17/10/2025
Vốn dĩ mình đã không gia hạn gói hosting lẫn tên miền blog từ lâu vì nhiều lý do, trong đó cơ bản nhất là mình mất hứng thú viết khi phải tập trung đi làm trở lại và chăm con. Cơm áo nào có đùa với khách thơ, ai đâu mà ngủ không đủ vẫn còn cảm hứng viết lách. Thế nhưng gần đây mọi thứ ổn hơn, Khoai đi học, mình cũng có nhiều chuyến đi hơn, có nhiều chuyện để kể hơn. Và mình nhen nhóm ý định viết blog lại với điều kiện phải mua gói hosting mới có dung lượng upload hình.
Câu chuyện bắt đầu vào vài tháng trước, bỗng một ngày mình nhận được một cái comment như thế này: “Chào chị, blog này hay đến nỗi em không thể để tên miền chuyenketunhungchuyendi.com rơi vào tay người khác. Thế nên khi nào chị có hứng thú viết lại cứ lên bài, sẽ có người liên hệ trả”. Mình bị bất ngờ lắm luôn. Tò mò mình gõ lại tên miền cũ thì thấy trang chủ hiện ra dòng thông báo kiểu Blog này đã chuyển về tên miền khác, kèm với link trỏ về tên miền blog mới. Mình lại thầm biết ơn nữa vì nếu có ai đó vẫn nhớ mà ghé thăm nơi này sẽ không bị hụt hẫng khi dòng thông báo 404 gì đó hiện lên cùng nỗi hoang mang không biết chủ blog này biến đi đâu rồi. Sau này khi gặp người đã làm tất cả những việc này mình mới biết lý do cực kỳ buồn cười của người ta.
Thế rồi, sau một thời gian đắn đo, mình cũng p/s một dòng nhắn nhủ là sẽ đăng ký lại tên miền + hosting cho blog bằng tên cũ Chuyện kể từ những chuyến đi. Dĩ nhiên đó chỉ là một dòng ghi chú ngắn ngủi cuối một bài viết. Mình cũng tự nhủ để xem rút cuộc người đang sở hữu tên miền này có thực sự sẽ đọc bài của mình không. Ai ngờ, bạn đó đọc thật.
Thế là mình nhận được lời chào từ một nick facebook hướng dẫn mình cách để transfer tên miền sang cho mình. Nghe như lừa đảo ha. Đơn giản lắm, chị cứ làm theo hướng dẫn của em nè. Rồi chị nhấp vô đó, xong ở yên đó chờ em tí. Đó, bình thường là tới đoạn này điện thoại bạn sẽ bị đơ không thao tác được, xong bị chiếm quyền điều khiển, rồi bay sạch tài khoản. Nhưng mà tui đang thao tác trên máy tính á, đang cài đặt một thứ tui không hiểu và đặt niềm tin vào một người xa lạ. Thế là mình cũng làm theo và trong buổi tối thì cũng xong xuôi phần chuyển nhượng này. Mua xong hosting, chuyển xong tên miền, mình trở lại với chuyenketunhungchuyendi.com.
Để cảm ơn, mình mời bạn đó một buổi cà phê, nhân tiện biết bạn làm lĩnh vực IT nên cũng muốn hỏi thêm một số khúc mắc mà mình tự mò nó khá là quằn. Và rồi, ngay từ giây phút nhìn thấy bạn đó ở quán cà phê thì mình biết xưng chị với người ta bữa giờ là sai trái lắm luôn. Thôi cũng may là còn gặp để sửa sai, mình cũng hỏi thẳng bạn sinh năm mấy cho dễ xưng hô, cũng chẳng bất ngờ lắm, bạn bằng tuổi mình =))) Hỏi chán chê rất nhiều vấn đề về blog, bàn cả những chuyện nhân sinh như quen biết cỡ chục năm thì mình cũng hỏi vấn đề mình rất tò mò: vì sao bạn lại quyết định mua cái tên miền này giữ đó hộ mình với niềm tin rằng sẽ có ngày mình liên hệ dùng đến.
Rất bất ngờ, câu trả lời của bạn là: vào một ngày truy cập vào blog của mình theo tên miền cũ thấy bị lỗi, bạn lười phải sửa cái bookmark nên đã làm như vậy. Đúng là cách giải quyết vấn đề không thể thông minh hơn. Mình mắc cười quá nhưng chưa hết bất ngờ khi bạn đó tiết lộ thực ra còn sở hữu vài tên miền khác nữa, cùng chung lý do là chủ các blog này từng rất tâm huyết nhưng giờ vì lý do nào đó đã thôi hành tẩu giang hồ. Chỉ có bạn này vẫn giữ thói quen dạo qua những ngôi nhà cũ, nên giữ lại số nhà chờ ngày chủ quay lại kiếm mình.
***
Với mình, đó cũng là một trong số những cái mình được từ viết blog này: khi cuộc sống vẫn có những người thích đọc chữ và tử tế một cách lặng thầm như vậy.
Hôm qua mình cũng mới xin được từ bạn Kaline 3 quyển sách trong event tặng sách của bạn ấy. Kaline cũng tặng theo cách rất hướng nội: tặng bạn bè blog. Mình rất vui khi Kaline rap là vẫn còn sách và sẽ gửi cho mình. Hồ của Kawabata Yasunari, Dạ khúc của Kazuo Ishiguro và Chàng trai vườn nho. Người ta kêu dấu hiệu tuổi già là coi phim ngôn tình tổng tài đọc tiểu thuyết ngôn tình đồ á, nên mình chọn 1 quyển nhẹ nhàng đọc cho vui. Lại thêm một cái được quá lớn đến từ blog: được nhiều người bạn mà thế giới nội tâm của họ thật sự rất mới mẻ và phong phú, mỗi bài post, mỗi trang blog là một cuộc sống thú vị. Mỗi tối trước khi đi ngủ mình vẫn hay lướt blog tìm đọc một vài bài.
Mình là độc giả trung thành nhất của blog mình. Mình hay đọc lại bài cũ của mình, nhiều bài tự thấy mình viết hay vãi ò. Nhiều bài đọc vào thấy thèm đi, thấy ngứa ngứa cái chân liền. Mình của ngày xưa sao hay viết chuyện tình yêu quá, mà cũng đúng thôi, một phần thanh xuân tuổi trẻ tình cảm đặt vào đó nhiều, không tiếc nuối gì, chỉ thấy mình đi qua từng mối quan hệ, từng chuyện thật là nhiều cung bậc cảm xúc. Đến khi cuộc sống vùi dập bạn đến mức chẳng còn cảm hứng mà viết lách, bạn mới thấy cảm ơn những ngày nhiều chữ, những tháng năm mà chữ tuôn ra cùng cảm xúc như thế.
Blog cho mình nguồn thu nhập và niềm vui viết lách ra tiền. Đối với mình đó cũng là một sự công nhận của xã hội. Từ các bài blog, một số anh chị các báo liên hệ mình để đăng lại bài, từ đó mở ra mối quan hệ cộng tác lâu dài cho các chuyên mục tản văn, du lịch, truyện ngắn… Mình được cái sống có deadline là chăm chỉ liền, nên anh chị nào giao bài vở mà dí deadline mình khoái lắm, haha.
Và có một bí mật nho nhỏ mà mình vẫn giữ, nhờ blog mà mình có chồng, có gia đình nhỏ ấm áp như bây giờ. Khi cuộc sống quá nhiều lo lắng, quá nhiều sự toxic thì chỉ cần về đến nhà mình sẽ tạm thời dẹp qua một bên để chơi với con và để… cằn nhằn chồng. Mình còn quên chưa hỏi chồng mình follow mình từ khi nào, chỉ nhớ có một post về Nepal thì chồng mình có comment 1 tấm hình chụp đúng vị trí mình chụp, cung đường mình từng đi. Rồi sau đó gửi lời mời kết bạn facebook cho mình. Mình đồng ý kết bạn rồi cứ lặng lẽ vậy chứ không inbox chào bạn này kia gì hết. Thỉnh thoảng thì có comment gì đó trong bài viết của mình, nhưng mình cũng không bận tâm mấy, đúng kiểu người qua đường luôn.
Mọi thứ cứ như vậy cho đến đầu năm 2022 mình đi Hà Giang về và mình bị covid. Mình ho quá trời, tìm mua thuốc Thiên môn bổ phổi mà không có. Chồng mình mới inbox cho mình cái link sọp pe hỏa tốc, nói mình mua đi, còn hàng đó. Rồi thêm vài câu dặn dò uống thuốc này này này, đại khái vậy. Sau này mới biết chồng mình đi cung ACT Nepal trước mình, nhưng gặp tuyết rơi dày nên nửa đường phải ngừng chuyến đi quay lại. Bây giờ ngẫm lại cũng chẳng biết nhờ blog, nhờ chuyến đi Nepal, nhờ mình đi Hà Giang, nhờ mình bị covid hay là nhờ crush cũ đã đá mình mà mình gặp chồng mình rồi có một gia đình, có Khoai như bây giờ. Chỉ biết khi tất cả xảy ra thì mình đã tin hơn vào nhân duyên, rằng người cần đến sẽ đến.
Cảm ơn mình đã chọn không từ bỏ viết lách. Cảm ơn những mối duyên lành đã đến trong cuộc đời mình từ blog này. Cảm ơn các bạn, vì vẫn còn ở đây.