Chuyện kể từ những chuyến đi

  • Home
  • Chuyện kể từ những chuyến đi

Chuyện kể từ những chuyến đi Không nhiều hình nhưng rất nhiều chữ

Vốn dĩ mình đã không gia hạn gói hosting lẫn tên miền blog từ lâu vì nhiều lý do, trong đó cơ bản nhất là mình mất hứng ...
17/10/2025

Vốn dĩ mình đã không gia hạn gói hosting lẫn tên miền blog từ lâu vì nhiều lý do, trong đó cơ bản nhất là mình mất hứng thú viết khi phải tập trung đi làm trở lại và chăm con. Cơm áo nào có đùa với khách thơ, ai đâu mà ngủ không đủ vẫn còn cảm hứng viết lách. Thế nhưng gần đây mọi thứ ổn hơn, Khoai đi học, mình cũng có nhiều chuyến đi hơn, có nhiều chuyện để kể hơn. Và mình nhen nhóm ý định viết blog lại với điều kiện phải mua gói hosting mới có dung lượng upload hình.

Câu chuyện bắt đầu vào vài tháng trước, bỗng một ngày mình nhận được một cái comment như thế này: “Chào chị, blog này hay đến nỗi em không thể để tên miền chuyenketunhungchuyendi.com rơi vào tay người khác. Thế nên khi nào chị có hứng thú viết lại cứ lên bài, sẽ có người liên hệ trả”. Mình bị bất ngờ lắm luôn. Tò mò mình gõ lại tên miền cũ thì thấy trang chủ hiện ra dòng thông báo kiểu Blog này đã chuyển về tên miền khác, kèm với link trỏ về tên miền blog mới. Mình lại thầm biết ơn nữa vì nếu có ai đó vẫn nhớ mà ghé thăm nơi này sẽ không bị hụt hẫng khi dòng thông báo 404 gì đó hiện lên cùng nỗi hoang mang không biết chủ blog này biến đi đâu rồi. Sau này khi gặp người đã làm tất cả những việc này mình mới biết lý do cực kỳ buồn cười của người ta.

Thế rồi, sau một thời gian đắn đo, mình cũng p/s một dòng nhắn nhủ là sẽ đăng ký lại tên miền + hosting cho blog bằng tên cũ Chuyện kể từ những chuyến đi. Dĩ nhiên đó chỉ là một dòng ghi chú ngắn ngủi cuối một bài viết. Mình cũng tự nhủ để xem rút cuộc người đang sở hữu tên miền này có thực sự sẽ đọc bài của mình không. Ai ngờ, bạn đó đọc thật.

Thế là mình nhận được lời chào từ một nick facebook hướng dẫn mình cách để transfer tên miền sang cho mình. Nghe như lừa đảo ha. Đơn giản lắm, chị cứ làm theo hướng dẫn của em nè. Rồi chị nhấp vô đó, xong ở yên đó chờ em tí. Đó, bình thường là tới đoạn này điện thoại bạn sẽ bị đơ không thao tác được, xong bị chiếm quyền điều khiển, rồi bay sạch tài khoản. Nhưng mà tui đang thao tác trên máy tính á, đang cài đặt một thứ tui không hiểu và đặt niềm tin vào một người xa lạ. Thế là mình cũng làm theo và trong buổi tối thì cũng xong xuôi phần chuyển nhượng này. Mua xong hosting, chuyển xong tên miền, mình trở lại với chuyenketunhungchuyendi.com.

Để cảm ơn, mình mời bạn đó một buổi cà phê, nhân tiện biết bạn làm lĩnh vực IT nên cũng muốn hỏi thêm một số khúc mắc mà mình tự mò nó khá là quằn. Và rồi, ngay từ giây phút nhìn thấy bạn đó ở quán cà phê thì mình biết xưng chị với người ta bữa giờ là sai trái lắm luôn. Thôi cũng may là còn gặp để sửa sai, mình cũng hỏi thẳng bạn sinh năm mấy cho dễ xưng hô, cũng chẳng bất ngờ lắm, bạn bằng tuổi mình =))) Hỏi chán chê rất nhiều vấn đề về blog, bàn cả những chuyện nhân sinh như quen biết cỡ chục năm thì mình cũng hỏi vấn đề mình rất tò mò: vì sao bạn lại quyết định mua cái tên miền này giữ đó hộ mình với niềm tin rằng sẽ có ngày mình liên hệ dùng đến.

Rất bất ngờ, câu trả lời của bạn là: vào một ngày truy cập vào blog của mình theo tên miền cũ thấy bị lỗi, bạn lười phải sửa cái bookmark nên đã làm như vậy. Đúng là cách giải quyết vấn đề không thể thông minh hơn. Mình mắc cười quá nhưng chưa hết bất ngờ khi bạn đó tiết lộ thực ra còn sở hữu vài tên miền khác nữa, cùng chung lý do là chủ các blog này từng rất tâm huyết nhưng giờ vì lý do nào đó đã thôi hành tẩu giang hồ. Chỉ có bạn này vẫn giữ thói quen dạo qua những ngôi nhà cũ, nên giữ lại số nhà chờ ngày chủ quay lại kiếm mình.

***

Với mình, đó cũng là một trong số những cái mình được từ viết blog này: khi cuộc sống vẫn có những người thích đọc chữ và tử tế một cách lặng thầm như vậy.

Hôm qua mình cũng mới xin được từ bạn Kaline 3 quyển sách trong event tặng sách của bạn ấy. Kaline cũng tặng theo cách rất hướng nội: tặng bạn bè blog. Mình rất vui khi Kaline rap là vẫn còn sách và sẽ gửi cho mình. Hồ của Kawabata Yasunari, Dạ khúc của Kazuo Ishiguro và Chàng trai vườn nho. Người ta kêu dấu hiệu tuổi già là coi phim ngôn tình tổng tài đọc tiểu thuyết ngôn tình đồ á, nên mình chọn 1 quyển nhẹ nhàng đọc cho vui. Lại thêm một cái được quá lớn đến từ blog: được nhiều người bạn mà thế giới nội tâm của họ thật sự rất mới mẻ và phong phú, mỗi bài post, mỗi trang blog là một cuộc sống thú vị. Mỗi tối trước khi đi ngủ mình vẫn hay lướt blog tìm đọc một vài bài.

Mình là độc giả trung thành nhất của blog mình. Mình hay đọc lại bài cũ của mình, nhiều bài tự thấy mình viết hay vãi ò. Nhiều bài đọc vào thấy thèm đi, thấy ngứa ngứa cái chân liền. Mình của ngày xưa sao hay viết chuyện tình yêu quá, mà cũng đúng thôi, một phần thanh xuân tuổi trẻ tình cảm đặt vào đó nhiều, không tiếc nuối gì, chỉ thấy mình đi qua từng mối quan hệ, từng chuyện thật là nhiều cung bậc cảm xúc. Đến khi cuộc sống vùi dập bạn đến mức chẳng còn cảm hứng mà viết lách, bạn mới thấy cảm ơn những ngày nhiều chữ, những tháng năm mà chữ tuôn ra cùng cảm xúc như thế.

Blog cho mình nguồn thu nhập và niềm vui viết lách ra tiền. Đối với mình đó cũng là một sự công nhận của xã hội. Từ các bài blog, một số anh chị các báo liên hệ mình để đăng lại bài, từ đó mở ra mối quan hệ cộng tác lâu dài cho các chuyên mục tản văn, du lịch, truyện ngắn… Mình được cái sống có deadline là chăm chỉ liền, nên anh chị nào giao bài vở mà dí deadline mình khoái lắm, haha.

Và có một bí mật nho nhỏ mà mình vẫn giữ, nhờ blog mà mình có chồng, có gia đình nhỏ ấm áp như bây giờ. Khi cuộc sống quá nhiều lo lắng, quá nhiều sự toxic thì chỉ cần về đến nhà mình sẽ tạm thời dẹp qua một bên để chơi với con và để… cằn nhằn chồng. Mình còn quên chưa hỏi chồng mình follow mình từ khi nào, chỉ nhớ có một post về Nepal thì chồng mình có comment 1 tấm hình chụp đúng vị trí mình chụp, cung đường mình từng đi. Rồi sau đó gửi lời mời kết bạn facebook cho mình. Mình đồng ý kết bạn rồi cứ lặng lẽ vậy chứ không inbox chào bạn này kia gì hết. Thỉnh thoảng thì có comment gì đó trong bài viết của mình, nhưng mình cũng không bận tâm mấy, đúng kiểu người qua đường luôn.

Mọi thứ cứ như vậy cho đến đầu năm 2022 mình đi Hà Giang về và mình bị covid. Mình ho quá trời, tìm mua thuốc Thiên môn bổ phổi mà không có. Chồng mình mới inbox cho mình cái link sọp pe hỏa tốc, nói mình mua đi, còn hàng đó. Rồi thêm vài câu dặn dò uống thuốc này này này, đại khái vậy. Sau này mới biết chồng mình đi cung ACT Nepal trước mình, nhưng gặp tuyết rơi dày nên nửa đường phải ngừng chuyến đi quay lại. Bây giờ ngẫm lại cũng chẳng biết nhờ blog, nhờ chuyến đi Nepal, nhờ mình đi Hà Giang, nhờ mình bị covid hay là nhờ crush cũ đã đá mình mà mình gặp chồng mình rồi có một gia đình, có Khoai như bây giờ. Chỉ biết khi tất cả xảy ra thì mình đã tin hơn vào nhân duyên, rằng người cần đến sẽ đến.

Cảm ơn mình đã chọn không từ bỏ viết lách. Cảm ơn những mối duyên lành đã đến trong cuộc đời mình từ blog này. Cảm ơn các bạn, vì vẫn còn ở đây.

Hẹn Bắc Kạn, Cao Bằng một ngày đông giá lạnh khi cơn bão đã lùi xa và cuộc sống được viết tiếp bằng những trang đầy nắng...
09/10/2025

Hẹn Bắc Kạn, Cao Bằng một ngày đông giá lạnh khi cơn bão đã lùi xa và cuộc sống được viết tiếp bằng những trang đầy nắng. Thương!!!

Chuyện về chặng cuối của hành trình đi chiếc wave màu xanh nhưng không bán sữa đậu nành. Chuyến đi bộ của mình kết thúc thì nhìn đồng hồ là 11h trưa, bọn mình phi thẳng về Mèo Vạc ăn trưa. Xuống hế…

chuyện là mình viết bài này để nói là nhà có hạt điều rang. Đăng lên chưa thấy khách nào ngó thì anh bên báo nói em gửi ...
05/10/2025

chuyện là mình viết bài này để nói là nhà có hạt điều rang. Đăng lên chưa thấy khách nào ngó thì anh bên báo nói em gửi anh, biên lại chút thành bài tản mạn đăng báo. Ủa? Vậy là bán hàng thành công dữ chưa? Riết tui nghi ngờ mình chỉ có khả năng bán chữ =)))

Hồi mình còn bé xíu đã biết cây điều. Sinh ra ở xứ điều, nhà nào ít thì vài cây, nhiều thì cả rẫy bạt ngàn lội mỏi chân vẫn chưa hết rẫy. Mùa điều, muốn tìm mình cứ ngó lên mấy cây điều trước nhà l…

Chị Lê: Nếu trên đường đời em thấy anh nào ở ĐL mà… ko lý gì lại độc thân được thì hãy nhớ ghép đôi với chị :))))Mình: p...
04/10/2025

Chị Lê: Nếu trên đường đời em thấy anh nào ở ĐL mà… ko lý gì lại độc thân được thì hãy nhớ ghép đôi với chị :))))

Mình: phải ở ĐL chị mới chịu hả, miền khác dc ko cô giáo?

Chị Lê: miền khác mà chịu lên Đà Lạt sống dc ko em :))) Ko thì miền khác mà xịn tới mức chị đồng ý bỏ việc đi theo ng ta cũng dc :))))

Chị Lê có một trang viết nhỏ giống kiểu mình nè, chia sẻ những bài viết về Đà Lạt, và chồng chị lúc đó là… fan cuồng của chị, gặp đâu chị block đó =)) Rồi cuối cùng duyên trời đưa đẩy, chưa đầy 2 năm sau cô gái xứ lạnh phải lòng anh chàng fan mãi tận miền Tây, rồi đám cưới hạnh phúc lấp lánh. Sáng hôm nọ, mình mention chị Lê nói “chị thấy chưa, quá là manifest rồi”.

***

Sáng nay blog tình cờ đề xuất bài viết "Người hãy nhớ: quay lưng là giang sơn khác" đúng như vũ trụ sắp đặt để mình ôn lại kỷ niệm xưa vậy. Lão V gửi trong group chat tấm hình với lão D, 2 cha già mặt đã đầy dấu chân chim in hằn vất vả vì tiền tỷ đè. Mình tính gửi lại link bài viết năm xưa, nhưng rồi lại thôi. Đà Nẵng hôm nay đã qua cơn bão, đúng ngày lão V ghé chơi thăm ông D, nắng lên rồi thì khơi lại chi mấy ngày giông bão. Mình chỉ cảm thấy như luật hấp dẫn của vũ trụ đã quá ưu ái bọn mình, mọi đổ nát năm xưa giờ đã xếp gọn vào một góc cuộc đời: lão D giờ đã có vợ, lại sắp có cả em bé, lão V thì vững vàng nghiệp youtuber, mình thì cũng chẳng còn phải khao khát cảm giác “người dưng hóa gia đình” nữa – tui đã có gia đình thật rồi. Không biết lão V già còn nhớ không, câu chuyện về bộ phim Ba mươi chưa phải là hết lão kể cho mình nghe trên chuyến xe bus từ Măng Đen xuống KonTum, về Cố Giai, về những cô gái tuổi 30 có rồi mất tất cả, hay chông chênh đi tìm tình yêu và thành công nơi thị thành – bộ phim đó mình đã xem. Lúc đó lão V còn bảo sợ mình sẽ giống Vương Mạn Ni – cô gái điên cuồng làm việc để trụ lại Thượng Hải, cuối cùng lại chọn rời bỏ chốn phồn hoa. Cuối cùng thì người rời Sài Gòn không phải mình, mà là lão V.

Hôm qua mình hẹn gặp các bạn ăn trưa, cà phê nhân một ngày vượt nắng thắng mưa chạy vào trung tâm có việc. Chị Quân bảo: mừng cho D quá em, giờ nhìn nó mập mạp vui vẻ ghê. Rồi trong màn mưa bay và tiếng xe cộ xẹt qua dưới lòng đường, ai đó trong các chị em lại bảo: thế còn nhân duyên của chúng ta – còn đang lang thang ở đâu?

Chắc còn đang ẩn mình sau một cái nick facebook nào đó mà chúng ta đã từng lướt ngang chăng? Như bạn mình – đã yêu và kết hôn với một người qua chức năng Hẹn hò của facebook. Bạn mình khi đó, từng bị lừa tình, lừa tiền còn cẩn thận đến mức lập một cái acc clone để quét các đối tượng Hẹn hò. Thanh cũng nghe chuyện này và bảo với mình: tao chịu, nghe nó nói tao cũng tính cố thử lại rồi nhưng tao quá mệt mỏi, không thể nào vượt qua được giai đoạn Em tên gì, Em ở đâu, Em ăn cơm chưa? Đấy, lại nữa, lại là cơm nước giết chết tình yêu từ trong trứng nước. Không vượt qua nổi dăm ba câu hỏi phỏng vấn mà đòi đi cùng nhau trèo đèo lội suối suốt đời suốt kiếp. Ê nhưng mà là mình, mình cũng không vượt qua được.

Mình tin rằng tình yêu nó phải cinematic, nó phải tiểu thuyết, kịch bản phim kinh điển và hấp dẫn hơn thế. Chứ không thể nào giống phỏng vấn xin việc được.

Phải kiểu Hứa Hồng Đậu đi nghỉ phép 3 tháng ở một ngôi làng xinh đẹp rồi gặp hotboy thôn Tạ Chi Dao, kiểu Emily đang sống ở Mỹ đi Paris rồi gặp Gabriel anh chàng đầu bếp quyến rũ đẹp trai, hoặc như cái bà Anna đùng đùng đi Ireland tính cầu hôn người yêu rồi… phải lòng một ông khác dọc đường đi. Hay ít ra, nếu là mình thì tình huống yêu thích và kinh điển với mình chính là trong Before Sunrise: cô gái sẵn sàng xuống tàu đi dạo ở Vien với một chàng trai xa lạ – nhưng với điều kiện đó phải là một người thú vị cỡ Jess.

Nếu bạn cũng giống mình, từng ngồi xem 7749 bộ phim, đọc hàng trăm ngàn trang kịch bản phim với hàng trăm tình huống gặp gỡ – yêu đương như mình – hoặc cứ cho là bạn không đọc không xem gì hết nha, nhưng ít nhất bạn sẽ có một hình dung về việc gặp gỡ hẹn hò đúng không? Đó là người như thế nào: cao – thấp, béo – gầy, nụ cười, ánh mắt, giọng nói… Bạn sẽ gặp nhau ở đâu lần đầu tiên: trên không gian mạng xã hội, quán cà phê, trong quán nhậu ồn ào, một chuyến xe đường dài hay một bản nhỏ ven hồ. Mình có một người chị từng nói rằng: em càng hình dung về người đó như thế nào, em càng dễ gặp được đúng người mà em mong muốn. Bây giờ thì giới trẻ gọi nôm na đó là manifest về tình yêu. Như Bông, mình không biết nó có phải gu không mà người nó từng quen đều đeo kính, trí thức, học thuật – tựu chung lại là những người đàn ông có đam mê với một lĩnh vực nhất định, và nó ấn tượng người ta vì điều đó – nôm na gọi là nét đẹp lao động. Mình thì khác nó, ai nói chuyện vẩn vơ với mình được là được. Đó là điểm khác biệt giữa hai đứa bạn thân có những mindset khác nhau về tình yêu.

Rồi nói tiếp chuyện manifest nha, mọi người bảo đặt tiêu chuẩn cao cho cố rồi không tìm được ai phù hợp. Cũng đúng nha, không có sai. Hồi đó, lão V là người thuộc nằm lòng 5 quy tắc chọn chồng của Huyền. Ổng còn bảo hay thôi mày đổi nguyên tắc đi, nhưng không á. Chọn chồng chứ có phải đi mua hàng ngoài chợ đâu. Mà dù là một món hàng, càng là món đắt tiền càng phải chọn kỹ, có thể thiếu đi thứ mình thích chứ tuyệt đối không được mang về thứ khiến mình từng phân vân, lăn tăn hay cảm giác bất an.

Rồi giờ cứ xem như mình luôn tin vào luật vạn vật hấp dẫn, luôn manifest mỗi ngày, cũng kiên định với nguyên tắc thì tui nói thật với mấy bà là cũng không có người yêu đâu. Ủa??? Tui đúc kết từ kinh nghiệm bản thân có thật 100%. Cuộc sống của lứa tuổi u40 chúng tui được lập trình cơ bản như sau: ngày đi làm 8 tiếng, ai yêu công ty thì có thể nhiều hơn. 5h chiều về chiến đấu với các thể loại kẹt xe, mưa ngập là về đến nhà nấu cơm ăn xong mở điện thoại lướt facebook, tiktok ,trả lời tin nhắn vài cái group chat, cười hihihaha, xem vài tập phim. Ai đam mê ráng tạo nội dung hay nghề tay trái chân phải nữa thì thôi, sau 5h chiều chỉ là rời một công ty này để làm cho một công ty khác thôi. Bạn bè tầm tuổi đấy cũng bớt rảnh rồi, lâu lâu mới gặp nhau một bữa rồi ai về nhà nấy. Thế tôi hỏi mọi người: loại trừ mối quan hệ công việc thì bao lâu rồi bạn chưa gặp hay trò chuyện với một đối tượng khác phái? Ngày xưa sinh viên tham gia 800 cái câu lạc bộ, đi tình nguyện, đi làm không biết bao nhiêu chương trình, số điện thoại rải như truyền đơn mà thần cupid còn né, huống gì giờ suốt ngày chặn kết bạn từ người lạ, số lạ gọi không nghe, ai nhắn tin “bạn ơi cho mình hỏi cái này được không” mà chờ tầm nửa ngày không thấy hỏi gì là block, chưa kể lại còn bày đặt sống hướng nội: về tới nhà là không muốn ló đầu ra đường nữa. Tầm này thì mấy bà đừng có hỏi sao chưa có người yêu nữa nha =)))

Nhưng… định mệnh, duyên số trong tình yêu là một cái gì đấy vượt mọi quy luật thông thường, bất chấp cả mọi phòng thủ kiên cố. Tình yêu sẽ đến với chúng ta vào lúc chúng ta ít ngờ nhất (để mình bất ngờ á mà), vào đúng cái người mình không nghĩ tới nhất (để mình ngạc nhiên á mà). Huyền lúc 30 tuổi chưa gặp anh Jess nào để xuống tàu theo nhưng đã gặp một người mà cô ấy yêu và không chút bất an.

Trong tất cả nỗi hoang mang, bất an và vô định của tuổi trẻ, thật may mắn chưa bao giờ nghĩ đến việc thôi ừ đại đại. Như việc bạn đi leo núi, tới lưng lưng thậm chí tới đỉnh núi đã thấy đẹp rồi, dừng được rồi mà ai biết còn có cảnh tráng lệ hơn chỉ cách một khúc quanh. Thảnh thơi và manifest đi các bạn ơi, người yêu tương lai của các bạn cũng đang đi tìm mấy bạn mỏi mòn á.

“Ta chỉ muốn nhìn sâu vào đáy mắt
Dẫu im thinh nhưng lòng đã nghe lòng
Đời đông quá. Chúng ta tìm nhau mãi.
Thấy nhau rồi, đừng xa nữa
Nghe không?!”
― Nguyễn Thiên Ngân, Ôm Mỏ Neo Nằm Mộng Những Chân Trời

Cre: Chuyện kể từ những chuyến đi

Trong tất cả nỗi hoang mang, bất an và vô định của tuổi trẻ, thật may mắn chưa bao giờ nghĩ đến việc thôi ừ đại đại. Như...
01/10/2025

Trong tất cả nỗi hoang mang, bất an và vô định của tuổi trẻ, thật may mắn chưa bao giờ nghĩ đến việc thôi ừ đại đại. Như việc bạn đi leo núi, tới lưng lưng thậm chí tới đỉnh núi đã thấy đẹp rồi, dừng được rồi mà ai biết còn có cảnh tráng lệ hơn chỉ cách một khúc quanh.

Tình yêu sẽ đến với chúng ta vào lúc chúng ta ít ngờ nhất (để mình bất ngờ á mà), vào đúng cái người mình không nghĩ tới nhất (để mình ngạc nhiên á mà).…

Cập bến Vĩnh Thực, anh em đang nhanh nhẹn lôi đồ nghề ra tác nghiệp thì tuýt – một anh lính biên phòng từ đâu chạy ra đề...
01/10/2025

Cập bến Vĩnh Thực, anh em đang nhanh nhẹn lôi đồ nghề ra tác nghiệp thì tuýt – một anh lính biên phòng từ đâu chạy ra đề nghị tất cả giữ nguyên vị trí, ai là người đại diện mời theo chúng tui về đồn. Rồi trong khi nhị vị trưởng đoàn được mời về đồn thì cả đám ngóc mỏ ngồi đoán già đoán non là chuyến này xôi hỏng bỏng không rồi, biết quay gì thay thế đây???

Chưa bao giờ tôi cho Móng Cái vào wishlist du lịch, cũng chẳng bao giờ nghĩ nếu đi Trung Quốc thì nơi đầu tiên đến là… Đông Hưng. Thế nhưng tất cả đều gộp chung lại một thể với nhau trong một…

Tên miền đã hồi sinh, từ giờ đọc bài không bị mất link nữa
25/09/2025

Tên miền đã hồi sinh, từ giờ đọc bài không bị mất link nữa

Những hàng chuông dài vô tận, những dải cờ nhiều màu nằm chơ vơ nơi đỉnh đèo heo hút gió – chúng ở đó gửi lời nguyện cầu theo gió bay đến một miền thăm thẳm hư vô.…

TOP 50 XUẤT SẮC NHẤT CUỘC THI SÁNG TẠO VIDEO DU LỊCH TRÊN YOUTUBE SHORTS “VIỆT NAM: ĐI ĐỂ YÊU!" do Cục Du lịch Quốc gia ...
23/09/2025

TOP 50 XUẤT SẮC NHẤT CUỘC THI SÁNG TẠO VIDEO DU LỊCH TRÊN YOUTUBE SHORTS “VIỆT NAM: ĐI ĐỂ YÊU!" do Cục Du lịch Quốc gia Việt Nam tổ chức.

Lọt vào top 50 thật sự là vinh hạnh với mình. Xin cảm ơn BTC và mong được sự ủng hộ của mọi người trong hành trình phía trước.
Để bình chọn cho video của Huyền, bạn thực hiện theo các bước sau:
BƯỚC 1: ĐĂNG KÝ (SUBSCRIBE) kênh YouTube Vietnam Tourism Cục Du lịch Quốc gia Việt Nam.
BƯỚC 2: LIKE video và COMMENT trực tiếp ngay dưới video để cổ vũ và tăng lượng tương tác cho video.
⚠️ LƯU Ý: Chỉ những tài khoản đã ĐĂNG KÝ (SUBSCRIBE) kênh YouTube Vietnam Tourism mới được tính là tương tác hợp lệ
⏰ Thời gian bình chọn: Từ ngày 21/09/2025 đến 23h59 ngày 03/10/2025

Cảm ơn các bạn đã yêu mến!

Enjoy the videos and music you love, upload original content, and share it all with friends, family, and the world on YouTube.

Trên facebook có một mục rất hay: kỷ niệm – ngày này năm xưa, nhắc ta về những dòng đã viết, những hình ảnh đã đăng, nhữ...
18/09/2025

Trên facebook có một mục rất hay: kỷ niệm – ngày này năm xưa, nhắc ta về những dòng đã viết, những hình ảnh đã đăng, những chuyến đi hay thống kê số năm tình bạn với ai đó. Mình rất thích tính năng này, dù facebook cũ mình đã mất, mà nick mới cũng không có nhiều điều để nhắc lại. Thế nhưng, thỉnh thoảng tâm trí sẽ thoáng xao động bởi đôi lời mà chính chúng ta từng viết.

Hôm qua hội bạn già chat chit đam mê cũng quanh cái vụ ngày này năm xưa này. Hồi mới chơi facebook, không hiểu sao hay viết lên tường của nhau. Đó là một dòng ông Duy viết cho mình với Bông. Hồi đó ông Duy còn làm kênh VTC16, rủ tụi mình qua cộng tác kiếm cơm. Cái văn phòng làm việc đâu bên khu An Phú An Khánh, 2 đứa mình đi xe bus qua rồi lội bộ vào. Ông Duy lúc đó theo mình nhớ vẫn chạy con dream ghẻ chứ chưa lên đời Exciter, đi ngang thấy 2 đứa đi bộ dưới trời nắng, viết lên tường facebook cảm thán kiểu: ráng lên bây ơi, sau này chắc sẽ khác.

Bây giờ, sau hơn 10 năm có lẻ từ ngày ấy, VTC đã ngưng phát sóng giải thể, ông Duy đã có cơ ngơi hoành tráng nhất trong cả bọn nhưng cũng là người sống lặng lẽ nhất. Lúc nói chuyện phiếm mình có chọc anh có nhà mới nhớ mua cái sopha thật êm ái nha, để lúc cần dùng đến. Là vì mình cứ ấn tượng hoài hình ảnh cô đơn của ổng trong căn chung cư ở Sài Gòn, có 2 phòng ngủ nhưng ổng lúc nào cũng ngủ ngoài sopha kế cái tivi cho đỡ cảm giác trống vắng. Có những người mà hiện tại của họ trong mắt người khác có ghê gớm cỡ nào thì hình ảnh trong mắt mình vẫn cứ thấy thương – không phải tội nghiệp, không phải xấu xí kinh khủng gì, mà là mình chưa bao giờ thấy họ trở nên xa cách. Có lẽ đó là lý do tụi mình vẫn ở đây chứng kiến nhau trưởng thành ở một khoảng cách vừa đủ.

Nhân nhắc về ngày này năm xưa, có đứa bảo xem lại thấy viết khùng viết điên là xóa ngay. Có đứa bảo không xóa mà set lại chế độ một mình tui. Mình không xóa, cũng chẳng set lại gì hết. Giống như blog này, chất chứa tất cả suy nghĩ, cảm nhận, chuyện đời của mình. Một kho ký ức mà mình có thể truy cập bất cứ lúc nào khi mà trí nhớ của mình đã bị xóa đi rất nhiều. Nhiều chuyện giờ đọc lại ta nói mắc ngượng luôn á, đúng kiểu xuyên không quay về quá khứ chắc phải bạt tai mấy cái cho tỉnh táo – nhưng không. Mình đứng ở đây, để nhìn chính mình dù là quãng thời gian nào của quá khứ cũng đáng trân trọng.

Mình còn bảo với các bạn mình rất tiếc khi chức năng ghi chú của facebook mất đi – có lẽ là định hướng của nền tảng. Hồi trước mình cũng có những cái note thật là nhiều chữ ở đó. Bây giờ thì khi nhìn lại, người ta sẽ chỉ còn lại hình ảnh, video, chữ nghĩa thật ít ỏi. Ý mình là thật ít những thứ cá nhân, vụn vặt, linh tinh – chẳng vì xây dựng hình ảnh cá nhân, chẳng content gì cả – mình lại thích đọc những thứ như vậy đấy. Mà cái thời đấy thì qua rồi.

Kể cá các bạn viết blog của mình – những người chưa từng gặp, chưa từng theo dõi nhau trên facebook, chỉ đọc bài của nhau trên blog – mọi người cũng dần tản mát đi đâu hết, hay tập trung vào một việc gì đó khác. Như mình, có thời gian rất lâu mình không viết một bài nào trên blog cả. Có lúc mình đã nghi ngờ bản thân hình như không còn cảm xúc dào dạt như xưa, hay mình không thể tuôn ra rất nhiều chữ với khả năng tập trung cao như đã từng. Và mình đã rất sợ điều đó.

Mọi người bảo cùng nhau dư đoán xem, sau facebook, tiktok sẽ là gì? Rồi chúng ta sẽ chạy theo những gì nữa? Một thế hệ đi từ đỉnh cao Yahoo, Blog 360 đến những ngày sơ khai nhất của facebook, tiktok. Tui không biết tiếp theo sẽ là gì, nhưng tui già rồi, tui chạy theo con tui còn mệt huống chi chạy theo thời đại.

Những ngày này nghe tin tức về Nepal mà chúng tôi không khỏi ngỡ ngàngNepal với tôi đã từng là những ngày bình yên và đá...
12/09/2025

Những ngày này nghe tin tức về Nepal mà chúng tôi không khỏi ngỡ ngàng

Nepal với tôi đã từng là những ngày bình yên và đáng nhớ nhất trong đời. Tôi đi qua những ngôi làng đầy hoa cỏ nằm dựa vào lưng núi quay mặt ra dòng sông. Tôi say sưa ngắm nhìn những chỏm núi phủ đầy tuyết phủ và những lá cờ lungta bay phấp phới. Tôi xoay mọi cái chuông chuyển kinh luân dọc đường và đọc um ma ni bát mê hồng.

Tôi uống lassi giữa khu chợ sớm huyên náo tiếng nói cười. Tôi uống sữa trâu ở nhà một người dân Nepal thân thiện hiền lành mến khách. Tôi nhảy múa giữa ruộng cùng dân làng. Tôi cúi đầu để nhận chiếc vòng hoa vạn thọ được kết tỉ mỉ bằng tất cả yêu thương thay cho lời nguyện cầu may mắn.

Tôi nhớ lắm một đất nước mà câu cửa miệng của mọi người dân là Namaste cụng nụ cười hiền. Tôi nhớ quảng trường Dubar square nơi mà nét cổ kính giao thoa hiện đại, nơi thời gian như ngừng trôi, nơi mà tôi đã đi đến quen từng con hẻm nhỏ. Tôi nhớ cả Thamel của tôi, nơi đã uống cạn chai beer to cùng món momo nóng hổi.

Chúng tôi nhắn tin cho chú Ganesh hỏi thăm tình hình, may sao chú bảo mọi thứ chỗ chú vẫn ổn và mong rằng sớm có thể mở cửa du lịch trở lại. Tôi biết chú rất lạc quan, nhưng với tình hình hiện tại, không biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo với đất nước này - một đất nước sống dựa vào những ngọn núi và du lịch?

Nguyện cầu cho Nepal sớm yên bình và mong ngày quay trở lại!

Có thể chụp hoàng hôn mãi không biết chán. Tôi thích bình minh. Nhưng tôi càng say mê vẻ đẹp tàn ngày rực rỡ như thế này...
11/09/2025

Có thể chụp hoàng hôn mãi không biết chán.
Tôi thích bình minh. Nhưng tôi càng say mê vẻ đẹp tàn ngày rực rỡ như thế này. Cái tên thị trấn hoàng hôn thật hợp với nơi này. Mặt trời đã biến mất sau những cơn sóng bạc thế nhưng dư vị chiều tà vẫn còn vấn vương.

Tôi đọc “Bản chất của người” vào những ngày đi công tác ở biển - tác phẩm xuất sắc của nữ tác giả Han Kang người đạt giả...
08/09/2025

Tôi đọc “Bản chất của người” vào những ngày đi công tác ở biển - tác phẩm xuất sắc của nữ tác giả Han Kang người đạt giải Nobel Văn học năm 2024. Dưới tán cây bàng và xa ngoài kia là sóng vỗ, tôi tranh thủ giờ nghỉ trưa không phải quay phim và đọc quyển sách mang theo.

Thú thật, rất lâu rồi tôi mới đọc trọn vẹn một quyển sách, một mạch không ngắt quãng. Tôi viện nhiều lý do từ công việc, con cái, gia đình đến cả những lý do mà tôi xem thường nhất như lướt mạng xã hội và đọc những content dần làm chúng ta “thối não”.

Lấy bối cảnh Phong trào dân chủ Gwangju diễn ra năm 1980 tại Hàn Quốc - Bản chất của người là một tiểu thuyết bóc trần nỗi đau dưới nhiều góc độ - của những nạn nhân xấu số, của những người mẹ mất con, của chính những người còn sống nhưng dường như đã chết, của người tưởng như chẳng liên quan gì đến nhân vật trong tiểu thuyết nhưng vẫn đau đáu kiếm tìm sự thật.

Quyển tiểu thuyết không dài, vỏn vẹn hơn 200 trang, chia ra làm 7 chương - trong đó chương đầu tiên để khái quát chung giúp người đọc hình dung bối cảnh, câu chuyện một cách tổng quát và 6 chương còn lại từ từ bóc trần nỗi đau của một chủ thể khác nhau. Chính vì vậy, người ta có cảm giác đang đọc nhiều câu chuyện nhỏ có mối liên quan mật thiết.

Trong một con ngõ nhỏ ở Gwangju, có một gia đình tầng lớp bình dân sống trong ngôi nhà nằm gần mỏ đá. Họ chừa ra một phòng nhỏ sát ngõ cho thuê. Suốt nhiều năm sau này - mẹ D**g Ho vẫn đau đáu tự trách mình nếu ngày ấy bà không cho thuê căn phòng ấy, liệu D**g Ho - con trai bà có kết bạn với cậu bé Jong Dae, đi tìm xác bạn mình và rồi cũng trở thành một linh hồn lưu lạc. Nhưng rồi bà vội vàng xua tan cái ý nghĩ áy náy ấy ngay khi nhớ lại tiếng cười giòn tan của hai đứa trẻ vẫn thường vang lên trước sân nhà. Ngay cả trong nỗi đau mất con, người mẹ vẫn vị tha dịu dàng với đứa trẻ không thân thích.

Vậy mà quân lính thì không - đó chính là nguồn cơn của mọi nỗi đau được Han Kang xoáy sâu trong tiểu thuyết.

Xưa nay người ta vẫn nói nhiều về nỗi đau của người ở lại - những người mẹ mất con, vợ mất chồng, những người thân gào khóc bên thi thể người đã khuất. Nhưng Han Kang chọn một góc khác để nói về nỗi đau - cô để cho chính người chết lên tiếng. Người chết thì làm gì biết nói?

Khi người sống đứng nhìn người chết, liệu linh hồn người chết có cùng đứng bên cạnh mà nhìn chính mình không?

Có - Nếu có thể nói thì linh hồn của Jong Dae sẽ nói với người bạn thân D**g Ho rằng có. Bởi chính Jong Dae cũng đang nhìn chính cái xác của mình với muôn vàn câu hỏi.

Tại sao lại bắn tôi, tại sao lại giết tôi?

Với muôn vàn ý nghĩ và câu hỏi về cái chết của chính mình, Jong Dae khiến trái tim người đọc quặn đau khi đối diện với hiện thực: một cậu thiếu niên mới 16 tuổi và cái chết quá đỗi bất ngờ. Còn biết bao nhiêu điều chưa kịp làm, biết bao dự định dở dang. Ngay cả Jong Dae cũng bàng hoàng khi đối diện với cái chết của chính mình. Cậu sợ hãi. Cậu tiếc nuối. Cậu hoài niệm. Dòng ký ức chảy trôi miên man của Jong Dae về chị gái, về cậu bạn thân, về trường lớp. Rồi thoắt cái mọi thứ vỡ vụn bởi thực tế tàn khốc.

Dù cho bên cạnh có nhiều linh hồn đến đâu đi nữa, chúng tôi cũng chẳng thể nào nhìn thấy hay cảm thấy nhau. Mấy câu nói như “Hẹn gặp nhau ở thế giới bên kia” hóa ra đều là vô nghĩa.

Không né tránh, không vòng vo, không lan man - Han Kang khiến người đọc phải đặt mình vào chính nỗi đau của Jong Dae khi thân xác cậu đang dần thối rữa trong hố chôn tập thể, đi từ nỗi sợ hãi, hoang mang, căm phẫn đến chấp nhận hiện thực.

Sau mỗi cái chết, ắt hẳn đều có một tang lễ. Nhưng dường như trong Bản chất của người của Hankang, không chỉ có một mà rất nhiều tang lễ theo những cách khác nhau. Có những người như Kim Jin Soo dùng cái chết của mình làm tang lễ cho những đứa trẻ, có người như chị Kim Eun Sook âm thầm chịu đựng và tổ chức lễ tang theo cách riêng.

Sau khi bạn chết, chẳng thể nào làm được lễ tang
Cuộc đời tôi đã trở thành lễ tang của bạn
Dù ở nơi đâu, ngọn lửa đền thờ vẫn đang cháy.
Trong những đóa hoa nở mùa xuân, trong từng bông tuyết. Trong mỗi buổi đêm. Những tàn lửa của ngọn nến bạn cắm trong chai rỗng…

Đọc đến chương Về nơi hoa nở tôi cứ nghĩ tiểu thuyết sẽ kết thúc ở đây. Khi chương mở đầu đã dự cảm về cái chết của D**g Ho, và đến chương này là những dòng tự tình của mẹ D**g Ho cho đứa con mãi mãi tuổi 16 của mình. Không có nhiều dòng viết về cái chết của D**g Ho như với Jong Dae, tất cả chỉ qua lời kể của các nhân vật khác xuyên suốt quyển sách. Có lẽ đó cũng chỉ là một phút giây rất chóng vánh, rất vội vã, và chắc chắn rất đỗi bàng hoàng với cậu bé ấy. Nhưng tác giả lại dành hẳn một chương cho những dòng tâm sự của mẹ D**g Ho, bởi ai cũng biết rằng chẳng còn gì đau đớn hơn thế gian này hơn một người mẹ mất con.

Đông qua rồi xuân lại tới. Hễ xuân sang là mẹ lại điên lên như trước nay vẫn thế, qua hè thì mẹ mệt rồi đau ốm triền miên, đến thu thì chỉ còn ngồi thở. Thế rồi đông về, gân cốt mẹ tê cóng. Mẹ lạnh buốt tới tận tim, tận xương tủy.

Mùa xuân hoa nở nhưng trớ trêu thay nó lại chỉ khiến mẹ D**g Ho phát điên lên: điên vì nỗi nhớ con.

Mẹ ơi, chỗ sáng rỡ đằng kia hoa nở nhiều thật đấy. Sao mình lại đi chỗ tối om thế này, mình đi ra đằng kia đi mẹ, đi về nơi hoa nở ấy.

Và có lẽ chính vì những ẩn dụ không trọn vẹn lẫn day dứt phía sau cái tên Về nơi hoa nở mà phía sau đó vẫn còn một chương truyện nữa: Ngọn đèn tuyết phủ. Chẳng còn cái chết nào cả thể xác lẫn tâm hồn, mà ẩn sâu trong đó là một sự hồi sinh.

Xuyên suốt tiểu thuyết, không có những lời buộc tội của cả nạn nhân đến những người nhà của họ, không có sự chửi bới, càng không có kết án. Thế nhưng thông qua những nhân vật, những điểm nhìn, những câu chuyện được kể theo nhiều cách khác nhau đã là bản cáo trạng đanh thép nhất cho tội ác của quân lính.

Bản chất của người khép lại với hình ảnh lạnh lẽo của tuyết trắng và mùa đông thế nhưng trái tim người đọc lại được sưởi ấm bởi thứ niềm tin bất diệt rằng đâu đó vẫn có những người lên tiếng để lịch sử, để sự thật luôn được viết đúng, hiểu đúng, để không có những D**g Ho, Jong Dae phải oan ức chấm dứt tuổi thanh xuân của mình. Dù thực tế có nghiệt ngã, phũ phàng đến đâu, tôi vẫn luôn tin rằng ở nơi ấy tràn đầy ánh sáng, xuân ấm hoa nở.

Address


Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Chuyện kể từ những chuyến đi posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Chuyện kể từ những chuyến đi:

  • Want your business to be the top-listed Media Company?

Share