Cuộc Sống Hạnh Phúc

Cuộc Sống Hạnh Phúc Cập Nhật Thông Tin Cuộc Sống Hàng Ngày
(1)

Bán đất nhà cũ được 4 tỷ, tôi liền gửi cho vợ cũ của chồng 2 tỷ vì đấy là tài sản sau hôn nhân của 2 người, tưởng rằng c...
19/09/2025

Bán đất nhà cũ được 4 tỷ, tôi liền gửi cho vợ cũ của chồng 2 tỷ vì đấy là tài sản sau hôn nhân của 2 người, tưởng rằng chị ta sẽ cảm ơn tôi nào ng::ờ đúng 3 ngày sau chị ta tìm đến tận nhà bố mẹ chồng tôi và rồi kinhkhung nhất là...
Bán mảnh đất cũ được 4 tỷ, tôi dứt khoát gửi ngay 2 tỷ cho vợ cũ của chồng. Tôi nghĩ, công bằng thì ai cũng phải nể, hơn nữa đó vốn là tài sản sau hôn nhân của hai người, tôi không muốn bị mang tiếng “ăn không”.
Lúc bấm nút chuyển khoản, tôi còn tự nhủ: “Có lẽ chị ấy sẽ cảm kích mình. Dù gì cũng là đàn bà với nhau, chẳng ai muốn bị thiệt thòi.”
Nhưng đời không đơn giản như tôi nghĩ.
Ba ngày sau, trời vừa quá trưa, cả nhà tôi đang tụ tập đông đủ ở quê thì cổng sắt nghiến ken két. Một người phụ nữ trong bộ áo dài đen bước vào, gương mặt lạnh lùng đến rợ-n người. Là chị ta – vợ cũ của chồng.
Không chào hỏi, không vòng vo, chị ta đi thẳng vào giữa sân, đối diện với bố mẹ chồng tôi, rút từ trong túi ra một xấp giấy nhàu nhĩ, giọng run nhưng gằn từng chữ:
“Số tiền ấy không phải để san sẻ, mà chính là… tiền chuộc tội!”
Cả sân im phăng phắc. Tôi lạnh sống lưng, còn chồng thì mặt trắng bệch, môi mím chặt.
Chị ta quăng tập giấy xuống bàn, tờ trên cùng in rõ dấu vân tay đỏ chót:
“Đây! Chính tay anh ta là...
Không khí nổ tung. Bố mẹ chồng tôi chết lặng, tay run run nhặt tờ giấy. Mấy người họ hàng đứng bên xì xào, ai cũng nhìn chồng tôi bằng ánh mắt că-m ph-ẫn.
Tôi chết sững, hóa ra người chồng đầu gối tay ấp với tôi lại là......Quý độc giả xem tiếp dưới phần bình luận 👇👇👇

Tôi mua cho bố đẻ cái áo 1 triệu, mẹ chồng thấy mặt cau có bảo "lại vơ về nhà đẻ' rồi âm thầm giấu đi, đến khi bà đi vắn...
18/09/2025

Tôi mua cho bố đẻ cái áo 1 triệu, mẹ chồng thấy mặt cau có bảo "lại vơ về nhà đẻ' rồi âm thầm giấu đi, đến khi bà đi vắng tôi tìm được trong góc tủ của bà
Hôm ấy, đi ngang cửa hàng, tôi thấy một chiếc áo sơ mi nam rất đẹp. Bố tôi quanh năm chỉ quen mặc đồ cũ, đã sờn vai, bạc màu, nên tôi không ngần ngại mua tặng bố cái áo giá 1 triệu. Về đến nhà, tôi hí hửng khoe:
“Con mua cái áo này cho bố, mai về quê sẽ mang xuống.”
Chưa kịp gói lại thì mẹ chồng đã liếc qua, mặt cau có, buông giọng lạnh lùng:
“Lại vơ về nhà đẻ. Có tiền thì giữ mà lo cho chồng con, suốt ngày bố mẹ đ/ẻ, nghe mà chướng tai.”
Tôi im lặng, không muốn cãi. Nghĩ rằng bà chỉ nói vậy cho hả gi/ận, rồi thôi. Nhưng sáng hôm sau, chiếc áo tôi để trong tủ bỗng dưng bi/ế/n m/ất. Tôi tìm khắp nhà, hỏi khéo thì bà bảo:
“Cô hay quên, chắc vứt đâu rồi, trong nhà chẳng ai thấy cả.”
Tôi bán tín bán nghi, nhưng cũng không dám hỏi thêm.
Một tuần sau, hôm ấy bà đi chợ, tôi dọn dẹp lại phòng thì bất ngờ phát hiện chiếc áo được giấu kỹ trong góc tủ quần áo của bà, thậm chí còn bị vo nhăn nhúm. Ti/m tôi nh/ói lên, vừa uất ức vừa tủi thân.
Tôi ngồi sững một lúc, nước mắt rơi lã chã. Hóa ra, tình cảm dành cho bố ruột của mình cũng bị coi là tội lỗi. Tôi gấp lại chiếc áo, vuốt từng nếp nhăn, lòng đầy nặng trĩu. Lúc ấy, trong đầu tôi chỉ còn một câu hỏi: Tôi đã làm dâu hay làm “con ở”, mà ngay cả việc hiếu kính cha mẹ đ/ẻ cũng phải lén lút, gi/ấ/u gi/ế/m thế này?
Tôi gấp chiếc áo lại, lặng lẽ cất riêng sang một chỗ. Đúng lúc ấy, tiếng cửa kẹt mở, mẹ chồng từ chợ về. Thấy tôi đứng gần tủ của bà, ánh mắt bà thoáng lóe lên sự cảnh giác.
“Cô làm gì trong phòng tôi?” – giọng bà chát chúa.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố kìm nén:
“Con dọn nhà. Và… con cũng tìm thấy cái áo của bố con. Sao mẹ lại giấu ở đây?”
Sắc mặt bà lập tức đổi, vừa ngượng vừa giận:
“Cô dám lục tủ tôi à? Đúng là đồ mất dạy!......Quý độc giả xem tiếp dưới phần bình luận 👇👇👇

Bỏ gia đình, bỏ con ở quê để đi Xuất Khẩu Lao Động. 5 năm đằng đẵng, tích cóp đồng nào gửi về đồng ấy. Ngày trở về, tôi ...
18/09/2025

Bỏ gia đình, bỏ con ở quê để đi Xuất Khẩu Lao Động. 5 năm đằng đẵng, tích cóp đồng nào gửi về đồng ấy. Ngày trở về, tôi đứng sững trước ngôi nhà to đẹp nhất làng, nhưng...
Tôi sang Nhật khi con trai mới lên ba. Lúc đó nhà chồng khó khăn, cha mẹ hai bên đều bảo: “Con đi vài năm, gửi tiền về xây được căn nhà, lo cho con ăn học, sau này đỡ khổ.” Tôi nuốt nước mắt, ký hợp đồng, tự nhủ năm năm thôi, vất vả cũng chịu.
Mỗi tháng đều đặn gửi về hơn hai chục triệu, dồn hết vào tài khoản chung để xây nhà, lo học phí cho con. Tôi nhịn từng bộ quần áo mới, từng món ăn ngon, chỉ mong ngày trở về đoàn tụ.
Ngày hết hạn hợp đồng, tôi trở về mà không báo trước. Suốt cuyến bay, tôi mường tượng cảnh con trai chạy ào ra, ôm chặt lấy tôi: “Mẹ ơi, mẹ về rồi!”
Nhưng đời không giống phim.
Tối hôm đó, tôi kéo vali đứng trước cổng nhà. Căn nhà hai tầng khang trang sáng đèn, chính là bằng mồ hôi xứ người của tôi. Tôi chưa kịp bấm chuông, cửa mở ra.
Một người phụ nữ lạ bưng mâm cơm bước ra thềm, mặc váy ngủ hoa, tóc búi cao. Phía trong, chồng tôi đang ngồi bón cơm cho con......Quý độc giả xem tiếp dưới phần bình luận 👇👇👇

Tôi và nhân tình của chồng cùng lúc có thai, mẹ chồng lập tức ra giá 2 tỷ “phí đền bù thanh xuân” nếu tôi sinh con trai,...
18/09/2025

Tôi và nhân tình của chồng cùng lúc có thai, mẹ chồng lập tức ra giá 2 tỷ “phí đền bù thanh xuân” nếu tôi sinh con trai, còn con gái thì 1 xu cũng đừng hòng. Tôi lặng lẽ làm 1 việc để 2 năm sau nhận thừa kế 100 tỷ
Cuộc hôn nhân của chúng tôi bắt đầu từ tình yêu, nhưng nhanh chóng biến thành địa ngục khi tôi phát hiện chồng tôi – ngoại tình với Hương, cô thư ký xinh đẹp ở công ty anh. Lúc đó, tôi vừa biết mình mang thai. Cái tin vui ấy trở thành gánh nặng khi Minh thú nhận: “Anh xin lỗi, nhưng Hương mới là người anh yêu thật sự. Em giữ con hay bỏ, tùy em.”
Mẹ chồng tôi, bà Liên, một người phụ nữ sắc sảo và th,am lam, không hề bênh vực con dâu. Bà gọi tôi vào phòng riêng, mắt lạnh tanh:
– Lan, con bé kia cũng mang thai rồi. Nhà này cần cháu đích tôn. Nếu đứa trong bụng cô là trai, tôi cho cô 2 tỷ để đổi lấy nó. Lấy tiền mà đi, danh phận bà mẹ đơn thân cũng được, đừng làm loạn lên.
Bà nói như thể tôi là món hàng trên bàn cân, so sánh với Hương đang vênh váo ngoài cửa. Hương cười khẩy:
– Chị ơi, em trẻ hơn, đẹp hơn, và con em chắc chắn là trai. Chị nên biết thân biết phận.......Quý độc giả xem tiếp dưới phần bình luận 👇👇👇

Chồng  đòi ly hôn để đến với cô bé mới tốt nghiệp cấp ba, tôi âm thầm làm 1 việc rồi đồng ý luôn...."Người ta bảo phụ nữ...
18/09/2025

Chồng đòi ly hôn để đến với cô bé mới tốt nghiệp cấp ba, tôi âm thầm làm 1 việc rồi đồng ý luôn...."Người ta bảo phụ nữ chỉ thật sự trưởng thành khi hôn nhân rạn nứt. Tôi chưa từng tin điều đó, cho đến ngày chồng tôi thẳng thừng nói muốn ly hôn để chạy theo một cô bé mới vừa tốt nghiệp cấp ba. Ngay khoảnh khắc ấy, trái tim tôi vỡ vụn… nhưng tôi không khóc, cũng không níu kéo. Tôi chỉ lặng lẽ làm một việc duy nhất, rồi mỉm cười đồng ý. Và kể từ đó, mọi thứ bắt đầu thay đổi..."
Câu chuyện bắt đầu bằng những dấu hiệu bất thường: chồng tôi – người từng đi làm về đúng giờ, quan tâm đến vợ con – dạo này thường xuyên về muộn. Điện thoại lúc nào cũng cầm trên tay, đặt mật khẩu mới, vừa nhắn vừa cười một mình. Ban đầu tôi tự trấn an rằng chắc công việc nhiều, nhưng linh cảm của phụ nữ thì chẳng bao giờ sai.
Một hôm, khi dọn áo quần cho anh ấy, tôi phát hiện trong túi áo một tờ hóa đơn cà phê – nơi mà anh chưa từng đưa vợ đi bao giờ. Thời gian ghi trên đó là đúng lúc anh nói “tăng ca”. Tôi biết mọi chuyện không đơn giản.
Tôi đã âm thầm theo dõi, và sự thật như nhát dao cắm thẳng vào tim: anh thường xuyên hẹn hò với một cô gái trẻ, dáng vẻ còn non nớt, ăn mặc váy đồng phục học sinh. Tôi tìm hiểu thì biết cô bé ấy vừa tốt nghiệp cấp ba, đang làm thêm ở một quán cà phê gần công ty anh.
Buổi tối hôm đó, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nấu cơm như mọi khi, chờ anh về. Nhưng vừa bước vào cửa, anh đã lạnh lùng buông một câu:
Chúng ta ly hôn đi. Anh không còn tình cảm với em nữa.
Tôi sững người. Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn không ngờ anh thẳng thắn đến thế. Tôi run rẩy hỏi:
Vì cô bé đó sao?
Anh im lặng, rồi gật đầu. Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra cuộc hôn nhân mười mấy năm nay có thể tan vỡ chỉ vì một phút say nắng nông nổi.
Tôi có quyền gào khóc, có quyền giữ chồng, nhưng tôi chọn cách khác. Tôi bình thản nói:
Được thôi. Nhưng cho em chút thời gian để sắp xếp mọi thứ.
Anh ngạc nhiên nhìn tôi, tưởng tôi sẽ làm ầm ĩ. Nhưng anh không biết rằng từ giây phút đó, trong đầu tôi đã có một kế hoạch… Quý độc giả xem thêm trong bình luận 👇👇👇 Ẩn bớt

Con trai ngày một lầm lì, ít nói, thêm những vết bầm tím trên người, bố lén lắp camera thì đông cứng khi nhìn thấy cảnh ...
18/09/2025

Con trai ngày một lầm lì, ít nói, thêm những vết bầm tím trên người, bố lén lắp camera thì đông cứng khi nhìn thấy cảnh này mỗi ngày
Vợ m,ất đã 4 năm, Huy sống cảnh gà trống nuôi con. Những đêm dài, nhìn con trai bé bỏng cuộn tròn ngủ trong vòng tay, anh tự nhủ phải mạnh mẽ, phải vừa là cha vừa là mẹ. Nhưng rồi những khoảng trống trong ngôi nhà, những bữa cơm vội vã với tiếng thìa chạm vào bát vang lạnh lẽo, khiến anh khát khao một bàn tay phụ nữ san sẻ.
Thắm – cô gái xinh đẹp, đảm đang ở xã bên – đến với anh như một tia sáng. Ngày cưới, trong ánh đèn sáng rực, Huy nhìn nụ cười dịu dàng của Thắm mà tin rằng con mình sẽ được một mái ấm mới. Trước giờ rước dâu, anh nắm tay cô, nói như van vỉ:
– Anh không cần gì nhiều, chỉ mong em thương Bin như con ruột. Nó còn nhỏ, lại mồ côi mẹ…
Thắm nghiêng đầu, ánh mắt long lanh:
– Em hứa. Anh cứ tin em.
Thời gian đầu, Bin ăn uống đầy đủ, mặt mũi hồng hào, đôi má phúng phính. Huy thở phào, ngỡ như mình đã chọn đúng người. Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài.
Thằng bé dần thay đổi. Nó không còn ríu rít chào bố mỗi khi anh đi làm về. Những bữa cơm, nó chỉ im lặng gẩy đôi đũa, mắt đăm đăm nhìn xuống bát cơm. Đêm đến, cánh cửa phòng nhỏ của con thường khép chặt, chỉ hắt ra vệt sáng yếu ớt của ngọn đèn bàn.
Một tối, Huy phát hiện những vết bầm xanh tím chạy dài trên tay, trên cẳng chân con trai. Anh hoảng hốt kéo tay con lên:
– Bin, ai làm con thế này?
Thằng bé giật mình, cúi gằm mặt, lí nhí:
– Con… ngã xe…
Nhưng đôi mắt ầng ậc nước, bàn tay run rẩy bấu vào vạt áo bố đã tố cáo sự thật. Anh lén mua 3 mắt camera trên mạng, lắp ở những góc kín trong nhà.
Chỉ 3 hôm sau, anh đã phải đông cứng khi thấy con trai mình đang......Quý độc giả xem tiếp dưới phần bình luận 👇👇👇

Sau đám tang chồng tôi, con trai tôi lái xe đưa tôi đến rìa thị trấn và nói, "Đây là nơi mẹ xuống xe." Chúng con không n...
18/09/2025

Sau đám tang chồng tôi, con trai tôi lái xe đưa tôi đến rìa thị trấn và nói, "Đây là nơi mẹ xuống xe." Chúng con không nuôi nổi mẹ nữa. Nhưng nó không biết bí mật mà tôi đã mang trong mình....kh-iến n-ó ân hận vì hành động đó.."Ngày chôn cất chồng tôi, trời đổ cơn mưa lất phất. Chiếc ô đen nhỏ chẳng đủ che khuất sự cô đơn trong lòng. Tôi run run nắm nén nhang, nhìn xuống nấm mộ mới đắp, chưa kịp khô. Người bạn đời gần bốn mươi năm trời, nay chỉ còn là nắm đất lạnh."
Sau đám tang, tôi không có thời gian để chìm trong đau buồn. Con trai cả, Tuấn, người được chồng tôi tin tưởng tuyệt đối, nhanh chóng cầm chùm chìa khoá nhà. Tôi nhớ lại vài năm trước, khi chồng tôi còn khoẻ, ông bảo: "Bà già rồi, tôi già rồi, mọi thứ cũng để lại cho con. Đứng tên nó thì nó mới có trách nhiệm." Tôi không phản đối, vì nghĩ cha mẹ nào chẳng thương con. Giấy tờ nhà đất, sổ đỏ, đều đã sang tên Tuấn.
Đến ngày thứ bảy sau tang lễ, Tuấn bảo đưa tôi ra ngoài dạo một chút cho thoáng. Tôi không ngờ, chuyến xe hôm đó lại là một nhát dao đâm vào lòng. Xe dừng ở rìa thị trấn, Tuấn lạnh lùng nói:
Đây là chỗ mẹ xuống. Con với vợ con không thể nuôi nổi mẹ nữa. Từ nay, mẹ tự lo đi.
Tai tôi ù đi, mắt hoa lên. Tôi tưởng mình nghe nhầm. Nhưng ánh mắt nó kiên quyết, như muốn đẩy tôi xuống ngay lập tức. Tôi ngồi thẫn thờ bên lề đường, trong tay chỉ còn túi vải nhỏ đựng ít quần áo. Ngôi nhà nơi tôi đã sống, đã chăm sóc chồng con, giờ thuộc về nó. Tôi không còn quyền trở về.
Người ta bảo "mất chồng thì còn con", nhưng tôi nhận ra có khi còn con mà như không. Tôi bị chính đứa con mình dồn vào bước đường cùng. Thế nhưng, điều Tuấn không biết: tôi không hoàn toàn trắng tay. Trong túi áo ngực, tôi luôn mang theo một cuốn sổ tiết kiệm – số tiền chồng tôi và tôi chắt chiu cả đời, hơn 10 tỷ đồng. Chúng tôi giấu kỹ, không để con cái hay ai biết. Bởi chồng tôi từng nói: "Người ta chỉ tốt với mình khi mình còn thứ gì đó trong tay."
Hôm ấy, tôi quyết định im lặng. Tôi sẽ không van xin, không lộ bí mật. Tôi cần xem Tuấn và cuộc đời này còn đối xử với tôi thế nào.....Quý độc giả xem tiếp dưới phần bình luận 👇👇👇

Nghỉ lễ Quốc khánh 2/9 tôi cùng chồng về quê, mẹ chồng hồ hởi đón tiếp với 4 mâm cỗ to đùng rồi giữa bữa bà đứng lên, gi...
18/09/2025

Nghỉ lễ Quốc khánh 2/9 tôi cùng chồng về quê, mẹ chồng hồ hởi đón tiếp với 4 mâm cỗ to đùng rồi giữa bữa bà đứng lên, giới thiệu cô b-ồ của chồng, còn trao tặng cho cô b-ồ 2 mảnh đất vì sinh được con trai
Xe rẽ vào con đường đất đỏ, phất cờ tổ quốc ở mỗi đầu ngõ. Gió lào nóng khô phả qua, hương nhút Thanh Chương và khói bếp trộn nhau thành mùi tuổi thơ. Cổng nhà mạ mở toang. Treo dưới mái hiên là cái chuông gió ai đó gửi từ trong Nam, leng keng gợi một thứ bình yên mỏng như sương.
“Vô, vô! Con dâu vàng của mạ!” Bà bước ra, áo bà ba màu tím sẫm, mái tóc bới cao cài chiếc trâm bạc lóe trong nắng. Tôi chưa kịp đặt balô xuống, mạ đã kéo tôi vào sân. Bốn mâm cỗ xếp đầy: giò me thái mỏng, gà cúng da vàng rộm, bát cháo lươn bốc khói, khay tương thơm hăng, cá mát om mẻ, chè xanh rót đầy chén. Tôi lạ người: 2/9 là nghỉ lễ, chứ đâu là c-úng g-iỗ. Mạ vỗ vai tôi, nói nhỏ mà hăng: “Mạ biết mi tế nhị, nhưng có chuyện này mạ mừng, mạ muốn làm rền rền cho cả làng biết. Mi đừng g-iận.”
Tôi cười, cầm lấy chén chè. Vị chát lắng ở cuống lưỡi, một nốt nhạc thấp báo trước tiếng trống.
Họ hàng kéo đến, cười nói rộn như pháo. Người ta chúc “gia đình phát tài phát lộc”, “sớm có cháu bồng cháu bế”, “đích tôn đích tôn”. Tôi lặng nghe. Khải khiêng ghế, rót rượu, đôi mắt tránh ánh nhìn của tôi như tránh ánh mặt trời trưa.
Đến giữa bữa, mạ đứng dậy. Bà khẽ ho, vuốt lại mép khăn. Cả sân im phắc như có ai vừa đ-ánh r-ơi chiếc đũa. Mạ nâng chén rượu, giọng đanh mà n-ựng:
“Bà con, họ mạc, làng xóm! Hôm ni mạ xin ra mắt một người cô Hân. Cô là… ờ… b;-ồ của thằng Khải. Cô Hân sinh cho dòng họ ta một thằng cu khỏe như trâu. Miếng đất hư-ơng h-ỏa phải có c-hân co-n trai mà k-ế nghiệp, rứa mới yên bụng ông bà. Hai mảnh đất bãi bồi và góc vườn cam ni, mạ quyết… mạ tặng cho mẹ con cô Hân, gọi là thưởng công trời cho tề.”
Gió khựng lại một nhịp trên tán dừa. Tôi đặt chén chè xuống, nghe mùi tương bỗng dưng đắng. Những cái “ồ” nho nhỏ bật ra rồi nuốt vội. Ai đó khụt khịt mũi. Một đứa trẻ cười to. Mắt tôi chạm mắt Khải: trong mắt anh là một b-ãi c-át bị c-ào n-ham nhở.
Cô Hân đứng phía góc sân, trẻ hơn tôi gần chục tuổi, áo dài xanh non, ôm một đứa bé ch-ừng b-a th-áng. Thằng bé ngủ, trán mư-ớt mồ hôi. Cô cúi đầu, môi mím chặt, giống như người biết mình đang đứng trên một nhịp cầu dây. Tôi nhìn đầu ngón tay cô, những đường gân xanh hơi nổi. Bất giác, tôi nhớ những tối mình ôm bụ-ng trống không, nằm nghe tiếng quạt quay như sợi dây kéo dài một khoảng chờ.
Mạ nâng phong bì đỏ, huơ huơ: “Giấy tờ đất đai mạ làm xong cả. Công chứng chu toàn. Mạ nói là mạ làm. Dâu cả không có con, rứa thì… dâu út ở ngoài tính vô sau.” Giọng bà không hằn học, chỉ sòng phẳng như một phép nhân chia.
Tôi đứng dậy. Không gõ đ-ũa vào chén, không hắng giọng. Tôi đi chậm như đi trên bãi bồi sau lũ. Đặt chiếc balô lên bàn, tôi rút ra một tập giấy kẹp trong bìa nhựa trong, giơ vừa tầm mắt mọi người.
“Tập giấy này mỏng thôi,” tôi nói, nghe giọng mình bình thản đến lạnh. “Nhưng nặng hơn bốn mâm cỗ.”.....Quý độc giả xem tiếp dưới phần bình luận 👇👇👇

Người cha đón con gái từ nhà trẻ, trực giác mách bảo cô giáo đi theo. Rồi cô giáo phát hiện sự thật ng-ỡ ng-àng ....Chiề...
18/09/2025

Người cha đón con gái từ nhà trẻ, trực giác mách bảo cô giáo đi theo. Rồi cô giáo phát hiện sự thật ng-ỡ ng-àng ....Chiều hôm ấy, trời Hà Nội vừa tạnh cơn mưa rào. Sân trường mẫu giáo ư;ớt á;t, tiếng cười trẻ con hòa cùng tiếng phụ huynh í ới gọi con. Cô giáo Hạnh, một người phụ nữ ngoài ba mươi, vốn có trực giác khá nhạy bén. Hạnh để ý đến một người đàn ông dáng vẻ lúng túng bước vào lớp, nói là đến đón con gái. Thoáng qua, cô thấy có gì đó không đúng. Chính trực giác ấy đã khiến cô bước theo, và rồi sự thật sau đó khiến cô bàng hoàng đến nghẹn lời…
Chiều nào cũng vậy, khoảng 5 giờ, phụ huynh lần lượt đến đón con. Lớp Mầm 2 của cô Hạnh có hơn 30 cháu, đa phần bố mẹ hoặc ông bà đều quen mặt. Hôm đó, khi vừa thu dọn xong đống đồ chơi, cô nghe thấy tiếng gọi khe khẽ ngoài cửa:
– "Con gái, lại đây với bố nào!"
Ngẩng lên, Hạnh thấy một người đàn ông tầm bốn mươi, dáng cao gầy, áo sơ mi ướt loang mưa, ánh mắt bồn chồn. Cô bé Na – học trò của cô, vốn ít nói – ngập ngừng vài giây rồi chạy lại. Ông ta cúi xuống xoa đầu con bé, cười có vẻ gượng gạo.
– "Cháu Na phải không? Bố đến đón."
Trong trí nhớ, Hạnh chỉ biết mẹ bé Na hay đến đón, thỉnh thoảng là bà ngoại. Cô chưa từng gặp người đàn ông này. Theo quy định, phụ huynh phải báo trước nếu đổi người đón. Cô hỏi:
– "Anh cho tôi xin xác nhận một chút. Anh là…?"
Người đàn ông rút điện thoại, mở hình một phụ nữ:
– "Tôi là chồng chị Mai – mẹ cháu. Hôm nay chị ấy bận, nhờ tôi đón."
Nghe vậy, Hạnh vẫn thấy lấn cấn. Cô bé Na tuy có vẻ nhận ra nhưng không hẳn hồ hởi. Đặc biệt, ánh mắt bé lảng tránh khi cô hỏi nhỏ:
– "Đây là bố con à?"
Na chỉ lí nhí: "Dạ… vâng."
Người đàn ông kéo tay con gái, cảm ơn qua loa rồi bước vội ra cổng. Khoảnh khắc đó, trực giác mách bảo Hạnh: có gì đó bất ổn. Cô quyết định theo sau, giữ khoảng cách vừa đủ.
Trên đường, cô nhận thấy ông ta không trò chuyện gì với con, chỉ dắt đi lặng lẽ. Bé Na cứ cúi gằm mặt, không hề cười. Đến đoạn ngã tư, thay vì rẽ về khu chung cư mà mẹ Na vẫn nói, ông ta dẫn con sang hướng khác – con phố hẹp đầy quán tạp hóa. Trái tim Hạnh đập nhanh hơn. Cô vội rút điện thoại, giả vờ gọi điện nhưng mắt vẫn dõi theo từng bước chân họ... Lần theo trực giác.....Quý độc giả xem tiếp dưới phần bình luận 👇👇👇

Đuổi cổ con gái ra khỏi nhà từ năm 18 tuổi, đến khi về già, bố lại muốn tôi về báo hiếu cho cả dì ghẻ lẫn đứa con "vô dụ...
18/09/2025

Đuổi cổ con gái ra khỏi nhà từ năm 18 tuổi, đến khi về già, bố lại muốn tôi về báo hiếu cho cả dì ghẻ lẫn đứa con "vô dụng" của bà ta
Ngày tôi vừa tròn 18 tuổi, ba thẳng tay ném hết quần áo của tôi ra sân, quát:
– Ra khỏi nhà này! Từ giờ đừng gọi tao là bố nữa!
Lý do chỉ vì tôi không chịu gọi vợ mới của ông bằng “mẹ” và ph/ản đ/ối việc ông bỏ mặc mẹ ru/ộ/t tôi trong bệnh viện những ngày cuối đời. Tôi đi trong nước mắt, ôm theo chút đồ và lời nguyền thầm thì: “Sẽ không bao giờ quay lại.”
Mười mấy năm trôi qua, tôi tự đứng dậy, vừa đi học vừa đi làm, rồi có công việc ổn định, mua được một căn chung cư nhỏ. Tôi không còn mong nhận được sự quan tâm từ người đã ruồng bỏ mình. Thế nhưng, một buổi tối, chuông cửa réo liên hồi. Tôi mở cửa, và đứng trước mặt là người đàn ông g/ầy g/ò, lưng c/òng—ba tôi. Bên cạnh ông là người đàn bà năm xưa và một chàng trai dáng vẻ lư/ờ/i nh/á/c, tay vẫn cầm điện thoại chơi game.
– Con à… ba già rồi. Giờ sức khỏe yếu lắm. Chỉ mong con đưa ba, dì, và em về ở chung… coi như báo hiếu cho ba. – Ông nói, giọng run run.
Tôi lạnh người. “Báo hiếu”? Người đuổi con gái ruột đi năm 18 tuổi, người để mặc mẹ tôi chế/t đơn độc, giờ lại muốn tôi dang tay che chở cho cả “dì gh/ẻ” và đứa con trai ăn bám của bà ta ư?
– Ông nhầm rồi. Tôi không còn gì để “báo hiếu” ở đây cả. – Tôi gằn từng chữ.
Người đàn bà vội chen ngang, giọng the thé:
– Con cái thì phải biết hiếu thảo. Dù gì cũng là máu mủ, em trai con cần chị giúp đỡ mới có tương lai!
Tôi bật cười cay đắng:
– Máu mủ? Năm 18 tuổi, máu mủ này bị quăng ra đường. Mười mấy năm qua ai nuôi tôi, ai lo cho tôi? Giờ mới nhớ đến chữ “máu mủ” sao?
Chàng trai kia ngẩng đầu, nhếch mép:
– Chị giàu thì giúp đi, tiếc gì.
Lúc đó, tôi cảm giác máu trong người sôi lên. Bao nhiêu năm bị bỏ rơi, tủi nhục, giờ lại phải dang tay cưu mang kẻ từng đạp mình xuống đáy? Không, tuyệt đối không!
Tôi chỉ thẳng ra cửa:
– Muốn tìm chỗ dựa, thì quay lại với những ngày ông đã chọn. Còn tôi… ông đã từ bỏ từ năm 18 tuổi rồi.
Cánh cửa đóng sầm lại. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy mình mạnh mẽ đến vậy. Phía bên kia cửa, tiếng gõ yếu ớt dần tắt, nhưng trong lòng tôi chỉ còn một khoảng trống lạnh lẽo…
Sau lần tôi đóng sầm cửa, tưởng như chuyện đã chấm dứt. Nhưng ba ngày sau, điện thoại tôi reo liên tục từ một số lạ. Khi miễn cưỡng bắt máy, giọng run rẩy của một y tá vang lên:
– Anh là con gái ông Trọng phải không? Ông vừa nhập viện, bệnh nặng lắm, có lẽ không qua khỏi nếu không có người thân ký giấy và lo chi phí.....Quý độc giả xem tiếp dưới phần bình luận 👇👇👇

Mẹ mất 7 ngày bố dượng đã đuổi tôi khỏi nhà, 10 năm sau quay lại, tôi bật khóc khi mở cửa ra..Tôi không biết mặt bố ru:ộ...
18/09/2025

Mẹ mất 7 ngày bố dượng đã đuổi tôi khỏi nhà, 10 năm sau quay lại, tôi bật khóc khi mở cửa ra..
Tôi không biết mặt bố ru:ột mình. Khi mẹ mang th:ai tôi được 5 tháng, bố phát hiện mắc L. Ông vì tiết kiệm tiền cho mẹ sinh n:ở mà không chịu vào viện, cắ:n ră:ng chịu đựng cơn đ:au cho đến khi tôi ra đời. Chưa đầy một tháng sau, bố qua đời.
Tuổi thơ của tôi là những tháng ngày lam lũ cùng mẹ. Ban đầu còn có ông nội phụ giúp, nhưng sau ông cũng ngã bệnh. Từ đó, mẹ một mình gồng gánh nuôi tôi. Mãi đến năm tôi 5 tu:ổi, mẹ tái hô:n. Người đàn ông ấy mang theo một cô con gái lớn hơn tôi 5 tuổi, từ đó, tôi có thêm một người chị.
Người đàn ông ấy tên Hưng, và ông nội dặn tôi phải gọi ông là “bố Hưng”. Ban đầu, tôi không gọi ông là bố. Tôi lạ lẫm, xa cách. Nhưng ông luôn nở nụ cười hiền hậu, làm lụng chăm chỉ, đối xử tốt với mẹ tôi, và cũng rất thương tôi. Dần dần, tôi chấp nhận ông là người bố thứ hai trong đời mình, dù chẳng có chung giọt m:á:u.
Bố Hưng không phải người nói nhiều, nhưng mọi hành động đều chân thành. Khi ông nội tôi còn sống, ông không để ông nội động tay vào việc gì.
Sau này, khi ông nội mất, trong làng không ai còn nể trọng một người đàn ông “ngoại tộc” như bố Hưng, bởi ông không phải là người cùng làng. Gia đình tôi bị bắt nạt không ít. Mẹ quyết định cùng bố dượng về quê ông sinh sống, nơi có anh em họ hàng ông đông đúc, đoàn kết.
Mẹ tôi sức khỏe yếu, bệnh càng nặng theo năm tháng, và mất đi..Tôi sững sờ. Mẹ vừa mất 7 ngày, ông đã ruồng rẫy tôi. Tôi khóc, xin để tôi tiếp tục làm con ông, hứa sẽ phụng dưỡng ông cả đời. Nhưng ông chỉ lặng lẽ quay đi.....Quý độc giả xem tiếp dưới phần bình luận 👇👇👇

Bố ạ, dì ghẻ chẳng cho con ăn sáng, cứ thế mà bụng đói mà đi học, cái hôm con trượt ngã trước phòng dì con vô tình nhìn ...
18/09/2025

Bố ạ, dì ghẻ chẳng cho con ăn sáng, cứ thế mà bụng đói mà đi học, cái hôm con trượt ngã trước phòng dì con vô tình nhìn thấy cảnh tượng kinhkhung lắm, hóa ra mẹ cay ngh/iệt với con là vì...
Dì ghẻ chẳng cho con ăn sáng, ngày nào cũng bụng đói mà đi học. Nhiều hôm con mệt quá, chân run run đi bộ đến cổng trường mà nước mắt cứ trào ra, bạn bè hỏi sao con không ăn gì, con chỉ biết cười gượng rồi quay đi chỗ khác.
Bố có biết không, trong nhà lúc nào cũng có cơm, có thức ăn, nhưng dì lại bảo con không xứng đáng. Mỗi khi bố đi làm, dì nhìn thẳng vào mắt con, giọng lạnh lùng: “Ăn ít thôi, để phần cho em mày, mày không có quyền như nó đâu.”
Con chỉ dám ngồi thu mình vào góc. Nhiều lúc bụng đói cồn cào, con chỉ muốn chạy ra nói với bố, nhưng sợ dì sẽ mắng chửi rồi còn bắt con quỳ giữa nhà nữa.
Bố ạ, hôm con trượt ngã trước phòng dì, con vốn chỉ định đứng dậy rồi lẻn vào lớp, nhưng qua khe cửa con vô tình nhìn thấy cảnh khiến tim con như tắc nghẹn. Dì đứng giữa phòng khách
Con đứng lặng. Rồi dì nói tiếp 1 câu kinh khung lắm bố ạ......Quý độc giả xem tiếp dưới phần bình luận 👇👇👇

Address

Bac Giang
26000

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Cuộc Sống Hạnh Phúc posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Cuộc Sống Hạnh Phúc:

Share

Category