lưng nhức mỏi. Trên tivi, chương trình nấu ăn phát lại, người đầu bếp vừa nói vừa đảo chảo, cười như gió.

Tôi múc canh cho mọi người. “Con mời má, mời anh,” tôi nói, rồi nhìn vào tô cá kho. “Th:::ằng này kho khéo thiệt, cạn vừa tới, màu đẹp quá.”

Cái tiếng “th:ằn:g” r;ơi xuống mâm cơm như một viên sỏi rơi xuống giếng c:ổ. Nước không b:ắ;n tu;ng t:oé, nhưng vòng sóng lan ra, chạm vào mắt bà. Bà đặt đũa xuống ngay lập tức, bàn tay không ru:n mà lạ:nh. “Mày gọi ai là ‘th:ằ:ng’?”

Tôi giậ;t mình, ng:ả người, chỉ tay lên tivi. “Dạ… con nói cái a;nh đầu bếp trên tivi. Ảnh kho hay.” Tôi n:g:u ng::ơ cười như đứa trẻ bị bắt q:uả t:ang bẻ vụng miếng kẹo.

Khánh hắng giọng, không nhìn tôi, tiếp tục gắp miếng cá ăn như nhai đá. Mưa đ:ập dồn trên mái. Bà Bảy không nhìn tivi, nhìn thẳng vào tôi. “Trong nhà này, đ;àn b:à không gọi chồng là ‘t:h:ằng’. Gia ph;áp là gia ph:áp. Tụi b:ây tr:ẻ c:on không nhớ thì t;:ao n:hắc. Bữa nay mà::y gọi nó là ‘th;:ằng’, mai mốt m:à:y gọi ai là ‘co:n n:ày co:n kia’, rồi cái nh;à trôi về đâu?”

Tôi cảm giác chiếc muỗng trên tay nặng gấp đôi. “Con không gọi anh Khánh là ‘t:hằ:ng’. Con k:hen đ:ầu b:ếp—”

“I-m.” Bà gạt không khí như gạt muỗi. “Ta:o ở cái tuổi nghe chữ khôn:g còn lẫ;n.” Bà liếc Khánh: “M;à:y thấy chưa. Dạ:y v:ợ không xong.”

Khánh cúi đầu, cặp mắt đỏ lại. Tôi nhìn anh như va:n v:ỉ. Nhưng anh—không biết vì tự ái, vì mệt, hay vì cái gì khác—ng:ậ:m mi:ện:g.

Bữa cơm kết thúc bằng tiếng ghế ké:o rít. Bà đứng dậy, đi vô phòng, lôi cái túi du lịch màu nâu ra, mở tủ soàn soạt. Tôi ngồi ch-t lặng, tay sờ hõ;m bàn tay còn mùi nước mắ:m. “M::ày về nhà ngoại. Khi nào b:iết các:h n:ói và bi:ết nhà là cá;i gì thì hẵ:ng về,” bà nói............... Đọc tiếp tại bình luận 👇

Vừa dọn vào nhà mới 3 ngày, chồng kéo cả nhà chồng đến đăng ký vân tay, tôi lập tức bán luôn nhà và nói một câu khiến an...
11/15/2025

Vừa dọn vào nhà mới 3 ngày, chồng kéo cả nhà chồng đến đăng ký vân tay, tôi lập tức bán luôn nhà và nói một câu khiến anh ch//ết lặ//ng...

Ba ngày trước, tôi còn nghĩ mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Sau 5 năm kết hôn, hai vợ chồng cuối cùng cũng có căn nhà đầu tiên đứng tên cả hai. Đó là kết quả của bao năm tôi thức khuya làm việc, tích cóp từng đồng, thậm chí còn bán đi chiếc nhẫn cưới mẹ ruột tặng để góp đủ tiền.

Nhà nhỏ thôi, nhưng là tổ ấm mà tôi từng mơ ước. Tôi tỉ mẩn chọn từng chiếc rèm, từng bộ ga giường, rồi vui như tr/ẻ c/on khi cùng chồng dán mấy bức tranh treo tường. Tôi cứ nghĩ, từ đây, chúng tôi sẽ có một khởi đầu mới – yên bình, riêng tư và ấm áp.

Thế nhưng, mọi thứ tan vỡ chỉ sau một buổi chiều.

Hôm đó là ngày thứ ba sau khi dọn vào. Tôi đang dọn dẹp bếp, nghe tiếng chuông cửa vang lên. Vừa mở ra, tôi sững người khi thấy cả gia đình chồng – mẹ chồng, hai em gái, một em trai cùng vợ anh ta – kéo vali, xách túi to túi nhỏ, miệng cười hớn hở.

“Nhà mới đẹp quá, rộng rãi thế này, ở được cả đại gia đình luôn!” – mẹ chồng reo lên. Tôi chưa kịp phản ứng thì chồng tôi đã chạy ra, cười tươi như hoa:
“Con chào mẹ! Vào đi mẹ, con gọi kỹ thuật viên đến cài vân tay cho cả nhà rồi. Mẹ, các em, ai cũng có vân tay riêng để ra vào cho tiện!”

Tôi đứng chết lặng.

Tôi nhìn sang chồng, giọng run run:
“Anh nói gì cơ? Ai bảo anh cho mọi người đăng ký vân tay?”

Anh ta trả lời tỉnh bơ:
“Thì nhà này cũng là nhà của anh, mẹ anh, các em anh – họ đều là người nhà. Em khách sáo làm gì? Cả nhà ở chung cho vui.”

Tôi nghẹn lại, tim đập mạnh đến mức khó thở.

Tôi nhớ rất rõ, trước đây tôi đã nói: “Khi có nhà riêng, em muốn chỉ có hai vợ chồng mình, không ai chen vào. Em cần một không gian thật sự là nhà của em.” Anh đã gật đầu, thậm chí còn hứa sẽ “không để ai xen vào đời sống riêng tư của hai đứa”.

Vậy mà giờ đây, chưa đầy 3 ngày, anh l/ật lọ/ng như chưa từng có lời hứa nào.

Chiều hôm đó, cả nhà chồng rộn ràng khắp nơi. Mẹ chồng nằm chễm chệ trên sofa, chỉ đạo tôi nấu bữa tối “cho đủ người”. Hai em gái chồng mở vali bày quần áo, mỹ phẩm, giày dép đầy phòng khách. Còn cậu em trai thì ung dung vào phòng khách treo áo khoác, cười nói:
“May quá, nhà chị dâu rộng, ở chung khỏi thuê trọ!”

Tôi lặng người. Căn nhà mà tôi dành cả thanh xuân để có, bỗng chốc trở thành “ký túc xá gia đình chồng”.

Tối hôm đó, khi tất cả đã đi ngủ, tôi ngồi trong phòng khách, nhìn chiếc cửa thông minh mà kỹ thuật viên vừa cài đặt – hiện rõ 6 dấu vân tay mới đăng ký. Tôi cảm giác như chính từng vân tay đó đang xóa sạch sự tôn trọng dành cho tôi.

Sáng hôm sau... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Con rể ngh//èo vác một bao gạo đến mừng thọ cha vợ, nhưng lại bị mẹ vợ đu//ổi thẳng ra khỏi nhà, không ngờ khi mở bao gạ...
11/15/2025

Con rể ngh//èo vác một bao gạo đến mừng thọ cha vợ, nhưng lại bị mẹ vợ đu//ổi thẳng ra khỏi nhà, không ngờ khi mở bao gạo ra, tất cả đều sữ/ng s/ờ ki/nh n/gạc, hóa ra bên trong là…!

Gia đình ông Tín vốn là một trong những gia đình khá giả trong làng. Nhân dịp ông bước sang tuổi 70, con cháu ở khắp nơi tụ hội về, tổ chức một bữa tiệc mừng thọ linh đình. Sân nhà rộn ràng, kẻ ra người vào, quà cáp chất đầy một góc: nào là giỏ trái cây nhập khẩu, nào là hộp rượu ngoại, phong bì đỏ chói. Ai cũng muốn thể hiện lòng hiếu thảo và sự “xứng tầm” với gia đình quyền thế.

Giữa lúc ấy, Minh – con rể út – lặng lẽ xuất hiện. Anh mặc bộ quần áo giản dị, mồ hôi nhễ nhại vì vừa gánh một bao gạo nặng trĩu từ ngoài cổng vào. Minh vốn sinh ra trong một gia đình ngh//èo kh//ó, làm nghề thợ xây, thu nhập bấp bênh. Anh yêu và cưới Thu – con gái út của ông Tín – bằng sự chân thành chứ chẳng có gì trong tay. Vì thế, ngay từ đầu, mẹ vợ – bà Hạnh – vốn không ưa anh. Trong mắt bà, Minh là thằng rể ngh//èo, không môn đăng hộ đối, chỉ kéo con gái bà chị/u kh//ổ.

Vừa thấy Minh vác bao gạo vào, bà Hạnh nhíu mày, giọng ch/át ch/úa:
– Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông, ai cũng mang quà sang trọng, còn anh… anh mang nổi một bao gạo là sao? Anh c//oi thư//ờng nhà tôi à?

Cả đám đông xôn xao. Nhiều ánh mắt nhìn Minh đầy kh//inh mi//ệt. Ai cũng nghĩ anh thật k/ém c/ỏi, ngay cả ngày trọng đại của bố vợ cũng không chuẩn bị nổi món quà ra hồn.

Minh đặt bao gạo xuống, lau mồ hôi, bình tĩnh nói:
– Con biết điều kiện của con không bằng ai. Bao gạo này con đã dành dụm từ mấy tháng, con muốn dâng lên cha như một tấm lòng. Mong mẹ đừng trá//ch.

Nhưng bà Hạnh càng tứ//c gi//ận, xua tay:
– Anh đem cái bao gạo này ra khỏi nhà tôi ngay! Đừng làm bẩ//n bữa tiệc của chúng tôi!

Trước mặt bao nhiêu người, Minh cúi đầu, ánh mắt b/uồn b/ã. Anh lặng lẽ quay đi, không tra/nh cã/i. Thu – vợ anh – chạy theo, nước mắt lưng tròng, nắm lấy tay chồng:
– Anh à, thôi đừng bu/ồn. Em biết tấm lòng của anh mà.

Bầu không khí trong sân hơi chùng xuống, vài người khách lắc đầu thươn//g h//ại, nhưng đa phần vẫn nghĩ bà Hạnh nói đúng.

Đúng lúc ấy, ông Tín từ trong nhà bước ra. Ông đã nghe hết câu chuyện. Ánh mắt ông thoáng bu/ồn, nhìn theo dáng con rể lặng lẽ bước đi. Rồi ông quay lại, chỉ vào bao gạo nằm ở góc sân:
– Đem cái bao gạo đó vào đây cho tôi.

Mọi người ngạc nhiên. Một người cháu chạy ra, lăn cái bao gạo nặng trịch vào giữa sân. Ông Tín cầm con da//o nhỏ, rạc/h một đường. Hạt gạo trắng ngần đổ ra, nhưng kèm theo đó là những gói nhỏ được bọc kỹ càng.

Cả đám đông sữ/ng s/ờ... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Chồng đi du lịch với b///ồ nh///í, vợ chuyển khoản cho 1 tỉ, kèm lời nhắn khiến anh sh///ock ó///c, vội vã kéo vali về n...
11/15/2025

Chồng đi du lịch với b///ồ nh///í, vợ chuyển khoản cho 1 tỉ, kèm lời nhắn khiến anh sh///ock ó///c, vội vã kéo vali về nhà ngay trong đêm...

Tôi và Minh đã bên nhau 8 năm. Hôn nhân của chúng tôi tưởng như bền chặt, nhưng rồi anh thay đổi. Anh thường xuyên vắng nhà, lấy lý do công tác, trong khi thật ra lại đi cùng một người phụ nữ khác. Tôi biết hết, nhưng chọn im lặng.

Đêm ấy, anh nhắn rằng đi công tác 3 ngày. Nhưng vài tiếng sau, trên mạng xã hội, hình ảnh anh cười vui vẻ ở resort cùng người khác đã phơi bày sự thật. Trái tim tôi nh/ói bu/ốt, nhưng lần này tôi không kh/óc, cũng không gọi điện. Tôi chỉ mở ứng dụng ngân hàng, chuyển cho anh 1 tỉ đồng, kèm lời nhắn vỏn vẹn 3 chữ:

“Về mở tủ.”

Chỉ ít phút sau, điện thoại reo liên tục. Anh gọi hết lần này đến lần khác, nhưng tôi không b/ắt. Tôi biết, câu chữ ngắn ngủi ấy đủ khiến anh đứng ngồi không yên.

Nửa đêm, tiếng bánh xe vali lạch cạch ngoài cửa. Anh trở về, mặt tá/i n/hợt, ho/ang ma/ng tột độ. Vừa bước vào, anh hỏi dồn dập:

— “Em định làm gì? Tại sao lại gửi số tiền lớn như vậy? Và… trong tủ có gì?”

Tôi bình thản chỉ về phòng ngủ:

— “Anh cứ tự xem.”

Anh ru/n rẩ/y mở tủ. Nhìn thấy thứ bên trong, anh ngồi s/ụp xuống ghế rồi thì thào:

— “Anh s//ai rồi…"... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Trước khi qua đời, cha ti/ết l/ộ ở ngoài Bắc có vợ và con gái, con trai vượt nghìn cây số đi tìm chị gái, đến khi gặp mặ...
11/15/2025

Trước khi qua đời, cha ti/ết l/ộ ở ngoài Bắc có vợ và con gái, con trai vượt nghìn cây số đi tìm chị gái, đến khi gặp mặt thì sữ/ng s/ờ đứng ch/ết lặ/ng, hóa ra chị gái anh chính là...

Cha của Tuấn mất vào một chiều cuối đông, trong căn phòng nhỏ chỉ còn lại mùi thu/ốc kh/áng sin/h và tiếng máy thở y/ếu ớ/t. Trước khi nhắm mắt, ông nắm chặt tay con trai, giọng run run, yếu ớt:
– Tuấn... ngoài Bắc... cha còn... một người vợ... và... một đứa con gái... Con... hãy tìm... nó... giúp cha...

Câu nói đứt quãng ấy khiến Tuấn chết lặng. Từ nhỏ, anh chỉ biết cha là một người đàn ông hiền lành, thương con, sống lặng lẽ ở miền Nam sau khi mẹ mất sớm. Chưa bao giờ ông nhắc đến chuyện quá khứ hay một người phụ nữ nào khác.

Sau tang lễ, Tuấn ngồi suốt đêm bên bàn thờ cha, nhìn di ảnh với ánh mắt trống rỗng. Hàng loạt câu hỏi dồn dập hiện lên trong đầu: Tại sao cha giấ/u mình suốt mấy chục năm? Người chị ấy là ai? Họ đang sống ra sao?

Anh quyết định đi tìm.

Tuấn chỉ có manh mối duy nhất là một mảnh giấy cũ trong hộp gỗ của cha, trên đó ghi: “Nguyễn Thị Mai – Làng Xuân Lộc, Nam Định.” Cùng với đó là một tấm ảnh đen trắng chụp một người phụ nữ trẻ bế đứa b/é g/ái tầm 3 tuổi.

Không chần chừ, Tuấn xin ng/hỉ việ/c, bắt chuyến xe từ Sài Gòn ra Nam Định. Suốt chặng đường hơn 1.600 cây số, trong lòng anh vừa hồi hộp, vừa l/o s/ợ. Nếu cha thực sự có người vợ khác, điều đó nghĩa là ông từng b/ỏ r/ơi họ. Và anh – người con trai mà cha nuôi nấng, liệu có được gọi là “đứa con chính thức” không?

Ba ngày sau, Tuấn đặt chân đến làng Xuân Lộc – một vùng quê yên bình với những con đường gạch đỏ ngoằn ngoèo. Anh tìm đến nhà trưởng thôn, kể lại câu chuyện và nhờ giúp đỡ. Ông trưởng thôn nhìn anh chăm chú, rồi khẽ thở dài:
– Ờ... cô Mai thì m/ất lâu rồi. Nhưng con gái cô ấy – con bé Hương, vẫn ở đây. Giờ làm giáo viên tiểu học trong xã.

Tim Tuấn như ngừng đập. Anh xin địa chỉ, rồi lặng lẽ đi theo con đường làng đầy hoa dại. Trước mắt anh là một ngôi nhà mái ngói cũ, có giàn hoa giấy tím phủ quanh cổng. Tiếng tr/ẻ co/n cười đùa vang ra từ bên trong, cùng giọng một người phụ nữ nhẹ nhàng:
– Nào, các con xếp hàng đi, cô phát quà cho từng bạn nhé!

Tuấn đứng sững khi người phụ nữ đó quay mặt lại... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Nghe tin chồng cũ lấy vợ tà/n tậ/t, tôi trang điểm thật lộng lẫy tới nơi tổ chức đám cưới để cư//ời nh//ạo, nhưng biết t...
11/14/2025

Nghe tin chồng cũ lấy vợ tà/n tậ/t, tôi trang điểm thật lộng lẫy tới nơi tổ chức đám cưới để cư//ời nh//ạo, nhưng biết thân phận thật sự của cô dâu, tôi về kh/óc cả đêm...

Ngày nghe tin chồng cũ – anh Hưng – sắp kết hôn, lòng tôi chợt nh/ói lên. Dù chúng tôi đã l/y h/ôn được ba năm, nhưng trong sâu thẳm, tôi vẫn chưa từng buô/ng b/ỏ hoàn toàn. Thế nhưng, điều khiến tôi chú ý không phải chỉ là tin anh lấy vợ mới, mà là lời bàn tán xôn xao của họ hàng và bạn bè: “Anh ấy cưới một cô gái tà//n t//ật, ngồi xe lăn, nhìn thư//ơng lắm”.

Lúc ấy, sự í/ch k/ỷ và tự cao trong tôi trỗi dậy. Tôi nghĩ thầm: “Người đàn ông từng b/ỏ r/ơi mình cuối cùng cũng chỉ tìm được một người khi//ếm khu//yết để cưới. Chẳng phải đó là sự trả giá cho sự lựa chọn của anh sao?” Ý nghĩ đó khiến lòng tôi nhẹ nhõm kỳ lạ. Tôi quyết định phải đến dự đám cưới, phải xuất hiện thật lộng lẫy, để anh và mọi người thấy rằng tôi mới là người phụ nữ xứng đáng, còn anh chỉ đang sống trong sự lựa chọn đầy t/iếc nu//ối.

Tối hôm đó, tôi đứng trước gương hàng giờ. Chiếc váy đỏ rực rỡ ô//m sá//t, mái tóc uốn cầu kỳ, lớp trang điểm sắc sảo khiến tôi tự tin như một nữ hoàng. Tôi mường tượng cảnh bước vào hội trường, mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, rồi so sánh tôi – rạng rỡ, kiêu hãnh – với một cô dâu yế/u ớ/t, ngồi xe lăn. Chắc chắn ai cũng sẽ thấy tôi nổi bật hơn.

Tiệc cưới diễn ra ở một nhà hàng sang trọng. Tiếng nhạc rộn ràng, tiếng cười nói tấp nập. Tôi bước vào, nhận ra không ít người quen nhìn tôi với vẻ ngỡ ngàng. Tôi kiê/u hã/nh ngẩng cao đầu, như thể chính tôi mới là nhân vật trung tâm.

Rồi giây phút quan trọng cũng đến. Cánh cửa mở ra, chú rể Hưng trong bộ vest lịch lãm đẩy chiếc xe lăn tiến vào. Trên xe là cô dâu – dáng người nhỏ nhắn, gương mặt dịu dàng, nụ cười hiền lành. Tôi nheo mắt nhìn kỹ, lòng dấy lên cảm giác kh/ó t/ả... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Chỉ vì mâm cơm toàn rau với đậu phụ, vợ c//ãi nh//au với mẹ, tôi thẳ/ng ch/ân đạ/p vợ để rồi â/n hậ/n suốt đời…Bữa cơm c...
11/14/2025

Chỉ vì mâm cơm toàn rau với đậu phụ, vợ c//ãi nh//au với mẹ, tôi thẳ/ng ch/ân đạ/p vợ để rồi â/n hậ/n suốt đời…

Bữa cơm chiều hôm đó tưởng chừng như bao ngày khác, nhưng chính nó đã trở thành v//ết thươ//ng không bao giờ lành trong lòng tôi.

Trên mâm cơm chỉ có vài món giản dị: đĩa rau luộc, bát canh rau muống, thêm đĩa đậu phụ rán vàng. Vợ tôi – Hạnh – vốn dĩ vẫn là người chu toàn, hôm nay lại dọn ra mâm cơm đơn sơ khiến mẹ tôi không hài lòng. Mẹ chau mày, buông một câu nặng nề:
– Nhà này thi/ếu th/ốn gì đâu, sao bữa cơm chẳng có nổi miếng thịt, miếng cá? Con dâu nhà người ta biết vun vén, còn cô thì…

Hạnh ngẩng lên, gương mặt thoáng chút mệ/t m/ỏi. Suốt mấy ngày nay, cô vừa đi làm, vừa lo con nhỏ ốm sốt, chẳng còn sức nấu nướng cầu kỳ. Nghe mẹ chồng trá/ch, cô không nhịn được, đáp lại:
– Mẹ ạ, hôm nay con bận quá, con nghĩ ăn thanh đạm một bữa cũng đâu có sao. Ngày mai con sẽ nấu đầy đủ hơn.

Nhưng lời giải thích ấy lại càng khiến mẹ nổ/i gi/ận. Bà cho rằng con dâu c//ãi lời, th/iếu t/ôn trọ/ng. Giọng bà g/ay g/ắt hơn:
– Tôi nuôi con trai bao năm, cưới vợ cho nó về để lo toan, chứ đâu phải để nghe cã/i v/ã.

Không khí trong nhà trở nên nặng nề. Tôi ngồi đó, nghe hai người phụ nữ quan trọng nhất trong đời lời qua tiếng lại, lòng b/ức b/ối như có lử/a đ/ốt. Trong đầu tôi chỉ nghĩ: “Vợ h//ỗn với mẹ”, mà quên mất rằng Hạnh đã vấ/t v/ả thế nào.

Cơn nó/ng g/iận che mờ lý trí. Tôi bật dậy, lao tới qu//át l//ớn:
– Cô i/m đi! C//ãi lại mẹ chồng à?

Rồi trong cơn b/ốc đ/ồng, tôi thẳng chân đ/ạp vợ ng//ã xuống nền nhà.

Khoảnh khắc ấy, căn phòng im phăng phắc... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Ông nội chăm cháu gái 10 tuổi mỗi ngày, một hôm bà hàng xóm thấy điều k//ỳ qu//ái khi sang chơi, bà liền gọi 113 gấp…Tro...
11/14/2025

Ông nội chăm cháu gái 10 tuổi mỗi ngày, một hôm bà hàng xóm thấy điều k//ỳ qu//ái khi sang chơi, bà liền gọi 113 gấp…

Trong con ngõ nhỏ ngoại thành, ai cũng biết ông Bằng – một ông cụ ngoài 70 tuổi, gầ/y g/ò, lưng còng, ngày ngày tần tảo chăm sóc cháu gái m//ồ cô//i tên An, mới 10 tuổi. Bố An đi làm xa, mẹ mấ//t từ khi bé chưa nhớ mặt. Ông nội là chỗ dựa duy nhất.

Cả xóm đều thương cảnh hai ông cháu nương tựa vào nhau. Sáng nào cũng vậy, ông dắt tay An đến trường, chiều lại lụi hụi lo cơm, dạy cháu học. Tình thương ông dành cho An ai cũng cảm nhận được.

Thế nhưng, một buổi trưa oi ả đầu thu, bà Lành – hàng xóm sát vách – sang chơi, bất ngờ nhìn thấy một cảnh tượng khiến bà hố//t hoả//ng.

Cửa nhà ông Bằng khép hờ. Bà định bước vào gọi thì chợt nghe tiếng ông thì thào g/ấp gá/p:
– “An ơi, đừng ngủ, tỉnh lại đi, đừng làm ông s///ợ…”

Qua khe cửa, bà thấy ông ôm chặt cháu gái trong lòng... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Address

Nolensville, TN

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Đài Phát Thanh posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share