Tre Florida

Tre Florida Tin Tức - Văn Hóa - Thể Thao - Giải Trí

MỸ CÓ THÀNH CƯỜNG QUỐC TÚC CẦU?Thiên An(September 1st, 2022)Mười năm trước, ký giả Steve Strip nói chắc như đinh đóng cộ...
09/19/2025

MỸ CÓ THÀNH CƯỜNG QUỐC TÚC CẦU?

Thiên An
(September 1st, 2022)

Mười năm trước, ký giả Steve Strip nói chắc như đinh đóng cột rằng Mỹ sẽ không bao giờ trở thành cường quốc đá banh. Ông cho rằng người Mỹ đang phủ phê với các giải khổng lồ NFL (The National Football League), NBA (The National Basketball Association), MLB (Major League Baseball), và NHL (National Hockey League). Đây là những môn thể thao của người Mỹ, không có gì có thể thay đổi được.

*** Thời thế đổi thay ***

Cuộc khảo sát của Ampere Analysis năm 2021 cho thấy có sự thay đổi bất ngờ, đến 49% người Mỹ thích môn đá banh, qua mặt khúc côn cầu (hockey) 37%; đứng sau môn bóng chày (baseball) 57%.

Năm 2020, có 2.3 triệu người chơi khúc côn cầu trên băng trong khi có 17.8 triệu người Mỹ chơi đá banh, trở thành môn thể thao “đông dân” thứ 3 ở Hoa Kỳ, trên cả football.

Sắp tới đây, khi World Cup 2026 sẽ tổ chức tại Mỹ (Canada và Mexico đồng tổ chức), chắc chắn cơn sốt đá banh sẽ bùng lên ở Mỹ. Dân Mỹ sẽ hòa vào sân chơi có 3.5 tỷ người hâm mộ, xấp xỉ nửa dân số địa cầu.

*** Lạnh lùng sương rơi… ***

Người ta tìm đủ mọi cách để giải mã tại sao người Mỹ không mặn mà với môn đá banh.

Người thì cho rằng người Mỹ không thích một trận đấu tẻ nhạt, với số pha ghi bàn ít ỏi, có khi không có bàn thắng nào trong suốt 90 phút vờn qua khều lại. Lấy football làm ví dụ, mỗi đội ghi được vào khoảng 20-29 điểm mỗi trận. Số lần trung bình mà một đội bóng chày ghi được là 9 điểm. Mỗi đội bóng rổ ở NBA ít nhất 97 điểm.

Với người Mỹ một trận đấu kết thúc hòa là cả hai đội đều thua cuộc.

Một giải thích khác là sau khi Mỹ giành được độc lập từ Anh, họ không muốn bị bất kỳ ảnh hưởng nào từ Anh quốc, kể cả môn đá banh, vốn được phát minh bởi người Anh.

Có người lại cho rằng, mỗi quốc gia, mỗi dân tộc đều có một môn thể thao “ruột”, Mỹ thì có football, bóng rổ, bóng chày, Ấn Ðộ có cricket, Trung Quốc có ping pong, Canada có khúc côn cầu, Brazil có bóng tròn v.v…

*** Lột da thay áo ***

Nhà bình luận thể thao Cody Piunomay, nói rằng “Mỹ chưa bao giờ được xem là một cường quốc đá banh, nó không thể sánh với Brazil hay Spain, nhưng Hoa Kỳ có tất cả điều kiện để trở thành một đội bóng tầm cỡ thế giới.

Một khi các sân đá banh được xây dựng thay vì các sân bóng rổ, thì môn đá banh ở Mỹ sẽ phát triển thần khốc. Chắc chắn nước Mỹ đang có những Messi và Ronaldo bé con đang lơn tơn đâu đó trên các nẻo phố, và chúng sẽ biến thành thiên nga khi có dịp.

Thật tuyệt khi thấy môn đá banh ngày càng trở nên phổ biến ở Hoa Kỳ. Chúng tôi thấy các sân vận động chật kín người, cổ vũ cho các đội của họ ở MLS (MLS: Giải bóng đá chuyên nghiệp Hoa Kỳ), nhất là khi đội tuyển quốc gia tranh tài. Ðây là nơi người Mỹ thể hiện tinh thần ái quốc mạnh mẽ nhất.”

Trong số 17.8 triệu người chơi đá banh ở Mỹ, có khoảng 3 triệu trẻ em, được các bậc phụ huynh hào hứng ủng hộ, họ thấm đẫm cùng niềm đam mê của con cái.

Ðá banh có lợi điểm là không đòi hỏi một thể hình đặc biệt. Một trong những cầu thủ xuất sắc nhất thế giới, Lionel Messi, chỉ cao 1.70 mét. Chiều cao trung bình của một cầu thủ đá banh chừng 5’8” (1.75m) nặng 140 lbs. Trong môn bóng rổ, chiều cao, cân nặng trung bình là 6.6 feet (2 mét) – 220 lbs. Football là 6.3 feet (1.92 mét) – 250 lbs, và trong bóng chày là 6.1 feet (1.85 mét) – 200 lbs.

*** MLS hấp dẫn ***

Trong khi các Liên đoàn bóng đá Châu Âu phát triển rầm rộ thì mãi đến năm 1993 Mỹ mới lò dò cho ra đời Major League Soccer (MLS: Giải bóng đá chuyên nghiệp Hoa Kỳ), trình diễn với khán đài trống vắng, quang cảnh tiêu điều, hoang sơ như sa mạc.

Nhưng nó bất ngờ tăng tốc và tăng trưởng một cách ngoạn mục về số lượng khán giả. Ngày nay, mỗi trận đấu của MLS, có trung bình 20,000 khán giả, cao thứ 3 trong bất kỳ giải thể thao nào ở Hoa Kỳ, chỉ đứng sau National Football League (NFL) và Major League Baseball (MLB). Tại sân nhà, đội FC Cincinnati (Ohio) đã thu hút trung bình 32,250 khán giả tham dự.

MLS không chỉ lôi kéo khán giả đội nhà mà còn “quyến rũ” được nhiều siêu sao đá banh như: Robbie Keane (Ireland), Javier Hernández (Mexico) của đội LA Galaxy; Gonzalo Higuain (Argentina) đội Inter Miami; Bastian Schweinsteiger (Ðức) đội Chicago Fire; David Villa (Tây Ban Nha) đội NYFC; Frank Lampard (Anh) đội NYCFC; Didier Drogba (Ivory Coast) đội Montreal Impact; Kaká (Brazil) đội Orlando City; Wayne Rooney (Anh) đội D.C. United; Thierry Henry (Pháp) đội New York Red Bulls; Zlatan Ibrahimovic (Thụy Ðiển) và David Beckham (Anh) đội LA Galaxy…

Từ con số 10 đội ban đầu, MLS tăng lên 28 đội (25 đội ở Mỹ và 3 đội của Canada) và sẽ đạt đến con số 30 đội vào năm 2023.

Mức lương trung bình của các cầu thủ MLS cũng tăng vun vút, trung bình đạt $373,094. Các doanh nghiệp, các đài truyền hình đang ngắm nghé, hứa hẹn rằng thu nhập của cầu thủ sẽ không dừng lại ở đó.

*** Tinh thần người Mỹ ***

Brazil được xem là thánh địa của đá banh. Thực tế người Brazil không cuồng nhiệt như người ta nghĩ, 90% người Brazil không đến sân xem hay cổ võ, phần lớn các sân vận động đều trống trơn. Sân vận động Arena Pantanal được xây dựng cho World Cup 2014 có sức chứa 41 ngàn, nhưng số khán giả trung bình mỗi trận vào khoảng 400 người.

Trong khi khán giả tham dự các trận đấu của giải MLS trung bình là 20,151 người/trận. Trong đó Atlanta giữ kỷ lục với 46,861 /trận, tiếp theo là Charlotte (37,701), Seattle (31,908), Nashville (28,612) và L.A. Galaxy (24,974).

Cao hơn mức khán giả trung bình trong một trận đấu NBA (17,184 người xem).

*** Ngày mai tươi sáng ***

Song song với sự tăng trưởng của khán giả, những trung tâm huấn luyện chuyên nghiệp như Barca Residence Academy, US Elite Soccer Academy, DV7 Soccer Academy, USA Stars Soccer Academy đã giúp nước Mỹ đào tạo nên các cầu thủ trẻ xuất sắc, họ được các câu lạc bộ lừng danh ở Châu Âu chào mời nồng nhiệt. Hiện nay có hơn 70 cầu thủ Mỹ đang đá ở nước ngoài, như Christian Pulisic (Chelsea), Giovanni Reyna (Dortmund), Sergino Dest (Barcelona), Tyler Adams (RB Leipzig), John Brooks (VfL Wolfsburg), Tim Weah (Lille), Weston Mckennie (Juventus), Josh Sargent (Norwich City)….. đây là cơ hội giúp các cầu thủ Mỹ học hỏi những kỹ thuật, chiến lược, trường phái khác nhau trên thế giới.

Trong khi thành tích đội tuyển đá banh nam Hoa Kỳ còn thấp lè tè thì ngược lại, đội tuyển bóng đá nữ quốc gia Hoa Kỳ (United States Women’s National Soccer Team) làm trùm thiên hạ! Họ đã 4 lần vô địch World Cup, 4 huy chương vàng Olympic, ngoài ra còn sở hữu 7 chiếc Cúp vàng CONCACAF và 10 chiếc Cúp Algarve.

Có người cho rằng, nước Mỹ dẫn đầu trong phong trào nữ quyền, phụ nữ Mỹ mạnh mẽ hơn. Người thì cho rằng do yếu tố truyền thống của đội nữ Hoa Kỳ.

Nhưng một cách giải thích khác được nhiều người tán đồng là những tài năng thể thao của Mỹ trước nay chỉ tập trung vào football, bóng chày, bóng rổ…. Thậm chí có người Mỹ dè bỉu rằng, hễ không đủ khả năng chơi football và bóng rổ thì “đành” phải chơi đá bóng.

Cách đây hơn 20 năm, trên các sân bãi thể thao người ta chỉ thấy các chú bé hăng say tập luyện football trên các bãi cỏ. Nhưng ngày nay thay vào đó là các em trong đồng phục đá banh, có huấn luyện viên hẳn hoi.

Mỹ là một quốc gia yêu chuộng thể thao, mê chiến thắng. Các kế hoạch cho các thế hệ cầu thủ tương lai được nghiên cứu, đào tạo một cách khoa học. Chắc chắn một ngày không xa nước Mỹ sẽ tiến đến đỉnh cao môn đá banh của thế giới, sớm hơn sự mong đợi của mọi người!

TIẾC RẺMột thanh niên du lịch bụi đến một bản làng xa. Trời tối, mưa tầm tã. Chiếc cầu cây mỏng mảnh về thị trấn đã bị l...
09/18/2025

TIẾC RẺ

Một thanh niên du lịch bụi đến một bản làng xa. Trời tối, mưa tầm tã. Chiếc cầu cây mỏng mảnh về thị trấn đã bị lũ cuốn trôi. Anh bèn lần mò vào một căn nhà sàn của người thiểu số ven sườn đồi xin ngủ nhờ.

Chủ nhà sốt sắng:

- Được mà, nhưng nhà hơi chật, anh ngủ chung với hai đứa trẻ nhà tôi nhé.

Chàng trai lắc đầu nguầy nguậy:

- Xin lỗi, tôi không quen ngủ với người lạ.

- Thế anh lấy tấm mền này xuống dưới bếp ngủ tạm nha.

Sáng hôm sau, anh chàng lên từ giã chủ nhà thì gặp hai cô gái mơn mởn, xinh như hoa đứng ở cầu thang, bèn trố mắt hỏi:

- Các cô là ai?

- Bọn em là con chủ nhà. Còn anh là ai?

- Ơ, ơ... tôi là một đứa ngu hơn... con lừa!

MẠNH CHU (sưu tầm)

NỖI ĐAUMột cô tuồi 50 vừa đại tân trang ở thẩm mỹ viện về.Tại sân bay, cô nhận thấy một ông trung niên cứ nhìn mình lom ...
09/17/2025

NỖI ĐAU

Một cô tuồi 50 vừa đại tân trang ở thẩm mỹ viện về.

Tại sân bay, cô nhận thấy một ông trung niên cứ nhìn mình lom lom. Bèn thăm dò:

- Có gì lạ hả chú?

- Ơ... xin lỗi, trông cô có nét hao hao vợ tôi. Nhà tôi chắc trạc chừng tuổi cô. Cô năm nay bao nhiêu?

- Chú đoán đi?

- Chừng 60...

- Chú nói thiệt không vậy?

Người đàn ông lúng túng:

- Xin lỗi. Với phụ nữ, tôi thường lịch sự trừ đi 10 tuổi.

HIẾU LÊ (sưu tầm)

HỘT GẠOMột anh thanh niên tìm đến thiền sư thỉnh giáo: "Đại sư, có người khen con là thiên tài, có kẻ lại mắng con là đồ...
09/16/2025

HỘT GẠO

Một anh thanh niên tìm đến thiền sư thỉnh giáo: "Đại sư, có người khen con là thiên tài, có kẻ lại mắng con là đồ ngốc. Ngài thì thấy
con thế nào?"

Thiền sư không trả lời thẳng, chỉ hỏi lại: "Cậu nhìn nhận bản thân mình ra sao?"

Anh thanh niên bối rối, ấp úng...

Ngài chậm rãi nói: "Một hạt gạo nếu ở tay người làm bánh sẽ thành bánh, ở tay người nấu rượu thì thành mỹ tửu, ở tay người đầu bếp thì thành cơm. Cùng một người, nhưng nếu mãi quanh quẩn trong vòng khen chê hẹp hòi thì dễ bị dán nhãn "ngốc"; còn nếu gặp đúng thầy, đúng bạn, đúng cộng đồng, năng lực ấn có thể đươc nhìn thấy và phát triển. Tuy nhiên, chính cách con thấy và đối xử với bản thân con sẽ quyết định triển vọng, đường đi và phẩm giá thật sự của con. Người khác có thể là đầu bếp, là người làm bánh, nhưng chính con mới là người quyết định sẽ trao "hạt gạo" của mình vào tay ai, và quan trọng hơn, tự mình học cách trở thành người nghệ nhân tài hoa nhất cho cuộc đời mình."

Chàng trai bừng sáng trong phút chốc, như kẻ lạc đường chợt gặp ánh đèn soi lối.

Mộc Mạc

ĐẶT HOA CHO MẸChuyện xảy ra trong đời thực mà như là cổ tích: Một cậu bé đến cửa hàng hoa đặt hoa tặng mẹ vào ngày sinh ...
09/15/2025

ĐẶT HOA CHO MẸ

Chuyện xảy ra trong đời thực mà như là cổ tích: Một cậu bé đến cửa hàng hoa đặt hoa tặng mẹ vào ngày sinh nhật trong 60 năm tới. Mời các bạn nghe bà chủ tiệm hoa kể lại.

*** Như Sao ***

Hôm đó, trời nắng đẹp nhưng không có khách, tôi ngồi trước cửa tiệm hoa mắt lim dim tận hưởng những tia nắng ấm áp chan hòa. Bỗng một giọng nói non nớt vang lên khiến tôi giật mình ra khỏi giấc mơ. Tôi mở mắt ra, một cậu bé gầy gò đứng trước mặt tôi, khuôn mặt trắng bệch kèm theo nụ cười tươi, đôi mắt to chớp chớp trông rất đáng yêu. “Cô ơi, cháu muốn đặt hoa, cháu muốn đặt thật nhiều hoa. Cháu có thể đặt hoa cho mười mấy năm luôn được không ạ?”

Tôi phì cười, làm gì có kiểu đặt hoa như vậy chứ.

Cậu bé cười rồi hỏi tôi: “Cháu muốn đặt hoa cho 60 năm, ngày 22 tháng 9 hàng năm cô có thể chuyển đến cho cháu một bó hoa cẩm chướng được không ạ?”

“Tại sao cháu lại đặt hoa như vậy? Từ trước đến nay chưa có ai đặt hoa kiểu như vậy đâu cháu”.

“Cháu muốn tặng cho mẹ cháu, ngày 22 tháng 9 là ngày sinh nhật mẹ. Mẹ cháu năm nay 40 tuổi, mẹ sẽ sống đến 100 tuổi, vì thế cháu muốn đặt hoa cho 60 năm tới ạ. Sau này, vào ngày đó hàng năm, cô giúp cháu đưa một bó hoa cẩm chướng đến tặng mẹ, như vậy mẹ sẽ vui lắm ạ!”.

Cậu bé cứ nói một mạch. Tôi cười trước vẻ ngây thơ, trong sáng của cậu bé.

“Tại sao cháu lại muốn đặt hoa cho 60 năm luôn? Tiệm của cô cũng không chắc sẽ mở được suốt 60 năm, cháu có thể mỗi năm đặt một lần không?”.

“Không được ạ, cháu nhất định phải đặt luôn 60 năm. Nếu như tiệm hoa của cô không mở nữa, cô có thể nhờ những tiệm hoa khác tiếp tục đưa hoa đến cho mẹ cháu mà!” Cậu bé suy nghĩ rất chu đáo.

“Cô tính giúp cháu với, hết bao nhiêu tiền ạ!”

Tôi nghĩ, cậu bé chắc vì nhất thời cao hứng nên mới đặt một lúc nhiều hoa như vậy, tôi liền nói một cái giá với cậu bé:

“Thôi được, của cháu sẽ hết 105 ngàn. À đúng rồi, nhà cháu cách đây bao xa?”.

“Nhà cháu cũng gần đây thôi ạ. Cháu đưa cô 350 ngàn nhé, chắc sau này hoa sẽ tăng giá!” Nói rồi, cậu bé lấy tiền từ trong túi xách rồi đưa cho tôi. Đứa bé này, xem chừng mới chỉ mười một, mười hai tuổi mà nói chuyện y như người lớn.

Cậu bé đưa tiền cho tôi kèm theo một tờ giấy ghi rõ địa chỉ nhà. Tôi nhận lấy tờ giấy, nét chữ cậu bé nguệch ngoạc, xiêu vẹo. Tôi nói: “Cháu còn viết tên của mẹ nữa à?”

Cậu bé gật gật cái đầu rồi mỉm cười đáp: “Tên của mẹ cháu rất hay, mẹ cháu tên là Đặng Vĩ Cầm. Còn nữa, cháu tên là Bạch Vĩ ạ!”.

Tôi vừa ghi nhớ vừa nói: “Đúng rồi, bây giờ mới là tháng Bảy, còn hai tháng nữa mới đến sinh nhật mẹ cháu, đến hôm đó, cô nhất định sẽ chuyển hoa đến nhà cháu”.

Ngày hôm sau, và nhiều ngày nữa cậu bé lại đến và còn vẽ tranh tặng tôi nữa. Thế rồi cậu bé không đến nữa khiến tôi ngóng đợi. Đến ngày 22 tháng 9, tôi chọn những bông hoa cẩm chướng đẹp nhất đem đến địa chỉ cậu bé đã cho.

Bà chủ tiệm thuật tiếp: Tôi bấm chuông, một người phụ nữ trung niên ra mở cửa, khuôn mặt hốc hác.

“Chị là chị Đặng Vĩ Cầm đúng không ạ?”.

Tôi hỏi, chị gật đầu.

“Đây là hoa mà con trai chị đã đặt cho chị, chúc chị sinh nhật vui vẻ!”.

“Cô…có phải cô đã nhầm rồi không, con trai tôi đã đặt hoa sao?”. Chị tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.

“Hai tháng trước có một cậu bé tên là Bạch Vĩ có đến đặt hoa ở tiệm chúng tôi, cậu bé nói rằng hoa này dùng để tặng mẹ, cậu bé nói rằng chị là mẹ cậu”. Tôi giải thích.

Chị im lặng không nói, tôi bỗng nhìn thấy những giọt nước mắt chảy đầy đôi mắt của chị. Tôi luống cuống không biết làm thế nào, trong lòng thấp thỏm không yên. Chị ấy khóc vì quá xúc động chăng?

Chị lau nước mắt rồi dẫn tôi vào nhà, vừa rót nước cho tôi vừa kể: “Cảm ơn cô, tôi thật sự không ngờ”.

“Đúng rồi, con trai chị vô cùng đáng yêu, cậu bé cùng một lúc đặt hoa cho 60 năm và nhờ tôi mỗi năm đúng vào ngày sinh nhật của chị thì đưa hoa đến tặng chị đấy”.

“Cái gì? 60 năm? Tôi đã hiểu rồi”. Chị nói. Tôi thấy bàn tay chị run rẩy, lời của tôi khiến chị bị kích động.

“Con trai chị rất đáng yêu, cậu bé còn vẽ tranh cho tôi nữa”.

“Đúng vậy, nó rất đáng yêu…con trai tôi, nhưng…”. Nói rồi, chị chợt òa khóc không thành tiếng, tôi có cảm giác gì đó rất bất an, chẳng lẽ cậu bé Bạch Vĩ đáng yêu này…

“Nó mắc phải căn bệnh bạch cầu, tôi đưa nó đi chữa trị khắp nơi nhưng đều vô ích… Chắc chắn nó biết mình sắp phải rời xa thế giới này nên mới đi đặt hoa cho tôi. Ba năm trước, vào ngày sinh nhật tôi, nó tặng tôi một bó hoa cẩm chướng. Tôi vui mừng khôn xiết rồi nói với nó rằng được nó tặng hoa là niềm hạnh phúc của tôi. Nó đáp lại rằng mỗi năm nó sẽ tặng hoa cho tôi bởi nó muốn nhìn thấy tôi hạnh phúc. Thế nhưng, năm sau đó, nó bị chẩn đoán mắc bệnh nan y… Đứa con trai tội nghiệp của tôi…”.

Lời nói của chị như sét đánh ngang tai, đầu tôi như ù đi, nước mắt chảy dài. Tôi không biết rằng tôi đã tạm biệt mẹ cậu bé và ra về như thế nào. Trong đầu tôi tràn ngập hình ảnh của Bạch Vĩ, khuôn mặt xanh xao, nụ cười rạng rỡ…

Tôi không biết rằng mình có thể duy trì cửa tiệm cho đến 60 năm hay không nhưng tôi dám bảo đảm rằng, chỉ cần một ngày còn sống, tôi nhất định sẽ đưa hoa đến tặng mẹ cậu vào ngày 22 tháng 9 hàng năm. Tôi cầu mong ơn trên có thể cho tôi sống 60 năm nữa và mẹ cậu bé cũng vậy để tôi có thể giúp cậu hoàn thành tâm nguyện của mình.

NS (theo trang web Tamsu)

09/13/2025

KHI NÀO VỆ BINH QUỐC GIA SẼ ĐẾN CHICAGO ?

(Lời chia sẻ và nhận định của ông Khưu Ngọc Tân)

ÔNG BOBBY LEETrong mối giao tình giữa người và người, không gì quý bằng sự tử tế và lòng yêu thương. Nó là cái bóng mát ...
09/12/2025

ÔNG BOBBY LEE

Trong mối giao tình giữa người và người, không gì quý bằng sự tử tế và lòng yêu thương. Nó là cái bóng mát trên con đường ta đi. Nó là thứ hương thơm còn đọng lại lâu dài để ta tin yêu ở người ở đời. Chúng ta sẽ tìm thấy nó trong câu chuyện sau đây.

*** Như Sao ***

Mỗi ngày, tôi và thằng em trai nhỏ của tôi đi và về trên cùng một con đường ngang qua một xưởng lọc dầu. Má luôn luôn dặn chúng tôi đi cùng với nhau và không bao giờ nói chuyện với người lạ.

Một hôm, cuộc đi bộ về nhà bỗng thay đổi hoàn toàn. Khi tôi và thằng em trai đi ngang qua xưởng lọc dầu, bỗng giọng nói của một người già vang lên:

- Chào các cháu.

Tôi quay nhìn thì thấy một người già thật là già đang nhìn chúng tôi với nụ cười dịu dàng trên môi.
"Chào ông." Tôi đáp lại nhưng vẫn giữ khoảng cách.

"Các cháu có uống nước ngọt không? Ông biết mấy cháu đi qua đây mỗi ngày. Ông không có ý hại các cháu đâu."

Tôi đã cảm thấy nực vì đi bộ và mang cái túi đựng sách nặng trên lưng nhưng tôi biết má tôi sẽ phản ứng ra sao khi thẳng em tôi bép xép mách má về việc tôi chuyện trò với người lạ.

"Thưa, cám ơn ông. Cháu không được phép nói chuyện với người lạ." Tôi trả lời lại.

"Ồ, ông biết rồi. Và má của cháu nói đúng. Tên ông là Bobby.
Bây giờ thì cháu chạy chơi đi." Ông nói và đi khuất vào sau cánh cổng xưởng lọc dầu.

Thật là một con người kỳ lạ, tôi nghĩ. Nhưng tôi cảm thấy hối hận rằng đã xúc phạm ông khi gọi ông là người lạ.

Tôi về nhà và kể cho má nghe những gì đã xảy ra. Má bảo là tôi đã làm đúng khi không nói chuyện với ông, do đó những ngày kế tiếp tôi cố gắng tránh con người này nhưng không được. Những con đường khác thì không được an toàn, và mỗi lần tôi đi ngang xưởng lọc dầu, một giọng nói quen vang lên: "Chào các cháu".

Rồi một hôm cả gia đình tôi rủ nhau dạo chơi quanh vùng. Đi ngang qua xưởng lọc dầu chúng tôi thấy cánh cổng mở hé. Tôi nhớ rằng mình đã cầu nguyện lầm thầm cho ông Bobby xuất hiện và chứng tỏ một lần cho mọi người thấy rằng ông là một người lạ mặt hiền lành tử tế.

Và kìa, ông đến.

Ông mỉm cười khi đến gần má. "Ồ, chắc hẳn bà là má của Bé Xinh. Và ông đây là cha của bé. Được gặp ông bà thật là quá tuyệt."

Nụ cười chân thật và vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt cha mẹ tôi làm tôi yên tâm. Họ nói chuyện ít phút và rồi đi bộ về nhà, cha mẹ tôi nói không có gì đáng ngại khi chúng tôi đến chơi với ông Bobby sau giờ tan học.

Tôi và thằng em nhỏ của tôi thường dừng lại ghé thăm ông mỗi ngày kể từ hôm ấy. Ông thường mời chúng tôi vào căn phòng làm việc nhỏ xíu của ông để tôi kể cho ông nghe về việc học của mình, về bạn bè và những cuộc đấu thể thao.

Ít lâu sau tôi bắt đầu đưa mấy đứa bạn cùng lớp đến chơi với ông.

Chẳng bao lâu đã có tới 14 đứa bạn đến thăm ông Bobby mỗi ngày và được ông cho uống nước ngọt có ga và kẹo chewing gum. Giờ đây nghĩ lại, tôi hiểu rằng ông Bobby đã mua những thứ ấy cho riêng chúng tôi, một lũ nhóc tì.

Chúng tôi đến thăm và chơi với ông Bobby như vậy đã 3 năm.

Cuối cùng, má nghĩ đã đến lúc để làm một cái gì đó đẹp và có ý nghĩa cho ông Bobby. Thế là, với nhiều quan tâm và cố gắng, má tổ chức một buổi lễ trao tặng bảng kỷ niệm cho ông để ông treo ở văn phòng nhận dịp lễ Father's Day. Tất cả đám học sinh đến chơi với ông mỗi ngày đều có mặt và có một vài phụ huynh của chúng cũng tham dự.

Trên tấm bảng, má cho khắc hàng chữ "Kính tặng Người Ông của trẻ em trong vùng", phía dưới là tên của tất cả đám chúng tôi. Tôi nhớ rằng ông Bobby đã khóc khi nhận tấm bảng ấy. Tôi không nghĩ rằng chưa có lúc nào trong đời ông được yêu mến tới như vậy.

Kỳ nghỉ kế tiếp má đem tặng ông Bobby tấm ảnh phóng lớn chụp buổi lễ tặng quà lưu niệm cho Người Ông Của Trẻ Trong Vùng, trong đó có đám nhóc chúng tôi vây quanh ông.

Một buổi trưa trời lạnh của Tháng Hai, chúng tôi ghé thăm ông như thường lệ thì nhận được tin ông đã qua đời. Tôi nhớ là mình đã khóc rất lâu khi nghe tin này. Ông quả thật là người ông của chúng tôi.

Má tôi đi cùng với hai bà nữa tới dự tang lễ của ông. Ở đó, trên mặt quan tài là 3 thứ quý giá đối với ông: lá quốc kỳ xếp thành hình tam giác (theo đúng nghi lễ dành cho cựu chiến binh), tấm bảng lưu niệm chúng tôi tặng ông và tấm hình lớn chụp ngày lễ Father's Day với lũ trẻ chúng tôi đứng chung quanh ông.

Ông Bobby không có con cháu. Chúng tôi là những đứa trẻ thân yêu của ông.

(Theo DADUNE COENCHEINI)

CÒN THIẾUMột cô gái đùng đùng đến gặp ông thầy bói:- Sáu năm trước, ông bảo tôi sẽ có chồng và 6 con, đúng không?- Ơ, th...
09/11/2025

CÒN THIẾU

Một cô gái đùng đùng đến gặp ông thầy bói:

- Sáu năm trước, ông bảo tôi sẽ có chồng và 6 con, đúng không?

- Ơ, thì quẻ nó bảo thế.... Mà không đúng hay sao ạ?

- Tôi không bảo là không đúng. Con thì tôi có 6 đứa đúng rồi, mà chồng tôi đâu?

DIEU VI (sưu tầm)

09/10/2025

Tổng thống Donald Trump và Hoa Kỳ phản ứng thế nào với trục liên minh ma quỷ?

(Chia sẻ và nhận định của ông Tony Lâm)

VẬY AI ĐÚNG ?Sau khi khám cho một bệnh nhân lớn tuổi, bác sĩ dặn dò:- Bác cần phải ăn kiêng, chịu khó tập thể dục. Sẽ gi...
09/10/2025

VẬY AI ĐÚNG ?

Sau khi khám cho một bệnh nhân lớn tuổi, bác sĩ dặn dò:

- Bác cần phải ăn kiêng, chịu khó tập thể dục. Sẽ giúp bác sống thọ hơn...

- Lúc nào tôi cũng nghe chừng đó, chứ tôi hỏi bác sĩ nhe:

* Người phát minh ra máy chạy bộ ngủm củ tỏi ở tuổi 54

* Người sáng chế ra dụng cụ thể dục "xong phim" tuổi 57

* Nhà vô địch thể hình thế giới "đứt bóng" mới 41

* Maradona, cầu thủ bóng đá xuất sắc nhất thế giới "đi bán muối" lúc 6 chục

Trong khi đó:

* Ông phát minh ra món gà chiên KFC, 94 mới xuống hố

* Nhà chế tạo ra sản phẩm bột ngọt Nutella qua đời tuổi 88

* Nhà sản xuất thuốc lá Winston đến 102 mới chịu chầu ông bà

* Người sáng chế ra thuốc phiện chỉ chịu chầu Diêm Vương lúc 116 tuổi

* Nhà sáng chế ra rượu Hennessy ngoẻo năm 98

Rồi còn:

* Lũ thỏ cả đời chạy vèo vèo, nhảy lên nhảy xuống tưng tưng chỉ sống có 2 năm, trong khi con rùa không vận động gì cũng nhởn nhơ được 400 bó. Thế căn cứ vào đâu bác sĩ cứ bảo tôi kiêng khem, thể dục để làm gì?

BRENDA PHAM (sưu tầm)

ĐẠI LỄ VU LAN 2025Bắt nguồn từ câu chuyện trong kinh Phật về Tôn giả Mục Kiền Liên. Khi chứng đắc thần thông, ông thấy m...
09/10/2025

ĐẠI LỄ VU LAN 2025

Bắt nguồn từ câu chuyện trong kinh Phật về Tôn giả Mục Kiền Liên. Khi chứng đắc thần thông, ông thấy mẹ mình bị đọa vào cảnh khổ, liền dâng cơm cứu mẹ nhưng không được. Đức Phật chỉ dạy ông dùng sức của chư Tăng, hợp lực trong ngày rằm tháng Bảy để hồi hướng công đức, nhờ đó mẹ ông mới thoát khỏi khổ ải. Từ đó, ngày rằm tháng Bảy trở thành ngày Vu Lan - ngày báo hiếu cha mẹ.

Vu Lan gắn liền với đạo hiếu, nhắc nhở con cháu nhớ ơn sinh thành, dưỡng dục của cha mẹ. Đây là dịp để mỗi người thể hiện lòng hiếu thảo qua hành động cụ thể: chăm sóc, phụng dưỡng, thăm viếng cha mẹ khi còn sống. Nếu cha mẹ đã mất thì thành tâm cầu nguyện, làm việc thiện để hồi hướng công đức.

Vu Lan còn mang ý nghĩa cứu độ chúng sinh, giúp hương linh thoát khỏi cảnh khổ, nhắc nhở con người gieo trồng phước đức. Đây là dịp lan tỏa tinh thần “uống nước nhớ nguồn”, tình thương yêu gia đình, tình người trong cộng đồng. Hầu như chùa nào cũng tổ chức “bông hồng cài áo”, những ai còn cha mẹ thì cài bông hồng đỏ, ai đã mất cha mẹ thì cài bông trắng, để nhắc nhở trân quý giây phút hiện tại.

Ngày Vu Lan không chỉ dành cho người theo Phật giáo mà còn là một nét đẹp văn hóa Việt Nam. Dù ở đâu, đây cũng là dịp để con người dừng lại, nhớ về cội nguồn, sống yêu thương và có trách nhiệm hơn với gia đình và xã hội.

Trong tinh thần đó, phóng viên Trẻ đã có mặt tại chùa Long Vân sáng Chủ Nhật, ngày 07 tháng 09 vào lúc 11 giờ sáng để cùng quý phật tử, đồng hương tham dự buổi lễ "truyền thống dân tộc" nhiều ý nghĩa này, và gửi đến quý độc giả một số hình ảnh chúng tôi ghi nhận được tại đây. Do các chùa cùng tổ chức Lễ Vu Lan 2025 cùng một ngày, giờ nên chúng tôi rất tiếc không thể có mặt ở các nơi được.

(Bài và ảnh có đăng trên Trẻ Florida số 886, phát hành thứ Sáu ngày 19 tháng 09 năm 2025)

XE BUÝT KHÔNG NGỪNG Ở ĐÂY NỮAMùa tựu trường… Những chiếc xe buýt màu vàng lại xuất hiện trên các đường phố. Và người ta ...
09/09/2025

XE BUÝT KHÔNG NGỪNG Ở ĐÂY NỮA

Mùa tựu trường… Những chiếc xe buýt màu vàng lại xuất hiện trên các đường phố. Và người ta lại thấy những bà mẹ trẻ đưa con nhỏ ra tận xe buýt và chiều lại ra đúng trạm xe buýt này đón con từ trường về. Nhiều năm như thế sẽ trôi qua cho tới ngày đứa con khôn lớn buông bàn tay mẹ ra để bay bổng tới những chân trời khác. Và mẹ sẽ trở về trong cô đơn. Mời các bạn theo dõi câu chuyện cảm động sau đây.

*** Như Sao ***

Tôi còn nhớ cái ngày tôi dẫn đứa con lớn nhất của tôi ra chiếc buýt màu vàng to kềnh của nhà trường. Hôm ấy, cháu mặc chiếc sơ mi sọc bỏ trong quần tươm tất, bảng tên đính trên ngực áo. Với chiếc túi backpack mới tinh đeo trên lưng, cháu quay lại nhìn tôi trước khi bước tới xe buýt.

“Mọi sự rồi sẽ tốt đẹp thôi!” Tôi nói với con. “Rồi con sẽ có nhiều bạn mới, học những điều vui lạ và chơi đùa thích thú.” Khi tôi choàng tay ôm nó vào lòng, cháu ngước lên nhìn tôi và hỏi chừng nào thì con được về nhà. Tôi cố gắng làm cho con yên tâm khi đưa cháu bước lên các bậc thang xe buýt. “Tới giờ ăn trưa con sẽ về, xe buýt lại đưa con trở lại đây và mẹ chờ đón con, rồi con sẽ kể cho mẹ nghe mọi chuyện.” Như thế đó, dòng đời trôi đi. Chẳng bao lâu sau đó tôi lại đưa đứa con nhỏ nhất lên chiếc buýt màu vàng và khi xe mang nó về lại, tôi vẫn đứng đó chờ đón con.

Và rồi cuộc sống đổi thay. Tôi kiếm được một việc làm toàn thời gian (full-time job) và không còn có thể đón con khi chúng từ trường trở về trên xe buýt. Thế nhưng chiếc xe màu vàng vẫn đỗ trước nhà tôi hàng ngày mỗi sáng mỗi chiều và đưa các con chúng tôi đi tới nơi về tới chốn an toàn. Mỗi buổi tối, khi chúng tôi quây quần bên bàn ăn, mấy đứa nhỏ nhao nhao kể những chuyện xảy ra trong ngày. Chúng nói về bạn bè, thầy giáo và sách vở ở trường. Cái cửa tủ lạnh của tôi biến thành nơi triển lãm những hình ngôi sao, những tranh và hình vẽ đủ loại đủ kiểu. Vào những ngày lễ Mẹ (Mother’s Day), các con tôi thường trồng những bông cúc marigolds vàng trong những cái hộp cứng được trang trí bằng những nét bút chì màu. Rồi chúng cẩn thận mang tất cả về cho tôi, không quên kèm theo những tấm thiệp chúc mừng tuyệt đẹp. Tôi đeo lên mình những xâu chuỗi và những bông hoa giấy màu sặc sỡ. Khi các con của tôi lớn lên theo năm tháng, tôi vẫn còn trông cậy vào những chuyến xe buýt đưa chúng về nhà bình an mỗi ngày. Và cứ như thế, hết năm này qua năm khác suốt thời đi học của chúng.

Và rồi bỗng nhiên, một hôm các con tôi bàn với nhau về bằng lái xe và chuyện đi làm part-time, về những dạ hội khiêu vũ và những cuộc hẹn hò. Chẳng bao giờ nữa các con tôi nghĩ tới việc tự tay mình làm những tấm thiệp chúc mừng ngày Mother’s Day, thay vào đó chúng lái xe ra phố mua những tấm thiệp in về tặng tôi. Những bông hoa cúc vạn thọ marigolds trong các hộp carton được thay thế bằng những lẵng hoa hoặc là những bông hoa xinh đẹp chúng đã mua bằng đồng tiền chúng kiếm được. Còn những xâu chuỗi hoặc những bông hoa giấy thì đã có chỗ riêng của chúng là dùng để trang hoàng vào dịp lễ Giáng Sinh.

Những cái túi đeo lưng (backpacks) của các con tôi ngày càng nặng vì những cuốn sách lớn đựng bên trong. Cái tủ lạnh trong nhà bây giờ biến thành cuốn lịch trên đó ghi những việc quan trọng các con tôi phải làm cũng như cho biết chúng đi đâu ở đâu trong ngày. Ngày xưa lũ trẻ còn bé dại, bây giờ chúng đã lớn và trở nên độc lập hơn. Chiếc xe buýt màu vàng hàng ngày không còn đỗ trước cửa nhà tôi nữa.

Thời gian các cháu học trung học trôi qua thật nhanh và trước khi tôi kịp nhìn lại thì đứa con gái nhỏ của tôi đã ghi danh vào college, và cậu con trai của tôi đã tốt nghiệp. Nó đang trăn trở về tương lai của nó và đã chọn con đường binh nghiệp. Thế rồi cháu nhận được lệnh trình diện vào một buổi sáng nắng đẹp của tháng Tám. Cùng với các bậc cha mẹ khác, tôi đi theo cháu để được chứng kiến sự khởi đầu của cuộc sống mới của con mình. Tôi nhìn theo bóng cháu khi cháu xốc túi đeo lưng lên vai. Mặc dầu tôi đã nhìn thấy cháu làm cử chỉ này không biết bao nhiêu lần, song lần này thì có hơi khác trước. Tôi nhìn quanh đám thanh niên nam nữ đang sắp hàng, chuẩn bị đặt chân lên ngưỡng cửa tương lai bừng sáng của đời mình, với túi đeo trên lưng đứng chờ xe buýt tới. Tôi đi về phía con trai tôi, dang tay ôm nó, và nó cúi xuống nhìn tôi. Tôi vẫn thường làm như thế ngày xưa, nhưng đâu rồi, đâu rồi, những năm tháng của tôi?

Bỗng chốc con trai tôi trở về thời lên năm, và tôi hỏi cháu có bồn chồn lo lắng không, cháu trả lời “có chút chút”. “Mọi việc rồi tốt đẹp thôi, con ạ. Con hãy nghĩ tới những cơ duyên đến với con và con sẽ gặp thêm những người mới trong đời!”

Tôi ôm con trai tôi lần nữa và tiễn nó lên đường. Tôi không thốt nên lời, chỉ thì thầm cho mình nghe thôi. “Một ngày kia con trở về và mẹ sẽ đón con ở đây, và chúng ta sẽ nói với nhau bao điều.”

(NS - theo Denise Syman)

Address

302 S Graham Avenue
Orlando, FL
32803

Opening Hours

Monday 9am - 5pm
Tuesday 9am - 5pm
Wednesday 9am - 5pm
Thursday 9am - 5pm
Friday 9am - 5pm

Telephone

+14078945111

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Tre Florida posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Tre Florida:

Share