Mẹo Vặt Hữu ích

  • Home
  • Mẹo Vặt Hữu ích

Mẹo Vặt Hữu ích Mẹo Vặt Hữu ích tạp chí điện tử phổ biến kiến thức khoa học, kỹ năng sống nhằm xây dựng nếp sống gia đình văn minh, tiến bộ, vì bình đẳng giới.

Một cô gái trẻ giàu có ngồi cạnh một cụ ông ngh/èo trên máy bay, vừa ngồi xuống ghế, cô lập tức gọi tiếp viên hàng không...
19/07/2025

Một cô gái trẻ giàu có ngồi cạnh một cụ ông ngh/èo trên máy bay, vừa ngồi xuống ghế, cô lập tức gọi tiếp viên hàng không: “Làm ơn tìm cho tôi một chỗ ngồi khác ngay lập tức.”...
Chuyến bay từ Hà Nội đi TP.HCM hôm ấy đông kín hành khách. Máy bay lấp lánh ánh đèn cabin, mùi nước hoa thoang thoảng hòa quyện với tiếng rì rầm của động cơ chuẩn bị cất cánh. Ở khoang thương gia, nơi những chiếc ghế da rộng rãi được sắp xếp thoải mái, một cô gái trẻ bước vào với dáng vẻ tự tin. Cô khoảng 25 tuổi, mái tóc nâu óng ánh được uốn sóng tỉ mỉ, mặc một chiếc váy thiết kế hàng hiệu và đeo kính râm Gucci dù đang ở trong nhà. Trên tay cô là một chiếc túi Hermes màu cam nổi bật, giá trị có lẽ đủ mua một chiếc xe hơi. Cô tên là Linh, con gái duy nhất của một đại gia bất động sản ở Hà Nội.
Linh kéo vali nhỏ đến ghế 2A, cạnh cửa sổ, nơi cô đã đặt trước để tận hưởng chuyến bay thư giãn. Nhưng khi vừa ngồi xuống, cô khựng lại. Ngồi cạnh cô, ở ghế 2B, là một cụ ông trông có vẻ ngoài 70 tuổi. Ông mặc áo sơ mi bạc màu, quần vải sờn cũ, đôi dép cao su giản dị. Gương mặt ông kh/ắc kh/ổ, đầy nếp nhăn, nhưng đôi mắt sáng và hiền từ. Trên tay ông là một chiếc túi vải cũ kỹ, bên trong lấp ló vài món đồ lặt vặt. Linh nhíu mày, nhìn cụ ông từ đầu đến chân, rồi lập tức nhấn chuông gọi tiếp viên hàng không. Giọng cô sắc lạnh: “Làm ơn tìm cho tôi một chỗ ngồi khác ngay lập tức.”... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn...Ngày đó, anh tôi đứng trước cổng trư...
19/07/2025

Anh trai từ bỏ ước mơ nuôi 3 em gái thành tài, 20 năm sau bà nội hối hận quá muộn...Ngày đó, anh tôi đứng trước cổng trường Đại học Bách Khoa, tờ giấy báo trúng tuyển còn chưa kịp nhàu, nước mắt đã rơi. Anh quay lưng đi, không phải vì điểm không đủ, mà vì ở nhà còn ba đứa em gái đói cơm, một người bà già nua và một mái nhà dột nát."
Gia đình anh Trí sống ở một xã nhỏ thuộc huyện Hương Sơn, Hà Tĩnh. Mẹ mất sớm khi đứa út mới lên ba, cha thì bỏ đi biệt xứ từ đó không có tin tức. Mọi gánh nặng đổ dồn lên đôi vai gầy guộc của bà nội – cụ Nguyễn Thị Đào – và cậu con trai cả là Trí, lúc đó mới chỉ 17 tuổi.
Trí là học sinh giỏi toàn huyện, học lớp 12 nhưng đã biết làm ruộng, làm thuê, biết đi cày thuê từ 4h sáng rồi lại tất tả về đi học. Người trong làng thương lắm, bảo: "Thằng Trí học giỏi mà hiền, sau này nên ông này bà nọ đó!"
Trí có ba cô em gái: Mai, Lan và Hương – ba cái tên mẹ đặt lúc còn sống, mong tụi nhỏ sau này như hoa mai nở giữa mùa đông. Nhưng hoa có đẹp mấy cũng cần đất màu, mà nhà thì chỉ toàn đất sỏi đá và khốn khó.
Năm đó, Trí đỗ Đại học Bách Khoa Hà Nội với số điểm cao gần tuyệt đối. Thầy cô mừng, trường phổ thông vinh danh, cả làng xôn xao. Nhưng bà nội thì trầm lặng, châm điếu thuốc lào, lặng lẽ quay vào trong buồng.
Buổi tối hôm đó, Trí ngồi bên bà, trên tay là giấy báo trúng tuyển.
“Bà ơi, con lên Hà Nội học nghe bà. Mỗi tuần con chỉ cần 50 nghìn tiền ăn thôi, con sẽ đi làm thêm.”
Bà nội thở dài, đôi mắt mờ đục nhìn vào khoảng không.
“Rứa còn ba đứa em gái? Bà già rồi, ai chăm? Ai cho chúng ăn học? Trí đi rồi, nhà ni lấy ai làm ruộng, lấy ai cáng đáng?"
Trí im lặng. Một bên là giấc mơ, một bên là máu thịt ruột rà.
Tối đó, anh lặng lẽ đốt tờ giấy báo nhập học sau nhà. Ngọn lửa bập bùng hắt lên gương mặt chai sạm vì nắng gió. Mơ ước thành kỹ sư, làm ra tiền xây nhà cho bà, cho em… tan vào tro bụi.
Từ ngày ấy, Trí bỏ học. Anh làm đủ nghề: bốc vác gạo ở chợ huyện, đi phụ hồ, bắt cá đêm ở khe suối, mùa hè thì lên rừng bóc vỏ quế thuê. Ai thuê gì làm nấy.
Có lần, bà con thấy Trí sốt cao mà vẫn lết ra đồng gặt lúa thuê, người xanh xao đến tội. Họ xót xa, hỏi sao không nghỉ. Trí chỉ cười:
“Ba đứa nhỏ còn phải đóng tiền học…”
Bà nội từ đó lúc nào cũng giấu mặt quay đi mỗi khi nhìn thấy tấm lưng gầy của cháu đẫm mồ hôi. Bà biết, cháu bà từ chối đại học không phải vì không muốn, mà vì thương bà, thương em.
Nhờ có anh, ba cô em gái đều được đi học đàng hoàng. Mai đỗ Đại học Ngoại thương, Lan học Y Hà Nội, còn bé Hương đỗ Sư phạm Huế.
Anh không đi học, nhưng mỗi lần các em thi đỗ, anh cười như chính mình thành công.
Ngày Mai đi Hà Nội nhập học, Trí đưa em ra bến xe bằng chiếc xe đạp cà tàng. Trời mưa, áo mưa rách tơi tả. Trí dúi vào tay em 300 nghìn – số tiền anh tích góp 3 tháng – rồi vội quay xe đi không để em kịp khóc.
Lan thì khác, ngày em vào trường Y, Trí phải đi làm 2 tháng liền ở Quảng Bình, ngủ trong lán công trình, ăn cơm hộp để dành gửi cho em học phí.
Còn Hương – cô út – mỗi lần được anh dạy kèm học, luôn bảo:
“Anh mà đi học là giỏi nhất nước. Em học được như hôm nay là nhờ anh.”
Trí chỉ cười, xoa đầu em:
“Anh học đời. Còn tụi em học chữ, sau này nhớ giúp đời, giúp người.”
Cụ Đào năm đó đã ngoài 70, mắt mờ, tay run. Ngày nào bà cũng ra hiên chờ cháu về. Bà biết lỗi, biết mình chính là người khiến giấc mơ của Trí tan biến.... đọc tiếp dưới bình luận 👇👇👇

Chỉ vì cho mẹ đẻ 200 nghìn tiền vé xe, tôi lãnh trọn cái tát của chồng, tôi vùng lên quyết ly hôn để giải thoát bi kịch ...
19/07/2025

Chỉ vì cho mẹ đẻ 200 nghìn tiền vé xe, tôi lãnh trọn cái tát của chồng, tôi vùng lên quyết ly hôn để giải thoát bi kịch của cuộc hôn nhân 10 năm cam chịu

Chồng tôi nhận được khoản thưởng Tết 200 triệu đồng. Tôi đã dự tính sẽ dùng số tiền đó để cả gia đình đi du lịch nghỉ ng...
19/07/2025

Chồng tôi nhận được khoản thưởng Tết 200 triệu đồng. Tôi đã dự tính sẽ dùng số tiền đó để cả gia đình đi du lịch nghỉ ngơi sau một năm vất vả. Vì khoản thưởng là tiền mặt nên vợ chồng tôi quyết định không gửi ngân hàng mà cất kỹ trong tủ.
Tuy nhiên, một ngày khi tôi mở tủ để lấy tiền chi tiêu thì phát hiện toàn bộ số tiền đã biến mất. Tôi hoảng loạn tìm khắp nhà, kiểm tra lại cam;era an ninh, và sững sờ khi thấy người lấy tiền lại chính là mẹ chồng. Chồng tôi ngay lập tức cố gắng gọi cho bà nhưng không liên lạc được. Cả đêm hôm đó, vợ chồng tôi trằn trọc không ngủ, tâm trạng ngổn ngang giữa nỗi thất vọng và tức giận. Do bận rộn công việc, chúng tôi vẫn chưa thể về quê làm rõ mọi chuyện. Một tuần sau, mẹ chồng bất ngờ gửi lên một bưu phẩm khiến tôi ch;ết l;ặng khi mở ra….Là vợ, tôi mừng không kém. Suốt cả năm, chúng tôi cày cuốc, lo toan cho gia đình, chưa dám nghỉ ngơi một ngày đúng nghĩa. Tôi đã ngay lập tức nghĩ đến việc cả nhà sẽ đi du lịch Đà Nẵng hoặc Phú Quốc — nơi nào đó thật đẹp để bù đắp những tháng ngày căng thẳng.
Vì tiền thưởng là tiền mặt, vợ chồng tôi quyết định không gửi vào tài khoản ngân hàng. Phần vì ngại thủ tục, phần vì nghĩ cũng sắp tiêu đến nơi rồi. Chúng tôi gói tiền vào một túi vải nhỏ, đặt vào ngăn bí mật trong tủ quần áo của phòng ngủ. Khóa kỹ. Chỉ hai vợ chồng biết.
Một tuần trôi qua, chúng tôi vẫn chưa quyết định được điểm đến cụ thể. Cuối tuần, tôi cần rút một ít tiền ra để tiêu Tết — mua sắm quần áo mới, lì xì cho các cháu… Nhưng khi mở ngăn tủ quen thuộc, tôi chết sững:
Tiền không cánh mà bay.
Không còn một tờ nào. Túi vải vẫn còn đó, nhưng trống rỗng. Tôi lục tung cả căn nhà, từ phòng ngủ, bếp đến tủ thuốc. Chồng tôi còn cạy cả gầm giường, gầm tủ. Hai vợ chồng bàng hoàng như vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng.
Đầu tiên, tôi nghi có trộm. Nhưng cửa nẻo hoàn toàn nguyên vẹn, không dấu hiệu cạy phá. Chìa khóa nhà không đưa cho ai ngoài vợ chồng tôi, người giúp việc chỉ làm theo giờ và chưa bao giờ được vào phòng ngủ.
Lúc ấy, chồng tôi sực nhớ ra — nhà có gắn camera giám sát, chủ yếu để quan sát con nhỏ. Một camera hướng ra phòng khách, một đặt ở cửa ra vào. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại trở thành bằng chứng cho một việc chấn động đến thế.
Tua lại đoạn ghi hình của ba ngày trước, khi cả nhà đi vắng, tôi lạnh người.
Mẹ chồng tôi xuất hiện.
Bà mặc áo khoác mỏng, đội nón, lén lút bước vào nhà. Không một lời nhắn. Không điện thoại trước. Không báo trước. Bà đi thẳng vào phòng ngủ — nơi tôi tin chắc rằng bà không biết nơi cất tiền. Nhưng rồi bà mở tủ, lấy túi vải ra và rời đi, nhẹ nhàng như chưa từng có gì xảy ra.
Khoảnh khắc đó, tôi ch/ết l/ặng. T;im tôi như bị ai b/ó/p ngh;ẹt. Tôi quay sang nhìn chồng mình, anh cúi mặt, không nói nên lời.
“Không thể nào… mẹ không thể làm vậy…”... Xem tiếp 👇

Cựu chiến binh lái xích lô va phải siêu xe, tỷ phú đưa ra cách giải quyết khiến tất cả những ai chứng kiến đều phải thán...
18/07/2025

Cựu chiến binh lái xích lô va phải siêu xe, tỷ phú đưa ra cách giải quyết khiến tất cả những ai chứng kiến đều phải thán phục...
Tại một góc phố tấp nập ở Sài Gòn, ông Hòa, một cựu chiến binh 65 tuổi, đạp chiếc xích lô cũ kỹ chở khách để mưu sinh. Chiếc xích lô đầy vết rỉ sét, kêu cót két mỗi lần lăn bánh, là nguồn sống của ông suốt bao năm. Một buổi chiều, khi đang len lỏi qua dòng xe cộ đông đúc, ông Hòa không may va phải một chiếc Rolls-Royce Phantom bóng loáng. Tiếng kim loại c/ọ x/át vang lên, để lại một vết xư/ớc dài trên thân xe sang trọng.
Đám đông hiếu kỳ vây quanh, chờ đợi một màn tra/nh cã/i n/ảy l/ửa. Từ trong siêu xe, một người đàn ông trung niên bước ra. Đó là ông Minh, một tỷ phú nổi tiếng trong ngành công nghệ, người sở hữu khối tài sản hàng nghìn tỷ đồng. Nhìn vết xước trên chiếc xe trị giá hơn 20 tỷ, nhiều người nghĩ ông Minh sẽ nổi giận và đòi b//ồi thườ//ng nặng.
Ông Hòa r/un rẩ/y bước xuống xích lô, liên tục x/in l/ỗi: “Tôi không cố ý, xin ông thông cảm. Tôi không có tiền đền đâu…” Gương mặt ông kh/ắc kh/ổ, đôi tay chai sần nắm chặt chiếc mũ cối cũ. Đám đông bắt đầu x/ì x/ào, một số người tr/ách ông Hòa bất cẩn, số khác thư/ơng cả/m cho hoàn cảnh của ông.
Ông Minh lặng lẽ quan sát ông Hòa, ánh mắt không g/iận d/ữ mà đầy trầm tư. Ông tiến đến gần, hỏi: “Bác tên gì? Bác làm nghề gì?” Ông Hòa ngập ngừng kể rằng mình là cựu chiến binh, từng tham gia kháng chiến chống Mỹ, giờ về già chỉ biết đạp xích lô kiếm sống. Chiếc xích lô là tài sản duy nhất của ông, mỗi ngày kiếm được vài trăm nghìn để nuôi người vợ bệ/nh t/ật.
Nghe xong, ông Minh gật đầu, rồi quay sang đám đông, lớn tiếng nói: “Vết xước này, tôi sẽ không b/ắt bác Hòa đ/ền. Nhưng tôi muốn mọi người ở đây chứng kiến một điều.”........................ ĐỌC TIẾP DƯỚI BÌNH LUẬN 👇 👇

Vợ bán chè rong, chồng chở hàng thuê, khổ nhưng nuôi 3 con thành Tiến sĩ, Thạc sĩ nước ngoài
18/07/2025

Vợ bán chè rong, chồng chở hàng thuê, khổ nhưng nuôi 3 con thành Tiến sĩ, Thạc sĩ nước ngoài

Gần đến ngày cưới, chú rể của tôi bỗng bỏ trốn theo người con gái mà hắn yêu. Để giữ thể diện cho gia đình, tôi buộc lòn...
18/07/2025

Gần đến ngày cưới, chú rể của tôi bỗng bỏ trốn theo người con gái mà hắn yêu. Để giữ thể diện cho gia đình, tôi buộc lòng phải lên xe hoa với em trai hắn. Đêm tân hôn, anh ta kéo tôi vào lòng và cho xem 1 thứ...
Chỉ còn ba ngày nữa là đến đám cưới, vậy mà Huy – chú rể của tôi, người tôi đã yêu và tin tưởng suốt ba năm đ;:ột nh;:iên bi/ến mất. Một lá thư ngắn ngủi để lại trên bàn, với vài dòng ng/uệch ng/oạc: “Anh xin lỗi, anh không thể cưới em. Anh đã yêu người con gái khác. Tha thứ cho anh.”
Nhà trai r/ối lo//ạn, nhà gái bà//ng hoà//ng. Mẹ tôi khóc n;;gất, bố tôi thở dài, còn tôi thì ch;;ết lặng. Nhưng vì danh dự hai bên gia đình, chúng tôi không thể hủ;y h;;ôn lễ. Sau một đêm bàn bạc căng thẳng, gia đình Huy đưa ra một giải pháp bất ngờ: Em trai của Huy, Minh – người mà tôi chỉ gặp vài lần trong các buổi họp mặt gia đình sẽ thay anh trai làm chú rể. Tôi không có quyền từ chối. Tôi chỉ gật đầu, như một con rối bị gi;;ật dâ;:y, lòng đầy u/ất ứ//c và t//ủi n//hục.
Ngày cưới diễn ra trong không khí gượng gạo. Minh, với khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt khó đoán, nắm tay tôi bước vào lễ đường. Anh ta không nói nhiều, chỉ làm đúng những gì nghi thức yêu cầu. Tôi nhìn anh, cố tìm một chút cảm xúc, nhưng tất cả chỉ là sự xa cách. Tôi tự hỏi, liệu anh ta có đang th;ươ;;ng h;;ại tôi không?
Đêm tâ;n hô;:n, tôi ngồi co ro trên giường, chiếc váy cưới đã được thay bằng bộ đồ m//ỏng ma//nh. Minh bước vào, vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh. Tôi chuẩn bị tinh thần cho một đêm dài im lặng, nhưng bất ngờ, anh kéo tôi vào lòng. Tôi giật mình, định đẩy ra, nhưng sức mạnh của anh khiến tôi không thể kháng cự. “Đừng sợ,” 👇 ĐỌC P2 CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN

"Bố ố/m nên cháu đến thay" cậu bé 7 tuổi 1 mình đến phỏng vấn, tỷ phú đơ người khi biết lý do x/é l/òng...Sáng hôm ấy, t...
18/07/2025

"Bố ố/m nên cháu đến thay" cậu bé 7 tuổi 1 mình đến phỏng vấn, tỷ phú đơ người khi biết lý do x/é l/òng...
Sáng hôm ấy, tại tập đoàn Thành Đạt, phòng phỏng vấn đông kín người. Hôm nay là buổi tuyển dụng lao công định kỳ, nhưng điều đặc biệt là người trực tiếp phỏng vấn lại chính là CEO Lệ Hằng – nữ tỷ phú quyền lực, nổi tiếng xinh đẹp, nghiêm khắc và lạnh lùng.
Nhân viên cúi đầu răm rắp khi thấy Hằng bước vào. Ánh mắt cô s/ắc lạ/nh lướt qua mọi người, giọng nói vang lên dứt khoát:
“Bắt đầu phỏng vấn.”
Lần lượt từng ứng viên được gọi vào. Bỗng cửa phòng mở ra. Tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về phía một cậu bé nhỏ xíu, khoảng 7 tuổi, gầy gò, mặc chiếc áo sơ mi trắng đã cũ nhưng được giặt ủi phẳng phiu. Trên tay cậu là tập hồ sơ xin việc, đôi chân ru/n ru/n nhưng ánh mắt vô cùng kiên định.
Hằng nhíu mày. “Ai cho cháu vào đây? Đây không phải chỗ trẻ con.”
Cậu bé cúi đầu lễ phép, giọng run lên nhưng rõ ràng từng chữ:
“Cháu… cháu x/in lỗ/i. Bố cháu ố//m… nên cháu đến thay bố ạ.”
Cả phòng lặng đi. Một nữ nhân viên đặt tay lên ngực, mắt rưng rưng. Hằng sữ/ng s/ờ, đôi môi khẽ mím lại. Trước mắt cô, cậu bé đang cố gắng giữ chặt tập hồ sơ, sợ nó rơi khỏi tay mình.
“Cháu… cháu có thể nói rõ hơn không?” Hằng dịu giọng, lần đầu tiên giọng nói ấy không còn cứng rắn như thường ngày.
Cậ/u b/é hít một hơi thật sâu, đôi mắt ngấn nước nhưng kiên cường. C/ậu b/é nói... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Tôi lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở hi vọng đổi đời, được 6 tháng thì tôi quen một đại gia hơn 20t là khách quen...
18/07/2025

Tôi lên thành phố rửa bát thuê cho quán phở hi vọng đổi đời, được 6 tháng thì tôi quen một đại gia hơn 20t là khách quen của quán. Ông ta ngọt nhạt: “Đ::ẻ cho anh lấy 1 thằng con trai nối dõi, em sẽ có 3 tỷ, tha hồ làm lại cuộc đời”. Ngày tôi chuyển dạ cũng là ngày ông ta…
Quê tôi ngh//èo, cha mất sớm, mẹ tần tảo nuôi ba chị em bằng gánh chè rong. Tôi không muốn mẹ kh//ổ thêm, nên quyết định lên thành phố, xin làm rửa bát cho một quán phở nhỏ ở quận 7. Công việc vất vả, ngày nào cũng ngập trong đống bát đĩa dầu mỡ, nhưng tôi cắn răng chịu đựng. “Chỉ cần cố vài năm, tích đủ tiền, mình sẽ mở tiệm may nhỏ, đón mẹ lên sống sung sướng,” tôi tự nhủ.
Sáu tháng trôi qua, tôi dần quen với nhịp sống thành phố. Một ngày nọ, anh xuất hiện. Người đàn ông ấy, Minh Khang, khoảng 40 tuổi, luôn đến quán vào sáng thứ Bảy, gọi một tô phở tái gầu, ăn chậm rãi, lịch lãm. Khách quen bảo anh là đại gia bất động sản, có cả chục căn hộ cho thuê khắp Sài Gòn. Mỗi lần anh đến, ánh mắt anh cứ dán vào tôi, nụ cười nửa miệng đầy bí ẩn.
Một buổi tối, khi tôi đang lau bàn cuối ca, Minh Khang bất ngờ ngồi lại, gọi tôi ra nói chuyện. Anh ta đi thẳng vào vấn đề:
“Lan, em còn trẻ, xinh đẹp, nhưng cuộc sống này không dễ. Anh có đề nghị: Đ//ẻ cho anh một thằng con trai nối dõi. Anh sẽ cho em 3 tỷ, đủ để em làm lại cuộc đời. Nhà cửa, xe cộ, em muốn gì cũng được.”
Lời nói của anh ta như mật ngọt rót vào tai. 3 tỷ! Với số tiền ấy, tôi có thể trả nợ cho mẹ, mở tiệm may, cho em út đi học đại học. Tôi lưỡng lự, nhưng ánh mắt sắc lạnh và giọng nói đầy quyền lực của anh ta khiến tôi không dám từ chối. “Được, em đồng ý,”... 👇 ĐỌC TIẾP CÂU CHUYỆN DƯỚI BÌNH LUẬN

Biết vợ cũ lấy chồng ngh//èo, tôi đến để gi//ễu c//ợt, vừa nhìn chú rể, tôi về kh/óc cả đêm…Tôi và Linh từng yêu nhau su...
18/07/2025

Biết vợ cũ lấy chồng ngh//èo, tôi đến để gi//ễu c//ợt, vừa nhìn chú rể, tôi về kh/óc cả đêm…
Tôi và Linh từng yêu nhau suốt bốn năm đại học. Cô ấy hiền lành, luôn nhẫn nhịn và yêu tôi vô điều kiện. Thế nhưng, sau khi ra trường, tôi nhanh chóng tìm được công việc lương cao ở công ty nước ngoài, còn Linh thì chật vật mãi vẫn chỉ xin được chân nhân viên lễ tân. Khi ấy, tôi tự cho mình quyền được lựa chọn. Tôi rời bỏ Linh để đến với con gái giám đốc – người có thể giúp tôi thăng tiến nhanh chóng. Linh khóc cạn nước mắt trong ngày tôi lạnh lùng nói lời chia tay, nhưng tôi không quan tâm. Tôi nghĩ, cô gái ấy không xứng với tôi.
Năm năm sau, tôi đã trở thành phó phòng kinh doanh. Cuộc sống hô/n nhâ/n với vợ mới cũng không hạnh phúc như tôi tưởng. Cô ấy c//hê b//ai, c///oi thư//ờng tôi vì lương tháng vẫn chỉ thuộc hàng trung bình ở công ty của bố vợ. Tôi luôn phải nhìn sắc mặt vợ, sắc mặt bố vợ mà sống. Đúng lúc ấy, tôi nghe tin Linh sắp lấy chồng. Một người bạn nói với tôi:
– Mày biết nó lấy ai không? Một gã thợ xây, ngh//èo rớ/t mồ/ng t/ơi. Đúng là không có mắt nhìn đàn ông!
Tôi bật cười kh/inh b/ỉ. Trong đầu tôi hiện lên cảnh Linh mặc chiếc váy cưới r//ẻ ti//ền, gương mặt cô hố/c há/c vì k/hổ cự/c. Tôi quyết định đến đám cưới ấy, không phải để chúc phúc, mà để gi//ễu c//ợt, để cô ấy thấy lựa chọn ngày xưa của mình ké/m c/ỏi thế nào.
Hôm đó, tôi ăn mặc bảnh bao, đi xe hơi sang trọng. Vừa bước vào sân, mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Tôi cảm thấy tự mãn vô cùng. Nhưng rồi, khi nhìn thấy chú rể, tôi sữ/ng s/ờ. Anh ta mặc vest đơn giản, nhưng gương mặt lại vô cùng quen thuộc. Tôi bước lại gần, trái tim như ngừng đập khi nhận ra đó là... đọc tiếp dưới bình luận 👇

Có cho ti:ền cũng đừng ch:ặt những loại cây sau 👇👇
18/07/2025

Có cho ti:ền cũng đừng ch:ặt những loại cây sau 👇👇

Bố ơi đừng cưới! Cô ấy l/ừ/a bố.Tất cả quan khách s/ững s/ờ. Cô dâu Thu mặt t;ái m;ét. Ông Lâm quay phắt lại, đôi mắt tr...
11/07/2025

Bố ơi đừng cưới! Cô ấy l/ừ/a bố.Tất cả quan khách s/ững s/ờ. Cô dâu Thu mặt t;ái m;ét. Ông Lâm quay phắt lại, đôi mắt trợn tròn nhìn con trai – bé Bảo, mới 10 tuổi, đang khóc nấc từng tiếng như thể sắp mất đi điều quý giá nhất.
Không khí tiệc cưới như bị ai bóp nghẹt. Những tiếng cười nói ban nãy giờ hóa thành im lặng đầy hoang mang. Bảo lao lên sân khấu, níu lấy tay bố, gào lên trong nước mắt.
"Con đã nói rồi mà... Cô ấy không yêu bố. Cô ấy chỉ cần tiền thôi! Con... con có bằng chứng!"
Ông Lâm luống cuống, vừa giữ con lại vừa nhìn quanh, xấu hổ và bối rối. Người thân bắt đầu bàn tán rì rầm. Cô Thu cố gắng mỉm cười nhưng khóe miệng giật nhẹ, tay siết chặt bó hoa cưới như muốn bóp nát nó.
Ông Lâm năm nay 42 tuổi, là thầy giáo dạy toán cấp 2 tại một trường huyện. Sau khi vợ mất vì bệnh h;iểm ngh;èo, ông gà trống nuôi con suốt 5 năm. Bảo – đứa con trai duy nhất của ông, là một cậu bé thông minh nhưng sống nội tâm. Hai bố con từng rất gắn bó, như hai người bạn. Mỗi buổi chiều tan học, ông Lâm đều đưa đón con bằng chiếc xe máy cà tàng. Họ nấu ăn, học bài, tâm sự cùng nhau. Dù thiếu thốn tình cảm mẹ, nhưng Bảo chưa bao giờ cảm thấy thiếu thốn tình yêu thương.
Cho đến một năm trước, khi cô Thu xuất hiện.
Cô là giáo viên hợp đồng mới chuyển về trường huyện, đẹp dịu dàng, ăn nói khéo léo. Cô nhanh chóng chiếm được cảm tình của mọi người, đặc biệt là ông Lâm – người đã lâu thiếu vắng hơi ấm đàn bà. Họ bắt đầu hẹn hò sau vài tháng, dù ban đầu ông Lâm cố giấu Bảo.
Nhưng Bảo là đứa trẻ nhạy cảm. Cậu sớm nhận ra sự thay đổi. Bố đi làm về trễ hơn, hay mỉm cười vô thức khi cầm điện thoại, và dần không còn dành thời gian cho những trò chơi hai bố con từng thích.
Ban đầu, Bảo chỉ buồn và ghen. Nhưng dần dần, cậu bắt đầu nghi ngờ. Cô Thu dù trước mặt luôn tỏ ra dịu dàng, chăm sóc Bảo như con ruột, nhưng khi chỉ còn hai người, ánh mắt cô ấy lạnh hơn, lời nói cũng sắc hơn. Có lần, Bảo nghe được cuộc gọi của cô với một ai đó, giọng hạ thấp:
“Yên tâm đi, anh ta tin em tuyệt đối rồi. Chỉ vài tháng nữa là xong...”
Câu nói đó cứ ám ảnh Bảo suốt nhiều đêm liền.
Một đứa trẻ 10 tuổi không biết làm gì hơn ngoài việc lén theo dõi. Cậu bắt đầu ghi chép, dùng điện thoại cũ của mẹ để ghi âm, thậm chí còn học cách cài ứng dụng ghi âm từ xa vào điện thoại của bố khi có cơ hội. Cậu không hiểu hết mọi chuyện, nhưng linh cảm mách bảo rằng: cô ấy không phải người tốt.
Có lần, Bảo lén nhìn thấy cô Thu gặp một người đàn ông lạ trước cổng trường trong giờ nghỉ trưa. Họ đứng rất gần nhau, người đàn ông đó dúi vào tay cô một tập giấy. Cô vội vã cất đi như giấu thứ gì quý giá. Khi ông Lâm hỏi thì cô chỉ nói đó là giấy tờ của người họ hàng ở quê gửi nhờ chuyển hộ.
Niềm tin của Bảo vào cô Thu sụp đổ. Cậu quyết định nói với bố. Nhưng ông Lâm không tin.
“Con còn nhỏ, đừng suy nghĩ linh tinh. Cô Thu rất thương bố con mình. Con phải học cách chấp nhận điều mới,” ông Lâm nói, tay xoa đầu con nhưng mắt lại tránh đi.
Bảo đau đớn. Cậu không chỉ mất mẹ, giờ dường như cũng đang mất luôn cả bố.
Đám cưới của ông Lâm và cô Thu diễn ra tại nhà văn hóa thôn. Bảo không được cho tham gia lễ cưới chính, chỉ ngồi cùng các em nhỏ ở hàng ghế cuối. Nhưng khi nhìn thấy cảnh bố cười rạng rỡ nắm tay cô Thu, trong đầu cậu chỉ vang lên duy nhất một từ: "Giả dối."
Không thể chịu đựng thêm, Bảo đứng bật dậy, lao lên giữa hội trường, la lên những gì cậu đã chôn giấu suốt nhiều tháng trời.
“Bố ơi! Cô ấy không yêu bố! .... Xem thêm tại bình luận

Address


Telephone

+84966139789

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Mẹo Vặt Hữu ích posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Contact The Business

Send a message to Mẹo Vặt Hữu ích:

Shortcuts

  • Address
  • Telephone
  • Alerts
  • Contact The Business
  • Claim ownership or report listing
  • Want your business to be the top-listed Media Company?

Share