Chuyện kể từ những chuyến đi

Chuyện kể từ những chuyến đi Không nhiều hình nhưng rất nhiều chữ

Hóa ra thứ mà mỗi chúng ta nhớ về thành phố này đều gắn với một kỷ niệm. Kỷ niệm ấy có thể chẳng ai giống ai, thậm chí c...
21/04/2025

Hóa ra thứ mà mỗi chúng ta nhớ về thành phố này đều gắn với một kỷ niệm. Kỷ niệm ấy có thể chẳng ai giống ai, thậm chí cùng một sự kiện, cùng một địa điểm nhưng mỗi người lại nhớ theo một cách khác nhau. Để rồi cùng với thời gian, Sài Gòn trở thành nơi lưu giữ ký ức, câu chuyện riêng cùng với những thăng trầm, biến cố trong cuộc đời mỗi người.

"Nàng Bân may áo cho chồng,May ba tháng ròng mới trọn cổ tay"Chuyện xưa kể rằng, trên cõi trời, có nàng tiên tên Bân vụn...
01/04/2025

"Nàng Bân may áo cho chồng,
May ba tháng ròng mới trọn cổ tay"

Chuyện xưa kể rằng, trên cõi trời, có nàng tiên tên Bân vụng về nhưng hết mực thương chồng. Khi những người vợ khác đã may xong áo ấm từ mùa đông trước, nàng vẫn miệt mài từng đường kim, mũi chỉ, mong tạo ra chiếc áo thật đẹp, thật ấm cho người nàng yêu. Khi áo hoàn thành thì trời đã hết lạnh, Trời thương cho tấm lòng của nàng nên ban thêm mấy ngày rét nữa để chồng nàng kịp khoác lên tấm áo chứa chan tình cảm của vợ mình.

Và thế là chúng mình có những ngày rong chơi miền quê đồng bằng Bắc Bộ với mưa phùn bay bay, với gió lạnh tái tê. Chồng mình hỏi ra đó lịch trình của mọi người làm gì, mình bảo không làm gì hết, tour gói gọn trong 3 bữa ăn mỗi ngày: bánh xèo, lẩu mắm, thịt nướng, ốc chuối đậu... rồi cứ thế làm mấy thứ nhàn nhã kiểu ngồi cà phê trước nhà, lúc nào ngồi mỏi lưng quá thì kéo nhau vô phòng nằm nói tiếp.

Bởi mục đích chuyến đi này là đến thăm ngôi nhà mới của bạn mình: một ngôi nhà nhỏ với hai phòng ngủ, trước mặt là khu vườn và dòng sông. Một ngôi nhà mà nếu mở cửa sổ phòng ngủ trên tầng sẽ giống y như câu thơ bà Ngân viết:

"Một mai mở mắt nhìn ra
Thấy sông đầy nước và hoa đầy đồng"

Cái ngày tiễn bạn về quê và nghe về dự định làm youtube, mình không nhìn ra một sợi dây nào níu giữ họ ở lại. Buổi tối cuối tháng 3, mưa rả rích, gió lùa qua ô cửa để mở. Mình ngồi nghe tiếng ếch nhái kêu, thấy nể bạn mình vì đã chọn quê nhà để khởi nghiệp và sinh sống. Bởi người ta sẽ nhớ nhiều những buổi sáng nắng đẹp, chứ ít người biết về những ngày đông xám xịt, u ám. Mình cũng mới viết trên facebook cá nhân rằng: ừ thì hồi trẻ tụi mình cũng từng có cái ước mơ về ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên, trên sườn đồi để sống những tháng ngày thảnh thơi hít thở khí trời, ăn những cây trái mình trồng, mở cửa đón người thân hữu đến chơi. Rồi bây giờ, sau nhiều năm bôn ba với đời, hiện thực bào mòn đi nhuệ khí và cả những mộng mơ, chỉ có bạn mình vẫn giữ một ngôi nhà trong trí tưởng tượng và âm thầm đặt từng viên gạch.

Vậy mà cũng đã hơn 10 năm chơi với nhau, nói như tụi nhỏ thì chắc cũng được ghi hai chữ “bạn thân” vào sổ lưu bút. Vài năm gần đây tụi mình có một lời hẹn mỗi năm sẽ gặp nhau ở một nơi, dành nhiều thời gian để trò chuyện - dù mỗi ngày đều nói chuyện nhảm nhí đầy group chat. Anh Lộc bảo giờ tụi mình đã giống những nhân vật chính trong radio của chị Nu rồi: hẹn nhau tính bằng năm. Ngay cả mình và các bạn đang sống cùng thành phố mà có khi bẵng đi cả vài tháng mới có thể gặp được. Nhưng có lẽ vì thế mà cuộc gặp này đáng giá, dù có người phải mở máy tính cả buổi sáng xử lý công việc, người một tay nướng thịt một tay cầm điện thoại họp xuyên biên giới. Hay như mình - giờ đi đâu cũng có một “cái đuôi” bám theo không rời một bước, những cuộc chuyện trò nhiều khi dở dang, ly beer chẳng bao giờ uống cạn.

Bây giờ thì chúng ta thấm thía: “Có những người chỉ nên thuộc về “năm”. Vì có lẽ, họ đã là giờ, là ngày, là tháng của nhiều người khác nên chỉ có thể là “năm” của mình.”

Cuộc hẹn năm sau của chúng mình được ấn định vào mùa hè ở thành phố biển, để xem ta đã đi bao xa, đã có gì mới mẻ, đã trở nên hoài niệm thế nào.

Từ ngày chuyển sang quận 2, mình không còn đi ngang đường Điện Biên Phủ nữa. Cũng không còn trầm trồ trước hàng hoa huỳn...
10/03/2025

Từ ngày chuyển sang quận 2, mình không còn đi ngang đường Điện Biên Phủ nữa. Cũng không còn trầm trồ trước hàng hoa huỳnh liên vàng rực hay ngóng chờ mùa kèn hồng mỗi độ tháng 3. Tình cờ, hôm trước có việc đi ngang cầu đảo Kim Cương, mới có dịp ồ í á vì thấy hoa đang nở rực rỡ.

Mình đã nghĩ rất nhiều về khung cảnh mà mình sẽ chụp hình. Đó là dưới tán cây kèn hồng, khi hoàng hôn đang buông rực rỡ trên dòng sông nhuộm vàng mặt nước, background xa xa là những tòa nhà cao tầng hiện đại của thành phố. Mình còn biết mình sẽ mặc váy trắng, đeo đôi cao gót màu nâu, kẹp tóc màu đỏ. Mình sẽ đứng gác tay lên thành cầu, không quay mặt lại. Mình biết khung cảnh đó đẹp cỡ nào bởi ánh chiều tà và màu hoa. Thế nhưng…

Không hiểu bằng một sự sắp đặt nào của trời đất, sáng hôm đó nhà mình đi ăn sáng, ngồi uống café ngay gần đó. Mình cứ nhìn ra hàng cây đang rì rào trong nắng gió, rồi ngần ngừ vì trời đang nắng, vì bộ đồ mặc không hợp, vì chưa có hoàng hôn. Đắn đo mãi rồi cũng quyết định đi luôn, thôi cứ coi như test bối cảnh. Nắng vừa đủ vàng, trời vừa đủ xanh, hoa đang vừa độ nở. Nhìn nó Nhật Bản nó Hàn Quốc nó Hà Giang, nói chung là nó đẹp.

Một mùa kèn hồng nữa về qua phố. Phố vẫn thế, chỉ có mình nay đã khác. Kèn hồng cả năm chỉ nở một lần dịp đầu tháng 3 báo hiệu mùa nắng về, nhưng chúng lại tàn rất nhanh. Đứng chụp hình một chút mà mình thấy cành rung rinh, hoa rụng lả tả trong gió. Nó làm mình nhớ đến bộ phim 5cm/s “Nếu vận tốc của hoa anh đào không phải là 5cm/s thì có lẽ nó sẽ không đẹp như thế. Và nếu khoảng cách giữa tôi và em là 5cm, thì có lẽ chỉ cần một bước để đến với em chứ không phải là cả một đời người.” Nhưng caption mà mình định viết với bối cảnh này lại là một câu trích dẫn khác. Nên mình chỉ chụp đại vài tấm, quay vài video rồi về, vì thằng con mình có vẻ chằng thấy gì hấp dẫn ở mấy bông hoa này, thứ làm anh ta nhớ nhung là bình sữa ở nhà. Thôi không sao, chiều quay lại chụp cho thỏa lòng ngóng chờ cả năm trời.

Nhưng…
Buổi chiều xiêm áo lồng lộn vừa bước ra cửa thì mưa lâm râm. Vẫn cố chấp chạy ra tới cầu thì phía mặt sông trời xám xịt, chẳng có tí dấu hiệu nào của ráng chiều. Tệ hơn nữa là hàng hoa buổi sáng đã vơi đi trông thấy vì gió, mình không nghĩ nó xác xơ nhanh như thế. Thêm cả những người bán nước từ đâu dọn ra những dãy bàn ghế nhựa xanh đỏ lấp kín vìa hè. Trên cầu vẫn rất đông người đến chụp hình, chỉ có mình lặng lẽ đi về. Có lẽ họ thấy khung cảnh này đã rất đẹp rồi.

Giống như cảnh anh Tạ Chi Dao tỏ tình với chị Hứa Hồng Đậu, “Ở bên bờ biển, một nơi có gió thổi qua, dưới sự chứng kiến của sương muộn và hoàng hôn, có một người từng thật lòng thích em”. Đấy, caption cho bức ảnh mình đã định sẵn như thế. Chỉ tiếc là trời không chiều lòng người.

Nhưng xem lại, những bức hình, video mình quay chụp đều rất đẹp: bên bờ sông, một sáng nhiều gió, dưới nền trời tháng 3 xanh thẫm, có nắng và hoa bay, đi cùng hai người đàn ông quan trọng nhất của đời mình. Hèn gì người ta tỏ tình lại phải chọn nơi lãng mạn nên thơ, không nhà hàng ấm áp lung linh thì cũng là núi non sông hồ bát ngát diễm lệ. Mình nghĩ không phải để xác suất thành công cao mà theo kiểu anh Dao chỉ là "tôi muốn tặng em một đoạn hồi ức”.

Mọi thứ xảy ra không phải lúc nào cũng hoàn hảo theo cách chúng ta sắp đặt, nhưng nhiều năm sau, đi ngang những mùa hoa thì mình vẫn nhớ một buổi sáng ngẫu hứng ngắm hoa cùng nhau thế này.

Những ngày cuối năm cả thành phố rực rỡ ánh đèn ấm áp, âm thanh rộn ràng của những bản nhạc sôi động, các cửa hàng tất b...
25/12/2024

Những ngày cuối năm cả thành phố rực rỡ ánh đèn ấm áp, âm thanh rộn ràng của những bản nhạc sôi động, các cửa hàng tất bật trang trí cùng với dòng người nô nức đổ về khu trung tâm. Một mùa Giáng sinh lại gõ cửa Sài Gòn, mang theo hơi thở của mùa lễ hội ngập tràn niềm vui.

Khi những cây sala, cây lộc vừng, xà cừ trút lá thay áo mới cũng là lúc Sài Gòn bắt đầu khoác lên mình một diện mạo mới – lung linh, ấm áp và đậm chất Giáng sinh. Ngẫm mới thấy thiên nhiên đã dành cho Sài Gòn một đặc ân hào phóng vào tháng 12. Quanh năm gần như chỉ có mưa và nắng, thế nhưng vào tháng cuối năm, vào mùa Noel, thời tiết thành phố đẹp đến ngỡ ngàng với những cơn gió heo may chùng chình lướt qua những ngọn cây góc phố khiến bạn bỗng muốn đi thật chậm để có thể nhìn ngắm phố xá nhiều hơn mọi ngày. Từng góc nhỏ của thành phố được chăm chút tỉ mỉ với cây thông rực rỡ, dây đèn lấp lánh và những phụ kiện trang trí mang "hơi thở" mùa đông. Có người nói với tôi Giáng sinh ở thành phố này là tinh thần, là không khí, là cảm giác. Là thứ mà bạn tuy không thể cầm nắm hay nhìn thấy được nhưng cứ hễ đến tháng 11, 12 là lại cảm nhận được rất rõ ràng.

Giáng sinh không biết từ khi nào đã trở thành một dịp lễ quốc dân, không chỉ dành riêng cho những người theo đạo. Vào những ngày này hoạt động yêu thích nhất của người dân thành phố có lẽ là đi dạo quanh những nhà thờ, những xóm đạo. Khi màn đêm buông xuống là thời gian thích hợp nhất để ghé thăm những địa điểm này - nơi mọi thứ được chăm chút, trang hoàng như những tác phẩm nghệ thuật công phu. Đó là nhà thờ Đức Bà nổi tiếng, dù vẫn còn trong thời gian trùng tu cũng khiến ai nấy phải trầm trồ vì tấm áo choàng lộng lẫy dệt bằng hàng ngàn dây đèn led phủ kín từ đỉnh tháp chuông xuống dưới, ước tính tổng chiều dài lên đến 500km. Dòng xe qua lại vẫn tấp nập như thường ngày, nhưng có chút chậm lại, có chút nấn ná vì sắc màu rực rỡ nơi đây. Nhiều du khách tranh thủ ghi lại những bức ảnh kỷ niệm với công trình mang tính biểu tượng và nhiều ý nghĩa của thành phố. Vui nhất phải kể đến những đứa trẻ lần đầu được bố mẹ cho ra phố đón Giáng sinh và lạc vào thế giới lung linh ngập tràn sắc màu cổ tích.

Ở Sài Gòn bạn có thể chọn rất nhiều cách để tận hưởng mùa Giáng sinh - một dịp để bày tỏ sự yêu thương với người thân, để vun đắp những mối quan hệ hay đơn giản là cho chính bản thân một dịp để nghỉ ngơi đúng nghĩa. Có lẽ ai đó nói đúng "Sẽ đến một thời điểm bạn nhận ra, chẳng cần đến một chiếc lò sưởi thật to như trong phim để cảm nhận được sự ấm áp của Giáng sinh. Và cũng chẳng đến một ngày lễ, một đêm tiệc hay một dịp đặc biệt nào đó để trao tặng một cái ôm cho ai khác, để siết thật chặt những người thân thương vào lòng hay để học cách nâng niu những món quà vô hình mà ông trời vẫn đang hằng ngày ban tặng”.

Tôi chọn một buổi sáng đi cà phê thật sớm khi sương vừa tan trên ngọn cỏ và gió còn để lại trên mặt đất đám lá vàng xao xác, vừa hay có thể diện vài chiếc áo tay dài. Tôi sẽ hẹn đôi ba người bạn thân, cùng nhau ngồi nhấm nháp vị đắng cà phê, hít hà mùi lá tùng thơm, mùi của mẻ bánh quy gừng mới ra lò, nhâm nhi chiếc bánh ngọt có lớp kem tan chảy trên đầu lưỡi. Cuối buổi cà phê, cao hứng chúng tôi sẽ đi mua về mấy chậu tùng thơm và ít đồ trang trí: vài lát cam quế khô, mấy chiếc nơ bé xinh và đương nhiên không thể thiếu quả châu đỏ cùng dây đèn nhấp nháy. Một chậu tùng thơm đặt ở góc phòng, một hũ nến và vài bản nhạc êm dịu - bấy nhiêu thôi đã đủ để “chữa lành” rất nhiều.

Có hôm chúng tôi lại chọn hóa thân làm những “du khách” dịp Giáng sinh: đi bộ từ Hồ con rùa qua Diamond Plaza, ghé nhà thờ Đức Bà, Nhà hát thành phố, Takashimaya rồi lên xe bus ở một điểm nào đó để thỏa sức ngắm nhìn thành phố. Không biết bao mùa Giáng sinh đã trôi qua ở Sài Gòn, bao người đã đến, hội ngộ rồi chia ly, vậy mà tình yêu dành cho nơi này vẫn thế. Dù có lúc tắc đường, có những hối hả, vội vã thì vẫn có những khoảng thời gian trong năm giống như thế này khiến chúng ta không thể ngừng yêu Sài Gòn.

Giáng sinh cũng là một cơ hội để mỗi người có thể thử một trải nghiệm mới mẻ ở Sài Gòn: tham gia một workshop làm đồ thủ công hay một giải chạy bộ, thử đạp xe vòng quanh thành phố, đi xe bus hai tầng hoặc bus đường sông ngắm Sài Gòn rực rỡ lúc lên đèn…

Có người chọn lên đồ hòa vào dòng người đông đúc, có người thích trốn trong căn bếp cặm cụi làm một chiếc bánh gato hay nấu một bữa ăn thịnh soạn cho cả gia đình. Người thích đi quán bar nếm thử menu những món nước độc lạ dành riêng cho dịp Giáng sinh, có người lại chỉ thích vùi mình xem lại những bộ phim kinh điển: Home alone, Love Actually, The Holiday, Last Christmas… Thậm chí bạn có thể chẳng có bất cứ hoạt động gì cho dịp đặc biệt này thì vô thức trong đầu vẫn vang lên giai điệu vui tươi quen thuộc của bài hát Jingle bells, We wish you a merry christmas hay vẳng xa là tiếng chuông thánh lễ nhà thờ.

Từ lâu tôi đã thôi không còn thắc mắc ông già Noel có thật hay không, bởi lẽ khi ta đủ niềm tin thì những điều kỳ diệu sẽ luôn hiện diện. Và Giáng sinh chính là một dịp như thế, để những điều ngọt ngào ấm áp lan tỏa khắp nơi.

Merry Christmas!!!

Mùa đông Tây Nguyên Khi những bông dã quỳ bắt đầu nhuộm vàng triền đồi, khi những cơn gió heo may bắt đầu ùa về, khi bầu...
12/12/2024

Mùa đông Tây Nguyên

Khi những bông dã quỳ bắt đầu nhuộm vàng triền đồi, khi những cơn gió heo may bắt đầu ùa về, khi bầu trời xanh cao vời vợi và mây trắng giăng ngang đầu. Tôi biết ấy là khi mùa đông đã bắt đầu ở xứ cao nguyên.

Mùa đông không bắt đầu vào một ngày cố định, càng không có lời hẹn rõ ràng nào trước đó. Chỉ là một sáng thức giấc bất giác rùng mình bởi cái lạnh se sắt. Chỉ là nhìn ra ngoài sân thấy nắng vàng ươm, lũ trẻ đến trường vẫn nói cười rộn ràng cả con đường, nay khoác thêm mấy chiếc áo đủ sắc màu. Và giữa những lùm cây xanh rì chẳng biết từ bao giờ, hoa dã quỳ đã b**g nở vươn mình dưới nắng.

Không biết từ khi nào, dã quỳ được ví như loài hoa đặc trưng của vùng đất cao nguyên. Dã quỳ không ai trồng, chẳng được nâng niu, chỉ là những vạt cây mọc dại bên đường, ven triền đồi núi, lặng lẽ ẩn mình giữa tháng ngày đằng đẵng. Thế nhưng, chỉ cần những cơn mưa ngớt dần, chỉ cần chút gió heo may phe phẩy và nắng ấm, chúng sẽ tự khắc vươn mình b**g xõa, nhắc chúng ta rằng đông đã về. Dã quỳ không kiêu sa lộng lẫy, không yêu kiều thướt tha, ngược lại chúng mang một vẻ đẹp mộc mạc, có chút gì đó hoang dại và bí ẩn.

Những ngày này, lên Tây Nguyên bạn có thể bắt gặp sắc vàng ươm nắng của dã quỳ ở bất cứ nơi đâu, từ trong lòng thành phố bên những căn biệt thự nhỏ xinh, đến những con đường tỏa đi muôn hướng. Hoa mọc trên các lối đi, ven hồ, ven suối hay làm duyên trên rào giậu trước nhà ai, khoe sắc trên những sườn núi tạo thành những thảm màu vàng trải dài vô tận. Có những mùa đông, chúng tôi rủ nhau khăn gói “lên non tìm động hoa vàng”, tách mình khỏi quốc lộ đi sâu vào những con đường đất đỏ bazan ở Bảo Lộc, núi lửa Chư Đăng Ya, ở Đơn Dương, sân bay Cam Ly cũ - thiên đường của hoa dã quỳ.

Có người chờ mùa xuân để ngắm hoa nở, có người chờ thu lãng mạn để đi ngắm lá vàng, còn tôi chỉ mong ngóng đông sang để trốn về cao nguyên đôi ba ngày, vùi trong những buốt giá, nhấm nháp ký ức và thả trôi cảm xúc. Có lần tôi lên Măng Đen để chữa lành những hoang hoải tổn thương bằng sự tĩnh lặng của thị trấn, bằng hơi thở của rừng. Có những chuyến đi chúng tôi chạy xe từ sáng sớm đến khi mặt trời hoàng hôn đỏ lựng treo trước mặt, chợt khói bếp nhà ai bảng lảng bốc lên gợi niềm bùi ngùi khó tả trong lòng người lữ khách. Quên mất rằng mùa đông trời tối rất nhanh, quên mất đường về còn xa hun hút. Có mùa đông tôi dành trọn cho Đà Lạt, cho những con đường nhỏ bé đi xuyên qua những làng hoa, những căn biệt thự cổ xưa, những chiều ngồi trong sân giáo đường nghe chuông nhà thờ đổ, những sáng loanh quanh hồ Xuân Hương ngắm hơi nước bay lên trong nắng sớm. Đà Lạt với tôi là mảnh đất không chỉ để đến thăm thú vài điểm rồi rời đi, mà là nơi để tập sống chậm, để cảm nhận.

Tây Nguyên mùa đông - khi cái lạnh lan tỏa, khi những làn sương mờ bao phủ khắp nơi cũng là lúc mùa thu hoạch cà phê bắt đầu. Từ tờ mờ sáng, khi núi đồi còn say giấc, sương giá còn chưa tan đã nghe tiếng xe công nông, tiếng người í ới gọi nhau lên rẫy hái cà. Có dịp đến Đak Lak - thủ phủ cà phê Việt Nam những ngày mùa, hòa mình vào nhịp sống tất bật vui tươi của người dân nơi đây mới thấy hết vẻ đẹp của cuộc sống lao động, nơi giọt mồ hôi rơi hòa lẫn với tiếng cười, nơi nhọc nhằn đánh đổi sung túc, yên vui. Với một kẻ ghiền cà phê như tôi thì còn niềm vui nào bằng việc lê la ở mấy quán cóc ven đường uống tách cà phê mộc mạc, đậm vị đất đỏ bazan, khi chăm chú dõi theo ván cờ của mấy bác già, khi tĩnh tại hít thở hơi lạnh nghe gió reo xào xạc. Tôi nhớ ly cà phê đậm đà mà giá rẻ đến bất ngờ uống dưới chân cầu Đak Bla Kon Tum, nhớ cái quán cà phê ấm áp ẩn mình giữa khu rừng nhỏ trên Măng Đen. Phải chăng những câu thơ của Trịnh Công Sơn chẳng dành riêng cho một địa danh cụ thể, mà có thể là bất cứ đâu trên mảnh đất cao nguyên này nơi nhịp sống dù hối hả hay chậm rãi, dù náo nhiệt hay tĩnh mịch, vẫn có những góc nhỏ để ta lắng mình cảm nhận:

“Ở đây phố xá hiền như cỏ
Có nỗi hồn nhiên giữa mặt trời”

Từ mảnh đất Tây Nguyên nắng gió, những đứa trẻ sinh ra và lớn lên, gắn bó với những con đường đất đỏ mờ hơi sương buổi sớm mai đến lớp, những triền núi phủ rợp hoa dã quỳ. Từ đây, có những người đi xa lập nghiệp, có những người vẫn gắn bó với mảnh đất quê hương. Ký ức về mùa đông của họ có lẽ được ghép bởi vô số mảng màu sống động, sẽ mang nhiều vấn vương, nặng tình quê hương xứ sở, thậm chí đâu đó còn chất chứa cả nuối tiếc. Còn ký ức của tôi với miền đất này cóp nhặt qua từng chuyến đi, khi là một thị trấn quạnh vắng, có lần là một đỉnh núi, lúc là một loài hoa dại, có khi lại là những món ăn dân dã chân phương. Nhớ lần đầu đến Gia Lai nghe danh món phở hai tô, tôi cứ tưởng tượng không hiểu sao người ta có thể ăn một lúc hai tô phở. Đến lúc đi ăn mới biết món này gần giống như ăn hủ tiếu khô, nhưng khác hoàn toàn ở sợi phở, cách nấu nước dùng. Có lẽ do đặc điểm khí trời đa phần lạnh, người Tây Nguyên thích ăn các món nóng, và đặc biệt thích ăn cay. Tôi nhớ món xôi măng cá trứ danh ở Kon Tum: chỉ là xôi nếp đơn giản ăn kèm miếng cá nục kho măng le rừng, được trang trí đặc biệt thêm trái ớt đỏ vậy mà ăn một lần là nhớ mãi không quên. Quán không biển hiệu, không bàn ghế sang chảnh, chỉ vài cái ghế nhựa đỏ kê trước quầy xôi, vậy mà đã gắn bó với người phố núi 40 năm, là món quà sáng bình dân no bụng của trẻ em lẫn người lớn, là món mỗi lần có dịp ghé Kon Tum tôi đều phải dậy thật sớm ra mua kẻo hết.

Sáng nay facebook nhắc tôi kỷ niệm những chuyến rong chơi mùa đông, mỗi nơi chốn, mỗi gương mặt bạn bè, mỗi câu chuyện đều sống động như mới hôm qua. Thật muốn một chuyến đi cho hết những cung đường mê mải từ Đak Nông lên Buôn Mê Thuột, Gia Lai, ghé Kon Tum rồi quay về dừng chân giữa Đà Lạt mộng mơ. Nơi ấy chắc hoa đã vàng và nắng xôn xao, mùa đông đã về!

Bài viết đăng trên Tạp chí Du lịch TP.HCM số tháng 11/2024

Chuyến đi lần này mình đi cùng bạn đồng hành rất đặc biệt và mới toanh là chồng mình. Từ lúc quen nhau rồi kết hôn, lần ...
22/11/2024

Chuyến đi lần này mình đi cùng bạn đồng hành rất đặc biệt và mới toanh là chồng mình. Từ lúc quen nhau rồi kết hôn, lần đầu bọn mình đi leo núi cùng nhau. Thật là thực tế khác xa lý thuyết ngày trước mình hay lải nhải: quen ai phải cùng nhau đi leo núi một lần để biết có hợp nhau hay không, có thể trở thành bạn đường trước khi làm bạn đời được không. Nhưng cô gái năm 30 tuổi hơn vội vã yêu đương, lẹ làng mua dây buộc chồng tới mức chưa kịp đi leo ngọn núi nào. Bây giờ, khi con hơn 1 tuổi, vào một ngày tháng 11 thấy vợ cứ nói mé mé trên facebook nào nắng vàng trời xanh nhớ núi non, ông chồng bảo vậy thì đi leo núi đi. Đi thiệt.

Dọc đường có bạn hỏi tụi mình phải couple không, mình cười bảo “Người ta theo đuổi mà tui chưa đồng ý, tính đợt này leo núi thử lòng nhau coi sao”. Vậy là được một câu chuyện vui, mấy đứa xúm vô kêu lên đỉnh núi cầu hôn luôn đi, dắt nhau đi Tà Năng đi, rồi nào là anh cao vậy sau này đẻ con gen cao??? Mình cười ngoác cả miệng.

“Muốn biết về một người không khó lắm. Lúc các bạn cùng đứng ở trên đỉnh núi cao thì không thấy được đâu. Chỉ cần bạn ngồi nghỉ ngơi bên sườn núi trên đường đi xuống, trong lúc mệt mỏi mới thấy ai còn cố gắng giữ lại chút ân cần.”

Núi Bà Đen chỉ có 1 đỉnh với độ cao 986m – là núi cao nhất Đông Nam Bộ, nhưng đường lên núi thì có tới gần chục đường. Một trong số đó là cung núi Phụng – một cung đường hoang sơ, thuộc…

Lần cuối mình leo lên đỉnh Bà Đen là cuối năm 2019 - đợt tập huấn trước chuyến đi Nepal. Rồi từ đó, mình chưa quay trở l...
20/11/2024

Lần cuối mình leo lên đỉnh Bà Đen là cuối năm 2019 - đợt tập huấn trước chuyến đi Nepal. Rồi từ đó, mình chưa quay trở lại vì rất nhiều lý do, một trong số đó là vì đỉnh núi giờ đã biến thành một khu du lịch siêu to khổng lồ.

Chuyến đi lần này sau 5 năm, cũng là sau một khoảng thời gian rất dài mình không tập luyện bất cứ môn thể thao nào. Chín phần lo lắng, mình chỉ có một phần tự tin với nền tảng thể lực trong quá khứ để tham gia nhóm leo cung núi Phụng. Núi Bà Đen chỉ có 1 đỉnh, nhưng đường lên núi thì có tới gần chục đường. Mà cung đường núi Phụng lần này mình đi đúng nghĩa là leo núi: mình phải dùng tay, chân bám đá, đu dây, dùng kỹ năng luồn lách cúi người qua những đoạn dây leo chằng chịt như mê cung. Nếu không có anh Bé - người bản địa dẫn đường thì mình nghĩ cả đám đang đi lạc trong cái mê cung không lối thoát. Nhiều đoạn anh Bé phải đi trước tìm đường vì cung này lâu không có người đi, dây leo chằng chịt che kín lối đi, mình còn nghĩ có khi nào ảnh quên đường nên nói vậy không. Ảnh hay động viên "cố lên các đồng đội, đi cung núi Phụng xong là cũng dữ dằn trong zang hồ rồi đó".

Mình không khỏe nhưng mình có thừa sự lì lợm và kiên nhẫn, luôn cố gắng bám theo nhóm dẫn đầu vì mình biết càng rề rà mình càng tuột lại phía sau, càng ì ạch và nản.

Những lúc quá mệt mỏi, mình rất muốn hỏi "Còn bao lâu nữa tới đỉnh?" nhưng rồi lại thôi, hỏi như vậy dễ nhận câu trả lời "Sắp rồi", hay tệ hơn là "Còn lâu". Mình cũng thường xuyên xuất hiện suy nghĩ kiểu "Ủa sao mình lại đi đường này, cứ đi đường chùa, đường cột bình thường là được rồi".

Vậy mà tới đỉnh núi, thậm chí tụi mình còn chẳng có thời gian ngồi lặng yên được 1 phút vì phải mau chóng xuống núi trước khi mặt trời xuống và bóng tối bao trùm với biết bao thứ bất trắc có thể xảy ra.

Bởi vậy bạn thấy đấy, rõ ràng leo núi không phải để xem đỉnh núi có gì, chỉ là leo lên rồi đi xuống, rồi mệt, rồi thở phì phò, rồi đau chân đi cà lết cầu thang mấy hôm sau. Leo núi để trong lúc chán nản buông lời thề thốt "lần sau éo đi nữa", rồi dăm ba tháng sau lại ngứa chân, lại nhớ cái âm thanh trong veo của núi rừng, nhớ màu trời xanh thăm thẳm trên đầu, nhớ bản thân đã từng cố gắng thế nào, cũng từng vui vẻ thế nào.

Tháng 11, đỉnh núi gọi, tôi trả lời.

Mùa đông, mùa cuối nămHôm nay đi họp bên Tân Bình nên chạy về thành phố từ trưa đi café rồi chờ tới giờ họp. Trời mát má...
16/11/2024

Mùa đông, mùa cuối năm

Hôm nay đi họp bên Tân Bình nên chạy về thành phố từ trưa đi café rồi chờ tới giờ họp. Trời mát mát, ui ui như cái bánh rán ỉu, còn có mưa gió phất phơ. Họp xong về thấy tháng cuối năm sao mà bận rộn quá, có bao nhiêu việc quan trọng dồn hết vào đó hay gì. Tr. bảo sao em sợ quá chị, mình bảo giang hồ lên đừng sợ em ơi, mình làm được hết. Mình làm được hết dù nhân sự nghỉ còn một nửa mà khối lượng công việc vẫn như cũ, còn tăng lên. Gì mà sơ dựng tại chỗ, biên tập chịu trách nhiệm hết – được hết, mình phải vượt qua cái vùng tối mà bản thân sợ hãi. Nói vậy chứ bảo đi học bơi với học lái xe thì mình vẫn luôn nghĩ đến cảnh uống nước đầy mũi và đạp nhầm chân ga chân thắng.

Nhưng post này là để nói về mùa đông, mùa cuối năm thật chộn rộn nô nức mà mình đã dành cả năm để chờ đợi. Mục “ngày này năm xưa” trên facebook của mình luôn đầy những post yêu thương dành cho những tháng ngày này – một kiểu tình yêu bất chấp được ấp ủ chỉ chờ đúng thời điểm là b**g ra. Như cây sứ của mình, lâu lắm mới được tưới nước một lần, nhìn cành lá tàn tạ chỉ muốn cắt béng đi, vậy mà cứ ngó lơ tới hôm nay thấy nó nở màu nhung đỏ thẫm.

Sài Gòn không có mùa đông, nó chả có mùa nào cả, mưa quanh năm, nắng quanh năm... ôi dào. Nhưng cuối năm như tầm này thì có mấy cửa hàng đã bưng tùng thơm ra bán, mình nghĩ nên mua từ bây giờ về trưng chơi cho rẻ. Tầm này thì mặt trời hướng cầu nối bán đảo Kim Cương đã xinh đẹp lắm rồi, vào những ngày không có mưa chiều, dĩ nhiên. Mặt trời đang lặn đâu đó giữa mấy khối nhà gần Bitexco nên ngắm từ hướng đảo Kim Cương là đẹp nhất, hãy tin một người có thâm niên nhìn mặt trời nhiều năm ở Sài Gòn. Rồi một chiều nào đó đi làm về nhất định phải tạt qua chỗ bờ sông đó, đá chống xe, ngồi ghế ăn xiên pẩn và nhìn trời mây sông nước – hôm nào trời đẹp, nhất định.

Những ngày cuối năm mình luôn dành thời gian cho một kỳ nghỉ đông ở nhà. Chỉ về nhà để hít hà mùi heo may của vùng biên giới, vùng đất đỏ. Buổi sáng bước ra vườn cho sương trên cỏ cọ ướt gấu quần, hít hà thở ra khói, tối hái xà lách về nướng thịt cuốn ăn rồi nằm trên giường quấn chăn coi phim. Ở nhà khi nào cũng thoải mái và mặc sức làm điều mình thích, sáng tạo bất cứ món gì với rau củ ngoài vườn. Dù khi nào về lại SG chân mình cũng nứt gót như đi cày ruộng về.

Tháng 11 mọi năm luôn đi leo một ngọn núi, vì núi gọi bạn kìa, trả lời đi. Bà chị bên tạp chí kêu tháng 11 làm số về núi cho zừa lòng mày đó, lo mà viết đi. Dạ núi là của em, đi làm bài tập lớp biên kịch còn cho nhân vật chính đi leo núi. 2019 còn leo được tận Nepal, không chụp hình thì giờ ai gặp chắc nghĩ mình bốc phét. Núi từ tháng 11 nó đẹp rụng rời các ông ơi, không đi thì có lỗi với đất trời cỏ cây hoa lá. Trời mưa thì mình ở nhà đắp chăn ngủ đừng hòng ai rủ đi chơi, chứ trời đẹp có khi chưa ra đến nhà xe đã bốc điện thoại set gấp một cuộc uống bia. Năm ngoái có một chuyến cắm trại vui muốn xểu dịp sinh nhật chị Quân, làm cái bánh mì hoa cúc đen như cức chó, tối có 3 chị em uống chai vang trên cái núi không người, ngày nằm vật vờ nhìn lá cây đung đưa, chiều đi lựm củi chọc chó đuổi gà.

Hôm qua tự nhiên mình nổi hứng ngồi xem lại tin nhắn giữa mình với anh người yêu xem hồi đầu tiên tụi mình nói với nhau chuyện gì. Tháng 11 năm ngoái vẫn còn là hai người xa lạ nha, ổng nhắn lúc nào vui thì mình rep, lúc không vui mình chỉ xem. Hẹn đi café thì mình bảo em là người hướng nội không có nhu cầu giao tiếp với người lạ. 10 điểm luôn em ơi. Nhưng mình thấy có một câu ổng nói đúng từ lần đầu mình từ chối, đó là “ngày tháng còn dài, sau này gặp cũng được”. Kết quả là gì, mình đã chẳng gặp ai vào mùa mình yêu thích, mùa mình luôn muốn xúi giục mọi người yêu đương hẹn hò. Mình đã quen bạn trai vào tháng 5 Sài Gòn nóng chảy mỡ, lần đầu gặp đã phải đi uống beer vì quá nóng may mà vẫn thấy đường bắt xe bus hiên ngang đi về không vướng bận không quyến luyến thật cool ngầu phong cách mà sau này ổng cứ bảo mình "make color tạo ấn tượng". Ờ, mà anh ấn tượng thật phải không?

Cuối năm nay thật nhiều bộn bề nhưng cũng có những niềm vui lớn mà mình rất háo hức. Mình đang xem lại “Cuộc đời đầu tiên” đến đoạn Jiho làm đám cưới với anh chủ nhà, một đám cưới đơn giản, cả hai mặc lễ phục đi xe bus đến chỗ tổ chức tiệc, Jiho giận dỗi với mẹ, Rang khóc khi bắt được hoa cưới, anh chủ nhà hụt hẫng khi không được Jiho cho ăn ké bữa sáng nữa… Bộ phim Hàn mà mình rất thích, mỗi năm đều xem lại không biết chán vì cảm xúc healing nhẹ nhàng. Ai trong chúng ta cũng đang sống cuộc đời đầu tiên của mình, cũng là cuộc đời duy nhất. Chăm chỉ một chút, nỗ lực một chút, bao dung và trân trọng, yêu thương và tha thứ, mỗi ngày đều là ngày đầu tiên.

Tầm này bắt đầu mở “All I want for Christmas is you” là được rồi các bác ạ.

Bài viết cũ trên blog tháng 11-2022

Hôm nọ đi cafe bạn mình hỏi: Lấy chồng 2 năm rồi thấy cuộc sống thế nào, thấy nửa kia của mình có thay đổi gì so với lúc...
08/11/2024

Hôm nọ đi cafe bạn mình hỏi: Lấy chồng 2 năm rồi thấy cuộc sống thế nào, thấy nửa kia của mình có thay đổi gì so với lúc quen không. Nói một lúc bạn lại hỏi: mà sao hồi đó mày quyết định cưới?

Thực ra mình đã từng trả lời câu hỏi này rồi. Mà chắc nhiều người cũng như mình, không lý giải được lý do để kết hôn một cách rõ ràng, rành mạch, chi tiết. Nhưng mình chắc chắn một điều: mình không phân vân hay do dự khi đứng trước ngưỡng cửa hôn nhân với chồng mình hiện tại.

Mình vừa xem phim "Sắc xuân gửi người tình", phim này có nội dung khá nhẹ nhàng, diễn viên chính xinh trai đẹp gái, mà đoạn mình ấn tượng lại là đoạn Trang Khiết và cô bạn thân Vương Tây Hạ ngồi nói chuyện với nhau trước khi cô này kết hôn. Trang Khiết hỏi Vương Tây Hạ là người đó thực sự tốt để bạn cưới làm chồng sao. Vương Tây Hạ suy nghĩ một lát rồi nói: Tớ không dám đưa ra quyết định cho cả quãng đời còn lại của mình, cứ phải sống với nhau xem thế nào đã. Nhưng ít nhất thì bây giờ, sau bao nhiêu năm, lần đầu tớ cảm thấy rất yên lòng, không hoang mang nữa.

Hóa ra không chỉ mình mình có cảm giác đó: không hoang mang. Kết hôn giống như bạn bước vào một chuyến du hành không biết trước điểm đến, không rõ thời gian, chẳng biết dọc đường sẽ gặp những gì. Nói chung chẳng có gì là chắc chắn. Thứ duy nhất bạn có thể nói chắc và mình nghĩ nên chắc chắn là cảm giác yên lòng.

Hồi trước mình nghĩ nếu mà được chọn dùng cỗ máy thời gian, mình sẽ đến tương lai xem ai sẽ là chồng mình. Để chi? Để rút ngắn thời gian tìm kiếm, hẹn hò, crush này nọ tốn thời gian. Bây giờ mình lại thấy chị Son Ye Jin trong phim "Hạ cánh nơi anh" nói đúng “Dù sao em cũng vất vả lắm. “Là người này sao?”. Quen rồi mới biết không phải. “Là người kia sao”. Rồi cũng không phải. Em cũng mệt mỏi, vất vả lắm chứ.” Mình không cần dùng cỗ máy thời gian, sự trải nghiệm chính là thứ giúp mình hiểu được cảm giác chắc chắn . Sau này cũng không cần, bất ngờ vốn là điều tất yếu của cuộc sống hôn nhân, cứ từ từ mà tận hưởng thôi.

Mấy nay có thời gian mình nhắn tin cho Lam, hỏi han về tình hình hiện tại: công việc, cuộc sống, nỗi buồn. Những cuộc nói chuyện riêng của mình với bạn bè gần đây đa phần là vậy, từ những tin nhắn lan man không đầu không cuối chuyển thành có mục đích cụ thể, xoay quanh nội dung gì đó trọng tâm. Không phải mình bận đến nỗi thiếu thời gian trả lời 1 tin nhắn, mà là đôi lúc bạn nhắn tin thì đêm mình mới nhớ ra để trả lời, kiểu vậy. Hôm nay Lam bảo với mình rằng bây giờ nó mới thấy mấy câu mình nói với nó hôm đám tang là đúng. Rằng mất mát đến đột ngột quá, nên cái hôm Lam mặc đồ trắng đứng trước di ảnh chồng, dù nhìn nó rất gầy gò mong manh, thì mình vẫn bảo là khoảnh khắc ấy Lam chưa thấm thía hết nỗi đau. Nỗi đau đến rất từ từ, những ngày sau đó, khi người kia không còn. Lam bảo đến bây giờ nó mới nhận ra là chồng nó khi còn sống đã che chở cho nó nhiều như thế nào. Xong nó còn kể chuyện tình cờ gặp một ông xem tướng cho nó, nói đúng mọi thứ về chuyện của nó, của chồng nó, hỏi mình có tin không. Mình bảo hiện tại thì không, nhưng có thể sau này sẽ có. Con người sẽ tin những gì mà mình muốn tin. Tâm linh cũng là một dạng niềm tin như thế. Tin rằng phải cúng, phải làm lễ gì đó để bản thân được yên lòng, thanh thản, hay vì tin rằng người thân của mình sẽ được phiêu diêu tự tại. Nên mình sẵn lòng ngồi nghe Lam kể về những giấc mơ, những điều tâm linh, nhưng không có nghĩa là mình tin hay cần khuyên nhủ gì nó. Đôi lúc điều chúng ta cần làm chỉ là lắng nghe một ai đó nhắc về một người khác – để người kia luôn tồn tại, không bị lãng quên. Câu này mình nhớ sơ sơ Hứa Hồng Đậu (Đi đến nơi có gió) có nói “Mỗi khi tên của ai đó được nhắc đến, hoặc câu chuyện của người đó lưu truyền giữa chúng ta, thì họ có thể mãi mãi tồn tại”.

Có một lần bạn mình giận hờn đã nói vu vơ về cán cân gia đình – bạn bè trong mình. Gia đình ở đây, không ai khác – chính là chồng mình. Mình không hình dung cụ thể về việc có chồng khiến cuộc sống của mình thay đổi thế nào. Nó không phải việc tô điểm một màu sắc khác vào phần nào của bức tranh sẵn có. Mà giống như việc nhỏ một giọt màu vào ly nước trong suốt. Ly nước đã không trong suốt nữa rồi, không thể nói chính xác phần nào trong mình thay đổi. Mà là cả cuộc sống mình đang thay đổi. Cái gì mà hòa nhập không hòa tan, tôi tan một cách triệt để luôn. Nhưng trọng điểm là: không phải do người kia khiến mình thay đổi, mà tự bản thân mình từng chút từng chút một khác đi. Và mình – chính mình cũng không biết trước, vẫn đang hàng ngày nhìn nhận, chấp nhận và thích nghi. Đơn giản như việc mình vẫn giữ vài thói quen yêu thích từ lúc còn độc thân, trong đó có thói quen thích được một mình. Một mình ngồi với cái máy tính, hoặc nằm bấm điện thoại, xem phim. Đặc biệt mình thích một mình tập trung viết bài trên máy, mà chồng thì lại thường hay hỏi Em đang làm gì đó. Đó là thói quen của chồng, nhưng đôi khi mình lại cáu: nhăn mặt, không vui, không muốn trả lời hoặc trả lời qua loa cho chồng đừng hỏi nữa… Thấy vô lý chưa, gặp người thường nghe chuyện như vậy sẽ chửi liền đúng không? Mà không, chồng mình không có chửi mình vì chuyện này bao giờ (chửi vì chuyện khác, haha). Đó là hôn nhân đó. Mình cũng vậy, lúc đó, ngay lúc cáu xong là mình thấy mình sai lè, vô duyên nữa. Mà lần sau có khi đang tập trung, chồng hỏi lại, mình vẫn cáu y chang. Mình không kể ra những khoảnh khắc vui vẻ, ngọt ngào, cảm động, cũng chẳng nói về những mâu thuẫn, giận dỗi (mí cái đấy kể chỗ khác rồi). Mình chỉ đang khái quát cơ bản cuộc sống hôn nhân bằng một tình huống cụ thể, bình thường, không có đúng sai, chỉ có diễn biến.

Và khi bạn nói vậy, mình cũng không thể và không muốn giải thích nhiều. Gia đình – khi chúng ta còn nhỏ là bố mẹ, là anh chị em. Khi chúng ta trưởng thành – gia đình có thể thiếu vắng đi những hình ảnh khi ta còn nhỏ – đó là quy luật tự nhiên, là thực tế mà chúng ta phải chấp nhận. Nhưng rồi, mỗi người lại có một “gia đình” mới, sống với một người chẳng ruột rà thân thiết, chẳng quen chẳng biết gì trước kia, lại coi trọng người đó như sinh mạng của bản thân. Hôn nhân không cho chúng ta có một gia đình mới, nhưng lại là bước khởi đầu quan trọng của một gia đình mới. Quay trở lại bộ phim mà phần đầu mình nhắc tới, sau khi nghe Vương Tây Hạ nói về quyết định kết hôn, Trang Khiết mới nói một câu chân thành:

- Vương Tây Hạ, cậu có gia đình rồi, tớ vui quá!

Không phải là “kết hôn rồi”, mà là “có gia đình rồi”. Sau này, nơi để chúng ta thực sự dựa dẫm chính là “gia đình” này. Là những chuyện vui buồn công việc, bức xúc trong cuộc sống; là những phút yếu đuối vì mất mát, đau lòng; là những gì vui vẻ; những dự định, ấp ủ cho tương lai – người mình chọn chia sẻ đầu tiên chính là chồng – là bạn đời.

Dạo này có khi mình đọc lại mấy bài viết xưa cũ, trên blog, instagram hoặc mấy đoạn cap màn hình tin nhắn với bạn bè còn lưu trữ trên google photo. Biết gì không, có khi mình cũng còn bất ngờ khi giờ mình đã lấy chồng được 2 năm. Mình giống như một bà già đang ngồi đọc lại mớ nhật ký thanh xuân ấy, kiểu vừa ngô nghê mà cũng đầy trăn trở, đầy cảm tính. Ờ mà hồi đó sao mình không viết một lá thư gửi chồng tương lai nhỉ, xong giờ đem so sánh với hiện thực chắc cười mệt. Nhưng mà bây giờ chắc mình sẽ viết, dĩ nhiên không phải gửi chồng tương lai rồi. Mà là gửi cho mình của tương lai- năm 60 chẳng hạn: ..Gửi Huyền năm 2052, dạo này bà còn cáu mỗi khi chồng hỏi Em đang làm gì đó không?

Address

A6 , Phù Đồng Thiên Vương , Phường 8 , Đà Lạt , Lâm Đồng
Đà Lạt
67000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Chuyện kể từ những chuyến đi posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Chuyện kể từ những chuyến đi:

Share