11/16/2025
Bố tôi từ quê ra khá/m bệ/nh, mẹ chồng không chào đón mà còn đu//ổi kh//éo: “Ra thuê trọ mà ở”, tôi t/rả đ/òn khiến bà t/ái mặ/t…
Tôi là con gái tỉ/nh l/ẻ, lên Hà Nội học rồi lập gia đình. Nhà chồng ở thành phố, điều kiện khá giả. Còn bố mẹ tôi làm nông ở quê, quanh năm v/ất v/ả, chẳng mấy khi ra khỏi lũy tre làng. Sau ngày cưới, tôi luôn cố gắng làm tròn bổn phận con dâu, để gia đình êm ấm. Nhưng trong lòng, vẫn có những khoảng cách khó khỏa lấp giữa tôi và mẹ chồng.
Một hôm, bố tôi gọi điện lên:
– Con à, dạo này bố hay đ/au tứ/c ng/ực, bác sĩ xã bảo nên ra thành phố khám cho kỹ. Bố không rành đường, thôi để bố ra nhà con, nhờ chồng con đưa đi viện.
Nghe vậy, tôi vừa thư/ơng vừa l/o. Bố tôi cả đời l/am l/ũ, chưa bao giờ đi viện lớn, giờ phải lên thành phố chắc chắn sẽ bỡ ngỡ. Tôi lập tức đồng ý, dặn bố chuẩn bị đồ rồi bắt xe ra.
Chiều hôm đó, tôi hồ hởi báo với chồng và mẹ chồng:
– Mai bố con từ quê ra khá/m bệ/nh, ở nhà mình vài hôm nhé mẹ.
Tôi cứ ngỡ mẹ chồng sẽ ừ một tiếng. Nhưng bà nhíu mày, giọng lạnh tanh:
– Nhà này chật chội, không tiện đâu. Bảo ông ấy ra thuê trọ mà ở, đừng mang vào đây phi/ền p/hức.
Câu nói như nh/át da/o đâ/m thẳng vào tim tôi. Tôi ch/ết lặ/ng, tim nh/ói đ/au. Chồng tôi lúng túng, ngập ngừng định lên tiếng, nhưng ánh mắt sắ/c lạn/h của mẹ khiến anh im bặt.
Đêm đó, tôi nằm tr/ằn tr/ọc, vừa thươ/ng bố vừa tủ/i thâ/n. Suốt bao năm làm dâu, tôi chưa từng để mẹ chồng phải kh/ó x/ử. Thế mà, chỉ vì bố tôi muốn ở nhờ vài hôm, bà lại nỡ nặ/ng l/ời như vậy. Tôi ứa nước mắt, nhưng rồi thầm nghĩ: Bố mình cả đời vấ/t v/ả, không thể để ông ra ngoài thuê trọ t/ội ngh/iệp như thế được.
Hôm sau, tôi ra bến xe đón bố. Nhìn dáng ông gầ/y g/ò, tay xách chiếc túi vải bạc màu, lòng tôi nghẹn lại. Tôi vừa dắt bố vào nhà, mẹ chồng đã bước ra, gương mặt kh/ó ch/ịu:
– Ông để đồ ở đây à? Phòng thì chật, vợ chồng tôi còn phải đi lại. Tốt nhất ông ra ngoài thuê cho thoải mái.
Bố tôi ngẩn người, khuôn mặt khựng lại vì x/ấu h/ổ. Ông cười gượng:
– Thôi… tôi cũng tính thế, ở nhờ phi/ền h/à lắm.
Nước mắt tôi chỉ trực trào ra. Nhưng lần này, tôi không im lặng nữa. Tôi nhìn thẳng vào mẹ chồng, dõng dạc... đọc tiếp dưới bình luận