Chuyện kể từ những chuyến đi

Chuyện kể từ những chuyến đi Không nhiều hình nhưng rất nhiều chữ

Mùa hè rực rỡ lên nào các bạn trẻ!
30/07/2025

Mùa hè rực rỡ lên nào các bạn trẻ!

Phiếu đăng ký này dành cho các TNV rùa biển của IUCN đã đăng ký chương trình cho những năm 2023-2024-2025 và đã tham gia cũng như chưa được lựa chọn. Hồ sơ BTC đã có nên các bạn vui lòng trả lời nhanh các thông tin dưới đây. Hạn gửi phi...

Một buổi sáng cuối mùa xuân, tôi ngồi trên con thuyền lướt nhanh trên dòng sông Son thơ mộng, hai bên là những vách núi ...
30/07/2025

Một buổi sáng cuối mùa xuân, tôi ngồi trên con thuyền lướt nhanh trên dòng sông Son thơ mộng, hai bên là những vách núi đá vôi, những nương ngô xanh ngắt in bóng trên mặt nước. Đoạn đầu mới xuất phát từ bến thuyền là tấp nập những homestay, quán beer có view hướng ra sông - khung cảnh làm mình nhớ đến hồ Inle bên Myanmar, nhớ những ngày lang thang đi uống beer ở bển.

Bên cạnh khá nhiều truyền thuyết li kỳ thú vị thì theo người dân địa phương, tên gọi Sông Son bắt nguồn từ hiện tượng nước sông chuyển màu đỏ hồng mỗi khi mùa mưa về, giống như màu son. Điều đặc biệt nhất về Sông Son là khả năng “thay màu áo” theo mùa: vào mùa khô, nước sông xanh màu ngọc trong vắt; mùa mưa đến, dòng sông chuyển sang sắc đỏ nâu phù sa. Tháng 3 đến tháng 9 được xem là thời điểm lý tưởng nhất để thưởng thức vẻ đẹp của dòng sông với các hoạt động như tham quan, chèo thuyền và khám phá hệ thống hang động.

Tôi còn nhớ khi học môn địa lý cấp 3, lúc thực hành vẽ bản đồ Việt Nam, cô giáo nhắc nhở chúng tôi phải vẽ đầy đủ các ch...
28/07/2025

Tôi còn nhớ khi học môn địa lý cấp 3, lúc thực hành vẽ bản đồ Việt Nam, cô giáo nhắc nhở chúng tôi phải vẽ đầy đủ các chấm nhỏ thể hiện các đảo, điểm đảo của nước ta.

Nét bút đầu tiên của tôi khi đặt xuống vẽ bản đồ đất nước chính là mũi Sa Vĩ - điểm cực Đông Bắc, thuộc TP Móng Cái, tỉnh Quảng Ninh. Đó là nơi mà mãi đến 15 năm sau tôi mới có dịp ghé thăm và cảm nhận hết sự thiêng liêng khi đứng ở nơi địa đầu Tổ quốc.

Tôi đến Sa Vĩ vào những ngày tháng 4 lịch sử, khi triệu con tim hướng về Lễ kỷ niệm 50 năm Giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước. Cột mốc ghi thông tin: Từ Trà Cổ đến mũi Cà Mau 3.260 km. Ngay cạnh cột mốc này là bức phù điêu ghi câu thơ "Từ Trà Cổ rừng dương đến Cà Mau rừng đước" ("Vui thế hôm nay" - Tố Hữu) được rất đông du khách đến check-in, chụp hình lưu niệm.

Câu thơ như một nét vẽ dịu dàng mà kiêu hãnh, phác thảo hình hài một đất nước. Một cảm xúc tự hào giữa bao la đất trời để tiếp lời trong bài thơ "Vui thế hôm nay", Tố Hữu thốt lên: "Tổ quốc tôi, chưa đẹp thế bao giờ!".

Mũi Sa Vĩ (còn có tên gọi khác là Mũi Gót), thuộc TP Móng Cái. Người dân địa phương giải thích "sa" nghĩa là cát, "vĩ" có nghĩa là đuôi, Sa Vĩ còn gọi là đuôi cát. Gọi tên Sa Vĩ là vì mỗi khi thủy triều xuống, nơi đây nổi lên một doi cát dài uốn lượn, được ví von như hình dáng đuôi rồng. Tựa như bao đời nay, doi cát vẫn hiên ngang trường tồn, như một sự khẳng định chủ quyền bất khả xâm phạm của đất nước.

Cách đó không xa là cụm thông tin cổ động biên giới Sa Vĩ. Điểm nhấn của công trình là khu vực trung tâm mang hình tượng cây dương. Loài cây này từ bao đời qua đã đứng trước gió mưa vững chãi bảo vệ Trà Cổ, nên nó được xem như đại diện cho sự bền bỉ và trường tồn của mảnh đất và con người nơi đây.

Buổi sáng hôm ấy, nắng vàng rải nhẹ trên những ngọn dương, cùng tiếng sóng biển Trà Cổ vỗ nhẹ nhàng, hòa cùng tiếng gió xôn xao. Tôi đứng trên đỉnh cụm thông tin cổ động biên giới Sa Vĩ, phóng tầm mắt ra xa nhìn về cột mốc 1378 giữa sông Bắc Luân - cột mốc cuối cùng đánh dấu sự kết thúc của đường biên giới giữa hai nước Việt Nam - Trung Quốc. Một cột mốc nhỏ bé, thậm chí khó nhìn thấy giữa mênh mông sóng nước nhưng tôi hiểu rằng để dựng lên cột mốc ấy và gìn giữ đến bây giờ chưa bao giờ là dễ dàng.

✒️Huyền Trần

Hương mùa hèKhông dịu dàng mơn man như mùa xuân, không có sự đổi thay rõ rệt của cây lá như mùa thu, càng không được nhi...
16/07/2025

Hương mùa hè

Không dịu dàng mơn man như mùa xuân, không có sự đổi thay rõ rệt của cây lá như mùa thu, càng không được nhiều người mong ngóng như mùa đông – mùa hè đột ngột hiện diện trong quỹ đạo thời gian theo cách ít được mong chờ nhất: nắng và nóng. Ở miền Nam nói chung và Sài Gòn nói riêng, đó còn là khoảng thời gian của những cơn mưa bất chợt kiểu sáng đi làm nắng rực rỡ chan hòa, chiều về đã bì bõm chạy xe bơi trong biển nước.

Thế nhưng dù nắng gắt hay mưa giông, mùa hè cũng dẫn ta về những miền nhớ nhung khắc khoải đủ hương, đủ vị và rực rỡ sắc màu.

Mùa hè nơi vùng quê miền Bắc nước Ý trong bộ phim Call me by your name là không khí hội hè dưới ánh nắng ngọt ngào như mật, những tán cây xanh trùng điệp. Đó là những ngày hè đầy hơi nước ẩm ướt, của rượu gạo ngọt và hương lúa non trong bộ phim Little forest. Là một Mùa hè chiều thẳng đứng đầy âm thanh và hơi thở cuộc sống Hà Nội.

Mùa hè của những cô cậu học sinh, của tất cả những ai đã từng đi qua thời áo trắng hoa mộng là sắc đỏ phượng vĩ, lẫn trong sắc bằng lăng tím và tiếng ve kêu râm an một góc sân trường.

Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu…

Đó là mùa nhớ, mùa của những ký ức trong trẻo nhất. Dưới tán phượng có những dòng lưu bút viết cho nhau thay lời không dám nói, có những cái nắm tay len lén ngượng ngùng, có những cái ôm siết chặt thay lời chúc cho kỳ thi căng thẳng. Lễ bế giảng của những học sinh cuối cấp luôn mang theo những phức cảm kỳ lạ, vừa mong chờ, vừa có đôi chút dửng dưng. Chờ là vì rồi cái ngày trưởng thành ấy cũng đến. Mà dửng dưng cũng vì sao nó đến nhanh quá, mới đó phượng còn xanh um lá, chuyển sang lấm tấm nụ thế mà giờ đã đỏ rực cả sân trường. Cơn mưa ào ạt trút xuống, cánh phượng lả tả đầy sân và bài nhạc trên chiếc loa phát thanh vô tình hay hữu ý càng làm khung cảnh ấy đóng đinh trong trí nhớ bao thế hệ học trò:

Hàng ghế đá xanh tàng cây góc sân trường
Hành lang ấy xa vội xa bước chân người
Bạn thân hỡi ta khắc ghi trong lòng
Những ước mơ hồng ngày tháng chờ mong…

Theo thời gian, những thế hệ học trò sau này cũng không còn nhiều mối liên hệ với hoa phượng nữa. Có nhiều thứ khác thay thế, nhiều mối quan tâm khác. Nhưng hoa phượng thì vẫn mãi ở đó, đúng hè sẽ b**g nở cùng tiếng ve như hồi còi báo hiệu vào hè. Ở Việt Nam, Hải Phòng được mệnh danh là thành phố hoa phượng đỏ - nơi có những tuyến phố, con đường dành riêng cho loài cây này. Vũng Tàu cũng là nơi để lại ấn tượng với du khách với con đường hoa phượng trồng ven núi lớn hay rải rác ven biển như nét chấm phá đầy màu sắc của thành phố biển sôi động. Thậm chí chẳng cần đi đâu xa, loanh quanh vài con đường bất kỳ ở Sài Gòn, đường Trần Nhân Tôn (Quận 10), Nguyễn Trường Tộ (Quận 4) hay ở những ngôi trường THPT trong lòng thành phố, ta đều có thể bắt gặp hình ảnh quen thuộc của loài cây này. Thậm chí bạn có thể đi qua con đường đó cả trăm lần, qua cả chục năm nhưng chẳng bao giờ để ý. Chỉ khi hè về, sắc đỏ rực lên như ngọn lửa bắt mắt bạn mới ngỡ ngàng nhận ra loài cây lạ mà quen.

Những chiều hè không vội vàng chạy trốn một cơn giông, tôi hay ngẩn ngơ ngắm hoa bằng lăng tím nở rộ ở hai bên đường bờ kè Hoàng Sa Trường Sa, nấn ná vòng vèo trên đại lộ Đông Tây – nơi có hàng cây sưa nở hoa vàng rực hay rẽ vào hướng cầu Ba Son xem người ta thả diều. Bọn trẻ con thích thú ngắm nhìn những con diều đầy sắc màu chao lượn trên bầu trời xanh. Người lớn đưa con đi chơi tranh thủ hoài niệm một thời tuổi thơ từng xé bao nhiêu trang giấy tập, vót bao nhiêu que tre tự làm diều.

Những ngày này chạy ngang nhiều con đường Sài Gòn, nơi góc chợ hay ven đường lại dễ dàng bắt gặp những xe trái cây chở theo hương vị mùa hè từ những khu vườn quê: chôm chôm bao ngon, sầu riêng bao ăn, măng cụt bao rẻ… Và cả những quả mận căng tròn, vải thiều đỏ rực từ miền bắc. Bất giác bao ký ức tuổi thơ lại ùa về trong tâm trí. Bạn nhớ mùa hè của năm nào đó lâu lắm trước kia được tận hưởng những ngày không sách vở áp lực thi cử ở nhà ông bà ngoại – nơi khu vườn có ve kêu, có tiếng dế, có bầy chim sâu, có lớp cỏ ướt đẫm sương đêm, tiếng mưa tí tách ở mấy cái lu nước sau hè và lắm khi giật mình thon thót vì tiếng quả sầu riêng rụng. Với những đứa trẻ thành phố mà nói, khu vườn mùa hè ở quê chẳng khác gì vườn cổ tích: đầy âm thanh, rực rỡ sắc màu và còn pha chút kỳ bí, huyền hoặc mở ra bao cuộc phiêu lưu kỳ thú. Những ký ức đó theo người ta mãi kể cả khi đã trở về phố thị, khi đã lớn lên, đi xa đến đâu.

Nói về ẩm thực ngày hè thật khó để bình chọn đâu là món tuyệt vời nhất. Người ưa dân giã thì chỉ cần tô canh cua rau đay ăn kèm cà ghém muối xổi. Người cầu kỳ nhất định sẽ đi chợ mua bằng được rổ mơ ngon đem ngâm rượu và chờ đợi kết tinh của thời gian. Lớp trẻ chốn văn phòng như chúng tôi thì chỉ cần một buổi sáng “trốn việc” ra góc đường uống ly café ngắm phố phường hay một chiều xong hết deadline tắt máy tính, điện thoại ngồi quán vỉa hè nhấm nháp ly beer mát lành.

Mùa hè biếng nhác vì những cơn mưa, mùa hè đỏng đảnh bởi những ngày nắng gắt. Thế nhưng mùa hè lại là lúc những chú kén mạnh mẽ phá tổ, bứt phá khỏi những giới hạn. Người chọn cho mình một công việc làm thêm, học một môn nghệ thuật hoặc đơn giản là ghi danh vào một chuyến đi tình nguyện đến một vùng đất xa xôi hẻo lánh. Mùa hè cho ta năng lượng để làm tất cả những điều như thế. Nhiều người chọn bắt đầu một cuộc phiêu lưu đến vùng đất mới: leo núi, lặn biển hay chạy xe dọc ngang trên những cung đường đất nước.

Còn bạn, mùa hè làm có làm bạn nhớ đến điều gì? Một ký ức gắn với một loài hoa, mùi hương hay âm thanh nào? Có vùng đất nào làm bạn nhớ, có điều gì bạn muốn thực hiện? Và nếu thế thì:

Mình phải sống như mùa hè năm ấy
Em muốn mình sống mãi những mùa xanh.

(Bài hát The summer – Nguyễn Thiên Ngân dịch)
📸: chị Phương

Mùa hè nhắc tôi rằng năm đã trôi đi 1/2, những gì muốn làm, dự định làm, nếu không nhanh sẽ chỉ còn là cái thở dài tiếc ...
11/07/2025

Mùa hè nhắc tôi rằng năm đã trôi đi 1/2, những gì muốn làm, dự định làm, nếu không nhanh sẽ chỉ còn là cái thở dài tiếc nuối, hay cái chắt lưỡi tự động viên "năm nay coi như bỏ".

Không có bỏ được, tôi 33 tuổi rồi.

Đã có những mùa hè tôi chỉ "nằm nhìn hàng giờ nhìn mây bay trên trời xanh".
Có mùa hè tôi đi một hòn đảo thật xa, thật vắng tiếng người, đi xem rùa đẻ, bới cát và ngồi trên xích đu ngắm hoàng hôn.
Cũng có những mùa hè không để lại dấu vết gì, tôi chẳng nhớ cụ thể, chắc là tiếng rock ồn ã và mấy chai Des ngoài Midway khi gió thổi tung mấy chùm hoa osaka- kiểu kiểu vậy.

Mùa hè chẳng có gì ngoài nắng nhiều, mưa bất chợt và mây bay vội đến vội đi. Nhưng vì nó "nóng" nên ta muốn mình bận rộn hơn, rực rỡ hơn một chút.

Mùa hè năm 33 tuổi, tôi bán xong nửa tấn chôm chôm thì bắt tay vào bán hạt điều.

Chuyến leo núi thong thả cuối tuần, xuất phát ở Sài Gòn lúc 5h sáng khi bình minh vừa ló dạng. 8h bắt đầu leo từ quán ch...
04/07/2025

Chuyến leo núi thong thả cuối tuần, xuất phát ở Sài Gòn lúc 5h sáng khi bình minh vừa ló dạng. 8h bắt đầu leo từ quán chị Yến chân núi Chứa Chan. Mình leo Chứa Chan phải cả chục lần rồi nên cũng không có gì lạ lẫm. Mùa này cỏ rất xanh, hoa đẹp, sâu nhiều và không lo khát nước vì dọc đường bán rất nhiều. Đường lên núi cũng ít rác hơn, thỉnh thoảng mình vẫn gặp những tấm bảng nhắc nhở dọn rác, và mình nghĩ chúng có tác động tốt đến hành vi. Nhưng trên đỉnh núi, gần khu camping thì rác vẫn nhiều, tập trung thành bãi tập kết luôn.

Cuối tháng 4 vừa rồi, mình có chuyến công tác đi Móng Cái - Hạ Long - Yên Tử.Lạ thật, đã cuối tháng 4 mà thời tiết vẫn r...
21/06/2025

Cuối tháng 4 vừa rồi, mình có chuyến công tác đi Móng Cái - Hạ Long - Yên Tử.

Lạ thật, đã cuối tháng 4 mà thời tiết vẫn rất khó đoán, trời mù mây, se se lạnh và cảnh vật nhìn rất buồn. Đi quay chương trình du lịch phụ thuộc rất nhiều vào thời tiết. Chỉ cần trời xanh nắng đẹp màu sắc tươi tắn thì sản phẩm cũng thu hút được về mặt hình ảnh.

Ở Yên Tử, kịch bản ban đầu mình viết chỉ tập trung nói về Chùa Đồng nên cả ekip cũng thống nhất di chuyển nhanh đến đỉnh núi để ghi hình, tránh gặp mưa. Vừa ra khỏi cáp treo thứ nhất chị Mai - hướng dẫn viên đã cảnh báo về tiếng sấm, nghe rất giống sắp mưa. Đi bộ thêm một đoạn thì mưa xuống thật không kịp trở tay. Đoạn này đã qua chùa Hoa Yên một đoạn và nhà ga cáp treo 2 đang ở phía trước. Không còn cách nào cả đoàn phải chạy thật nhanh, xách theo máy quay. Hậu quả là 2 cái máy quay bị ướt, một cái không lên được nguồn.

Mưa ngớt thì gió nổi lên rất mạnh. Mình cảm giác gió như bão sắp đến. Ekip lại hòa vào dòng người rồng rắn lên chùa Đồng. Đá trơn trượt, nước có đoạn chảy như suối, gió táp phần phật. Lên tới đỉnh thì khung cảnh càng ngỡ ngàng hơn: mây mù giăng tứ bề, không còn nhìn rõ được ở khoảng cách quá 2m. Việc ghi hình khung cảnh chùa là hoàn toàn bất khả.

Bao nhiêu mỹ từ trong kịch bản hoàn toàn vứt xuống vực...

Ráng vớt vát, vẫn nói anh quay phim ra quay, vẫn nói bé Mai MC và chị Mai ra đứng talk. Dù lúc này vô cùng hoang mang: quay về có sử dụng được không, lên hình vầy ổn không, du lịch này có kỳ cục quá không???

Mà tận cùng của xui chưa dừng lại khi chiếc máy quay thứ 2 - là chiếc cuối cùng cũng, sau shot quay ở chùa Đồng lăn đùng không khởi động lại được.

Đường xuống núi, mình cứ lăn tăn: giờ sao ta, sao đủ nội dung với source đây?

Tới chùa Hoa Yên và Vườn tháp Huệ Quang, mình hỏi anh Điền: giờ mình còn thiết bị nào anh, cái nào có thể ghi âm, ghi hình được không? Anh Điền kêu còn cái go pro kết nối micro được, thêm điện thoại, flycame bay tầm thấp.

Và thế là ekip tận dụng hết tất cả các thiết bị có thể dùng, mình lên kịch bản chớp nhoáng trong đầu, trao đổi với chị Mai, bé MC bây giờ cần nói ý này, ý này... May cho mình là ngày hôm ấy gặp một chị hướng dẫn viên rất am hiểu về khu di tích Yên Tử, trích dẫn nhiều câu thơ hay của Phật hoàng Trần Nhân Tông, cộng thêm sự nhiệt tình của anh em ekip.

Quay xong là 2h trưa, mọi người mới được xuống núi ăn cơm khi chân tay bủn rủn vì đói, vì mưa lạnh. Chỉ có mình đầu óc vẫn lâng lâng: ờ source thì đủ đó mà giờ về dựng cũng chưa hình dung ra đường dây liên kết như thế nào.

Vậy mà về hậu kỳ mình vẫn xử lý được nhịp nhàng, link đủ hình ảnh, âm thanh, âm nhạc, câu chuyện vẫn hợp tone mood. Chỉ tiếc khi màu sắc các thiết bị có chênh lệch chút ít làm giảm chất lượng phần thị giác.

Và thêm nữa, phần ở Chùa Đồng cuối cùng mình quyết định không sử dụng vì không đạt về âm thanh. Nơi mà cả ekip phải vất vả để chinh phục lại không dùng đến. Phần mà mình tưởng tượng trong kịch bản sẽ rất gì và này nọ với cảnh flycame vút ra từ ngôi chùa chênh vênh giữa núi rừng, có tiếng chuông ngân vọng xa xăm... cuối cùng chỉ là một màn mưa gió bão bùng nhớ đời như đi làm bản tin thời sự đón bão.

Nhưng dẫu sao, đó là một kỷ niệm làm nghề đáng nhớ với mình.

21.6.2025

Hóa ra thứ mà mỗi chúng ta nhớ về thành phố này đều gắn với một kỷ niệm. Kỷ niệm ấy có thể chẳng ai giống ai, thậm chí c...
21/04/2025

Hóa ra thứ mà mỗi chúng ta nhớ về thành phố này đều gắn với một kỷ niệm. Kỷ niệm ấy có thể chẳng ai giống ai, thậm chí cùng một sự kiện, cùng một địa điểm nhưng mỗi người lại nhớ theo một cách khác nhau. Để rồi cùng với thời gian, Sài Gòn trở thành nơi lưu giữ ký ức, câu chuyện riêng cùng với những thăng trầm, biến cố trong cuộc đời mỗi người.

"Nàng Bân may áo cho chồng,May ba tháng ròng mới trọn cổ tay"Chuyện xưa kể rằng, trên cõi trời, có nàng tiên tên Bân vụn...
01/04/2025

"Nàng Bân may áo cho chồng,
May ba tháng ròng mới trọn cổ tay"

Chuyện xưa kể rằng, trên cõi trời, có nàng tiên tên Bân vụng về nhưng hết mực thương chồng. Khi những người vợ khác đã may xong áo ấm từ mùa đông trước, nàng vẫn miệt mài từng đường kim, mũi chỉ, mong tạo ra chiếc áo thật đẹp, thật ấm cho người nàng yêu. Khi áo hoàn thành thì trời đã hết lạnh, Trời thương cho tấm lòng của nàng nên ban thêm mấy ngày rét nữa để chồng nàng kịp khoác lên tấm áo chứa chan tình cảm của vợ mình.

Và thế là chúng mình có những ngày rong chơi miền quê đồng bằng Bắc Bộ với mưa phùn bay bay, với gió lạnh tái tê. Chồng mình hỏi ra đó lịch trình của mọi người làm gì, mình bảo không làm gì hết, tour gói gọn trong 3 bữa ăn mỗi ngày: bánh xèo, lẩu mắm, thịt nướng, ốc chuối đậu... rồi cứ thế làm mấy thứ nhàn nhã kiểu ngồi cà phê trước nhà, lúc nào ngồi mỏi lưng quá thì kéo nhau vô phòng nằm nói tiếp.

Bởi mục đích chuyến đi này là đến thăm ngôi nhà mới của bạn mình: một ngôi nhà nhỏ với hai phòng ngủ, trước mặt là khu vườn và dòng sông. Một ngôi nhà mà nếu mở cửa sổ phòng ngủ trên tầng sẽ giống y như câu thơ bà Ngân viết:

"Một mai mở mắt nhìn ra
Thấy sông đầy nước và hoa đầy đồng"

Cái ngày tiễn bạn về quê và nghe về dự định làm youtube, mình không nhìn ra một sợi dây nào níu giữ họ ở lại. Buổi tối cuối tháng 3, mưa rả rích, gió lùa qua ô cửa để mở. Mình ngồi nghe tiếng ếch nhái kêu, thấy nể bạn mình vì đã chọn quê nhà để khởi nghiệp và sinh sống. Bởi người ta sẽ nhớ nhiều những buổi sáng nắng đẹp, chứ ít người biết về những ngày đông xám xịt, u ám. Mình cũng mới viết trên facebook cá nhân rằng: ừ thì hồi trẻ tụi mình cũng từng có cái ước mơ về ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên, trên sườn đồi để sống những tháng ngày thảnh thơi hít thở khí trời, ăn những cây trái mình trồng, mở cửa đón người thân hữu đến chơi. Rồi bây giờ, sau nhiều năm bôn ba với đời, hiện thực bào mòn đi nhuệ khí và cả những mộng mơ, chỉ có bạn mình vẫn giữ một ngôi nhà trong trí tưởng tượng và âm thầm đặt từng viên gạch.

Vậy mà cũng đã hơn 10 năm chơi với nhau, nói như tụi nhỏ thì chắc cũng được ghi hai chữ “bạn thân” vào sổ lưu bút. Vài năm gần đây tụi mình có một lời hẹn mỗi năm sẽ gặp nhau ở một nơi, dành nhiều thời gian để trò chuyện - dù mỗi ngày đều nói chuyện nhảm nhí đầy group chat. Anh Lộc bảo giờ tụi mình đã giống những nhân vật chính trong radio của chị Nu rồi: hẹn nhau tính bằng năm. Ngay cả mình và các bạn đang sống cùng thành phố mà có khi bẵng đi cả vài tháng mới có thể gặp được. Nhưng có lẽ vì thế mà cuộc gặp này đáng giá, dù có người phải mở máy tính cả buổi sáng xử lý công việc, người một tay nướng thịt một tay cầm điện thoại họp xuyên biên giới. Hay như mình - giờ đi đâu cũng có một “cái đuôi” bám theo không rời một bước, những cuộc chuyện trò nhiều khi dở dang, ly beer chẳng bao giờ uống cạn.

Bây giờ thì chúng ta thấm thía: “Có những người chỉ nên thuộc về “năm”. Vì có lẽ, họ đã là giờ, là ngày, là tháng của nhiều người khác nên chỉ có thể là “năm” của mình.”

Cuộc hẹn năm sau của chúng mình được ấn định vào mùa hè ở thành phố biển, để xem ta đã đi bao xa, đã có gì mới mẻ, đã trở nên hoài niệm thế nào.

Từ ngày chuyển sang quận 2, mình không còn đi ngang đường Điện Biên Phủ nữa. Cũng không còn trầm trồ trước hàng hoa huỳn...
10/03/2025

Từ ngày chuyển sang quận 2, mình không còn đi ngang đường Điện Biên Phủ nữa. Cũng không còn trầm trồ trước hàng hoa huỳnh liên vàng rực hay ngóng chờ mùa kèn hồng mỗi độ tháng 3. Tình cờ, hôm trước có việc đi ngang cầu đảo Kim Cương, mới có dịp ồ í á vì thấy hoa đang nở rực rỡ.

Mình đã nghĩ rất nhiều về khung cảnh mà mình sẽ chụp hình. Đó là dưới tán cây kèn hồng, khi hoàng hôn đang buông rực rỡ trên dòng sông nhuộm vàng mặt nước, background xa xa là những tòa nhà cao tầng hiện đại của thành phố. Mình còn biết mình sẽ mặc váy trắng, đeo đôi cao gót màu nâu, kẹp tóc màu đỏ. Mình sẽ đứng gác tay lên thành cầu, không quay mặt lại. Mình biết khung cảnh đó đẹp cỡ nào bởi ánh chiều tà và màu hoa. Thế nhưng…

Không hiểu bằng một sự sắp đặt nào của trời đất, sáng hôm đó nhà mình đi ăn sáng, ngồi uống café ngay gần đó. Mình cứ nhìn ra hàng cây đang rì rào trong nắng gió, rồi ngần ngừ vì trời đang nắng, vì bộ đồ mặc không hợp, vì chưa có hoàng hôn. Đắn đo mãi rồi cũng quyết định đi luôn, thôi cứ coi như test bối cảnh. Nắng vừa đủ vàng, trời vừa đủ xanh, hoa đang vừa độ nở. Nhìn nó Nhật Bản nó Hàn Quốc nó Hà Giang, nói chung là nó đẹp.

Một mùa kèn hồng nữa về qua phố. Phố vẫn thế, chỉ có mình nay đã khác. Kèn hồng cả năm chỉ nở một lần dịp đầu tháng 3 báo hiệu mùa nắng về, nhưng chúng lại tàn rất nhanh. Đứng chụp hình một chút mà mình thấy cành rung rinh, hoa rụng lả tả trong gió. Nó làm mình nhớ đến bộ phim 5cm/s “Nếu vận tốc của hoa anh đào không phải là 5cm/s thì có lẽ nó sẽ không đẹp như thế. Và nếu khoảng cách giữa tôi và em là 5cm, thì có lẽ chỉ cần một bước để đến với em chứ không phải là cả một đời người.” Nhưng caption mà mình định viết với bối cảnh này lại là một câu trích dẫn khác. Nên mình chỉ chụp đại vài tấm, quay vài video rồi về, vì thằng con mình có vẻ chằng thấy gì hấp dẫn ở mấy bông hoa này, thứ làm anh ta nhớ nhung là bình sữa ở nhà. Thôi không sao, chiều quay lại chụp cho thỏa lòng ngóng chờ cả năm trời.

Nhưng…
Buổi chiều xiêm áo lồng lộn vừa bước ra cửa thì mưa lâm râm. Vẫn cố chấp chạy ra tới cầu thì phía mặt sông trời xám xịt, chẳng có tí dấu hiệu nào của ráng chiều. Tệ hơn nữa là hàng hoa buổi sáng đã vơi đi trông thấy vì gió, mình không nghĩ nó xác xơ nhanh như thế. Thêm cả những người bán nước từ đâu dọn ra những dãy bàn ghế nhựa xanh đỏ lấp kín vìa hè. Trên cầu vẫn rất đông người đến chụp hình, chỉ có mình lặng lẽ đi về. Có lẽ họ thấy khung cảnh này đã rất đẹp rồi.

Giống như cảnh anh Tạ Chi Dao tỏ tình với chị Hứa Hồng Đậu, “Ở bên bờ biển, một nơi có gió thổi qua, dưới sự chứng kiến của sương muộn và hoàng hôn, có một người từng thật lòng thích em”. Đấy, caption cho bức ảnh mình đã định sẵn như thế. Chỉ tiếc là trời không chiều lòng người.

Nhưng xem lại, những bức hình, video mình quay chụp đều rất đẹp: bên bờ sông, một sáng nhiều gió, dưới nền trời tháng 3 xanh thẫm, có nắng và hoa bay, đi cùng hai người đàn ông quan trọng nhất của đời mình. Hèn gì người ta tỏ tình lại phải chọn nơi lãng mạn nên thơ, không nhà hàng ấm áp lung linh thì cũng là núi non sông hồ bát ngát diễm lệ. Mình nghĩ không phải để xác suất thành công cao mà theo kiểu anh Dao chỉ là "tôi muốn tặng em một đoạn hồi ức”.

Mọi thứ xảy ra không phải lúc nào cũng hoàn hảo theo cách chúng ta sắp đặt, nhưng nhiều năm sau, đi ngang những mùa hoa thì mình vẫn nhớ một buổi sáng ngẫu hứng ngắm hoa cùng nhau thế này.

Những ngày cuối năm cả thành phố rực rỡ ánh đèn ấm áp, âm thanh rộn ràng của những bản nhạc sôi động, các cửa hàng tất b...
25/12/2024

Những ngày cuối năm cả thành phố rực rỡ ánh đèn ấm áp, âm thanh rộn ràng của những bản nhạc sôi động, các cửa hàng tất bật trang trí cùng với dòng người nô nức đổ về khu trung tâm. Một mùa Giáng sinh lại gõ cửa Sài Gòn, mang theo hơi thở của mùa lễ hội ngập tràn niềm vui.

Khi những cây sala, cây lộc vừng, xà cừ trút lá thay áo mới cũng là lúc Sài Gòn bắt đầu khoác lên mình một diện mạo mới – lung linh, ấm áp và đậm chất Giáng sinh. Ngẫm mới thấy thiên nhiên đã dành cho Sài Gòn một đặc ân hào phóng vào tháng 12. Quanh năm gần như chỉ có mưa và nắng, thế nhưng vào tháng cuối năm, vào mùa Noel, thời tiết thành phố đẹp đến ngỡ ngàng với những cơn gió heo may chùng chình lướt qua những ngọn cây góc phố khiến bạn bỗng muốn đi thật chậm để có thể nhìn ngắm phố xá nhiều hơn mọi ngày. Từng góc nhỏ của thành phố được chăm chút tỉ mỉ với cây thông rực rỡ, dây đèn lấp lánh và những phụ kiện trang trí mang "hơi thở" mùa đông. Có người nói với tôi Giáng sinh ở thành phố này là tinh thần, là không khí, là cảm giác. Là thứ mà bạn tuy không thể cầm nắm hay nhìn thấy được nhưng cứ hễ đến tháng 11, 12 là lại cảm nhận được rất rõ ràng.

Giáng sinh không biết từ khi nào đã trở thành một dịp lễ quốc dân, không chỉ dành riêng cho những người theo đạo. Vào những ngày này hoạt động yêu thích nhất của người dân thành phố có lẽ là đi dạo quanh những nhà thờ, những xóm đạo. Khi màn đêm buông xuống là thời gian thích hợp nhất để ghé thăm những địa điểm này - nơi mọi thứ được chăm chút, trang hoàng như những tác phẩm nghệ thuật công phu. Đó là nhà thờ Đức Bà nổi tiếng, dù vẫn còn trong thời gian trùng tu cũng khiến ai nấy phải trầm trồ vì tấm áo choàng lộng lẫy dệt bằng hàng ngàn dây đèn led phủ kín từ đỉnh tháp chuông xuống dưới, ước tính tổng chiều dài lên đến 500km. Dòng xe qua lại vẫn tấp nập như thường ngày, nhưng có chút chậm lại, có chút nấn ná vì sắc màu rực rỡ nơi đây. Nhiều du khách tranh thủ ghi lại những bức ảnh kỷ niệm với công trình mang tính biểu tượng và nhiều ý nghĩa của thành phố. Vui nhất phải kể đến những đứa trẻ lần đầu được bố mẹ cho ra phố đón Giáng sinh và lạc vào thế giới lung linh ngập tràn sắc màu cổ tích.

Ở Sài Gòn bạn có thể chọn rất nhiều cách để tận hưởng mùa Giáng sinh - một dịp để bày tỏ sự yêu thương với người thân, để vun đắp những mối quan hệ hay đơn giản là cho chính bản thân một dịp để nghỉ ngơi đúng nghĩa. Có lẽ ai đó nói đúng "Sẽ đến một thời điểm bạn nhận ra, chẳng cần đến một chiếc lò sưởi thật to như trong phim để cảm nhận được sự ấm áp của Giáng sinh. Và cũng chẳng đến một ngày lễ, một đêm tiệc hay một dịp đặc biệt nào đó để trao tặng một cái ôm cho ai khác, để siết thật chặt những người thân thương vào lòng hay để học cách nâng niu những món quà vô hình mà ông trời vẫn đang hằng ngày ban tặng”.

Tôi chọn một buổi sáng đi cà phê thật sớm khi sương vừa tan trên ngọn cỏ và gió còn để lại trên mặt đất đám lá vàng xao xác, vừa hay có thể diện vài chiếc áo tay dài. Tôi sẽ hẹn đôi ba người bạn thân, cùng nhau ngồi nhấm nháp vị đắng cà phê, hít hà mùi lá tùng thơm, mùi của mẻ bánh quy gừng mới ra lò, nhâm nhi chiếc bánh ngọt có lớp kem tan chảy trên đầu lưỡi. Cuối buổi cà phê, cao hứng chúng tôi sẽ đi mua về mấy chậu tùng thơm và ít đồ trang trí: vài lát cam quế khô, mấy chiếc nơ bé xinh và đương nhiên không thể thiếu quả châu đỏ cùng dây đèn nhấp nháy. Một chậu tùng thơm đặt ở góc phòng, một hũ nến và vài bản nhạc êm dịu - bấy nhiêu thôi đã đủ để “chữa lành” rất nhiều.

Có hôm chúng tôi lại chọn hóa thân làm những “du khách” dịp Giáng sinh: đi bộ từ Hồ con rùa qua Diamond Plaza, ghé nhà thờ Đức Bà, Nhà hát thành phố, Takashimaya rồi lên xe bus ở một điểm nào đó để thỏa sức ngắm nhìn thành phố. Không biết bao mùa Giáng sinh đã trôi qua ở Sài Gòn, bao người đã đến, hội ngộ rồi chia ly, vậy mà tình yêu dành cho nơi này vẫn thế. Dù có lúc tắc đường, có những hối hả, vội vã thì vẫn có những khoảng thời gian trong năm giống như thế này khiến chúng ta không thể ngừng yêu Sài Gòn.

Giáng sinh cũng là một cơ hội để mỗi người có thể thử một trải nghiệm mới mẻ ở Sài Gòn: tham gia một workshop làm đồ thủ công hay một giải chạy bộ, thử đạp xe vòng quanh thành phố, đi xe bus hai tầng hoặc bus đường sông ngắm Sài Gòn rực rỡ lúc lên đèn…

Có người chọn lên đồ hòa vào dòng người đông đúc, có người thích trốn trong căn bếp cặm cụi làm một chiếc bánh gato hay nấu một bữa ăn thịnh soạn cho cả gia đình. Người thích đi quán bar nếm thử menu những món nước độc lạ dành riêng cho dịp Giáng sinh, có người lại chỉ thích vùi mình xem lại những bộ phim kinh điển: Home alone, Love Actually, The Holiday, Last Christmas… Thậm chí bạn có thể chẳng có bất cứ hoạt động gì cho dịp đặc biệt này thì vô thức trong đầu vẫn vang lên giai điệu vui tươi quen thuộc của bài hát Jingle bells, We wish you a merry christmas hay vẳng xa là tiếng chuông thánh lễ nhà thờ.

Từ lâu tôi đã thôi không còn thắc mắc ông già Noel có thật hay không, bởi lẽ khi ta đủ niềm tin thì những điều kỳ diệu sẽ luôn hiện diện. Và Giáng sinh chính là một dịp như thế, để những điều ngọt ngào ấm áp lan tỏa khắp nơi.

Merry Christmas!!!

Address

A6 , Phù Đồng Thiên Vương , Phường 8 , Đà Lạt , Lâm Đồng
Đà Lạt
67000

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Chuyện kể từ những chuyến đi posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Chuyện kể từ những chuyến đi:

Share