12/30/2025
Đoạt giải Nobel
Tác giả: Tiểu Lục Thần Phong
----------
Hắn ngồi lì mấy giờ liền, tay bóp trán, mày nhíu chặt, cố vắt óc suy nghĩ để hoàn thành mẩu truyện ngắn ấp ủ bấy lâu. Khổ nỗi, cái đầu mít đặc chẳng chịu nảy ra tứ nào. Rị mọ mãi, hý hoáy hoài mà trang giấy học trò vẫn trống trơn, chữ nghĩa chẳng chịu về. Lòng hoang mang, nhưng hắn đành tạm dừng vì bà vợ cứ đi ra đi vào, chân đá thúng tay đụng nia, mặt mày cau có, miệng không ngớt chửi chó mắng mèo, đôi lời lại còn cạnh khóe bóng gió:
“Ối giời cao đất dày, ngó xuống mà coi! Có ai khổ như mụ già này không? Quanh năm đầu tắt mặt tối, nuôi thân còn chẳng đủ, lại còn phải nuôi thêm một ông ‘báo cô’ ngồi ì ra đấy, khéo bày trò văn vẻ…”
“Này, này! Bà đừng có mồm loa mép giải! Bà bảo ai là báo cô?”
“Ừ thì tôi bảo báo cô đấy! Ai báo cô thì tự biết, tôi đây không dư nước dãi mà cãi.”
“Bà đừng chanh chua thế! Xúc phạm tôi thì được, đừng động đến văn chương chữ nghĩa! Đàn bà đái không khỏi ngọn cỏ, biết gì mà lắm mồm!”
“Ối giời ơi, bớ làng nước ơi! Lại đây mà xem lão Thộn này mắng vợ! Này, tôi bảo cho mà biết, gái già này đâu dám bàn chuyện văn chương. Thiên hạ người ta đoạt giải này giải nọ, còn ông được giải gì? Giải… rút lưng quần chăng? Có giỏi thì đi tranh giải với thiên hạ! Tôi nghe nói giải Nô-ben gì đó danh giá lắm, tiền thưởng cả triệu đô. Ông cố lên đi, đoạt được giải ấy cho tôi nở mày nở mặt với họ hàng làng xóm. Tối qua xem ti vi, nghe anh Bảy nói nhà văn mình phải cố mà đoạt cho kỳ được cái giải Nô-beo ấy đấy nhá!”
Nói xong, bà cười the thé, nhe hàm răng cái rụng cái sâu, rồi ngồi phịch xuống đất, vén váy lên chùi nước dãi chảy dài hai bên mép. Hắn ngán ngẩm, trong lòng dậy lên một nỗi xấu hổ mơ hồ. Cãi với đàn bà là dại - anh hùng ngoài mặt trận còn chịu thua vợ trong nhà, huống chi hắn chỉ là một hàn sĩ. Thôi thì nhịn, “kính vợ đắc thọ” mà. Hắn bỏ bút giấy chỏng chơ trên bàn, lẳng lặng ra sau nhà lấy cám cho lợn, rồi tắm lợn, hốt phân, quét chuồng… Tay làm, nhưng tâm trí vẫn vương vấn cái mẩu truyện dang dở. Thật lòng, hắn cũng chán nản vì sự bất tài của mình, lại thêm lời mắng nhiếc của vợ khiến lòng càng thêm bất an. Bà ấy tuy cay nghiệt, nhưng nói nào có sai - thời buổi này, ngồi viết lách, đến cám lợn cũng chẳng kiếm ra mà ăn.
Tay cầm chổi xể cọ rửa chuồng lợn, lòng hắn tức tưởi nghĩ về thằng Thái, đứa bạn cùng làng ngày xưa. Hồi đi học, nó dốt đặc cán mai, vậy mà giờ đã lên chức bí thư tỉnh. Rồi thằng Đức, chữ nghĩa không đầy lá mít, chuyên trốn học đánh đáo, giờ lại làm tổng giám đốc một công ty quốc doanh lớn. Ngày trước, cả hai mua bằng tiếng Anh loại B để nộp hồ sơ, vậy mà giờ đây danh giá, giàu có. Còn hắn, nổi tiếng học giỏi văn hay, giờ vẫn chỉ là anh nhân viên quèn, tối ngày “rặn” chữ, về nhà lại bị vợ già càu nhàu.
Hắn nhớ lại buổi tiệc cưới con lão Đại, thằng Thái đã nói với giọng đầy khinh bỉ:
“Ông vẫn còn mơ mộng viết lách à? Sách bán chạy không? Nói thật, tiền ông kiếm từ sách chẳng bằng tiền tôi bo cho con phò một lần ở quán karaoke.”
Hắn nóng mặt, nhưng cố kiềm chế: “Ông đem chữ nghĩa ra so sánh với… con phò sao? Còn đạo nghĩa đâu?”
“Ối giời, thời buổi này còn đạo nghĩa! Ngày nay, có tiền là có tất cả. Ông bỏ cái trò viết lách đi, ai đọc? Trí tuệ nhân tạo giờ viết còn hay hơn!”
“Trí tuệ nhân tạo làm sao có được trái tim, có được cảm xúc thật?”
“Cần gì cảm xúc! Nó làm được tuốt. Thật tình, tôi làm bí thư nhưng cả đời chưa đọc lấy một trang sách.”
“ Thảo nào đất nước như thế này, quan chức như thế ấy!”
Thằng Thái cười the thé, giọng đầy đắc ý: “Ông mở mắt ra mà nhìn! Không chỉ tôi đâu. Thằng Thẹo bán nước chè, ghi sổ tang còn phải cầm mẫu giấy có sẵn. Thằng Lịnh làm tổng biên tập toàn lấy bài trên mạng. Thằng Khương giám đốc sở, ngày ngày rượu chè gái gú… Chỉ mỗi ông là còn ngồi cặm cụi như lão già lẩm cẩm. Tôi thật tình… thương hại!”
“Tôi không cần ông thương hại! Ông còn nhớ câu ‘Ngoại môn tam thốn trúc, nội viện thiên kim thư’ không?”
Thằng Thái cười sằng sặc, bụng mỡ rung lên: “Ông lạc hậu không tưởng! Thời đại 5.0 rồi, còn ‘tam thốn trúc với thiên kim thư’ gì nữa! Giờ vàng mới là thiên kim - một cây vàng mấy ngàn đô đấy! Ông nhớ kỹ: đứa nào có tiền, đứa đó có quyền!”
“Thế ông có biết có đại gia nói ‘tiền nhiều để làm gì’ không?”
Thằng Thái vẫn cười không dứt, nó cười như thể cười thay phần của y: “Tiền nhiều để ngồi ghế cao, mua xe xịn, nuôi bồi bút tâng bốc mình! Không tiền thì như ông, bị vợ mắng, suốt ngày tắm lợn. Còn tao với tụi thằng Khương, thằng Đức, ngày ngày được ‘tắm tiên’!”
Y cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc trước sự thật phũ phàng của thời đại kim tiền, nơi kẻ có quyền thế dùng tiền bạc để mạ lỵ và áp đảo người khác. Thằng Thái, từ một kẻ học dốt ngày xưa, nay dựa vào quyền lực để lên giọng dạy đời, khinh miệt y chỉ vì y còn tin vào chữ nghĩa. Trong cơn ngông cuồng của kẻ đắc thế, nó khoe khoang địa vị, coi thường y đến mức cho rằng ngay cả vợ y cũng khinh rẻ y, huống hồ gì thiên hạ ngoài đời.
Thấy Thái hống hách, hợm hĩnh quá đáng. Y bực mình gằn giọng:
“Ông có tin tôi sẽ đưa ông vào truyện, thành một tay quan chức tham nhũng, bỉ ổi không?”
Thằng Thái câng mặt thách thức: “Ông có tin tôi cho người còng cổ ông, đốt sách, phá nát chuồng lợn nhà ông không?”
“Ông làm được, vì quyền lực trong tay ông. Nhưng ông còn nhớ Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn nho? Sách có thể đốt, tư tưởng thì không!”
Thằng Thái câm nín, mặt mày có vẻ giận dữ nhưng cố kìm xuống. Nó biết thái độ ngông cuồng ngạo mạn và hồ đồ không thể áp đảo được y, cái mớ lý luận chính trị mà nó trang bị không thể bẻ được cái lý của y. Thằng Thái hậm hực nói câu: “Đồ mọt sách, vô tích sự!” Rồi hắn bỏ đi.
Tưởng chuyện dừng lại ở đó, nào ngờ có kẻ lại đem chuyện mách với vợ hắn. Chiều hôm ấy, vừa bước chân vào cổng, bà vợ đã nhảy nhổm lên, vạch váy vỗ bàch bạch, mồm tru tréo:
“Tôi cắn cơn cắn cỏ lạy ông! Ông tha cho mẹ con tôi! Ông đụng đến lão bí thư ấy, chết cả nhà bây giờ! Lão ấy mà cho người phá chuồng lợn, mẹ con tôi ra chợ ăn mày! Ông ơi, thôi bỏ cái trò viết lách vô ích đi! Đừng mơ giải Nô-ben nữa, nó chỉ khiến vợ con ông khốn khổ thêm! Giỏi thì ra ngoài kia làm lớn như lão Thái, lão Khương! Ông tưởng đoạt giải dễ lắm sao? Tài năng một phần, phước phần mới quan trọng! Thiên hạ tài giỏi không được giải đầy ra! Ông liệu mà giải nghệ đi, vợ chồng hú hí với nhau còn sướng hơn cái giải của bọn Tây mắt xanh mũi lõ! Ngày xưa tôi lấy ông vì mê chữ nghĩa, giờ khổ cũng vì chữ nghĩa! Văn chương chữ nghĩa danh giá đâu chẳng thấy chỉ thấy họa thế này. Thảo nào cụ Tản Đà đã bảo:” Văn chương hạ giới rẻ như bèo” thời cụ ấy chưa có internet, chưa có mạng xã hội, máy vi tính, điện thoại thông minh…Con người chỉ có mỗi mớ chữ thôi, ấy thế mà cụ còn ca cẩm như cóc kêu trời mưa, nếu cụ sanh vào thời đại hôm nay không chừng cụ ấy nhảy sông ôm trăng chứ chẳng phải chơi. Mà nào có mỗi cụ Tản Đà. Cụ Nguyễn Văn Vĩnh còn khóc rống lên kia :”Nhà Văn An Nam khổ như chó”. Chưa hết, đến chí sĩ Phan Bội Châu còn hạ bút:” Lập thân tối hạ thị văn chương” Thế đấy ông ạ, liệu mà buông xuống đi nhá!
Bà vợ khóc lóc, thế mà lời ăn tiếng nói cứ tuôn ra như thác đổ, chữ nghĩa lai láng, văn chương cấu tứ chẳng khác một tay tài tử thực thụ. Hắn há hốc mồm, người chết lặng, không ngờ người vợ tưởng chừng quê mùa thô kệch của mình lại là một kho ngôn từ đồ sộ đến kinh ngạc. Hắn ước chi mình có được dù chỉ một phần trăm “mỏ chữ” trong bụng bà. Nhìn vợ lúc này, hắn thấy bà chẳng khác một vị thần chữ. Ngày xưa có kẻ từng tự phụ “thiên hạ có ba bồ chữ, ta giữ cả ba”, nào ngờ vợ mình cũng có bấy nhiêu bồ chữ! Giá mà bà chuyển được đống chữ nghĩa ấy sang cho hắn, thì giải Nobel kia chắc như trở bàn tay. Hắn lại nhìn vợ, mắt lóe lên tia hy vọng: biết đâu những lúc ân ái, chữ nghĩa từ bà sẽ thấm sang hắn, và ước mơ đoạt giải Nobel văn chương sẽ thành hiện thực? Nghĩ tới đó, hắn bỗng thấy lòng nhẹ tênh, tinh thần phấn chấn hẳn, nét mặt tươi tỉnh trở lại. Rồi hắn lặng lẽ ra sau nhà lấy cám cho lợn ăn rồi xắn tay áo tắm lợn.
-------------
Trẻ 953 Ngày 26 tháng 12 - 2025