Chuyện kể từ những chuyến đi

Chuyện kể từ những chuyến đi Không nhiều hình nhưng rất nhiều chữ

Trên facebook có một mục rất hay: kỷ niệm – ngày này năm xưa, nhắc ta về những dòng đã viết, những hình ảnh đã đăng, nhữ...
18/09/2025

Trên facebook có một mục rất hay: kỷ niệm – ngày này năm xưa, nhắc ta về những dòng đã viết, những hình ảnh đã đăng, những chuyến đi hay thống kê số năm tình bạn với ai đó. Mình rất thích tính năng này, dù facebook cũ mình đã mất, mà nick mới cũng không có nhiều điều để nhắc lại. Thế nhưng, thỉnh thoảng tâm trí sẽ thoáng xao động bởi đôi lời mà chính chúng ta từng viết.

Hôm qua hội bạn già chat chit đam mê cũng quanh cái vụ ngày này năm xưa này. Hồi mới chơi facebook, không hiểu sao hay viết lên tường của nhau. Đó là một dòng ông Duy viết cho mình với Bông. Hồi đó ông Duy còn làm kênh VTC16, rủ tụi mình qua cộng tác kiếm cơm. Cái văn phòng làm việc đâu bên khu An Phú An Khánh, 2 đứa mình đi xe bus qua rồi lội bộ vào. Ông Duy lúc đó theo mình nhớ vẫn chạy con dream ghẻ chứ chưa lên đời Exciter, đi ngang thấy 2 đứa đi bộ dưới trời nắng, viết lên tường facebook cảm thán kiểu: ráng lên bây ơi, sau này chắc sẽ khác.

Bây giờ, sau hơn 10 năm có lẻ từ ngày ấy, VTC đã ngưng phát sóng giải thể, ông Duy đã có cơ ngơi hoành tráng nhất trong cả bọn nhưng cũng là người sống lặng lẽ nhất. Lúc nói chuyện phiếm mình có chọc anh có nhà mới nhớ mua cái sopha thật êm ái nha, để lúc cần dùng đến. Là vì mình cứ ấn tượng hoài hình ảnh cô đơn của ổng trong căn chung cư ở Sài Gòn, có 2 phòng ngủ nhưng ổng lúc nào cũng ngủ ngoài sopha kế cái tivi cho đỡ cảm giác trống vắng. Có những người mà hiện tại của họ trong mắt người khác có ghê gớm cỡ nào thì hình ảnh trong mắt mình vẫn cứ thấy thương – không phải tội nghiệp, không phải xấu xí kinh khủng gì, mà là mình chưa bao giờ thấy họ trở nên xa cách. Có lẽ đó là lý do tụi mình vẫn ở đây chứng kiến nhau trưởng thành ở một khoảng cách vừa đủ.

Nhân nhắc về ngày này năm xưa, có đứa bảo xem lại thấy viết khùng viết điên là xóa ngay. Có đứa bảo không xóa mà set lại chế độ một mình tui. Mình không xóa, cũng chẳng set lại gì hết. Giống như blog này, chất chứa tất cả suy nghĩ, cảm nhận, chuyện đời của mình. Một kho ký ức mà mình có thể truy cập bất cứ lúc nào khi mà trí nhớ của mình đã bị xóa đi rất nhiều. Nhiều chuyện giờ đọc lại ta nói mắc ngượng luôn á, đúng kiểu xuyên không quay về quá khứ chắc phải bạt tai mấy cái cho tỉnh táo – nhưng không. Mình đứng ở đây, để nhìn chính mình dù là quãng thời gian nào của quá khứ cũng đáng trân trọng.

Mình còn bảo với các bạn mình rất tiếc khi chức năng ghi chú của facebook mất đi – có lẽ là định hướng của nền tảng. Hồi trước mình cũng có những cái note thật là nhiều chữ ở đó. Bây giờ thì khi nhìn lại, người ta sẽ chỉ còn lại hình ảnh, video, chữ nghĩa thật ít ỏi. Ý mình là thật ít những thứ cá nhân, vụn vặt, linh tinh – chẳng vì xây dựng hình ảnh cá nhân, chẳng content gì cả – mình lại thích đọc những thứ như vậy đấy. Mà cái thời đấy thì qua rồi.

Kể cá các bạn viết blog của mình – những người chưa từng gặp, chưa từng theo dõi nhau trên facebook, chỉ đọc bài của nhau trên blog – mọi người cũng dần tản mát đi đâu hết, hay tập trung vào một việc gì đó khác. Như mình, có thời gian rất lâu mình không viết một bài nào trên blog cả. Có lúc mình đã nghi ngờ bản thân hình như không còn cảm xúc dào dạt như xưa, hay mình không thể tuôn ra rất nhiều chữ với khả năng tập trung cao như đã từng. Và mình đã rất sợ điều đó.

Mọi người bảo cùng nhau dư đoán xem, sau facebook, tiktok sẽ là gì? Rồi chúng ta sẽ chạy theo những gì nữa? Một thế hệ đi từ đỉnh cao Yahoo, Blog 360 đến những ngày sơ khai nhất của facebook, tiktok. Tui không biết tiếp theo sẽ là gì, nhưng tui già rồi, tui chạy theo con tui còn mệt huống chi chạy theo thời đại.

Những ngày này nghe tin tức về Nepal mà chúng tôi không khỏi ngỡ ngàngNepal với tôi đã từng là những ngày bình yên và đá...
12/09/2025

Những ngày này nghe tin tức về Nepal mà chúng tôi không khỏi ngỡ ngàng

Nepal với tôi đã từng là những ngày bình yên và đáng nhớ nhất trong đời. Tôi đi qua những ngôi làng đầy hoa cỏ nằm dựa vào lưng núi quay mặt ra dòng sông. Tôi say sưa ngắm nhìn những chỏm núi phủ đầy tuyết phủ và những lá cờ lungta bay phấp phới. Tôi xoay mọi cái chuông chuyển kinh luân dọc đường và đọc um ma ni bát mê hồng.

Tôi uống lassi giữa khu chợ sớm huyên náo tiếng nói cười. Tôi uống sữa trâu ở nhà một người dân Nepal thân thiện hiền lành mến khách. Tôi nhảy múa giữa ruộng cùng dân làng. Tôi cúi đầu để nhận chiếc vòng hoa vạn thọ được kết tỉ mỉ bằng tất cả yêu thương thay cho lời nguyện cầu may mắn.

Tôi nhớ lắm một đất nước mà câu cửa miệng của mọi người dân là Namaste cụng nụ cười hiền. Tôi nhớ quảng trường Dubar square nơi mà nét cổ kính giao thoa hiện đại, nơi thời gian như ngừng trôi, nơi mà tôi đã đi đến quen từng con hẻm nhỏ. Tôi nhớ cả Thamel của tôi, nơi đã uống cạn chai beer to cùng món momo nóng hổi.

Chúng tôi nhắn tin cho chú Ganesh hỏi thăm tình hình, may sao chú bảo mọi thứ chỗ chú vẫn ổn và mong rằng sớm có thể mở cửa du lịch trở lại. Tôi biết chú rất lạc quan, nhưng với tình hình hiện tại, không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo với đất nước này - một đất nước sống dựa vào những ngọn núi và du lịch?

Nguyện cầu cho Nepal sớm yên bình và mong ngày quay trở lại!

Có thể chụp hoàng hôn mãi không biết chán. Tôi thích bình minh. Nhưng tôi càng say mê vẻ đẹp tàn ngày rực rỡ như thế này...
11/09/2025

Có thể chụp hoàng hôn mãi không biết chán.
Tôi thích bình minh. Nhưng tôi càng say mê vẻ đẹp tàn ngày rực rỡ như thế này. Cái tên thị trấn hoàng hôn thật hợp với nơi này. Mặt trời đã biến mất sau những cơn sóng bạc thế nhưng dư vị chiều tà vẫn còn vấn vương.

Tôi đọc “Bản chất của người” vào những ngày đi công tác ở biển - tác phẩm xuất sắc của nữ tác giả Han Kang người đạt giả...
08/09/2025

Tôi đọc “Bản chất của người” vào những ngày đi công tác ở biển - tác phẩm xuất sắc của nữ tác giả Han Kang người đạt giải Nobel Văn học năm 2024. Dưới tán cây bàng và xa ngoài kia là sóng vỗ, tôi tranh thủ giờ nghỉ trưa không phải quay phim và đọc quyển sách mang theo.

Thú thật, rất lâu rồi tôi mới đọc trọn vẹn một quyển sách, một mạch không ngắt quãng. Tôi viện nhiều lý do từ công việc, con cái, gia đình đến cả những lý do mà tôi xem thường nhất như lướt mạng xã hội và đọc những content dần làm chúng ta “thối não”.

Lấy bối cảnh Phong trào dân chủ Gwangju diễn ra năm 1980 tại Hàn Quốc - Bản chất của người là một tiểu thuyết bóc trần nỗi đau dưới nhiều góc độ - của những nạn nhân xấu số, của những người mẹ mất con, của chính những người còn sống nhưng dường như đã chết, của người tưởng như chẳng liên quan gì đến nhân vật trong tiểu thuyết nhưng vẫn đau đáu kiếm tìm sự thật.

Quyển tiểu thuyết không dài, vỏn vẹn hơn 200 trang, chia ra làm 7 chương - trong đó chương đầu tiên để khái quát chung giúp người đọc hình dung bối cảnh, câu chuyện một cách tổng quát và 6 chương còn lại từ từ bóc trần nỗi đau của một chủ thể khác nhau. Chính vì vậy, người ta có cảm giác đang đọc nhiều câu chuyện nhỏ có mối liên quan mật thiết.

Trong một con ngõ nhỏ ở Gwangju, có một gia đình tầng lớp bình dân sống trong ngôi nhà nằm gần mỏ đá. Họ chừa ra một phòng nhỏ sát ngõ cho thuê. Suốt nhiều năm sau này - mẹ D**g Ho vẫn đau đáu tự trách mình nếu ngày ấy bà không cho thuê căn phòng ấy, liệu D**g Ho - con trai bà có kết bạn với cậu bé Jong Dae, đi tìm xác bạn mình và rồi cũng trở thành một linh hồn lưu lạc. Nhưng rồi bà vội vàng xua tan cái ý nghĩ áy náy ấy ngay khi nhớ lại tiếng cười giòn tan của hai đứa trẻ vẫn thường vang lên trước sân nhà. Ngay cả trong nỗi đau mất con, người mẹ vẫn vị tha dịu dàng với đứa trẻ không thân thích.

Vậy mà quân lính thì không - đó chính là nguồn cơn của mọi nỗi đau được Han Kang xoáy sâu trong tiểu thuyết.

Xưa nay người ta vẫn nói nhiều về nỗi đau của người ở lại - những người mẹ mất con, vợ mất chồng, những người thân gào khóc bên thi thể người đã khuất. Nhưng Han Kang chọn một góc khác để nói về nỗi đau - cô để cho chính người chết lên tiếng. Người chết thì làm gì biết nói?

Khi người sống đứng nhìn người chết, liệu linh hồn người chết có cùng đứng bên cạnh mà nhìn chính mình không?

Có - Nếu có thể nói thì linh hồn của Jong Dae sẽ nói với người bạn thân D**g Ho rằng có. Bởi chính Jong Dae cũng đang nhìn chính cái xác của mình với muôn vàn câu hỏi.

Tại sao lại bắn tôi, tại sao lại giết tôi?

Với muôn vàn ý nghĩ và câu hỏi về cái chết của chính mình, Jong Dae khiến trái tim người đọc quặn đau khi đối diện với hiện thực: một cậu thiếu niên mới 16 tuổi và cái chết quá đỗi bất ngờ. Còn biết bao nhiêu điều chưa kịp làm, biết bao dự định dở dang. Ngay cả Jong Dae cũng bàng hoàng khi đối diện với cái chết của chính mình. Cậu sợ hãi. Cậu tiếc nuối. Cậu hoài niệm. Dòng ký ức chảy trôi miên man của Jong Dae về chị gái, về cậu bạn thân, về trường lớp. Rồi thoắt cái mọi thứ vỡ vụn bởi thực tế tàn khốc.

Dù cho bên cạnh có nhiều linh hồn đến đâu đi nữa, chúng tôi cũng chẳng thể nào nhìn thấy hay cảm thấy nhau. Mấy câu nói như “Hẹn gặp nhau ở thế giới bên kia” hóa ra đều là vô nghĩa.

Không né tránh, không vòng vo, không lan man - Han Kang khiến người đọc phải đặt mình vào chính nỗi đau của Jong Dae khi thân xác cậu đang dần thối rữa trong hố chôn tập thể, đi từ nỗi sợ hãi, hoang mang, căm phẫn đến chấp nhận hiện thực.

Sau mỗi cái chết, ắt hẳn đều có một tang lễ. Nhưng dường như trong Bản chất của người của Hankang, không chỉ có một mà rất nhiều tang lễ theo những cách khác nhau. Có những người như Kim Jin Soo dùng cái chết của mình làm tang lễ cho những đứa trẻ, có người như chị Kim Eun Sook âm thầm chịu đựng và tổ chức lễ tang theo cách riêng.

Sau khi bạn chết, chẳng thể nào làm được lễ tang
Cuộc đời tôi đã trở thành lễ tang của bạn
Dù ở nơi đâu, ngọn lửa đền thờ vẫn đang cháy.
Trong những đóa hoa nở mùa xuân, trong từng bông tuyết. Trong mỗi buổi đêm. Những tàn lửa của ngọn nến bạn cắm trong chai rỗng…

Đọc đến chương Về nơi hoa nở tôi cứ nghĩ tiểu thuyết sẽ kết thúc ở đây. Khi chương mở đầu đã dự cảm về cái chết của D**g Ho, và đến chương này là những dòng tự tình của mẹ D**g Ho cho đứa con mãi mãi tuổi 16 của mình. Không có nhiều dòng viết về cái chết của D**g Ho như với Jong Dae, tất cả chỉ qua lời kể của các nhân vật khác xuyên suốt quyển sách. Có lẽ đó cũng chỉ là một phút giây rất chóng vánh, rất vội vã, và chắc chắn rất đỗi bàng hoàng với cậu bé ấy. Nhưng tác giả lại dành hẳn một chương cho những dòng tâm sự của mẹ D**g Ho, bởi ai cũng biết rằng chẳng còn gì đau đớn hơn thế gian này hơn một người mẹ mất con.

Đông qua rồi xuân lại tới. Hễ xuân sang là mẹ lại điên lên như trước nay vẫn thế, qua hè thì mẹ mệt rồi đau ốm triền miên, đến thu thì chỉ còn ngồi thở. Thế rồi đông về, gân cốt mẹ tê cóng. Mẹ lạnh buốt tới tận tim, tận xương tủy.

Mùa xuân hoa nở nhưng trớ trêu thay nó lại chỉ khiến mẹ D**g Ho phát điên lên: điên vì nỗi nhớ con.

Mẹ ơi, chỗ sáng rỡ đằng kia hoa nở nhiều thật đấy. Sao mình lại đi chỗ tối om thế này, mình đi ra đằng kia đi mẹ, đi về nơi hoa nở ấy.

Và có lẽ chính vì những ẩn dụ không trọn vẹn lẫn day dứt phía sau cái tên Về nơi hoa nở mà phía sau đó vẫn còn một chương truyện nữa: Ngọn đèn tuyết phủ. Chẳng còn cái chết nào cả thể xác lẫn tâm hồn, mà ẩn sâu trong đó là một sự hồi sinh.

Xuyên suốt tiểu thuyết, không có những lời buộc tội của cả nạn nhân đến những người nhà của họ, không có sự chửi bới, càng không có kết án. Thế nhưng thông qua những nhân vật, những điểm nhìn, những câu chuyện được kể theo nhiều cách khác nhau đã là bản cáo trạng đanh thép nhất cho tội ác của quân lính.

Bản chất của người khép lại với hình ảnh lạnh lẽo của tuyết trắng và mùa đông thế nhưng trái tim người đọc lại được sưởi ấm bởi thứ niềm tin bất diệt rằng đâu đó vẫn có những người lên tiếng để lịch sử, để sự thật luôn được viết đúng, hiểu đúng, để không có những D**g Ho, Jong Dae phải oan ức chấm dứt tuổi thanh xuân của mình. Dù thực tế có nghiệt ngã, phũ phàng đến đâu, tôi vẫn luôn tin rằng ở nơi ấy tràn đầy ánh sáng, xuân ấm hoa nở.

Đố mấy bạn biết khi đứng trên một đỉnh núi chúng ta thường thấy gì?Tui có ba bích tui nói trước: thấy mệt.À không, rất r...
20/08/2025

Đố mấy bạn biết khi đứng trên một đỉnh núi chúng ta thường thấy gì?
Tui có ba bích tui nói trước: thấy mệt.
À không, rất rất mệt. Chỉ có điều là mấy cái mệt đó đã trải qua hết ở dọc đường lên núi rồi. Nên bây giờ chỉ việc ngồi thở và ngắm cảnh đẹp tận hưởng thôi.

Bữa rồi đi Côn Đảo thì mình có dịp đi Núi Lò Vôi Côn Đảo hay còn có tên gọi là sống lưng Con Voi. Do nhìn từ hướng bờ biển thì phần sát mép biển này có hình dáng giống như đầu con voi đó mọi người.

Muốn ngắm bình minh thì phải xuất phát từ khách sạn lúc 4h30, tức là tỉnh dậy lúc 4h sáng á. Bình minh không đợi bạn được, nên bà nào mà lười dậy sớm thì cứ hẹn với hoàng hôn cho chắc nè (thực ra không có gì là chắc chắn cả, hoàng hôn có thể chui trong đám mây từ 3h chiều).

Bạn tìm trên bản đồ là thấy Sống lưng con voi, Núi Lò Vôi chính là địa điểm cần đến. Nhưng mà đường bắt đầu vào leo núi hơi khuất nha, cũng không có biển hiệu gì hết. Trời đất ơi mí bà có biết sáng sớm uống có ngụm nước mà phải leo núi hơn nửa tiếng thì cảm giác nó phê cỡ nào không? Tụi tui không nói được chuyện gì cả, chỉ nghe tiếng thở và tiếng bước chân nặng nề của nhau thôi, dù quãng đường thực tế chỉ có hơn 1km nhưng nó đã khiến lớp makeup của cô bé MC trôi mất phân nửa, khiến mấy anh quay phim phải thở dốc và khiến tui - một đứa từng trải qua rất nhiều buổi sáng dậy sớm leo núi khi trên đầu là sao chi chít - tui phải nói là tui vẫn mệt mỏi vô cùng và lẩm bẩm: đứa nào nghĩ ra cái trò đi leo núi sáng sớm như này???

May mắn là đường đá, có bậc thang khá dễ đi nè nên tụi tui chỉ mất tầm hơn 30 phút cho quãng đường hơn 1km thôi, ghê hông??? Lên đến nơi thì vừa kịp thấy vệt sáng ửng hồng phía núi, kiểu này thì chắc chắn là có bình minh đẹp rồi nè. Và không phụ lòng, phụ công tụi tui, mặt trời nhô lên đẹp rụng rời, soi chiếu mấy cây nắp ấm đẹp quá trời luôn.

Sống lưng con Voi vươn thẳng ra biển, một mặt nhìn về hướng trung tâm Côn Đảo, hướng còn lại có thể ngắm Six senses - khu nghỉ dưỡng cao cấp đắt đỏ mà tui ao ước được thử một lần cho biết sao nó đắt vậy, chắc là đẹp lắm hơ?

Núi Con Voi còn gì nữa? Hết rồi chứ có voi nào mà ở trển. Chủ yếu là ngắm cảnh chill chill thích hợp, nói chung là tuyệt đối thư giãn, một điểm đáng để đi ở Côn Đảo nhe.

Việt Nam đúng là có muôn vàn điều mới lạ, diệu kỳ để mỗi chúng ta khám phá, để feel, để chill, để yêu nhiều hơn nữa!    ...
15/08/2025

Việt Nam đúng là có muôn vàn điều mới lạ, diệu kỳ để mỗi chúng ta khám phá, để feel, để chill, để yêu nhiều hơn nữa!


Ở Việt Nam có một bệnh viện sản rùa rất lớn đặt tại Côn Đảo. Bạn đã từng nghe chưa?Không biết ai đã nghĩ ra cái tên bệnh viện sản rùa khi nói về hòn Bảy Cạnh...

Mấy bà biết ý nghĩ đầu tiên của tui hiện lên khi nhìn thấy con cua xe tăng là gì không? CÓ ĂN ĐƯỢC KHÔNG?Theo tui thì su...
15/08/2025

Mấy bà biết ý nghĩ đầu tiên của tui hiện lên khi nhìn thấy con cua xe tăng là gì không? CÓ ĂN ĐƯỢC KHÔNG?

Theo tui thì suy nghĩ này cũng…bình thường thôi. Đi rừng gặp cây gì là lạ tui sẽ hỏi: có ngâm rượu được không, giờ gặp con cua xe tăng thì nghĩ có ăn được không. Thật đúng là…phàm phu tục tử mà.

Rồi, mời đoàn mình bật đèn pin di chuyển vô rừng dùm em. Bắt đầu buổi đi xem cua xe tăng lúc 8h tối, thường cua sẽ ra kiếm ăn giờ này á mọi người. Loài cua này có một điểm rất đặc biệt đó là chỉ phân bố ở vùng Côn Đảo thôi mọi người, nên cũng khá ít người biết đến chúng nè.

Đêm tối đi trong rừng cũng sợ sợ, may là đi đông nói chuyện um sùm ta nói cua nghe thấy có khi nó bỏ chạy hết đó mọi người. May quá, mấy con cua đói quá vẫn đi kiếm ăn và làm mẫu cho tụi tui tham quan.

Mọi người thấy cái hang sâu sâu kia không, nhà của mấy con cua xe tăng đó. Thấy lấp ló lấp ló con cua rồi kìa. Tụi cua xe tăng này có thể đào hang sâu tới 2m, đường kính hang 8-12cm luôn nè. Cua xe tăng là loài cua cạn to nhất Việt Nam, chiều dài mai có thể hơn 10cm, cân nặng có thể hơn 1kg mỗi con. Vì có đôi càng to dị hình (bên to, bên nhỏ) chắc khoẻ và dáng đi hùng hổ bò ngang nên chúng được đặt tên là cua xe tăng.

Anh cán bộ Vườn quốc gia Côn Đảo nói cua xe tăng hiền lắm, tại vì tụi nó ăn chay, chủ yếu ăn lá cây mục, trái cây rụng thôi nè. Nhìn nó giương cái càng lên tự vệ khi thấy người và ánh sáng có vẻ hung dữ vậy thôi, chứ thực ra hiền queo.

Rồi bây giờ mình quay lại câu hỏi đầu tiên nè: cua xe tăng có ăn được không? Ăn được nha. Nhưng mà không được ăn. Cua xe tăng hiện đang được theo dõi và bảo vệ nghiêm ngặt do số lượng rất ít trong tự nhiên. Thôi mình về ăn cua Cà Mau, cua Hoàng đế giùm em, để yên cho mấy bà cua xe tăng sống.

gần 1h sáng rồi còn mắc đẻ thì phải làm sao?Thì... đẻ thui =)))Mấy bà biết chưa, rùa là chỉ đẻ ban đêm, không đẻ ban ngà...
12/08/2025

gần 1h sáng rồi còn mắc đẻ thì phải làm sao?
Thì... đẻ thui =)))

Mấy bà biết chưa, rùa là chỉ đẻ ban đêm, không đẻ ban ngày. Trừ trường hợp con nào mắc đẻ quá mới lên lúc rạng sáng thôi. Con nước lên cao là mấy bà rùa lên đẻ. Bởi vậy nằm vật vờ chờ mỏi mòn không thấy con rùa nào lên, mình đi vô lều chợp mắt xíu. 12h đêm, đang nằm lim dim thì chị Bình gọi ngược: có rùa lên rồi em ơi, vậy là mấy anh em hú nhau rồi dụi mắt chạy ùa ra bãi cát. Ra đến nơi, trăng đang chêch chếch đỉnh núi, rọi sáng bãi cát lớn. Nhưng mà rùa đâu? Ủa ủa?

Chị Bình ra hiệu cho cả đám nhẹ nhàng bò đến sau đít mẹ rùa, bật một cái đèn màu đỏ rồi thì cả đám nằm bò ra coi rùa đẻ. Có ai thắc mắc là sao không bật đèn lên cho sáng mà phải để đèn tối mù coi rùa đẻ không? Rùa nhạy cảm với ánh sáng trắng lắm, nên tụi tui chỉ được dùng đèn đỏ rình mấy bả đẻ thui nà. U là trời, còn phải quay phim nữa chớ, thiệt là khó cho tụi tui quá đi mà.

Nói là đi đỡ đẻ cho rùa chứ giống đi rình rùa đẻ hơn nha, cả đám nằm bò trên cát, nói thì thào thì thào, sợ bà rùa bả giật mình nín đẻ. Một đêm ở Bảy Cạnh có thể có tới 15 bà rùa kéo nhau lên đẻ từ đêm tới sáng, nên mấy bạn TNV ở đây phải chia ca ra trực cũng cực quá trời. Bà rùa đẻ xong, lấp hố cát chôn trứng xuống rồi bò về biển luôn, hết trách nhiệm. Đến phần việc của mấy bạn TNV sẽ đào cát, lấy trứng lên mang về hồ ấp trong trạm. Làm như vậy thì trứng được bảo vệ tốt hơn, tỷ lệ nở cũng cao hơn.

Sau khoảng 45-60 ngày vùi dưới cát, rùa con sẽ nở và chui lên khỏi mặt đất. Nhìn lũ rùa lóc chóc loi choi bé xíu thấy cưng ghê hông? Tụi nó đang háo hức đợi được thả về biển lắm đó. Để tụi chị mang mí đứa ra biển nha. Thời điểm thả rùa con thích hợp nhất là buổi sáng sớm, thời điểm này chưa nắng gắt, lại tránh được mấy chú chim săn mồi.

Không giống con người, rùa con bé xíu nhưng gặp nước là biết bơi liền như bản năng sinh tồn vậy. Từ đây tụi nó sẽ bơi điên cuồng trong vòng mấy ngày cho đến khi ra được vùng nước lớn, hòa vào dòng chảy của những dòng hải lưu, kiếm ăn và sinh tồn. Mỗi tổ trứng rùa có khoảng 100 - 150 trứng, tỷ lệ nở khá cao trên 90% thế nhưng tỷ lệ sống sót chỉ là 1/1000. Thôi thì cuộc sống mà, ai cũng phải sinh tồn, nên mấy bé có gắng sống thật mạnh mẽ, chu du vòng quanh thế giới rồi 30 năm sau quay về Bảy Cạnh đẻ trứng tiếp nha. Cũng không hiểu vì sao mí bé rùa nhỏ tí này lại nhớ được nơi chúng sinh ra để quay về đẻ trứng nữa? Nếu như vậy chúng có nhớ được những người từng thả chúng về biển không ta?

MÙA HÈ CÔN ĐẢO và 10 điều nhất định không thể bỏ lỡ1. Đi xem rùa đẻ trứngĐâu phải nơi nào ở Việt Nam cũng được xem tận m...
11/08/2025

MÙA HÈ CÔN ĐẢO và 10 điều nhất định không thể bỏ lỡ
1. Đi xem rùa đẻ trứng

Đâu phải nơi nào ở Việt Nam cũng được xem tận mắt rùa biển đẻ trứng. Nhiều khách nước ngoài họ còn đến bằng được Côn Đảo để xem rùa đẻ nữa kìa. Nên là mấy bạn ơi, có cơ hội nhất định đăng ký tour xem rùa đẻ ở Côn Đảo nha. Ở Côn Đảo có hòn Bảy Cạnh là nơi bảo tồn rùa biển quy mô lớn nhất Việt Nam, mỗi đêm có hơn chục mẹ rùa lên đẻ trứng lận đó. Sẽ phải thức đêm nè, sẽ phải chờ đợi nè, nhưng đảm bảo sẽ là một trải nghiệm đáng nhớ trong đời.

2. Đi thả rùa con về biển

Đã thức đêm canh rùa đẻ rồi thì nhớ nán lại cả buổi sáng sớm để tự tay thả chúng về biển khơi nhé! Chúc các bé rùa sống thật tốt để 30 năm sau quay về bãi cát này đẻ trứng tiếp nha. Thiên nhiên đúng thật muôn vàn điều kỳ diệu đúng không các bạn?

3. Chạy xe máy hết 1 vòng quanh đảo

Buổi sáng bạn có thể chạy về hướng Sân Bay, ngang qua mũi Chim Chim, mũi Tàu Bể, bãi Đầm Trầu ngắm mặt trời lên. Buổi chiều săn hoàng hôn thì chạy xe theo con đường Tây Bắc: từ trung tâm về hướng Cảng Bến Đầm, đi qua mũi Cá Mập, Bãi Nhát cảnh đẹp nối nhau hiện ra. Con đường này xa trung tâm nên đặc biệt vắng xe, bên là rừng xanh, bên là biển xanh như mặt gương khổng lồ. Mọi người có tin không chứ gặp người còn khó hơn gặp khỉ. Thỉnh thoảng sẽ có một quán cà phê chill chill cho mọi người dừng nghỉ chân ngắm biển.

4. Tắm rừng ở VQG

Tắm rừng là một thuật ngữ của người Nhật: shinrin-yoku. “Shinrin” có nghĩa là rừng còn “yoku” là tắm, khuyến khích con người hãy duy trì lối sống gần gũi với thiên nhiên để phát triển và bảo vệ môi trường. Nhắc đến tắm nhưng chúng ta không thật sự đi tắm ở trong rừng mà thay vào đó là đắm chìm vào trong không gian của thiên nhiên bằng tất cả các giác quan với các hoạt động như đi dạo, thiền,... Ở Côn Đảo có Vườn quốc gia Côn Đảo – lá phổi xanh giữa đại dương mênh mông, nơi sở hữu hệ sinh thái rừng – biển đa dạng bậc nhất Việt Nam. Tại đây, có rất nhiều cung trekking với tuyến đường và thời gian khác nhau như tuyến bãi Ông Đụng – Sở Rẫy, tuyến Bãi Bàng, Bãi Đất Thắm, vịnh Đầm Tre... Bạn sẽ được sải bước dưới những cánh rừng nguyên sinh trải dài đến tận mép biển, những con suối mát lành, và chiêm ngưỡng hệ động thực vật phong phú, quý hiếm cùng hướng dẫn viên là các anh cán bộ của Vườn quốc gia Côn Đảo.

5. Ngồi nghe gió hát dưới hàng bàng trăm tuổi

Có ai như mình rất mê hàng cây bàng ở đường Tôn Đức Thắng và mấy con đường xung quanh đó không? Mình có thể ngồi đây vào sáng sớm, vào những đêm trăng sáng khi mà bãi cát hiện lên dưới trăng rằm lung linh, hay thậm chí giữa buổi trưa hè oi ả mà vẫn thấy rất thư giãn. Hàng bàng ở Côn Đảo có tuổi đời lên đến hơn 100 năm tuổi, gốc to xù xì 2-3 người ôm, bóng mát tỏa rợp khắp con đường. Đặc biệt qua bao mùa gió mưa, hàng cây vẫn đứng vững kiên cường tô điểm cho hòn đảo. Tù cây bàng, có sản phẩm bánh quy hạt bàng rất ngon, mọi người có thể ăn thử hoặc làm quà.

6. Ăn kem dừa

Đặc sản Côn Đảo không nhiều, như bạn thấy đó, đảo không quá to, dân cư cũng không quá đông, buổi tối không biết làm gì thì lại kéo nhau ra khu trung tâm ăn kem dừa. Thực ra điều mình thích khi đi ăn kem dừa là tìm một quán nhỏ nhỏ, không quá nổi tiếng nhưng được ngồi cùng người địa phương, nghe câu chuyện đời sống thường ngày của họ, nhâm nhi vị kem dừa ngọt ngọt, béo béo.

7. Dậy sớm đón bình minh trên sống lưng Con Voi

Đứng từ cầu cảng nhìn về xa sẽ thấy một dãy núi trải dài ra tới mép biển giống hình dáng đầu con Voi. Người dân Côn Đảo gọi đó là sống lưng Con Voi thuộc núi Lò Vôi. Thời điểm thích hợp nhất để chinh phục sống lưng Con Voi là buổi sáng sớm, bạn sẽ được thấy khoảnh khắc mặt trời lên đánh thức cả thị trấn, bao quát trọn cảnh trời mây, biển cả. Một địa điểm không quá khó để chinh phục nhưng lại rất tốn bộ nhớ điện thoại vì hình ảnh thu về quá đẹp.

8. Uống cafe đọc sách sống chậm

Côn Đảo không quá rộng lớn và nhiều địa điểm vui chơi. Và nếu một ngày khi đã đi nhiều, đả trải nghiệm đủ nhiều thì mình nghĩ bạn đừng làm gì cả, cứ chọn một quán cà phê view biển hoặc view núi rồi ngồi đó nhàn tản ngắm mây bay, đọc một quyển sách, nghe vài bản nhạc, chuyện trò với chủ quán, vậy là đủ.

9. Ngắm máy bay cất/hạ cánh ở Đầm Trầu

Ai đi Côn Đảo chắc cũng từng ghé bãi Đầm Trầu ăn chén tàu hũ nóng chờ máy bay hạ cánh để chụp bức hình để đời phải không? Do nằm rất gần sân bay nên không khó để có thể chụp những tấm ảnh này.

10. Chạy bộ quanh đảo

Một buổi sáng dậy sớm mình xỏ giày vào chạy bộ quanh đảo. Bạn yên tâm đi, người dân trên đảo cũng thức dậy rất sớm đạp xe, chạy bộ, tắm biển nên không sợ cảm giác cô đơn đâu nè. Ngược lại, bạn sẽ cảm nhận một Côn Đảo thật gần gũi và đầy sức sống buổi bình minh.

Bạn còn điều gì thú vị muốn chia sẻ về Côn Đảo không nè?

Cre: Chuyện kể từ những chuyến đi (nhớ ghi nguồn khi copy hay đăng tải lại nhé)

Hóa ra thứ mà mỗi chúng ta nhớ về thành phố này đều gắn với một kỷ niệm. Kỷ niệm ấy có thể chẳng ai giống ai, thậm chí c...
21/04/2025

Hóa ra thứ mà mỗi chúng ta nhớ về thành phố này đều gắn với một kỷ niệm. Kỷ niệm ấy có thể chẳng ai giống ai, thậm chí cùng một sự kiện, cùng một địa điểm nhưng mỗi người lại nhớ theo một cách khác nhau. Để rồi cùng với thời gian, Sài Gòn trở thành nơi lưu giữ ký ức, câu chuyện riêng cùng với những thăng trầm, biến cố trong cuộc đời mỗi người.

"Nàng Bân may áo cho chồng,May ba tháng ròng mới trọn cổ tay"Chuyện xưa kể rằng, trên cõi trời, có nàng tiên tên Bân vụn...
01/04/2025

"Nàng Bân may áo cho chồng,
May ba tháng ròng mới trọn cổ tay"

Chuyện xưa kể rằng, trên cõi trời, có nàng tiên tên Bân vụng về nhưng hết mực thương chồng. Khi những người vợ khác đã may xong áo ấm từ mùa đông trước, nàng vẫn miệt mài từng đường kim, mũi chỉ, mong tạo ra chiếc áo thật đẹp, thật ấm cho người nàng yêu. Khi áo hoàn thành thì trời đã hết lạnh, Trời thương cho tấm lòng của nàng nên ban thêm mấy ngày rét nữa để chồng nàng kịp khoác lên tấm áo chứa chan tình cảm của vợ mình.

Và thế là chúng mình có những ngày rong chơi miền quê đồng bằng Bắc Bộ với mưa phùn bay bay, với gió lạnh tái tê. Chồng mình hỏi ra đó lịch trình của mọi người làm gì, mình bảo không làm gì hết, tour gói gọn trong 3 bữa ăn mỗi ngày: bánh xèo, lẩu mắm, thịt nướng, ốc chuối đậu... rồi cứ thế làm mấy thứ nhàn nhã kiểu ngồi cà phê trước nhà, lúc nào ngồi mỏi lưng quá thì kéo nhau vô phòng nằm nói tiếp.

Bởi mục đích chuyến đi này là đến thăm ngôi nhà mới của bạn mình: một ngôi nhà nhỏ với hai phòng ngủ, trước mặt là khu vườn và dòng sông. Một ngôi nhà mà nếu mở cửa sổ phòng ngủ trên tầng sẽ giống y như câu thơ bà Ngân viết:

"Một mai mở mắt nhìn ra
Thấy sông đầy nước và hoa đầy đồng"

Cái ngày tiễn bạn về quê và nghe về dự định làm youtube, mình không nhìn ra một sợi dây nào níu giữ họ ở lại. Buổi tối cuối tháng 3, mưa rả rích, gió lùa qua ô cửa để mở. Mình ngồi nghe tiếng ếch nhái kêu, thấy nể bạn mình vì đã chọn quê nhà để khởi nghiệp và sinh sống. Bởi người ta sẽ nhớ nhiều những buổi sáng nắng đẹp, chứ ít người biết về những ngày đông xám xịt, u ám. Mình cũng mới viết trên facebook cá nhân rằng: ừ thì hồi trẻ tụi mình cũng từng có cái ước mơ về ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên, trên sườn đồi để sống những tháng ngày thảnh thơi hít thở khí trời, ăn những cây trái mình trồng, mở cửa đón người thân hữu đến chơi. Rồi bây giờ, sau nhiều năm bôn ba với đời, hiện thực bào mòn đi nhuệ khí và cả những mộng mơ, chỉ có bạn mình vẫn giữ một ngôi nhà trong trí tưởng tượng và âm thầm đặt từng viên gạch.

Vậy mà cũng đã hơn 10 năm chơi với nhau, nói như tụi nhỏ thì chắc cũng được ghi hai chữ “bạn thân” vào sổ lưu bút. Vài năm gần đây tụi mình có một lời hẹn mỗi năm sẽ gặp nhau ở một nơi, dành nhiều thời gian để trò chuyện - dù mỗi ngày đều nói chuyện nhảm nhí đầy group chat. Anh Lộc bảo giờ tụi mình đã giống những nhân vật chính trong radio của chị Nu rồi: hẹn nhau tính bằng năm. Ngay cả mình và các bạn đang sống cùng thành phố mà có khi bẵng đi cả vài tháng mới có thể gặp được. Nhưng có lẽ vì thế mà cuộc gặp này đáng giá, dù có người phải mở máy tính cả buổi sáng xử lý công việc, người một tay nướng thịt một tay cầm điện thoại họp xuyên biên giới. Hay như mình - giờ đi đâu cũng có một “cái đuôi” bám theo không rời một bước, những cuộc chuyện trò nhiều khi dở dang, ly beer chẳng bao giờ uống cạn.

Bây giờ thì chúng ta thấm thía: “Có những người chỉ nên thuộc về “năm”. Vì có lẽ, họ đã là giờ, là ngày, là tháng của nhiều người khác nên chỉ có thể là “năm” của mình.”

Cuộc hẹn năm sau của chúng mình được ấn định vào mùa hè ở thành phố biển, để xem ta đã đi bao xa, đã có gì mới mẻ, đã trở nên hoài niệm thế nào.

Từ ngày chuyển sang quận 2, mình không còn đi ngang đường Điện Biên Phủ nữa. Cũng không còn trầm trồ trước hàng hoa huỳn...
10/03/2025

Từ ngày chuyển sang quận 2, mình không còn đi ngang đường Điện Biên Phủ nữa. Cũng không còn trầm trồ trước hàng hoa huỳnh liên vàng rực hay ngóng chờ mùa kèn hồng mỗi độ tháng 3. Tình cờ, hôm trước có việc đi ngang cầu đảo Kim Cương, mới có dịp ồ í á vì thấy hoa đang nở rực rỡ.

Mình đã nghĩ rất nhiều về khung cảnh mà mình sẽ chụp hình. Đó là dưới tán cây kèn hồng, khi hoàng hôn đang buông rực rỡ trên dòng sông nhuộm vàng mặt nước, background xa xa là những tòa nhà cao tầng hiện đại của thành phố. Mình còn biết mình sẽ mặc váy trắng, đeo đôi cao gót màu nâu, kẹp tóc màu đỏ. Mình sẽ đứng gác tay lên thành cầu, không quay mặt lại. Mình biết khung cảnh đó đẹp cỡ nào bởi ánh chiều tà và màu hoa. Thế nhưng…

Không hiểu bằng một sự sắp đặt nào của trời đất, sáng hôm đó nhà mình đi ăn sáng, ngồi uống café ngay gần đó. Mình cứ nhìn ra hàng cây đang rì rào trong nắng gió, rồi ngần ngừ vì trời đang nắng, vì bộ đồ mặc không hợp, vì chưa có hoàng hôn. Đắn đo mãi rồi cũng quyết định đi luôn, thôi cứ coi như test bối cảnh. Nắng vừa đủ vàng, trời vừa đủ xanh, hoa đang vừa độ nở. Nhìn nó Nhật Bản nó Hàn Quốc nó Hà Giang, nói chung là nó đẹp.

Một mùa kèn hồng nữa về qua phố. Phố vẫn thế, chỉ có mình nay đã khác. Kèn hồng cả năm chỉ nở một lần dịp đầu tháng 3 báo hiệu mùa nắng về, nhưng chúng lại tàn rất nhanh. Đứng chụp hình một chút mà mình thấy cành rung rinh, hoa rụng lả tả trong gió. Nó làm mình nhớ đến bộ phim 5cm/s “Nếu vận tốc của hoa anh đào không phải là 5cm/s thì có lẽ nó sẽ không đẹp như thế. Và nếu khoảng cách giữa tôi và em là 5cm, thì có lẽ chỉ cần một bước để đến với em chứ không phải là cả một đời người.” Nhưng caption mà mình định viết với bối cảnh này lại là một câu trích dẫn khác. Nên mình chỉ chụp đại vài tấm, quay vài video rồi về, vì thằng con mình có vẻ chằng thấy gì hấp dẫn ở mấy bông hoa này, thứ làm anh ta nhớ nhung là bình sữa ở nhà. Thôi không sao, chiều quay lại chụp cho thỏa lòng ngóng chờ cả năm trời.

Nhưng…
Buổi chiều xiêm áo lồng lộn vừa bước ra cửa thì mưa lâm râm. Vẫn cố chấp chạy ra tới cầu thì phía mặt sông trời xám xịt, chẳng có tí dấu hiệu nào của ráng chiều. Tệ hơn nữa là hàng hoa buổi sáng đã vơi đi trông thấy vì gió, mình không nghĩ nó xác xơ nhanh như thế. Thêm cả những người bán nước từ đâu dọn ra những dãy bàn ghế nhựa xanh đỏ lấp kín vìa hè. Trên cầu vẫn rất đông người đến chụp hình, chỉ có mình lặng lẽ đi về. Có lẽ họ thấy khung cảnh này đã rất đẹp rồi.

Giống như cảnh anh Tạ Chi Dao tỏ tình với chị Hứa Hồng Đậu, “Ở bên bờ biển, một nơi có gió thổi qua, dưới sự chứng kiến của sương muộn và hoàng hôn, có một người từng thật lòng thích em”. Đấy, caption cho bức ảnh mình đã định sẵn như thế. Chỉ tiếc là trời không chiều lòng người.

Nhưng xem lại, những bức hình, video mình quay chụp đều rất đẹp: bên bờ sông, một sáng nhiều gió, dưới nền trời tháng 3 xanh thẫm, có nắng và hoa bay, đi cùng hai người đàn ông quan trọng nhất của đời mình. Hèn gì người ta tỏ tình lại phải chọn nơi lãng mạn nên thơ, không nhà hàng ấm áp lung linh thì cũng là núi non sông hồ bát ngát diễm lệ. Mình nghĩ không phải để xác suất thành công cao mà theo kiểu anh Dao chỉ là "tôi muốn tặng em một đoạn hồi ức”.

Mọi thứ xảy ra không phải lúc nào cũng hoàn hảo theo cách chúng ta sắp đặt, nhưng nhiều năm sau, đi ngang những mùa hoa thì mình vẫn nhớ một buổi sáng ngẫu hứng ngắm hoa cùng nhau thế này.

Address

A6 , Phù Đồng Thiên Vương , Phường 8 , Đà Lạt , Lâm Đồng
Đà Lạt
67000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Chuyện kể từ những chuyến đi posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Chuyện kể từ những chuyến đi:

Share