07/03/2024
Hồi ức từ những ngày thập niên 80, đó là lúc gia đình tôi cùng bước lên con tàu định mệnh đưa mọi người rời khỏi Việt Nam.
Tôi lên tàu, hết sức hoang mang, ngờ ngợ linh cảm trước là sẽ có chuyện chẳng lành trên cuộc hành trình đầy sóng gió sắp tới. Tàu đi bán chính thức chỉ được một lợi thế là không sợ bị bắt ở bến hẹn, nhưng luôn luôn chở quá trọng tải, có chuyến vừa ra tới cửa biển đã chìm. Chiếc thuyền gỗ tôi đi nom rất mong manh, mà chủ tầu và công an chất lên tới hơn 300 người, cố nhét càng nhiều càng tốt để thu vàng tối đa. Họ gạch tên bỏ lại 17 người, để thay vào bằng những hành khách khác bằng lòng nộp nhiều vàng hơn.
Đây là loại tầu đánh cá có hầm chứa nước đá để ướp cá, bây giờ được dọn sạch để đưa người vượt biển. Hơn 100 người đàn ông chúng tôi bị dồn xuống hầm, cấm không được leo lên, và chỉ có mỗi cái cửa vuông ở giữa tầu để ngày ngày bên trên ném thức ăn xuống. Đàn bà con nít thì được ngồi ở tầng trên cùng với thân nhân của chủ tàu và tài công. Có nghĩa là từ lúc bước chân xuống tầu, tôi không được liên lạc với vợ con nữa.
Tuy vậy, ai cũng tự an ủi là cuộc hành trình sẽ không lâu, cố gắng chịu đựng vài ngày là tới bến, tha hồ thong d**g. Sang đến ngày thứ tư, rồi thứ năm, tất cả đều mệt mỏi vì con thuyền nhỏ bị sóng nhồi liên tục. Nước biển rỉ vào hầm tầu mỗi lúc một nhiều hơn, mà chẳng ai buồn múc từng thùng đổ ra ngoài như hai hôm đầu. Chỗ tôi ngồi càng ngày càng thê thảm hơn.
Vì quá chật chội, di chuyển rất khó khăn, nên ai cũng ngồi lì tại chỗ, đứng lên không nổi, đi tiểu luôn chỗ mình ngồi cho tiện. Trong hầm tầu, chúng tôi mất hết ý niệm thời gian, không ngày hay đêm, cũng chẳng biết tầu đang chạy hay đứng tại chỗ.
Đến ngày thứ năm, vì nóng bức quá, có người ngộp thở ngất xỉu dưới hầm, tài công mới cho khoét một cái lỗ vuông mỗi bề hơn một gang tay ngay phía trên để lấy không khí từ trên lùa xuống cho hơn 100 người phía dưới.
Cũng vì hành trình gian nan ngủ ngồi suốt một thời gian dài như thế, khi về già, tôi mắc chứng đau lưng và mất ngủ kinh niên, trằn trọc suốt đêm, sáng dậy thì uể oải khó chịu. Vì thế mà cô Kỳ Duyên bảo tôi là già trước tuổi. Cũng nhờ cô Kỳ Duyên mà gần đây tôi mới biết đến sản phẩm nệm đá trị liệu Niichi được sản xuất tại Nhật Bản, từ khi sử dụng tôi đã hết hoàn toàn bệnh đau lưng, đêm đến ngủ ngon sâu giấc, tỉnh dậy khoan khoái tươi vui hơn ngày trước rất nhiều.
Vậy nên hôm nay tôi viết bài này vừa là để quảng cáo cho cô Kỳ Duyên, cũng là để giới thiệu một sản phẩm tốt tới quý vị.
Quý vị mua nệm vui lòng nhắn cho tôi để nhận ưu đãi giảm giá 60% nhé.
(Có người quen gọi điện cho tôi hỏi sao trước đây nói là không sử dụng facebook mà nay lại dùng. Tôi xin đính chính lại rằng: facebook này là nhờ con trai tôi - Nguyễn Vương Định tạo cho tôi. Bài viết trên cũng là bố kể con viết, chứ tầm tuổi này ngồi gõ từng chữ là điều bất khả thi với tôi)