Tre Georgia Magazine

Tre Georgia Magazine Nhóm thực hiện TRẺ với chủ trương góp phần gìn giữ văn hóa, tiếng Việt

TUYỂN NHÂN VIÊN VĂN PHÒNG
12/30/2025

TUYỂN NHÂN VIÊN VĂN PHÒNG

Đoạt giải NobelTác giả: Tiểu Lục Thần Phong----------Hắn ngồi lì mấy giờ liền, tay bóp trán, mày nhíu chặt, cố vắt óc su...
12/30/2025

Đoạt giải Nobel
Tác giả: Tiểu Lục Thần Phong
----------

Hắn ngồi lì mấy giờ liền, tay bóp trán, mày nhíu chặt, cố vắt óc suy nghĩ để hoàn thành mẩu truyện ngắn ấp ủ bấy lâu. Khổ nỗi, cái đầu mít đặc chẳng chịu nảy ra tứ nào. Rị mọ mãi, hý hoáy hoài mà trang giấy học trò vẫn trống trơn, chữ nghĩa chẳng chịu về. Lòng hoang mang, nhưng hắn đành tạm dừng vì bà vợ cứ đi ra đi vào, chân đá thúng tay đụng nia, mặt mày cau có, miệng không ngớt chửi chó mắng mèo, đôi lời lại còn cạnh khóe bóng gió:

“Ối giời cao đất dày, ngó xuống mà coi! Có ai khổ như mụ già này không? Quanh năm đầu tắt mặt tối, nuôi thân còn chẳng đủ, lại còn phải nuôi thêm một ông ‘báo cô’ ngồi ì ra đấy, khéo bày trò văn vẻ…”

“Này, này! Bà đừng có mồm loa mép giải! Bà bảo ai là báo cô?”

“Ừ thì tôi bảo báo cô đấy! Ai báo cô thì tự biết, tôi đây không dư nước dãi mà cãi.”

“Bà đừng chanh chua thế! Xúc phạm tôi thì được, đừng động đến văn chương chữ nghĩa! Đàn bà đái không khỏi ngọn cỏ, biết gì mà lắm mồm!”

“Ối giời ơi, bớ làng nước ơi! Lại đây mà xem lão Thộn này mắng vợ! Này, tôi bảo cho mà biết, gái già này đâu dám bàn chuyện văn chương. Thiên hạ người ta đoạt giải này giải nọ, còn ông được giải gì? Giải… rút lưng quần chăng? Có giỏi thì đi tranh giải với thiên hạ! Tôi nghe nói giải Nô-ben gì đó danh giá lắm, tiền thưởng cả triệu đô. Ông cố lên đi, đoạt được giải ấy cho tôi nở mày nở mặt với họ hàng làng xóm. Tối qua xem ti vi, nghe anh Bảy nói nhà văn mình phải cố mà đoạt cho kỳ được cái giải Nô-beo ấy đấy nhá!”

Nói xong, bà cười the thé, nhe hàm răng cái rụng cái sâu, rồi ngồi phịch xuống đất, vén váy lên chùi nước dãi chảy dài hai bên mép. Hắn ngán ngẩm, trong lòng dậy lên một nỗi xấu hổ mơ hồ. Cãi với đàn bà là dại - anh hùng ngoài mặt trận còn chịu thua vợ trong nhà, huống chi hắn chỉ là một hàn sĩ. Thôi thì nhịn, “kính vợ đắc thọ” mà. Hắn bỏ bút giấy chỏng chơ trên bàn, lẳng lặng ra sau nhà lấy cám cho lợn, rồi tắm lợn, hốt phân, quét chuồng… Tay làm, nhưng tâm trí vẫn vương vấn cái mẩu truyện dang dở. Thật lòng, hắn cũng chán nản vì sự bất tài của mình, lại thêm lời mắng nhiếc của vợ khiến lòng càng thêm bất an. Bà ấy tuy cay nghiệt, nhưng nói nào có sai - thời buổi này, ngồi viết lách, đến cám lợn cũng chẳng kiếm ra mà ăn.

Tay cầm chổi xể cọ rửa chuồng lợn, lòng hắn tức tưởi nghĩ về thằng Thái, đứa bạn cùng làng ngày xưa. Hồi đi học, nó dốt đặc cán mai, vậy mà giờ đã lên chức bí thư tỉnh. Rồi thằng Đức, chữ nghĩa không đầy lá mít, chuyên trốn học đánh đáo, giờ lại làm tổng giám đốc một công ty quốc doanh lớn. Ngày trước, cả hai mua bằng tiếng Anh loại B để nộp hồ sơ, vậy mà giờ đây danh giá, giàu có. Còn hắn, nổi tiếng học giỏi văn hay, giờ vẫn chỉ là anh nhân viên quèn, tối ngày “rặn” chữ, về nhà lại bị vợ già càu nhàu.

Hắn nhớ lại buổi tiệc cưới con lão Đại, thằng Thái đã nói với giọng đầy khinh bỉ:

“Ông vẫn còn mơ mộng viết lách à? Sách bán chạy không? Nói thật, tiền ông kiếm từ sách chẳng bằng tiền tôi bo cho con phò một lần ở quán karaoke.”

Hắn nóng mặt, nhưng cố kiềm chế: “Ông đem chữ nghĩa ra so sánh với… con phò sao? Còn đạo nghĩa đâu?”

“Ối giời, thời buổi này còn đạo nghĩa! Ngày nay, có tiền là có tất cả. Ông bỏ cái trò viết lách đi, ai đọc? Trí tuệ nhân tạo giờ viết còn hay hơn!”

“Trí tuệ nhân tạo làm sao có được trái tim, có được cảm xúc thật?”

“Cần gì cảm xúc! Nó làm được tuốt. Thật tình, tôi làm bí thư nhưng cả đời chưa đọc lấy một trang sách.”

“ Thảo nào đất nước như thế này, quan chức như thế ấy!”
Thằng Thái cười the thé, giọng đầy đắc ý: “Ông mở mắt ra mà nhìn! Không chỉ tôi đâu. Thằng Thẹo bán nước chè, ghi sổ tang còn phải cầm mẫu giấy có sẵn. Thằng Lịnh làm tổng biên tập toàn lấy bài trên mạng. Thằng Khương giám đốc sở, ngày ngày rượu chè gái gú… Chỉ mỗi ông là còn ngồi cặm cụi như lão già lẩm cẩm. Tôi thật tình… thương hại!”

“Tôi không cần ông thương hại! Ông còn nhớ câu ‘Ngoại môn tam thốn trúc, nội viện thiên kim thư’ không?”

Thằng Thái cười sằng sặc, bụng mỡ rung lên: “Ông lạc hậu không tưởng! Thời đại 5.0 rồi, còn ‘tam thốn trúc với thiên kim thư’ gì nữa! Giờ vàng mới là thiên kim - một cây vàng mấy ngàn đô đấy! Ông nhớ kỹ: đứa nào có tiền, đứa đó có quyền!”

“Thế ông có biết có đại gia nói ‘tiền nhiều để làm gì’ không?”
Thằng Thái vẫn cười không dứt, nó cười như thể cười thay phần của y: “Tiền nhiều để ngồi ghế cao, mua xe xịn, nuôi bồi bút tâng bốc mình! Không tiền thì như ông, bị vợ mắng, suốt ngày tắm lợn. Còn tao với tụi thằng Khương, thằng Đức, ngày ngày được ‘tắm tiên’!”

Y cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc trước sự thật phũ phàng của thời đại kim tiền, nơi kẻ có quyền thế dùng tiền bạc để mạ lỵ và áp đảo người khác. Thằng Thái, từ một kẻ học dốt ngày xưa, nay dựa vào quyền lực để lên giọng dạy đời, khinh miệt y chỉ vì y còn tin vào chữ nghĩa. Trong cơn ngông cuồng của kẻ đắc thế, nó khoe khoang địa vị, coi thường y đến mức cho rằng ngay cả vợ y cũng khinh rẻ y, huống hồ gì thiên hạ ngoài đời.

Thấy Thái hống hách, hợm hĩnh quá đáng. Y bực mình gằn giọng:
“Ông có tin tôi sẽ đưa ông vào truyện, thành một tay quan chức tham nhũng, bỉ ổi không?”

Thằng Thái câng mặt thách thức: “Ông có tin tôi cho người còng cổ ông, đốt sách, phá nát chuồng lợn nhà ông không?”
“Ông làm được, vì quyền lực trong tay ông. Nhưng ông còn nhớ Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn nho? Sách có thể đốt, tư tưởng thì không!”

Thằng Thái câm nín, mặt mày có vẻ giận dữ nhưng cố kìm xuống. Nó biết thái độ ngông cuồng ngạo mạn và hồ đồ không thể áp đảo được y, cái mớ lý luận chính trị mà nó trang bị không thể bẻ được cái lý của y. Thằng Thái hậm hực nói câu: “Đồ mọt sách, vô tích sự!” Rồi hắn bỏ đi.

Tưởng chuyện dừng lại ở đó, nào ngờ có kẻ lại đem chuyện mách với vợ hắn. Chiều hôm ấy, vừa bước chân vào cổng, bà vợ đã nhảy nhổm lên, vạch váy vỗ bàch bạch, mồm tru tréo:

“Tôi cắn cơn cắn cỏ lạy ông! Ông tha cho mẹ con tôi! Ông đụng đến lão bí thư ấy, chết cả nhà bây giờ! Lão ấy mà cho người phá chuồng lợn, mẹ con tôi ra chợ ăn mày! Ông ơi, thôi bỏ cái trò viết lách vô ích đi! Đừng mơ giải Nô-ben nữa, nó chỉ khiến vợ con ông khốn khổ thêm! Giỏi thì ra ngoài kia làm lớn như lão Thái, lão Khương! Ông tưởng đoạt giải dễ lắm sao? Tài năng một phần, phước phần mới quan trọng! Thiên hạ tài giỏi không được giải đầy ra! Ông liệu mà giải nghệ đi, vợ chồng hú hí với nhau còn sướng hơn cái giải của bọn Tây mắt xanh mũi lõ! Ngày xưa tôi lấy ông vì mê chữ nghĩa, giờ khổ cũng vì chữ nghĩa! Văn chương chữ nghĩa danh giá đâu chẳng thấy chỉ thấy họa thế này. Thảo nào cụ Tản Đà đã bảo:” Văn chương hạ giới rẻ như bèo” thời cụ ấy chưa có internet, chưa có mạng xã hội, máy vi tính, điện thoại thông minh…Con người chỉ có mỗi mớ chữ thôi, ấy thế mà cụ còn ca cẩm như cóc kêu trời mưa, nếu cụ sanh vào thời đại hôm nay không chừng cụ ấy nhảy sông ôm trăng chứ chẳng phải chơi. Mà nào có mỗi cụ Tản Đà. Cụ Nguyễn Văn Vĩnh còn khóc rống lên kia :”Nhà Văn An Nam khổ như chó”. Chưa hết, đến chí sĩ Phan Bội Châu còn hạ bút:” Lập thân tối hạ thị văn chương” Thế đấy ông ạ, liệu mà buông xuống đi nhá!

Bà vợ khóc lóc, thế mà lời ăn tiếng nói cứ tuôn ra như thác đổ, chữ nghĩa lai láng, văn chương cấu tứ chẳng khác một tay tài tử thực thụ. Hắn há hốc mồm, người chết lặng, không ngờ người vợ tưởng chừng quê mùa thô kệch của mình lại là một kho ngôn từ đồ sộ đến kinh ngạc. Hắn ước chi mình có được dù chỉ một phần trăm “mỏ chữ” trong bụng bà. Nhìn vợ lúc này, hắn thấy bà chẳng khác một vị thần chữ. Ngày xưa có kẻ từng tự phụ “thiên hạ có ba bồ chữ, ta giữ cả ba”, nào ngờ vợ mình cũng có bấy nhiêu bồ chữ! Giá mà bà chuyển được đống chữ nghĩa ấy sang cho hắn, thì giải Nobel kia chắc như trở bàn tay. Hắn lại nhìn vợ, mắt lóe lên tia hy vọng: biết đâu những lúc ân ái, chữ nghĩa từ bà sẽ thấm sang hắn, và ước mơ đoạt giải Nobel văn chương sẽ thành hiện thực? Nghĩ tới đó, hắn bỗng thấy lòng nhẹ tênh, tinh thần phấn chấn hẳn, nét mặt tươi tỉnh trở lại. Rồi hắn lặng lẽ ra sau nhà lấy cám cho lợn ăn rồi xắn tay áo tắm lợn.

-------------
Trẻ 953 Ngày 26 tháng 12 - 2025

Digestive Care Physicians, LLC
12/30/2025

Digestive Care Physicians, LLC

Mùa đông năm ấyTác giả: Thoa Nguyên -------Mùa đông năm ấy trời lạnh khác thường. Không có tuyết, chỉ có những cơn gió b...
12/30/2025

Mùa đông năm ấy
Tác giả: Thoa Nguyên
-------

Mùa đông năm ấy trời lạnh khác thường. Không có tuyết, chỉ có những cơn gió buốt giá luồn qua áo, qua da thịt, và thấm sâu vào tận trái tim.

Tôi và cô ấy đi bộ từ trung tâm thành phố ra bến Bạch Đằng, rồi vòng qua những con đường lung linh ánh đèn. Chúng tôi chẳng trao đổi nhiều, nhưng đều hiểu rõ: đây là lần cuối cùng được bên nhau như thế này.

Tôi nắm lấy bàn tay cô - nhỏ nhắn, lạnh giá, nhưng vẫn yên lặng đặt trong tay tôi như bao lần trước. Mỗi bước chân, mỗi con đường đi qua đều gợi lại những ký ức thân quen. Chúng tôi đã yêu nhau ba năm, từ thuở còn là sinh viên nghèo, vô lo, đến khi tốt nghiệp, bước vào đời và đối mặt với thứ mà người ta gọi là “hiện thực”.

Ban đầu, mọi thứ thật đẹp. Chúng tôi hẹn hò như bao đôi tình nhân khác: cùng uống cà phê vỉa hè, dạo chơi công viên, xem phim, tặng nhau những món quà nho nhỏ. Cô ấy học mỹ thuật, đam mê vẽ tranh và ấp ủ ước mơ mở một tiệm tranh riêng. Còn tôi, thực tế hơn, sau khi ra trường đã lao vào làm việc tại một công ty công nghệ, chạy deadline và vùi đầu vào dữ liệu.

Rồi những khác biệt bắt đầu lớn dần. Tôi muốn cô ấy thực tế hơn, bớt mơ mộng đi. Còn cô lại thấy tôi thay đổi - không còn là chàng trai hiền lành, kiên nhẫn lắng nghe cô kể về những bức tranh, mà trở thành một người đàn ông luôn tính toán mọi thứ bằng hiệu quả và kết quả.

Đỉnh điểm là khi bố mẹ tôi bắt đầu gây áp lực. Họ không chấp nhận một cô gái “nghệ sĩ nghèo” không có công việc ổn định, tương lai mờ mịt. “Con định cưới một người ngồi vẽ tranh cả ngày làm vợ à?” - mẹ tôi hỏi với giọng đầy hoài nghi. Tôi im lặng, và sự im lặng ấy đã làm tổn thương cô sâu sắc.

Rồi gia đình cô cũng xảy ra chuyện. Cha cô lâm bệnh nặng. Cô muốn trở về quê chăm sóc cha, tạm gác lại mọi dự định ở thành phố. Còn tôi, khi ấy vừa được đề bạt lên vị trí quản lý, đang trên đà thăng tiến. Tôi không thể rời bỏ thành phố, càng không thể từ bỏ tất cả để theo cô về một vùng quê hẻo lánh, nơi tương lai chỉ là một khái niệm mơ hồ.

Chúng tôi bắt đầu cãi nhau nhiều hơn. Mọi thứ đều có thể trở thành nguyên nhân: một tin nhắn trả lời chậm trễ, một cuộc hẹn bị hủy bỏ, hay một buổi tối quá mệt mỏi để trò chuyện.
Tình yêu tưởng chừng lớn lao, hóa ra lại quá nhỏ bé trước hiện thực.

Và rồi, chúng tôi quyết định chia tay. Không phải vì hết yêu, mà vì không còn đủ sức để cố gắng vì nhau. Hay có lẽ, cả hai đã không yêu đủ nhiều để dám từ bỏ tất cả.

Cô ấy nói: “Chúng mình cứ đi hết đêm nay rồi thôi.”

Tôi gật đầu nhẹ, như đồng ý với một điều hiển nhiên.

Đêm đó, chúng tôi lang thang khắp thành phố, ghé lại những nơi từng đi qua, thưởng thức lại những món ăn yêu thích, và ngồi lặng im bên nhau dưới gốc cây me - nơi tôi đã tỏ tình với cô lần đầu tiên.

Không có nước mắt, chỉ có nỗi buồn lạnh giá lan tỏa trong lồng ngực, khiến tôi nghẹn lời.

Cô quay sang tôi, nói khẽ: “Cảm ơn anh vì đã ở bên em suốt quãng thanh xuân này. Nếu có kiếp sau... Thôi, kiếp này còn chưa trọn vẹn, thì kiếp sau biết đâu cũng thế. Em chỉ mong, mùa đông sau, nếu anh đi ngang qua con đường này, sẽ nhớ về em một chút là được.”
Rồi cô bước đi, không ngoái lại.

Tôi đứng đó, giữa phố xá đông đúc, bỗng thấy mình lạc lõng đến lạ. Bàn tay vừa buông ra vẫn còn hơi ấm, nhưng người thì đã đi xa.
Năm năm trôi qua. Tôi thay đổi công việc, chuyển nhà, có được mọi thứ mình từng mong muốn - chỉ trừ một người.

Tôi đã gặp nhiều người khác, nhưng chẳng ai khiến tôi cảm thấy bình yên như khi ngồi cạnh cô, lắng nghe tiếng cười và giọng nói dịu êm ấy.

Mỗi mùa đông đến, tôi vẫn một mình đi lại con đường cũ, dừng chân trước gốc me năm xưa.

Ánh đèn vẫn vậy, chỉ khác là không còn đôi bàn tay nhỏ trong tay tôi nữa.

Rồi một ngày, duyên tình tình cờ quay lại.

Tôi đến Đà Lạt công tác. Trời lạnh, sương mù giăng kín, và tôi tình cờ bắt gặp một tiệm tranh nhỏ. Tấm biển ghi: “Những mùa đã qua”.

Bên trong, cô đang lau khung tranh. Mái tóc dài hơn, gương mặt trầm tư hơn, nhưng đôi mắt vẫn dịu dàng, ấm áp như năm nào, khiến tôi thấy mình như trẻ lại.

Nhìn thấy tôi, cả hai im lặng thật lâu.

Không cần hỏi “dạo này anh thế nào”, cũng chẳng cần “em vẫn ổn chứ”.

Chúng tôi chỉ nhìn nhau, và hiểu rằng tất cả những năm tháng xa cách, mọi tự ái, giận hờn... đều trở nên vô nghĩa.

Tối hôm đó, chúng tôi cùng nhau dạo bước quanh Hồ Xuân Hương. Không ai nhắc về quá khứ, chỉ kể cho nhau nghe những câu chuyện của hiện tại.

Giờ đây, tôi không còn là người đàn ông chỉ biết lý trí, còn cô cũng đã trưởng thành hơn, nhận ra rằng ước mơ cũng cần được xây trên nền tảng thực tế.

Có lẽ, chúng tôi đã đi hết một vòng lớn của cuộc đời, chỉ để nhận ra không ai có thể thay thế người kia.
Lần này, tôi nói: “Nếu có khó khăn, mình cùng vượt qua nhé. Anh không muốn đánh mất em thêm lần nào nữa.”

Cô mỉm cười.

Một nụ cười lấp lánh cả nước mắt lẫn bình yên.

Đêm mùa đông ở Đà Lạt lạnh lắm. Nhưng trong lòng tôi, một ngọn lửa nhỏ đã được thắp lên - ngọn lửa mà năm năm qua, dù gió đời có thổi mạnh đến đâu, vẫn chưa bao giờ tắt.

Bởi vì có những người, dù có đi xa đến mấy, cuối cùng vẫn tìm về với nhau.

Không phải vì định mệnh sắp đặt, mà bởi giữa muôn vàn đổi thay, họ vẫn giữ được tình yêu...

------------
Trẻ 953 Ngày 26 tháng 12 - 2025

Bui's Auto Repair
12/29/2025

Bui's Auto Repair

THÔNG TIN VISA CHO THÁNG 01 NĂM 2026THÔNG TIN CẬP NHẬT TỪ U.S. DEPARTMENT OF STATETác giả: Luật sư Jenny Nguyễn (Georgia...
12/29/2025

THÔNG TIN VISA CHO THÁNG 01 NĂM 2026
THÔNG TIN CẬP NHẬT TỪ U.S. DEPARTMENT OF STATE
Tác giả: Luật sư Jenny Nguyễn (Georgia)
Nguyễn & Phạm LLC - Tổ Hợp Luật Sư
------

Trẻ 953 Ngày 26 tháng 12 - 2025

Báo Trẻ số 953 - Phát hành ngày 26 tháng 12 năm 2025-----Umi No Shizuku Fucoidan
12/29/2025

Báo Trẻ số 953 - Phát hành ngày 26 tháng 12 năm 2025
-----
Umi No Shizuku Fucoidan

Trí nhớ con người và cách bảo vệTác giả: BS Nguyễn Văn Đích-----------Con người là một sinh vật nhỏ bé trong vũ trụ bao ...
12/29/2025

Trí nhớ con người và cách bảo vệ
Tác giả: BS Nguyễn Văn Đích
-----------

Con người là một sinh vật nhỏ bé trong vũ trụ bao la và phức tạp. Ta có thể tồn tại được là nhờ các giác quan tiếp nhận thông tin và xếp đặt chúng thành hệ thống – nói cách khác là tạo ra khoa học để áp dụng vào đời sống. Trong đó, trí nhớ đóng vai trò then chốt.

Có nhiều loại trí nhớ, nhưng có thể chia làm hai nhóm chính: trí nhớ ngắn hạn và trí nhớ dài hạn. Ví dụ, khi tôi còn nhỏ, vì tò mò muốn biết điện là gì, đã lấy tay sờ vào ổ điện và bị giật. Cảm giác bị điện giật chỉ kéo dài từ 15 đến 30 giây (trí nhớ ngắn hạn), nhưng kinh nghiệm “đừng bao giờ sờ tay vào ổ điện vì có thể chết” thì tồn tại suốt đời (trí nhớ dài hạn).

Một loại trí nhớ khác là “trí nhớ làm việc” và “trí nhớ học tập”. Ta thường nghe câu chuyện về một ông già để kính trong túi áo nhưng vẫn cứ đi tìm kính. Đó là vì người già hay bị suy giảm “trí nhớ làm việc” - loại trí nhớ cần thiết cho cuộc sống hàng ngày. Ta cũng thường nghe nói các bà nội, bà ngoại thích kể chuyện cổ tích cho con cháu. Các bà đã kể rồi nhưng hôm sau lại kể nữa. Bản thân câu chuyện cổ tích thì các bà nhớ rất kỹ (nhờ trí nhớ học tập và kinh nghiệm), nhưng việc “mình đã kể chuyện đó chưa” thì lại quên, bởi “trí nhớ làm việc” mang tính ngắn hạn, còn “trí nhớ học tập” và “trí nhớ kinh nghiệm” thì tồn tại lâu dài.

Đến đây, ta có thể nhắc lại câu nói của người Pháp: “Trí nhớ là khả năng để quên”. Y khoa cho biết, khi ta tiếp nhận một cảm giác, thông tin đó được truyền vào một bộ phận ở Thùy Thái Dương của não bộ gọi là Hippocampus. Nếu thông tin ấy được sử dụng thường xuyên, nó sẽ được chuyển xuống một bộ phận khác gọi là Amygdala ở đáy não và được lưu trữ lâu dài. Ngược lại, nếu không được dùng đến, thông tin đó sẽ dần bị Hippocampus loại bỏ.

“Trí nhớ học tập” rất quan trọng trong đời sống và kéo dài. Khi ta học ngoại ngữ hay toán học, những điều đã học tưởng như bị quên đi, nhưng lâu ngày sau, khi gặp lại từ vựng hay công thức đó, ta vẫn có thể nhận ra và sử dụng ngay được.

Một loại trí nhớ khác nữa là trí nhớ kỹ thuật (hay trí nhớ vận động), cũng thuộc dạng dài hạn. Khi tập lái xe đạp hoặc xe máy, lúc đầu ta thấy rất khó khăn: phải tập ngồi lên yên, giữ thăng bằng, điều khiển tay lái… Nhưng khi đã thuần thục, ta không cần chú ý đến những động tác đó nữa, thậm chí có thể vừa lái xe vừa ngắm cảnh. Dù sau nhiều năm không lái, khi cần, ta vẫn có thể ngồi lên xe và điều khiển được ngay. Điều này cũng tương tự với các thợ máy hay kỹ sư khi vận hành máy móc: ban đầu họ phải lặp đi lặp lại các thao tác, nhưng khi đã “quen tay”, họ có thể vừa làm vừa trò chuyện. Trí nhớ kỹ thuật rất cần thiết trong nghề nghiệp và các hoạt động chuyên môn để mưu sinh.

Tóm lại, có nhiều loại trí nhớ: trí nhớ ngắn hạn và trí nhớ dài hạn. “Trí nhớ làm việc” phục vụ cho đời sống thường nhật thì mang tính ngắn hạn, còn “trí nhớ dài hạn” (như trí nhớ học tập, kinh nghiệm, kỹ thuật) thì cần thiết cho hoạt động chuyên môn và nghề nghiệp. Cậu học sinh cần nhớ kiến thức để học lên cao. Ông thợ máy hay kỹ sư cần nhớ quy trình để hành nghề.

Làm sao để bảo vệ trí nhớ?

Muốn bảo vệ trí nhớ, cần sống lành mạnh, giữ gìn sức khỏe thể chất lẫn tinh thần:

• Ăn uống đúng cách: Hạn chế mỡ, ưu tiên cá, thịt gà, rau quả - tương tự chế độ ăn người dân Địa Trung Hải. Tránh rượu để bảo vệ tim mạch.

• Ngủ đầy đủ: Trong giấc ngủ, não bộ tự phục hồi, đào thải chất cặn bã và sắp xếp lại những điều đã ghi nhớ trong ngày để củng cố hoặc loại bỏ.

• Tập thể dục: Giúp bảo vệ hệ tim mạch. Tim hoạt động tốt sẽ cung cấp máu đầy đủ cho não, hỗ trợ trí nhớ và khả năng suy luận.
• Không ngừng học hỏi: Sử dụng trí óc qua các hoạt động như giải đố, đánh cờ, đọc sách, xem phim… Khổng Tử nói: “Tam nhân đồng hành, tất hữu ngã sư”. Dân gian cũng có câu: “Học thầy không tày học bạn”.

• Giao tiếp xã hội: Tương tác tích cực giúp tinh thần minh mẫn, hạn chế nguy cơ suy giảm trí nhớ.

• Tự nhắc nhở: Lặp lại những thông tin cần nhớ, như số điện thoại hay tên người mới quen.

• Ứng dụng công nghệ: Ngày nay có thể dùng điện thoại di động hay máy vi tính để nhắc nhở những việc cần ghi nhớ.

Trí nhớ vô cùng quan trọng và thiết yếu trong đời sống mỗi người. Vì vậy, mỗi ngày chúng ta nên chú ý bảo vệ sức khỏe, duy trì hoạt động trí tuệ và rèn luyện thói quen tốt để nuôi dưỡng trí nhớ.

---------------
Trẻ 953 Ngày 26 tháng 12 - 2025

12/24/2025
Merry Christmas and Happy Holidays!
12/24/2025

Merry Christmas and Happy Holidays!

12/24/2025

Le Dentistry & Associates

Đêm Giáng Sinh An LànhTác giả: Thoa Nguyên-------Ngoài kia, phố đã lên đèn. Từng ánh đèn vàng, đỏ, xanh đan vào nhau như...
12/24/2025

Đêm Giáng Sinh An Lành
Tác giả: Thoa Nguyên
-------
Ngoài kia, phố đã lên đèn. Từng ánh đèn vàng, đỏ, xanh đan vào nhau như những sợi chỉ lấp lánh, thêu dệt nên tấm áo huyền ảo cho đêm Giáng sinh. Không khí lạnh se se thấm vào da, nhưng lại mang theo hương vị ngọt ngào, dịu dàng lạ thường. Tôi nắm lấy tay em - bàn tay nhỏ bé mà ấm áp, như giữ trọn hơi thở của mùa đông - và cùng nhau bước về phía ngôi nhà thờ, nơi tiếng chuông ngân vang báo hiệu một đêm an lành sắp đến.

Em mặc chiếc áo len trắng, cổ quàng khăn xanh. Mái tóc mềm buông nhẹ trên vai, dưới ánh đèn vàng lung linh, khiến em giống như một thiên thần bé nhỏ giữa
đêm đông. Tôi khẽ nhìn sang, bắt gặp nụ cười em - nụ cười khiến thời gian như ngừng trôi. Mọi ồn ào, bon chen của cuộc sống dường như bị bỏ lại phía sau. Chỉ còn lại chúng tôi và bầu không khí trong trẻo của đêm Giáng sinh, tràn ngập yêu thương.

Con đường đến nhà thờ hôm nay thật đẹp. Hai hàng thông được trang hoàng bằng dây kim tuyến và những quả cầu lấp lánh. Trên cao, vài bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống vai áo, trong giây lát như mang theo bao điều ước nhỏ bé của tuổi trẻ. Tôi chợt nhớ năm ngoái, cũng con đường này, nhưng tôi bước đi một mình. Giáng sinh khi ấy chỉ là khoảng lặng cô đơn giữa nhịp sống bận rộn. Còn bây giờ, khi có em bên cạnh, mọi thứ bỗng trở nên sáng hơn, ấm hơn và ý nghĩa hơn bao giờ hết.

Nhà thờ hiện ra trước mắt - một ngôi thánh đường cổ kính giữa lòng phố thị. Mái vòm cao vút, những khung cửa kính màu lung linh hắt ánh sáng từ bên trong. Từng dòng người nối nhau bước vào, ai nấy đều rạng rỡ một niềm vui lặng lẽ, một sự bình an hiện rõ trong đáy mắt. Tiếng chuông nhà thờ ngân nga từng hồi, lan tỏa trong không trung, như chạm đến tận sâu thẳm tâm hồn. Tôi siết nhẹ tay em. Em quay sang, đôi mắt trong veo ánh lên niềm hạnh phúc.

Bên trong, không gian tĩnh lặng và linh thiêng. Hàng trăm ngọn nến nhỏ được thắp lên, ngọn lửa chập chờn phản soi lên những gương mặt đang cúi đầu cầu nguyện. Mùi trầm hương thoang thoảng hòa quyện với tiếng đàn dịu dàng quen thuộc. Tôi và em cùng quỳ xuống trước tượng Chúa, lặng lẽ thầm thì những lời nguyện cầu. Tôi cầu cho gia đình được bình an, cho những người thân luôn mạnh khỏe, và cho chúng tôi - đôi trẻ đang đứng bên nhau trong đêm đông - có thể mãi giữ được niềm tin và hơi ấm trong tim, dù cuộc đời mai này có thế nào đi nữa.

Em chắp tay, mắt khép hờ, thầm thì lời cầu nguyện nhỏ. Ánh nến phản chiếu lên khuôn mặt em khiến trái tim tôi khẽ run lên. Có một điều gì đó thật thiêng liêng trong khung cảnh này - vừa là tình yêu giữa con người, vừa là sự hiện diện của niềm tin và hy vọng. Tôi chợt hiểu ra, Giáng sinh không chỉ là những món quà, cây thông hay các giai điệu rộn ràng. Giáng sinh là khoảnh khắc để trái tim trở nên ấm áp hơn, bao dung hơn và biết yêu thương nhiều hơn.

Khi thánh lễ kết thúc, chúng tôi bước ra ngoài. Bầu trời đêm vẫn rực rỡ ánh sao, làn gió nhẹ khẽ lay những chiếc đèn treo trên cành thông. Phía xa vang lên tiếng cười trẻ thơ, trên tay chúng cầm những quả bóng hình trái châu rực rỡ. Phố phường như đang hát ca khúc mùa yêu thương. Tôi khoác thêm áo cho em, sợ em lạnh. Em mỉm cười, thì thầm:
“Đêm nay thật đẹp, phải không anh?”

Tôi gật đầu: “Ừ, đẹp lắm, vì có em ấm áp.”

Chúng tôi thong thả dạo bước trên con phố nhỏ, nơi những quán cà phê và các ô cửa sổ đều sáng rực. Mùi bánh ngọt, hương socola nóng và không khí hạnh phúc của các đôi tình nhân hòa quyện trong gió. Chúng tôi ghé vào một quán nhỏ ven đường, gọi hai ly ca cao nóng. Ngoài kia, mưa phùn bắt đầu rơi nhẹ. Những hạt mưa nhỏ li ti đọng trên kính, phản chiếu ánh đèn đường tựa hạt pha lê. Tôi nhìn em, em cười, đôi mắt lấp lánh như những ngọn nến vẫn cháy trong lòng giữa đêm đông.

Ly ca cao bốc khói nghi ngút, thơm lừng. Em tựa đầu vào vai tôi, khẽ nói:
“Em mong đêm Giáng sinh năm nào mình cũng được như thế này - yên bình, đơn giản mà hạnh phúc.”
Tôi không nói gì, chỉ khẽ nắm chặt tay em. Có lẽ, trong khoảnh khắc ấy, mọi lời nói đều trở nên thừa thãi. Bởi tất cả những gì tôi muốn nói, đã gửi trọn vào ánh mắt, vào hơi ấm bàn tay và nhịp tim đang đập cùng em.

Đêm Giáng sinh vẫn dịu dàng và lặng lẽ trôi. Những giai điệu du dương ngoài phố vẫn vang lên, và tuyết vẫn rơi nhẹ. Tôi biết cuộc sống phía trước còn nhiều chông g*i, còn nhiều mùa đông khác đang chờ đợi. Nhưng chỉ cần đêm nay, chỉ cần có em - người tôi yêu - cùng cầu nguyện bên những ngọn nến lung linh nơi nhà thờ, thì dù mai sau có đi đến đâu, trái tim tôi vẫn sẽ mãi nhớ về một đêm Giáng sinh an lành, tinh khôi và tràn đầy yêu thương như thế.

Giáng sinh - đêm của yêu thương, của niềm tin, và của những bàn tay tìm nhau trong cái lạnh mùa đông. Giữa thế giới rộng lớn, có một người để cùng đi qua đêm an lành ấy, chính là món quà đẹp nhất mà cuộc đời ban tặng...
------
Trẻ 952 Ngày 19 tháng 12 - 2025

Address

1805 Shackelford Court Ste 150
Norcross, GA
30093

Opening Hours

Monday 9am - 5pm
Tuesday 9am - 5pm
Wednesday 9am - 5pm
Thursday 9am - 5pm
Friday 9am - 5pm

Telephone

+17707555420

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Tre Georgia Magazine posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share