14/10/2025
THƯ THẦY TRÒ: “TRỞ VỀ SỐNG TRỌN VẸN VỚI HIỆN TẠI” 🌿
Tác giả: Viên Minh – Thu Hằng
⸻
Thầy kính,
Khi con vừa gõ hai chữ “Thầy kính”, nước mắt con cứ chảy vì xúc động. Con xúc động vì nhờ có Thầy mà con được trở về với cuộc sống bình thường này, trở về để sống trọn vẹn với những gì vốn thuộc về con, những điều giản dị mà con đã từng lãng quên.
Khi mới tìm hiểu Phật pháp, con chăm đọc thật nhiều sách. Cho đến một ngày, một vị thầy ở thiền viện hỏi con:
“Cô có hành không? Cô đọc nhiều sách quá dễ bị sở tri chướng lắm. Đọc nhiều rồi tưởng mình giỏi hơn người, sinh ngã mạn. Cô phải hành.”
Câu nói ấy khiến con tỉnh ngộ. Con bỏ đọc sách, bắt đầu thực hành: niệm Phật, đọc kinh, trì chú — nhưng không có pháp nào hợp với con. Sau đó con tìm đến thiền định.
Thời gian đầu, con tưởng mình đã tìm thấy con đường đúng, vì vào định khá nhanh. Thầy dạy thiền còn khen:
“Cô vô nhanh lắm, nhiều thầy tu chưa chắc được như cô đâu, có khi cô tới tam thiền rồi đó.”
Con chỉ mỉm cười, nghĩ chắc Thầy động viên. Nhưng càng hành thiền, tâm con lại càng lo sợ, bất an. Những việc bình thường trước kia con giải quyết nhẹ nhàng, giờ trở nên nặng nề. Giảm định thì vọng động, tăng định thì chao đảo.
Khi hỏi thầy, con chỉ nhận được câu: “Do cô thiếu tỉnh thức.” Nhưng hỏi lại “Tỉnh thức thế nào?” thì câu trả lời vẫn mơ hồ. Con tìm đến nhiều vị khác, vẫn không ai giúp con thoát khỏi khổ tâm. Cuối cùng con dừng thiền, khủng hoảng tinh thần, như rơi vào địa ngục. Con ước gì mình chưa từng biết đến thiền định…
Và rồi, lối thoát đến khi con đọc quyển “Thực Tại Hiện Tiền” của Thầy.
Ngay phần “Chơn – Vọng”, con như tìm thấy ánh sáng. Con thầm nghĩ:
“Thầy là ai mà viết giản dị, dễ hiểu đến vậy? Thầy là ai mà có thể dùng ngôn ngữ vượt khỏi giới hạn của ngôn ngữ?”
Sau đó, con tìm nghe các pháp thoại của Thầy, và ứng dụng lời Thầy dạy trong đời sống. Một hôm, khi tâm con bất an, con buông hết, chỉ trở về cảm nhận trọn vẹn sự bất an ấy. Kỳ lạ thay, chỉ sau vài phút, bất an tan biến.
⸻
🌼 PHÉP MẦU CỦA “THẬN TRỌNG – CHÚ TÂM – QUAN SÁT”
Con thử áp dụng vào việc rửa chén buổi tối. Khi rửa chén, thân con tràn đầy hỷ lạc, mát mẻ, cảm giác lan tỏa khắp nhà. Con hiểu ra rằng, không cần “định tâm” bằng cách ngồi thiền, mà trong mọi việc hằng ngày, tâm vẫn có thể tự nhiên định.
Nhưng niềm hỷ lạc ấy không sánh được với sự an lạc sâu xa khi tâm con mở toang ra, đón nhận trọn vẹn mọi thứ quanh mình. Con cảm nhận niềm hạnh phúc trong trẻo, vượt cả thiên đường.
Khi ấy, con bật khóc — khóc vì tri ân Thầy, vì được cởi trói, vì hạnh phúc.
Giờ đây, con hòa mình vào mọi việc: nấu ăn, quét dọn, làm việc… Không còn né tránh. Ai nóng giận, con không bực bội. Dù đôi khi lỡ thất niệm, nhưng vừa biết là thất niệm, con liền tỉnh lại.
Con nhận ra:
“Không ai xấu với mình cả, chỉ là mình thất niệm hay chánh niệm mà thôi.”
Một phát hiện khác khiến con bừng tỉnh: bản ngã có thể đánh lừa mình bằng cái “đúng” và “tốt” do chính nó nghĩ ra. Khi con buông khỏi cái “đúng” đó, con mới thấy được bình an thật sự — giản dị, vắng lặng và trong sáng.
Giờ con hiểu lời Thầy:
“Chỉ cần trở về trọn vẹn tỉnh thức tại đây và bây giờ, chắc chắn sẽ được hạnh phúc.”
Vô vàn tri ân Thầy,
Con.
⸻
🌺 THẦY VIÊN MINH HỒI ĐÁP
TH. con,
Thật tuyệt vời con nhỉ. Đọc thư con, Thầy cũng cảm nhận được niềm hỷ lạc và xúc động khi con buông hết tham vọng cầu toàn để trở về với thực tại bình thường.
Bản ngã luôn muốn tích lũy kiến thức, đức Phật gọi là “kiến rừng rậm (trù lâm)”. Chưa đủ, nó còn muốn tìm kiếm sở đắc phi thường dưới danh nghĩa “thiền định” để trốn tránh Sự Thật, mong đạt an lạc trong ảo tưởng.
Tâm thiền thật sự thì không còn lăng xăng tìm kiếm điều gì ngoài thực tại bình thường, phải không con? 🌿
⸻
🪷 BÀI KỆ THẦY TẶNG CON
Trong thế giới vô thường
Tìm chi thường, lạc, ngã
Ngay đây tâm tỏ tường
Liền thong d**g tự tại.
⸻
Chào con!
Thầy Viên Minh 🙏
⸻
✨ Một lá thư thấm đẫm lòng tri ân và sự chuyển hóa kỳ diệu — nơi hành giả nhận ra rằng hạnh phúc không ở nơi nào khác ngoài chính khoảnh khắc này.
Nếu bạn đang mải miết tìm bình an, hãy dừng lại và trở về trọn vẹn với thực tại — ngay đây, bây giờ. 🌸