Tre Florida

Tre Florida Tin Tức - Văn Hóa - Thể Thao - Giải Trí

NHỮNG GIẤC MƠThuở tôi còn bé xíu, bà thường hỏi tôi: “Mai sau, con muốn làm gì?” Tùy theo độ tuổi, tôi có câu trả lời ri...
12/17/2025

NHỮNG GIẤC MƠ

Thuở tôi còn bé xíu, bà thường hỏi tôi: “Mai sau, con muốn làm gì?” Tùy theo độ tuổi, tôi có câu trả lời riêng. “Làm lính cứu hỏa,” câu trả lời thuở tôi lên 5. Năm 9 tuổi, tôi có câu trả lời khác: “Con muốn làm người nhào lộn trên chiếc đu bay (acrobat).” Tới 20 tuổi và bắt đầu mơ mộng, bắt đầu yêu, tôi mơ ước thành nhạc sĩ như Schubert.

Trên là lời thuật lại của Tim Oliver. Ước mơ của thời thơ dại bao giờ cũng đẹp và dễ thương, phải không các bạn? Xin nhớ lại ca từ trong bài ‘Que sera, sera?’ qua tiếng hát Doris Day ngày xưa: When I was just a little girl, I asked my mother ‘What will I be? Wil I be pretty, will I be rich? Que sera, sera. Biết ra sao ngày sau. Cô bé muốn xinh đẹp, muốn giàu có, hạnh phúc. Thế đấy.

Một thanh niên tên Mike Buettell, theo lời mẹ dặn, đã ghi lên giấy 20 điều cần làm trong cuộc nhân sinh này.

Nuôi những giấc mộng lớn và sẵn sàng trả giá cho việc thực hiện những giấc mộng ấy. Mà các bạn biết các thiên tài đã trả giá như thế nào không? Robert Frost, thi sĩ lớn của nước Mỹ, đã làm việc ròng rã 20 năm mà không ai biết đến -cho đến năm 39 tuổi mới xuất bản được cuốn thơ đầu tiên. Ngày nay, thơ ông được dịch ra 22 ngôn ngữ và đoạt nhiều giải thưởng lớn. Sir Isaac Newton được xem là khoa học gia lớn nhất trong lịch sử, lúc nhỏ sinh thiếu tháng và được giao cho bà ngoại nuôi, phải thôi học sớm và làm lụng cực nhọc ở một nông trại. Walt Disney từng bị một ông chủ báo đuổi việc, kể lại năm 21 tuổi ông nghèo rớt mồng tơi, phải ngủ trên một cái sofa cũ rách và ăn toàn đậu hộp, mà rồi dần dần ông xây dựng cả một vương quốc.

Và sau đây là giấc mơ của nhà thơ nổi tiếng Nguyễn Bá Trạc.

“Đêm hôm qua tôi nằm mơ. Mơ thấy những người yêu dấu bay quanh tôi. Tôi bay chung quanh quả đất, quả đất và các hành tinh thuộc Thái Dương Hệ bay chung quanh mặt trời. Mặt trời cùng tất cả những ngôi sao khác trên bầu trời chuyển dịch chung quanh. Lúc tỉnh dậy nửa đêm, tôi biết là mùa Thu đã về”

Cái sự biết về mùa thu ở đây rất là trực giác. Tự nhiên nằm mơ một giấc mơ như thế, và tỉnh dậy, biết rằng mùa Thu đã về. Cái biết của tác giả y hệt như cái biết của cỏ cây vạn vật theo dõi từng bước đi của mùa. Thời tiết. Mùa màng. Cây cối. Sự cảm nhận của con người nghệ sĩ. Tất cả những cái đó hình như đã có cùng với nhau một mẫu số chung nào.

Giấc mơ, và văn chương, và đời sống của Nguyễn Bá Trạc có nhiều lúc giống như một bức tranh của Marc Chagall—người hoạ sĩ tài hoa, 98 tuổi đời, đã bỏ loài người mà bay về thế giới của những giấc mơ ông vào ngày 28-3-85 -trong đó thực tại và kỷ niệm hoà lẫn với nhau. Quá khứ, và hiện tại, và tương lai đan kết vào nhau một cách bất phân giải. Tình yêu và đời sống. Cái chết và nỗi ước mơ. Trăng sao, hoa lá, và con người được đặt gần, khít khao bên nhau. Chúng chia sẻ đời sống của chúng cho nhau. Điều đó cũng giống như một giấc mơ. Nhiều khi nó là văn chương. Và cũng có khi nó là đời sống thực của một con người.

Ôi những giấc mơ đẹp biết bao.

(Như Sao)

CHUYỆN KỂ BÊN LÒ SƯỞIBé Sen thương yêu,Mùa đông đang về, ngồi bên lò sưởi của gia đình, ông sẽ kể cho cháu nghe chuyện Đ...
12/15/2025

CHUYỆN KỂ BÊN LÒ SƯỞI

Bé Sen thương yêu,

Mùa đông đang về, ngồi bên lò sưởi của gia đình, ông sẽ kể cho cháu nghe chuyện Đôi Dép Của José để bé cùng chia sẻ với ông.

--- Như Sao ---

Chuyện Đôi Dép Của José là tác phẩm của nhà văn Brazil Coelho Paulo. Xưa thật là xưa, tại một ngôi làng nhỏ ở phía Nam xứ Brazil, có một cậu bé tên là José sinh sống. Bố mẹ José qua đời từ khi cậu còn bé xíu, và cậu phải sống nhờ một bà cô keo kiệt. Bà cô này giàu lắm nhưng chẳng bao giờ bỏ ra một đồng để mua sắm cho đứa cháu. José vốn chưa từng biết đến tình yêu, tưởng rằng cuộc sống là như thế, nên cậu chẳng hề thấy phiền lòng. Mặc dù giàu có, bà cô của José yêu cầu ông hiệu trưởng thu của cháu bà một khoản học phí chỉ bằng một phần mười so với những đứa trẻ khác, nếu không bà sẽ kêu lên quận trưởng. Hiệu trưởng đành chấp nhận, không còn cách nào khác. Nhưng ông xúi giục giáo viên tìm mọi cách hành hạ José bất cứ lúc nào có thể với hy vọng cậu bé sẽ phản ứng lại một cách hỗn láo để nhà trường có cớ mà đuổi cậu. Nhưng José, vốn chưa từng biết đến tình yêu, tưởng rằng cuộc sống là như thế, nên cậu chẳng hề thấy phiền lòng.

Giáng sinh đến. Vị linh mục của làng đang đi nghỉ, nên tất cả học sinh trong trường đều phải đi rất xa để đến dự lễ tại nhà thờ của ngôi làng khác. Trên đường, các cô bé cậu bé vừa đi vừa ríu rít trò chuyện về những món quà sẽ nhận được từ ông già Noel: quần áo đẹp, đồ chơi đắt tiền, chocolate, ván trượt tuyết và xe đạp. Hôm đó các cô cậu bé đều ăn vận rất đẹp, tất cả, trừ José. Cậu mặc bộ quần áo rách tả tơi và mang đôi dép đã mòn vẹt, lại còn nhỏ hơn chân của cậu rất nhiều. Một số người bạn hỏi xem tại sao cậu lại đói nghèo đến thế và nói họ thấy xấu hổ khi có một người bạn rách rưới như cậu. Nhưng José, vốn chưa từng biết đến tình yêu, tưởng rằng cuộc sống là như thế, nên cậu chẳng hề thấy phiền lòng.

Tuy nhiên, khi họ vào đến nhà thờ, lúc José nghe tiếng nhạc vang lên trong khung cảnh đèn sao rực rỡ, với những gia đình quần tụ bên nhau, những đứa trẻ được cưng yêu trong vòng tay bố mẹ, cậu bỗng nhận ra, mình là đứa trẻ bất hạnh nhất trên thế gian. Sau Thánh Lễ, cậu không ra về như những bạn khác mà ngồi sụp xuống cầu thang nhà thờ và lặng lẽ khóc. Trong giây phút này, José hiểu thế nào là cô độc, không được che chở và bị bỏ rơi. Đột nhiên, cậu nhìn thấy một chú bé gầy gò đang đứng cạnh mình, chân trần và rõ ràng là cũng nghèo như cậu vậy. Chưa từng gặp chú bé này trước đây nên José nghĩ rằng, chú bé chắc là người từ nơi khác đến và chắc đã phải đi bộ một đoạn đường rất xa. José tự nhủ: “Chân bạn ấy chắc phải đau đớn lắm. Mình sẽ cho bạn ấy một chiếc dép của mình. Như thế, bạn ấy sẽ đỡ đau đi một nửa”. Dù José chưa từng biết đến tình yêu, nhưng cậu thấu hiểu sự đau đớn và cậu không muốn người khác cũng phải chịu đau đớn như mình.

Đưa cho người bạn nhỏ mới quen một chiếc dép, José trở về nhà với chiếc còn lại. Trên đường về, cậu liên tục đổi dép từ chân trái sang chân phải và ngược lại để những viên đá cuội không làm sưng tấy mỗi một chân. Vừa bước vào nhà, cô của José đã nhận ngay ra là cậu chỉ còn có một chiếc dép. Bà bảo, nếu ngày hôm sau, José không tìm thấy chiếc dép kia, cậu sẽ bị phạt nặng.

José đi ngủ mà lòng nặng trĩu lo lắng. Suốt cả đêm, José run lên vì sợ và hầu như không ngủ được. Vừa chợp mắt được một lúc, cậu bỗng nghe thấy nhiều giọng nói xôn xao ngoài phòng. Cô của José bước ra, đòi các vị khách giải thích xem chuyện gì đang xảy ra. Vẫn loạng choạng vì thiếu ngủ, José cũng bước ra ngoài, và cậu nhìn thấy trước mắt mình chiếc dép mà cậu đã cho người bạn nhỏ. Nhưng bên cạnh chiếc dép, còn vô khối đồ chơi, xe đạp, ván trượt và quần áo. Trong khi đó những người hàng xóm lớn tiếng chửi bới ầm ĩ. Họ bảo, quà của con cái họ đã bị đánh cắp mang tới đây.

Đúng lúc đó, vị linh mục nhà thờ hôm qua làm lễ cho họ bất ngờ bước vào, thở dốc và kể: trên cầu thang nhà thờ hiển linh hình ảnh Chúa Hài Đồng trong bộ quần áo dát vàng nhưng chân chỉ đi có một chiếc dép. Không khí im lặng bao trùm. Tất cả mọi người đều ngợi ca Chúa và phép màu của Người, còn bà cô của José khóc lóc, van xin được tha thứ. Còn trái tim José thì ngập tràn nghị lực và tình yêu.

TN – Nguồn: Good Old Days

NGÔI NHÀ THỜ ĐỔ NÁTGần đến Noel mời các bạn nghe lại một câu chuyện cảm động của nhà văn quá cố Duyên Anh. Truyện có tên...
12/12/2025

NGÔI NHÀ THỜ ĐỔ NÁT

Gần đến Noel mời các bạn nghe lại một câu chuyện cảm động của nhà văn quá cố Duyên Anh. Truyện có tên Đêm Thánh Vô Cùng viết năm 1973. (Như Sao)

Cha sở buồn bã từ mấy hôm nay. Tháng Mười Hai đã tới bằng những buổi sáng mù sương, bằng những cơn gió lạnh lẽo gợi tưởng những cơn gió buốt giá chốn xưa. Và cha sở càng buồn bã. Ngôi nhà thờ bé nhỏ của cha đã chịu đựng hàng ngàn trái pháo kích tàn nhẫn chung số phận với làng quê hiền lành, vô tội… Theo dân làng chạy đạn, đám con chiên của cha sở cũng lưu lạc đó đây như những tội đồ oan uổng. Cha sở nhớ ngôi nhà thờ, nhớ xóm đạo nghèo khổ, nhớ vùng trời êm ả cũ. Đại bác đã làm sụp đổ giáo đường? Tháp chuông đã bị xóa bỏ? Và Thánh thể? Cha sở ôm mặt. Chưa bao giờ ngài biết buồn. Nhưng hôm nay ngài buồn khôn tả. Vì sắp đến ngày Chúa Giáng Sinh.

Cha sở bàn với các con chiên tản lạc để về thăm lại nhà thờ xưa. Chẳng ai dám theo cha. Đám con chiên lưu lạc nín thinh. Cha sở ngó mấy gã chiên ghẻ. Mấy gã này nổi tiếng phá phách, bướng bỉnh cãi lời cha và lười biếng tới nhà thờ. Đã thế, mấy gã còn láo lếu, dám chọc ghẹo gái trước cổng giáo đường và bắt trộm gà, bắt trộm chim bồ câu của cha sở nấu cháo nhậu nhẹt, đàn địch. Mấy tên này nói chúng sợ chết, không đi. Chúng bảo “Những người ngoan đạo chết mới được lên thiên đàng. Chúng con chết về địa ngục khổ lắm. Chúng con nhất định không về. Thưa cha…”

Thế là… Cha sở vác cây thánh giá băng đồng, vượt đường. Ngài khởi hành vào nửa đêm 23. Đoạn đường ngài đi, chắc chắn nhiều gian khó gấp bội đoạn đường của các vì vua tới Bê Lem từ phương Đông. Ngài đi chân đất, không mang theo lương thực. Gió lạnh cuối năm cắt da thịt ngài. Tóc ngài tung bay. Ngài hụt chân, ngã chúi xuống ruộng nước. Y phục ngài ướt đẫm bùn.

Cha sở tiếp tục đi. Bùn khô dần và quánh trên áo ngài, dính chặt mình mẩy ngài. Như máu của Chúa sau lần chịu tội cho nhân loại… Đúng nửa đêm 24, cha sở về tới ngôi nhà thờ. Ngài đứng trên đổ nát. Ngài đứng trên đất chết. Giáo đường chỉ còn là đống gạch vụn. Tháp chuông gục đổ. Thánh thể chìm dưới lớp gạch nát. Cha sở ứa nước mắt. Ngài không còn thì giờ làm gì khác hơn là dựng vội cây thánh giá lên đất chết. Và ngài quỳ xuống cầu nguyện:

– Lạy Chúa, Chúa chịu khổ cho chúng con hạnh phúc. Chúng con theo Chúa, chịu khổ cho đời sau hạnh phúc. Hạnh phúc chỉ nở hoa tươi đẹp, ngát hương từ đau khổ. Kẻ nào biết đau khổ kẻ ấy sẽ được hưởng hạnh phúc, được hưởng ân sủng của Chúa.

– A men…

Cha sở ngạc nhiên. Ngài căng mắt hướng về phía phát ra âm thanh kỳ diệu giữa cô đơn, sợ hãi. Mấy gã chiên nhận mình là chiên ghẻ đang kính cẩn làm dấu. Cha sở ngước nhìn trời. Một vì sao lung linh thả ánh sáng, rơi lọt vào đôi mắt ngài. Và nhờ ánh sáng huyền ảo đó, cha sở thấy quê hương Việt Nam chết chóc quá lâu của cha đang cựa quậy phục sinh trong đêm thánh vô cùng.

--- Duyên Anh ---

Ôi, thật là đáng thương và thật là buồn. Đành rằng việc làm của ông Cha Sở là đáng quý và cảm động. Nhưng hình ảnh mấy con chiên ghẻ quỳ gối cầu nguyện trước ngôi thánh đường đổ nát kia mới thật sự gây xúc động, khiến lòng ta rưng rưng thương cảm.

DẠ TIỆC TRI ÂNThư Cảm ƠnKính thưa toàn thể quý vị,BTC CĐNVQG/TTFL rất vinh dự được hân hoan tiếp đón tất cả các quý vị đ...
12/12/2025

DẠ TIỆC TRI ÂN

Thư Cảm Ơn

Kính thưa toàn thể quý vị,

BTC CĐNVQG/TTFL rất vinh dự được hân hoan tiếp đón tất cả các quý vị đã nhận lời mời đến tham dự buổi tiệc tri ân để B*H nói lên lời cảm ơn đến tất cả những Thân hào nhân sĩ, những Mạnh thường quân, những Ân nhân và những người có tấm lòng nhân ái đã giúp đỡ cho cộng đồng TTFL thực hiện được ước mơ là chúng ta đã mua được một mái nhà chung, một TT sinh hoạt cho CĐ.

Thay mặt B*H CĐNVQG/TTFL chân thành cảm ơn các Tôn Giáo, Hội Đoàn, Đoàn Thể, các Cơ Sở Thương mại, Doanh nhân, Ban, Nghành, Nhóm và rất nhiều cá nhân đã đóng góp số tiền lên đến $284,439.19 tính đến ngày 15 tháng 11, 2025.
Cám ơn Ân nhân ÔB. Nguyễn Hữu Châu đã ứng cho mượn $300,000 trên Trụ Sở Pine Hills.
Chúng tôi cũng chân thành cảm ơn đến BVĐTC đã vận động tích cực và 12 thành viên ứng ra cho mượn mỗi người $5,000.

Nhưng nói đến tri ân chúng tôi cũng xin chân thành cảm ơn đến BCV đã nhiệt liệt yểm trợ từ ngày đầu. Nếu không có sự ủng hộ tối đa của các vị ấy thì chưa chắc chúng ta đã thực hiện được.
Bên cạnh đó B*H cũng đã làm việc rất nhiều.

Các BĐD, BGS, Ban Văn Nghệ, BHCa, HHCĐ, Ban Ẩm Thực, Ban Trật Tự, Ban Thiết Kế. Các anh chị em Nghệ Sĩ, Ban Nhạc, Ca Sĩ, Âm thanh ánh sáng và Truyền thông Báo Trẻ lúc nào cũng sát cánh yểm trợ.

Kính thưa quý vị,

Sự thành công này là do tất cả chúng ta tạo dựng lên.
Cổ nhân có nói: “Của tuy tơ tóc nhưng nghĩa so nghìn trùng”.
Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt và ý nghĩa, ngày mà chúng ta cùng nhau chứng kiến thành quả tốt đẹp được tạo dựng từ những tấm lòng vàng, từ sự yêu thương, đồng hành và sẻ chia của biết bao tấm lòng nhân ái! Đây là một bước ngoặc rất lớn trên con đường xây dựng và phát triển Cộng Đồng. Đêm nay chúng ta cùng vui mừng và cũng để B*H xả stress, lấy sức làm tiếp Tết Bính Ngọ 2026.

Do đó chúng ta hãy vui chơi thoải mái, cùng nhau hát ca không cần bài bản. Mục đích chính là vui…

Chúng ta vui chơi nhưng cũng không quên trách nhiệm. Năm nay chúng ta tổ chức Bầu cử cho nhiệm kỳ 2026-2028.

Chân thành cảm ơn Anh Nguyễn Dõi, anh Võ Phú Hiệp, Anh Lê Tình, Anh Tuấn Anh và Anh Nhân đã nhận lời đề nghị của B*H, BĐD, BGS nhận lãnh chức vụ trong BBC cho nhiệm kỳ 2026-2028

Chúng tôi cũng không quên cảm ơn các chị đã đóng góp nấu thức ăn tối nay:
- Anh chị Tuấn Anh Kim Ngọc, Chị Kim Mai đại diện BHC Orlando tặng 2 nồi Cà Ri.
- Cô Thảo Nguyên và Cô Ái Nhi BHC Orlando tặng 30 ổ bánh mì.
- Cô Angel tặng 2 khay xôi vò
- Chị Thanh Hà đại diện BHC Trùng Dương tặng 1 khay xôi vò.
- Cô Ngọc Tuyết tặng 15 cây chả lụa và chả chiên.
- Chị Hương và chị Huỳnh Hoa: 2 trays gỏi tôm thịt, 2 trays mì xào chay.
- Chị Thu Dung tặng 2 khay cơm chiên Dương Châu.
- Chị Như Tâm đại diện BHC Trùng Dương tặng 200 phần rau câu.
- Trúc Lan tặng 4 trays chè Thái.
- Cô Ánh Tôn: 200 hộp đậu hũ tráng miệng.
- Cô Thuý: Một tray Nho tươi.

Trước khi dứt lời, chúng tôi xin kính chúc quý vị cùng gia đình luôn dồi dào sức khỏe, an khang thịnh vượng và mãi mãi là những ngọn đèn soi sáng cho Cộng Đồng chúng ta.

Trân trọng cảm ơn!

TMB*H CĐNVQG/TTFL
CT. Nguyễn Tố Anh

Phóng viên Trẻ cũng có mặt để tham dự và xin gửi đến quý bạn một số hình ảnh dưới đây.

ĐÌNH CÔNGNhà ông Ba xe ôm có con gà trống gáy rất đúng giờ. Ngày nào cũng 5 giờ sáng. Nhờ vậy mà ông Ba luôn đúng hẹn vớ...
12/11/2025

ĐÌNH CÔNG

Nhà ông Ba xe ôm có con gà trống gáy rất đúng giờ. Ngày nào cũng 5 giờ sáng. Nhờ vậy mà ông Ba luôn đúng hẹn với khách hàng.

Một hôm, 5 giờ mà nó im re làm ông Ba bị khách chủi tơi bởi. Ông Ba chạy ra chuồng xem. Thấy con gà đang ngồi chống cằm.

- Sao bữa nay mầy không gáy?

Con gà cau có:

- Sáng nào tui cũng dậy sớm, gáy khô cổ mà còn bị hàng xóm chửi rủa làm họ mất ngủ. Giờ tui không gáy nữa.

Ông Ba hỏi:

- Giờ mày tính sao? Gà mà không gáy thì còn ra thể thống gì nữa?

- Tui vẫn gáy chứ, nhưng bắt đầu từ ngày mai, tui gáy lúc... 11 giờ trưa.

NGUYÊN VŨ THÁI CÔNG (Cà Mau - sáng tác)

SỰ KHÁC BIỆTTrời lạnh teo, đệ tử và thiền sư run lập cập ngồi trong am ló đầu ra cửa sổ nhìn tuyết rơi. Bỗng một con mèo...
12/10/2025

SỰ KHÁC BIỆT

Trời lạnh teo, đệ tử và thiền sư run lập cập ngồi trong am ló đầu ra cửa sổ nhìn tuyết rơi. Bỗng một con mèo yểu điệu bước qua.

Đệ tử hỏi:

- Tại sao con mèo lúc nào trông cũng thong d**g, thư thái vậy sư phụ?

- Thế theo con thì tại sao?

- Chắc nhờ nó có bộ lông dày và ấm?

- Không. Vì nó chẳng bận tâm xem con mèo khác nghĩ gì về nó.

HẠNH VŨ (sưu tầm)

ĐÀN CHIM SẺChúng ta đã đọc nhiều bài văn ngợi ca tình yêu của mẹ. Sau đây là một bài viết khác, với văn phong bình dị mộ...
12/09/2025

ĐÀN CHIM SẺ

Chúng ta đã đọc nhiều bài văn ngợi ca tình yêu của mẹ. Sau đây là một bài viết khác, với văn phong bình dị mộc mạc, kể lại một câu chuyện thực xảy ra vào thời đất nước bị đọa đày trong cảnh khốn khó. Và chúng ta nhận thấy rằng chính trong cùng cự sự hy sinh của người mẹ càng mang ý nghĩa sâu xa, làm ta xúc động. Mời các bạn theo dõi câu chuyện.

(Như Sao)

Sau 75, như tất cả những phụ nữ miền Nam khác, mẹ tui phải tần tảo nuôi con trong khổ nhọc. Dù trước 75, bà là một bà chủ tiệm may có 32 thợ.

Khi trong nhà không còn gì để bán, bà làm dân “bạn hàng”. Bà chọn đi mua xoài của nhà vườn, rồi bán lại kiếm lời. Nhưng công việc không suôn sẻ, vì làm bạn hàng là phải chụp giựt đanh đá, việc đó có lẽ không phù hợp với bà. Bà nghỉ chỉ sau vài ngày buôn bán.

Vì phải nuôi 3 đứa con ăn học, bà xin được vào làm công việc rửa rau, chia cơm trong xí nghiệp bánh phồng tôm Sagiang. Hàng ngày, sáng 5 giờ là bà đạp chiếc xe mini cũ 3 cây số đi làm. Trong giỏ là một lon guy-gô đựng cơm và muối sả. Điều đó kéo dài gần 10 năm.
Trong nhà tui lúc đó, chỉ có con chó Lu là mập nhứt, nó được mẹ tui ôm hun nhiều nhứt. Kế đó là tui.

Mỗi chiều, tầm 3 giờ, là con chó Lu ra đầu cổng chờ mẹ. Tui thì ngồi dưới gốc dừa gần đó chờ nó ngoắt đuôi. Cứ nhìn thấy nó ngoắt đuôi là tui biết mẹ về. Mừng lắm. Mẹ về thì trong giỏ luôn có vài miếng cơm cháy với mỡ hành. Vài miếng cá chiên hay gì đó, tất cả đều không nguyên vẹn. Và đó là phần của tui và con Lu.

Tui lớn lên chầm chậm cùng con chó Lu và những cái ôm của mẹ. Năm 12 tuổi tui đã rất giỏi các kỹ năng về bắt cá và bắn chim bằng nạng thun. Hàng ngày, chó Lu và tui luôn ở ngoài đồng để săn bắt về ăn rồi đi học. Lần đó, khi tui đang ngồi nhổ lông con chim chao chảo vừa bắn được, mẹ tui lại ngồi kế bên, bà nói: “Con đừng bắn chim nữa. Đâu có bao nhiêu thịt đâu mà ăn. Con thử nghĩ coi, nó đang tha mồi cho con nó, con giết nó rồi mấy đứa con nó cũng chết theo. Giống như giờ mẹ mà chết thì ai nuôi con?” Nghe xong, tui đứng lên, chạy lẹ ra sau lấy cây dao yếm chặt nát cái nạng thun. Mắt tui đỏ hoe…

Bây giờ thì mẹ tui không còn nữa. Chó Lu cũng đã chết từ lâu. Nhưng sau hè nhà tui giờ đầy tiếng chim. Tui mua lúa về nuôi tụi nó. Út Bin ban đầu khó chịu vì đám chim sẻ chíu chít. Nhưng giờ nó đã quen. Thỉnh thoảng nó nằm nhìn như là một sợi dây liên kết nào đó.

Tui tin như vậy.

NS (theo NĐH-Người Việt Online)

Hào hùng dòng nhạc đấu tranh
12/09/2025

Hào hùng dòng nhạc đấu tranh

Live Show Hải Ngoại Nhiều Ca Sĩ - Đêm Nhạc Đặc Biệt Mới Nhất - Liên Khúc Nổi Lửa Đấu TranhTuyển Tập Nhạc Trữ Tình Bolero Hải Ngoại : https://www.youtube.com...

LÀM ĐẸP NGÀY NOEL
12/08/2025

LÀM ĐẸP NGÀY NOEL

"Từ phương xa nhìn về quê hương"
12/07/2025

"Từ phương xa nhìn về quê hương"

CHUYỆN KỂ BÊN LÒ SƯỞIBé Sen thương yêu,Mùa đông đang về, ngồi bên lò sưởi của gia đình, ông sẽ kể cho cháu nghe chuyện Đ...
12/06/2025

CHUYỆN KỂ BÊN LÒ SƯỞI

Bé Sen thương yêu,

Mùa đông đang về, ngồi bên lò sưởi của gia đình, ông sẽ kể cho cháu nghe chuyện Đôi Dép Của José để bé cùng chia sẻ với ông.

(Như Sao)

Chuyện Đôi Dép Của José là tác phẩm của nhà văn Brazil Coelho Paulo. Xưa thật là xưa, tại một ngôi làng nhỏ ở phía Nam xứ Brazil, có một cậu bé tên là José sinh sống. Bố mẹ José qua đời từ khi cậu còn bé xíu, và cậu phải sống nhờ một bà cô keo kiệt. Bà cô này giàu lắm nhưng chẳng bao giờ bỏ ra một đồng để mua sắm cho đứa cháu. José vốn chưa từng biết đến tình yêu, tưởng rằng cuộc sống là như thế, nên cậu chẳng hề thấy phiền lòng. Mặc dù giàu có, bà cô của José yêu cầu ông hiệu trưởng thu của cháu bà một khoản học phí chỉ bằng một phần mười so với những đứa trẻ khác, nếu không bà sẽ kêu lên quận trưởng. Hiệu trưởng đành chấp nhận, không còn cách nào khác. Nhưng ông xúi giục giáo viên tìm mọi cách hành hạ José bất cứ lúc nào có thể với hy vọng cậu bé sẽ phản ứng lại một cách hỗn láo để nhà trường có cớ mà đuổi cậu. Nhưng José, vốn chưa từng biết đến tình yêu, tưởng rằng cuộc sống là như thế, nên cậu chẳng hề thấy phiền lòng.

Giáng sinh đến. Vị linh mục của làng đang đi nghỉ, nên tất cả học sinh trong trường đều phải đi rất xa để đến dự lễ tại nhà thờ của ngôi làng khác. Trên đường, các cô bé cậu bé vừa đi vừa ríu rít trò chuyện về những món quà sẽ nhận được từ ông già Noel: quần áo đẹp, đồ chơi đắt tiền, chocolate, ván trượt tuyết và xe đạp. Hôm đó các cô cậu bé đều ăn vận rất đẹp, tất cả, trừ José. Cậu mặc bộ quần áo rách tả tơi và mang đôi dép đã mòn vẹt, lại còn nhỏ hơn chân của cậu rất nhiều. Một số người bạn hỏi xem tại sao cậu lại đói nghèo đến thế và nói họ thấy xấu hổ khi có một người bạn rách rưới như cậu. Nhưng José, vốn chưa từng biết đến tình yêu, tưởng rằng cuộc sống là như thế, nên cậu chẳng hề thấy phiền lòng.

Tuy nhiên, khi họ vào đến nhà thờ, lúc José nghe tiếng nhạc vang lên trong khung cảnh đèn sao rực rỡ, với những gia đình quần tụ bên nhau, những đứa trẻ được cưng yêu trong vòng tay bố mẹ, cậu bỗng nhận ra, mình là đứa trẻ bất hạnh nhất trên thế gian. Sau Thánh Lễ, cậu không ra về như những bạn khác mà ngồi sụp xuống cầu thang nhà thờ và lặng lẽ khóc. Trong giây phút này, José hiểu thế nào là cô độc, không được che chở và bị bỏ rơi. Đột nhiên, cậu nhìn thấy một chú bé gầy gò đang đứng cạnh mình, chân trần và rõ ràng là cũng nghèo như cậu vậy. Chưa từng gặp chú bé này trước đây nên José nghĩ rằng, chú bé chắc là người từ nơi khác đến và chắc đã phải đi bộ một đoạn đường rất xa. José tự nhủ: “Chân bạn ấy chắc phải đau đớn lắm. Mình sẽ cho bạn ấy một chiếc dép của mình. Như thế, bạn ấy sẽ đỡ đau đi một nửa”. Dù José chưa từng biết đến tình yêu, nhưng cậu thấu hiểu sự đau đớn và cậu không muốn người khác cũng phải chịu đau đớn như mình.

Đưa cho người bạn nhỏ mới quen một chiếc dép, José trở về nhà với chiếc còn lại. Trên đường về, cậu liên tục đổi dép từ chân trái sang chân phải và ngược lại để những viên đá cuội không làm sưng tấy mỗi một chân. Vừa bước vào nhà, cô của José đã nhận ngay ra là cậu chỉ còn có một chiếc dép. Bà bảo, nếu ngày hôm sau, José không tìm thấy chiếc dép kia, cậu sẽ bị phạt nặng.

José đi ngủ mà lòng nặng trĩu lo lắng. Suốt cả đêm, José run lên vì sợ và hầu như không ngủ được. Vừa chợp mắt được một lúc, cậu bỗng nghe thấy nhiều giọng nói xôn xao ngoài phòng. Cô của José bước ra, đòi các vị khách giải thích xem chuyện gì đang xảy ra. Vẫn loạng choạng vì thiếu ngủ, José cũng bước ra ngoài, và cậu nhìn thấy trước mắt mình chiếc dép mà cậu đã cho người bạn nhỏ. Nhưng bên cạnh chiếc dép, còn vô khối đồ chơi, xe đạp, ván trượt và quần áo. Trong khi đó những người hàng xóm lớn tiếng chửi bới ầm ĩ. Họ bảo, quà của con cái họ đã bị đánh cắp mang tới đây.

Đúng lúc đó, vị linh mục nhà thờ hôm qua làm lễ cho họ bất ngờ bước vào, thở dốc và kể: trên cầu thang nhà thờ hiển linh hình ảnh Chúa Hài Đồng trong bộ quần áo dát vàng nhưng chân chỉ đi có một chiếc dép. Không khí im lặng bao trùm. Tất cả mọi người đều ngợi ca Chúa và phép màu của Người, còn bà cô của José khóc lóc, van xin được tha thứ. Còn trái tim José thì ngập tràn nghị lực và tình yêu.

TN – Nguồn: Good Old Days

THIÊN TÀIỞ Việt Nam ngập lụt tơi bời, phương pháp của Phó giáo sư Tiến sĩ Hồng Xuân trang bị mỗi gia đình một lu nước xe...
12/05/2025

THIÊN TÀI

Ở Việt Nam ngập lụt tơi bời, phương pháp của Phó giáo sư Tiến sĩ Hồng Xuân trang bị mỗi gia đình một lu nước xem ra không mấy hiệu quả.

Một Tiến sĩ khác đề nghị dùng thau.
Cả hội trường cười hô hố:

- Cái lu của bà Xuân to thế mà chưa ăn thua, thau thì nhằm nhò gì?

Vị Tiến sĩ gân cổ:

- Ai bảo dùng thau để hứng nước! Ý tôi là khi lụt, người dân có thể ngồi trong đấy để bơi hoặc chứa
những món thiết yếu!

TRÀN CHÍ VINH (Phú Yên - sáng tác)

Address

302 S Graham Avenue
Orlando, FL
32803

Opening Hours

Monday 9am - 5pm
Tuesday 9am - 5pm
Wednesday 9am - 5pm
Thursday 9am - 5pm
Friday 9am - 5pm

Telephone

+14078945111

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Tre Florida posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Tre Florida:

Share