10/07/2025
[Zhihu] Tiêu chuẩn kép vô liêm sỉ nhất mà bạn từng thấy là gì?
Người mai mối nói: “Anh này nhé, không hút thuốc, không uống rượu, không gái gú, không cờ bạc, là người đàn ông tốt.”
Tôi bảo: “Tôi cũng không hút thuốc, không uống rượu, không gái gú, không cờ bạc mà?”
Đối phương nhìn tôi đầy kinh ngạc, như thể tôi rất lạ lùng.
Trong lòng tôi nghĩ: đây là tiêu chuẩn cơ bản thôi chứ có gì ghê gớm?
Từ bao giờ mấy thứ này thành ưu điểm vậy?
Đi xem mắt mà cũng biến thành “lợi thế vượt trội”?
Ai chiều ra cái thói này thế?
Buồn cười nhất là lúc ăn, đối tượng xem mắt hỏi tôi có biết làm việc nhà không.
Tôi nói: “Không giỏi lắm.”
Anh ta kinh hãi: “Thế sau này làm sao?”
Tôi nói: “Hai người đều có tay có chân, sinh hoạt hàng ngày tự lo được. Ai rảnh thì giúp người kia chút, cũng đâu có gì.”
“Hơn nữa bây giờ giúp việc nhiều, chuyên nghiệp, làm nhanh mà tốt. Sao phải tự làm khổ mình?”
Anh ta hỏi: “Nếu bạn trai bệnh, bận quá không lo được thì sao?”
Tôi nói: “Thì để đó. Khi nào rảnh thì làm.”
Anh ta bảo: “Giờ đàn ông áp lực lớn, ngày nào cũng tăng ca.”
Tôi nói: “Giống nhau thôi, tôi cũng tăng ca suốt mà.”
Anh ta bảo: “Nhìn cô yếu đuối thế mà tính tình chẳng dịu dàng tí nào?”
Im một lúc, cuối cùng anh ta thốt: “Cũng không thể dựa vào xinh đẹp mà cái gì cũng không làm chứ? Vẫn là phụ nữ truyền thống tốt hơn.”
Anh ta còn khoe mình “rất truyền thống”.
Tôi hiểu, đây là đang bóng gió.
Tôi bật cười.
Tôi bảo anh ta: “Đàn ông truyền thống tôi gặp rồi — như ba tôi, chú tôi, ông tôi.
Chi tiêu trong nhà họ gánh hết, chưa bao giờ trước mặt vợ than không mua được nhà hay không đủ tiền.
Không đủ? Họ tìm cách kiếm thêm.
Nhà có khó khăn, sống không tốt, chẳng ai trách mẹ tôi, ai cũng nói: ‘Là ông ấy không cố gắng’.
Cả đời tôi chưa nghe ba hay chú tôi bàn xem vợ kiếm được bao nhiêu.
Vậy mà tôi đi xem mắt, đàn ông chưa hỏi gì đã hỏi tôi lương tháng bao nhiêu, đủ tiêu chuẩn mới hỏi chuyện khác.
Tức là, phụ nữ hiện đại chọn chồng thì bị soi, còn năng lực kiếm tiền đã thành tiêu chí số một.
Nhan sắc, việc nhà, tính cách chỉ là cộng điểm, không phải điều kiện cơ bản nữa.”
Đối phương nhún vai: “Giờ khác rồi, thời đại khác rồi. Sao có thể để đàn ông gánh hết trong hôn nhân?”
Tôi ngơ ngác: “Khác thế nào?”
Anh ta nhấn mạnh: “Bây giờ đàn ông đàn bà đều phải gánh vác trách nhiệm.”
Tôi hỏi ngược: “Đã cùng gánh vác trách nhiệm nuôi gia đình, thì việc nhà còn quan trọng không? Không phải năng lực kiếm tiền mới quan trọng à?
Với lại, nếu tính ra, lương tôi với anh ngang nhau, mà tôi tiêu ít, để dành còn được nhiều hơn anh.”
Sau lần đó anh ta lại hẹn gặp, tôi không đi nữa.
Thà ở nhà xem phim còn hơn.
Anh ta chạy về nói với người mai mối: “Cô này nhan sắc tạm được, lương cũng ổn, nhưng tính tình quá cứng, nếu sửa lại, chịu nhường nhịn, có khi tôi còn cân nhắc.”
Mọi người nghe xem, anh ta nói thế có chấp nhận được không?
Tôi đã không thèm đi nữa mà còn dám nói vậy.
Sao lương tôi 30 nghìn thì là Yên Nhật, còn anh ta 30 nghìn thì tưởng như Đô-la Mỹ?
Cái logic này đúng là kỳ diệu.
Đòi hỏi bản thân thì tìm cách thoái thác, đòi hỏi người khác thì tăng lên từng bậc.
Không lấy chồng, chẳng lẽ tôi chet à?
@非主流的王小喵
P/s: 30 nghìn yên Nhật (JPY) ≈ 4,600,000 VNĐ
30 nghìn đô la Mỹ (USD) ≈ 760,000,000 VNĐ
Chênh nhau đúng kiểu “trời với vực” luôn :))