18/09/2025
Trên facebook có một mục rất hay: kỷ niệm – ngày này năm xưa, nhắc ta về những dòng đã viết, những hình ảnh đã đăng, những chuyến đi hay thống kê số năm tình bạn với ai đó. Mình rất thích tính năng này, dù facebook cũ mình đã mất, mà nick mới cũng không có nhiều điều để nhắc lại. Thế nhưng, thỉnh thoảng tâm trí sẽ thoáng xao động bởi đôi lời mà chính chúng ta từng viết.
Hôm qua hội bạn già chat chit đam mê cũng quanh cái vụ ngày này năm xưa này. Hồi mới chơi facebook, không hiểu sao hay viết lên tường của nhau. Đó là một dòng ông Duy viết cho mình với Bông. Hồi đó ông Duy còn làm kênh VTC16, rủ tụi mình qua cộng tác kiếm cơm. Cái văn phòng làm việc đâu bên khu An Phú An Khánh, 2 đứa mình đi xe bus qua rồi lội bộ vào. Ông Duy lúc đó theo mình nhớ vẫn chạy con dream ghẻ chứ chưa lên đời Exciter, đi ngang thấy 2 đứa đi bộ dưới trời nắng, viết lên tường facebook cảm thán kiểu: ráng lên bây ơi, sau này chắc sẽ khác.
Bây giờ, sau hơn 10 năm có lẻ từ ngày ấy, VTC đã ngưng phát sóng giải thể, ông Duy đã có cơ ngơi hoành tráng nhất trong cả bọn nhưng cũng là người sống lặng lẽ nhất. Lúc nói chuyện phiếm mình có chọc anh có nhà mới nhớ mua cái sopha thật êm ái nha, để lúc cần dùng đến. Là vì mình cứ ấn tượng hoài hình ảnh cô đơn của ổng trong căn chung cư ở Sài Gòn, có 2 phòng ngủ nhưng ổng lúc nào cũng ngủ ngoài sopha kế cái tivi cho đỡ cảm giác trống vắng. Có những người mà hiện tại của họ trong mắt người khác có ghê gớm cỡ nào thì hình ảnh trong mắt mình vẫn cứ thấy thương – không phải tội nghiệp, không phải xấu xí kinh khủng gì, mà là mình chưa bao giờ thấy họ trở nên xa cách. Có lẽ đó là lý do tụi mình vẫn ở đây chứng kiến nhau trưởng thành ở một khoảng cách vừa đủ.
Nhân nhắc về ngày này năm xưa, có đứa bảo xem lại thấy viết khùng viết điên là xóa ngay. Có đứa bảo không xóa mà set lại chế độ một mình tui. Mình không xóa, cũng chẳng set lại gì hết. Giống như blog này, chất chứa tất cả suy nghĩ, cảm nhận, chuyện đời của mình. Một kho ký ức mà mình có thể truy cập bất cứ lúc nào khi mà trí nhớ của mình đã bị xóa đi rất nhiều. Nhiều chuyện giờ đọc lại ta nói mắc ngượng luôn á, đúng kiểu xuyên không quay về quá khứ chắc phải bạt tai mấy cái cho tỉnh táo – nhưng không. Mình đứng ở đây, để nhìn chính mình dù là quãng thời gian nào của quá khứ cũng đáng trân trọng.
Mình còn bảo với các bạn mình rất tiếc khi chức năng ghi chú của facebook mất đi – có lẽ là định hướng của nền tảng. Hồi trước mình cũng có những cái note thật là nhiều chữ ở đó. Bây giờ thì khi nhìn lại, người ta sẽ chỉ còn lại hình ảnh, video, chữ nghĩa thật ít ỏi. Ý mình là thật ít những thứ cá nhân, vụn vặt, linh tinh – chẳng vì xây dựng hình ảnh cá nhân, chẳng content gì cả – mình lại thích đọc những thứ như vậy đấy. Mà cái thời đấy thì qua rồi.
Kể cá các bạn viết blog của mình – những người chưa từng gặp, chưa từng theo dõi nhau trên facebook, chỉ đọc bài của nhau trên blog – mọi người cũng dần tản mát đi đâu hết, hay tập trung vào một việc gì đó khác. Như mình, có thời gian rất lâu mình không viết một bài nào trên blog cả. Có lúc mình đã nghi ngờ bản thân hình như không còn cảm xúc dào dạt như xưa, hay mình không thể tuôn ra rất nhiều chữ với khả năng tập trung cao như đã từng. Và mình đã rất sợ điều đó.
Mọi người bảo cùng nhau dư đoán xem, sau facebook, tiktok sẽ là gì? Rồi chúng ta sẽ chạy theo những gì nữa? Một thế hệ đi từ đỉnh cao Yahoo, Blog 360 đến những ngày sơ khai nhất của facebook, tiktok. Tui không biết tiếp theo sẽ là gì, nhưng tui già rồi, tui chạy theo con tui còn mệt huống chi chạy theo thời đại.