Phật Pháp Chia Sẻ

Phật Pháp Chia Sẻ Hết Lòng Thành Kính Đảnh Lễ Đức Thế Tôn, Bậc A La Hán Cao Thượng. Đức Ph?

02/09/2025

⚔️ KẺ THÙ ĐÁNG SỢ NHẤT – PHIỀN NÃO CỦA CHÍNH MÌNH ⚔️

(Bài học quán nghiệp để buông bỏ hờn giận)

Một trong những cách đối trị tâm hờn giận, thù ghét là quán nghiệp.
Quán rằng: việc người kia nói hay làm điều bất thiện với mình là nghiệp xấu của họ; và việc mình phải chịu sự công kích ấy là quả xấu của mình.



1. Đừng tạo thêm nhân xấu từ quả xấu hiện tại

Nếu họ tạo nhân xấu, mình phải nhận ra đó là vì mình đang trả quả xấu.
Điều cần nhớ:

“Đừng vì quả xấu hiện tại mà tiếp tục tạo thêm nhân xấu mới.”

Giống như hai kẻ đang vướng vào vòng vay trả – nếu mình dừng, vòng lẩn quẩn mới chấm dứt.



2. Nhìn đời như một sân ga tạm

Mỗi chúng sinh rồi cũng sẽ ra đi một mình, chỉ mang theo nghiệp thiện ác mình đã tạo.
Trăm năm đời người chỉ như một nháy mắt trong dòng chảy vô tận của thời gian.
Vậy còn hơn – thua với ai đó ở sân ga tạm này để làm gì?

Nếu còn ham tranh đúng – sai, thắng – thua, thì sẽ còn gặp lại họ dài dài.
Còn nếu hiểu rằng chuyện gặp nhau là do nghiệp, ta sẽ bớt sân hận và dễ buông bỏ.



3. Lời Phật dạy về kẻ thù thật sự

Trong Kinh Pháp Cú (bản dịch HT. Thích Minh Châu), Đức Phật dạy:

“Kẻ thù hại kẻ thù,
oan gia hại oan gia,
không bằng tâm hướng tà
gây ác cho tự thân.” (PC 42)

Nghĩa là: không có kẻ thù nào đáng sợ bằng phiền não bất thiện trong tâm mình.
Nếu xưa công đức tròn đầy, nay đã ở cõi an lành, không có cơ hội gặp chuyện phiền não.
Chính do nghiệp xấu đời trước, nay ta mới gặp người khiến mình bực bội.



4. Nghiệp thiện và nghiệp ác rất rõ ràng
• Nghiệp thiện: Sáu căn (mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý) tiếp xúc sáu trần (sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp) bằng tâm lành → đời sau gặp cảnh như ý → hạnh phúc.
• Nghiệp ác: Sáu căn tiếp xúc sáu trần bằng tâm xấu → đời sau gặp cảnh trái ý → khổ đau.

Vì thế, quán nghiệp giúp ta thấy không ai hại ai, chỉ là tâm thiện – tâm ác đang tạo tác.



🪷 Kệ tỉnh thức

“Kẻ thù chẳng ở ngoài xa,
Ở trong tâm đó – sân tà, si mê.
Quán nghiệp, buông bỏ nặng nề,
Gieo nhân lành, quả về an vui.”

— Tuệ An
“Sống chậm để thấy tâm mình trong sáng”

02/09/2025

🌿 NGƯỜI CHUNG ĐỜI – CÓ KHI CŨNG LÀ NGƯỜI CHUNG ĐẠO 🌿

(Trích từ Kinh Nakulapitusutta – Tăng Chi Bộ Kinh, HT. Thích Minh Châu dịch)

Con à,
Nếu trong đời này, con vẫn còn ai đó để nắm tay, cùng đi qua buồn vui, thì con hãy đọc bài kinh này thật chậm – vì không phải ai cũng có được cái phước cùng ai đó sống trọn lòng cho đến cuối đường.



🕯 CHUYỆN VỢ CHỒNG NAKULAPITA – ĐỆ NHẤT CHUNG TÌNH THỜI PHẬT

Trong hàng cư sĩ đệ tử tại gia của Đức Phật, có một đôi vợ chồng được Ngài tuyên dương là “Đệ nhất thủy chung” – đó là ông Nakulapita và bà Nakulamata.

Họ không chỉ chung sống bên nhau suốt đời này, mà còn nhiều đời nhiều kiếp tay không rời tay, tâm không rời tâm, ý không có chỗ khác.

“Không chỉ không ngoại tình hành động – mà chưa từng ngoại tình tư tưởng.”
– Sư Giác Nguyên giảng

Con thử nghĩ xem,
Có ai ở đời mà mỗi giấc mơ đều hướng về một người?
Có ai chết đi rồi mà lòng người còn lại vẫn không đắm đuối, mà là an nhiên tiếp nối tu hành?

Đó chính là chung tình theo nghĩa Phật dạy.
Không phải là dính mắc, mà là thanh tịnh gắn bó – rồi cùng nhau hướng thượng.



🌱 BÀI KINH NÀY – KHÔNG CHỈ LÀ LỜI AN ỦI

Khi ông Nakulapita lâm bệnh nặng, tưởng như sắp qua đời, bà Nakulamata đã ngồi bên, không khóc, không than. Bà phát nguyện chân ngôn – dùng chính sự thật trong tâm hạnh để an ủi chồng.

Trong Kinh Tạng (Tăng Chi Bộ Kinh – HT. Thích Minh Châu dịch), bà nói:

“Thưa Gia chủ, chớ có mệnh chung với tâm còn mong cầu ái luyến.”

“Nếu ông lo tôi không nuôi được các con – thì xin hãy yên tâm, tôi có thể lo được.
Nếu ông lo tôi sẽ đi lấy chồng khác – thì suốt 16 năm sống với ông, ông biết tôi thế nào rồi.
Nếu ông lo tôi sẽ rời xa Tam Bảo – thì tôi sẽ càng đến gần Thế Tôn hơn nữa.
Nếu ông sợ tôi không giữ giới, không thiền định – thì xin thưa, tôi vẫn hành trì như thuở nào.
Nếu ông sợ tôi thối tâm, không còn vững vàng – thì hãy tin, tôi sẽ là một trong những cư sĩ áo trắng vẫn vững chãi giữa giáo pháp này.”*



🪶 TINH HOA CỦA BÀI KINH: SỨC MẠNH CỦA CHÂN NGÔN

Bài kinh này rất đặc biệt. Nó không chỉ là lời trấn an chồng.
Mà đó là buổi cầu an bằng sự thật – bằng niềm tin không lung lay, bằng giới hạnh vững như đá tảng, và bằng tình đạo trong sáng.

“Nếu những gì tôi nói là thật, là thuần tịnh, là không có chút dối trá –
thì nguyện nhờ sức mạnh đó mà ông chồng tôi được vượt qua cơn bệnh này.”
— Ý nghĩa phát nguyện chân ngôn

Kết quả?
Sau khi nghe xong – ông Nakulapita hết bệnh.



📿 CẦU AN – KHÔNG PHẢI MỜI SƯ LÀ XONG

Theo lời giảng của Sư Giác Nguyên, một buổi cầu an thành công phải đủ 3 yếu tố:
1. Sức gia trì của người nói: Người phát nguyện phải có giới hạnh, có tâm lực.
2. Phẩm chất của người nhận: Người được chú nguyện phải có đức, có duyên.
3. Không bị nghiệp nặng can thiệp: Nếu có “trọng nghiệp” thì… trời Phật cũng khó can thiệp.

Vậy nên, mỗi lời mình nói ra – nếu đủ chân thật, đủ trong sạch, đủ niềm tin, thì đó chính là một câu thần chú mạnh mẽ nhất.



🌸 VẬY NẾU CON MUỐN CẦU AN CHO NGƯỜI MÌNH THƯƠNG?

Con không cần làm lễ to, không cần tụng dài.
Chỉ cần lặng lẽ phát nguyện:

“Suốt đời con giữ giới này, con chưa từng vi phạm.
Con tin nơi Phật, nơi Pháp, nơi Tăng – một cách không dao động.
Nếu lời con nói đây là sự thật, xin cho người thân con được qua cơn hoạn nạn.”

Đó chính là phát nguyện chân ngôn.
Và đôi khi, nó cứu được một sinh mạng, như trong bài kinh này.



🪷 KỆ TỈNH THỨC

Chẳng cần hứa hẹn nghìn năm
Chỉ cần nắm vững một tâm không rời
Người đi – đạo vẫn còn nơi
Chung đời, rồi nguyện… cùng chung đạo đường.



Tuệ An – Phật Pháp Buddha Dhamma
✨ “Chạm vào tâm – Thắp lên tuệ”

01/09/2025

🌼 SỐNG MỘT NGÀY NHƯ CÁC BẬC A-LA-HÁN 🌼

(Tám Giới Trai Giúp Tâm Sáng Như Trăng Rằm)

Có lần, Đức Thế Tôn dạy cư sĩ Visākhā về Bát Quan Trai Giới, con đường một ngày một đêm sống như các bậc Thánh, thanh tịnh cả thân lẫn tâm. Ngài nói:



1. Không sát sanh – nuôi dưỡng lòng từ
“Các bậc A-la-hán trọn đời từ bỏ sát sanh, bỏ trượng, bỏ kiếm, sống thương xót đến hạnh phúc của tất cả chúng sanh và loài hữu tình. Cũng vậy, đêm nay và ngày nay, ta từ bỏ sát sanh, nuôi dưỡng lòng từ bi.”
(Chuyển ngữ: Dù chỉ một con kiến, một chiếc lá cũng không bị ta làm hại. Ta tập sống như hơi thở của mình cũng là hơi thở của muôn loài.)

2. Không lấy của không cho – nuôi dưỡng sự thanh tịnh
“Các bậc A-la-hán chỉ lấy những vật đã cho, sống thanh tịnh, không trộm cắp. Cũng vậy, hôm nay ta chỉ nhận những gì được trao tặng, lòng nhẹ nhàng không tham chiếm.”

3. Giữ trọn phạm hạnh – vượt lên trên dục lạc
“Các bậc A-la-hán sống giải thoát, từ bỏ dâm dục hèn hạ. Cũng vậy, hôm nay ta tập sống như bông sen trên mặt nước: ở giữa nhưng không bị ô nhiễm.”

4. Nói lời chân thật – làm bạn với sự thật
“Các bậc A-la-hán tránh xa nói dối, chỉ nói lời đáng tin, không lừa gạt. Cũng vậy, hôm nay ta nói lời chân thật, lời mang lại tin tưởng và bình an.”

5. Tránh rượu men, rượu nấu – giữ tâm sáng suốt
“Các bậc A-la-hán không uống rượu men, rượu nấu làm say. Cũng vậy, hôm nay ta tránh mọi thứ làm tâm mình mê mờ, để trí tuệ được sáng như gương.”

6. Ăn một bữa trong ngày – nuôi dưỡng sự tiết chế
“Các bậc A-la-hán ăn một ngày một bữa, không ăn phi thời. Cũng vậy, hôm nay ta tập bớt nuôi thân để nuôi tâm.”

7. Sống giản dị – tránh xa trò vui và trang sức
“Các bậc A-la-hán không xem múa hát, không trang sức bằng hương hoa, dầu thơm. Cũng vậy, hôm nay ta trở về với sự giản đơn, để tâm bớt xao động.”

8. Ngủ chỗ đơn sơ – hạ thấp bản ngã
“Các bậc A-la-hán từ bỏ giường cao, giường lớn, nằm trên giường thấp hay đệm cỏ. Cũng vậy, hôm nay ta tập ngủ nơi đơn sơ, để tâm khiêm nhường như đất.”



💡 Ví dụ gần gũi:
• Khi giữ giới không sát sanh, ta từ chối giết muỗi, mà khéo léo đưa chúng ra ngoài cửa.
• Khi giữ giới không trộm cắp, ta không lấy dù chỉ là cây bút của người khác nếu chưa xin phép.
• Khi giữ giới nói lời chân thật, ta không hứa cho vui, mà hứa điều gì thì giữ trọn.

📜 Kinh Tăng Chi Bộ (bản dịch HT. Thích Minh Châu) ghi rằng:

“Như vậy, này Visākhā, là Thánh trai giới, thực hành Thánh trai giới, có quả lớn, có lợi ích lớn, có ánh sáng lớn.”



🪷 Kệ tỉnh thức

“Giữ thân, giữ ý, giữ lời,
Một ngày thanh tịnh, sáng ngời tâm gương.
Tập như bậc Thánh trên đường,
An vui hiện tại, mở đường mai sau.”

— Tuệ An
“Sống chậm để thấy tâm mình trong sáng”

01/09/2025

🌿 BẠN TRỐN ĐI ĐÂU GIỮA BỂ KHỔ LÒNG? 🌿
(Viết lại từ “Mặt Hồ Tĩnh Lặng” – Ajahn Chah – kèm trích dẫn Kinh điển HT. Thích Minh Châu)



Có người hỏi:
📌 “Sao con đi tu rồi vẫn bất an?”
📌 “Sao con ở chùa rồi vẫn chán nản, nghi ngờ?”
Và rồi có người lại muốn bỏ chùa, bỏ thiền, bỏ hết… để đi tìm bình an ở một nơi khác.

Nhưng trốn đi đâu bây giờ?



Ajahn Chah nói rất rõ:

“Nhiều người đến đây để xuất gia. Nhưng sau khi trở thành nhà sư, họ đối diện với chính mình và cảm thấy chẳng an lạc chút nào. Thế rồi họ nghĩ đến việc hoàn tục, chạy trốn.”
“Nhưng đi tìm an lạc ở đâu bây giờ?”
(Mặt Hồ Tĩnh Lặng – Ajahn Chah)



🌱 Điều quan trọng không phải là chỗ ở, mà là Tâm ở đâu.
Bạn có thể ngồi thiền trên đỉnh núi, ngủ trong rừng sâu, thậm chí quỳ trước Bồ Đề Đạo Tràng — nhưng nếu vọng tưởng không lắng, nghi ngờ vẫn đầy thì chân lý cũng xa.

Ajahn Chah nhắc:

“Biết được cái gì tốt, cái gì xấu mới là điều quan trọng. Dù đi nhiều nơi hay ở một chỗ cũng thế thôi.”

Kinh Pháp Cú câu 1–2 cũng khuyên:

“Tâm dẫn đầu các pháp, tâm làm chủ, tâm tạo tác… Nếu với tâm ô nhiễm nói hay làm, khổ não bước theo sau… Nếu với tâm thanh tịnh nói hay làm, an lạc bước theo như bóng không rời hình.”
(HT. Thích Minh Châu dịch)



✨ Bạn đang chạy trốn ai? Chính bạn thôi!
Khi bạn bắt đầu hành thiền, bao hoài nghi sẽ ập đến:
• “Sao phải tụng kinh mỗi ngày?”
• “Sao phải ngủ ít, sao ngồi thiền nhắm mắt?”
• “Sao cứ đau chân, mỏi lưng mà tâm chưa an?”

Nhưng như Ajahn Chah dạy:

“Chúng ta phải thấy tất cả mọi nguyên nhân của đau khổ. Chúng ta phải quan sát cái gì đang xảy ra. Nếu quan sát sự vật, chúng ta sẽ thấy chúng đều là vô thường và trống rỗng, từ đó một ít trí tuệ sẽ nảy sinh.”
(Mặt Hồ Tĩnh Lặng – Ajahn Chah)



🌼 Ví dụ:
Bạn có thể đổi chỗ ngồi thiền 10 lần, đổi thầy 5 người, đổi chùa 3 nơi — nhưng nếu bạn chưa quan sát chính mình thì hoài nghi vẫn đầy.
Sự chán nản không phải dấu hiệu xấu — nó chỉ là tấm gương soi lại những gì trong tâm ta có sẵn, để bạn học nhìn rõ hơn.



🌿 Đừng sợ những “gợn sóng” trong lòng.
Hãy cứ kiên nhẫn nhìn nó như hồ nước động dần lắng. Ajahn Chah nói:

“Khi chưa thật sự hiểu thực tại, chưa thấy rõ thực tại, chúng ta chưa hết hoài nghi và sự chán nản sẽ trở lại nhiều lần.
Đó không phải dấu hiệu xấu. Đó là những gì ta phải đối đầu. Đó chính là Tâm và Trí của ta.”
(Mặt Hồ Tĩnh Lặng – Ajahn Chah)



🪷 KỆ TỈNH THỨC
Chạy đâu giữa biển khổ lòng?
Hồ xao bóng động, vọng không tự dừng.
Ngồi nhìn mây nước dửng dưng,
Tâm trong lặng sóng, một rừng an vui.

Tuệ An – Phật Pháp Buddhadharma
“Quay về chính niệm – sống lành từng hơi thở.”

01/09/2025

✨ NƠI BÃO TỐ DỪNG LẠI – TỊNH LẶNG LÀ CÁNH CỬA CỦA NGƯỜI TỈNH THỨC ✨

🌧️ Giữa một đời nhiều ồn ào, thị phi, khen chê, đôi khi ta tự hỏi: Có nơi nào để bão tố chịu dừng?
Có đấy, bạn ơi — không đâu xa, nó chính là một khoảng tĩnh lặng trong lòng bạn.
Nơi ấy, không ai chen vào được, không ai làm đổ vỡ được — trừ khi bạn quên mất đường về.

📜 Kinh Pháp Cú có dạy:

“Như ngọn núi kiên cố, gió không thể lay động,
Người trí cũng vậy, không bị khen chê làm xao động.”
(Dhammapada, câu 81)

🪷 Hòa thượng Minh Châu từng giảng:

“Người học Phật nên tập đứng vững trong gió đổi mùa.
Chuyện đời không dừng lại, nhưng mình có thể dừng.”

Và Thiền sư Ajahn Chah cũng nói nhẹ như mưa:

“Khi tâm bạn bình lặng, bão tố sẽ biến mất.
Không phải bão tan ngoài kia, mà là bão không còn lối vào.”

Hòa thượng Viên Minh thường nhắc học trò rằng khi bạn thấy tâm động, đừng sợ - chỉ cần trở về chỗ biết, chỗ sáng suốt,
thì mọi ồn ào tự nó lắng lại như bọt sóng tan trên biển lớn.

🍃 Nơi bão tố dừng lại, không phải vì bạn tìm được ai đó ôm mình,
mà vì bạn đủ yêu thương mình — đủ can đảm quay vào bên trong.
Khi lòng bạn tĩnh, thì mọi rối ren sẽ tự tìm lối tan đi.



🕊️ KỆ TỈNH THỨC

“Nơi bão lặng, lòng an trú,
Mặc phong ba, mặc mịt mù.
Giữ mình như núi trơ vững,
Một niệm về, tịnh tánh tu.”



Tuệ An – Phật Pháp Buddhadharma
✨ “Tự thân an trú, là hạnh phúc không cần điều kiện.”

31/08/2025

✨ TẤM LÒNG DÀNH CHO MẸ – MỘT KIẾP CŨNG KHÓ TRẢ ĐỦ ÂN TÌNH ✨

🌷 Khi còn nhỏ, ta nghĩ mẹ là người mạnh mẽ vô tận — chẳng bao giờ biết mỏi.
Ta đâu biết có những đêm mẹ ngồi nhìn ánh đèn leo lét, gom từng đồng lẻ mà không dám mua cho mình một manh áo mới…
Chỉ cần ta đủ cơm, đủ áo ấm, đủ tiếng cười.

Có ai từng thấy mẹ ăn cơm nguội một mình, khi cả nhà đã ngủ?
Có ai từng thấy tóc mẹ bạc đi, không phải vì tuổi tác — mà vì những phiền muộn mẹ giữ kín để mình được an lòng?

📜 Kinh Tăng Chi Bộ từng nhắc:

“Dù có cõng mẹ trên vai trái, cha trên vai phải,
đi khắp cõi đất, dâng nuôi đủ cơm nước,
cũng chưa thể trả hết ân sâu…”

🪷 Hòa thượng Viên Minh dạy:

“Con càng lớn thì mẹ càng lặng lẽ,
nhưng tình thương vẫn tròn đầy — như mặt trăng không hề khuyết.”

Ajahn Chah cũng từng nhẹ nhàng khuyên:

“Nếu thấy bất thiện khởi trong tâm, hãy nhớ gương mặt mẹ.
Tự nhiên bạn sẽ không nỡ làm điều sai.”

🌼 Có người hỏi: “Đi đâu mới tìm thấy bình yên?”
Có lẽ, chỉ cần được trở về nhìn dáng mẹ còng, tay mẹ chai, nghe giọng mẹ gọi khẽ: “Về rồi à con…”
Chỉ vậy thôi — cũng đủ bão lòng lắng xuống.

Nếu hôm nay bạn còn mẹ — hãy nói lời biết ơn,
Nếu mẹ đã khuất — hãy giữ lòng hiếu như đèn chưa tắt.



🕊️ KỆ TỈNH THỨC

“Ơn sinh dưỡng, một đời sâu,
Mẹ vì con, chẳng quản sầu.
Khấn xin giữ trọn hiếu niệm,
Đền chưa xong, vẫn nguyện cầu.”



Tuệ An – Phật Pháp Buddhadharma
✨ “Tự thân an trú, là hạnh phúc không cần điều kiện.”

31/08/2025

🌿 TÂM TRONG SẠCH – PHÚC LẠC THEO NHƯ BÓNG THEO HÌNH 🌿
(Tích truyện Cậu Kim Hoàn Maṭṭhakuṇḍali & Kệ Pháp Cú số 02)



🌱 Con ơi, lại ngồi xuống đây, ta kể con nghe thêm một câu chuyện có thật từ thời Đức Phật còn tại thế – nghe rồi để mà tin, để mà tự hỏi: Chỉ một niệm lành, liệu có thể mở lối cho cả kiếp người?



Ngày xưa, trong thành Xá Vệ giàu có, có một ông Bà-la-môn tên là Adinnapubbaka – người ta gọi ông bằng cái tên chẳng mấy hay ho: Vị Tằng Thí – nghĩa là cả đời chưa từng biết mở lòng cho ai chút gì. Của cải chất đầy nhà, nhưng lòng ông thì như cánh cửa đóng im ỉm.

Ông chỉ có một đứa con trai duy nhất, cưng như ngọc. Đến tuổi thiếu niên, ông tự tay lấy vàng đập ra uốn thành đôi khuyên tai cho con, sợ thuê thợ phải tốn tiền. Người ta gọi cậu bé là Maṭṭhakuṇḍali – Cậu Kim Hoàn.

Thế rồi, một ngày, cậu bé đổ bệnh nặng, da xanh xao như lá úa. Người mẹ lo lắng nài nỉ: “Ông hãy mời thầy thuốc giỏi về cứu con!”
Nhưng người cha chỉ nhíu mày: “Thuốc thang, công thầy cũng tốn tiền. Ta tự tìm lá cây sắc uống vậy.”
Và thế là ông đi hỏi thăm, bốc lá, tự sắc thuốc, mong giữ nguyên vẹn tài sản. Nhưng bệnh cậu bé càng lúc càng nặng, cơ thể chỉ còn thoi thóp.

Đến khi con đã sắp lìa đời, ông lại sợ khách khứa đến thăm viếng thấy của cải trong nhà, liền cho người đem con ra nằm ngoài mái hiên, gió lạnh thốc qua thân gầy yếu.



Hôm ấy, Đức Phật đang nhập Định Đại Bi, dùng Phật nhãn quán khắp thế gian, tìm xem ai đã từng gieo hạt thiện duyên mà đáng được tiếp độ. Trong lưới Chánh Giác ấy, Ngài thấy cậu Kim Hoàn – một đứa trẻ đang lặng lẽ nằm hấp hối, nhưng bên trong còn le lói mầm Tâm trong sạch chưa tắt.

Biết cậu có thể nương duyên lành này mà vượt khổ, Đức Phật liền ôm bát khất thực, thong d**g cùng chúng Tăng đi đến trước hiên nhà. Lúc ấy, Maṭṭhakuṇḍali đang nằm quay mặt vào tường, không thấy Phật. Đức Thế Tôn liền phóng hào quang rọi sáng, cậu bé chợt nhận ra, khẽ xoay đầu, nhìn thấy dung nghi của Phật – ánh mắt như trời xuân, như gió mát, như mặt trời soi vào đêm u tối.

Nghĩ mà xót: “Ta sinh ra có cha mà không có Tâm lành. Cả đời chưa từng được gần Phật, nay gặp rồi, nhưng tay chân yếu ớt, chẳng còn sức mà chắp tay, chẳng còn hơi mà dâng cúng vật gì.”
Rồi trong hơi thở cuối cùng, cậu dồn hết lòng tin trong sạch hướng về Đức Thế Tôn. Đó là tất cả những gì cậu có.

Đức Phật đứng đó, chậm rãi gật đầu, như thầm nói: “Vậy là đủ.”
Và khi Phật vừa bước qua, Maṭṭhakuṇḍali trút hơi thở, rời cõi người, sinh lên trời Đao Lợi, hưởng phước báo oai nghi sáng rỡ, cung điện vàng bạc, Thiên nữ vây quanh.



Cha cậu – ông Bà-la-môn keo kiệt – vẫn không biết gì. Ông chỉ ngày ngày ra mộ địa than khóc đứa con duy nhất, tiếc nuối và dằn vặt. Thấy cha mình u mê như vậy, Maṭṭhakuṇḍali – nay đã là vị Thiên tử rực rỡ – hóa thân thành thiếu niên xinh đẹp, đến gần mộ địa khóc lóc. Khi ông Bà-la-môn hỏi, cậu kể chuyện mình đã sanh Thiên giới chỉ nhờ một niệm Tâm thanh tịnh đặt trọn nơi Phật.

Nghe xong, người cha bàng hoàng tỉnh ngộ: “Suốt đời ta tiếc tiền, giữ của. Con ta chỉ nhờ Tâm tin Phật mà hưởng phúc lớn như vậy. Ta tiếc gì nữa?”
Vậy là ông tìm đến Tịnh xá, quỳ dưới chân Phật, rưng rưng quy y Tam Bảo, nguyện giữ trọn năm giới, mở lòng bố thí.

Đức Thế Tôn nhìn ông và dạy:

“Tâm đi trước các Pháp. Tâm chủ, duy Tâm tạo.
Ai có Tâm trong sạch, nói năng hay hành động,
Phúc lạc sẽ theo như bóng theo hình.”

✨ KỆ NGÔN (Pháp Cú 02):

“Manopubbaṅgamā dhammā, manoseṭṭhā manomayā;
Manasā ce pasannena, bhāsati vā karoti vā;
Tato naṃ sukkham anveti, chāyāva anupāyinī.”
(Tâm đi trước các Pháp, Tâm là chủ, duy Tâm tạo.
Nếu bằng Tâm trong sạch, nói năng hay hành vi,
Phúc lạc sẽ theo mãi, như bóng theo hình thật.)



🌿 Con ơi, ta kể chuyện này không để chỉ để nghe rồi quên.
Một niệm Tâm trong sạch – đôi khi cứu được cả một đời lầm lạc.
Cả đời cha giữ của mà mất phúc.
Cậu con chẳng có gì – chỉ có Tâm tin sạch như giọt nước đầu nguồn – vậy mà phúc báo như mây lành che chở.

Vậy thì, con ơi, giữa cuộc đời bộn bề, đừng tiếc một niệm thiện.
Giữ Tâm trong, giữ lời hiền.
Bởi khi Tâm mình sáng – phúc lành như bóng chẳng rời hình.

Tuệ An – Phật Pháp Buddhadharma
✨ “Giữ Tâm an – phúc lạc theo.”



30/08/2025

🌿 GẶP ĐÚNG NGƯỜI – TÂM MỞ RA NHƯ HOA NỞ 🌿
( “Ngưu tầm ngưu – mã tầm mã”, ý nói người thế nào sẽ tự nhiên tụ hội với những người giống vậy....)



Con thương,

Trong cuộc đời này, có những lần gặp gỡ tưởng như tình cờ – nhưng hóa ra lại là duyên lành lớn.
Cũng có những người ở rất gần, nói rất nhiều – nhưng lòng ta chẳng cảm gì… chỉ như hai dòng sông chảy song song không bao giờ hòa vào nhau.

Sư Giác Nguyên từng giảng:

“Nếu mình không có đủ tâm lành để diện kiến gặp gỡ tiếp cận hiền thánh… thì cứ mãi hoài một khoảng cách khốc liệt giữa mình với hiền thánh.”
(Trích bài giảng – Sư Giác Nguyên)



🌼 1. Tâm như thế nào – sẽ hút về như thế ấy

Cổ nhân có câu: “Ngưu tầm ngưu – mã tầm mã”, ý nói người thế nào sẽ tự nhiên tụ hội với những người giống vậy.
Con đừng nghĩ đó là chuyện mê tín – mà thật ra, đó là một nguyên lý rất thực của tâm.

“Chúng ta phải tin là có một từ trường nhất định, một sự ảnh hưởng rất rõ ràng giữa mình với người khác và từ người khác đối với mình.”
(Sư Giác Nguyên)

Giống như một nắm muối – nếu bỏ vào nước trong, vị mặn lan tỏa. Nếu bỏ vào nước đục – nó hòa vào mà không ai nhận ra.

Vậy nên, muốn sống trong môi trường có người lành, phải bắt đầu từ việc làm lành. Tâm mình phải đẹp thì mới bắt được tần số của người đẹp tâm.



🌿 2. Ví dụ nhỏ – nhưng rất thật

Con thử nghĩ: Nếu con sống trong một tập thể mà ai cũng thích nói lời tiêu cực, phàn nàn, trách móc – con sẽ dễ bị kéo vào, dù không muốn.

Còn nếu xung quanh con là những người hay nói lời tử tế, luôn tự soi lại mình – con sẽ thấy tâm mình cũng nhẹ hơn, muốn sống tốt hơn.

“Ở gần người ác thì lây rất nhanh.
Ở gần người thiện thì trớt quớt.”
(Sư Giác Nguyên)

Câu nói nghe dí dỏm, nhưng ẩn sau đó là một sự thật lớn: nội tâm của mình đang bắt sóng với ai – sẽ cho biết mình đang đi về đâu.



📿 3. Trong Kinh cũng dạy rõ điều này

Trong Kinh Tăng Chi Bộ, Đức Phật dạy rằng:

“Không nên thân cận với người ác,
Nên thân cận với bậc trí hiền.”
(AN 1.57 – bản dịch HT Thích Minh Châu)

Và trong Kinh Pháp Cú, câu 328:

“Ở gần người ngu lâu ngày,
Tâm sanh sầu muộn như sống với kẻ thù;
Ở gần người trí lâu ngày,
Tâm được an vui như sống với người thân.”
(Dhp 328 – HT Thích Minh Châu dịch)



🌸 4. Gặp ai không quan trọng bằng: mình đang gieo gì để gặp ai

Con thương,

Thầy biết có những bạn trẻ rất mong cầu được gần gũi bậc thiện tri thức, được học điều hay lẽ phải.
Nhưng con ơi, gặp người lành là quả – chứ không phải là ngẫu nhiên.
Muốn được cộng trú với người có đạo tâm – thì mỗi ngày phải tu, phải lọc lại tâm mình, như lau gương vậy.

“Hôm nay mình phải tu tập là để bào mòn ác pháp, vun bồi thiện pháp, tạo ra sự tương thông với các bậc hiền trí – hiền thánh ở đời.”
(Sư Giác Nguyên)

Giống như hương thơm – không thể thấy bằng mắt, nhưng ai đứng gần cũng sẽ cảm nhận được.



🪷 5. Tự kiểm lại mình – để biết mình đang ở tầng nào của từ trường

Nếu tâm con vẫn còn hay giận dỗi, ghen tị, xét đoán – thì dù người hiền có đứng trước mặt, con cũng thấy… khó gần.
Nhưng nếu tâm con mở, lòng con mềm, con sống chân thành – thì chỉ cần một ánh nhìn của bậc trí, con sẽ thấy bình an như vừa tìm lại được một phần của chính mình.

Hãy sống như dòng nước trong – để khi đến gần người thiện, con có thể tan vào sự an lạc ấy mà không kháng cự.



✨ BÀI KỆ TỈNH THỨC:
Tâm là đất – gieo gì sẽ mọc,
Ở gần ai – lòng cũng ít nhiều in dấu.
Muốn gặp người thiện – hãy sống thật thiện,
Muốn được thương – thì tập thương người trước.

(Viết lại và chuyển thể bởi Tuệ An – với tư cách như một người thầy dạy học trò thương mến)

-Tuệ An-
Giữ lòng an, lưng thẳng – sống thuận pháp giữa đời.

30/08/2025

🌿 THẦY ƠI, SAO CON KHÔNG NHÌN ĐƯỢC NGƯỜI KÉM HƠN? 🌿

(Một lá thư tỉnh thức giữa Thầy và Trò – về trí tuệ và khiêm hạ)



Trò viết:

Thưa Thầy,
Có những lúc con thấy người đời hành xử thật bản năng. Họ thiếu tinh tế, cư xử vụng về, phản ứng đầy sân hận, ích kỷ hay cố chấp.
Con không muốn như họ. Và con biết – nếu là con, con sẽ làm tốt hơn.

Nhưng chính điều đó khiến con khởi tâm khó chịu. Con âm thầm đánh giá họ, thậm chí thấy họ… thấp hơn con.
Rồi con lại tự hỏi:
“Vậy con có phải đang tự cao không? Hay là con đang thấy đúng?”
Con bối rối quá, Thầy ơi.



Thầy hồi âm:

Con thân mến,
Câu hỏi của con cho thấy con đã bắt đầu “thấy mình” – đó là bước đầu của người có trí. Nhưng hãy để Thầy chỉ thêm một đoạn đường nữa…

🌱 Trí tuệ – không đồng nghĩa với tự cao.
Người có trí – thấy rõ người khác còn mê lầm, nhưng không sinh tâm khinh chê.
Vì họ hiểu sâu sắc rằng:

“Người ấy đang hành xử theo nghiệp – như mình cũng từng vậy.”
“Ngày xưa mình cũng đâu có khác họ bao nhiêu…”

Đức Phật từng dạy các vị Tỳ-kheo:

“Các ông không nên khinh chê ai, dù họ đang phạm lỗi.
Vì người đang phạm lỗi hôm nay – nếu biết quay đầu –
Có thể trở thành bậc Thánh ngày mai.”
(Trích từ Udāna – Lời Phật Dạy)



🌼 Người càng trí – càng khiêm.
Con biết không, người trí thật sự luôn thấy rõ sự giới hạn của chính mình.
Họ không so đo, không ngạo mạn, vì họ biết:

– Mỗi người có căn cơ khác nhau,
– Mỗi người có nghiệp riêng,
– Và có khi chính mình từng giống hệt họ trong một giai đoạn nào đó.

Thay vì coi thường, người trí thường khởi tâm bi mẫn:

“Họ vẫn còn bị vô minh che lấp. Mình may mắn hơn một chút.
Vậy thì hãy giữ tâm sạch, tâm nhẹ – để giúp đời – không để phán xét.”



🌿 Thấy mà không vướng – ấy mới là trí.
Ví dụ con thấy ai đó hành xử ích kỷ, phản ứng thiếu tế nhị…
Thay vì khởi tâm “Sao người này dở quá vậy?”,
hãy thầm nhủ:

“Ồ, hành động ấy có thể gây khổ.
Mình đã thấy được – thì mình sẽ chọn cách khác.”
“Và nếu có thể – mình sẽ giúp họ nhận ra bằng từ bi, không phải bằng chỉ trích.”

Đó là trí tuệ đi đôi với từ bi. Đó là chánh niệm trong hành xử.



🔥 Cảnh giác với tâm ngã mạn ngầm.
Con ơi, tâm coi thường – dù rất nhỏ – cũng là một loại bất thiện.
Và đôi khi, người con khinh hôm nay, chính là người dạy con bài học sâu sắc nhất ngày mai.

Một thiền sư từng nhắc:

“Khi ta thấy người khác dở, đừng chỉ hỏi ‘Tại sao họ như vậy?’
Hãy hỏi thêm: ‘Tâm ta lúc đó đang thế nào?’”

Vì tâm tự cao – là dấu hiệu trí tuệ chưa trọn vẹn.



💛 Kết lại,
Con càng học Pháp – càng cần sống nhẹ và sáng.
Hành giả tu trí – là người:

– Biết đúng sai, nhưng không khinh chê.
– Biết cao thấp, nhưng vẫn khiêm cung.
– Biết chọn điều thiện, nhưng không trách điều ác.
– Và biết rõ rằng: ai cũng có thể tiến hóa – kể cả chính mình.

Vậy nên, con hãy thấy rõ – mà không vướng.
Hiểu người – mà không cao ngạo.
Và sống tốt – để làm gương, chứ không để lên án.



Tuệ An
☸️ Sống tỉnh thức giữa đời – Hành chánh pháp giữa người ☸️

29/08/2025

🌿 CHÁNH NIỆM KHÔNG CHỜ THIỀN VIỆN – MÀ HIỆN HỮU TRONG MỌI KHOẢNH KHẮC SỐNG 🌿
(Thức tỉnh trong đời thường, không đợi điều kiện lý tưởng…)



“Lắng nghe hay ngắm nhìn thực tại thì có thể thực hiện bất cứ ở đâu và lúc nào, vì tâm và cảnh luôn có mặt tại đây và bây giờ, mà không cần chờ đợi một thời gian. Thời gian chính là sinh tử.”
— (Viên Minh, Bửu Long, 8-6-2001)



🌼 1. THIỀN VIỆN KHÔNG PHẢI LÀ CHỐN DUY NHẤT ĐỂ TU TẬP
Thực hành thiền không nhất thiết phải đợi tới khi khổ đau dâng cao, phiền não tích tụ rồi mới vội vàng tìm đến thiền viện như một biện pháp giải thoát. Nhiều người có xu hướng trì hoãn việc đối diện với chính mình, mong đợi một “ngày lý tưởng” để ngồi thiền, để lắng nghe. Nhưng điều đó chỉ khiến thực tại bị bỏ quên, và vô thức lại có cơ hội tích tụ thêm lớp bụi phiền não.

“Khi đối diện với chính mình, tối kỵ là để yếu tố thời gian và tư tưởng xen vào… Không nắm giữ, không loại bỏ, chỉ lắng nghe, quan sát một cách khách quan trong cảm thông hoặc thư xả.”

👉 Ví dụ: Như người bệnh nhẹ mà không chữa sớm, để lâu thành bệnh nặng. Cũng vậy, phiền não cần được nhìn thẳng khi vừa khởi sinh – chứ không đợi gom đầy rồi mới tìm đến thiền viện.



🌿 2. CHÁNH NIỆM KHÔNG PHẢI ĐỂ “DẬP TẮT” PHIỀN NÃO
An bình không phải là mục tiêu thay thế phiền não. Bởi nếu ta mong cầu an bình mà chối bỏ phiền não, thì chính “an bình” đó lại trở thành một thứ phiền não vi tế – dính với “tham”. Trái lại, chánh niệm chân thật là nhìn phiền não mà không phiền não.

“Phiền não là pháp, mà pháp là phải thấy ngay (sandiṭṭhiko), không chờ thời gian (akāliko), nên hãy trở về mà nhìn lại ngay trong chính nó (opanayiko)…”
— (Kinh Pháp cú - bản dịch HT. Thích Minh Châu)

👉 Giống như một người bác sĩ, không kê một toa thuốc cho mọi bệnh nhân – người hành thiền cũng cần linh hoạt, lắng nghe và quan sát để nhận diện pháp phù hợp với từng hoàn cảnh.



🪷 3. SỐNG ĐẠO – LÀ THIỀN TRONG MỌI VIỆC
Thầy Viên Minh không bác bỏ các khóa thiền định – nhưng nhắc rằng đừng chờ đợi điều kiện lý tưởng. Vì nếu chánh niệm tỉnh giác là năng lực thấy rõ thực tánh pháp, thì bất cứ hoàn cảnh nào – từ ngồi thiền đến quan sát một chiếc lá rơi – đều là cơ hội hành đạo.

“Chánh niệm tỉnh giác không giới hạn trong đối tượng paramattha… mà còn soi sáng mọi phương diện của đời sống: nói năng thành chánh ngữ, hành động thành chánh nghiệp, sinh sống thành chánh mạng…”

👉 Thiền không chỉ là ngồi tĩnh lặng trong thiền đường. Thiền là cách ta bước đi, thở, ăn, nói và ứng xử mỗi ngày – bằng sự tỉnh thức và từ bi.



🌸 4. KHÔNG TRỐN CHẠY – KHÔNG CHẤP PHÁP MÔN
Một số người xem thiền viện như nơi ẩn náu, tránh đối diện đời sống thật. Một số khác lại chấp vào pháp môn, thần thánh hóa thiền sư, chống đối lối hành khác. Tất cả đều là hình thức vi tế của bản ngã – càng khiến cho đường tu bị ràng buộc.

“Nếu ta sống đạo trong đời sống hàng ngày được, thì khi vào hành trong thiền viện sẽ dễ dàng đạt hiệu quả cao hơn.”



🧘‍♀️ 5. NGAY BÂY GIỜ – ĐÃ LÀ THIỀN
Không cần chờ khóa thiền. Không cần đợi hết bận rộn. Không cần tìm nơi yên tĩnh. Mỗi giây phút bạn trở về, nhìn lại thân-tâm-cảnh, không phán xét, không mong cầu – đó đã là thiền.

👉 Hãy thử, ngay lúc này, hít vào sâu… thở ra nhẹ… và chỉ đơn giản biết: “tôi đang thở”. Không cần gì thêm. Đó là chánh niệm.



Kệ tỉnh thức:
Không chờ đến mai sau
Mới quay về hiện tại
Ngay đây, phút nhiệm mầu
Tâm rỗng rang – sáng mãi.

Tuệ An
Sống tỉnh thức – Sống an lành – Sống trong chánh pháp
Thư Gởi Đệ Tử
(Từ bản gốc của Thiền sư Viên Minh)

29/08/2025

🌿 ĐỪNG ĐỂ MỘT PHÚT DỄ DÃI – TRẢ GIÁ BẰNG CẢ ĐỜI HỐI HẬN 🌿
(Viết cho những ai thích đi xa, sống tự do – nhưng quên rằng: hiểm hoạ không có gương mặt xấu.)



Có người từng bảo tôi:

“Sao phải lo xa? Đi chơi thì cứ tận hưởng.”
“Thời nay ai còn bị lừa nữa!”
“Nghĩ tiêu cực vậy không sống nổi đâu.”

Nhưng… sự thật là:
📍 Người dễ dãi là người dễ bị tổn thương nhất.
📍 Người chủ quan là người kém trí tuệ nhất trong khoảnh khắc bị hại.



📿 Đức Phật dạy:

“Người có trí như người giữ kho báu,
Thấy nguy hiểm dù trong việc nhỏ,
Gần điều không lành, biết lùi.
Như vậy mới là bậc hiền trí.”
(Kinh Tập – Sutta Nipāta)

“Cẩn tắc vô áy náy” – câu này không nằm trong kinh điển, nhưng tinh thần rất gần với Chánh niệm.
Người có chánh niệm luôn đi tới đâu – thấy rõ tới đó,
Không sống trong sợ hãi, nhưng cũng không mộng tưởng về sự an toàn tuyệt đối.



📍 Đã có những người mất tích chỉ sau một lần đi du lịch một mình.
📍 Có người bị lừa bởi một lời rủ rê tưởng như vô hại.
📍 Có kẻ xấu đội lốt người tốt – tiếp cận bằng tử tế, ra tay bằng thủ đoạn.

Đừng nghĩ bạn đủ khôn để không bị lừa.
Kẻ lừa đảo luôn giỏi hơn nạn nhân một bước.
Vì vậy, người học đạo cần trí tuệ nhạy bén, không rơi vào cả tin dễ dãi.



🌱 Tự do không có nghĩa là buông thả.
Tỉnh thức không có nghĩa là nghi ngờ mọi thứ –
Nhưng là biết dừng lại một bước để soi xét điều gì đang dẫn mình đi.



🕊 Vì sao Tuệ An viết bài này?

Vì gần đây, tôi nghe một vài câu chuyện thật khiến lòng bất an:
– Có người bạn đi du lịch một mình, bị theo dõi từ lúc xuống sân bay.
– Có một bạn trẻ khác suýt bị lừa vì tin vào lời mời “ăn tối chung cho vui”.
– Và có những vụ mất tích, những tổn thương, những giọt nước mắt… chỉ vì tin rằng: “Chắc không sao đâu!”

Tôi không viết để hù dọa.
Tôi chỉ mong – nếu bạn đang sống tự do, thích khám phá – thì hãy mang theo trí tuệ tỉnh thức trên mỗi hành trình.

-----------

🔍 Một vài nguyên tắc nhỏ – nhưng giúp giữ thân tâm an toàn:

✔ Đừng tiết lộ hành trình cá nhân trên mạng xã hội
✔ Không đi theo người lạ, dù họ trông rất “đáng tin”
✔ Tránh ở một mình nơi vắng vẻ – nhất là khi trời sập tối
✔ Nếu có linh cảm bất an – hãy tin nó, rồi rời đi sớm
✔ Và nếu phải chọn giữa an toàn và “ngại mất lòng người ta” – hãy chọn an toàn



🪶 Bài kệ cảnh tỉnh:

Người trí không sống trong sợ hãi,
Nhưng không bao giờ bất cẩn.
Biết lo xa – không phải yếu đuối,
Mà là thương mình đủ sâu – để còn có thể thương người khác lâu dài.



✍️ Tuệ An – Phật Pháp Buddhadharma
🌿 “Trở về để thấy ra – và buông xuống.”

Address

Đà Lạt

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Phật Pháp Chia Sẻ posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Share